-Ư ... thật là thoải mái qua đi! - nó ngồi dậy vươn vai, thân thể cảm thấy cực kỳ sung mãn.
Bước ra cửa, nhìn lên bầu trời đang hừng đông, những tia nắng đầu tiêng lấp ló trên những ngọn cây tùng, 1 vài con chim thức dậy cùng lúc với hắn đang hót ríu rít trên mái nhà tựa như đang hát khúc ca chào đón mặt trời. Kỳ lạ, tại sao hôm nay nó lại nhạy cảm với mọi thứ như vậy, mắt nó nhìn thấy một con bọ rùa đang cố sức leo lên ngọn cỏ để uống giọt sương đêm còn đọng lại, tai nó nghe được tiếng gió thổi xung quanh cũng khác hẳn mọi khi, tiếng chim, tiếng côn trùng, tiếng hét khí thế của những võ sinh ở sân tập, bọn họ đương nhiên là thức dậy sớm hơn nó rồi. Mũi nó ngửi thấy hơi của sương đêm tinh khiết, diệu mát, một chút ấm áp từ những tia nắng đầu tiên, mùi cháo trắng thơm phức không lẫn vào đâu được của bà bà.
Nó hít 1 hơn thật sâu, rồi thở ra, toàn thân thả lỏng, mỗi lần như vậy trong người nó bỗng sinh ra 1 nguồn năng lượng kích thích cơ thể nó.
- Chạy! - nó bắt đầu chạy, năng lượng lan tỏa khắp các cơ bắp khiến nó không thể đứng yên, từ trước đến nay nó chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ đến vậy.
1 vòng... 2 vòng ... 3 vòng ... cũng may lúc này đám môn sinh đều tập trung ở sân lớn để luyện tập các bài tập sáng, bà bà thì đang ở dưới bếp, Đông Hữu có lẽ còn chưa dậy.
- 100! - nó dừng lại, trên tráng xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, nhãn thần sáng như sao - đi xách nước thôi!
Nó chạy đi kiếm 2 thùng nước, "không phải 4 thùng mới đủ". Thế là 2 vai 2 gánh, đầu mỗi gánh treo tòn teng 2 thùng nược, nó lững thững đi ra sau hậu sơn, tiến về phía con suối.
- Là ngươi!
- Là cô!
"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp", ngay khi vừa bước ra khu vực hậu sơn nó đã đụng ngay phải vị tiểu cô nương hôm trước đang đi cùng các đồng môn của mình, có lẽ bọn họ ra đây vận động buổi sáng. Đi cùng với bọn họ còn có 2 nam nhân nữa, là Trần Bình và Lâm Huy Đình của Nhân đường, 2 người này đối với nó có quan hệ rất tốt, bởi vì bọn họ thường hay xin thêm cơm ở chổ nó.
- Trần đại ca, Lâm đại ca!
- Lam Tử, đệ đi xách nước sớm thê! - Trần đại ca tiến lại gần nó, huynh ấy dáng người to cao, khuôn mặt trông rất hiền lành, chỉ tội cái miệng bị tật từ nhỏ hơi xếch lên khiến người ta lầm tưởng huynh ta coi thường người khác, đặc biệt nhất chính là mái tóc dài không buộc mà cột thành 1 chùm để buôn thỏng sau lưng trông rất kỳ dị, tuy mới có 16 tuổi thôi nhưng trông không khác gì 1 thanh niên thực thụ, huynh ta chính là huynh trưởng của Nhân Đường.
- Oa, tiểu tử này hôm nay chơi nổi gớm, đến 4 thùng lận à, nhắm có nổi không đó! - người đi sau lưng vừa tới trước mặt nó chính là Lâm đại ca, điểm dễ nhận dạng nhất của huynh ta chính là chiều cao, có thể nó trừ Từ đại thúc ra, không ai cao bằng huynh ấy, vì vậy người mà nó thấy đầu tiên chính là huynh ta, mà hễ huynh ta ở đâu thì chắc chắn ở đó có Trần đại ca.
- Dư sức, mấy huynh đi đâu mới về vậy!
- Mấy vị cô nương đây muốn đi tản bộ buổi sáng nên sư phụ bảo 2 chúng ta đi theo làm hướng dẫn viên! - Lâm đại ca nhanh miệng nói, nếu nói Lâm đại ca là miệng của Trần đại ca thì cũng không có ai trong Võ Thần môn phản bác, vì tính của Trần đại ca là cực kỳ ít nói.
- Nghe nói đệ bị thương cơ mà, sao thấy hình như còn khỏe hơn lúc trước nữa a!
- Đệ hiện giờ rất tôt! - nó lấy tay đấm vào ngực mấy cái kêu thùm thụp.
Nó nhìn thấy đám nữ nhân của Khổng Tước môn đang đứng tách riêng ra 1 chổ với 3 người bọn nó đồng thời đang bàn tán chuyện gì đó liên quan đến nó. Vì một chốc lại có 1 cô nương hướng đôi mắt dò xét về phía nó, tiếp đó nhãn thần chuyển qua bộ dạng khó tin rồi quay vô nói chuyện tiếp, "thật là bực mình".
Nó nhìn sang vị tiểu cô nương hôm nọ, cô ta cũng đang nhìn nó chăm chú. "Không ngờ cô ta lại xinh đẹp như vậy", nó nhìn cô ta thêm một hồi nữa thì bỗng dưng cô ta đỏ mặt nhìn sang hướng khác, nó cảm thấy mình cũng khá thất lễ nên cũng quay đi.
- Thôi đệ đi ra suối đây!
- Tạm biệt!
- Tạm biệt! Nhớ trưa nay cho chúng ta nhiều cơm chút nghe!
Nó quảy 2 cái gánh nước lên vai rồi tiếp tục công việc của mình, vô tâm không để ý đến 1 đôi mắt lặng lẽ nhìn theo bóng mình.
- Ngươi tên gì!
- Là cô sao? - no quay lưng lại, vị tiểu cô nương đó không ngờ lại đi theo nó đến con suối, không biết có phải cô ta muốn trả thù mình không nữa.
- Phải là ta, bộ ta lạ lắm sao mà nhìn ta dữ vậy! - cô ta ngồi trên hòn đá lớn, 2 chân đung đưa trong không khí, hôm nay cô ta mặc áo trắng bằng lụa, trong rất nữ tính, mái tóc bới cao lên lại tăng thếm mấy phần kiêu sa, nó cố tránh nhìn nhưng không hiểu sa 2 con mắt nó không nghe lời.
- Không phải cô muốn trả thù chứ? - trong đầu nó hiện ra câu "bởi vì cô thật đẹp", nhưng không hiểu sao khi ra tới miệng lại trở thành như vậy. Tim nó lúc này lại như tiếng trống trận, đập thình thịch trong lòng ngực.
- Đương nhiên là phải trả thù rồi! Nhưng không phải bây giờ!
- Vậy thì bao giờ?
- Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước!
- Câu ... à .. ta tên là ... mọi người đều gọi ta là Lam Tử! - nó chưa từng nghĩ đến chuyện tên tuổi, từ khi nó sinh ra, sư phụ nó đã gọi nó là Lam Tử, sau đó những người dân trong trấn cũng gọi nó là Lam Tử, bản thân nó cũng chưa từng thắc mắc về chuyện này.
- Lam Tử! ngươi không có tên đàng hoàng sao?
- Lam tử thì có gì không đàng hoàng! mà nếu nó không đàng hoàng thì có liên quan gì đến cô nương! - lần đầu tiên có người phê bình cái tên gọi của nó, nhưng bản thân nó cũng tự hỏi tại sao sư phụ lại không đặt cho nó 1 cái tên giống mọi người nhỉ?.
- Ta chỉ thấy nó kỳ lạ thôi! Ngươi là đệ tử Võ Thần Môn à - ta xem ngươi không giống lắm.
- Đúng, ta không phải là đệ tử của Võ Thần môn, ta chỉ ở đây để chờ sư phụ đến đón! - không hiểu sao mình lại noi chuyện này cho cô ta biết nhỉ.
- Vậy sư phụ ngươi thuộc môn phái nào?
- Tại sao ta phải trả lời cô chứ, ta đã trả lời nhiều rồi, giờ đến lượt cô!
- Ta tên Bạch Linh Lan!
- Nhưng ta hỏi cô là bao giờ cô mới trả thù cơ mà? - có loại câu hỏi như vậy ư, trong đầu nó thì lại đang vang lên 3 chữ "Bạch Linh Lan".
- Lần sau! khi chúng ta gặp lại nhau! - cô ta không nhìn nó nữa mà đứng dậy, vươn vai 1 cái, tư thế thật ưu mỹ, ôi đây là thứ cảm giác gì chứ, sau đó quay lưng đi.
Bổng 1 miếng lụa trắng từ phía cô ta bay thẳng về phía nó, theo phản xạ nó đưa tay bắt lấy, không ngờ tấm vải cũng tựa như có mắt nhẹ nhàng nằm trong tay nó, đó không phải là tấm vải lụa dài lần trước mà là 1 chiếc khăn tay. Trên chiếc khăn tay có thêu 1 con chim khổng tước, đang xòe đuôi rất sinh động, bên dưới có ghi ba chữ Bạch Linh Lan.
- Nếu lần sau ta đánh thắng ngươi ta sẽ lấy lại, vì vậy người phải giữ nó cho kỹ, không được làm mất đó! - Linh Lan đứng trên đầu dôc nói vọng xuống.
Nếu nó là 1 thanh niên trưởng thành tất sẽ hiểu những chuyện xảy ra nãy giờ không phải là 1 lời ước hẹn đó sao, nhưng tiếc là nó chỉ là 1 thằng nhóc mới hơn 10 tuổi và vô tư, cực kỳ vô tư.
Nó xếp chiếc khăn lại rồi bỏ vào trong áo, "ta sẽ không thua, Bạch Linh Lan".
Nó quảy 2 gánh nước lên vai rồi đi trở về.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Đi đều bước nào 1,2,3 ... để ra hêt chương 2 rồi lập topic cảm nhận, hy vọng mọi người vào cỗ vũ.
----- Bài viết này được zylord thêm vào sau 4 phút và 41 giây -----
- Lam Tử chờ chút!
Bổng trước mặt hắn xuất hiện 1 hán tử, thân hình rắn chắc, tuy không to lớn nhưng lại tạo cho người ta cảm giác vững chãi như núi, khuôn mặt kiêu ngạo miệng tuy mỉm cười như lại tạo cảm giác băng lãnh, nhãn thần tựa như soi thấu người đối diện chứng tỏ là cao thủ. Ở Võ Thần Môn cao thủ như vậy chỉ có ở Thiên Đường và Thần Đường mà thôi!
- Huynh là??
- Ta là Đường Nam Phong, ta là huynh trưởng của Thiên Đường.
- À ...- hèn gì lại có phong thái như thế, Võ Thần Môn tuy bị nói là đang xuống dốc nhưng thực sự bên trong lại ngọa hổ tàng long - huynh kêu đệ có việc gì?
- Lúc nãy vị cô nương đó nói gì với ngươi?
Quái lạ, ta nói chuyện gì thì có dính dáng gì với ngươi, mà ta cũng đâu phải là người của Võ Thần Môn đâu mà lại đứng đây tra xét. Nó nghĩ vậy nhưng lại nghĩ mình dù gì cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, khách sáo 1 chút cũng không hại gì, vả lại mình với cô ta cũng không nói chuyện gì quá đáng.
- Không có gì, cô ta muốn tỉ thí với đệ!
- Bao giờ?
- Cô ta nói là lần sau gặp mặt sẽ tiến hành tỉ thí!
- Có thật không? Ta thấy cô ta đưa cho ngươi vật gì nữa cơ mà! - đôi mắt như chim ưng của Nam Phong gia tăng thêm sát khí tựa như muốn ăn thịt hắn vậy.
Nhưng nếu nói về đấu nhãn thuật thì liệu có mấy ai qua được Lam Tử cơ chứ, "sợ ngươi sao", nghe Nam Phong nói câu này, bỗng nhiên nó cảm thấy tự ái, giương mắt lên nhìn lại, thần thức phát động.
Đường Nam Phong, là con trai của Đường Đại Trưởng Lão - đường chủ của Thiên Đường, từ nhỏ đã thể hiện khí chất thiên tư đỉnh ngộ, rất được cha mình ưu ái, truyền thụ hết võ công nên 17 tuổi đã là huynh trưởng của Thiên Đường. Lúc trước trong 1 lần làm nhiệm vụ hắn đã gặp Bạch Linh Lan 1 lần, và phát sinh tình cảm với nàng ta. Trong lần giao lưu võ học của 2 môn phái lần này chính là cơ hội tốt để hắn có thể đoạt lấy trái tim của mỹ nhân.
Vì theo thông lệ của Khổng Tước Môn, nam nhân muốn kết hôn với đệ tử của Khổng Tước Môn thì phải đánh thắng được ý trung nhân của mình trong cuộc tỷ thí. Thế mà cơ hội ngàn năm có 1 này lại bị cái tên tiểu tử phụ bếp vô tình cướp mất trước mặt hắn. Tuy Hàn Phó Chưởng môn và Trần Chưởng môn đều có ý là trận đó hòa, nhưng thực sự thế nào thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hắn cố ý theo dõi Bạch Linh Lan để chờ cơ hội ngỏ lời hẹn thách đấu, cũng tức là lời tỏ tình. Ngay khi thấy Bạch Linh Lan 1 mình quay trở lại hậu sơn hắn mừng thầm trong lòng chưa kịp nói câu "trời giúp ta rồi" thì đã thấy Bạch Linh Lan đang ngỏ lời thách đấu với Lam Tử, như thế là ý gì.
Hiện giờ cả hai đang đấu nhãn lực với nhau, mắt là cửa sổ của tâm, vì vậy đấu nhãn chính là đấu tâm, mà năng lượng của tâm chính là tinh thần lực. Đường Nam Phong từ nhỏ đã trải qua sự huấn luyện của cha cũng là sư phụ hắn khiến hắn đến 15 tuổi đã đặt được sơ khởi Linh Thức. Linh thức của hắn có thể tỏa ra trong vòng bán kính 1 trượng, tính ra với thực lực như vậy cũng được xem là 1 cao thủ chân chính.
Tuy nhiên nếu đem so với Tâm Nhãn của Lam Tử thì giống như đặt con kiến bên cạnh con voi vậy. Lúc này hắn tậm trung tinh thần lực vào một điểm thông qua nhãn lực công kích đến Lam Tử. Hôm Lam Tử đấu với Bạch Linh Lan hắn cũng có mặt, vì vậy hắn không hề có ý coi thường Lam Tử chút nào, trong phút chốc dồn toàn lực vào đòn tất công này.
Nếu như so sánh tinh thần lực của Nam Phong là mâu thì của Lam Tử chính là thuẫn, chỉ là cái mâu này không đủ thực lực thôi. Tâm nhãn của Lam Tử chưa có khả năng công kích, nhưng tự bản thân thần thức đã có tính phòng ngự tuyệt đối rồi, ngay cả 1 cao thủ mị thuật cũng không thể gây ảnh hưởng đến Lam Tử nữa là. Thật đáng tiếc cho Nam Phong, dùng cái yếu của mình để đánh cái mạnh của kẻ địch thì bại là chuyện tất yếu.
- A! - Nam Phong hét lên 1 tiếng, giật lùi lại mấy bước, luồng tinh thần lực của hắn phát ra lúc đầu gặp phải sự kháng cự kiên cố tựa như tay không đánh vào vách núi vậy, nhưng sau đó bỗng nhiên vách núi trở thành 1 hố sâu không đáy, tinh thần lực dường như bị thôn phệ, cũng may định lực của hắn cũng không quá kém, biết nguy liền thu lai, tuy nhiên phản chấn cũng không phải là nhỏ.
- Huynh sao vậy ? - đòi đấu với thần thức của ta, nó cười thầm trong lòng, nếu như Nam Phong mà động quyền cước thì bại chắc chắn là nó rồi.
- Ngươi được lắm! - không dám nhìn vào người nó nữa, Nam Phong hừ 1 tiếng quay đầu đi thẳng, sử dụng khinh công độc môn phút chốc đã biến mất sau mấy tảng đá.
Tâm trạng của nó bỗng trở nên hưng phấn, những chuyện vừa xảy ra lúc nãy thật sự rất là kích thích. Khi đối nhãn với Nam Phong, nó liền cảm ứng được có 1 năng lượng đang ép tới thần thức của nó, không chần chừ liền sử dụng thần thức hóa thành 1 tấm khiên ngăn cản sự công kích đó lại, tiếp đó nó lại chuyển hóa thần thức thành 1 vòng xoáy tròn giống như lần trước. Tức thì luồn công kích đó bị lốc xoáy hóa giải hoàn toàn, hơn nữa còn bị hút vào trong tạo ra cảm giác thôn phệ cho Nam Phong, có lẽ trên thế gian này chỉ có mình nó mới nghĩ ra cái chuyện đi thôn phệ tinh thần lực. Cũng may là Nam Phong đã đề phòng nên kịp thời rút lại nếu không thì đã ... Tinh thần lực mà bị mất đi nhẹ thì điên loạn, nặng thì lâm vào trạng thái chết giả, sống mà như chết.
Ân Oán Tình Thù, giang hồ từ đó mà ra, từ đó mà dậy sóng, và cũng từ đó mà tạo nên biết bao nhiêu huyền thoại truyền kỳ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
hôm nay nhiu đây thôi, mai tiếp ...