TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 14

Chủ đề: Cuộc sống ở Buôn Chua

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 6 Sự


    Xào xạc xào xạc

    Sự quơ tay, vén cành cây trước mặt, bước về phía trước.

    Xa xa tiếng nước chảy róc rách.

    "Đã đến con suối." Sự tự nhủ.

    Ăn cơm xong, rảnh rỗi, Sự qua nhà thằng bạn bên kia đồi chơi. Bữa trước, nó bảo mới bẫy được thứ hay ho.

    Vùng này ít đường, chỗ nào đi được là đi. Cây mọc rậm rạp, đường gập ghềnh. Trời lại nhá nhem, Sự bước thấp bước cao, chui ra bụi cây.

    Ánh sáng lờ mờ, con suối nhỏ chảy qua. Từng hòn đá, to nhỏ nằm la liệt, tạo ra khoảng trống hiếm hoi giữa những tán cây lớn hai bên bờ.

    Sự bước chậm qua từng hòn đá, đôi khi nhún nhảy qua hòn đá to, xa hơn. Đi chếch lên, qua bờ dốc, Sự nắm sợi dây buông xuống, mượn lực leo lên.

    Qua bờ, con đường dốc lên, trời tối hơn. Sự lầm lũi bước qua từng gốc cây to. Gió thổi xào xạc, đâu đó tiếng reng reng gọi bạn tình.

    Sắp đến nhà thằng bạn. Sự dừng lại, bên cây xoài, cách mé nhà chục mét, đưa lên tay làm loa.

    "Hú u ú…"

    Thường nó huýt sáo, vài lần gặp phiền phức nên bỏ. Hú như sói động tình.

    Có bóng mờ ẩn hiện. Cả người từ trên xuống dưới bao phủ màu đỏ, phiêu phiêu, tới gần.

    Sự trợn mắt, chằm chằm vào cái bóng.

    Gió nhẹ, dế kêu, giọt mồ hôi trượt dài trên má.

    Có tiếng sột soạt, thằng Sâm chui ra, nhem nhẻm tối.

    Hai thân hình mò mẫm đi về phía ngôi nhà.

    Ánh đèn lay lắt hắt ra từ căn bếp nhỏ. Ba bóng hình nhảy nhót, múa may trên mặt tường.

    Sâm duỗi chân, ngồi xỉa răng.
    Ăn đã đời.
    Thoải mái.
    Nói với qua thằng em đang đứng dậy, chuẩn bị đi đổ đồ thừa.

    "Để gọn vô chậu, mai xử lý."

    "Mày không biết chuyện nhà Phòng Mén à!"

    "Haha. Để con Thúy theo nó." Sự nói vui.

    "Theo ăn cứt á." Sinh lầu bầu, đi vào góc.

    Cái nhà đang yên lành, bùng cái ông Phòng đòi ly hôn. Náo ồn ào. Ông Phòng muốn con Thúy theo mình, bà Mén không chịu, đòi chia đôi. Bả xẻ đôi đứa con gái, lấy một nửa, mang đi. Nửa còn lại, ông Phòng đem chôn. Tan một cái nhà.

    "Dạo này sao rồi?" Sự hỏi Sâm.

    "Chẳng sao. Bả ta ăn xong, đói, lởn vởn khắp nơi kiếm đồ ăn."
    "Bữa, mò theo ông Trắng lúc ổng đi cầu, bị đánh đứt đôi, để lại nửa dưới, chạy mất."

    "Chà."

    Sự chép miệng, đứng dậy nói: "Mai có đi câu cá chơi không?"

    Sâm xua tay.

    "Thôi! Dạo này ma nước hoành hành, có ba thằng, chết ai chịu, bữa khác rũ vài đứa nữa hẳn đi."

    Trăng lên, qua suối, Sự cúi người vốc nước rửa mặt. Trời càng oi bức.

    Nhảy qua hòn đá, chui người, mất hút sau bụi cây. Phía bên kia, sau thân cây, bóng đỏ thập thò.

    Rừng cây im ắng, lớp lá dày, phủ kín mặt đất. Ai đó, nằm im, chìm dần, lá mục phủ kín, che lấp, không dấu vết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 7 Căn nhà hoang


    Đêm. Giọt mưa đánh vào mái nhà "tí tách" mãi từ ban chiều.


    "Cốc cốc" Căn phòng im ắng vang lên tiếng gõ, u ám.


    Phong lật người dậy, ầm ầm, đi ra cửa.


    Bên ngoài, bóng người lắc lư, rũ rượi.


    "Không phiền à! Biết mấy giờ rồi không?"


    Phong mở cửa, quát tháo bóng người.


    "Rầm rầm" Tia chớp xoẹt qua tầng mây. Tia sáng hiện lên, người đàn bà mặc áo choàng rách rưới, tóc rũ xuống che mất đi khuôn mặt. Nước giọt "tong tong" tạo thành vũng.


    "Đi đâu đây?" Thành hỏi.


    Im lặng. Bóng người đứng đó, không nói gì.


    Phong nhìn bà già, hét lên: "Biến về!" rồi đóng sập cửa. Lầu bầu "đồ thần kinh".


    Tiếng sét giật đì đùng, chớp loé khung ảnh người đàn bà, trên bàn thờ, mỉm cười, quỷ dị.


    Phong đi vào phòng, ghé qua nhìn thằng con trai, cu cậu ngủ say, đạp mền xuống chân. Bước lại kéo mền đắp lên, Phong về giường ngủ tiếp.


    Trăng sáng tỏ, không khí mát mẻ. Thông mơ màng ngồi dậy, mắc tiểu. Nó mò mẫm mở cửa hông. Tia sáng chiếu vào mang hơi lạnh.


    Lật đật mang dép, Thông bước xuống bậc cấp.

    Đất ướt, nhem nhép, dính cục vào, dép nặng thêm.


    "Phiền thật."

    Thông bước vội, sau hè, "róc rách".


    "Hừ hừ…" Tiếng vang nhỏ. Thông kéo quần, liếc ra ngoài đường.


    Đường xóm rộng rãi, đi qua trước mặt nhà, cách vườn rau khoai. Trăng sáng nhạt, lờ mờ thứ gì đi ngang, trăng trắng, ken két như bộ xương khô.


    Thông bước lên bậc cửa, quay đầu nhìn ra đường, vắng lặng ánh trăng soi.





    Căn nhà lọt thỏm giữa vườn cây, rách nát. Mùa sầu riêng, lũ trẻ ghé qua theo mùi thâm thẩm, tìm quả chín, phát hiện ra.


    Căn nhà bỏ hoang từ lâu. Người bỏ đi đâu mất, sau mọc lên vài cây ăn quả, người lớn nói vậy.


    Đêm về, có tiếng "bang bang" "leng keng" vang vọng trong nhà, "thùng thùng" như có ai ở trong.

    Lũ trẻ truyền tai nhau, thêu dệt đủ thứ. Điều chắc chắn là có ai đó bị nhốt ở đây, đêm đến mới hoạt động.


    Một sáng, thằng Sinh nhà ông Khánh bên kia suối, đánh bạo, lẻn vào xem.


    Căn nhà tung tóe mảnh gỗ, bùi nhùi, mạng nhện giăng khắp nơi. Từng vũng nước đọng, rơi vãi còn lại sau cơn mưa. Chiếc tủ thờ tan nát, rơi vãi vài mảnh gương vỡ. Chiếc giường xập xệ, kê phòng trong, chiếu gối không còn, chỉ còn nhúm bụi rải đầy.

    Sau căn bếp, nồi chảo tứ tung, có vài dấu vết như thú cào trên ván gỗ, sâu hoắc.


    Thằng Sinh tìm tìm, không có gì, nó lấy được con dao bầu chặt thịt cắm giữa sàn, mang ra.


    Tụi bạn trầm trồ, khen nó. Kết quả, mang con dao về nhà thì bị anh nó đánh một trận. Bố nó ngồi nhìn không nói.


    Hôm đó, tiếng "bình bùm" vang liên tục trong căn nhà hoang.

    Lúc lũ trẻ ghé xem thì căn nhà trông càng rách nát, mảnh đất xung quanh như bị xới tung, loáng thoáng lẫn vài củ khoai đỏ trong lớp đất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 8 Bà Tư


    Mảnh đất rậm rạp, đồi núi chập chùng, liên miên bất tận cây cỏ. Thú dữ hoành hành, rắn rết tràn lan.

    Vùng khai hoang là vậy, phong phú vậy. Ở đây, con người đấu tranh với trời, với đất, với thú dữ và sâu độc. Họ sống ngang tàng, tranh nhau từng hơi thở.

    Con đường đất đỏ chạy dọc lưng đồi, qua ngôi nhà mái ngói đỏ au dưới nắng hè. Bóng người bước vội, chân nhỏ thoăn thoắt bên mép đường. Đường đất ở đây như bị xẻ ra thành chiếc máng xối lớn dài ngoằng, lõm sâu ở giữa.

    Thành lên thăm bà Tư.

    Bà già lắm, thui thủi một mình từ ngày ông Khanh, con bà, đi tù. Nó không hiểu đi tù là gì, chỉ biết người hay chơi với nó mỗi lúc sang không xuất hiện nữa. Nghe người ta nói ông Khánh giết ai đó, chẻ đầu ra làm đôi.

    Chạy một lèo lên đồi, trước nhà vắng tanh. Nhà không nuôi chó, cũng chẳng có điều kiện mà nuôi. Nhà khác có chó nó không đi lại tự nhiên như vậy. Nó sợ chó.

    Cửa mở, trong nhà không có ai. Thành đi vào, rót ly nước, làm một hơi. Quay qua quay lại, vắng tanh. Chả buồn gọi, nó nghĩ bà già đi đâu đó.

    Thành ngồi trên ghế, ngẩn nhìn nóc nhà. Từng cây cột chèo vắt ngang chia ngôi nhà thành ba gian, rộng rãi.

    Thanh xà ngang kia, hình ảnh lúc nhỏ, bị vứt lên. Ông Khanh ôm nó tung lên, tiếng cười vang vọng.

    Ngồi một lúc, Thành đi loanh quanh nhà, chẳng có gì. Bà Tư vẫn chưa về. Nó lủi thủi bước ra về.

    Đang đi Thành nghe ai gọi. Quay đầu sang nhìn, thằng Nam í ới vẫy tay trên cây ổi trong vườn nhà nó.

    Thành nhảy qua bên bờ đường đối diện, chạy tuốt vào vườn tiêu, qua sân, đến cạnh bên nhà, ngước nhìn thằng Nam vắt vẻo trên cây.

    Nam men ra cành con, nhún nhún, cúi người cầm chắc đầu cành, cành cây đong đưa dần hạ xuống.

    "Đi đâu vậy?" Nam hỏi, đưa trái ổi cho thằng bạn.

    Thành cầm, xóa phần thừa ở mắt trái ổi, cạp một miếng.

    "Lên nhà bà Tư chơi. Bả không có nhà đang định về."

    Nam nhìn Thành kỳ quái.

    "Mày không sợ à?"

    "Sợ gì?"

    Hai đứa đi vào sân, ngồi bệt xuống, tay cầm quả ổi gặm.

    "Nhà đó ông Khanh giết người mày không sợ à?"

    Thành nhìn Nam, dò xét.

    Nam xô thằng bạn, nói nhỏ

    "Nghe nói ông Khanh cầm rựa, bổ đầu ông Ban ra làm đôi, óc chảy ra, ghê lắm."

    "Biết sao ông Khanh làm vậy không?"

    Thành hỏi, liếc bạn.

    "Nghe đâu có liên quan tới bà Thúy."
    "Sáng đó ông Ban đang đứng dưới cây muồng. Chắc chờ ai, ông Khanh đi đến sau lưng, cây rựa giấu sau lưng. Ổng phan mạnh một phát."
    "Nghe người lớn bảo lúc đó đầu ông Ban chẻ đôi, óc tung tóe. Khiếp lắm!"

    Ngồi trò chuyện chốc lát thì đến trưa. Thành chạy về ăn cơm.

    Con đường qua nghĩa địa luôn u ám dưới cái cây to ở ngã ba. Bên cạnh, vài mét ven đường có gò đất nhỏ đóng cọc gỗ. Thành liếc qua, mộ ông Ban trơ trọi dưới ánh mặt trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 9 Chúa tể rừng xanh


    Lâu rồi nơi tôi ở không còn nghe nói về loài hổ. Loài động vật hung dữ ăn thịt, chúa của muôn loài.

    Con người không có ăn, phải vào rừng lấy gỗ, rồi đốt rừng phát cỏ làm rẫy, trồng cây.


    Rừng vẫn còn, ngay sát rẫy đấy thôi. Những cành cây lèo nhèo, bụi cây thấp héo úa chịu ánh nắng mặt trời chói chang.


    Chim rừng vẫn bay vào mỗi buổi chiều muộn, thú rừng lâu mới gặp vài con bé tẹo, ốm đói.


    Bầy voi nghe nói dạt qua vùng biên giới phía tây, bị bắt gần hết ở Buôn Chur. Hổ thì không biết đi đâu.


    Chiều muộn, mọi người đi rẫy về, tụm năm tụm ba nói chuyện, có người nói gặp dấu chân hổ ở rừng tách.


    Gọi là rừng thế thôi, thực ra ở đó chỉ vài trăm cây tách bao bọc xung quanh là rẫy cà phê, chắc là vùng giáp ranh nên không ai khai phá. Người dân đi rẫy chọn đi xuyên qua rừng tách lâu dần thành một con đường đất chia đôi mảng rừng.


    "Con hổ chắc to lắm!" Trắng nói giọng hào hứng.


    "Từ dấu chân để lại thì con này nặng phải đến chục tạ."


    Tiếng xuýt xoa, thán phục vang lên.


    Hôm sau.


    Người đi thám thính về nói: "Là hổ cái đang mang thai, đi ra kiếm ăn."


    "Con này thành tinh rồi." Một người khác lên tiếng.


    Đám đông cười nói.


    Hổ ăn người vì nó xem đó là con mồi, yếu ớt, có thể giết thịt được. Người cũng vậy, ác hơn, giết tất cả những gì giết được vì họ cho rằng hữu ích, dùng được, đôi khi chỉ vì nhàm chán.


    Tôi ngồi nghe người ta bàn tán, nói chuyện. Những khuôn mặt không có gì là kinh hoảng, họ không sợ hổ.


    Sống ở đây lâu, tôi thấy nhiều việc lạ.


    Nhà Thắm Hường, hai năm liền xuất hiện hai người thích treo lủng lẳng trên sợi dây thừng.


    Lúc qua suối tôi gặp một cái bóng đỏ, hình như tên Thúy đang nhìn đống lá mục.


    Rồi vài vụ giết người, tôi lạ nhất, họ có cái ăn cái mặc. Tôi không hiểu tại sao lại giết hại lẫn nhau. Loài khác rất ít gặp, hiếm lắm khi đói kém con yếu nhất mới bị làm thịt. Con người giết nhưng không ăn giống họ giết mối vì làm phiền họ vậy. Chắc họ đông quá.


    Mấy kẻ giết người bị giam giữ lại, tôi nghe người ta nói vậy. Lạ cái nữa, có người không làm gì cũng bị nhốt. Tôi lâu lâu ghé căn nhà bỏ hoang giữa vườn sầu riêng, nghe tiếng rên rỉ, tiếng cào cấu, tự nhủ phải cẩn thận cẩn thận.

    Có một hôm tôi thấy có người đi vào trong, ẩu đả kẻ bị nhốt, thật kinh khủng.


    Con người rảnh rỗi là kỳ quái, ban đêm có kẻ cắt đôi người, nằm trong thúng hai bên đòn để bộ quần áo gánh đi. Có vài kẻ tụ tập học đi đứng như những con rô bốt, nghe lũ trẻ bảo vậy.


    Nhiều lắm, thành ra chuyện con hổ chẳng đáng gì. Họ vẫn ăn cơm, làm việc, đi ngủ bình thường.


    Loáng thoáng tôi nghe vài người nói hổ giờ là loài phải được bảo vệ, không được giết, ai giết sẽ bị phạt nặng.


    Tôi quen rồi.


    Chúa tể sơn lâm còn phải chịu người ta bảo vệ, nhìn sắc mặt người ta mà kiếm ăn, bị họ quản lý, có nơi còn nhốt lại trưng bày cho họ xem xét, già vô dụng thì bị lột da, phanh thây, cắt xương, nấu thịt.


    Con người quá hùng mạnh, thứ gì bị phát hiện là số phận chấm dứt, chỉ có thứ ẩn sâu thật sâu mới tránh thoát được, còn không thì biến đổi, biến đổi thật nhanh, nhanh đến mức con người không kịp phản ứng.


    Vài hôm, tôi nghe nói con hổ bị giết. Kẻ giết hổ vẫn yên lành trông chừng không bị phạt nặng lắm. Hình như có người ra giá muốn vài thứ ở con hổ, thế là nó phải chết, cùng với đứa con trong bụng. Cái chết im ắng, lặng lẽ.


    Tôi nhìn đám người, hòa nhập vào họ, đi theo họ, ẩn nấp họ, khắp mọi nơi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 10 Bóng người trong nước


    Bóng đỏ ngồi đó, chân duỗi thẳng, lắc lư. Đây là vị trí nó thích nhất, mặt nước tĩnh lặng chiếu rọi hình bóng cô gái ngồi trên.

    Thúy thích ra đây khi có thể, cô biết được tên của mình. Tiếng róc rách dòng nước chảy qua, yên bình lạ. Thúy thích vậy, ngồi ngắm nhìn bản thân.

    Cái kẻ dưới nước dạo gần đây không xuất hiện. Kẻ đó tuy hơi đáng ghét, chuyên quấy loạn bóng cô thành những hình thù kỳ quái lại còn phun nước vào cô nhưng giờ sao thấy thiếu thiếu, là lạ.

    "Đó là kẻ thân thiện dù hơi đáng ghét!" cô nghĩ.

    Từ khi có nhận thức về tồn tại, Thúy đã làm giúp việc cho gia đình ông bà chủ, rất lâu. Nhiệm của cô là dọn dẹp vệ sinh khu vực quanh ngôi nhà, mấy thứ bẩn thỉu hay lượn lờ lúc về đêm, ăn hết, bà chủ nói vậy.

    Công việc không phức tạp. Lâu, Thúy không gặp phải thứ bẩn thỉu gì, có hôm, gặp một người hun hút mùi kinh khủng, kẻ này lẻn đến được tận sát nhà, cô mới đi ra thì gặp cậu chủ. Lúc đó, Thúy sợ, may mà không ai trách phạt. Cả đêm, cô đi khắp ngõ ngách, luôn thấy có ai đang nhìn mình.

    "Ngồi nghĩ đâu đâu không!" Hắn nhìn cái bóng đỏ, lẩm nhẩm.

    Hắn đến lâu rồi, chỉ để nhìn cái bóng trên mặt nước. Lần đầu, lúc đó nhàm chán, hắn đi loanh quanh, đến đây thì thấy bóng người ngồi nhìn mặt nước. Hắn tưởng mình gặp may, chờ đợi, chờ, hắn chờ lâu, bóng người vẫn ngồi im.

    Một lần, hai lần vẫn vậy, đến lần thứ ba, hắn chịu không được, quấy nước, biến đổi hình ảnh. Cái bóng ngây ra, hắn nghĩ vậy, bay tà xuống sát mặt nước.

    "Cơ hội!" Hắn mừng thầm, vận sức.

    Bóng đỏ lơ lửng bên trên, vươn ngón tay chấm chấm vào mặt nước. Mặt nước cuộn trào, không dấu hiệu, cuốn lấy, nhấn chìm bóng đỏ.

    Hắn thấy cô gái và nhận ra con mồi chờ đợi đã lâu, vô vị. Cô ta chỉ là một cái bóng, tệ hơn cả những cái bóng hắn phân ra, ăn không được.

    "Mất thời gian." Hắn nhủ, biến mất.

    Lần sau, tiếp sau nữa, hắn vẫn thấy bóng đỏ ngồi ở đó. Có lần, không hiểu sao, hắn bắn nước vào cái bóng, tung tóe một mảng, chạy mất. Quen dần, hắn từ bắn nước tung tóe, đến quấy đục vũng nước nhìn bóng đỏ im lặng rời đi. Lặp lại, từng lần gặp gỡ, chán, hắn bày trò biến ảo bóng hình phản chiếu đó, đa dạng những hình ảnh hắn nghĩ tới.

    Tiếng quấy nước lôi Thúy từ trong trạng thái đờ đẫn, nhìn những hình ảnh biến ảo bên dưới.

    Bóng người vùng vẫy, giằng xé, khua loạn xạ, chìm dần, biến mất. Những thân ảnh mò mẫm, tìm tòi, tung tóe mặt nước.

    Đó là cách giao lưu giữa hai người. Một người chỉ nói một người chỉ nghe.



    Lại có hai người chết đuối, cả xóm râm ran, trò chuyện về việc này. Có đủ thứ được thêu dệt, ma nước, những lời nguyền. Điều chắc chắn là những ai đi đâu thì cũng phải chờ gom đủ bốn người trở lên, ba người không được đó là kiêng kị.

    "Nước biến ảo vô cùng, nhỏ ẩn hình, lớn cuồng nhiệt.
    Gặp lỗ hổng thì lấp đầy, chứa trong mình nhiều thứ khác.
    …"

    Giọng nói văng vẳng, lượn lờ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kya131, ngày 03-04-2020 lúc 16:59.

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status