TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 52 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 260

Chủ đề: Thảo Thiên Đế (Đấu La Đại Lục)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 5: Đi học

    Ngồi vào trên bàn, cậu bé bắt đầu ăn thức ăn mà lão già mang tới. Nhìn cảnh cậu bé ăn ngấu nghiến như thế, lão già lắc lắc đầu thở dài. Bàn tay già nua nhăn nheo đưa lên trực tiếp xoa xoa đầu cậu bé một cách nhè nhẹ. Con mắt tràn đầy từ ái nhìn về phía cậu bé.

    Cạch! Âm thanh vang lên khi mà từ trong người lão già lấy ra một cái hộp gỗ đặt ở trước mặt cậu bé. Đang ăn tối, cậu bé cũng phải dừng lại tò mò nhìn về phía chiếc hộp gỗ này. Lão già thở ra một hơi nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp gỗ cũ ký đến trước mặt hắn: “Đây là đồ mà cha cháu đã giao cho ta. Khi cháu trở thành hồn sư, anh ta nói với ta hãy giao thứ này cho cháu!”

    Tò mò, cậu bé đem chiếc hộp mở ra thì thấy được chiếc hộp trong đó nằm một cái nhẫn cũ kỹ. Chiếc nhẫn này so với ngón tay cậu bé to hơn quá nhiều. Nắm giữ chiếc nhẫn trong tay, nhớ đến điều gì đó, Dante đem năng lượng ít ói trong đó truyền vào chiếc nhẫn này. Nhất thời năng lượng tràn vào chiếc nhẫn làm cho hắn cảm nhận thấy được mọi thứ ở bên trong.

    Ở trong chiếc nhẫn này tràn ngập các loại kim hồn tệ, tiền nhiều đến mức mà Dante thấy choáng váng. Hắn chưa bao giờ thấy được niều tiền như thế. Ở trong đó còn nằm một tờ giấy nho nhỏ. Tuy nhiên hắn không có lấy ra mà mở miệng cười nói với lão già: “Cảm ơn ông, ông thôn trưởng!”

    “Ha...” Tiếng thở dài lão già phát ra khi thấy được đôi mắt ướt át cậu bé. Bàn tay lão lại lần nữa đưa lên xoa xoa đầu cậu bé. Nụ cười hòa nhã và từ ái xuất hiện trên mặt ông lão.

    Chờ lão già rời đi, cậu bé mới từ trong không gian giới chỉ lấy ra tờ giấy. Tờ giấy trong đó có viết những dòng chữ chúc mừng cậu bé trở thành hồn sư. Đồng thời cũng có lời xin lỗi vì không thể ở bên cạnh cậu bé được. Đồng thời dặn dò nếu như võ hồn của cậu bé được kế thừa giống mình như vậy nhất định phải rời đi đế quốc Thiên Đấu mà đến Tinh La. Nếu như võ hồn không phải kế thừa giống mình thì có thể ở lại nơi này.

    “Cảm ơn...” Đưa tay lên vuốt khóe mắt mình, cậu bé Dante mở miệng cười có phần gượng gạo: “Cha!” người cha này thực sự tuyệt vời, hắn lẩm bẩm nói: “Nhưng mà người không biết được từ khi sinh ra ta đã khác người. Ta còn nhớ được tất cả những thứ đó. Cảm nhận được đã từng có tình yêu của mẹ cũng tràn đầy tình yêu của cha. Nếu như sau này ta có được sức mạnh, ta nhất định thay các ngươi trả lại mối thù này. Ta sẽ bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.”

    “Hử...” Dante lập tức đưa lên bàn tay của mình, cậu bé ngạc nhiên chớp mắt nhìn về phía bàn tay mình rồi lẩm bẩm: “Vết thương đâu hết rồi! Liền hết rồi... này...” Vẻ mặt cậu bé ngơ ngác thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là trong lúc đó...”

    Ba tháng trôi qua... Một cậu bé ngồi ở trên mặt đất bắt đầu hít thở nhè nhẹ. Ba cậu bé khác cũng y như vậy đang ngồi ở nơi đó hít thở giống như cậu bé. Xung quanh cậu bé tóc trắng xấu xí, từng cây cỏ như bắt đầu phát ra rung động nào đó. Chúng tăng nhanh tốc độ trưởng thành bằng mắt thường có thể thấy được. Đặc biệt sau lưng cậu bé tóc trắng xấu xí đó, một cây cỏ màu xanh với những chiếc lá sắc nhọn như kiếm mọc ra.

    Điều khác biệt duy nhất ở nơi này đó chính là xung quanh cậu bé khoảng ba mét, cây cỏ có phần tươi tốt nhưng sau ba mét ấy tất cả đều hóa thành khô vàng. Điều này thực sự có phần quỷ dị. Tươi tốt nhất chính là cây cỏ với những chiếc lá kiếm sắc bén sau lưng cậu bé.

    “Dante...” Âm thanh khàn khàn vang lên cũng làm cho đám nhóc chú ý tới. Tất cả đám nhóc gồm bốn người trong đó có cậu bé Dante quay ra nhìn về phía lão già. Lúc này, lão già mở miệng cười nhẹ nói: “Chúng ta đi thôi! Cháu đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

    “Anh Dante... anh phải đi sao?” Ba đứa bé nam này đều có hình dáng vài phần xấu xí không quá đẹp trai. Một đứa bé tóc màu đen thường hay gọi Tiểu Thạch Đầu, một đứa bé tóc màu đỏ gọi là Tiểu Lý đầu, một đứa bé tóc màu xanh gọi Tiểu Vương đầu. Cách gọi này gọi theo họ bọn nhóc. Chúng đều có khuôn mặt bình thường hoặc xấu xí. Xấu trai nhất vấn là Dante với mái tóc trắng và da đen. Hợp lại thành tứ quỷ.

    “Ừm...” Dante cười nhìn về phía mấy đứa bé nói: “Anh phải đi rồi! Các em nếu có thời gian rảnh rỗi nhất định phải ngồi tu luyện hô hấp. Đối với sức khỏe bọn em sẽ có cải thiện. Đúng rồi nha... đây là bí mật của chúng ta đấy nhé...” Vừa nói hắn xoa đầu mấy đứa trẻ: “Được rồi... anh đi đây. Tạm biệt mấy đứa...”

    Vẫy vẫy tay chào hỏi mấy đứa nhóc, Dante đi về phía cái cây cỏ sắc bén. Lúc này cây cỏ sắc bén đã được đặt lên một cái chậu gỗ bẩn thỉu. Lão già kỳ quái nhìn về phía Dante hỏi: “Cháu mang theo thứ này làm gì vậy? Cái thứ cỏ này ở nơi nào mà chẳng có!”

    “Khác nhau ông ạ!” Dante lắc lắc đầu cười nói: “Cây cỏ này vốn ở trong vườn của cháu lại sống rất khỏe mạnh. Nó giống như ý chí của cỏ cây ở thôn Thảo Miếu chúng ta vậy. Cháu mang theo nó có cảm giác như mình vẫn ở thôn Thảo Miếu cùng mọi người vậy!”

    “Ài...” Lắc lắc đầu, lão già thở ra một hơi: “Tùy cháu thôi! Cháu đã chuẩn bị xong chưa? Không mang theo thứ đồ gì khác sao?”

    “Cháu không ông ạ!” Dante mở miệng nói: “Cha cháu để lại cho cháu chút tích lũy. Cháu lên trên đó học tập sẽ mua một chút đồ dùng ở trên đó. Với lại ở nhà cũng chẳng có cái gì để mang đi cả, ông ạ! Ừm... ngoài cái cây nhỏ này ra!” Nghe được những lời này từ miệng Dante thì lão già cũng theo đó gật gù vài cái.

    Hai người đi cùng với nhau theo đó ở bên ngoài vậy mà có khá nhiều thôn dân đã tiến đưa. Dante có chút kinh ngạc vì sự đón đưa nồng hậu của đám người này. Người thì cho hắn con gà, người thừa cho hắn rau củ quả. Có người còn tặng cho hắn nguyên một con dê làm cho Dante kinh ngạc.

    Thấy được hai người đã ngồi lên xe ngựa, Vương đầu cười mở miệng hỏi: “Thôn trưởng, bé Dante... hai người ngồi chắc chưa vậy?” Lão già đưa tay lên phẩy phẩy, bàn tay Vương đầu mới giá một cái. Chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, đem theo hai người tiến về phía trước.

    Nhìn Dante ngồi trong thùng xe ngửa, con mắt ngơ ngác nhìn về phía đám rau củ, dê, gà mà đám người cung cấp cho mình. Lão già cười nhẹ nói: “Thôn dân chúng ta cũng rất tốt. Họ thấy được cháu muốn lên học viện trong thành học tập nên mới đưa tiễn tặng quà như vậy. Sau này nếu cháu có trở thành hồn sư cũng không nên quên mọi người đã từng đối tốt với cháu như thế nào!”

    “Vâng, ông thôn trưởng!” Đầu Dante hơi gật đầu mở miệng nói: “Ông ơi, ông có thể kể cho cháu về học viện được không ông?”

    “Đương nhiên là được rồi!” Lão già cực kỳ hòa ái cười và gật đầu hỏi: “Vậy cháu muốn biết cái gì?”

    “Cháu muốn ở học viện...” Dante thoáng trầm ngâm sau đó mở miệng nói: “Nếu như có thể cháu muốn tìm một công việc nào đó để làm thêm kiếm thêm chút thu nhập ông ạ!?”

    “Làm thêm?” Vẻ mặt ngạc nhiên lão già theo đó biến thành cười nhạt nói: “Đùa đấy à! Cháu mới có sáu tuổi mà thôi có thể làm thêm cái gì chứ? Cháu cứ học tập tốt là được. Có điều, nếu cháu học hành có tiến bộ thì ta cũng còn chút dành dụm tiền từ cha cháu để lại. Dù sao sau này đến học viện hồn sư trung cấp thì chúng ta cũng không còn suất học nữa đâu. Ở đó trả không ít tiền mới được vào học đấy!”

    “Còn có học viện hồn sư trung cấp cơ à!?” Dante tò mò chớp mắt lên tiếng nói: “Vậy có hay không học viện cao cấp ạ!?”

    “Đương nhiên là có rồi!?” Người nam nhân Vương đầu đang đánh xe cười mở miệng trả lời thay: “Chỉ là những học viện này chỉ cho quý tộc học tập mà thôi. Chúng ta những người dân này cơ bản chẳng có cơ hội để mà vào nơi đó học tập!”

    “Tiếp tục đánh xe đi!” Lão già thấy mình bị cắt ngang như thế có vài phần tức giận đưa tay phẩy phẩy. Người thanh niên cười trừ mới tiếp tục đánh xe.

    Chiếc xe lăn bánh hướng về phía trước đi bất quá đập vào mắt ba người là một người lão già cùng với một cậu bé tóc độ tuổi ngang bằng với Dante. Con mắt Vương đầu hơi mở to, hắn ngạc nhiên chỉ về phía trước mở miệng nói: “Thôn trường, hinh như đó là thôn trưởng thôn Thánh Hồn, ông Jack thì phải!?”

    “Hử!?” Lão già lập tức quắc mắt mở miệng hỏi: “Lão gà con?”

    “Ông Jack...” Vương đầu lập tức hô lớn sau đó vẫy vẫy tay. Theo tiếng hô hai người một già một trẻ quay đầu lại thì thấy được chiếc xe ngựa đi tới. Họ thấy được Vương đầu đánh xe tới và nở nụ cười hòa nhã: “Ông Jack... ông đi đâu vậy!?”

    “Ờ... Vương đầu ở làng bên đây à!?” Lão Jack cười mở miệng nói: “Ta đưa thằng nhóc này lên thành Nordin nhập học học viện Hồn Sư... Ân... lão gà cỏ!?” Nhìn thấy được lão thôn trưởng, lão Jack theo đó buột miệng hỏi. Ngay sau đó giữa hai người lập tức dùng ánh mắt tóe lửa nhìn nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 6: Học viện Nordin

    Cờ rộc, cờ rộc... Bánh xe ngựa chuyển động và nó lẩy lên khi mà đi qua một tảng đá nhỏ nhô lên. Ngồi ở trên xe ngựa, hai lão già vẫn nhìn về phía nhau. Dường như trong đôi mắt của hai lão lóe lên từng tia sét sắc bén giao hội với nhau. Tình cảnh này quả thực làm cho người cay con mắt.

    “Chào cậu...” Bất đắc dĩ, Dante phải mở miệng nói. Hắn cười hơi gật đầu đối với cậu bé kia: “Tôi là Dante ở thôn Thảo Miếu, cậu cũng là công độc sinh à!?”

    “Chào cậu...” Cậu bé có độ tuổi ngang với Dante mở miệng nói. Cậu bé này có nước da bánh mật và máu tóc màu đen xám. Dưới ánh mặt trời phản quang nó có hơi màu xanh làm một chút. Bộ dạng không tính đẹp trai mà hết sức bình thường. Đôi mắt lại cực kỳ tinh ranh có một loại khí chất thành thục mà tuổi cậu bé không nên có. Điều đặc biệt nhất là cậu bé lại trở nên cực kỳ đẹp trai nếu so sánh cậu bé với Dante. Lúc này cậu bé hơi gật đầu nói: “Đường Tam, tôi đến từ thôn Thánh Hồn!”

    Mọi khi Dante ít ra làng bên, Đường Tam cũng chẳng ra ngoài nhiều nên hai người cũng chẳng biết nhau là mấy. Bất ngờ lúc này lão thôn trưởng thôn Thánh Hồn mở miệng cười nói: “Lão gà cỏ, đây có phải cậu bé từ thôn các ngươi đã thức tỉnh hồn lực sao? Ta nghe được võ hồn cỏ xanh và hồn lực cũng không cao lắm!?”

    “Lão gà con...” Lão già thôn trưởng thôn Thảo Miếu giận nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Nghe nói thôn ông cũng xuất hiện một người thức tỉnh võ hồn hơn nữa còn là lam ngân thảo đi!”

    “Lam ngân thảo thì sao?” Lão thôn trưởng Jack giận dữ nói: “Lam ngân thảo những cũng là tiên thiên mãn hồn lực.”

    “Còn không phải...” Sự khinh khỉnh xuất hiện trên mặt lão thôn trưởng thôn Thảo Miếu: “là phế võ hồn!”

    “Lam ngân thảo! Phế võ hồn...” Vậy mà lão Jack không có tức giận mà cười nói: “Hình như võ hồn cỏ xanh còn thuộc loại yếu ớt hơn võ hồn lam ngân thảo thì phải!”

    Đang lái xe ngựa, người thanh niên họ Vương theo đó lắc lắc đầu thở dài ra vài hơn. Hắn liếc mắt nhìn về phía sau mà nhăn mày một cái. Thật sự không nghĩ tới hai thôn trưởng mọi ngày hiền hòa chân chất là bao nhiêu khi gặp nhau thì như chó mới mèo. Hơn nữa còn biến thành vô cùng quái đản.

    Lích tới gần đầu xe ngựa, Dante tò mò mở miệng hỏi: “Chú Vương... hai ông thôn trưởng đều như vậy sao?”

    “Chuyện này...” Người thanh niên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai thôn trưởng có hiềm khích từ trước rồi. Nghe đâu là tranh dành tình yêu!?”

    “Vương đầu...” Một tiếng quát từ miệng của thôn trưởng Thảo Miếu làm cho Vương Đầu nhất thời ngừng lại. Ánh mắt hắn đảo quanh sau đó ho khan vài tiếng. Đến cuối cùng thì hắn vội vã làm như không biết tiếp tục đánh xé.

    Ngồi trên xe, Dante cũng nghe được lão Jack nói chuyện với Đường Tam: "Hồn sư là chức nghiệp rất cao quý, cao cấp hồn sư đều là nhân tài, cho nên bình dân chúng ta muốn một bước đăng thiên, trở thành cao cấp hồn sư hiển nhiên là biện pháp tốt nhất, chỉ có điều xuất thân bình dân thì có bao nhiêu người bản thân có thể sở hữu vũ hồn tốt đây? Cho dù có nhưng không có một đại gia tộc phụ trợ, cũng rất khó có thể từ cao cấp hồn sừ học viện tốt nghiệp."

    "Kiểm tra tốt nghiệp là việc của mình, tại sao phải nhờ người hỗ trợ?" Đường Tam có chút không rõ.

    Lão Jack thở dài một tiếng nói: "Đây chính là chênh lệch giữa bình dân và quý tộc. Tốt nghiệp sơ cấp hồn sư học viện yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần vũ hồn có thể đạt tới mười cấp, tại học viện sư phụ trợ giúp đưa đi thu được một cái hồn hoàn, thành công tiến vào xưng hào hồn sư là xong. Cái này cũng không quá khó khăn, chỉ cần tại thời điểm giác tỉnh sở hữu vũ hồn lực thì hài tử nào cũng có thể làm được, từ hồn sĩ thăng cấp lên hồn sư, mười cấp hồn lực rất dễ dàng tăng lên."

    "Nhưng từ trung cấp học viện lại không giống, muốn từ đây tốt nghiệp, vũ hồn cần phải đạt tới hai mươi cấp, hơn nữa cần phải thu cái hồn hoàn lần thứ hai thì tự nhiên có thể đạt được xưng hào đại hồn sư. Từ mười cấp tới hai mươi cấp có rất nhiều hồn sư cả đời không thể đạt tới. Hơn nữa sau khi đạt tới hai mươi cấp muốn thu được hồn hoàn phải dựa vào thực lực bản thân đi liệp sát hồn thú thu được hồn hoàn, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu xuất thân từ gia đình quý tộc có đông đảo vũ sĩ bồi đồng(đi cùng), nguy hiểm tự nhiên nhỏ hơn nhiều, mà chúng ta xuất thân từ bình dân hồn sư, chỉ có thể dựa vào chính bản thân thôi."

    "Điều kiện tốt nghiệp cao cấp hồn sư học viện lại càng thêm hà khắc, chỉ có thông qua ba mươi cấp bình cảnh, thu được cái hồn hoàn thứ ba, mới có thể từ xưng hào đại hồn sư có thể thăng lên xưng hào hồn tôn. Nghe nói cấp ba mươi là một đạo cánh cửa, trong quá khứ những quý tộc là cường đại hồn sư cũng rất khó đột phá, hơn nữa ba mươi cấp muốn thu hồn hoàn cũng bị hạn chế, chi tiết cụ thể ngươi tại học viện hẳn là sẽ được hội học. Dù sao đệ tử cao cấp hồn sư học viện chính thức số lượng được tốt nghiệp còn không đạt tới một phần ba."

    Lúc này, Dante cũng tò mò nói: “Ông thôn trưởng, cháu nhớ được cấp bậc hồn sư phân biệt là hồn sĩ từ 1-10 cấp, hồn sư 11-20 cấp, đại hồn sư 21-30, hồn tôn 31-40 cấp, hồn tông 41-50 cấp, hồn vương 51-60 cấp, hồn đế 61-70 cấp, hồn thánh 71-80 cấp, hồn đấu la 81-90 cấp và trên cấp 90 được gọi là phong hào đấu là. Vậy hơn 90 cấp là hạn chế hả ông, chẳng lẽ không có 100 cấp hoặc trên 100 cấp sao?”

    “Cái này...” Thôn trưởng thôn Thảo Miêu nhăn mày một cái: “Ông cũng không biết được. Nhưng mà nghe nói Võ Hồn Điện tôn thờ thần linh là một vị thần thiên sứ đại diện cho quang minh, chính nghĩa và tình yêu. Nghe người Võ Hồn Điện ca tụng Thiên Sứ Thần chính là người đã đột phá 100 cấp trở thành thần linh. Ông cũng chỉ nghe đồn như thế nhưng cũng không biết tin đồn thế nào nữa!? Có lẽ là đúng cũng có lẽ là truyền thuyết...”

    Đập vào mắt bốn người chính là thành Nordin. Mặc dù thành Nordin cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới đế quốc Thiên Đấu rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày. Đoàn người Dante sau khi kiểm tra xong mới tiến vào trong thành.

    Sau khi vào thành hai người Đường Tam và lão Jack rời khỏi xe đi trước học viện hồn sư sơ cấp Nordin. Dante cũng không có cùng đi với hai người mà muốn đi mua một ít vật dụng sẽ dùng cho học viện. Hắn mua các loại đồ dùng đơn giản đồng thời cũng mua một cái chậu cây khá lớn muốn dùng nó để trồng cái cây cỏ có lá sắc bén như kiếm này.

    Những kiến trúc ở đây được xây dựng khác biệt hoàn toàn thôn Thảo Miếu. Căn nhà đều được xây bằng gạch hoặc những viên đá cứng. Cảm giác nó mang lại vô cùng rắn chắc mà không siêu siêu vẹo vẹo giống như những căn nhà ở thôn Thảo Miếu. Ngay cả con đường cũng được lát đá sạch sẽ vô cùng. Người qua lại tấp nập không ngừng nghỉ.

    Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen, Đường Tam liếc mắt một cái tựu nhìn ra do tinh thiết tốt đả tạo mà thành.

    Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn. Đến cuối cùng đám người Dante cũng đến được học viện Nordin. Nhìn tòa học viện sang trọng và nổi bật với hàng rào tinh xảo, một cánh cổng sắt cực lớn. Vài học sinh học viện Nordin mặc đồng phục màu xanh, Dante cũng nhất thời có cảm giác gì đó khác biệt.

    Giữa cổng môn có bốn chữ to:"Học viện Nordin."

    Tới gần cửa lớn học viện là có thể nhìn ra chức nghiệp hồn sư tại đại lục quan trọng cỡ nào, cái này cũng chỉ là một cái sơ cấp hồn sư học viện mà thôi. Người canh cổng là một người nam nhân có khuôn mặt bình thường, thân hình to cao và nước da bánh mật. Đi xuống đường, Dante cùng với lão thôn trưởng xách theo những con gà con dê tiến vào phía trong. Mà lúc này thì người canh cổng tằng hẵng ho nhẹ hỏi: “Các ngươi cũng là công độc sinh!?”

    “Người anh em...” Lão thôn trưởng lập tức cười nói: “Chúng ta đến từ thôn Thảo Miếu, đứa bé này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"

    Người thanh niên nhận lấy tờ giấy sau đó xem qua gật đầu rồi nói: “Các ngươi có thể đi vào bên trong sau đó tìm phòng giáo vụ. Ở nơi đó tiến hành đăng ký học tập là được. Đúng rồi, mấy thứ này học viện không cho các ngươi đem vào, các ngươi có thể vòng cửa sau đem nó dùng ít tiền lưu giữ trong phòng bếp học viện. Học viện có thể cung cấp thức ăn cho các ngươi bằng những thứ này!”

    “Cảm ơn chú, chú thật tốt bụng!” Dante lúc này hiểu ý lập tức bế theo một con dê đưa cho người thanh niên nói: “Cảm ơn chú? Vậy phiền chú chú rồi...”

    Người thanh niên cười nhìn về phía đứa bé thầm nghĩ: “Thật là một đưa bé hiểu chuyện. Đâu giống như hai cái người kia chứ?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 7: Ký túc xá số bảy

    Tại trong một căn phòng cực kỳ rộng rãi, với bên phải là một hàng tủ gỗ cao tường đặt một đống sách. Bên phải là từng tòa cửa sổ bằng kính trong suốt, ánh sáng chiếu vào bên trong. Dưới sàn nhà càng được lát bằng những tấm đá bóng loáng. Ở giữa rải một tấm thảm sang trọng đắt tiền từ cửa kéo dài đến tận chiếc bàn gỗ nơi mà các giáo viên học viện đang làm việc.

    Một người giáo viên cầm lấy một tờ giấy bắt đầu ghi chép, hắn mỉm cười hòa nhã đối với lão già và cậu bé nói: “Lão tiên sinh, đã đăng ký xong rồi!” Vừa nói hắn nhận lấy một bộ y phục nhỏ mà các giáo viên khác đưa cho sau đó hướng về phía lão già nói: “Đây là quần áo đồng phục của học viên. Lão tiên sinh, ngài nhận lấy đi!”

    Tiếp nhận bộ quần áo y phục, lão già đối với người giáo viên kia lập tức khom người hành lễ đồng thời cũng không quên ấn đầu cậu bé Dante xuống: “Cảm ơn ngài, hồn sư đại nhân!”

    “Lão tiên sinh khách khí rồi...” Người thầy giáo này khá là khách khí. Bàn tay hắn vẫn cầm bút đặt ở trước cằm đối với lão già và cậu bé nói: “Ký túc xá của công độc sinh là ký túc xá số bảy. Cậu bé có thể vào ở nơi đó. Tại đó sẽ có giáo viên sắp xếp công việc cho học viên theo suất của công độc sinh!”

    “Cảm ơn ngài...” Lão già rất thức thời lần nữa mở miệng cảm ơn. Sau đó mới dẫn theo cậu bé Dante đi ra khỏi cửa nhanh chóng rời đi.

    Mà lúc này thì một người trong đó đã mở miệng hỏi: “Tô chủ nhiệm... Bất quá một người dân bình thường thôi, hồn sư như chúng ta có cần khách khí với họ như vậy không?”

    “Ài... thôi... người ta không dễ mà!” Từ âm thanh vang lên bởi người nam nhân mà vừa đăng ký cho Dante: “Dù sao thôn người ta cố gắng lắm mới ra một hồn sư. Thật đáng tiếc võ hồn là lục thảo hơn nữa hồn lực còn chưa đến nửa cấp. E rằng cả đời này cũng không vượt qua nổi 10 cấp đừng nói trở thành hồn sư gì đó. Chúng ta cũng cần thông cảm với bọn họ... Khách khí với họ một chút. Chúng ta cũng không khác biệt so với bọn họ mấy đâu nếu chúng ta so sánh mình với con em các đại tông môn khác.”

    “Này...” Mấy người thanh niên nhìn về phía nhau gật gũ một cái. Sau đó hết thảy đều thở ra một hơi dài, làm sao mà giáo viên Tô nói không đúng chứ? Trong mắt những người dân thường, họ là hồn sư cao cao tại thượng nhưng trong mắt các đại tông môn, họ thực sự khác gì những người dân bình thường.

    Đi dạo quanh nơi này, Dante lại cảm thán sự đồ sộ của nó cũng như về việc nơi này thực sự tỏ ra quá lãng phí, giàu có và sự xa hoa. Từng chiếc ghế cũng là đẹp mắt như thế, hàng cây được tỉa tót cẩn thận. Ngay cả bục hoa, đài phun nước... Cơ bản so sánh với thôn Thảo Miếu và thành Nordin chẳng khác nào bầu trời và vực thẳm.

    Túc xá của học viên tổng cộng có bảy gian, bởi vì học viên của học viện hồn sư sơ cấp tuổi đều tương đối nhỏ, vì để thống nhất quản lý cho tốt, nên học viên của mỗi niên cấp đều thống nhất ở tại một phòng lớn. Mà học viên của mỗi niên cấp ở học viện hồn sư sơ cấp Nordin cũng bất quá trong khoảng 40 người mà thôi.

    Túc xá lâu có ba tầng, đã có bảy gian phòng lớn mà học viên ở, mỗi gian túc xá đều có một gã sư phụ phụ trách.

    Gian phòng số bảy trong bảy gian túc xá của học viên tồn tại tương đối đặc thù, điều kiện cũng là kém nhất, là địa phương chuyên môn cấp công độc sanh ở. Dù sao, học viện không phải thiện đường, học phí công độc sanh mặc dù giảm miễn, nhưng đãi ngộ cũng không có khả năng tốt như học viên bình thường.

    Lão thôn trưởng cõng theo tấm chăn lớn bước cùng với cậu nhóc. Trong khi đó cậu nhóc đã mang theo một cái cây nhỏ cùng với đống hành lý ở phía sau lưng mình. Thông qua hỏi thăm, họ rất nhanh tìm được ký túc xá số bảy.

    Kẹt... Cánh cửa gỗ lập tức mở ra lúc này làm cho đám người đều nhìn về phía âm thanh phát ra. Ở phía bên trong cực kỳ rộng rãi với những chiếc giường đã được đặt sẵn. Cũng có khung cửa sổ chỉ là nơi này cũng không có được đẹp như bên ngoài hay những nơi khác. Một đám học viên đang ở nơi đó mặc y phục màu xanh.

    Bảy gian cũng là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất cả đều công độc sinh ở lại chỗ này

    Thế nhưng cảnh tượng làm cho Dante kéo kéo khóe miệng của mình. Ngay cả lão già cũng theo đó hơi ngẩn người. Cảnh tưởng một cô bé trực tiếp cưỡi trên người cậu bé thực sự làm cho hai người hoàn toàn không biết phải nói gì lúc này.
    ...
    “Rồi, rồi... ông thôn trưởng!” Cậu bé Dante lập tức mở miệng lên tiếng nói: “Cháu thực sự nhớ rồi mà!” Liên tục gật đầu nhìn về phía lão thôn trưởng rời đi, Dante mới đưa tay lên trực tiếp lau trên trán mồ hôi của mình. Lúc này hắn mở miệng phát ra một tiếng thở dài: “Hà...”

    Đang soạn sửa các thứ trải lên giường thì một âm thanh vang lên: “Đó là một cây cỏ sao?”

    Nghe lời này Dante lập tức nhăn mày lại, hắn quay ra nhìn về phía âm thanh phát ra thì đó là một cô bé trông khá đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo hồng hào, bộ dáng phấn điêu ngọc trác như một con búp bê, làm cho người ta có loại xúc muốn ôm vào người nũng nịu. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ. Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Hai tay đặt sau lưng lắc lắc thân mình.

    “Đó là một cây cỏ biến dị ở nơi tôi đã ở!” Dante nhàn nhạt đáp lời mở miệng nói: “Tôi mang theo nó như một kỷ niệm về nơi tôi ở?” Nói xong hắn tiếp tục trải chăn màn và đồ đạc.

    Một đứa nhóc có độ tuổi khoảng mười một, mười hai cao hơn so với Dante nhiều đang nhỏ giọng nói thì thào vào tai cô bé điều gì đó. Dáng vẻ của cậu bé này so với Dante đẹp trai hơn nhiều nói đúng hơn cả nơi này Dante xấu trai nhất.

    Dường như Dante cũng nghe được những lời này nên hắn hơi nhăn mày một cái. Lúc này, cô bé xinh xắn đi tới gần Dante mở miệng nói: “Chào ngươi, ta là Tiểu Vũ là chị lớn của ký túc xá thứ bảy này. Theo luật lệ ký túc xá thứ bảy này, ngươi nhất định phải cùng ta đánh một trận.”

    “Ta đến đây để học tập mà không phải để đánh nhau!” Dante nhàn nhạt mở miệng nói. Ngay sau đó hắn nâng lên cây cỏ thấy được bộ dạng của nó có phần ủ rũ. Hàng lông mày Dante theo đó nhăn lại thật sâu.

    “Cái này không tốt lắm đâu!” Đường Tam lúc này vội vã đi tới mở miệng khuyên nhủ: “Dante... võ hồn của cậu ấy là cỏ xanh. Võ hồn này hoàn toàn bị võ hồn thỏ khắc chế. Ta nghĩ trận đấu này là không cần thiết. Hơn nữa, tiên thiên hồn lực của Tiểu Vũ còn là 10 cấp.” Vừa nói Đường Tam không quên thiện ý nhắc nhở Dante.

    “nếu như ngươi đã nói vậy!” Tiểu Vũ nghe thấy vậy thì nhẹ giọng gật đầu nói: “Vậy ta sẽ không tính toán đánh nhau với hắn. Chỉ cần hắn sau này nhận ta làm chị cả là được rồi?”

    “Chỉ cả!?” Nhìn về phía một đứa bé gái, Dante hơi kéo miệng lên một tiếng: “Hừ...” hắn hừ lạnh một tiếng sau đó lập tức xoay người rời đi.

    “Ngươi... không muốn nhận ta làm chị cả!?” Rõ ràng Dante đã chọc giận Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lập tức mở miệng tức giận chất vấn. Song Dante lại lần nữa làm lơ đối với nàng. Ngay lập tức Tiểu Vũ trực tiếp vươn tay ra muốn túm lấy cơ thể Dante. Song có một thứ gì đó lập tức xẹt qua tay Tiểu Vũ làm cho cô bé hét lên một tiếng: “Ui da...”

    Đau đớn làm cho bàn tay Tiểu Vũ co rụt lại, bàn tay càng túm lấy bàn tay của mình. Máu tươi từ đó chảy ra dòng dòng. Đường Tam ở bên cạnh lo lắng hô lên: “Làm sao vậy, Tiểu Vũ!?” Đám người khác cũng theo đó ngẩn người.

    “Ngươi... ngươi vậy mà đánh lén!” Tiễu Vũ cầm lấy bàn tay đang rỉ máu của mình giận dữ mở miệng chỉ trích nói.

    “Vì ngươi tấn công ta lên nó mới làm vậy!” Dante nhàn nhạt nhìn về phía Tiểu Vũ sau đó quay ra nhìn về phía cái cây cỏ của mình. Lúc này, cây cỏ giống như sinh động đang lay động những chiếc lá của mình. Bất đắc dĩ, hắn đứng dậy đi về phía Tiểu Vũ nói: “Để biểu thị xin lỗi. Ta sẽ giúp ngươi chữa trị vết thương đi!”

    “Ngươi làm gì vậy!?” Tiểu Vũ hơi co rụt lại nhưng Dante đã đi tới. Hắn phóng xuất một loại khí chất làm cho nàng cảm giác thư thái. Bàn tay hắn theo đó nắm lấy tay đang rỉ máu Tiểu Vũ. Nhất thời cô bé ngơ ngẩn nhìn về phía Dante. Cô bé chớp chớp ngạc nhiên thấy được vết thương chẳng mấy chóc đã liền lại. Tuy nhiên sau đó khuôn mặt Dante có chút trắng bệch, hắn lập tức ngồi lên giường. Trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống.

    “Võ hồn...” lúc này cậu bé lớn tuổi nhất tò mò hỏi: “của cậu ta là hệ trị liệu à?”

    “A Sửu (xấu xí)!?” Cô bé lúc này đưa tay lên thấy được vết thương trên tay mình đã hoàn toàn đã khôi phục: “Võ hồn của ngươi có thể trị thương?” Dante không đáp nàng mà làm ngơ nàng. Hắn bắt đầu ngồi khoanh chân hô hấp đều đều. Điều này làm cho Tiểu Vũ càng thêm khó chịu: “Lần này, chị Tiểu Vũ tạm tha cho ngươi không tính toán với ngươi đấy!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 8: Công độc sinh

    Dường như thấy được Dante tu luyện, Tiểu Vũ nhăn mày mở miệng hỏi: “Được rồi... được rồi... Đúng rồi, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?"

    “Chị cả...” Lúc này cậu nhóc lớn tuổi nhất ở đây đứng ra nói: "Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban. Lão đại, ngươi và Đường Tam là mới tới, hẳn là năm cấp một đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là ba niên cấp, ta năm nay tiến lên sáu niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm tiền mua thức ăn."

    Cậu nhóc lúc này mang các học viên giới thiệu một chút, trong công độc sinh, võ hồn tiên thiên tốt nhất chính là cậu nhóc này. Tên hắn là Vương Thánh có võ hồn thú võ hồn trong đó càng là thú trong vương giả có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.

    “Cái đó...” Tiểu Vũ tò mò nhìn về phía Dante đang tu luyện. Nàng lập tức mở miệng hỏi: “Hai người giống như quen biết nhau? hắn rất mạnh sao?” Con mắt to tròn nhìn về phía Đường Tam.

    Nghe Tiểu Vũ hỏi như vậy Đường Tam cũng không biết phải trả lời ra sao. Lúc này, Dante từ từ mở mắt: “Võ hồn ta phẩm cấp rất thấp là võ hồn cỏ xanh. Hồn lực còn chưa tới nửa cấp. Không giống Đường Tam, hắn là người làng bên thức tỉnh võ hồn lam ngân thảo tiên thiên mãn hồn lực!”

    “Thấp như vậy!?” Mấy đám nhóc nhìn về phía Dante với ánh mắt kỳ quái.

    “Trên người của ngươi... vừa rồi...” Tiểu Vũ tò mò đi đến bên cạnh Dante rồi hỏi: “Có gì đó... rất thơm! Ý ta nói người ngươi rất thơm, A Sửu!” Lời này nói ra làm cho Dante không còn lời gì để nói nữa. Hắn hít một hơi thật sâu cho mình trở nên bình tĩnh.

    Đột nhiên, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: "Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."

    Dante, Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên. Người giáo viên này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: "Người nào là Đường Tam?" Nghe được gọi mình, Đường Tam đứng lên một chút.

    Người giáo viên này nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là thầy Mặc, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường." Đường Tam đưa tay nhận lấy mấy thứ này thì Mặc Ngân lại tiếp tục nói: "Đường Tam, Viên Cửu và Tiểu Vũ, các ngươi là công độc sinh năm cấp một, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"

    Ba người theo đó gật đầu một tiếng. Mặc Ngân nói: "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút."

    Nhìn Mặc Ngân rời đi, Dante mới quay ra nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ mà mở miệng nói: “Đường Tam, Tiểu Vũ... chúng ta bàn bạc một chút đi. Công việc này ta sẽ không làm mà toàn bộ giao cho các ngươi!”

    “Cái gì!?” Tiểu Vũ nghe thấy vậy thì mở miệng gắt: “Ngươi không muốn làm để công việc này cho chúng ta làm!?” Ngay cả Đường Tam cũng nhăn mày lại.

    Dante bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai người các ngươi bình tĩnh. Ta chỉ muốn giao công việc này cho các ngươi đồng thời các ngươi chia nhau tiền. 10 đồng tiền của ta, các ngươi có thể chia mỗi người 5 đồng. Hai người hẳn đủ dọn khu vực ở đó. Tiền tài ta không nhận như vậy các ngươi mỗi ngày thu được 15 đồng tiền.” Vừa nói Dante mở miệng nói: “Thật ra thì ta cũng không muốn như vậy nhưng thật sự là... các ngươi biết đấy bởi vì ta tiên thiên hồn lực khá thấp nên cần tập trung thời gian tu luyện. Mà bản thân ta cũng còn chút tích góp nên trước đó công việc này giao cho hai người!”

    “Nếu không ngươi công việc này giao cho ta đi, Dante!” Đường Tam đột nhiên mở miệng nói: “Phần công việc ngươi giao cho ta. Về 10 đồng tiền kia, ngươi cứ nhận lấy đi!”

    “Sao có thể chứ?” Dante lắc lắc đầu cười mở miệng nói: “Ta vẫn còn có chút ít! Khi nào thực sự không được ta mới nhận lòng tốt của ngươi, Đường Tam! Dù sao cũng cảm ơn ngươi!” Nhìn thấy Đường Tam đem chăn dải ở trên giường, Dante cười nghiêng đầu nhìn hắn. Sau đó hắn tò mò quay ra nhìn Tiểu Vũ hỏi: “Tiểu Vũ, ngươi sao vậy!?”

    “Hai người các ngươi... đều có đệm chăn mới!” Tiểu Vũ có chút thất thần ngơ ngác nhìn về phía hai người. Nàng không biết thế nào có thể xấu hổ mở miệng nói: “Cái đó... các ngươi có thể...”

    Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: "Chị cả, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. "

    Tên còn lại nói: "Chị cả, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng."

    Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều cực kỳ rách nát, nhíu mày nói: "Các ngươi đừng gọi ta là chị cả, chị cả, đều gọi ta già rồi."

    Vương Thánh nói: "Vậy như thế nào được, đây là quy củ."

    Tiểu Vũ nói: "Nếu ta là chị, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là chị Tiểu Vũ."

    Dante cạn lời về điều này, thầm nghĩ trong lòng: “Có gì khác nhau chứ?”

    Vừa nói, ánh mắt nàng rốt cục rơi vào hai người Dante và Đường Tam: "Dante, Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?" Hàng lông mày Dante nhăn lại một cái nhìn nàng thấy được cô nàng đã mỉm cười nói: “Hai người vốn là nam nhân mà chăn hai người thì lại rộng như vậy. Các ngươi có thể chia sẻ cho ta một chiếc sao?”

    “Ý ngươi nói!?” Dante nhăn mày một cái rồi quay sang nhìn Đường Tam hỏi: “Ngươi muốn ta cùng ngủ chung một giường với Đường Tam!”

    Tiểu Vũ đỏ mặt xấu hổ ngượng ngùng nói: “Nhìn cái chăn của các ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn. Chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy hai ngươi đều có để dùng phải không?”

    Mép Dante theo đó co quắp liên hồi, hắn quay ra thấy được Đường Tam cũng quay ra nhìn hắn. Đường Tam có chút quái dị trên khuôn mặt, rồi lời từ miệng Đường Tam cũng phát ra: “Điều này không tốt lắm đâu!”

    Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: "Có cái gì không tốt, các ngươi đều là nam nhân, các ngươi sợ cái gì? Ta là con gái, các ngươi không thể nhường một chút sao? Còn là hai người các ngươi có vấn đề gì với nhau!?“ Giọng nói Tiểu Vũ mang theo vài phần bát quái nhìn về phía hai người.

    "Ách…." Đều nói các cô gái đều có máu hủ nữ trong người nhưng mà bé gái này mới chỉ có sau tuổi mà thôi.

    Hai người nói không ra lời, các học viên khác nhìn bọn họ, có châm chọc, có xem trò vui, phần lớn mặt đều nở nụ cười, nhưng ai cũng không nói lời nào. Dante thở ra một hơi dài nói: “Được rồi, Tiểu Vũ vậy thì ngươi dùng chăn của ta đi.”

    “Cảm ơn ngươi, A Sửu!” Tiểu Vũ thấy vậy mừng rỡ trực tiếp nhảy phịch lên giường của Dante làm cho Dante hoàn toàn không lời để nói. Lại nghe Tiểu Vũ nói: “Kể từ lúc này chiếc giường này là của ta. Dante, ngươi là người tốt!”

    Thấy được Đường Tam còn muốn đẩy giường, Dante mở miệng nói: “Đường Tam, không cần đâu. Ta vẫn còn có tích góp. Trước đó ta sẽ đi mua một chiếc chăn mới. Khi nào Tiểu Vũ có tiền, cô ấy sẽ trả ta. Dù sao cô ấy cũng có tiên thiên mãn hồn lực. Chỉ cần hấp thu một hồn hoàn trở thành hôn sư là có thể nhận được 1 kim hồn tệ từ chỗ Võ Hồn Điện rồi!”

    “Cái gì!?” Nghe thế con mắt Tiểu Vũ lập tức sáng lên: “Còn có chuyện tốt như vậy!?”

    “Chuyện này ngươi cũng không biết sao Tiểu Vũ!” Dante mở to mắt nhìn về phía Tiểu Vũ: “Khi trở thành hồn sư thì chỉ cần đến võ hồn điện đăng ký đều sẽ nhận được 1 kim hồn tệ mỗi sáng!”

    “Đúng là có chuyện này!” Vương Thánh gật đầu nói: “Năm nay nếu như ta thành công đột phá hồn lực 10 cấp lại hấp thu một hồn hoàn vậy có thể lĩnh được trợ cấp từ võ hồn điện. Ta cũng có thể gửi được chút tiền về nhà!” Vẻ mặt Vương Thánh tràn đầy hâm mộ: “Đúng rồi, trời cũng đã vào buổi trưa rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn thôi!”

    Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Hảo a. Ăn cái món ngon gì?"

    Vương Thánh và các công độc sinh mặt đối mặt nhìn nhau, cười khổ nói: "Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc khẩu phần ăn cấp thấp là được."

    Đường Tam lắc lắc đầu nói: "Các ngươi đi đi, ta không đâu." Dante kỳ quái nhìn sang Đường Tam.

    Nhìn những miếng vá trên người Đường Tam, Vương Thánh mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, cũng không miễn cưỡng: "Chị Tiểu Vũ, Dante vậy chúng ta đi đi."

    Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: "Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?"

    Nếu không phải bởi vì thực lực của nàng không kém, sợ rằng Vương Thánh sẽ mắng người rồi, ăn cơm trả tiền còn phải hỏi sao? Ai sẽ cho ngươi ăn trưa miễn phí? Bất quá, tự nhiên hắn cũng nhìn ra được, vị chị cả mời này này sợ rằng cùng Đường Tam giống nhau, cũng là thiếu tiền.

    Vương Thánh hào khí nói: "Không có việc gì, như vậy đi, tiền thức ăn hai ngày này của các ngươi tính cho ta. Đường Tam, sau này mọi người là cùng túc xá cả, cùng nhau đi đi. Làm như ghê ghớm lắm ấy, chờ ngươi có tiền lại mời ta là được."

    “Cùng ăn đi, Đường Tam!” Dante mở miệng nghiêng đầu nói: “Còn các ngươi nữa... lần này ta đãi mọi người!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 9: Đại Sư cùng viện trưởng

    Theo Dante dẫn đường, mọi người rất nhanh tìm được nhà ăn. Họ còn tò mò vì sao Dante lại rõ đường như vậy khi mà hắn mới tới. Nhà ăn ở bên trong dãy nhà dạy học, phải xuyên qua cả thao trường. Lúc này, trên sân thể thao đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít học viên mặc giáo phục của học viện hướng tòa nhà dạy học đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

    Thực đường của học viện hồn sư sơ cấp Nordin rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

    “Này không phải Vương Thánh cùng đám quỷ nghèo sao sao?” Vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến. Dante nhăn mày lại hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám học viên năm cấp cao đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại.

    Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, học viên nam ước chừng mười một, mười hai tuổi. Trong mắt hắn tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: "Quỷ nghèo chính là quỷ nghẹo, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."

    Trên đường đi tới nhà ăn, Vương Thánh đã mang quy củ của đại ca ký túc xá số bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận lên: "Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"

    Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: "Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."

    Vóc người cùng ba người Dante không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những học viên trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời: "Bé gái thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi."

    Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai. Thấy cảnh này thì Tiểu Vũ muốn động nhưng Đường Tam đã có lại cô bé. Dante lắc lắc đầu nói: “Mọi người lên lầu hai cùng ăn cơm đi! Lần này ta mới mọi người...”

    “Dante...” Vương Thánh ngạc nhiên hô lên: “Nơi đó rất đắt, thực sự chỉ có quý tộc mới có thể dùng bữa!”

    “Yên tâm đi... bữa này ta trả được! Dù sao chỉ có một bữa thôi mà... lần sau chúng ta ăn ở lầu một vậy!” Dante cười nhẹ giọng nói. Hắn đem trước đó mình để dê bò lại nơi phòng ăn mà nói với mọi người: “Thật ra thì trước đó, người ở làng ta đưa cho ta không ít dê gà. Mà ở trong học viện không có cách nào để thức ăn này lại. Vì vậy mà ta gửi ở nhà ăn trong trường. Nhà trường có thể thông qua đem dê gà làm thịt sau đó đưa một phần thức ăn cho ta. Thế nên mọi người cứ lên tầng hai trước, ta đi nói với phòng bếp một chuyến!”

    Đi vào phòng bếp, Dante nói với nhân viên nhà ăn. Bọn họ đều là những thường dân nên đối với những người như Dante còn tỏ ra có chút cung kính. Tiền họ đã nhận được nên đồng ý đem thức ăn đã chế biến Dante theo suất gọi lên. Sau khi rời nhà bếp, Dante mới đi lên lầu hai hướng về phía đám Vương Thánh đi tới.

    Thấy được Vương Thánh cùng với đám người Tiểu Vũ đều ở trên đó. Tất cả đám người đều ngồi xung quanh lấy một cái bán. Dante cảm giác được khó hiểu tò mò lên tiếng hỏi: “Mọi người đều ở đây rồi! Thật tốt quá, chờ một lúc sẽ có người bê thức ăn lên đây. Ân... Đường Tam đâu rồi!” Hắn tò mò nhìn về phía Đường Tam không thấy được Đường Tam ở đây mới hỏi.

    Câu nói này làm cho tất cả đều đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Tam. Vương Thánh lập tức nhăn mày lên tiếng đáp: “Ta làm sao biết được hắn có tật xấu vậy! Không phải chỉ vì nói vài lời khi nghe được sư phụ hắn là Đại Sư sao?”

    “Đại sư!?” Ngồi vào cùng bàn, Dante tò mò chớp mắt nhìn về phía mấy người hỏi: “Ai vậy!?”

    “Ách... Đại Sư, ngươi không có biết sao?” Vương Thánh hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Dante. Thấy được Dante lắc lắc đầu, Vương Thánh mới nhớ được Dante bất quá mới trở thành công độc sinh từ một thông làng bình thường mà thôi. Đến đây Vương Thánh mở miệng nói: “Đại sư là khách khach trường học chúng ta đồng thời là bạn của viện trưởng. Nghe nói Đại Sư còn viết một cuốn sách liên quan đến thập đại võ hồn cạnh tranh lực gì đó. Đồng thời còn phán trên đời không có phế võ hồn chỉ có phế hồn sư!”

    “Không có phế võ hồn, chỉ có phế hồn sư!?” Nghe được lời này, Dante nhăn mày một cái. Giọng nói có chút không vui vang lên: “Đại Sư này không phải giả chứ? Chân chính câu này phải nói trên đời không có phế hồn sư chỉ có phế võ hồn. Chính xác phải nói như vậy!” Lời này vừa ra thì lập tức Dante bị vài ánh mắt chú ý tới.

    Khả năng nhận biết nhạy cảm của Dante khiến cho hắn chú ý tới đó chính là vài ánh mắt. Trong đó có hai ánh mắt làm cho hắn chú ý tới. Một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

    Mà một người khác tầm nam nhân trung tuổi. Dante tò mò hỏi: “Họ là ai vậy, giáo viên của trường chúng ta sao?”

    “Ách...” Vương Thánh có chút khó nói lên lời ngượng ngùng đáp: “Đó là viện trưởng cùng với Đại Sư!” Hết thảy đám nhóc đều nhìn với ánh mắt quỷ dị về phía Dante.

    Không nghĩ ra vừa nói xấu đối phương, Dante lập tức lại gặp phải chính chủ tại nơi này. Bất đắc dĩ Dante mở miệng nói: “Ta không hề nói sai. Trên đời này chỉ có phế võ hồn không có phế hồn sư.” Nói đến đây hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay hắn đưa lên một gốc cây cỏ xanh trong tay hắn lập lòe. Hắn mở miệng nói: “Ta thức tỉnh võ hồn chỉ là cỏ xanh hơn nữa tiên thiên hồn lực chỉ có chưa đầy nửa cấp. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng võ hồn ta thực sự là võ hồn bỏ đi!”

    “Võ hồn được tạo ra bởi tinh khí thần cùng với thiên địa giao cho pháp tắc. Nói dễ hiểu trong cơ thể chúng ta có được đó chính là tinh thần...” Ngón tay Dante chỉ thẳng đầu mình rồi nói tiếp: “thứ hai đó là di truyền cơ thể do cha mẹ sinh ra cùng với khí hay được gọi cách khác chính là hồn lực. Thông qua ba yếu tố này cùng với thiên địa pháp tắc. Thiên địa pháp tắc hay gọi là những quy luật tạo ra tự nhiên, phương cách mà tự nhiên tạo ra.”

    “Cha mẹ sinh ra con cái dù thế nào cũng khó lòng có thể làm công tư phân minh. Thường thường sẽ thiên vị hơn cho một số đứa con của mình. Thiên địa cũng như vậy sinh ra những người có người thông minh, có người ngu ngốc, có người võ hồn mạnh, có người võ hồn yếu.”

    “Võ hồn đối với thiên địa càng gần như vậy võ hồn càng mạnh.” Bàn tay Dante hơi đưa ra, hắn thở ra một hơi: “Điều đó tạo ra một bất công trong hồn sư. Giống như những hồn sư có võ hồn mạnh gần với thiên địa. Rõ ràng những võ hồn yếu bỏ ra công sức tu luyện nhiều hơn nhưng thực lực không sánh bằng với hồn sư có võ hồn mạnh tu luyện ít thời gian hơn.”

    “Dựa vào cái gì võ hồn mạnh tu luyện thời gian ngắn hơn lại có hồn lực cao hơn so với võ hồn yếu, lực tấn công hay phòng ngự, phụ trợ đều mạnh hơn so với võ hồn yếu. Đơn giản vì võ hồn bọn họ gần với thiên địa này hơn. Nói đúng hơn, họ được trời ưu ái. Nếu như ngươi là con ruột của trời đất này thì dù không tu luyện, chỉ ngủ và chơi không thì thiên địa cũng sẽ vì ngươi rót vào hồn lực khiến ngươi tăng cấp. Khi võ hồn đạt đến một độ hòa hợp nhất định với thiên địa còn sẽ diễn sinh ra lĩnh vực.”

    “Lĩnh vực!?” Mấy người trừ Tiểu Vũ ra, hết thảy mọi người đều kinh ngạc hô lên: “Nó là thứ gì?” Riêng phần Tiểu Vũ thì mang theo vài phần kỳ quái nhìn về phía Dante. Dante bây giờ mới chỉ có sáu tuổi mà thôi. Làm thế nào Dante lại biết được có lĩnh vực tồn tại.

    Cảm giác được ánh mắt kỳ quái mọi người, Dante còn muốn giải thích thì đột nhiên một âm thanh vang lên: “Lĩnh vực... em làm thế nào biết được lĩnh vực!?” Âm thanh này vang lên làm cho cả đám nhóc đều vì thế mà chú ý tới.

    Bọn nhỏ đều hoảng hồn nhìn về phía hai người, tất cả không hẹn mà cùng hô lên một tiếng: “Viện trưởng!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 52 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status