TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 28

Chủ đề: Võ Thần - Tác giả : zylord ( Mới nhất - C10)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    -Ư ... thật là thoải mái qua đi! - nó ngồi dậy vươn vai, thân thể cảm thấy cực kỳ sung mãn.
    Bước ra cửa, nhìn lên bầu trời đang hừng đông, những tia nắng đầu tiêng lấp ló trên những ngọn cây tùng, 1 vài con chim thức dậy cùng lúc với hắn đang hót ríu rít trên mái nhà tựa như đang hát khúc ca chào đón mặt trời. Kỳ lạ, tại sao hôm nay nó lại nhạy cảm với mọi thứ như vậy, mắt nó nhìn thấy một con bọ rùa đang cố sức leo lên ngọn cỏ để uống giọt sương đêm còn đọng lại, tai nó nghe được tiếng gió thổi xung quanh cũng khác hẳn mọi khi, tiếng chim, tiếng côn trùng, tiếng hét khí thế của những võ sinh ở sân tập, bọn họ đương nhiên là thức dậy sớm hơn nó rồi. Mũi nó ngửi thấy hơi của sương đêm tinh khiết, diệu mát, một chút ấm áp từ những tia nắng đầu tiên, mùi cháo trắng thơm phức không lẫn vào đâu được của bà bà.
    Nó hít 1 hơn thật sâu, rồi thở ra, toàn thân thả lỏng, mỗi lần như vậy trong người nó bỗng sinh ra 1 nguồn năng lượng kích thích cơ thể nó.
    - Chạy! - nó bắt đầu chạy, năng lượng lan tỏa khắp các cơ bắp khiến nó không thể đứng yên, từ trước đến nay nó chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ đến vậy.
    1 vòng... 2 vòng ... 3 vòng ... cũng may lúc này đám môn sinh đều tập trung ở sân lớn để luyện tập các bài tập sáng, bà bà thì đang ở dưới bếp, Đông Hữu có lẽ còn chưa dậy.
    - 100! - nó dừng lại, trên tráng xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, nhãn thần sáng như sao - đi xách nước thôi!
    Nó chạy đi kiếm 2 thùng nước, "không phải 4 thùng mới đủ". Thế là 2 vai 2 gánh, đầu mỗi gánh treo tòn teng 2 thùng nược, nó lững thững đi ra sau hậu sơn, tiến về phía con suối.
    - Là ngươi!
    - Là cô!
    "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp", ngay khi vừa bước ra khu vực hậu sơn nó đã đụng ngay phải vị tiểu cô nương hôm trước đang đi cùng các đồng môn của mình, có lẽ bọn họ ra đây vận động buổi sáng. Đi cùng với bọn họ còn có 2 nam nhân nữa, là Trần Bình và Lâm Huy Đình của Nhân đường, 2 người này đối với nó có quan hệ rất tốt, bởi vì bọn họ thường hay xin thêm cơm ở chổ nó.
    - Trần đại ca, Lâm đại ca!
    - Lam Tử, đệ đi xách nước sớm thê! - Trần đại ca tiến lại gần nó, huynh ấy dáng người to cao, khuôn mặt trông rất hiền lành, chỉ tội cái miệng bị tật từ nhỏ hơi xếch lên khiến người ta lầm tưởng huynh ta coi thường người khác, đặc biệt nhất chính là mái tóc dài không buộc mà cột thành 1 chùm để buôn thỏng sau lưng trông rất kỳ dị, tuy mới có 16 tuổi thôi nhưng trông không khác gì 1 thanh niên thực thụ, huynh ta chính là huynh trưởng của Nhân Đường.
    - Oa, tiểu tử này hôm nay chơi nổi gớm, đến 4 thùng lận à, nhắm có nổi không đó! - người đi sau lưng vừa tới trước mặt nó chính là Lâm đại ca, điểm dễ nhận dạng nhất của huynh ta chính là chiều cao, có thể nó trừ Từ đại thúc ra, không ai cao bằng huynh ấy, vì vậy người mà nó thấy đầu tiên chính là huynh ta, mà hễ huynh ta ở đâu thì chắc chắn ở đó có Trần đại ca.
    - Dư sức, mấy huynh đi đâu mới về vậy!
    - Mấy vị cô nương đây muốn đi tản bộ buổi sáng nên sư phụ bảo 2 chúng ta đi theo làm hướng dẫn viên! - Lâm đại ca nhanh miệng nói, nếu nói Lâm đại ca là miệng của Trần đại ca thì cũng không có ai trong Võ Thần môn phản bác, vì tính của Trần đại ca là cực kỳ ít nói.
    - Nghe nói đệ bị thương cơ mà, sao thấy hình như còn khỏe hơn lúc trước nữa a!
    - Đệ hiện giờ rất tôt! - nó lấy tay đấm vào ngực mấy cái kêu thùm thụp.
    Nó nhìn thấy đám nữ nhân của Khổng Tước môn đang đứng tách riêng ra 1 chổ với 3 người bọn nó đồng thời đang bàn tán chuyện gì đó liên quan đến nó. Vì một chốc lại có 1 cô nương hướng đôi mắt dò xét về phía nó, tiếp đó nhãn thần chuyển qua bộ dạng khó tin rồi quay vô nói chuyện tiếp, "thật là bực mình".
    Nó nhìn sang vị tiểu cô nương hôm nọ, cô ta cũng đang nhìn nó chăm chú. "Không ngờ cô ta lại xinh đẹp như vậy", nó nhìn cô ta thêm một hồi nữa thì bỗng dưng cô ta đỏ mặt nhìn sang hướng khác, nó cảm thấy mình cũng khá thất lễ nên cũng quay đi.
    - Thôi đệ đi ra suối đây!
    - Tạm biệt!
    - Tạm biệt! Nhớ trưa nay cho chúng ta nhiều cơm chút nghe!
    Nó quảy 2 cái gánh nước lên vai rồi tiếp tục công việc của mình, vô tâm không để ý đến 1 đôi mắt lặng lẽ nhìn theo bóng mình.

    - Ngươi tên gì!
    - Là cô sao? - no quay lưng lại, vị tiểu cô nương đó không ngờ lại đi theo nó đến con suối, không biết có phải cô ta muốn trả thù mình không nữa.
    - Phải là ta, bộ ta lạ lắm sao mà nhìn ta dữ vậy! - cô ta ngồi trên hòn đá lớn, 2 chân đung đưa trong không khí, hôm nay cô ta mặc áo trắng bằng lụa, trong rất nữ tính, mái tóc bới cao lên lại tăng thếm mấy phần kiêu sa, nó cố tránh nhìn nhưng không hiểu sa 2 con mắt nó không nghe lời.
    - Không phải cô muốn trả thù chứ? - trong đầu nó hiện ra câu "bởi vì cô thật đẹp", nhưng không hiểu sao khi ra tới miệng lại trở thành như vậy. Tim nó lúc này lại như tiếng trống trận, đập thình thịch trong lòng ngực.
    - Đương nhiên là phải trả thù rồi! Nhưng không phải bây giờ!
    - Vậy thì bao giờ?
    - Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước!
    - Câu ... à .. ta tên là ... mọi người đều gọi ta là Lam Tử! - nó chưa từng nghĩ đến chuyện tên tuổi, từ khi nó sinh ra, sư phụ nó đã gọi nó là Lam Tử, sau đó những người dân trong trấn cũng gọi nó là Lam Tử, bản thân nó cũng chưa từng thắc mắc về chuyện này.
    - Lam Tử! ngươi không có tên đàng hoàng sao?
    - Lam tử thì có gì không đàng hoàng! mà nếu nó không đàng hoàng thì có liên quan gì đến cô nương! - lần đầu tiên có người phê bình cái tên gọi của nó, nhưng bản thân nó cũng tự hỏi tại sao sư phụ lại không đặt cho nó 1 cái tên giống mọi người nhỉ?.
    - Ta chỉ thấy nó kỳ lạ thôi! Ngươi là đệ tử Võ Thần Môn à - ta xem ngươi không giống lắm.
    - Đúng, ta không phải là đệ tử của Võ Thần môn, ta chỉ ở đây để chờ sư phụ đến đón! - không hiểu sao mình lại noi chuyện này cho cô ta biết nhỉ.
    - Vậy sư phụ ngươi thuộc môn phái nào?
    - Tại sao ta phải trả lời cô chứ, ta đã trả lời nhiều rồi, giờ đến lượt cô!
    - Ta tên Bạch Linh Lan!
    - Nhưng ta hỏi cô là bao giờ cô mới trả thù cơ mà? - có loại câu hỏi như vậy ư, trong đầu nó thì lại đang vang lên 3 chữ "Bạch Linh Lan".
    - Lần sau! khi chúng ta gặp lại nhau! - cô ta không nhìn nó nữa mà đứng dậy, vươn vai 1 cái, tư thế thật ưu mỹ, ôi đây là thứ cảm giác gì chứ, sau đó quay lưng đi.
    Bổng 1 miếng lụa trắng từ phía cô ta bay thẳng về phía nó, theo phản xạ nó đưa tay bắt lấy, không ngờ tấm vải cũng tựa như có mắt nhẹ nhàng nằm trong tay nó, đó không phải là tấm vải lụa dài lần trước mà là 1 chiếc khăn tay. Trên chiếc khăn tay có thêu 1 con chim khổng tước, đang xòe đuôi rất sinh động, bên dưới có ghi ba chữ Bạch Linh Lan.
    - Nếu lần sau ta đánh thắng ngươi ta sẽ lấy lại, vì vậy người phải giữ nó cho kỹ, không được làm mất đó! - Linh Lan đứng trên đầu dôc nói vọng xuống.
    Nếu nó là 1 thanh niên trưởng thành tất sẽ hiểu những chuyện xảy ra nãy giờ không phải là 1 lời ước hẹn đó sao, nhưng tiếc là nó chỉ là 1 thằng nhóc mới hơn 10 tuổi và vô tư, cực kỳ vô tư.
    Nó xếp chiếc khăn lại rồi bỏ vào trong áo, "ta sẽ không thua, Bạch Linh Lan".
    Nó quảy 2 gánh nước lên vai rồi đi trở về.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đi đều bước nào 1,2,3 ... để ra hêt chương 2 rồi lập topic cảm nhận, hy vọng mọi người vào cỗ vũ.

    ----- Bài viết này được zylord thêm vào sau 4 phút và 41 giây -----

    - Lam Tử chờ chút!
    Bổng trước mặt hắn xuất hiện 1 hán tử, thân hình rắn chắc, tuy không to lớn nhưng lại tạo cho người ta cảm giác vững chãi như núi, khuôn mặt kiêu ngạo miệng tuy mỉm cười như lại tạo cảm giác băng lãnh, nhãn thần tựa như soi thấu người đối diện chứng tỏ là cao thủ. Ở Võ Thần Môn cao thủ như vậy chỉ có ở Thiên Đường và Thần Đường mà thôi!
    - Huynh là??
    - Ta là Đường Nam Phong, ta là huynh trưởng của Thiên Đường.
    - À ...- hèn gì lại có phong thái như thế, Võ Thần Môn tuy bị nói là đang xuống dốc nhưng thực sự bên trong lại ngọa hổ tàng long - huynh kêu đệ có việc gì?
    - Lúc nãy vị cô nương đó nói gì với ngươi?
    Quái lạ, ta nói chuyện gì thì có dính dáng gì với ngươi, mà ta cũng đâu phải là người của Võ Thần Môn đâu mà lại đứng đây tra xét. Nó nghĩ vậy nhưng lại nghĩ mình dù gì cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, khách sáo 1 chút cũng không hại gì, vả lại mình với cô ta cũng không nói chuyện gì quá đáng.
    - Không có gì, cô ta muốn tỉ thí với đệ!
    - Bao giờ?
    - Cô ta nói là lần sau gặp mặt sẽ tiến hành tỉ thí!
    - Có thật không? Ta thấy cô ta đưa cho ngươi vật gì nữa cơ mà! - đôi mắt như chim ưng của Nam Phong gia tăng thêm sát khí tựa như muốn ăn thịt hắn vậy.
    Nhưng nếu nói về đấu nhãn thuật thì liệu có mấy ai qua được Lam Tử cơ chứ, "sợ ngươi sao", nghe Nam Phong nói câu này, bỗng nhiên nó cảm thấy tự ái, giương mắt lên nhìn lại, thần thức phát động.
    Đường Nam Phong, là con trai của Đường Đại Trưởng Lão - đường chủ của Thiên Đường, từ nhỏ đã thể hiện khí chất thiên tư đỉnh ngộ, rất được cha mình ưu ái, truyền thụ hết võ công nên 17 tuổi đã là huynh trưởng của Thiên Đường. Lúc trước trong 1 lần làm nhiệm vụ hắn đã gặp Bạch Linh Lan 1 lần, và phát sinh tình cảm với nàng ta. Trong lần giao lưu võ học của 2 môn phái lần này chính là cơ hội tốt để hắn có thể đoạt lấy trái tim của mỹ nhân.
    Vì theo thông lệ của Khổng Tước Môn, nam nhân muốn kết hôn với đệ tử của Khổng Tước Môn thì phải đánh thắng được ý trung nhân của mình trong cuộc tỷ thí. Thế mà cơ hội ngàn năm có 1 này lại bị cái tên tiểu tử phụ bếp vô tình cướp mất trước mặt hắn. Tuy Hàn Phó Chưởng môn và Trần Chưởng môn đều có ý là trận đó hòa, nhưng thực sự thế nào thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hắn cố ý theo dõi Bạch Linh Lan để chờ cơ hội ngỏ lời hẹn thách đấu, cũng tức là lời tỏ tình. Ngay khi thấy Bạch Linh Lan 1 mình quay trở lại hậu sơn hắn mừng thầm trong lòng chưa kịp nói câu "trời giúp ta rồi" thì đã thấy Bạch Linh Lan đang ngỏ lời thách đấu với Lam Tử, như thế là ý gì.
    Hiện giờ cả hai đang đấu nhãn lực với nhau, mắt là cửa sổ của tâm, vì vậy đấu nhãn chính là đấu tâm, mà năng lượng của tâm chính là tinh thần lực. Đường Nam Phong từ nhỏ đã trải qua sự huấn luyện của cha cũng là sư phụ hắn khiến hắn đến 15 tuổi đã đặt được sơ khởi Linh Thức. Linh thức của hắn có thể tỏa ra trong vòng bán kính 1 trượng, tính ra với thực lực như vậy cũng được xem là 1 cao thủ chân chính.
    Tuy nhiên nếu đem so với Tâm Nhãn của Lam Tử thì giống như đặt con kiến bên cạnh con voi vậy. Lúc này hắn tậm trung tinh thần lực vào một điểm thông qua nhãn lực công kích đến Lam Tử. Hôm Lam Tử đấu với Bạch Linh Lan hắn cũng có mặt, vì vậy hắn không hề có ý coi thường Lam Tử chút nào, trong phút chốc dồn toàn lực vào đòn tất công này.
    Nếu như so sánh tinh thần lực của Nam Phong là mâu thì của Lam Tử chính là thuẫn, chỉ là cái mâu này không đủ thực lực thôi. Tâm nhãn của Lam Tử chưa có khả năng công kích, nhưng tự bản thân thần thức đã có tính phòng ngự tuyệt đối rồi, ngay cả 1 cao thủ mị thuật cũng không thể gây ảnh hưởng đến Lam Tử nữa là. Thật đáng tiếc cho Nam Phong, dùng cái yếu của mình để đánh cái mạnh của kẻ địch thì bại là chuyện tất yếu.
    - A! - Nam Phong hét lên 1 tiếng, giật lùi lại mấy bước, luồng tinh thần lực của hắn phát ra lúc đầu gặp phải sự kháng cự kiên cố tựa như tay không đánh vào vách núi vậy, nhưng sau đó bỗng nhiên vách núi trở thành 1 hố sâu không đáy, tinh thần lực dường như bị thôn phệ, cũng may định lực của hắn cũng không quá kém, biết nguy liền thu lai, tuy nhiên phản chấn cũng không phải là nhỏ.
    - Huynh sao vậy ? - đòi đấu với thần thức của ta, nó cười thầm trong lòng, nếu như Nam Phong mà động quyền cước thì bại chắc chắn là nó rồi.
    - Ngươi được lắm! - không dám nhìn vào người nó nữa, Nam Phong hừ 1 tiếng quay đầu đi thẳng, sử dụng khinh công độc môn phút chốc đã biến mất sau mấy tảng đá.
    Tâm trạng của nó bỗng trở nên hưng phấn, những chuyện vừa xảy ra lúc nãy thật sự rất là kích thích. Khi đối nhãn với Nam Phong, nó liền cảm ứng được có 1 năng lượng đang ép tới thần thức của nó, không chần chừ liền sử dụng thần thức hóa thành 1 tấm khiên ngăn cản sự công kích đó lại, tiếp đó nó lại chuyển hóa thần thức thành 1 vòng xoáy tròn giống như lần trước. Tức thì luồn công kích đó bị lốc xoáy hóa giải hoàn toàn, hơn nữa còn bị hút vào trong tạo ra cảm giác thôn phệ cho Nam Phong, có lẽ trên thế gian này chỉ có mình nó mới nghĩ ra cái chuyện đi thôn phệ tinh thần lực. Cũng may là Nam Phong đã đề phòng nên kịp thời rút lại nếu không thì đã ... Tinh thần lực mà bị mất đi nhẹ thì điên loạn, nặng thì lâm vào trạng thái chết giả, sống mà như chết.
    Ân Oán Tình Thù, giang hồ từ đó mà ra, từ đó mà dậy sóng, và cũng từ đó mà tạo nên biết bao nhiêu huyền thoại truyền kỳ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    hôm nay nhiu đây thôi, mai tiếp ...
    Lần sửa cuối bởi zylord, ngày 01-06-2008 lúc 20:14. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    Người của Khổng Tước Môn đã rời đi được hơn 1 tuần. Kể từ cái ngày hôm đó đên nay, nó không hề gặp lại Nam Phong lẫn Từ đại thúc, mãi sau nó mới nghe Bảo Bảo nói là đại thúc xuống núi lo công việc rồi. Nó hằng ngày với lịch làm việc không có gì thay đổi, chỉ có khác là khối lượng công việc nó chủ động tăng thêm gấp 3 lần lúc trước, ngay cả việc chẻ củi cũng dành luôn, việc này khiến cho Đông đại ca rất là cảm kích.
    Nó cũng không quên luyện công mỗi ngày, cơ thể nó ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, cơ nhục trên người tuy không nở to ra nhưng rất săn chắc.
    Trong người nó luôn đem them chiếc khăn tay của Bạch Linh Lan, nó đang tìm cách để nâng cao võ thuật của mình, nếu không trong lần gặp tới nó sẽ không may mắn chiến thắng như vậy nữa. Chính vì lẽ đó nó thường xuyên đến Địa Đường để gặp bọn Bảo Bảo, sẳng tiện học lõm vài đường quyền phòng thân. Hiện giờ nó đã nhớ tương đối 1 số bài quyền cơ bản. tuy không thực sự hiểu rõ nhưng cũng khiến nó rất thích thú. Vào thời gian rãnh nó lại trốn ra sau hậu sơn để luyện tập, có khi mãi tập đến chiều tối mà quanh đi quảnh lại chỉ có 2 3 đường cơ bản đó thôi.
    Mọi chuyện bình yên như vậy cho đến 1 ngày, trong lúc nó đang luyện tập ở hậu sơn, hôm nay nó học lén được chiêu Dương Quang Tam Điệp, là 1 trong Võ Thần Thâp Tam Thế, chiêu này tương đối khó, vì sắp tổ chức cuộc thi lên cấp nên bọn Bảo Bảo mới được Đường chủ chỉ cho chiêu này.
    Chiêu này có phần hơi phức tạp, yếu quyết ở tốc độ, biến hóa ở bộ pháp, công kích ở tay, sức tư eo qua vai dẫn đến tay. Nó tập đi tập lại mãi vẫn không thể xuất chiêu 1 cách trọn vẹn được.
    - Xin chào! - đột ngột sau lưng nó xuất hiện 1 nhóm người.
    - Chào các huynh! Hôm nay sao rãnh rỗi ra đây vậy! - nó biết chuyện này trước sau gì cũng tới. Nhưng không ngờ lại kéo đông người đến vậy, "làm sao đây?"
    - Ta nghe có người nói là ngươi học lén võ công của bổn môn, nên đến đây kiểm tra!
    Xem ra hôm nay phải chịu cho bọn chúng đánh 1 trận rồi, nếu như động thủ thì bọn chúng càng có cớ nhiều hơn thôi.
    - Là ai mà cả gan vậy? - nó cố nở 1 nụ cười thật tươi.
    - Là ngươi chứ là ai! - 1 hán tử từ sau lưng Nam Phong bước lên chỉ vào mặt nó.
    - Huynh là ? - nó vẫn bĩnh tĩnh, nó tự biết lúc này càng phải bình tĩnh.
    - Ta là Thiết Cường - thân cao 3 trượng, vai gấu, eo cọp, dáng đi cương mãnh, người cũng như tên, nhìn như 1 khối thiết cương cứng rắn, chỉ tiếc là khuôn mặt lại không phù hợp với thân hình tí nào, cái đầu trơn nhẵn không hề có 1 cọng tóc hay long nào, tựa như mấy bức tượng đất sét bày bán ở chợ, đôi mắt 1 phần đen 3 phần trắng trong như loài rắn, nếu như bây giờ từ trong cái miệng to của hắn đột ngột xuất hiện 1 cái lưỡi chẽ đôi thì nó cũng không lấy gì làm giật mình.
    - À ra là Thiết huynh, đệ nhất cao thủ của Thiên Đường. - từ trước đến nay, người từ Thiên Đường trở lên đều không tự thân xuống bếp mà có người đem đến tận nơi, đó chính là sự khác biệt trong đãi ngộ ở đây, dĩ nhiên thức ăn của bọn họ cũng ngon hơn Nhân Đường và Địa Đường. Cho nên tuy nó ở đây cũng khá lâu nhưng rất ít khi tiếp xúc với người của Thiên Đường.
    Nghe Lam Tử nói thế, trong mắt của Thiết Cương lộ lên vẻ đắc ý, nhưng không dám phát tán vì Nam Phong vẫn đang đứng phía sau. Quả thật trong Thiên Đường thì Thiết Cương được xem là đứng đầu bởi vì hắn nhập môn trước cả Nam Phong, nhưng hắn tuyệt đối không dám công nhận chuyện đó, bởi vì con người ta sống phải biết mình ở đâu, ở Thiên Đường này Đương chủ chính là lớn nhất, không ai dại gì lại đi tranh hơn thua với "con ông cháu cha cả".
    - Đừng...Đừng ...có nhiều lời, ngươi làm phụ bếp ở đây, nhưng... nhưng không có nghĩa là ngươi được ... được phép học võ công!
    - Thật là hiểu lầm lớn rồi, đệ hoàn toàn không có học võ công! - ái chà không ngờ vị Thiết huynh này lại bị cái tật nói lắp.
    - Nếu...nếu ... ngươi không học võ công thì... thì... làm sao có thể cầm hòa với đệ tử của Khổng ... khổng Tước môn!
    - Lần đó là do đệ may mắn thôi, không phải đệ bị người ta đánh bất tĩnh đến 1 ngày 1 đêm sao?
    Hôm đó Thiết Cương ra ngoài làm nhiệm vụ nên không có mặt, mọi chuyện đều do mọi người kể lại.
    - Vậy .. vậy... - ăn nói chính là yếu điểm của Thiết Cương, cũng chính vì lẽ đó tuy hắn lớn tuổi nhất nhưng không được chọn là huynh trưởng.
    - Không cần nói nhiều với tên nhóc đó, cứ đánh nó thì tự nhiên biết thực hư thôi - Nam Phong nãy giờ đứng phía sau dường như không còn nhin được nữa.
    Lần trước Nam Phong đấu nhãn lực với Lam Tử bị 1 tổn thương tinh thần không ít, nên có phần e sợ, đồng thời hắn cũng điều tra biết được Lam Tử rất được Từ Đại thúc chiếu cố, cho nên lần này mượn cớ Lam Tử học lén võ công để Thiết Cương ra tay xử lý, thật sự là rất hoàn hảo. Nếu Từ đại thúc có truy vấn thì cũng có lý do để nói, nếu có người để gánh trách nhiệm thì đã có Thiết Cương gánh dùm.
    Trong Võ Thần môn tuyệt đối không được tự tiện quyết đấu hay đánh nhau, chỉ khi nào có mặt của cấp Đường chủ trở lên mới được.
    - Đúng! - đám người kia, đương nhiên đồng loạt lên tiếng ủng hộ ý kiến của Nam Phong.
    Thiết Cương dùng đôi mắt như mãng xà nhìn nó từ trên xuống dưới, cảm giác này thật khó chịu. Bất ngờ, Thiết Cương hét lớn, 2 tay chụm lại trước ngực, 2 chân đảo bộ, phút chốc đã tiến gần đến trước mặt nó, 2 tay lúc này hóa thành song quyên chia theo 2 đường trên dưới công kích nó, đây chính là chiêu Bàn Cổ Khai Thiên của Võ Thần Thập Tam Thức, là chiêu khởi thức tương tự như Đồng Tử Bái Quang Âm trong Nga Mi quyền hay La Hán Kính Phật của Thiếu lâm quyền. Lần trước nó cũng đã thấy Từ đại thúc thi triển qua 1 lần, sau đó lại được Trần phu nhân, tức Địa Đường chủ chỉ dẫn thêm nên không lạ gì. Mà Thiết Cương cũng chưa đủ công lực hoặc giả chưa xuất toàn lực nên lực đạo lẫn tốc độ không thể so sánh được với Từ Đại thúc.
    Nó liền lùi lại 1 bước, 2 tay xoay tròn theo hình thái cực, sau khi được Từ đại thúc chỉ điểm nó cũng biết sơ sơ về Thái Cực, Lưỡng nghi, bát quái, tiếp theo đó lại nghiên cứu Kinh Dịch nên càng thông hiểu hơn. Tập trung thần thức phát động phạm vi quan sát ra xung quanh khoảng 3 trượng, từ trong Đan điền xuất ra luồng khí chạy khắp toàn thân rồi đổ về 2 cánh tay. Ngay khi Thiết Cương lọt vào trong tầm quan sát của Thần Thức tức thì mọi động tác lớn nhỏ đều bị Lam Tử nhìn thấu, liền trầm bộ chuyển thành mã bộ, 1 tay đưa lên cao 1 tay đựa xuống dưới theo hình Thái Cực vừa vặn đón lấy 2 quyền đầu khai sơn phá thạch vừa tới của Thiết Cương, hết sức nhẹ nhàng không hề phát ra bất kỳ tiếng động hay xung lực nào, Thái Cực bắt đầu vận chuyển, 2 tay nó liên tục xoay tròn hóa giải lực công kích của Thiết Cương.
    Thiết Cương dù sao cũng là cao thủ của Thiên Đường, đã được phép xuống núi tiếp nhận nhiệm vụ đương nhiên kinh nghiệm giao chiến không ít, cao thủ sử dụng Thái Cực quyền đã từng gặp qua, song thủ liền hóa thành trảo, sử dụng cẩm nã thủ để bắt lấy cổ tay của Lam Tử.
    Kinh nghiệm giao đấu của nó nếu nói chính xác là 1 con số không tròn trĩnh, thế nên trước biến chiêu của Thiết Cương liền không khỏi lúng túng, chỉ 1 giây sơ hở đã bị Thiết Cương nắm chặt lấy 2 cổ tay, trong lúc nguy hiểm trong đầu nó hiện ra hình dạng của lốc xoáy, tức thì vặn người, dụng lực từ cổ chân, lên hông, rồi tiếp tục tăng thêm lực xoáy chuyển lên vai, luồng khí trong người dựa theo tâm ý của nó mà biến hóa, cả 2 tay nó bỗng như biến thành 2 cơn lốc xoáy đánh bật song trảo của Thiết Cương ra. Với sự biến đổi này trong đầu nó lúc này dần dần hiểu ra yếu quyềt của Thái cực quyền, "xoay tròn".
    Bất ngờ trước kỳ chiêu của Lam Tử nên Thiết Cương khựng lại, hắn không ngờ tên tiểu tử 10 tuổi này lại có khí lực mạnh đến vậy, lập tức thay đổi ý nghĩ khinh địch, xuất thủ toàn lực.
    Lúc này Lam Tử hoàn toàn không để ý gì đến Thiết Cương nửa, tâm ý thần của nó hoàn toàn chìm đắm trong cảm ngộ vừa rồi, lần lượt minh bạch tất cả sự biến hóa của Thái Cực Quyền. Một khi đã thông suốt thì tự nhiên phát chiêu không còn bị gò bó bởi chiêu thức nữa, dùng tâm phát ý, dùng ý dẫn thần, dùng thần phát chiêu, đây chính là tâm pháp Vô chiêu Hữu ý của Võ đạo. Lam Tử may mắn nhìn thấy chiêu thức cao nhất của Thái Cực quyền được sư phụ nó thi triển, nó không biết rằng chính lúc đó sư phụ nó thông qua thần thức đã lưu lại trong tâm nó yếu quyết của Thái Cực quyền, sau vài lần thi triển, hơn nữa công lực đã đạt đến Hậu kỳ Ngọc Thanh cảnh đệ tứ tầng nên bây giờ nó hoàn toàn lãnh ngộ tâm ý của Thái Cực quyền.
    "Tâm như thủy, tĩnh mà động, thân như phong, động mà tĩnh, viên thiên bao càn khôn, phương địa sinh vạn vật".
    - Ta hiểu rồi - đột nhiên nó cười lớn khiến cả đám kia bất ngờ. Quyền đầu chứa sức mạnh như kinh lôi được Thiết Cương phát ra, 1 quyền chứa đựng tất cả tâm huyết bao năm của hắn, khí kình phong tỏa toàn bộ thân người của Lam Tử. Hắn tiến lên 1 bước sức ép lại tăng lên gấp nhiều lần, quần áo và tóc tai trên người của Lam Tử bị ép ra phía sau bó sát vào người, thân hình nhỏ bé của nó tựa như ngọn cỏ trước cơn giông bão.
    Ngay cả Nam Phong cũng thầm kinh hải trước thực lực của Thiết Cương, trong tâm thầm nhủ phải đề phòng tên này trong lần thi vượt cấp sắp tới. Khi đó dù Nam Phong có là con của Đại trưởng lão cũng không được ai nể mặt cả, vì chỉ cần lọt vào được Thần Đường thì quyền và lợi được tăng lên rất nhiều.
    Hai tay của Lam Tử lại triển khai Thái Cực quyền, hóa giải áp lực, lam khí trên thân người cũng xuất hiện, phía trước người nó xuất hiện 1 thái cực màu lam rất nhạt, ngay lập tức áp lực giảm đi 1 nữa, đây chính là kết quả của Thái Cực Tâm Pháp hợp nhất làm 1 với Thái Cực quyền.
    Bất ngờ Thiết Cương giậm chân nhảy lên cao, xoay 1 vòng , song cước như thiểm điện lao thẳng đến thượng vị trên người nó. Biến hóa này thật sự kinh nhân, cũng tại bởi Thiết Cương nhận ra Lam Tử đã hóa giải hết 1 nữa lực đạo của mình, nếu tiếp tục thì sẽ không nắm chắc phần thắng, vả lại cũng không thể vì 1 đứa trẻ mà tốn quá nhiều thời gian như vậy, liền tung ra tuyệt kỹ đắc ý của mình chính là cước pháp. Đệ tử Võ Thần Môn thông thường trọng quyền hơn cước, tuy cũng có chiêu thức sử dụng cước pháp nhưng lại không được sử dụng nhiều, nhưng Thiết Cương tuy bên ngoài giả khờ nhưng thật sự lại rất thông minh, âm thầm luyện tập cước pháp, giữ nó thành 1 chiêu bài bí mật của mình.
    - Thần Ưng Tróc Thố - Thiết Cương từ trên cao hét lớn cảnh báo cho Lam Tử, đến lúc này thật sự Lam Tử đã có chỗ đứng trong lòng hắn, đây là hành động của 1 võ giã chân chính.
    Lam Tử lập tức tập trung tinh thần và công lực, nghênh đón 1 cước toàn lực này của Thiết Cương, nó biết đây chính là lúc quan trọng nhất. Đám người còn lại của Thiên Đường cũng nín thở theo dõi trận đấu, bọn họ không ngờ lại được xem 1 trận đấu chất lượng cao đến vậy, kinh hãi trước thực lực của Thiết Cương 1 thì bất ngờ trước võ công của Lam Tử đến 10.
    Lam Tử toàn thân xoay tròn, phút chốc đã tạo thành 1 quyển phong ,2 tay quán tụ công lực lên tới cực đỉnh xuất ra song chưởng nghênh đón song cước của Thiết Cương. Khi tay của nó vừa tiếp xúc với chân của Thiết Cương, 1 lực đạo khủng bố truyền qua cánh tay khiến nó đau đớn, nhưng nó vẫn có nhịn đau , toàn thân như 1 bông vụ xoay cực nhanh để hóa giải lực công kích cương mãnh này.
    Cả 2 nhân hình như nối lại thành 1 thể, người ở trên thì tĩnh nhưng không ngừng dồn ép công lực xuống dưới, kẻ ở dưới thì động, chân khí hóa thành 1 cái hố từ từ hóa giải xung lực.
    Thế rồi Thiết Cương trở mình nhảy ngược ra sau về trở lại vị trí cũ, sắc mặt không đổi, chỉ có nhãn thần hơi lộ ra 1 chút mệt mỏi nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường, rồi khẽ nói.
    - Hẹn gặp lại lần sau! - xong rồi quay người đi thẳng mặc cho đám người kia ngơ ngác.
    Nhìn lại Lam Tử, nó vẫn còn đang xoay tròn, đến khi Thiết Cương quay người đi thì mới dừng lại, ngã lăn ra đất, khuôn mặt trắng bệch, hiển nhiên ai cũng thấy là nó đã bị nội thương rất nặng.
    Nam Phong thấy vậy liền ra hiệu cho cả đám rút lui. Tại đây chỉ có mình hắn mới biết Thiết Cương cũng đã thụ thương, trong sát na cuối cùng Lam Tử đã xuất ra toàn lực công kích ngược trở lại Thiết Cương, nhờ vậy mới chấm dứt được tình trạng giằng co lúc nãy, nhưng đồng thời Lam Tử cũng chịu thương hại không nhỏ.
    Sau khi đám người của Thiên Đường đi hết, nó lập tức ngồi lên vận công.
    Thời gian chậm chạm trôi qua, đến khi nó xả công thì bầu trời đã đầy sao, tiếng côn trùng rã rít trong đêm, nó đứng dậy chậm chạp đi về phòng.
    Nó nằm dài trên giường, thân thể rã rời, nhưng tinh thần vẫn còn rất tĩnh táo, nó nhớ lại trận đấu vừa qua. Trong sát na đó, nó vận toàn bộ chân khí tại đan điền hóa thành 1 luồng xoáy ốc tấn công ngược trở lại Thiết Cương, nhưng đồng thời nó cũng nhận lại toàn bộ lực công kích còn lại của hắn, cũng may Thái Cực Tâm Pháp đã hóa giải một nữa xung lực nếu không thì chắc nó đã nằm luôn tại đó rồi.
    Ngay khi Thiết Cương hét lên, máu huyết trông người nó chợt sôi sục, 1 cảm giác mới lạ hưng phấn, kích thích, "phải mạnh hơn nữa, phải mạnh hơn nữa" trong đầu nó liền vang lên những tiếng cỗ vũ.
    Mệt mỏi, nó lăn ra ngủ từ khi nào không biết, hai tay vẫn còn nắm chặt, miệng mĩm cười, nó đã đặt chân lên con đường của 1 võ giã chân chính.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hết chương 2 - chương 3 đang viết giữa chừng, khi nào xong sẽ post.
    Mày mò suy nghĩ nữa ngày mới cho ra được Thái cực tâm pháp :"tâm như nước tĩnh mà động, thân như gió động mà tĩnh, trời tròn chứa càn khôn, đất vuông sinh vạn vật". 1 cảm giác thật là Yo!!!
    Lần sửa cuối bởi zylord, ngày 01-06-2008 lúc 22:40.

  3. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Là Họa hay Phúc?
    Lúc này nó đã tĩnh lại, 2 mắt ngó chằm chằm lên trần nhà, nó đang nghĩ gì, sự phụ, bóng dáng của sư phụ nó đang hiện ra trước mắt, tất cả những hành động, cử chỉ, lời nói của ông lần lượt hiện ra trươc mặt nó. Tại sao sư phụ vẫn chưa trở lại? Chuyện gì đã xảy ra? Liệu sư phụ nó và Kỳ Kỳ có bị nguy hiểm gì không? "Tại sao mình không đi tìm họ?" chợt trong đầu nó xuất hiện 1 ý nghĩ.
    - ừ nhỉ, tại sao mình không đi tìm họ!
    - Lam Tử có trong đó không!!!- ở ngoài cữa chợt có người gọi, là Đông đại ca.
    - Có, đợi 1 chút Đông đại ca!
    - Biết bây giờ là giờ nào không mà còn nằm nướng trên giường! Ta làm mệt muốn chết nè! - nó nghe lời cằn nhằn của Đông đại ca chợt mỉm cười, thật không khác gì khi nó ở thái miếu, mỗi lần dậy trễ đều nghe tiếng của sư phụ nó cằn nhằng.
    - Ra liền đây!- nó tung chắn, nhảy xuông giường, sửa soạn 1 chút rồi mở cửa bước ra.
    - Trông thần sắc đệ tệ quá, có chuyện gì à! - Đông đại ca nhìn nó rồi nói.
    Cơ thể nó gần như đã hồi phục gần hết, chỉ còn lại 1 chút mệt mỏi thôi, Đông đại ca xem ra cũng rất quan tâm đến nó.
    - Không sao, đêm qua đọc sách quá khuya thôi - ở đây ai cũng biết là nó hay đọc sách, lý do này hoàn toàn hợp lý.
    - Ừ, lần sau nhớ đi ngủ sớm chút, ta quay lại bếp đây, không thì bà bà lại réo ầm lên nữa, đệ đi gánh nước đi, nghe nói hôm nay Chưởng môn tổ chức cuộc họp lớn đó, các vị Đường chủ, Trưởng lão đều có mặt!
    - Có chuyện gì sao? - họp bất thường a!
    - Ta cũng không biết, chỉ nghe mọi người nói lại như vậy! Thôi ta đi đây!
    - Tạm biệt!
    Nó dường như đã quên mất ý nghĩ ra đi lúc nãy, nhanh chóng chạy đi lấy thùng nước, bắt đầu 1 ngày làm việc bình thường.
    Đối với nó thì là 1 ngày bình thường, nhưng đối với tất cả những ai mang trên ngực áo chữ Võ thì đó là ngày không bình thường tí nào. Theo như thông lệ thì cứ 3 tháng sẽ tổ chức cuộc họp toàn môn 1 lần, nhưng hôm nay chưởng môn lại phát lệnh họp khẩn cấp, mới sáng sớm phi điểu đưa thư đã được thả đi khắp nơi, đến chiều thì toàn bộ các trưởng lão, đường chủ, và các nhân vật quan trọng khác đều đã có mặt tại đại điện. Các đệ tử của Nhân và Thiên Đường đều được cử ra xung quanh Võ Thần môn để giám thị, không khí vừa khẩn trương lại vừa cẩn mật.
    Đến chiều nay nó mới nhận được tin tức quan trọng từ Bảo Bảo, chi nhánh của Võ Thần Môn ở bến cảng bị tập kích, tổn thương rất lớn, ngay cả Từ đại thúc cũng bị thương nặng, hiện đang được các Trưởng lão cứu chữa. Chuyện này làm nó nóng ruột chết đi được, chỉ muốn lao ngay đi tìm Từ đại thúc, chỉ có điều nó không biết thúc ấy đang ở đâu, và chắc chắn là bọn họ sẽ không cho 1 đứa phụ bếp như nó đi vào trong đó. Nó đành nằm dài trong phòng cầu trời cho Từ đại thúc không bị gì.
    Sau sư phụ nó thì Từ đại thúc là người mà nó hết mực thương yêu và kính trọng, ông đã chăm sóc nó như người cha, quan tâm nó như người mẹ, chia sẽ mọi chuyện với nó như người bạn, dạy dỗ nó nhiều thứ như người thấy.
    Không hiểu sao trong lòng của nó có cảm giác vô cùng bất an. Nó lấy miếng ngọc bội phụng hoàng của Kỳ Kỳ ra, nó nghĩ đây là vật may mắn, đây là thứ nó đeo trong người suốt thời gian qua, chưa bao giờ bỏ ra, cũng chưa từng cho ai thấy kể cả Từ đại thúc. Giữa nó và miếng ngọc bội này dường như có 1 mối liên hệ vô hình nào đó rất khó diễn tả. Nó đã nhiều lần có ý định dùng thần thức thông qua ngọc bội này để tìm kiếm Kỳ Kỳ nhưng không được, có lẽ do Kỳ Kỳ ở quá xa. Lần này nó thử tim kiếm Từ đại thúc xem sao, hy vọng là được.
    Nắm chặc ngọc bội trong tay, nhắm mắt lại, thần thức phát ra quán nhập vào trong miếng ngọc bội, hình ảnh của Từ Đại thúc ngày càng lớn dần lên trong đầu nó. Miếng ngọc bội Phượng hoàng không ngờ lại phát ra ánh sáng, từ lòng bàn tay 1 luồng nhiệt khí phát ra truyền lên não của nó, tức thì 1 hình ảnh hiện ra trong đầu nó.
    Khuôn mặt của Từ đại thúc trắng bệt, đang ngồi giữa 1 căn phòng tròn kín mít, xung quanh ông co 4 người đang ngồi thành vòng tròn. Tay của họ lần lượt đặt lên ngực, lưng và 2 bàn tay của Từ đại thúc, thần sắc của bọn họ cực kỳ căng thẳng hiển nhiên đang tập trung vận công liệu thương cho Từ Thúc.
    Sau 1 thời gian, trên đĩnh đầu của Từ thúc xuất hiện 1 luồng khói đen. Sắc mặc của Từ Thúc lại càng trở nên xấu hơn, khói đen đó xuất ra ngày càng nhiều, khuôn mặt của Từ thúc bắt đầu hồng hào trở lại, nhưng 4 người kia thì dường như rất mệt mỏi, mồ hôi đổ ra như tắm.
    - Aaaaa!!! - Từ đại thúc bất ngờ ngữa mặt lên hét 1 tiếng. 4 người kia lập tức bị chấn động ngã cả ra trên miệng xuất hiện lưu huyết, hiển nhiên đã bị trọng thương. Từ đại thúc sau khi thét lớn cũng ngã ra bất tĩnh.
    Tiếp theo đó nó thấy Trần Chưởng môn từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy thì hết sức lo lắng, lại thêm 2 người nữa chạy vào là Trần phu nhân cùng 1 lão nhân lớn tuổi.
    Bọn họ nhanh chóng chạy đến xem xét thương thế của 5 người.
    Hình ảnh ngày càng mờ nhạt dần, rồi biến mất, nó mở mắt ra, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào, miếng ngọc bội trên tay cũng trở lại bình thường.
    Đột nhiên tiếng cồng báo động phát lên, tiếp theo đó là tiếng la hét vang dậy.
    - Có chuyện rồi! - nó đứng dậy lao nhanh ra ngoài.
    Từ phòng nó chạy ra đến sân lớn mất 1 khoảng thời gian, khi đến nơi nó thấy đèn đuốc sáng rực khắp nơi, phía ngoài cổng lớn vang lên tiếng hò hét, binh khí va chạm, "có đánh nhau rồi". Không cần suy nghĩ nó liền lao về hướng cổng chính, để tử Võ Thần Môn ở bên trong cũng đang kéo ra thêm, nó nhìn thấy đám người của Nhân Đường dẫn đầu là Trần đại ca đang chạy đến.
    - Đệ mau quay về phòng, nơi đây nguy hiểm lắm! - Lâm đại ca nhìn thấy nó liền quay đầu lại nói rồi tiếp tục chạy.
    Hay là ta đi qua chỗ bọn Bảo Bảo xem tình hình thế nào. Bất ngờ có 1 bóng đen từ phía cổng chỉnh lọt qua được vòng bảo vệ lao về hướng nó, trên tay còn cầm 1 thanh cương đao. Vừa thấy nó trước mặt liền giơ đao lên chém, nó nhanh chóng xoay người, 2 tay trược lên đao nắm lấy cổ tay của hắc y nhân rồi dùng lực ném mạnh 1 cái, do chủ quan khinh địch hắc y nhân vô cùng bất ngờ trong nháy mắt đã bị quăng qua 1 bên, nhưng hắn dù sao cũng là 1 cao thủ thân người xoay 1 vòng trên không đáp xuống đất, 2 mắt nhìn vào nó kinh ngạc.
    Nó liền thủ thế chờ đợi đợt tấn công tiếp theo, tên hắc y nhân kia chuyển đao san ngang vai, sát khí bốc cực thịnh, đột nhiên hắc y nhân "Hự" lên 1 tiếng máu phun ra cả thước, ngã xuống đất bất động. Lúc này nó mới thấy sau lưng hắc y nhân xuất hiện 1 người đó chính là Nam Phong.
    - Đa tạ!
    - Hừ nếu ta biết ...!! - chưa nói hết câu Nam Phong đã bỏ mặc nó chạy ra phía trước.
    Nó biết nữa câu còn lại chính là "... là ngươi thì ta sẽ không cứu". Nó cũng hừ 1 tiếng rồi đi về hướng Địa Đường, thế nhưng khi đến Địa Đường thì không thấy bất kỳ ai ở đây, đột nhiên tâm ý máy động, 1 bóng người vụt qua trước cửa Địa Đường, nó liền nhanh chân đuổi theo.
    bóng đen đó cứ thoáng ẩn thoáng hiện trước mắt nó rồi vụt biến mất sau 1 căn nhà. Không chần chừ nó liền đi theo mà không hề nghĩ rằng mình sẽ bị phục kích.
    Ngay khi nó vòng qua căn nhà thì thấy có 2 người, là 2 đệ tử của Võ Thần Môn đang nằm sóng xoài trên đất, chắc là bị hắc y nhân kia đánh bất tĩnh, nó lại gần thì thấy đó chính là Thiết Cương và 1 nam tử của Thiên Đường nữa, nam tử này nó đã gặp qua khi hắn ta xuống bếp lấy đồ ăn hình như kêu là Trương gì đó thì phải.
    Nó chạy lại gần xem xét thấy 2 người chỉ bị ngất đi, lúc này nó mới nhận ra nó đang đứng trước cửa Võ Thư Cát. Đây chính là nơi năm xưa phát ra hỏa hoạn thiêu hủy 1 phần lớn của Võ Thần Môn.
    Nó ngần ngừ nữa muốn đuổi theo nữa muốn chạy đi báo tin, do dự 1 hồi sự tò mò khiến nó quyết định tiến về phía trước. Cánh cửa vừa mở ra, một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, trước khi nó ngã xuống vẫn con lưu lại ánh mẳt đắc ý của hắc y nhân trong mắt, ánh mắt có phần quen thuộc.
    A! - lạnh ướt ngộp, đó là cảm giác khi bị người ta dùng 1 xô nước đổ vào mặt.
    Nó mở mắt ra thấy mình đang ở trong 1 căn phòng, đứng trước mặt nó là 2 đệ tử Thiên Đường và 1 lão nhân lạ mặt.
    - Hai ngươi hãy dẫn nó đến trước chưởng môn để người tra xét! - lão nhân gia nhìn nó, đôi mắt tóe lửa, chỉ là lão đã cố hết sức kìm nén.
    Nó cảm thấy thân thể nó vô lực, chân khí tản mác, kinh mạch toàn thân đều tắt nghẽn, đây là trạng thái của người bị phong bế huyệt đạo.
    Hai hán tử đó không khách khí, mỗi người 1 bên xách nó lên mang ra ngoài. Miệng của nó dù cố hết sức vẫn không thể phát ra được tiếng nào.
    Khi được mang ra ngoài nó mới nhận ra đây là Hình Đường, nơi để xử phạt đệ tử phạm qui, vậy vị lão nhân lúc nãy chắc chắn là Chấp pháp trưởng lão Sử Mạnh Đức. Ba người bọ họ tiến về phía đại điện, khi đi ngang qua ngõ vào nhà bếp đột nhiên một bóng đen xuất hiện, 2 đệ tử Thiên Đường bỗng ngã ra, buông tay thả nó rớt xuống đất, bây giờ đến kêu đau nó cũng không kêu được. Bóng đen đó hiện rõ ra là 1 hắc y nhân, hắn đi lại gần Lam Tử, "thôi rồi bọn họ đến để diệt khẩu" nó thầm nghĩ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    ...kịch ... kịch ..
    Hắc y nhân dùng chỉ điểm trên người nó vài cái, cơ thể nó bổng nhiên hồi phục trở lại, đầu tiên và nhanh nhất chính là cái miệng.
    - A! - nó chưa kịp hét lên thì hắc y nhân đó đã vội bịch miệng nó lại, tiếp đó tháo khăn che mặt ra.
    - Đông đại ca - đúng vậy người đứng trước mặt nó là Đông Hữu.
    - Im lặng đi theo ta
    Nó gật đầu, tình cảm đối của nó đối với Đông Hữu trước giờ khá là thân thiết, ngoài tính lười biến và ham đi chơi đêm ra thì Đông Hữu không phải là người xấu.
    Hai người bọn họ đi tới trước 1 căn phòng, chính là phòng của nó.
    - Chuyện gì xảy ra vậy? - khi cả 2 ngồi xuống chiếc bàn nó liền hỏi.
    - Người ta bắt được đệ ở trong Võ Thư Các, trên tay có cầm 1 ngọn đuốc, nên bọn họ nghi ngờ là đệ định phóng hỏa nơi đó.
    - Cái gì? Đệ không có làm! - gì chứ phóng hỏa, lại còn Võ Thần Các nữa, "cái bẫy, nhất định là 1 cái bẫy" nó nhanh chóng xuy ra kết luận.
    - Ta tin đệ, sống với nhau đã lâu ta biết đệ là người thế nào, nếu đệ muốn phóng hỏa thì đã có thể làm chuyện đó biết bao lần rồi, đâu cần phải đợi đến bây giờ.
    - Đệ phải đi nói cho chưởng môn biết.
    - Không được đâu, lúc nãy ta đã đến đại điện thăm dò, thấy Thiết Cương và Trương Giác đã tỉnh lại, bọn chúng một mực nói rằng là do đệ ra tay.
    - Sao? Đệ ... đệ... 2 người bọn họ ... - chuyện gì xảy ra thế này, rõ ràng là bọn họ đang nằm bất tĩnh khi nó tới nơi.
    - Đệ bình tĩnh lại, ta nghĩ là đệ đã bị ai đó tìm cách vu oan giá họa cho.
    - Từ đại thúc ra sao rồi huynh có biết không?- nếu có Từ đại thúc chắc sẽ tin lời nó.
    - Ta không biết, ta đã tìm nhưng không thấy Từ thúc ở đâu cả, Tứ đại trưởng lão cũng không thấy!
    - Bây giờ đệ phải làm sao? - rối bời, nó thật sự rất hoang mang, oan ức, nó thật sự cảm thấy bất nhẫn.
    - Bây giờ ta nghĩ đệ hãy trốn đi 1 thời gian, ta sẽ ở lại để tìm Từ thúc, khi đó chắc sẽ có cách giải oan cho đệ.
    - Vậy đệ sẽ trốn ở đâu?
    - Đừng lo ta biết 1 chỗ ở sau hậu sơn. Đệ thu xếp ít đồ đi rồi đi, nhanh lên!
    Nó lấy cuốn Sơn Hải Kinh cho vào trong người, 1 ít quần áo rồi đi ra cửa với Đông đại ca. Lúc này Đông đại ca cũng đã thay đổi y phục thường ngày.
    Cả hai vừa mới đi tới hậu sơn thì ở phía sau lưng tiếng cồng báo động lại vang lên.
    - Nhanh lên, bọn họ phát hiện ra đệ bỏ trốn rồi.
    Hai người tăng tốc độ, phút chốc đã ra sau hậu sơn.
    - Đây là cấm địa mà - nó nhìn thấy cái bảng cảnh báo trước mặt.
    - Chính vì vậy nó mới an toàn.
    Bọn họ lại lao đi vào trong bóng đêm.
    ...
    Hết đường, trước mặt nó là 1 vực sâu tối om. Những cơn gió thổi qua dội vào 2 vách vực kêu lên "U u u" khiến nó ớn lạnh cả người. Trước giờ nó chưa từng tin có ma quỷ, nhưng bây giờ cai niềm tin đó có vẻ như đang bị lung lay.
    - Đông đại ca - nó quay lại nhìn sau lưng, Đông đại ca đứng đó, miệng mỉm cười.
    ... ánh mắt đó .. - Là huynh - nó thốt lên, chân bất giác bước lùi lại, chỉ còn cách mép vực có tí xíu, 1 vài hòn đá nhỏ rất xuống vực mất tăm tích.
    - Là ta - Đông Hữu lạnh lùng nói.
    - Tại sao?
    - Là do ngươi quá tò ...
    Chữ "mò" vừa thoát ra khỏi miệng thì cũng là lúc song chưởng của Đổng Hữu chỉ còn cách ngực nó 1 đoạn ngắn.
    Khí lực trong người nó hiện giờ vô cùng cạn kiệt "Tâm như thủy, tĩnh mà động, thân như phong, động mà tĩnh, viên thiên bao càn khôn, phương địa sinh vạn vật". Những câu khẩu quyết Thái Cực quyền vang lên trong đầu nó. Mượn phản lực của đất ngã người ra sau, song chưởng của Đông Hữu vừa đặt lên người nó liền có cảm giác mất lực, cả người lao luôn xuống vực. 2 Chân của nó tựa như dính chặt vào đất, tuy người ngã ra phía sau nhưng lại không bị rơi xuống, đây chính là do nó đã phát huy Thái Cực quyền lên đến cực điểm, mượn lực công kích của Đông Hữu để trụ lại.
    Tuy nhiên Đông Hữu đã ẩn nhẫn ở trong Võ Thần môn bao nhiêu nay đương nhiên tâm trí cũng không phải vừa, tuy biến mà không loạn từ trong ống tay áo phóng ra 1 sợi dây nhỏ ở đầu có móc bắn ngược trở lên, không ngờ vừa khéo lại móc vô cái túi đồ trên vai của Lam Tử. Chưa kịp lấy lại tư thế, bổng nhiên có 1 lực đạo mạnh từ sau lưng kéo nó xuống "thế là hết".
    Cả người nó nhanh chóng chìm vào trong bóng tối sâu thẳm, nó vẫn còn kịp nhìn thấy Đông Hữu đang đu người trên 1 cành cây mọc chìa ra giữa lưng vách, cái túi quần áo trên vai cũng tuột ra trước khi nó nghĩ tới chuyện bấu víu vào sợi dây còn mắc trên đó. Gió luồn qua khe núi, những tiếng U u u của gió hòa lẫn với tiếng la hét ý ới của người ở phía trên miệng vực tạo thành khúc nhạc thê lương đưa tiễn nó đến với cõi vĩnh hằng.
    Nó nhắm mắt lại, toàn thân cảm nhận từng luồng không khí đang len qua, cỡi lên, quất túi bụi, hay đang thì thầm to nhỏ trong lỗ tai nó, sinh ra, lớn lên, mất đi, gió đang nói cho nó nghe về dòng chảy của sinh mệnh. Thanh thản, tất cả mọi thứ trong đầu nó đều lướt qua 1 lượt rồi biến mất, gương mặt cuối cùng mà nó nhìn thấy chính là Bạch Linh Lan.
    - Ta muốn sống - nó ngữa cổ ra hét lớn 1 tiếng. Miệng vực bây giờ chỉ còn là 1 đường chỉ nhỏ trong mắt nó, tiếng hét phát ra từ bản năng của nó hòa lẫn vào trong tiếng gió mất tăm.

    ***
    Ẩm ướt, lạnh, xoay tròn, ngộp thở, đó là cảm giác khi người ta bị rơi vào trong xoáy nước.
    Ùng ục, khò khè ... những âm thanh gầm gừ của xoáy nước, tiếng sòng vỗ vào vách đá, tiếng ầm ầm của 1 con thác gần đó tất cả đang cùng dạo lên khúc nhạc hùng trán đón chào vị khách từ trên trời rơi xuống.
    Nó cảm giác bị hút xuống 1 lỗ đen không đáy, xung quanh toàn là nước, nước chảy vào mắt, vào mũi vào miệng nó, nó cố thở, cố sặc, hay tay cố vùng vẫy để cưu lấy chính mình, phải chăng đây chính là địa ngục ông trời giành sẳn cho mình, hay là thử thách cuối cùng trước khi mình được về trời. Mặc kệ, "phải sông, phải sống" tiếng cỗ vũ phát ra từ những vách đá vô tri hay là tiếng từ trong lòng nó, hy vọng hay tuyệt vọng, không có thời gian để nghĩ đến, "phải sống". Mắt nó không còn mở lên được nữa, tay chân không còn cảm giác, trôi, nó bị kéo tuột 1 cách thôi bạo xuống phía đáy hồ, tựa như phạm nhân bị bắt lại khi đang cố vượt ngục.
    Nó tĩnh lại, không phải nó đã chết thì làm sao tĩnh, "địa ngục đây ư", xem ra cũng không đáng sợ như nó nghĩ, "tối", không thể thấy ngay cả cái lỗ mũi của mình, "địa ngục mà" . Toàn thân không thể nhúc nhích được 1 chút nào, chỉ có duy nhất là đôi măt là cử động được, tuy nhiên điều đó cũng không giúp được gì trong hoàn cảnh này.
    Nó nhắm mắt lại, thử vận khí, "liệu ở địa ngục người ta có cho luyện võ không nhỉ", trống rỗng, toàn thân vô lực, ngay cả 1 chút xíu nội lực cũng không có, thất vọng.
    Ục ...ục ...ục... không phải là tiếng nước kêu, "đói, ở địa ngục cũng đói sao?", cái bụng nó kêu ầm ĩ, nhưng hiện giờ ngay cả cảm giác khó chịu vì đói nó cũng không cảm nhận được. Bỗng nhiên 1 cơn đau buốc từ sống lưng mang lại khiến nó hét ối lên 1 tiếng, ngất đi.
    Nó đang quét sân, sân hôm nay nhiều lá rụng quá, nó quét quét mãi mà không hết, sư phụ nó xuất hiện, rồi Kỳ Kỳ đi đến bên cạnh sư phụ nó 2 khuốn mặt ướt đẩm nước mắt, nó bỏ cây chổi xuông để chạy lại, nó lại thấy Từ Thúc, khuôn mặt trắng bệt, trên đầu tỏa ra 1 làn khói đen, luồn khói đó lan ra ngày càng rộng, cả 3 người họ dần dần chìm vào trong làn khói đen đó, nó la lên, het lên, no gọi sư phụ, nó gọi Kỳ Kỳ, Từ đại thúc, không ai trả lời, nó vẫn cố chạy đến khi nó đến nơi thì bọn họ đêu biến mất, làn khói đen cuống nó vào trong, lạnh quá.
    Nó mở mắt ra thấy mình vẫn còn đang ở địa ngục tăm tối, "1 giấc mơ", nó cứ ngất đi tĩnh lại, rồi ngất đi không biết bao nhiêu lần, cơ thể nó vẫn vậy bất động, nằm đó. Nếu đặt tên nó sẽ gọi tầng địa ngục này là Tầng Cô Đơn, nó không sợ bóng tối, nó chỉ sợ cô đơn, quần áo trên người nó có lẽ đã khô, đó là cách nó nghĩ về 1 chút vải còn vươn lại trên thân người.
    "Tâm như thủy, tĩnh mà động, thân như phong, động mà tĩnh, viên thiên bao càn khôn, phương địa sinh vạn vật".
    - Phương địa sinh vạn vật ... phương địa ... phương địa... - trong đầu nó chợt có 1 cái gì đó vừa lóe lên, tạo cho nó có 1 cảm giác sắp đạt được 1 cái gì đó, no lẩm nhẩm câu cuối cùng trong khẩu quyết Thái Cực Tâm Pháp.
    Nhắm mắt lại, vận dụng thần thức, sau 1 thời gian dài nằm ở đây tinh thần lực của nó đã khôi phục lại phần lớn.
    Nếu nó biết rằng chính không gian nơi đây là đệ nhất kỳ cảnh cho những người tu luyện tinh thần lực, vì sao?. Vì con người sợ nhất đó chính là mất đi ngũ giác, tức là mất đi phương hướng để xác định vị trí của bản thân trong vũ trụ, mất đi sự kiểm soát thời gian, những cái đó được gọi là lý trí, họ mất hết tức là họ không còn gì cả trần trụi trước tự nhiên, chỉ còn lại những phần con tức là dục niệm, tham sân si hỉ nộ ái ố, những cái đó bắt đầu chi phối họ thay cho lý trí, chỉ cần tâm không kiên định thì kẻ phát điên người phát cuồng dần dần mất đi lý trí, lúc đó không còn là người nữa.
    Để tâm kiên định thì cần phải phát huy linh thức lên đến mức cực điểm, dùng tâm để xác định không gian và thời gian, đó là phương pháp cơ bản để 1 người võ giả rèn luyện tinh thần lực của mình.
    Thần thức của nó đã khôi phục lại được nữa phần, vì là thần thức nên tối cũng như sáng, ngày cũng như đêm không hề bị ảnh hưởng gì, nó mở rộng thần thức ra xung quanh cơ thể khoảng 2 trượng, trong đầu nó hiện ra 1 tảng đá bằng phẳng nằm sát mép nước, chỉ cần nó nhích qua thêm 1 đoạn ngắn nữa thôi là sẽ rơi trở lại xuống hồ nước. Tảng đá này dường như rất lơn, nó cố mở hết sức phạm vi của thần thức cũng không thấy thêm được gì nữa hết, nó thu hẹp độ rộng của thần thức lại và hướng lên cao, đột nhiên chỉ mới lên cao hơn 4 trượng thì đã chạm phải vách đá, 1 vách đá thật sự làm nó hết hồn, vì ngay phía trên đầu nó 1 thạch nhủ nhọn hoắt đang chỉ thẳng xuống, thạch nhủ này dài khoảng 2 trượng, nó tiếp tục mở rộng lên phía trên thì thấy đây là 1 cái trần hang được tạo bởi vô số thạch nhủ nhọn hoắc. "Quả thậy là rất giống địa ngục" nó nghĩ.
    Nó thu lại thần thức, chuyển thần thức vào trong cơ thể nó, nó muốn biết cơ thể nó bị tổn hại gì nghiêm trọng không. Thần thức đi theo các luồng kinh mạch thấy tất cả hầu như đều thông suốt, thậm chí Nhâm Đôc nhị mạch cũng được đã thông và đan điền có phần rộng hơn trước. "Quái lạ thật" tại sao lại không thể cử động được ta, "bang" nếu như thần thức nó biết đau thì hẳn đã phải kêu lên rồi vì thần thức nó đang di chuyển nhanh bổng đụng phải 1 bức tường lớn, đây là đâu, chính là ở nới đốt sống ngay thắt lưng của nó, một tảng máu đông đã chắn đường của nó, thì ra trong lúc bị cuốn vào dòng xoáy lưng nó bị đập mạnh vào 1 tảng đá khiến cho hệ thông thần kinh cảm giác bị tắt nghẽ, nói nôm na chính là chứng bại liệt toàn thân.
    Sau 1 hồi quan sát nó vẫn không tìm được cách gì để đả thông được cục máu đó liền thu thần thức lại, nhưng khi đó bổng nhiên xảy ra 1 chuyện thần thức của nó đột nhiên bị mất kiểm soát tự động hướng tới ngực của nó. Tiếp theo 1 luồng khí mát lành quen thuộc của Thái Cưc công tỏa ra từ ngực nó khiến nó dễ chiu vô cùng, rồi đột nhiên toàn bộ tinh thần lực của nó bị hút vào trong ngực của nó.
    Nó kinh hoang mở mắt ra, nhìn xuống ngực, phía dươi lớp áo rách bươi 1 luồn sáng xanh lam xạ ra chiếu thẳng lên trên nóc nhà thành hình thái cực đồ, sau đó nó ngất đi chìm vào trạng thái chết giả vì mất hết tinh thần lực.
    Nó đang đi trong 1 lớp khói dày màu xanh lam, dưới chân nó là 1 con đường dài bất tận, nó cứ đi mãi đi mãi mà không thấy điểm dừng, nhưng nó vẫn tiếp tục đi tựa như phía trước có cái gì đó đang lôi kéo nó.
    "Đạo khả đạo, phi thường Đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh, thiên địa chi thủy; Hữu danh, vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu; Thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn.
    Trong đầu nó không ngừng vang lên câu đầu tiên trong Đạo Đức Kinh, nó vẫn cứ đi, tiếng nói đó vẫn không ngừng vang lên trong đầu nó.
    "Con đường này dài quá" nó chợt mở miệng than, dừng lại vươn vai 1 cái, chính trong lúc đó đột nhiên tất cả trong đầu nó đều sáng tỏ, tựa như đêm dài bỗng xuất hiện thái dương rực rỡ, chiếu sáng khắp tất cả, "ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, là đây chính là đây" trong đầu nó hét lên sung sướng.
    Trong phút chốc tất cả làn khói xanh xung quanh đều biến mất thay vào đó là không gian sáng sủa rực rỡ 7 sắc, như hư như thực, con đường dưới chân cũng biến mất, nó nhìn mình thấy quần áo trên người mất hết chỉ còn lại 1 tấm trân nhỏ bé trần trụi, nhưng nó lại không cảm thấy măc cỡ, ngược lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, giống như con chim lâu ngày ở trong lồng được thả ra, tự do bay lượn trong không trung, như con cá được ra biển lớn tha hồ vùng vẫy.
    - Chúc mừng ngươi hậu bối! - trong đầu nó chợt vang lên 1 giọng nói già nua.
    - Ông là ai? - nó bình tĩnh nhìn khắp lượt.
    - Không cần tìm kiếm, ta ở đây ở trong hay ở ngoài, ta là cậu mà cậu cũng là ta.
    - Đây là đâu?
    - Nơi đây là Thiên Ảo Tâm Cảnh.
    - Vì sao tôi ở đây?
    - Duyên và ngộ.
    - Ông có thể giải thích rõ hơn 1 chút không?
    - Dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian, để già này kể cho cậu nghe 1 câu chuyện vậy - ông lão bí ẩn đó vừa dứt lời thì khung cảm bên ngoài chợt biến mất, nó đang thấy nó đang đứng ở trong 1 ngôi chùa.
    1 thầy tu đang quét sân, 1 khung cảnh hết sức bình dị chứa đầy tôn nghiêm của Phật pháp.
    Bỗng nhiên không khí yên tĩnh đó bị phá tan bởi 1 người xuất hiện, đó là 1 cô nương áo hồng.
    - Ta muốn tìm Viên Giác đại sư!- cô nương ta đi đến trước mặt của tiểu tăng thi lễ nói.
    - A di đà phật! Mong nữ thí chủ lượng thứ, bổn tự có quy định không cho phép nữ nhân vào trong.
    - Nhưng ta muốn vào ! - cô nương đó liền hét lớn, công lực không đến nỗi tệ, vang vọng khắp trong lẫn ngoài chùa. Tiếng niệm kinh của các nhà sư bên trong dừng lại, từ trong chùa xuất hiên mười mấy võ tăng tay cầm tề mi côn chạy ra xếp thành hàng ngang trước cửa.
    Tiểu hòa thường bị tiếng hét của cô nương áo hồng chấn động ngã ra liền lồm cồm bò dậy chạy vào trong, đứng sau lưng 1 vị võ tăng cao tuổi.
    - Sư thúc vị cô nương này nói muốn vào chùa!
    Vị sư thúc đó liền bước lên phía trước, chắp tay thi lễ với vị cô nương.
    - Thiêu Lâm Tự hàng trăm năm nay đã có quy định không cho nữ nhân bước vào, mong nữ thí chủ xuống núi dùm! - lời nói khách khí có sự cứng rắn, trong nhu hòa có sự tôn nghiêm.
    "Vậy ra đây chính là Thiếu Lâm Tự" ( đây là suy nghĩ của Lam Tử)
    - Nhưng hôm nay ta nhất quyết phải vào! - cô nương kia không đếm xỉa gì đến lời nói của lão hòa thượng, lách người bước tới bằng 1 bộ pháp kỳ ảo.
    Thế nhưng ngay lúc đó lão tăng kia thân hình cũng lay động, thoắt cái đã đứng chắp tay trước mặt tiểu cô nương kia. Tiếp đó cả 2 cùng thi triển bộ pháp, hóa thành 2 đạo nhân ảnh 1 hồng 1 vàng, đang qua đang lại trươc sân, nhưng mãi mà vị cô nương đó vẫn không thể tiến lên được thêm 1 bước.
    - Xem kiếm!! - cô nương áo hồng trong lúc xoay người thuận tay rút kiếm vẽ lên 1 vòng tròng hoàn mỹ nhắm vào vai trái của lão tăng. Mục tiêu là chỉ cần lão tăng lách vai né tránh thì cô có thể vượt qua được.
    Mũi kiếm lúc này đang hướng về phía trước liên tục vẽ lên những vòng tròn, quả thật kiếm pháp của vị cô nương này đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, ngay khi mũi kiếm gần tới vai chợt thay đổi phương vị từ đâm hóa thành chém xéo lên, nếu vị lão tăng không né thì chắc chắn sẽ bị mất đi cánh tay trái.
    - Hiểm quá! Thiện tai! - vị lao tăng không ngờ vẫn bĩnh tĩnh, miệng khẽ nói, tề mi côn trên tay xoay qua vừa vặn chặn ngay lưỡi kiếm.
    Lưỡi kiếm chạm phải tề mì côn như chạm phải đá tức thì dội ra, vị cô nương kia cũng thu kiếm lùi lại.
    - Vạn bối nóng nãy, mong đại sư bỏ qua cho! - không ngờ cô ta trở nên hòa nhã, thi lễ xin lỗi rồi quay ra thi triển khinh công xuống núi.
    Vị lão tăng nhìn theo bóng hồng khuất đi dưới núi rồi mới quay người đi vào trong. Tất cả võ tăng còn lại cũng lui theo, để lại 1 mình tiểu tăng tiếp tục quét sân. Ngay chổ của vị lão tắng đó đứng lúc nãy 1 cái lỗ sâu chừng nữa trượng xuất hiện, hiển nhiên là bị tề mi côn chọc thủng, nền đá của sân chùa Thiếu Lâm này được là bằng loại đá rất cứng trải qua hơn mấy trăm năm thăng trầm vẫn không hề có tổn hại gì hôm nay vì đỡ 1 kiếm chí mạng của vị cô nương kia mà làm hỏng."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    hoàn thành xong chương 3 rồi mệt quá!!
    Lần sửa cuối bởi zylord, ngày 02-06-2008 lúc 22:25.
    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

  5. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định


    Tất cả lại biến mất 1 lần nữa trước mặt Lam Tử, 1 hình ảnh khác lại hiện ra.
    Một lão tăng mang 2 thùng nước lớn, dươi chân lại mang theo 2 sợi dây xích mỗi sợi lại nối vào 2 khối cầu to bằng đá. Thế mà tốc độ của vị lão tăng đó vẫn đều đều, không đổi, phía sau lưng ông 1 tiểu tăng khác cầm roi quất không ngừng lên lưng lão tăng, cứ mỗi 1 nhát roi thì tiểu tăng lại niệm phật hiệu 1 câu.
    Bỗng từ bên đường xuất hiện 1 bóng hồng, lại là vị cô nương lúc nãy.
    - Không ngờ hòa thượng Thiếu Lâm tự lại ác độc đến như vậy! Đúng là khẩu phật tâm xà- tiếp đó rút kiếm ra tấn công vị tiểu tăng cầm roi.
    Vị tiểu tăng đó thấy vậy liền quăng roi bỏ chạy lến núi, khi đứng ở lưng chừng núi thì quay mặt lại la lớn.
    - Giác Viễn lại vi phạm môn quy, hãy chờ đó mà nhận hình phạt!
    - Tội nghiệt! A di đà phật - lão tăng Giác Viễn đó đặt 2 thùng nước xuống, mỗi thùng đều lún xuống đất sâu hơn 1 tất khiến cho 2 chiến thùng không bị đỗ nước ra ngoài, tiếp đó lão tăng quỳ xuống hướng về phía chùa Thiếu Lâm quì lạy.
    - Không ngờ đệ tử Thiếu Lâm lại chết nhát đến như vậy! - vị cô nương đó chưa kịp đánh người thì đã mất đi mục tiêu trong lòng vẫn còn bực dọc hừ 1 tiếng bước lại gần vị lão tăng.
    - Tưởng ai hóa ra là Giác Viễn đại sư. Tại sao ông lại ra nông nỗi này?
    Giác Viễn khẽ gật đầu, mỉm cười, chắp tay hành lễ, nhưng không trả lời, quay mình bước đi. Quách Tương vội gọi:
    - Giác Viễn đại sư, ông không nhận ra tôi sao? Tôi là Quách Tương đây mà!
    Giác Viễn quay lại mỉm cười, khẽ gật đầu nhưng không ngừng bước. Quách Tương lại hỏi:
    - Ai lấy xích buộc ông vậy? Sao lại hành hạ ông như thế?
    Giác Viễn đưa tay trái ra sau đầu xua xua mấy cái, như ám chỉ cô ta đừng hỏi nhiều.
    - Hòa thượng đó hẳn là vào chùa phi báo, mình phải chạy ngay. Đồ đệ họ Trương của ông đâu? Dắt cậu ta theo với.
    Giác Viễn chỉ xua tay. Bỗng phía sau có tiếng người nói:
    - Đa tạ cô nương quan tâm, tôi đang ở đây.
    Quách Tương quay lại, thấy đằng sau lưng một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mày rậm mắt to, thân thể cao lớn, nhưng mặt vẫn còn trẻ con.
    ...(***)
    - Vậy ra ông chính là Trương Tam Phong, người sáng lập nên Võ Đang phái - Lam Tử sau khi xem đến lúc tiểu tăng đó sau khi học được 1 vài phần trong bí kiếp Cửu Dương Thần Công luyện thành cao thủ, trở thành chưởng môn nhân của Võ Đang thì không khỏi thốt lên.
    - Chưa hết đâu, ngươi cứ bình tĩnh xem tiếp! - ông lão thần bí, tức Trương Tam Phong lên tiếng.

    Khung cảnh chợt biến mất, xuất hiện 1 cảnh khác đó là lúc Trương Tam Phong về già, đang đứng múa 1 bài quyền trước mặt 1 người tàn phế và 1 đạo đồng mặt mày đen thui. Nó nhận ra đó chính là Thái Cực quyền, tuy không giống về chiêu thức nhưng lại có cùng tâm ý. Sau khi đi xong 1 lượt bài Thái Cực quyền, Trương Tam Phong nhẹ giọng nói:
    - Quyết khiếu của môn quyền pháp này là mười sáu chữ "hư linh đính kình, hàm hung bạt bối, túng yêu thùy đồn, trầm kiên trụy trửu". Thuần lấy ý mà đi quyền, tối kỵ dùng sức, hình thần hợp nhất, đó chính là yếu chỉ của quyền pháp. - Nói xong ông giải thích kỹ lưỡng một lần
    Lam Tử đứng đó nghe rõ từ đầu đến đuôi, tất cả nhưng khúc mắc trong lòng về Thái Cực quyền đều được thông suốt. Nó để ý thấy vị tiểu đạo mặt đen đứng bên cạnh vị đạo sĩ bị nằm trên ghế 2 mắt xuất thần, dường như cũng đang cảm ngộ được giống như nó.
    Đang giảng giải giữa chừng thì có tiềng người kêu réo chửi mắng từ, âm thanh vang vọng khắp Võ Đang sơn vọng vào, ngôi từ phách lối, nhưng phải công nhận là 1 nội gia cao thủ. Trương Tam Phong thở dài 1 tiếng rồi bước ra ngoài, vị đạo độc mặt đen đó cũng bước theo sau.
    ...(chuyển cảnh)
    ------------------------------------***-----------------------------------
    Tác giả zylord: trên đây có trích 1 phần truyện mà có lẽ mọi người đều biết, nếu ai không biết xin tìm đến tác phẩm Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung để xem. mình chỉ lướt qua đoạn này thôi.
    biết thêm chi tiết đọc ở đây : http://vnthuquan.net/truyen/truyen.a...83a3q3m3237nvn
    Vị thiếu niên mà Lam Tử gặp chính là Trương Quân Bảo tức Trương Tam Phong sau này. Vị cô nương kia chính là Quách Tường, tổ sư khai sơn của Nga Mi phái
    Mình chỉ sơ lượt vắng tắt vài đoạn quan trọng có liên quan đến bộ truyện Võ Thần thôi, mong mọi người thông cảm
    -------------------------------------***-----------------------------------
    Lúc này Lam Tử đang đứng xem tiểu đồng mặt đen, lúc này đã trở thành Trương Vô Kỵ dùng Thái Cực Kiếm pháp đấu với Bát Tí Thần Kiếm Đông Phương Bạch. Hai người tựa như 2 thái cực âm dương, từ vũ khí một thanh kiếm gỗ đấu với thần binh Ỷ Thiên kiếm, một nhu hòa đấu với một cương mãnh, một chậm đấu với một nhanh. Nó nhắm 2 mắt lại, hoàn toàn dựa vào tâm để cảm nhận chiêu thức. Tay trái bắt kiếm chỉ thi triển Thái Cực Kiếm đấu với tay phải là kiếm pháp của Đông Phương Bạch.
    Bên ngoài Trương Vô Kỵ hiện đang giữ thế thượng phong, mộc kiếm hóa thành 1 tấm lưới kiếm ngày càng siết chặt Đông Phương Bạch vào trong. Nhưng nhìn 2 tay của Lam Tử thì thấy 2 bên vẫn cân bằng, chỉ thấy kiếm pháp bên tay phải của nó đạt đến độ trong cương có nhu, trong nhanh có chậm, lấy cái thô đấu với cái xảo của Thái Cực Kiếm bên tay trái. Nếu như năm xưa Đông Phương Bạch có thể lãnh ngộ được tới cảnh giới này thì chắc đã không ...
    - A !! - Đông Phương Bạch la lên thảm thiết, 1 tay cầm kiếm, 1 tay nằm lại dưới đất, vai trái tuôn đầy máu.
    Khung cảnh xung quanh lại biến mất, nhưng lúc này nó hoàn toàn không để ý gì nữa, toàn bộ tinh thần tập trung vào 2 tay. Nhìn không khác gì Song Thủ Hổ Bác của Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông của Toàn Chân phái, tay trái đánh với tay phải thật là ảo diệu.
    Hai tay của nó thi triển kiếm pháp càng ngày càng nhanh, không còn phân biệt đâu là Thái Cực Kiếm đâu là Bát Tí Kiếm nữa, chỉ còn lại những chiêu thức vô danh nhưng hàm chứa cả hai loại kiếm pháp đó, có kiếm chiêu khí thế như lôi đình hóa ra lại là hư chiêu, lại có chiêu kiếm nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi mà sức mạnh như bạt thiên, tựa như không gì không thể chém đứt.
    Bên công cũng hay bên thủ cũng tuyệt, kiếm chiêu tuy không hề có tí khí lực nào nhưng tự thân nó đã sản sinh ra kiếm khí vô hình tung hoành khắp nới, xung quanh Lam Tử không gian bị cắt ngang xẻ dọc tạo thành vô số các vết kiếm lưu không.
    Hai mắt mở ra, mắt dường như cũng bị kiếm đạo ảnh hưởng xạ ra 2 luồng kiếm nhãn, phá không bắn ra phía trước, thật không ngờ có thể dùng tinh thần lực để tạo nên hữu hình kiếm khí. Nó hét lên 1 tiếng 2 tay nhập làm 1, tay nó không cầm gì nhưng lại tựa như đang cầm cả ngàn thanh kiếm trong đó, tiếp đó vẻ lên khoảng không trước mặt một tạo thành 1 bức tranh kiếm vô cùng mỹ lệ, đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô vàn biến hóa, 1 chiêu kiếm hòa nhập làm 1 với khung cảnh xung quanh tựa như là nó đã ở đó từ rất lâu rồi.
    - Không ngờ ta có thể thấy được 1 chiêu kiếm đệ nhất gồm thâu thiên địa làm một như vậy, ta gọi nó là Thiên Địa Đồng Tâm được không! - Trương Tam Phong vui vẻ nói.
    - Thiên Địa Đồng Tâm, nghe cũng thật hay, nhưng nó không phải là kiếm pháp đệ nhất! Kiếm pháp đệ nhất là ở đây - Lam Tử nhẹ nhàng nói, tay chỉ vào ngực mình ý nói, chiêu là bóng, tâm mới là thực. Trải qua vô số lần khảo nghiệm cuối cùng nó cũng đã tham thấu triệt để kiếm đạo, kiếm, quyền, đao, thương ... tất cả những cái đó gọi chung là Võ Đạo, và nó nhận ra rằng dù đi đến đĩnh điểm của Võ Đạo vẫn không thể thoát ra khỏi 1 cái vòng lớn hơn đó chính là Thiên Đạo.
    - Thiên Đạo chính là Thiên Đạo!!!- lúc này Trương Tam Phong hét lớn rồi sau đó trầm giọng nói - ta đã lãng phí mất 1 đời để theo đuổi cảnh giới tối cao của Võ Đạo, đến khi gần cuối đời ngộ ra được Thái Cực Tâm Pháp thì lấy làm hoan hỉ, tiếp đó lại đột phá đến Huyễn Thanh cảnh đệ nhị tầng, nhưng đến đây ta không thể nào vượt qua được để đên tầng cuối cùng.... cho đến 1 ngày khi chỉ còn lại 1 mình ta đứng trên đĩnh núi Võ Đang sơn, ta bỗng giác ngộ tất cả, cái mà ta theo đuổi thật ra chỉ là 1 phần rất nhỏ trong biển lớn, Võ Đạo chỉ là 1 phần của Thiên Đạo, cho dù ta có sống đến 1000 năm nữa vẫn chỉ là kẻ đuổi trăng dưới hồ mà thôi! - Trương Tam Phong nói tới đây không lộ ra nét bi ai.
    - Khi đó sinh mệnh trong ta đã cạn kiệt, trước khi chết ta đã dùng toàn bộ thần thức của mình quán nhập vào trong Thiên Kim Tằm Bố này, tạo ra không gian Thiên Tâm Ảo Cảnh, hy vọng sẽ có người đi tiếp con đường mà ta chưa kịp đi.
    - Là Thiên Đạo?
    - Đúng chính là Thiên Đạo!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mong các bạn đóng góp và phê bình ở 2pic bình luận truyện để mình có thể bổ sung sửa chữa kịp thời, nhằm để tác phẩm ngày càng có chất lượng hơn. Thanks!!!
    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

    ---QC---


Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status