TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 34

Chủ đề: Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    70
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6
    Thâm sơn cổ miếu (3)


    “Có địch nhân tập kích, bảo vệ yếu đạo, cẩn thận giới bị!” Lạc Phong nghe được thanh âm, phóng người đứng dậy, toàn thân phát tán sát khí so với Lạc Nguyệt còn cường thịnh hơn 3 phần. Không tim không phổi (một tâm một phế?), Thượng Quan Đào Đào gan to bằng trời cũng cảm thấy có chút sợ hãi, bất ngờ hướng tới bên người Vương Tiểu Lục đẩy gạt, gần như ép sát vào lòng hắn. Vương Tiểu Lục miệng cong lên, không lí tới nàng ta, nhanh chóng tiêu diệt thức ăn trong tay.
    20 mấy hán tử quét qua biểu tình vô lại chậm chạp (dương dương?), nhanh chóng rút vũ khí ra, bảo vệ cửa vào miếu. Tên mập gọi là Chu Tứ Hải, nhìn thấy loại trân thế này, sợ hãi đến cái thân béo rung lên, kinh hãi la lên: “Lại có người cướp vật sao? Hỏi, hỏi bọn chúng, là người gì thế?”
    “Oa, nhện a …” Thượng Quan Đào Đào kinh hãi kêu thảm, xoẹt một tiếng, nhảy lên trên lưng Vương Tiểu Lục, lập cập run lên chỉ vào một mảng nhện độc đen dày trên đất, mọi người đều nghe ra, nàng ta lúc này thực sự sợ hãi, tiếng kêu the thé át đi các tiếng khác.
    “Thuật sĩ, thuật sĩ? Dùng lửa đốt, hoặc giả dùng thổ thuật vùi bọn chúng ~!” Vương Tiểu Lục cũng không thích loại vật này, vốn muốn bỏ tiểu nữ hài trên lưng xuống, nhưng nghĩ nàng ta vì mình trộm đồ mà ngộ hiểm, nghĩ muốn bỏ đi, thực sự là không nhẫn tâm.
    Đại hán thủ tại cửa vào không hoảng sợ, mây đại hán sau lưng Lạc Phong, Lạc Nguyệt phát ra vài đạo chưởng tâm cương phong, đập chết bọn nhện nhỏ. Lạc Nguyệt mày tú cau lại, tựa hồ cũng rất nhện, tay cầm kiếm có chút run lên, lạnh giọng kêu lại: “Thuật sĩ của chúng ta đã hi sinh trong trận chiến trước, hiện tại chỉ có võ sĩ. Hứ, ngươi không phải đang cõng thuật sĩ sao?”
    Vương Tiểu Lục quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Đào Đào, dường như mới ý thức nàng ta cũng là một thuật sĩ. Nữ hài ôm lấy cổ hắn, đột nhiên lắc đầu, hét lên chối: “Ta không phải thuật sĩ, thực sự không phải, bọn ngươi nhìn lầm rồi! Tiểu tặc ca ca, mau đưa tiểu tỉ rời khỏi chỗ này, người ta sợ nhện!”
    “Khách khách, lúc cầu xin ta thì là tiểu tặc ca ca, lúc truy sát thì la tử dâm tặc, đồ khốn bự, nếu không phải thấy ngươi khả ái xuẩn ngốc, sớm đã bỏ rơi ngươi rồi!” Vương Tiểu Lục không vì mĩ sắc mà rung động, u oán lẩm bẩm.
    “Ưm ưm, Đào Đào rất khả ái, ngàn vạn không thể bỏ rơi ta!” Nữ hài đồng ý với lời tán dương của hắn phi thường, tiếp tục nói ra điều kiện hào phóng: “Qua xong ải này, tiểu tỉ sẽ cho ngươi mượn bảo kiếm, không truy sát ngươi nữa!”
    “Lại đây không phải con người! Khả năng là yêu quái! Lạc đại ca, đệ cảm giác vật phẩm trong tay tên mập không phải là kim ngân châu bảo giản đơn như thế, hắn đã lừa chúng ta!” Đại hán thủ ở cửa ra chém vài con nhện to, hét lên với Lạc Phong bên trong.
    Vương Tiểu Lục nghe bọn họ xưng hô, lại bằng kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, cảm giác bọn họ không phải phiêu cục bình thông thường hoặc giả đoàn lính đánh thuê đơn giản như thế.
    “Chu Tứ Hải, trên người ngươi cho cùng là thứ gì vậy?”
    Lạc Nguyệt quay người, lạnh lẽo quát lên hỏi tên béo núp trong góc tường, và tiến lại gần hắn, “Sự kiện cường đạo ngoài Bất Giảng sơn, từ đó tới Long Cốt sơn mạch, đã 4 lần gặp yêu quái, ngươi còn không nói thật, đừng trách bọn ta nghiêm trọng hủy ước điều lệ xử lí ngươi.”
    “Không, không gì cả, thực sự chỉ là vài món châu bảo quý trọng, tặng cho Lục gia lão gia Tam Tinh thành làm thọ lễ ...” Chu Tứ Hải đau đáu sợ hãi nói, bức tường sau lưng hắn đột nhiên vỡ ra, một con nhện to bằng con ngựa hướng tới tên béo bọc lấy.
    Một đạo kiếm quang lóe qua, thanh kiếm nhỏ trong tay Lạc Nguyện cắm vào đỉnh đầu con nhện, nó kêu thảm một tiếng, thanh âm tương tự như con nít (con người), tốc độ không giảm đổ về hướng Chu Tứ Hải. Chu Tứ Hải sợ đến thân người cứng lại, con mắt sợ hãi trừng lên ngây dại co giật, thấy con nhện to bức to, đang nghĩ là phải chết, đột nhiên nghe “xoẹt” một tiếng, đầu quái vật vỡ ra, dịch thể nhơn nhớt xanh đen phun lên mặt tên béo.
    “Nhân loại, giao liệt thú đan trong tay ra, Chu Ti Ti ta sẽ thả các ngươi an toàn rời đi, như thế nào?” Một thanh âm nữ nhân xinh đẹp, nhu mị phi thường từ trong bóng tối truyền ra. Bọn nhện nhỏ đột nhiên đình chỉ tấn công, đại hán bảo vệ yếu đạo lau mổ hôi trên trán, thở gằ từng ngụm từng ngụm lớn trọc khí.
    “Chu Ti Ti? Yêu quái có thể nói sao? Yêu quái có tên ư?” Mọi người đều có chút kinh hoàng thất thố, một sinh vật bình thường trí tuệ thấp, yêu quái có thể tu luyện nói chuyện được, có thể tự đặt tên cho mình, hiển nhiên không dễ trêu, thời gian tu luyện của bọn chúng chí thiểu trên 1000 năm, cùng một yêu quái 1000 năm liều mạng, hiển nhiên không cần tính.
    “Liệt thú đan gì chứ? Ta thực sự không có!” Tên mập nóng này, lau chất nước đặc xanh đen trên mặt, lại trốn vào trong một góc tường.
    “Khách khách khách, nhân loại nói dối, mùi vị rất không sai, rất lâu không ăn thịt người, thực sự có chút nhớ.” Thanh âm nhu mì đó đột nhiên bức tới gần, từ góc tường bị phá phóng vào, cười hi hi quan sát nhân loại đang ngạc nhiên. Nửa trên của là thân một phụ nhân mĩ lệ gợi tình, lõa lồ, hai ngọn núi to lớn cao thẳng bị mái tóc đẹp nửa che nửa đập, thập phần quyến rũ, nửa thân dưới là 8 chân nhện to lớn. Loại phối hợp quỷ dị này, không ngờ có vẻ dâm mị tà ác, hô hấp của bọn nam nhân rõ ràng thêm phần thô nặng.
    “Oa, thực sự là yêu quái rư, xinh đẹp lắm!” Thượng Quan Đào Đào không ngờ thời điểm này lại kêu lên, tinh thần hưng phấn quát: “Ta trên đường thấy qua vài yêu quái nhỏ, đều là khó nhìn xấu xí, cũng không thể nói, chỉ có thể oai oái kêu lên lạ lùng muốn ăn người, nguyên lai yêu quái cũng có xinh đẹp a!” Nếu không phải Vương Tiểu Lục kéo nàng ta, sợ rằng nàng ta đã nhảy lên lưng của Chu Ti Ti nói chuyện rồi.
    “Khách khác khách, tiểu muội thực sự có thể nói chuyện, nhìn kĩ cũng rất khả ái, Ngốc Hội tỉ tỉ nhất định thả cho muội đi.” Chu Ti Ti phóng đãng cười lớn, bộ ngực cao vút như sóng nước rung lên, chu quả đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện, một bọn nam nhân nhìn thấy tâm thần bất định.
    Vương Tiểu Lục đột nhiên giả tiếng nữ cười: “A khách khách, nguyên lai là song diện y nhân tỉ tỉ, tỉ là xinh đẹp nhất cao quý nhất trong tộc nhện, Ngốc Hội cũng thả đệ đi thì tốt quá, đệ cùng với vị tiểu muội muội khả ái này đi chung với nhau.”
    Mọi người phát lạnh, không nghĩ được tên tiểu tử này không chỉ trang phục biến thái, cả tâm lí cũng biến thái luôn, đột nhiên học nữ nhân nói chuyện, cũng thực sự có vài phân ý vị. Thượng Quan Đào Đào ném cái nhìn khinh khỉnh, rất tò mò xem xét nam hài, tựa hồ truy đuổi rất lâu, hôm nay mới chân chính biết được hắn.
    “Khách khách khách, tiểu đệ đệ thực sự có nhãn quanh, không ngờ nhận được tỉ tỉ là song diện y nhân, thế cũng minh bạch rõ chỗ thú vị của người ta, không bằng lưu lại làm phi tử của tỉ tỉ, tỉ tỉ có thể sủng ái đệ!” Chu Ti Ti cười càng thêm càn rỡ, còn cố ý dùng hai cánh tay ngọc trắng chuyển mái tóc đẹp trước ngực ra sau lưng, hai tuyết nhũ to lớn hoàn toàn phơi bày ra trước mặt hắn.
    “Fuck!!! Ngươi nếu tu luyện lại vài ngàn năm nữa đổi thành gương mặt mĩ nhân khác, nửa thân nhện bên dưới biến thành hình người, bổn thiếu có thể cùng ngươi chơi đùa vài ngày. Nhưng hiện tại, không lẽ muốn bổn thiếu ôm lấy mông nhện của ngươi …” Vương Tiểu Lục trong lòng điên cuồng nguyền rủa chửi bới tri thù tinh dâm đãng, nhưng trong lòng không ngờ có vài phần kì vọng, nghĩ nếu ả ta có thể hoàn toàn biến thành hình người, lúc đó thực sự là dâm phụ dụ hoặc chúng sinh. “Ai da, thời điểm này làm sao có thể suy nghĩ chuyện đó, xem chừng là nhìn cảnh này lâu quá rồi, phải tìm một nương tử thôi. Sở Sở thư không sai, lần này về trị vết thương băng hàn cũ của tỉ ấy, cùng tỉ ấy thảo luận chuyện quan hệ nam nữ.”
    Thượng Quan Đào Đào thấy hắn nửa ngày không nói tiếng gì, nghĩ rằng hắn đang xem xét ý kiến của nữ yêu tinh, không ngờ lo lắng, bấm vào tay hắn quát: “Uy, ngươi nghĩ gì đó, ngươi không thể lưu lại phải không? Ngươi còn nợ món đồ của ta đấy!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hyetl, ngày 08-12-2007 lúc 23:26.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    70
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7
    Thâm sơn cổ miếu (4)

    Vương Tiểu Lục vẫn dùng giọng nữ làm người khác ghê tởm nói: “Huynh lưu lại cũng không tác dụng gì, người ta chỉ thích nam nhân cường tráng, sợ rằng không thể thõa mãn tâm nguyện của Chu tỉ tỉ. Đào Đào muội tử, huynh tất nhiên là theo muội li khai rồi!”
    “Tiểu thư biết ngươi có thể theo tiểu thư đi mà, khách khách!” Thượng Quan Đào Đào vui sướng không giải thích được, đổi tay hắn cười ngốc nghếch.
    “Khách khách khách, tiểu đệ đệ, trình độ lừa người của đệ còn kém lắm, đệ nghĩ thư không biết không biết tâm tư đệ sao. Đệ nếu như thích nam nhân cường tráng, thế nào mà vừa thấy bầu ngực thư chi căng phồng đó của đệ lại dựng lên, so với bọn thô hán tráng tử còn cao hơn khua gẩy nhiều hơn chứ?” Tiếng cười của Chu Ti Ti càng vui vẻ càng dâm đãng hơn, tựa hồ đã quyết định ăn những người này.
    “Dâm phụ, xem kiếm!” Lạc Nguyệt nhìn không được, giận dữ hứ một tiếng, kiếm quang rung động vãi ra, bọc lấy tri thù tinh cười phóng đãng không ngừng. Vương Tiểu Lục kéo Thượng Quan Đào Đào trốn vào một góc tường, bảo tồn thực lực không xuất thủ đến mức có thể.
    Thượng Quan Đào Đào úp mặt vào bên tai nam hài, nhỏ giọng hỏi: “Vửa rồi tri thù thư thư nói là ý tứ gì vậy, ta làm sao mà nghe không ra? Bất quá, thư ấy khá dũng cảm ồ, không ngờ trước mặt nhiều nam nhân như vậy không mặc quần áo, ta không dám vậy đâu. Còn có “chi căng phồng” là ý tứ gì vậy?”
    Vương Tiểu Lục xấu hổ mặt đỏ lên, càng không biết nên trả lời như thế nào, cảm giác đươc có chút trâu già ăn cỏ non, giống như dụ lừa bé gái vị thành niên, trong lòng có phần bất an mong đợi, nếu không không thể bí mật vuốt ve thân thể của Thượng Quan Đào Đào.
    Lạc Phong chỉ huy thủ hạ ngăn trở nhện nhỏ xông vào, cũng hướng về Chu Ti Ti công tới. Hắn tay cầm hậu bối trường đao, phát ra một đạo cương khí, đây là đao khí của võ sĩ, chỉ có tinh quang kì võ sĩ mới có thể dụng ra. Lạc Phong, Lạc Nguyệt dũng cảm hướng về tri thù tinh động thủ, hoàn toàn dựa vào câu nói của Vương Tiểu Lục, tiết lộ đây là song diện y nhân tri thù tinh, chỉ cần thời gian 3500 có thể tu thành nửa hình người, lực công kích không tính là quá cao, chỉ là có thể phun ra một loại độc vụ giống như xuân dược, cũng không phải dễ trêu.
    Chu Ti Ti chi chi kêu lên quái dị, không nghĩ được hai người này dám hướng về mình động thủ, đặc biệ là khi mình đùa bỡn với tuấn tú tiểu ca. Hai tay ả ta bắn ra một số đạo tơ trắng, muốn trong không gian kết lưới võng nhỏ hẹp, dán dính địch nhân. Lạc Nguyệt thấy tơ nhện càng lúc càng nhiều, thân hình đột nhiên dừng lại, dùng ngự kiếm thuật công kích, muốn chém đoạn tơ nhện.
    “Lạc Nguyệt, đệ giữ chân ả lại, ta phá lưới nhện.” Đao Lạc Phong càng có lực phá hoại, chỉ là gặp phải tơ nhện thì dính vào, có lực không thể xuất ra, giống là như lực đạo ngàn cân đánh ra đi vào trong bông.
    “Đồ ngốc, chặt ngã tường!” Vương Tiểu Lục vừa mò được chân thỏ, vừa ăn vửa quát về Lạc Phong.
    Lạc Nguyệt không phục, công kích tri thù tinh đồng thời cũng không chậm trễ phóng về hắn quát: “Ngươi mới là đồ ngốc, chém ngã tường làm sao ngăn công kích của tiểu tri thù chứ?”
    Thượng Quan Đào Đào nghe hắn chửi Tiểu Lục Tử, không biết thế nào trong lòng thế nào, rất không thoải mái, trương mỏ lên chửi lại: “Đần độn, ngươi muốn ở trong loại phá miếu này cả đời sao! Còn không thừa cơ hội đột vây, muốn đợi tri thù càng tụ càng nhiều sao?”
    Lạc Phong nghe thấy có đạo lí, cũng không quản Lạc Nguyệt nói gì, tức thì phát ra hai đạo đao cương, oanh kích đập vụn tường chu võng dính vào, quay người bay ra khỏi đám bụi mù quay cuồng bay lên. Lạc Nguyệt sớm có chuẩn bị, khi hai bức tường đổ xuống ngự kiếm lui ra sau, chỉ lưu lại tri thù tinh ở giữa lưới võng hành động không thuận tiện. Lưới vừa phá, tơ nhện dính tro bụi rơi lên trên người ả, bọc lấy thân thể trắng sáng của ả ta trong một đám đen ngòm, nổi giận kêu lên quái dị liên hồi.
    “Nhân loại đáng ghét, dám đối với ta như thế, ta sẽ ăn sạch bọn ngươi …” Ả ta phẫn nộ kêu lên quái dị, hai tay hồ loạn xé lưới nhện bị phá treo trên người, và phun ra một đạo yên vụ hồng phấn.
    Lạc Phong vội vàng quát to: “Chúng huynh đệ, mau rời khỏi nơi đây, yêu quái phun độc vụ đấy! Bọn ngươi hai người bảo hộ Chu Tứ Hải, Lạc Nguyệt mở đường đột vây, ta đoạn hậu! Tiểu Lục Tử và Thượng Quan cô nương, các người tự cẩn thận lấy!”
    Thượng Quan Đào Đào căn bản không nghe hắn hét gì, trái lại còn lấy ra một thanh hỏa hồng tiểu kiếm, phóng tới yêu tinh quát: “Mĩ nữ thư thư, muội giúp thư đốt tơ nhện, nhìn thư xé thật lo lắng.” Nói xong, nàng niệm động chú ngữ, tiểu kiếm khoa lên, một đạo hỏa quang huyến lệ (đẹp sặc sỡ) bắn lên người Chu Ti Ti, hỏa diệm nháy mắt bọc lấy tri thù tinh.
    Lạc Phong cùng mấy thuộc hạ lưu lại mắt trừng miệng ngốc, không nghĩ được tiểu nha đầu ngốc nghếch lỗ mãng này bất ngờ dùng hỏa hệ chú thuật cường đại như vậy, ma pháp này hữu dụng nhất là dùng để đối phó với yêu tinh.
    “A! A!” Tri thù tinh kêu lên thảm thương thê lệ, trong biển lửa lăn lộn, “Nhân loại đáng chết, ngươi làm sao có thể dùng “Luyện ngục hỏa hải” chứ? Ngươi không phải nói thư thư xinh đẹp ư, làm sao còn có thể hạ độc thủ với ta chứ?”
    Thượng Quan Đào Đào chớp con ngươi sáng ngời, vô tội nói: “Người ta chỉ muốn giúp thư đốt to nhện, không nghĩ được hỏa chú thuật này lệ hại như vậy, biết cũng không dùng. Ừm, thư không gì chứ, lửa này đốt lớn quá, muội không thể dập lửa, làm thế nào đây?”
    “Chạy mau, sõa nữu, không ngửi thấy phấn vụ này cổ quái sao?”
    Vương Tiểu Lục kéo nha đầu mê hồ hướng ra ngoài chạy, tiểu nha đầu không tình nguyện bị hắn kéo đi, trong miệng nói: “Phấn vụ không cổ quái gì cả, ngửi thấy rất ngọt rất thơm, so với yên chi (phấn sáp) biểu thư ta dùng còn thơm hơn! A, đều là nhện chết, ngươi cõng ta!” Nói xong, cũng không quản nam hài đồng ý hay không, xẹt một tiếng nhảy lên lưng hắn.
    Lạc Phong vốn nghĩ chém yêu tinh vài đao nữa, đột nhiên phát hiện hỏa quang tắt, tri thù tinh bị đốt đứt chân giận dữ rống lên phóng ra. Mấy hán tử sau lưng hắn kêu lên: “Lạc đại ca, chạy mau thôi, yêu quái tu luyện thành tinh tiêu diệt không dễ, tốt hơn là chạy cho mau!”
    “Bọn ngươi trốn không khỏi Long Cốt sơn mạch đâu, ta phát thệ sẽ ăn sạch bọn ngươi …” Mái tóc xinh đẹp của tri thù tinh bị lửa đốt, nửa thân trên cháy đen xấu xí, khuôn mặt dữ tợn phun ra tơ nhện trắng tinh, hướng tới Lạc Phong không xa công kích.
    Bọn nhện nhỏ nhận mệnh lệnh của nữ vương, cũng không đuổi theo, toàn bộ đều bao vây lấy phụ cận tòa miếu đổ, bảo hộ nữ yêu thụ thương.
    Tiểu Lục Tử cõng Thượng Quan Đào Đào chạy rất xa, cũng có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của tri thù tinh. Lạc Phong khiêng đại đao, đột nhiên hỏi: “Thượng Quan cô nương, cô mới rồi sử dụng hỏa chú thuật thực sự là muốn giúp đỡ nữ yêu tinh đó ư?”
    “Đúng a! Đấy còn có giả sao? Ta thấy ả lóng ngóng xé tơ nhện của mình không đứt, nên muốn giúp ả, ai biết ả sợ lửa chứ.” Thượng Quan Đào Đào sắc mặt nghiêm chỉnh, đối với nghi vấn của Lạc Phong rất không hiểu được, thấy bộ dạng đại hán sau lưng hắn muốn cuời lại không dám cười, còn ra vẻ phóng về bọn họ bẻ răng xé miệng (?), kế ôm chặt lấy cổ hắn, bộ ngực ép sáp vào lưng hắn.
    “Sõa nữu, ngươi muốn xuống sao? Mặc y phục nữ nhân bọn ngươi, đi không mở chân được, sớm chết ngạt mất!” Tiểu Lục Tử vô tâm hưởng thụ ân mĩ nhân, bộ ngực nhỏ mếm mại của nàng ta chà đến tà hỏa cuồng thăng, hai bàn tay nâng đùi nàng cũng không an phận, không ngờ cũng thong thả hướng tới trong cái rãnh giữa đùi nữ hài duỗi tới.
    “Không! Đào Đào nóng!” Nữ hài cúi xuống ven tai hắn, khí thở như lan, có chút nhu mị đáng yêu (tát kiều?). Ôm lấy nam hai càng chặt, còn cố ý thuận theo động tác nảy lên, khiến bộ ngực càng dựa vào lưng nam hài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hyetl, ngày 08-12-2007 lúc 23:28.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,
  5. #8
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Huyền Nữ Kinh 08

    Huyền Nữ Kinh
    Chương 08: Lão Ngưu Nộn Thảo (Nhất) (Trâu già gặm cỏ)

    Lạc Phong cùng các đại hán ở phía sau biết Thượng Quan Đào Đào bị con Chu tinh [nhện tinh] Song Diện Y Nhân [Nhện tinh 2 đầu] phun độc vụ, đã sớm chú ý phản ứng dị thường của nàng. Họ nghĩ hai người dù sao cũng là một cặp tình nhân, liền mĩm cười cổ quái xâm xâm đi vượt lên trước. Sau khi vượt qua một đoạn, Lạc Phong còn ngoái đầu lại bảo: “Tiểu huynh đệ, không làm chậm việc hai người nữa, nhớ là cứ đi theo đường sơn lộ này nhé, đừng để yêu quái ăn thịt mất đấy, ha ha ha ha!”

    Vương Tiểu Lục biết ý tứ của họ, lại cảm nhận được biến hóa của Thượng Quan Đào Đào, liền hiểu rõ tình huống hiện tại của nàng là do hít phải độc vụ của Song Diện Y Nhân. Nếu hắn không biết rõ thân thế và hoàn cảnh của nữ hài này, nhất định sẽ làm “trâu già gặm cỏ non” một phen, kết thúc cái thân xử nam hai đời của mình rồi. Nhưng Thượng Quan gia tộc không phải là dễ chọc vào, hắn lại biết Thượng Quan Đào Đào đã đính hôn, hôn phu tương lai của nàng là người của Nam Hải Đông phương thế gia. Do đó, để tránh cái nguy hiểm bị người ta diệt khẩu diệt tộc, hắn cố bảo trì ý chí, cắn răng dằn lòng, không dám đi quá nhanh hay quá chậm, cũng cố không quan tâm đến sự cọ sát của cô gái trên lưng mình.

    “Ca ca, thiếp nóng quá!” Bàn tay non tơ mơn mởn của Thượng Quan Đào Đào bấu lấy cổ của nam hài, động tình sờ mó khuôn ngực săn chắc của hắn. Môi nàng cuồng nhiệt hôn tán loạn lên cổ hắn, lại phà ra hơi thở nóng bỏng, miệng rên lên từng tiếng như chim non đang đói mồi.

    “Con ngốc! Cái kiểu này là đánh thuốc độc chết ta rồi! Ta biết ngươi muốn gì rồi… Nhưng…. Ta thật sự không thể làm điều đó... Ta biết là ngươi hít độc vụ không nhiều, thôi thì cố nhịn chút đi rồi sẽ qua, đừng đùa với lửa như thế chứ!” Thanh âm của Tiểu Lục Tử có phần ấm ức. Sự nhẫn nhịn của hắn cũng đã đến tận cùng. Cô nàng trên lưng này vốn đã bị hắn nhìn tuốt tuồn tuột nhiều lần, tự biết bây giờ khống chế lợn lòng không được, khẳng định hắn và nàng sẽ vầy một trận liệt hỏa cháy suốt ngày đêm. Bất quá, sau khi nghĩ kỹ, chuyện nhức đầu này không chỉ dính dáng đến hai người, có khả năng cả ba gia tộc cùng bị kéo vào vòng phiền phức

    “Thiếp muốn lắm…. đâu có ai biết đâu! Nóng quá hết chịu nổi rồi, đừng có đi như thế nữa. Chàng giúp thiếp với… ư ư… như vậy đấy…. như vậy rất thoải mái…. Đừng có dừng lại…. ca ca…. ca ca tốt….” Nữ hài mơ mơ hồ hồ không biết thực tại mình nói cái gì, nhúc nhích cái eo nhỏ xíu qua qua lại lại, vừa khéo chạm hạ thể vào các ngón tay của Tiểu Lục Tử đang bấu đỡ lấy nàng. Điều này khiến nàng cảm thấy rất sung sướng, do đó lại càng nhúc nhích hạ thể dữ dội hơn, hòng tìm kiếm động tác như lúc nãy của nam hài lần nữa.

    “Ta giờ mà giúp… ngươi, thì phu quân tương lai của ngươi nhất định sẽ dùng cung cứng tên mạnh truy sát ta mất, không chừng ngươi cũng tham gia nữa đấy. Vì thế, cứ coi như là vì cái đầu nhỏ trên cổ ta, nên ta không thể … làm cái điều đó với ngươi được, hiểu không?” Vương Tiểu Lục vội gia tăng tốc độ, cố bắt kịp bọn Lạc Phong và Lạc Nguyện, lòng hy vọng ở chỗ đông người thì sẽ khống chế tự bản thân mình tốt hơn. Hắn chợt nhớ đến mỹ nhân Huyền Tử trong “Huyền Nữ Kinh”, nghĩ rằng nếu hiện tại nàng cũng có bộ dạng như thế này, không biết mình có kềm chế nỗi không?

    “Thiếp không truy sát chàng nữa đâu, chàng cứ … chơi Đào Đào một lần xem nào!” Nữ hài gần như muốn khóc, chộp lấy tay Tiểu Lục Tử, kéo vào bên trong quần của mình. Bên trong đó lúc này nóng ẩm vô cùng, gò hoa đầy cỏ non bê bết, mép thịt căng mộng tứa đầy nhựa trơn.

    Tiểu Lục Tử cũng khẽ rên lên một tiếng, bước chân lảo đảo chậm lại, bối rối không biết xử lí thế nào. Hắn không muốn rút lại bàn tay đã tiến vào nơi ấy, vì tin chắc rằng như thế là vô cùng không hay. Hắn đột nhiên nhớ tới quyển “Huyền Nữ Kinh”, muốn hỏi tiên nữ Huyền Tử bên trong đó, xem hiện tại hắn nên làm thế nào.

    Nghĩ là làm, hắn rút quyển Huyền Nữ Kinh từ trong “Tàng vật giới chỉ” ra, khai mở không gian kỳ quái bên trong nó. Hào quang đột hiện, Tiểu Lục Tử đã nhìn thấy Huyền Tử trong bộ dạng y phục không chỉnh tề, gần như bán khỏa thân. Tiên nữ vừa giận vừa mừng, kinh ngạc quan sát Tiểu Lục Tử, phát hiện trên người hắn còn cõng một tiểu nữ hài.

    “Trời ơi, chàng sao lại mang người vào đây? Điều đó không hợp quy củ chút nào. Vốn chỉ cho nữ nhân vào, chàng lại là nam nhân, rồi lại mang người khác vào đây nữa…. Ồ, không biết ký ức của ta có bị hủy hoại gì không?” Gò ngực to đầy của Huyền Tử trong lúc kinh ngạc càng căng ra tuyệt đẹp, giống như trái núi rung rinh dưới tác động của từng đợt cuồng phong, dụ hoặc ánh mắt của nam hài.

    “Khái … khái [ho], cái đó…. Huyền tử, ta….” Tiểu lục tử vừa thấy mỹ nữ trong lòng mình, liền cảm thấy khẩn trương. Hắn biết mình như thế là quá thất bại. Kiếp trước lúc còn học đại học, chính vì cái tính nhút nhát này mà mãnh tình vác vai cũng không có, không ngờ kiếp này cũng lại như thế.

    “Ha ha, chàng quá khẩn trương rồi, chàng vẫn chưa nói cho thiếp biết tên chàng là gì đó nhé? Còn nữa, cô gái đang phát xuân tình trên lưng chàng là ai?” Huyền Tử thản nhiên mĩm cười một nụ cười thu hút hồn phách, nhưng thực tế lại làm cho Tiểu Lục Tử bình tĩnh trở lại.

    “Ta tên Vương Nghiệp, tự là Hạo Nhiên, trong nhà là con đứng hàng thứ sáu, do đó mọi người đều gọi ta là Tiểu Lục Tử, nàng cũng có thể gọi ta như thế. Ầy, nữ hài trên lưng ta là Thượng Quan Đào Đào, ả trúng phải độc vụ của Song Diện Y Nhân rồi biến thành dạng như thế! Tiểu Lục Tử không biết bản kinh thư này như thế nào, có điểm gì thần kỳ gì giúp được hay không, bèn mang Thượng Quan Đào Đào tiến vào, còn ngoài ra không có ý gì khác!”

    “Cuối cùng rồi cũng biết được tên chàng, Tiểu Lục Tử. Hầy, đúng là trúng độc vụ của Song Diện Y Nhân rồi, nhưng không biết đối phó làm sao à?” Huyền Tử bí mật mĩm cười, nhìn vẻ mặt thảm hại của Tiểu Lục Tử và nhãn thần bất định của hắn, đột nhiên nhận ra, cười nói: “Ôi, Huyền tử minh bạch rồi. Chàng vốn là một xử nam mà! Hi hi, chính ra đây là nhiệm vụ của thiếp, trước hết phải biến chàng thành một nam nhân chân chính, sau đó mới huấn luyện chàng thành một cao thủ chuyên về “Thái bổ đạo” [Thuật chuyên hút nguyên khí âm/dương trong khi giao hợp].

    Nàng ngồi trên cỏ, dùng tay chống cằm, suy nghĩ một hồi, rồi cười nói: “Hừm, thực là, ký ức luôn có chỗ hỗn loạn, rõ ràng cái đó là dành cho nữ nhân, trước hết biến nàng thành nữ nhân chân chánh, rồi mới dạy cho nàng “Thái bổ đạo”. Hầy... có cách rồi. Trong phần dành cho nam lại rất thâm ảo, đến thiếp cũng không hiểu. Tuy nhiên công pháp sơ cấp thì rất thông dụng, chỉ cần cho nam nữ điên đảo, thu hút hoán đổi khí cho nhau là được. Ha ha, Chàng trước hết dùng tiểu cô nương này thí nghiệm sẽ biết được ngay!”

    “Tiểu Lục Tử đến đây, mang tiểu nha đầu Đào Đào cùng đến!” Huyền tử dùng cánh tay trắng như ngọc của mình vẫy gọi.

    Tiểu lục tử như bị hút hồn, ôm lấy Thương Quan Đào Đào đang rên rỉ đến chổ Huyền Tử. Hắn hiện giờ mới biết tiểu nữ hài hít quá nhiều xuân vụ, người như là uống rượu say, thân thể không ngừng run động. Hắn do dự hỏi: “Nơi này là chỗ nào vậy? Là thật hay là hư ảo?”

    “Hi hi hi, tiểu lục tử, nơi này là ở trong sách đấy! Lần thứ hai chàng hỏi về điều này rồi. Ừm... mọi người tiến vào đây bằng Thần thể, nếu tu luyện đến một trình độ nào đó thì có thể ngưng kết thành thật thể. Thiếp không nói nơi này là hư ảo, bỡi vì nếu như thế thì thiếp không thể chân thật tồn tại. Chàng thử sờ thiếp xem, nếu sờ được, thì có thể chứng minh cái không gian trong này là chân thật tồn tại đấy!” Huyền tử nắm lấy bàn tay rụt rè của nam hài, kéo vào mặt mình. Mặt nàng rất mềm mịn. Nam hài sờ vào liền có cảm giác giống như ma túy vậy.

    “Hừm, quả nhiên là thật. Nhưng mà, hai người chúng ta nếu ở đây thì thể xác bên ngoài biết quản như thế nào?” Tiểu Lục Tử không yên tâm hỏi.

    “Rất đơn giản, nếu nguyên địa không động, thì chuyện phát sinh ở đây dù gì đi nữa cũng không làm tổn thương đến nhục thể của hai người. Tuy nhiên, tinh thần lực sẽ bị cải biến.”

    “Ha ha, ta hiểu rồi. Nếu ở chỗ này ta cùng nàng này ân ân ái ái, điên cuồng mây mưa như thế nào đi chăng nữa thì bên ngoài nàng vẫn là xử nữ phải không? Hừm, ta rõ rồi, nơi này chính là không gian thần giao cách cảm như trong truyền thuyết đây. “Thần giao dĩ cửu” đại khái là nơi này đúng không? Bất quá, nếu như thế này thì là ý dâm rồi!” Nam hài vừa mừng vừa lo, lời nói do đó cũng có phần cổ quái. Huyền tử nghe thế chừng như hiểu mà không hiểu, chỉ biết đại ý là hắn muốn “thịt” tiểu cô nương này nhưng lại không cho người khác biết.

    Huyền tử nghĩ thầm: “Hầy, nguyên chủ nhân là người mang lòng giặc nhưng không có can đảm làm giặc. Ta phải giúp chàng mới được, nếu không sau này làm sao có thể rời khỏi không gian tịch mịch nơi này? ừmmm Chờ khi huyền công của chàng đại thành, chàng sẽ đủ sức mang ta li khai. Hảo, ta quyết định rồi. Trước hết dùng tiểu nha đầu này cho chàng hưởng cái diệu thú thưởng thức nữ nhân là như thế nào đã!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,
  7. #9
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Chương 09: Lão ngưu nộn thảo

    Huyền Nữ Kinh
    Chương 09: Lão Ngưu Nộn Thảo ( nhị )

    Vương Tiểu Lục mơ mơ hồ hồ cởi bỏ y phục của Thượng Quan Đào Đào. Áo quần của hắn hiện giờ cũng đã biến thành một màu xanh lục rất kỳ quái. Hắn không thèm phân biệt đây là chân thực hay hư ảo, chỉ dựa vào xúc cảm của mình, sờ nắn da thịt trơn bóng mềm mại cùng thân thể ấm áp đang run lên nhè nhẹ của nàng. Một thứ thanh âm vô cùng dụ hoặc nổi lên trong đầu hắn. Thuận theo sự chỉ đạo của thanh âm đó, hắn từ từ cùng nữ hài hòa hợp thành nhất thể...

    “Khic Khic khic... Chủ nhân quả là thông minh, mới nói đã hiểu, đúng là tài năng trời phú. Ừmm, nếu như thế này thì thời gian ta ra khỏi đây sẽ được rút gần lại, quả là tốt quá! Lúc đó ta có thể cùng chủ nhân....? Không được, cấp độ của người hiện tại quá thấp, không thể cùng ta dung hợp được. Quá yếu! Bất quá, nhìn bộ dạng hiện tại của họ, thật không khỏi khiến mình nghĩ ngợi a!” Huyền tử thầm nghĩ tới nghĩ lui, nhìn hai người lăn lộn trên bãi cỏ, hơi thở nặng nhọc, tiếng rên ai oán khiến cho xuân tâm bị trói buộc lâu nay của nàng chợt nỗi dậy.

    Không biết tung hoành bao nhiêu lâu, chợt nghe nữ nhân bật kêu lên rối rít như tiếng chim. Cùng với tiếng rên đó, da thịt nàng cũng chuyển thành màu đỏ ửng. Trong não của Vương Tiểu Lục chợt vọng lên lời cảnh cáo rằng vùng phụ cận nhục thân của hai người có yêu khí xuất hiện. “Ah, là chu tinh đuổi tới rồi, ta phải chạy tiếp mới được!” Hắn đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy tám ngón tay của Thượng Quan Đào Đào đang bấu chặt lấy mình, gương mặt thoáng nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

    Tiểu Lục Tử hét bảo đóng sách lại, tinh thần thể tự nhiên bay ra khỏi sách. Hắn phát hiện mình trở về nguyên địa, Thượng Quan Đào Đào đang ngủ rất sâu ở trên lưng hắn, phát ra vài tiếng ngáy khe khẽ. Trong đầu hắn tựa hồ như có nhiều thứ, nhưng cũng dường như không có biến đổi gì, chỉ cảm giác toàn thân thanh tỉnh, lục thức trở nên mẫn tuệ hơn nhiều. Hắn dường như không dùng mấy lực khí, chân đã đi như gió, chạy nhanh về phía trước. Ở phía sau hắn, cách không xa mấy, đã nghe tiếng chu tinh gầm lên giận dữ.

    “A ha, tưởng là xuân mộng, giờ lại thành ác mộng, thiệt là hết biết oán trách ai nữa. Trong đầu hắn chỉ mãi thắc mắc là không biết tiểu nha đầu có biết chuyện vừa rồi không? “Nếu trong mộng nàng cũng mơ thấy mình có hành vi hủy hoại tiết trinh nàng, nhất định nàng sẽ đốt mình thành tro quá. Hừm, thật là phiền, cùng lắm là khi nàng tỉnh lại, có bị đánh chết mình cũng không thừa nhận là ổn!” Vương Tiểu Lục vừa chạy vừa nghĩ, không hề để ý đến khinh thân thuật của mình đã thăng tiến lên một cấp.

    Theo dấu vết còn để lại của Phong Nguyệt Phiêu cục, Tiểu Lục Tử chạy suốt đêm, tiểu nha đầu ở trên lưng vẫn ngủ vùi ngon lành. Hắn nhiều lúc muốn nhân cơ hội này lột trần nàng ra, làm cái việc như đã từng làm trong sách. Khi trời vừa sáng thì hắn đã nhịn không được, thò tay vào trong quần nữ hài kiểm tra một lúc, xác nhận là không có huyết tích gì cả, bèn yên tâm vô cùng.

    Nơi này là biên duyên của Long Cốt Sơn Mạch, do đó có thể nhìn thấy rải rác vài căn thảo ốc do thợ săn xây dựng. Tiểu Lục Tử cảm giác nữ hài trên lưng bắt đầu động đậy, thân người cũng nhẹ hơn nhiều, liền biết nàng đã hồi tỉnh. Không biết tại sao đã tỉnh rồi, nhưng nàng vẫn nhắm mắt vờ ngủ. “Ài, cõng ngươi trên lưng chạy cả đêm, cái lưng của ta nhiều chỗ không còn cảm giác nào nữa rồi.” Tiểu Lục Tử không khỏi lòng thầm than thở.

    “A! Đại ngô công a [con rết lớn!]!” Nữ hài ở trên lưng hắn chợt rú lên, chỉ vào các tử thi ở mặt đất phía trước hét chói lói.

    Tiểu Lục Tử không ngờ lời đầu tiên của nàng sau khi lại là tiếng hét lớn như vậy. Hắn không nhịn được cười, cái tâm trạng lo lắng bất an coi như giảm còn một nửa. Ở phía trước không những có thi thể của ngô công, mà còn có hai thi thể của nhân loại. Tiểu Lục Tử nhìn ra họ là người của Phong Nguyệt Phiêu Cục. Hắn vỗ vỗ vào mông của nữ hài, khẽ an ủi: “Toàn là mấy con ngô công chết cả rồi, có lẽ là sản phẩm của Lạc Phong bỏ lại đó. Không ngờ trên người của Chu Tứ Hải lại có Liệt Thú Đan. Loại đan dược này đối với yêu quái mà nói, thì rất có hấp dẫn lực.”

    “Ca ca, người ta sợ mà. Cái tên Chu Tứ Hải đó quả là ngu, trên người có Liệt Thú Đam lại không biết dùng Tàng Tức Ngọc Bình mà đựng, hoặc giấu trong Không Gián Giới Chỉ là xong. Thật đúng là tên ngốc, đi ngang qua Long Cốt Sơn Mạch này nhất định phải chết!” Thân người nóng bỏng của Thượng Quan Đào Đào cứ áp vào lưng hắn, kề miệng sát vào tai thì thào.

    Tiểu Lục Tử thấy nàng không để ý gì đến chuyện hồi đêm, trong lòng thập phần nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói: “Con ngốc, ngươi nghĩ ai cũng có không gian chỉ giới à? Hơn nữa, Chu Tứ Hải chính là đang trong lúc xui xẻo bị người hãm hại, không cần biết hắn đi đâu đều cũng gặp nhuy hiểm. Hắn xui xẻo, Phong Nguyệt phiêu cục cũng xui xẻo, hiện giờ chúng ta cũng trở thành những cái đầu lâu xui xẻo.”

    “Ca ca quả là thông minh, đoán không sai điểm nào. Tên Chu Tứ Hải đó muội đã gặp vài lần, hắn vừa kế thừa quyền đứng đầu gia tộc thì lập tức có chuyện hỗn loạn phát sinh. Hắn nhất định biết rõ chuyện này, phụ thân của ta thường nói Chu Tứ Hải có tâm cơ rất thâm sâu, không hiểu hắn vì sao mà trở thành như thế này”. Thượng Quan Đào Đào đem chuyện xảy ra sau đó như thế nào kể lại, mặc nhiên chấp nhận nam hài gọi nàng là cô ngốc, lại còn khen hắn thông minh nữa chứ. Chuyện này mà xảy ra trước đây một ngày, nhất định hắn sẽ tưởng mặt trời mọc ở hướng tây.

    “Đừng có gọi ta thân mật như vậy, ta vốn là tiểu tặc mà. Đã nửa năm rồi bọn ta vượt núi trèo đèo ở ngoài này, ta khẳng định thế nào rồi cũng bị Thượng Quan gia tộc bắt được. Nói không chừng lại còn vu thêm cho ta cái tội danh dụ dỗ thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia, khiến ta từ tiểu tặc trở thành dâm tặc mất!”

    Thượng Quan Đào Đào liền dẫu môi, bất mãn lầm bầm: “Ngươi nguyên là dâm tặc mà, hôm qua ở dưới sông đã hôn người ta, lén sờ mó người ta, lại còn nhìn thấy hết thân thể của người ta nữa. Ngay đến Đông Phương ca ca đã cùng ta đính hôn rồi mà còn không được nắm tay, ngươi làm như vậy còn muốn gì nữa?”

    “Thề có lương tâm trời đất, ta đâu có muốn như vậy!” Tiểu Lục Tử liền cảm thấy nhứt đầu, thầm nghĩ không được chọc giận nữ nhân. Tiểu nữ hài này không có gì tốt, hắn liền giơ tay phát thệ, liền bị nàng chộp lấy ngăn lại.

    Nàng hạ giọng thầm thì: “Hừm, coi như ngươi đừng có hòng chọc giận ta nhé!”
    Vượt qua không xa các xác chết của ngô công, Tiểu Lục Tử đột nhiên phát giác ở bụi cả gần đó có tiếng cười khỉnh kèm theo một cổ sát khí yêu dị. “Con ngốc chạy mau, có yêu quái!” Tiểu Lục Tử biết là chạy không kịp, bèn trước hết hất cô gái trên lưng hắn bắn lên trời. Hành động xả thân cứu người này khiến cô gái rất cảm động, nghĩ hắn không giống như người khác.

    Nữ hài vừa bị phóng lên trên, một đạo kình quang yêu dị đã bắn tới lưng dưới của hắn. Tiểu Lục Tử nghe được tiếng gió, bèn đảo thân tránh, có hạn chế việc sử dụng thân thể để tiếp một kích tất sát này. “Phốc!” Trên vai của hắn đã hiện một đạo huyết ngân, luồng kim quang khẽ trượt qua thân, chém gãy luôn nhiều thân cây.

    Tiểu Lục Tử trước hết biết nghĩ ngay đây là ngô công tinh, bởi vì các tử thi trên chiến trường lúc nãy không có yêu quái nào lớn trội hơn đồng bọn cả. Đầu mục của chúng nhất định chưa chết. Tiểu Lục Tử nghĩ mình quá sơ ý. Vai trái bị thương tuy không đau, nhưng lại có cảm giác khá nóng. Hắn biết, nơi đó của mình nhất định nhiễm phải chất kịch độc rồi.

    “Ca ca!” Nữ hài ngu ngốc quả nhiên bị cảm động, thân còn ở giữa không trung thì mắt đã ứa đầy lệ. Phản ứng của nàng cũng không chậm, vừa rớt xuống đất đã phóng ra mãn tinh thạch tiểu kiếm thuộc hỏa hệ, phát ra một đoàn hỏa tuyến, miệng cấp tốc mặc niệm chú ngữ, rồi hét to: “Hỏa tâm Hỏa Tuyến võng!” Hỏa tuyến đang toán loạn trở thành mũi tiến công rõ ràng, tụ lại từ tám hướng, biến thành một đạo hỏa võng [vòng lửa] bao lấy hai người họ.

    “Khạch khạch khạch! Bằng vào cái phá võng nhỏ bé của ngươi mà muốn ngăn Bổn Thánh à, quá ngây thơ đó tiểu mỹ nhân à!” Theo tiếng lầm bầm âm sâm cùng tiếng cười quái dị đó, một đám thanh vụ lập tức xuyên qua hỏa võng, ngưng tụ lại thành hình, rồi nhắm hướng Tiểu Lục Tử đang thụ thương mà bức tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,
  9. #10
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định

    Chương 10: Lão Ngưu Nộn Thảo ( Tam )

    Tiểu Lục Tử lúc này ngồi không động đậy trên đất, toàn tâm toàn ý bức độc ra khỏi người. Hắn biết, nếu không bức cho loại kịch độc này ra khỏi cánh tay, thì dù có thoát khỏi sự công kích của ngô công cũng vô dụng. Khi Thượng Quan Đào Đào phát xuất hỏa võng, gương mặt trắng bạch không có chút máu của hắn đã khôi phục phần nào tri giác. Máu ứa ra từ vết thương có kèm theo chút nước vàng. Nhưng khi Ngô công tinh tiến lại gần, hắn lại tiếp túc rơi cơn nguy hiểm, bèn cất thân nhích người về phía Thượng Quan Đào Đào.

    “Khạch khạch khạch khạch, tốc độ cũng nhanh lắm, để bổn thánh dùng phong hậu cốt châm do chính bản thân tế luyện xem có đuổi kịp ngươi không?” Ngô công tinh từ trong thanh vụ [luồng khói xanh] lách tránh đốm lửa nhỏ bắn ra từ chú thuật do Thượng Quan Đào Đào, há miệng phun ba cái cốt châm, phát thành những luồn hàn quang màu xanh đen, ở chân của châm có mang chút kim sắc nhàn nhạt.

    Thấy Ngô Công Tinh phun ra vũ khí, Thượng Quan Đào Đào hét lên kinh khiếp, phát ra vô số đạo hỏa phù, giục Tiểu Lục Tử: “Ca ca mau qua đây, cái đó chính là yêu khí chế luyện bằng đuôi của ong hoàng kim, tốc độ cực nhanh, mau tránh đi!” Tiểu nha đầu vô cùng lo lắng, xốc lấy tiểu kiếm, cắn lưỡi phun lên đó một ngụm máu tươi, thần sắc trang nghiêm, bắt đầu niệm chú ngữ.

    Tiểu Lục Tử nghe tiếng Hoàng kim Phong hậu Vĩ Cốt châm đã lâu. Cái này sau khi được yêu quái hoặc người tu chân chế luyện thành thì có tốc độ kinh người. Tuy nhiên, toàn thân hắn lúc này yếu ớt, tốc độ khuyếch tán độc tố trên miệng vết thương tuy đã chậm lại, nhưng vẫn còn ảnh hưởng lớn đến công lực. “Chết rồi, không biết cái lão quỷ sư phụ có chơi mình gì không đây. Nếu không cái luyện khí thuật truyền từ thượng cổ đó ta đã luyện được hơn mười năm rồi mà không thấy hiệu quả ít nhiều gì cả, đến nổi chuyện chống lại chút ám khí nhỏ nhoi này cũng không được.”

    Mắt thấy ba đạo thanh quang bắn tới gần, Tiểu Lục Tử vô lực nghĩ rằng, nếu ở trong không gian chỉ giới có cái thuẩn bài thì tốt biết mấy. Cái gì có thể cản được cái yêu khí do con yêu này chế luyện bây giờ?” .................. “Ca!...” Tiểu nha đầu tuôn trào nước mắt, thấy ba đạo thanh quan đã bắn hết lên ngực của Tiểu Lục Tử, nghĩ rằng hắn thể nào cũng chết, liền huy kiếm trong tay, dùng tinh huyết dẫn phát ra một hỏa chú xẹt thẳng tới.

    “Ai da!.... Á ô!” Trong luồng hỏa quang, hai tiếng kêu thảm đồng thời cất lên. Trong tay Tiểu Lục Tử lúc này là quyển Huyền Nữ Kinh, trên mặt sách có cắm ba cái phong vĩ châm vàng óng ánh. Tưởng mấy cây châm này sẽ phản hồi về thân của ngô công tinh, không ngờ có một cổ tiên lực thuần chánh hấp trụ, khiến yêu lực cường đại trên đó cấp tốc biến thành lục quang rồi bị hút vào bên trong sách.

    “Con nhỏ ngốc, ngươi đúng là cứng đầu, muốn thiêu chất ta hả?” Tiểu lục tử lăn mình trên cỏ, dập tắt lửa trên người. Có điều, lông mày của hắn lúc này đã bị thiêu rụi, tóc trên đầu cũng bị cháy lỗ chỗ.

    Ngô công tinh bắn người thoát ra khỏi biển lửa, thực sự không có cái vận khí tốt như Tiểu Lục Tử. Yêu khí mà nó sử dụng sanh mệnh nguyên thần của mình để chế luyện đã bị hấp thụ một lượng rất lớn, lại bị “Diệt yêu hỏa hải” đánh cho bị thương, chưa kể trước đó bị thương về tay Lạc Phong và Lạc Nguyệt nữa.

    “Ca ca, huynh không có chết hả, vậy tốt quá rồi!” Nàng chùi vội nước mắt vương đầy trên má, lấy lại tinh thần chạy vội tới bên Tiểu Lục tử hiện giờ cháy lem nhem như cầy thui, thấy Quyển Huyền Nữ Kinh trên tay hắn đang có cắm 3 cây châm đang từ từ bị hút vào trong. Nàng hiếu kỳ giật lấy xem, thấy đó là quyển sách trắng, ngoài những chữ kim sắc ngoài bìa, bên trong không có gì cả. Thất vọng có thừa, nàng đóng sách lại, ba cây phong vĩ châm cũng biến thành lục quang rồi mất hẳn.

    “Ta chết rồi chỉ có ngươi là cao hứng thôi đúng không? Thử nghĩ coi, ngươi định thui cho ta chết bao nhiêu lần rồi? Úi dà, rất may là không cháy hết tóc, chỉ có chân mày là bị trụi hết rồi., à, không biết cái chỗ mà ta với ngươi mới giao nhau lần đầu ở trong.... khầy khầy.... (ho) có bị thiêu trụi rồi không nữa.” Tiểu lục tử lấy lại Huyền Nữ Kinh bỏ vội vào không gian chỉ giới, sợ tiểu nha đầu thấy được điều gì đó thì không hay.

    “Trước đây người ta ghét huynh vì đã ăn cắp đồ của nhà người ta, hiện giờ không còn như vậy nữa, ưm,,, người ta chính là muốn cứu huynh, thấy huynh không chết, người ta mừng lắm, không có ý gì khác cả.” Thượng Quan Đạo Đạo nói mấy lời giải bày giống như thế thốt, gò má còn vương lệ dần dần ửng hồng.

    “Aaaa, nhân loại đáng chết, đừng có ở đó mà chàng chàng thiếp thiếp như vậy, mau trả ta phong vĩ châm nào!” Sắc diện của Ngô công tinh đã trở nên ảm não, không còn giấu mình trong đám thanh vụ hộ thân nữa, lộ xuất diện mạo thực sự ra ngoài, lộ hai răng nanh nhọn quắc, lặp lòe thanh quang, trên trán có hai cái bao trống, bộ dạng vô cùng đáng ghét.

    “Phì phì! Cái con yêu quái ti bỉ, ngươi đánh lén chúng ta, lại còn hại cho ca ca của ta gần chết, ta không cho phép ngươi toại nguyện đâu!” Tiểu nha đầu đứng bật dậy, cử kiếm hộ vệ phía trước Tiểu Lục Tử.

    “Khé khé khé khé, nếu biết ta là yêu quái, thì cũng phải biết chúng ta rất thích đánh lén chứ! Nếu không trả lại pháp khí cho ta, ta sẽ gọi đến trăm vạn độc trùng, từ từ thịt sạch bọn ngươi!” Nhãn châu dữ tợn của ngô công tinh nhìn trừng trừng Thượng Quan Đào Đào. Nó biết nữ nhân sợ nhất là các loại độc trùng, liền nói mấy câu áp bức, lập tức thấy nàng lộ sắc thái kinh hoảng, nên vô cùng đắc ý.

    “Con côn trùng nhỏ nhoi ở ngoài kia, đừng có to mồm như vậy chứ. Ngươi đã mất pháp khí luyện chế từ bổn mệnh nguyên thần, lực lượng bị giảm còn phân nữa. Hơn nữa trên người đã mắc phải thương thế, thoát khỏi bị chết thui đi chầu phật tổ là may lắm rồi. Hà hà, hiện tại bổn thiếu gia đã bức ra hết chất độc trong người, ngươi không có cơ hội nữa đâu!” Tiểu Lục Tử đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bắn ra tinh quang, bún tay phóng ra vài viên đá nhỏ.

    “ba ba ba ba!” Âm thanh lụp bụp liên tiếp vang lên. Cứ “bụp” một tiếng thì Ngô công tinh kêu la thảm thiết một tiếng. Nó khủng khiếp lùi lại hơn cả trượng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi dùng pháp môn gì thế? Làm sao có được lực lượng mạnh như thế?”

    “Ha ha, rết gì mà tò mò quá vậy. Muốn biết thì lại gần đây chút, bổn thiếu gia sẽ nói cho!” Vừa nói, hắn vừa dợm vận lực vào mấy viên đá nhỏ trong tay, thực sự là cố ý cho Ngô Công Tinh nhìn thấy.

    “Ta ngu gì theo lời ngươi, ta ở đây cũng nghe được mà.... aaa....”Ngô công tinh ôm đầu đào độn, biến thành một con rết thật to, nhanh chóng chạy biến vào trong các bụi cỏ, khiến cho các phiến lá khô bốc lên bay mù mịt.

    “A, ca ca, con rết to quá!” Thượng Quan Đào Đào thu lại tiểu kiếm, đồng thời hét to một tiếng nhào vào lòng Tiểu Lục Tử, động tác có thể nói là thành thục tuyệt vời vô cùng.
    “Phốc!” Tiểu lục tử phun ra một ngụm máu, dù là luyện khí sĩ nhưng nếu dùng chân nguyên mạnh và lâu dài như vậy sẽ đưa đến nội thương trầm trọng. Hắn vỗ vỗ vào mông tiểu nữ hài, cười khổ bảo: “Chúng ta mau chạy, nếu không con côn trùng khốn đó biết được, khẳng định sẽ quay lại đuổi theo.”

    Thượng quan Đào Đào không ngu, lập tức biết ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng cũng phát ra quá nhiều hỏa chú, pháp lực đã hao tận, cái hình chú pháp cuối cùng đã phải dùng đến tinh huyết thêm vào mới xuất ra được. Còn Tiểu Lục Tử trúng phải kịch độc của Ngô công tinh, không thể chiến đấu được, do đó họ đang bị đe dọa nghiêm trọng.
    Sắc trời đã sáng tỏ, Thượng Quan Đào Đào kề vai dìu Tiểu Lục Tử, đi ba bước dừng một bước, cuối cùng cũng xuống được núi. Nữ hài vốn là thuật sĩ, không có bao nhiêu khí lực, lại phải hỗ trợ nam nhân bị thương, mệt túa mồ hôi ướt cả quần áo, làm hiện da thịt nõn nà dưới lớp hồng y ướt sủng.

    Ở dốc núi có một tiều phu đang chặt cây, niên kỷ ước chừng 17-18, mặt đỏ râu dài, vẻ mặt anh tuấn, thân người ra dáng là người có tập võ. Y đang huy động một cây trường đao dài hai xích, vừa chặt cây vừa hát một bài sơn ca.

    “Phía sau có yêu quái, tiều phu ơi, ngươi mau chạy đi!” Thượng Quan Đào Đào hảo tâm hét to báo tin, rồi tiếp tục dìu Tiểu Lục Tử đi về phía trước.

    Người tiều phu đứng sững người lại, rồi sau đó cười lớn bảo: “Quan Vũ ta ở trong núi này có hơn 20 năm, nào có sợ yêu quái bao giờ, dù có yêu quái nào đến đây, nhất định cũng bị chém thành hai mãnh dưới cái dao chặt cũi dài hai xích này!”

    “Ngươi, ngươi là ai? Vương Tiểu Lục hồi phục chút tinh thần, cẩn thận hết nhìn hán tử mặt đỏ râu dài thì nhìn tới cây khảm đao trong tay y.

    “Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ. Bổn nhân tính là Quan tên là Vũ, tiểu huynh đệ có điều gì muốn hỏi?” Hắn tử mặt đó khuỳnh tay ngang ngực hỏi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 3 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 3 khách)

DMCA.com Protection Status