TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 14

Chủ đề: Tiêu Diêu Tiểu Tán Tiên (mới nhất: Hồi 6)

  1. #6
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Hồi 4 - Tứ Bảo

    TIÊU DIÊU TIỂU TÁN TIÊN - Tác giả: Mê Nam . Vmvm dịch

    Hồi 04. Tứ Bảo

    ----------------------------------------------------------------------

    Lê Sơn lão mẫu nhìn Tiểu Huyền nhẹ cười hỏi: “Hảo hài tử, ngươi tên gọi là gì?”

    “Trình sư bá bà bà, tên con là Thôi Tiểu Huyền.” Tiểu Huyền cung kính đáp.

    Phi La đang đứng cạnh đó chợt giật mình, sắc mặt xuất hiện một biểu tình kỳ quái, lẫm bẫm lặp lại: “Tiểu Huyền…. Tiểu Huyền…. Huyền, ài… không thể nào….”

    Lê Sơn lão mẫu bảo: “Tiểu Huyền à, nghe bà bà nói này, thạch đầu nhân của con vốn đã bị ma hóa rồi, hủy cũng đã hủy rồi, dù cho có hối tiếc thế nào cũng vô dụng, sau này tạo thêm một con khác thật tốt là được rồi….” Bà ta trỏ sang Phi La đang đứng cạnh bên bảo: “Hiểu ra chưa? Sư thúc của con cũng chính là Ngự giáp sư và Cơ quan sư đại danh đỉnh đỉnh đó nghe, nếu mà được sư thúc chỉ điểm, con có thể tạo ra một thạch đầu nhân mạnh gấp mười lần không chút khó khăn gì.”

    Tiểu Huyền nghe những lời này, càng lúc càng hối hận đã xuất ngôn bừa bãi trước đó, vừa ngượng vừa lắm lét lén nhìn Phi La.

    Đôi mắt đẹp của Phi La không thèm lý gì đến hắn, quay nhìn đi chỗ khác.

    Tuyết Hàm hướng đến Lê Sơn lão mẫu thưa: “Sư phụ đã sớm biết hôm nay sư bá sẽ thượng sơn, lúc này đang ở tại Tử Chi Các chờ đợi, thỉnh hai vị sư trưởng đến đó dùng trà”.

    Lê Sơn lão mẫu gật gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn đi.

    Phi La thăng lên người thanh loan, sau khi an tọa trên lưng nó, thanh loan liền cất mình bám theo Tuyết Hàm đang bay trước dẫn đường.

    Tiểu Huyền đưa mắt buồn bã nhìn chút hài cốt còn sót lại của Vô Địch Đại Tướng Quân, vài giọt lệ nhẹ rơi theo gió.

    Hạ Tiểu Uyển hít một hơi thanh khí, hỏi: “Không biết Phi La sư thúc phóng ra pháp bảo gì mà có thể khiến … khiến thạch nhân lợi hại như thế tiêu tan không thu lại được chút phối liệu nào.”

    Lý Mộng Đường đáp: “Cái đó không phải là của Phi La sư thúc. Đạo tử điện đó chính là một trong các báu vật thượng thừa trong giáo, làm từ một cái Tử Tê sai (Sừng tê màu tím), tương truyền là do Vô thượng Thánh mẫu sau khi sanh cầm được Thái cổ Tử tê giác (Tê gia tím thời thái cổ) tại Mao Dã rồi lấy sừng của nó chế thành, có thể thu lôi phóng điện, phá hủy được mọi vật cứng rắn nhất.” Nói rồi quay sang nhìn Tiểu Huyền, mĩm cười nói: “Tam sư bá không đã nói rồi sao, lần sau nhất định sẽ tạo ra được thứ tốt hơn, nam tử hán đại trượng phu làm gì khóc lóc ủy mị thế kia, anh chàng hậu đậu!”

    Tiểu Huyền tan nát cõi lòng, đáp: “Bao nhiêu tài liệu do đệ thu thập mấy năm nay hầu như đều đổ lên người Vô Địch Đại Tướng Quân… ôi, đệ không phải như đại sư tỷ và nhị sư tỷ, có thể xuất sơn tùy ý đi đó đi đây tìm kiếm tài liệu.”

    Mộng Đường nhỏ nhẹ an ủi: “Được rồi, được rồi, hạ hồi phân giải, ta và đại sư tỷ sẽ lại đem về nhiều nhiều tài liệu, nhất định là sẽ giúp đệ tìm được một cái Kim tình Hỏa nghê tâm nữa.”

    Vào lúc này Thủy Nhược cũng không còn lòng nào mà thô lỗ với Tiểu Huyền, chỉ buột miệng nói: “Ngươi không cần gấp, ta cũng tích trữ nhiều thứ tốt lắm, ngày mai ta sẽ phân phát lại cho ngươi.”

    Tiểu Uyển cũng tiếp lời: “Ta cũng chia cho đệ, Tiểu Huyền tiếp tục tìm kiếm thêm nha!”

    Tiểu Huyền vô cùng cảm động, nhiệt lệ tuôn trào, nhân cơ hội đó choàng tay ôm lấy eo lưng ba vị sư tỷ như hoa như ngọc mời đi ăn đậu hủ.

    Mộng Đường sớm đã xem đó là chuyện thường, chỉ coi đó như là chuyện điên khùng của vị tiểu sư đệ bạo gan mà thôi. Còn Tiểu Uyển thì chưa có ý niệm gì về chuyện tình cảm nam nữ. Duy chỉ có mình Thủy Nhược là ửng hồng đôi má, cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng, đầu không khỏi nghĩ đến cái cảm giác kỳ diệu của nụ hôn đường đột lúc nãy. Lòng nàng càng lúc càng hoảng loạn, vụt đẩy Tiểu Huyền ra băng mình về phía trước.

    Đột nhiên có một thanh sam đồng tử phi người bay đến. Nhìn lại, người ấy chính là tỳ nữ thiếp thân của Như Ý tiên nương Thôi Thải đình, tên là Trích Hà. Nàng nói: “Nương nương có lệnh, thỉnh các vị sư tỷ sư huynh mau đến Tử Chi Các tiếp khách.”

    (Hết phần I)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #7
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Hồi 04 - Phần 2

    Tử Chi Các tọa lạc phía đông nam của Tiêu Dao Phong trong Thiên Thúy Sơn, bốn bên bao bọc bỡi vách đá cheo leo vô cùng hiểm trở, hình dạng giống như quỷ phủ thần công hiểm dị phi thường.

    Lý Mộng Đường cùng mấy người đi vào sảnh đường giữa lầu, thấy sư phụ đang bồi tiếp Lê Sơn lão mẫu và Phi La dùng trà, vội vã bước đến trước mặt cúi mình khấu kiến.

    Như Ý Tiên Nương Thôi Thái Đình cầm quạt lông màu trắng, dung nhan vô cùng diễm lệ, chỉ Phi La giới thiệu: "Đây là Tam sư bá và sư thúc thứ ba mươi ba của các ngươi, mau đến làm lễ ra mắt!"

    Bọn bốn người Lý Mộng Đường cùng quỳ xuống làm đại lễ ra mắt. Lê Sơn lão mẫu cười nói: "Đứng lên đứng lên, lúc nãy đã gặp nhau ở bên ngoài rồi." Rồi quay sang Thôi Thái Đình bảo: "Thường nghe các đồ nhi của muội đều có căn cốt, sao không mau giới thiệu cho ta nghe?"

    Thôi Thái Đình đáp: "Bất quá là hợp ngũ hành, lại thêm chút tư chất, sao đáng được sư tỷ để vào mắt chứ."

    Phi La nhìn Tiểu Huyền, cười hi hi nói: "Cửu sư tỷ, tỷ cứ nói qua một lượt cho chúng tôi nghe thử xem nào."

    Thôi Thái Đình không trả lời nàng, đưa tay chỉ Tuyết Hàm đang đứng hầu sau lưng, nói với Lê Sơn lão mẫu: "Đây là đại đồ nhi Tuyết Hàm của muội, tư chất hợp với hành kim trong ngũ hành, nhập môn sớm nhất, căn cơ tốt nhất, trong các đồ đệ ngoan ở đây thì ả là người có chân khí mạnh nhất, võ công cũng cao. Nó vốn đã xuất sơn, phục vụ cho Thiên Đạo Các Hình Phi Huy, ở ngoài cũng có chút danh tiếng."

    Lê Sơn lão mẫu tiếp lời: "Không chỉ có thế, hài tử này còn là một trong tứ đại đệ tử có danh phận nhất trong giáo ta."

    Thôi Thái Đình lắc đầu đáp: "So với Lê Hoa vẫn còn kém lắm." Rồi chỉ Mộng Đường nói tiếp: "Đây là nhị đồ nhi của muội tên là Lý Mộng Đường, tư chất thiên về hành mộc, linh lực rất mạnh, tâm đắc các chủng thuật trị liệu, lại thích đọc sách duyệt điển, xem ra cũng có chút kiến thức, hiện là người dưới trướng của Hình Phi Huy."

    Lê Sơn lão mẫu liền hỏi: "Nàng này chính là người tham soạn ra 'Chu Thiên Chư Linh bảng' đúng không?"

    Mộng Đường liền chắp tay đáp: "Hồi sư bá, đệ tử chính là đang hiệp trợ đại soái chỉnh lý bộ đó đấy ạ."

    Phi La nhìn nàng chợt hỏi: "Nghe nói ngươi có bản lĩnh chỉ nhìn qua là nhớ phải không?"

    Mộng Đường đáp: "Bất quá cái đó chỉ là nhớ lại một cách máy móc mà thôi, không khỏi khiến sư thúc cười cho."

    Thôi Thái Đình lại chỉ tiếp Thủy Nhược: "Nàng này chính là đồ nhi thứ ba tên là Thủy Nhược. Nó chính là con gái của Trình Triệu Kỳ đấy."

    Lê Sơn lão mẫu khẽ động dung lặp lại: "A.., Phụng Thiên hầu Trình Triệu Hỳ ha...."

    Thôi Thái Đình nói tiếp: "Thể chất của nó nghiêng về tính thủy, là người có ngộ tính tốt nhất trong năm đồ đệ của muội, học cái gì cũng rất nhanh, có điều tính tình láo táo, chỉ sợ có ngày leo lên đầu muội ngồi."

    Lê Sơn lão mẫu cười hỉ hả nói: "Tốt lắm tốt lắm."

    Thủy Nhược nghe thế lòng vui khôn tả, nhưng cũng le lưỡi cả cười.

    Thôi Thái Đình chỉ Tiểu Uyển nói: "Đầy là tứ đồ nhi Hạ Tiểu Uyển, hợp với hành thổ, giỏi về siêng năng cần cù, căn cốt rất tốt, lại vô cùng si mê thuật triệu hoán, nên đối với các thuật thuộc thổ hệ trong Như ý Ngũ hành thảy đều thông thạo. Muội đánh giá nó rất cao."

    "Hài tử ngoan." Lê Sơn lão mẫu vui vẻ duyệt qua Hạ Tiểu Uyển. Nàng cười đỏ mĩm mặt, cúi đầu đứng nghiêm.

    Mục quang của Thôi Thái Đình dời sang Tiểu Huyền, ngữ điệu đình đốn hẳn đi. Tiểu Huyền vô cùng nôn nao, thầm thắc mắc: "Không biết sư phụ sẽ nói về ta như thế nào?" Ai ngờ Thôi Thái Đình chỉ lạnh nhạt nói: "Hắn là Tiểu Huyền, đồ đệ út của muội. Do là cô nhi, nên muội dùng họ của mình đặt cho nó, thể chất thuộc hành hỏa." Chỉ nói có thế rồi ngừng, tựa hồ không có gì đáng để giới thiệu thêm.

    Lê Sơn lão mẫu gục gặc đầu, cũng không hỏi gì thêm.

    Tiểu Huyền buồn không chịu được, tự ti nghĩ thầm: "Sư phụ đối với các vị sư tỷ đều ít nhiều khen ngợi, nói về ta thì chỉ vắn tắt mấy lời, nhất định là cho rằng ta không bằng họ...." Nghĩ lại, bản thân gã đích xác là không có điểm mạnh gì, không có điểm gì vượt trội so với bốn vị sư tỷ, lại thêm vừa rồi Vô Địch Đại Tướng Quân bị hủy, bất giác khiến gã đau thương buồn tủi vạn phần, đến nỗi những người đang ngồi ở trên nói những gì gã đều không hề quan tâm đến.

    Chỉ đến khi có người kéo chéo áo, Tiểu Huyền mới giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái phiêu phất, thấy Thủy Nhược đang giương mắt nhìn mình, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao rồi? Lại tưởng nhớ đến thạch đầu nhân đó phải không?"

    Tiểu Huyền không muốn cho ả nhìn thấy điểm yếu của mình, bèn nhướn mày cười đáp: "Ha ha, chính là đệ đã nghĩ ra được một bảo bối mới rồi."

    "Chứ không phải đang đau lòng muốn chết hả?" Thủy Nhược liếc xéo gã một cái rồi tiếp: "Mau nghe kìa, sư phụ nhất định phải dẫn chúng ta hạ sơn rồi."
    Tiểu Huyền giật bắn mình, vội lắng nghe mọi người nói, chính là lúc Thôi Thái Đình cất tiếng: "Ba đệ tử đứng sau muội đều chưa xuất sơn, cũng muốn cho chúng có chút lịch duyệt. Muội đã lâu rồi chưa hạ sơn, cũng nghĩ đến chuyện phải đi đây đi đó, có điều không biết giáo chủ phân phó như thế nào?"

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Lần này khi đi, giáo chủ có giao phó hai chuyện. Một là ở chỗ chiến trường cổ trên Đại Trạch ở Bình Nguyên. Chỗ đó đã từng có cuộc giao chiến giữa hai nước chư hầu. Sau đó, một bên đã giết sạch bốn mươi vạn hàng binh. Oán khí tích tụ ở nơi này đến hàng nghìn năm mà vẫn chưa tiêu tán. Gần đây dị tượng báo về là có uế vật phát sinh liên tiếp, giáo chủ lo là có người đứng đằng sau đó gây chuyện, cử muội đến đó tra thám xem thực hư thế nào."

    Thôi Thái Đình gật đầu: "Bốn mươi vạn oán linh chưa tiêu tán, đích xác khiến người ta không yên tâm. Nếu có tà ma nhân cơ hội tận dụng luồng uất khi này, nhất định là sẽ trở thành một chuyện khủng khiếp, bất quá..."

    "Bất quá thế nào?" Lê Sơn lão mẫu cười hỏi lại.

    Thôi Thái Đình đáp: "Chuyện này tuy không thể cho là nhỏ, nhưng muội đang là người chấp chưởng Thái Huyền đồ trấn thủ Mộng Sào. Giáo chủ không phải là người vô ý, sao lại khiến muội hạ sơn trong lúc này?"

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Không sai, chuyện đơn giản đó cần gì muội phải động tay, chỉ là thuận tiên mà làm thôi, chuyện thứ hai mới chính là không có muội thì không xong."

    Thôi Thái Đình nói: "Sư tỷ, xin cứ nói."

    Lê Sơn lão mẫu hỏi: "Muội có từng nghe qua chuyện của hoàng đế mới của Nhật nguyệt Hoàng triều chưa?"

    Thôi Thái Đình đáp: "Có nghe hai đồ nhi sau khi xuất sơn về nói qua. Nghe nói vị quân vương này vừa đăng lên đế vị đã cải tên thành 'Thiếu Hiên Viên', tự cho rằng là tuân ý mệnh của Hiên Viên, long y chưa mặc ấm đã ngự giá thân chinh dùng binh thảo phạt mười lăm tộc ở bắc phương, khiến cho quốc lực suy vi, sinh linh đồ thán. Có thể thấy hắn chính là tên sống kiêu xa và ham mê lập đại công."

    Lê Sơn lão mẫu nói: "Chuyện nếu chỉ có thế thì cũng không sao. Nhưng tên Thiếu Hiên Viên này còn là tên hoang dâm vô độ, phá vỡ luân thường đạo lý. Khi hắn thảo phạt xong mười lăm tộc ở bắc phương, liền tuyển chọn thiếu nữ trong thiên hạ, dâm loạn hậu cung, lại còn bắt hơn ba mươi vạn dân phu chặt cây đào đất, tạo ra cái gọi là Tứ Hải Ngũ Nhạc Tam Thập Lục Cung, khiến cho thiên hạ hảm vào cơn nước lửa."

    Thôi Thái Đình nói: "Xưa nay kẻ đi ngược lại đạo đức nhất định sẽ vong thân, tên hôn quân này tự thách thức thiên mệnh, nhất định là khó mà thoát khỏi kiếp số."

    Lê Sơn lão mẫu liền nói: "Việc thứ hai liên quan rất gần với chuyện này."
    Thôi Thái Đình hơi ngạc nhiên hỏi: "Cái này là chuyện của phàm trần, giáo chúng ta sao lại ra tay xen vào? Trước đây có chuyện người của tam giáo vì chuyện hồng trần mà phân tranh, dẫn tới Vạn Tiên Tao kiếp , giáo chủ không phải thường xuyên nhắc nhở chúng ta về điều đó hay sao?"

    Lê Sơn lão mẫu thở dài đáp: "Chuyện này vốn là muốn để cho hắn tự sinh tự diệt, nhưng có lẽ nhà ta bất hạnh, giáo ta không thể không có liên quan."

    Thôi Thái Đình hỏi: "Gia môn bất hạnh.... sao tỷ lại nói vậy?"

    Lê Sơn lão mẫu nói: "Gần đây tên Tiểu Hiên Viên này lại xây một thành ở phụ cận Ngọc Kinh, đặt tên là Mê Lâu, công trình cực lớn, phí của vô số. Cái này cũng không hề gì nếu hắn không ám tàng trong đó điều huyền dị, tựa hồ như một đại trận pháp chuyên lén hấp thụ tinh hoa của mười chín linh mạch trong thiên địa."

    Thôi Thái Đình kinh hoảng hỏi: "Có thật là có chuyện đó không? Hèn gì mấy tháng nay tinh hoa của Mộng Sào không ngừng tiết ra, linh lực càng lúc càng cạn, muội thật sự không tìm được nguyên do! Rốc cuộc trong Mê Lâu ám hợp loại trận pháp nào thế? Nhất định là cực kỳ hiểm ác, lợi hại!"

    Tiểu Huyền cùng chúng sư tỷ nghe thế cũng vô cùng hiếu kỳ, dỏng tai lên nghe.

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Giáo chủ cũng đã phái nhiều người lén đến Ngọc Kinh tra thám, truyền về những tin tức ẩn chứa nhiều nghi ngờ. Đó là vì ám hợp trong Mê lâu chính là bí pháp bất truyền Tiên Thiên Vô Cực trận của giáo chúng ta."
    Thôi Thái Đình sửng sờ hỏi lại: "Là trận pháp của bổn giáo? Nhưng cái tên Tiên Thiên Vô Cực Trận này muội chưa từng nghe qua bao giờ."

    "Ta gần đây mới biết về nó", Lê Sơn lão mẫu đáp. "Tiên Thiên Vô Cực Trận vốn trước kia không phải là trận pháp, mà là công pháp tên là Thiên Thiên Vô Cực quyết, bao hàm biến hóa vô tận, tương truyền là do Vô Thượng thánh mẫu, giáo tổ của giáo ta, nhân ngộ được một dị bảo thời thái cổ mà tạo ra, chuyên dùng để hấp thu thiên địa linh khí. Sau này giáo chủ lấy nó cải thành trận pháp, bố trấn trên Phượng Hoàng nhai, hàng ngày điều cấp linh khí cho Thánh cung. Tuy nhiên, vì uy lực của nó quá mạnh kèm theo một nguồn lực tà ác chuyên ám thương quỷ thần, tổn hao thiên địa, nên sau khi bố trận một thời gian thì đã phong bế nó hoàn toàn."

    Ngoại trừ Phi La, mọi người đều không khỏi động dung kinh ngạc. Lê Sơn lão mẫu nói tiếp: "Tiên Thiên Vô Cực trận pháp tà dị như thế nên giáo chủ không hề tái truyền cho ai. Cho đến khi trong giáo xuất hiện một kỳ tài thiên phú, người bèn đem kỳ trận bí mật truyền thụ, hy vọng y sau khi đắc ngộ sẽ rút ra được tinh hoa từ nó mà tạo ra cho giáo ta một thượng pháp huyền diệu mới."
    Thôi Thái Đình trầm ngâm nói: "Thiên phú kỳ tuyệt? Người ấy không phải là..... là...."

    Lê Sơn lão mẫu tiếp lời: "Người ấy được xem là tam tuyệt, ở trong giáo ta đứng đầu về vũ kỷ, trận pháp, và cơ quan thuật...."

    Thôi Thái Đình buột miệng thốt: "Vũ Phiên Tiên!"

    Lê Sơn lão mẫu gật đầu bảo: "Chính là nghịch đồ đó."

    Tâm niệm của Thôi Thái Đình chuyển nhanh như điện, hỏi: "Y rời khỏi giáo ta rồi thì không còn biết hạ lạc nơi đâu nữa, giáo chủ hoài nghi dị trận ám hợp trong Mê Lâu chính là do y bố thành phải không?"

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Như quả nó chính là Tiên Thiên Vô Cực Trận, nhất định là không nghi ngờ gì nữa." Bà ta dừng lại một chút rồi tiếp: "Thiếu Hiên Viên gần đây sủng ái một người phi tên là Mê Cơ, tự xưng là thiên nữ giáng trần, biết được thuật di sơn đảo hải của tiên nhân. Thiếu Hiên Viên yêu quý và nghe lời nàng vô cùng. Mê Lâu chính là do ả toàn quyền kiến thiết, bố cục bên trong cũng do chính tay ả vẻ cấu tạo ra."

    Thôi Thái Đình nói: "Như vậy có thể đoán Mê Cơ này tám chính phần là do Vũ Phiên Tiên trong giáo chúng ta biến thành! Giáo chủ có yêu cầu muội bắt ả không?"

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Giáo chủ lệnh cho muội đến Ngọc Kinh âm thầm dò xét, nếu là hắn thì bắt về, nếu không phải thì cản trở."

    Thôi Thái Đình hỏi: "Trong giáo chúng ta người có tu vi cao hơn muội nhiều vô số, sao giáo chủ lại khiến muội nhập kinh?"

    Lê Sơn thánh mẫu đáp: "Trong giáo quả là có nhiều người có tu vi không dưới muội, nhưng luận về vũ kỹ, thì trong giáo không có người nào là đối thủ của Vũ Phiên Tiên..."

    Thôi Thải Đình nói: "Vậy muội cũng không phải là đối thủ của y. Nhưng đạo pháp và linh lực của Vũ Phiên Tiên không cao cường lắm, người trong giáo có thể dùng pháp bảo hàng phục y mà."

    Lê Sơn lão mẫu nói: "Điều phiền nhiễu chính là từ đó mà ra, nhân vì nghịch đồ này trong lúc trốn đi đã lấy mất một món kỳ bảo trong bí tàng của thánh cung tên là Lạc Bảo Kim Tiền, nguyên là di vật của Ngũ Di Tán Nhân khi tiêu thăng. Cầm trong tay bảo vật này, pháp bảo đánh tới lập tức rơi xuống, mạnh như Định Hải châu, bảo vật chí bảo của Phật môn, cũng không ngoại lệ."

    Tiểu Huyền nghe thế lòng nôn nao không chịu được nhủ thầm: "Không biết Lạc Bảo kim tiền làm từ vật gì? Luyện chế như thế nào? Nếu mình có thể tạo một cái thì sướng tưng ấy nhỉ!"

    Thôi Thái Đình trầm tư nói: "Vũ Phiên Tiên là người có vũ kỹ cao nhất trong giáo ta, giờ lại không có pháp bảo nào chế phục y được, không biết phải làm sao bây giờ?"

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Giáo chủ cũng đã nghĩ đến chuyện đó, chỉ còn có vật chí bảo trong giáo ta là Tiên Thiên Thái Huyền đồ có còn có hy vọng đánh được hắn. Trong tam đại đệ tử của giáo ta thì chỉ có mình muội là có thể dùng Thái Huyền Đồ, do đó nên mới cử muội lần này nhập kinh."

    Thôi Thái Đình lo lắng hỏi: "Nhưng gần đây Mộng Sào có vô số tà ma, nếu bọn chúng biết được Thái Huyền Đồ rời khỏi Tiêu Dao phong, chỉ sợ sẽ làm loạn lên."

    Lê Sơn lão mẫu đáp: "Cái này không phải lo, lần này trước khi đi giáo chủ đã cấp cho bốn thứ pháp bảo, lại còn mệnh cho ta tạm thời thế muội trấn thủ Mộng Sào. Hơn nữa vừa rồi giáo ta trọng diệt Tà hoàng, khiến cho nguyên khí của địa giới tà ma bị thương tổn nghiêm trọng, nhất định hiện giờ chúng không dám khinh suất vọng động đâu."

    Thôi Thái Đình nói: "Có Tam sư tỷ chiếu cố trấn thủ, Mộng Sào nhất định không sao. Ngày mai muội sẽ hạ sơn, trước hết đến Đại Trạch Bình Nguyên xem xét, sau đó sẽ nhập kinh."

    Từ nhỏ Tiểu Huyền sinh hoạt ở trên Tiêu Dao phong, có đi xa nhất chỉ là đến tiểu trấn dưới Thiên Thúy sơn, đối với thế giới bên ngoài sớm đã rất tò mò mê hoặc, nghe thế tim liền đập thình thịch thầm hỏi: "Không biết sư phụ lần này có dẫn mình đi cùng không?"

    Lê Sơn lão mẫu liền đáp: "Ngoại trừ võ công, Vũ Phiên Tiên còn có hai tuyệt kỹ là trận pháp và cơ quan thuật. Nếu như Mê Cơ chính là hắn, không ai là chắc chắn có thể tiếp cận được, do đó giáo chủ lệnh cho Phi La sư muội đi cùng với muội, hợp lực hỗ trợ."

    Thôi Thái Đình yên tâm nói: "Phi La chính là đệ tử quan môn duy nhất của giáo chủ, thành thạo trận pháp và cơ quan thuật, là người duy nhất trong giáo có thể chống lại Vũ Phiên tiên, chọn muội ấy là đúng rồi."

    Phi La chấp tay xá Thôi Thái Đình, cười nói: "Còn phải thỉnh Cửu sư tỷ chỉ giáo nhiều."

    Không hiểu sao Thôi Thái Đình lại không tiếp nhận cử chỉ này, chỉ lạnh lùng băng sương gật đầu đáp trả.

    Lê Sơn lão mẫu nói: "Nếu Mê Cơ là Vũ Phiên Tiên, lần này các người đi nhất định sẽ gặp vô số hung hiểm, do đó cần phải chuẩn bị cho tử tế."

    Thôi Thái Đình và Phi La cùng cúi mình vâng dạ.

    Lê Sơn lão mẫu lại nói tiếp: "Thái Đình, muội có chuyện gì khó xử không?"
    Thôi Thái Đình đáp: "Không có gì, thỉnh tam sư tỷ yên tâm." Rồi quay sang bảo năm vị đệ tử đang đứng hầu: "Các con mau về chuẩn bị hành trang, sáng sớm mai cùng ta hạ sơn."

    Tiểu Huyền lập tức mừng như điên, muốn nhảy cẩng lên. Cố gắng lắm hắn mới kềm nén hưng phấn, cúi mình vái chào rồi cùng bốn vị sư tỷ cáo lui.

    Chờ cho họ đi khỏi, Phi La đột nhiên hỏi: "Cửu sư tỷ, hỏi câu này được không?"

    Thôi Thái Đình nhìn nàng, mặt không hề biểu lộ chút biểu tình.

    Phi La cười hỏi: "Cửu sư tỷ thu đồ nhi đều toàn là nữ, sao lại độc có mình Tiểu Huyền là nam?"

    Thôi Thái Đình đáp: "Ta thu đồ nhi bất phân nam nữ, chỉ nhìn tư chất, bọn họ người nào cũng có ngũ hành dị tướng, nên có thể thu vào giáo ta."

    Phi La ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Sư tỷ người vừa rồi khi bình phẩm về các nữ đồ nhi thì đều rất chi tiết, nhưng khi nói đến Tiểu Huyền sao lại kiệm lời làm vậy?"

    Thôi Thái Đình lạnh lùng đáp: "Nhân vì hắn không có ưu điểm nào, có gì mà đáng đề cập chứ."

    Phi La gật gật đầu làm ra vẻ tỉnh ngộ.

    Lê Sơn lão mẫu đột nhiên mĩm cười nói: "Hài tử đó ta xem cũng có triển vọng lắm đấy!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #8
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định



    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN
    Tác giả: Mê Nam. Vmvm dịch
    Hồi 4 - Tứ Bảo (3)


    Quá trưa, Tiểu Huyền đang ở trong phòng mình lo thu thập hành trang, đột nhiên ở ngoài có người gọi: "Tiểu Huyền có đó không?" Nhận ra giọng nói của Trích Hà, Tiều Huyền liền đáp: "Có, cửa không khóa."

    Nhưng Trích Hà lại gọi lớn: "Mau mau ra đây, có hỷ sự đấy!"

    Tiểu Huyền vội rời khỏi phòng, hỏi: "Hỷ sự gì?"

    Trích Hà cười hi hi đáp: "Nói trước xem đa tạ ta gì nào?"

    Tiểu Huyền nói: "Luận công mà thưởng, mau nói đi!"

    Trích Hà đáp: "Nương Nương định cấp cho đệ một món bảo bối đấy!"

    Tiểu Huyền mừng rỡ lắp bắp hỏi: "Thật không? Sao lại cấp cho đệ? Đừng có lừa người ta nghe."

    Trích Hà đáp: "Lừa ngươi đấy! Đừng có theo ta nghe." Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

    Tiểu Huyền vội chạy theo nàng, cười hỏi: "Hảo tỷ tỷ, sư phụ định cấp cho đệ bảo bối gì vậy?"

    "Đệ không tin còn theo hỏi ta làm gì?" Trích Hà càng bước càng nhanh.

    Tiểu Huyền vội nói: "Tin, tin mà, mau nói ta nghe!"

    Trích Hà đáp: "Không hiểu là món gì, nhưng nhất định là tốt lắm. Thủy Nhược và Tiểu Uyển tỷ tỷ mỗi người đều có một món. Sau khi nhận xong ai nấy cũng mừng tít mắt lên luôn đấy."

    Tiểu Huyền hưng phấn nắm chặt tay nói: "Đi ngay bây giờ nhé?"

    Trích Hà đột nhiên không đi nữa, hết nhìn cây bên dường, lại lấy tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên cổ.

    Tiểu Huyền hỏi: "Gì nữa đây?"

    Trích Hà uể oải đáp: "Nóng quá, đi không nổi nữa!"

    Tiểu Huyền cười nói: "Hảo tỷ tỷ, tỷ trách đệ sao? Khi về đệ nhất định đền đáp tỷ xứng đáng mà."

    "Đền đáp thế nào?" Trích Hà phóng mắt lơ đãng nhìn về nơi xa.

    Tiểu Huyền gãi gãi đầu, chợt liếc thấy bên đường có khóm hoa thật lộng lẫy không rõ tên gì, bèn nhún mình nhảy đến, hái lấy một đóa đẹp nhất trong bọn. Sau khi quay lại, gã cười nói: "Tự cổ bảo kiếm tặng anh hùng, hoa đẹp tặng mỹ nhân. Hảo tỷ tỷ, ta giúp tỷ cài nó lên nhé!" Rồi vươn tay định cài nó lên mái tóc của nàng.

    Trích Hà lắc đầu né tránh, trừng mắt nghiến răng bảo: "Đi đi đi! Ai thèm cái thứ đó, không có chút thành ý gì cả!"

    Tiểu Huyền sốt ruột thiếu điều muốn gọi bà kêu cô nhặng xị cả lên, đột nhiên nhớ tới một thứ, bèn lấy từ trong người ra một vòng ngọc lóng lánh ánh nước, nói: "Trích Hà tỷ tỷ, tỷ nhìn xem cái này có đẹp không? Nó được đệ dùng ba nghìn viên tinh Thạch Anh phối chế tạo thành đấy, bên trong còn có ếm thêm một thứ Thủy độn pháp thuật thuộc hàng sơ cấp. Vật này chính là thứ mà đệ chuẩn bị đem đổi tài liệu với Tiểu ác bà đấy!"

    Trích Hà tiếp lấy, thuận thế đeo lên cổ tay, cảm thấy mát lạnh vào tận từng làn da thớ thịt. Nàng lại thấy trên vòng ngọc có những hình điêu khắc phù triện vô cùng tinh mỹ, nên đẹp dạ vô cùng, cười như hoa nở nói: "Cái này... cái này coi như tạm được, nương nương đang chờ ngươi tại Cẩm Tú các."

    "Vậy đệ đi trước đây!" Tiểu Huyền vất luôn đóa hoa đang cầm trên tay, thân người như một trận cuồng phong cuốn đi mất dạng.

    "Ê, chờ một chút!" Trích Hà dậm chân, bực mình phụng phịu một hồi. Nàng cúi đầu nhìn vòng ngọc trên tay, mày đẹp giản ra, khóe miệng mĩm cười sung sướng.

    ___o0o___

    Tiểu Huyền hưng phấn trùng trùng, vội vã lao tới Cẩm Tú Các, thấy Như Ý tiên nương Thôi Thái Đình quả nhiên đang chờ ở đó, bèn bước tới trước cung tay vái chào, cười nói: "Sư phụ, con tới rồi."

    Thôi Thái Đình ngưng mục nhìn hắn, lát sau mới nói: "Tiểu Huyền, con ở trên núi tính ra đã được mười sáu năm rồi, lần này có muốn cùng ta hạ sơn không?"

    Tiểu Huyền đáp: "Sư phụ người còn không biết sao, ra ngoài ngắm xem cảnh thế là niềm mơ ước của con."

    Thôi Thái Đình cầm lấy chung trà, khoan thai hớp một ngụm, tiếp: "Nhưng ngươi thường không chịu nghe lời, dẫn ngươi theo ta không yên tâm."

    Tiểu Huyền vội nói: "Cái đó con nhất định sẽ sửa, khi hạ sơn nhất định sẽ chỉ theo sát sau lưng phục thị sư phụ, quyết không gây chuyện phiền phức nữa."

    Thôi Thái Đình trầm ngâm một lúc, chờ cho đến khi Tiểu Huền lo đến phát sốt lên mới gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ ghi nhớ lời ngươi. Những lời này ngươi không được quên đấy."

    Tiểu Huyền lén thở dài, ứng thanh vâng dạ.

    Thôi Thái Đình đưa mắt nhìn một cái hộp dài để trên bàn, nói: "Khi đại sư tỷ và nhị sư tỷ của ngươi xuất sơn, ta đều tặng cho mỗi đứa một thứ bảo vật. Hôm nay Thủy Nhược, Tiểu Uyển và con cùng xuất sơn, ta cũng y thế mà làm. Vật để trên bàn nhất định sẽ hợp với con, mau đến lấy đi."

    Tiểu Huyền bước đến mở hộp, nhìn thấy một sợi dây màu đỏ thật dài, trên thân có ẩn hiện vẩy lân, ở cán có phù triện bằng vàng, mới nhìn là biết không phải phàm vật. Hắn mừng đến ù đầu mắt hoa, cấp bách chộp lấy vung nó ra, thì thấy đó là một cây tiên dài hai trượng, liền cố bình hòa hơi thở hỏi: "Sư phụ, cái này là pháp bảo hay binh khí?"

    Thôi Thái Đình đáp: "Là binh khí, gọi là Bát Trảo Viêm Long tiên, thuộc về tính hỏa, nhất định là sẽ dung hợp với Ly hỏa chân quyết của ngươi, khiến cho tiên pháp càng gia tăng uy lực."

    Tiểu Huyền bèn nhẹ vận Ly Hỏa quyết, liền thấy thân tiên rúng động, phóng ra luồng xích diễm, bèn không khỏi giật mình.

    Thôi Thái Đình bực mình bảo: "Không được thử ở đây!"

    Tiểu Huyền vội triệt công sợ hãi hỏi: "Trời ạ, cây tiên này tốt hơn nhiều so với Xích luyện tác! Không biết dùng cái gì mà tạo thành vậy sư phụ?"

    Thôi Thái Đình đáp: "Nó à? Bất quá dùng gân của Bát Trảo Viêm Long (rồng lửa tám móng) cùng ba trăm sáu mươi cái vảy của Viêm long mà tạo thành."

    Tiểu Huyền kêu "A" một tiếng, Bát trảo Viêm long là dị linh của giống rồng, hung mãnh vô cùng, rất khó thu phục.

    Thôi Thái Đình nói tiếp: "Người tạo ra nó còn luyện hóa tủy ở tám chân dung nhập vào, do đó cây tiên này không thể cháy, người bị cầm cũng không thể tự tháo gỡ ra được. Trong giáo ta, nó được xem là một trong các thần binh thượng đẳng." Sau đó nàng liền truyền thụ cho Tiểu Huyền yếu quyết sử dụng kỳ tiên.

    Tiểu Huyền vốn tinh thông tiên pháp, học hỏi rất nhanh. Khi gã múa tiên, hình dáng như Viêm long múa lượn, sự vui sướng khiến hắn cười không kịp khép miệng. Sau đó, hắn hỏi tiếp: "Sư phụ à, Viêm long tiên này so với Á Kim thuẫn của đại sư tỷ thì có điểm nào lợi hại?"

    Thôi Thái Đình đáp: "Binh khí này trên cấp A Kim thuẫn trong Binh khí bảng của giáo ta. Tuy nhiên, dùng tốt thì mạnh, dùng không tốt thì thành phế vật. Xem công lực hiện tại của ngươi, nỗ lực ít nhất năm năm nữa thì mới có khả năng đuổi kịp đại sư tỷ."

    Tiểu Huyền nghe nói lòng như hoa nở, bất giác bệnh cũ tái phát, như con khỉ con nhảy vào lòng Thôi Thái Đình, vòng tay ôm chặt nàng mừng rỡ thốt lên: "Đa tạ sư phụ! Sư phụ tốt quá!"

    Thôi Thái Đình nhíu tít chân mày, không hề động thân, chỉ khẽ rún người đã hất Tiểu Huyền văng xuống đất. Nàng tức giận quát: "Ngươi lớn rồi sao còn không biết thế nào là nghiêm chỉnh vậy. Lần này cùng ta ra ngoài, còn dám làm chuyện mất mặt đó nữa ta sẽ.... sẽ bắt ngươi quay về núi quỳ gối diện bích ba năm!"

    Tiểu Huyền lóm ngóp bò dậy, thầm hỏi trước đây mình cũng làm vậy sao sư phụ không nổi giận, bây giờ lại như thế kia, bèn ủy khuất đáp: "Sau này con không dám nữa."

    Thôi Thái Đình hừ một tiếng, đột nhiên nói: "Ngươi mau cửi dây lưng ra"

    Tiểu Huyền giật mình không hiểu, nhưng cũng cửi bỏ dây lưng.

    "Kéo khố xuống." Thôi Thái Đình không chút biểu tình, dù gương mặt trắng như tuyết ngọc của nàng thoáng ửng chút mây hồng.

    Tiểu Huyền ngớ người, đột nhiên nhớ lại Xuân Cung sách lén mua ở tiểu trấn dưới núi đem về, thân người liền phát sốt, hai lỗ tai nóng bừng...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #9
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Chương 5- Phần 1



    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN - TÁC GIẢ: MÊ NAM. DỊCH: VMVM

    Hồi 05. Vui vầy với ma



    “Ai kêu ngươi cửi như vậy! Chỉ cửi khố phía ngoài xuống chút xíu đến… một thốn dưới eo là được.” Thôi Thái Đình nói với giọng không chút hảo khí nào.

    Tiểu Huyền lúc này mới lấy lại tinh thần, vộ kéo nội khố lên, rồi tụt ngoại khố xuống cách eo một thốn, mặt đỏ như gấc chín, lòng không ngừng rủa thầm: “Đáng chết! Đáng chết! Chỉ tại coi mấy cuốn sách quỷ quái đó, làm ta cứ tưởng mình đang bay!”

    Thôi Thái Đình ngưng thần quan sát bụng của hắn.

    Tuy đang là xế chiều, nhưng Cẩm Tú Các bị bóng của Tiêu Dao phong che mất, xung quanh cổ thụ ngút trời, do đó bên trong Các khá u ám. Trước bụng của Tiểu Huyền lúc ấy lại tán phát một hào quang nhè nhẹ nhu hòa, hiện lên trước mắt nàng một làn da bình hoạt khiết bạch, thanh sáng như minh ngọc, ẩn hiện những hoa văn nho nhỏ có hình dáng vô cùng dị kỳ, vừa như chử vừa như phù triện, phân bố khắp nơi.

    Từ khi biết chuyện đến giờ, Tiểu Huyền cứ nhất trực cảm thấy kỳ dị đối với dị dạng trên thân thể mình, đã từng hỏi qua Thôi Thái Đình, nhưng nàng chỉ hàm hồ trả lời. Gã dần dần coi nó như bình thường, không quan tâm nữa. Hôm nay thấy sư phụ lại để ý quan sát kỹ càng như vậy, không nhịn được liền hỏi: “Sư phụ, bụng dưới của con có vẽ hình gì vậy?”

    Biểu tình của Thôi Thái Đình biến chuyển bất định, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn sửng bụng hắn, si ngốc cả nửa ngày không nói lời nào.

    Tiểu Huyền cảm thấy có chút khó chịu, bèn nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, người sao rồi?”

    Thân người Thôi Thái Đình khẽ rúng động như từ trong mộng tỉnh lại.

    Tiểu Huyền thầm cảm giác bụng dưới mình có vật gì đó kỳ quái, bèn hỏi: “Sư phụ, bụng của con ở chỗ này…”

    Thôi Thái Đình ngăn hắn lại: “Không được hỏi, đến lúc có thể cho ngươi biết thì ta tự nhiên sẽ nói với ngươi!” Nói tới đây bèn lấy từ trong người ra một cái Hồng cân rất to, vẫy tay một cái khiến nó bay tà tà về phía Tiểu Huyền.

    Eo lưng của Tiểu Huyền chợt bị bó chặt, nhìn lại thì đã thấy Hồng cân quấn chặt quanh eo, che phủ phúc bộ, không hiểu hỏi: “Sư phụ, cái này là gì?”

    Thôi Thái Đình đáp: “Khố lót này có tên là Diễm Hoán la, được làm từ da và lông của Viêm châu hỏa quang thú, cũng là bảo vật trong giáo ta. Chỉ cần mặc nó trên người, đêm ngày đều có thể đề thăng tiềm năng hỏa hành của người sử dụng. Tuy là rất chậm, nhưng ngày dài tháng rộng nhất định sẽ có khả quan. Con tu hành về cực hỏa, mọi pháp môn tập luyện đều thuộc hỏa hệ, do đó cái khăn này đối với con có tác dụng không nhỏ.”

    Tiểu Huyền mừng rỡ, không ngừng tạ ơn sư phụ, rồi thầm nghĩ: “Sư phụ mới bảo khi xuất sơn sẽ tặng cho mỗi người một món bảo vật, sao lại tặng cho ta những hai món? Ta thường cảm thấy người đối với ta lúc tốt lúc không, như vậy mà nói, kỳ thật bên trong rất quan tâm đến ta, chỉ đôi khi buộc phải nghiêm khắc thế thôi…” Vừa nghĩ, gã vừa cúi đầu xem xét cẩn thận, thấy hồng cân có những phù văn triện tích thay đổi chầm chậm, xích quang trên đó cũng nhẹ nhàng huyễn biến, như ánh lửa linh động, kỳ diệu vô cùng.

    Thôi Thái Đình nói tiếp: “Cái Diễm Hoán La này mùa đông thì ấm, mùa hạ thì mát, thủy hỏa không xâm phạm được, không sinh mồ hôi cáu bẩn. Từ giờ trở đi, ngươi không cần phải cửi ra nữa, dù cho đi ngủ hay đi tắm gì cũng tuyệt đối không được cửi ra, biết chưa?”

    Tiểu Huyền liền vâng dạ đáp ứng.

    Thôi Thái Đình vẫn chưa an tâm, căn dặn lần nữa: “Sau khi hạ sơn, nếu ngươi lén cởi nó ra, ta nhất định trừng phạt nặng không tha!”

    Tiểu Huyền tuy cảm thấy có điều kỳ quái, nhưng cũng gật đầu đồng ý, lòng thầm nghĩ: “Nó có tác dụng tốt đối với mình như vậy, mình còn cởi ra làm gì? Nếu mình lén cởi ra, sao sư phụ người biết được chứ?”

    Thôi Thái Đình nói: “Được rồi, ngươi có thể đi. Thu thập hành trang cho cẩn thận, những gì không cần mang thì không nên mang.”

    Tiểu Huyền chỉnh trang lại y khố, quấn Bát Trảo Viêm Long tiên vào cánh tay, rồi mừng rỡ cáo lui.

    Rời khỏi Cẩm Tú Các, gã lập tức đi tới một chỗ không người ở dưới hậu sơn Tiêu Diêu Phong, vội vả lấy ra Viêm Long tiên, vận khởi li hỏa quyết phổ vào tiên múa lên. Ngay lập tức, hỏa long ngân dài, xích diễm nổi lên ùng ùng, tiên đánh đến đâu là đá bay cây đổ đến đó, uy lực không biết mạnh gấp bao nhiêu lần so với Luyện Tác thằng, nhất thời như say muốn dừng cũng không được.

    Đang lúc múa tiên đến sướng tay thỏa chân, đột nhiên bên cạnh có tiếng người kêu lên: “Lợi hại, lại hại! Tuyệt vời, tuyệt vời!”

    Tiểu Huyền thu tiên quay lại nhìn, thấy phía sau cây lộ ra một thân hình to lớn, lập tức nhận ra người đó, hoan hỉ nói: “Hắc đại ca, sao huynh lại ở đây?”

    Người đó bước ra, nhìn lại thì là một người mày thô mắt sáng, mũi to miệng rộng, thân cao gần một trượng, khôi ngô phi thường, nguyên là một hùng bi tinh[1] đã tu luyện đắc đạo ngụ tại Đại Phong lĩnh ở mạn bắc của Tiêu Diêu phong. Tên y là Hắc Vô Phách, giao hảo cực kỳ tốt với Tiểu Huyền, do đó mới xưng huynh gọi đệ.

    Y nhặt lên một khối thạch đầu đã bị Tiểu Huyền đánh vỡ, nhìn chỗ cắt mà thần tình ngưng trọng, kinh ngạc hỏi: “Ôi trời ôi, nửa tháng không gặp, không ngờ công lực của ngươi lại thăng tiến nhiều quá như vậy!”

    Tiểu Huyền vung vẫy Viêm Long Tiên trong tay, cười nói: “Không phải công lực của đệ tăng, mà vì thay đổi binh khí.”

    Hắc Vô Phách nhìn qua, lập tức biết là vật phi phàm, bèn mượn lấy xem cho tử tế, thèm thuồng đến độ nước dải chảy ròng ròng, hỏi: “Cái này là thần binh gì thế? Sao đệ có được?”

    Tiểu Huyền vui vẻ thuật lại: “Cái này gọi là Bát Trảo Viêm Long tiên, là lễ vật xuất sơn do sư phụ ta tặng.”

    “Nguyên đó là vật trân bảo của Tiên gia, nếu không sao lại như một con hỏa long làm vậy, khiến ta từ rất xa mà có thể thấy xích quang nơi này, buộc phải đến tận nơi xem xét.” Hắc Vô Phách tán một hồi, rồi hỏi: “Lão đệ ngươi cuối cùng cũng xuất sơn rồi hả? Ha ha, cái này phải khánh chúc cho hoành tráng nghe. Hôm nay Đào hoa Đại tỷ mời chúng ta thưởng hoa, ngươi sao không đến cùng xem, thuận tiện mang thần binh cho mọi người hân thưởng.”

    Tiểu Huyền suy nghĩ một hồi, rồi đáp: “Vậy cũng được, mai đệ phải hạ sơn cùng sư phụ rồi, chỉ sợ nhất thời không thể quay về, cũng nên đến chào từ biệt mọi người.”

    Hắc Vô Phách nói: “Nếu thế thì sẽ rất nhiệt náo đây!” Rồi kéo gã đi.

    Tiểu Huyền nói: “Đã lâu rồi không gặp Đào Hoa đại tỷ, sao lại tay không chân trần mà đến chứ… Đệ phải quay về mang theo vài món đã.”

    Hắc Vô Phách sượng mặt đáp: “Vậy thì…. ta ở đây chờ đệ vậy. Ta không dám lên Tiêu Diêu phong, miễn cho chuyện phải đụng mặt vị tiểu tỷ tỷ đó của đệ. Hình dạng thì đẹp như thiên tiên, nhưng mà sao hung ác thế. Ả ấy vừa gặp cứ chửi ta là yêu quái, nói chưa được hai câu đã vung đao chém tới. Rất may là ta chạy cũng nhanh, nếu không bị ả bầm xương rồi!”

    Tiểu Huyền cười nói: “Thị là tam sư tỷ của đệ, là một ác bà nương ấy, không có ai hung ác hơn ả đâu. Xin Đại ca đợi một chút, đệ sẽ đi nhanh thôi.”


    (Hết phần 1 - hồi 5)
    -----------------------
    [1] Gấu tu thành tinh

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #10
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Hồi 5 - Phần 2

    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN
    Tác giả: Mê Nam. Vmvm dịch
    Chương 5 - Phần 2

    Hắc Vô Phách đứng ngắm cảnh chờ chừng tàn nửa cây nhang thì Tiểu Huyền đã phi bộ quay lại, thấy trong tay gã mang một cái hồ lô, bèn hỏi: "Trong đó đựng cái gì?"

    Tiểu Huyền cười đáp: "Chờ đến lúc đó rồi biết, huynh cũng có một phần."

    Hai người thi triển đằng phi thuật, cùng bay về Ngọc Tuyền Cố ở phía nam của Tiêu Dao phong. Không quá nửa thời thần, hai người đã đến nơi, thấy cây đào bát ngát, trải dài hàng dặm, xán lạn như lữa. Đi sâu vào trong, thấy có một trang viên cạnh dòng suối, trên của có treo một bàng lớn đề ba chữ "Hoa Nùng trang."

    Hai người bước vào, liền có trang khách nghênh đón, dẫn đến hậu hoa viên, thấy hoa đào nở rộ uốn cong nâng đỡ một cái bàn. Trên bàn bày đủ món ngon vật lạ, đã có một số người ngồi, thập phần náo nhiệt.

    Hắc Vô Phách hô to: "Mọi người xem này, ta mang ai đến đây!"

    Những người đó quay lại nhìn, lập tức đua nhau đứng dậy cười đón, đầu bàn là một mỹ phụ phong tư tuyệt thế, chính là chủ nhân của trang tên là Ngọc Đào nương nương. Nàng là Đào hoa tinh đã tu luyện đắc đạo, đạo hạnh hơn nghìn năm. Nhìn Tiểu Huyền, nàng cười nói: "Ối chu choa, đây không phải là Tiểu Huyền đó sao! Ta còn tưởng ngươi quên vị tỷ tỷ này rồi."

    Tiểu Huyền vội bước tới làm lễ ra mắt, hầu hết đều nhận biết mọi người, chính là những yêu tinh tu hành đã đắc đạo trên Thiên Thúy Sơn, trong đó có một con Bạch viên tinh (vượn trắng) tên là Viên Tự Tại; một con Hoa Xà tinh tên là Hắc Bạch Công tử; Một con Ngô Công tinh, tự xưng là Phi Thiên Tướng quân; một con Xích Giao tinh (thuồng luồng đỏ), tên là Náo Hài Đại Soái; chỉ dư có một nữ tử mày ngài mắt lóng lánh ánh nước là không nhận ra được.

    Ngọc Đào nương nương kéo nữ tử đó lại, cười cười giới thiệu: "Đây là Ỷ cơ tỷ tỷ của đệ, là cao nhân mới đến thăm Thiên Thúy Sơn của chúng ta. Trận trước gã Vô phách chết bầm vì tranh dành địa bàn dẫn đến đánh nhau, bị nàng đánh cho ôm đầu chạy. Gã quay về gọi thêm Phi Thiên cùng Náo Hải kéo đến phục thù, kết quả ai ngờ lại còn nếm mùi đau khổ hơn, không thể không phục. Hôm nay mọi người đều trở thành hảo bằng hữu, cái đó gọi là không đánh thì không biết nhau đấy a."

    "Lợi hại vậy sao?" Tiểu Huyền thầm cả kinh, không tin quét mắt dò xét mọi người, thấy Hắc Vô Phách, Phi Thiên Tướng Quân, và Náo Hải Đại Soái ba người đều lộ ra nụ cười rất khó coi, lúc này mới tin vỗ tay cười nói: "Tỷ tỷ giỏi!"

    Ỷ cơ nguýt dài và sâu vào mặt gã, cất giọng như mật ngọt nói: "Đệ là Thôi Tiểu Huyền đây ha, thường nghe mọi ngườ nói về đệ nhiều."

    Tiểu Huyền cười hòi: "Nói đệ làm sao?"

    Ỷ cơ đáp: "Nói đệ dù là tiên gia đệ tử mà lại không hề kiêu căng. Hơn nữa người rất sảng khoái, có cái gì tốt cũng mang đến cho mọi người cùng hưởng."

    "Để ý làm gì, mọi người đều là hảo bằng hữu mà." Tiểu Huyền có chút mắc cỡ, bẻn lẻn đáp.

    Hắc Vô Phách nói lớn: "Các vị các vị, Tiểu Huyền cuối cùng cũng xuất sơn rồi, lại còn có được một thần binh thượng hảo, mọi người mau đến xem đi."

    "Xuất sơn rồi à? Cung hỉ, cung hỉ nha!" Mọi người cùng bước đến, Tiểu Huyền xoắn tay áo, lấy ra Viêm Long Tuyên đang quấn quanh tay cho mọi người cùng xem.

    Chúng yêu quái đều là người biết nhìn đồ vật, vừa cầm trên tay nhìn qua đã tạc lưỡi bảo lạ kỳ, đua nhau tán: "Quả nhiên là thần binh của tiên gia, vật quá tốt! Bảo bối tốt!"

    Ngọc Đào nương nương bèn lên tiếng mời: "Mọi người cùng ngồi đây, chúng ta vừa thưởng rượu vừa xem đồ, rồi nghe Tiểu Huyền nói về lai lịch của bảo bối."

    Mọi người an tọa, nâng chén cùng vui, nghe Tiểu Huyền nói Viêm Long tiên là do lấy gân, vảy, và tủy của Bát Trảo Viêm Long mà chế thành, đều trố mắt kinh ngạc.

    Náo Hải Đại Soái nói: "Ta tuy danh là Náo Hải, nhưng Bát Trảo Viêm Long là vật không dám nghĩ chứ đừng nói chọc vào. Ài, Tiểu Huyền có bảo bối này, chỉ sợ có thể đấu bình thủ với ta rồi."

    Viên Tự Tại tiếp lời: "Cái này quả là kỳ nghe. Lần trước ngươi và Tiểu Huyền tỷ thí, thua hết một chiêu. Nần này Tiểu Huyền lại có thêm thần binh, chỉ sợ sự tình còn tệ hơn lúc trước nữa."

    Gương mặt đen xì của Náo Hải Đại Soái thoáng đỏ, chạm rãi đáp: "Lần đó bất quá là do uống nhiều rượu, nhường cho Tiểu Huyền một chiêu đó mà."

    Hắc bạch Công tử làu bàu: "Ngươi còn không cười, người ta vẫn không biết ngươi sợ rồi đó nghe."

    Mọi người cười rống lên, cụng chén đôm đốp, phân nhau uống cho thống khoái.

    Đến khi rượu cạn, Tiểu Huyền lấy hồ lô trên người xuống nói: "Ngày mai đệ phải theo sư phụ hạ sơn rồi, không biết bao giờ mới trở lại. Ở đây có đan dược do đệ tự chế, đặt tên là Ngưng Hoa Đan, dùng rất nhiều vật liệu quý hiếm, hôm nay đặc biệt mang ra để mọi người dùng, coi như là lời từ biệt."

    Hắc Vô Phách mừng rỡ nói: "Tuyệt vời, ta thích nhất là dùng tiên đơn do Tiểu Huyền điều chế, vừa thơm vừa bổ!" Nói rồi tiếp lấy hồ lô, đổ ra một cái đĩa gỗ. Một trăm hoàn đan như từng hạt trân châu đua nhau lăn tròn, xoay đều khắp tám hướng. Y vội vã chộp lấy một viên, phóng tọt vào trong miệng. Đan hoàn vừa vào miệng đã tan, mùi hương sực nức, bèn reo leo: " Ngon quá ngon quá! So với những lần trước còn ngon hơn."

    Chúng yêu quái đều là kẻ tu luyện, rất thích các đan dược chuyên đề nguyên trợ khí của tiên gia, nên tranh nhau ăn lấy ăn để, chẳng mấy chốc cả vò Ngưng Hoa Đan đã rổng không.

    Hắc Vô Phách liếm môi than dài: "Ngon quá, đích xác là tuyệt cú mèo! Quả nhiên là trân bảo của tiên gia, ăn xong rồi toàn bộ thân người thanh thản khỏe khoắn lạ thường. Rất tiếc chỗ này ít quá, ăn chưa đã miệng, ăn chưa sướng miệng!"

    Ỷ cơ trừng mắt nhìn hắn bảo: "Lại còn chê ít? Ngươi làm như ăn đậu không bằng! Một trăm hoàn này không biết Tiểu Huyền đã bỏ bao nhiêu tâm huyết mới chế thành đấy!"

    Tiểu Huyền cười nói: "Nếu mọi người thích thì chờ khi đệ về sẽ làm nữa. Lần này đi ra ngoài gặp được món gì hay, nhất định đệ sẽ mang về đãi mọi người."

    Viên Tự Tại hỏi: "Tiểu Huyền à, lần này đệ đi có mang theo loại hành nang nào tốt không?"

    Tiểu Huyền đáp: "Năm rồi đệ có làm một cái Pháp nang, có thỉnh Nhị sư tỷ gia trì thêm pháp quyết thu nạp, bỏ vào đó một cái xe ngựa cũng không thành vấn đề."

    Tuy nhiên, Viên Tự Tại lại cười ruồi nói: "Chỉ có vậy thôi à, vậy mà kể gì? Lại đây, lão ca cho ngươi một bảo bối...." Bèn lấy trong người ra một cái túi màu xám đưa cho Tiểu Huyền, tiếp: "Đệ coi xem túi này của ta như thế nào?"

    Tiểu Huyền đón lấy xem xét cả nửa ngày, rồi bẻn lẻn nói: "Viên đại ca, tiểu đệ mắt kém, cái nhìn nông cạn không nhìn ra túi này có gì ảo diệu."

    Ngọc Đào nương ngương cười nói: "Cái túi của Tự Tại không có giản đơn đâu nghe, đệ đừng thấy nó nhỏ mà chê, dù nhỏ nhưng có thể chứa rất nhiều thứ đấy."

    Tiểu Huyền hỏi: "Không biết có chưa nổi xe không?"

    Viên Tự Tại đắc ý dương dương tự đắc: "Cho ngươi biết nha, nó tên là Như Ý nang, có thể bỏ toàn bộ hoa quả rau xanh trong trang viên của ta vào trong đó đấy!"

    Tiểu Huyền đã từng đến vườn rau của y, trong ấn tượng nó rộng cở bảy, tám mẫu vuông, không tin hỏi: "Cái này thần kỳ thế à?"

    Viên Tự Tại hỏi ngược lại: "Đệ có biết nó làm bằng cái gì không?"

    Tiểu Huyền đáp: "Thỉnh Viên đại ca cho biết!"

    Viên Tự Tại nói: "Ba trăm năm trước, khi ta vân du tứ hải, ở một ngọn núi cao ta gặp được một kỳ thụ lớn hàng trăm ôm không biết đã sống bao lâu rồi. Ta đánh bại yêu quái thủ nơi ấy, lấy vỏ cây mà kết thành nang này, lại gia cố thêm pháp quyết thu nạp do tự ta sáng tạo ra, nên mới có hiệu dụng kỳ diệu như vậy. Hôm nay đem tặng cho đệ, hy vọng sau này có dịp đắc dụng.

    Tiểu Huyền lo ngại nói: "Vật này quý trọng như vậy, tiểu đệ sao dám thụ dụng."

    Viên Tự Tại vỗ vai gã nói: "Lão đệ à, chúng ta đều là người ở Tiêu Dao Phong thì cần gì phân biệt khinh trọng, chỉ cần có duyên tương hợp, chuyện gì cũng có thể làm được hết. Nếu đệ không nguyện ý, thì huynh cũng không dám ép, không biết đệ có muốn huynh ngay bây giờ thổ xuất ra hết các đan dược vừa dùng trả lại cho đệ hay không?"

    Tiểu Huyền còn đang do dự, Ỷ Cơ ở cạnh bên liền nói: "Ài, làm cái gì như đàn bà con gái ấy, đây là do Viên đại ca thành tâm thành ý mà tặng, sao đệ còn không chịu lấy đi chứ."

    Tiểu Huyền nghĩ đến việc trên đường đi sẽ thu thập nhiều tài liệu, vật này quả nhiên là có hiệu dụng rất lớn, cuối cùng thu lấy nói: "Vậy thì chân thành đa tạ Viên đại ca vậy!"

    Viên Tự Tại nói: "Như Ý nang này còn có chỗ kỳ diệu nữa, là có thể tự động phân loại các vật phẩm cất trử bên trong, không để cho nó hỏng thối...." Nói rồi bèn truyền cho Tiểu Huyền phương pháp sử dụng. Tiểu Huyền mừng rỡ liên tục tạ ơn.

    Ngọc Đào nương nương cho người mang ra một cái bình màu xanh, bên trong chỉ độc có một nhánh đào, cười nói: "Tiểu Huyền à, đệ cần hạ sơn rồi, đại tỷ chỉ có vật này tặng cho đệ."

    Tiểu Huyền thấy thân của cành đào rất bóng bẩy, non tơ mơn mởn, ngạc nhiên hỏi: "Cành đào này sao lại độc đáo như vậy? Đẹp quá đi thôi."

    Ngọc Đào nương ngươn nói: "Nó là chi duy nhất của Thiên niên lão đào trong cốc này, so với mấy cái khác dĩ nhiên là độc đáo rồi. Còn vì sao lại như vậy thì ta không rõ lắm." Nàng khẽ niệm chú, không gian trước mắt mọi người chớp lóe lên một cái, không biết từ đâu lại sản sinh ra từng tầng khói nhẹ.

    Ngọc Đào nương nướng bảo: "Yêu Yêu, ngươi mau châm rượu cho quý đại gia ở đây."

    Theo lời, bình rượu giữa bàn bổng nhiên từ từ nâng lên, bình bình ổn ổn tự bay tới đổ rượu vào chén của từng người. Mọi người ai cũng kinh ngạc, Hắc Vô Phách ngóac miệng hỏi: "Cái này... cái này là sao đây?"

    Ngọc Đào nương nương khẽ cười bí hiểm, rồi ngoắc tay về phía bầu rượu nói: "Yêu Yêu, ngươi mau hiện thân ra đi."
    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status