TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 24

Chủ đề: Tình Vô Lệ - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Bài viết
    127
    Xu
    0
    Truyện của đệ dỡ lắm hay sao không ai khen vậy trời huhu

    Đã hai canh giờ trôi qua, từng cơn gió thổi ào ào lên cơ thể nhỏ bé của Tiểu Thiên. Nó không cảm thấy lạnh, cơ thể nó vốn đã vậy, nhưng quỳ lâu như vậy khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao nó cũng chỉ là một hài tử năm tuổi. Còn tiểu lang bên cạnh đang run rẩy vì cái lạnh, kêu lên vài tiếng đưa mắt nhìn Tiểu Thiên. Hiểu ý người bạn nhỏ, Tiểu Thiên cười nói:
    - Lúc nãy ta đã sai, xin lỗi đã làm liên lụy ngươi.

    Đoạn cúi người xuống ôm tiểu lang bỏ vào lòng dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nó. Động tác thật đơn giản, chứa đựng sự quan tâm sâu sắc giữa người và thú.


    Khi xưa, cha mẹ tiểu lang chết trong tay các thợ săn, từ đó nó căm ghét loài người. Cho rằng hễ là loài người đều là những kẻ xấu xa. Thề sẽ giết chết tất cả, nhưng khi đó nó tự bảo vệ, tự kiếm ăn còn chưa được sao có thể trả thù. Tiểu lang là sói, bản tính của loài sói luôn cô độc không dựa dẫm vào ai, phải tự khẳng định mình trước đồng loại.

    Để rồi nó bị thương, đổ máu trước sự sinh tồn. Nó mang một vết thương không bao giờ lành, lòng căm ghét loài ngươi càng sâu đặm hơn khi dính bẫy thợ săn. Chiếc bẫy cắn chặt vào nó, sự giẫy dụa càng làm máu chảy ra nhiều hơn. Nó sắp chết, loài người đang tiến lại gần, tiếng bước chân của kẻ thù ngày càng gần hơn. Một sức mạnh khiến tiểu lang đứng dậy, là sự thù hận trong người đang trổi dậy, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đó.

    Ánh mắt đầy căm phẫn được nó dồn nén trong lòng nhìn không rời kẻ thù. Là một hài tử khoảng ba tuổi, mái tóc bạch kim lấp lánh, đôi mắt phảng phất gì đấy đang đi tới. Song, tiểu lang coi hài tử đó là kẻ thù, nó không phân biệt đâu là người xấu, kẻ tốt.

    Trong mắt nó lúc này chỉ có hận thù, hài tử này là kẻ nó gặp đầu tiên kể từ ngày hôm đó. Cảnh tượng cha mẹ mình bị loài người giết chết, xé xác treo lên hiện về rõ hơn bao giờ hết. Tiểu lang tự nhủ phải giết hài tử đó, phải giết chết kẻ thù, dù có chết cũng mang kẻ đó đi cùng. Nó nằm xuống giả đuối sức, kẻ thù ngày càng tiến lại, hai hàm răng đang nghiến vào nhau.

    “Phập” Hai chiếc răng nanh của nó cắn chặt lấy hài tử, máu từ bắp tay đang chảy ra. Tiểu lang cắn chặt vào đó, hai chiếc răng nanh sắc như dao cứ cắn sâu vào. Tiểu lang cảm nhận được máu của kẻ thù đang chảy trong miệng, nó nóng ấm không tanh lạnh như máu của loài sói. Mùi vị ngon ngọt dâng lên tận đáy lòng, nó đã uống được máu của kẻ thù.

    Nó không quan tâm kẻ thù ra sao, hai hàm răng cắn chặt vào trong không buông. Cử động đã làm vết thương của nó sâu hơn, máu cũng chảy ra khắp người. Nó không bận tâm, lúc này nó chỉ biết mình đang và đã trả thù.

    Kẻ thù trước mắt đang chịu sự cắn xé của nó, tiểu lang đã được toại nguyện. Hạnh phúc ngập tràn trong lòng, đôi mắt tiểu lang từ từ nhắm lại đầy thỏa mãn. Nó đang thiếp đi, cơ thể mệt mỏi không chút sức, hàm răng cắn chặt không chịu rời. Trong giấc ngủ, nó mơ thấy cha mẹ mình đang ở bên cạnh, chăm sóc và yêu thương nó.

    “Giấc ngủ là một cái chết” Nhưng đối với tiểu lang lúc này dù có chết cũng vui lòng, nằm trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, giấc ngủ chưa bao giờ ấm áp đến thế. Nó chìm sâu vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cha mẹ, nó thiếp đi, từng phút nhẹ nhàng trôi qua…

    … Ánh mắt bình minh tựa nhìn thấu mọi vật ở dưới, nó xuyên qua khu rừng, con suối đem đến một ngày mới cho vạn vật.

    Ấm! Tiểu lang từ từ mở hai mắt còn ướt át vài giọt lệ, tối qua trong mơ nó đã khóc rất nhiều.

    - Ngươi tỉnh rồi, tối qua có ngủ ngon không.
    Tiếng nói của hài tử thốt lên, chứa đựng sự quan tâm chân thành.

    Tiểu lang giật mình hoảng hốt, hiện tại nó đang nằm trong lòng hài tử. Nó nhận ra cơ thể đã không còn đau, các vết thương đã được băng bó. Ai đã chữa lành vết thương cho nó! Tiểu lang không suy nghĩ nhiều, vội rút hai chiếc răng nanh đang còn dính chặt trên bắp tay hìa tử, phóng xuống đất chạy vào rừng đất tăm.

    Hài tử nhìn theo hướng nó chạy thở dài, khuôn mặt phản phất nỗi u buồn. Đưa mắt nhìn bắp tay trắng bệp không còn giọt máu, mất cả cảm giác đau, cánh tay không một chút sức lực cử động, chỉ biết cười khổ.

    Nguyên, hài tử thấy tiểu lang bị dính bậy nên đã cứu nó. Ai ngờ nó cắn mình không chịu buông ra, đành để vậy mà chữa thương chăm sóc tiểu lang ngủ. Khi thức dậy thì nó chạy đi mất, không hiểu sao bản thân đờ đỡn như vừa đánh mất cái gì đó. Hài tử không biết vì sao mình giúp tiểu lang, lại để nó cắn mà không la lên hoặc đánh trả.

    Đoạn suy nghĩ vẩn vơ, định bước đi thì nghe tiếng hú đành sau lưng. Liền quay người lại, thấy tiểu lang đang ở dưới chân lấy đầu dụi vào thể hiện sự cảm ơn. Trên miệng còn ngậm một ít thảo dược mang đến, ý dành cho hài tử làm lành vết thương trên tay.

    Hài tử cúi người xuống lấy tay còn lại xoa đầu nó, cười vui vẻ nói:
    - Cảm ơn ngươi, lần sau đừng có chạy lung tung, không lại dính bẫy để người ta bắt đi.

    Tiểu lang biết tài tử muốn nói gì, qua giọng nói trong trẻo kia nó cảm nhận được sự thân tình trong đó.

    Nó quẩy quẩy chiếc đuôi, tỏ ý hài lòng, thả thảo dược xuống đất đưa mắt nhìn hài tử. Đúng lúc hài tử cũng đang nhìn nó, bốn mắt giao nhau, một sự đồng cảm từ con tim gieo lên.

    Một người, một thú, hai trái tim một nhịp đập đồng giao. Tiểu lang nhìn trong đôi mắt trong suốt không vẩn đục của hài tử, nhận ra một loại tình cảm trong đó. Là cô độc, sự cô độc của loài sói, ánh mắt lạc lõng giữa bày đàn.

    - Ta tên Tiểu Thiên, ngươi có muốn theo ta không? Nếu đồng ý thì kêu lên vài tiếng, đồng ý không?
    Hài tử lên tiếng hỏi, tránh ánh mắt của tiểu lang như sợ hình thấu tâm can. Khuôn mặt lộ vẻ mong chờ muốn được kết bạn với nó.

    Tiểu lang nghe vậy tru mỏ lên hú vang cả khu rừng, đoạn nhảy vào lòng Tiểu Thiên mà nằm. Tiểu Thiên thấy vậy cười mỉm ôm nó đi đến con suối gần đó để rửa vết thương.

    - Tuyết Lang, ta gọi ngươi thế được không?
    Tiểu lang sau khi thân thể rửa sạch, lộ ra lớp lông trắng mịn như tuyết. Lúc này nó mà cuộn tròn ai cũng ngỡ là đống tuyết giữa hạ. Tiểu lang thích thú gật gật cái đầu lí lắc ra chiều đồng ý với tên gọi của hài tử đặt cho.



    Tuyết Lang, cái tên của nó, từ giờ phút này nó đã có một cái tên mới. Nó đã thay đổi, không còn là con tiểu lang hôm nay, dù vẫn căm ghét loài người nhưng đối với Tiểu Thiên lại khác. Người đầu tiên đã cho nó cái tên, cho nó cảm giác bình yên khi xưa.

    Lúc này đây, vẫn đôi mắt ấy, cảm giác cô độc vẫn in sâu bên trong. Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên thân hình bé nhỏ của Tiểu Thiên, như tình hơi ấm để xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Cũng giống như Tuyết Lang, mọi vạn vật bên cạnh Tiểu Thiên trở nên ấm áp lạ thường, nó như có sự sống…

    Hai canh giờ nữa đã trôi qua, Tiểu Thiên vẫn ở đó. Hài tử này cảm thấy rất cô đơn, sinh ra đã không cha không mẹ, được sư phụ nuôi dưỡng từ nhỏ, chưa lần nào dám hỗn như lần này. Nó cảm thấy mình có lỗi, nhưng sư phụ có hiểu được gì sao nó lại làm như vậy.

    Ánh mắt nó chứa đầy sự cô độc và lạnh lẽo, lớn lên không muốn ai chơi với nó, mọi người đều xa lánh coi nó là quái dị. Tất cả những điều đó, Tiểu Thiên không bận tâm đến, người nó quan tâm là sư phụ và Tuyết Lang. Vì muốn bảo vệ bằng hữu thân nhất của mình mà quyết tâm xin học võ, nhưng sư phụ từ chối. Không ai hiểu nó, không có ai cả, nó muốn gào thét lên thật to, nói ra những điều ấm ức dấu trong lòng.

    “Người thông minh chưa chắc đã vui sướng hơn kẻ ngốc”. Với Tiểu Thiên là như vậy. Muốn được như người khác có thể cười, khóc, vui chơi vô tư lự, không cần phải suy nghĩ nhiều. Để rồi một ngày nó phát hiện ra mình khác người, không biết khóc, không có cha mẹ, người thân duy nhất là sư phụ lại che dấu sự thật về nó. Nó đừng quá thông minh để hiểu được mọi chuyện…

    Kẻ thông minh sao hiểu được sự đau khổ của thằng ngốc. Dù là thông minh hay ngu ngốc, mỗi người đều có niềm đau riêng, sự đời là thế, ông trời không hề bất công với ai, chỉ ta bất công với chính mình…

    - Thiên nhi, con đứng dậy đi!
    Giọng của sư phụ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu nó. Đưa mắt nhìn lão nhân đang bước tới, Tiểu Thiên cương quyết nói:
    - Thiên nhi sẽ không đứng lên chừng nào sư phụ đồng ý mới thôi.

    Ánh mắt cương nghị đầy quyết tâm đạt mong ước. Lão nhân nhận ra điều đó, thở một hơi dài:
    -Thôi được! Ta đồng ý.

    Tiếng đồng ý vừa mới phát ra, Tiểu Thiên đã nhảy cẩn lên chạy lại ôm lão mà sung sướng. Đoạn bồng Tuyết còn đang ngái ngủ nói:
    - Tuyết Lang, ngươi thấy không, sư phụ là người vĩ đại nhất, thương yêu Tiểu Thiên nhất nhà.

    Cái giọng líu lo nịnh hót lão nhân của nó nghe mà ghét, đúng là tiểu quỷ, vừa mới đau khổ quỳ một chỗ giờ đã chạy nhảy cười hết lớn. Lão nhân thấy vậy cũng luôn đi u buồn, cười theo:
    -Thiên nhi, lại đây để sư phụ bôi thuốc, ngươi quỳ bốn canh giờ chắc đã mỏi.

    Tiểu Thiên nheo mắt cười hà hà đáp:
    - Thiên nhi, mình đồng da sắt chút vặt vãnh đó có thấm vào đâu.

    Cái mặt vênh váo ta đây của nó làm lão nhân phì cười:
    - Chứ không phải ngươi lót thêm đồ lên mà quỳ à!

    Như bị bắt quả tang làm bậy, mặt Tiểu Thiên đỏ bừng giọng lí nhí nói:
    - Thì người ta quỳ bốn canh giờ ai mà chịu nổi. Nếu không phải tại con sai, đã không thèm quỳ chi cho mỏi chân.

    Nói xong lấy tay xoa xoa đầu gối ra chiều đau khổ nhìn lão nhân. Biết nói không lại Tiểu Thiên, lão nhân cũng không tức giận:
    - Tiểu quỷ nhà ngươi thật lắm trò, còn không mau lại đây.

    Tiểu Thiên cười hì hì bước lại vén ống quần lên, để lộ hai đầu gối đang thâm tím vì máu tụ. May là cơ thể nó khác người chứ như kẻ bình thường thì đã khỏi động đậy cái chân. Lão nhân vừa xoa thuốc vừa mắng:
    - Bình thường bắt ngươi quỳ nửa canh giờ còn chưa được đã bỏ đi chơi, sao hôm nay dở chứng à!

    Nghe nói vậy Tiểu Thiên liền cãi lại:
    -Ai dở chứng! Sư phụ dở chứng thì có, hồi nãy còn đòi đánh Thiên nhi, không thèm nói với người nữa.

    Nói xong tiểu hài làm gương mặt xụ xuống ra vẻ oan ước lắm không bằng. Nhìn cái bản mặt nó lúc này không khỏi mắc cười, lão nhân nheo mắt thích thú hỏi nó:
    - Chà! Có người không muốn học võ nữa à…

    Lời lão nhân chưa dứt thì Tiểu Thiên đã nhao nhao lên la lối:
    - Có mà, có mà! Sư phụ công đức vô lượng, người là bậc thần tiên trên trời không so đo với hạ nhân dưới phàm trần thế tục. Đúng không sư phụ?

    Cái bản mặt tội nghiệt cộng với giọng nói nghe như mía lùi xuôi tai của Tiểu Thiên làm lão nhân cười phá lên:
    - Ha, ha! Ta chưa từng thấy người nào như ngươi, Tiểu Thiên nên đổi thành Tiểu Quỷ là vừa.

    Tiểu Thiên ra vẻ không chịu nói lại:
    - Giờ sư phụ thấy rồi đó. Người ta dễ thương đáng yêu, ai cũng mến vậy mà sư phụ nói con Tiểu Quỷ.

    Càng nói càng không lại, lão nhân đành chịu thua nghiêm mặt nói:
    - Giờ ta sẽ nói cho con một chuyện, nếu nghe xong vẫn quyết tâm học võ, ta sẽ dạy. Nhưng nhớ đã chọn lựa sau này không được hối hận, phải dũng cảm bước đi trên con đường mình đã chọn.

    Tại thời khắc này, Tiểu Thiên không còn tich nghịch, cười đùa, khuôn mặt đầy nghiêm túc lắng lo. Nó biết câu chuyện này rất quan trọng đối với số phận sau này của bản thân. Tuyết Lang bên cạnh cũng đã tỉnh hẳn lẳng lặng nằm nghe câu chuyện giữa 2 người.

    Lão nhân trầm ngâm nhìn bông tuyết đang rơi ngoài kia, kể lại từng sự việc hôm Tiểu Thiên ra đời và cái cả đoạn trên đỉnh Tà Vân năm nào.

    Thời gian trôi qua rất lâu, cứ như đang dừng lại nghe kể chuyện vậy. Khi lão kể xong mắt không nhìn Tiểu Thiên mà hướng về một phía vô định suy nghĩ. Lão biết, Tiểu thiên cần thời gian để suy nghĩ, đối với một hài tử năm tuổi thì đây là một cú sốc rất lớn. Số phận nó đã được người ta an bài từ nhỏ và không biết lớn lên sẽ ra sao. Tất cả chỉ là một màn bí ẩn, một tương lai xa mờ…

    Đã một canh giờ trôi qua, hai thầy trò ngồi im lặng không ai cất tiếng. Tuyết Lang bên cạnh cũng lặng thinh đưa mắt nhìn quan sát khuôn mặt Tiểu Thiên không rời. Không biết nó thấy gì trong đôi mắt trong mờ kia, là nước mắt ư! Không phải, là hạt tuyết vô tình vương trên mắt Tiểu Thiên nóng chảy mà thành.

    Đưa tay gạt giọt nước vô tình trên mắt, khuôn mặt Tiểu Thiên lúc này khó thể đoán biết được gì, nhìn thẳng vào lão nhân nói:
    - Sư phụ, Thiên nhi đã suy nghĩ kĩ, người hãy đưa hai cây Khuyết Sáo cho đệ tử.

    Lão nhân lấy hai cây Khuyết Sáo trong trời ra trao cho hài tử. Hai cây Khuyết Sáo vẫn như ngày nào, trong sáng như ánh sao đêm. Khi tay Tiểu Thiên chạm vào hai cây Khuyết Sáo một ánh sáng nhỏ léo lên như cảm nhận được chủ nhân của mình. Tiểu Thiên khuôn mặt cũng không ngạc nhiên hay bận tâm, quay người bước đi ra ngoài sơn động.

    Bên ngoài, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu dù mây mù che khuất, vẫn có vài tia nắng xuyên qua kẽ hở mà chạy nhảy trên không. Tiểu Thiên bước đi về phía trước, đôi mắt hướng lên trên đỉnh núi. Một bước, hai bước, những bước chân không chậm cũng không nhanh, dáng đi thiên ngang tựa trời đất. Dừng lại, Tiểu Thiên đứng nơi cao nhất của ngọn núi, thân hình nhỏ bé cao vời sánh bậc thần tiên nhìn ngang trời đất. Mái tóc bay lao xao trong gió, gương mặt ngời sáng giữa trời cao.

    Cầm Khuyết Sáo trên tay hướng thẳng ánh mặt trời cao giọng nói:
    - Trên có Đại Thiên, dưới có Tiểu Thiên, trời sanh Tiểu không có đại, Tiểu Thiên ta phải “Chiến Thiên”.

    Hai chữ cuối được ngân dài vang cả trời đất, hài tử thật lớn lối, đến phong vân cũng biến sắc, cuốn gió tạo mây trước lời nói của Tiểu Thiên.

    Không lấy làm kinh sợ Tiểu Thiên chỉ tay xuống mặt đất cao ngạo nói tiếp:
    - Thiên Địa trường tồn, Thiên chết Địa cũng không còn, vạn vật dưới chân ta là Địa, Tiểu Thiên ta phải “Diệt Địa”.

    Đây gọi là ngạo khí ngút trời, “Chiến Thiên” không đủ hài tử này còn muốn “Diệt Địa”, vạn năm ắc chỉ có mình Tiểu Thiên to gan cở đó.

    Quay người lại nhìn sư phụ và Tuyết lang còn đang sửng sốt bên dưới, thét lớn:
    - Ta, Huyết Tiểu Thiên sinh ra giữa trời đất, tung hoàng thiên hạ, mặc gió sương bất tận cũng phải “Chiến Thiên Diệt Địa”…

    Ngông cuồng, quả thật hài tử rất ngông cuồng, thật không tự lượng sức mình. Người tu chân đã là nghịch thiên, hài tử không chỉ nghịch mà còn muốn diệt cả trời đất. Trời như ứng tiếng, mây đen từ xa kéo đến che mờ cả bầu trời. Mặt đất dưới chân rung chuyển từng cơn giận dữ, như muốn nhấn chìm Tiểu Thiên trong gió tuyết.

    “Ầm” Thật không thể tưởng nổi trời xanh đang nổi xung thiên, là Cửu Liên Thiên Kiếp. Chín đạo thiên lôi đánh xuống, không phải từng đột một đồng thời đánh liền chín hồi. Ánh sáng cắt ngang bầu trời, mặt đất như đang thét gào cho kẻ xấu số.

    Chín đạo chập lại làm một giáng thiên kiếp xuống thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Thiên đang thiên ngang nghêng đón chẳng chút sợ hãi. “Oanh” Tiếng lôi thiên vang lên trong không trung, mặt đất như muốn nổ tung rung chuyển dữ dội, vài vết nứt xuất hiện lan rộng ra khắp nơi.

    “Tiểu Thiên, con phải sống…” lão nhân mặt mày tái xanh run rẩy từ xa nhìn về phía hài tử nhưng căn bản không thấy được gì. Mây mù đã nuốt chửng Tiểu Thiên vào trong, từng cơn gió lạnh riết lên như ai oán.

    Tiểu Thiên chết rồi ư! Đã tan xác, hồn phi phách tán rồi sao? Thân hình bé nhỏ ấy hướng chịu Cửu Liên Thiên Kiếp, chứng kiến cảnh tượng ấy, lệ hòa mắt Tuyết Lang. Sói, cô độc tính trời, nhỏ lệ thương tâm tình nhân gian…

    … mây tản, sương tan cuối cùng trời đất cũng đã trong xanh trở lại. Một nhân ảnh mờ ảo xuất hiện, vẫn thân hình ấy, vẫn giọng nói đó vang lên:
    - Trời không diệt được ta, Tiểu Thiên ắt sẽ diệt trời, bắt thiên hạ phải cúi đầu, ai cản ta thì chết, gặp thần giết thần gặp quỷ diệt quỷ… haha ..haha..

    Tiếng cười sảng khoái vang khắp bốn bể. Vào lúc này đây, Tiểu Thiên không còn là một hài tử năm tuổi. Nó đã trưởng thành, lớn lên trong một khoảng khắc không phải về thể xác mà là tinh thần. Tinh thần của một nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đập đất, ngang dọc bốn phương, bất phục thiên ý…

    Vòng quay của số phận đã bắt đầu xoay, nó cuốn tất cả mọi người vào đó… một Thiên Thần, một Dị Ma, một Tiên Nhân, số phận… Số phận nắm giữ con người hay con người nắm giữ số phận? Câu hỏi của biết bao kẻ nghịch thiên tu tiên để rồi nó chỉ mãi là câu hỏi…

    Đệ có lời đôi chút: Chương II Võ học nhưng lại khônng có tí gì về võ nên lấy làm kì nên Chương III sẽ nói kĩ hơn( haha Chương này chưa viết đang ngồi nghĩ)

    Hết Chương II

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/S: Nếu thấy dở thì ý kiến dùm, đệ sẽ ngưng bút không viết nữa...
    Lần sửa cuối bởi HuyếtTiểuTà, ngày 02-06-2008 lúc 12:29.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Bài viết
    127
    Xu
    0
    Vật quá chịu không nổi,chắc đệ cũng theo chân BH nhà ta đây... nghỉ một tuần tìm ý mới và sửa lại kiến thức. Thấy mình viết dỡ quá, chả ai thèm đọc...

    Chương III: Ngộ Tâm Quyết


    - Haha! Hay cho bốn chữ Chiến Thiên Diệt Địa… haha… gặp thần giết thần gặp quỷ diệt quỷ. Đời người như giấc mộng, kẻ sống trong mộng khi nào sẽ tỉnh… haha.

    Tiếng cười chất chứa sự hạnh phúc của lão nhân, lệ lăng trên khuôn mặt cằn cổi vì thiếu nước… nước mắt.

    Từ phút giây, Tiểu Thiên đã sống, kẻ Chiến Thiên Diệt Địa thắng cả Cửu Liên Thiên Kiếp. Lão đã tỉnh, tỉnh dậy trong giấc mộng trăm năm, nghịch thiên tu chân thành tiên… Tất cả chỉ là hư ảo, thành tiên thì đã sao, số phận có do mình quyết định hay chỉ là biến hóa theo tầng bậc cao hơn… chúa tể tối cao có ư!

    Thật nực cười, là một bán tiên, sống cả trăm năm, trốn tránh độ kiếp chỉ để được tồn tại trên thế gian hư ảo này. Lão còn sống để làm gì, vì pháp lực cao cường, pháp khí tối cao ư! Có tất cả thứ ấy để được gì, kẻ khuất phục số phận, dù sống ngàn năm cuối cùng chỉ là hạt cát trong sa mạc rộng lớn thử thách kẻ tu chân bước đi. Chỉ những kẻ dám đối mặt với số phận, sống cuộc đời mình mong muốn, đó mới là chân tu thật sự. Tu trong cõi người, sống không sợ trời không sợ đất, thiên đạo đã tàn dù nghịch thiên hay thuận thiên sao thoát khỏi một chữ “Tử”.

    “Kẻ không sống vì mình trời tru đất diệt” Thật sự trời có thể tru, đất có thể diệt ta chăng! Họa chăng chúng ta vì hai chữ Thiên Đạo đã diệt chính mình…

    Tiểu Thiên đã cho lão một dũng khí, nó mạnh hơn bất cứ pháp quyết, tiên khí nào. Bất tử bất diệt, trường tồn với thời gian cũng chỉ là ảo tưởng. Đã ngàn năm nay, chính sự ảo tưởng đã cho lão niềm tin để sống, khi nó không còn lão sẽ ra sao… chết ư!

    Không! Lão không thể chết vào lúc này, lão vẫn phải tiếp tục sống. Sống vì Tiểu Thiên, sống vì cái ý nghĩ Chiến Thiên Diệt Địa của nó.

    “Thiên nhi, từ phút này ta sẽ sống vì con, con phải thay đổi cái thế gian đang mục nát từng ngày theo cái ác do con người tạo ra, phải thay ta hỏi thiên vì sao con người không thể quay đổi số phận của chính mình...” Lão tự nhủ với lòng như thế, cất bước quay đi trở về phía sơn động:

    - Tự hỏi lòng chân tu ta được gì, tiêu dao tự tại có phải hơn không? Lòng không lo nghĩ ngày mai chỉ biết ta hôm nay, hôm nay ta vẫn sống không hối hận…

    Chân lí! Lão đã ngộ ra điều đó, chân lí rất đơn giản nhưng mấy ai có thể hiểu được. Ta với người không phải là một, tách ra làm hai vẫn là một…

    Trời đã xế chiều, Tiểu Thiên bước về phía sơn động đưa nheo mắt nhìn Tuyết Lang đang chăm chăm nhìn mình:
    - Tuyết Lang, ngươi sao vậy? Hôm nay chưa đi đại tiểu hay sao mà chân tay run run thế?

    Tiếng cười nói châm trọc của tiểu quỷ vẫn không thay đổi, cái tính cách tinh nghịch trẻ con thật khác với ngạo khí lúc nãy. Cả Tuyết lang cũng thấy lạ lẫm với con người Tiểu Thiên, nó cảm nhận sự thay đổi bên trong con người hài tử qua đôi mắt. Nó phản chiếu sự mất mát… hồn nhiên… tuổi thơ…

    Lắc lắc cái đầu xua tan những ý nghĩ đó, dù có chuyện gì xảy ra nó vẫn chỉ muốn ở mãi bên Tiểu Thiên. Đoạn định nhảy vào lòng Tiểu Thiên nằm, thì hài tử ba chân bốn cẳng chạy vào hang động.

    - Haha! Ngươi định tè vào người ta à, đừng có mơ còn không mau đi giải quyết, ta cũng đi giải tỏa tâm sự đây, hehe ngươi có cần ta đi cùng không?

    Nghe đến đây Tuyết Lang sợ hãi co rúm người chạy trước mất tăm cứ như một nữ nhân đang xấu hổ không thèm quay đầu nhìn Tiểu Thiên.

    Nhìn theo bóng Tuyết Lang, hài tử kêu lớn:
    - Chờ ta với! Ngươi thật là, ta nói chơi cũng tin…

    Tối đến, Tiểu Thiên nằm miên man không ngủ được, cứ chằng trọc suy nghĩ câu chuyện chiều nay. Đưa tay cầm hai cây Khuyết Sáo săm soi tìm kiếm. Nó vẫn nhớ cái cảm nhận khi chạm vào Khuyết Sáo, không gian chợp tan biến đưa nó đến một nơi thần kỳ, hai nhân ảnh hiện lên trong mắt, là ai? Họ tựa như rất quen thuộc, một nhân một nữ, đang vui đùa bên nhau…

    … màu đỏ, mùi tanh, là máu… máu từ người nữ tử chảy xuống ướt đẫm cả y phục, nam nhân bên cạnh vô cùng hoảng sợ hai mắt đỏ ngầu sắp khóc. Thân thể nữ tử không một vết thương, không hiểu máu từ đâu, hơi thở nàng yếu dần, miệng ngượng ngạo nói vài lời không thành tiếng:
    - Tỷ… không… sao… đệ... đừng… lo… chỉ… là… ngủ… một… giấc… khi… tỉnh… lại… ta… muốn… thấy… đệ… ở… bên…

    Hơi thở đứt đoạn, giọng nói yếu ớt dừng lại, nàng thiếp đi, hai tay buông rủ xuống… nữ tử đã chết, ôm xác nàng trên tay nam nhân ngửa mặt lên trời hét lớn như ai oán trời xanh sao nỡ chia lì đôi uyên ương…

    Cảnh tượng hiện lên trong mắt, Tiểu Thiên ngây ngô không hiểu đó là gì. Đó là dự báo về số phận chăng, nhìn nam nhân kia rất giống Tiểu Thiên, ai có thể nói trước được…

    “Kẻ biết trước tương lai có thể thay đổi số phận được chăng? Hay tương lai lại là một phần của số phận” Số phận, ta tin được nó ư, nó có thật để ta tin sao.

    Kể từ lúc chạm tay vào Khuyết Sáo, Tiểu Thiên đã biến đổi cứ như có ai đang điều khiển thân thể nó. Một luồng khí từ đan điền dâng lên, nó lan tỏa tứ chi len lỏi qua các kinh mạch dù là nhỏ nhất, đả thông huyệt đạo trên người.

    Đánh thức sức mạnh tiềm ẩn đang ngủ say, như con cá nhỏ vượt Thiên Môn hóa long. Nó cuồn cuồn như sống biển vỗ bờ cát từng đợt một, sóng tiếp sóng.

    “Nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền” Cũng chính sức mạnh này mà năm xưa sư phụ hài tử thụ thương không nhẹ. Thân hình nhỏ bé của Tiểu Thiên sao có thể chịu được sự công kích từ luồng sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, nó như muốn xé nát thân thể hài tử xông ra ngoài. Diễn biến xảy ra trong chớp mắt, căn bản lúc đó sư phụ nó và Tuyết lang không hề thấy biến động gì.

    Nếu cứ thế này, Tiểu Thiên có thể chết, không ai có thể giúp nó. Tính mạng đang nguy kịch, có thể chết bất cứ lúc nào. Một nghĩ liền lóe lên, không ai cứu được ta, chỉ có ta tự cứu mình. Ý nghĩ thoáng qua rất nhanh, mọi việc đều có nguyên nhân và kết quả. Sức mạnh trong người hài tử do Khuyết Sáo mà ra thì sẽ do đó mà kết thúc.

    Cửu Liên Thiên Kiếp chính là đáp án, đáp án hoàn hảo nhất, khiến trời giáng thiên kiếp mượn lực hóa giải luồng chân khí đang cuồn cuộn nổi loạn trong người. Quả thật hài tử rất thông minh, trong phút giây cái chết cận kề vẫn bình tĩnh ứng phó mọi việc.

    “Hè hè! Ta thật thông minh, không thì cái mạng nhỏ này đã tiêu” Tự khen mình, hài tử thật biết đùa bất cứ ai trong tình cảnh đó đều phải khiếp sợ, run rẩy không nghĩ được gì. Đừng nói là nhớ lại, chắc cũng không dám.

    Mắt liêm diêm định mắt lại, hài tử bổng bật dậy cầm cây Khuyết Sáo của nữ tử Ánh Nguyệt đã để lại cho nó. Dù chưa một lần gặp mặt nhưng qua lời kể của sư phụ cũng nhìn dung được khuôn mặt nữ tử.

    “Rất giống, giống ai vậy cà, sao ta không thể nhớ rõ” Tiểu Thiên thầm nghĩ, rồi nhìn sang Tuyết Lang đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh có phần hơi giống. Liền đoán có thể Tuyết Lang là do nữ tử hóa thành để bầu bạn với mình, người đã tự dưng tặng nó cây Khuyết Sáo thứ hai. Một ý nghĩ tinh ranh hiện lên, kề mỏ lại gần tai Tuyết Lang, Tiểu Thiên thét lớn:
    - Ánh Nguyệt, dậy mau Tuyết Lang, ngươi có phải Ánh Nguyệt hóa thân không?

    Nghe như sấm quát bên tai, Tuyết Lang giật mình tỉnh dậy ngơ ngấc nhìn hài tử có phần tức giận. Tự dưng phá vỡ giấc ngủ của nó, còn cười cợt khoái chí, chịu không được liền cắn Tiểu Thiên một cái.

    - A! Ngươi dám cắn ta, tưởng ta không dám cắn lại, xem này…

    Lời vừa dứt đã ôm lấy Tuyết Lang quần qua quần lại, đùa giỡn một lúc thì lăn ra ngủ khò. Tiểu Thiên chỉ mới năm tuổi, dù trí tuệ siêu việt nhưng tâm tình vẫn là trẻ con. Hôm nay nó đã quá mệt, không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, chuyện gì đến thì sẽ đến, ngày mai rồi tính tiếp.

    Ngọn lửa bùng cháy trong đêm đông không đủ xua đi cái lạnh. Tuyết Lang run rẩy cuộn tròn người lại nép vào lòng Tiểu Thiên an giấc. Một tấm chăn được đắp lên người nó, tiếp theo là âm thanh vang nhỏ bên tai:
    - Thiên nhi, hãy ngủ đi, ta sẽ luôn ở bên con, mãi mãi…

    ….

    - Dậy mau, còn ngủ lười à!
    Tiếng sư phụ Tiểu Thiên vang vẳng bên tai, hài tử vẫn nằm ì căn bản không nghe thấy gì. Còn đang mớ ngủ cắn vào tai Tuyết Lang lảm nhảm:
    - Kẹo hồ lô, ngon quá a…

    Đúng là trẻ con, trong mơ cũng chỉ nghĩ đến ăn uống. Lão nhân thấy thế cười mỉm kêu nó lần nữa:
    - Ngươi mà không dậy ta sẽ truyền dạy Tuyết Lang một loại võ học thần kỳ, lúc đó ngươi còn dám ăn hiếp được nó không!

    Mấy chữ “võ học thần kỳ” liền đánh động Tiểu Thiên, bật thẳng dậy hai mắt vẫn nhắm còn mơ màng nói:
    - Võ học thần kỳ, người dạy Tiểu Thiên xem ai còn ăn hiếp được con.

    Bộ dạng ngái ngủ của nó làm lão nhân tức không chịu được, quát lớn:
    - Ngươi còn đứng đó lải nhải còn không mau di rửa mặt, muốn ta đánh cho một trận à!

    Nghe sắp bị đánh đòn, hài tử mở hai mắt tỉnh dậy miệng cười hì hì chạy ra rửa mặt. Tuyết Lang bên cạnh cũng bị đánh thức, dụi mắt nhìn lão nhân đang trừng mình, lủi thủi chạy theo hài tử…

    ….

    - Ta hỏi con, sau này làm người tốt hay kẻ xấu?
    Khuôn mặt nghiêm nghị lão nhân toát lên phong thái bậc chân tu ngàn năm, giọng nói thư thái khác với bản tính bình thường của lão.

    Tiểu Thiên lém lỉnh trả lời:
    - Thiên nhi không thèm người tốt hay kẻ xấu. Người tốt luôn bị kẻ xấu bắt nạt, còn kẻ xấu lại bị người như sư phụ bắt nạt…

    Nghe nó trả lời, lão nhân ngớ người nghĩ ra cũng đúng, từ trước đến giờ có ai lấn áp được lão đâu. Mỉm cười khoan khoái:
    - Sư phụ là Hắc Quy, đồ đệ đương nhiên là Tiểu Hắc Quy, thế mà ta không nghĩ ra. Sau này xem ai dám ăn hiếp họ Quy nhà ta.

    Cái giọng đắc ý của lão nhân nghe nhột nhột lỗ tai, Tiểu Thiên liền cãi:
    - Hứ! Người họ Quy thì có, không thèm nói với sư phụ nữa.

    Sống mấy năm với hài tử nên lão nhiễm cái tính trẻ con, đùa giỡn như con nít. Hai thầy trò thường nói chuyện kiểu đó, không ai nhượng ai, rất thích đấu đá với nhau, nhưng lần nào lão nhân cũng thua. Vì thế lão hay nói ngang qua chuyện khác:
    -Giờ ta sẽ nói thân phận thật của mình, ráng mà nhớ sau này ai hỏi thì đừng có nói lung tung làm mất mặt sư môn.

    Thấy Tiểu Thiên chăm chú nghe, lão hài lòng nói một hơi:
    - Ta, Thanh Y chân nhân, người đã sáng lập nên Thiên Đạo, một trong ba phái chân tu lớn nhất hiện nay, có tuyệt kĩ danh bất hư truyền “Ngộ Tâm Quyết” do một vị tiên thiên từ thời Bàn Cổ để lại. Từ lúc lập ra Thiên Đạo đến nay, ta cũng chưa thấu hiểu hết và luyện thành bộ công quyết này, mới chỉ đạt được tiểu thành. Nhưng nó có uy lực không nhỏ dù là tiểu thành cũng đủ tung hành ngang dọc. Giờ ta truyền nó cho con, nhưng hiểu được hay không là ở con. Bộ công quyết chủ yếu một chữ “Ngộ”.

    Ngộ tính mỗi người khác nhau, nhưng dù là thông minh tuyệt đỉnh hay ngu si đần độn thì khi tu luyện bộ công quyết này đều như nhau. Chữ “Ngộ” ở đây khác với bình thường, từ thất tình lục dục mà nghiệm ra. Trải qua thiên vạn khổ ải, sống trong thế thái nhân tình mà thành.

    Loài người chúng ta không thông minh như thần tiên hoặc mạnh mẽ như yêu thú. Nhưng từ khi sinh ra chúng ta đã có thất tình lục dục.

    Thất tình: Hỉ( vui), Nộ( giận), Ai( buồn), Cụ( khổ), Ái( yêu), Ố( ghét) và Dục( tham muốn). Con người chúng ta sống vì bảy thứ tình cảm này. Còn Lục dục là sáu điều ham muốn, theo nhà Phật, gọi là Lục Căn: Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi, Thân và Ý. Cũng chính là bản thể( thân xác) của con người chúng ta.

    Từ lục dục “Ngộ” ra thất tình, thất tình lại sanh “Tâm”. Tất cả chia làm bảy tầng và lục biến đều có liên quan đến nhau, ta chỉ có thể nói đến nay, con từ từ là suy nghĩ.

    Nhìn bộ mặt đang đăm chiêu của hài tử, lão nhân nói tiếp:
    - Trước khi truyền dạy bộ pháp quyết này, con cần phải điều khiển được sức mạnh tình ẩn trong người. Chứ chưa học được gì mà đã nghẻo như hôm qua thì ta chịu trách nhiệm đâu đó.

    Câu nói của lão ẩn ý biết rõ nguyên nhân sự việc hôm qua, Tiểu Thiên nghe vậy liền hỏi:
    - Bằng cách nào thưa sư phụ? Cả người còn bị “nó” đánh văng ra, huống gì là con.

    Lão nhân hỏi lại:
    - Ngươi không tin vi phụ? Được ta sẽ chỉ cho ngươi thấy điều khiển “nó” bằng cách nào.

    Không chờ Tiểu Thiên nói thêm, lão một tay nắm người Tuyết Lang đang ở gần đó ném xuống vực sâu muôn trượng.

    Hài tử ngẩn người trước động tác của lão, không suy tính nhiều liền hành động theo bản năng lao xuống vực cứu tiểu lang.

    Một người, một thú đang lao nhanh xuống vực. Tình cảnh vô cùng nguy hiểm, tan xác như chơi. Do thân xác Tiểu Thiên nặng, nên rơi nhanh hơn, bắt gần kịp Tuyết Lang. Khi ôm được Tuyết Lang vào lòng thì từ trên vang lên tiếng của lão nhân:
    - Thiên nhi, ta từng nói con là Thiên Thần, có ba đôi vũ dực, giờ là lúc hãy phát huy “nó” không thì toi đấy.

    Sức gió tạt ào ạt vào mặt Tiểu Thiên muốn thét lên nhưng căn bản không được. Cả thân thể nhỏ bé rơi càng lúc càng nhanh, từng mảnh vải trên người như muốn xé toạt ra. Cái chết đang cận kề nhưng hài tử không hề sợ hãi mà thầm nghĩ: “Hứ! Sư phụ mà Thanh Y, Quy Y thì có, người ta chưa chuẩn bị gì đã…”. Nhắm hai mắt lại, Tiểu Thiên tập trung tinh thần vào những điều lão nói….

    ….

    - Aaaaaaaaaaaaaaa….
    Âm thanh la hét của Tiểu Thiên nghe mà chói tai, lão nhân chịu không được nạt lớn:

    - Ngươi có im đi không, bảo vệ bằng hữu còn chưa được mà đòi đánh trời diệt đất, đúng là nói dốc! Ta chỉ thử thách có một tí cũng không làm được sau này còn đòi đánh ai.

    Mọi chuyện đều do lão nhân bày ra, dùm sinh tử mà kích thích ý chí hài tử, từ đó vận dụng sức mạnh trong người theo ý muốn. Nhưng cũng chỉ nhọc công, đến phút cuối lão phải sử dụng thân pháp đưa Tiểu Thiên xuống đất an toàn.

    Nằm trong người lão, Tiểu Thiên mở hai mắt nhìn xung quanh cười hì hì:
    - Thiên nhi biết trước sau gì người cũng cứu con, chỉ còn dùng tí óc cũng đoán ra, vậy đồ nhi cần phải dùng năng lực chứ!

    Nói sao hài tử cũng cải được, lão nhân nhăn mặt định ném nó xuống đất thì Tiểu Thiên đã nhảy lên, từ thân người xuất hiện ba đôi vũ dực xinh xắn bay vút lên trên cao. Ôm Tuyết Lang trong lòng, hài tử cười lớn:
    - Haha! Sư phụ lại bị lừa, Thiên nhi và Tuyết Lang bay một vòng nữa đây. Đã quá, làm thần tiên thật sướng, aaaa…

    Gương mặt thể hiện sư vui sướng của hài tử ánh lên trong nắng, hạnh phúc ấm áp lan tỏa khắp nơi. Một Tiểu Thiên Thần vừa mới thức dậy…

    Hết Chương III

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Tình Vô Lệ (Mới nhất : C4)

    Ae thông cảm đệ viết hơi lâu, nên giờ mới post lên được
    Hic! Viết sao mà khó quá....

    Chương IV: Nhân Duyên

    Năm năm sau…

    - A ha! Ngươi chạy làm gì nhanh thế, chờ ta với Tuyết Lang!
    Tiếng réo gọi của Tiểu thiên.

    Hài tử giờ cũng đã được mười tuổi, thân thể có vẻ cân đối và cao ráo hơn trước, khuôn mặt vẫn có nét tinh ranh, cộng với mái tóc buột kiểu đuôi gà càng giống tiểu quỷ. Còn con tiểu lang vẫn như xưa nay chả lớn lên tí nào, ăn bao nhiu chắc cũng đi hết ra ngoài.

    Hôm nay, lần đầu tiên được theo sư phụ xuống núi, liền lén bỏ trốn đi dạo chơi. Đang hí ha hí hửng rượt theo tiểu lang ở đàng trước, bỗng nghe tiếng ai đang khóc buồn tủi một mình.

    -Híc…híc….

    Tiếng nấc phát ra từ con suối gần đó, người khác khó mà nghe thấy nhưng Tiểu Thiên từ khi theo sư phụ tu luyện đã tiến bộ không ít, có thể nghe được âm thanh cách xa cả trăm dặm.

    Tính thiếu kì trổi dậy, hài tử liền lần theo tiếng khóc bước lại, trong đầu thầm nghĩ: “Ở đây vắng người, chỉ toàn lũ đạo sĩ đáng ghét, ai mà lại khóc lóc kể lể ở đây ta!”

    Bước lại gần nơi đó, một bóng người nhỏ nhắn ẩn hiện. Là một nữ tử bảy tám tuổi đang đưa tay lau nước mắt trên mặt, miệng thút thít thành tiếng.

    Hình qua nữ tử rất đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh tròn tròn, hai má trắng hồng phụng phịu, đôi mắt lay láy ướt át trong mà tội.

    Tiểu Thiên toàn thích xí vào chuyện người khác, liền oanh giọng hỏi to:
    - Con là ai? Vì sao lại khóc ở đây?

    Cái giọng ra vẻ hiểu sự đời làm nữ tử giật mình, đưa mắt nhìn hài tử ở cách đó cũng chỉ khoảng hai ba trượng gì đó.

    Thấy người lạ, nữ tử liền hết khóc, hai mắt tròn xoe quan sát hài tử. Nhìn dáng vẻ bắt chước bậc cao nhân của hài tử làm nữ tử bật cười khúc khít.

    Nguyên, Tiểu Thiên thấy nữ tử nhìn mình liền đưa tay vút cằm mà chẳng có sợi râu nào. Tiếng cười trong trẻo vui tai, hài tử liền cười theo nói:
    - Ta hỏi vì sao lúc nãy con khóc, giờ lại cười? Thật chả ra làm sao, khóc không ra khóc cười không ra cười, đúng là phụ nữ.

    Nữ tử thích thú trước cách nói ra vẻ của hài tử, liền hỏi lại:
    - Ngươi là ai? Sao lại ở đây?

    Đưa hai tay chập lại đàng sau, mắt ngước lên trời, hài tử nói giọng khàn khàn:
    - Ta à! Bộ chưa từng thấy bậc thần tiên hay là mà hỏi, đúng là người trần tục, không trách được!

    Tiểu Thiên thật không biết xấu hổ mới nói như vậy, tự xưng mình là thần tiên ở tích trên kia. Ai mà tin được, nữ tử vẻ mặt nghi hoặc nói:
    - Ngươi mà là thần tiên, tưởng ta là con nít ba bốn tuổi chắc, ta từng nghe sư phụ nói các bậc thần tiên thường rất già, râu tóc bạc phơ. Chứ đâu như ngươi, mái tóc già trẻ cũng không phải, râu cũng không có mà đòi làm người lớn.

    Lời lẽ sắc xảo, không có chỗ sai, hài tử nghe vậy đỏ mặt cãi bừa:
    - Ai nói ta không có râu! Chỉ là ta thấy vướng mới cạo đi, còn ta không già đương nhiên là do tu luyện thần công Cãi Lão Hoàn Đồng. Mà ta hỏi ngươi trước còn chưa trả lời, đã hỏi lại. Dù ngươi không phải trẻ ba bốn tuổi nhưng cũng nhỏ hơn ta, thật không có tôn ti trật tư. Chắc sư phụ không dậy dỗ ngươi mới ra đây khóc một mình.

    Nghe hài tử nhắc đến nỗi đau lúc nãy, nữ tử khóc òa, khóc tức tưởi:
    - Hu…hu….hu…ứ…ứ

    Âm thanh thảm thiết càng ngày gào thét thêm, như muốn bứt tử người khác. Tiểu Thiên hồi trước từng nghe sư phụ bảo đừng bao giờ chọc giận phái nữ, không thì sẽ có chuyện, nghĩ lúc này thật đúng như vậy. Muốn chết cũng chả xong, chạy đi thì thật là mất mặt.

    Chẳng biết làm sao, bịt hai lỗ tai lại mà vẫn nghe tiếng khóc của nữ tử, ghét quá hài tử thét lớn:
    - Có im đi không, ông tổ ngươi chưa có chết, khóc gì mà như đưa đám.

    Nữ tử không những không nghe mà còn khóc lớn hơn, áp cả tiếng của Tiểu Thiên. Mắng không xong thì lạy lục, hài tử ra sức năn nỉ:
    - Muội muội xinh đẹp ngoan nào, đừng có khóc nữa, xấu lắm. Ca ca cho kẹo ăn nè…

    Nói đoạn lấy trong người đồ ăn vặt mà sư phụ từng cho đưa nữ tử. Lời dụ trẻ cũng đã thành công, nữ tử hết khóc đưa tay đoán lấy, ngọc thủ hai người chạm vào nhau bất giác nắm chặt lại nhìn nhau cười.

    Đây là lần đầu tiên Tiểu Thiên cho đồ người khác, cảm nhận được hạnh phúc của người đối diện nên cũng vui lây. Nhìn nụ cười má núm đồng tiền cộng với hai chiếc răng nanh của hài tử, nữ tử cười toe téo nói:
    - Ca ca, huynh làm ca ca muội nhé. Từ nhỏ muội đã mồ côi được sư phụ nuôi nấng trong sư môn, chỉ trừ người ra còn mọi người thì không có ai yêu thương muội cả, luôn ức hiếp muội…

    Khuôn mặt nhìn mà tội, Tiểu Thiên cảm thấy nhũi lòng, hoàn cảnh gần giống nhau nên cũng dễ đồng. Với lại có người gọi ca ca sao không khoan khoái cho được, hài tử liền an ủi:
    - Ngoan nào, đừng buồn nữa, để ca thổi sáo cho nghe chịu không.

    Nữ tử gật đầu, lắng nghe khúc sáo đang được Tiểu Thiên thổi lên. Âm thanh du dương trong trẻo vang lên, mang theo tất cả buồn phiền tan biến vào trong hư không, nữ tử cảm giác quên đi hiện tại, lạc vào thế giới thần tiên bay bổng cùng trời đất. Mọi chuyện trên đời cứ như giấc mơ, tiếng sáo lúc trầm lắng theo tiếng gió, lúc vui tươi như nước suối reo,… khúc Nhân Duyên.

    Gặp nhau là đã có duyên, dù muốn dù không tất cả vì nhân.

    Khi Tiểu Thiên cất tiếng sáo mọi vật lặng yên hòa theo âm thanh, gió lạc nhẹ trong nắng, cây kẽ lay theo người, người và thiên nhiên hòa làm một…

    Dừng lại, nhìn nữ tử đang còn lạc hồn theo dư âm của tiếng sáo, hài tử hỏi nhẹ:
    - Thấy hay không, nếu muốn ca sẽ dạy muội thổi sáo, khi nào buồn thì thổi lên, mọi buồn phiền liền tan biến hết…

    - Ùm! Ca dạy muội đi, ca ca cho muội cây sáo luôn được không, muội không có sao thổi…
    Đưa tay chỉ cây Khuyết Sáo của hài tử, khuôn mặt hơi ướt át làm nũng của nữ tử. Sợ Tiểu Thiên không đồng ý, mắt của nữ tử ngấn lệ sắp khóc, miệng mấp máy nghe như tiếng nấc.

    Tiểu Thiên không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ lại rất sợ nước mắt của nữ tử. Họ mà khóc lên thì trời có sụp xuống cũng không thôi.

    “Hôm nay ta xui xẻo, ai đời tự dưng đi làm người tốt với một nữ tử. Đúng là xui mà…” Bụng bảo như vậy, nhưng hài tử lại nói:
    - Thôi, thôi! Đừng có khóc, mới tí đã nước mắt ngắn mắt dài, ca ca của muội đồng ý, được chưa!

    Đoạn cầm Khuyết Sáo trao cho nữ tử, khuôn mặt Tiểu Thiên có vẻ tiếc nuối nữa muốn cho nữa lại không. Đương nhiên vật bất ly thân ai mà muốn cho người mới quen, còn chưa biết cả tên. Nhưng không hiểu sao, hài tử cảm thấy rất thích muội muội dễ thương này. Cái cách làm nũng và mít ướt rất đáng yêu kiến người khác khó mà cầm lòng được.

    Thích thú với cây Khuyết Sáo vừa mới được tặng, trong rất đẹp và khác với những cây sáo bình thường, nữ tử liền khen vài câu lấy lòng người ca ca tốt:
    - A! Ca ca thật tốt, muội biết ca thương muội mà, cây sáo thật đẹp làm sao, ủa nó có tên là Huyết Tiểu Thiên à!

    Thấy nữ tử hỏi như vậy, hài tử đáp lại:
    - Không! Đó là tên của ca ca, được khắc trên đó, còn nó có tên là Khuyết Sáo.

    - Hihi! Tên của ca ca thật ấm áp, còn tên muội là Vân Mộng, che lắp cái tên mặt trời nhỏ kia.
    Nét hồn nhiên, vui tươi của nữ tử làm Tiểu Thiên quên đi cái việc mất của, dịu giọng nói:

    - Ùa! Muội là mây đương nhiên có thể che khuất mặt trời nhỏ, nhưng nhớ đừng có đánh mất cây Khuyết Sáo đó. Sư phụ ta từng nói: Sáo còn thì người còn, sáo mất thì người cũng mất…

    Gật đầu lia lịa, nữ tử mạnh miệng nói:
    - Muội hứa với Thiên ca sẽ không cho ai đụng vào nó, nếu nó mất thì ca sẽ chết, mà ca chết thì muội sẽ rất buồn và hối hận…

    Câu nói chí tình và thật lòng của nữ tử khiến hài tử hạnh phúc khi có muội muội như vậy:
    - Hà! Muội nói như thế chẳng khác nào ta bắt nạt muội, chỉ cần muội quí trọng nó là được. Ca ca hứa sẽ không để ai ăn hiếp muội muội, chúng ta móc tay làm giao kèo!

    Chuyện nghéo tay chỉ có ở trẻ con, nên nữ tử vui vẻ nhận lời, hai ngón út vừa móc lại Tiểu Thiên nói lớn:
    - Ai mà làm sai lời hứa là con rùa đen.

    Có vẻ không hiểu câu nói đó, nữ tử hỏi lại:
    - Ơ! Sao lại làm con rùa đen, mà không làm con khác.

    Tiểu Thiên nói bừa:
    - Thì con rùa đen sống dai như sư phụ ta đó, lão là một con Đại Hắc Quy.

    “Tiểu quỷ, ngươi nói ai là Đại Hắc Quy, dám đem lão sư phụ ngươi ra đùa thật lớn mật. Đợi khi về ta xử trí ngươi thế nào, còn không mau theo ta đi về muốn ở lại nói dóc à!” Âm thanh của lão nhân từ đâu truyền đến tai hài tử, khiến nó giật mình mặt mũi nhăn nhó không vui:
    - Đúng là tào tháo mà, vừa mới nhắc đã… ta còn chưa chơi được gì đã kêu về….

    Nhìn biểu hiện đó, nữ tử cảm thấy khó hiểu:
    - Tào tháo nào, ca ca nói ai vậy.

    Vì tiếng của lão nhân chỉ mình hài tử nghe thấy, nên nữ tử nói hỏi vậy, căn bản không biết có chuyện gì. Lấy tay xoa đầu nữ tử, Tiểu Thiên cười nói:
    - Không có gì! Ca ca phải về đây, muội ở lại học cách thổi sáo nhé. Khi nào gặp lại thì muội thổi cho ca nghe…

    Không nói hết lời, sợ nữ tử lại khóc lóc khi chia tay, hài tử dụng phân pháp biến mất trước cái nhìn thán phục của nữ tử. Tiểu Thiên như làn gió vừa mới đến đã đi khiến người có cảm giác tiếc nuối, sự cô đơn khi không còn “gió”…

    Cảm giác bâng quơ, nhớ nhìn ảnh ấy, cái khuôn mặt, giọng nói ấy làm nữ tử chịu không được thở dài chán nản. Vừa chỉ mới gặp nhưng nó tựa như đã ngàn năm, ai biết được cảm giác trong lòng ta.

    Đưa Khuyết Sáo lên đôi môi, hai mắt nhắm nghiền nhớ lại âm thanh đó, tiếng sáo ấy… khúc Nhân Duyên lại được tấu lên. Khúc nhạc nghe một lần thì sẽ không bao giờ quên, cầm sáo trên tay nữ tử không cầm nhạc phổ vẫn có thể thổi. Vì khúc Nhân Duyên… duyên đến duyên đi ta nào biết… chỉ biết dư âm của nó mãi còn…

    ….

    - Ta nói ngươi thật không biết nghe lời, mới lơ một chút đã lẻn đi, còn đi dụ dộ con gái mà người ta, để mất cây Khuyết Sáo. Đồ không biết xấu hổ như ngươi lại là đệ tử ta, thế mới có chết không cơ chứ!
    Giọng nói giễu cợt, chế nhão hài tử của lão nhân khiến Tuyết Lang bên cạnh cũng đồng tình cười hí hí lên vài tiếng.

    Hai hiếp một, thật không công bằng, Tiểu Thiên hậm hực nói:
    - Ờ! Người có đệ tử tu luyện Ngộ Tâm Quyết đến tầng thứ sáu, còn người cũng chỉ mới được ngón tay đến tầng thứ bảy…

    Vút râu cười hà hà, Thanh Y chân nhân mỉa mai:
    - Thì ngươi cũng thua ta một tầng, vẫn còn chưa chạm được tầng thứ bảy, đồ nhi đòi hơn sư phụ sao.

    Nói vậy chứ, thật ra lão cảm giác rất khoan khoái và đắc ý. Vì ngay cả trưởng môn hiện thời của Thiên Đạo đạt được tầng thứ ba là cùng. Còn lão nói chạm được tầng thứ bảy, chứ thật chất còn chưa nhích lên được tí nào.

    Khi giao đấu với Tiểu Thiên phải nhờ đạo hạnh lâu năm và kinh nghiệm lão mới thắng được nó, nếu không chỉ dựa vào sự biến hóa, kì ảo của pháp quyết mà không dùng nội lực thì còn lâu mới thắng được hài tử.

    Nói về thiên tư của Tiểu Thiên thì không ai có thể sánh bằng chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã tu luyện đến tầng thứ sáu. Việc mà ngay cả lão nhân cũng không thể nghĩ tới, kì tài thì có nhiều nhưng kì tài hiểu được chữ “Ngộ” thì rất ít. Tiểu Thiên là một trong số đó, cái tâm trong sáng không vẫn đục, thích lo nghĩ cho người khác của nó ít ai có được.

    Còn nói về nội lực thì căn bản hài tử không cần, trong cơ thể nó ẩn chứa một sức mạnh không ai có thể tưởng tượng nổi. Chỉ biết khi nó bùng phát thì thiên địa đều phải biến sắc, dù việc tu luyện hiện tại Tiểu Thiên không được tiến triển cho, còn thiếu hỏa hầu khi vận dụng pháp quyết.

    Tay nhéo mũi Tuyết Lang một cái, hài tử mắng nhỏ:
    - Còn ngươi, đi ăn trộm đồ mà không rủ ta, chỉ được cái tham ăn là giỏi.

    Tiểu lang không chịu cắn cắn hài tử lại mấy cái. Do di chuyển bằng phi kiếm nên lão nhân mới bồng hài tử sợ nó bay nhảy lung tung, không cản thật lại ngay chứ ý cho người khác thì không hay. Thấy thế lão nhân nói lớn:
    - Hai ngươi có yên đi không, muốn rớt chết à. Đến nơi còn không mau xuống, định để ta ẵm đến khi nào…

    Giờ đã đến nơi, hài tử tung người xuống đất nhìn xung quanh. Nơi đây có vẻ hoang sơ chỉ toàn là cát và cát, giống như sa mạc, có thể là một cồn cát nhỏ.

    Không khí ảm đảm và tĩnh mịch của nó khiến hài tử cảm thấy buồn chán, cất giọng:
    - Sư phụ, ở đây chẳng vui tí nào, vậy mà người nói dẫn đồ nhi xem trò vui, chán….

    Cốc lên đầu một cái, lão nhân nói:
    - Ngươi chỉ biết phá, chờ đó, chút sẽ có trò vui cho ngươi xem, nói không chừng ngươi lại xen vào nữa…

    Lời lão vừa dứt thì hai nhân ảnh lù lù xuất hiện ngay trước mặt họ. Hai người đi rất nhẹ nhàng, không hề gây mộ tiếng động, khiến hài tử và lão nhân không cảm giác sự có mặt của họ, cứ như bọn họ biết độn thổ.

    Hài tử chăm chú, tròn xoe hai mắt nhìn hai kẻ lạ vừa mới đến. Một trong hai kẻ mới đến, dường như là hòa thượng, tuổi cũng gần đất xa trời, râu tóc cọc trọc, khuôn mặt hình chữ điền, đôi tai dài đến cằm trông giống đức phật. Mặc bộ cà sa màu nâu, có vài chỗ lủng lỗ hoặc chấp vá trong nhếch nhác như ăn xin khiến hài tử phải phì cười.

    Kẻ còn lại có vẻ trẻ hơn, nhưng cũng chắc sắp xuống lỗ, vì cái tướng xiên xẹo như say rượu ngã khi nào cũng không hay. Ban đầu thì nhìn giống một kẻ say, nhưng bộ quần áo sang trọng cộng với đôi mắt hút hồn như có mê lực khiến kẻ khác phải e dè, kính nể.

    Qua đôi mắt mừng rỡ như gặp được cố nhân của Thanh Y chân nhân, cũng đủ biết hai kẻ mới đến là người quen. Không để hai người đó mở lời nói trước, lão nhân đã ứng tiếng nói:
    - Haha! Hai lão già mắc dịch giờ mới đến, để ta phải chờ lâu.

    Lão hòa thượng tươi cười nói lại:
    - Thanh Y chân nhân đừng trách, lão nạp còn phải giải quyết cái bụng mình đã.
    Ý nói đi mà đi ngoài.
    Lão say bên cạnh cũng lên tiếng:
    - Ta thấy lão chỉ mới đến, đợi chưa chắc lâu bằng ta đi giải quyết con sâu rượu trong người.

    Một người thì “đi” ra ngoài, một ngoài thì “đi” vào trong, lại “đi” chung với nhau, câu chuyện thật hài khiến Tiểu Thiên muốn ôm bụng mà cười lăn. Nhưng đành nhịn khi thấy lão nhân đang trừng nhìn mình. Hài tử đã từng nghe sư phụ kể về họ.

    Một người là hòa thượng, sớm đã phi thăng thành tiên. Vốn là người của Tiên Giới nhưng vì chịu không được sự gò bó, hờ ơ trước cái ác của chúng nhân trên ấy nên thoát ly xuống trần sống như người thường. Dùng pháp lực của mình cảm hóa chúng sinh, tiêu diệt cái ác, sống tự tại theo năm tháng, tụ tại thân. Nói là tu tại thân chứ chả có ngôi chùa hoặc miếu nát nào dám nhận lão, vì lão tu nữa chay nữa mặn, phá giới như cơm bữa chủ yếu là ăn mặn, hiệu Vô Giới cũng từ đó mà ra.

    Người còn là người của ma tộc thuộc ma giới, từng là thủ lĩnh của vạn ma thống trị tam giới một thời. Nhưng không hiểu sao sau này lại ly khai tất cả trốn tránh thế sự, sống ẩn dập ở đâu đó, nghe đâu vì một chữ “tình”. Người này cũng sớm có thể trải qua độ thiên mà lên Thiên Môn, chắc số phận luôn gắn với chữ tình mà không muốn lên đó, luôn say xỉn để quên đi chữ Tình trong lòng. Tên chỉ có hai chữ: Vong Tình. Kẻ vô tình đã là điều đáng sợ, nhưng kẻ có tình mà thành vong thì càng đáng sợ hơn…

    Hai người này đạo hạnh ai nấy đều cao cường, khó mà ước lượng hết, cũng có thể khiến trời nghiêng đất lỡ. Tính cả lão sư phụ Tiểu Thiên vào thì người trong giới chân tu gọi bọn họ là Tam Thánh. Ý nghĩa tên gọi này không phải vì thân phận hay địa vị của họ, mà do ở những việc họ làm.

    Một kẻ xấu nhưng không không ác, một hòa thượng nhưng không phải là thần, một người mà ma nhưng không tà. Dù là yêu, ma, nhân, tiên,… đều phải kính trọng bọn họ.

    Đứng trước hai vị thế ngoại cao nhân, Tiểu Thiên không cảm thấy sợ hãi mà còn thích thú nhìn chằm chằm.
    Lại còn định lên tiếng trêu chọc bọn họ, nhưng Thanh Y chân nhân đã chuyển thân nhìn Tiểu Thiên nói:
    - Họ là bằng hữu của ta, còn không mau qua chào hỏi bậc tiền bối.

    Hài tử liền chấp tay, vái bọn họ một cái rồi nói:
    - Tiểu bối Huyết Tiểu Thiên xin ra mắt nhị vị tiền bối, có gì lỡ lời mong ai nhị vị giơ cao đánh khẻ.
    Đoạn nhìn hai lão nói:
    - Tà bất thắng chính, nhưng chưa chắc đã thua, giữa thắng và thua còn có một chữ “hòa”. Nếu không hòa vì sao chính tà mãi còn, cũng giống nhau hai vị sư phụ, có lão hòa thượng mà không có lão say thì thật là chán, đúng không….

    Nguyên, hai lão thường vì chuyện chánh tà mà đấu đá với nhau, lời của Tiểu Thiên có ý nhắc khéo hai lão vì sao phải theo thói đời, cứ tranh chấp mãi không thôi. Mọi chuyện lúc được lúc không, đâu có theo ý mình, cưỡng cầu làm gì.

    Lão nhân vốn sợ hài tử lắm lời nói bậy bạ, ai ngờ nó biết rào trước đón sau, còn nói đúng tâm tư của mấy lão già kia. Đưa mắt nhìn hai lão, Thanh Y chân nhân cười mỉm nói:
    - Ta cũng muốn nói điều đó từ lâu, không ngờ tiểu đồ đệ đã biết ý mà nói khéo.

    Được lão nhân khen, hài tử đắc ý nói tiếp:
    - Không dám đâu, người có dạy Thiên nhi điều đó mà đòi tranh giành…

    Lời bông đùa của nó làm hai lão già kia cười khanh khách nhìn lão nhân đầy tiếu ý. Thanh Y chân nhân đỏ mặt, thấy mình thất thốt, liền nạt ngang:
    - Ngươi thật lắm chuyện, nói một câu là được, ai cần câu thứ hai của ngươi, còn không mau ra kia chơi để chúng ta nói chuyện.

    Làm bộ mặt xấu xí, không vừa ý của mình, Tiểu Thiên giả giọng lão nhân nói:
    - Lời thật mất lòng, thí chủ nghe không thông cũng đừng trách bần đạo nhiều chuyện…

    Cười hắc hắc ôm tiểu lang chạy đi, hài tử khiến lão nhân mất mặt, nhưng cũng cảm thấy vui khi tính cách hai người không khác gì là mấy. Hai lão kia vẫn cười cười, Thanh Y chân nhân hừ nhẹ một tiếng nói:
    - Hai lão ôn dịch đến không để phải cười, xem mười năm không gặp mấy lão tu luyện đến đâu.

    Từ xa, hài tử đang chơi đùa với Tuyết Lang, nghe mấy lão sắp đánh nhau, liền nhao lên nói lớn:
    - A! Hay quá, có chuyện vui coi rồi, sư phụ mau bắt đầu đi, để đồ nhi còn cổ động cho người…

    Tiếng nói của nó vừa đến tai ba lão, đã thấy mỗi người đứng một chỗ, phương vị của họ tạo thành một hình tam giác trên đất. Từ người bọn họ một quả cầu chân khí được vận ra bao bọ khắp người. Màu sắc quả cầu của từng người khác nhau, không ai giống ai, dám chắc không phải yếu.

    Thanh Y chân nhân sử dụng Ngộ Tâm Quyết di chuyển chân khí đi khắp cơ thể. Lại nói đến Ngộ Tâm Quyết, bộ pháp quyết này chia làm bảy tầng và lục biến dựa trên thất tình dục lục mà luyện thành. Mỗi tầng tượng trưng cho một màu sắc và tình cảm. Cụ thể:

    - Tầng thứ nhất: thanh sắc, Hỉ( vui)

    - Tầng thứ hai: tử sắc, Nộ( giận)

    - Tầng thứ ba: lam sắc, Ai( buồn)

    - Tầng thứ tư: chàm sắc, Cụ( khổ)

    - Tầng thứ năm: lục sắc, Ố( ghét)

    - Tầng thứ sáu: hoàng sắc, Dục( tham muốn)

    - Tầng thứ bảy: huyết sắc, Ái( yêu)

    Còn lục biến chính là ngũ hành sinh khắc( Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ) và Tâm. Mỗi loại đều có đặc thù riêng, khó ai mà có thể học hết được.

    Lão nhân đã tu luyện đến thứ sáu nên ánh sáng phát ra từ quả cầu đương nhiên là hoàng sắc. Ánh vàng lấp lánh trong đêm trong tạo cảm giác huyền ảo, khiến người khác cảm thấy tham muốn, dục vọng trong người bốc lên không thể kiền chế được.

    Đó cũng là đặc điểm khiến cho Ngộ Tâm Quyết khó mà luyện thành, vì nếu không cẩn thận để chính thứ tình cảm ấy điều khiến dẫn đến bán thân tất toại, vô cùng nguy hiểm với người tu luyện.

    Bên kia, lão hòa thượng Vô Giới cũng đã đạt đến cảnh giới vô ngã của nhà phật. Toàn thân phát tán hồng sắc chân khí, ánh sáng mập mờ ẩn hiện cảm giác nóng cháy vô cùng, như thiêu đốt tất cả thành tro.

    Đó là pháp quyết chân truyền của phật gia “Âm Dương Quyền”, có nguồn gốc từ Phật Môn, một trong ba phái chân tu hiện thời. Nhưng nghe đâu đã thất truyền từ lâu, chưa có ai tìm thấy và luyện thành.

    Bộ công quyết này chí âm chí dương, vô cùng bá đạo, một khi sử ra khiến quỷ thần cũng biến sắc. Nhưng muốn tu luyện, điều đó cũng không phải dễ, cần phải có sức chịu đựng hơn người. Chỉ có những kẻ chịu được hỏa ngục trong dung nhan và hàn băng ngàn năm mà không chết, mới có thể tu luyện. Lão hòa thượng trước mặt là một ví dụ.

    Cạnh đó, lão say như bừng tỉnh, dáng người nghiêm trang uy phong khác hẳn dáng vẻ say khước ban nảy. Hai mắt như ánh áo sáng lên trong đêm, màn hắc sắc từ người tỏa ra bao trùm lấy không khí xung quanh. Nó như muốn nuốt chủng mọi vật vào đó.

    Nếu đoán sai không, thì đó là “Y Ma” pháp lực đầy tà ám, hắc khí của ma tộc. Trong ngàn năm trở lại, chưa ai có được năng lượng tối cao và hùng mạnh như vậy. Có thì cũng phải mất, để có nguồn năng lượng khổng lồ kia, lão đã phải bỏ công tìm kiếm truyền nhân cho nó. Vì loại thần công này có điểm hết sức kì dị. Người tu luyện sẽ không được gì mà còn phải để kẻ hút hết tinh lực của mình, nếu không sẽ bị chính nguồn năng lượng kia bất tử.

    Theo như sư phụ của Tiểu Thiên, thì lão say đã truyền hết toàn bộ năng lượng cho ai đó, sao giờ vẫn có thể vận dụng nó. Điều đó cũng thật khó hiểu, nên chờ diễn biến tiếp theo sẽ ra sao.

    “Ầm” Âm thanh chấn động bốn bề, tiếng động do ba lão già đối chưởng với nhau mà tạo thành. Một làn sóng xung kích lan ra một diện rộng khiến cát bụi tung bay mù mịch. Ba đôi chưởng áp vào với nhau không ngừng xung động, ánh sáng cũng theo mà tỏa ra khắp nơi.

    Cảnh tượng thật hoành tráng, âm thanh va chạm giữa luồng chân khí bao lan người ba lão vang lên không ngớt. Nó hóa thành hình người như sương khói ảo ảnh giao chiến với nhau. Ba người, ba ảo sương, cuộc tỉ thí diễn ra vô cùng sống động, dù họ đang đứng bất động, hai mắt nhắm nghiền.

    Cuộc giao đấu diễn ra một hồi lâu, không ai thắng ai, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi. Đột nhiên, trên khuôn mặt Thanh Y chân nhân nhăn nhún có vẻ đau khổ, miệng ứa vài giọt tiên huyết. Theo suy đoán, lão nhân vì quá cầu thắng đã không chuyên tâm dẫn đến hoàng sắc trong cơ thể chạy loạn, tham muốn trong cơ thể bùng phát. Cố gắng áp chế để rồi gây thương tích cho chính mình

    Tình hình vô cùng nguy kịch, ba người đang giao đấu nội lực, nếu một người không kiểm soát được bản thân bị tổn thương dẫn đến ngộ nạn cả ba. Thanh âm giao chiến ngày càng kịch liệt, các luồng sáng như đang nổi loạn vùng vẫy thoát ra ngoài cơ thể ba người.

    Khuôn mặt ba người lúc này rất khó chịu, lúc xanh lúc đỏ chuyển sắc liên tục, mồ hôi ướt cả áo, tay chân run run cơ hồ không thể chịu đựng thêm nữa. Duy trì càng lâu càng nguy hiểm, vào thời khắc sinh tử ai có thể nói trước được, khí huyết đảo lộn tình trạng hồn thoát xác sắp bắt đầu…

    Trước mắt Tiểu Thiên là hình ảnh sư phụ đang từng bước đến quỷ môn quan, sao nó có thể đứng yên cho tử thần đoạt mạng người thân nhất. Mắt nó ran rát như muốn rách cả ra, một màu đỏ ngầu trong đó, cơ thể không tự khống chế được nữa, luồng sức mạnh bí ẩn trong người như đang ra sức cắn phá các kinh mạch, thôi thúc hài tử hướng về ba nguồn sức mạnh kia.

    “A” Hét lên một tiếng, thân hình Tiểu Thiên bỗng chốc bay vút lên cao, hàn phong dưới chân cuồn cuộn xoay tít như bóng xe phong vũ, hai cánh tay như thần long giáng chưởng mạnh mẽ từ trên xuống hướng về tam đỉnh.
    Dòng chân khí màu sáng trắng trong người hài tử tỏa ra bao phủ tất cả vào trong. Khi vào chạm vào ba quả cầu sức mạnh kia thì như giao chiến với nhau, từ từ nuốt chủng lấy cả ba.

    “Rầm…rầm…rầm” Sau tiếng động vang trời là thân người ba lão già lảo đảo trên không trung rơi xuống, tiên huyết phun ra đỏ cả mặt đất, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch không chút huyết sắc. Nhìn chung tình trạng vô cùng thê thảm, giữ được mạng là may lắm rồi.

    Còn Tiểu Thiên không biết bị làm sao, thân người nằm yên trên đất như đang ngủ. Chẳng lẽ đã chết, chỉ là không biết… một vài dấu hiệu sự sống đã chứng là không. Hơi thử đứt đoạn như không có, không biết đang sống hay chết.

    Gắng ngượng đứng dậy, ba lão già lần bước lại về hướng hài tử xem xét tình trạng của nó ra sao. Lão hòa thượng Vô Giác chậm rãi bắt mạch Tiểu Thiên, nét mặt mừng rỡ nói:
    - Không sao rồi, chỉ là mất sức mà thiếp đi thôi, đừng lo…

    Nói đừng lo chứ, trong thâm tam lão đang rất hoảng sợ, sợ có chuyện gì lại xảy ra với hài tử thì…..
    Lão say Vong Tình cũng đã lên tiếng:
    - Hài tử đã cứu mạng ba chúng ta, không lo sao được.

    Thanh Y chân nhân thấy đệ tử mình đã ổn cũng phần nào yên tâm, tự trách mình:
    - Cũng tại ta, nếu không vì cầu thắng thì đâu dẫn đến tình trạng này…

    Lão hòa thượng Vô Giới nghe vậy liền an ủi:
    - Chúng ta là người có phải thần đâu, không trách được, âu đó cũng là duyên, nếu lão không mang theo hài tử đi theo thì ba chúng ta giờ này đã là thành quỷ dưới kia.

    Lão say Vong Tình cũng tươi cười nói tếu:
    - Haha! Làm quỷ thì ba chúng ta cũng phải đánh tiếp chứ.

    Đưa mắt nhìn nhau cả ba lão già đồng thanh cười lớn như chưa có chuyện gì xảy ra.

    Hai mắt âu yếm nhìn Tiểu Thiên trong lòng Thanh Y chân nhân, lão say Vong Tình nói:
    - Ta thấy hài tử rất được, muốn nó làm đệ nhi của mình, được không lão già?

    Lão hòa thượng Vô Giới cũng có ý đó, đưa mắt nhìn lão nhân đầy thâm ý, chờ đợi.

    Đứng suy nghẫm một lúc, Thanh Y chân nhân thở dài nói:
    - Hà! Ta cũng không muốn hai lão dính vào chuyện này, nhưng hai người đã có duyên với nó cũng đành vậy…

    Nói đoạn đem số phận của Tiểu Thiên kể cho hai lão. Nghe xong mặt hai lão ai nấy cũng đều đăm chiêu suy nghĩ, sự im lặng được chìm lâu vào thời gian. Đưa mắt nhìn hài tử nằm ngủ mà nụ cười vẫn nở trên môi, cuộc đời nó sau này sẽ vô cùng trắc trở, biết bao chông gai và thử thách đang chờ đón….

    Con tiểu lang nãy giờ đứng yên, quan sát mọi việc, cũng nằm yên bên cạnh Tiểu Thiên thin thít.

    Một lúc sau, lão hòa thượng Vô Giác lấy tay xoa đầu hài tử nói:
    - Hai ta đã có duyên với Thiên nhi thì cứ theo số phận vậy, chuyện sau này do hài tử tự quyết định, chúng ta theo ý nó mà làm…

    Lão say Vong Tình đáp tiếng:
    - Khà! Ngươi không nhớ câu thứ hai hài tử nói đã tự nhận chúng ta là nhị vị sư phụ, vậy cần gì phải bàn cãi nữa. Chuyện sau này cứ để sau này, Huyết Tiểu Thiên phải tự đi trên con đường của nó đã chọn…

    Nheo mắt nhìn hai lão già còn lại thì cả ba bật cười sảng khoái. Phút chốc bốn bóng đen biến mất trong đêm…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/S: Xong tẹo này ae ý kiến dùm nha
    Lần sửa cuối bởi HuyếtTiểuTà, ngày 30-05-2008 lúc 20:31.

  4. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Tình Vô Lệ( Mới nhất : C5 )

    Một bi chán đời vậy, buồn quá đi thui

    Chương V: Đại Hội Thiên Ý



    Mười năm sau…

    Dưới chân núi Lãnh Phong là đạo quán Thiên Đạo, nơi này thật rộng lớn! Rộng đến hàng trăm mẫu rượng, nhà cửa san sát nhau nhưng rất quy củ và theo trận đồ được dày công thiết kế vô cùng phức tạp. Bề ngoài đạo quán không có vẻ gì là bí hiểm, ngọa hổ tàng long, nhưng nếu ai tự tiện xâm phạm không khỏi kinh ngạc khi phát hiện trận đồ này được thiết lập như một vòng phòng vệ khổng lồ và vững chắc. Và khó thoát khỏi nơi đây, không chừng còn phải bỏ xác lại.

    Thiên Đạo phân thành Ngũ Môn: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chấn giữ các vị trí quan trọng theo phương vị hình ngôi sao năm cánh. Và cũng theo đó mà phân thành ngũ hệ, mỗi một hệ đều có người đứng đầu, gọi chung là Ngũ Nhân. Mỗi người bọn họ đều là bậc cao thủ hiện thời, pháp lực cao cường và có rất nhiều đạo pháp.

    Trong Ngũ Môn thì Kim Môn là nơi nổi tiếng tập trung nhiều môn sinh, đạo pháp nhất không chỉ ở đó còn là nơi chế tạo ra tiên khí cho bổn môn. Nhưng không phải vì thế môn sinh các hệ khác ít đi. Do các hệ luôn tương sinh tương khắc, bổ trợ lẫn nhau trong chiến đấu. Vì thế môn sinh các hệ cũng phải giới hạn đệ tử, tạo thế cân bằng cho Ngũ Môn.

    Môn sinh Thiên Đạo không phân biệt nam nữ giàu nghèo, thân phận thấp kém hay cao sang mà dựa trên tư chất và bản tính mỗi người được thu nhận. Nghe thì dễ vậy chứ, thật ra muốn được thu nhận phải trải qua rất nhiều thử thách đầy cam go. Không biết bao nhiêu người đã bỏ cuộc giữa chừng. Khi được nhận vào chưa hẳn đã xong, môn sinh còn phải khảo sát thêm một lược chọn ra người phù hợp với từng hệ. Nên việc thu nhận đệ tử ở đây vô cùng khắc khe.

    Lúc này tất cả môn sinh Thiên Đạo đều tập trung trong đại đường nghe chưởng môn thông báo về việc tham gia đại hội Thiên Ý lần này. Môn sinh không đươi ngàn người, ai nấy đang to nhỏ, xốn xao như cái chợ làng.

    Chưởng môn phái Thiên Đạo Địa Lôi chân nhân lớn tiếng nói:
    - Mọi người im lặng.

    Giọng lão áp cả tiếng mọi người, tiếp lời:
    - Hôm nay, ta triệu tập mọi người để công bố danh sách người tham gia đại hội Thiên Ý lần này. Ai có tên bước lên phía trước:

    Người thứ nhất: Lam Vũ, người đại diện Kim Môn tham gia lần này.

    Người thứ hai: Vân Mộng, thuộc Mộc Môn.

    Người thứ ba: Phong Thủy, đệ tử kí danh của Huyền Cơ sư đệ.

    Người thứ tư: Phong Hỏa, môn sinh của Hỏa Môn

    Người thứ năm, đồng thời là người cuối cùng: Lãnh Y, đệ tử thứ hai của Trương sư đệ.

    Năm người, năm gương mặt vừa bước lên mọi người vỗ tay, kêu la ầm ĩ.

    Bước đi đầu là tên Lam Vũ, tuổi hai mươi bảy, khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy cao ngạo phách lối ít thiện cảm. Hắn là đại đệ tử và đồng thời cũng là con ruột của chưởng môn Địa Lôi chân nhân, người đứng đầu Kim Môn. Vì Thiên Đạo không cấm kết hôn, nên ai cũng có thể cưới vợ sinh con miễn sao không ảnh hưởng đến việc tu đạo là được. Cũng một phần là do ảnh hưởng của lão Thanh Y thượng nhân đã đặt ra điều đó.

    Tên Lam Vũ kiêu ngạo cũng là lẻ thường, trong lớp trẻ so về địa vị và võ công ai có thể sánh bằng hắn. Không những thế, lại được mỹ nhân Lãnh Y để ý lúc nào đã kè kè đi bên cạnh. Lúc này nàng cũng đang đi bên cạnh hắn, gương mặt xinh xắn dễ nhìn, rất được lòng đồng môn, là đệ tử yêu của Trương Nhạc chân nhân tu luyện Thổ Môn.

    Phía đối diện là hai anh em song sinh Phong Thủy và Phong Hỏa. Bọn họ giống nhau như hai giọt giống, không khác nhau là mấy. Tuổi chừng hai ba, cũng thuộc lại dễ coi không xấu cũng không đẹp, hai mắt ti hí liến láo nhìn xung quanh trông rất hoạt kê. Tính tình cũng hiền hòa, vui vẻ rất dễ gần, có điều Phong Hỏa nóng tính hơn không được điềm đạm như người anh Phong Thủy.

    Cũng vì thế mà Phong Thủy được Huyền Cơ chân nhân nhận làm đệ tử kí danh, tu luyện hệ Thủy. Còn Phong Hỏa theo Thiên Tà chân nhân, thuộc hệ Hỏa. Hai anh em thường rất đi chung với nhau, tình cảm của họ dành cho nhau cũng rất sâu đậm ít ai được như thế.

    Người cuối cùng bước lên là Vân Mộng, mười bảy tuổi, thuộc hệ Mộc. Khi nàng vừa bước lên cả căn phòng như yên lặng, mọi người không ai nói một lời nào. Họ không dám thở mạnh trước nàng. Vì Vân Mộng là một đại mỹ nhân, sắc đẹp của nàng không ai có thể sánh bằng. Mắt phượng uốn cong, hàng mi dài đẹp đẽ, hai má trắng hồng, đôi môi chúm chím hé mở khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng.

    Nếu không có cây Khuyết Sáo bên cạnh thì ai nghĩ nàng là cô bé Vân Mộng năm xưa, hay khóc nè, làm nũng. Nhưng giờ nàng đã lớn, đã là nữ thần trong lòng mọi người chỉ có thể đứng xa chiêm ngưỡng chứ không thể chạm vào. Không Vân Mộng kiêu kì khó gần mà thật ra nàng ít nói, ít dao du nhiều với mọi người. Và lý do quan trọng hơn cả là ánh mắt biết giết người của Nhược Lang sư thái, lão nương là sư phụ nàng. Bà là người thân, người mẹ, người đã nuôi nấng nàng từ nhỏ, người nàng yêu quí.

    Rất nhiều người để ý đến Vân Mộng, ngay tên Lam Vũ cũng vài lần mở lời nhưng nàng đều từ chối. Hẳn trong lòng nàng đã in sâu hình bóng ai, mới từ chối người anh tuấn nhất Thiên Đạo là hắn. Người đó là ai, chỉ nàng và Nhược Lang sư thái biết được.

    Khi chưởng môn ra hiệu cho năm người lui về thì mọi người mới bừng tỉnh, hết mơ mộng đây đó. Địa Lôi chân nhân hắng giọng nói:
    - Như mọi người đã biết đại hội lần này qui tụ anh tài của các phái, bọn họ đều là bậc kì tài thời nay khó mà biết được ai không số họ sẽ nắm giữ chức minh chủ lần này, nên chúng ta cần phải chuẩn bị kĩ càng không được sơ xuất như lần trước. Đại đệ tử Lam Vũ lần trước để thất thủ trước người của Ngọc Nữ, nay lại được tham gia không tránh khỏi lời dị nghị, bàn tán. Do đó nếu ai có khả năng đả bại một trong năm người kia đều có thể lên thách đấu dành quyền tham gia đại hội.

    Giọng lão sang sảng tất cả đều nghe thấy nhưng mọi người đều ai lặng, căn bản bọn họ đã có chủ ý trước. Vì những người tham gia lần này đã được thi đấu, chọn lựa trong mỗi hệ. Chờ một lúc lâu, thấy không ai lên tiếng phản đối, Địa Lôi ra lệnh giải tán.

    Bên trong đại đường lúc này còn lại mười người gồm: Ngũ Nhân và năm vị đệ tử lúc nãy. Địa Lôi chân nhân ánh mắt nhìn xa xăm, dặn dò:
    - Tham gia đại hội lần này mọi người nên thẩn trọng, thanh danh phái Thiên Đạo phụ thuộc hoàn toàn vào chuyến đi lần. Ta là thân chưởng môn, nhưng không thể phát huy hết sở học của bổn môn, khiến bổn môn ngày càng đi xuống, lấy làm hổ thẹn với bậc tiên nhân đời trước

    Ngừng một lúc, lão tủi ngủi nói tiếp:
    - Thiên, Huyền sư đệ ở lại chấn giữ phòng bọn tà ma đến quấy nhiễu. Còn Nhược, Trương sư đệ dẫn hơn trăm người lên đường đi sớm kẻo không kịp. Thôi mọi người đi chuẩn kị hàng trang đi về vừa, giờ cũng không còn sớm nữa. Ta cũng phải lên thỉnh an sư tổ….

    Nhắc đến sư tổ bọn đệ tử có vẻ rất thích thú, hiếu kì vì họ chỉ nghe nói chứ bao giờ được diện kiến, không tưởng lão sư tổ là người thế nào. Còn Ngũ Nhân lại tỏ ra chán nản, sợ hãi không muốn gặp lão Thanh Y thượng nhân.

    Trong tâm trạng sầu não, Địa Lôi chân nhân đang định bước đi thì nghe tiếng Vân Mộng nói nhỏ:
    - Chưởng môn sư bá, người có thể cho con đi theo được không?

    Nàng chưa từng xin ai điều gì, nay không biết vì cớ gì lại lên tiếng đòi đi theo chưởng môn. Mọi người ai nấy đều sửng sốt, cảm thấy kì lạ. Địa Lôi chân nhân thắc mắc hỏi lại:
    -Con theo ta lần gì?

    Vân Mộng im lặng không trả lời, mặt hoa đỏ bừng vì bối rối liếc sang sư phụ cầu cứu. Hiểu ý Nhược Lang sư thái truyền âm nói với lão:
    - Sư huynh cứ cho nó đi theo… gặp “ca ca”.

    Địa Lôi chân nhân không hiểu lời lão nương, vị “ca ca” nào! Lão nghi hoặc nhìn Vân Mộng, nàng làm gì có người thân, sao giờ lòi đâu ra vị “ca ca” kia. Lão định hỏi lại thì liền nhớ đến “tiểu quỷ” bên cạnh sư tổ. Cũng là vị “tiểu sư thúc tổ” mà Ngũ Nhân đều phải ngán sợ.

    Lên gặp sư tổ, lão cũng chỉ sợ “tiểu sư thúc tổ” quỷ quyệt kia, nay có người cầm chân được “tiểu quỷ” định đồng ý thì tên Lam Vũ đã chen ngang:
    - Sư phụ đi đường ắt sẽ vất vả, đệ tử và Mộng muội mong được đi theo hầu hạ người.

    Lời lẽ khéo léo, hắn định nhân cơ hội này đi chung với mỹ nhân và lấy lòng nàng. Biết mình là con ruột, nói vậy ắt hẳn lão không thể từ chối. Ai ngờ Địa Lôi chân nhân biết ý nghiêm ngọng nói:
    - Các ngươi nên đi chung với mọi người học hỏi kinh nghiệm.

    Ý lão đã quyết, Vân Mộng buồn bã trừng mắt nhìn tên Lam Vũ, khiến hắn không dám ngẩng mặt lên. Lại thêm tiếng cười chế giễu của hai anh em nhà họ Phong càng làm hắn xấu hổ, tức sôi bụng.

    Thấy đệ tử đang buồn rầu, Nhược Lang sư thái vuốt tóc an ủi:
    - Mộng nhi đừng buồn, sư bá lần này lên đó mời vị “ca ca” của con tham gia đại hội Thiên Ý đó.

    Vân Mộng ngớ người, không tin đó là sự thật, liền hỏi dồn:
    - Sư phụ, người nói có thật không? Người không nói dối Mộng nhi đúng không? Huynh đúng sẽ tham gia đại hội lần này đúng không?

    Thấy nàng quan tâm như thế, lão nương mỉm cười bí ẩn:
    - Đến lúc đó con sẽ biết! À mà có phải Mộng nhi nhà ta về nhà chồng đâu, sao lại lo lắng đến thế.

    Vân Mộng đỏ mặt, xấu hổ lí nhí nói:
    - Người… không thèm nói với sư phụ đâu!

    Hai người đối đáp bằng cách nhép miệng nên không ai có thể nghe thấy. Nếu không tên Lam Vũ mà nghe được cuộc đối thoại cũng chết vì ghen tị. Không còn việc gì nữa, mọi người tản ra chuẩn bị hành trang lên đường.

    Địa Lôi chân nhân một mình đứng trong đại đường, âu sầu lẩm bẩm:
    - Không biết lần này lên sẽ bị “tiểu sư thúc tổ” làm gì đây…

    Đoạn nghĩ đến những trò phá rối của “tiểu quỷ” đó mà ớn lạnh sống lưng, tay chân run nhẹ sợ hãi.

    ….

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/S: Góp ý dùm cái đê.....

  5. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Bài viết
    127
    Xu
    0

    Tình Vô Lệ( Mới nhất : C5: Phần cuối)

    Mấy chương này chán chán, mong ae đọc hết dùm....

    Hướng thẳng lên núi, lần theo đường mòn đến sơn động, nơi cư ngụ của lão sư tổ Thanh Y thượng nhân. Địa Lôi chân nhân không sử dụng phi kiếm hay thân pháp mà đang đi bộ. Chân bước nhanh thoan thoát cứ như đang cưỡi gió chạy, không nghe được cả tiếng bước chân. Lão như sợ đánh động người trong núi, đi ngày càng nhanh chỉ còn thấy thân nhân mập mờ trong nắng.

    Cuối cùng lão đến nơi, đứng trước cửa động đưa mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm ai đó. Quang cảnh nơi đây không thay đổi gì nhiều, giờ đang là mùa hạ, chim thú rỉ tai nhau hót ríu rít, tiếng lao xao vang lên không ngớt. Khiến mọi người cảm nhận sự yên bình nơi đây.

    Không dám ở lâu, Địa Lôi chân nhân bước vào trong diện kiến Tam Thánh. Bọn họ đang tĩnh tọa trên đá, khuôn mặt ai nấy đều phản phất một nụ cười. Dường như mười năm không làm các lão già đi, mà ngược lại, trẻ hơn so với trước kia, cứ như ăn phải đào tiên lấy được mấy chục năm tuổi xuân.

    Địa Lôi chân nhân bước lại, dập đầu trước họ kính cẩn thưa:
    - Đệ tử Địa Lôi thỉnh an sư phụ và nhị vị tiền bối.

    Giọng lão hơi rung, Tam Thánh mở mắt ra hiệu đứng dậy, lão Thanh Y thượng nhân vút râu buồn bã nói:
    - Mười năm, mới đã mười năm, cũng đến lúc “tiểu quỷ” xuất sơn tham gia đại hội Thiên Ý lần này.

    Vô giới hòa thượng ngồi bên cạnh cười khà khà tiếp lời:
    - Lần trước người của lão để thua phái Ngọc Nữ, nay muốn phục thù à? Haha! Ta nói trước, “tiểu quỷ” kia mà tham gia đại hội Thiên Ý lần này có lắm trò vui để xem.

    “Trò vui” mà lão nói khiến ba người còn lại phải rùng mình, không biết “tiểu quỷ” sẽ gây ra chuyện gì. Lão Thanh Y thượng chân có phần tức giận chỉ Địa Lôi nói lớn:
    - Chỉ tại ngươi, lần trước xin ta một viên Địa Hoàng nâng cao tu vị, vậy mà cũng để thua, thật mất mặt sư môn.

    Giọng lão như quát tháo, Địa Lôi chân nhân im lặng không nói. Quả thật, năm xưa lão đã xin sư tổ một viên Địa Hoàng cho đại đệ tử Lam Vũ, nhưng không ngờ thằng nghịch tử vì chút nhan sắc mà thất thủ trước phái Ngọc Nữ, dẫn đến thất bại trong lần đại hội kì trước.

    Vong Tình ma nhân toát mồ hôi nói nhanh:
    - Lão đừng nói gỡ, chúng ta còn phải đi Đông Hải tìm hiểu Tây Phương Thần Pháp một chuyến. Thôi! Mau đi nhanh, không lại có chuyện với “tiểu quỷ”, không chừng nó bắt ở lại thì gây…

    Lão hòa thượng ứng tiếng đồng ý:
    - Ừ! Lần này đi không biết bao giờ sẽ trở lại, có thể là mãi mãi…

    Thanh Y chân nhân thấy hai người sắp phải đi xa, giọng buồn buồn nói:
    - Hai lão không nói một câu với “tiểu quỷ” sao?

    Ý lão muốn ngăn cản hai người, không muốn rời xa họ. Vô Giới hòa thượng mỉm cười nói lại:
    - Có duyên ắt sẽ gặp lại, chúng ta phải đi đây.

    Lời vừa dứt hai lão đã biến mất, thân ảnh còn lưu lại mập mờ nhưng người thì đã đi xa. Hai người vừa nói đi khỏi đã nghe tiếng Tiểu Thiên chửi rủa từ xa:
    - Hai lão già mắc dịch, chết toi đi mà rủa người ta. Nhớ đó lần sau gặp lại sẽ biết tay nhau…

    Nghe giọng hài tử, Địa Lôi chân nhân run bắn người lên, không dám ngẩng đầu quay lại nhìn. Đủ thấy lão sợ vị “tiểu sư thúc tổ” đến thế nào. Thanh Y thượng nhân lên tiếng gọi:
    - Thiên nhi, con vào đây.

    Vài lời bực tức phát ra, Tiểu Thiên thoáng cái xuất hiện trước hai người. Đưa mắt thấy Địa Lôi chân nhân đang cúi đầu, lên tiếng hỏi
    - Địa Lôi, ngươi sợ ta ăn thịt hay sao mà người run cầy sáy, đến nhìn cũng không ngẩng mặt lên.

    Lão không dám trái lời, mắt hướng lên, đờ người ra nhìn Tiểu Thiên. Trong mắt lão không phải là một hài tử mười tuổi, “tiểu quỷ” đã lớn, là một thiếu niên cường tráng. Tuổi đôi mươi, tuấn mĩ vô cùng, đôi mắt trong như nước, người vận bạch y, mái tóc bạch kim lấp lánh như những vì sao đồng sắc. Khắp người toàn màu trắng, ánh lên sự thanh khiết thuần túy của mây trời. Có thể nói người trước mặt lão là một Thiên Thần.

    Địa Lôi chân nhân sửng người, không dám tin trên đời này có người hoàn mỹ đến thế. Nụ cười tà mị trên môi Tiểu Thiên như hớp hồn người, có phần giống Tà Thần. Thấy lão như mất hồn, Tiểu Thiên cười hì nói:
    - Tiểu điệt nhìn gì mà ghê thế, định ăn tươi nuốt sống ta à. Chắc ngươi sợ ta lắm?

    Nghe chàng nói lão càng run lẩy bẩy nói:
    - Dạ không có, “tiểu sư thúc tổ”… người…

    Địa Lôi chân nhân mất hẳn uy phong, khí thế bậc chưởng môn một phái. Biến đổi hoàn toàn thành con người khác, sợ sệt trước Tiểu Thiên, đến nói cũng lắp bắp.

    Vỗ vai lão vài cái, Tiểu Thiên rất đắc ý ra vẻ ta đây nói chầm chậm:
    - Thì! Không sao, đến Tam Thánh còn phải ngán sợ, muốn đuổi ta đi cho khuất mắt họ. Nhưng ngươi cũng không còn phải sợ đến thế.

    Thấy đệ tử lớn lối đến thế, Thanh Y thượng nhân nạt lớn:
    - Ngươi bớt lời được không? Mau giải mê hương Hồng Phấn cho hắn….

    Địa Lôi chân nhân nghe vậy run cầm cập, nhìn Tiểu Thiên nói:
    - “Tiểu sư thúc tổ” người đừng đùa với tiểu điệt.

    Hồng Phấn là mê hương khiến người phục trở nên háo sắc điên cuồng, cái vỗ vai lúc nãy mục đích là phóng mê hương vào người lão. Thấy lão khẩn trương như thế Tiểu Thiên an ủi:
    - Ngươi đừng lo, nó không phát tán ngay đâu, chờ khi xong đại hội Thiên Ý lần này ta sẽ giải dược cho.

    Thật đúng là hiếp người quá đáng, Tiểu Thiên biết trước sẽ được xuất sơn tham gia đại hội Thiên Ý, liền ra tay khống chế Địa Lôi chân nhân. Với ý định không hay trong lòng, chàng cười hi hi nói:
    - Đáng lẻ ngươi phải cảm ơn ta mới phải, lần trước cũng nhờ ta mà ngươi mới tiến đến tầng thứ tư Ngộ Tâm Quyết. Hắc! Xong vụ này ngươi cũng đạt được tầng thứ năm cho mà xem.

    Địa Lôi chân nhân chột dạ nghẫm nghĩ lời chàng nói: “Lần trước nằm liệt giường cả tháng trời mới dậy nổi. Không biết lần này chịu bao nhiêu khổ ải đây”. Dù sao cũng được nâng cao tu vị nên lão cũng không kháng lại.

    Thanh Y thượng nhân ra hiệu cho lão ra ngoài chờ. Còn lại hai người, lão Thanh Y thượng nhân cảm khái nói:
    - Lần này ngươi đi không biết là hung hay cát, nhưng nhất thiết phải cẩn thận, lòng người vô cùng hiểm ác khó mà lường hết được, nên nhớ việc cũng phải suy nghĩ chín chắn, không được hành động hồ đồ lỗ mãng, nhưng một khi đã làm thì không được hối hận. Dù có hối hận cũng phải cắn răng mà chịu đựng…

    Lão nói một hồi nhìn lại Tiểu Thiên quát:
    - Ngươi nghe chưa, “tiểu quỷ”.

    Chàng không trả lời, bước lại gần đưa tay so chiều cao hai người, cười châm chọc nói:
    - Sư phụ thấy không, Thiên nhi cao hơn người cả cái đầu, sau này kẻ nào bắt nạt người, cứ nói với con. Bất kể hắn là ai, đến ông trời đồ nhi cũng xử lí.

    Buồn cười, lão lo cho chàng mà chàng lại lo ngược. Không biết mười năm tu luyện, võ công chàng tiến bộ đến mức nào mà phách lối hơn người. Xem ai không ra gì, đến cả ông trời cũng đòi lôi xuống đánh đập.

    Không bận tâm với lời châm chọc đó, lão nghiêm mặt nói chuyện khác:
    - Như con đã biết, Ngộ Tâm Quyết bao gồm Thất Tình và Lục Biến. Nhưng đó không hẳn đã hết, mấy năm gần đây ta đã ngộ ra được còn có Ngũ Khí, giờ ta sẽ tặng nó cho con, sau này hãy tự mà ngộ ra…

    Nói đến đây một vật hình lưỡi trăng khyết trong suốt như thủy tinh xuất hiện trên tay Tiểu Thiên, không biết nó chui từ đâu ra. Vật đó dài hơn ba gang, rộng cũng đến một gang tayVà dường như có sự cảm nhau giữa người và vật. Khi chàng biến đổi tâm tính thì màu sắc của vật đó cũng biến đổi theo, lại còn có thể phát sáng, muốn lớn bé chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được ngay.

    Thích thú với món “đồ chơi” trên tay, chàng xăm soi tìm kiếm, tay chạm vào phần cuối thân nắm chặt lại thì các ngón tay xuyên qua “nó”, như động phải một làn nước trong suốt. Xiết chặt năm ngón tay, chàng đã cầm được “nó”, đúng là diệu kì. Khi rút ra thì “nó” liền trở lại bình thường không có chỗ nắm lấy, nhưng khi tay động vào người là vật liền kết hợp thành một khối.

    Đây là một loại thần khí thượng đẳng, “nó” như một sinh vật sống, bay lượn uốn éo xung quang người chàng. Tiểu Thiên thấy thế cười hì hì nói:
    - Sư phụ “nó” có tên gì? Hình như thế đang xem mặt chủ nhân của mình thì phải?

    Thần vật như hiểu ý chàng, tỏa sáng linh ứng, hai chữ “Khuyết Nguyệt” liền hiện lên trong đầu Tiểu Thiên.

    -Khuyết Nguyệt, a hay quá, ngươi hiểu được lời ta nói! Vậy ngươi có muốn theo ta không?
    Chàng thật ngớ ngẩn cứ như đứa trẻ mới lớn khoái chí vì món “đồ chơi” mới. Khuyết Nguyệt run nhẹ lên hiển hiện đồng ý, đồng thời biến nhỏ chui vào người Tiểu Thiên.

    Lão Thanh Y thượng nhân đã biến mất tự lúc nào, như muốn tráng mặt chàng không ra từ biệt. Tiểu Thiên ngó nhìn xung quanh không thấy, buồn bã cất bước đi ra ngoài.

    Địa Lôi chân nhân đứng đợi nãy giờ, thấy Tiểu Thiên bước ra không khỏi thắc mắc hai người đã nói chuyện gì, nhìn chàng không chớp mắt. Cái nhìn dò xét của lão liền bị phát hiện khi đang chăm chú quan sát Khuyết Nguyệt trên người chàng. Giờ “nó” là miếng ngọc bội được vắt lủng lẳng trên lưng quần Tiểu Thiên.

    Không chờ lão hỏi, Tiểu Thiên liền đem ra kheo nói:
    - Cái này là Khuyết Nguyệt, thần khí sư phụ vừa cho ta, cái lão lẩm cẩm nói nào là ngộ ra Ngũ Khí gì đó, lại bắt ta phải tự ngộ ra…

    Chàng thao thao bất tuyệt, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Địa Lôi chân nhân. Phải biết thần khí có sức mạng vô cùng lớn, người có nó không những khả năng dời non lấp, diệt thần giết quỷ cũng không thành vấn đề. Nhưng thần khí xuất hiện từ thời thượng cổ vốn lưu lại rất ít, đếm trên năm đầu ngón tay đã là nhiều, nên rất hiếm người có được. Và bản lảnh kẻ sử dụng phải cao cường thuộc hàng thượng tiên trở lên, mới có khả năng trở thành chủ nhân của thần vật.

    Lão không tin được trước mắt mình là một thượng tiên, chẵng lẻ Tiểu Thiên là người của Tiên Giới. Suy nghĩ mập mờ, khó nhận biết, Địa Lôi chân nhân hỏi:
    - “Tiểu sư thúc tổ”, có thật sư tổ cho người thần khí, vật chí bảo phái Thiên Đạo.

    Tiểu Thiên hách giọng trả lời:
    - Ngươi không tin? Ta hỏi ngươi có bao giờ Huyết Tiểu Thiên này dối chưa?

    Ai mà tin được, năm xưa cũng vì nghe lời chàng mà nằm cả tháng trời không dậy nổi. Lão lắc đầu, rồi lại gật đầu, vừa gật vừa lắc khiến Tiểu Thiên nóng giận nói:
    - Ngươi không tin thì kệ ngươi, ta không quan tâm. Mà ta nói trước sau này đừng có gọi “tiểu sư thúc tổ”, cái tên vừa dài lại không hay, cứ gọi ta là Tiểu Thiên, bằng hữu của ngươi.

    Thấy chàng đang giận lão cũng không dám nói nhiều cứ ầm ừ cho qua chuyện. Vẫn còn cay cứ với lời nói ban nãy của lão, Tiểu Thiên liền phát tiết:
    - Được rồi! Ngươi hãy xem đây, sau này mà không nghe lời ta thì sẽ như cái này…

    Dứt lời Khuyết Nguyệt lơ lửng ngang người chàng, hóa to trở lại và xoay tròn không ngừng phát ra những âm thanh giết người. Thanh kiếm bên cạnh chịu Địa Lôi chân nhân nức vỡ tự lúc nào không hay. Hẳn không chịu được chấn động âm thanh, khi nhận ra thì đã thành tro bụi. Lão kinh hoàng tiếc đến đứt ruột nhưng không dám cương lại.

    Nếu không phải lão nhiều chuyện, lở lời trước tên “tiểu quỷ” thì đâu có đến nổi bị hủy thanh kiếm báu. Đang rầu rĩ không biết lấy vì để di chuyển, liền nghe tiếng an ủi của Tiểu Thiên:
    - Ngươi đừng buồn, thanh kiếm của ngươi rỉ sét quá rồi, cũng không nên tiếc làm gì. Để ta đền thanh kiếm mới, chắc chắn hơn cây kia nhiều, chỉ có điều Ảnh Kiếm mang thuộc tính của hai hệ Kim, Thổ. Ngươi cần cẩn thận khi dùng, giờ thì trích huyết nhận vật đi…

    Đoạn lôi trong người ra cây Ảnh Kiếm trao cho lão, Tiểu Thiên có vẻ rất vui. Phần tà ý hiện lên khéo miệng, làm lão chột dạ lo sợ: “Không biết lại trò gì đây, hẳn không phải ý tốt”.

    Nghĩ vậy chứ Địa Lôi chân nhân vẫn cầm Ảnh Kiếm xem thử, khi chạm thì mới biết đó không phải là thanh kiếm bình thường, cảm nhận được sức mạnh đang tuôn trào trong đó, xông thẳng lên người lão. Đã khai các huyệt đạo trên người, cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh.

    - Hắc! Ngươi đua với ta xem đi bay nhanh hơn.
    Tiểu Thiên vừa nói, Khuyết Nguyệt biến dạng thành một thanh kiếm để chàng phóng lên ngự kiếm bay đi.

    Hình theo bóng dáng của chàng, Địa Lôi chân nhân vẫn chưa hoàng hồn, kêu lên một một tiếng bay đi:
    - Tiểu Thiên, chờ ta với…

    Hai bóng người biến mất vào mây, gió rít từng cơn đượm buồn khi người đã đi xa. Dưới gốc cây, một thiếu nữ đang thì thầm trong gió:
    - Tiểu Thiên, chàng đừng đi!

    Đang bay trên trong Tiểu Thiên nghe tiếng ai đó vang vẳng bên tai, giọng nói rất mơ hồ, gần như không có thật. Giọng nói khuyên chàng đừng rời xa nơi đây để bước vào thế giới bên ngoài, đầy dối lừa và cạm bẫy…

    “Đời là bể khổ!” Để trở thành người, các yêu vật ma thú đều phải khổ luyện tu tiên hóa thần. Vậy con người thật sự đã là người chưa, vẫn chưa! Vì đời là bể khổ, loài người nếm trải nổi khổ để thành người….

    Hết Chương V

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/S: abc, ae cứ ý kiến thoải mái....

    ---QC---


Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status