TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 28

Chủ đề: Long Linh Tử Hiên (mới nhất: Chương 38)

  1. #6
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 6: Trọng kiến quang minh

    Dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    ….Thế này là thế nào? Sao lại một màu tối đen như thế này? Không phải mới vừa rồi còn có thể thấy nhiệt độ sao? Tốt! Cảm giác này thật quen thuộc.
    “ Tử Hiên!” thanh âm vừa vang lên thì một luồng lam mang nhấp nhóang xuất hiện.
    “ Long nhãn a! Tốt lắm! lần trước những gì ta nói với ngươi, cơ bản ngươi chưa hiểu hết được. Lần này xem ra ngươi có hiểu được chút ít.” Ta vừa thấy hắn đến, trong lòng múôn biết đáp án!
    “ Ánh mắt ta rốt cuộc sao lại thế này!” còn chưa chờ hắn mở miệng, ta nghĩ tới sự tình phát sinh lúc nãy.
    “ Ha ha, không phải ta đã nói cho ngươi biết rồi sao. Cỗ lực lượng cường đại đó ta không thể phong ấn hòan tòan được, đại não ngươi chứa đựng lực lượng đó vừa rồi bị chấn động nên mới thóat ra ngòai. Lực lượng công kích của ngươi cũng tăng theo. Bây giờ thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác, xúc giác của ngươi đã được nâng cao. Tin tưởng rằng không bao lâu thì ngươi có thể nhìn thấy rõ trở lại. Ta giải thích như thế có rõ ràng chưa?”
    “ Ta có thể hồi phục thị giác ư? Ngươi nói thật chứ? A, thật là tốt quá!”
    Nhưng ta nghĩ đến vừa rồi hắn nói lực lượng công kích của ta tăng cao, vì vậy ta lại hỏi: “ Có phải cỗ lực lượng cường đại có quan hệ với ta?”
    “ Đúng! Lúc nãy cũng là ta cố ý thả cỗ lực lượng cường đại đó ra, cho nên lực lượng của ngươi trước kia không thể so với bây giờ được.” tên lam nhân chậm rãi giải thích.
    Ta nghĩ thầm, như thế thì ta không phải trở thành võ lâm cao thủ chứ? Không phải mình sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?.. Nghĩ đến đó trên mặt có nét mỉm cười, tràn ngập hy vọng.
    Tên lam nhân tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của ta: “ Ngươi chỉ cần có thể kế thừa long linh của chúng ta, lúc đó thế giới này sẽ là của ngươi, nhưng…” hắn cố ý dừng lại một chút, tựa như muốn chờ đợi nét biến hóa trên khuôn mặt ta, tiếp theo hắn nói:” Nhưng là … giả như ngươi đáp ứng chúng ta một điều kiện!”
    “ Điều kiện gì?” ta nghi vấn hỏi.
    “ Thay chúng ta báo thù.” Tên lam nhân nghiến răng nhấn mạnh hai chữ báo thù, xem ra mối thù của hắn đích thực sâu như biển.
    Bất quá bọn họ làm như vậy cũng có một chút nhỏ nhen, đổi lại giá trị của điều kiện rất hấp dẫn. Nhưng phải thay họ báo thù, hừ hừ, như vậy thật là nhàm chán: “ Này ngươi, cái gì là Long linh, ta tịnh không nghĩ đến, ta càng không nghĩ đến việc sở hữu thế giới này. Cái ta cần là đựơc phục hồi đôi mắt để hòan thành tiếp ước mơ vào đại học! Ta chỉ nghĩ như thế, không có gì đòi hỏi hơn.”
    “Ai! Tên lam nhân thở dài nói : “ Xem ra ngươi là người không dễ bị lợi dụng!”
    “ Nhưng ngươi cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu ngươi không lựa chọn tiếp thu long linh của chúng ta, cơ thể của ngươi sẽ bạo phát nổ tung!”
    “ Cái gì?” Ta nghe xong rất là tức giận : “ Ý các ngươi là ta sẽ chết? Các ngươi không đợi ta đồng ý đã chui vào thân thể ta, lại còn luôn miệng nói ta sẽ phải thay các ngươi báo thù! Cừu hận của các ngươi liên quan gì đến ta? Chuyện ngàn năm trước là sao. Ta cũng đã nhường cho ngươi một chỗ ở trong thân thể ta, các ngươi chỉ tính tóan cho riêng mình, mặt mũi ta để đâu. Các ngươi lại hại ta bị mù! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi…. Hừ, cái gì là lực lượng Long linh, đừng phiền ta nữa, các ngươi thu nó về đi!”
    “ Ai ya! Tử hiên, xem ra ngươi vẫn hòan tòan chưa hiểu rõ, chúng ta sẽ không miễn cưỡng ngươi thay chúng ta báo thù! Bất quá ta giam cầm lực lượng Long linh trong một thời gian có hạn. Hy vọng ngươi sẽ tiếp nhận tốt lực lượng Long linh này, đó cũng là di nguyện của huynh đệ ta….” Tên lam nhân nói tựa hồ có chút nghẹn ngào.
    “ Cái gì, cái gì di nguyện? “ quỷ hồn đỏ” đã chết?” ta cảm thấy rất khó hiểu.
    “ Có thể nói là đã chết, chỉ để lại vài điểm lực lượng, bởi vì hắn….” tên lam nhân không nói nữa. Xem ra tình cảm giữa bọn họ rất là sâu đậm và không đơn giản. Ta cũng có một chút thắc mắc vì cái gì mà tên “ quỷ hồn đỏ” biến mất. Tên lam nhân đang khóc.
    “ Ngươi là nam nhân mà khóc cái gì? Ngươi là long thần cơ mà. Chuyện báo thù đừng lo lắng, ta sẽ xem xét lại.” Ta thấy hắn tội nghiệp quá nên nói vài câu an ủi hắn.
    “ Bởi vì mỗi lần ta đều phải xuất ra một tia lực lượng mới có thể trao đổi với ngươi vài câu, nếu không trở về kịp thì cỗ lực lượng cường đại đó sẽ thóat ra ngòai và bạo phát. Cho nên mỗi lần ta đến với ngươi thời gian có hạn. Đồng thời ta cũng sẽ từ từ thả ra Long linh để ngươi hấp thụ dần dần. Tốt rồi, không nói nữa, ta phải đi!”
    “ Trở về đi, bằng không ta phát nổ, các ngươi cũng sẽ tiêu tùng…”
    Lời nói còn chưa dứt thì ý thức cũng đã không còn…
    ***
    Ý thức ta trở lại thanh tĩnh, cảm giác được mình đang nằm ở trên giường, đột nhiên nhớ tới tên lam nhân nói ta có thể nhìn thầy được trở lại, ta bắt đầu có điểm khẩn trương, hơn một tháng nay sống ở trong bóng tối thật sự là rất bất tiện! Ta chậm rãi mở mắt, tưởng tượng sẽ có ánh sáng làm chói mắt, thế nhưng lại không có! Chẳng lẻ tên lam nhân gạt ta?
    Nhưng tại màn đêm đen, xuất hiện một vài tia sáng mỏng manh. Ta kinh hãi vạn phần, nhìn sang bên trái, mơ hồ ta thấy được cửa sổ, nguyên lai đây là buổi tối!
    Sau đó ta chú ý đến nơi ta đang nằm, nơi này không phải là bệnh viện, cũng không phải là nhà của ta. Ta nằm trên một cái giường rất êm ái rộng rãi, thỏai mái cực kì. Ta bỗng nhúc nhích thân mình, cảm thấy trên người trở nên thỏai mái, khoe khoắn so với trước kia hơn. Nếu không thì ta cũng đả trở lại nằm viện. Các ngọn đèn trong phòng không bật, ta chậm rãi ngồi dậy mới phát hiện quần áo trên mình đã được thay bằng một bộ đồ ngủ.
    “ Ta đang ở đâu?” Ta nghi vấn, đồng thời cũng cẩn thận lưu ý xung quanh, mặc dù buổi tối không có đèn nhưng ta vẫn nhìn rõ chính mình, xem ra thị lực của ta đã khôi phục hòan tòan. Căn phòng này rất lớn, trên nền nhà được trải thảm mềm mại. Trong phòng còn có ghế sofa, bên cạnh còn có ba cánh cửa…. phòng ngủ này không đơn giản, tin rằng chủ nhân của nơi này cũng không phải là người đơn giản. Lúc này ta nghe có tiếng bước chân vang lên ngòai cửa, ta liển giả vờ hôn mê nằm xuống.
    “ Kẹt…” tiếng cửa mở, ta vội vàng nhắm mắt lại, tiếng bước chân tiến sát lại gần ta, ta rất muốn nhìn lén xem đó là ai! Ta trong lòng nghĩ người đó đang ở vị trí nào trong phòng, đột nhiên vốn là tòan bộ màu đen, hiện tượng ta gặp lúc đánh nhau dần xuất hiện, ta có thể cảm thấy được thân nhiệt của người khác, chung quanh đều là màu lam nhạt. Có điều hiệu quả buổi tối so với ban ngày thì không khác bao nhiêu. Nhiệt lượng hình người chậm rãi tiến sát đến bên ta, ta tịnh không thể nhìn rõ hình dáng nên không biết đó là nam hay nữ. Ta nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để mở to mắt.
    Người nọ đưa một tay tới, hắn định làm gì ta? Ta không khỏi khẩn trương, mí mắt ta bị kéo lên, đồng thời trán ta bắt đầu tóat mồ hôi lạnh! Người đó tựa hồ đã nhìn xong liền rút tay về. Qua thật lâu ta phát hiện người nọ vẫn ngồi bên giường, tịnh không có cử động nào.
    Vì vậy ta lặng lẽ mở to mắt, a! Thiếu chút nữa ta không dám tin vào ánh mắt mình, mắt ta mở tròn to! Không phải là nằm mơ! Ta bị người ngồi trước mặt làm cho ngây người! Thật là một mỹ nhân! Mái tóc dài mượt như mây, cánh tay trắng múôt, dưới ánh trăng da thịt lộ ra bên ngòai càng thêm trắng nõn nà. Đôi lông mày lá liễu, lông mi mềm mại, đôi mắt có lẽ đẹp mê hồn ( mỹ nhân này đang nhắm mắt)! cái mũi thanh tú, hơi thở phát ra đều đều, khóe miệng lộ nét mỉm cười ôn nhu. Ánh trăng sáng phía sau lưng nàng tạo cho khung cảnh thành một bức tranh đẹp mê người! Ta hít một hơi thầm nghĩ, thật hấp dẫn!
    Ta nhịn không được xoay người lại, định muốn nhìn rõ nàng hơn! Không ngờ ta vừa cử động, thì mỹ nử ở bên cạnh như bừng tỉnh! Chỉ thấy nàng mở chậm rãi mở mắt ra…quả nhiên, đôi mắt to tròn, long lanh! Ta ngây người, một chút phản ứng cũng không có.
    “ Anh đã tỉnh rồi à?” nàng ta điềm tĩnh hỏi, âm thanh rất quen thuộc. Giữa màn đêm yên tĩnh ta phảng phất nghe được tiếng nhạc du dương, ta ngây ngốc không trả lời nàng.
    “ Anh làm sao vậy?” nàng ta hỏi lại lần nữa. Lúc này ta mới có chút phản ứng.
    Ánh mắt ta rời khỏi nàng, gật gật đầu.
    Nàng hốt hỏang nắm lấy tay ta, ta lúc này mới nhớ Vũ Dung vẫn còn chưa biết ánh mắt ta đã khôi phục. Oa! Tự nhiên ta thấy bực mình với mỹ nữ này.
    “ Đây là nhà của cô?” Ta mở miệng hỏi, tạm thời ta cũng múôn nói cho nàng biết ánh mắt ta đã khôi phục.
    “ Vâng! Anh của ta đã mang ngươi về đây!” nàng gật đầu giải thích.
    “ Anh của cô?”
    “ Đúng vậy, lúc ngươi ngất xỉu, anh ta đã đỡ ngươi ở phía sau, ta đem sự tình kể với anh ta, lúc đó ngươi đang bị thương cho nên chúng ta quyết định mang ngươi về nhà! Yên tâm, chúng ta cũng đã mời thấy thuốc đến xem qua vết thương, ngươi không có gì đáng lo cả, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Nàng ta giải thích.
    “ Oh, quần áo trên người ta không phải do cô thay chứ?” Ta đặt câu hỏi.
    Chỉ thấy nàng cười: “ Anh của ta giúp ngươi thay!”
    “ Cám ơn các người đã chiếu cố đến ta, trời cũng đã tối, ta cũng nên về nhà nếu không gia đình ta lo lắng!” Nói xong nhất thời ta biết mình lỡ lời. Trước đây chính mình cái gì cũng không nhìn thấy, nói như thế nào nhỉ!
    Nhưng nàng ta tựa hồ không có chủ ý gì, thấy ta định đứng dậy liền nói : “ Bây giờ trời đã khuya, ngày mai ngươi hãy trở về. Đây là phòng của anh ta, hôm nay anh ta không có nhà!” Nói xong trên mặt có thóang chút nét ửng hồng! Ta hận không thể chồm tới ôm nàng được , nhưng hiện giờ ta là người mù ( hắn giả mù ) . Ta cố gắng đè nén ham muốn của mình lại, mặt không biểu lộ gì nói: “ như thế này thì thật phiền tóai cho cô quá! Hôm nay…”
    “ Hôm nay ta phải cám ơn ngươi, bằng không, bằng không….” Nàng đưa ánh mắt nhìn ta nói.
    Ta hướng về nàng mỉm cười nói:” A, a, không có gì! Những tên bại họai đó nên giáo huấn ! Tôi cũng phải cám ơn cô, nếu không thì…tôi cũng đã phải nằm ở đó, có khi rác đã che lấp tôi rồi.”
    Ta vừa nói xong thấy nàng cười duyên một cái, ta vội vàng nói: “ Bây giờ cũng đã trễ, tôi cũng không thể về được, hơn nữa hành động lại bất tiện, cô có thể cho tôi mượn điện thọai liên lạc về nhà được không?”
    “ Vâng!” nói xong, nàng lấy điện thọai và bấm số giùm ta.
    “ Alo! Xin hỏi ai ở đầu dây?” vừa nghe âm thanh ta biết ngay là Tử Y em gái ta.
    “ Tử Y, là anh đây!”
    “ Là anh à? Anh không việc gì chứ? Anh đang ở đâu sao không về nhà? Cún con cũng đã trở về rồi, không thấy anh về nên ba mẹ biết anh đã xảy ra chuyện cho nên papa đã dặt em cùng vơi cún con đi tìm anh. Nhưng đến nơi thì không thấy anh đâu! Anh không có chuyện gì chứ!”
    “ À , à, anh không sao. Bây giờ thì ổn rồi!” thấy em gái quan tâm đến ta như vậy, trong lòng ta cảm thấy thích thú.
    “ Em gái của anh đối với anh thật tốt quá!” Vũ Dung nói với ta.
    “ Anh, vừa rồi em nghe thấy tiếng của con gái! Anh đang ở đâu thế?”
    “ A a…. em nghe nhầm rồi, hôm nay anh không về được, anh đang ở nhà bạn học cùng lớp!” ta lập tức trả lời Tử Y.
    “ Bạn cùng học? Ai thế?”
    “ Tốt lắm, cứ như vậy đi!” ta liền cúp máy, nếu để em gái biết ta ngủ ở nhà bạn gái, chuyện này mà đồn ra thì ta biết xử lí như thế nào chứ…
    Ta ở lại nhà của Vũ Dung một đêm. Tối qua, ta còn mơ thấy Vũ Dung hướng về ta ngọt ngào mỉm cười, chúng ta lại cùng sánh vai nhau đi dạo… Quả là một giấc mơ đẹp!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 7: Đại học viên mộng

    dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    Buổi sáng, ta uể ỏai rời khỏi giường, đây là nhà của người khác nên ta không thể ngủ nướng được, không nên để cho mỹ nữ mất hình tượng về ta. Ta đi vào phòng vệ sinh, đã một tháng rồi không nhìn thấy chính mình trong gương, khi soi gương ta giật mình sửng sốt. Dường như ta trắng ra nhiều, khuôn mặt nhìn cũng đẹp trai hơn, trong lòng cảm thấy mừng thầm.
    Ta rửa mặt,hài lòng ngắm nhìn mình trong gương. Vũ Dung cũng đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho ta.
    “ Vũ Dung, căn nhà lớn như thế mà sao chỉ có cô và anh cô sống thôi vậy? Không còn ai sống ở đây ngòai hai người sao?” ta mở miệng hỏi.
    “ À, ta và anh ta đang đi học!”
    “ Căn nhà này mới mua không lâu thì phải?” ta thắc mắc .
    “ Cha của ta trước kia sống ở đây, bây giờ đương nhiên là chúng ta phải ở đây.” Vũ Dung giải thích.
    “ Hai người đang học đại học?”
    “ Vâng!” Vũ Dung gật đầu.
    “ Ồ!...” nói đến đại học thì ta có một chút bi thương, ta không muốn nghĩ đến chuyện đó, cho nên cũng không tiếp tục bàn về vấn đề đại học. Chúng ta đều trầm mặc ăn bữa sáng. Ta vẫn đóng giả là người mù.
    “ Vũ Dung, cô nấu bữa sáng thật ngon!” ta cố ý tìm chủ đề bàn luận.
    “ Thật vậy ư? Ta chỉ sợ ngươi ăn không quen !”
    “So với trước kia thì bữa sáng này tốt hơn nhiều, thật vui khi ăn sáng cùng cô. Có điều từ nay về sau tôi không ăn sáng nữa!”
    “ Tại sao không?” Vũ Dung nghi hoặc hỏi.
    “ Ha ha, bởi vì khi ăn bữa sáng do cô nấu rồi, những người khác nấu tôi lại không thích ăn nữa!” nói xong ta lén nhìn nàng một chút, gương mặt cô ấy đỏ đến tận mang tai. Ta trong lòng cũng vui vẻ, mỹ nữ thẹn thùng thì ra dễ thương như vậy…
    Lúc này tai ta nghe thấy ngòai cửa có tiếng chìa khóa giống như là anh của cô ấy đã trở lại. Thính lực của ta bây giờ đích xác là hòan hảo hơn rất nhiều so với trước kia, xem ra tên lam nhân đó nói thật. Vũ Dung nhất thời không có phản ứng.
    Đột nhiên, cánh cửa mở ra, Vũ Dung lập tức đứng dậy vội vàng ra cửa:” Anh, rốt cuộc anh cũng đã trở về!” Vừa nói xong Vũ Dung vừa đi tới bên anh trai cô ấy. Người này đúng là anh của cô ấy sao? So ra hắn với ta cũng không khác biệt lắm, cao, trên mặt có nét thư sinh, đeo kính, cử chỉ văn nhã.
    Ta không cố ý nhìn về phía hắn, ta đứng lên chuẩn bị bắt tay, hắn thấy ta đứng dậy vội vàng đi tới nói: “ Không cần đứng lên, mời ngồi!” nói xong đưa tay bắt lấy tay ta, ta cũng thuận thế mà ngồi xuống.
    “ Anh thật tốt, tôi tên là Tử Hiên” ta chủ động giới thiệu.
    “ A, a, tôi cũng đã biết tên anh. Tôi tên Biền Vũ Minh. Gọi tôi là Vũ Minh được rồi! Gặp anh lần đầu có cảm giác như người quen thân thiết!” hắn vừa cười vừa nói. Ta cũng giới thiệu sơ qua về mình, người ta nói nhà giàu thường kiêu ngạo nhưng ta cảm thấy hắn không phải lọai người đó. Rất bình dị, hòa đồng, làm cho ta khâm phục.
    “ Cám ơn anh ngày hôm qua đã giúp đỡ em gái tôi! Nếu cô ấy xảy ra vấn đề gì thì tôi cũng không biết ăn nói như thế nào với cha mẹ!” Biền Vũ Minh cười nói.
    Ta khiêm nhường không nói. Hắn lại hỏi: “Tử Hiên, thật ra mắt của anh tại sao lại bị mù? Ngày hôm qua gặp anh, tôi thấy anh hạ gục một lúc năm người! Thật không đơn giản! Tôi nghĩ trước kia…..”
    “Ya!” ta hít vào một hơi nói: “ Tôi cũng bị mù chỉ mới hơn một tháng nay, nguyên nhân là do tai nạn.” ta nghĩ thầm đương nhiên không thể nói ra sự thật ta đã gặp hai thần long. Cho dù ta có nói thì vị tất đã có ai tin.
    “ Thì ra là vậy, tôi có biết một chuyên gia trong lĩnh vực thị giác, tôi có thể nhờ vị chuyên gia đó giúp anh xem qua bệnh tình!” hắn nói, ta nhất thời đối với hắn có hảo cảm! Nhưng bất quá ta đã khôi phục lại thị giác rồi, cho nên không thể nhờ hắn giúp đỡ, bằng không thì đây chính là cơ hội tốt.
    Vì thế ta vội vàng nói: “ Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thật sự là bác sĩ nói tôi sẽ khôi phục lại thị giác nhanh chóng! Cho nên cũng không dám làm phiền đến anh.”
    Ta tiếp tục nói: “ Ngày hôm qua, bọn người kia thật quá đáng, tôi cũng nên ra tay giáo huấn bọn họ. Nhưng từ nay về sau tốt nhất chớ nên để Vũ Dung ra ngòai một mình.”
    Vũ Dung nghe xong lời này, cúi mặt xuống lộ vẻ bối rối.
    Vũ Minh nở nụ cười nói: “ Em gái ta rất bản lĩnh, cô ấy cũng không xảy ra vấn đề gì! Tử Hiên yên tâm, hôm qua ta cũng đã dụng một chút thủ đọan với những tên vô lại đó, từ nay bọn chúng không dám làm phiền em gái ta nữa đâu!” “ À!” hắn hít một hơi nói tiếp: “Chúng tôi muốn sống ở thành phố C này! Tôi không hiểu tại sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy, mấy ngày nay tôi cũng bận rất nhiều việc, tin rằng một thời gian sau mọi thứ cũng sẽ quen!”
    “ Anh rất là quan tâm đến em gái bảo bối của ta!”
    “ Ha ha, đương nhiên em gái của ta là một viên ngọc qúy mà!” Biền Vũ Minh nói.
    “ Anh!” Vũ Dung e lệ kêu lên.
    Ta bật cười, ý kiến đó cũng chính xác. Đến lúc ta phải trở về nhà, vì vậy ta chuẩn bị cáo từ: “ Xin cám ơn, đến lúc tôi phải về. Có cơ hội lần sau gặp lại!”
    Nói xong lời từ biệt, chiều hôm đó Vũ Minh lái chiếc xe BMW chở ta về nhà. Lần đầu tiên ta được đi lọai xe cao cấp này! Trên đường đi rất hưng phấn, nghĩ thầm về sau mình cũng nên có một chiếc như thế này.
    ***
    Về đến nhà thì cún con là cái mà ta gặp đầu tiên, tên cún bấu vào chân ta không chịu buông ra. Không có biện pháp nào khác, ta liền để kệ nó như vậy, ta không ngừng bước đi hắn cũng bấu chặt lấy, thật tức cười!
    Ba ta hỏi ngày hôm qua có chuyện gì với ta, cả gia đình rất lo lắng. Ta nói ngày hôm qua gặp một vài sự cố nhỏ, nhưng cũng giải quyết rồi. Ta quyết định ngày thứ hai sau khi về nhà ta sẽ tuyên bố mình đã khôi phục lại thị giác.
    Ngày thứ hai, khi ta nói cho cả nhà biết ta đã khôi phục lại thị giác, có thể nhìn thấy rõ, cả nhà đều rất cao hứng. Em gái ta còn chưa tin, đưa mấy ngón tay bắt ta đếm, bất quá trên tay Tử Y có chút vết bẩn. Khi biết ta thực sự nhìn thấy thì Tử Y cao hứng nhảy dựng lên. Buổi tối Tử Y lại còn bắt ta đi ra ngòai ăn mừng, đương nhiên ta đồng ý.
    Papa thấy mắt ta đã được khôi phục vì vậy cũng quyết định giúp ta liên lạc với một trường đại học. Không biết papa ta là thần thánh phương nào mà đã xin cho ta vào đại học B danh tiếng nhất nhì ở thành phố C! Đương nhiên ta rất sung sướng đến độ không ngủ được, cuối cùng ước mộng vào đại học đã thành sự thật.
    Thời gian vào học còn hơn một tháng, mỗi ngày ta đều rèn luyện thể lực và cố gắng luyện tập long nhãn. Ta phát hiện long nhãn đích thực rất thần kỳ, không chỉ có khả năng cảm nhận nhiệt độ ban đêm mà còn có khả năng cảm nhận xung quanh rất rõ( điều này đối với ta rất có ích). Bây giờ không ai có thể thóat khỏi ánh mắt của ta! Cái đặc điểm chính là bây giờ chỉ cần tập trung ý nghĩ thì ngòai ngàn dặm ta cũng có thể cảm nhận được.
    Nhưng kỳ quái là cánh tay phải ta xuất hiện một vài biến hóa, thỉnh thỏang cánh tay ta hiện lên vệt lửa hình đỏ sậm. Cánh tay trái của ta thì xuất hiện vệt lửa màu lam đồng dạng. Việc này cũng kỳ lạ, bất quá ta cũng không muốn điều này xảy ra. Có cơ hội ta sẽ hỏi rõ lại tên người lam, chỉ cần không bạo phát cơ thể là tốt lắm rồi!
    ***
    Một tháng sau…
    Còn hai ngày nữa là vào học…
    Trải qua mấy ngày rèn luyện, ta tựa hồ như đã thóat thai hóan cốt, trên người cơ thịt rắn chắc hơn rất nhiều, hình dáng cũng thay đổi. Ngay cả Tử Y cũng thấy ngạc nhiên, ta trong lòng rất vui sướng. Ta nghĩ trên mặt ta còn thiếu thiếu cái gì! À thì ra thíêu một mắt kính màu đen, ta lấy kính đeo vào :” Tốt! Thật là ngầu!”
    Ta đến đây giấc mơ đại học….( các cô bé xinh đẹp trong trường , ta tới đây…)
    “ Con nè, còn hai ngày nữa là bắt đầu khai giảng? Con chuẩn bị quen với hòan cảnh mới chưa?” mẹ ta quan tâm hỏi.
    Ngẫm lại, đúng là nên đi xem ngôi trường mới trước, cho nên ta nói
    “ Vâng, con cũng định vậy!” Sau đó, ta thay đồ chuẩn bị xuất phát đến trường.
    Thật vất vả khi đợi ở trạm xe búyt trường học. Trên đường đến trường ta thấy xa xa có rất nhiều người tụ tập ở cùng một chỗ , tựa hồ đang nhìn cái gì. Ta tò mò quyết định đến xem.

    Hết chương 7

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 8: Tai nạn khó giải ( Cức thủ xa họa)

    Dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    Ta hướng về đám người đang tụ tập bước tới, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng chui vào trong đám đông, nếu long nhãn ta không mở vị tất đã nhìn thấy. Là ai? Ta tò mò đi nhanh về phía đó. Chen qua đám người đang đứng phía trước.
    “!” trước mắt là một tai nạn giao thông hết sức kinh hòang, nhưng tai nạn này thật kỳ quái. Chiếc xe tải cỡ lớn đâm thẳng vào một nhà hàng nhỏ, dừng ngay trước cổng nhà hàng. Thân xe tải tạo thành một góc độ rất kỳ lạ, không biết nên nói thế nào nhưng góc độ đúng thật là rất kỳ lạ.
    Bức tường của shop bán hàng kế bên cũng bị sụp đổ, vừa hay đây là thời gian ăn trưa nên cũng không có nhiều người lắm, nếu không thì rất nguy hiểm. Không biết những người ở phía trong thế nào, xem ra dữ nhiều lành ít. Lúc này cảnh sát cũng đã tới phong tỏa hiện trường, đội công trình giao thông cũng tới dọn dẹp. Bất quá việc này thập phần khó giải quyết, bởi vì đầu xe tải quá lớn, quá nặng, phần lớn đầu xe nằm trong cửa hàng che mất lối vào. Sinh cơ của người ở phía trong có lẽ cũng…
    Ta nhắm mắt lại, ý niệm vừa động, bắt đầu quan sát phân tích tình huống. Xung quanh nhiệt lượng phát ra rất nhiều, chứng tỏ rất đông ngừoi, nhưng ở phía đầu xe thì lại không cảm ứng được gì, xem ra tài xế xe đã chết. Ai ya! Thật là đáng tiếc ta tịnh không nhìn thấu được.
    “ Có ai cứu giúp con tôi không?” tiếng cầu cứu phát ra yếu ớt! Một tiếng khóc vang lên, mọi người đưa ánh mắt nhìn vào người phụ nữ, chỉ thấy người phụ nữ hướng về phía cảnh sát la hét: “ Con tôi vất vả mới vào được đại học, hôm nay…” người phụ nữ đó nghẹn ngào. Ta thấy trong lòng cũng đau xót! Mình do quan hệ mới vào được đại học, bằng vào khả năng thì thật không dễ dàng để thi vào…
    “ Cầu xin mọi người, cứu con của tôi..!” nói xong người phụ nữ chỉ vào trong cửa qùy xuống, viên cảnh sát vội vàng tới đỡ bà ấy dậy, an ủi: “ Chúng tôi sẽ cố gắng, đây là bổn phận của chúng tôi, xin bà yên tâm ngồi qua một bên nghỉ ngơi! Tiểu Trương!” thanh âm vừa dứt, một viên cảnh sát đi tới đỡ bà ta qua một bên! Nhìn bà ta dường như già đi mười tuổi, thiên hạ cha mẹ có ai mà không thương con cái!...
    Càng lúc càng có nhiều người đến xem, có không ít người đồng tình với bà ấy, ta cũng là một trong số đó! Ta thầm nhủ người phụ nữ này thật đáng thương, nhưng làm thế nào mới có thể giúp được bà ấy?
    “ Ta có thể thử ra sau nhà rồi vào trong tìm kiếm?” ta nghĩ như vậy liền chen vào đám đông đi ra phía sau căn nhà, nhưng có cảm giác thất vọng. Căn nhà này có hai tầng, tầng trệt là cửa hàng, hai tầng trên thì dùng để ở. Phía sau chỉ có một cái ngõ nhỏ, miễn cưỡng nghiêng người mới có thể chui vào trong đi. Nói là như thế nhưng ngay cả việc đi vào cũng rất khó khăn…làm thế nào để đi vào?
    Ta bắt đầu phát động, “hey!” ta vận dụng sức tung ra một quyền vào vách tường, lúc này kỳ tích đã xảy ra. Trong khi tay phải ta tung ra một quyền thì trên nắm tay xuất hiện một vệt lửa màu đỏ sậm. Bức tường chịu không nổi một quyền của ta tan rã đổ sập xuống. Ta rút tay trở về, có một chút khói bốc ra. Ta nhìn tay mình thấy kỳ quái. Sau đó ta tung ra thử một quyền nữa, nhưng ngọn lửa tịnh không phát ra.
    “ Đây là như thế nào, chuyện gì đã xảy ra?” ta phát ra nghi vấn.
    “ Đây là lực lượng Long linh!” một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên.
    Ta bị hắn dọa giật mình, nhìn xung quanh không thấy bóng người nào…
    “ Đừng tìm nữa, ta dùng tâm linh trao đổi với ngươi!”
    Ta biết đó là lam nhân ( gọi là long thần ) : “ Ngươi truyền long linh cho ta làm gì?”
    Ta cảm thấy có một dị linh thể đang tồn tại, cho nên ta đến nhắc nhở ngươi!” Long thần giải thích.
    “ Dị linh thể?” ta thì thầm, muốn mở miệng truy vấn dị linh thể là cái gì. Long thần nói tiếp: “ Ta sẽ giải thích cho ngươi vào lần tới!” Ta không cam lòng nên nói
    “ Ngươi đến không cẩn thận, lỡ ta bị bạo thể thì làm sao!” ta đột nhiên nghĩ tới lúc nào cũng có nguy cơ bạo thể, thật nguy hiểm.
    Long thần nói :” Ngươi không cần lo lắng, lúc ở trong thân thể của ngươi, ta dần dần cải tạo cơ thể ngươi, hơn nữa ta cũng phóng ra một tia long linh, áp lực phong ấn đối với ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Long linh trong cơ thể ngươi rất cường đại.” hắn cười to hai tiếng tựa hồ rất sảng khóai., tiếp theo còn nói
    “ Bởi vì ta phóng ra một chút long linh nên mới có thể cùng ngươi trao đổi tâm linh”
    “Ồ!” ta đã thấu hiểu một chút.
    “ Quái, đôi khi trên cánh tay ta lại xuất hiện đồ án hình ngọn lửa, cái này thì có tác dụng gì?” mặc dù ta đã biết tác dụng nhưng vẫn muốn hỏi.
    Long thần dừng một chút rồi nói: “ Bây giờ ta chỉ có thể giải thích sơ qua, bởi vì trước kia chưa từng có phàm nhân nào tiếp nhận lực lượng long linh. Có lẽ nó cũng có một chút biến hóa. Như cánh tay phải của ngươi xuất hiện đồ án hình ngọn lửa đỏ, ta không biết lí do tại sao, bất quá nó cũng có một tác dụng nào đó cho ngươi…”
    Long thần nói chưa dứt, ta tò mò hỏi: “ Tác dụng gì?”
    “ Làm tan rã.” Long thần tiếp tục nói:” Lực lượng long linh rất khủng khiếp, trên thế gian này không ai có được!”
    “ Tan rã? Cái gì tan rã? Ngươi có thể giải thích rõ hơn không?” ta nghi hoặc hỏi.
    “ Ngươi xem, vừa rồi không phải bức tường đã bị ngươi làm cho như thế sao?”
    Ta nhìn lại bức tường , nhất thời hiểu được ý nghĩa: “ Nguyên lai là như thế này” Đột nhiên ta nghĩ tới chuyện cần giải quyết trước mắt, có thể lợi dụng ngọn lửa này làm nhiều chuyện. Nhưng đối với ta bây giờ vẫn chưa thể tùy tâm sở dục mà sử dụng lực lượng này.
    “ Ta thử lại lần nữa xem!” ta tập trung ý niệm, nắm chặt tay phải. “ Bá!” ta tung ra một quyền, ngọn lửa màu đỏ sậm xuất hiện. Ngọn lửa này không lớn lắm, tựa hồ chỉ một cơn gió là có thể thổi tắt nó. Tiếng Long thần vang lên: “ Tốt lắm tiểu tử, đúng rồi, a, ha ha…”
    Ta nhớ lại trên tay trái có đồ án hình ngọn lửa màu xanh, lại hỏi: “ Trên cánh tay trái ta cũng có đồ án ngọn lửa xanh, nó có tác dụng gì?”
    “ Ta cũng không rõ lắm, ta căn bản không biết nó sẽ có tác dụng gì…” Long thần thất vọng nói.
    Ta an ủi: “ Không sao, chỉ cần ta không bạo phát cơ thể là tốt rồi! Ta sẽ chui vào lỗ hổng ở bức tường.” nói xong nghiêng người tiến vào lỗ hổng.
    “ Tử Hiên, cẩn thận một chút, dị linh thể tựa hồ cũng ở nơi đây! Kỳ quái, vì cái gì mà nó xuất hiện ở đây?” Long thần nhắc nhở ta.
    “ Nó lợi hại lắm sao?” ta lo lắng cho tính mạng mình liền hỏi.
    “ Từ hơi thở ta có thể phán đóan lực lượng của nó chỉ như con kiến!”
    Ta nghe xong cảm thấy an tâm một chút, nhưng hắn lại nói câu kế tiếp làm ta méo mặt:” Bất quá đó là đối với ta, nhưng đối với ngươi, gặp nó tốt nhất ngươi nên chạy cho nhanh.”
    Đối với ta…nhớ tới người phụ nữ ấy, ta lại không đành lòng quay đầu..” Ta phải làm sao bây giờ? Ta không thể mặc kệ bà ấy! A, ngươi có biện pháp gì lưỡng tòan kỳ mĩ không?”
    Long thần nói: “ Ở trong đấy hình như có một vài linh thể! Thật sự là kỳ quái! Hai linh thể đang chiến đấu với nhau, làm thế nào mà chúng đồng thời xuất hiện?”
    Long thần nói lời này, linh quang ta chợt lóe: “ Ta biết rồi, nhất định là bọn chúng đang kịch chiến với nhau. Như vậy ta có một chút cơ hội!”
    “ Vạn nhất bọn chúng là cùng một bọn thì sao?” Long thần nói, ta vừa thấy một tia hy vọng thì đã bị lời này của hắn dập tắt….
    “ Ta đánh cược một phen!” ta kiên quyết nói.
    ***
    Bàn tay phải ta để sát vách tường, tập trung ý niệm. Bá! Một ngọn lửa bao trùm cả bàn tay, cực kỳ đẹp! Hỏa Vân chưởng! Ta đặt tên chiêu thức của ta.
    Ngọn lửa chạm vào bức tường, bức tường nhanh chóng bị tan rã. Ta cảm thấy nhiệt độ bàn tay ta vẫn bình thường, hơn nữa chung quanh cũng không tỏa ra nhiệt độ, nhưng chỉ cần chạm vào ngọn lửa này lập tức bị tan rã…nghĩ như vậy ta cảm thấy sợ hãi. Không cẩn thận có ngày ta lại đốt một người nào đó… không dám nghĩ đến nữa, ta cũng phải chuẩn bị đi cứu người.
    Bởi vì không có sự va chạm mạnh nên ta cũng không sợ ngôi nhà này bị sụp đổ. Rất nhanh ta đã làm tan rã một lỗ nhỏ vừa đủ một người chui lọt. Ở phía trong tối mờ, nhưng ta có long nhãn nên cũng không sợ. Ta cẩn thận tìm kiếm, dò xét xung quanh bằng nhiệt lượng. Ta phát hiện có vài người chưa chết. Ta tiến về phía trước từng bước, trước mắt chợt lóe lên, một bóng đen xuất hiện, tòan thân đều là một màu đen.
    Ta nhanh chóng phòng bị, vừa muốn nói chuyện, một bóng xanh đã xuất hiện, hắn phất tay về phía bóng đen trước mặt ta chém tới. Bóng đen cũng nhanh chóng lùi lại phản kích. Tốc độ của hai tên này thật nhanh, liên tục công kích nhau.
    Ta cũng nhanh chóng tìm kiếm những người hôn mê. Ta phát hiện được ba người, ta vác hai người trên vai và ôm một người tiến ra phía lỗ hổng ở bức tường. Phải thừa nhận là lần đâu tiên ta có sức khỏe như vậy. Ta đánh thức bọn họ. Những người này sau khi tỉnh lại đều nhìn ta sợ hãi.
    “ Đừng sợ, các người bây giờ có thể từ nơi này chạy ra ngòai!” ta thấy họ hỗn lọan liền mở miệng trấn an.
    Kỳ thật ta không mở miệng thì bọn họ cũng sẽ nhanh chóng chạy đi. Bọn họ không hề để ý bên trong căn phòng có hai người đang đánh nhau khốc liệt, ta vừa rồi là lo lắng cho bọn họ. Trên thực tế, người bình thường không thể nhìn thấy dị linh thể, nhưng ta sau này mới biết được điều đó.
    Ta thấy mọi người chạy ra ngòai hết rồi, cũng chuẩn bị rời đi. Đột nhiên bóng đen lảo đảo đi tới bên cạnh ta. Xem ra bóng xanh đã đả thương hắn, bóng đen tịnh không để ý đến ta, nhưng khi ta nhìn hắn, ánh mắt hắn tiến lại gần, trong mắt tràn ngập nét kinh ngạc!
    “Ách…” bóng đen kếu lên một tiếng, xem ra thương tích không nhẹ.
    “ Ngươi có khả năng thấy ta?” đột nhiên bóng đen hỏi. Bóng xanh đang đi tới, nghe nói thế cũng giật mình không khỏi sửng sốt một chút, trong ánh mắt tràn ngập sát khí đi tới.
    Ta hướng về bóng đen gật gật đầu. Nhất thời có một cỗ sát ý mãnh liệt từ sau lưng ta vọt tới. Trong lòng thầm kêu không xong, thanh âm nữ nhi vang lên kêu nguy hiểm sau lưng. Ta quay người lại, tung ra một quyền, nhưng bóng xanh thân thể cực kì linh họat, tại nửa chừng đột nhiên đổi hướng. Lúc này ta mới nhìn thấy tay hắn biến thành một thanh kiếm hướng về ta chém tới!
    “ Mạng ta đến đây là hết!” trong lòng kêu lên. Bất ngờ, bóng đen nữ tử lao tới trước mặt thay ta ngăn trở một kiếm này. Nếu không có nàng ta ngăn trở thì ta đã trúng một kiếm này rồi. Ta quả thực không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình, một người không quen biết đã bất chấp nguy hiểm cứu ta. Ta không khỏi sửng sốt một chút…
    “ Nhìn cái gì, còn không mau chạy!” bóng đen nữ tử hô to. Ta lập tức chạy trốn, cánh cửa trong nhà cũng bắt đầu lung lay, đầu xe tải cũng đang lắc lư. Bên ngòai đội cứu hộ bắt đầu công tác cứu viện. Nhưng lúc này đã phát sinh một sự kiện làm ta chú ý.
    Ở kia, thanh kiếm của bóng xanh đã đâm vào tiểu phúc nữ tử bóng đen. Ta nhanh chóng vận công vào bàn tay, một quyền công tới mặt bóng xanh. Chỉ nghe thấy một tiếng thét lên, ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt tòan thân bóng xanh. Không đầy vài giây sau, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một vũng nước xanh. Ta chính mình cũng không ngờ tới kết quả như vậy. Nhìn sang bóng đen nữ tử, thấy nàng nhắm chặt mắt, vết thương rất nặng, xem ra sắp chết.
    Làm sao bây giờ? Có nên cứu nàng ta không? Trong lòng ta mâu thuẫn, nàng không phải lòai người, chỉ là dị linh thể….mặc kệ, ta vẫn phải cứu nàng.
    Ta nâng nàng lên, gỡ bỏ tấm mạng che. Tuy là bị thương, mặt trắng bệch nhưng đích thực là một mỹ nữ, dung nhan xinh đẹp, ta càng thêm kiên định quyết tâm cứu nàng. Lúc này tro bụi không ngừng rơi xuống, xem ra ở trong đây sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy ta nhanh chóng mang nàng ra khỏi hiện trường!
    Mỹ nử ….( nước bọt ta nhiễu xuống….)


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Chương 9: Cứu mạng chi ân

    Dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    Ta mang theo mỹ nữ áo đen ra ngoài, nhưng đáng giận là nhà ta cách nơi này lại quá xa. Làm thế nào bây giờ? Ta chạy gấp đến độ như có khói bốc ra ở dưới chân.
    Cũng may là hình như người bình thường không nhìn thấy dị linh thể. Như vậy là tốt rồi! Ta đang bế nàng trên tay thì phát hiện trên ngực của nàng có vết thương, ở đó máu không ngừng chảy ra. Không được, ta phải băng bó vết thương lại, ta do dự, miệng vết thương ở ngực...! Thật là khó nghĩ, trong lòng ta rất mâu thuẫn! Mặc dù trong lòng ta rất thích mỹ nữ nhưng ... trong tình huống này thì có chỗ không phải... Huống chi nàng cũng vì mình mà bị thương! Mặc kệ! Trước tiên tìm một chỗ đã, rồi sau đó giúp nàng ta băng bó. Nếu không băng bó kịp thì nàng ta chết là chắc.
    Ta cõng nàng trên lưng, nhanh chóng hướng về phía trường học chạy tới. Cảnh vật trôi về phía sau ta rất nhanh, ta kinh ngạc vạn phần. Cứu người quan trọng hơn, ta cũng không suy nghĩ nhiều! Thật vất vả mới tìm được một địa phương yên tĩnh, ta đặt nàng nằm xuống, nàng hầu như đã hôn mê.
    “ Ngươi định cứu nàng ta à?” Long thần đột nhiên nói.
    Ta phát giác mình đang run rẩy, chuẩn bị cầm máu cho nàng ta, đáng tiếc không biết phải làm như thế nào! Đôi tay không ngừng run rẩy.
    “ Thật vô dụng!” Long thần nói. “ Linh thể không phải là con người! Ngươi làm như vậy cũng chỉ là vô dụng! Cho dù ngươi có cầm máu cho nàng ta, vị tất nàng ta sống qua được hôm nay.”
    Ta sửng sốt hỏi : “ Làm sao bây giờ? Ngươi có cách nào cứu nàng ta không?”
    “ Ai!...” chỉ nghe hắn thở dài không nói.
    Ta cả giận nói: “ Ngươi mau nói đi, có biện pháp nào cứu nàng ta không?”
    “ Có thì cũng có, không biết ngươi có làm được không?”
    “ Ta phải làm như thế nào?”
    “ Tan rã nàng ta...”
    “Cái gì?”
    “ Ngươi nghe ta nói! Người phải làm nàng ta tan rã ra đồng thời ngươi phải ngưng tụ lực lượng long linh tái tạo cơ thể mới cho nàng ấy, chỉ như thế mới có thể cứu được! Nhưng ngươi lại không biết cách, cho dù biết thì cũng rất nguy hiểm. Nếu không kết hợp đồng thời thì....” Long thần bất đắc dĩ nói. Ta nghe hắn nói tựa hồ một chút hy vọng cũng không có.
    “ Cái gì là ngưng tụ lực lượng! “ Ta chưa từ bỏ ý định liền hỏi hắn.
    “ Đó chính là đem lực lượng long linh... nhưng bất quá ngươi.... căn bản không thể làm được. Nếu là ta thì có thể!” Long thần chậm rãi nói.
    Ta vừa nghe xong lập tức ngây dại! Bây giờ ta bắt đầu hối hận chính mình bất tài! Ân nhân sắp chết nhưng không làm cách nào cứu được. Nghe long thần nói thì một điểm hy vọng cũng không có.
    “ A! Có cách rồi!” Long thần đột nhiên hưng phấn nói: “ trên cánh tay trái của ngươi không phải là có lực lương long linh của ta sao? Cánh tay phải của ngươi có thể luyện hóa thì lực lượng long linh ở cánh tay trái ngươi có thể ngưng tụ! Cũng mong là như thế!”
    “ Đúng rồi!” Ta thật là hồ đồ quên mất điểm ấy.
    “ Nhưng ta... ta bây giờ sử dụng chưa thành thạo! Không biết có làm được không?”
    “ Ngươi sử dụng cánh tay phải như thế nào thì sử dụng cánh tay trái như thế! Mặc dù ta không thể khẳng định nhưng đây là hy vọng cuối cùng!”
    “ Ta thử xem nào!” Vì vậy ta quay ngón tay trái ta xuống đất, bắt đầu ngưng tụ, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu lam, lập tức bùn đất ở đó ngưng tụ thành một khối gì đó cứng như thép. Ta cũng không có thời gian mà kinh ngạc, ta phải nhanh chóng chuẩn bị cứu người nhất là cứu một mỹ nữ.
    “ Nhớ kỹ, phải đồng thời phát xuất hai cỗ lực lượng mới được!” Long thần nhắc nhở ta.
    Ta không đáp lại lời hắn, hai bàn tay đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa, một màu đỏ và một màu lam. Trên trán ta xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi. Trong lòng cảm thấy căng thẳng, tính mạng của nàng ta đang nằm trong tay mình. hai bàn tay ta đồng thời cầm lấy nàng. Chỗ tiếp xúc sáng lên, trong lòng không khỏi rung động, ngay lập tức ta khôi phục vẻ bình tĩnh. Ta tập trung tinh thần cao độ, hòa nhập với ý niệm. Chỉ thấy trên tay ta hai ngọn lửa một lam một đỏ đang chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng ấy. Đột nhiên ngọn lửa bao trùm lấy toàn thân nàng, quần áo trên người bị tiêu biến hết. Thân thể không hề lộ ra màu da, mà là một màu lam quang, loáng thoáng vài chỗ màu đỏ. Ngọn lửa tiến sát vào ngực của nàng ta, nhất thời ta cảm thấy toàn thân mỏi mệt, nhưng ta biết mình không thể đình chỉ lại, nếu không nàng ta nhất định chết. Ta cũng không biết vì sao tạ lại làm vậy! Có lẽ bởi vì nàng đã hy sinh thân mình cứu ta, cũng là có duyên với nhau.
    Rốt cuộc ngọn lửa cũng đốt cháy thân thể nàng ta, trong không gian phát ra một màu lam nhạt, ta cảm thấy mỏi mệt, hai mắt dần nhắm lại...
    “ Tiểu tử! Ngươi không thể ngủ! Hoàn toàn không thể!” Long thần đột nhiên nói.
    Ta cũng lập tức mở to mắt, phấn chấn lại tinh thần: “ Tiếp theo làm thế nào?”
    “ Trên người ngươi có một thứ gì thuần chất hay không?”
    “ Thuần chất...? A..” ta lập tức nhớ tới miếng ngọc bội ở trước ngực, miếng ngọc này lúc bà của ta lâm chung truyền lại cho ta, còn nói đó là của gia bảo, trường hợp khẩn cấp mới được lấy ra. Ta cũng không còn thứ gì khác, tiện tay lấy nó ra.
    “ Giữ chặt thân thể cô ấy!” Long thần kích động nói. “ Tiểu oa nhi, ngươi phải giữ tiểu mệnh cho nàng ta!”
    Hắn nói xong, ta lấy miếng ngọc để vào ngọn lửa, chỉ thấy khối ngọc bị lam quang bao vây, chậm rãi chậm rãi miếng ngọc hút lấy thân thể nàng ta. Cuối cùng thân thể nàng ta hoàn toàn biến mất trong miếng ngọc, đồng thời miếng ngọc cũng rơi xuống tay ta. Miếng ngọc lúc này cũng đã thay đổi, nó lộ ra một vầng sáng màu lam nhạt.
    Ta mệt nhọc đứng lên, đột nhiên trước mắt tối sầm.
    ***
    Ta tỉnh lại thấy mình đang nằm ở y viện trường học. Ta ngồi dậy, nhìn lại thì thấy bây giờ là bảy giờ tối. Ta đã ngất đi hơn sáu tiếng đồng hồ, bụng ta bỗng sôi lên, ta nhớ ra là chưa ăn gì cả. Vì vậy ta đứng lên, thân thể loạng choạng, ta sải bước về phía cửa. Mới vừa đi đến cửa thì “ kẹt..” cửa mở ra.Ta nhìn thấy một nữ y sĩ, chắc là nữ bác sĩ của trường học.
    “ Ngươi đã tỉnh lại rồi à?” một thanh âm quen thuộc vang lên. Ta định thần nhìn lại.
    “ Vũ Dung!” ta gọi tên nàng ra.
    Vu Dung lộ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “ Chúng ta quen biết nhau?” ta bị nàng hỏi lại sửng sốt một chút. Ha ha ha, nàng nhìn ta khó chịu. Ta lập tức ngưng cười nói:
    “ Chẳng lẽ cô đã quên là cô từng giúp tôi?” ta tháo gọng kính xuống, nhìn nàng ấy.
    “A!” Vũ Dung lui ra phía sau một bước, hai tay che miệng nói: “ Tử Hiên!” Cũng khó trách nàng ấy, trong những tháng này ta đã thay đổi quá lớn, huống chi ta còn đeo một gọng kính đen.
    Ta nhìn nàng nở nụ cười hai tiếng: “ Cô rốt cuộc đã nhớ ra! Tôi tưởng rằng cô đã quên! Tôi vẫn nhớ mãi bữa ăn sáng lần trước!”
    Trên mặt Vũ Dung thoáng một chút ửng hồng, lập tức quay đầu chạy ra ngoài. Ta rất thích hình dáng thẹn thùng của nàng ấy, trên người mệt mỏi bỗng tan biến đi, tâm tình ta cũng trở nên tốt hơn.
    Nàng ta chạy ra ngoài không đến vài giây rồi lại trở về , nhưng trên mặt vẫn còn một chút hồng hồng. Ta đột nhiên muốn hôn cô ấy quá! Không khỏi bật cười trong lòng, vẻ mặt nàng đúng là làm lay động lòng người.
    “ Ngươi, ngươi thật kì. Vừa mở miệng đã nhắc đến bữa sáng!” Vũ Dung cả giận nói.
    “ Đối với một người mù như ta thì bữa sáng đó thật là hạnh phúc!”
    Vũ Dung đột nhiên nghĩ tới điều gì, khôi phục lại vẻ mặt hỏi: “ Mắt ngươi đã khỏi?”
    “ Đúng vậy, mắt ta mới khôi phục lại!”
    Nàng ấy cao hứng cười duyên, đi xung quanh ta một vòng. Rất là vui vẻ, đột nhiên ngưng lại kinh ngạc hỏi: “ Ngươi làm như thế nào mà lại vào đây?”
    “ Điều này...” ta ngập ngừng nói: “ Tôi, tôi bị...”
    Nàng nhìn ta, mặt có vẻ trầm tư, ta tưởng nàng vẫn đang thắc mắc vấn đề đó, liền giải thích tiếp:” Tôi cố gắng đến trường sớm, nhưng thời tiết quá nóng, tôi nhất thời cảm thấy chóng mặt, nên...”
    “ Oh, thì ra vậy!” nàng kỳ quái lắc đầu.
    Ta nghe khẩu khí của nàng ấy thì biết là nàng ta không thể nào tin được lời giải thích vừa rồi.
    “ Ngươi cũng là học tại trường này?” Nàng đến gần ta hỏi rồi đỡ ta ngồi xuống.
    “ Tôi học khoa thể dục ở trường này! Có chuyện gì đặc biệt ư?”
    “ Ta học y tại đây!”
    Lúc này bụng ta tự nhiên kêu réo lên, ta xấu hổ nhìn nàng nở nụ cười méo xệch, nàng cũng nhìn ta cười nói: “ Ha ha, chúng ta ra ngoài ăn cơm, Ta mời khách.”
    “ Lần này cô lại thương hại tôi đấy à?” Ta cố ý chọc ghẹo nàng.
    “ Hi hi, cái gì mà thương hại!” nói xong liền cùng ta ra ngoài y thất.
    Tuy là buổi tối, nhưng trường học vẫn có đèn sáng trưng. Trên đường có rất nhiều nam nữ, nắm tay nhau sánh đôi dạo bước. Thình lình ta nắm lấy tay của Vũ Dung....
    Ta liếc nhìn nàng một cái, nàng tựa hồ không để ý đến, gương mặt nàng hơi ửng hồng. Chúng ta tiếp tục bước đi, kỳ thật trong lòng ta cảm thấy rất mừng rỡ, trong lòng như đang hồi xuân, mặt đất như nở hoa! Ha ha, lần đầu tiên ta được đi chung vui vẻ với mỹ nữ như vậy. Ta hỏi thăm về Vũ Minh, mới biết được hắn học khoa tài chính. Ta hỏi thăm vụ tai nạn hôm nay cũng được biết không có ai thương vong, ngoại trừ phòng ốc bị sụp đổ.
    Ta ăn tối cùng nàng rất vui vẻ. Hôm nay xem ra ta thu hoạch được không ít. Nghĩ đến hai mỹ nữ nước miếng ta lại chảy ra...Ôi, mỹ nữ...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 10: Mỹ nữ tại bão.

    dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    Về đến nhà, ta nằm dài trên giường hồi tưởng lại sự việc xảy ra ngày hôm nay. Tại nhà hàng bên đường đã xảy ra rất nhiều việc, mình không chỉ cứu người mà còn cứu cả dị linh thể...nguyên nhân cũng là do mỹ nữ cả. Sau đó ta gặp lại Vũ Dung, tay trong tay đi dạo! Ta cười nham nhở một mình...
    Ta ngồi dậy, tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống, đồng thời tưởng tượng ra cảnh cứu dị linh thể, ta nghĩ cả đời chắc không được chiêm ngưỡng lại cảnh tượng ấy. Ta nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc ấy, miếng ngọc truyền vào ta một tia thanh khí tạo cho cảm gáic vô cùng thoải mái. Đột nhiên nó lại nhúc nhích, tựa hồ thẹn thùng. Vì vậy ta lại vuốt ve lần nữa, nó cũng theo đó mà nhúc nhích...
    “ Đây là? Sao kì lạ thế này? Nó còn có thể cử động, lại biểu lộ thẹn thùng, thật không tin nổi!” ta lấy làm ki quái : “ Long thần!”
    “ Có việc gì?” Long thần trả lời.
    “ Hôm nay ta cứu mỹ nữ dị linh thể, khi nào thì mỹ nữ mới có thể khôi phục hoàn toàn? Khi nào thì nàng ta mới ra khỏi miếng ngọc?” ta tò mò hỏi long thần.
    “ Ây , cái này tùy thuộc vào chính nàng ta. Tối đa nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục, cho nên nàng ta muốn ra khỏi miếng ngọc lúc nào là tùy nàng ấy.”
    “ À, miếng ngọc này vì sao lại động đậy được?” ta lại hỏi.
    “ Ngươi vuốt ve miếng ngọc ư?” long thần hỏi.
    “ ... vừa rồi đúng là ta có vuốt ve miếng ngọc, ta thấy nó động đậy nên muốn hỏi ngươi lí do!”
    “ Ha ha..” long thần đột nhiên cười lớn. Ta lại càng thấy khó hiểu.
    “ Đừng cười nữa, mau nói cho ta biết!” ta giục hắn.
    Long thần tịnh không ngưng cười. Qua một hồi lâu, hắn nhìn ta nói: “ Hắc hắc, ngươi chiếm tiện nghi của nàng ta không ít rồi! Đợi cho nàng ta hiện nguyên hình rồi ngươi hãy hỏi cho rõ!” Nói xong hắn lại cười to hơn, ta nhận thấy trước đây chưa bao giờ thấy hằn vui vẻ như vậy...
    “ Chiếm tiện nghi? Hôm nay nhìn thân thể nàng ta cũng là muốn cầm máu cho nàng ấy, căn bản ta không thấy rõ lắm. Mặc dù nàng ta không mặc quần áo nhưng ta chỉ thấy vầng sáng quanh thấy thân thể nàng ấy. Ta chiếm tiện nghi gì nhỉ?” ta lầm bầm nói.
    Long thần cũng không nói gì. Ta nằm xuống, nghĩ hôm nay gặp được Vũ Dung thật bất ngờ. Ta ngủ thiếp đi...
    ***
    Trong giấc ngủ, ta mơ thấy đang ăn sáng trong học đường, ta đang ăn bánh bao, trong chốc lát ta ăn không còn một miếng. Ta đưa tay sang bên cạnh định lấy thêm một cái nữa.
    “ Ây.... bánh bao thật êm, mềm mềm, lại thơm nữa!” ta nhất thời hồ đồ, cảm giác vật trong tay ta đang co giãn...
    Ta chậm rãi mở mắt.. “ A!” nguyên lai có người. Ta lại nhắm mắt: “ Ý, một nữ nhân!” ta nhất thời minh bạch. Một nữ nhân nằm kế bên ta, tay ta.. tay ta đang đặt trên bộ ngực nàng ấy...
    “Á....cứu mạng!” ta rút tay về la to.
    “ Nhất định là ta đang nằm mơ, đang nằm mơ!” ta không ngừng an ủi chính mình, mồ hôi toát ra như suối. Không đúng, đích thực là một cô gái.
    “ Tử Hiên! Con đang nằm mơ hả? Có phải gặp ác mộng không?” tiếng của mẹ ta vang lên. Ta vội trả lời: “ Không có, không phải!”
    “ Nhanh lên, bữa sáng mẹ đã chuẩn bị xong!”
    “ Tốt! Ta tỉnh hẳn người!” lúc này ta nhìn thấy rõ nàng ta. Một thân thể tuyệt đẹp, eo thon, da thịt trắng như tuyết, bờ vai tròn trịa, khuôn mặt thanh tú. Đúng là tiên nữ hạ phàm!
    Lúc này nàng đã mở mắt, mái tóc và ánh mắt nàng màu lam, nàng nhìn ta trong ánh mắt phát ra một tia sáng trong veo.
    Nàng ta đúng là một mỹ nữ trong các mỹ nữ. Nàng mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng như ngọc, nụ cười làm mê đắm lòng ta. Nàng vuốt mái tóc, phong thái thật ôn nhu. Oa! Đúng là một bức tranh mỹ nhân ở chốn tiên cảnh, trần gian không thể có được. Vì nàng ta đang nằm ở trên giường, bộ ngực của nàng ta lộ ra một nửa nhấp nhô đều theo hơi thở.
    ***
    Trước mắt ta đúng là một đại mỹ nhân, mắt ta choáng váng! Hit vào một hơi sâu, chậm rãi thở ra, có cái gì trong mũi ta chảy ra....
    “ A! Mũi của ngươi chảy máu!” nằm ở trên giường mỹ nữ bối rối nói.
    “ Không sao! Không sao! Không có gì!” ta cuống quít nhảy xuống giường, không dám nhìn vẻ đẹp mê hồn của nàng nữa, thầm mắng mình thật vô dụng, tự nhiên lại chảy máu cam. Về phương diện này ta phải rèn luyện lại, lần sau không thể để xảy ra hiện tượng xấu hổ như thế này nữa.
    “ Này, đây là...! Cô là ai, sao lại nằm ở trên giường của ta! Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì?” ta phát hiện bây giờ ta hoang mang như một tên ngốc.
    “ Hmm!” nàng chun mũi nói : “ Ngươi ngày hôm qua đã chạm vào thân thể ta, tay của ngươi sờ mó khắp cả người ta! Tối hôm qua, ngươi lại còn động tay động chân lên thân thể ta... Vừa rồi, vừa rồi ngươi lại còn...!” thanh âm của nàng ta càng lúc càng nhỏ, nét mặt đỏ lên.
    Ta nghe những lời này, người như hóa đá. Ta nhớ lại lời long thần nói, mình chiếm tiện nghi không ít của cô ấy...
    “ Cô..Cô..” ta đưa ngón tay chỉ vào cô ấy nói : “ Cô là bóng đen hôm qua?”
    Nàng đứng dậy, đến gần ta liếc mắt nói : “ Cái gì là bóng đen, người ta không phải không có tên. Ta tên là Thủy Linh, gọi ta là Linh nhi được rồi!” mặt lộ ra nét hồng hồng cúi gằm xuống.
    “ Ta....Ta?” ta gấp rút nói : “ Linh nhi, ta tên Tử Hiên!”
    Nàng gật đầu nói: “ Nô gia từ nay sẽ đi theo người, hầu hạ người!”
    “ Sao lại xưng là nô gia..Như thế là sao? Như vậy không phải ta sẽ là chủ nhân của cô chứ?” ta lấy làm kỳ quái.
    Thấy nàng trên mặt nhất thời không có nụ cười, như là nhớ tới nỗi đau nào đó, đoạn nói: “ Ta cũng không biết sao ta lại ở đây?” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp : “ Ngày đó, ta và cha ta tại đảo linh giới sống rất vui vẻ. Một hôm, ta đi dạo thì bất ngờ bị một trận cuồng phong thổi tới. Ta ngất xỉu, khi tỉnh lại thì thấy ta đã ở thế giới này rồi!” nói đến đây nàng ta bắt đầu khóc, càng lúc càng to. Ta nhất thời rối loạn cả tay chân, ta sợ nhất là con gái khóc, ta lại gần vỗ về an ủi nàng.
    Nàng ta xoa xoa nước mắt tiếp tục nói: “ Khi ta tỉnh lại phát hiện mình bị giam trong một căn phòng, tay chân rất mệt mỏi không có sức. Lúc đó có một lão nhân đi vào phòng, ta lúc ấy sợ hãi cực kì.” nàng lại khóc to một chập nữa rồi kể tiếp “ Chỉ nghe hắn nhìn ta rồi nói: không sai,đúng rồi! Sau đó hắn đưa tay ra sau lưng ta điểm mạnh vào. Ta sau đó cái gì cũng không biết. Ta tỉnh lại thì thấy mình mặc quần áo màu đen, ta đang muốn tìm biện pháp bỏ trốn thì phát hiện thân thể mình không thể cử động. Lão nhân kia lại đi đến, ngắm nhìn ta hài lòng gật gật đầu, nói cái gì đó... như là vợ chồng...”
    “ Chồng?” ta hỏi lại nàng.
    “ Đúng rồi! Ta không biết từ đó có nghĩa là gì?” nàng kỳ quái hỏi ta, ta giật mình té xuống đất...
    “Từ đó có nghĩa là phu quân, tướng công!” nàng ta nghe được lời này, sửng sốt cả nưả ngày trời, lệ tuôn trên mặt, hai mà đỏ ửng.
    “ Sau đó thì sao?” ta hỏi tiếp.
    “Sau đó lão nhân kia ra lệnh cho tên đồ đệ khống chế ta. Lão nói lão phải đi luyện công gì đó. Sau khi lão ta đi, tên đồ đệ tiến ra sau lưng ta giải cấm chế cho ta, thả ta đi!”
    “ Tên đồ đệ của lão nhân thả cô đi?” ta kinh ngạc hỏi.
    Nàng gật gật đầu nói : “ Đúng, hắn thả ta đi! Bảo ta chạy càng xa càng tốt! Mặc dù ta lấy làm kỳ quái, vì cái gì hắn thả ta ra, nhưng ta cũng cảm kích hắn. hắn mong ta được tự do. Nhưng ở thế giới này, cơ bản ta không quen biết một ai, cũng không ai thấy được ta.” Nói đến đây, nàng giương đôi mắt ướt liếc ta : “ Cho nên ngày hôm qua ,ta biết ngươi có khả năng thấy ta, ta rất hưng phấn.” Nói đến đó, nàng ta vẻ mặt ửng hồng, e thẹn cúi đầu. Con gái, thật là khó hiểu! Nhưng nếu một người đang sống vui vẻ, đột nhiên bị lạc tới thế giới khác không ai thân thích, tinh thần rất dễ suy sụp, có khi còn tự sát luôn! Ta thầm nghĩ thế nên cũng sinh ra cảm giác đồng tình với nàng ta.
    “ Ngày hôm qua, lục y nhân tai sạo lại truy sát cô?” ta thắc mắc.
    Qua vài ngày, lão nhân kia trở lại, phái tên lục y nhân đi tìm ta. Mới đầu, ta thấy hắn có khả năng nhìn thấy ta, ta rất mừng, sau này mới biết hắn có ý định bắt ta trở về, ta tìm cách bỏ trốn. Ngày hôm qua, ta trốn vào trong khu nhà đó, mọi chuyện xảy ra lúc sau ngươi đều đã rõ.
    “ Thì ra vậy! Lục y nhân quả nhiên là dị linh thể!” ta lại muốn hỏi : “ Tại sao cô lại đỡ cho ta một nhát kiếm! Cô không biết thiếu chút nữa cô đã chết rồi ư? Cô không quí mạng sống mình à?” ta ngồi kế bên nàng nhẹ vỗ vai nàng một chút, trong lòng nhớ tới chuyện nàng xả thân cứu ta, ta cảm thấy nàng rất tốt, hòa ái.
    Nàng ta nói : “ Lúc ấy, ta thấy ngươi cứu rất nhiều người, ta biết ngươi là người tốt! Chỉ là không thể tưởng được ngươi có thể thấy ta! Lúc ấy ta cảm thấy vui vẻ, nhưng vì lục y nhân biết ngươi có thể thấy hắn nên muốn ra tay diệt khẩu! Ta đương nhiên ra tay ngăn trở, cũng là tại ta hỏi ngươi, nếu không hắn cũng không công kích người làm gì!”
    “ Chuyện này cũng không thể trách cô!..” ta an ủi nàng, nàng rưng rưng nước mắt nói “ Ngày hôm qua nếu không có ngươi, ta cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi, ngươi chẳng những cứu ta lại còn tái tạo linh thể mới cho ta. Linh thể mới này so với trước kia cảm giác thoải mái, thân thiết hơn nhiều. Tất cả cũng là do ngươi cho ta!”
    Ta cảm thấy bối rối nói : “ Cũng không có gì, nhưng là... bây giờ....”
    “ Ngươi ngàn vạn lần đừng nói không cần ta, ta bây giờ ở thế giới này chỉ có một mình! Ta mỗi ngày còn lo sợ bị ác ma bắt về! Hơn nữa ta , ta đã là người của ngươi...” nàng tựa hồ biết ta định nói gì.
    “ Cái gì? Chẳng lẽ tối hôm qua ta đã thật sự làm chuyện ấy...? ( không biết chuyện ấy là chuyện gì, đừng có nghĩ bậy à nha)” ta kinh ngạc hỏi.
    Nàng lại khóc to lên, ta vừa thấy nàng khóc thì tay chân rối loạn. Kỳ lạ, không hiểu ý tứ của nàng ta như thế nào. Vì vậy ta nói : “ Cô yên tâm, ta sẽ không đuổi cô đi đâu! Từ giờ trở đi, ta sẽ chiếu cố đến cô, bảo vệ cô, giúp cô tìm đường về nhà!” ta an ủi, vuốt ve mái tóc nàng ta.
    Nàng ta đang khóc, nghe nói vậy liền ngước ánh mắt đẫm nước nhìn ta, thật là cảm động lòng người. Ta lấy tay lau nước mắt cho nàng ta, ôm nàng ta vào lòng... trong lòng hạ quyết tâm sẽ bảo vệ nàng ta, đưa nàng ta về với gia đình.
    ***
    Buổi sáng, ta chỉ cho nàng kiến thức trong thế giới hiện đại. Nàng ta học rất nhanh, nàng ta thật thông minh. Buổi chiều lại cho nàng ta xem TV, cũng may là trong nhà không ai thấy nàng ta, bằng không thì thật là phiền toái...!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 11: Đại đệ tử hoạt

    dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    Sau đó Linh nhi hỏi ta làm thế nào tái tạo lại được linh thể, ta cũng không biết giải thích với nàng ấy như thế nào! Vì vậy, ta kể lại kỳ ngộ của mình cho nàng ta nghe! Nàng cũng là người thứ nhất biết được chuyện này. Nghe xong, nàng lấy làm kinh ngạc, đặc biệt khi nghe ta nói đến Long thần nhập vào cơ thể ta, Linh nhi không khỏi run lên một chút. Nghe nàng ta kể, ta cũng mới biết được long thần trong cơ thể ta so với bọn họ thì ở tầng cao nhất thuộc linh giới, nơi long thần ở gọi là thần giới. Chỉ có thần mới có thể tạo ra một thực thể, cụ thể ra sao thì nàng ta không rõ ràng lắm.
    Đêm đó, khi bắt đầu lên giường ngủ, Linh nhi yêu cầu được nằm cạnh ta. Ta đương nhiên có chết cũng không đồng ý! Ta phải kiên trì giải thích mãi, thật vất vả, nàng ta mới trở vào trong miếng ngọc.... nếu để Linh nhi nằm cạnh thì không biết ta sẽ lại làm ra những chuyện gì...
    ***
    Khi bắt đầu vào học, ta phải chuyển đến ký túc xá trong trường. Phòng ở của ta có bốn người: ta, một người tên Vương Băng, một người nữa tóc dài tên Viên Long và người cuối cùng là Lâm Uy.
    “ Mọi người, ta tên là Tử Hiên. Hy vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng mong mọi người chỉ giáo cho ta nhiều hơn!” bởi vì ta nhờ vào quen biết mới được vào học cho nên phải tỏ ra khiêm nhường.
    Vương Băng, đầu đinh, mắt chim ưng, tinh thần có vẻ rất tinh anh: “ À, à, Tử Hiên, ngươi khách khí quá, từ nay về sau tất cả đều là người cùng phòng. Ngươi cứ khách khí như thế này hóa ra thành người xa lạ ư?”
    Nghe xong lời này, nhất thời đối với hắn có hảo cảm! Ít nhất ấn tượng lần đầu tiên đối với hắn rất tốt.
    “ Ai ya, mọi người đừng bàn luận nữa. Chúng ta từ nay về sau xem như là người một nhà!” Viên Long miệng vừa nhai vừa nói. Thấy hắn nói như thề, ta cũng thấy thoải mái trong lòng. Chính mình cũng trong hai tháng nay đã thay đổi rất nhiều.
    “ Đừng khách khí!” Lâm Uy gật đầu nói. Ngẫm lại bọn họ đều là con nhà giàu, nhưng họ cố gắng vượt qua kì khảo thí, còn ta thì nhờ vào quen biết, trong lòng tối sầm lại.
    Sau đó bọn họ rất nhiệt tình giúp đỡ ta sắp xếp đồ đạc, xong việc ta cảm thấy quá mệt mỏi, trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.
    ***
    Qua thật lâu sau, bỗng nghe tiếng chuông điện thoại ta giật mình tỉnh lại. Ta mệt mỏi hỏi : “ Ai đó!”
    “ Tử Hiên, là ta đây!” Một giọng êm ái vang lên : “ Ta là Vũ Dung! Tối nay ngươi có rảnh không?”
    Ta vừa nghe tiếng Vũ Dung lập tức bật dậy, chẳng lẽ Vũ Dung hẹn ta đi chơi, ta vội vàng trả lời : “ Ta rảnh, ta rảnh. Tối nay chúng ta đi ăn hả?”
    “ Hi hi, anh của ta muốn chúc mừng ngươi khôi phục thị giác, cho nên tối nay mời ngươi đi ăn!”
    “ Oa, được đấy!” ta vội vàng đáp. Kỳ thật Vũ Minh cũng là một người rất tốt.
    Buổi tối, ta đến quán ăn gần trường học tên là “ Ẩn Long các”. Đây là nhà hàng cao cấp, từ xa ta đã thấy Vũ Minh đứng ở cửa. Ta vội tiến đến chào : “ Vũ Minh, lâu rồi không gặp anh!” lời nói vừa thoát ra ta thầm kêu : “ Không xong! Hắn chưa biết hình dáng ta đã thay đổi.”
    Vũ Minh nhìn thấy hình dáng ta, sửng sốt một chút, sau đó nói : “ Em gái ta nói hình dáng ngươi thay đổi, ta hoàn toàn có điểm không tin, bây giờ thì ..... Chúng ta vào trong nào!”
    Xem ra hắn cũng không thắc mắc gì nhiều. Quán ăn này quả nhiên cao cấp, quán được trang trí rất lộng lẫy, không khí yên tĩnh, cả cái bàn cũng bằng gỗ quí. Xem ra tại đây chỉ giành cho nhà giàu ăn cơm.
    Lúc này, có hai mỹ nữ hướng về chúng ta đi tới: “ Vũ Minh ca ca! “ Ta nghe thấy chữ ca ca bất giác rùng mình. Vũ Minh thấy thế hỏi ta có chuyện gì, ta đương nhiên không thể nói thật. Vì vậy chỉ thốt ra hai câu : “ Không có chi! Chỉ là hơi lạnh một chút! “
    “ Ồ! Lạnh...?”
    “Ui da, Vũ Minh ca ca, người này là ai vậy?” một mỹ nữ cao giọng hỏi.
    “ À, ta giới thiệu với hai người! Vị này là bạn của ta, cùng học một trường, học ở khoa thể dục. Tên là Tử Hiên!”
    Vũ Minh vừa mới nói xong, một mỹ nữ đã lên tiếng : “ Nhìn anh ấy khỏe mạnh, rắn chắc như vậy thì ra là học khoa thể dục! Khoa thể dục trong nước đều là những người nổi tiếng theo học.” Một mỹ nữ lại gần ta nói : “ Rất vui được gặp anh!” nói xong bọn họ đều nở nụ cười, riêng ta thẹn đỏ cả mang tai.
    Bây giờ ta mới biết được, khoa thể dục thì ra được mọi người hoan nghênh chú ý như vậy. Chính mình cũng bớt tự ti, mặc kệ trong trường ta quyết không thua kém một ai. Nghĩ như vậy không khỏi trong lòng cao hứng, bắt đầu tràn ngập tự tin.
    Tiếp đó, bọn họ nói vài ba câu rồi rời đi. Xem ra Vũ Minh rất được các mỹ nữ yêu thích! Cũng đúng, Vũ Minh nhà giàu lại đẹp trai, đúng là bạch mã hoàng tử. Ta không thể so được.
    “ Các cô ấy là ai?” ta chủ động hỏi.
    “ Ngươi có hứng thú với các nàng ấy?” Vũ Minh cười hỏi.
    “ Không có! Không có! Tuyệt đối không!” ta phân trần, nếu bị mỹ nữ như thế này bám theo thì cuộc sống làm gì còn tự do....
    “ Các cô ấy đều là tiểu thư con nhà danh giá! Có cơ hội lần sau ta giới thiệu cho ngươi! Chúng ta vào trong nào, Vũ Dung bọn họ đang đợi!” nói xong, ta gật gật đầu bước theo. Hai chúng ta hướng về khu vực phòng khách VIP.
    Bước qua cửa, ta thấy Vũ Dung đang ngồi trò chuyện cùng một thiếu nữ áo trắng, bên cạnh còn có một nam nhân ngồi uống trà. Khi bước vào, mọi ánh mắt đều tập trung vào chúng ta.
    Thấy Vũ Minh định mở miệng, ta vội nói : “ Xin chào, ta tên Tử Hiên. Ta là sinh viên mới!” ta giới thiệu sơ qua về mình. Nữ nhân áo trắng tịnh không thèm quan tâm đến ta, liếc mắt một cái rồi cầm ly rượu lên uống. Tên nam nhân kia đứng lên nói : “ Ta tên là Đoàn Mẫn Giang, gọi ta là Mẫn Giang được rồi!” nói xong hắn bắt tay ta. Bất quá, khi bắt, hắn hơi siết chặt một chút tựa như đang thử tài ta. Ta không khách khí cũng vận lực một chút, chỉ thấy mặt hắn nhăn lại. Ta nhẹ nhàng buông tay hắn ra, mỉm cười gật đầu chào. Ta phát hiện hắn cũng không phải tầm thường, khuôn mặt bất phàm, tóc hơi dài.
    Vũ Minh đỡ lời nói : “ Mẫn Giang cũng là một người rất có tiếng tăm trong trường, mấy ngày hôm trước tỉ thí thể thao* trong trường đều dễ dàng thắng cả.” Nghe Vũ Minh nói như vậy, ta mới biết được nguyên lai hắn học cùng khoa với ta. Xem ra từ nay về sau trở thành đối tượng cạnh tranh rồi.
    Tiếp theo hắn lại chỉ vào nữ nhân ngồi cạnh Vũ Dung nói : “ Vị tiểu thư này ở trường tham gia đội kiếm đạo . Về kiếm thuật thì không có ai là đối thủ.”
    Ta nhìn cô ấy mỉm cười : “ Thật hân hạnh, ta cũng rất thích kiếm thuật, hy vọng có thể tham gia vào đội kiếm đạo.” Sau khi chúng ta an vị, cô ta nói : “ Ta nghe Vũ Dung muội ca ngợi ngươi rất nhiều.” Vũ Dung ngồi kế bên dung nhan hồng lên.
    Nàng tiếp tục nói : “ Ta tên là Bạch Tô, học năm thứ ba. Ngươi vào đội kiếm đạo , ta rất hoan nghênh. Ta nghe Vũ Dung muội nói, ngươi tay không hạ gục năm người, ta cũng rất muốn xem bản lĩnh đó.!”
    “ Ồ... nguyên là Bạch tỉ . Hôm nào ta nhất định đến đội kiếm đạo nhờ tỉ tỉ chỉ giáo!”
    “ Tử Hiên, ngươi không biết rồi. Tỉ ấy kiếm thuật rất cao siêu, được chân truyền của Bạch gia kiếm pháp. Ông nội của tỉ ấy lại càng lợi hại. Có cơ hội ngươi phải học đấy!” Vũ Dung cười nói.
    “ Ha ha, nhất định nhất định, ta rất muốn lãnh giáo cao thủ kiếm đạo.” nói xong ta tự cười mình đã thất lễ.
    Bữa ăn này kéo dài cũng hơi lâu, trong khi tiếp xúc ta phát hiện ra Mẫn Giang, con người này rất cao ngạo, khó tiếp xúc. Cũng bởi hắn quen với cách sống của gia đình – có lợi ích mới hợp tác. Ta còn nghe Bạch Tô nói, gia đình hai họ Bạch và Biền rất thân nhau, hai trưởng bối cũng đều là bằng hữu tốt.
    Trong bữa tiệc, ta thấy Vũ Minh am hiểu kiếm đạo rất sâu sắc, thì ra Vũ Minh cũng là một cao thủ kiếm thuật. Thật khó có thể tin được! Mẫn Giang, hắn lại am hiểu về bóng rổ, năm nay vừa gia nhập đội bóng rổ của trường. Bất quá, hắn đã được xem là cầu thủ chủ lực, từ đó có thể thấy kỹ thuật chơi bóng của hắn rất phi phàm. Ngoài ra hắn cũng am hiểu về nhu đạo. Nhưng người làm ta kinh ngạc nhất là Vũ Dung, y thuật của cô ấy rất giỏi. Vũ Dung tham gia đội văn nghệ, am hiểu ca hát nhảy múa.
    Đem họ so sánh với ta... ta không khỏi cảm thấy tự ti. Vì vậy, ta thầm nhủ hạ quyết tâm trở thành một cao thủ kiếm đạo.
    ***
    Sau bữa ăn, ta trở lại ký túc xá, mọi người trong phòng đang ngồi tán gẫu. Ta tiện tay cầm quyển tạp chí bóng rổ nằm đọc.
    “ Các ngươi không biết trường học sắp tổ chức các trận đấu à?” Viên Long đắc ý nói. Hắn nhất định biết chúng ta không hiểu.
    Lâm Uy hỏi : “ Trận đấu gì?”
    Vương Băng giải thích: “ Mỗi đội trong trường đều tổ chức các trận đấu vào đầu năm để phân loại. Ví dụ như thi đấu các môn : túc cầu, bóng rổ, điền kinh.... Tuy nhiên những môn này qui mô thuộc loại nhỏ. Những trận đấu tổ chức qui mô lớn gồm có : kiếm đạo, nhu đạo, karate, quyền anh. Những trận đó mới hấp dẫn, ta cũng đã sớm ghi danh tham gia vào kiếm đạo. Còn các ngươi thì sao?”
    Vương Băng vừa nói vừa cười, Viên Long nghe xong than : “ Xem ra ngươi biết cũng không ít! Ta cũng tham gia vào đội kiếm đạo. Lâm Uy còn ngươi thì sao”
    “ Ta còn chưa kịp báo danh, các ngươi đã tham gia hết vào đội kiếm đạo. Ta cũng sẽ theo các ngươi!” nói xong Lâm Uy nở nụ cười.
    Vương Băng nhìn ta nói : “ Tử Hiên, còn ngươi thế nào? Ngươi đã ghi danh vào đâu?”
    “ Hà, ta cũng ghi danh vào đội kiếm đạo. Ngày mai ta cùng với Lâm Uy đi báo danh!” ta trả lời.
    Nghe ta nói xong, bọn họ đều cười náo nhiệt, bàn luận kế hoạch tương lai sau khi tham gia kiếm đạo. Ta cũng không hứng thú nghe.
    Ta hạ quyết tâm nhất định phải trở thành đệ nhất cao thủ kiếm đạo!

    *: ở đoạn này tác giả không nói rõ môn gì, nên tạm dịch là thể thao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status