Chương 5: Chân tiên
Dù mệt mỏi nhưng đoàn người chẳng thấy buồn chán chút nào. Đôi lúc gặp bạn đồng hành, nhưng hầu hết đều là người trẻ nên họ đi nhanh và bỏ mọi người ở lại sau. Nguyệt và Huệ Minh đã lại đi chung với nhau. Huệ Minh trên lưng đeo ba lô kiên nhẫn bước từng bước.
“Huệ…Huệ Minh… tớ đi… hết nổi…rồi…” Nguyệt ngồi thụp lại hổn hển nói.
Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần. Hễ mẹ Huệ Minh hay Nguyệt đuối sức, mọi người lại tạt qua ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi. Thực ra ngoại trừ dượng Lăng, ở đây không ai là không thấy mệt. Cả dì Hoa cũng buông túi xách mà ngồi phịch xuống đất. Huệ Minh cởi ba lô rồi ngồi bên cạnh Nguyệt.
“Hay tớ thử giúp cậu bớt mệt nha.” Huệ Minh đề nghị.
Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy:
“Không được đâu. Nguyệt không sao.”
Dẫu Huệ Minh nói như thế nhưng cậu bé cũng không biết điều kỳ diệu lúc trước có lại xảy ra lần nữa không. Vả lại Huệ Minh cũng biết rằng Nguyệt sẽ không muốn cậu phải thay cô bé gánh chịu thêm nữa. Nhưng lòng quan tâm của cậu cho Nguyệt là rất lớn nên không nỡ để cô bé chịu khổ.
Chợt có một tiếng rít kỳ lạ quanh quẩn. Huệ Minh đứng phắt dậy cảnh giác.
“Chuyện, chuyện gì thế?” Nguyệt vôi vàng hỏi.
Huệ Minh kéo Nguyệt lại ra sau, mắt dáo dác nhìn quanh.
“Hình như có rắn.” Huệ Minh nói lớn.
Nghe tới rắn, Nguyệt thét lên sợ hãi rồi bám lấy Huệ Minh run cầm cập. Dượng Lăng nhặt hòn đá rồi ném vào bụi cây xa xa.
“Chết này!” Dượng hét.
Hòn đá vạch ra đám lá cây. Huệ Minh nhìn thấy một đôi mắt xanh thấp thoáng trong bụi cỏ. Đôi mắt ấy dường như mang theo một loại thần thái nào đó làm cậu bé hãi hùng.
“Nó chạy rồi.” Dượng Lăng nhìn theo rồi trấn an mọi người. “Thôi, mấy cô đứng dậy đi nào. Kẻo dưới chân lại có rắn bây giờ!”
“Anh toàn nói lung tung.” Dì Hoa trách khi thấy mẹ Huệ Minh nhảy bật ra khỏi chỗ ngồi. Dượng cười khì khì bảo:
“Cô Uyển nhát quá.”
Sau một lúc nghỉ ngơi mọi người lại tiếp tục lên núi. Trời chuyển dần về chiều và mọi người cũng ngày một gần tới đích hơn. Khi trở lạnh, những đứa trẻ mặc thêm áo khoác. Huệ Minh cũng đưa lại ba lô cho dượng Lăng. Đến gần tới nơi thì thấy một mình dượng mang hết mọi đồ đạc. Ngay cả dì Hoa cũng mấy lần than thở thì chẳng nói tới mẹ Huệ Minh và Nguyệt.
Rốt cục thì mọi người cũng đã lên tới chùa. Nhưng chẳng ai còn muốn đi ngắm cảnh gì nữa. Trong khu vực của chùa thì đã có chỗ nghỉ ngơi cho khách hành hương. Mẹ Huệ Minh đã không phải tới nơi này lần đầu nên đã mang theo chăn gối chuẩn bị trước. Mọi người chuẩn bị để ở lại qua đêm, đến sáng ngày làm lễ rồi đến chiều sẽ trở về. Ít nhất thì đó là dự định như vậy.
Huệ Minh chỉ mang theo cuốn sách của dì Hoa bên người. Khi người lớn bận bịu những việc khác nhau và Nguyệt thì mải mê điều gì đó khác, cậu bé lại lấy ra đọc. Huệ Minh cảm thấy dường như hàm nghĩa trong từng câu, từng chữ đã thay đổi khi cậu đọc lại. Ban đầu cậu bé cảm thấy đây là một cuốn sách dạy khí công chữa bệnh, nhưng khi đọc lại cậu cảm thấy dường như không chỉ như thế thôi. Huệ Minh đọc cho tới tận khi đi ngủ. Ngay cả Nguyệt ở bên cạnh cũng không làm cậu bé xao lãng đi.
Nửa đêm, trăng sáng vằng vặc. Cửa chùa mở toang làm ánh trăng chiếu đến đầu giường. Dưới màn, Huệ Minh thấy Nguyệt trăn trở mãi chưa ngủ được. Rồi cô bé rời giường bước ra bên ngoài. Dáng Nguyệt bước đi không đều đặn, cũng không quay nhìn lại.
Huệ Minh cũng không ngủ được. Một phần vì trăng sáng quá, một phần lại vì trong cơ thể cứ như có luồng khí nóng trào qua cuộn lại. Đợi một lúc lâu thấy Nguyệt không quay về, Huệ Minh cũng rời giường.
Ra bên ngoài:
Gió thổi hiu hiu cầm cập lạnh
Chuông đồng im ắng bóng vờn quanh
Trăng sáng như gương soi đường lối
Ngõ Phật khúc khuỷu tuột xa xăm.
Đi một vòng Huệ Minh chưa thấy Nguyệt đâu, mà lại càng lúc càng tỉnh. Huệ Minh men theo đường mòn lên núi. Đường càng về trước lại càng khó đi. Đá cuội lởm chởm, đôi lúc chắn ngang đường. Huệ Minh nhìn lại, thấy mái chùa đã nhỏ đi trong tầm mắt. Xung quanh lại âm u rùng rợn. Trong lòng lúc này mới thoáng sợ hãi, bèn dằn nội tâm xuống định quay về. Nhưng bỗng nhiên Huệ Minh thấy dáng người quen thuộc nhỏ nhắn của Nguyệt ở phía trước. Cô bé đi xiêu vẹo. Không biết là vì đường khó đi hay là mộng du. Huệ Minh gọi lớn:
“Nguyệt!”
Tiếng gọi vang vang tận sâu vào núi mà không thấy Nguyệt ngoảnh lại nhìn. Huệ Minh tâm thần bất định, nhìn lại cảnh vật xa xa dưới tầm mắt rồi quyết định đuổi theo.
Huệ Minh vừa đuổi vừa gọi. Bỗng thấy Nguyệt ngã sấp xuống đất rồi im bặt. Huệ Minh hốt hoảng. Vì chạy quá nhanh mà trượt chân mấy lần làm đầu gối trầy chảy máu. Nhưng Huệ Minh cũng cố chạy được tới chỗ Nguyệt bị ngã. Chỉ thấy cô bé nằm ở nơi đó. Váy dài lấm lem, mắt nhắm nghiền đã lịm đi. Chỗ chiếc giày thêu có một con rắn trườn nhanh qua đó. Nó ngoảnh lại nhìn Huệ Minh. Đôi mắt ấy vẫn thế, dường như mang theo một loại cảm tình.
Huệ Minh lay Nguyệt và gọi.
“Nguyệt ơi! Nguyệt!”
Mãi không thấy cô bé tỉnh. Huệ Minh rơi nước mắt. Thấy chỗ chân cô bé có vết rắn cắn mà Huệ Minh lại không biết sơ cứu. Cậu bé gọi:
“Cứu với! Cứu!”
Gọi khản cổ mà chỉ thấy núi rừng đáp lại. Không biết có người nào nghe thấy không. Nhưng nơi này cách chùa khá xa. Chỉ sợ khi người lớn tới thì Nguyệt đã gặp chuyện không may, nên Huệ Minh đỡ cô bé dậy rồi cố hết sức mới cõng lên được vai.
Đường lên tuy khó nhưng tương đối an toàn. Huệ Minh cõng Nguyệt trở xuống lại khó khăn và nguy hiểm rất nhiều. Vì cõng cô bé tuột dốc nên Huệ Minh không thể giữ thăng bằng, đi chưa xa thì cậu bé đã đuối sức rồi trượt chân té xuống. Cậu bé chỉ có thể đỡ Nguyệt không bị đập đầu xuống đất rồi cả hai tách nhau, té tới hai chỗ bất đồng. Đau đớn không làm Huệ Minh quan tâm, cậu bé chỉ còn biết khóc vì quá lo lắng cho Nguyệt. Lúc này cô bé không những hôn mê mà còn trầy trụa khắp người. Huệ Minh thậm chí còn thương nặng hơn nhưng đầu óc hãy còn tỉnh táo.
“Huệ…Minh…”
Nguyệt nói đứt quãng trong mê mệt. Huệ Minh đứng dậy lại đỡ cô bé lên một lần nữa rồi quyết tâm đưa xuống núi. Nhưng cả người đau nhức. Đi một lúc lại thấy mình rẽ nhầm vào đường lạ. Huệ Minh nhất thời không biết nên quay trở lại hay đi thẳng tới trước. Lúc ấy Nguyệt lại rên rỉ ở sau lưng. Cậu bé cắn răng gạt bụi cõng Nguyệt tiến lên.
Đường càng đi càng xấu. Huệ Minh nhận ra là mình đã lạc đường. Nếu quay trở lại thì không biết khi nào mới có thể trở về. Rừng núi hoang vu cô quạnh, sương xuống ngày một dày làm thấm ướt cả áo ngoài. Mệt mỏi, lo lắng. Huệ Minh chưa từng cảm thấy có lúc nào bản thân bất lực đến thế. Cậu bé ôm chặt thân người nhỏ bé của Nguyệt, gục mặt than khóc nức nở.
“Cậu bé, đừng khóc.” Một giọng nói trầm bổng vang lên ở đằng trước.
Huệ Minh hoảng hốt ngã cả người về sau. Nhưng ngẩng đầu thì thấy một dáng người đứng đằng trước. Dưới trăng rằm, áo tiên phất phới. Cả người dường như tỏa ra hơi ấm xua tan cả gió ngàn heo hút.
Đó là một thanh niên trẻ tuổi. Mặt đẹp như ngọc. Trang phục cổ đại mà người ấy mặc thì Huệ Minh chỉ mới thấy trên tivi. Người ấy tiến sát rồi ngồi xuống, đặt đầu ngang tầm mắt Huệ Minh. Huệ Minh nhìn rõ nét mặt anh ta. Không chỉ đẹp, mà còn chính khí lẫm nhiên, trong con ngươi tỏa hào quang trí tuệ. Huệ Minh yên tâm. Không đợi Huệ Minh cầu, người ấy đã nhét thứ gì vào miệng Nguyệt rồi vỗ mấy cái rồi thấy cô bé nuốt trọn vào bụng. Thủ pháp như thế Huệ Minh mới thấy lần đầu.
“Anh làm gì vậy?” Huệ Minh lo lắng hỏi.
“Cho nàng ấy ăn giải độc đan. Thuốc ấy công hiệu lắm. Sẽ tỉnh ngay thôi.” Người ấy đáp rồi đỡ lấy Nguyệt từ Huệ Minh. Không như cậu nhóc bảy tuổi. Người này nhấc Nguyệt lên dễ dàng như cành trà lá mận. Nhìn Huệ Minh anh ta chỉ để lại một câu: “Đuổi theo!” rồi chạy ngược lên núi.
Huệ Minh vội đuổi theo. Thấy người ấy đi như bay. Huệ Minh dùng hết sức nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Trong rừng cây hướng đi lên chỉ có một đường độc đạo. Đi đã khó mà chạy lại càng khó hơn. Đáng lẽ Huệ Minh hẳn là không đuổi theo nổi. Thế nhưng dường như lần này lại khác hẳn. Thân nhẹ như không, khi chạy lại cảm giác như có người đẩy, cơn đau cũng không còn thấy tăm hơi.
Người nọ chạy phía trước, chốc chốc giảm tốc lực cho Huệ Minh đuổi kịp. Dưới núi thấy ánh đèn pin rọi lên tận trời mà người nọ làm như không thấy. Huệ Minh gọi với:
“Anh ơi khoan đã! Chùa ở dưới này cơ mà!”
Nhưng người ấy không để ý, cứ chạy miết. Huệ Minh chỉ đành cố sức đuổi theo. Lên đến lưng chừng núi chỉ thấy một hòn đá lớn vươn ra ngoài. Lúc ấy trăng vừa vặn treo trên mỏm đá.
Huệ Minh người mồ hôi đẫm ướt áo. Lúc này đã thấm mệt, theo anh ta đi đường mòn tiến vào sơn động ngay phía dưới hòn đá lớn ấy. Thấy ở đó có ánh sáng nhè nhẹ, biết là người đã sống ở nơi ấy từ lâu. Huệ Minh nhỏ người, tiến vào có thể đứng thẳng. Nhưng chàng thanh niên ấy phải hơi cúi thấp đầu. Vừa vào trong thì thấy trong động chẳng khác gì phòng ở, rất gọn gàng sạch sẽ. Anh ta đặt Nguyệt lên giường đá có trải chiếu rồi xoay người lại nhìn Huệ Minh.
Huệ Minh hơi thở còn gấp gáp nhưng cũng chưa chào hỏi, mà tiến ngay đến bên cạnh xem xét tình trạng của Nguyệt. Chỉ thấy cô bé sắc mặt hồng hào, hơi thở đều đặn. Nơi có vết rắn cắn máu chảy ra màu đỏ. Lúc này Huệ Minh mới tin tưởng hẳn, thở phào hỏi:
“Bạn ấy ổn chưa ạ?”
Người ấy ánh mắt lấp lóe, gật đầu trả lời:
“Chắc hết rồi. Giờ chỉ là vì dược hiệu của thuốc nên chưa dậy ngay được.” Người ấy cầm đèn soi tỏ hơn khuôn mặt của Nguyệt, gật gù. Rồi lại nói: “Hôm nay may mắn cho hai nhóc gặp được ta. Con rắn cắn cô bé này không phải rắn thường. Nó là rắn yêu đã sinh linh trí.” Nói tới đây thấy Huệ Minh sắc mặt hãi hùng mới lại tiếp: “Đừng lo. Nó mới chỉ tu được mấy chục năm. Độc tố cũng chưa thấm sâu nên cứu chữa dễ dàng. Lại đợi thêm nửa canh giờ chỉ sợ thần tiên khó cứu.”
Huệ Minh giữ lấy tay Nguyệt e dè hỏi:
“Ngài là thần tiên ạ?”
“Thần tiên hả?” Người ấy hỏi lại, mang vẻ mỉm cười. “Ừ, ta là thần tiên đấy. Ta đã sống ở đây 400 năm rồi.”
Huệ Minh mắt trợn ngược:
“Bốn…bốn trăm…năm?”
“Phải. Ta vốn là người sống ở đất Thuận Hóa. Mấy trăm năm trước chiến tranh loạn lạc khắp nơi. Ta may mắn được Sư Phụ cứu đi rồi tới núi này tu hành. Tên húy ta là Triệt. Về sau Sư Phụ đặt thêm tên chữ là Khiêm. Ngươi gọi ta Khiêm là được.”
Huệ Minh đâu dám bất kính như vậy. Gặp thần tiên, Huệ Minh nghĩ thông suốt bèn gọi:
“Khiêm tiên sư…”
Rồi cúi lạy vái tạ ơn cứu mạng.
Vị tiên sư nọ tỏ ra hài lòng. Không biết lấy từ đâu một bình hồ lô. Mở ra thấy hương thơm nhè nhẹ. Ông bảo:
“Bây giờ ngươi hẳn là đang lạnh. Uống một hớp thứ nước này vào sẽ hết.”
Huệ Minh kính cẩn nhận lấy. Trong lòng nơm nớp lo sợ. Biết đây là thứ nước quý, không dám uống. Khiêm tiên sư nhắc:
“Thứ ấy cho ngươi.”
Huệ Minh lắc đầu vội đáp:
“Không được đâu ạ. Con… con không dám.”
Tiên sư bật cười, bảo:
“Thứ ấy với ngươi là quý. Nhưng với ta thì chẳng đáng gì.”
Huệ Minh áy náy hỏi:
“Vậy…vậy con chúc cho Nguyệt uống được không ạ?”
“Nguyệt là tên cô bé này đó hả? Được, được. Không sao cả. Đã cho ngươi thì là thứ của ngươi. Thích dùng sao thì dùng.”
Huệ Minh bèn nâng đầu Nguyệt dậy đỡ cho cô bé uống, cẩn trọng cố không để rơi giọt nào nhưng lại vẫn chảy ra một ít. Huệ Minh hồi hộp dòm sắc mặt Khiêm tiên sư, thấy ông không biểu lộ gì thì đậy nắp lại rồi bỏ lên bàn đá.
“Ngươi không định cầm theo ư?” Khiêm tiên sư hỏi.
Huệ Minh lắc đầu. Vị tiên sư ấy nghiền ngẫm rồi phất tay nhặt chiếc bình.
“Chỗ này không phải chốn của ta. Ngươi đặt đây làm gì?”
“Đây không phải nhà của Ngài ạ?” Huệ Minh dè dặt hỏi.
Khiêm tiên sư lắc đầu.
“Chỉ là nơi người phàm trú chân thôi. Ta để cô bé này ở đây, nghĩ là tới sáng sẽ có người tới làm lễ. Hẳn sẽ thấy mà đưa về, khi ấy cô nhóc này chắc là cũng vừa tỉnh lại.”
Thấy Huệ Minh nghi hoặc, Khiêm tiên sư nói:
“Ban nãy ta dưới chùa gặp ngươi. Vốn là ta đã theo dõi ngươi từ dưới chân núi rồi.” Tiên sư ý vị bảo.
Huệ Minh hốt hoảng:
“Ngài…Ngài xem con làm gì?”
Bị một vị tiên nhân dòm ngó, muốn nói không sợ quả là không thể.
“Hừm. Ta thấy ngươi căn cốt phi phàm, lại là nãi bạch thể. Hẳn có người đã giúp ngươi trước đây, giúp ngươi làm sạch thân thể. Chứ người hiện đại là không thể nào đạt được trạng thái này. Ngươi có bái ai làm thầy sao?”
Huệ Minh lắc đầu, đáp:
“Con chưa từng ạ.”
Người nọ mừng rỡ ra mặt. Lại hỏi:
“Tên con là Huệ Minh phải không?”
Huệ Minh gật đầu. Không nhận ra trong chốc lát Khiêm tiên sư đã thay đổi cách gọi với cậu bé.
“Hảo, hảo. Huệ Minh này. Ta thấy con tư chất thông minh, tâm tư sáng sủa. Ta muốn nhận con làm đồ đệ, con có chịu không?” Khiêm tiên sư hỏi.
Huệ Minh lập tức khựng lại nơi đó. Hôm nay cậu bé đã trải qua nhiều chuyện. Nay lại được một vị tiên sư để mắt tới. Trong lòng thấp thỏm, Huệ Minh hỏi:
“Ngài dạy con tu tiên sao?”
Tiên sư gật đầu, đáp:
“Phải. Ta dạy con phép tu tiên sống lâu nghìn tuổi, trẻ mãi không già. Nhưng tu luyện khổ cực, phải cắt đứt tình duyên phàm trần. Theo ta vào núi tu hành không thể sống chung với cha mẹ. Con có chịu chăng?”
Huệ Minh nghe thế liền ngần ngại, trong lòng đắn đo. Bóng dáng cha mẹ hiện lên trong đầu. Cậu bé là đứa con có hiếu. Mẹ cậu là người mà cậu bé yêu quí nhất trên đời. Cha cậu, tính tình dù hung ác nhưng lại chỉ hung dữ với người khác. Huệ Minh không nỡ rời xa họ khi chưa trọn vẹn chữ hiếu. Huệ Minh nói:
“Con muốn tu hành nhưng cũng muốn báo đáp cha mẹ. Như vậy có được chăng?”
Khiêm tiên sư bảo:
“Chuyện đó nào có khó gì. Con tu thành thần tiên rồi, muốn báo đáp cha mẹ lại chẳng dễ dàng ư?”
Huệ Minh cũng cho là phải. Nhưng trong thâm tâm cậu bé vẫn còn một người nữa mà cậu không muốn rời xa. Nhìn cô gái bé nhỏ đang nằm trên giường đá, Huệ Minh trong lòng đau xót. Nghĩ đến cảnh không thể gặp lại Nguyệt nữa, Huệ Minh thấy lòng tiếc nuối không nguôi. Khiêm tiên sư thấy vậy bèn bảo:
“Ta để con ở đây suy nghĩ vậy. Hai canh giờ nữa ta trở lại. Nếu con muốn theo ta tu hành, thì không thể bái biệt họ mà phải đi ngay.” Nói rồi đi ra ngoài động để lại Huệ Minh sau lưng đắn đo phân vân.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile