Cốc Họa Nan Đồ
Tác giả: Vụ Xuân
Chương bốn: Dạy học
Thảo luận, góp ý cho mình
Đỗ Hân ngồi sang một bên đường nhìn Đoạn Liên chăm chú. Hai người đã đi đến tận cùng phía Nam của cốc, gặp một hòn núi lớn chắn đường, Đoạn Liên đến đây thì bảo Đỗ Hân dừng lại nghỉ chân, lấy bút thước thuật lại con đường mình vừa đi, đồng thời tính toán bổ sung diện tích của cốc.
Đỗ Hân thấy Đoạn Liên ngồi mãi không động đậy, bắt đầu sốt ruột, bỏ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, đi đến chỗ Đoạn Liên nói:
- Vẫn còn chưa xong ư? Rốt cục đến lúc nào mới dạy ta học đây?
Đoạn Liên giật mình, ngẩng đầu thấy Đỗ Hân đang cúi xuống nhìn bức họa bản thân đang vẽ, vội lấy tay che lại:
- Ngươi yên tâm, ta tự khắc sẽ dậy. Ra chỗ khác đợi ta thêm một chút nữa.
Đỗ Hân không đoán được Đoạn Liên rốt cục vẽ lại hòn núi kia để làm gì, xong cũng không giục giã nữa, tiếp tục thơ thẩn chờ y.
Đoạn Liên vẽ đi vẽ lại xong xuôi thấy tại nơi này không còn gì để bổ sung nữa thì mới đứng dậy, nói với Đỗ Hân đang đứng ở xa:
- Được rồi, chúng ta quay về thôi. Khi nào về đến nơi ta sẽ dạy Hân cô nương viết chữ.
Đỗ Hân thấy cuối cùng Đoạn Liên cũng xong việc thì rất phấn khởi, dắt y quay lại con đường ban nãy về lớp học.
Đường về cảm tưởng ngắn hơn lúc đi rất nhiều, chưa được bao lâu thì hai người đã về tới làng Đại Thục. Đoạn Liên đem những gì mình ghi lại được bỏ vào trong túi, để đến tối thì sẽ tính toán thêm thắt vào trong tấm bản đồ chính.
Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên thu dọn đồ đạc, lấy ra tờ giấy với nghiên mực, vừa phấn khởi vừa hồi hộp. Đoạn Liên nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Hân kỳ lạ như thế, bật cười:
- Làm gì mà thấp tha thấp thỏm vậy? Ta đã nói sẽ dạy cô thì nhất định sẽ dạy. Kê ghế lại gần đây.
Đỗ Hân nghe theo lời Đoạn Liên nói, ngồi nhìn y mài mực. Đoạn Liên hỏi:
- Cô biết được đến đâu rồi? Có đọc qua kinh thư gì chưa?
Kiệt Thổ phát triển chậm hơn so với Hạo Châu, sĩ tử thư sinh tại Kiệt Thổ cũng là nhờ đọc qua tứ thư ngũ kinh của Hạo Châu đã được chỉnh sửa mà hình thành kiến thức, trình độ từ đó cũng chia ra các cấp độ khác nhau, chủ yếu dựa vào kinh sử mà suy xét.
Đỗ Hân nghe y hỏi như thế thì tự phụ mỉm cười:
- Ta cũng đọc qua được một chút, có nhiều chỗ chưa hiểu, nhiều chữ chưa biết, thế thôi. Lúc trước lão Nha còn khỏe mạnh có dạy ta, xong từ khi lão trở bệnh thì bỏ ngỏ, việc học bị đình trệ.
Đoạn Liên nhìn quanh, hỏi:
- Thế thì ta phải kiểm tra xem cô biết đến đâu đã. Nơi đây không có sách học nhỉ?
Đỗ Hân đứng dậy nói:
- Lúc trước ta có thấy lão Nha để ở đây mà, ngươi đợi chút ta đi kiếm cho.
Hai người đều đứng dậy, vội vã lục tung cả căn phòng lên. Đoạn Liên lật dưới ngăn tủ, thấy có mấy quyển sách cũ được nhét vào dưới kệ, tựa như muốn giấu đi. Đoạn Liên không đọc được chữ viết trên mấy quyển này, vì thứ tiếng được ghi trên đó đều là tiếng Hạo Châu, có thể đó là tứ thư ngũ kinh, nhìn cách trình bày và độ dày rất giống với những quyển kinh thư lúc trước Đoạn Liên đọc qua, chỉ có điều vừa cũ vừa bẩn, xem ra rất lâu rồi.
Đỗ Hân bỗng nhiên gọi lớn:
- Ta tìm thấy rồi, ngươi xem!
Quay ra nhìn thấy Đoạn Liên cầm trong tay quyển sách lạ, vội đến gần giật lấy, nói:
- Đây là mấy quyển sách ngày xưa lão Nha dùng để kê lại đồ đạc cho đỡ kênh lên mà, nhà ngươi tìm thấy ở đâu thế?
Rồi không đợi Đoạn Liên trả lời, ném đống sách viết bằng tiếng Hạo Châu vào lại trong tủ, nói tiếp:
- Ta tìm thấy mấy quyển này, ngươi dùng nó để kiểm tra ta đi.
Đoạn Liên cầm lấy đống sách từ trong tay Đỗ Hân, sách vẫn còn mới, là bài học vỡ lòng trong tứ thư ngũ kinh, xong Đoạn Liên cũng không câu nệ tiểu tiết, mở bừa một trang bảo Đỗ hân đọc lớn.
Đỗ Hân đối với trang sách đọc làu làu như cháo chảy, Đoạn Liên mở sang trang khác, lúc này bắt đầu xuất hiện nhiều chỗ Đỗ Hân không đọc rõ được, ngắc ngứ.
Cứ như vậy xem hết chồng sách, xác định được Đỗ Hân vẫn chưa thể sang được lớp nâng cao, Đoạn Liên quyết định dạy lại cho cô ấy lại từ quyển số hai.
Đỗ Hân thấy y đánh giá mình thấp như vậy cũng hơi bất mãn, cho rằng lâu ngày không đọc nên bản thân còn nhiều chỗ quên mà thôi, đợi một lúc mình nhớ ra, nhất định đọc được đống sách vở kia một cách trôi chảy.
Xong Đoạn Liên cũng cứng rắn, nói một là một, coi Đỗ Hân như học trò của mình, không xưng hô khách khí, bắt bằng được Đỗ Hân học theo những gì mình sắp xếp.
Đỗ Hân thấy y kiên quyết như vậy thì không những không tức giận nữa mà còn có phần vui vẻ, có thể bản thân nghĩ Đoạn Liên lần này là nghiêm túc dạy dỗ mình.
Đoạn Liên sau khi xác định được sẽ dạy Đỗ Hân ở đâu xong thì Đỗ Hân nói:
- Ngươi dạy ta viết tên ta trước đi!
Đoạn Liên nhìn Đỗ Hân, đáp:
- Không được, dạy học phải có thứ tự, đâu phải muốn học cái gì thì học cái đấy ngay được.
Đỗ Hân lườm y:
- Gì mà khó khăn thế? Chỉ là hai chữ Đỗ Hân thôi, có chết đâu mà sợ?
Đoạn Liên đành phải chịu cô gái này:
- Được, chỉ hai chữ này thôi đấy, xong chúng ta lại bắt đầu từ những thứ cơ bản trước.
Đoạn Liên vì trong lòng khó chịu, nên dạy cho Đỗ Hân viết chữ Đỗ thiếu một nét, nghĩ rằng sau này khi nào dạy đến sẽ sửa lại, giả vờ là ngày xưa Đỗ Hân nhớ nhầm, là do mình đã bảo mà không nghe, cứ thích cầm đèn chạy trước xe ngựa.
Hai người một thầy một trò đọc đọc viết viết đến tận khi mặt trời lặn hẳn, trong phòng ánh sáng không đủ để học nữa mới dừng lại. Đỗ Hân tuy không thực sự thông minh lanh lợi, nhưng bù lại rất tập trung, chăm chú lắng nghe Đoạn Liên. Đoạn Liên trước đây cũng từng đóng giả thầy đồ để lấy tiền của nhiều người, xong đây là lần đầu tiên gặp được một người học trò thú vị như vậy, cũng thấy hay hay.
Đỗ Hân nhìn thấy trời đã tối, vội giật mình đứng lên, chỉ trách bản thân mải mê quên mất thời gian, nói:
- Thôi hỏng rồi, ta phải về chuẩn bị bữa tối cho gia gia. Ngươi cứ đợi ở đây, khi nào chúng ta dùng xong bữa sẽ mang thức ăn ra cho ngươi.
Đoạn Liên thấy Đỗ Hân vội vàng như vậy, cũng không muốn mất nhiều thời gian của cô, xua tay:
- Được rồi không lo. Cô cứ về nấu nướng cho lão Trọng xong đi.
Lúc này Đoạn Liên cũng muốn tranh thủ ít ánh sáng cuối ngày để quay lại với công việc vẽ bản đồ của mình. Cả căn phòng học này có mỗi nửa cây nến, chỉ sợ đến tối không đủ dùng để soi sáng, công việc coi như bị trì trệ.
Tối hôm đó Đỗ Hân quay lại, xong chỉ đưa cho Đoạn Liên chiếc hộp thức ăn rồi đi ngay, nói với y rằng ăn uống xong cứ để thức ăn vào làn ở ngoài cửa, sáng sớm sẽ quay lại dọn. Thực ra Đoạn Liên cũng hiểu rằng lão Trọng không muốn để cháu gái mình nửa đêm nửa hôm đến đợi chờ ở cửa phòng Đoạn Liên, dẫu sao Đoạn Liên cũng là người lạ, trai chưa vợ gái chưa chồng, ắt có lý do để mọi người bàn tán, làm hỏng thanh danh sau này của Đỗ Hân.
Đoạn Liên gật đầu, nói với Đỗ Hân:
- Cô cứ để đây. Về nhà mau không lão Trọng lại đến trách ta.
Đỗ Hân ngây thơ không hiểu ý tứ Đoạn Liên, cứ thế bỏ đi.
Ngày hôm sau trong lớp Đoạn Liên ngay từ sáng sớm đã có hai đứa trẻ xuất hiện. Một nam một nữ. Xem ra hôm qua Đỗ Hân đem việc ở lớp học nói với lão Trọng, lão Trọng ngay lập tức đi khuyên nhủ mọi người, đã có kết quả.
Đoạn Liên kê bàn cho hai đứa trẻ ngồi, bản thân thì cũng cứ ngồi im như phỗng, số là đang chờ Đỗ Hân tới mang bữa sáng. Thầy thì thầy, đói bụng là không thể làm việc được.
Lần này người xuất hiện không phải Đỗ Hân mà là lão già biến thái Đỗ Trọng. Mặc dù sự việc bên hồ cũng xảy ra được hai ba hôm rồi nhưng không hiểu sao nhìn mặt lão già này Đoạn Liên cứ không ngừng liên tưởng đến cảnh lão trần truồng lao vào mình, tởm đến lợm giọng. Nhìn lão mắt ti ha ti hí đến đưa cơm mà trong bụng lúc trước còn cồn cào vì đói tự nhiên cảm thấy no ngang, chẳng muốn đụng đũa.
Đỗ Trọng bước vào trong lớp, đặt hộp thức ăn lên bàn trước mặt Đoạn Liên, lại tới xoa đầu hai đứa trẻ, khen:
- Ngoan lắm, ngoan lắm. Hiếu học như vậy là tốt, nhất định sau này khiến người Đại Thục Cốc chúng ta mở mày mở mặt.
Đoạn Liên cười khẩy, lão Trọng cũng chẳng để ý, nói với y:
- Thầy hôm qua ngủ có ngon giấc không?
Đoạn Liên lắc đầu:
- Không tốt lắm. Cả đêm ta cứ bị con gì đó đốt khắp người, ngứa ngáy khó chịu. Sáng ra thì nổi mẩn.
Lão Trọng nhìn Đoạn Liên một hồi, nói:
- Thôi được rồi, để lát nữa ta bảo Đỗ Hân đem cho người chút hương chống muỗi.
Đoạn Liên nghĩ thầm:
- Mình đã bôi đến cả tro đen mấy lão tiều phu nói còn không ăn thua, cái hương chống muỗi của lão thì thấm mẹ gì.
Xong chỉ nghĩ trong đầu, không muốn văng tục trước mặt bọn trẻ, thái độ ôn hòa đáp lại:
- Được thế thì cảm ơn lão Trọng quá.
Lão Trọng hai mắt cười tít, có vẻ rất khoái chí, xua tay:
- Không có gì, không có gì. Chỉ là một chút tôn sư trọng đạo, đạo nghĩa cơ bản thôi mà, phải không?
Câu phải không này không dùng để nói với Đoạn Liên, lão Trọng quay sang đám trẻ con hỏi.
Lũ trẻ thấy lão hỏi mình, tự nhiên cũng đồng thanh:
- Phải ạ.
Xong lão Trọng lùi ra cửa, nói:
- Thôi không quấy rầy thầy dạy lũ trẻ nữa. Để mai mốt ta đi vận động tiếp, trẻ con làng này ngồi phải đầy cái lớp này ấy chứ.
Đoạn Liên đang đóng kịch nên phải đóng cho trọn vai, vỗ bàn nói:
- Được! Việc này phải nhờ lão Trọng rồi, lớp càng đông càng vui, học thầy không tày học bạn mà.
Đây quả thực đúng là cái lớp học gương mẫu nhất Kiệt Thổ, là tấm gương sáng cho thầy trò mọi nơi học tập. Mở miệng là nói đạo lý, lý tưởng ngời ngời, kẻ tung người hứng quả thực vô cùng hợp cạ. Chỉ có điều thầy đồ Đoạn Liên trong đầu nghĩ đến một lớp học nhung nhúc trẻ con thì trong lòng ngấm ngầm than khổ. Hai đứa trẻ thì là vì bị lão Trọng kéo đến đây, trong khi bọn bạn đồng trang lứa khác thì trốn kịp, hôm nay vẫn ở ngoài tự do vui đùa, cảm thấy hết sức bất công.
Còn lão Trọng, có trời phật mới biết trong đầu lão đang nghĩ gì, không biết có phải đem mười tám đời tổ tông của Đoạn Liên ra mà chửi không. Mà lão có chửi cũng phải thôi, gì mà vào lớp thấy ngay cái bản mặt đáng ghét của thầy đồ đang ngồi lỳ thần cụ một đống trên bàn, học trò ở dưới lơ ngơ chẳng biết làm gì. Không biết có phải là thằng thư sinh này đến lừa cả làng không nữa, không biết y có phải là thầy đồ thật không, hay chỉ kiếm cớ để ở lại làng này, tốn cơm tốn gạo nhà lão Trọng.
Đoạn Liên nhìn lão Trọng rời đi, trong đầu nghĩ:
- Chửi ta à, có phải đang chửi ta không? Chửi cũng được, chửi là ngươi phạm húy lắm.
Cũng thật thần kỳ, lão Trọng vừa không còn trong phòng thì hộp thức ăn cũng hấp dẫn hẳn lên, Đoạn Liên và một hơi hết sạch nửa hộp. Hai đứa trẻ ở dưới thấy thầy của mình ăn uống thô lỗ hơn cả đám trai làng thì bụm miệng cười.
Đoạn Liên lần trước ăn cơm thì bị Đỗ Hân nhìn, lần này lại thêm hai đứa nhóc vô duyên này, Đoạn Liên giơ đũa mắng:
- Hai đứa không kính trọng bậc trên gì cả. Có thấy lão biến... à không lão Trọng vừa dạy tôn sư trọng đạo thế nào không hả? Đứng lên úp mặt vào trong góc nhanh lên, khi nào thầy ăn xong mới được ra.
Cơm trong miệng văng đầy ra bàn, hai đứa trẻ thấy y tức giận thì cũng sợ hãi, theo lời y đứng úp mặt vào tường.
Đoạn Liên thấy trẻ con trong cốc ngoan hơn ở ngoài, vừa nói đã nghe theo, cả mừng, xem ra làm thầy đồ ở Đại Thục Cốc không đến nỗi tệ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile