TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 18 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 90

Chủ đề: [Ngôn tình] Hoa đào có phải nở vì ta? - Hoàn thành

  1. #6
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 5: Thiên tiên giáng trần

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần mở đầu



    Hắn đứng giữa sảnh, thu hút hết mọi ánh nhìn của chúng tướng. Vẫn là bộ bạch y nổi bật, mái tóc đen xoã dài và băng vải trắng bịt mắt. Trên tay hắn là thanh cung ngự tứ của Duệ Long vương, sau lưng mang giỏ tên vẫn còn đầy ắp. Nhạc sư bắt đầu chơi một điệu nhạc bằng chuông đồng mười hai cung bậc, đặt vòng xung quanh mà chỗ hắn đứng là vị trí trung tâm. Tiếng tinh tang vang lên một khúc nhạc vui tươi.

    Nhạc vừa đứt đoạn cũng là lúc Duy Nhất thể hiện thần kỹ. Hắn rút tên bắn trúng chuông đồng, những âm thanh tinh nhã vang lên điệu nhạc không sai một nốt. Cả đám đông ồ lên kinh ngạc. Đừng nói là việc bắn trúng chuông nhỏ đã khó, hắn còn bắn nhanh, và không trật nhịp nhạc chút nào. Người bình thường tiễn nghệ đã không ai sánh bằng Duy Nhất. Càng kinh khiếp hơn, hắn là một người mù.

    Toàn bộ binh đoàn của Thái Hương, từ cấp kỵ uý trở lên đều được dời tới tham gia tiệc rượu. Cả chục người đồng loạt bàn tán xôn xao, thật ồn ào không khác một cái chợ. Duy Nhất thể hiện tiễn thuật xong vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Người mù thì thính giác tự nhiên càng linh mẫn, trong đám đông mấy chục người, hắn vẫn có thể phân biệt được từng giọng nói.

    - Duy Nhất. – Nàng cất giọng gọi.

    Duy Nhất mỉm cười nhẹ nhàng, hắn tiêu sái đi về phía Thái Hương. Cho dù là một người bình thường, bị băng vải bịt mắt như vậy cũng lấy làm khó khăn. Nhưng hắn vẫn một mực đi thẳng tắp, dáng điệu vô cùng lẫm liệt oai phong. Không trách gì Duệ Long vương mấy chục năm giữ thân như ngọc, nay cũng phải tiếp nhận giữ hắn lại bên mình.

    - Trước mặt ba bậc cấp, tới hai bước là bàn tiệc. – Nàng lại nhắc nhở.

    Hắn thong dong làm theo đứng lời nàng nói, không hề va vấp chút nào. Chỉ có cái dáng lần mò mép bàn ngồi xuống, chỉ có bàn tay của Duệ Long vương dìu hắn, người ta mới có thể tin được kẻ ấy thật sự bị mù.

    Chúng tướng cúi đầu không dám nhìn cảnh thân mật giữa hai người họ. Nam sủng mới quả thật có cân lượng. Hắn được đặc cách ngồi cùng bàn với vương gia, được chính tay điện hạ mời rượu. Xem bàn tay của họ cứ lần lượt chạm nhau thì biết, là quan hệ thân thiết, là khoảng cách thân cận.

    Thái Hương hơi nghiêng nhẹ về phía Duy Nhất thì thầm.

    - Có nhận ra tiếng của tên gian tặc không?
    - Y không có ở đây. – Duy Nhất lắc đầu.
    - Có thể chàng nghe chưa kỹ. – Nàng không muốn nghi ngờ khả năng của hắn, nhưng bữa tiệc này thật sự rất đông người.
    - Có tổng cộng bốn mươi chín người mặc giáp, kể cả điện hạ là năm mươi. Thị nữ phục vụ hai mươi, thị vệ canh gác bốn mươi. Thế nào, ta không có nghe lầm chứ?
    - Duy Nhất, chàng quả nhiên đoán trúng hết.

    Nàng kêu lên kinh ngạc. Từ sau đêm đối ẩm nghe đàn, Thái Hương đã thăng hắn lên trở thành tri kỷ, xưng hô thân thiết, bỏ cấp lễ nghi.

    - Không phải là đoán, mà đếm được một cách rất chắc chắn.
    - Giọng nói của từng người đều nghe được?
    - Mỗi người đều có thanh âm khác nhau. Thân là môn chủ Thiên Cơ các, lăn lộn ngoài gian hồ đã lâu, tự nhiên cũng phải có chút bản lãnh. Phân biệt giọng nói, hơi thở của từng người không có việc gì khó. – Hắn nhéch mép cười nhẹ rồi nói tiếp. - Ví như hai vị ngồi ở góc đông bắc từ bàn chúng ta, một người trên dưới ba mươi, một người chỉ vừa hai mươi hai.
    - Đó là Kỵ đô uý và phó uý của ông ta.

    Thái Hương đưa mắt nhìn, quả nhiên Duy Nhất chỉ ra người hoàn toàn chính xác. Hai ngươi kia cũng đã phát hiện ra vương gia đang nhìn về phía mình, họ nâng ly kính rượu. Thái hương cũng kính lại đáp trả. Nàng uống cạn chén rượu rồi sảng khoái đặt xuống bàn, tự mình rót tiếp một ly khác.

    - Họ đang nói điện hạ dung mạo thoát tục, anh khí bất phàm, trí dũng song toàn, là báu vật trời ban cho Tần quốc.

    Hắn không nóng không lạnh thuật lại. Thái Hương không dám chắc có phải hai người kia đang tâng bốc mình không, nhưng lời khen xuất phát từ miệng hắn khiến nàng ngại ngùng đến đỏ mặt. Nàng là Duệ Long vương võ dũng, là đại tướng quân của kỳ binh Tần Thời, chưa bao giờ vì chút chuyện nhỏ lại lộ ra nét đáng yêu của nữ tử.

    Chúng tướng tham dự tiệc hoảng hồn khi thấy Thái Hương giơ tay đấm nhẹ vào vai Duy Nhất. Còn hắn lại mở miệng cười to thật đắc ý. Nhìn thế nào cũng giống một đôi tình lữ đang đùa giỡn với nhau. Đâu mất rồi đại tướng quân uy nghiêm của họ?

    ^_^

    Cách đối xử của Duy Nhất khiến Thái Hương có cảm giác mình chỉ là một cô gái nhỏ. Hắn hay chọc nàng cười, trêu ghẹo Thái Hương cho đến khi má ửng phím hồng thì thôi. Nàng chưa bao giờ nếm trải thời gian nào ngọt ngào hơn ba ngày ở Cổ gia trang, chưa bao giờ thèm khát sự giản đơn bình dị đến thế.

    Hắn, một người xa lạ, sao có thể dễ dàng đến bên cạnh Thái Hương. Cách hắn tiếp cận nàng nhẹ nhàng như nước thấm vào đất, không vồn vã mà tự nhiên, chậm rãi. Đến khi nàng nhìn lại, thì cảm giác ngọt ngào đã sâu vào tận trong lòng. Trái tim nàng vốn từ lâu đã đóng kín, chỉ dung chứa hình bóng của một người quen thuộc. Tại sao giấc mơ mỗi đêm của nàng, không chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của Minh Quang, mà bây giờ còn ẩn ẩn nét cười tiêu sái của Duy Nhất.

    Nàng sợ hãi muốn đẩy kẻ lạ mặt đi xa khỏi mình. Ngày hôm đó khi Duy Nhất chủ động nắm tay nàng, Thái Hương đã mạnh bạo gạt ra. Khuôn mặt hắn sững sờ, sau đó chuyển biến thành nét bi thương, đau đớn.

    - Tiểu dân đã mạo phạm điện hạ rồi. – Hắn cười chua chát. - Thời gian qua được điện hạ thương hại chiếu cố, tiểu dân lại quên đi bản thân mình là phế vật mù loà. Thật là không biết thân biết phận. Mong điện hạ thương tình đừng trách phạt.

    Nàng nghe tim thắt mạnh, không dám đối mặt với vẻ thất vọng cực độ của hắn. Thái Hương quay lưng bỏ đi, kẻ mù kia vẫn đứng lặng im dõi theo bóng nàng. Khi giáp bào đã đi khuất, trên mặt hắn chỉ còn lại vẻ cười hài lòng. Đôi đồng tử khe hẹp giãn ra, chiếc lưỡi chẻ liếm môi đầy kích thích. “Nàng phản ứng lại như vậy, hẳn nhiên đã nhận ra tình cảm của mình rồi”.

    Không khí xung quanh hắn cuộn tròn như lốc xoáy. Thân hình Tiểu Bạch dần nâng cao lên khỏi mặt đất, áo trắng tóc đen bay phấp phới giữa trời như vị thiên tiên. Hắn dùng thuật ẩn thân bay đi khỏi Cổ gia trang nhẹ nhàng gió thoảng, biến mất bí ẩn như chưa từng tồn tại trên đời.

    ^_^

    Thái Hương sau một hồi tịnh tâm suy nghĩ, nàng thấy bản thân hình như cũng đã phản ứng hơi mạnh quá rồi. Do trước đó nàng đã nhiều lần chủ động nắm tay hắn, Duy Nhất không thấy đường nên vẫn theo thói quen dựa dẫm vào nàng. Kẻ đáng trách có lẽ chính là do nàng suy nghĩ qua nhiều. Hành động vô ý nhưng có vẻ như đã tổn thương hắn sâu sắc. Thái Hương đi tìm Duy Nhất để xin lỗi.

    Nàng hoảng sợ khi quay lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Trong phòng, ngoài sân, khắp cả Cổ gia trang cũng không thấy người. Nàng hốt hoảng chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Khi khẳng định hắn không còn ở trong trấn, nàng lấy bảo mã chạy đi xa hơn để tìm. Duy Nhất tuy có võ công cao cường, nhưng hai mắt đã chẳng nhìn thấy gì. Không có ai bên cạnh hắn, thật khiến Thái Hương lo lắng như lửa đốt.

    Ngoài trời tuyết đang rơi thêm dày đặc, tuy nhiên dấu chân ngựa vừa rời đi vẫn còn rõ mồn một trên đường. Thái Hương thúc bảo mã hối hả đuổi theo, nàng sợ chỉ chậm một chút thì toàn bộ dấu vết đều sẽ bị xoá sạch.

    Quả nhiên kẻ mù như Duy Nhất thì làm sao có thể đi đúng đường cho được. Dấu chân ngựa rời khỏi đường cái mà chạy thẳng vào rừng. Thái Hương càng lúc càng trở nên hoảng sợ, nơi đây có bao nhiêu là nguy hiểm rình rập xung quanh.

    Nàng phát hiện ra con ngựa một mình đứng bên thân cây ngã ngang đường. Linh tính cho nàng biết thật đã có chuyện không hay xảy ra. Thái Hương kìm cương lại, hét to tên hắn. Nhưng bốn bề chỉ có một mảng tĩnh mịch tuyết rơi.

    - Duy Nhất, chàng ở đâu?

    Thái Hương nhảy xuống ngựa, gọi thêm lần nữa. Nàng xoay xung quanh, tìm dấu vết còn sót lại của người kia. Lòng nàng quặng đau khi phát hiện những cành cây nhỏ bị gãy ở bên mép dốc. Nếu không lầm thì con ngựa thấy súc cây ngang đường đã chồm người dừng lại, hất Duy Nhất ngã lăn xuống sườn núi mất rồi.

    Dấu vết trượt trên tuyết, cùng những nhánh cây gãy khiến nàng bất an lo lắng. Hắn nằm dưới đáy cốc, bạch y như lẫn vào trong nền tuyết, chỉ có mái tóc đen xoã tung như một đoá hoa mỹ lệ. Nàng nhào tới đỡ lấy hắn. Trên trán Duy Nhất là một vết thương đang ứa máu, làn da hắn tái mét không sức sống, cả người lạnh không thua gì băng tuyết xung quanh.

    - Duy Nhất, Duy Nhất.

    Nàng sợ hãi lay gọi hắn tỉnh lại. Hơi thở của hắn yếu đến nỗi khó mà cảm nhận được nữa. Hắn đã nằm bao lâu giữa trời tuyết lạnh như thế này. Thái Hương tháo băng bịt mắt của hắn, nàng muốn nhìn thấy đôi mắt đầy sương giá của hắn mở ra.

    - Duy Nhất, tỉnh lại đi. Là ta không đúng, ta không nên đẩy chàng ra khỏi người. Thái Hương xin lỗi. Chàng mau trở lại bên ta đi.

    Nàng cảm nhận mắt mình trở nên cay cay. Sự bình tĩnh lạnh lùng vốn có đã biến đi đâu hết rồi. Nàng chỉ là một cô nương, cũng có những nét mềm yếu trong trái tim, cũng có khát khao bình dị được nam nhân yêu chiều chăm sóc. Nàng đã ở trong bộ chiến giáp này quá lâu, đã đóng cửa trái tim của mình nhiều năm đến mức quên cách để mở. Hắn chính là chiếc chià khoá đánh thức bản ngã của nàng, nữ nhân yếu đuối trong nàng xuất hiện cũng chỉ vì có hắn.

    - Hương Nhi. – Hắn lẩm bẩm gọi nàng trong tha thiết.
    - Duy, chàng mau tỉnh dậy. Mau mở mắt nhìn ta đi.

    Đôi mi của hắn khẽ động, sau cùng ánh nhìn trắng xoá kia cũng xuất hiện. Hắn lại nở nụ cười chua chát quen thuộc.

    - Thật xin lỗi, dù có mở mắt ra, cũng không thể nhìn thấy nàng.

    Tay hắn giơ lên giữa không trung tìm kiếm. Thái Hương nắm lấy bàn tay đó áp vào má mình. Nàng lắc đầu nguầy nguậy.

    - Không sao. Chỉ cần chàng tỉnh lại là tốt rồi.

    Nước mắt nóng ấm của nàng trào ra. Không rõ vì sao lại thế, chẳng hiểu nàng đang buồn hay vui mà lại không thể ngăn lại dòng lệ chảy. Ngón tay hắn khẽ động, lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt nàng. Hắn lần theo bờ má của nàng, nhẹ nhàng như chạm vào một bảo vật hiếm có trên thế gian.

    - Ta đã muôn ngàn lần tưởng tượng ra dung mạo nàng. Đôi mắt to sáng ngời như mặt trời giữa ngày đông. – Ngón tay hắn chạm vào rèm mi cong vút của nàng, sau đó lại lần miết trên đôi mày như vầng trăng cuả Thái Hương. - Nàng có đôi chân mày thanh nhã, chiếc mũi thẳng xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận và một khuôn trăng xoan đào. Thật là tuyệt diễm mỹ lệ.
    - Không phải, ta là một nữ nhân xấu xí, rất thô lỗ.
    - Trong lòng ta, chỉ thấy nàng đẹp nhất trên thế gian này.
    - Duy, chàng bị đập đầu nên hồ đồ mất rồi.
    - Làm gì có, nét đẹp của nàng là xuất phát từ tận trong tim. Chỉ có những kẻ phàm phu tục tử mới không nhìn ra được. Ta tuy bị mù nhưng có thể thấy được ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ trái tim nàng. Màu vàng, lung linh, chói lọi như thái dương mùa hạ. – Hắn mỉm cười, nhìn thẳng vào nguồn long khí cuồng cuộn bên trong ngực Thái Hương.
    - Chàng nói cứ như mình không phải người trần vậy. – Nàng xấu hổ khi nghe hắn nói.
    - Đúng, ta là thiên tiên, bởi vì say đắm nàng nên mới chịu bị đày xuống hạ giới.

    Hắn nói xong, ngây thơ cười với nàng. Thái Hương bất động, kinh ngạc nhìn hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 28-01-2013 lúc 17:24.
    ---QC---
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,stinkbug9999,
  3. #7
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 6: Yêu nghiệt hiện hình

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần mở đầu



    Tuy hắn chỉ nói đùa, nhưng Thái Hương cảm thấy rất ngọt ngào. Chưa từng có ai đối xử với nàng chỉ như nữ nhân bình thường, chưa từng có ai khiến nàng trở nên yếu đuối và mê đắm như vậy. Nữ nhi yêu bằng tai. Hầu hết mọi người đã quên nàng cũng chỉ là một cô gái, không ai nói với nàng những lời dịu ngọt cả.

    Trước mặt bá quan văn võ và cả phụ hoàng của nàng, Thái Hương chỉ là một Duệ Long vương anh dũng, tay nắm giữ trọng binh. Không ai nhìn ra khát khao trong nàng, chỉ có một mình Duy Nhất là thấy được. Hắn tuy bị mù nhưng lại thông tuệ nhân tâm, biết cách thu phục lòng người. Thái Hương nghĩ không phải chỉ nàng, mà hắn còn có thể khiến tất cả mọi người trên thế gian này yêu mến. Vì vậy, việc nàng có hảo cảm với hắn, hoàn toàn là việc bình thường mà thôi.

    Thái Hương đỡ hắn ngồi dậy. Duy Nhất ngoại trừ vết thương trên trán thì cơ thể không có gì phải lo lắng. Tuy nhiên khi nàng cố đứng dậy bước đi, thì một chân lại nhói đau, khiến nàng kêu lên.

    - Sao vậy? – Nét lo lắng hiện rõ trên mặt hắn.
    - Ta nghĩ lúc nãy trượt vội xuống dốc, nên cổ chân bị trặc rồi. – Nàng nhăn nhó ôm lấy chân mình.
    - Lên đây, ta cõng nàng đi. – Hắn xoay lưng lại, chờ đợi.
    - Nhưng mà ... – Nàng do dự.
    - Hương Nhi ... ta biết mình bị mù vốn đã trở thành phế vật. Nhưng chỉ chút ít chuyện như vầy, nàng có thể để ta giúp được không?
    - Không phải. – Nàng sợ hãi la lên, mỗi lần nhắc đến chuyện đôi mắt của hắn, đều khiến tim nàng quặn thắt. – Là ta đang mặc võ giáp, rất nặng.
    - Không sao. – Hắn cười như hoa nở. – Duy Nhất ta cũng không phải là kẻ thư sinh yếu đuối. Ta có thể làm chân cho nàng.
    - Vậy thì ta sẽ trở thành mắt cho chàng.

    Nàng không khách khí nữa mà leo lên lưng hắn. Quả nhiên Duy Nhất có thể dễ dàng đứng lên. Hắn dựa theo lời của Thái Hương mà đi ngược trở lại trên đỉnh dốc. Duy Nhất đặt nàng lên bảo mã, rồi cùng nàng cưỡi ngựa về chung.

    Lần thứ hai quân binh lại thấy Duệ Long vương được người ta bế vào phòng. Lần này nàng rất tỉnh táo, hai má phím hồng còn có nụ cười nhẹ, ngọt ngào, hạnh phúc. Ngoại trừ Minh Quang tướng, bọn họ chưa từng nhìn thấy điện hạ vui vẻ như thế bên cạnh bất kỳ nam nhân nào. Họ biết, kẻ này tương lai có thể trở thành hoàng gia khoái tế.

    ^_^

    Minh Quang tuy nhận lệnh điều quân hướng Thiểm Hà, nhưng hằng ngày y vẫn dùng Thuỷ Kính dõi theo tình hình phía bên Thái Hương. Đã ba ngày rồi, tin tức của nàng hoàn toàn biến mất. Cả công chúa và đoàn quân sáu vạn người có thể bị giấu chỗ nào? Y hoá thành con chim cắt lùng sục khắp vùng núi Đại Lâm, cho dù tuyết dày, gió mạnh vẫn không hề nao núng.

    Đêm nay đột nhiên một tiểu trấn hiện ra trong mắt y. Khu vực này Minh Quang đã kiểm tra nhiều lần, nhưng chưa từng phát hiện ra có người sống. Đôi mắt tinh tường của y có thể nhìn thấy rõ cờ xí của Tần quân đang treo cao giữa trấn, nhưng đồng thời y cũng nhìn thấy vầng ánh sáng chói bạc của con bạch long đang ở giữa đại quân.

    Việc giấu diếm cả một thị trấn lớn như vậy, chắc chỉ có thần tiên mới làm nổi. Tên Bạch Quân kia vốn từ đầu đã thù địch với y. Nay hắn tiếp cận Thái Hương, không lẽ có ý đồ gì khác? Minh Quang đảo cánh hạ xuống sân, y từ lốt chim biến thành dáng người.

    Trong tiền phòng chỉ thắp vài ánh nến mờ, có tiếng nhạc du dương réo rắc bay ra. Thái Hương nằm dài trên tháp thượng mê mê tỉnh tỉnh. Bộ áo lụa tơ tằm xốc xếch trên người, cổ áo khoét sâu lộ ra cả phần da thịt nõn nà dưới cổ. Minh Quang biết, nàng vô cùng xinh đẹp. Khi còn nhỏ đáng yêu, lớn lên càng là bậc quốc sắc thiên hương. Nàng chỉ mặc giáp sắt, chưa từng thử qua nữ phục. Lần đầu tiên y mới có thể nhìn nàng xoã mái tóc đen dài, thân thể mềm mại ẩn hiện sau lớp quần áo mỏng manh kia. Y ngẩn ngơ nhìn.

    - Ai đó?

    Duy Nhất chụp ngay thanh kiếm của Thái Hương phóng về phía kẻ vừa đến. Minh Quang lách người né qua, nhưng vẫn bị kiếm khí cắt một đường trên má. Nếu là đao kiếm của phàm nhân thì sao có thể đả thương được y. Sức mạnh này chỉ có thể là người của long tộc.

    Thái Hương giật mình ngồi bật dậy, kéo quần áo chỉnh tề trở lại. Nàng đã dặn thị vệ bao vây xung quanh đây, sao lại có kẻ tiến vào được không gian nghỉ ngơi của nàng.

    Minh Quang từ ngoài sân tối bước vào trong phạm vi ánh nến. Vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của y, ngay lập tức nụ cười trên mặt nàng nở rộ.

    - Minh Quang. – Nàng hào hứng gọi tên y.
    - Lại đây.

    Lần đầu tiên y nói với nàng bằng giọng lạnh lùng ra lệnh như thế. Bởi vì Minh Quang đã nhìn thấy con bạch long hoá thân thành người đang ở bên cạnh nàng. Y biết Duy Nhất vốn khinh ghét phàm nhân, hắn đến đây chắc chắn là không có ý gì tốt. Ngoài long tộc, thì tất cả sinh vật khác trên đời đối với hắn đều là không khá hơn hạt cát. Năm xưa hắn phi thăng có thể liên luỵ cả lý tộc diệt vong. Mỗi lần hắn bay lượn đều tạo ra gió lốc giết chết nhân loại vô số. Một con rồng tàn bạo, ích kỷ như thế làm gì có chuyện rảnh rỗi xuống hạ giới mà không có ý đồ gì.

    Thái Hương có lẽ vì quá vui mừng khi đột nhiên gặp lại Minh Quang, nàng không do dự bước ngay về phía y.

    - Hương Nhi.

    Duy Nhất hoảng hốt gọi tên nàng. Hắn gấp đến độ quên mất trước mặt mình là chiếc bàn, cứ như vậy bước tới, liền té dài trên đất. Hắn lồm cồm ngồi dậy, hai tay mò mẫn khắp nơi, Thái Hương chua xót liền quay lại đỡ hắn dậy. Duy Nhất mừng rỡ siết chặt tay nàng, hắn thì thầm vào tai Thái Hương.

    - Chính là giọng của kẻ đó. Y chính là gian tế thông đồng với địch quốc.

    Nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn Minh Quang đứng ở phía cửa. Khuôn mặt thân quen đã đi theo nàng suốt mười mấy năm nay. Y có nét mặt nghiêm nghị, rắn rỏi. Đôi mắt sâu thẳm như hồ thu, hai chân mày lúc nào cũng nhíu lại đăm chiêu. Khi Thái Hương tiếp nhận quân vụ, y cũng cùng nàng xông pha sa trường, dầm mưa dãi nắng. Minh Quang là cánh tay mặt của nàng, là trái tim của nàng. Mọi người đều có thể gian tế phản bội nàng, nhưng Thái Hương tin rằng kẻ đó không phải là y.

    - Duy, chắc chàng nghe lầm. – Giọng nàng run rẩy sợ hãi.
    - Ta chưa bao giờ nghe lầm. Nếu không tin, nàng thử chờ xem, có phải việc tiếp theo y muốn chính là giết ta diệt khẩu.

    Giọng của Duy Nhất quả quyết càng khiến Thái Hương dao động dữ dội. Tuy chưa quen biết người này lâu, nhưng Thái Hương tự cho rằng Duy Nhất là kẻ có thể tin tưởng được. Hắn vì đi điều tra gian tế, đích thân chạy vào thành trì địch, chịu mất đi đôi mắt mới có thể quay về báo tin với nàng. Sự hy sinh của Duy Nhất sao có thể là giả được. Nhưng mười mấy năm tình nghĩa với Minh Quang cũng chẳng phải là sương khói thoảng qua.

    - Điện hạ, xin tránh xa hắn ra. Người này rất nguy hiểm. – Giọng Minh Quang không dấu được vẻ căm thù.

    Trong lúc Thái Hương đang phân vân thì sát ý của Minh Quang càng nổi lên nồng đậm. Có phải đúng như lời Duy Nhất nói, y muốn giết người diệt khẩu phải không? Thái Hương nâng Duy Nhất đứng dậy, rồi đứng chắn trước người y. Gương mặt nàng đanh lại, đôi mắt như rực lửa nhìn Minh Quang.

    - Tướng quân, tại sao ngài lại ở chỗ này? Chẳng phải bổn vương đã điều ngài đi Thiểm Hà áp trận. – Nàng lạnh giọng hỏi.

    Quả nhiên trong mắt Minh Quang thoáng chốc hiện lên nét hỗn loạn. Mười ba năm, nàng vốn vô cùng quen thuộc với con người này. Từng từng nét mặt, cử chỉ nhỏ của y, Thái Hương đều có thể nhận ra. Y đang bối rối, đang cố nghĩ ra một lý do cho sự xuất hiện đường đột của mình.

    Minh Quang chẳng thể nói mình đã hoá thành chim cắt bay đi tìm kiếm nàng. Y chẳng thể nói mình là thần thánh và kẻ giả dạng kia cũng vậy. Y chẳng thể nói Duy Nhất là một con rồng hẹp hòi, hắn tiếp cận nàng chắc chắn là có ý đồ xấu xa. Y chỉ có thể nói.

    - Điện hạ, kẻ ở sau lưng ngài là yêu nghiệt hại người.

    Thái Hương kinh ngạc nhìn y sao đó lại nhìn Duy Nhất đứng sau lưng mình. Đôi mày hắn chau lại vì nghe được lời tố cáo bất ngờ như vậy.

    - Ngươi có thể nghĩ ra lý do giết ta đơn giản hơn được không? – Duy Nhất bật cười khinh miệt.

    “Quả nhiên là vu cáo”, Thái Hương giận dữ nghĩ. “Minh Quang vô duyên vô cớ xuất hiện nơi đây, vừa mới chạm mặt đã toả sát khí thù địch với Duy Nhất. Nếu không phải giống như lời chàng nói, y là gian tế. Thì mình không còn nghĩ ra được lý do nào khác.”

    Duy Nhất đứng phía sau lưng nàng nhéch miệng cười với Minh Quang. Đôi đồng tử hẹp dài của loài rồng xuất hiện trong mắt hắn. Chiếc lưỡi chẻ thò ra khỏi miệng, liếm liếm trong không khí, xém tí nữa là đụng vào vành tai của Thái Hương.

    Minh Quang gầm lên một tiếng tức giận. Y không thể chịu nổi với trò khiêu khích trắng trợn của Duy Nhất. Y lăng không phóng tới, kiếm nhắm thẳng vào cổ họng của tên kia. Thái Hương không do dự chụp ngay lưỡi kiếm chặn lại. Thân kiếm tiếp tục đâm tới, cắt sâu vào da thịt nàng. Thái Hương vẫn không hề nao núng tăng thêm lực đạo, siết chặt tay. Mũi kiếm dừng lại giữa chừng, chỉ cách cổ họng của Duy Nhất có vài phân.

    Nàng phẫn uất nhìn Minh Quang trách móc. Một giọt lệ không kềm được rơi tách xuống. Minh Quang kinh hoàng nhìn bàn tay đầm đìa máu của Thái Hương. Y chưa từng nghĩ nàng vì bảo hộ kẻ khác bất chấp tổn thương bản thân. Mà đau đớn nhất chính là ánh mắt căm hận của nàng dành cho y. Bao nhiêu yêu thương, trìu mến hoàn toàn biết mất. Cái còn lại chỉ có thất vọng, cùng oán tránh mà thôi.

    Thái Hương vận chưởng đánh gãy ngang thanh trường kiếm. Nàng lui lại phía sau, đẩy Duy Nhất tránh xa kẻ nguy hiểm kia. Minh Quang ngẩn ngơ nhìn lưỡi kiếm chỉ còn lại một nửa trong tay mình. Phía bên kia Thái Hương tay không cầm lưỡi kiếm, chỉa về phía y thủ thế.

    - Điện hạ, ngài phải tin ta. – Y tuyệt vọng kêu. Đôi mắt sắc lẻm của Duy Nhất đang nhìn y cười chế nhạo.
    - Ta đã cho huynh cơ hội giải thích rồi.

    Nàng lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi nhiều thêm. Đột nhiên nét mặt Thái Hương đanh lại. Nàng hét to, gọi thị vệ xung quanh.

    Hàng trăm binh sĩ mũ giáp tràn vào tiền phòng. Một bên là Duệ Vương gia đang máu chảy đầm đìa, một bên là Minh Quang tướng quân vẫn còn cầm lại nữa thanh kiếm tang chứng. Họ cùng hô lớn xông vào bắt Minh Quang lại. Y chỉ chống trả nhẹ nhàng, lui ra sân rồi lắc mình hoá thân thành chim cắt bay lên cao.

    Toàn quân chấn động, Thiên Hương sững sờ. Mọi người ngước đầu lên nhìn cánh chim bay lượn giữa trời đêm. Y còn chưa chịu bay đi mà vẫn còn quần đảo xung quanh kêu quang quác đầy cảnh báo.

    - Có chuyện gì? – Duy Nhất từ phía sau ôm ngang thắt lưng Thái Hương kéo vào lòng.
    - Y ... y ... – Nàng lắp bắp. – Minh Quang biến thành chim bay lên trời rồi.
    - Hừ ... thì ra y chính là loài yêu nghiệt. – Duy Nhất nhíu mày tức giận. – Cung tiễn đâu?

    Lúc này đám quân lính mới giật mình. Bọn họ chạy đi lấy cung tiễn, có người còn giao một bộ vào tay Duy Nhất. Họ vẫn chưa quên màn biểu diễn ấn tượng ngày hôm đó của hắn. Chim cắt bay lượn trên trời không ngừng kêu quang quác.

    Dĩ nhiên là chẳng có mũi tên phàm trần nào có thể tổn hại đến Minh Quang. Chỉ duy nhất có mũi tên đầy thần khí của Duy Nhất là bắn trúng y. Thái Hương nhìn thấy cảnh đó kêu lên một tiếng lo lắng. Nhưng ngoài vài dấu máu còn sót lại trên nền tuyết trắng, chẳng ai có thể tìm thấy tung tích của Minh Quang.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 24-11-2012 lúc 07:27.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,stinkbug9999,
  5. #8
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 7: Nhị long tranh châu

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần mở đầu



    Nàng ngồi trên đỉnh lầu ngửa mặt nhìn trời cao. Bầu trời thăm thẳm bao la với dãy ngân hà toả sáng lấp lánh. Nhớ lại bóng chim bay của Minh Quang đầy tự do giữa trời, “Thì ra y thật sự là yêu nghiệt hoá thành người hay sao?” Nàng nhắm mắt hồi tưởng lại lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Là vùng đất Thanh Chương huyền bí với nhiều chuyện kể về thần tiên và quỷ quái. Y xuất hiện trước mắt nàng chẳng thể nào là sự tình cờ. Mười mấy năm sống cùng, dung mạo y vẫn nguyên như trước không hề thay đổi. Chỉ có một mình nàng nhìn ra điều đó, nhưng tại sao Thái Hương chưa từng có chút thắc mắc nghi ngờ.

    Nàng tự giận bản thân khi phát hiện ra y là gian tế vẫn còn lưu luyến. Tại sao trong giây phút y bay lên trời cao, nàng lại muốn gọi tên y? Giờ đây Thái Hương nhớ Minh Quang da diết, nàng sợ y sẽ không bao giờ trở về gặp mình nữa. Thái Hương ở trên lầu cao suy tư và cũng là đang chờ đợi. Y có khi nào nhìn thấy nàng, hay quay trở lại đón nàng đi cùng không?

    - Hương Nhi. – Duy Nhất xuất hiện dưới sân, tay cầm theo vò rượu lớn. – Có muốn cùng uống không?
    - Sao chàng biết ta ở đây? – Nàng dùng khinh công nhảy xuống đất.
    - Trái tim của nàng, dù ở chỗ nào ta cũng có thể nghe thấy, hơi thở của nàng dù ở đâu ta cũng có thể ngửi thấy. – Hắn cười dịu dàng. – Nhất tuý giải thiên sầu.

    Thái Hương nắm tay hắn dắt đi đến bên bộ bàn ghế đá trong đình viện. Duy Nhất khui vò rượu ra, tự mình uống trước một ngụm. Đã đầy hơi, hắn ngâm nga vài câu thơ.

    “Thiên trùng giang thủy, vạn trùng san
    San lý thanh xuân độ nhật nhàn
    Thả hướng bạch vân cầu nhất túy
    Mạc giao sầu mộng đáo hương quan”

    (Đối tửu thi thân học đồ sĩ – Đới Thúc Luân)

    “Ngàn lớp sông dài, vạn lớp non
    Thanh xuân ngày một mãi hao mòn.
    Hướng mây trắng xoá cầu say khướt
    Đừng chở mộng sầu lại xóm thôn.”

    Nàng ngửa cổ uống tiếp cùng hắn, là cái cách uống vội vã mong chờ được say. Hắn biết nàng tửu lượng rất cao, mỗi lần uống đều qua hơn chục tuần rượu. Hắn yêu mến cái bộ dáng tiêu dao đầy hào khí của nàng ngày đó, khi nàng uống vì say cầm thơ, vì vui với gió trăng. Tư thế bá giả cao ngạo của nàng từng khiến hắn mê đắm và khát khao. Nhưng giờ đây, nàng chỉ còn là một phàm nhân trần tục mà thôi.

    “Nhân sinh sao lại chỉ vì một cuộc chia ly mà đau buồn?” Thần long sống qua ngàn năm như hắn không bao giờ hiểu nổi. Nhưng khi thấy nàng ủ ê thế này, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy bực bội vô cùng.

    - Con người khi buồn sẽ khóc. Hương Nhi, nàng có khóc vì y không? – Hắn nhẹ giọng hỏi.
    - Không có. – Nàng quyết liệt trả lời.
    - Còn vì ta?

    Nàng đặt vò rượu xuống, lặng im chưa dám trả lời. Nếu nói có, chẳng lẽ đã đặt hắn lên trên Minh Quang? Không thể nào, vì nàng biết trong lòng mình sâu đậm nhất là hình bóng của ai. Nếu trả lời không, chắc chắn sẽ khiến hắn thương tâm, hành vi của Duy Nhất đã biểu lộ rõ tình cảm của hắn dành cho nàng.

    - Có. – Nàng tự dối lòng mà trả lời.
    - Hương Nhi, vậy bây giờ nàng khóc vì ta đi. – Hắn dịu dàng mỉm cười.
    - Sao lại khóc?
    - Vì ta cầu xin nàng.
    - Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói với ta rằng không được khóc. Chỉ có chàng là nói ngược lại.
    - Vì ta yêu nàng. Ta biết bây giờ nếu nàng khóc, thì có thể làm cho nỗi buồn vơi bớt đi. – Hắn nghiêng đầu như lắng nghe thứ gì đó. Bàn tay giơ lên, dò dẫm về phía nàng.
    - Chàng làm gì vậy?
    - Ta đã bắt nàng phải khóc, vì vậy ta có nhiệm vụ phải lau nước mắt cho nàng.
    - Bổn vương không có khóc.
    - Vậy sao ta lại nghe được tiếng nước mắt rơi.

    Tay hắn chạm nhẹ vào má nàng nóng rực. Từ lúc nào nước mắt đã lặng lẽ lăn dài. Nàng muốn giấu tất cả mọi người, không muốn ai biết mình yếu đuối. Quả nhiên, chỉ có Duy Nhất mới khiến nàng uỷ mị như thế này. Thái Hương gục đầu tựa mặt vào vai hắn. Tiếng nức nở nặng nề không kềm lại được. Cảm xúc đau thương, tiếc hận dâng cao như thuỷ triều. Bờ đê chắn của nàng đã bục vỡ, bao nhiêu oán than từ nước mắt mà trôi ra ngoài hết.

    Hắn vòng tay ôm lấy cơ thể của nàng, dỗ dành trong từng cơn nấc nghẹn. Hắn chẳng thể hiểu tại sao đêm đó mình kỳ lạ vậy, chỉ vì hỉ nộ ái ố của một con người mà lại lo lắng trong lòng. Là thần long đã từng nhìn thấy ‘vô’ trong chân giới, lẽ ra hắn đã phải thấu hiểu hồng trần, quên đi hết tham sân si.

    Nhưng đôi lúc quên không có nghĩa là thấu hiểu. Các vị thần luôn liên tục phải chịu qua tai kiếp, độ cấp tiến lên nấc cao hơn trong con đường tu chân. Đến khi đã hiểu hết mọi thứ trên đời mới có thể tiến nhập về ‘vô’. Hắn không thể ngờ, mình vừa bước vào tình kiếp.

    Nàng khóc xong, mệt mỏi ngủ gục trên vai hắn. Duy Nhất với tay, bế nàng đặt trong lòng như một bảo vật quý giá nhất thế gian. Hắn chợt nhận ra mình đã thấu hiểu vì sao Minh Quang là thần, nhưng lại cam tâm xuống hạ giới làm nô. Vì y đã tìm được thứ quan trọng còn hơn cả thế giới này gộp lại. Duy Nhất mỉm cười đắc thắng, hắn đã đoạt được thiên hạ trong lòng, thật nôn nóng muốn biết con rồng kia sẽ tức tối như thế nào.

    Linh quang chợt loé, Duy Nhất tạo ngay lớp thần khí bao bọc cả hai người lại. Đạo sấm sét đánh thẳng vào chỗ hắn, cây cỏ xung quanh bốc khói đen nghi ngút. Mới vừa nhắc xong, y đã tới. Giưã bầu trời đêm xuất hiện hình dáng khổng lồ của con hoàng long. Duy Nhất lắc mình phi thẳng lên trời, trở về với chân dạng một con rồng trắng khổng lồ. Thái Hương vẫn đang ngủ say giữa lớp tinh quang bảo vệ. Duy Nhất cầm khối tinh cầu hệt như một viên long châu.

    Sấm chớp lại nổ ra đầy trời, ánh chớp loé phản chiếu trên lớp vảy vàng cuả Minh Quang sáng lấp lánh. Đêm hôm đó mọi người ngước đầu lên trời cao đều có thể nhìn thấy hai con thiên long đang quần thảo, một bạc một vàng tranh đoạt viên long châu.

    Hoàng long nhe răng gầm thét, âm vang lan xa đến tận tứ cõi thần giới. Chẳng ai hiểu được tại sao một con thần long lại đột nhiên hạ phàm, biểu thị sự giận dữ cuồng nộ đến mức này. Gió cuốn mây bay, sấm chợp do hoàng long tạo ra liên tục hướng về phía kẻ địch.

    Bạch long tạo ra gió lốc, thân thể uốn lượn né tránh từng đạo sấm sét của kẻ thù. Đồng thời hắn cũng phản kích, dùng Phong Đao tập kích vào con rồng ba chân. Dù sao Duy Nhất cũng có hơn Phi Minh Quang đến ngàn năm đạo hạnh. Trong lúc hoàng long hạ giới thì bạch long ở thần giới chỉ chuyên tập trung tu luyện. Không gian hai bên tách biệt, thời gian trôi qua khó có thể so sánh.

    Lớp vảy của hoàng long bị chém rách, máu rồng rơi xuống mặt đất bốc cháy, tạo thành kịch độc giết chết vô số nhân loại bên dưới. Rồng là thần vật của thế gian mang đầy linh khí, sức mạnh vô biên, con người làm sao có thể chịu nổi trước những cuộc tranh đấu của thần thánh. Mặt đất trong phút chốc loang lỗ những vùng tử địa.

    Duy Nhất há miệng cười to ngạo nghễ, Minh Quang chỉ là một đứa trẻ trước mặt hắn. Tinh cầu có chứa Thái Hương bị hắn ném qua ném lại như một món đồ chơi. Minh Quang thấy vậy càng gầm to tức tối. Y lại kiên quyết xông tới, bất chấp bản thân có phải chịu thêm bao nhiêu vết cắt do Phong Đao.

    Nụ cười của Duy Nhất càng lúc càng lịm dần. Đây không còn là một cuộc đùa giỡn nữa rồi. Phi Minh Quang đang dùng cả sinh mạng của y để tiến tới tranh đấu, tuy bản thân trọng thương đến máu me đầy người vẫn không chịu lùi bước. Duy Nhất há miệng gầm to một tiếng, Phong Thần Thuẫn xuất hiện đập mạnh về phía kẻ địch kia. Nhưng Minh Quang vẫn cương ngạnh xông tới, bên mép vẫn còn nhễu lỏng tỏng máu do bị nội thương.

    Chân trước của hoàng long chồm về phía Duy Nhất, hắn vì bất ngờ nên nhận trọn một cái tát mạnh vào mặt. Quá choáng váng, Duy Nhất đánh rơi tinh cầu trong tay. Minh Quang ngay lập tức chồm theo, ngậm tinh cầu vào miệng.
    Kẻ địch vì đoạt báu nên hoàn toàn sơ hở phòng bị. Duy Nhất tức giận vì cú tát kia, hắn dốc hết sức mình tạo thành Đại Phong Đao, một nhát chém sâu vào phần lưng đối thủ. Minh Quang thọ thương lảo đảo rơi xuống mặt đất. Mây gió mịt mù đã sớm che khuất y khỏi tầm nhìn của Duy Nhất.

    Hắn phóng người đuổi theo, nhưng ngoài vũng máu lớn thì không còn thấy tung tích Minh Quang đâu. Duy Nhất tức giận gầm to một tiếng cho hả dạ. Hắn vì quá khinh địch nên sơ hở trong phòng thủ, để cho kẻ thù lợi dụng thời cơ đoạt mất bảo vật chạy đi. Bầu trời đầy tiếng gió cuồng bạo gào thét, giông tố nổi lên. Vùng phụ cận xung quanh chẳng mấy chốc bị lốc xoáy san thành bình địa, không còn nhìn thấy dấu vết gì của trận hỗn chiến giữa hai con rồng. Đây là cách mà Duy Nhất muốn che dấu thần giới. Không còn bằng chứng gì, thì kẻ nào có thể truy tới hắn bây giờ.

    ^_^

    Thái Hương thức dậy, kinh ngạc nhận ra mình đang nằm trong một sơn động. Rõ ràng nhớ đêm qua nàng đã mệt mỏi ngủ gục trên vai của Duy Nhất, tại sao giờ này lại ở một nơi xa lạ không có bóng người. Nàng giật mình quay lại nhìn về phía ngoài cửa sơn động. Một khối đồ sộ, lấp lánh ánh hoàng kim đang phì phò thở ra từng hơi nặng nhọc. Thái Hương giật mình thét lên khi nhận ra đó là một con rồng đang cuộn mình nằm ngủ. Nàng vội vã tự bịt chặt miệng mình, nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi.

    Hoàng long chợt bật mở mắt. Đôi con ngươi với hai đồng tử hẹp chuyên chú nhìn nàng. Gương mặt dữ tợn của loài linh thú khiến hai chân nàng run rẩy. Bờm sư tử, hai cái sừng hươu, thân dài như rắn, vảy như cá, miệng đầy răng nanh ... Quả nhiên chân mạo của rồng càng oai phong, dữ dội hơn lời kể và tranh vẽ rất nhiều.

    Rồng vốn được xưng là thần nhưng lại không phân thiện ác. Thuỷ long có thể phun nước làm mưa tạo phúc cho bá tánh, nhưng độc long và hoả long cũng có thể tàn hại người vô tội, mang lại tai ương cho thế gian. Thái Hương không thể biết được con rồng này thuộc về phe thiện hay ác, không khỏi lo sợ.

    Con rồng nhúc nhích thân người, một chân chống lên muốn đứng dậy. Thái Hương hoảng hốt lùi về sau trong vô thức. Nàng không hiểu tại sao mình bất giác bị bắt về, nên không thể không nổi tâm đề phòng. Hoàng long vừa mới đứng lên đã sụp người ngã xuống. Thái Hương đã nhận ra đây là con rồng ba chân, bay lượn giữa bầu trời đầy sét trong giấc mơ của mình. Hơn nữa, lớp vảy của nó lại hiện lên vết cắt thảm thương, những thứ chất lỏng ánh vàng đang rướm ra ướt đẫm.

    - Là ngài? – Nàng bạo dạn lên tiếng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 24-11-2012 lúc 07:28.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,stinkbug9999,
  7. #9
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 8: Thật sự là huynh?

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần mở đầu



    Hoàng long nằm im, mũi chỉ khịt một tiếng xem như trả lời nàng. Thái Hương thấy nó không có ý định lại gần mình, nên mới có thể buông rơi cảnh giác. Nàng ngược lại, thận trọng tiến thêm mấy bước, để nhìn rõ những vết thương trên thân rồng. “Thứ chất lỏng ánh vàng kia không phải là máu chứ?”

    - Ngài có phải đang bị thương không? – Nàng lo lắng hỏi.

    Con rồng lại khịt mũi thêm lần nữa. Chẳng hiểu sao Thái Hương lại hiểu được cái cử chỉ ấy, nó đang khinh thường nàng. “Nhìn là biết bị thương, còn hỏi cái gì nữa.”

    - Ngài bắt tôi về đây hả?

    Một cái chớp mắt biểu thị cho sự xác nhận.

    - Vì sao?

    Lần này là ánh mắt lãng tránh. Cái kiểu phản ứng này thật sự rất quen thuộc. Thái Hương ngay lập tức liên hệ đến một người mà không cần suy nghĩ nhiều.

    - Minh Quang? - Nàng gọi.

    Con rồng liền quay đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ nó không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng. Đột nhiên Thái Hương vô cùng tức giận, nàng quên bén mất sự sợ hãi, hùng dũng đi đến trước mặt con rồng. Hoàng long cũng ngạc nhiên khi thấy sự bạo dạn của nàng. Rõ ràng là lúc nãy Thái Hương còn vô cùng kinh sợ y, sao bây giờ đã trở về bộ dạng Duệ Long vương đang chuẩn bị xông trận.

    - Thật sự là huynh. – Nàng chỉ thẳng vào mặt y xem như phán tội.

    Minh Quang lại quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi ngón tay của nàng.

    - A ... lại tránh! Huynh tưởng không lên tiếng thì bổn vương sẽ không nhận ra ư? Nhớ lại năm đó, ta lần đầu thấy huynh bay lượn trên trời, sau khi tỉnh lại chẳng phải đang ở trong tay huynh. Vậy mà không nghĩ ra huynh chính là hoàng long hoá thân thành. Tại sao giấu ta?

    Nàng lại đi vòng về phía trước mặt y. Minh Quang kiên quyết không nhận lời buộc tội đó. Thái Hương giận dữ nắm râu rồng kéo lại. Y vì đột ngột đau quá, quay lại gầm to một tiếng. Nàng bị tiếng gầm tập kích, té bật ngã về phía sau, cả người chấn động, hồn bay phách lạc.

    Y nhận ra mình đã phản ứng quá mạnh rồi, đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, bèn chống chân đứng dậy xem nàng có ổn không. Cả người y toàn là vết thương chí mạng, quả nhiên không chống chọi nổi, toàn thân nặng nề sụp xuống. Thái Hương đã sớm nhận ra tình trạng của y, nàng phủi mông đứng dậy, đi về phía y.

    - Nằm im đi, muội không việc gì. – Nàng lại gần thân thiết vuốt ve cái bờm ánh kim lấp lánh của y. – Thật không ngờ, huynh lại có cái bộ dáng đáng yêu, xinh đẹp đến mức này.

    Minh Quang sững sờ quay lại nhìn nàng. Y biết Thái Hương vốn có bản tính rắn rỏi, không sợ trời, không sợ đất. Nhưng bá đạo đến mức khen một con rồng dễ thương thì nàng cũng là người đầu tiên ở trên đời này. Thân thể y đột nhiên văn vẹo co rút lại, chẳng bao lâu sau Minh Quang con người lại xuất hiện trước mặt nàng.

    - Không được nói ta dễ thương. – Y tức giận la lên. Bởi vì trong lớp rồng chỉ phát ra long ngâm, người phàm như nàng không cách nào nghe được.

    Thái Hương đột nhiên sụp khuỵ người xuống, nàng vòng tay ôm chặt lấy y.

    - Quả nhiên đúng là huynh rồi. - Nàng nức nở. - Vậy mà muội cứ sợ, sợ cả đời không được gặp lại huynh nữa.

    Y lại một lần nữa bị nàng doạ cho kinh ngạc. Hình ảnh nàng trước mặt y, có bao giờ yếu đuối uỷ mị đến mức này. Minh Quang run rẩy đặt tay lên lưng nàng, y vuốt ve mái tóc nàng triều mến, chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn như thế này. Thì ra đã từ lâu y khát khao được chạm vào nàng đến vậy.
    Đột ngột, y ho khật một tiếng, máu từ trong miệng tràn ra đầm đìa. Thái Hương buông y ra, ánh mắt hỗn loạn, nước mắt tèm lem.

    - Huynh bị gì vậy?
    - Ta mang trọng thương, không thể duy trì hình dáng này lâu ...

    Vừa nói xong cơ thể y vặn vẹo biến đổi. Hoàng long lại xuất hiện, nằm bất lực trước mặt nàng.

    - Huynh vì sao bị thương nặng?

    Cụp mắt không trả lời.

    - Có phải hôm qua bị Duy Nhất bắn trúng?

    Lắc đầu. Mũi tên nhỏ đó thì đâu thể gây ra tình trạng như thế này. Đúng là do Duy Nhất đánh y bị thương, nhưng là dùng Đại Phong Đao đánh. Thái Hương thở phào nhẹ nhõm, “May là không phải do Duy Nhất bắn bị thương là được rồi”.

    - Muội có thể giúp gì được cho huynh không?

    Lắc đầu từ chối. Nhân loại yếu ớt thì có thể làm gì cho một con rồng.

    - Huynh có đói không? Hay muội đi săn vài thứ?

    Lại lắc đầu. Thần long không phải là sinh vật trên thế gian, ăn uống cũng không tuỳ tiện như thú nuôi được.

    - Vậy muội phải làm gì bây giờ?

    Y gừ gừ vài tiếng trong cổ họng. Nàng ngồi xuống bên cạnh y, ôm lấy cổ y, vuốt ve phần bờm vàng.

    - Được, muội ở cạnh bên huynh.

    Quả nhiên là tình cảm mười mấy năm sớm tối bên nhau, y không cần nói, nàng cũng có thể hiểu rõ mọi ý. Minh Quang thoả mãn nhắm mắt lại. Thứ y cần nhất trong lúc này là nghỉ ngơi điều tức, dùng chính thần khí của mình để tu bổ lại cơ thể. Đã có Thái Hương ở bên cạnh, thì y còn lo lắng gì chứ. Bên ngoài cửa động đã có giăng kết giới, không sợ con bạch long kia tới quấy rối, làm phiền. Y để ý thức trôi vào trong vũ trụ của ‘vô’, luân chuyển sức mạnh để vận công trị thương.

    ^_^

    Minh Quang thức dậy không thấy nữ nhân bên cạnh đâu. Y ngóc đầu ngó dáo dát xung quanh tìm kiếm. Trong hang chỉ toàn đất đá và thạch nhủ, không gian im lặng đến mức nghe được từng tiếng nước nhễu tong tong. Sự lo lắng cuồn cuộn trỗi dậy, y cố chống người ngồi dậy, bò ra khỏi hang đi tìm nàng.

    Bên ngoài nắng vàng đã lên cao trên đỉnh đầu. Đây là vùng đất phụ cận Thanh Chương, lúc y tu hành vẫn thường hay tới đây thiền định. Lớp kết giới đã được giăng từ cả trăm năm trước, mang sức mạnh của y không cho bất kỳ thứ gì đến làm phiền.

    Con rồng vàng vừa lú đầu khỏi hang, bị ánh nắng chiếu vào toả sáng lấp lánh. Không phải vì y đang quay đầu ngó dáo dát, Thái Hương đã cho rằng đây là một pho tượng bằng vàng đặt tại Tần cung.

    - Minh Quang. – Nàng vừa chạy tới vừa vẫy vẫy tay.

    Y đã nhận ra nàng nên thở phào nhẹ nhõm. Cứ ngỡ trong lúc mình ngủ, nàng đã bị thứ gì bắt đi mất rồi. Thái Hương đến gần, y liền gừ gừ mấy tiếng trách mắng, “Đã dặn phải ở cạnh ta, tại sao lại bỏ đi?”

    Nàng cười rạng rỡ xách hai con thỏ lên khoe.

    - Huynh xem, muội vừa mới săn được chúng.

    Minh Quang nhìn hai con thỏ có nanh mà sững sờ kinh ngạc. “Đây là giống thỏ yêu có thể tấn công cả sói, sao nàng có thể bắt được?” Duệ Long vương của y quả nhiên bản lãnh càng lúc càng cao cường. Đêm trước chặn được đòn tấn công của y, bẻ đôi lưỡi kiếm vốn chẳng phải là do may mắn. Thực lực cuả nàng ngày càng khó lường hơn. Có phải là do long khí của y đã biến đổi cơ thể nàng đến như vậy, khiến Thái Hương đã vượt trội hơn người thường.

    Y ngước đầu lên trời cao, cẩn thận quan sát thêm lần nữa. Bên ngoài hang không có kết giới, chẳng biết Thái Hương đã đi xa đến đâu, y lo sợ tung tích của nàng bị lộ. Đứng chờ một hồi, không thấy gì lạ, y mới phì một tiếng rúc trở vào trong hang.

    Thái Hương tháo vát tự nhóm lấy đống lửa, mần thịt thỏ rồi xỏ vào xiên nướng. Chẳng mấy chốc hương thịt nướng thơm lừng đã bay ngào ngạt khắp hang. Y đang nằm ngủ cũng phải mở mắt ra nhìn, vừa lúc nhìn thấy nàng đang gặm xong hai cái đùi thỏ. Minh Quang chồm đầu tới gần, dụi dụi mũi vào lưng nàng nũng nịu. Thái Hương cười ha hả, rút ngay một con thỏ nướng ném vào miệng y. Minh Quang mồm nhoàm nhai rồi rút trở lại chỗ mình nằm.

    - Ăn nữa không? – Nàng giơ nửa con thỏ còn lại hỏi.

    Y lắc đầu từ chối, phần thịt đó để cho nàng. Hơn nữa, chỉ có một nhúm thịt thỏ bé tẹo như thế này, thì làm sao đủ cho y. Kỳ thực Minh Quang chỉ muốn được chính tay nàng đút ăn, tận hưởng cảm giác được nàng chiều chuộng. Y lại tiếp tục nhắm mắt nằm ngủ, cảm giác ngọt ngào lẫn hạnh phúc tràn ngập trong tim.

    Trong lúc y ngủ, Thái Hương dọn dẹp xong bữa ăn của mình. Nàng bỏ lớp chiến giáp xuống, cởi luôn lớp ngoại y, chỉ mặc lại trung y. Thái Hương dùng áo của mình cùng nước ngầm tinh khiết nhễu từ trên trần hang xuống, lau vết thương cho con rồng vàng.

    Y đã tỉnh lại, nhưng vẫn nằm im lìm, mặc cho nàng kỳ cọ. Mỗi lần nàng chạm vào vết thương chưa khỏi hẳn, cơ thể y lại run lên nhè nhẹ. Thái Hương biết được y đang đau, nên cẩn thận, tỉ mẫn hơn hẳn.

    Lau tới chỗ mõm cụt ở chân trước của y, nàng dừng lại tư lự. “Loài rồng là thần vật, sức mạnh cường đại vô cùng, y vì chuyện gì mà lại mất đi chi trước, thậm chí cả phép thuật cũng không thể phục hồi lại sao?”

    Thật ra nàng không biết, bởi vì chân trước của y đang phong ấn trong cơ thể nàng. Nó vẫn còn đang tồn tại, thì làm sao Minh Quang có thể dùng phép thuật tái tạo lại cho được.

    Thấy nàng trầm ngâm cứ nhìn chỗ khiếm khuyết của mình, cơ thể rồng vàng vặn vẹo biến đổi. Y biến lại hình dạng con người, chau mày la mắng nàng.

    - Không được nhìn ta.

    Rõ ràng là y đang xấu hổ. Long tộc là loài có ngạo khí cao nhất thiên hạ, một con rồng mất chân thì càng tự ti và đau khổ hơn bất kỳ linh thần nào. Nàng dịu dàng mỉm cười xoa dịu y.

    - Huynh là con rồng đẹp nhất trên thế gian này.

    Gương mặt y bỗng chốc đỏ bừng lên. Bởi vậy y mới ghét con người, tình cảm bên trong thế nào đều dễ dàng thể hiện ra bên ngoài hết. Y lại biến trở về cơ thể rồng, giấu đi sự xấu hổ khi nàng khen mình trắng trợn như vậy. Nhưng Thái Hương đã nhìn thấy hết tất cả, nàng cười khúc khích càng làm y rối loạn trong lòng.

    Thái Hương lau cả người y sáng bóng. Lớp vảy vàng còn đẹp hơn bất kỳ thứ kim loại nào trên mặt đất. Nàng lại giặt sạch áo, treo lên phơi, đồng thời nhìn dòng suối trong vắt chảy giữa hang. Thái Hương lấy nhánh cây làm thành một cái giá, dùng ngoại bào đang phơi phủ lên, tạo thành lớp bình phong. Con rồng vàng hơi nhúc nhích quay lại xem nàng đang làm gì. Thái Hương chun mũi với y, nghiêm túc dặn dò.

    - Không được nhìn muội.

    Y phì một tiếng, quay đầu đi, dáng bộ không thèm. Kỳ thật nàng đã quá xem thường khả năng của thần thánh. Y dù không quay đầu cũng có thể nhìn thấy tất cả, từ lúc nàng cởi lớp nội y cho đến lúc nàng bước xuống dòng suối trong veo kia. Cơ thể Thái Hương hơi run lên vì bị lạnh. Nhưng lát sau, khi đã quen với nhiệt độ, nàng thích thú kỳ cọ khắp người. Làn da trắng ngần cứ như trân châu, cơ thể mềm mại uyển chuyển không khác gì long thần đang uốn lượn. Những lớp bớt vảy rồng trên người nàng rất đẹp. Y thầm ao ước phải chi nàng sinh ra đã là rồng.

    Nhưng thật ra cơ thể con người cũng rất đẹp. Không suôn thẳng mà có chỗ nhấp nhô uốn lượn. Hai bầu ngực đung đưa gợi tình khiến tim y đập lên rộn rã. Cơ thể nàng cũng hưởng ứng cùng y. Thái Hương không hiểu sao bên trong nàng đột ngột nóng lên, cảm giác sắc tình bỏng cháy cùng khát khao thiêu đốt.

    Sinh mạng của nàng cũng là một phần cơ thể của Minh Quang, cảm xúc của y có thể lan toả đến tận chỗ của nàng. Thái Hương đột ngột kêu lên một tiếng ‘á’ đầy mê hoặc. Minh Quang nhỏm đầu ngồi dậy, y chẳng thể nào khống chế bản thân mình được nữa rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 24-11-2012 lúc 07:28.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,stinkbug9999,
  9. #10
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 9: Lưỡng tình tương duyệt

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần mở đầu

    Tuy đã có rating nhưng vẫn nhắc lại 1 lần nữa cho chắc. Truyện có chứa các tình tiết bạo lực và đề cập đến vấn đề người lớn, bạn đọc cần cân nhắc trước khi xem.



    Y biến thành cơ thể phàm nhân đi đến chỗ Thái Hương đang tắm rửa. Chiếc áo che chỗ nàng được vén ra, xuân cảnh mê ly xuất hiện trước mắt Minh Quang. Thái Hương hơi giật mình, nàng quay lưng về phía y, xấu hổ khi để Minh Quang nhìn thấy những vết bớt xấu xí trên cơ thể.

    Nàng nghe tiếng lỏm bỏm khi y tiến xuống nước. Cơ thể trần trụi áp sát vào da thịt nàng nóng rực. Y vòng tay ôm lấy thân nàng vào trong lòng mình.

    - Minh Quang. – Nàng ngại ngùng vùng vẫy, nhưng y vẫn giữ chặt lấy, không chịu buông ra.
    - Ta đã yêu nàng – Y thì thầm vào tai nàng. – Từ rất lâu rồi, ta đã yêu nàng.

    Cơ thể nàng ngay lập tức cứng đờ. Thái Hương không phản khán nữa, nhưng giọng nàng nghèn nghẹn.

    - Huynh có biết muội năm nay mười tám tuổi, vì sao vẫn chưa xuất giá như những công chúa khác của Tần Thời không?
    - Vì nàng là nhất quốc chi bảo, không có bất kỳ nam nhân nào xứng đáng với nàng. – Y trả lời.
    - Sai. - Nàng lắc đầu. - Bởi vì trong lòng muội từ đầu đã có ý trung nhân. Tất cả mối hôn sự phụ hoàng đưa ra đều đồng loạt bị muội gạt bỏ.

    Vòng tay của y nới lỏng ra một chút. Nàng xoay lại, đối mặt với y, nhìn sâu vào trong đôi mắt của y.

    - Đó chính là huynh. – Ngón tay của nàng chỉ thẳng vào ngực y. – Muội ngỡ huynh e ngại khoảng cách giữa công chúa và thị vệ, giữa tướng quân và vương gia. Muội vẫn cứ chờ đợi mãi, chờ huynh đáp lại lòng của mình. Nhưng bây giờ thì không phải. Huynh là long thần, muội chỉ là người phàm trần. Huynh có thể chấp nhận muội đèo bồng, mong muốn được gần gũi một con rồng cao quý không?

    Y sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng. Phép thuật có chút xao động, đôi mắt y biến thành ánh nhìn với khe hẹp đứng, đặc trưng của long tộc. Minh Quang chưa bao giờ nghĩ thì ra không chỉ một mình y lo lắng về khoảng cách giữa hai người. Y yêu quý nàng, còn Thái Hương cũng thích y. Hai bên lưỡng tình tương duyệt, hà cớ gì lại phải chịu đựng, dằn vặt lẫn nhau.

    - Vậy nàng có thể chấp nhận ta không phải là nhân loại được không?
    - Thiếp yêu chàng.

    Vậy là toàn bộ rào cản bị dỡ xuống hết. Y thèm khát hôn lên mặt nàng, liếm nhẹ trên cổ nàng. Thái Hương rên lên những tiếng gợi cảm khi y xoa bóp cơ thể của mình. Nàng không biết con người hoan ái như thế nào, càng không biết một con rồng sẽ làm gì mình. Y thè cái lưỡi chẻ ra liếm liếm không khí, cảm nhận hương vị của nàng, nhiệt độ của nàng và cả mùi hương của nàng.

    Dòng nước xoáy mạnh, tách ra khỏi chỗ hai người đứng. Nàng thấy mình bị nâng lên, trôi bồng bềnh trong không trung. Bản thân y thì cứ cuốn lấy nàng, triền miên trên từng tấc da thịt cuả nàng. Đôi chân y chà xát bắp đùi non của nàng, hai tay y tách chỗ kín của nàng ra xem xét.

    Thái Hương xấu hổ khép chân lại. Nàng xoay người, hoảng sợ khi thấy bản thân đang lơ lửng cách mặt đất khá xa. Đâu là trần hang, đâu là vách hang, không thể nào phân biệt rõ. Cơ thể nàng quay cuồng, đầu óc bị y biến thành mê loạn. Ngoài thân thể trần trụi của y, nàng không còn chú ý được vào thứ gì nữa.

    Có phép thuật thì ra rất tốt, muốn biến thân thành hình dạng gì cũng được. Cơ thể nhân loại của Minh Quang thật quá mê người, vòm ngực rộng mở, bắp tay cuồn cuộn. Võ tướng mà, eo thon, mông chắc thì có gì lạ đâu.

    Nàng còn phát hiện một thứ kỳ lạ khác mà mình chưa từng thấy qua. Đó chính là vũ khí tối thượng của đấng nam nhi. Ban đầu chỉ là một vật yếu ớt, sau đó mạnh mẽ đứng dậy, cương rắn như một chiếc dùi. Y vẫn tiếp tục mân mê cơ thể nàng, tiếp tục đốt cháy nàng trong hoả dục. Thế nhưng khi Thái Hương nhìn thấy thứ thần vật kỳ diệu đó, bên dưới nàng đột ngột nổi lên trận co thắt, nàng cảm nhận nước từ trong người mình trào ra hệt như nước ngầm trong hang.

    Chiếc lưỡi chẻ của Minh Quang lại liếm liếm trong không khí. Y mỉm cười sung sướng khi cảm nhận thời cơ đã chín mùi rồi. Y dùng tay kiểm tra vị trí và phương hướng, sau đó mạnh bạo dùng vũ khí đâm vào chỗ tối yếu của nàng. Thái Hương la hoảng lên một tiếng, cảm nhận cơ thể mình như bị nong ra và xé nát. Nàng bấu vào vai y, nước mắt rạn rụa van xin.

    - Nhỏ lại được không?

    Y nheo mắt nhìn nàng. Tuy rất xót xa khi nàng khóc, nhưng mới có chút xíu này không chịu nổi, thì làm sao có thể đón nhận chân thân của y bây giờ.
    Minh Quang rút nhẹ ra để nàng bớt đau, sau đó lại lợi dụng thuỷ triều để trườn vào trong lần nữa. Thái Hương kinh ngạc cảm nhận y đi càng lúc càng sâu, sắp xỏ xuyên thân nàng như que nướng xỏ qua thân thỏ. Nàng không kiềm được rên lên một tiếng sảng khoái khi y tiếp tục ngọ nguậy bên trong. Mềm dẻo nhưng mạnh mẽ, khiến nàng muốn bùng nổ. Y nhìn gương mặt mê ly của nàng, hài lòng đến mức quên đi phép thuật, cơ thể lại biến trở lại thành hoàng long đuôi dài. Minh Quang đáp xuống đất, nằm ngửa ra để nàng ở trên bụng. Hai trái tim đập thình thịch ở cạnh nhau. Cơ thể mệt mỏi nhấp nhô thở, mồ hôi tuôn ra đầm đìa như vừa đánh trận xong.

    Đột nhiên Thái Hương giơ tay cào cào vào bụng y. Bụng rồng vốn là chỗ mềm yếu, nhạy cảm. Y há miệng cười khùng khục vì bị nhột. Nàng phát hiện ra điểm yếu này, thì càng làm tợn. Tay càng cào nhiều hơn, khiến y cười rung rinh cả người.

    Minh Quang le lưỡi dài liếm lên cơ thể nàng. Y cũng ngọ ngoạy chọt vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể người. Thái Hương giống y cũng há miệng cười lớn, thân thể vặn vẹo để tránh đòn phản kích kia. Y đâu thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như thế. Hai chân sau bấu chặt lấy đùi nàng tách ra, chiếc lưỡi chẻ lại ngọ ngoay tiến vào trong quậy một trận.

    Thái Hương thở hắt mạnh ra, từng tiếng nỉ non vọng ra theo mỗi đợt ra vào của y. Khi Minh Quang kết thúc đòn trừng phạt của mình, nàng đã mềm nhũn cả người, nằm ngoan ngoãn trên bụng y.

    Chỉ được vài phút, nàng lại ngo ngoe làm loạn. Thiên Hương trườn tới trườn lui khiến bụng y cũng phải nóng lên. Y gầm lên một tiếng bắt nàng mau yên phận. Nhưng Thái Hương lại ngóc đầu dậy, đôi mắt trong veo, ngây thơ hỏi y.

    - Vậy chứ cơ thể này, thì cái ấy ở chỗ nào?

    Y dĩ nhiên là sốc đơ hết cả mặt. Không ngờ nàng lại cường bạo đến mức này, không biết ngại ngùng mà còn dám hỏi một con rồng cái ấy ở chỗ nào. Nếu có người thấy thần long bị đè ngửa thế này, hỏi một câu mà y không cách nào trả lời được, thì chắc Minh Quang trốn luôn xuống đất, vĩnh viễn không trở về thần giới.

    - Mau, mau nói đi.

    Nàng nũng niụ chống tay lên bụng y, cơ thể lắc lư khiến phần nữ tính đung đứa trước mặt y nhức mắt. Y há miệng gầm một tiếng nữa, bảo nàng mau đàng hoàng đi. Thế nhưng cái phần bản năng trong y lại không muốn thế. Cái đôi của y cong lên, toàn bộ lông dựng đứng như ra hiệu cho nàng.
    Thái Hương đứng dậy, cơ thể trần trụi uyển chuyển đi dọc trên tấm thân dài sọc của y. Nàng đi tới phần đuôi, vạch một miếng vảy lớn đặc biệt ra tìm kiếm.

    - Thì ra là ở đây? – Thái Hương cười tít mắt.

    Y lại gầm tiếng nữa, nhắc nàng mau cẩn thận ngôn hành. Nhưng nàng hình như đã chẳng coi thần uy ra gì. Thái Hương ngồi xuống, lấy tay tóm lấy vũ khí cuả y mà trêu ghẹo. Con rồng lại gầm lên, nhưng không phải muốn nói gì, chỉ đơn giản là gầm lên theo cảm xúc. Cơ thể y vặn vẹo vì phải chịu đả kích, nhưng phần đuôi vẫn cố giữ yên, sợ nàng đang ngồi đó bị té xuống đất.

    Thấy y đau khổ quá, nàng lại cầm lấy thứ ấy quệt quyệt lên mông mình. Minh Quang càng gầm to, vật vả nhiều hơn. Nàng cười hích hích, cảm thấy thoả mãn vì một con rồng bị mình hành hạ đến mức này. Minh Quang ngửa đầu gừ gừ mấy tiếng. Thái Hương nhìn vật của y, rồi quay lại lắc đầu.

    - Không được, thiếp không chịu nổi đâu.

    Y tức giận lắc người một cái, Thái Hương bị hất văng lên cao. Nhưng nàng không hề rơi xuống mà trôi bồng bềnh giữa hang giống như lần trước. Minh Quang lại thu mình biến thành người, y bay lên chụp lấy cơ thể nàng lại. Đôi mắt kẻ sọc nhìn nàng đầy đe doạ.

    - Hư quá, dám hí lộng cả thánh thần.

    Sau đó y cúi xuống hôn lên bầu ngực của nàng, dùng kích thước nhân loại để dạy dỗ nàng cho phải phép. Y có thể chờ, chờ cho đến lúc nàng đủ rộng để dung chứa chân thân của mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 24-11-2012 lúc 07:28.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,stinkbug9999,
Trang 2 của 18 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status