Chương 36. Ma kiếm lục
http://thatgioi.com/mkl/mkl-01-036.pdf
Chương 36. Ma kiếm lục
http://thatgioi.com/mkl/mkl-01-036.pdf
Vì lười nên nhét nó vào đây cho dễ... tìm:Hidden Content
Truyện pé watery CV: Hidden Content
Truyện pé Mèo CV: Hidden Content
truyện của pé Cốc : Hidden Content
truyện của pé Dại : Hidden Content
truyện của pé Nothing : Hidden Content
Còn của ai nữa không nhỉ, cho vào đây nốt?Hidden Content
Chương 37
Bái Phỏng Thần Môn, Phàm Nhân Phiền Tâm Sự
Chỉ có tình bạn chân chính là trong sáng và mãi trường tồn.
(Cổ Long – Ngữ)
“Hương trà thơm quá, trà ngon, trà ngon”. Liễu Dật vừa thưởng thức vừa khen ngợi trà của Thủy Nhi.
A Cửu nâng chén trà, uống một ngụm to, nói: ”Hừ! Sao ta chẳng thấy thơm gì cả, đây là trà gì, thật đáng thất vọng, kém xa trà trong hoàng cung.”
Thủy Nhi nhìn A Cửu cố tình đào bới khuyết điểm, cười nói: ”A Cửu tỷ tỷ, đây chỉ là loại trà thường thôi, tỷ chắc là uống không quen, nhưng giữa núi rừng sơn dã này, muội chỉ có loại trà đó thôi, mong A Cửu tỷ tỷ lượng thứ.”
Liễu Dật nhìn A Cửu, không hiểu nổi là người gì nữa, rõ là thích gây chiến mà, bên cạnh có Thập Kiệt Nhất là đủ rồi, giờ lại thêm cô nàng A Cửu này. Nàng ta cứ như là có thù với tất cả nữ nhân trong thiên hạ vậy. Nghĩ lại, sau này chắc là còn nhiều phiền phức đây.
Liễu Dật chuyển đổi chủ đề nói: ”Đừng nói về trà nữa, mỗi người có khẩu vị khác nhau mà, hãy nói về mục đích chuyến đi Côn Lôn bái phỏng Thần Môn lần này của chúng ta.”
Thủy Nhi mang trà đến cho mọi người, rồi đến bên Liễu Dật, hỏi: ”Đúng rồi, Liễu công tử còn chưa nói lần này đến đây có việc gì?”
A Cửu liếc Liễu Dật, nhỏ giọng nói: ”Còn không phải tên ngốc này thích đa sự sao.”
Tất cả mọi người đều nghe, nhưng lại lờ đi, như không nghe, để tránh phiền phức.
Liễu Dật trong lòng thấy rất bất bình, cái nàng A Cửu này chính thật là oan gia, nếu không vì nàng ta thì đâu sinh lắm sự rắc rối vậy, mà giờ còn nói được vậy mới thật là tài. Nhưng nghĩ lại, hắn thật sự là không nên đắc tội với cô công chúa ngang ngược này.
Liễu Dật nói: ”Lúc chúng tôi đi qua Phong Ma Trấn, gặp một vị lão nhân, gọi là Tửu thúc, Tửu thúc cho biết là ấn phong của Phong Ma Trấn phát sinh một số vấn đề.”
Thủy Nhi đặt chén trà xuống, nói: ”A, về Phong Ma Trấn, muội có nghe sư phụ nhắc qua, nghe nói nơi đó luôn không yên ổn, trăm năm về trước, sư phụ có đi qua đó và trấn trụ được một số yêu quái.”
Liễu Dật vừa nghe, lập tức đặt chén trà xuống, nói: ”Thì ra người đó là sư phụ cũa muội, Tửu thúc có nói, người trấn trụ yêu quái sợ trăm năm sau chúng khai trừ cấm chế, nên để lại một câu, trăm năm sau cần có người đến núi Côn Lôn, Thần Môn, mượn Trấn Yêu Pháp Bảo.”
Thủy Nhi lắc đầu nói: “Về chuyện này muội chưa nghe sư phụ đề cập đến.”
Liễu Dật lại hỏi: ”Vậy, mười hai năm trước, có ai đến Thần Môn xin mượn bảo vật không?”
Thủy Nhi lắc đầu, nói: ”Chưa từng nghe qua, lúc đó muội còn quá nhỏ, hầu như ngày nào sư phụ cũng bắt muội ở trong phòng, dù có đi nữa muội cũng không biết.”
Liễu Dật không hỏi nữa, trầm tư suy nghĩ: ”Nói vậy… mười hai năm trước người được phái đi không đến được Thần Môn? Hay là giữa đường đã xảy ra chuyện gì?”
Thủy Nhi uống trà, nhìn thần tình ngơ ngẩn của Liễu Dật, nói: ”Liễu công tử, lần này huynh đến Thần Môn có phải là mượn bảo vật?”
Liễu Dật gật đầu nói: ”Thủy Nhi tiên tử nói không sai, Liễu Dật được sự nhờ cậy của Tửu thúc, đến Thần Môn mượn bảo vật có khả năng trấn trụ yêu tà, nếu không khi ấn phong bị phá vỡ, thì không chỉ Phong Ma Trấn, mà sẽ mở rộng, di hại cho cả thiên hạ bách tính.”
Thủy Nhi đôi mắt đẹp nhìn Liễu Dật, nhẹ nhàng nói: ”Liễu công tử lo lắng cho cả thiên hạ bách tính, Thủy Nhi thật sự bội phục.”
A Cửu nhìn nhãn tình Thủy Nhi, cảm thấy không thoải mái, vội nói: ”Ta muốn nói, Thủy Nhi muội muội, khi nào thì có thể giúp chúng tôi diện kiến Thần Môn Môn chủ, để A Cửu chiêm ngưỡng phong thái của bậc trưởng lão thiên giới chứ.”
Thủy Nhi đặt chén trà xuống nói: ”Môn chủ không biết việc này, gặp ngừoi nói chuyện chỉ thêm phiền phức thôi. Hay là tôi đưa mọi người đi gặp sư phụ, lão nhân gia có thể trấn trụ yêu tà, nếu gặp người, tin rằng sẽ có cách.”
A Cửu lại nói: ”Nguyên lai sư phụ của Thủy Nhi muội muội không phải là Thần Môn Môn chủ, thế mà ta cứ tưởng…”
Thủy Nhi tiếp lời: ”A Cửu tỷ tỷ nhầm rồi, sư phụ của Thủy Nhi là một trong Thần Môn tứ đại trưởng lão, coi giữ ‘Xích Sắc Hoa’, nguyên danh sư phụ là Bạc Thương Khung, đã lâu không đi lại trong tam giới, không biết mọi người có biết người không?”
Thủy Nhi vừa nói xong, Đại Đao Vương đã lên tiếng: ”Tôi biết, tôi biết, từ khi mới ra đời đã nghe nói, một gậy ‘Li Tâm Thương’ , Bạc Thương Khung đi khắp giang hồ, một tấm ‘Thiên Tâm Phù’ sấm dội năm châu, danh tiếng vẫn còn truyền mãi, bất quá… duờng như sư phụ của Thủy Nhi cô nương hiện tại nổi danh hơn cả Môn chủ Thần Môn.”
Thủy Nhi cười nói: ”Đó là vì Môn chủ mới tiếp nhân cương vị thôi, từ từ sau này, Môn chủ thế nào danh tiếng cũng vượt qua sư phụ.”
Đại Đao Vương nhấp một ngụm trà, khẽ than: ”Thật là đáng tiếc, hai mươi năm trước, không biết tại sao tiền Môn chủ lại vô cớ đi quy ẩn, một Thần Môn lớn vậy, chỉ còn lại lớp hậu sinh vãn bối, làm cho danh tiếng Thần Môn thua sút cả Ma Môn, lại càng không thể sánh với Lãnh Kiếm của Nhân Gian Giới.”
Thủy Nhi lắc đầu than: ”Việc này chúng ta không quản được, sư phụ thường dạy Thủy Nhi, rằng chỉ cần làm tốt phận sự của mình, không thẹn với trời đất, vậy là tốt nhất rồi.” Đại Đao Vương gật gật đầu…
Thủy Nhi đứng dậy nói: ”Liễu công tử, Thủy Nhi đưa huynh đi gặp sư phụ, trước tiên phải lo công việc trước, sau này đàm đạo sau, được chăng?”
Liễu Dật cười nói: ”Đương nhiên, Thủy Nhi tiên tử không chỉ xinh đẹp, mà còn rất hiểu đại thể, Liễu Dật thật bội phục.”
Thủy Nhi cười nói: ”Liễu công tử quá lời, Thủy Nhi không dám nhận.” nói xong, bước lên dẫn đường, hướng cửa đi ra ngoài.
A Cửu đi phía sau, lẩm bẩm:” Hừ, nha đầu, ta thấy ngươi không tìm thấy đường rồi đó.”
Thập Kiệt Nhất nhìn ánh mắt muốn giết người của A Cửu, thắc mắc nói: ”Thế nào rồi, A Cửu, dường như cô có ấn tượng không tốt với Thủy Nhi.”
A Cửu liếc Thập Kiệt Nhất một cái, nói: ”Tốt thế nào được? Đi nhanh nào.”
Đoàn người theo bậc thang đi lên, ngẩng đầu lên đã thấy Đại Điện Thần Mơn, cao ba mươi ba trượng, rộng mười sáu trượng, cao nhất là nóc đại điện ẩn hiện trong mây.
Thủy Nhi nói: ”Đây là đại điện, nếu không có việc thì người thường không được vào, giờ rẽ trái đi.” Nói xong, rẽ sang bậc thang bên trái ở giữa đường.
Thủy Nhi vừa đi vừa nói: ”Người ở Thần Môn bố trí chỗ ở tùy theo chức vị, chức vị càng cao, nơi ở càng cao, sư phụ tôi giờ ở ngay dưới đại điện.”
Liễu Dật cười nói: ”Bạc lão tiền bối là trưởng lão Thần Môn, tất phải ở ngay dưới đại điện thôi.”
Bỗng nhiên, Thủy Nhi dừng lại trước bức tường đá trơn nhẵn, nói nhỏ:” Sư phụ thường không thích người khác làm phiền, tôi vào nói mọi chuyện với sư phụ, mọi người chờ ngoài đây nhé!”
Nói xong, từ thắt lưng lấy ra tấm linh phù màu vàng, ép trong lòng hai bàn tay, mười ngón tay kẹp lại, đạo ánh sáng màu trắng phát xuất theo kinh mạch hai tay, hòa nhập với tấm linh phù màu vàng, Thủy Nhi chỉ trong nháy mắt, hữu thủ nhất động, thân người dần hòa nhập với linh phù, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Đại Đao Vương tròn mắt, nói: ”Thật là thần kỳ… a, là ‘Ẩn Thân Phù’ mà tôi vẫn ao ước, nếu học được, có thể lén nhìn người đẹp tắm.”
’Thiên Lôi Chú’ một tiếng vang lên, từ trên trời một tia sét giáng xuống, luồng sáng trắng lóe chớp, giáng thẳng xuống đầu Đại Đao Vương…
Liễu Dật và mấy người khác kinh hãi nhìn Đại Đao Vương, Thủy Nhi nói vọng đến: ”Đây là bài học cho hắn đừng nói bậy bạ nữa, đừng lo, Thiên Lôi chú của tôi chưa luyện được tới một thành, không nguy hại lắm đâu. Tôi đi đây, mọi người đợi ở đây nhé.”
Chưa tới một thành? Tuy là nói như vậy, nhưng Đại Đao Vương toàn thân cháy đen, tóc dựng thẳng, toàn thân bốc mùi khét, trên mặt trừ đôi mắt ra, toàn thân đều đen thui. Miệng còn bốc ra khói, thều thào nói:” Cái quái quỉ gì thế này? Nói cũng có tội sao?” rồi “rầm” một tiếng té nhào xuống, không nói ra được tiếng nào nữa…
A Cửu nhìn Đại Đao Vương té vật ra đất, nghĩ thầm: ”Tiểu nha đầu này rõ ràng là đang thị uy với mình đây mà? Không tốt, mình phải cẩn thân, nếu không tiểu nha đầu giáng cho một sét thì toi.”
Liễu Dật cùng Thập Kiệt Nhất đến bên Đại Đao Vương, ngồi xuống, lắc lắc đầu, Thập Kiệt Nhất nói: ”Huynh đệ, vận khí của ngươi không phải thường đâu, sấm sét giữa trời quang, trong suốt hai mươi năm lần đầu tiên tôi thấy, lại giáng ngay ngươi, may thật, may thật.”
Liễu Dật nghe nói vậy, nhìn bộ dạng Đại Đao Vương, thật muốn cười to lên nhưng lại không nỡ, cố nhịn tới mặt đỏ cả lên.
Đại Đao Vương thờ thẫn nhìn trời, nói: ”Ta biết các người muốn cười, muốn cười thì cười thì cười đi, ta không trách đâu.” Lời vừa nói ra, cả Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất cười đến nỗi ngã lăn ra đất.
Mọi người giúp đỡ hắn đứng lên, nhưng y phục thì còn có thể thay được, riêng tóc thì không thể, mỗi lần chạm vào lại có khói phun ra, Liễu Dật lắc lắc đầu, cười nói:” Lần đầu mới thấy, kiểu tóc này, nói thật, nhìn cũng khá.”
Đúng lúc ấy, hai người xuyên qua bức tường đá nhẵn bóng xuất hiện, một người là Thủy Nhi, người kia thân vận giáp màu bạc, tóc đen búi lên, trên còn giắt hai cọng lông phượng hoàng, mặt trông đầy chính khí, tuổi độ bốn mươi! Trung niên nhân này là sư phụ Thủy Nhi, một trong Thần Môn tứ đại trưởng lão, Bạc Thương Khung?”
Liễu Dật nhìn người nay sao cứ như bọn diễn kịch ca xướng? Chỉ nhìn cách trang phục sức cũng đủ thu hút rất nhiều người hâm mộ a.
Trung niên nhân lên tiếng nói: ”Lão phu là Bạc Thương Khung, nghe Thủy Nhi nói Phong Ma Trấn phái người đến đây mượn bảo vật trấn áp tà ma? Không biết ai là người có thể nói chuyện.”
Liễu Dật bước ra, cung kính hành lễ, nói:” Bạc tiền bối, vãn bối là Liễu Dật, người Giang Nam, nhận lời nhờ cậy của một lão nhân ở Phong Ma Trấn là Tửu thúc, đến đây mượn bảo vật trấn áp yêu tà.”
Bạc Thương Khung nhìn Liễu Dật đáng giá, rồi nói: ”Ngươi là môn hạ của Lãnh Kiếm trong Nhân Gian giới?”
Liễu Dật không biết Bạc Thương Khung nói vậy có ý gì, nói: ”Tiền bối, tại hạ chỉ là bách tính bình thường, chỉ là một thư sinh, không phải là người trong giang hồ tam giới, chỉ vì nhận sự nhờ cậy của Tửu thúc, lo rằng bọn tà ma ở Phong Ma Trấn gây hại nhân gian.”
Bạc Thương Khung nghe nói, hiển nhiên, đang đắn đo suy nghĩ những gì Liễu Dật nói, nghĩ xem hắn có phải là kẻ lừa đảo đến đây gạt bảo vật của Thân Môn.
Liễu Dật lại hỏi: ”Không biết tiền bối có gì khó nói?”
Bạc Thương Khung mỉm cười hòa ái, làm người có cảm giác tín phục, nói: ”Tiểu huynh đệ, quả thật là có bảo vật trấn tà, nhưng ‘ Càn Khôn Kính’ là một trong Thần Môn nhị thập bí bảo, cũng là bảo vật mà mười năm trở lại đây lão phu mới luyện thành được. Chỉ dựa vào người thì e rằng khó giữ được bảo vật này của Thần Môn.”
Bên cạnh Thủy Nhi vội vàng nói: ”Sư phụ, Liễu công tử là người tốt, người giúp huynh ấy đi.”
Bạc Thương Khung cười cười, nhìn Thủy Nhi nói:” Tiểu nha đầu, sư phụ biết hắn là người tốt, chẳng lẽ bao năm sống uống phí hay sao? Nhưng tính dục của con người tăng trưởng rất nhanh, trước và sau không thể so sánh được.”
Liễu Dật không vui, nói: ”Nếu như tiền bối không tin lời Liễu Dật, Liễu Dật có hai cách để giải quyết chuyện này.”
Bạc Thương Khung ngạc nhiên: ”Ồ? Là cách gì, nói ta nghe thử xem.”
Liễu Dật phe phẩy quạt, nói: ”Thứ nhất, tiền bối có thể tự mình đến Phong Ma Trấn, tiêu diệt yêu tà, vừa nhanh lại vừa tiện lợi, Liễu Dật cũng bớt được phiền phức. Cách thứ hai, như nếu tiền bối không thể đến được Phong Ma Trấn, Liễu Dật sẽ làm, hạn định trong vòng một tháng, nhất định mang trả bảo vật, ngược lại Thần Mồn có thể đến Giang Nam tìm Liễu Dật, Liễu Dật tuy chỉ là một thư sinh, nhưng ở Giang Nam cũng có chút danh tiếng, khi ấy Thần Môn chỉ cần treo thưởng vạn kim là có thể dễ dàng bắt được Liễu Dật.”
Bạc Thương Khung ngẩng lên nhìn trời, cười nói: ”Haha, thư sinh quả nhiên lợi hại, miệng lưỡi thật lợi hại, hay, hay, nhất thân chánh khí, ta rất thích, nghe nói thư sinh đều rất chính khí , lão phu không tin, hôm nay hổ thẹn một phen rồi.”
Liễu Dật không biết ông ta có ý gì, trong lòng có chút nghi ngờ….
Bạc Thương Khung cười nói: ”Tiểu huynh đệ nói thật hữu lý, nhưng lão phu cũng có điều khó nói, nếu không lão phu đã đi Phong Ma Trấn một chuyến rồi, cách thứ hai tiểu huynh đệ nói cũng tốt, bất quá… Liễu công tử có phải đang ám thị với lão phu, Thần môn tam giới sao lại keo kiệt bủn xỉn vậy có phải không?”
Liễu Dật cười nói: ”Tiểu bối không dám, chỉ vì tình thế cấp bách.”
Bạc Thương Khung cười nói: ”Có thể thấy được tính cách của công tử, như vậy… lão phu sẽ xem xét, nhưng cần phải bẩm báo lại với Môn chủ, nội trong ba ngày sẽ có câu trả lời với tiểu huynh đệ.”
Liễu Dật cúi mình, cung kính nói: ”Đa tạ tiền bối , vì bách tính thiên hạ, mong tiền bối đưa ra một quyết định tốt lành.”
Bạc Thương Khung cười nói: ”Tốt, tốt, nhãn quang của Thủy Nhi thật không tồi.”
Câu nói đầy ẩn ý, nhưng A Cửu và Thủy Nhi đều hiểu rõ, cả hai là nữ nhân, sao lại có thế không hiểu? Thủy Nhi mặt đỏ hồng, kéo áo Bạc Thương Khung: ”Sư phụ…”
Bạc Thương Khung cười một cách thoải mái nói: ”Được, Thủy Nhi, giờ con hãy thay vi sư đưa các vị đây xuống núi nghỉ ngơi, sư phụ cần phải xem xét lại, rồi lên đại điện Thần Môn.” Nói xong, chuyển người, và biến mất trên bức tường đá.
Đại Đao Vương hai mắt mở to, há hốc mồm nói: ”Thật là thần kỳ, nếu ta có thể đi xuyên tường, sau này không cần đi qua cửa nữa, có thể vào các khuê phòng…” chưa nói xong, “khách sát” một tiếng vang lên cùng tia sét giáng thẳng xuống đầu tóc vẫn còn dựng ngược của Đại Đao Vương.
Gió thổi nhẹ, trong gió, mọi người nghe có mùi khét, nhìn lại, Đại Đao Vương toàn thân bốc khói, tóc càng dựng thẳng hơn, giọng run run nói: ”Mẹ kiếp… sao lại chuẩn xác thế này?”
Thủy Nhi giải thích: ”Lần này, lần này không phải tôi, hình như là sư phụ đó.”
--------------------------------------
Đây chỉ là bản dịch thô của mình thôi, chờ sau này Duyên tỷ biên tập nhé! Vì năm mới muốn post một bài có ý nghĩa tặng các huynh đệ tỷ muội TTV.
HAPPY NEW YEAR!
Chương 38
Khinh phong u u, luận tam giới giang hồ
Bất luận ai làm sai chuyện gì, đều phải trả giá. Làm sai thì phải chịu trừng phạt, dù là ai cũng vậy.
(Cổ Long – Ngữ)
Chỉ thấy Đại Đao Vương chổng vó lên trời, không ngừng co giật và bốc khói. Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất lắc đầu, còn A Cửu thì nói: “Tự gây nghiệt, không đáng sống nữa.”
Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương nói: “Lần này hình như chín luôn rồi, Thập Nhất, cõng hắn đi.” Nói rồi quay người theo sau Thủy Nhi.
Thủy Nhi đi trước dẫn mọi người xuống núi, vừa đi vừa nói: “Cái anh Đại Đao Vương này thật lanh miệng quá mà, tôi đã cảnh cáo trước rồi mà không nghe, để sư phụ ra tay, lần này thì nghiêm trọng rồi.”
Liễu Dật cười nói: “Trước đây huynh chỉ nghe nói kiếm của Nhân Gian Giới uy mãnh vô cùng, lợi hại phi thường, không ngờ rằng bùa chú của Thần Môn uy lực đến thế!”
Thủy Nhi cười: “Đó là huynh chưa thấy sư phụ muội sử dụng ‘Li Tâm Thương’, đến lúc thấy rồi huynh sẽ có cảm nhận khác nữa.”
Liễu Dật gật đầu: “Ồ, nếu vậy sau này có cơ hội nhất định phải lãnh giáo ‘Li Tâm Thương’ của Bạc lão tiền bối.” Câu nói này cứ như định mệnh an bài, mười năm sau, ‘Trảm Thiên Bạt Kiếm’ của Liễu Dật đánh bại ‘Li Tâm Thương Hồn’, chấn động tam giới tứ đại môn phái. Nhưng đây là chuyện tương lai, tạm thời không nói đến nữa.
Mọi người đi chừng nửa thời thần, Thủy Nhi dừng lại, đi đến căn nhà đá, nói: “Bốn gian nhà đá là này là chuẩn bị cho bốn vị. Thủy Nhi ở tầng trên, nơi chúng ta dùng trà lúc nãy, nếu mọi người có vấn đề gì thì cứ đến tìm Thủy Nhi.” Nói xong liền mở cửa từng gian phòng.
A Cửu vừa xem phòng vừa nói: ”Thủy Nhi muội muội thật rất cẩn thận, e rằng chúng tôi chẳng cần đi tìm làm gì, Thủy Nhi muội muội chắc sẽ ở đây suốt.”
Thủy Nhi nhìn A Cửu, cười nói: “Thủy Nhi đa tạ A Cửu tỷ tỷ khen thưởng. Nghe A Cửu tỷ tỷ nói vậy, Thủy Nhi chợt nghĩ là Thủy Nhi nên ở đây bồi tiếp các vị, nếu không sư phụ trách tội, Thủy Nhi không gánh vác nổi đâu.”
A Cửu ngẩn ra nhìn Thủy Nhi, hốt nhiên phát hiện tiểu a đầu này còn thông minh hơn Cát Lợi Nhi, cứ như những gì mình nói ra đều giúp cho nàng ta vậy. A Cửu vội nói: ”Không cần đâu, muội còn có việc mà, sư phụ muội cũng không trách đâu, chúng tôi không cần người bối tiếp.”
Thủy Nhi lại cười nói: “Xảo hợp là mấy ngày nay Thủy Nhi chẳng bận gì cả, chỉ có việc là chăm sóc những vị khách phương xa này.”
Đại Đao Vương được Thập Kiệt Nhất cõng, lúc này vừa mở miệng đã bốc ra khói, lên tiếng: “Vậy phiền cô trước hết chiếu cố đến tôi, giúp tôi điều trị.”
Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, cố gắng nhịn cười: “Thập Kiệt Nhất đại ca, hai người đi theo muội.” Nói xong, quay người đi thẳng vào phòng.
o0o
Liễu Dật không có việc gì làm, ngồi tại cái bàn đá giữa bốn căn phòng, rót một chén trà, từ từ thưởng thức.
A Cửu ngồi kế bên, vừa uống trà vừa nói: “Ngốc tử, khi nào chúng ta rời khỏi đây? Muội thấy chán rồi.”
Liễu Dật nhìn A Cửu, cười nói:”Cô đúng la nha đầu điên, tôi cũng muốn sớm rời khỏi đây. Ở đây thêm một ngày là Phong Ma Trấn thêm một phần nguy hiểm, nhưng giờ chưa mượn được Thần Môn Pháp Khí, chúng ta làm sao đi được?”
A Cửu vội hỏi: “Thật à? Ngốc tử cũng muốn sớm rời khỏi đây à?”
Liễu Dật cười nói: “Tôi cần phải gạt cô sao?”
A Cửu nhấp một ngụm trà hỏi: “Thế huynh đành xa Thủy Nhi à?”
Liễu Dật nhìn A Cửu một cách kỳ quái, rồi sờ đầu nàng ta nói: “Cô có bị sốt không đấy? Thủy Nhi và tôi thì có quan hệ gì chứ?”
A Cửu nhìn Liễu Dật, tức mình nói: “Huynh đúng là ngốc tử mà, vậy mà cũng không nhận ra …”
Liễu Dật ngớ ra chẳng hiểu gì cả…
o0o
Khi Thủy Nhi bước từ trong phòng ra, Đại Đao Vương theo sau như đã hồi phục hình dáng ban đầu, quần đen rộng thùng thình, thân trên không mặc gì , vai mang thanh đại đao, nhưng, nhưng,… dường như có chút gì không đúng? A… là đầu tóc, mái tóc Đại Đao Vương giờ đây dài hai xích, dựng đứng, như mỗi sợi tóc đều như cố gắng vươn lên xem sợi nào cao hơn vậy.
Đại Đao Vương bước tới phía trước Liễu Dật, làm ra vẻ đắc ý, lắc lắc cái đuôi “cương châm” của hắn … Liễu Dật nhìn thấy, ngụm trà đang uống trong miệng phun ra như núi lửa, chuẩn xác nhắm đúng và người Đại Đao Vương.
Liễu Dật ôm bụng cười nghiêng ngã….
Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, vừa lau trà trên người vừa nói: “Có gì đáng cười lắm sao? Thủy Nhi cô nương bảo đây là phong cách mới, các tiểu cô nương rất thích đấy.” Nói xong quay đầu nhìn Thủy Nhi.
Thủy Nhi bỏ tay che miệng xuống, vội gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy.”
Thập Kiệt Nhất bước tới ngồi cạnh Liễu Dật, vừa rót trà vừa nói: “Đệ thì thà là các tiểu cô nương không thích còn hơn là để đầu tóc mình dựng đứng lên thế kìa, nhìn thật là khó chịu.”
Liễu Dật cuối cùng cũng có thể ngưng cười, nói: “Được rồi, được rồi! Ngồi xuống đi, dù gì cũng đang chờ tin, hay chúng ta kiếm chuyện gì để nói đi.”
Thủy Nhi nhìn A Cửu nói: “Liễu công tử, muội nghĩ muội nên quay về, muội sợ … ở đây có người không hoan nghênh muội.”
Đại Đao Vương nói: “Không được, cô là người không nên đi nhất. Ở đây trừ tôi, cô là người biết nhiều về tam giới nhất. Hơn nữa cô còn là đệ tử Thần Môn, Đại Đao Vương tôi rất thích nghe các chuyện truyền kì về các cao thủ này. Hay chúng ta giao lưu đi, dù sao cũng chẳng có việc gì làm mà.”
Thập Kiệt Nhất nghe nói cũng thấy hứng thú, nói: “Đúng đó, Thủy Nhi, tôi cũng thích ngh chuyện về các cao thủ này, nói chúng tôi nghe đi, biết đâu mai này có gặp họ, thì cũng có sự chuẩn bị, haha, haha, … Cô nói đúng không? Ai da” Tiếng kêu cuối cùng đó, hiển nhiên là bị ai đó tấn công! Còn cần phải nghĩ sao? Nhắc các bạn nhớ, ngồi cạnh Thập Kiệt Nhất là A Cửu.
Thủy Nhi nhìn A Cửu mỉm cười nói: “Mọi người đã không có gì để làm, vậy thì chúng ta vừa thưởng trà, vừa sưởi nắng, thuận tiện đàm luận chuyện võ lâm thiên hạ, giang hồ tam giới ngày nay… “ nói xong, nhẹ nhàng ngồi xuống giữa Liễu Dật và Đại Đao Vương.
Thủy Nhi uống một ngụm ra, nói tiếp: “Kì thực, tất cả những gì Thủy Nhi biết toàn do sư phụ kể lại, Thủy Nhi muốn nói về những kiếm sĩ lừng danh thiên hạ, không biết mọi người có muốn nghe không?”
Đại Đao Vương vội reo lên :”Hay đó, hay đó.”
Thủy Nhi lại nói tiếp: “Thiên hạ hiện tại phân làm ba, trong tam giới có sáu cao thủ thiện dụng kiếm, hơn nữa những thanh kiếm trong tay họ toàn là bảo vật cả.”
“Xếp thứ nhất phải nhắc đến Lãnh Kiếm của Kiếm Môn, Nhân Gian giới. Ba mươi năm trước Lãnh Kiếm từng nhiều lần kịch chiến với Ma tộc Vị Linh Phong, bất phân thắng bại. Hai mươi năm trở lại đây, chưa từng tuốt kiếm ra, trong tam giới cũng ít khi xuất hiện. Giữ trong tay thanh kiếm ‘Lưu Vân’, thân kiếm dài ba xích một thốn, rộng bốn phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng mười sáu cân, là thanh kiếm mỏng, kiếm pháp sở trường là ‘Chân Vũ Kiếm Ý’.”
Đại Đao Vương uống một ngụm trà, lắc lắc bộ đầu tóc dựng đứng, nói: “Lãnh Kiếm là thần tượng của tôi. Cả cuộc đời chỉ duy nhất một thanh kiếm, đúng thật là kiếm si a.”
Thủy Nhi lại tiếp: “Kiếm si không phải là Lãnh Kiếm, mà là người đứng thứ hai, đồ đệ của Lãnh Kiếm – Thiết Tiêu, là đệ tử đầu tiên của Kiếm Môn, đồng thời cũng là Môn Chủ hiện nay của Kiếm Môn. Thiết Tiêu là kiếm sĩ trẻ tuổi nhất, năm nay hai mươi lăm tuổi, năm bốn tuổi đã theo Lãnh Kiếm, mười hai tuổi được ‘Huyền Quang’ bảo kiếm, mười bảy tuổi thành danh trong tam giới, từ đó phiêu bạt giang hồ, hai mươi ba tuổi trở lại Kiếm Môn tiếp nhận ngôi vị Môn chủ, được gọi là Kiếm Si. Thanh ‘ Huyền Quang’ kiếm dài ba xích ba thốn, thân kiếm rộng một thốn một phân, nặng mười tám cân, là thanh bảo kiếm hấp thụ được thiên địa linh khí.”
“Đứng thứ ba là Ma tộc Ma Môn Ngạo Thiên Ma Quân. Hai mươi năm trước tiếp nhận cương vị Môn chủ Ma Môn, từ đó bế quan luyện công, không ai biết kiếm của ông ta lợi hại đến mức nào, nghe đồn là còn hơn tiền nhiện Môn chủ Vị Linh Phong. Thanh kiếm trong tay là ‘La Sát’ kiếm, một thanh tà kiếm lưu truyền trăm năm, thân kiếm dài ba xích bốn thốn, rộng chín phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng mười chín cân, kiếm pháp sớ trưởng là ‘Cửu Linh Kiếm Quyết’.”
“Đứng thứ tư là Ma tộc Đệ Tam Môn, Huyết Môn Môn chủ. Người này không biết nói ra sao, chỉ biết trăm năm trước tiếp nhận Huyết Môn, từ đó chưa hề lộ diện. Trong tay là thanh kiếm ‘Thị Huyết’, thân dài ba xích hai thốn, rộng một thốn ba phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng ba mươi hai cân, là thanh ma kiếm được lưu truyền từ thượng cổ, thập phần lợi hại, có điều mấy chục năm nay không thấy ông ta xuất hiện, nên trở thành truyền thuyết rồi.”
“Đứng thứ năm lại là người của Nhân Gian giới, Phật Môn tục gia đệ từ Lí Lăng. Ba mươi năm trước trở thành Phật Môn tục gia đệ tử, xem kiếm là thầy, tự sáng tạo ra ‘Đại Từ Bi Kiếm’, vào giang hồ mười năm chưa từng gặp địch thủ. Trong tay là thanh kiếm ‘Liệt Dương’, thân dài ba xích một thốn, rộng một thốn hai phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng mười một cân. Thanh kiếm này cương mãnh dị thường, và cũng có rất nhiều điểm thần bí, nhưng mấy năm gần đây không thấy xuất hiện, cũng giống như Lãnh Kiếm vô ảnh vô tung.”
Đại Đao Vương cười nói: “Cao nhân đều như vậy, lên trên xuống đất không có gì là không làm được, thật phi thường.”
A Cửu cười nói: “Hà, Đại Đao Vương mà học được những thứ này thì các cô nương gặp nạn cả rồi.”
Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, nhẹ giọng tiếp: “Xếp hàng thứ sáu là trưởng lão của Thần Môn, Dương Vân Phong, mới ba mươi tuổi đã trờ thành trưởng lão Thần Môn, hoàn toàn dựa vào kiếm pháp của mình. Hai mươi năm nay chưa từng rời khỏi Thần Môn, người này tính cách cũng lạnh lùng như thanh ‘Ngưng Tuyết’ kiếm của ông ta. Thanh kiếm này dài ba xích ba thốn, rộng một thốn một phân, nặng mười một cân, người bị trúng kiếm nếu công lực không cao có thể bị đóng thành băng, thanh kiếm này cũng rất thần bí. Còn về ông ta sở trường kiếm pháp nào thì tôi cũng không biết.”
Thập Kiệt Nhất vội hỏi: “Thần Môn của cô hình như không hay rồi. Sao lại đứng tuốt vị trí thứ sáu?”
Thủy Nhi cười nói: “Đó chỉ là về kiếm, còn nếu thêm vào đạo pháp và khí pháp của Thần Môn, huynh nghĩ sẽ xếp thứ mấy?”
Thập Kiệt Nhất quay nhìn Đại Đao Vương, gật đầu nói: “Lợi hại, nếu sử dụng thêm đạo pháp, khí pháp, không chừng còn lợi hại hơn Ma Môn.”
Thủy Nhi nhìn biểu tình của Thập Kiệt Nhất nói: “Kì thật là có đến bảy thanh kiếm…”
A Cửu vội hỏi: “A, có đến bảy thanh kiếm sao lúc nãy muội nói là sáu?”
Thủy Nhi đáp: “Thanh kiếm thứ bảy này là thanh kiếm được lưu lại tứ lúc thiên địa còn sơ khai.”
Đại Đao Vương vội nói: “ Thời gian lâu quá! Thanh kiếm này nhất định có linh tính, khẳng định là thanh kiếm tốt nhất rồi.”
Thủy Nhi lắc đầu nói: “Vậy thì không đúng! Thanh kiếm này rất thần bí, gọi là ‘Bi Mộng’, thân kiếm dài ba xích chín thốn, có ba lưỡi, không giống kiếm thường, chuôi kiếm dài chính thốn, hình tròn. Kiếm như được điêu khắc trên thân rồng, từ miệng rồng thò ra ba lưỡi kiếm, như thể miệng rồng là kiếm cách.”
Đại Đao Vương nói: “Vậy chẳng phải một cây gậy sao? Quá dài, đến năm xích, làm sao mà dùng?”
Thủy Nhi gật đầu nói: “Đây là một trong những nguyên nhân, không hiểu sao thanh kiếm này lại dài vậy? Nên biết lúc rút kiếm, kiếm dài thì sẽ bất lợi, mà thanh kiếm này thì lại quá dài, khi rút kiếm có nhiều chiêu không thể sử dụng. Ngoài ra, chung quanh thân kiếm có một lớp hắc khí bao quang, nếu như người dùng kiếm không phải là cao thủ, miễn cưỡng sử dụng, chủ kiếm sẽ bị đảo ngược, ngược lại bị kiếm điều khiển.”
Thập Kiệt Nhất vừa uống trà vừa hỏi: “Thanh kiếm như vậy sao lại được gọi là bảo kiếm?”
Thủy Nhi uống một ngụm trà, nhìn Liễu Dật nói: “Đó là vì chủ nhân của ‘Bi Mộng’ kiếm từng là Vị Linh Phong.”
Đại Đai Vương nói tiếp: “Cô nói, Vị Linh Phong từng sử dụng thanh kiếm này?”
Thủy Nhi gật đầu nói: “Tôi nghĩ, cũng chỉ có Vị Linh Phong mới có khả năng làm cho ‘Bi Mộng’ có được cảm giác của kiếm. Sau này cũng với cái chết của Vị Linh Phong, ‘Bi Mộng’ cũng đã biến mất khỏi thế giới này.”
Đại Đao Vương nước miếng như muốn chảy ra, nói: “Thật nhiều bảo kiếm quá, nếu chỉ cho tôi một thanh là phát tài rồi.”
Thủy Nhi nói: “Trừ khi huynh có năng lực thắng sáu đại cao thủ đó, bằng không dù có được kiếm cũng bị truy sát thôi.”
Đại Đao Vương quay đầu lại la lên: “Nói đùa sao? Nói tôi thắng sáu đại cao thủ này thôi thì kêu tôi đi nghiên cứu làm sao tu luyện thành thần tiên còn hay hơn.”
A Cửu hai tay chống càm, nói: “Ai… không biết sáu đại cao thủ này còn gì muốn truy cầu nữa không?”
Thủy Nhi gật đầu nói: “Có lẽ, sáu đại cao thủ này chẳng còn cần truy cầu gì nữa.”
Nói xong, Thủy Nhi nhìn quanh một lượt, nhẹ giọng nói: “Nói cho mọi người nghe một bí mật, việc này là tôi nghe lén được khi sư phụ bói quẻ đó.”
Mọi người như dán mặt vào bàn nói: “Bí mật?”
Thủy Nhi nói: “Sáu cao thủ này chỉ là tạm thời mà thôi. Mười năm sau, tam giới sẽ đại loạn. Lúc đó, tất cả các truyền thuyết hiện giờ sẽ bị vùi lấp, một cao thủ thực sự sẽ xuất hiện như một vị thần, hơn nữa sẽ có cả năm môn phái cùng tồn tại.”
Đại Đao Vương kinh ngạc hỏi: “Cô muốn nói, nói là sẽ có người thắng được cả sáu đại cao thủ này sao?”
Thủy Nhi nói: “Không phải có người, mà là có nhiều người. Mười năm sau là kiếm thuật sẽ đạt đến cảnh giới khác rồi, tôi nghĩ Lãnh Kiếm biến mất, chắc vì đã tính đều chuyện này nên bế môn tu luyện.”
Đại Đạo Vương tiếp: “Hay nói về Lãnh Kiếm đi …..”
Thủy Nhi nói: “Được …”
“……”
Trời dần tối, nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong những câu chuyện giang hồ tam giới đầy thú vị.
o0o
Lần sửa cuối bởi AkiraShiina, ngày 05-01-2008 lúc 00:00.
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
trong khi chờ Duyên tỷ biên tập lại, mình tạm post bãn thô ra
Chương 39: Đầu Sáp Kê Mao, Dữ Thanh Thiên Bỉ Cao (đầu cắm lông gà, cùng trời xanh so cao)
Lần sửa cuối bởi StormRaider, ngày 22-01-2008 lúc 16:18.
Dịch: AkiraShiina
Biên tập: Gio
Hết chương 40.
Lần sửa cuối bởi AkiraShiina, ngày 23-01-2008 lúc 20:45. Lý do: edit
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)