TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Heinz và Dudley nên thành lập câu lạc bộ nào cho tương lai?

Người bình chọn
10. Bình chọn này đã đóng
  • Host Club - câu lạc bộ trai đẹp phục vụ nữ phù thủy - trá hình che mắt

    5 50.00%
  • Survival Club - câu lạc bộ sinh tồn

    7 70.00%
  • Spy Club - câu lạc bộ điệp viên

    0 0%
  • Dance Club - câu lạc bộ khiêu vũ

    1 10.00%
  • Khác - đề nghị nhắn vào topic góp ý

    0 0%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 23

Chủ đề: Harry Potter: Trở lại - Miêu Công Công - Chương 21

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 4: Lần nữa làm trẻ con (update)


    Chương 4: Lần nữa làm trẻ con



    Ngày 2 tháng 11 năm 1981 là một ngày thứ tư không bình thường.

    Sáng hôm đó, mấy tờ báo Muggle vô cùng thương tiếc báo tin nhà nhân chủng học người Anh là Kenneth Oakley qua đời.

    Cũng là ngày tên lửa Poseidon tại căn cứ tàu ngầm hạt nhân của Mỹ đóng ở Scotland tự dưng được thả ra mà không rõ lý do.

    Hay là ngày sinh của ngôi sao trượt băng người Nga Tatiana Totmianina và nữ diễn viên người Canada là Katharine Isabelle.

    Tình hình quốc gia và quốc tế thì như vậy nhưng tại căn nhà số Bốn đường Privet Drive càng náo loạn hơn.

    Vì một đứa bé.

    Hai vợ chồng Dursley biết đứa nhỏ bị bỏ trước nhà mình không bình thường. Chắc chắn là vậy.

    Dù chưa phải là cao điểm lạnh nhưng hiện giờ vẫn là mùa đông. Người lớn ở cả đêm ngoài trời cũng cầm chắc cảm cúm nói chi đến một đứa trẻ nằm trong nôi. Tinh thần yêu thương con người của nhà Dursley tuy kém cỏi nhưng chắc chắn họ cũng chẳng muốn dây dưa rắc rối gì với pháp luật nên đem thằng bé đi đến bác sĩ. May thay, thằng nhóc khỏe mạnh đến mức chả có lấy một tiếng hắc xì. Nó chỉ có gào lên sợ hãi khi bị một y tá có kích thước ngang tầm gấu mẹ “dịu dàng” lột tã lót để nhét cái cặp nhiệt độ vào “cửa sau”.

    Khổ nỗi, sau khi nguyền rủa chán chê đám thanh thiếu niên “ăn cơm trước kẻng” vứt bỏ trẻ con trước nhà người lạ thì hai vợ chồng lúc này mới chú ý đến bức thư có dòng chữ “Bà Petunia Dursley, phòng ngủ lớn nhất, số Bốn đường Privet Drive, huyện Little Whinging, hạt Surrey”, họ đành đem đứa bé về nhà thay vì mang đến đồn cảnh sát.

    ----***----

    Phòng khách.

    Harry bất đắc dĩ phải nằm chung cái cũi với Dudley. Hai đứa được quăng cho hai bình sữa to bự để thực hiện nhiệm vụ hấp thu dinh dưỡng. Thế là đứa bé tội nghiệp Harry phải cố gắng chịu đựng thứ sữa cho trẻ em lạt nhách mà nút một cách ngon lành. Ai đời một gã ba mươi sáu tuổi giờ phải nằm uống sữa cho con nít. Nhưng hiện giờ nó có nhiệm vụ phải tỏ ra là một đứa bé ngoan để tương lai bớt đi khốn đốn.

    Trong khi đó, dì dượng của Harry cực kỳ căng thẳng.Tuần rồi, Vernon đã phải làm tăng ca cả ngày chủ nhật để kịp tiến độ với hợp đồng khách hàng. Ông đã lên kế hoạch nghỉ bù vào ngày thứ tư hôm nay. Những tưởng bản thân sẽ cùng vợ con vui vầy. Nào ngờ , đứa bé từ đâu rơi trước cửa nhà làm mọi dự định của ông tan tành như bong bóng xà phòng.

    Hai vợ chồng uống sạch bách bình trà mới pha lúc sáng lấy tinh thần mở lá thư ra xem. Dượng Vernon chỉ có thể đoán được người gửi bức thư có lý lịch không tồi qua bì thư bằng giấy thủ công và con dấu niêm phong sáp đỏ. Thế nhưng chẳng có kim cương, đá quý hay bất kỳ trang sức gì chứng minh đứa trẻ là con nhà giàu có. Và vì sao lại không gõ cửa trao đứa trẻ tận tay mà lại tốn công viết thư nắn nót cầu kỳ thế kia? Vấn đề nằm ở nội dung bức thư:

    “Thưa bà Dursley,

    Tôi vô cùng thương tiếc báo tin cho bà rằng em gái bà, Lily và chồng của cô ấy, James, đã bị Chúa tể Voldemort sát hại vào ngày 31 tháng 10. Tuy nhiên, con trai của họ, bé Harry James Potter lại sống sót một cách thần kỳ từ vụ ám sát. Nguyên nhân sự tồn tại này đến từ một phép thuật bảo vệ cổ xưa mà Lily thi triển. Là người thân duy nhất còn lại của Harry, tôi nhờ bà chăm sóc cậu bé như con của mình. Bởi vì, phép thuật của Lily cần sự cộng minh của huyết thống bên ngoại để bảo vệ cho cậu bé.

    Tôi biết sự đòi hỏi của mình quá nhiều nhưng khi Harry đạt đến độ tuổi trưởng thành của mình, tức là mười bảy, tôi sẽ bồi hoàn tất cả chi phí nuôi nấng của cậu bé cho ông bà. Tuy nhiên, tôi chỉ có một yêu cầu: hai người không được vứt bỏ Harry. Nếu không thì chính phép thuật của Lily cũng không thể bảo vệ được hai người.

    Trân trọng,
    Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore
    ( Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)


    Dượng Vernon chợt nhớ đến lời của mấy gã lập dị hôm qua thì thào điên cuồng về gia đình Potter và đứa bé Harry. Không biết miệng mồm đã ăn phải thứ gì hay do buổi sáng bước lầm chân phải xuống giường mà hiện giờ đứa bé đó đang nằm chình ình trong nhà ông. Đầu óc Vernon đang cố sức hồi tưởng lại hình ảnh của hai vợ chồng nhà Potter.

    Kỳ thực là, vào mùa xuân cách đây ba năm, lúc James ra mắt bố mẹ vợ, hai chàng rể nhà Evans có dịp nói chuyện với nhau qua loa. Dượng Vernon cực dị ứng với mái tóc tổ quạ lẫn khả năng chém gió thành bão của James Potter. Hắn khoe khoang nào là dòng họ mình nổi tiếng ra sao, giàu có thế nào lẫn khả năng “bay lượn” tài tình. Đúng là dòng họ Potter giàu có và nổi tiếng thật, khả năng bay bằng chổi của James cũng là thực tế trăm phần trăm nhưng cái đầu đặc sệch Muggle của Vernon lại tự diễn dịch thành thông tin: James Potter là một ảo thuật gia có vấn đề về thần kinh, ngay cả lái xe hơi còn chả biết mà lại là tay đua kiệt xuất nỗi gì. Trong thế giới Muggle nhỏ bé của Vernon có hàng tá người họ Potter nổi tiếng (nhưng chả có ai từng nhận thanh gươm nữ hoàng đặt lên vai (tức là được sắc phong tước vị) hay là doanh nhân lừng lẫy (1). Tóm lại, ấn tượng của Vernon về James Potter chỉ duy nhất một chữ “hâm”!

    Vernon chợt thấy tội nghiệp bà vợ tóc vàng của mình. Có hai đứa em chả ra làm sao. Em trai út thì theo đám bạn xấu khiến bố mẹ nổi đóa đốt sạch toàn bộ đồ đạc không chừa một tấm ảnh. Em gái được tạo điều kiện mà chẳng chịu học đại học, lại đâm đầu lấy phải một thằng khùng. Mặc cho Vernon và Petunia ra sức ngăn cản, chẳng hiểu cái gã đó bỏ bùa mê thuốc lú thế nào mà bố mẹ vợ lại đồng ý mới chết. Thế là đầu mùa thu năm sau hai đứa chúng nó cưới ngay. Vì quá giận nên cả hai vợ chồng không thèm đếm xỉa bước chân đến cái đám cưới toàn một lũ điên rồ đó.

    Nhưng cao điểm khiến Petunia quyết định cắt hẳn liên hệ với em gái của mình chính là việc Lily không thèm xuất hiện trong đám ma của bố mẹ ruột. Cả tên út bị từ mặt còn ráng lết thân về trong khi bóng dáng của em gái tóc đỏ lại mất biệt…

    Và hiện giờ, sự xuất hiện của sản phẩm hợp tác xã giữa hai cá thể kỳ quặc đó đang nằm ôm bình sữa ngay phòng khách. Tuy chưa thấy thằng nhỏ làm điều gì kỳ quặc như mắt bắn ra tia laser, bay lơ lửng vòng vèo trong nhà nhưng lá thư đó khiến cho Vernon phải dè chừng. Dù sao thì chuyện này vẫn có gì đó không ổn.

    Ngó thấy thái độ chết lặng của bà vợ khi vừa đọc dứt lá thư, Vernon Dursley gõ nhẹ lên bàn:

    “Em tin những gì mà cái lão Dumbo gì gì viết trong đó à?”

    “Dumbledore anh à!”

    “Không có cả giấy khai sinh hay bất cứ thứ gì chứng minh nhân thân của thằng bé! Liệu đây có phải là cháu trai em không?” Dượng Vernon cố kìm chế cảm xúc. “Nếu như nhận nuôi dễ dàng như như vậy thì sẽ chẳng bao lâu trước nhà mình sẽ có Harry đệ nhị, Harry đệ tam,… Harry đệ thứ n lần. Đây không phải nhà trẻ hay trại mồ côi!”

    Giọng của dượng Vernon hơi lớn tiếng khiến Harry giật mình. Nó, giờ phải chuyển sang cách gọi này cho phù hợp độ tuổi, cảm thấy điều dượng Vernon nghi ngờ hoàn toàn chính xác. Chỉ một lá thư thì không đảm bảo được gì về lý lịch, nhân thân của một đứa trẻ. Không biết cụ Dumbledore nghĩ thế nào mà chỉ để lại một lá thư duy nhất? Nếu như dì Petunia chưa từng tiếp xúc với chữ viết của cụ thì e rằng chỗ cư ngụ của mình sẽ là trại mồ côi rồi. Tuy Harry từng cảm thấy trại mồ côi sẽ tốt hơn nhưng nó muốn xem diễn biến gì khiến một người căm ghét pháp thuật như dượng đồng ý nhận nuôi mình.

    Trong khi đó, dì Petunia nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của thằng bé giống hệt đứa em Lily. Nuốt lấy một ngụm nước bọt, bà nói:

    “Nhưng em tin!”

    “Vì lý do gì?” Dượng Vernon chất vấn.

    “Nó có đôi mắt của Lily, mặt cũng rất giống James…”

    “Thiếu cơ sở khoa học! Màu mắt trẻ con lúc lớn sẽ khác! Em đã thấy mặt tên Potter lúc nhỏ chưa mà quả quyết hả?”

    Máu bác sĩ nhi khoa của Harry (nghề trước khi chết) lúc này lại nổi lên, nó muốn túm lấy lỗ tai của dượng và gào lên: “Dượng à! Con nít hơn một tuổi màu mắt ổn định rồi!” . Tất nhiên, một đứa trẻ 15 tháng tuổi lẻ 1 ngày như nó có thể nói được vài chữ nhưng như vậy hoàn toàn không khôn ngoan chút nào. Nó không muốn một lần nữa gánh lấy biệt danh “đồ quái đản” mà dượng Vernon hằng ngày vẫn kêu ra rả. Im lặng uống sữa, ra vẻ vô tội lúc này mới là hành động khôn ngoan. Nó hướng sang dì Petunia rồi đến dượng Vernon chớp chớp cặp mắt “con nai vàng ngơ ngác đạp chết bác thợ săn”.

    Hiệu quả thật sự vượt trội. Ngó hai dì cháu lưu luyến và quan sát thằng nhóc này coi bộ biết vâng lời đây. Vì vậy, cuối cùng dượng Vernon mím môi nói ra:

    “Được rồi! Nuôi thì nuôi!”

    Thấy mặt mày hai dì cháu sáng lên, Vernon nặng nề đứng dậy, quay lưng, vừa đi vừa nói:

    “Nhưng chỉ cần đứa nhóc này làm thứ gì kỳ quặc như cha mẹ của nó thì đừng trách anh!”

    Linh tính dượng Vernon vốn thấp thảm hại nhưng không hiểu sao lúc này ông có cảm giác thằng oắt con đó hiểu những điều mình nói vậy.

    Thế là sáng hôm ấy, dượng Vernon liên hệ với các cơ quan chức năng cần thiết để hoàn tất hồ sơ cho “Đứa bé vẫn sống”. Họ phải loay hoay tìm cớ giải thích cho vết sẹo hình tia chớp của đứa bé. Sau đó, hai vợ chồng cũng mua thêm một cái cũi cho đứa cháu (tất nhiên là bằng gỗ rẻ tiền nhưng được trét sơn không độc). Còn quần áo thì có thể tận dụng đồ cũ của Dudley. Dù sao nó cũng nhỏ hơn hai tháng.

    Tối chủ nhật đó, thế giới phù thủy vẫn tiếp tục chè chén say sưa, pháp thuật pháo hoa và mưa sao băng (giả) xuất hiện đầy trời.

    Dượng Vernon cứ nghĩ là bọn dân nhập cư gốc Antigua và Barbuda quá mừng rỡ khi giành độc lập nên tổ chức bắn pháo quên cả trời trăng (2).

    Dì Petunia đang nguyền rủa lũ “có pháp thuật” kia ngang nhiên ăn mừng trên sự đau khổ của gia đình em gái.

    Dưới ánh đèn đường Privet Drive, có một người đàn ông đang đi lang thang với cái áo măng tô cũ kỹ. Dừng chân trước cửa ngôi nhà số Bốn, lột cái mũ phớt te tua để lộ ra khuôn mặt trẻ trung với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lá cây. Hắn đứng đó nhìn ngôi nhà và xiết chặt nắm đấm rồi bước đi thật nhanh. Chẳng bao lâu, bóng dáng hắn đã chìm khuất trong màn sương dày đặc.

    Cùng lúc đó, tại làng Ottery St Catchpole, hạt Devon có một sự kiện khá nghiêm trọng. Một phù thủy tên là Sirius Black tấn công vào Peter Pettigrew, cũng là một phù thủy. Kết quả là làm 12 người Muggle gần đấy lãnh đạn, ráp nhau cùng chầu trời cho có bạn có bè. Với "vật chứng" chỉ duy nhất một mẩu ngón tay mà Black được phán tội giết người, đưa đến Azkaban ngồi ngắm giám ngục cho qua ngày tháng. Trong khi đó, kẻ đã chết Peter Pettigrew được tặng Huân chương Merlin vì tinh thần dũng cảm. Có ai ngờ gã ấy lại biến thành con chuột xám, gia nhập hộ khẩu của trở thành thú cưng của trang trại Hang Sóc. Nhật báo Tiên Tri ca ngợi công đức Peter lên mây xanh và vẽ ra chân dung kẻ phản bội Black với độc giả phù thủy. Các tờ báo Muggle có nhiều cách giải thích phong phú hơn nhiều: từ xì hơi gas, miệng núi lửa ngầm cho đến khủng bố từ mấy quốc gia khác. Suy nghĩ của họ thật phong phú.

    Và cũng thời điểm ấy, ở đông bán cầu, tại một đất nước có hình chữ S, có một thằng nhóc đang cố chứng minh tiềm năng pháp thuật bằng cách bỏ qua đám đồ chơi trong cái mâm hướng nghiệp ngày thôi nôi của mình. Khổ nỗi, chả có đũa phép trước mặt nên đứa bé ấy đành đưa tay về đôi đũa của đấng phụ huynh dính đầy mỡ heo quay.

    Người đàn ông trẻ tuổi có hàm răng đen thui do ám khói thuốc lào thở dài ngao ngán. Rõ ràng, kỳ vọng của mình đối với thằng con đầu lòng bị phá tan không còn manh giáp. Hắn đưa chiếc đũa cho đứa con trai cầm lấy phe phẩy. Quay sang nhìn vợ mình, gã nói:

    “Mình à, đũa ăn cơm tượng trưng cho nghề nghiệp gì vậy!”

    “Xét theo góc độ tích cực, con mình có khả năng thành đầu bếp, còn tiêu cực thì…”

    “Trong mâm có cả bộ đồ chơi nấu ăn mà nó có chọn đâu. Mà tiêu cực thì sao?” Ông bố trẻ lo lắng.

    “… thành chuyên gia ăn chực chứ còn gì nữa!” Cô vợ chẳng hề kiêng kị gì cả mà nói luôn.

    “Hai vợ chồng mày tào lao quá! Hic, nghe tao nói nè…” Một gã đàn ông tóc tai bù xù, mặt đỏ như gấc chín vì thấm thía chất cồn cất lời, hắn tiếp giọng: “… có khi nào nó trở thành chỉ huy dàn nhạc không?”

    “Bậy! Tao nghĩ nó sẽ giống mày đó Cương… cứ cầm cây đi thọc thọc… thọc suốt!”

    “Tao cầm dùi để đục tượng mà, mày nói thọc cái quái gì hả?” Mặt ông bố tên Cương tái mét. Gã lấy tay đánh cái bộp vào tấm lưng bồ tượng của thằng bạn phát ngôn ẩu tả.

    Gã cao to cười hề hề:

    “Ấy…! Giỡn thôi! Giờ tụi mình dô trăm phần trăm vì tương lai con em chúng ta!”

    “Đúng! Vì tương lai của bé “Dzũ”, không “sai”… không “dzìa”!” Tên đầu xù cố nhướng mắt, quờ quạng túm cái ly giơ lên.

    “Chú cứ lắm chuyện! Cụng ly nào!”

    Thế là ba gã bạn chí cốt chuyển sang chế độ say mồi, quên mất việc đoán tương lai thằng nhỏ. Chẳng bao lâu cả ba lăn long lóc phơi bụng trên sàn nhà. May thay, dạ dày của họ đều rất tốt nên không xuất hiện tình huống “cho chó ăn chè”.

    Ngó thấy bãi chiến trường, cô vợ thở dài. Ai kêu mình lại lấy phải nghệ sĩ chứ. Nhưng cô không vội dọn dẹp mà quay sang ngó đứa con trai đang nhìn ngắm với ánh mắt “vô số tội”:

    “Đũa là sao ta? Rốt cục con mình thành đầu bếp, chỉ huy dàn nhạc, chuyên gia ăn chực hay kẻ thọc gậy bánh xe đây? Con ơi là con, sao không chịu bắt thứ bình thường một chút cho mẹ đỡ đau đầu kia chứ!” Người mẹ trẻ vừa nghĩ ngợi vừa ôm đứa nhóc con vào trong buồng ru ngủ.

    Khổ nỗi, do không biết ru con theo kiểu truyền thống nên người mẹ đành dùng chất giọng khàn khàn của mình làm nguyên seri ca khúc sinh hoạt đoàn đội rộn ràng. Đối với đứa trẻ bình thường thì thể loại nhạc hành khúc khó lòng đưa chúng vào mộng đẹp nhưng… em bé này không rơi vào phạm trù đó. Nó chỉ cần giả vờ ngủ cho người mẹ yên lòng mà thôi.

    Chờ bóng dáng mẹ trẻ khuất khỏi tầm mắt, gương mặt đứa bé từ chế độ đáng yêu bỗng quay ngoắc một trăm tám mươi độ. Nó quá tức giận vì thông điệp mình truyền tải bị hiểu sai hoàn toàn. Tuy nhiên, không biết trời xui đất khiến thế nào mà những điều mọi người dự đoán về tương lai cậu nhóc lại thành hiện thực sau đó.

    Còn mười năm nữa mới đến Hogwarts kia mà, giờ cứ xõa cho đã đi nhóc con.


    -------------------------------------------------

    (1) Một số nhân vật họ Potter nổi tiếng trong thế giới Muggle Anh:
    [*]Helen Beatrix Potter (1866-1943): nữ tác giả, họa sĩ minh họa nhiều bộ truyện minh họa. Trong đó nổi tiếng nhất là tác phẩm Đồng thoại của thỏ Peter...
    [*]Mary Potter (1900-1981): nữ họa sĩ người Anh, nổi tiếng với gam màu tinh tế...
    [*]Thật ra , vẫn có người họ Potter nổi tiếng và quyền lực thời đó, thậm chí được nữ hoàng Elizabeth II phong tước hiệp sĩ như Sir Mark Howard Potter (1937). Nhưng đến năm 1988, Sir mới trở thành thẩm phán trong khi bối cảnh chương này là 1981. Vì vậy, đó là lý do ta không đề cập đến tên Mark Potter.

    (2) 1/11/1981 là ngày giành độc lập của hai nước Antigua và Barbuda . Chấm dứt sự thống trị của nữ hoàng Anh lên hai nước này.

    Về chuyện update chương 4, phải nói là sơ xuất của Mèo khi không kiểm tra timeline của Harry Potter. Sở dĩ có sự nhầm lẫn như vậy vì lúc xem truyện gốc thời gian cũng khá mờ mịt. Cụ thể là:
    [*]Thứ hai ngày 31/10/1981 (trên thực tế ngoài đời là thứ bảy) Voldermort tấn công gia đình Potter ở thung lũng Godric.
    [*]Thứ ba 1/11/1981 (thực tế là chủ nhật) dượng Vernon thấy cú bay đầy trời, các phù thủy đi trên đường thì thầm về gia đình Potter. Khuya hôm đó, Hagrid mới đem Harry tới trên chiếc xe motor bay của Sirius Black.
    [*]Thứ tư 2/11/1981 mới là lúc nhà Dursley phát hiện ra đứa cháu nằm chình ình trước nhà, tối hôm đó là vụ Sirius Black tấn công Peter Pettigrew khiến Đuôi Trùn tự phát nổ làm chết 12 Muggle xung quanh.

    Như vậy, có một mốc thời gian chết trong truyện không đề cập. Trong khoảng thời gian 24-26 giờ, Harry đã ở đâu? Sẽ rất vô lý khi cho rằng toàn bộ thời gian đó Harry đều trên xe bay với Hagrid. Có khả năng là những người dân ở Godric đã cưu mang và thông báo cho bộ Pháp Thuật, nhưng ngay cả thêm thời gian đó thì vẫn quá trống. Còn chuyện ta sẽ chế thế nào thì... dù sao thời gian trong truyện cũng chênh lệch 2 ngày với thực tế ngoài đời á.

    Nội dung cuộc gặp gỡ không suôn sẻ của Vernon và James được kể trên website như vầy: khi dượng Vernon hỏi James có bằng lái xe không thì ông bố của Harry lại miêu tả việc cỡi chổi đua. Ta chỉ kết hợp dữ liệu đó với tính cách bá đạo và quá sức cởi mở của James hồi trung học mà tạo ra cuộc gặp mặt trong truyện này. Mặt khác, ta có xem một vài tư liệu nói ông bà ngoại Harry chết trong khoảng thời gian giữa đám cưới của Lily đến ngày Harry ra đời. Nhiều fanfiction phỏng đoán họ bị Tử Thần Thực Tử giết. Còn nguyên nhân Lily trong truyện này không xuất hiện lúc đám ma vì đang lẩn trốn Voldemort mà.

    Trong tập Harry Potter và Mệnh lệnh Phượng Hoàng có nhắc tới nhân vật Mark Evans. Chính xác là một thằng nhóc nhỏ hơn Harry 5 tuổi và đang là đối tượng mới để Dudley ăn hiếp. Vậy Evans đó có gì liên quan đến bên ngoại nhà Harry không? Đây là một dấu hỏi to uỵch đến mức mà JKR từng viết trên pottermore là fan không được hỏi về Mark Evans nữa. Tuy nhiên, thứ mình quan tâm đến chính là phụ huynh của Mark nhiều hơn. Đây cũng là nhân vật khá quan trọng trong truyện của mình.

    Có một đứa bé mới làm lễ thôi nôi, đoán xem là ai nào?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 27-01-2015 lúc 00:17.
    ---QC---
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893


  2. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,avatarchar,bachhongb,backchii,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,dnna261,dohongnhung,faust11,Gitchi Gitchi Goo,haclauma,KimBaiSatThu,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,phamquangdung,Phạm Đại Gia,talavip241,Túy Kiếm Phong Trần,thhoangtn,v4nk13p,wishingmoon,Zoro_NDK,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 5: Một đứa trẻ ngoan ngoãn và "bình thường"


    Chương 5: Một đứa trẻ ngoan ngoãn và "bình thường"



    Trái đất đã quay xung quanh mặt trời bảy vòng từ thời điểm Harry xuất hiện trước gia đình Dursley. Nói theo kiểu nhà bác học người Ý Galileo Galile (sau khi bị buộc phải thừa nhận mặt trời quay xung quanh trái đất trước áp lực của Giáo hội): nó vẫn không ngừng quay. Trái đất chậm rãi thực hiện hành trình nhàm chán nhưng khi chúng ta quay đầu lại mới thấy nó nhanh như một cái chớp mắt.

    Thoáng chốc, Harry được tám tuổi và đang là học sinh lớp ba ở trường tiểu học Thánh Grogory gần nhà. Lịch sử lặp lại, nó vẫn được học chung lớp với băng Dudley. Tức là, ngoài anh họ Dudley thì đám Piers, Dennis, Gordon và Malcolm đều là bạn cùng lớp với Harry.

    Harry mỉm cười khi nhớ đến cái lần đối thoại lúc trước với phiên bản anh họ trưởng thành. Dudley có một sự tương đồng với dì Petunia trong việc hứng thú với pháp thuật. Tuy nhiên, dưới áp lực của dượng Vernon, một người theo phái Bảo Thủ, tôn thờ Bà Đầm Thép Magaret Thatcher như thần tượng (1), những yếu tố mơ mộng trong suy nghĩ Dudley bị thay thế bởi các loại máy móc điện tử. Có thể lấy một ví dụ về kiểu giáo dục cực đoan này: ngay từ khi biết đến khái niệm ông già Noel, dượng Vernon buộc cả Dudley và Harry đều phải chấp nhận rằng đó chỉ là câu chuyện bịa đặt có nguồn gốc từ Phần Lan. Tuy nhiên, là một người mê máy móc (giám đốc công ty máy khoan Grunnings kia mà), dượng Vernon có hẳn một bộ sưu tập phim khoa học viễn tưởng và đống đĩa bay, robot mà ông tặng Dudley ngày sinh nhật cũng minh chứng cho sở thích này(2). Harry dám cá dượng Vernon còn tin vào sự tồn tại của một người Sao Hỏa hơn là một Gia tinh có kích thước tương tự.

    Nhưng, điều Harry cảm thấy khó hiểu nhất chính là nguyên nhân Dudley bộc lộ năng lực phù thủy cực kỳ muộn màng. Lúc trước, nó chưa từng hỏi cụ Dumbledore về cách thức vận hành của hệ thống phát hiện phù thủy của Anh quốc. Vấn đề của anh họ cho thấy hệ thống đó không hoàn thiện. Nghĩa là, vẫn có một số lượng phù thủy nhỏ nhất định không được phát hiện và đăng ký với bộ Pháp Thuật.

    Vì có nhiều phù thủy gốc Muggle nên có khả năng hệ thống đó không dựa vào huyết thống lúc mới sinh mà tính theo tình trạng bùng nổ không kiểm soát pháp thuật trước 11 tuổi. Tuy nhiên, trước kia Dudley hoàn toàn không có một phản ứng pháp thuật nào có thể do hai nguyên nhân: một là, sợ hãi pháp thuật nên vô tình kìm nén khả năng thực tế; hai là, chưa bao giờ gặp tình huống nguy hiểm để bộc lộ sức mạnh thật sự.

    Giả thiết thứ hai có vẻ hợp lý với trường hợp của Neville Longbottom. Cả nhà Longbottom từng lo sợ cậu ta trở thành Pháo Tịt Ngòi và làm đủ thứ để kích thích tiềm lực phù thủy nhưng vô ích. Mãi khi ông chú lỡ tay khiến cậu bị rơi xuống sân mà không xây xát gì thì cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, trước khi xuất hiện trạng thái kỳ diệu như trên thì Neville tội nghiệp cũng đã có mấy lần rơi vào nguy hiểm, trong đó có cú xém chết đuối ở bến tàu Blackpool. Thế nhưng, Longbottom là một gia đình phù thủy thuần chủng, họ có nhiều phương tiện lẫn pháp thuật để giảm thiểu thiệt hại đối với cơ thể trẻ con xuống mức thấp nhất.

    Tình hình hiện nay khá bi quan: nhà Dursley là một gia đình Muggle bình thường và hiện tại Harry không có một cây đũa phép trong tay để nâng cao độ an toàn. Hơn nữa, đó là mạng người, không thể tùy tiện đùa giỡn. Huống chi trước khi đi Úc lánh nạn, ngay cả khi Dudley gặp giám ngục cũng không lộ một chút năng lực nào.

    Có khả năng, vụ chấn thương bên Úc đã khiến tiềm lực của Dudley xuất hiện.

    Dù vậy, tất cả cũng chỉ là giả thuyết. Thiếu phương tiện nghiên cứu nên không thể chứng minh bất kỳ điều gì. Vì vậy, cái mà Harry có thể làm hiện giờ là không thực hiện pháp thuật nào trước mắt những người xung quanh. Điều này không chỉ tránh cho bóng ma tâm lý ám ảnh khiến ông anh họ dị ứng pháp thuật mà còn vì chính mình nữa.

    Bỏ qua vấn đề pháp thuật của Dudley thì vẫn còn cái lọ thủy tinh mà dượng Vernon gửi cho Harry. Chẳng ai ngờ, một lọ tưởng ký lại được một Muggle đạt đến trình độ thượng thừa trong sự nghiệp bài trừ phù thủy cất giữ. Tuy Harry nghiêng về giả thuyết cái lọ ấy chính là ký ức của Vernon, thậm chí có khả năng dượng còn là phù thủy hoặc Pháo Tịt Ngòi nữa kìa, thế nhưng những thành viên còn lại của dòng họ Dursley lại siêu bình thường, không một ai trong lịch sử nhà này là phù thủy cả. Vì vậy, chỉ có thể chờ đến ngày dượng Vernon giao ra hoặc nó chỉ có nước sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật. Tuy nhiên, Harry chỉ mới tám tuổi. Thể chất và bộ não chưa phát triển hoàn thiện của nó hiện nay không đủ sức dùng pháp thuật cao cấp như vậy.

    Muốn nhanh chóng có được chìa khóa giải quyết vấn đề trên, Harry chỉ có nước thân thiện hơn với ông dượng này. Hiện tại, tuy vẫn còn ánh mắt như radar dò tìm lỗi nhưng phải nói thái độ của Vernon đỡ hơn trước nhiều. Không còn gọi Harry là "đồ quái gở" hay thi hành chính sách cấm túc, bắt nhịn đói liên tục đã là một sự cải tiến đáng kể rồi. Bên cạnh đó, Harry hiện nay không thực sự là một đứa trẻ. Ba mươi sáu năm trước khi tái sinh đã rèn luyện cho nó một khả năng nhẫn nhịn vào loại kinh khủng. Thêm vài năm để đạt được mục đích thì có là gì.

    Mặt khác, đến tận tháng 12 năm 1991, tức là lúc Harry đã đi học ở Hogwarts ba tháng, nước Anh mới ký vào Công ước về quyền trẻ em. Nhưng tới năm 1995 mới có báo cáo đầu tiên về tình trạng trẻ em bị lạm dụng, hành hạ. Không ngạc nhiên vì sao lúc kiếp trước nhà Dursley đối xử với Harry như thế mà chẳng có một ai can thiệp. Điều này cũng giải thích luôn lý do tại sao mụ Umbridge thoải mái dùng vật phẩm hắc ám lên người học sinh cũng như dùng nhiều nhục hình khác. Tất nhiên, so với mụ Umbridge thì gia đình Dursley chẳng khác gì thiên thần. Thậm chí Harry còn được đối xử khá khẩm hơn nhiều so với đấng phụ huynh ruột thịt của bậc thầy độc dược (3).

    Nói cách khác, thiếu hẳn cơ sở pháp lý bảo hộ, Harry cũng chỉ có nước nhẫn nhịn làm một đứa bé ngoan. Mà định nghĩa trẻ ngoan của dì dượng cũng khá đơn giản, chỉ bao gồm hai chữ "bình thường". Tất nhiên, cũng phải thêm kha khá phụ chú như là nghe lời, biết làm việc nhà, không tỏa hào quang lấp lánh lấn át họ.

    Và thế là đứa trẻ ngoan và bình thường Harry Potter ra đời. Cam đoan nếu không biết lý lịch hay có những đạo cụ huyền bí thăm dò pháp thuật thì đến thành viên bộ Pháp thuật vẫn còn bé cái nhầm về khả năng nhập vai xuất sắc của nó.

    Có pháp thuật mà không sử dụng. Đối với một phù thủy mà nói, đó là một sự lãng phí khi tự bào mòn năng lực của mình. Nhưng sống ở nhà Dursley, sự "hy sinh" đó quả thực xứng đáng. Bởi... hiện nay cuộc sống của Harry đỡ hơn xưa nhiều lắm:

    Vì Harry là một học sinh "bình thường" nên không có tình trạng dì Petunia phải vác mặt mốc lên thăm hiệu trưởng Roemmele để nghe những lời than phiền về việc nó biến tóc giáo viên bộ môn thành màu xanh hay đột ngột xuất hiện trên nóc trường như trước. Không như những đứa trẻ khác phải chịu áp lực học tập, Harry cứ đến trường Thánh Grogory học một cách thoải mái. Bạn bè cũng không xa lánh Harry như trước kia, thậm chí còn có vài cô bé để ý nó. Nhìn chung, trò Harry được bạn bè đánh giá là vui vẻ hòa đồng, được thầy cô nhận xét là chăm ngoan.

    Vì Harry là một đứa em "bình thường" nên không làm anh họ Dudley ngứa mắt hay sợ hãi mà huy động lực lượng cùng nhau củ hành. Băng Dudley vẫn duy trì nhưng không có cảnh rượt đuổi Harry khắp các cầu thang hay lén tấn công ở nhà vệ sinh nữa. Dẫu có chút tiếc nuối hình ảnh của một anh họ chững chạc trước kia nhưng Harry thừa biết sự biến đổi đó bao gồm nhiều yếu tố mà hiện nay nó chỉ biết bó tay. Không lẽ làm cho Dudley bị thương rồi qua Nhật kiếm chị dâu Hanako về chăm sóc?

    Vì Harry là một đứa cháu "bình thường" nên kiếp này không phải cư ngụ nơi gầm cầu thang hay phải ẩn mình khi có mặt khách khứa đến nhà. Hiện nay, chỗ của Harry là cái phòng ngủ nhỏ trên lầu mà lúc xưa (tức kiếp trước) từng là nhà kho chứa đồ chơi hỏng của anh họ. Ở một nơi rộng gấp năm lần hồi trước, nó còn đòi hỏi gì hơn? Mặt khác, cháu ngoan Harry còn là minh chứng cho tấm lòng "nhân hậu vô bờ bến" cho nhà Dursley, một hình tượng theo dượng Vernon là dễ gây thiện cảm cho đối tác. Vậy cớ gì mà che giấu một đứa trẻ bình thường và ngoan ngoãn kia chứ? Nó không còn là thành viên vô hình như trước kia. Trên lò sưởi thậm chí còn xuất hiện hình ảnh của nó chụp chung với gia đình Dursley.

    Vì Harry là một đứa trẻ "bình thường" như bao thằng nhóc ở đường Privet Drive, hàng xóm cũng không tránh nó như tránh tà. Sống lại lần này, nó không gây cháy nổ, không làm rớt hết lá trên cây, lại hay mỉm cười thăm hỏi các bà hàng xóm (đương nhiên là có cả bà Arabella Figg, vệ tinh của cụ Dumbledore rồi) nên thỉnh thoảng còn được làm tấm gương sáng về thái độ ứng xử cho vài đứa kiểu như thằng Piers gần nhà. Thằng này căm lắm nhưng không dám đụng đến em họ của đại ca D.

    Nhìn chung, đứa trẻ ngoan ngoãn và bình thường Harry đang tận hưởng hạnh phúc tuổi thơ đúng nghĩa. Tuy dượng Vernon không có vẻ hài lòng cho lắm khi Harry ghi vào phiếu thăm dò nguyện vọng của trường (để định hướng giáo dục học sinh) là muốn trở thành đầu bếp nhưng dì Petunia vui ra mặt. Từ bỏ công việc thư ký đánh máy để trở thành bà nội trợ, cuộc sống của bà dì này buồn tẻ gần chết, chỉ có thể quanh quẩn trong nhà và sang hàng xóm bà tám chuyện thiên hạ. Bỗng dưng có đứa cháu có sở thích nấu ăn, thậm chí còn được cháu gái của cựu nữ hoàng ẩm thực Fenny Crado là Candy Crado nhận làm đệ tử, dạy nấu ăn miễn phí thì ai mà không vui. Dẫu Fenny Crado đã hết thời sau xì căng đan ở chương trình thực tế Thời Khắc To Lớn khiến đứa cháu gái không chịu nổi áp lực phải rời Luân Đôn để đến cái huyện Little Whinging khỉ ho cò gáy này nhưng không vì thế mà dì Petunia đánh giá thấp sư phụ của Harry. Huống chi, cả nhà Dursley thừa biết bản chất của truyền hình thực tế chẳng qua là một đống cặn bã dùng xì căng đan câu khách(4).

    Bỏ chuyện ấy qua một bên, được sự "tin yêu" của dì Petunia nên Harry trở thành "mem bờ" nhỏ tuổi nhất của hội bà tám đường Privet Drive. Tại những buổi họp mặt, ngoài vai trò thực hành kỹ năng nấu nướng miễn phí, nó thường xuyên nghe đủ thứ chuyện trên đời từ cái thông tấn xã ấy. Thôi thì điều ấy cũng đem lại nhiều giá trị hữu ích cho bé Harry trên chặn đường trưởng thành mai sau. Ấy là dì Petunia nghĩ vậy.

    Kỳ thực, số lượng công việc nhà của Harry sau khi sống lại không hề giảm đi nhưng nhờ sự thuần thục nên nó làm mọi thứ nhanh hơn rất nhiều. Mặt khác, do không làm cháy nổ bất cứ thứ gì nên nó có thể thoải mái sử dụng nhiều trang thiết bị máy móc trong nhà hỗ trợ cho công tác lao động đầy vinh quang: máy giặt, máy rửa chén, máy hút bụi, máy thổi lá, máy cắt cỏ... Tất nhiên, dì Petunia cũng chẳng ngồi không mà đùn hết việc cho thằng cháu.

    Vì thế mà Harry có thời gian ngủ nghỉ. Việc ngủ đủ giấc cũng đem tác động tích cực lên tuyến yên khiến nó có chiều cao bình thường như mấy đứa trẻ khác. Thậm chí, còn vượt luôn cả tiêu chuẩn của WHO năm 2017 nữa kìa. Có lẽ tình cảnh bị vợ dìm hàng bởi giày cao gót không xảy ra nữa.

    Ở với nhà Dursley khá lâu nên Harry cũng nhận ra thị hiếu bất thường của nhà này. Trong khi dì Petunia thích đàn ông béo tròn thì cả dượng Vernon lẫn anh họ Dudley có xu hướng nghiêng về dạng phụ nữ mảnh mai. Tất nhiên, trước khi Kate Moss trở thành biểu tượng thời trang với hình tượng con nghiện (heroin chick) vào năm 1993 thì dượng Vernon đã đi tắt đón đầu trong việc nhìn ra vẻ đẹp tiềm ẩn của dì Petunia. Có thể nói, công thức vẻ đẹp của cả gia đình này là đàn ông phải thật mập và phụ nữ phải thật gầy. Không ngạc nhiên khi thấy Hanako có một sự tương đồng về thể trạng với dì Petunia.

    Nhưng tình hình sức khỏe của của hai bố con Dursley không ổn chút nào vì họ đã rơi vào phạm trù béo phì. Mà béo phì là nguyên nhân của nhiều căn bệnh nguy hiểm như gút, tai biến, ung thư... Dượng Vernon trước kia cũng qua đời vì bệnh ung thư gan đấy thôi. Do hiện nay, cả nhà Dursley đối xử với Harry không bạc thì nó cũng không để họ có vấn đề về sức khỏe.

    Bản chất của một bác sĩ khiến Harry mạnh tay cắt giảm chất béo và đường, đồng thời tăng cường rau xanh hoa quả. Có sư phụ là chuyên gia dinh dưỡng bảo kê nên dì Petunia cũng phải xiêu lòng trước đề xuất này.

    Trước nỗ lực can thiệp dinh dưỡng đầy tận tâm của Harry, dượng Vernon và Dudley nhìn chung vẫn mập nhưng không đến mức béo núc ních như trước. Ai bảo cơ thể họ hấp thụ chất dinh dưỡng quá tốt thế kia chứ?

    Nhưng còn chuyện tập thể dục của hai người này, Harry cũng đành bó tay. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Không lẽ phải đi kiếm thêm một sư phụ là chuyên gia thể hình nữa?

    Có lẽ chỉ có Harry mới cảm thấy sự kỳ diệu của chuyện giảm cân. Việc giảm thiểu đường và chất béo giúp nâng tầm trí tuệ của anh họ lên mức đáng kể. Kết quả học tập hiện nay của Dudley vẫn như lúc xưa nhưng là thành tích thực thụ, không phải ép người khác "hỗ trợ". Do đó, quần áo của Dudley cũng chỉ chênh lệch khoảng 1-2 size. Harry chỉ việc để dành quần áo đó sang năm là đủ mặc vừa rồi. Huống chi, lúc này không bị cấm túc, cắt khẩu phần như trước nên Harry cũng không suy dinh dưỡng như trước mà có chiều cao gần ngang bằng anh họ. Đàn ông đâu có so đo 1-2 inch làm gì.

    Nhìn chung, hình tượng của học sinh tiểu học Harry khá khẩm hơn xưa nhiều lắm. Do được ăn ngủ đầy đủ, không phải ở gầm cầu thang thiếu ánh sáng nên ngoài thể chất phát triển thì nó cũng không bị cận thị. Tóc tai cũng không bù xù như tổ quạ mà được cắt thành một kiểu đầu đinh nam tính khỏe mạnh. Nhưng đây mới là vấn đề nghiêm trọng.

    Vết thẹo hình tia chớp biến mất.

    Không phải biến mất hoàn toàn nhưng vết thẹo hiện nay rất mờ nhạt đến nỗi phải tinh mắt lắm mới thấy được.

    Vì thế không có tình cảnh dì Petunia cạo trọc đầu chừa một chỏm che thẹo. Cũng không có tình trạng Harry quá bức bối và sợ hãi đến mức vô thức làm tóc mọc trở lại. Do đó, dì Petunia tiết kiệm một khoản tiền cắt tóc đáng kể.

    Tuy không thực sự lạc quan về nguyên nhân vết thẹo không còn nhưng hiện nay điều đó đang mang đến nhiều thuận lợi cho Harry. Chí ít thì thằng Draco cũng không thể gọi Harry là "đầu sẹo" hay mọi người sẽ chỉ chỏ nó là "Đứa bé sống sót" ở khắp nơi.

    "Đứa bé sống sót" lúc này đang đóng giả một đứa trẻ Muggle bình thường ở bên ngoài. Chỉ ở trong phòng ngủ trên lầu, Harry mới thoải mái vận dụng pháp thuật. Do không có đũa phép nên việc thực hiện thần chú rất hạn chế. Hầu như chỉ có thể thực hiện được các câu thần chú căn bản của năm nhất (tức là trong quyển bùa chú căn bản tập một của Miranda Goshawk): kiểu như dùng thần chú Spongify (mềm mại) khiến chăn ra gối nệm cũ kỹ trở nên êm ái, dùng Diffindo (cắt đứt) để tỉa cây (tất nhiên phải ngó chừng ánh mắt của dì dượng và hàng xóm), dùng Colloportus (khóa chặt) để niêm phong cửa phòng khi luyện tập pháp thuật ... Đó là những câu thần chú an toàn và tương đối dễ khống chế.

    Nhưng đám thần chú này cũng có công dụng khác: như thần chú Reparo được dùng sửa chữa những món đồ chơi bị hỏng của Dudley. Có lẽ vì thế mà món quà sinh nhật đầu tiên mà Harry nhận được từ tay anh họ là một bộ keo dán đa năng hiệu Dính Ứ Gỡ Được.

    Nhờ anh họ mở hàng mà những món quà sinh nhật lẫn giáng sinh của Harry đều xoay lòng vòng các công cụ sửa chữa: khi thì bộ ốc vít, khi là cây kiềm... Cứ đà này chẳng bao lâu nó sẽ có cả máy khoan bê tông của công ty Grunnings mất.

    Nhìn chung, đó là tất cả những gì nó có thể làm lúc tám tuổi. Dù rất nôn nóng nhưng có nhiều thứ không thể thực hiện bây giờ. Với tình hình hiện tại là cầm chắc cái chết.

    Nó không thể đến ngục Azkaban lôi chú Sirius ra, cũng không thể tiêu diệt Trường sinh linh giá lúc này. Harry còn một chuỗi dài nhiệm vụ phải thực hiện trong tương lai. Vì thế nó phải cố mà luyện tập cho thuần thục thần chú không đũa phép.

    Harry cũng không thể đề nghị dì Petunia đưa nó đến thung lũng Godric. Thân thể hiện tại không cho phép nó thực hiện pháp thuật độn thổ phức tạp. Dượng Vernon cũng không rảnh mà đưa nó đi đến nó đi một hành trình dài sang phía tây nước Anh. Và trên hết, nguyên khu vực Godric đầy những phù thủy, một số nơi thậm chí còn ếm bùa chống Muggle, không phải là nơi thích hợp cho gia đình Dursley xuất hiện.

    Tuy nhiên, Cokeworth thì rất gần Little Whinging. Chỉ cần một ngày xe là tới.

    Cokeworth, thành phố công nghiệp nằm ở miền Trung nước Anh, nơi mà đêm cũng như ngày chìm phủ trong màn sương mù.

    Cokeworth, quê hương của dì Petunia, mẹ Lily và thầy Snape.

    Cokeworth, một trong những địa điểm dừng chân của gia đình Dudley khi phải chạy trốn những lá thư từ Hogwarts (được nhắc đến ở chương 3 của tập Hòn Đá Phù Thủy).

    Cokeworth, nơi có chất lượng dịch vụ khách sạn tệ chưa từng thấy... Có lẽ nét độc đáo lớn nhất của ngành du lịch nơi này là không có một khách sạn nào lên được một sao cả.

    Nhưng lý do khiến dì Petunia đưa hai anh em đến đây không xuất phát từ lời đề nghị của Harry mà là từ một cú điện thoại của một người quen cũ.

    Điện thoại của ai?

    ———————————————–

    Đây là phụ chú, đọc sẽ tăng kiến thức, còn không đọc cũng không sao. Chỉ là lý giải một số sự kiện được đề cập trong chương này, để cho ai đó đừng nói ta bịa hay bôi nhọ thế giới HP.

    (1) Toàn bộ diễn biến câu chuyện Harry Potter từ 1980-1998 (từ khi HP sinh ra đến năm 17 tuổi) , nước Anh đa phần nằm dưới sự thắng thế của đảng Bảo Thủ bao gồm 2 đời thủ tướng: Bà Đầm Thép Magaret Thatcher (1979-1990), John Major (1990-1997) trước khi bị Tony Blair (1997-2007) của đảng Lao Động thay thế. Không biết vô tình hay cố ý nhưng thời điểm Hội Phượng Hoàng và Đoàn quân Dumbledore đối đầu Tử Thần Thực Tử và một Bộ Pháp Thuật đang mục rữa từ bên trong lại trùng khít với thời gian đổi ngôi lãnh đạo của nước Anh ngoài thực tế. Tất nhiên đây chỉ là giả thiết của mình. Trên lý thuyết, chủ nghĩa Thatcher tuy độc đoán nhưng tiến hành tư hữu hóa khiến các doanh nghiệp giàu có. Bù lại, thất nghiệp cũng tăng theo do mức thuế suất 15% của bà.

    (2) Vernon Dursley là giám đốc của công ty máy khoan Grunnings (Surrey, Anh), văn phòng ông nằm trên tầng thứ 9 tòa nhà Grunnings. Như vậy, đây là một công ty rất lớn. Kỳ thực, trong bản gốc, ngoại trừ chuyện bị cấm túc thường xuyên, phải ngủ trong nhà kho dưới gầm cầu thang, mặc đồ khính không vừa người lại cũ mèm, bị đặt điều như trẻ em hư hỏng thì mình thấy cuộc sống của Harry ở nhà dì dượng còn tốt chán vì lúc bới tư liệu thấy nhà của Dursley toàn là đồ điện tử xịn nhất thời đó: Nấu ăn thì có tủ lạnh, viba, lò nướng, máy rửa chén, máy xay thịt, máy hút khói,... còn làm vườn thì có máy thổi, máy cắt cỏ; giặt đồ cũng có máy giặt, chỉ đem phơi. Nói thật là, sướng gấp mấy lần trang thiết bị nhà mình (mình chỉ có mỗi cái viba và tủ lạnh)! Đó là lý do hồi chương 2 mình cho Dudley "tiếp nối sự nghiệp" chơi toàn hàng điện tử khủng đến độ... Harry ứ dám rớ luôn.

    (2) Tới năm 16/12/1991, nước Anh mới phê chuẩn Công ước về quyền trẻ em (ra đời 20/11/1989 và có hiệu lực từ 2/9/1990) và thực hiện báo cáo đầu tiên cho Uỷ ban về quyền trẻ em vào năm 1995. Tuy nhiên, đến năm 2002 vẫn còn tình trạng trẻ em bị lạm dụng và hành hạ. Đến tận năm 2008, những quy định trong công ước mới được thực hiện triệt để. Khá hợp lý cho tình trạng tuổi thơ Harry bị hành tỏi (trước khi đến Hogwarts vào tháng 9/1991) và bị Umbridge bắt sử dụng bút lông ngỗng hút máu (1995).

    (3) The Big Time là một show truyền hình thực tế khá lừng lẫy từ năm 1976-1980, tuy nhiên, khi nhắc đến nó, người ta lại nhớ đến sự cố Gwen Troake vào năm 1976, nó nhấn chìm tên tuổi của chuyên gia ẩm thực Fanny Cradock (giống Julia Child bên Mỹ hay bà Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân bên mình ấy) khi nhận xét bữa tối của bà nội trợ Gwen Troake (bao gồm cocktail hải sản, vịt với nước sốt mâm xôi và kem cà phê tráng miệng) với thái độ cố ý chê bai đi ngược hẳn ý kiến của các chuyên gia ẩm thực và người nổi tiếng còn lại (Edward Health, Earl Mountbatten...). Kết quả khiến dư luận phản đối và BBC cắt luôn hợp đồng. Tất nhiên, vào truyện phải sửa lại họ tên người kia một chút. Vì nói thật nhân vật cháu gái của bả là mình "bịa" ra. Tránh voi chả xấu mặt nào đúng không? Thế là Fanny Cradock thành Fenny Crado cho lành.

    Sẽ có người không thích ta viết tốt về nhà Dursley nhưng ta từng xem một fanfiction tên là PuppyDog eyes của một nữ tác giả Wheezy1 (là một bà mẹ có con nhỏ nên khá nắm logic tâm lý nhân vật). Trong đó, Harry được nhận nuôi bởi Hagrid và thành Tarzan phiên bản 2: mặc áo da thú, ứ biết chữ, cả người bẩn thỉu (!) làm cho gia đình Dursley bị shock khi lần đầu gặp đứa nhỏ. Nhiều sự việc ở Hogwarts xảy ra sau đó khiến sau đó gia đình dì dượng Harry (tuy không ưa pháp thuật nhưng ghét cháu mình bị đối xử tệ như vậy) gửi luôn... bom thư làm nổ mũi cụ Dumbledore. Tất nhiên, nhân vật trong fanfiction này bị OOC gần như hoàn toàn nhưng ta đồng cảm với lý giải của nữ tác giả đó về gia đình Dursley: không phải ghét cháu mình hoàn toàn mà chẳng qua họ không có sự lựa chọn nào khác, hoàn toàn bị ép nhận nuôi. Thử tưởng tượng, việc tự dưng bị mắc kẹt với một đứa trẻ (có vẻ nguy hiểm), thậm chí còn có nguy cơ xong đời nhà ma bởi một tên trùm khủng bố đang truy đuổi đứa trẻ đó. Bạn sợ không? Không phải ai cũng đủ bản lĩnh mà đối phó trước vấn đề như vậy, ấy là chưa kể những lần ma lực bạo động khiến họ có ấn tượng xấu. Đơn giản bởi vì họ không hề được chuẩn bị tâm lý ngay từ trước. Tất nhiên, qua tay ta, một kẻ từng vật vờ vì giấy tờ thì càng thấy cụ Dumbledore quá mức "ẩu" khi chỉ gửi mỗi lá thư mà không kèm cả giấy khai sinh của đứa nhỏ. Đúng là phù thủy sẽ tin cụ nhưng Muggle - nhất là người bảo thủ như Vernon - lại cần bằng chứng pháp lý cơ.

    Viết đồng nhân HP phải tra lịch sử Anh quốc mệt vãi hà. Đã vậy phải nghía qua khá nhiều tư liệu cho một chương (giáo dục tiểu học, xã hội, chính trị...). Có lẽ đến khi main chính và main phụ đi tới Hogwarts thì đời ta mới khỏe một chút. Viết HP theo hướng Muggle hóa rất là kinh dị. Nhưng mà nhiều sự kiện trong Harry Potter có mối liên quan tới sự kiện lịch sử của nước Anh ngoài đời lắm!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 03-02-2015 lúc 00:49.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  4. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,avatarchar,bachhongb,backchii,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,dnna261,dohongnhung,faust11,Gitchi Gitchi Goo,KimBaiSatThu,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,phamquangdung,quangtri1255,talavip241,theawesome,thhoangtn,v4nk13p,wishingmoon,Zoro_NDK,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 6: Cokeworth


    Chương 6: Cokeworth



    Một tuần trước khi kỳ nghỉ hè lớp ba của Harry và Dudley bắt đầu, có một cú điện thoại từ Cokeworth gọi đến. Là người bắt điện thoại, Harry chỉ nghe chất giọng đàn ông cực trầm ở đầu dây bên kia đòi gặp dì Petunia. Không biết nội dung cuộc trò chuyện thế nào mà cả hai anh em được dịp chứng kiến đủ mọi cảm xúc biến thiên trên cả gương mặt lẫn chất giọng của dì. Cuối cùng, Petunia kết thúc bằng một cú dập thật mạnh đến nỗi sau đó phải gọi bưu điện đến lắp điện thoại mới, nhưng đó là chuyện của ngày kế tiếp.

    Sau khi uống liên tục ba tách trà để hạ hỏa, dì yên lặng một hồi và gọi Harry tới:

    “Harry! Hai tuần nữa chúng ta sẽ đi Cokeworth!”

    “Cokeworth ạ?” Mắt Harry ngạc nhiên vô cùng. Kỳ thực, Harry không phải giả vờ gì cả bởi Cokeworth trong ký ức chỉ qua những đoạn ký ức tuổi thơ rời rạc của thầy Snape và cái lần cả gia đình Dursley chạy thục mạng trốn khỏi những lá thư nhập học Hogwarts.

    “Ừ! Đó là quê của dì… và mẹ con.”

    “Mẹ ơi! Con cũng muốn đi!” Dudley sợ mình bị bỏ qua một bên bèn tận lực gây chú ý.

    “Cưng Duddy à, nơi đó chán lắm!”

    “Không! Con muốn đi cơ!” Dudley lăn ra sàn giãy đành đạch. Mặt nó nhăn lại mếu máo. Tất nhiên nó vắt mãi chả ra được một giọt nước mắt nào nhưng hành động trên cũng đủ cho trái tim dì Petunia tan vỡ.

    Harry vẫn không hiểu vì sao Dudley lại ăn vạ đạt hiệu quả tuyệt đối như thế. Bởi vì cách đây mấy hôm dì Petunia còn phát hiện ra tay lừa đảo và tri hô lên vang khắp Privet Drive. Kết quả, cảnh sát khu vực tặng cho dì một cái bằng khen rõ đẹp hiện giờ đang treo chình ình trong phòng khách. Ấy thế mà màn mè nheo của Dudley lại hạ gục cặp mắt cú vọ của dì đo ván. Đây gọi là tình thương mù quáng trong truyền thuyết sao?

    Dù sao thì dượng Vernon không bao giờ đánh bại được dì Petunia trong công cuộc đấu võ mồm nên cũng đành nhượng bộ đồng ý. Cuối cùng thì ba dì cháu cũng lên đường đi Cokeworth mà không có dượng Vernon. Lý do dượng đưa ra là “công tác đột xuất”, ờ thì đột xuất. Hãy yên tâm vì hệ thống xe lửa nước Anh sẽ đồng hành cùng quý vị.

    Sau một ngày một đêm thì cả ba dì cháu cũng đến được Cokeworth. Khi tàu hỏa vừa dừng ở ga là vừa đúng bảy giờ sáng. Dù đã sang hè nhưng nơi đây vẫn còn bao phủ trong màn sương. Dudley bước xuống ga trong trạng thái còn chưa tỉnh táo. Harry phát hiện ra anh họ mình có năng khiếu vừa đi vừa ngủ. Không cách nào khác, dì phải bắt vội một chiếc taxi dù cho nhanh gọn. Nói là nhanh chứ cũng phải mất chút thời gian gọi là… thương lượng tiền bạc. Kết quả là tay lái taxi phải khóc hận trước kỹ năng trả giá sát phạt của dì.

    May thay, lúc taxi dừng ngay trước căn nhà thuở ấu thơ của Petunia thì anh họ cũng tỉnh lại. Tất nhiên có được sự tỉnh táo ấy vì một lý do rất khách quan: đói bụng, đến giờ ăn sáng rồi. Thế là ba dì cháu phải đi lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng kiếm ra một cái quán tương đối sạch sẽ. Thức ăn kỳ thực nhạt nhẽo chẳng ngon lành gì nhưng được cái Dudley lẫn Harry đều thuộc loại dễ nuôi nên đánh chén hết trơn. Dì Petunia chỉ cắn vài miếng cho có lệ và Dudley được tăng thêm suất ăn bất đắc dĩ.

    Việc gì đến cũng phải đến, người cần tìm cũng phải tìm, cửa cần gõ… à không, phải bấm chuông chứ!

    Một chuỗi tiếng động nghe như âm thanh rơi vỡ của nhiều đồ đạc vang lên trước khi người trong nhà chạy ra mở cửa. Đó là một người đàn ông tóc vàng, có đôi mắt màu ngọc lục bảo tương tự như Harry và Lily nhưng khuôn mắt lại giống với dì Petunia nhiều hơn. Nhưng những nét còn lại trên gương mặt của người này mới là điều đáng nói, khá giống Dudley. Tất nhiên là một Dudley trưởng thành và mất một đống mỡ thừa chứ không phải nguyên trái banh đang no xôi chán chè kế bên Harry. Người đàn ông này có thân hình cơ bắp, khá ấn tượng nếu như không mặc ngược áo sơ mi còn đầu tóc dính phải một hỗn hợp gì đó khó định nghĩa. Làn da rám nắng như vừa trở về từ một vùng nhiệt đới. Nở một nụ cười thật tươi, hắn dang rộng vòng tay nhào đến dì Petunia:

    “Chào Tuney thân yêu!”

    Thế nhưng, bà dì lạnh lùng tránh né khiến người đàn ông kia hụt chân té lăn quay mấy vòng:

    “Bevo! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ôm người khác khi chưa đánh răng tắm rửa!” Petunia phủi khắp quần áo, sau đó liên tục phẩy tay trước mặt như xua đuổi vi trùng.

    “Tuney vẫn như xưa… chẳng thay đổi chút nào cả!” Một sự ngạc nhiên dâng lên trong ánh mắt khi người đàn ông nhìn sang hai đứa nhóc kế bên, “A… đây là Dudley và Harry phải không? Chào hai cháu!”

    Hai đứa cúi đầu chào cậu. Do được Petunia làm “công tác tư tưởng” từ trước nên cả hai đều biết đấy là cậu ruột của mình. Tên của cậu là Bevan Evans. Thế nhưng, Harry và Dudley không tránh khỏi vẻ cứng ngắc khi phải chào cậu trong hoàn cảnh như vậy.

    Giữ gương mặt lạnh lùng, Petunia nói: “Đừng có dối lòng… ý cậu là tôi già xấu đi chứ gì?”

    “Chỉ có chị hiểu được tiếng lòng của em thôi!” Cậu Bevan đứng dậy nhưng đầu vẫn cúi xuống. Tuy nhiên, đôi vai cậu lại run lên cho thấy một tràng cười đang được bản thân kìm chế.

    “Vậy thôi…Duddy! Harry! Chúng ta về được rồi!”

    “Ấy chị…!!” Bevan vội chạy tới níu kéo dì Petunia.

    “Lần thứ hai, đề nghị cậu vệ sinh thân thể!” Petunia hắng giọng, “Được rồi, muốn chúng tôi ở lại thì phải mở cửa mời vào đàng hoàng đi chứ!”

    Cậu Bevan cười cười, đưa tay ra phía trước đánh một vòng:

    “Mời mọi người vào nhà!”

    ----***----

    Là một thành phố công nghiệp cổ xưa (nếu không muốn nói là cũ kỹ), dường như thời gian ở Cokeworth bị đông cứng với lối kiến trúc Victoria từ thế kỷ XIX. Hầu hết căn nhà ở đây đều thuộc dạng hai trên – hai dưới (two-up two-down) hình ống với cửa ra vào và cửa sổ ốm nhách. Tầng trệt là phòng khách và nhà bếp, bên trên là 2 phòng ngủ, chỉ có một nhà vệ sinh ở sân sau và không có nhà tắm riêng. Có lẽ căn nhà đường Bàn Xoay của thầy Snape cũng có kiến trúc tương tự. Và Harry không tránh khỏi ý nghĩ kỳ quái về mái tóc đầy dầu mỡ của thầy khi tưởng tượng đến việc gội đầu giữa tiết trời lạnh giá. Tất nhiên đó chỉ là phỏng đoán của nó vì nơi đây vẫn sinh ra một người có tinh thần phòng tránh vi trùng cao độ như dì Petunia cơ mà.

    Kỳ thực, bề ngoài ngôi nhà cũ của dì Petunia cũng y chang như nhiều căn nhà khác ở Cokeworth với bức tường gạch phai màu thời gian. Tuy nhiên, khi bước vào bên trong mới thấy nó rộng rãi hơn nhiều. Đơn giản vì nó là hai căn nhà liền kề được nhập lại thành một. Nhà vệ sinh cũng ở phía sân sau nhưng kế bên cũng có một nhà tắm riêng biệt. Hiện tại, chỉ có một mình cậu Bevan ở nhà nên số phòng ngủ trống khá nhiều. Vì vậy, chuyện chia phòng cũng không mấy khó khăn: dì Petunia về phòng cũ của mình, Harry ngủ ở phòng của mẹ Lily, Dudley ngủ ở phòng cũ của cậu Bevan (vì hiện nay cậu đã chuyển sang ở phòng của ông bà ngoại rồi).

    Trước khi đến đây, dì Petunia và Harry đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải dọn dẹp. Cho đến khi gặp cậu Bevan ở ngoài, cả hai vẫn dự trù những tình huống đó. Thế nhưng sự sạch sẽ ở hầu hết căn phòng trong nhà khiến họ bất ngờ. Gọi là hầu hết vì nhà bếp thực sự là một bãi chiến trường. Đó là kết quả khi một người chả mấy khi mò vào chốn hậu cần cố dò công thức từ một cuốn sách dạy nấu ăn có tên là “Kỹ thuật nấu ăn dành cho tay mơ”. Tuy nỗ lực của cậu Bevan cũng đáng ghi nhận nhưng sẽ khôn ngoan hơn nếu gọi thức ăn làm sẵn đến hoặc người giúp việc theo giờ để giải quyết chuyện bếp núc.

    Cũng may là số thức ăn cậu Bevan làm hỏng không nhiều, chứ nếu phải cộng thêm thời gian đi chợ nữa thì cậu phải ôm cái bụng đói đến trưa mất. Dù sao thì ở đây cũng có đệ tử của Candy Crado (tức Harry) ra tay nên cả nhà mới được bữa trưa ngon lành. Vì thế, Harry nhận thêm lời khen ngợi “nấu ăn hơn hẳn mẹ Lily” từ cậu Bevan và dì Petunia cũng được dịp phổng mũi khi nghe “cũng may là nó được chị nuôi”. Vừa nói xong, cậu Bevan nhớ lại những món ăn kỳ lạ mà chị Lily nấu: cái thì đổi màu sắc xoành xoạch; thứ thì vào bụng xong còn ngọ nguậy… Đó là cơn ác mộng của Bevan vào dịp hè. Tuy nhiên, đến giờ, muốn gặp ác mộng kiểu đó cũng không còn nữa. Bevan siết chặt nắm tay, đôi mắt như tóe lửa khi nhớ đến cái chết của chị mình. Nhưng chỉ sau năm giây, cậu lại trở về trạng thái cười nói vui vẻ như trước.

    Nhưng tất cả những diễn biến trên mặt cậu Bevan không thoát khỏi cặp mắt của Harry. Nó nhớ lại tư thế cuộn tròn của cậu khi vấp ngã. Rõ ràng là cách thức giảm chấn thương đã được rèn thành phản xạ có điều kiện. Ấy là chưa kể kiểu cơ bắp không giống như những công nhân đường sắt gần đó như những gì cậu đã nói về nghề nghiệp bản thân. Cơ bắp cậu Bevan gọn gàng hơn những võ sĩ quyền anh và càng không giống như tập thể hình mà thành. Có khả năng cậu đã tập luyện một môn võ thuật của châu Á như Quyền Thái hay Pencak Silat gì đó. Harry chỉ tiếc là mình quá kém hiểu biết về lĩnh vực võ thuật Muggle nên cũng không đoán được gì nhiều. Dù sao thì ông cậu này cũng khá thú vị đấy.

    Buổi chiều hôm đó, cậu Bevan lấy xe chở chị gái và hai đứa cháu đi một vòng Cokeworth để giới thiệu một số nơi được gọi là “danh lam thắng cảnh”. Không biết có phải thị trưởng nơi này có xích mích gì với kiến trúc sư đô thị hay không mà cả thành phố nhìn từ xa cứ như xem một bộ phim trắng đen với những ngôi nhà nho nhỏ màu xám y hệt nhau và những ống khói khổng lồ hướng thẳng lên trời. Ngay cả cây xanh cũng đóng một lớp bụi màu xám khó hiểu. Nước sông ở đây có sắc xanh nhưng không phải là ánh phản chiếu từ bầu trời hay cây cỏ mà là màu chất thải từ nhà máy. Chúng ta hãy bỏ qua việc đề cập đến mùi của chúng để khỏi giảm giá trị nghệ thuật vậy.

    Sinh hoạt buổi tối đơn giản hơn nhiều. Sau bữa ăn, Dudley và Harry chiếm lấy cái ti vi trong phòng khách để chơi game Super Contra mới nhất trên hệ máy NES của Nintendo. Dì Petunia tranh thủ nấu cháo điện thoại với dượng Vernon khoảng tầm một tiếng gì đó rồi trở lên phòng ngủ của cha mẹ, tức là phòng hiện nay của Bevan.

    “Rốt cục, cậu gọi tôi đến có chuyện gì?”

    Bevan lôi một tập hồ sơ dày cộp để lên giường: “Đây là những thứ em điều tra được trong bảy năm qua!”

    Bỏ qua vẻ mặt nghi ngờ của Petunia, Bevan lục ra một tấm ảnh từ trong tập hồ sơ. Đó là ảnh cưới của Lily và James Potter. Petunia nhận lấy tấm ảnh, nhìn qua một lượt rồi nói:

    “Hóa ra cậu cũng không dự đám cưới này à?”

    “Chúng ta đều có việc bận không đến được mà!” Bevan cười khẩy, “Ngoài ba má, chị Lily, anh rể, chị còn nhận ra ai trong hình này không?”

    Petunia nhìn kỹ lại tấm hình một hồi, cô chỉ vào một người đẹp trai tóc đen, một người tóc nâu sáng có vẻ hiền lành và một người cũng tóc nâu có dáng hình mập mạp: “Ba người này chị đã thấy trong tấm hình tốt nghiệp của Lily!”

    Cậu Bevan giơ ngón tay cái lên: “Trí nhớ Tuney vẫn tốt như cũ!”

    “Có gì lạ đâu! Lúc ấy con bé đem ảnh về khoe cái gã đầu tổ quạ kia là bạn trai của nó om sòm cả lên mà!”Giọng nói Petunia vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt nổi lên một lớp nước khi nhớ về những kỷ niệm xa xưa với đứa em gái.

    Khóe miệng Bevan cong lên một nụ cười nhạt, ngón tay trỏ di chuyển đến gương mặt đẹp trai tóc đen đang tươi cười, rồi nói: “Người này tên Sirius Black, là cha đỡ đầu của Harry!”

    “Thế thì có vấn đề gì?” Petunia ngạc nhiên.

    “Trong thế giới phù thủy, cha đỡ đầu sẽ lãnh trách nhiệm nuôi đứa trẻ nếu cha mẹ chúng qua đời!” Bevan hắng giọng, chỉ vào hình người tóc nâu mập mạp: “Thế nhưng người này đã bị bắt vì tội giết Peter và 12 dân thường… ngay ngày 1/11/1981, mà không hề có một vụ xét xử nào!”

    “Phải chăng vì hắn nghèo kiết xác?” Petunia không chắc lắm về phỏng đoán của mình vì người tóc đen mắt xám trong ảnh có dáng vẻ của một công tử nhà giàu.

    “Ngược lại là đằng khác! Nhưng những thành viên còn lại trong nhà này không ở tù cũng đã chết! Nếu không muốn nói, đây là người thừa kế của nhà Black hiện giờ!”

    “Ý chú… là có người hãm hại à?”

    Bevan gật đầu: “Em chưa biết là thế lực nào. Tuy nhiên, chị nhìn tấm hình cưới này còn thấy có gì bất thường nào? Có ai thân với chị Lily mà không có trong ảnh không?”

    “Không thấy cái tên nhóc quái dị mặc áo thùng thình tóc đầy dầu ở đây… Nó tên gì nhỉ? Hình như … tên là Sev thì phải?”

    “Là Severus Tobias Snape! Hồ sơ của hắn ở đây, chị cứ từ từ xem!”

    Petunia cầm lấy hồ sơ của Severus Snape, vừa liếc vài dòng, đã nhận ra vấn đề: “Nó tham gia Tử Thần Thực Tử ngay sau khi tốt nghiệp, nhận làm giáo sư dạy độc dược của Hogwarts chỉ sau một ngày Lily chết. Sao lại có thể như vậy được… Mà khoan đã! Tử Thần Thực Tử là gì?”

    “Là tay chân của cái tên trùm khủng bố giết chị gái và anh rể đó!”

    “Cái gì?”

    “Nhưng sau sự kiện đó hắn không có hoạt động nào dính đến Tử Thần Thực Tử nữa, nên có thể là dạng gián điệp của bộ Pháp thuật cài vào.” Kỳ thực, Snape là nguyên nhân khiến Bevan phải duy trì căn nhà ở Cokeworth để tiện theo dõi, tuy nhiên không có kết quả gì cả, vì vậy buộc lòng phải nói ra: “Tám năm nay em không thấy hắn có gì bất thường cả?”

    “Từ đâu cậu có những tư liệu này? MI-5 hay MI-6?” (MI-5 Tổng cục An ninh Anh; MI-6 Tổng cục tình báo)

    “Hai tổ chức đó tuy nắm nhiều bí mật của trong và ngoài nước nhưng vẫn chưa đủ thông tin chi tiết về thế giới pháp thuật đâu chị…”

    Đúng lúc đó, cảm thấy có người đang đứng trước cửa phòng, Bevan nhanh chóng bước ra: “Ai?”

    Chỉ có âm thanh của lũ mèo hoang trên nóc nhà hàng xóm và tiếng gió rít ngoài cửa sổ đáp trả câu hỏi của Bevan.

    “Thật kỳ lạ, lúc nãy mình đã đóng cửa sổ rồi mà!” Bevan bước xuống tầng dưới thấy Dudley đang ngồi chơi điện tử một mình, bèn hỏi: “Harry đâu, Dudley?”

    “Nó đi vệ sinh rồi cậu ơi!” Dudley vừa nói vừa dán mắt vào hình ảnh một người đàn ông râu rậm mặc yếm đỏ đang nhảy nhót ăn mấy cái nấm to bự trên màn hình.

    Đúng lúc ấy thì Harry đã bước vào từ nhà vệ sinh phía sau nhà. Tạo một dáng vẻ mà nó nghĩ là ngây thơ “vô số tội” nhất, nó hỏi cậu Bevan:

    “Dạ. Cậu kiếm con có chuyện gì ạ?”

    “Con nít không nên thức khuya quá, đến giờ ngủ rồi!” Cậu Bevan thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ mình quá đa nghi rồi.

    “Nhưng con còn muốn chơi chút nữa!” Dudley phụng phịu.

    ———————————————–

    Khi search thông tin về đường Bàn Xoay và Cokeworth mình có một chút bất ngờ vì những gì được miêu tả ở tập 1 và tập 6 đều cho thấy đây là một thành phố công nghiệp cũ kỹ lạc hậu và ô nhiễm (tất nhiên là chỉ có trong trí tưởng tượng của JKR vì nhiều thành phố công nghiệp của Anh hiện tại đều ngon hơn nhiều); tuy nhiên ở phần 2 của tập 7 movie, đoạn Harry xem tưởng ký của giáo sư thì đạo diễn show toàn cảnh thơ mộng lãng mạn bên bóng cây, hồ nước. Thiết nghĩ, hai người này cùng lắm là chơi trong sân hay một nhà máy bỏ hoang nào là cùng.

    Trở lại nguyên tác HP, cái nơi xám xịt đó là quê hương của thầy Snape và không biết vô tình hay cố ý mà JKR gán cho thầy có mái tóc đen và mắt đen, khiến giáo sư chìm khuất trong khung cảnh đen tối của Cokeworth. Chính vì thế, sự tươi sáng và rạng rỡ của Lily khiến Snape rung động và nẩy sinh tình cảm yêu thương. Mặt khác, Cokeworth cũng là nơi tác động to lớn đến tính cách của Petunia. Gia đình Evans cũng chả giàu có gì nên Petunia chỉ học một khóa đánh máy, vào Grunnings và gặp dượng Vernon ở đó. Sự cưng chiều Dudley của cô chẳng qua là sự bù đắp lại cho tuổi thơ phải gánh lấy vai trò của chị cả, làm hầu hết mọi việc nhà. Có thể nói, tính cách rạng rỡ và vô tư của Lily thuộc dạng hàng hiếm ở đất Cokeworth, nơi mà nhiều đứa trẻ bị một tương lai mù mịt đeo bám. Có nhiều ý kiến trái chiều về Lily nhưng thiết nghĩ đây là dạng nhân vật Mary Sue rồi, chắc chắn sẽ không có nhiều logic nên khỏi cần suy nghĩ gì nhiều.

    Dự định bứng Snape, Draco và Dzũ lên chương này tiêu tùng vì quá nhiều chi tiết nên tống hết sang chương sau T_T.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 24-05-2015 lúc 14:35.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  6. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,a0904743589,avatarchar,bachhongb,backchii,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,dnna261,dohongnhung,faust11,Gitchi Gitchi Goo,haclauma,KimBaiSatThu,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,phamquangdung,quangtri1255,talavip241,thhoangtn,v4nk13p,wishingmoon,Zoro_NDK,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 7: Chạm trán ở đường Bàn Xoay


    Chương 7: Chạm trán ở đường Bàn Xoay



    Cả nhà bốn người nhà Evans sáng hôm sau thức dậy bởi tiếng đập cửa của người báo thức chuyên nghiệp. Harry không ngờ rằng nơi đây vẫn còn duy trì cái nghề từ giai đoạn nữ hoàng Victoria thống trị (chắc là để phù hợp với kiến trúc cổ lỗ sĩ nhàm chán cùng thời). May mà trong nhà có truyền hình và một số máy móc gia dụng nếu không nó đã tưởng mình lần nữa vượt thời gian đến cuối thế kỷ XIX. Tuy không hiểu vì sao cậu Bevan không xài đồng hồ báo thức mà lại trả tiền để thuê người gọi dậy nhưng đây cũng là một trải nghiệm rất lạ khi nghe tiếng cây sào gõ vào cửa sổ đùng đùng thay vì tiếng chuông thông thường.

    Vì hôm nay là ngày nghỉ nên các nhà máy ngừng hoạt động khiến không khí của Cokeworth tạm thời trong lành hơn một chút: thời điểm thích hợp cho hoạt động ngoài trời.

    Sau bữa ăn ngon lành được phục vụ bởi Harry, tất nhiên là thế rồi, dì Petunia lôi ... à không, dẫn hai thằng nhóc ra bờ hồ gần nhà. Một thoáng thất vọng hiện lên trên gương mặt của dì khi thấy cây cổ thụ ven bờ sông đã héo rũ tự khi nào. Từng là một chút xanh tươi hiếm hoi của một thành phố mà sự sống từ trong lòng đất đã được chắt bóp đến kiệt quệ, hiện nay nó chỉ còn trơ những cành khô không còn chút nhựa sống. Mặt hồ xanh trong như màu biển Địa Trung Hải nhưng độ kiềm trong nước còn cao hơn cả xà phòng thông thường. Nếu đủ tinh mắt cũng có thể thấy ven hồ có những mảnh chai nhựa và cả một cánh cửa của chiếc ô tô đã hoen rỉ. Thế mà vẫn có vài đứa trẻ bất chấp mọi nguy hiểm, ngâm mình đùa giỡn nơi cái hồ chết chóc ấy.

    Dù sao cái hồ này cũng nhắc đến một số ký ức không mấy hay ho của Petunia. Cũng tại nơi này mà đứa em gái quanh năm suốt tháng bám lấy mình bắt đầu kết bạn với một thằng nhãi quái dị với bộ đầm bầu của má nó. Hai đứa hết chơi xích đu đến làm đủ trò kỳ quặc, nói những chuyện khiến Petunia không thể hiểu nổi. Rồi đến khi con bé gia nhập vào cái trường quái đản đó càng lúc càng trở nên không bình thường và bất hòa giữa hai chị em càng lúc càng rõ rệt hơn. Dì Petunia cứ đứng thẫn thờ miên man trong mớ hồi ức cho đến khi phát hiện bé cưng Dudley đang cởi áo thun chuẩn bị nhảy xuống hồ mặc kệ em họ ra sức ngăn cản.

    Thế là Dudley phải nghe bài ca về vệ sinh thường thức hằng ngày cũng như lời căn dặn không được chơi với mấy-đứa-nhóc-bẩn-thỉu kia khiến một tên trong đó vốc một nắm bùn bẩn ném vào người dì. May thay, tốc độ của bùn nhão trộn lẫn nhiều tạp chất không dễ kiểm soát nên áo dì Petunia vẫn trắng sáng như Tide (đùa đấy). Sau bao nhiêu năm, cảnh cũ người xưa đã không còn, thậm chí còn nguy hiểm tiềm tàng nữa, thế là ba người quyết định chuồn là thượng sách.

    Thế nhưng, không phải mọi thứ ở Cokeworth đều tệ hại, hàng quán ở đây rất bình dân, tất nhiên về khoảng vệ sinh phải xem lại nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào. Chí ít cũng có một cửa hàng kem khá ổn, Harry nghĩ vậy. Có lẽ cũng bởi giá cả ở đây rẻ rề nên Harry cũng được một cây kem sô cô la to với nhiều hạnh nhân bên trên như anh họ thay vì loại kem chanh rẻ tiền nó từng ăn ở Sở Thú. Rốt cục bao nhiêu nỗ lực của nó cũng gặt hái thành quả là cây kem sô cô la này đây. Harry không khỏi phì cười khi nghĩ đến điều đó.

    Trong lúc ấy, dì Petunia vừa đi vừa than thở về bầu không khí ô nhiễm thay vì yên lặng mua ba cái khẩu trang đeo vào. Bỗng, khi vừa tới trước cửa nhà, dì chợt nhận ra tiếng bước chân nện thình thịch của bé cưng nhà mình biến đâu mất. Khi quay lại, dì chỉ thấy thằng cháu trai đang ôm một túi giấy đựng thực phẩm che khuất mặt mũi.

    "Harry! Dudley đâu?" Dì Petunia hốt hoảng.

    "Con..." Harry lúc này mới phát hiện anh họ mình không còn bên cạnh.

    Lúc đấy cậu Bevan bước ra mở cửa:

    "Harry! Đưa túi đồ ăn cho cậu!" Vừa cầm lấy túi, Bevan nhanh chóng đặt ngay cái bàn gần đó rồi khóa cửa lại nhanh chóng. Lấy một cây dù cắp vào nách, Bevan nói: "Chúng ta chia nhau đi kiếm bé Duddley! Chị đừng lo lắng!"

    Và thế ba người đi theo các hướng khác nhau để tìm Dudley. Cậu Bevan đi về hướng cái hồ ô nhiễm, Harry đi xung quanh khu vực gần nhà còn dì Petunia chạy đến khu cửa hàng kem ban nãy.

    ----***----

    Trong khi mọi người ra sức tìm kiếm bở cả hơi tai thì "trẻ lạc" Dudley vẫn nhởn nhơ ở một góc đường. Mắt nó hướng về một con cáo nhỏ. Con vật đó trông có vẻ sạch sẽ, không có vết thương, ghẻ lở gì, chắc nuôi cũng không thành vấn đề đâu ha? Dudley nghĩ bụng.

    Không phải tự dưng dượng Vernon ra sức phủ nhận những phép thuật huyền diệu, lúc nhỏ, ông từng say sưa tác phẩm Hoàng tử bé của nhà văn phi công Saint Exupéry. Chú bé Vernon từng chắc mẻm rằng chỉ cần nhìn vào mắt con cáo và tiến lại gần sẽ thu phục được nó. Kết quả dượng nhận được một cú đớp và con cáo ngoắc đuôi chạy mất. Sự mơ mộng, tin tưởng vào những tác phẩm văn học kỳ ảo sẽ khiến con người sống thiếu thực tế. Sau này, dượng càng chắc cú vào suy nghĩ đó hơn nữa khi gặp phải một tên em rể lãng đãng như James Potter.

    Nhưng dượng Vernon không ngờ tới là sẽ có một ngày, thằng con của ông định thực hiện cái trò ngu ngốc kinh điển của mình khi cố "thuần hóa" một con cáo mà nó tưởng là thú hoang. Chả là lúc trên đường về nhà, thấy cặp mắt màu hổ phách ươn ướt kiểu như mời gọi hãy-thu-phục-mình-đi, Dudley liền đuổi theo. Nó chạy mãi cho đến khi nhận ra mình đang ở một chỗ lạ hoắc.

    Đó là một cái ngã ba được tạo bởi hai con đường có chiều ngang chỉ đạt quy mô... con hẻm. Một trong hai con đường sở hữu cái tên cực kỳ chém gió "Đường Bàn Xoay" nằm vắt ngang trước mặt Dudley. Khổ nỗi, chẳng có vòng xoay nào mà chỉ thấy dãy tường đá xám nối tiếp nhau sâu hun hút, điểm xuyết vài cánh cửa gỗ đủ để biết đó là một khu dân cư. Đảm bảo khi ba nó có mặt ở đây sẽ mặc sức mà chê thị trưởng thành phố Cokeworth khi duyệt một đồ án tệ hại như vậy.

    Mặc kệ những điều trên, Dudley luôn muốn có một con vật nuôi nhưng đó là thứ duy nhất nó không được đòi trong dịp sinh nhật hay giáng sinh vì "bệnh sạch sẽ" của má. Mà chuyện nuôi thú cưng đối với nó cũng chẳng có gì vất vả vì mọi chuyện đã có em họ lo rồi. Và vì vậy, nó đã lạc vào đường Bàn Xoay. Nó không ngờ, ngay tại chỗ này sẽ xảy ra một sự kiện làm biến đổi cuộc đời nó lệch hẳn quỹ đạo ban đầu. Dudley sẽ đi một con đường khác với cuộc sống mà Harry từng chứng kiến.

    ----***----

    Draco Malfoy là một đứa trẻ hiếu động và tò mò. Dù có phách lối nhưng vẫn rất thích khám và phá những thứ xung quanh. Theo thời gian, sự hiếu động có khuynh hướng giảm xuống đáng kể khi tiếp thu phương pháp giáo dục theo đúng tiêu chuẩn quý tộc của nhà Malfoy. Thế nhưng, trước khi gặp những bi kịch của cuộc đời thì nó vẫn là một đứa với câu khẩu hiệu "Ba tao sẽ biết chuyện này". Thôi, đó là chuyện của tương lai, không nên nhắc đến làm gì.

    Tò mò có thể là tính xấu của người lớn nhưng đối với trẻ em, đó là điều cần thiết để tìm hiểu thế giới. Tuy vậy, những thứ mà Draco tiếp xúc hiện nay chỉ quanh quẩn thái ấp Malfoy và nhà Black nên nó buồn muốn chết. Vì vậy, Draco có vẻ hào hứng khi ông bố Lucius đỏm dáng đem nó đi đến nhà cha đỡ đầu Snape. Đời không như là mơ, dẫu đã biết gia cảnh của cha đỡ đầu không tốt lắm nhưng sự thật phơi bày trước mắt cũng làm nó nản lòng. Vì sự chiếm lĩnh của sách vở và các nguyên liệu độc dược nên cả căn nhà chả có gì chơi được cả. Đã vậy, hai người lớn kia kéo lên lầu liên tục bàn công việc nên nó bị bỏ sang một bên. Đúng lúc đó, ở bên ngoài cửa sổ có một thứ khiến nó chú ý.

    Chính xác đó là một thằng nhóc châu Á trạc tuổi Draco. Thằng nhóc kia đang ôm một tập giấy màu nâu vàng cũ mèm được cắt ra từ giấy gói bánh mì. Tay phải cầm cục than còn tay trái cứ vẽ được vài nhát lại đưa tập giấy ra xa ngắm nghía. Buồn cười hơn, nó mặc cái quần jean rách lòi cả đầu gối và đôi giày thể thao cũ nát dính đầy màu mè. Draco đinh ninh chắc đây là một muggle nghèo khó sống bằng nghề ký họa chân dung kiếm tiền mà nó từng thấy trong mấy bộ ảnh chụp trong thư viện nhà. Nhưng, kỳ lạ thay, xung quanh tên nhóc kia không có treo tác phẩm lẫn bảng giá. Thật đáng nghi ngờ.

    Nghĩ như thế, Draco mở cửa đi ra ngoài xem thằng nhóc kia đang làm gì.

    Kỳ thực thằng nhóc kia chỉ thấy cái cửa nhà thầy Snape có vẻ cũ kỹ và chắp vá bởi nhiều loại gỗ, xung quanh tường đá xám bám đầy rêu nên lên bản ký họa dễ đẹp hơn những căn nhà mặt tiền sạch sẽ. Chẳng qua nó bị ảnh hưởng quan điểm thẩm mỹ của ông già tía nên chỉ thích những thứ cũ mèm và rách teng beng. Đảm bảo đưa nó ngồi trước một căn biệt thự ba ngày đi ra cũng chỉ ôm giấy trắng nhưng trước mấy căn chòi rách thì cảm hứng lại tuôn dào dạt. Thích ba như thế nhưng nó không được ở gần. Bởi vì, lối sống sáng say chiều xỉn và đầu óc lãng đãng trên mây của ba khiến má nó không chịu nổi và quyết định sang Anh đoàn tụ với ông bà ngoại. Và thế là Dzũ - tên thật của đứa châu Á mà Draco nhìn thấy - đã có mặt ở Cokeworth tại một căn nhà nằm giữa đường Bàn Xoay.

    Ngôi nhà này của thầy Snape, nó đương nhiên biết đến vị giáo sư độc dược nổi tiếng cau có số một tại trường Hogwarts. Nó cũng biết lão dơi già đang ở nhà. Thế nhưng, khi nhìn từ tầng trên, Snape không thấy nó làm gì khác ngoài chuyện vẽ tranh nên cũng mau chóng bỏ qua. Vả lại, căn nhà của Snape được bao bọc bởi bùa chống Muggle nên nhìn bề ngoài nó càng cũ nát hơn cả thực tế và không thể quan sát vào phía trong. Nhưng đó là sai lầm to đùng của Snape. Bởi vì, có vô khối Muggle thích sự cũ nát và tìm cảm hứng từ những thứ rách rưới, chính là các họa sĩ hay những người tập tọe làm họa sĩ. Huống chi, Dzũ cũng chả phải Muggle thứ thiệt. Nó ngồi trên bậc thềm đối diện nhà Snape và mất cả một buổi ngồi tỉa tót màu nước và bút sắt. Sau khi kết thúc bức tranh, không biết nghĩ gì mà nó muốn thử vẽ căn nhà ấy bằng than nén xem hiệu quả thế nào. Cũng bởi vì vậy, Dzũ ngồi lì trước nhà Snape gần hai tiếng đồng hồ nên mới khiến Draco chú ý.

    "Mày làm gì vậy?" Draco hất hàm.

    "Vẽ!" Dzũ trả lời gọn lỏm. Nó nhìn lên ngó thằng nhóc tóc vàng tương lai sẽ tác oai tác quái ở trường Hogwarts rồi hỏi: "Nhà này của mày à?"

    "Không phải! Nhà tao ... " Draco định nói nhà mình không có nghèo mạt rệp như vậy nhưng lại sợ cha đỡ đầu nghe được nên nó tức muốn nghẹn, "Sao mày dám vẽ căn nhà này chứ? Có ý đồ gì hả tên Muggle kia?!"

    Nào nhờ thằng "Muggle" đó vẫn cặm cụi vẽ, chờ đến khi Draco nói xong, nó mới ngẩn đầu lên và nói với một gương mặt lạnh tanh:

    "Nếu không phải chủ nhà thì mày lấy quyền gì cản tao?"Dzũ cười cười, khoe hai cái răng khểnh tinh quái.

    ----***----

    Sau khi đi một hồi mà không thấy bóng dáng anh họ đâu, Harry quyết định vòng ra con đường đằng sau. Đó là con đường hẹp và sâu hun hút mà nó từng thấy trong ký ức của thầy Snape - đường Bàn Xoay.

    Đúng như Harry nghĩ, sau khi vòng qua một con hẻm nhỏ, nó thấy được tấm thân bồ tượng của Dudley. Anh họ nó đang cố dụ cáo nhỏ ăn kem nhưng con vật ranh ma đó chỉ đứng từ xa nghiêng đầu dòm ngó. Cuối cùng nó bỏ chạy khi nghe thấy tiếng kêu của Harry:

    "Dudley?"

    "Mày kêu to quá làm nó giật mình chạy mất kia kìa, mau bắt nó lại cho tao!"

    "Nếu bắt nó để hành hạ thì xin lỗi, em không giúp!" Vừa nói xong, Harry vỗ vào vai Dudley,"Mau về đi! Dì và cậu kiếm anh nãy giờ rồi đó!"

    "Mày... mày nghĩ tao xấu bụng thế à?" Dudley bắt đầu cáu.

    Với thành tích từng chọc phá cả trăn hay củ hành nhiều học sinh khác thì Harry khó lòng tin tưởng vào tình yêu động vật của anh họ. Nó nhìn lại một cách nghi ngờ:

    "Anh có chắc là giữ nó nuôi không đấy hay là lại vứt đi như mấy món đồ chơi điện tử?"

    "Tao đã bao che cho mày vụ nghe lén tối hôm qua! Mày nghĩ sao nếu tao mách mẹ?" Dudley thản nhiên hỏi vặn lại. Ngẫm nghĩ thêm một hồi, nó tiếp luôn: "Yên tâm đi! Tao sẽ để mày chăm sóc cho nó! Mau đuổi theo con cáo cho tao!"

    "Nó chạy mất rồi còn đâu!" Harry thở dài ngao ngán chỉ tay ra sau lưng.

    "Tao không biết! Mày phải bắt nó về, nếu không thì...!"

    "Được rồi!" Harry hậm hực và chạy đuổi theo con cáo. Nó đã rẽ phải sang đường Bàn Xoay. Dudley cũng lạch bà lạch bạch chạy theo sau.

    Thế nhưng, khi chạy đến gần cuối con đường thì Harry đột ngột dừng lại khiến anh họ xém đâm sầm vào nó. Harry nhìn theo con cáo với bộ lông đỏ như một ngọn đuốc. Sinh vật ấy nhào tới gặm giày của một thằng nhóc tóc đen đang say sưa vẽ vời chả thèm đếm xỉa gì tới thằng nhóc tóc vàng mặt nhọn bên cạnh. Harry nhận ra thằng nhóc tóc vàng có làn da trắng tái đó chính là đối thủ trong những năm cắp sách đến Hogwarts của nó - Draco Malfoy. Còn thằng nhóc tóc đen đang mặc quần rách kia thoạt nhìn dễ liên tưởng đến thầy Snape lúc nhỏ vì cùng màu tóc, màu mắt lẫn việc tận dụng trang phục của người lớn. Tuy nhiên, màu da thằng nhóc này vừa sậm vừa có chút sắc vàng của chủng Mongoloid còn mũi thì thấp nhỏ hơn bậc thầy độc dược nhiều. Có lẽ vì thế mà Harry cảm thấy tên nhóc châu Á kia quen thuộc chăng? Nó không ngờ tên nhóc có vẻ vô hại kia là kẻ đã phá hủy gia đình nó và Dudley: tên tiến sĩ Dương Triều Dzũ.

    "Con cáo này của mày à?" Dudley nhanh chóng đoán ra chủ của con cáo nhưng nó muốn chắc ăn thêm chút nữa.

    "Ừ! Tên nó là Răng Sữa!" Đó là tên của má thằng Vũ gán cho con cáo. Nguyên nhân chủ yếu Răng Sữa sở hữu cái tên này là bởi tính hay gặm đủ thứ như đứa trẻ mới mọc răng của nó.

    "Nếu tao cho thằng nhóc này một trận thì mày sẽ tặng con cáo cho tao chứ?" Dudley chỉ tay sang thằng nhóc mặt tái nhợt có vẻ kênh kiệu kia. Đó là cái mặt của kẻ thích hợp ăn đòn - theo định nghĩa của Dudley. Huống chi nó cũng vừa thấy cảnh Draco đang cố giật bức tranh của Dzũ.

    "Tất nhiên!" Dzũ gật đầu, nó thầm nghĩ bụng: "Toàn bộ giày và quần áo của tao rách như xơ mướp cũng vì mày, dịp tốt để tống khứ thế sao bỏ qua. Huống chi hồi học Hogwarts mình cũng chả ưa gì cái thằng Draco dựa hơi phụ huynh làm tàng này."

    Draco liếc nhìn tên nhóc tóc vàng rơm to tổ chảng ngang ngửa hai thằng đàn em Crabbe và Goyle. Tuy cái mặt có vẻ được ăn i ốt nhiều hơn hai thằng kia nhưng chắc trí tuệ cũng chả nhỉnh hơn bao nhiêu. Trông thằng mập này và tên "đệ tử" đằng sau đều ăn mặc như Muggle, một phù thủy quý tộc thuần chủng như mình luôn có cách. Thế là Draco đưa ra một đồng Galleon lấp lánh, định bụng dùng tiền vàng để mua chuộc. Đơn giản bởi vì vàng là thứ cả phù thủy và Muggle đều thích.

    "Mày thấy đồng Galleon này chứ? Bằng vàng đấy! Mày sẽ có được nó nếu như đánh thằng kia!" Draco hất hàm về phía Dudley xong lại chỉ tay sang thằng Dzũ.

    Nhưng Draco đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng khi đưa vàng cho một kẻ từng thấy nhiều thứ đồ chơi mạ vàng như thật. Huống chi, kẻ đó trước giờ cũng chả biết một đồng tiền vàng mua được cái gì. Đối với Dudley thì nó cũng chỉ là tiền xu, những đồng tiền giá trị hơn luôn là tiền giấy. Chưa kể đồng xu vàng của Draco đưa ra nhìn cũng na ná mấy đồng xu ở cửa hàng điện tử nó thường chơi. Mặt khác, Dudley chỉ toàn đấm người ta chứ chưa từng trấn lột bao giờ. Đơn giản bởi vì nó đã có đủ thứ đồ chơi mà mình muốn nên không phải dòm ngó đến những thứ người khác sở hữu. Do vậy, hành động giành giật của Draco đã vi phạm nguyên tắc của đại ca D. Thế là nó càng kiên quyết cho thằng nhóc láo toét kia một trận nhớ đời.

    "Trước giờ chỉ có tao sai kẻ khác chứ không có ai ra lệnh cho tao! Huống hồ... tiền vàng mày dễ cho như vậy chắc là đồ giả rồi! Dám lừa tao à?"

    Draco chưa kịp phản ứng gì đã lạnh trọn cú đấm tay trái của Dudley tại vị trí tấn công yêu thích - mũi. Nó kêu lên khiến Snape - lão dơi già thính tai hơn nhiều kẻ khác - lập tức dừng cuộc bàn luận với Lucius. Tuy nhiên, họ chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng nổ rất lớn từ bên dưới khiến cả hai phải dùng bùa Thăng Thiên lao ra ngoài.

    Tiếng nổ làm chấn động khu vực gần đó khiến dì Petunia và cậu Bevan cũng giật mình. Âm thanh đó khiến người mẹ Petunia có linh cảm không lành. Bevan lại nhận ra hướng khói bốc lên tương ứng với vị trí của kẻ mà cậu theo dõi bấy lâu - Severus Tobias Snape. Vì vậy, cậu Bevan nhanh chóng trấn an Petunia:

    "Chị Tuney cứ ở lại đây! Để em đến đó xem có chuyện gì!" Vừa nói xong, mặc kệ tiếng ré của Petunia, cậu Bevan chạy đi, biến mất trong dòng người hỗn loạn.

    Buổi hôm đó, Bộ Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật với Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho Dân Muggle có một ngày làm việc bận rộn chưa từng thấy.

    ______________________________________________

    Lời tác giả: Sau khi ngâm cứu đủ kiểu, ta đành lấy nguyên mẫu Hồ Xanh ở đồi Harpur, thành phố Buxton ở Anh làm nguyên mẫu cho bờ hồ của Cokeworth cũng để dung hòa với khung cảnh xanh trong trong phim luôn á. Đó là một cái hồ có màu xanh lãng mạn nhưng bị ô nhiễm trầm trọng vì Cokeworth là thành phố công nghiệp ô nhiễm mà.

    Con cáo vừa xuất hiện trong chương này chính là nhân vật phụ bị Bellatrix giết khi dẫn Nacrissa đến nhà Snape ở tập 6 (chính xác là nó chết vào năm 1996). Chi tiết này hơi lạ vì cáo đâu dễ ở nơi ô nhiễm như vậy, nó phải là thú cưng của một ai đó. Vì vậy, cho nó là thú cưng của bạn Dzũ là xong.

    Chương trước có sự nhầm lẫn vì tên gọi thân mật của Petunia có thể là Pet, Pettie , Tunia, Nia, Nina, Pea, Tunnie, Unia, Tune, Pettunie... nhưng vì Lily từng gọi chị mình là Tuney nên phải sửa lại phần xưng hô của Bevan. Xin cáo lỗi cùng mọi người.

    Hồi xưa, khi xem Harry Potter, tới cái màn Draco sang chảnh xuất hiện khiến Harry có sự liên tưởng đến Dudley (cũng là một kẻ bắt nạt) thì ta có một suy nghĩ kỳ cục: Nếu cho Draco và Dudley bụp nhau thì sẽ ra sao? Mãi đến giờ mới có dịp thực hiện điều điên rồ đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 06-03-2015 lúc 22:16.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  8. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bachhongb,backchii,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,ComradeH,dnna261,dohongnhung,faust11,Gitchi Gitchi Goo,haclauma,KimBaiSatThu,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,phamquangdung,quangtri1255,talavip241,thhoangtn,wishingmoon,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 8: Ngọn lửa


    Chương 8: Ngọn lửa



    Bùng nổ pháp thuật vốn không phải là vấn đề to tát gì cho lắm đối với bộ Pháp Thuật. Dù nó có thể khiến cả một phù thủy thuần chủng bị biến thành Pháo Xịt thì đó cũng bởi vì chuyện cá nhân của họ. Đơn giản là đứa đó xui, thế thôi. Vì vậy, bộ Pháp Thuật hiếm khi phải đi khắc sự cố không kiểm soát pháp thuật của trẻ em mà thay vào đó, họ chỉ gửi những dữ liệu trên đến Hogwarts để xác định số lượng phù thủy nhí sẽ nhập học vào năm 11 tuổi.

    Nhưng tiếng nổ ở đường Bàn Xoay kỳ này trở thành một vụ to đùng. Khu vực đó vốn là một khu ổ chuột, hầu hết các đường ống đều không được chôn sâu đảm bảo tiêu chuẩn an toàn cần thiết nên khi có một chấn động đủ mạnh, các ống dẫn gas bể ngay tức thì. Vâng, nếu thế cũng có một vụ xì khí gas là cùng thôi chớ sao? Họ đã lầm to.

    Số là ngôi nhà kế bên nhà thầy Snape vốn là xưởng làm pháo bông lậu của một gia đình nhỏ với trang thiết bị thủ công vô cùng thô sơ. Tuy nhiên, họ lấy kinh nghiệm từ nhiều đời để nâng cao độ an toàn. Và vì vậy, cái xưởng pháo kia đã có tuổi đời hai mươi mấy năm nay mà không có một vụ cháy nổ nào xảy ra cả.

    Thế nhưng, tên nhà văn chuyên viết tiểu thuyết bạo lực đẫm máu đối diện với nhà của Snape lại nghiện thuốc lá nặng. Hắn hút nhiều đến nỗi làn da xám như ám khói. Tệ hơn nữa, hắn có thói vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ. May mắn thay, khu vực đường Bàn Xoay khá ẩm thấp nên khi tàn thuốc rơi xuông cũng mau chóng bị dập tắt. Quan trọng hơn là chủ nhà đối diện cũng chả thấy than phiền gì (đi dạy hết 9 tháng ở Scotland rồi còn đâu).

    Nhìn chung, ngôi nhà kia vẫn làm pháo lậu cho đến khi bị lôi lên đồn bởi một viên cảnh sát trẻ có máu lập thành tích, gã nhà văn cứ vứt thuốc lá đến khi nhập viện vì ung thư phổi cũng không có một vụ nổ nào xảy ra cả. Mọi việc đáng lý êm đẹp trôi qua như thế bỗng có một chiếc bánh răng của đồng hồ số phận muốn nhảy tọt ra ngoài rong chơi...

    Cú đấm ấy khiến Draco sặc máu mũi, nó choáng váng ôm mặt. Đến khi bình tĩnh lại, nó đe dọa:

    "Ba... và cha đỡ đầu của tao sẽ biết vụ này!"

    Vừa nói xong, Draco định kéo cửa chạy vào mách với phụ huynh thì bị Dudley kéo lại cho thêm hai phát vào mông. Harry và Dzũ được dịp há hốc mồm vì từ trước đến giờ chúng nó đều biết người duy nhất dám đấm vào mặt Draco chính là Thủ lĩnh Nữ sinh Hermione Granger. Dzũ thì cố nén cười trong khi Harry nhớ lại lúc nhỏ mình từng ao ước hai tên hay bắt nạt người khác này đánh nhau đến đo ván cho bõ tức. Điều nó không ngờ, khi không còn ghét Dudley nữa, anh họ vì một lý do lãng xẹt lại ra tay trừng trị Draco một trận nên thân.

    Nhưng mà, bảy năm ở Hogwarts, Harry cũng biết tính nhỏ mọn và thù vặt của Draco thế nào rồi. Vì vậy, nó định chờ lúc "thằng dựa hơi bố" chạy vào nhà Snape thì mau chóng lôi cả anh họ và tên nhóc châu Á kia chạy đi trước khi gặp rắc rối với hai con rắn già nhà Slytherin kia.

    Ấy thế mọi việc cũng không như dự tính ban đầu của Harry. Việc Dudley quất hai phát vào mông Draco khiến tên nhóc đầu láng mướt ấy giật mình. Vừa bị bất ngờ lại vừa bị đau khiến Draco vô thức sử dụng pháp thuật hất văng Dudley văng vào tường nhà đối diện khiến cho đường ống dẫn gas vốn đã xuống cấp mau chóng xuất hiện vết nứt. Đúng lúc đó, gã nhà văn ốm như que củi bên đó lại quăng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ như mọi khi khiến nó có sự kết hợp tuyệt vời với khí gas bị xì tạo thành một luồng lửa. Nhiệt độ tăng vọt cũng làm kích thích luôn đống pháo hoa nhà làm pháo lậu gần đó hoạt động. Kết quả là ngay giữa ban ngày, chẳng phải là dịp lễ lộc gì quan trọng, cư dân Cokeworth được dịp chứng kiến một trận pháo hoa hoành tráng chưa từng có.

    ----***----

    Severus Tobias Snape là một kẻ xui xẻo triền miên. Thuở còn học tiểu học hắn bị bạn bè Muggle ăn hiếp đã đành, vào trường phù thủy cũng bị củ hành như thường. Cả đời hắn chỉ yêu mỗi một cô gái thì cuối cùng cô nàng lại lấy ngay kẻ thù. Sau khi cô ta bị chủ nhân mình giết chết thì chính Snape phải hứa với cụ Dumbledore làm gián điệp hai mang. Thế là hắn phải giữ một khuôn mặt lạnh tanh đến độ chả ai có thể đoán được cảm xúc. Từ khi nhận chức giáo sư ở Hogwarts, trên khắp vùng mặt, gần như chỉ có phần cơ cau mày được Snape cho hoạt động triệt để và tàn tích còn sót lại là mấy cái dấu giữa hai đầu lông mày cuả hắn ta. Tóm lại, chỉ cần nhìn thấy mặt Snape thì hầu hết đều có cảm giác xui xẻo cả ngày.

    Như đã nói ở trên, Snape rất nhọ. Căn nhà bé tí cổ lỗ sỉ được thừa kế từ ông già tía (đã qua đời vì nghiện rượu) là tài sản lớn nhất của hắn. Lương lậu khi giáo sư ở Hogwarts tuy không hề nhỏ nhưng Snape nướng cả vào việc mua nguyên vật liệu phục vụ nghiên cứu độc dược của mình khiến hắn không thể sắm một căn nhà mới ở một cộng đồng dân cư nhiều phù thủy hơn. Mặc kệ, hắn cũng không có vợ con gì nên căn nhà nhỏ này cũng đủ sống rồi, Snape nghĩ vậy.

    Ấy thế mà bất động sản duy nhất của Snape bị nổ banh ta lông khiến Snape và Lucius phải bay vọt ra ngoài gây sự chú ý của nhiều Muggle. May mắn cho họ, thời này thiên hạ không có smartphone nếu không thì cả hai sẽ mau chóng nổi tiếng trên youtube, dailymotion,9gag, facebook... với những kiểu giật tít như "siêu nhân cứu hỏa", "chuyện có thật dù ảo tung chảo", "clip cosplay ấn tượng nhất năm"... Điều đó chắc chắn không thể xảy ra vì smartphone đầu tiên ra mắt vào năm 1992 còn mãi đến năm 2005, youtube mới ra đời.

    Thôi thì sự xuất hiện của bọn họ trên không đã khiến dì Petunia nhận thấy có chuyện chẳng lành. Thế nhưng, Petunia cũng lo sợ mình sẽ làm vướn tay chân người khác. Cân nhắc hồi lâu, Petunia bắt đầu tự suy diễn và lo lắng "hai gã quái dị kia sắp làm gì con mình", "có khi nào hắn biết chuyện Bevo theo dõi suốt mấy năm trời nên trả thù không?" vân vân và vân vân. Và rồi, tình thương lấn át sự sợ hãi, Petunia bắt đầu chạy ngược dòng người về phía đường Bàn Xoay.

    Trong khi đó, Bevan cũng chật vật không kém. Không còn cách nào khác, Bevan đeo cây dù vào thắt lưng rồi lấy đà nhảy lên cửa sổ, chuyền theo hình zig zag qua lại bám vào những gờ cửa sổ và ban công, cuối cùng cũng đã trèo lên được nóc nhà. May mà những căn nhà san sát nhau nên chẳng bao lâu cậu cũng tới được đường Bàn Xoay. Cậu mau chóng nhận ra Severus và Lucius đang ra sức dùng bùa Extinguishing Spell (Dập lửa), Flame-Freezing Charm (Lạnh Hóa Lửa) và bùa Aguamenti (Rót Nước) để dập tắt đám cháy. Như vậy có thể kết luận vụ cháy này không phải do họ cố ý gây ra. Tuy nhiên, sự cố gắng của cả hai chẳng khác gì muối bỏ bể bởi vì nguồn phát sinh ra ngọn lửa vẫn chưa bị chặn đứng.

    Dẫu không biết cháu mình có ở trong ngọn lửa kia hay không nhưng cứ như thế này thì chẳng bao lâu cả Cokeworth sẽ chìm trong biển lửa. Vì vậy, việc khóa ống dẫn gas ưu tiên hàng đầu. Tuy nhiên, dường như hai gã phù thủy kia không hề biết điều này nên cứ phí một đống bùa chú dập lửa đủ kiểu. Thế là Bevan cất lời:

    "Tôi nghĩ tốt nhất nên khóa đường ống dẫn gas trước đã!"

    Lucius và Severus lạnh lùng nhìn sang tên Muggle tóc vàng nhỏ tuổi hơn mà còn dám ra lệnh cho mình. Qu ả thật, dưới tác dụng của đống bùa chú đó đã làm cho toàn bộ thuốc pháo bị ẩm nên giảm nguy cơ nổ nguyên khu vực. Thế nhưng, giải quyết ống dẫn gas cũng cấp thiết không kém, vì vậy Bevan chạy tới nắm đầu hai gã tóc đen và bạch kim. Một tiếng "kinh" vang lên, hai tên cựu Slytherin choáng váng:

    "Mi là ai?" Lần đầu tiên bị một tên Muggle nắm đầu, Lucius tức muốn nghẹn họng. Chờ giải quyết vụ cháy xong hắn thề sẽ Crucio tên này một trận.

    Do mũi quá to nên mặt của Snape lúc này đầy máu. Gã nhìn sang cái tên Muggle thô lỗ kia. Mặt của hắn rất quen nhưng nhất thời Snape không nhớ ra đó là ai?

    "Là dân địa phương, được chưa? Nếu muốn cứu người trong đó thì hãy im mồm và làm theo lời tôi, đồ ngu!" Bevan trừng mắt chỉ xuống đường: "Phía dưới có đường ống dẫn gas, các người dùng bùa khóa lại là xong!"

    ----***----

    Trong khi đó, khi dòng người ào ra từ phía đường Bàn Xoay trở nên thưa thớt hơn, dì Petunia cũng tới nơi. Trong làn khói mịt mù, Petunia không thấy em trai đâu. Quay đi quay lại, Petunia thấy một bóng lưng quen thuộc đang cầm búa xông thẳng vào một cửa tiệm tạp hóa, lấy ra một cuộn ống dẫn nước và lắp vào vòi bơm nước đầu đường. Thế nhưng, khi Petunia chạy lại mới nhận ra không phải em trai mình mà là một người phụ nữ châu Á cao lớn với mái tóc pixie cũn cỡn:

    "Xin hỏi... chị có nhìn thấy hai đứa trẻ tầm 8 tuổi..." Petunia lớn tiếng hỏi giữa những âm thanh ồn ào.

    "Tôi... tôi... không biết... tiếng Anh" Người phụ nữ trông giống đàn ông kia gào lên. Sau đó, cô ta thốt lên "Con trai tôi...@@$#^$&&%&* (một đống từ ngữ mà Petunia không thể hiểu được)" và chỉa vòi rồng về phía ngọn lửa.

    Không biết do loạt bùa chú dập lửa của Lucius, bùa khóa của Snape hay hiệu quả vòi rồng của người phụ nữ kia mà ngọn lửa cuối cùng cũng được dập tắt trong năm phút sau. Khi ngọn lửa tắt hẳn thì tất cả mọi người sửng sốt vì bốn thằng nhóc còn nguyên vẹn trong đó (trừ Draco bị thương do Dudley). Khi nhìn thấy Dudley và Harry, dì Petunia định chạy lại thì bị Bevan đột ngột nhảy từ trên xuống ngăn cản.

    "Sao cậu lại cản tôi?"

    Bevan nhíu mày, cúi xuống nhặt một cục đá nhỏ ném vào phía mấy đứa nhóc. Kết quả là cục đá giống như chạm phải một cái lồng cứng rắn rồi vỡ vụn.

    "Là sự kết hợp của bùa Defensive charge (Tự động phòng thủ) và Protego (che chắn)!" Snape và Malfoy cùng nghĩ. Lúc này, họ cũng nhảy xuống mặt đất.

    Một thoáng nghi ngờ hiện lên gương mặt của Petunia. Dì mau chóng nhận ra tên mũi khoằm, tóc đầy dầu mỡ này chính là Snape. Đem tới rắc rối cho Lily chưa đủ sao mà bây giờ đến con cháu của mình hắn cũng không buông tha:

    "Quả nhiên... Những thứ xui xẻo của nhà tôi luôn dính đến cậu. Severus Snape à. Nếu mấy đứa nhỏ có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Chờ đó!" Dẫu biết rằng Snape là phù thủy và cũng là một gã đàn ông nhưng lúc này, Petunia đã vứt hết những sợ hãi mà tiến tới đe dọa.

    Snape vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đưa đũa phép lên trời bắn ra dòng chữ "SOS". Chẳng bao lâu, các nhân viên Bộ Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật và Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho Dân Muggle ào tới. Bằng một số đạo cụ chuyên dụng, họ đã xử lý vòng bảo vệ pháp thuật xung quanh bốn đứa nhóc, đưa cả bọn và gia đình đi đến St.Mungo. Còn các nhân viên của Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho Dân Muggle mau chóng liên hệ với thị trưởng Cokeworth và thỏa thuận những thông tin cần tiết lộ trước công luận.

    Nhìn bóng lưng của mọi người khuất dần, Snape mỉm cười chua chát:

    "Tôi sẽ trả, vấn đề chỉ là thời gian!"

    Từ khi Lily mất, Severus chẳng khác gì một kẻ nhận được nụ hôn Giám Ngục, không quan tâm đến sức khỏe bản thân, sống như một con ma cà rồng trong bóng tối. Mới 28 tuổi mà trên mặt Snape đã hằn dấu vết của thời gian. Không phải ăn cơm tù Azkaban như các Tử Thần Thực Tử nhưng những thứ tươi đẹp trong cuộc đời Snape đã bị giam cầm trong ngục tù tâm hồn hay nói khác hơn là được ém rất kỹ bằng Bế Quan Bí Thuật lừng lẫy của hắn. Giữa trưa hè nhưng lòng người vẫn lạnh lẽo.

    À, tất nhiên, đội cứu hỏa Muggle cũng tới nhưng họ chỉ thực hiện mỗi nhiệm vụ cứu hộ thôi. Còn kết quả điều tra cũng không hoàn toàn sai lệch sự thật cho lắm, chính là tổng hợp ba tác nhân là ném thuốc thiếu ý thức, làm pháo bông lậu kết hợp với rò rỉ gas gây ra.

    Ngoài nhà văn và thành viên xưởng pháo lậu chết cháy, giám đốc sở Cứu Hỏa với thị trưởng Cokeworth bị buộc phải từ chức bởi những bằng chứng về việc thiếu trách nhiệm, ăn bớt tiền đầu tư bị phanh phui ra sau đó. Bên trên mau chóng cử hai vị lãnh đạo mới thay thế, tương lai Cokeworth tốt hay xấu còn chưa biết được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 10-03-2015 lúc 03:34.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

    ---QC---


  10. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bachhongb,backchii,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,dnna261,dohongnhung,faust11,haclauma,KimBaiSatThu,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,phamquangdung,quangtri1255,talavip241,thhoangtn,thienma,wishingmoon,
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status