TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 8 của 8

Chủ đề: [Tình cảm] Xin nước nơi người - Thái Trí Hằng - HOÀN THÀNH

  1. #6
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 6

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh




    Tình cảm của đàn ông con trai suốt đời đều là duy nhất, chẳng hề đổi thay. Thử chứng minh nhé.

    Khi con trai 17 tuổi sẽ thích những cô gái khoảng 20 tuổi.

    Khi con trai học đại học, cũng thích con gái khoảng 20 tuổi.

    Khi con trai trở thành đàn ông 30 tuổi, họ vẫn thích con gái khoảng 20 tuổi.

    Khi cậu con trai già rồi, thành lão già bại hoại 60 tuổi, vẫn thích con gái khoảng 20 tuổi.

    Thế nên tình cảm của con trai suốt cả cuộc đời đều là duy nhất, chẳng hề thay đổi.

    Đã được chứng minh.

    Vì vậy tuy biết như thế thật không ổn nhưng tôi vẫn rất thích cô ấy.

    Thậm chí tôi còn định đem số điện thoại cô ấy lưu lại trong danh bạ, song vẫn luôn cảm thấy làm vậy không ổn.

    Ít nhất, trước khi tìm thấy cậu ta, tôi không thể làm như vậy.

    Tôi bắt đầu mâu thuẫn, vừa muốn tìm thấy cậu ta, lại vừa hy vọng không tìm thấy.

    Chẳng bằng tập trung trở lại màn hình máy tính.

    Tôi thống kê lại kết quả thu được nhờ trọng thưởng, tổng cộng có 16 công ty, 39 kỹ sư mang họ Thái.

    Nhưng không ai biết Hàn Anh Nhã, xem ra bọn họ đều không phải Solution.

    Loại bỏ 16 công ty đó, vẫn còn lại 16 công ty, tiếp theo nên làm sao đây?

    Tôi nghĩ suốt hai ngày, chắc chỉ dùng cách trực tiếp và đơn giản nhất.

    "Xin lỗi, cho hỏi ở công ty anh/chị có bao nhiêu kỹ sư mang họ Thái?"

    Tôi tới thẳng trụ sở công ty, hỏi bảo vệ phụ trách an toàn ở đó.

    Nếu họ lộ vẻ nghi ngờ, tôi sẽ lại lôi chuyện em trai cùng cha khác mẹ, mất tích đã nhiều năm.

    Để tránh người khác cho mình là gián điệp, tôi nhấn mạnh mình sẽ chỉ ở trong đại sảnh, hơn nữa sẽ công khai nói chuyện hay gọi điện, cũng không dùng tiếng lóng.

    Dưới sự cầu xin của tôi, một số bảo vệ đành giúp tôi thông báo.

    Nhưng tình hình đa số lại là anh ta nói: "Nếu cậu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ."

    "Nhưng anh là bảo vệ cơ mà." Tôi nói.

    "Nói cũng đúng." Anh ta đứng dậy. "Đi đi."

    "Yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi xem họ có biết một cô gái tên Hàn Anh Nhã không thôi mà."

    "Vừa rồi anh bảo muốn tìm em trai cùng cha khác mẹ cơ mà."

    "Vì chỉ có em trai tôi mới biết Hàn Anh Nhã, còn biết Hàn Anh Nhã nhất định là em trai tôi."

    "Chẳng hiểu gì cả." Anh ta bắt đầu đẩy tôi đi. "Đi mau."

    "Tôi muốn tìm Solution!"

    "Nhưng tôi không hiểu question của anh!"

    Anh ta đẩy tôi ra ngoài cửa, nói không được vào lại rồi quay người bỏ đi.

    Có lần tôi đang bị đuổi ra ngoài thì điện thoại đổ chuông.

    "Ông chú." Cô nói. "Anh đang làm gì thế?"

    "Tôi đang luyện khinh công." Tôi nói.

    "Hả?"

    "Hai gã to cao một phải một trái đẩy tôi, tôi trúng hai đá bay lên không rồi."

    Cô mỉm cười, trong lúc tiếng cười của cô vang lên, hai chân tôi chạm đất.

    "Tôi muốn nói với anh một chuyện." Giọng điệu cô rất vui vẻ.

    "Chuyện gì?"

    "Tôi tìm được việc rồi."

    "Chúc mừng chúc mừng." Tôi hỏi. "Là công việc ra sao?"

    "Công ty ở Quan Miêu, là công ty công nghiệp thực phẩm."

    "Ừ." Tôi mỉm cuời. "Làm việc chăm chỉ nhé. Chỗ nào không hiểu phải hỏi người khác đấy."

    "Ừ." Cô cũng mỉm cười. "Cứ vậy đã. Bye bye."

    "Bye bye."

    Tuy vừa bị đuổi ra nhưng sau khi nghe thấy cô gái ấy đã tìm được việc, tôi cảm thấy còn vui vẻ hơn cả cô ấy.

    Liền một tháng rưỡi sau, tôi dùng thời gian rảnh khi đi làm để ra ngoài tìm người.

    Thật ra không có cái gọi là thời gian rảnh khi đi làm, chỉ đơn giản là tôi tranh thủ thời gian ra khỏi công ty thôi.

    Mỗi ngày ra ngoài khoảng một hai lần, nhưng mỗi lần chỉ tới một công ty.

    Tìm khắp 46 công ty, chỉ có 11 nơi thành công, còn lại 35 nơi.

    Mấy người quản sự hẳn cũng biết hành động quái dị này của tôi, nhưng miễn tiến độ công việc của tôi không delay, bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.

    Trong thời gian này, cứ buổi sáng cuối tuần cô ấy đều hẹn tôi cùng đi xe, lộ tuyến cũng không nhất định.

    Cứ mượn xe đồng nghiệp mãi cũng kỳ, tôi bèn tự mua lấy một chiếc.

    Sau khi đi xe về, tôi sẽ chỉnh sửa file excel hoặc gọi điện, đến tối lại hẹn cô ấy cùng đi ăn.

    Cô ấy chọn quán ăn rất kỳ quái, tên tiệm luôn phải có chữ "gia".

    Ví dụ như Quý Tộc Thế Gia, Tam Hoàng Tam Gia, Cà Phê Nghệ Thuật Gia, Mã Gia Ngưu, vân vân…

    "Vì sao em luôn chọn nhà hàng có tên mang chữ 'gia'?"

    "Vậy mới có cảm giác ăn uống như ở nhà chứ."

    "Đây đơn giản là ấu trĩ thôi? Hay là em khát khao cảm giác ấm áp của gia đình?"

    "Đơn giản là ấu trĩ thôi." Cô mỉm cười.

    "Em quả nhiên là cô bé 23 tuổi." Tôi cũng cười.

    Cô nói quê mình ở Vân Lâm, cha mẹ đều là nhân viên công vụ, từ cấp hai cô đã bắt đầu ra ngoài học.

    Khi học cấp ba thì quen người bạn trai đầu tiên, sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng chia tay.

    "Khi đó tôi mới 17 tuổi, cái gì cũng không hiểu. Dường như tôi nói chuyện yêu đương quá sớm." Cô nói.

    "Yêu sớm vẫn tốt hơn yêu muộn." Tôi hỏi.

    "Hả?"

    "Nếu cô ba bốn mươi tuổi rồi, kết hôn có con rồi mới nói chuyện yêu đương, vậy chẳng phải thành tai họa à?" Tôi nói. "Nếu thời điểm nói chuyện yêu đương không đúng vậy thà rằng là sớm chứ đừng là muộn."

    "Đây đơn giản là cãi cố thôi? Hay là triết lý thật?"

    "Đơn giản là cãi cố thôi." Tôi mỉm cười.

    "Anh quả nhiên là ông chú 35 tuổi." Cô cũng cười nói.

    "35 tuổi đâu có già." Tôi phản đối.

    "23 tuổi cũng đâu còn nhỏ." Cô cũng phản đối.

    Trong thời đại biến động kịch liệt này, sinh chậm vài năm, hoàn cảnh phát triển cũng đã khác biệt rất nhiều rồi.

    Chênh lệch mười tuổi đủ tạo thành một hố sâu khác biệt vừa sâu vừa rộng.

    Cô ấy thì từ năm cấp hai đã lên mạng, lớp 10 đã có di động; còn tôi tuy lên mạng sớm hơn cô ấy, nhưng cũng là lúc tôi đang học nghiên cứu sinh năm thứ hai, điện thoại di động cũng phải tới lúc đến Nam Khoa làm việc mới có.

    Tôi và cô ấy chênh lệch nhau 12 tuổi, trong lòng chúng tôi khó tránh khỏi cảm giác chênh nhau một thời đại.

    Thế nên tôi coi cô ấy như cô bé, còn cô ấy coi tôi như ông chú già.

    Trong thời gian học đại học, trước sau cô quen được hai người bạn trai, với cô ấy họ đều là dạng điển trai.

    "Kết luận của tôi là, con trai mà đẹp mã thì chẳng đáng tin." Cô nói xong bèn chỉ vào tôi nói: "Thế nên anh rất đáng tin cậy."

    "Cám ơn." Tôi nói. "Tôi lại muốn khóc rồi."

    Cô ấy lại mỉm cười rất vui vẻ.

    Có lẽ là tại ham chơi lại hay hẹn hò nên cô học đại học rất bừa bãi, nợ tương đối nhiều môn.

    "Bạn học đều đã tốt nghiệp nhưng tôi không ngờ lại còn thiếu 26 học phần mới ra trường được." Cô nói. "Năm thứ tư đại học mới hồi tỉnh, đáng tiếc chỉ qua 6 học phần. Khai giảng kỳ tiếp theo của năm thứ năm, lại đúng lúc vừa chia tay, vốn định tạm nghỉ học cho rồi, mãi tới lúc gặp được anh ta."

    "Xem ra anh ta là người tốt." Tuy miệng tôi nói vậy nhưng trong lòng lại như bị kim châm đâm một cái.

    "Đúng vậy." Cô rất đắc ý. "Anh biết không? Năm thứ năm tổng cộng tôi học 20 học phần, hơn nữa không ngờ tất all pass đấy."

    "Đấy là vì em đã nỗ lực."

    "Có lẽ vậy." Cô mỉm cười. "Thật ra có đỗ hay không cũng không quan tọng tới vậy, điều khiến tôi cảm kích anh ấy nhất là anh ấy đã khiến cuộc đời tôi chuyển sang một ngã rẽ, không còn theo hướng tôi từng đi trước đây nữa, cứ đi theo hướng đó sớm muộn gì cũng sẽ thấy vách núi, không khéo còn khiến tôi rơi xuống nữa."

    Tôi lặng lẽ nhìn cô, không nói gì tiếp.

    Theo lý thuyết, khi cô ấy nói tới cậu ta với vẻ mặt vui như mở cờ trong bụng, tôi phải thấy chán chường mới đúng, nhưng tôi không thấy vậy.

    Tôi vui thay cho cô ấy từ tận đấy lòng, thật đấy. Nếu nói sai, tôi đi đầu xuống đất.

    "Ông chú này." Cô nói. "Tôi cứ nhắc tới anh ấy mãi, anh không mất hứng chứ?"

    "Không đâu." Tôi lắc đầu.

    "Tôi không coi anh như người thay thế anh ấy đâu nhé." Cô ấy nói. "Anh ấy là anh ấy, anh là anh."

    "Tôi biết." Tôi gật đầu.

    Nếu đã nhắc tới cậu ta, tôi cũng kể với cô ấy quá trình tìm Solution trong thời gian này của tôi.

    Tôi cũng chỉ nói qua những trọng điểm, cũng kể mình thường dùng lý do tìm em trai cùng cha khác mẹ.

    Có điều những khó khăn vất vả trong chuyện này đều không đề cập tới.

    "Ông chú." Sau khi nghe xong, cô nói: "Anh thật kiên trì đấy."

    "Đâu có đâu có." Tôi nói. "Tôi cũng chỉ còn lại kiên trì thôi mà."

    "Vậy anh chỉ còn lại có tấm lòng, lý trí và nghị lực?"

    "Đúng vậy."

    Tôi còn phải tiếp tục phát huy sự kiên trì đó, vì còn có 35 công ty chưa hỏi thăm được.

    Không thể tiếp tục đi vào những công ty đó nữa vì đám bảo vệ kia nhất định sẽ nhận ra tôi.

    Thậm chí tôi còn nghi ngờ, có thể bức hình tôi đã bị dán ở cửa công ty, nếu phát hiện, lập tức báo cáo.

    Vắt óc suy nghĩ suốt hai ngày, tôi quyết định dùng đòn sát thủ.

    Tôi nhân lúc trước khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, tới cửa công ty của người ta bắt người.

    Có một số kỹ sư khi nghỉ trưa sẽ ra ngoài ăn, sau khi ăn xong nhất định phải quay về công ty.

    Tôi chỉ cần kiếm bừa một người, rồi nhờ người ta giúp là được.

    Nói thì nói vậy, nhưng có thành công được không, tôi hoàn toàn không chắc.

    Tôi dùng thời gian nghỉ trưa, mỗi ngày một công ty. Lần đầu chặn người ta lại, tôi rất căng thẳng.

    Sau khi chặn người ta lại, tôi sẽ giơ thẻ nhân viên công ty treo trước ngực ra, trên đó có tên công ty tôi, tên và chức danh của tôi, bọn họ sẽ biết tôi cũng là kỹ sư ở Nam Khoa.

    Tuy chúng tôi không phải nhân viên trong cùng một công ty, nhưng kỹ sư điện tử tạo cảm giác giống nhau, ăn nói ăn mặc cũng tương tự, dễ có cảm giác thân thiết.

    Tôi nói rõ đầu đuôi nguyên nhân muốn tìm Solution, không hề giấu diếm gì.

    Vì kỹ sư điện tử thường lương thiện và đơn thuần song suy nghĩ cũng rất rõ ràng.

    Mọi chuyện chỉ hơi không ăn khớp, bọn họ có thể nhận ra ngay, vậy cứ nói thật mới là cách tốt nhất.

    "Kỹ sư họ Thái, tuổi dưới 30. Chỉ có hai điều kiện ấy thôi à?" Bọn họ nghe xong bèn hỏi.

    "Ừ." Tôi gật đầu.

    "OK." Bọn họ tác phong rất nhanh chóng. "Đưa tôi danh thiếp, sau khi có tin tôi sẽ mail cho anh."

    "Cám ơn, cám ơn." Tôi cảm động tới mức suýt phát khóc.

    Có người thậm chí còn bảo sẽ hỏi trực tiếp giúp tôi xem mấy kỹ sư họ Thái trong công ty có quen Hàn Anh Nhã không, sau đó sẽ mail kết quả cho tôi.

    Cũng có vài kỹ sư cảm thấy thú vị khi nghe tôi kể rõ ngọn nguồn, nghe xong còn nói:

    "Thật ra vấn đề của anh không phải ở chỗ làm sao tìm được cậu ta mà là làm sao thay thế được cậu ta."

    "Nói trúng tim đen rồi." Tôi nói."

    "Có thủ môn thì đã sao? Vẫn phải sút vào gôn chứ."

    "Nói trúng tim đen rồi." Tôi nói."

    "Có điều anh lớn hơn cô bé ấy 12 tuổi, cô ấy lại xinh đẹp như vậy, anh không muốn tạo nghiệp chướng như vậy."

    "Vẫn nói trúng tim đen rồi." Song lần này, trái tim của tôi đã rỉ máu.

    "Mai tôi sẽ mail cho anh." Anh ta vỗ vỗ vai tôi. "Nếu tìm được cậu ta, mong anh nén bi thương."

    Đòn sát thủ này khiến mọi việc đều thuận lợi, tôi ngày ngày đều có thu hoạch, các kỹ sư công ty khác đều đồng ý giúp tôi.

    Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng phải nén bị thương.

    Theo số lượng công ty xác định được ngày càng nhiều, số ô màu hồng trong file Solution.xls cũng ngày càng nhiều, chỉ còn khoảng 20 công ty vẫn mang màu đen.

    Nếu tìm khắp các công ty ở Nham Khoa mà vẫn không thấy Solution, vậy làm sao giờ?

    Điều kiện để tìm được Solution là tư liệu cô ấy cung cấp chính xác, Thái, Nam Khoa, kỹ sư.

    Nhưng còn một chi tiết không xác định, là cậu ta có còn ở Nam Khoa hay không.

    Vạn nhất cậu ta rời Nam Khoa rồi thì sao?

    Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình lại là dãy số kia, tôi đã thấy tới quen mắt.

    "Ông chú. Anh đang làm gì thế?"

    "Tôi đang tìm con mồi."

    "Hả?"

    "Tôi ra ngoài tìm người thôi." Tôi nói. "Có chuyện gì không?"

    "Mai tới siêu thị mua quần áo với tôi đi." Cô nói. "Quần áo tôi quá đơn giản, không tiện mặc khi đi làm. Mai anh có rảnh không?"

    "Chỉ cần là chủ nhật, tôi rảnh cả 24 giờ."

    Ngày nghỉ hôm sau, chúng tôi hẹn nhau gặp mặt ở siêu thị.

    Đã tới thời điểm thu hạ giao nhau, nhưng cô ấy vẫn ăn mặc mát mẻ như trước.

    Tôi chỉ cần ráng nhịn thêm một thời gian, chờ mùa thu thực sự tới, sẽ không cần phải lo chuyện xịt máu mũi nữa.

    Tôi đi cùng cô ấy vào một số cửa hàng quần áo, thỉnh thoảng cô cũng hỏi tôi món nào đẹp hơn?

    Tôi chỉ đành cười khổ nói loại đáp án chẳng chút thành ý như cả hai đều đẹp."

    "Anh có muốn mua quần áo luôn không?" Cô hỏi.

    "Không cần đâu." Tôi nói. "Tôi không hay mua quần áo ở siêu thị, kiếm bừa là được."

    "Anh đấy, ăn bừa, mặc bừa, ở cũng bừa, ra đường lại đi cái xe nát." Cô nói. "Ăn mặc ngủ nghỉ đều bừa bãi, vậy anh còn lại cái gì?"

    "Còn vui chơi." Tôi nói.

    "Vậy anh chơi cái gì?" Cô hỏi.. "Anh có vui hay không?"

    "Cái này..." Không ngờ tôi lại chẳng thể đáp lời nổi.

    "Cái này cái kia gì. Anh phải sống thật tử tế chứ." Cô nói. "Không ngờ anh mới 35 tuổi mà đã thành ông lão thật rồi."

    Lời của cô đột nhiên đánh thức tôi. Đúng vậy, rốt cuộc mình đang sống một cuộc sống ra sao?

    Ngày ngày chăm chỉ làm việc rốt cuộc là vì cái gì? Là để thành ong mật sao?

    "Còn ngây ra làm gì?" Cô nói. "Giúp tôi xem xem, cái này có đẹp không?"

    Tôi khôi phục tinh thần, thấy cô đang thử một bộ quần áo mới, đang đứng trước một tấm gương soi toàn thân.

    Tấm gương này có lẽ được thiết kế đặc biệt, có thể khiến người trong gương nhìn càng thêm sáng sủa.

    Vì vậy trong gương cô có vẻ cực kỳ rực rỡ, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt.

    Tôi không khỏi bước về phía trước hai bước, muốn nhìn rõ hơn, nhưng bản thân cũng hiện lên trong tấm gương.

    Hóa ra tấm gương này hoàn toàn bình thường, vì trên người tôi hoàn toàn không chút ánh sáng.

    Tôi như nghe thấy tấm gương nói: "Ông già, ông mang con gái tới mua quần áo à?"

    Tấm gương này đáng lẽ phải bị khởi tố tội mưu sát, vì sau khi soi nó xong, tôi chắc sẽ thổ huyết bỏ mạng

    Tôi đã nhiều năm không soi loại gương chiếu toàn thân này rồi, không ngờ nó lại có thể khiến tôi tự nhìn rõ bản thân.

    Tuy rất đáng tiếc, nhưng không thể không thừa nhận, chênh lệch của tôi và cô ấy thật sự quá lớn.

    "Rốt cuộc có đẹp hay không?" Cô xoay người lại hỏi.

    "Không công bằng." Tôi nói. "Sao em lại xinh đẹp vậy chứ?"

    "Tốt lắm." Cô mỉm cười. "Tuy anh không sống chân thật nhưng ít nhất nói chuyện cũng rất thú vị."

    "Đâu có đâu có." Tôi nói. "Tôi cũng chỉ còn lại thú vị thôi mà."

    "Vậy anh chỉ còn lại có tấm lòng, lý trí, nghị lực với thú vị?"

    "Ừ."

    Cô mỉm cười, quyết định mua bộ quần áo này.

    Cô mua tổng cộng bốn bộ quần áo ở siêu thị, hai cái váy, một cái quần.

    Khi ra khỏi siêu thị, cô có vẻ rất vui, như cuối cùng cũng giải quyết được một chuyện phiền lòng.

    "Nếu không có anh, tôi chẳng thể mua nhiều như vậy." Cô nói. "Lúc tự đi dạo ở siêu thị luôn luôn do dự, không quyết định được rốt cuộc có nên mua hay không. Thế nên, cám ơn anh."

    "Đừng khách khí." Tôi nói. "Thật ra tôi có làm được gì đâu."

    "Anh làm rất nhiều mà." Cô mỉm cười. "Anh khiến tôi cảm thấy mình mặc bộ nào cũng đẹp."

    "Thật sự là vậy mà."

    Cô lại cười, càng cười càng thoải mái, tôi thì không hiểu cô cười chuyện gì.

    "Nếu anh ấy mãi không xuất hiện, anh làm bạn trai tôi là được." Sau khi ngừng cười, cô nói.

    "Đương nhiên tôi rất muốn, nhưng không được." Tôi nói. "Tôi nhất định phải tìm ra cậu ta."

    "Ông chú." Cô nói. "Anh thật vĩ đại."

    "Đâu có đâu có." Tôi nói. "Tôi cũng chỉ còn lại vĩ đại thôi mà."

    "Vậy anh chỉ còn lại có tấm lòng, lý trí, nghị lực, thú vị với vĩ đại?"

    "Đúng vậy."

    Ở một mức nào đó, tôi hẳn có thể coi là vĩ đại.

    Bởi thật ra tôi không muốn tìm ra cậu ta, nhưng lại ra sức tìm kiếm.

    Hơn nữa còn định tiếp tục dốc sức.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,mtuanbkhn,
  3. #7
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 7

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh






    Mùa thu hình như đã tới, buổi sáng ra ngoài đi làm đã có thể cảm thấy hơi lành lạnh.

    Nhất là lúc sáng sớm tuần này, khi chuẩn bị đạp xe tới chỗ hẹn bỗng cảm thấy khí trời thật lạnh, phải nhanh chân về nhà khoác thêm cái áo khoác mỏng rồi mới lại ra ngoài.

    Không ngờ lúc thấy cô, cô vẫn mặc quần jean và áo phông.

    "Này." Tôi nói. "Xin cô hãy tôn trọng khí trời một chút."

    Cô chỉ cười, không đáp lời tôi, xoay người đạp xe lên trước.

    Tôi nhanh chóng đuổi kịp, đạp song song với cô.

    Tuyến đường lần này giống với lần đầu tiên đạp xe cùng cô ấy, dọc theo bờ đê An Bình, đạp tới chỗ cửa biển.

    Tới cuối đường, chúng tôi lại sóng vai ngồi trên bờ đê, gió thổi hiu hiu, nhìn cảnh biển.

    Với sắc trời lúc này, biển với trời gần như cùng màu.

    Tôi đột nhiên nghĩ tới cô mặc quần áo mỏng manh quá, bèn cởi áo khoác, muốn khoác thêm cho cô.

    Nhưng lại lập tức nghĩ tới, áo khoác mình chắc đầy mồ hôi, đành bỏ qua ý đó.

    Rồi lại lặng lẽ mặc áo khoác vào.

    "Cám ơn." Cô phát hiện ra, mỉm cười nói.

    Tôi ngược lại, lại hơi bối rối.

    "Chắc tôi sẽ nhanh tìm được cậu ta thôi." Tôi thử tìm một đề tài.

    "Hả?" Cô hơi ngạc nhiên. "Thật không?"

    "Chắc vậy." Tôi nói.

    "Khổ cho anh rồi." Cô đứng dậy. "Đi ăn bánh trứng đi."

    "Ừ." Tôi cũng đứng dậy.

    Chỉ còn có 15 nơi chưa xác định, nếu không có gì ngoài ý muốn tôi nghĩ mình sẽ nhanh chóng tìm ra.

    Hôm sau lúc đi làm, tôi lại dùng thời gian trước khi hết giờ nghỉ trưa đi gặp kỹ sư ở công ty khác.

    "Xin lỗi." Tôi giơ thẻ nhân viên trước ngực lên. "Tôi là kỹ sư ở Nam Khoa, không phải nhân viên bán hàng. Tôi muốn nhờ anh một chuyện."

    "Chuyện gì?" Cậu ta hỏi.

    Tôi bắt đầu kể quá trình quen biết của tôi và cô ấy, đã kể chuyện này 20 lần, tôi đã rất quen rồi.

    "Anh nói là cô gái kia nghĩ anh là kỹ sư họ Thái quen cô ấy ở Blue wave?"

    Tôi mới nói được hai phút, cậu ta đã ngắt lời tôi, giọng điệu có vẻ rất kinh ngạc.

    "Đúng vậy." Tôi nói. "Vì cô ấy chỉ biết cậu ta mang họ Thái, làm kỹ sư ở Nam Khoa, còn tôi lại vừa khéo phù hợp hai điều kiện này. Vì vậy..."

    "Đợi đã." Anh ta rất kích động, lại ngắt lời tôi. "Tôi cũng phù hợp."

    "Thật không?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

    Tôi cẩn thận quan sát cậu ta, tuổi hẳn dưới 30, thân hình cũng không khác biệt lắm so với tôi.

    Cậu ta không đeo kính, khuôn mặt cũng không phải điển trai, nhưng trí tuệ lịch sự, tướng mạo cũng có thể coi là thanh tú.

    "Cậu biết Hàn Nhã Anh không?" Tôi hỏi.

    "Tôi biết." Cậu ta gấp tới mức nắm lấy vai tôi. "Anh biết cô ấy đang ở đâu không?"

    "Cậu bình tĩnh lại chút đã." Thật ra tôi cũng rất kích động. "Đầu tiên để tôi hỏi vài câu đã, sau đó tôi sẽ nói cho cậu cô ấy ở đâu."

    "Xin lỗi." Cậu ta bỏ bàn tay nắm lấy vai tôi ra. "Anh hỏi đi."

    "Cậu từng phẫu thuật mắt để chữa cận?" Tôi hỏi.

    "Đúng." Cậu ta đáp. "Hồi tháng hai năm nay."

    "Cậu gặp Hàn Nhã Anh bao nhiêu lần?"

    "Chỉ có hai lần, đều ở Blue wave." Cậu ta nói: "Khi đó cô ấy ngày học đại học, tối về làm phục vụ trong quán."

    "Câu cuối cùng." Tôi hỏi. "Bạn bè gọi cậu là gì?"

    "Vì tôi tên Thái Chính Kiệt, đồng âm với Chính Giải." Cậu ta cười. "Thế nên bạn bè thân thiết đều gọi tôi là Solution."

    Chính Kiệt là Chính Giải (giải pháp), cũng là Solution.

    Sau hơn ba tháng tìm kiếm, rốt cuộc tôi cũng tìm được chính giải – Solution.

    Cũng như hồi còn bé xem bộ phim hoạt hình "vạn dặm tìm mẹ." trèo đèo lội suối, thậm chí băng núi vượt biển, sau ngàn vạn gian khổ, Mã Khả cuối cùng cũng tìm được mẹ.

    Nhớ lúc ấy xem đến tập Mã Khả gặp được mẹ, tôi đã khóc hu hu.

    Cảm động quá, Mã Khả rốt cuộc cũng tìm được mẹ rồi.

    Sau đó thì sao?

    Chúng tôi tìm một chỗ ngồi, cậu ta bắt đầu kể cho tôi về quá trình quen cô ấy.

    Hóa ra hôm cậu ta đi công tác ở đại lục, lúc chuyển máy bay ở Hương Cảng thì bị mất di động.

    Đành phải gọi về Đài Loạn, tạm ngưng dịch vụ điện thoại của số đó.

    Một tháng sau, quay về Đài Loan, chuyện đầu tiên cậu ta làm là khôi phục số cũ, nhưng người của hãng viễn thông bảo số cũ của cậu ta đã bị thu hồi, hơn nữa cũng đã có người sử dụng rồi, chỉ có thể xin cấp số mới.

    Cậu ta rất tức giận, nhưng người ta mặc kệ, cậu ta đành tới cục bảo vệ người tiêu dùng tố cáo.

    Đáng tiếc mãi vẫn không thu được kết quả.

    "Số điện thoại của cô ấy nằm trong di động tôi, thế nên tôi cũng không cách nào liên lạc được với cô ấy." Cậu ta nói. "Tôi đã tới Blue wave vài lần nhưng đều không tìm thấy cô ấy, sau mới biết hóa ra cô ấy không còn làm phục vụ ở đó nữa."

    Rốt cuộc tôi cũng hiểu nguyên nhân lạc nhau của hai người.

    Nếu lúc đó cô ấy hỏi cậu ta làm ở công ty nào, hoặc cậu ta hỏi cô ấy học đại học ở đâu, có lẽ kết quả đã khác.

    Tôi bật phần lưu thông tin của di động lên, đọc số cô ấy cho cậu ta.

    Cậu ta cẩn thận lấy bút, rút từ trong ví ra một tấm danh thiếp, viết số điện thoại lên đó.

    Cậu ta lặng lẽ đọc lại vài lần, như muốn nhớ thật kỹ, sau đó lại nhét tấm danh thiếp kia vào trong ví.

    "Tôi không dám ỷ vào danh bạ trong di động nữa." Cậu ta cười khổ.

    "Cho tôi một tấm danh thiếp của cậu." Tôi nói. "Tôi cũng sẽ báo số điện thoại của cậu cho cô ấy."

    "Cám ơn." Cậu ta nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp mới ra đưa cho tôi.

    "Cậu không cần tới cục bảo vệ người tiêu dùng đâu." Tôi nói. "Mai tôi sẽ dừng dịch vụ của số điện thoại này, cậu chỉ cần nhanh nhanh xin lại số thôi."

    "Vậy thật không tốt." Cậu ta nói. "Anh không cần làm vậy đâu."

    "Không sao đâu." Tôi miễn cưỡng cười. "Tôi nghĩ số điện thoại này hẳn có ý nghĩa đặc biệt với hai người."

    "Cái này..." Cậu ta có vẻ hơi ngại. "Đã làm phiền anh rồi. Cám ơn anh."

    "Tôi muốn phiền cậu một chuyện." Tôi nói. "Có thể để mai hãy gọi cho cô ấy không?"

    "Vì sao?"

    "Tối nay tôi muốn gọi cho cô ấy báo là đã tìm được anh, cho cô ấy ngạc nhiên một chút."

    "Không vấn đề." Cậu ta nói. "Mai tôi mới gọi."

    "Cám ơn cậu."

    "Đừng nói vậy, người phải nói cám ơn là tôi mới đúng."

    "Đúng rồi." Trước khi đi, tôi lại muốn hỏi một chuyện. "Cho hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

    "Tôi năm nay 28 tuổi." Cậu ta nói.

    Cùng tuổi với tôi khi quen cô bạn gái thứ hai, có điều tuy hơi trẻ nhưng chẳng đến mức quá trẻ.

    Không hiểu cậu ta có xúc động quá mức như tôi hồi đó hay không?

    Nếu cậu ta cũng xúc động quá mức như tôi hồi đó, vậy liệu có bao dung được tính tùy hứng của cô ấy không?

    "Cô ấy thích đạp xe." Tôi nói. "Nếu có thể cậu nên cố tạo cho mình thú vui đó."

    "Đạp xe à?" Cậu ta nghĩ một lát rồi nói. "Tôi sẽ cố gắng."

    "Lúc trời vừa tờ mờ sáng."

    "Hả?" Cậu ta như giật mình một cái. "Cái này..."

    "Vận động thân thể lúc sáng sớm rất tốt, cậu cứ coi như mình tập thể dục đi."

    "Chỉ có thể nghĩ vậy thôi." Cậu ta cười khổ.

    "Còn nữa, khi đi ăn cô ấy thích tìm nhà hàng có chữ 'gia', cô ấy nói ăn ở những nơi như vậy mới có cảm giác như đang ở nhà." Tôi nói. "Mong cậu đừng cười cô ấy ấu trĩ."

    "Ừm." Cậu ta gật đầu. "Tôi biết rồi."

    "Còn nữa..."

    Tôi nghĩ một lúc lâu, có lẽ vì trong lòng rối bời nên nghĩ mãi không ra nên dặn dò gì tiếp?

    "Còn gì nữa?" Cậu ta hỏi.

    "Không." Tôi nói. "Tôi phải đi đây."

    "Vừa rồi tôi chưa thấy rõ tên anh." Cậu ta hỏi: "Có thể cho tôi biết tên anh không?"

    "Tôi chỉ đơn giản là một người yêu hoa, cho nên mới xin nước nơi người."

    "Hả?"

    "Cứ vậy đã." Không ngờ tôi lại bắt chước giọng điệu cô ấy. "Bye bye."

    Tôi từ từ đi về công ty, bước đi thật nặng nề.

    Tuy tin rằng mình nhất định sẽ, cũng nhất định phải tìm được Solution, nhưng tôi chưa từng tưởng tượng sau khi tìm được Solution tâm trạng mình sẽ ra sao?

    Giờ đã tự cảm nhận được rồi, vì bước chân đã nói cho tôi biết.

    Sau khi trở lại công ty, cả buồi chiều hồn vía tôi như bay mất, lòng cũng chẳng yên.

    Nếu cậu ta đã xuất hiện, vậy tôi phải đóng vai gì để ở bên cô chứ?

    Có thể làm bạn bè đơn thuần, nhưng tôi làm được sao?

    Tôi không cách nào đóng vai bạn bè đơn thuần trong khi cô ấy đi yêu cậu ta.

    Nếu cứ tiếp tục ở bên cô ấy, vậy giữa tôi với cô ấy đã sai lại càng sai.

    Cứ sai lầm như vậy, chẳng bằng quên đi.

    Từ khi tìm được Solution tới khi hết giờ làm về nhà, trong đầu không ngừng vang vọng bài cú Chiyome Kaga.

    Tôi thầm ngâm trong lòng, không cách nào tự ngưng lại.

    Cây bìm bìm nở hoa
    Quấn quít quanh thùng nước
    (Hoa xinh không nỡ bỏ)
    Đành xin nước nơi người.

    Người nhật bản gọi hoa khiên ngưu là "triêu nhan" (dung mạo buổi sáng), vì cuộc sống của hoa triêu nhan chỉ có một buổi sáng.

    Nó chỉ nở đóa hoa kiều diễm ra lúc sáng, song trước lúc trưa, đóa hoa đó sẽ khô héo.

    Hoa khiên ngưu là loại thực vật dây leo, thân nó trưởng thành bằng cách sẽ quấn hay bò quanh thứ gì đó, như cây nho vậy.

    "Điếu bình." Là thùng treo bên cạnh giếng, dùng dây thừng buộc chặt thùng là có thể lấy được nước trong giếng sâu lên.

    Sáng sớm ra giếng múc nước, lại phát hiện đóa hoa khiên ngưu đáng yêu đang lặng lẽ nở rộ cạnh giếng.

    Song thân cây hoa khiên ngưng cũng cuốn vòng quanh thùng treo.

    Nếu muốn lấy nước, vậy phải ngắt đứt đoạn dây leo quấn quanh thùng kia.

    Người yêu hoa chẳng nỡ làm bị thương dung nhan buổi sớm đó, đành tới nhà bên xin nước.

    Có lẽ sau khi xin được nước cũng chẳng nỡ dùng, ngược lại lấy nước đi tưới cây hoa.

    Trước đây khi đọc bài cú này chỉ mơ hồ cảm thấy có thiền ý, cũng có lòng từ bi.

    Hèn chi Chiyome Kaga sau này lại cắt tóc làm ni, xuất gia.

    Mà giờ đây tôi cũng có thêm càng xúc sâu sắc hơn về bài cú đó.

    Hoa khiên ngưu thật sự rất đẹp, để đóa hoa có thể nở rộ, tôi thà chẳng uống nước.

    Tôi lấy di động, lục tìm mục số đã nhận, ngừng trước số điện thoại của cô ấy.

    Mười giây sau, màn hình tối đi, tôi lại nhấn nút cho màn hình sáng lại.

    Màn hình lúc sáng lúc tối ba lần, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, ấn nút, gọi cho cô.

    Không ngờ lần đầu tiên gọi cho cô ấy lại là để kể, mình đã tìm thấy cậu ta.

    "Alo!" Cô mỉm cười. "Ngọn gió nào thổi ngài tới nơi này vậy? Đúng là khách hiếm khách hiếm, hoan nghênh đến với my phone? Ngài được thăng chức? Tăng lương? Nhặt được tiền? Hay là gặp chuyện vui gì? Không ngờ ngài thân chinh tới nơi này, tôi thật may mắn ba đời, rưng rưng mắt khóc, chẳng còn biết chi."

    "Tôi..." Cô ấy bô lô ba la nói một tràng, tôi ngược lại, chẳng biết nên nói ra sao.

    "Đợi đã, để tôi chuẩn bị tâm lý cho tốt." Cô như hít sâu một hơi. "Nói đi."

    "Tôi tìm được cậu ta rôi."

    "Cậu ta?" Cô rất kinh ngạc "Thật chứ?"

    "Ừ." Tôi nói. "Cậu ta tên Thái Chính Kiệt, chính trong chính trị, kiệt trong hào kiệt. Cô phải nhớ kỹ đấy."

    "Oa!" Cô kêu lên một tiếng. "Ông chú, anh thật quá giỏi! Xin lạy anh một lạy."

    "Còn nữa, cậu ta làm việc ở công ty điện máy Thái Đạt, cô cũng đừng quên."

    "Cám ơn anh." Cô nói xong bèn cười không ngừng, càng cười càng vui vẻ.

    Tiếng cười thật ngọt ngào, như tiếng nhạc chữa thương, khiến người ta có cảm giác ôn hòa và thoải mái.

    "Tôi có thể gọi Anh Nhã không?" Tôi đợi cô ấy cười xong rồi mới hỏi.

    "Anh hâm à, đương nhiên là được rồi." Cô cười, mắng một tiếng. "Chỉ có anh luôn cô cô em em gọi tôi, chẳng biết nghĩ gì nữa."

    "Vậy, Anh Nhã, cô..." Tôi ấp úng. "Cô... Cô..."

    "Nói đi." Cô giục tôi. "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

    "Cô nhất định phải hạnh phúc nhé." Tôi nói.

    "Hả!" Cô cười. "Sao bắt chước mấy câu trong phim tình cảm thế?"

    "Đây là câu nói trong phim tình cảm sao?'

    "Đúng thế." Cô ấy đáp. "Hồi cấp ba tôi rất mê phim truyền hình Nhật Bản, mấy cảnh nói chuyện trong phim luôn thế."

    "Bầu trời là xanh lam, hải dương là rộng lớn, còn Anh Nhã là mỹ lệ." Tôi nói "Đây mới là cách nói trong phim truyền hình Nhật Bản."

    "Vĩnh viễn bên nhau nhé. Ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm, chúng mình sẽ vĩnh viễn bên nhau nhé." Cô nói. "Đây cũng là câu trong phim truyền hình Nhật Bản. anh còn nghĩ ra cái gì khác không?"

    "Anh sẽ chờ em hồi tâm chuyển ý, nhưng anh chỉ có một trăm năm." Tôi nói

    "Nếu như cuộc sống của em rối loạn, đó là bởi anh không ở bên em." Cô nói. "Còn không?"

    "Còn..." Tôi đột nhiên tỉnh ngộ. "Này, có phải tôi định thảo luận về phim truyền hình Nhật Bản với cô đâu. Nói chung cô nhất định phải hạnh phúc đấy."

    "Tôi biết rồi." Cô nói. "Cho dù là trong gió, trong mưa, trong buổi tối anh và em gặp nhau nơi mộng, em đều sẽ hạnh phúc.

    "Đây không phải phim tình cảm, đấy là Quỳnh Dao."

    "Anh nói đúng."

    Không ngờ chúng tôi lại ăn ý vậy, cùng mỉm cười.

    "Thiếu chút nữa quên mất." Tôi nhanh tay lấy danh thiếp của cậu ta ra. "Tôi đọc số điện thoại của cậu ấy cho cô."

    "Ừ." Cô nói. "Anh đọc đi"

    "Cô lấy bút ra chưa?"

    "Đương nhiên." Cô đáp. "Tôi chẳng lừa gạt như anh đâu."

    "Xin lỗi vì chuyện lần đó." Tai tôi bắt đầu nóng lên.

    "Đã là chuyện trong quá khứ rồi mà." Cô cười nói. "Có điều tôi luôn muốn hỏi anh, rõ ràng lúc đó anh không quen tôi, vì sao lại xin lỗi, rồi còn ghi số mới của tôi lại?"

    "Vì khi giọng cô nghe rất đau lòng."

    "Khi đó không quen biết gì tôi, sao lại để ý tôi đau lòng?"

    "Bởi vì..." Tôi nghĩ cả nửa ngày song không tìm ra lý do, chỉ đành im lặng.

    Cô cũng không đáp, dường như đang chờ tôi tìm ra lý do.

    "Anh đúng là một người nhẹ nhàng." Một lúc lâu sau, cô mới phá vỡ bầu không khí im lặng.

    "Tôi cũng chỉ còn lại nhẹ nhàng thôi." Tôi nói.

    "Những thứ anh chỉ còn lại đúng là không ít."

    "Có điều giờ chỉ còn lại ý định đọc cho cô số điện thoại của cậu ta thôi."

    "Chỉ còn lại?" Cô không hiểu, hỏi lại.

    "Không sao." Tôi nói. "Tôi đọc đây, cô phải nghe kỹ đấy nhé."

    Tôi đọc số của cậu ta hai lần, sau đó nói mình cũng đã đưa số cô cho cậu ta.

    "Chắc sáng mai cậu ta sẽ gọi cho cô." Tôi nói.

    "Không cần chờ đến sáng mai." Cô nói. "Tôi sẽ gọi cho anh ấy."

    "Vậy cũng được." Tôi nói. "Hy vọng lần này hai người không lạc nhau nữa."

    "Muốn lạc nhau nữa chắc rất khó."

    Ừ, tôi nghĩ cũng không sai nhiều lắm.

    "Tôi đã nói giọng cô rất dễ nghe chưa?"

    "Anh đã nói vài lần rồi."

    "Vậy tôi nói lại lần nữa." Tôi nói. "Anh Nhã, giọng cô rất dễ nghe."

    "Cám ơn."

    "Tôi đã nói cô rất đẹp chưa?"

    "Lúc đùa cũng nói với tôi vài lần rồi."

    "Vậy lần này tôi nói nghiêm túc." Tôi nói. "Anh Nhã, cô rất đẹp."

    "Cám ơn." Cô mỉm cười."

    "Vậy..." Tôi kéo dài âm cuối. "Cứ vậy đã, bye bye."

    "Hả!" Cô lại cười. "Anh bắt chước tôi.

    "Sao cô cứ hả hả thế?"

    "Biể lộ kinh ngạc thôi mà."

    "À." Tôi nói. "Nói chung, bye bye."

    "Ừ." Cô đáp. "Bye bye."

    Tôi dùng ngón cái tay trái ấn nút ngắt điện màu đỏ, cúp máy.

    Sau đó cắn răng, lại dùng ngón tay cái giữ nút ngắt điện đó ba giây, tắt nguồn di động.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 14-03-2012 lúc 21:22.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  5. #8
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 8

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh
    Mừng ngày Valentine trắng




    Hôm sau tôi lập tức đi đổi số điện thoại mới, thanh toán một khoản tiền.

    Cô gái phụ trách bảo tôi, bình thường thu hồi số xong phải ba tháng sau mới có thể cấp số đó cho người khách tiếp theo sử dụng.

    "Có điều tôi cũng từng gặp chuyện không tới một tháng đã chuyển số cho người khác." Cô ấy nói. "Chuyện sơ sót này rất dễ làm phiền tới người sử dụng tiếp theo."

    Đối với tôi mà mà nói, ban đầu đúng là làm phiền, nhưng sau này lại trở thành một cuộc gặp gỡ mỹ lệ.

    "Chắc tôi cũng nên đưa một khoản phí gặp gỡ cho công ty." Tôi nói. "Có thể quẹt thẻ không?"

    "Hả?" Cô gái chẳng hiểu gì.

    "Không sao. Tạm biệt." Tôi nói. "Thiên Sơn ta độc hành, không cần tiễn."

    Có vẻ như tôi lại bắt đầu nói hươu nói vượn với những người khác phái trẻ tuổi rồi.

    "Cái gì?" Lúc tôi báo lại đổi số điện thoại, cô nàng thục nữ bên phòng nhân sự quát to. "Mấy tháng trước cậu vừa đổi, giờ lại đổi nữa, cậu không thấy phiền à?"

    "Ngày nào cô cũng trang điểm mà chẳng thấy phiền, tôi vài tháng mới đổi số một lần, sao mà phiền được."

    "Cậu..." Cô ta chỉ thẳng vào tôi, giận tới mức không nói nên lời.

    "Xin lỗi." Tôi nói. "Vừa rồi tôi nói sai rồi, thật ra lúc tẩy trang điểm mới đúng là phiền."

    "Cút ngay cho tôi!" Cuối cùng cô ta cũng nói ra lời.

    Xem ra tôi đã buồn chán tới mức ngay cả gái già cũng nhảy vào chọc tức rồi.

    Nhưng như thế cũng tốt, dẫu sao sắp tới chắc tôi phải quen một số gái hơi già hay gái già.

    Nếu còn quen gái trẻ nữa, tôi nghĩ...

    Tôi không dám nghĩ nữa.

    Có vẻ mình lại tự nhấn nút reset cuộc sống rồi.

    Tuy nói lại bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật ra lại là trở lại cuộc sống trước kia.

    Cuộc sống khô khan, người như héo rũ, cảm giác tồn tại mờ nhạt.

    Tối chẳng biết nên ăn gì, thường thường chỉ có nước chạy ra cửa ngõ 7-11 mua đồ ăn sẵn.

    "Có cần hâm nóng không?" Nhân viên nữ ở cửa hàng trông mới khoảng 20 tuổi hỏi.

    "Có hâm cũng chẳng làm ấm được trái tim lạnh lẽo của tôi."

    "Hả?"

    "Hâm nóng giúp tôi." Tôi nói. "Cám ơn."

    Tôi thường nhớ tới cô, cũng hoài niệm cuộc sống khi có cô, kể cả đạp xe, ăn tối, thậm chí cả quãng thời gian nói chuyện qua điện thoại khó hiểu kia nữa.

    Lúc này tôi mới phát hiện, giọng nói ngọt ngào của cô quả thực là một khúc nhạc chữa thương, thế nên trong thời gian bên cô, cả tinh thần và thể xác của tôi đều rất khỏe mạnh.

    Giọng nói của cô giờ chỉ tồn tại trong ký ức, hơn nữa càng lúc càng mơ hồ, tôi cảm thấy mình sắp sinh bệnh đến nơi rồi.

    Cứ thế này cũng chẳng phải cách, tôi phải tỉnh lại, phải nghe lời cô ấy, sống một cuộc sống thật sự.

    Vì không muốn thành ong mật, tôi bắt đầu thay đổi từ phương diện ăn uống.

    Thí dụ như tôi không tới cửa hàng tiện lợi hay ra 7-11 mua đồ ăn sẵn nữa mà thử nấu vài món ăn.

    Tuy cũng chỉ là mấy món đơn giản như nấu sủi cảo thôi.

    Tôi cũng quyết định đạp xe đi làm, dù sao công ty cũng cách chỗ tôi ở khá gần.

    Buổi sáng những ngày nghỉ còn đạp xe đạp ra ngoại ô, đạp càng xa mồ hôi ra cũng càng nhiều.

    Nhưng những cảm xúc không tốt và cảm giác cô độc cũng như được thải ra ngoài cơ thể theo mồ hôi.

    Sau khi đổi di động mới được một tháng, tôi tới Nhật Bản một chuyến, đi du lịch năm ngày bốn đêm.

    Ba ngày đầu đều là đạp xe ngắm cảnh quanh thành phố Ishikawa Hakusan, đi được khoảng 50km.

    Ấn tượng sâu sắc nhất là đoạn đường đi dọc theo Tedori tới biển Nhật Bản, vì dọc đường không ngừng nhớ lại những ngày đạp xe cùng cô ấy trên đê An Bình, tới cửa biển.

    Ngày cuối cùng, tôi rời đoàn, một mình tới "Lầu thơ Haiku của Chiyome" ở Hakusan dạo.
    (Chiyome là Thiên Đại Nữ ở quãng trước, giờ mình mới biết là người Nhật, sẽ sửa lại phần trên

    Trong phòng triển lãm, tôi thấy bức tranh cuộn do Chiyome Kaga tự tay viết:

    Cây bìm bìm nở hoa
    Quấn quít quanh thùng nước
    (Hoa xinh không nỡ bỏ)
    Đành xin nước nơi người

    Chiyome Kaga viết bài thơ này khi 35 tuổi, cùng tuổi với tôi hiện giờ.

    Có lẽ 35 là tuổi mà cảm xúc bắt đầu thay đổi.

    Nhớ lại lúc trẻ khi quen cô bạn gái đầu tiên, khái niệm về tình yêu chỗ hiểu chỗ không.

    Đại khái cũng chỉ biết thích thì ở bên nhau, không thích thì thôi.

    Khi quen cô bạn gái thứ hai, cảm thấy mình đã khá trưởng thành rồi, cũng biết phải quý trọng duyên phận, tình cảm.

    Nhưng tôi lại không hiểu cách bao dung và thông cảm, không hiểu khi con gái nói lạnh, thật ra không phải cô ấy muốn bạn khoác thêm áo cho, mà là muốn được bạn ôm lấy.

    Giờ, sự xuất hiện của cô ấy khiến tôi học được cách bao dung và thông cảm.

    Tuy hơi khó nghe, nhưng tận đáy lòng, tôi cho rằng chỉ cần cô ấy nở hoa xán lạn là tôi thỏa mãn rồi.

    Tôi thật sự thương tiếc vẻ đẹp của "dung nhan buổi sớm" căn bản chẳng nghĩ tới việc mình phải uống nước.

    Sau khi quay về Đài Loan, tôi làm việc càng hoạt bát hơn.

    Sau khi tan tầm cũng tìm chút việc để làm, cuộc sống tuy không được tính là phong phú nhưng cũng không nhàm chán tới mức muốn phát nổ.

    Cô ấy nói không sai, chỉ cần thay đổi thái độ sống, cuộc đời cũng sẽ đổi thay.

    Tôi không còn dùng bút lông viết tiếng Anh nữa, đổi sang dùng bút bi, quả nhiên thuận tay hơn nhiều.

    Có hôm, xế chiều tôi phải tới gặp khách hàng xác nhận yêu cầu của họ đối với sản phẩm, khoảng sáu giờ mới về tới công ty.

    Vừa vào công ty đã gặp cô nàng thục nữ bên phòng nhân sự.

    "Này." Cô nàng gọi tôi lại. " Hồi chiều có người gọi điện tới công ty tìm tôi."

    "Ai?"

    "Em gái cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha của cậu."

    "Rốt cuộc là cùng cha khác mẹ? Hay là cùng mẹ khác cha?"

    "Tôi quên rồi." Cô nàng đáp. "Khác gì nhau à?"

    "Đương nhiên là khác rồi." Tôi hét lớn. "Mẹ tôi không thể lén sinh con gái ở bên ngoài được."

    "Vậy còn cha cậu?"

    "Cái này tôi cũng không dám nói."

    "Vậy chắc là em gái cùng cha khác mẹ của cậu rồi."

    "Vấn đề là tôi lấy đâu ra em gái cùng cha khác mẹ?" Tôi lại hét lớn.

    "Cô ấy chỉ bảo anh trai mình họ Thái, làm kỹ sư ở công ty chúng ta, năm nay 35 tuổi."

    "Thái Khôn Hoành cũng 35 tuổi mà."

    "Cô ấy kiểm tra thử rồi, không phải Thái Khôn Hoành."

    "Nhưng mà..."

    "Không nói nữa, tôi về đây." Cô ta ngắt lời tôi. "Em gái cậu chắc tối nay sẽ gọi điện."

    "Gọi điện?"

    "Đúng." Cô ta đáp. "Tôi cho cô ấy số điện thoại của cậu mà."

    "Này!" Tôi lại hét lớn lần thứ ba. "Cô chẳng biết cô ấy là ai, tôi cũng chẳng biết cô ấy là ai, sao cô lại tùy tiện đưa số của tôi cho người ta?"

    "Vì tôi ngứa mắt với cậu." Không ngờ cô ta lại mỉm cười trả lời. "Bye bye."

    Tôi mang đầy một bụng nghi hoặc đạp xe về nhà, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

    Cái cách nói này hình như là lý do tôi dùng khi mới bắt đầu tìm Solution, lẽ nào lại là cô ấy.

    Chẳng lẽ cô ấy cũng như tôi, tìm các kỹ sư mang họ Thái ở Nam Khoa?

    Không thể nào. Cô ấy đâu có quyết tâm và nghị lực để tìm tôi.

    Huống hồ trước đây tôi tìm người ở Nam Khoa, gần như đã chiếm hết địa lợi với nhân hòa mà cũng phải mất vài tháng tâm huyết mới tìm được cậu ta.

    Mà từ khi không gặp đến giờ mới có tháng rưỡi, sao cô ấy tìm ra tôi nhanh đến vậy được?

    Nếu không phải cô ấy? Chẳng lẽ tôi có em gái cùng cha khác mẹ thật?

    Đây đâu phải phim truyền hình, nhân vật chính luôn yêu em gái cùng cha phát hiện, sau đó phát hiện hai người có quan hệt máu mủ, vì vậy buồn bã hẹn nhau cùng nhảy lầu.

    Nếu không phải cô ấy, cũng chẳng phải em gái cùng cha khác mẹ với tôi, vậy ai đang trêu chọc tôi đây?

    Thôi được rồi, cứ chờ nhận điện thoại rồi tính sau.

    Tôi mở tủ lạnh, lấy một bọc sủi cảo ra, định đun nước nấu.

    Vừa bật bếp ga đun nước, nước còn chưa sôi, chuông điện thoại đã lại vang lên.

    Tôi móc điện thoại từ túi quần bên trái ra, cúi đầu nhìn, trên màn hình là một dãy số.

    Số điện thoại của cô ấy tuy tôi đã nhìn nhiều thành quen, nhưng giờ tôi chỉ nhớ có bốn số mà bốn số này không ngờ lại hệt như bốn con số đầu tiên trong dãy số trên màn hình.

    "Alo." Tôi nhấn phím nhận cuộc gọi, tâm tình căng thẳng.

    "Xin chào. Cho hỏi anh có phải kỹ sư ở công ty điện máy Nguyên Quang không?"

    Đây đúng là giọng nữ, nhưng hơi trầm trầm, nghe như đang chẹn cổ nói chuyện.

    "Ừ." Giọng điệu tôi rất cẩn thận.

    "Anh có phải họ Thái không, hơn nữa năm nay có phải anh 35 tuổi."

    "Không sai." Tôi hỏi. "Cho hỏi cô có chuyện gì không?"

    "Anh có biết Hàn Anh Nhã không?"

    "Hả?" Tôi giật mình. "Cái này..."

    "Cái này cái kia gì, rốt cuộc anh có biết Hàn Anh Nhã không?"

    "Tôi biết."

    "Anh trai!" Cô kêu lên một tiếng. "Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi."

    Hình như cô không chẹn cổ nói chuyện nữa, giọng nói trở lại bình thường rồi.

    Hả? Đây là giọng của Hàn Anh Nhã mà.

    "Cô..." Lưỡi tôi như thắt nút lại. "Sao cô lại..."

    "Ông chú." Cô mỉm cười. "Anh đang làm gì thế."

    "Tôi đang nấu bánh sủi cảo."

    "Vậy ngắt lửa trước đã." Cô nói. "Em có chuyện muốn nói với anh."

    "Ừm." Tôi ngắt lửa.

    "Em muốn hỏi anh một chuyện." Cô nói.

    "Chuyện gì?"

    "Tóc em đang từ từ dài ra, nên để lại? Hay là xén bớt đi?"

    "Để lại đi. Mùa đông sắp tới rồi, tóc dài thì tốt hơn, có thể giữa ấm."

    "Ừm." Cô lại cười. "Thật ra anh chỉ không muốn em bỏ tiền ra cắt tóc thôi."

    "Em đoán đúng rồi." Không ngờ tôi cũng mỉm cười.

    "Gần đây anh khỏe không?" Cô hỏi.

    "Vẫn khỏe." Tôi nói. "Còn em?"

    "Không khỏe."

    "Vì sao?"

    "Nếu như cuộc sống của em rối loạn, đó là bởi anh không ở bên em."

    "Này, đừng có dùng mấy câu trong phim truyền hình Nhật nữa."

    "Đây không phải phim truyền hình Nhật." Cô đáp. "Đây là tình hình hiện giờ của em?"

    "Thật à?"

    "Ừ." Cô nói. "Sau khi anh không để ý tới, em không đạp xe nữa. Hơn nữa em định sau này cũng không đi xe đạp nữa."

    "Em đừng vứt bỏ xe đạp như vậy, nếu em vứt bỏ xe đạp, nó sẽ rất đau lòng đấy."

    "Chính anh mới là người phải thôi lôi mấy câu trong phim ra nói ấy." Cô cười.

    "Xin lỗi." Tôi cũng cười. "Nói chung em nên đạp xe đi."

    "Vậy chủ nhật này anh đi cùng em nhé." Cô nói.

    "Được." Tôi hỏi. "Vẫn gặp nhau lúc 6 giờ?"

    "Sắp đông rồi, trời chẳng sáng sớm vậy đâu." Cô nói. "Chuyển sang 6 rưỡi đi."

    "Ừ."

    "Cứ vậy đã." Cô nói. "Bye bye."

    "Bye bye."

    Cô cúp máy.

    A?

    Mình vừa làm gì vậy?

    Ngoại trừ lúc giật mình khi phát hiện là cô gọi tới, sau đó không ngờ tôi chẳng ngạc nhiên chút nào?

    Quan trọng nhất là, sao tôi lại không hỏi cô ấy với Solution giờ ra sao?

    Hơn nữa tôi cũng không hỏi làm sao cô ấy tìm được tôi, vì sao lại muốn tìm tôi...

    Chẳng lẽ vì tôi đã quá quen nói chuyện với cô qua di động, đến nỗi dù đến giờ đã một tháng rưỡi không liên lạc.

    Tôi và cô ấy có thể nói chuyện với nhau tự nhiên như trước?

    Sáng sớm chủ nhật, tôi đến sớm 10 phút trước giờ hẹn, trời vẫn còn mịt mờ.

    Xem ra thời gian đạp xe đi làm vừa qua khiến thể lực tôi khá hơn, tốc độ đạp xe cũng nhanh hơn.

    10 phút sau cô cũng tới, sắc trời cuối cùng cũng sáng.

    "Ông chú." Cô chỉ vào áo khoác trên người. "Em có tôn trọng khí trời lúc này nhé."

    "Tốt lắm." Tôi cười

    Cô cũng mỉm cười, xoay người đạp xe lên trước, tôi lập tức đuổi kịp, chạy song song với cô.

    Cũng như trước đây, chúng tôi vừa đạp xe vừa trò chuyện vài câu, thỉnh thoảng lại im lặng.

    Không cần ráng sức phối hợp tốc độ với đối phương, hai chúng tôi vẫn cứ song hành.

    Tôi nghi ngờ, thậm chí có thể nhịp thở của chúng tôi cũng như nhau.

    Một tháng rưỡi này hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng lại như chẳng xảy ra chuyện gì.

    Chúng tôi dừng xe, sóng vai ngồi trên bờ đê, thời tiết lúc này tốt tới mức chẳng cần tả.

    Tôi đột nhiên phát hiện, tuyến đường lần này vẫn là dọc theo bờ đê An Bình ra cửa biển.

    Thế nhưng vừa rồi chúng tôi đâu có hẹn nhau đi tuyến đường này.

    Vì sao lại ăn ý, cùng đạp tới nơi này?

    "Sao em tìm được anh?" Tôi hỏi. "Chẳng lẽ em tìm từng công ty một à?"

    "Lúc đầu thì đúng thế." Cô nói. "Có điều sau khi em hỏi hai mấy công ty xong bèn từ bỏ, vì thật quá khó khăn."

    "Vậy vì sao..."

    "Đợi đã. Để em khen anh vài câu trước đã." Cô ngắt lời tôi. "Em tự làm thử mới biết việc này khó khăn tới mức nào, cũng biết cần phải quyết tâm và nghị lực lớn tới đâu mới có thể làm được. Thế nên anh thật quá giỏi, em bái phục anh."

    "Cái này cũng chẳng có gì." Tôi hơi xấu hổ. "Em quá khen.”

    "Sau này vì anh ấy bảo anh làm ở công ty điện máy Nguyên Quang em mới tìm được anh."

    "Sao cậu ta lại biết?" Tôi ngạc nhiên.

    "Anh quên rồi à?" Cô nói. "Lúc anh tìm anh ấy, từng đưa thẻ nhân viên ra cho anh ấy nhìn, thế nên anh ấy biết công ty anh đang làm."

    "Ra là thế." Tôi hiểu ra. "Nhưng sao em lại muốn tìm anh?"

    "Vậy còn anh?" Cô hỏi ngược lại. "Sao anh lại muốn tìm anh ấy?"

    "Cái này..."

    "Cái này cái kia gì?" Cô nói. "Trả lời vấn đề này đi."

    "Anh cảm thấy nhất định phải tìm được cậu ta em mới thực sự hạnh phúc."

    "Suy nghĩ của em cũng tương tự như anh."

    "Tương tự?"

    "Ừ." Cô mỉm cười. "Em cũng cảm thấy nhất định phải tìm được anh em mới có thể thực sự hạnh phúc."

    "Nhưng mà cậu ấy..."

    "Đương nhiên em rất cảm ơn anh ấy, vì anh ấy khiến cuộc sống của em rẽ theo một hướng khác, một hướng chính xác." Cô ấy lại ngắt lời tôi. "Nhưng sau khi chuyển hướng, người đi bên em là anh mà."

    "Anh..."

    "Anh cái gì?" Cô nói. "Tuy em còn trẻ, có lẽ còn chưa thể coi là hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẫn phân biệt được thế nào là thấy có ơn, thế nào là thích một người."

    "Nhưng anh hơn em tới 12 tuổi."

    "Anh thử nhớ lại xem." Cô nói. "25 trước khi anh 10 tuổi có bị bà lão 70 nào cậy già lên mặt không?"

    "Chắc là không."

    "Khi đó em hơn anh tới 60 tuổi còn chẳng cậy già lên mặt, sao giờ anh hơn em có 12 tuổi lại đòi lên mặt với em?"

    "Anh nói rất chân thành." Tôi nói. "Thế mà em lại đem ra đùa."

    Cô cười lên khanh khách, tiếng cười thật ngọt ngào êm tai.

    "Thời gian qua em thực sự không được khỏe?" Chờ cô cười xong, tôi hỏi.

    "Ừ." Cô gật đầu.

    "Cũng không đạp xe?"

    "Ừ." Cô lại gật đầu.

    "Vậy từ nay về sau anh sẽ đạp xe cùng em."

    "Hay lắm." Cô mỉm cười. "Chúng mình cùng đạp xe, tránh cho trái đất nóng lên."

    "Nóng lên có gì là không tốt." Tôi nói.

    "Hả?" Cô ngạc nhiên. "Sao anh lại nói vậy."

    "Lòng người lạnh lẽo là vậy." Tôi cười. "Thế nên thế giới này nóng một chút thì hay hơn."

    "Chẳng phải anh cũng đùa sao?" Cô cười.

    Gió thổi lên, cơn gió từ biển thổi vào lục địa mang theo cảm giác man mát.

    "Em lau khô mồ hôi chưa?" Tôi hỏi.

    "Lau khô rồi." Cô đáp.

    "Vậy hưởng thụ cơn gió lúc này đi."

    "Ừm."

    Tôi ngẩng đầu ngắm bầu trời, cúi đầu ngắm biển, lại quay đầu lại ngắm cô.

    "Anh đang nghĩ gì thế?" Cô hỏi.

    "Không có gì." Tôi mỉm cười.

    Bầu trời là xanh lam, hải dương là rộng lớn, còn Anh Nhã là xinh đẹp.

    ~ The End ~

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 22-03-2012 lúc 12:08.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hondabenle,htluu,mtuanbkhn,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status