TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Multiple choice question: Chọn phương án đúng?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 43

Chủ đề: [Vũ trụ - Khoa huyễn] Truyền kỳ Tử thần - Kim Sa Lưu Thủy - (New: Chương 42)

  1. #6
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 5 - Về quê
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 5 - Về quê

    "Các vị hành khách tôn kính, hiện tại còn cách thời gian đáp xuống hành chính tinh cấp hai Kim Lan tinh mười phút, xin mời những vị nào muốn xuống Kim Lan tinh chuẩn bị xuống phi thuyền!"

    "Các vị hành khách tôn kính ..."

    Đã đến!

    Vân Phong mở mắt, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.

    Đế quốc Lam Nguyên có vô số hành chính tinh, theo mức độ phồn vinh khác nhau mà chia ra làm ba cấp. Hành chính tinh cấp một là phồn vinh nhất, loại hành chính tinh này tại đế quốc Lam Nguyên cũng vô cùng thưa thớt, từng cái đều có danh khí rất lớn. Nếu muốn thành lập một hành chính tinh có cấp bậc như vậy thì phải cần rất nhiều tài nguyên tinh bình thường quay xung quanh hành chính tinh đó để giữ gìn thì mới có thể.

    Thường thì cứ cách mấy trăm năm ánh sáng mới có một hành chính tinh như vậy, mà trên từng hành chính tinh cấp một đều có tồn tại ít nhất là một gia tộc quý tộc từ cấp Công tước trở lên. Gia tộc Công tước, trong đế quốc cũng thuộc vào hàng nhất lưu.

    Hành chính tinh cấp hai nếu so với hành chính tinh cấp một thì kém hơn rất nhiều, nhưng cũng thuộc loại phồn vinh hiếm có. Trên từng hành chính tinh cấp hai, thường thì gia tộc có tước vị cao nhất là Hầu tước, thuộc về giai cấp gia tộc nhị lưu của đế quốc.

    Hành chính tinh cấp ba bình thường nhất, trên từng hành chính tinh cấp ba, tước vị gia tộc cao nhất thường là Bá tước, cũng là gia tộc tam lưu của đế quốc.

    Đế quốc Lam Nguyên phân chia đẳng cấp sâm nghiêm, vô luận là tước vị quý tộc hay là hành chính tinh, chênh lệch về đẳng cấp của mỗi một cấp khác nhau như trên trời và dưới đất. Sự phồn của một hành chính tinh cấp một nếu so với hành chính tinh cấp hai thì hơn không chỉ gấp trăm lần! Cũng giống như thế, sự phồn vinh trên một hành chính tinh cấp hai nếu so với một hành chính tinh cấp ba thì cũng hơn cả trăm lần.

    Thực lực của một gia tộc nhất lưu, một gia tộc nhị lưu dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, họ chỉ cần lật tay một cái là gia tộc nhị lưu kia bị diệt ngay!

    Kim Lan tinh là một hành chính tinh cấp hai tại một tinh vực phồn hoa nơi trung tâm Tây Bắc vực của đế quốc Lam Nguyên, cũng là nơi Vân Phong sống từ bé.

    Ngồi năm ngày trong phi thuyền, hiện giờ cuối cùng cũng về đến nơi!

    Đã năm năm rồi, hắn đã rời khỏi Kim Lan tinh năm năm rồi!

    Xuyên qua cửa sổ phi thuyền phía bên cạnh, Vân Phong trông thấy một tinh cầu xanh thẳm đang cách hắn ngày càng gần.

    - Đây chính là Kim Lan tinh trong tinh không à ...
    Hắn nhẹ nhàng nói.

    Từ nhỏ hắn đã sinh sống ở Kim Lan tinh, hơn nữa trong thời gian đó cũng chưa từng rời khỏi nơi này. Phải biết rằng, vé tàu di chuyển trong vũ trụ rất quý, không phải là thứ mà một người dân nghèo như hắn có thể mua nổi. Hơn nữa, khoang phổ thông bình thường căn bản là không có cửa sổ như vậy, chỉ có khoang thuyền xa hoa mới có. Lần đầu tiên hắn rời khỏi Kim Lan tinh chính là lần bị đưa đi ngục giam Carlos. Thân phận khi ấy của hắn là một tên trọng phạm, tự nhiên là không được đãi ngộ như vậy, để cho hắn thưởng thức Kim Lan tinh từ cự ly xa.

    Hiện giờ, rốt cục hắn cũng có thể ở cự ly xa một chút để quan sát hành tinh mà mình đã sinh hoạt từ nhỏ rồi.

    Qủa nhiên, đây là một tinh cầu rất đẹp ...

    “Mình đã đi được năm năm rồi ... cha à ... người có khỏe không …”

    Vân Phong bất giác mỉm cười. Trải qua năm năm sinh tử, tâm tính của hắn đã được tôi luyện trở nên lạnh như băng, vô cùng kiên định. Song lúc này, nó lại hơi có dấu hiệu bị hòa tan...

    “Con đã không làm cho cha phải mất mặt. Con không chỉ còn sống đi ra từ trong ngục giam Carlos, mà còn vượt qua cả 'Lồng giam tử vong' lần thứ năm, nhận được vinh quang của người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước'!”

    “Chỉ tiếc là ... Một chút quân công con tích góp được trong quân đội đều đã tiêu hao hết rồi, giờ cũng không còn lại bao nhiêu tiền …” - Vân Phong lập tức thở dài, khẽ lắc đầu.

    Quân công trong quân đội là thứ rất có giá trị, đặc biệt là quân công trong quân đoàn tinh anh, một quân công cũng có thể đổi được rất nhiều tài phú.

    Nhưng cũng chỉ một lát, ánh mắt Vân Phong lại trở nên lạnh giá.

    “Bọn Lý gia kia, ta cũng không cần nữa!”

    “Thứ ta cần, ta sẽ dùng cách của chính mình để lấy được!”

    ...

    Áo đen, quần đen, tất cả quần áo của Vân Phong đều được may từ vải vóc đặc chế trong quân, có khí chất rất đặc biệt. Cộng thêm vẻ bề ngoài anh tuấn mà nghiêm nghị, khí chất đặc biệt của người trường kỳ ở trong quân đội, lúc này trông Vân Phong đúng là một thiếu niên có mị lực bất phàm!

    Đây là hình tượng của hắn khi ở trong khoang thuyền đi ra!

    Vừa ra khỏi cửa khoang, hắn đã lập tức làm cho hai nữ phục vụ ngây ngẩn cả người.

    Hai nàng đúng là phục vụ viên được phân đến khoang thuyền xa hoa này chuyên để phục vụ Vân Phong. Nhưng từ năm ngày trước, sau khi người ta đi vào trong khoang thuyền này thì vẫn chưa từng đi ra, điều này làm cho sau khi các nàng bị điều tới đây vẫn chưa nhìn thấy chủ phòng lần nào.

    Mấy ngày nay, các nàng vẫn luôn suy đoán, vị hành khách trong khoang thuyền xa hoa này rốt cục là người như thế nào, vậy mà có thể ở đó liên tục năm ngày liền mà không đi ra ngoài. Phải biết rằng, hành khách trong những khoang thuyền sang trọng đều là những người giàu có, chất lượng cuộc sống và nhu cầu của họ bình thường cũng rất cao. Người ở bên trong năm ngày liền đều không đi ra, đó cũng đồng nghĩa với việc trong năm ngày này, hắn đều chỉ ăn những đồ ăn năng lượng có sẵn trong khoang thuyền. Loại cuộc sống này, đối với một kẻ có tiền có thể ngồi được ở trong khoang thuyền sang trọng mà nói, là chuyện rất khó có thể tưởng tượng nổi.

    Các nàng đoán rằng bên trong có thể là một ông già đã phấn đấu từ nhỏ đến giờ, quen ăn khổ, cho nên yêu cầu với bản thân cũng không cao. Hoặc đó là một cuồng nhân nghiên cứu khoa học, hình tượng là một đại thúc râu ria xồm xoàm, trong năm ngày này một mực ở bên trong tiến hành những nghiên cứu khoa học hạng nhất. Cũng có thể bên trong là một người khổ tu ...

    Nhưng lúc Vân Phong thật sự đi ra, lại thoáng cái đã đập tan những suy đoán của các nàng!

    Họ thật không ngờ, vị hành khách một mực ở trong khoang thuyền xa hoa không chịu đi ra này lại là một thiếu niên như thế!

    Trẻ tuổi, đẹp trai, có khí chất của người đứng ở địa vị cao, có tiền, đây quả thực là hình tượng tiêu chuẩn của một bạch mã vương tử!

    - Ngài ... Xin chào ... Thỉnh ... Xin hỏi, ngài có cần phục vụ gì ...
    Một cô phục vụ lắp bắp, mà cô còn lại cũng mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Vân Phong.

    Một cơ hội như thế, vậy mà đã bị bỏ lỡ mất rồi! Một chút cảm giác ảo não sinh ra từ đáy lòng hai phục vụ, nếu sớm biết như thế này, dù lúc trước các nàng chịu mạo hiểm sẽ bị xử phạt cũng phải gõ cửa một lần để hỏi xem đối phương muốn phục vụ cái gì rồi, nếu như các nàng nắm bắt lấy thời gian năm ngày này lấy được thiện cảm của đối phương, như vậy ...

    Những chuyện như thế này, đối với các nữ phục vụ phòng trên phi thuyền là rất bình thường, rất nhiều người đã làm trò này để đổi lấy tiền, lấy danh, phất lên rất nhanh. Chỉ tiếc là, cơ hội này đã trôi qua ngay trước mắt các nàng rồi ...

    Ngay khi hai nữ phục vụ này đang ảo não, Vân Phong khẽ cười, gật gật đầu với hai nàng.

    - Ta xuống phi thuyền ...
    Hắn khẽ nói.

    “Giọng nói cũng có sức hút như vậy! Dễ nghe quá!”

    Hai nữ phục vụ nghe thấy Vân Phong nói, hai mắt lập tức sáng như sao, tâm lý hối hận trong lòng thoáng cái quẳng sang một bên!

    Nhưng mà hắn lại không biết được trong lòng các nàng lúc này đang nghĩ đến cái gì, hắn chỉ biết rằng, lúc này mình phải về nhà rồi ...

    Chỉ là không biết, nếu như hai nữ phục vụ này biết được nhà của hắn là ở tại khu dân nghèo, không biết là các nàng sẽ phản ứng như thế nào, còn có thể có suy nghĩ như vừa rồi nữa không? Các nàng lại càng không biết, hiện giờ mặc dù hắn có một thân phận quý tộc, nhưng cũng chẳng phải là thiếu gia quý tộc hay là người có tiền như các nàng tưởng tượng. Vé tàu về nhà của hắn chỉ là phúc lợi của quân đoàn 'Sát Lang' dành cho quân nhân xuất ngũ mà thôi. Binh sĩ thuộc quân đoàn tinh anh của đế quốc, từng người đều là tinh anh. Phúc lợi của những quân đoàn này từ trước đến nay đều rất hậu hĩnh.
    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:00.
    ---QC---
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?


  2. Bài viết được 111 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  3. #7
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 6 - Trong căn nhà phủ đầy bụi
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 6 - Trong nhà phủ đầy bụi

    Kim Lan tinh, khu dân nghèo.

    Bước chân đi trên con đường quen thuộc, nhìn từng căn từng căn nhà thân quen, khóe mắt Vân Phong đột nhiên hơi rơm rớm.

    Cuối cùng, hắn dừng lại phía trước một tòa nhà.

    Khu dân nghèo, tòa nhà số 18.

    Con số quen thuộc, cánh cửa quen thuộc.

    Vân Phong đi vào tòa nhà, lên tầng trên.

    "1301" - Nhìn đến số nhà quen thuộc trước cửa nhà, Vân Phong thở sâu.

    Bàn tay khẽ vuốt nhẹ một cái trên cửa phòng, tinh thần lực cũng theo đó tràn vào.

    Một hình chiếu bàn phím số dạng lập thể lập tức xuất hiện trước mặt, hắn dùng ý niệm đưa vào đó một chuỗi những con số.

    - Rắc .... Keét !!! ...
    Sau khi Vân Phong hoàn tất việc nhập mã, bàn phím liền biến mất. Một tiếng "két" nhỏ vang lên, cánh cửa liền mở ra.

    - Cha!
    Trong lòng Vân Phong kích động, vừa bước vào cửa liền lập tức la lớn.

    - Ch...
    Đang gọi, bỗng hắn im bặt.

    Trên mặt bàn, trên mặt ghế, trên giường, ... theo ánh mắt Vân Phong lướt qua, đều bị phủ lên một lớp tro bụi dày.

    Vân Phong chợt cảm thấy choáng váng, mắt hắn lập tức đỏ lên.

    Chuyện gì đã xảy ra? Cha đã đi đâu rồi? Từ tình trạng của căn phòng, có thể thấy được cha đã rất lâu không quay trở lại đây rồi! Chẳng lẽ, sau khi tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia giam hắn vào ngục giam Carlos rồi mà vẫn không chịu bỏ qua, còn ra tay với cha?

    Đây đúng là chuyện mà hắn lo lắng nhất! Tại quân đội, hắn dốc sức liều mạng để kiếm thật nhiều quân công, hòng mong có thể được quay trở về sớm một chút. Phạm nhân đi ra từ ngục giam Carlos cần phải phục vụ 20 năm trong quân đội mới mong có thể được tự do. Trong khi đó mình không thể về nhà, cũng không thể liên hệ cùng với ngoại giới! Ngoại trừ đã phục vụ được 20 năm ra, còn có một phương thức khác có thể đổi được tự do, đó là tích góp từng chút quân công một để đạt tới tước vị Bá tước!

    Hiện tại sở dĩ hắn có thể xuất ngũ, đó là một tình huống đặc biệt.

    Nhưng giờ nhìn xem, việc mà hắn lo lắng đã xảy ra rồi. Cha đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Phong chợt dâng lên một cảm giác đau đớn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trầm trọng!

    Từ nhỏ hắn đã không có mẹ. Từ khi hắn còn rất nhỏ, thân thể cha hắn đã không được khỏe lắm, hai cha con vẫn luôn sống nương tựa vào nhau ...

    Hắn chỉ có một người thân duy nhất là cha thôi!

    Lúc hắn bị tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia dùng quan hệ để đưa vào ngục giam Carlos, người mà hắn lo lắng nhất cũng chính là cha, lo cho cuộc sống của cha sau này sẽ thế nào, lo phản ứng của cha sau khi biết chuyện của hắn, lo cho bệnh của cha! Vào thời điểm ấy, bệnh của cha hắn đã bắt đầu chuyển sang nghiêm trọng rồi!

    Cho nên, hắn vẫn luôn tự nói với mình, rằng mình không thể chết được! Hắn phải còn sống trở về, rửa sạch sỉ nhục, trở về trong vinh quang!

    Hiện giờ ...

    Hắn đã trở về rồi! Nhưng mà, hết thảy đều đã xong rồi sao?

    Tại trong ngục giam Carlos, nhiều lúc huấn luyện rất gian khổ nhưng hắn không rơi một giọt lệ nào. Lúc tham gia 'Lồng giam tử vong', rất nhiều lần bản thân bị trọng thương, hắn cũng không khóc. Tại nhiệm vụ cuối cùng ấy, lúc ở nơi đó chỉ biết trơ mắt ra nhìn mười hai huynh đệ chết đi, hắn cũng không khóc. Nhưng lúc này ... trong mắt hắn, những giọt nước mắt ấy cũng không nhịn được nữa, lã chã rơi xuống.

    - Ngươi ... Ngươi là Vân đại ca phải không?
    Đúng lúc này, một thanh âm nhút nhát e lệ đột nhiên vang lên sau lưng Vân Phong.

    Một người xuất hiện tại sau lưng, vậy mà hắn không phát giác?

    Hây ...

    Trong lòng Vân Phong thầm kinh hãi. Hắn quay phắt người lại một cách vô ý thức, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người kia, một khí thế ngưng tụ như thực chất tùy thế phát tán ra.

    Mỗi người đều có tinh thần lực, sau khi tinh thần lực của một người đạt tới một cấp độ nhất định sẽ có thể ngưng tụ ra một luồng khí thế, dùng để đối địch có thể trợ giúp cho uy thế, thực lực tăng lên nhiều, làm thực lực vượt xa những cao thủ bình thường. Cấp độ của tinh thần lực tổng cộng có chín mươi chín cấp, từ cấp một tới cấp chín thì dù thiên phú không thức tỉnh cũng có thể đạt tới. Từ cấp mười đến cấp mười chín thì lại cần thiên phú tu luyện thức tỉnh, người có thiên phú Linh cấp một mới có thể đạt tới. Từ cấp hai mươi đến cấp hai mươi chín, cần thiên phú Linh cấp hai. Cứ như vậy cho đến Linh cấp chín đều tính theo cách này.

    Chỉ là, đẳng cấp thiên phú chỉ đại biểu cho giới hạn tối đa mà ngươi có thể đạt tới, chứ cũng không có nghĩa là thành tựu tinh thần lực mà cuối cùng ngươi sẽ đạt tới. Thiên phú ngươi tốt, nhưng lại không cố gắng tu luyện, vậy thành tựu về tinh thần lực của ngươi cũng chẳng cao đâu, hoặc là phương pháp tu luyện của ngươi không đúng thì cũng như như thế, không thể có thành tựu cao được!

    Tại đế quốc Lam Nguyên, những người có được thiên phú Linh cấp bốn đều là tinh anh của đế quốc, người có thiên phú như vậy đều sẽ được đầu tư bồi dưỡng. Thường thì họ đều có thể đạt được đến tước vị quý tộc, hoặc giả có tài trí hơn người, như vậy cũng có lợi cho việc bồi dưỡng người đời sau. Dù sao rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đời sau của người có thiên phú Linh cấp bốn thường thì cũng sẽ không quá kém. Giai tầng quý tộc là tầng lớp thống trị, cũng là lực lượng trụ cột của nhà nước, trong tổng số những công dân của đế quốc chỉ chiếm một phần rất nhỏ, chừng một phần vạn.

    Dưới quý tộc chính là tầng lớp bình dân cùng với dân nghèo.

    Tại đế quốc Lam Nguyên, thiên phú Linh của bình dân thường sẽ vào khoảng cấp hai và cấp ba, họ sẽ không được đế quốc bồi dưỡng đặc biệt. Nhưng nếu như xuất hiện một ai đó xuất chúng, vậy đế quốc cũng sẽ không hề keo kiệt với hắn. Giai tầng bình dân như vậy chiếm số lượng tối đa trong thành phần dân số, là cơ sở của đế quốc, chiếm đến 99%. Cuối cùng là dân nghèo, địa vị của họ là thấp nhất tại đế quốc Lam Nguyên, thiên phú Linh của họ thường chỉ có cấp một, cấp hai, dù có tu luyện mấy kiếp cũng đừng mong có được thành tựu lớn. Những người dân nghèo như vậy chiếm tỷ lệ không nhiều, nhưng cũng không phải là quá ít, chừng xấp xỉ 1%.

    Chỉ có một số ít người là có thể tiếp nhận sự bồi dưỡng đặc biệt, còn đại bộ phận những người khác đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình. Bởi vậy, tốc độ tu luyện tinh thần lực của rất nhiều người cũng không nhanh, thường thì thành tựu của họ vĩnh viễn không thể nào đạt tới được cực hạn của bản thân. Những người có tinh thần lực vượt qua cấp chín có thể coi như là một cao thủ rồi. Sau khi tinh thần lực vượt qua cấp chín để đạt tới cấp mười, họ sẽ có thể ngưng tụ tinh thần lực lại thành một cỗ khí thế, đặc biệt là tại trong khu dân nghèo, người có thể đạt tới được thành tựu như thế tuyệt đối có thể xem như một cao thủ. Mà người có tinh thần lực đạt tới cấp hai mươi, dù là ở trong hàng ngũ bình dân cũng có thể được rất nhiều người chú ý rồi.

    Vân Phong đã từng có thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn, lại thêm trải qua sự huấn luyện của ngục giam Carlos và năm lần hoàn thành thí luyện 'Lồng giam tử vong' nên đã sớm phát huy thực lực cùng tiềm lực của bản thân đến cực hạn. Tại lúc hắn luyện hóa chiếc Ngân Dực hạm cấp 47 đầu tiên, tinh thần lực của hắn đã đạt tới được cấp 47! Bằng không thì hắn đã không thể luyện hóa nổi được chiến hạm đẳng cấp như vậy. Vật phẩm trong vũ trụ này cũng được chia ra làm chín mươi chín cấp, tinh thần lực tối đa chỉ có thể luyện hóa được vật phẩm ngang cấp với nó. Chất lượng của Ngân Dực hạm cấp 47 là thuộc về vật phẩm cấp 47!

    Tuy nhiên, bởi vì Linh của Vân Phong bị hao tổn, đẳng cấp của nó đã bị hạ xuống cấp ba, tinh thần lực cũng bị rớt xuống chỉ còn cấp 39, nhưng dù chỉ như thế này thôi, tại trong hàng ngũ những bình dân thì đã là một tồn tại vô cùng lợi hại!

    Khí thế được hình thành từ tinh thần lực đẳng cấp cao như thế há lại có thể bình thường? Hơn nữa Vân Phong đã kinh qua vô số lần bên bờ sinh tử, trong khí thế của hắn có ẩn chứa một cỗ khí tức tử vong. Loại khí tức này càng là thứ mà người bình thường không thể nào có được! Uy năng của nó hơn xa những tu luyện giả đồng cấp bình thường, nếu như hắn cố ý, trực tiếp hù chết một người bình thường bằng khí thế này cũng không phải là không có khả năng.

    Biệt danh 'Tử thần' này là được các phạm nhân trong ngục giam Carlos gán cho hắn. Có biệt danh như vậy, há lại là người đơn giản? Đây chính là kết quả của việc đạp lên vô số thi thể ở ngục giam Carlos mà có được đấy. Trong khí thế của hắn ngưng tụ ý niệm tử vong cùng không cam lòng của vô số oan hồn!

    Thả ra khí thế, hắn chính là Tử thần! Khí tức của hắn, chính là khí tức của tử vong!

    - A ...
    Một tiếng hô bối rối vang lên.

    Lúc này Vân Phong đã nhìn thấy, người vừa mới mở miệng nói chuyện này là một tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang bị khí thế hắn tỏa ra dọa cho sợ đến trắng bệch, không nhịn được phát ra tiếng kêu.

    Vân Phong sững sờ, vội vàng thu hồi lại khí tức của mình.

    Vừa rồi tỏa ra khí thế chỉ là một hành vi trong vô thức của hắn, nhưng sau đó hắn lại lập tức nhớ tới, nơi đây đã không phải là ngục giam Carlos, cũng không phải là chiến trường nữa rồi! Đây là khu dân nghèo của một hành chính tinh cấp hai bình thường, là ở nhà của hắn, một nơi bình thường!

    Hơn nữa hắn cảm giác được, cô bé trước mắt này cũng không có ác ý. Còn có "Vân đại ca" mà vừa rồi cô bé ấy gọi, hình như là gọi hắn thì phải?

    Vừa thu lại khí thế, khí tức của Vân Phong lại bắt đầu trở nên ôn hòa ... giống như một đại ca ca thân thiết ở nhà bên, làm cho người ta làm cách nào cũng không nghĩ ra, một thiếu niên ôn hòa như thế này, vậy mà lại là một kẻ giống như Tử thần vừa tản ra khí tức tử vong dọa người kia!

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:00.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

  4. Bài viết được 111 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  5. #8
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 7 - Ta ... Ta là Nam Nặc
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 7 - Ta ... Ta là Nam Nặc

    ...

    Đây cũng là điểm lợi hại của Vân Phong!

    Bình thường, nếu một người sống ở một nơi nào đó rất lâu, vậy thì cũng sẽ có khí tức của nơi ấy, đây là đặc điểm của từng sinh mạng! Tại lúc đối mặt với cái chết, rất nhiều người sẽ sinh ra một ý niệm sợ hãi; luồng ý niệm này cực kỳ tinh túy, là tinh hoa thiêu đốt sinh mệnh mà có. Sau khi bọn họ chết, một bộ phận ý niệm này sẽ tiêu tán đi, nhưng còn có một phần khác sẽ dính vào trên người của kẻ đã giết bọn họ.

    Bởi vì ý niệm này của họ, đúng là phát ra vì những kẻ kia! Sau khi luồng ý niệm này dính vào thân thể của người kia thì sẽ giống như tinh thần lực luyện hóa vật phẩm, dung nhập vào thân thể hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà một người chưa từng giết người sẽ cho ta có một cảm giác không giống với những sát thủ!

    Mà sau khi một người bình thường giết chết vài người thì sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, chính luồng ý niệm này sẽ ảnh hưởng đến ý chí của kẻ giết người! Người có ý chí kém, có thể sẽ khủng hoảng bất an trong một khoảng thời gian dài, nhưng theo thời gian trôi qua, luồng ý niệm này sẽ từ từ dung hợp cùng sinh mạng của kẻ sát nhân, cho đến khi trở thành một bộ phận của hắn, không hề tạo ra một chút ảnh hưởng nào!

    Giết càng nhiều người, khí tức này trên người sẽ càng đậm, cả người sát khí ngùn ngụt. Chỉ riêng khí thế của người này phát ra, liền có thể trực tiếp hù chết một người bình thường! Có điều, nếu như thoáng một cái mà giết quá nhiều người, ý niệm phát ra trước khi chết quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể bị bản thân dung hợp; hoặc là luồng ý niệm mà người kia phát ra trước lúc chết quá mạnh mẽ, không để cho kẻ giết họ dễ dàng luyện hóa, vậy nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ý chí bản thân người kia: Nhẹ thì phát điên, nặng thì tinh thần trực tiếp suy sụp! Tại ngục giam Carlos, những người bị chết bởi vì nguyên nhân này cũng không ít!

    Ý niệm là một loại năng lượng tồn tại không giống với tinh thần lực và Linh. Muốn luyện hóa được loại lực lượng này cũng không dễ dàng, mà thứ quyết định năng lực luyện hóa là mạnh hay yếu, ngoại trừ phải xem vào ý chí của bản thân ra thì còn phải dựa vào cấp độ của Linh! Ý niệm của bản thân càng mạnh thì có thể thừa nhận ý niệm trùng kích càng lớn, mà Linh càng cường đại thì tốc độ luyện hóa ý niệm lại càng nhanh!

    Luyện hóa càng nhiều ý niệm, ý niệm của bản thân càng trở nên cường đại! Đây là một vòng tuần hoàn. Nhưng mấu chốt trong đó chính là ở Linh! Linh cường đại mới là căn bản của hết thảy!

    Vân Phong đúng là dựa vào siêu cấp thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn của mình mà nhanh chóng quật khởi tại ngục giam Carlos. Lúc ấy, có lẽ lực lượng cơ thể và lực lượng tinh thần của hắn không phải là rất mạnh, nhưng ý niệm của hắn thì cực kỳ lợi hại! Khí thế vừa phát ra, khí tức tử vong nồng đậm liền bao phủ lên người đối phương, làm hắn không thể phát huy nổi quá bảy thành thực lực, cuối cùng lập nên danh tiếng Tử thần tại đó!

    Bởi vì lực lượng ý niệm này là tinh hoa của việc thiêu đốt sinh mệnh mà sinh ra, cho nên nó không dễ gì bị người ta luyện hóa. Rất nhiều người có khí tức cường đại thật, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất pha tạp, hỗn loạn, không thể khống chế thu phóng tự nhiên. Khí tức của bọn họ chỉ có thể phát ra, chứ không có năng lực thu liễm lại vào cơ thể.

    Mà Vân Phong lại luyện hóa hoàn toàn các loại sát khí trên người, khống chế, thu phóng tự nhiên, lúc bình thường nhìn hắn cũng chỉ là có khí chất hơi bất phàm một chút.

    Đây cũng là chênh lệch về cảnh giới!

    - Ngươi là ai?
    Quan sát cô bé, Vân Phong thầm đánh giá qua, sau đó thì nhíu mày, hỏi.

    Cô bé này có một mái tóc dài màu đen mềm mại xõa đến đầu vai, trông rất thanh tú, cộng với gương mặt trái xoan trông rất xinh xắn. Một cô bé như vậy, nếu như hắn thật sự biết mà nói ... chắc có lẽ không thể quên được. Vân Phong xác định, mình không biết người này.

    - Ta ... Ta là Nam Nặc, ngươi là Vân Phong đại ca à?
    Vẻ mặt cô bé rất khẩn trương, nhìn Vân Phong hỏi.

    - Ta là Vân Phong, ngươi là ai?
    Vân Phong nhíu mày nhìn cô bé.

    - A ... Ngươi ... Ngươi thật sự là Vân đại ca? Ngươi ... Ngươi trở về rồi à?
    Thấy Vân Phong thừa nhận, đôi mắt đẹp của cô bé trở nên vui mừng, nhìn Vân Phong kích động nói.

    Phản ứng của cô bé làm hai hàng lông mày của Vân Phong càng nhíu chặt hơn.

    Hắn cố tìm lại trong ký ức của mình, nhưng dù có nghĩ thế nào thì cũng không nhận ra được hình bóng của cô bé trước mặt này.

    "Chẳng lẽ là sau khi linh hồn bị thương thì trí nhớ cũng giảm sút?" - Vân Phong lắc đầu.

    Không có khả năng này. Từ nhỏ đến giờ, những phụ nữ mà hắn biết cũng không nhiều, tiểu nha đầu trước mắt này trông rất xinh, không có vẻ gì là một người dễ làm cho người ta phải lãng quên. Hơn nữa nghe giọng nói của nàng thì có vẻ như có quan hệ rất gần gũi với mình, nếu như mình biết cô bé thật, vậy thì không thể nhớ không ra.

    Hắn không biết cô bé, nhưng cô bé lại biết hắn ... Chẳng lẽ ... Trong đầu Vân Phong chợt vụt lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là cô bé này là được đưa về đây sau khi mình đi, qua lời của hàng xóm và cha nên biết mình?

    Nếu là như thế, vậy thì hẳn là nàng biết tình hình của cha bây giờ đi!

    Nghĩ đến đây, Vân Phong bắt đầu kích động, liền vội vàng hỏi:
    - Cô gọi là Nam Nặc à? Cô có biết cha tôi bây giờ đang ở đâu không?

    - A ... Vân thúc thúc hiện giờ đang ở phòng của ta. Thúc ấy, thúc ấy bị bệnh rất nặng, ngươi hãy tranh thủ thời gian đi thăm thúc ấy đi. Nếu như thúc ấy biết là huynh đã trở về rồi, vậy thì hẳn người sẽ rất vui!
    Cô bé sững sờ, nhanh nhảu nói tiếp. Trong giọng nói của nàng có đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng có phần mừng vui.

    Nghe thấy cha gặp phải chuyện không may, Vân Phong thầm thở phào một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức kích động!

    Cha đang bị bệnh, lại rất nặng à?

    - Cô là ai? Làm sao mà cha tôi lại ở chỗ cô? Còn nữa, làm sao mà cô biết tôi đã về thế?
    Đột nhiên, Vân Phong một lần nữa nhìn về phía cô bé có tên gọi Nam Nặc này, nghiêm túc hỏi.

    - A ... ta ... ta ...
    Đôi mắt xinh đẹp của Nam Nặc vốn đang nhìn Vân Phong, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi này thì lại lộ ra vẻ không biết phải làm sao. Nàng cúi đầu, mặt cũng đỏ lên, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng túm lấy góc áo, vẻ lúng ta lúng túng.

    Thấy vẻ này của Nam Nặc, Vân Phong một lần nữa nhíu mày.

    Tiểu nha đầu này lại dễ thẹn thùng như vậy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì thế?

    Hiện giờ hắn có thể khẳng định, trước kia chắc chắn là hắn không biết tiểu nha đầu này. Chỉ riêng cái vẻ này của cô bé, cho dù trước kia hắn chỉ thấy qua có một lần thôi thì cũng sẽ không bao giờ quên!

    Nếu không phải là hắn cảm nhận được nàng không có một ý niệm nào khác, có lẽ giờ hắn đã hoài nghi không biết liệu nha đầu kia có phải là người được tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia phái đến hay không? Liệu có phải là hắn đã biết được tin hắn không chết, biết hôm nay hắn trở về nên sai người ở đây chờ hắn, nắm lấy điểm yếu của hắn! Kinh nghiệm vô số sinh tử trong năm năm nay đã bồi dưỡng ra cho hắn một giác quan thứ sáu nhạy cảm vượt quá người thường! Tại tử địa đó, cũng may mà nhờ cái giác quan thứ sáu này nên mười tám người bọn hắn mới có thể chạy thoát được sáu người!

    Hắn không nói gì, mà là chờ cô bé này nói tiếp.

    Một lát sau, Nam Nặc ngẩng đầu lên một lần nữa. Tuy mặt cô bé vẫn còn đỏ bừng, nhưng tựa như là đã lấy được dũng khí để tiếp tục nói chuyện, có điều, nàng còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh đã truyền đến từ xa.

    - Phong nhi!

    Nghe thấy tiếng gọi này, Vân Phong run lên, vội vàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía góc rẽ hành lang không xa phía sau lưng.

    Một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở nơi đó.

    Ông ta đúng là Vân Phi Long, cha của hắn!

    - Cha!

    Nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa, trên mặt Vân Phong tràn đầy vẻ kinh hỉ, kích động hô.

    Vụt!

    Vù một cái, Vân Phong liền chạy về chỗ Vân Phi Long đang đứng.

    Người đàn ông trung niên này mặc quần áo màu trắng, toàn thân suy nhược, nhìn có vẻ rất yếu, nhưng trên người lại có một cỗ khí tức giống như thư sinh.

    Nếu như có từ nào có thể hình dung, vậy đó chính là “Nho Nhã”!

    Đây là hình tượng của cha trong lòng Vân Phong!

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

  6. Bài viết được 110 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  7. #9
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 8 - Người cha bệnh nặng
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 8 - Người cha bệnh nặng

    - Tốt! Tốt lắm! Phong nhi, con đã thực sự trở lại rồi! Ha ha ... khụ ... khụ ...
    Vân Phi Long cầm lấy cánh tay Vân Phong, nhìn chằm chằm vào hắn, cười to nói. Nhưng ông chỉ mới nói được có một câu đã bắt đầu ho khan.

    Vừa mới ho thôi, đã không thể ngừng lại.

    - Cha, bệnh của cha lại nặng thêm rồi!
    Vân Phong thu liễm lại nét vui mừng trên mặt. Hắn tiến lên dìu cha, lo lắng nói.

    - Vân thúc thúc, sao thúc lại đi ra thế? Bác sĩ đã nói rồi, người không thể chịu được gió đâu ...
    Lúc này Nam Nặc cũng chạy tới dìu ông, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.

    - Ha ha, bệnh của ta thì ta biết, Phong nhi trở về rồi, bây giờ ta thực sự rất vui ...
    Ông xua tay ra vẻ như không có chuyện gì, cười nhạt nói.

    - Con xin lỗi, cha, là do con bất hiếu đã gây họa, để cha bị liên lụy rồi!
    Nghe cha nói như thế, Vân Phong thấy mũi cay xè, thấp giọng nói.

    Hắn vừa mới ly khai, liền đã là năm năm! Vậy mà bệnh của cha đã trở thành nặng như thế, có lẽ không hẳn là không liên quan gì đến chuyện của hắn!

    - Không, Phong nhi con làm không sau. Nếu như một người đàn ông mà không có một chút nhiệt huyết, vậy thì hắn cũng chỉ là phế vật!
    Vân Phi Long lắc đầu, nhàn nhạt nói.

    Nghe được những lời này của ông, ánh mắt Vân Phong sáng ngời. Trong lòng hắn không ngừng thấp thỏm, có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng không đợi hắn nói gì, cha hắn lại tiếp tục:

    - Con cũng không cần phải tự trách mình, lúc đó nếu không phải vì sự xúc động của con, một nha đầu tốt như Tiểu Nặc sẽ bị tên hỗn đản kia hại chết! Mấy năm nay may mà có Tiểu Nặc giúp đỡ ta, nếu không, chỉ có một một mình ta thì đã sớm chết vì bệnh rồi!
    Ông vừa cười vừa nói, vừa nhìn về phía Nam Nặc. Ánh mắt ấy thật hiền lành.

    - A?
    Vân Phong sững sờ, vội vàng nhìn về phía cô bé.

    - Ha ha, Tiểu Nặc chính là cô bé mà lúc trước con cứu khỏi tay tên kia đấy!
    Ông cười nói.

    - Vâng ... Xin lỗi, Vân đại ca, lúc trước đều là muội đã làm hại huynh ...
    Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, nhìn Vân Phong thỏ thẻ.

    Vân Phong lập tức nhớ ra, thì ra cô bé này lại là cô bé mình đã cứu năm năm trước à?

    Hắn cười khổ, lúc trước cũng là vì hắn ngứa mắt tên đệ tử gia tộc Bá tước kia bắt nạt một tiểu cô nương nhỏ như vậy nên mới động thủ ... Tiểu nha đầu này hiện giờ có vẻ cũng chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Năm năm trước, lúc còn nhỏ, không biết là như thế nào lại chọc vào cái tên kia ...

    Có điều, hiện giờ xem ra lúc trước hắn đã không cứu nhầm người.

    Theo như lời của cha, mấy năm nay đều là tiểu nha đầu này chăm sóc ông. Vân Phong thật sự phải cảm ơn cô bé rồi.

    Hôm đó hắn cứu cô bé này cũng chỉ là do xung động nhất thời, chứ thực ra không biết thân phận là người gia tộc Bá tước của tên kia. Nếu hắn sớm biết tên kia có bối cảnh như thế, vậy cũng chưa chắc hắn sẽ làm như vậy. Nhưng tiểu nha đầu trước mắt này về sâu đã báo ơn, còn chăm sóc cho cha hắn như vậy, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được đâu.

    Hắn có thể nhìn ra, điều kiện của tiểu nha đầu này cũng không phải là quá tốt. Cô bé đang mặc một bộ quần áo đã bạc màu, dù là tại tầng lớp bần dân thì cũng thuộc vào loại dưới chót.

    Một cô bé nghèo, vậy mà có thể làm được như vậy, thật là đáng quý!

    - Xin lỗi làm gì, đó là chuyện ta nên làm. Không phải Vân đại ca cũng không có việc gì sao? Với lại, lần này ta nhân họa đắc phúc*, có lẽ còn phải cảm ơn muội nữa ...
    Nhìn vẻ áy náy của tiểu nha đầu này, Vân Phong vừa cười vừa nói, vẻ nhẹ nhõm.

    (*) Nhân họa đắc phúc: Trong họa có phúc.

    Có điều trong nội tâm, Vân Phong thầm thở dài. Đúng là bởi vì việc lần đó, hắn mới tiến vào ngục giam Carlos. Mà cũng là do tiến vào đó nên hắn mới có thể phát huy thiên phú của mình đến trình độ cực cao. Nếu như để tự hắn tu luyện, tinh thần lực cả đời này của hắn có thể đột phá được cấp 40 hay không cũng chưa rõ, lại càng không thể hình thành được cỗ khí thế đủ để có thể dọa chết người kia.

    Nhưng cũng là bởi hắn quá chói mắt, vậy nên mới vô tình đắc tội với nhi tử thứ mười hai của Tây Bắc Vương. Rồi thì bị ám hại, vốn có siêu cấp thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn đã bị mất đi chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba, tinh thần lực cũng bị giảm xuống chỉ còn cấp 39. Tổn thất này không thể nói là không lớn! Từng sự việc cứ đan xen vào nhau, dù có muốn nói rõ việc kia là phúc hay là họa cũng khó có thể nói được rõ ràng.

    Lúc này, Vân Phong đã thấu hiếu được một câu nói của cổ nhân: "Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục*" ...

    (*): Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục: Có thể hiểu là trong phúc có họa, mà trong họa thì cũng có phúc.

    Mà sau lần đại họa này, cũng không hẳn là hắn không có thu hoạch gì. Mỗi lần nghĩ đến sự xuất hiện của đồ án tiểu tháp đỏ như máu kia, Vân Phong lại chờ mong từ tận đáy lòng.

    "Ta thực sự là một phế vật sao? Vậy thì cứ chờ xem!"

    - A ... Huynh còn muốn cảm ơn muội?
    Đôi mắt xinh xắn của Nam Nặc mở lớn.

    - Phong nhi, có phải con đã thức tỉnh thiên phú Tinh Thần hệ của mình rồi không?
    Nghe thấy Vân Phong nói, trong đôi mắt của người cha xẹt qua một đạo tinh mang, nhìn hắn hỏi.

    - Vâng, tháng thứ ba sau khi con tiến vào ngục giam Carlos thì Linh đã thức tỉnh!
    Vân Phong gật đầu nói.

    - Cái gì? Ngục giam Carlos?
    Người Vân Phi Long run lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Vân Phong.

    Nam Nặc cũng trừng lớn mắt nhìn hắn. Đại danh của ngục giam Carlos, công dân của tinh vực Tây Bắc đế quốc Lam Nguyên có rất ít người không biết.

    "Vân đại ca trước mắt mình vậy mà đã từng bị đưa vào nơi khủng bố đó?" - Nam Nặc thầm run rẩy, nàng đã từng nghe nói qua, nó bị người ta hình dung là vô cùng khủng bố. Vân đại ca bởi vì nàng, mà đã bị người ta đưa vào đó!

    Đột nhiên Nam Nặc nhớ tới lúc ban nãy mình vừa gặp hắn. Luồng khí thế kinh khủng phát ra từ trên người huynh ấy, chẳng lẽ ... nó là khí thế huynh ấy có được sau khi đi vào nơi ấy sao?

    Cô bé cắn môi.

    - Vâng ...
    Vân Phong gật đầu.

    - Khục ... Khục ...
    Nhưng lúc này, Vân Phi Long lại tiếp tục ho khan.

    - Phụt ...
    Liên tục ho hai, ba lần, ông nhổ ra một ngụm máu đen.

    - Cha!
    Vân Phong biến sắc, vội vàng nói.

    - Vân thúc thúc, đến giờ uống thuốc rồi ...
    Nam Nặc sốt ruột.

    Được cô bé dẫn đường, Vân Phong dìu cha đi về nhà của nàng.

    Lúc này hắn mới biết, thì ra Nam Nặc ở dưới hắn một tầng. Sở dĩ trước kia hắn không biết cô bé, đó là vì tiểu nha đầu cũng không hay đi ra ngoài, cho nên hắn vẫn luôn chưa từng gặp mặt. Lúc đầu là nàng thường qua đây chăm sóc cho cha hắn, sau đó khi bệnh của ông ấy chuyển sang nghiêm trọng thì đã chuyển hẳn ông ấy sang bên căn hộ của mình. Bởi vì chỗ nàng ở còn lớn hơn chỗ của hai cha con một chút, mọi thứ cũng tiện lợi hơn.

    Cô bé còn nói cho hắn, sau khi tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia mang hắn đi thì cũng không tìm nàng gây phiền phức nữa. Vân Phong ngẫm lại cũng hiểu được, một tên đệ tử của gia tộc Bá tước, hắn muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được? Lúc trước hắn khoái tiểu nha đầu này, có lẽ cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, có điều sau khi y đưa hắn tới ngục giam Carlos thì cũng đã có ý muốn bỏ qua rồi.

    Qủa nhiên, khi đến nơi tiểu nha đầu đang ở, Vân Phong thấy đây là một căn hộ có ba phòng, diện tích chừng hơn 100m², so với 10m² một phòng và một sảnh của hai cha con hắn thì lớn hơn rất nhiều.

    Một căn phòng lớn như vậy, lại chỉ có một mình tiểu nha đầu ở.

    Hỏi ra mới biết, vào lúc tiểu nha đầu được mười một tuổi, cha mẹ cô bé đã bị mất vì tai nạn giao thông, làm cho cô bé chỉ còn lại có một mình. Nghĩ đến chuyện này, Vân Phong lại càng thương xót cô bé hơn.

    Hắn nhớ ra rồi, khi lần đầu tiên hắn trông thấy Nam Nặc, lúc ấy tiểu nha đầu đang ra sức kéo một túi phế phẩm lớn vừa mới nhặt được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắn thấy phẫn nộ khi có người bắt nạt cô bé đến như vậy ... Lúc này nghĩ lại, hẳn là do cha mẹ của cô bé đã qua đời, không có ai nuôi nữa, nên cô bé phải tự tìm cách nuôi sống chính mình đây.

    Khái niệm pháp luật ở khu dân nghèo là rất kém; đánh nhau, giết người cướp của, những việc này không có lúc nào là không xảy ra. Chỉ cần không phải là quá lộ liễu hoặc động chậm đến lợi ích của tầng lớp bình dân hoặc quý tộc thì bình thường cũng chẳng có ai đến quản.

    Những người có khả năng mua được phi xa* cũng không phải là người bình thường, sẽ chẳng có ai chịu xuất đầu vì hai người dân nghèo bị xe đụng chết đâu. Cho dù có kiện, người kia bị xử phạt đi nữa thì tiền bồi thường cũng sẽ không đến nổi tay của cô bé.

    Đỡ cha lên giường, Vân Phong đi theo cô bé lấy thuốc. Lúc đến phòng thuốc, nhìn thấy trong đó đã đặt rất nhiều chai rỗng ... mũi hắn lại lần nữa cảm thấy cay cay.

    - Cha, người cứ yên tâm, bây giờ con đã trở về rồi, nhất định con sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất để trị khỏi bệnh cho cha!
    Đợi sau khi cha uống thuốc xong, Vân Phong kiên định nhìn ông, nói.

    - Ha ha, bệnh của ta không dễ chữa thế đâu.
    Vân Phi Long cười khổ lắc lắc đầu.

    - Đúng rồi, Phong nhi, con thật sự từng tiến vào ngục giam Carlos à?
    Không đợi Vân Phong kịp nói câu gì nữa, ông nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi.

    Vẻ mặt Nam Nặc cũng gấp gáp nhìn về phía hắn.


    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    @ Phong: Anh spam nhưng không thèm xóa đấy
    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 25-10-2012 lúc 17:09.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

  8. Bài viết được 101 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  9. #10
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 9 - Tay nghề cực cao
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 9 - Tay nghề cực cao

    - Vâng, năm năm trước con đã bị đưa vào đấy, sau đó thì đã phải mất một năm mới có thể đi ra.
    Vân Phong gật gật đầu.

    - Ha ha! Tốt! Tốt! Không hổ là con của ta! Dù con có bị người ta đưa vào ngục giam Carlos thì cũng có thể tự đi ra! Con có thể đi ra được khỏi nơi đó, cha thật vui!
    Ông cười to.

    - Nói cho cha biết, thiên phú Linh của con khi thức tỉnh là cấp mấy thế?
    Sau một lúc lâu, ông nhìn Vân Phong hỏi.

    - Lúc ấy là chín cỗ Linh cấp bốn ...
    Hắn cười khổ.

    - Chín cỗ Linh cấp bốn? Chín cỗ?
    Ông sững sờ, sau đó kinh ngạc nói.

    Nam Nặc cũng há to miệng, giật mình quan sát Vân Phong.

    - Nhưng hiện tại con chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba thôi ...
    Hắn thở dài.

    - Gì cơ? Xảy ra chuyện gì thế?
    Vân Phi Long thất sắc.

    - Là như thế này ...

    Vân Phong bắt đầu kể lại những chuyện từ những ngày bắt đầu ở ngục giam Carlos.

    Mất trọn vẹn hai giờ đồng hồ, hắn mới đại khái nói xong một lượt những chuyện đã xảy ra với mình trong thời gian qua.

    Đương nhiên có một số việc hắn cũng giản lược đi một chút, cũng có vài việc bỏ qua luôn, ví như chuyện ở nơi tử địa kia lấy được tiểu tháp huyết sắc, hắn cũng không nói.

    Trong thâm tâm, hắn mơ hồ cảm thấy chiếc tiểu tháp huyết sắc này là một bảo vật rất lợi hại, trước khi hắn có đủ thực lực để giữ nó mà bộc lộ ra bên ngoài thì sẽ chỉ gây họa.

    “Phúc và họa luôn đi kèm với nhau”. Những lý giải của hắn bây giờ với Thiên đạo, với nhân sinh thật vô cùng thấu triệt.

    Không phải là hắn không tin cha và nha đầu Tiểu Nặc bên cạnh, mà là kinh nghiệm năm năm vừa qua đã làm tầm nhìn của hắn được mở rộng rất nhiều. Hắn hiểu, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà cho dù ngươi không nói ra, nhưng nó cũng có thể biết được những bí mật của ngươi.

    Có điều, dù chỉ là như thế thôi, những gì hắn nói cũng đã làm cho cha cùng Nam Nặc nghe mà phát khiếp.

    - Vẫn luôn nghe nói rằng quy tắc trong ngục giam Carlos rất khủng bố, nhưng thật không nghĩ ra là còn ghê hơn so với ta tưởng. Không ngờ tỷ lệ đào thải lại cao như vậy, trong vài tỷ người mới có thể có một người còn sống sót đi ra ngoài! Phải biết rằng, từng tên tội phạm bị đưa vào trong đó, chẳng có tên nào là hạng đơn giản cả!
    Vân Phi Long lắc đầu nói.

    - Đúng vậy, nếu không phải là thiên phú của Vân đại ca kịp thời thức tỉnh, lại thêm vào 'Lồng giam tử vong' lần đầu tiên được người ta cố ý buông tha cho, có thể giờ phút này huynh đã chết ở đâu đó rồi ... Vậy mà Vân đại ca lại tự nguyện tham gia 'Lồng giam tử vong' lần thứ năm ...
    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc trắng bệch.

    - Phải lâm vào thời khắc sinh tử mới hy vọng có thể có thu hoạch lớn! Làm người thì nên có dũng khí phải liều mạng!
    Vân Phi Long khẽ gật đầu. Nói đến đây ông chợt ngừng, vẻ mặt chợt trở nên cô đơn, khổ sở nói:
    - Đáng tiếc, thiên phú của Phong nhi con đã bị hủy rồi ...Thật đúng là số phận trêu ngươi ... Cho con có được thiên phú chín cỗ Linh, nhưng cuối cùng lại tước nó đi ...

    Vân Phong cũng cười chua chát.

    Hắn chỉ nói là thiên phú của mình đã bị hủy trong một lần thi hành nhiệm vụ!

    Chuyện bị nhi tử thứ mười hai của Tây Bắc Vương - Lý Kiếm Nam ám toán, hắn cũng không nói. Chuyện này nếu cho người khác biết cũng không tốt. Toàn bộ tinh vực Tây Bắc đều là địa bàn của Lý gia, họ là vua của tinh vực khổng lồ này! Nếu để cho người khác biết hắn có cừu oán cùng với vương tử của Lý gia, cho dù hắn có thân phận quý tộc đi nữa thì chỉ sợ là sau này cả nửa bước cũng khó đi. Chuyện này sẽ rất bất lợi với những tính toán của hắn sau này.

    - Muội từng nghe người ta nói một câu: "Sinh tử đã là gì, cho dù chán nản, nhưng cũng đã từng có một thời huy hoàng qua." Vân đại ca lợi hại như vậy mà ...

    - Chưa kể, Linh cấp ba cũng không tệ đâu! Rất nhiều con cháu của quý tộc cũng chỉ có được Linh cấp bậc này thôi. Tinh thần lực của Vân đại ca vẫn là cấp 39, đây là tinh thần lực mà rất nhiều tên con cháu quý tộc cũng không có đấy!
    Nam Nặc cúi đầu, tựa như nghĩ đến cái gì đó, rồi chợt ngẩng lên nói.

    Nhìn vẻ thành thật của cô nàng, cái tiểu nha đầu này, đây là đang muốn an ủi Vân Phong hả?

    - A?
    Vân Phong cùng cha đều đồng thời nhìn về phía Nam Nặc.

    Sinh tử đã là gì, cho dù chán nản, nhưng cũng đã từng có một thời huy hoàng qua?

    Một tiểu nha đầu, vậy mà có thể nói ra những lời như vậy?

    - Muội ... Muội nói sai rồi à ...
    Thấy hai người đột nhiên nhìn về phía mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc lập tức trở nên đỏ bừng.

    ...

    Lúc giờ cơm tối, Nam Nặc lấy đò ăn cung cấp năng lượng cho ba người. Vân Phong nhìn qua thì đây là loại cấp thấp nhất, chỉ đủ no mà thôi, dĩnh dưỡng bên trong rất ít.

    Thường xuyên ăn những đồ ăn như thế này là chuyện không thể được. Vân Phong thở dài.

    Vô luận tại ngục giam Carlos hay là quân đoàn 'Sát Lang', đồ ăn ở đó đều tốt hơn nhiều những thứ này. Cho dù là đồ cung cấp năng lượng thì cũng là loại rất cao cấp! Mục đích chủ yếu của ngục giam Carlos là nhằm giúp các phạm nhân khai phá ra tiềm lực sinh mệnh của mình tại những thời khắc sinh tử, bởi vậy, dinh dưỡng trong đồ ăn của họ cũng không được quá kém. Còn quân đoàn 'Sát Lang' thì càng không cần phải nói, đãi ngộ của quân đoàn tinh anh vốn nổi tiếng đế quốc từ trước đến nay!

    "Xem ra cần phải cố gắng kiếm được tiền nhanh hơn nữa!" - Vân Phong thầm nghĩ.

    Vô luận là chữa bệnh cho cha, hay là dùng vào những việc khác, hắn đều cần tiền.

    Thân thể của cha hắn hiện giờ rất yếu, từ sau khi hắn trở về, tinh thần của ông ấy luôn ở trạng thái phấn khởi. Hiện giờ ông đã thấy hơi mệt, sau khi ăn xong thì liền đi ngủ luôn.

    - Đây là muội làm đấy à?
    Trong phòng khách, Vân Phong cầm lấy một thứ để trên mặt bàn, rồi nhìn Nam Nặc, tò mò hỏi.

    Dung hợp tinh thần lực cùng vật phẩm được gọi là luyện hóa, sau khi luyện hóa được một vật phẩm thì từ nay về sau, nó chẳng khác gì một bộ phận của cơ thể mình, nắm rõ như lòng bàn tay, rất dễ sử dụng. Với kinh nghiệm đã từng luyện hóa rất nhiều chiếc chiến hạm cấp 47 của mình, Vân Phong dễ dàng nhìn ra được, đây là một cái động cơ trên phi xa. Dùng tinh thần lực thoáng dò xét một cái, tài liệu chế tác nó thuộc cấp 35, hẳn là động cơ dùng trên phi xa cấp 35.

    Chỉ có điều, cái động cơ này rất tồi. Nhìn một vài công cụ và linh kiện trên mặt bàn, hiển nhiên là nó còn đang trong giai đoạn sửa chữa.

    Vân Phong cũng không lạ gì mấy chuyện này, đào bới được một vài bộ kiện trong đống phế phẩm bị tổn hại không phải quá nhiều, sau đó lại lấy một vài linh kiện trên cái khác, chắp vá vào với nhau, tu sửa tốt một chút, rồi đem bán trên chợ đồ cũ ... Đây là cách kiếm sống của rất nhiều người dân nghèo, trước kia hắn cũng đã từng làm chuyện như thế này rồi.

    - Vâng, đây là Vân thúc thúc dạy muội ... Chỉ là, cái động cơ này muội đã tu sửa hơn một tuần rồi, nhưng vẫn không thể sửa được ...
    Nam Nặc khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại xấu hổ.

    Thấy vẻ này của cô bé, Vân Phong cười cười. Tiểu nha đầu này dễ xấu hổ thật!

    - Có phải muội rất ngốc không? ...
    Thấy hắn cười, cô bé đỏ mặt, cẩn thận hỏi.

    - Trong một tuần mà muội có thể sửa chiếc động cơ này được đến như thế đã là rất giỏi rồi. Sở dĩ muội không sửa được nó cho tốt là bởi vì trong nó có một nơi đã bị khóa chết. Nó bị hỏng ở bên trong, nhưng muội lại không nhìn được, cho nên mới không thể sửa xong. Chỗ này không dễ bị hỏng đâu, người bình thường cũng không biết vấn đề này.
    Vân Phong cười cười, chỉ vào một chỗ trên động cơ cho Nam Nặc xem rồi nói.

    - A? Để muội nhìn xem? Ở đâu thế?
    Nghe Vân Phong nói như thế, cô bé sững sờ, vội vàng quay sang hỏi.

    Hắn cười cười, vừa chọn lấy hai cái công cụ trên bàn vừa nói:
    - Chỗ này không dễ tháo ra, công cụ bình thường là không thể nào làm được. Nhưng nếu phối hợp hai thứ này lại thì vẫn có thể!

    Trong khi nói, hai tay Vân Phong phối hợp hai công cụ kia một cách thuần thục mở ra chỗ cần sửa, đồng thời chỉ cho tiểu nha đầu xem:
    - Xem này, ở đây có mười tám sợi dây, trong đó có một sợi bị đứt!

    - A, đúng là thế thật!
    Nam Nặc tiến lên xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ vui mừng.

    Vân Phong cầm lấy sợi dây kia, sau đó nối chúng lại với nhau, đồng thời thuận tay giải quyết nốt một số vấn đề nhỏ trên cái động cơ này. Một loạt quá trình, rất nhanh hắn đã sửa chữa xong, rồi xách tới trên một máy kiếm tra đo lường bên cạnh.

    - Ônggg....

    Một tiếng vang nhỏ vang lên, trên dụng cụ biểu hiện, chiếc động cơ này đã khôi phục lại bình thường.

    - Như vậy là tốt rồi!
    Vân Phong gật gật đầu nhìn về phía Nam Nặc, mỉm cười nói.

    Nếu so sánh động cơ trên chiếc phi xa này với linh kiện trên cơ giáp và chiến hạm thì nó đơn giản hơn rất nhiều, cáp độ cũng thấp hơn. Với sự hiểu biết của hắn về cơ giáp và chiến hạm, việc tu sửa một cái động cơ này quả thực là một chuyện cực kỳ nhẹ nhõm, đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Hắn nhắm mắt lại, chỉ cần thoáng nghe âm thanh một cái thôi là đã biết vấn đề nằm ở đâu!

    Nhưng tất cả những thứ này ở trong con mắt của Nam Nặc thì lại rất thần kỳ. Phải biết rằng, chiếc động cơ này, nàng đã nghĩ đến nát óc ra mà cũng không biết vấn đề năm ở đâu, nhưng nhờ Vân Phong thì hắn chỉ cần động tay một chút là đã giải quyết xong rồi. Cả một vài vấn đề khác mà nàng không phát hiện ra cũng đều đã được giải quyết.

    Chiếc động cơ này bây giờ, theo như biểu hiện trên dụng cụ đo lường thì cũng không kém một chiếc mới là bao!

    Đây là chuyện mà một thợ sửa chữa máy móc rất khó làm được!

    Hơn nữa, trong số những người thợ mà nàng đã gặp qua, phương pháp và tốc độ sửa chữa của Vân Phong là tốt nhất!

    - Vân đại ca, huynh thật lợi hại!
    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn đầy vẻ sùng bái.

    Vân Phong cười khẽ, không nói gì. Nếu như ngay cả một cái động cơ trên phi xa của một nền văn minh cấp ba mà còn không sửa tốt, vậy mấy năm nay ở quân đoàn 'Sát Lang' chắc là đã uổng phí!

    Quân đoàn 'Sát Lang' là quân đoàn tinh anh của đế quốc Lam Nguyên, mỗi thành viên trong đó đều là tinh anh của đế quốc. Bất kỳ một người nào trong số họ đều có năng lực sửa chữa cơ giáp trình độ văn minh cấp bốn. Vân Phong hắn trước đó lại còn là siêu cấp tinh anh trong quân, mức độ lý giải của hắn về chiến hạm và cơ giáp ngay cả Cavan - giáo luyện ma quỷ của ngục giam Carlos cũng phải ngợi khen, chứ đừng nói là sửa chữa cơ giáp. Liền chiến hạm hắn còn có thể sửa, bây giờ sửa chữa một cái động cơ trên phi xa như thế này chẳng khác gì là dùng dao mổ trâu để giết gà. Nếu như còn không sửa được cho tốt nữa, vậy thì hắn đã thật sự đúng là một phế vật rồi!

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Sắp đến đoạn hay rồi
    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

    ---QC---


  10. Bài viết được 94 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status