TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 228 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 1137

Chủ đề: [Sưu Tầm-Full]Quyền Thần - TG: Sa Mạc

  1. #6
    A_A's Avatar
    A_A Đang Ngoại tuyến Già Thiên Thủ
    NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG
    A Đế
    VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN
    Ngọc thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Tiểu Đội Bàn Long Bang
    Bài viết
    40,239
    Xu
    1,691

    Mặc định

    Quyển Thứ Nhất - Mưa Đông Hải

    Chương 6: Thật là một gã quái thai

    Nguồn: Bàn Long Hội

    Bát Trân Các là tửu lâu sang trọng nhất tại Đông Hải thành, cả thảy có ba tầng, giá cả đắt đỏ nơi đây cũng đứng đầu cả Đông Hải thành. Nếu trong nhà không có của ăn của để thì không ai dám tiến vào cửa lớn của Bát Trân Các này, bởi vì một khi ngươi đi vào mà không gọi ra cả chục món ăn thì ngươi cũng sẽ chả có mặt mũi nào mà ngồi lại ăn uống, mà riêng giá của chục món này ít cũng đã phải tới bốn năm lượng bạc, số tiền này đã tương đương với một ngư dân bình thường cật lực làm lụng nửa năm trời mới kiếm được.

    Ở Đông Hải thành, tuy Hàn gia là số một nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không có những gia tộc phú quý khác, mỗi một thế gia đại tộc tuy luôn lấy tộc nhân làm căn cơ lực lượng nhưng hiển nhiên cũng không thể thiếu một nhóm các gia tộc tầm trung hoặc nhỏ dựa vào nó.

    Tầng ba Bát Trân Các, u nhã thanh tĩnh, mặc dù hai bên hành lang cũng có hai ba gian nhã các riêng tư nhưng tại chính sảnh lại vẫn bày ra hai chiếc bàn tròn bằng gỗ lim cực lớn, khách nếu chỉ thuần túy là tới uống rượu thì đều ưa thích ngồi uống tại đại sảnh. Nói cho cùng đại sảnh thoáng đãng rộng rãi hơn mấy gian nhã các nhiều, ở đây chén chú chén anh náo nhiệt lên cũng có cảm giác tự do tự tại hơn hẳn.

    Hàn Nguyên lôi kéo Hàn Mạc lên tầng ba, lập tức có một đám cậu ấm cô chiêu nhao nhao ra đón họ, liên tục chắp tay cười nói:

    - Ngũ thiếu gia tới, Ngũ thiếu gia, đã lâu chúng ta không tụ tập rồi ha.

    Những... người này toàn là cậu ấm cô chiêu con nhà giàu của Đông Hải thành, gia tộc cũng đều phụ thuộc vào Hàn gia cho nên ngày thường tự nhiên cũng không thể không có chút nịnh nọt bợ đỡ đối với con cháu của Hàn gia.

    Hàn Mạc thấy đều là người quen, cười khà khà nói:

    - Tứ ca nói các ngươi đều đang ở đây, ta cũng vừa lúc muốn cùng mọi người tụ tập chè chén vui đùa một chặp nên cũng tới theo. Tới tới tới, ngồi xuống nói chuyện a.

    Lập tức mọi người chia chỗ ngồi xuống, rượu ngà ngà, một gã công tử nói:

    - Ngũ thiếu gia, nghe nói sắp tới Trấn phủ quân lại muốn đi tuần biển, lần này ngài sẽ đi theo chứ? Ta vốn nghe nói, trên biển có một nhóm hải tặc cực kỳ hung hãn, có tới bốn năm chiếc tàu chiến, nghe nói cầm đầu còn là một đại mỹ nữ, ngài ra biển nếu có thể buông tay đem mỹ nữ nọ cướp về nhà làm thiếp thất, nghĩ tới hẳn là một câu chuyện thú vị, ha ha. . . !

    Mọi người đều cười rộ lên.

    Hàn Mạc chớp chớp mắt, bĩu bĩu môi nói:

    - Mỹ nữ? Cả ngày lênh đênh trên biển, đội nắng uống gió thì moi đâu ra mỹ nữ chứ. Hoắc Thu Nguyên, cái loại lời đồn đãi trong dân gian này mà ngươi cũng tin được. Ta nếu ra biển lần này không thấy có mỹ nữ, trở về sẽ lột da ngươi cho bõ tức.

    - Ngũ thiếu gia, ta nào dám gạt ngài.

    Gã công tử tên Hoắc Thu Nguyên có chút gấp gáp trả lời:

    - Đây là chuyện thật mà. Ngài cũng biết anh họ ta hiện ở trong Trấn phủ quân nên cũng đã mấy lần ra biển, bắt được mấy tên hải tặc. Bọn hải tặc kia chính mồm khai như vậy, lại còn vẽ ra nữa. Mỹ nữ đó có được cái danh hiệu mà bọn hải tặc đặt cho là 'Mỹ nhân ngư', có thể được gọi như vậy thiết tưởng nhan sắc của nàng hẳn không đến nỗi nào đi a.

    Hàn Mạc cười khà khà:

    - Đám hải tặc cả đời có thể gặp được đến bao nhiêu nữ nhân cơ chứ, chỉ sợ ngay cả một đầu cá sấu chúa mà ra biển cũng sẽ được bọn chúng xem thành mỹ nữ ấy chứ. Chẳng qua việc này ta sẽ để tâm, nếu quả thật có cái gọi là 'Mỹ nhân ngư' kia, thiếu gia ta nhất định cướp trở về, tới đó ta sẽ mang nàng tới Bát Trân Các cho bọn các ngươi mở mắt.

    Mọi người hoan hô rầm lên.

    Linh đình náo nhiệt, tưng bừng chén chú chén anh, người mời kẻ uống, vô cùng ồn ào vui vẻ.

    Hàn Nguyên tự nhiên sẽ không nói trắng ra bữa rượu này là để cảm kích Hàn Mạc giúp hắn cướp lại Ngọc Hương Nhi về, chỉ nói là tụ tập các huynh đệ chè chén một bữa nên tiếng nói cười liên miên không dứt, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là bình luận cô gái nhà nào kiều đồn phì nhiêu, phu nhân nhà ai bộ ngực cao vút... rượu vào lời ra cực kỳ phóng đãng.

    Hoắc Thu Nguyên đột nhiên cười nói:

    - Ngũ thiếu gia, gần đây ngón tay ngài càng lúc ánh kim càng sáng, chỉ sợ là tài vận sắp tới.

    Những người khác nhao nhao nói:

    - Không sai không sai, Ngũ thiếu gia là Tài thần giáng thế, chúng ta vốn đang tính xem ngày sau thế nào cùng Ngũ thiếu gia ôm hết vàng bạc châu báu của thiên hạ đây.

    - Ôm cái rắm!

    Hàn Mạc buồn bực thốt lên, nâng lên tay phải, thương cảm nói:

    - Thiếu gia ta còn đang lo cái này có phải là mắc bệnh không đây!

    Hắn dùng tay phải sờ sờ tay trái, lại nhịn không được nhè nhẹ gõ một cái, lẩm bẩm:

    - Vô dụng!

    . . .

    Tay phải của Hàn Mạc quả thật khác người.

    Hàn Mạc tay phải trừ ngón cái cùng ngón trỏ thì ba ngón khác có màu vàng sậm, đôi lúc dưới ánh nắng mấy ngón tay này thậm chí còn ngẫu nhiên phát ra ánh kim chói mắt, thật là kì lạ. Đây hoàn toàn là bẩm sinh.

    Chuyện này không biết từ lúc nào đã lan truyền khắp thôn cùng ngõ hẻm ở Đông Hải thành, có lẽ là do hạ nhân trong phủ để lộ ra. Dân chúng đều âm thầm đồn đại rằng đây là dấu hiệu của thần tiên trên trời hạ phàm, nói không chừng còn là Tài thần ấy chứ.

    Riêng Hàn Mạc lại biết rõ ba ngón tay vàng này quả thật có chút sắc thái huyền ảo. Khi hắn ly kỳ xuyên việt một cách hoang đường bởi sự cố lần nọ phát sinh, lúc xuyên việt trở thành thai nhi thì tựa như có cái loại sóng điện não gì đó cùng hắn nói chuyện, nói cho hắn một cái bí mật quỷ dị rằng ba ngón tay vàng kia có thể giúp thực hiện ba nguyện vọng của hắn tại cái thế giới mới mẻ này.

    Thế là Hàn Mạc đã từng thử qua, đã ước để cho hắn trở về thế giới cũ của mình, nhưng ba ngón tay vàng lại chả biết có thể thực hiện cái loại nguyện vọng gì nữa, không những không giúp hắn trở về thế giới cũ, thậm chí hắn đã từng chỉ có một ước nguyện nhỏ nhoi là giúp mình lớn lên tuấn tú tới mức Maria Ozawa nhìn cái là mê mẩn cũng không được nốt.

    Rất nhiều nguyện vọng đều không thành, cho nên Hàn Mạc cảm thấy ba ngón tay vàng này chỉ dung để ngắm mà thôi. Hay có lẽ, thời điểm ngón tay vàng phát huy tác dụng còn chưa tới!

    Nghe mọi người bàn tán những chuyện... trăng hoa chim chuột, Hàn Nguyên cũng đắm chìm trong đó, chỉ có Hàn Mạc là thấy nhàm chán vô vị, hắn cảm giác mấy chuyện đó cũng chả có gì thú vị.

    Nhưng đúng vào lúc này, từ cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân, một thanh âm quái dị kỳ quặc hể hả vọng tới:

    - Mẹ nó chứ, cách cả nửa dãy phố đã nghe thấy một bầy chó sủa nhặng rác cả tai thối cả não, sáng mai đến phải kêu mấy tên nha sai xách Sát uy bổng (gậy dùng để đánh người có tội trong chế độ phong kiến) đi một vòng trên phố đập chết mấy con chó dại chuyên sủa loạn cắn bậy này mới được.

    Nghe tới âm thanh này, Hàn Nguyên là người đầu tiên biến sắc, trong mắt tràn đầy tức giận, khuôn mặt thậm chí tức đến mức văn vẹo, mà mọi người trên bàn rượu đều hơi hơi biến sắc, trừ Hàn Mạc trên khóe miệng chỉ cong lên một tia cười lạnh.

    Ai cũng biết, Tiểu Diêm vương đã tới.

    Oan gia ngõ hẹp a!

    Tiểu Diêm vương tên thật là Tiêu Cảnh, là con một của Quận thủ Đông Hải quận - Hắc Diêm vương- Tiêu Mạc Toản, không thể phủ nhận bề ngoài của hắn cùng thân phận mà hắn tự cho là rất tôn quý của mình khá phù hợp, diện mạo cũng có thể tính là anh tuấn, vóc người cao lớn, mặc vào cẩm y trắng như tuyết, cũng có thể gọi là - Ngọc thụ lâm phong- , cùng dạng người xấu mặt chuột tai dơi mà chúng ta thường hay liên tưởng đến khác rất xa. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà không rõ chân tướng thì người ta sẽ dễ dàng cho rằng hắn là một cái công tử nho nhã lễ độ, nhưng dân chúng Đông Hải thành đều biết đây là một con thú khoác lên bộ da người, dân thường bị hắn hại nhiều không kể xiết, số thiếu nữ nhà lành mà hắn chà đạp đếm cũng đếm mỏi mồm.

    Mang theo bảy tám gã bạn bè chó mượn oai hùm, Tiểu Diêm vương là kẻ đầu tiên xuất hiện trên tầng ba, khinh miệt nhìn đám người Hàn Mạc trên bàn rượu, ve vẩy quạt xếp trong tay nhơn nhơn đi tới một bàn khác trong đại sảnh, cười khùng khục nói:

    - À ừ, đây không phải hai anh em Hàn gia sao? Thật là có duyên nha, ta còn tưởng trên lầu là một bầy chó hoang sủa loạn chứ.

    Đám người Hàn Mạc sắc mặt đều lộ nét oán giận, nhưng phụ thân của Tiểu Diêm vương lại là Quận thủ Đông Hải, Tiêu thái sư đương triều lại càng là gia gia có họ với Tiêu Cảnh, loại thân phận này bất kỳ ai cũng không dám dễ dàng đắc tội.

    Hàn Nguyên lại càng nhịn không nổi, vỗ bàn vươn người cười lạnh:

    - Tổ bà nó, Đông Hải quận này thế mà chả có lấy một địa phương sạch sẽ, ở đây mà cũng nồng nặc rắm thối. Tiểu Ngũ, các anh em, chúng ta đổi đi chỗ khác, tránh không mùi rắm thối làm nghẹt mũi mất.

    Mọi người chuẩn bị đứng dậy, Hàn Mạc lại cười khì nói:

    - Đi đâu đây, đều ngồi xuống.

    Chuyển hướng Tiêu Cảnh cười khà khà nói:

    - Tiểu Diêm vương a, nghe nói ngươi gần đây cho vay nặng lãi, lại bức đến mức khiến mấy gia đình nhà tan cửa nát, ngươi buổi tối đi ngủ không biết có gặp ác mộng không nữa?

    - Ác mộng?

    Tiêu Cảnh cười ha hả, cực kỳ càn rỡ:

    - Thiếu gia ta mỗi tối ôm nữ nhân thơm ngát mà ngủ, kiếm đâu ra ác mộng, cả đêm chỉ có xuân mộng mà thôi. Ngược lại Hàn Tiểu Ngũ ngươi nghe nói giờ vẫn còn chưa biết thịt thà là cái khỉ gì, đáng tiếc đáng tiếc, loại này sao tính là nam nhân được. Để ca ca dẫn ngươi đi vài chỗ hay ho, dạy cho ngươi biết làm thế nào để thành người. . . nga, xin lỗi, là dạy ngươi làm thế nào thành nam nhân.

    Hàn Nguyên nắm chặt nắm tay xung động muốn một quyền đập vỡ mặt Tiêu Cảnh, chỉ có điều trong tộc sớm đã răn đe con cháu Hàn gia không được phép cùng Tiểu Diêm vương chính diện xung đột nên Hàn Nguyên dù nghiến răng ken két cũng không dám manh động.

    Hàn Mạc vẫn cười hì hì như cũ, nhơn nhơn nói:

    - Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, đức hạnh đều cùng một loại.

    - Hàn Tiểu Ngũ!

    Tiêu Cảnh sầm mặt xuống:

    - Ngươi nói gì?, hắn lại nhìn sang thấy Hàn Nguyên đang tức đến toàn thân run lên, cười khùng khục nói:

    - Ta còn nói thật với ngươi, thiếu gia ta cho dù chơi gái cũng là có chọn lọc. Biết cuộc thi hoa khôi lần trước ở Phiêu Hương lầu chứ hả? Hoa khôi nọ da thịt tươi ngon mọng nước, lột ra lại phong mãn đáng yêu chết người, ngươi nếu có hứng thú để lần tới ca ca mang ngươi đi thưởng thức một chút, đích thân ta cùng hoa khôi nọ sẽ biểu diễn cho ngươi xem một cái, đúng rồi, cái hoa khôi nuột nà kia kêu là cái gì nhỉ? Thiếu gia chơi gái quá nhiều, có chút không nhớ được.

    - Thiếu gia, là Ngọc Hương Nhi!

    - Không sai không sai, là Ngọc Hương Nhi, vừa ngọc vừa hương, kiều đồn phì nộn trắng như ngọc. Lúc hứng lên thì giống một con chó cái!

    Tiêu Cảnh phóng đãng cười toáng lên.

    Hàn Nguyên tuy biết là hắn ăn tục nói phét, nhưng là cái kiểu trắng trợn làm nhục đối với người thương của mình thì dù nam nhân tính tình có nhẫn nại tới đâu cũng nhịn hết nổi, hắn đập bàn đánh rầm một cái, bát đĩa bay loảng xoảng:

    - Ngươi đánh rắm!, rồi muốn xông qua thì bị Hàn Mạc kéo lại.

    Thấy Hàn Nguyên nổi giận, Tiêu Cảnh cũng có chút kinh hoảng, hắn biết con cháu trực hệ của Hàn gia người người đều sức trâu lực bò, quả như Hàn Nguyên thật sự động tay động chân thì mười thằng như mình cũng chả bõ bèn gì. Đang sợ hãi, Tiêu Cảnh đã thấy Hàn Mạc kéo lại Hàn Nguyên, hắn tưởng rằng bọn họ không dám động thủ, càng càn rỡ cười sằng sặc:

    - Làm sao? Muốn đánh ta? Tới đây tới đây, có giỏi thì hung hăng đánh thiếu gia một cái xem, coi như thiếu gia xin ngươi đấy, chỗ này này!, nhè nhẹ vỗ vỗ lên mặt mình, Tiêu Cảnh khiêu khích:

    - Đánh chỗ này này, đến đây, xin ngươi đấy!

    Hàn Mạc cười khà khà, thẳng người đứng dậy, hướng mọi người bốn phía chắp tay nói:

    - Chư vị, mọi người cũng đều biết, Hàn gia chúng ta trung quân ái quốc, đối với quan phủ là vừa kính vừa sợ, Tiểu Diêm vương đây đã thành khẩn thỉnh cầu trợ giúp như vậy, ta thật không dám từ chối, xin mọi người nhường đường cho một chút!

    Hắn vừa dứt lời đã dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người giống một con báo săn mồi vọt lên, chỉ hai bước đã đến trước mặt Tiêu Cảnh, một tay vung lên nắm lấy cổ áo Tiêu Cảnh, tay còn lại không chút lưu tình đối với khuôn mặt cũng khá là anh tuấn của Tiêu Cảnh tát loạn lên.

    - Ba ba ba ba!

    Thanh âm không dứt, mọi người trong sảnh đờ người trợn mắt há hốc mồm kinh hãi.

    Hàn Mạc tát cho Tiêu Cảnh đầu váng mắt hoa, tát liền hai mươi mấy cái xong thì năm ngón tay phải của hắn cong lại một nửa, xương ngón tay nhắm chuẩn xác xương sườn Tiêu Cảnh gõ mạnh xuống, chiêu này là hắn ra lực độc ác… ‘Trường Sinh kinh’ gia truyền của Hàn gia tuy không có khả năng làm ra những cái loại nội công kình khí như trong tiểu thuyết võ hiệp gì gì kia, nhưng là sức lực của Hàn Mạc lại được nó rèn luyện một cách chân chính, hắn thậm chí có thể khẳng định chỉ một cái gõ này nếu so về lực sát thương chưa hẳn sẽ so với bị sừng trâu húc vào dễ chịu hơn mấy.

    Quả nhiên, Tiêu Cảnh ăn phải một chiêu này liền kêu thảm một tiếng, tròng mắt trợn trắng như lợn chết, thân thể rũ xuống, khóe miệng đã sưng vều thậm chí còn trào ra bọt trắng.

    Hàn Mạc biết, chính mình một chiêu này đã thương tổn đến xương sườn Tiêu Cảnh, chí ít trong một năm bộ ngực Tiêu Cảnh sẽ thường xuyên đau nhói, cho dù là thần y cũng chỉ có thể đề nghị Tiêu Cảnh chầm chậm điều dưỡng, tuyệt không có khả năng trong thời gian ngắn chữa cho xương sườn Tiêu Cảnh lành lại.

    Đám người bám theo Tiêu Cảnh tới đều bu lại kinh hô:

    - Thiếu gia, thiếu gia!

    Hàn Mạc sửa sang lại áo xống, nhún nhún vai, than thở:

    - Mọi người đều đã nghe rồi đấy, là do Tiểu Diêm vương chính mình đưa ra yêu cầu, xin chúng ta đập hắn, ta chỉ giúp hắn thỏa mãn nguyện vọng. Ta sống đã gần hai mươi năm trời vậy mà cũng lần đầu tiên gặp phải người đưa ra loại yêu cầu này… Aizzz… thật là một cái quái thai!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA - CÓ TA VÔ ĐỊCH

    VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ - VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNG


  2. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,leecong,quangteo,Thiên Hoàng,voma,
  3. #7
    A_A's Avatar
    A_A Đang Ngoại tuyến Già Thiên Thủ
    NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG
    A Đế
    VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN
    Ngọc thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Tiểu Đội Bàn Long Bang
    Bài viết
    40,239
    Xu
    1,691

    Mặc định

    Quyển Thứ Nhất - Mưa Đông Hải

    Chương 7: Khánh thương Quan Thiếu Hà

    Nguồn: Bàn Long Hội

    Toàn bộ khách uống rượu trên tầng ba đều sửng sốt, không ai tưởng nổi Hàn Mạc quả thật dám ra tay, mà lại xuống tay ác độc đến vậy.

    Tâm tình Hàn Mạc lúc này tựa như danh thủ sau khi ghi bàn giúp đội nhà đoạt cúp thế giới, toàn thân hưng phấn, sướng đến tưởng có thể ngay lập tức phi thăng lên cõi tiên vậy, mà đám người chung bàn với hắn lại giống như những fan trung thành nhất của đội bóng khi đó, trong lòng kích động khôn xiết đem Hàn Mạc trở thành thần tượng để mà sùng bái. Chỉ đáng tiếc mọi người vẫn có chút kiêng dè bối cảnh sau lưng Tiêu Cảnh nên không thể sôi nổi hò hét hoan hô như trên sân vận động, chỉ có thể cười nở từng khúc ruột trong lòng, kiềm chế kích động mà tự mình gặm nhấm niềm vui sướng.

    Tiêu Cảnh mất cả nửa buổi mới hồi tỉnh, được đám bằng hữu đỡ dậy. Hắn quả nhiên không hổ là nhân vật được xưng tụng đại gian ác, không hề mở miệng mắng chửi, lại càng không trợn mắt trừng ngươi, chỉ cầm lấy khăn lụa mà đám người theo đuôi đưa tới, lau sạch sẽ bọt trắng quanh miệng, khuôn mặt bị đánh bầm tím nát toét không ngờ còn nở nụ cười méo mó, giơ ngón tay cái lên nói:

    - Hàn Tiểu Ngũ, ngươi. . . ngươi lợi hại, ta đánh không lại ngươi, không hề gì, các ngươi cứ tự nhiên đi về, về sớm một chút a, vị Đại tông chủ kia của các ngươi hẳn sẽ roi to gậy lớn chờ đón mà!

    - Ai nha, Tiểu Diêm vương, sao lại có thể nói thế chứ?

    Hàn Mạc cầm lấy một chiếc khăn ướt trên bàn lau đi vết máu trên tay, nhơn nhơn nói:

    - Ngươi nói vậy giống như là đang trách ta a. Xin ngươi cũng đừng quên đây là việc ngươi nhờ ta giúp đó, ta chỉ tốt bụng giúp ngươi thôi mà. Ngươi lại oán ta như vậy, ta. . . ta vô cùng tủi thân a!

    Tiêu Cảnh vốn đang được đám người đi theo dìu, vừa nhếch nhác rời khỏi chỗ này vừa nói vọng lại:

    - Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ khiến các ngươi hối hận, nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận.

    Nhìn thấy Tiêu Cảnh nhếch nhác đi khỏi, tất cả mọi người cười vang lên, Hàn Nguyên là người sung sướng nhất, kéo Hàn Mạc ngồi xuống, rót cho hắn đầy một ly rượu rồi nâng chén nói:

    - Tiểu Ngũ, ca ca cảm ơn đệ.

    - Tứ ca, tiểu Ngũ sớm đã muốn đập hắn nhưng chỉ tiếc là không tìm được cơ hội, thực không nghĩ đến hôm nay Tiểu Diêm vương lại hào phóng tới mức nhờ ta đánh hắn, xem ra cái gã Tiểu Diêm vương này còn thật sự có khuynh hướng thích bị ngược đãi a.

    Hàn Mạc nâng chén uống cạn, sảng khoái cười rộ lên, việc hôm nay khiến hắn cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn.

    - Ngũ thiếu gia, quá giỏi!

    Hoắc Thu Nguyên nâng chén nói:

    - Bằng khí phách này của ngài, Đông Hải thành không ai bì kịp. Anh em… chúng ta cùng nâng ly kính Ngũ thiếu gia một chén!

    Mọi người rối rít đồng ý, luôn miệng tán tụng, nâng chén mời Hàn Mạc.

    Hàn Nguyên lại gần Hàn Mạc, có chút lo lắng thấp giọng:

    - Tiểu Ngũ, Tiểu Diêm vương trở về chỉ sợ sẽ mách với Hắc Diêm vương, Hắc Diêm vương cũng nhất định sẽ đem việc này nói cho Tam thúc, đệ trở về cứ nói là huynh ra tay đi thôi, đệ vốn là giúp huynh xả ra cục tức, lần này Tứ ca không thể liên lụy đệ.

    Hàn Mạc cười hì hì:

    - Tứ ca, đánh một con chó thì cần gì băn khoăn nhiều như vậy, tới tới tới, uống rượu uống rượu...

    Chợt nghe tiếng vỗ tay vọng lại, một âm thanh sang sảng vang lên:

    - Hảo khí phách, hảo bản lãnh, quả là anh hùng xuất thiếu niên, quá hay, quá hay!

    Mọi người nhìn lại thì thấy trước cửa một gian nhã các xuất hiện một vị nam tử mặc cẩm y trắng tinh, dáng người thon dài đang đứng vỗ tay, tươi cười nhìn thẳng Hàn Mạc.

    Người này nhìn lên cũng không tuấn tú cho lắm nhưng cảm giác đầu tiên mọi người thấy được ở hắn là vô cùng ôn hòa, từ mi thiện mục, ngoại trừ một đôi mắt lại ngời lên nét khôn khéo.

    Hắn mặc dù chỉ thản nhiên đứng trước cửa phòng nhưng lại toát ra một cỗ khí khái phú quý sang trọng bức thẳng tới bàn Hàn Mạc, mặc dù ngồi đây đều là con cháu phú gia nhưng ngoài Hàn thị huynh đệ thì không có người nào bì kịp hắn về cỗ khí đậm chất sang trọng này.

    Người này nhìn qua chỉ khoảng hai bốn hai lăm tuổi nhưng phong cách cực kỳ thành thục ổn trọng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng mang theo mấy phần hàm súc.

    Hàn Mạc cười khà khà nhìn người đó, thản nhiên nói:

    - Chỉ là đánh một người mà thôi, đừng nói cái gì khí phách, cái gì bản lãnh, cũng đừng nói cái gì anh hùng xuất thiếu niên, chỉ làm một việc mà ta thích làm mà thôi., rồi vân vê cằm cười nói:

    - Ngươi là người Khánh quốc sao?

    - Thương nhân Khánh quốc Quan Thiếu Hà, ra mắt Ngũ thiếu gia!

    Người đó cung kính thi lễ với Hàn Mạc, lại chuyển hướng Hàn Nguyên cũng thi lễ:

    - Ra mắt Tứ thiếu gia!

    Hàn Nguyên chắp tay, nói:

    - Quan Thiếu Hà, các anh em đang vui vẻ uống rượu, mời huynh tới cùng uống một chén góp vui với mọi người.

    Nếu là thương nhân bình thường mà nói, có cơ hội kết giao cùng con cháu Hàn gia là còn cầu mà không được, nhưng Quan Thiếu Hà chỉ hơi hơi khẽ cười, nói:

    - Cảm tạ Tứ thiếu gia. Thiếu Hà tại nhã gian cũng đã chuẩn bị chút rượu thịt, hai vị thiếu gia nếu là không chê xin mời tới ngồi một lát, Thiếu Hà vô cùng cảm kích!

    Hàn Nguyên thấy Quan Thiếu Hà chân tình mời mọc, thành ý mười phần, cũng không tiện từ chối, chẳng qua nếu hai huynh đệ đều tới đó hiển nhiên cũng không tránh khỏi thất thố với đám Hoắc Thu Nguyên, hắn lại biết Hàn Mạc vốn cũng không thích thú lắm khi ngồi tán phét với đám Hoắc Thu Nguyên nên nói:

    - Tiểu Ngũ, Quan chưởng quỹ đã có thành ý như vậy, đệ qua đó làm khách đi thôi.

    Hàn Mạc ngồi đây vốn cũng đang nhàm chán vô vị, hắn chẳng thích thú gì mấy vấn đề nhảm nhí không chút ý nghĩa mà đám Hoắc Thu Nguyên sôi nổi bàn ra tán vào, nay thấy Quan Thiếu Hà chân thành như vậy nên gật đầu cười nói:

    - Quan chưởng quỹ đã chân thành như thế, vậy Hàn Mạc xin quấy rầy một chút., lập tức đứng dậy đi tới, theo Quan Thiếu Hà dẫn dắt mà đi vào trong nhã gian.

    Bên trong nhã gian vô cùng ưu nhã thanh tĩnh, một chiếc bàn nhỏ bày đầy rượu thịt, quanh bàn có ba bốn người đã ngồi sẵn, thấy Hàn Mạc tiến vào liền đồng loạt đứng dậy thi lễ.

    Quan Thiếu Hà vung tay nói:

    - Các ngươi đi trước đi!

    Những người này lập tức từ biệt, nối nhau rời đi, Quan Thiếu Hà lại gọi tiểu nhị đặt lấy thêm một bàn rượu thịt thơm ngon rồi mới cung kính mời Hàn Mạc cùng ngồi xuống.

    An vị xong, Quan Thiếu Hà đứng lên nâng chén nói:

    - Thiếu Hà kính Ngũ thiếu gia!

    Hàn Mạc cười nhẹ nói:

    - Ngồi xuống uống đi thôi, huynh đứng lên mời khiến cho nếu ta không đứng lên đáp lễ thì lại bất lịch sự.

    Quan Thiếu Hà cười ha hả ngồi xuống, hai người chạm cốc rồi đều một hơi cạn sạch.

    - Thanh danh Ngũ thiếu gia tại Đông Hải thành vốn là như sấm bên tai.

    Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:

    - Thiếu Hà mến mộ đã lâu chỉ tiếc là chưa có cơ hội gặp mặt, thật không nghĩ hôm nay lại có may mắn mời được Ngũ thiếu gia mấy chén rượu nhạt, quả là tam sinh hữu hạnh.

    Hàn Mạc khoát tay nói:

    - Ta không phải loại người văn nhân nho nhã, huynh cũng đừng có xổ nho ra ở đây đi. Ai cũng biết buôn bán là phải lươn lẹo, huynh mời ta tới đây chắc chắn là có chuyện muốn nói, có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc.

    Quan Thiếu Hà hơi ngớ người một lát rồi cười rộ lên nói:

    - Ngũ thiếu gia quả nhiên là người sảng khoái.

    Hàn Mạc cười khà khà:

    - Quan chưởng quỹ, đừng trách ta không nhắc nhở huynh trước. Tiểu Ngũ trong tộc chỉ là một tiểu bối, không quyền không thế, trong mắt người ngoài chẳng qua cũng chỉ là một cậu ấm con nhà giàu không có bản lãnh gì, cho dù huynh có việc cần giúp đỡ thì hẳn ta cũng không giúp được cái gì.

    - Không dám, không dám!

    Quan Thiếu Hà liên tục nói:

    - Ngũ thiếu gia nói chuyện thẳng thắn, Thiếu Hà vô cùng khâm phục. Thiếu Hà tuy thân là thương nhân, trong mắt người ngoài là phường chỉ biết tới lợi nhuận, nhưng Thiếu Hà bình sanh hâm mộ nhất chính là những người tính tình thẳng thắn như Ngũ thiếu gia đây vậy.

    Hàn Mạc vân vê cằm, cười nói:

    - Vậy đa tạ Quan chưởng quỹ quá khen.

    Quan Thiếu Hà hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

    - Ngũ thiếu gia, Thiếu Hà mạo muội có một chuyện muốn hỏi Ngũ thiếu gia, nếu có mạo phạm còn xin Ngũ thiếu gia thứ tội!

    - Huynh còn chưa hỏi, sao biết là mạo phạm?

    Hàn Mạc cầm lấy một cây tăm xỉa xỉa răng nói:

    - Huynh muốn hỏi cái gì?

    Quan Thiếu Hà nở nụ cười hòa ái tựa gió xuân, nhẹ giọng nói:

    - Không biết Ngũ thiếu gia mỗi tháng nhận được bao nhiêu tiền sinh hoạt?

    Hàn Mạc sửng sốt, không nghĩ tới Quan Thiếu Hà đột nhiên lại hỏi tới loại việc này. Thông thường thì con cháu phú gia đều không cần bận tâm chuyện tiền bạc, nhưng gia quy Hàn gia rất nghiêm, sợ con cháu trong tộc ăn chơi quen nết cho nên tiền sinh hoạt hàng tháng mà con cháu Hàn gia nhận được so với người ngoài tưởng tượng thấp hơn rất nhiều. Lấy Hàn Mạc mà nói, mỗi tháng cũng chỉ nhận được năm lượng bạc, bất quá hắn còn khá một chút ở chỗ Hàn phu nhân thương yêu nhi tử, thường xuyên len lén đưa thêm chút bạc cho hắn, dù vậy Hàn Mạc mỗi tháng tính ra cũng chỉ có xấp xỉ mười lượng, con số này so với dân thường thì đã là một khoản rất lớn nhưng nếu so với những con cháu nhà đại gia tộc khác thì lại ít tới đáng thương.

    Hàn Mạc cười khà khà nói:

    - Tiền sinh hoạt hàng tháng của ta trong mắt Quan chưởng quỹ thì so ra đến cả một cọng lông trên mười con trâu cũng không tới. Thế nào, Quan chưởng quỹ chuẩn bị tiếp tế cho tiểu Ngũ ư?

    - Ngũ thiếu gia nói đùa.

    Quan Thiếu Hà cười ha hả nói:

    - Chỉ sợ dù Thiếu Hà muốn tặng bạc thì Ngũ thiếu gia cũng không để vào mắt a.

    Hàn Mạc thản nhiên nói:

    - Quan chưởng quỹ đã đưa ra câu hỏi này hiển nhiên là có thâm ý, nếu không ngại xin nói rõ thêm một chút!

    Quan Thiếu Hà cũng không lòng vòng thêm, nói thẳng:

    - Không biết Ngũ thiếu gia có hứng thú mở một hiệu buôn hay chăng?

    - Hiệu buôn?

    Hàn Mạc sửng sốt giây lát rồi cười rộ lên nói:

    - Vẫn nói thương trường như chiến trường, nếu ta mở ra thêm một hiệu buôn chẳng phải là sẽ cướp sinh ý của Quan chưởng quỹ sao? Quan chưởng quỹ chả lẽ không sợ tiểu Ngũ giật mối làm ăn ư?

    Quan Thiếu Hà khoát tay nói:

    - Không sợ không sợ. Ngũ thiếu gia nếu quả thật mở một hiệu buôn, Thiếu Hà không những sẽ không mất mối, ngược lại có thể dựa vào phúc của Ngũ thiếu gia cùng nhau kiếm về càng nhiều bạc.

    Hàn Mạc thấy hắn thần tình nghiêm túc, lời nói không giống đùa cợt thì nhíu lông mày hỏi:

    - Quan chưởng quỹ, huynh nói vậy ta nghe không hiểu chút nào.

    - Ngũ thiếu gia, đừng vội!

    Quan Thiếu Hà nhẹ giọng nói:

    - Xin để Thiếu Hà nói rõ đã.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA - CÓ TA VÔ ĐỊCH

    VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ - VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNG

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,leecong,quangteo,Thiên Hoàng,voma,
  5. #8
    A_A's Avatar
    A_A Đang Ngoại tuyến Già Thiên Thủ
    NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG
    A Đế
    VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN
    Ngọc thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Tiểu Đội Bàn Long Bang
    Bài viết
    40,239
    Xu
    1,691

    Mặc định

    Quyển Thứ Nhất - Mưa Đông Hải

    Chương 8: Duy Tài Bất Phá

    Nguồn: Bàn Long Hội

    Quan Thiếu Hà đứng dậy rót đầy rượu vào ly của Hàn Mạc, rồi mới tự rót cho mình , mỉm cười nói:

    -Ngũ thiếu gia, ngài có biết Thiếu Hà kinh doanh buôn bán chính là loại hàng hóa nào không?

    - Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ biết!

    Quan Thiếu Hà cười nói:

    - Tại hạ sở dĩ đứng đầu về mua bán kinh doanh hàng hóa ở Đông Hải Thành không phải là hải sản cá tôm, mà là các loại trân châu, san hô, mã não, đồi mồi...cực kỳ quý hiếm của biển.

    Hàn Mạc “ Ồ... “ một tiếng, nói:

    - Nguyên lai Quan chưởng quỹ lại là một đại thương nhân. Những thứ đồ như vậy nếu không phải là đại phú hào thì cũng không kinh doanh nổi. Thương nhân Khánh quốc ở Đông Hải Thành có rất nhiều, có thể kinh doanh mua bán những loại này chắc cũng không có mấy nhà.

    Quan Thiếu Hà vươn ra ba ngón tay:

    - Ba nhà! Thương nhân Khánh quốc ở Đông Hải Thành mua bán được có bốn mươi sáu nhà, nhưng để hợp tác kinh doanh mua bán các loại bảo vật quý hiếm với Quan thị thì tổng cộng chỉ có ba nhà.

    Hàn Mạc cười hì hì nói:

    -Vậy bạc kiếm cũng không ít a...!

    Quan Thiếu Hà chậm rãi nói:

    -Ở Khánh quốc các vị quan lại, quý tộc chức to thì yêu chuộng sản vật quý hiếm, kể cả các vị cáo mệnh phu nhân , tiểu thư , Nữ quan , ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đều yêu thích những món đồ đó , thậm chí bọn họ còn thích uống loại bột trân châu để có thể giữ được vẻ tươi trẻ, thanh xuân mãi mãi. Chẳng những loại hàng này không lo không tiêu thụ được , mà hơn nữa giá tiền cũng rất cao.

    Quan Thiếu Hà chậm rãi nói tiếp:

    - Nhưng mà, Đông Hải Quận tiếp giáp với Đại Đông Hải, tài nguyên phong phú, người khai thác bảo vật cũng cực kỳ thiếu thốn , hơn nữa những người này đều là người của Hàn gia , bảo vật dưới biển khai thác được phần lớn cũng dâng nộp cho triều đình Yến quốc , nên loại hàng này ở thị trường cũng rất ít. Nghề khai thác trân bảo dưới biển của chúng ta ở nơi này, nói thì sang quý, nhưng so với tiền bán cá thì kiếm được còn ít hơn nhiều! (đoạn này L không hiểu bôi đỏ đây!)


    Hàn Mạc cười hì hì nói:

    -Vậy các hạ để cho tiểu Ngũ mở cửa tiệm buôn bán, hàng chẳng lẽ sẽ nhiều lên? Ta cũng không phải là thần tiên, nên không hóa phép ra trân bảo dưới biển được nha!

    Quan Thiếu Hải nghiêm mặt nói:

    Ngũ thiếu gia mới chính là thần tiên! Ngài nếu như tận tâm muốn làm, hàng hóa tự nhiên là không lo thiếu thốn!

    - Cái gì???

    Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:

    -Các hạ nói xem, hàng từ đâu mà đến?

    Quan Thiếu Hà kiên nhẫn giải thích:

    -Ngũ thiếu gia, theo ta được biết, người khai thác châu ngọc của Hàn gia trước mắt cũng không hơn hai mươi người, hàng năm ra biển mười ba mười bốn lần, thu thập trân châu, san hô cực kỳ ít ỏi. Mà dân chúng thì không được cho phép thu thập châu ngọc, cứ như vậy tự nhiên là không có nguồn cung cấp.

    Hắn dừng lại lấy hơi, đoạn tiếp:

    - Mà biển Đông Hải trải dài tới vạn dặm, bảo vật thu thập được dưới biển không bao giờ hết, nhưng người bình thường quả thật đã là nhiều không tưởng nổi rồi. Ngũ thiếu gia chỉ cần thuyết phục Hàn Tông chủ gia tăng nhân thủ thu thập bảo vật lên mấy lần, sản lượng hẳn là cực kỳ đầy đủ. Trừ đi số lượng nộp cho triều đình , những thứ khác Ngũ thiếu gia cho người thu mua vào, về sau bán lại cho tại hạ với giá cao, cứ như vậy cả hai cũng có thể kiếm được đông bạc như quân Nguyên rồi!


    Hàn Mạc cười híp mắt nói:

    -Ta đây nếu mua bán với ngươi thì chẳng phải trực tiếp đem người của Hàn gia làm cu ly miễn phí cho ngươi à? Quan chưởng quỹ, ngươi đây cũng là quá mức giảo hoạt rồi!

    Quan Thiếu Hà lắc đầu nghiêm mặt nói:

    -Ngũ thiếu gia hiểu lầm rồi. Bảo vật thu thập được của Hàn gia nếu cũng giao cho tại hạ, Ngũ thiếu gia ở chính giữa khẳng định là không kiếm được lợi rồi. Nhưng nếu Ngũ thiếu gia thu mua bảo vật mà Hàn gia thu thập được bán lại cho Thiếu Hà, vậy thì sẽ khác. Về phần ngân lượng thu mua bảo vật Ngũ thiếu gia không cần phải lo lắng, tại hạ có thể trả ngân lượng đặt cọc trước, Ngũ thiếu gia có thể dựa vào số ngân lượng này để đi thu mua.

    Hàn Mạc thở dài nói:

    - Quan chưởng quỹ lời ngươi nói vô cùng hấp dẫn, nhưng mà chỉ sợ rất khó thực hiện. Hàn gia chính là nhà của ta, lẽ nào có chuyện chính mình đi thu mua đồ của nhà mình . Hơn nữa các hạ phải biết rằng, Hàn gia tông chủ trong lòng cũng hiểu được gia tăng nhân số thu thập bảo vật lên mấy lần sẽ mang lại cho Hàn gia chúng ta lợi nhuận khổng lồ, qua nhiều năm như vậy bọn họ chẳng lẽ chưa từng áp dụng? Làm trung gian thu mua, dĩ nhiên ta không hề cố kỵ, nhưng ta chỉ là hạng tiểu bối, há có thể bằng vào lời nói ba xạo là thuyết phục được bọn họ? Quan chưởng quỹ, chuyện này chỉ sợ là không được!

    Quan Thiếu Hà vội vàng nói:

    -Ngũ thiếu gia, người đừng vội...

    Đứng dậy đi tới bên cửa, mở cánh cửa hướng ra phía ngoài nhìn một chút chỉ thấy Hàn Nguyên ngồi uống rượu một mình, còn có mấy người đang uống say, cũng không có người nào chú ý đến bên này, mới đóng cửa, trở lại ngồi xuống, thấp giọng nói:

    -Ngũ thiếu gia, Hàn gia không phải không làm mà bởi vì không tìm được người mua thích hợp. Mặc dù theo ý chỉ của triều đình, Hàn gia không được tự tiện khai thác bảo vật, nhưng mà bây giờ Đông Hải Quận, Đại Đông Hải là của Hàn gia các ngươi, chỉ cần các người ngầm thu thập, không ai có thể phát hiện được, cho dù bị phát hiện, thì triều đình cũng là không thể làm gì . Cuối cùng, qua nhiều năm như vậy, Hàn gia vẫn ẩn nhẫn bất động, không phải là không muốn kiếm lợi nhuận này, thật sự là bởi vì không tìm được người mua.

    À....!!! Hàn Mạc vuốt cằm nói:

    -Ở thị trường mua bán rất nhiều, như thế nào lại không có người mua?

    Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:

    -Tại vì Ngũ thiếu gia chưa biết rõ thôi , đừng xem việc mua bán được rất nhiều, nhưng có thể làm ăn loại này, trong thiên hạ hiện giờ không có nhiều lắm. Mà Hàn gia muốn tuyển chọn người hợp tác, cũng không phải là người bình thường có thể hợp tác được. Thứ nhất là phải người có tài lực khổng lồ , thứ hai người cần mua bán phải thủ khẩu như bình (Giữ bí mật tuyệt đối), quan trọng nhất là mạng lưới mua bán nhất định phải an toàn thông suốt, như vậy mới tránh gặp chuyện không may, tiết lộ cơ mật hàng hóa mà liên lụy đến Hàn gia, ba điểm này thiếu một thứ cũng không được. Tại hạ dám đánh cuộc qua nhiều năm như vậy, Hàn gia thật ra cũng muốn tìm một nhà , thậm chí là quốc gia để có thể hợp tác mua bán, đáng tiếc có thể đạt tới yêu cầu của Hàn gia vẫn không có xuất hiện.

    Dừng một chút, Quan Thiếu Hà rất tự tin nói:

    -Nhưng tại hạ dám cam đoan, Quan thị chúng ta có thể hợp tác làm ăn với Hàn gia!

    Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên, cười híp mắt nói:

    -Quan chưởng quỹ, các hạ rất tự tin, tại hạ thưởng thức ngươi!

    Nhưng ngay sau đó hỏi:

    -Bất quá các hạ làm sao biết Hàn gia một mực tìm người hợp tác mua bán ? Chuyện này ngay cả tại hạ là người của Hàn gia cũng không biết gì cả?!

    Quan Thiếu Hà cười, nhẹ giọng nói:

    - Về phần Hàn gia vì sao phải tìm cho được hàng để mua bán vẫn là câu nói kia, Hàn gia cần bạc hơn nữa số lượng lại cực lớn!

    Hàn Mạc mở trừng hai mắt:

    - Quan chưởng quỹ, ngươi nói những lời này ta vẫn chưa hiểu lắm?! Hàn gia ta là Đông Hải Quận đệ nhất thế gia, hơn nữa lại là gia tộc lớn tự nhiên không lo tới việc thiếu bạc.

    Quan Thiếu Hà lại càng hạ giọng:

    -Hàn gia chỉ lo nghĩ cho thân mình, sống yên ổn tại Đông Hải quận, dĩ nhiên không lo tới chuyện thiếu bạc. Nhưng nếu Hàn gia có ý định hùng bá Yến quốc, nắm giữ sáu quận cũa Yến quốc, vậy thì sự việc sẽ hoàn toàn khác.

    Hàn Mạc bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Quan Thiếu Hà trầm giọng nói:

    -Quan Thiếu Hà lá gan của ngươi to thật, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói! Hàn gia ta một lòng trung quân ái quốc, thiên hạ đều biết, ngươi nói vậy chẳng lẽ là muốn vu cáo Hàn gia ta tội muốn tạo phản à? Ta hiện tại chỉ cần hạ lệnh một tiếng, lập tức có thể tống ngươi vào trong lao ngục, ngươi có tin hay không?

    Thần sắc của Quan Thiếu Hà vẫn bình tĩnh, cười nhạt nói:

    - Ngũ thiếu gia tự nhiên là có khả năng, nhưng Thiếu Hà tin Ngũ thiếu gia sẽ không làm như vậy!

    Hàn Mạc cười lạnh nói:

    -Có đôi khi quá mức tự tin cũng không hẳn là chuyện tốt...

    Quan Thiếu Hà bình tĩnh nói:

    -Nhưng nếu không có tự tin, vậy thì chuyện tốt sẽ không bao giờ có! Người muốn làm đại sự tất phải có khí phách. Ngũ thiếu gia, người mới vừa nổi giận đánh Tiểu Diêm Vương, thật sự là có đảm lược hơn người, Thiếu Hà dám đánh cuộc, Ngũ thiếu gia ngày sau nhất định sẽ trở thành rồng trong loài người (Nhân Trung Chi Long).

    Hàn Mạc nở nụ cười:

    -Khà...khà...khà... Quan Thiếu Hà!! Bổn thiếu gia cũng không so đo với ngươi, ít nịnh bợ một hai câu đi. Hôm nay ngươi đã mời ta uống rượu vậy thì chuyện này ta sẽ không để ở trong lòng, nhưng nếu lặp lại một lần nữa thì đừng trách ta không nể mặt!

    Nói xong Hàn Mạc lập tức phất tay áo, đứng lên mở cửa, cũng không thèm nhìn tới Quan Thiếu Hà, bước thẳng ra ngoài.

    Quan Thiếu Hà nhìn thấy rời đi, khóe miệng ngược lại lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:

    - Nếu là không để trong lòng vì sao lại không truy cứu? Ngũ thiếu gia, ngươi tuổi còn trẻ, mà tâm cơ thật sâu a! Hắc...hắc...Ta sẽ chờ ngươi trở lại!

    Quay chỗ ngồi, vươn ra đầu ngón tay dính rượu, ở trên bàn viết xuống bốn chữ "Duy tài bất phá" (có tiền mua tiên cũng được), chợt ha hả cười một tiếng, phất tay áo lau đi.

    Hàn Mạc ra tới cửa, nhìn thấy trên bàn ai cũng say đến bảy tám phần , ngay cả Hàn Nguyên cũng thế, lập tức đi đến đình chỉ không cho uống nữa, ra lệnh chưởng quỹ của tửu lâu phái mấy tên tiểu nhị đem những tên say rượu kia đưa về phủ, còn chính mình cõng Hàn Nguyên trở về phủ.

    Mệnh lệnh của giống như Thánh chỉ ban ra, chưởng quỹ lập tức phân phó tiểu nhị đem các vị công tử đưa về phủ, cũng may những người này là khách quen, đồng thời cũng biết thân phận của họ nên bọn họ đều được tiểu nhị đưa về bình an.

    Hàn Nguyên say rượu, tự nhiên không thể về Đông phủ, chỉ đành phải đưa về ngủ ở hoa viên của mình , vừa phái Hàn Thanh đi qua thông tri cho Đông phủ nói Tứ thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở Tây phủ .

    Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Mạc vẫn còn đang xyz với Maria Ozawa trong mộng, đã nghe thanh âm lo lắng của Hàn Thanh:

    -Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, lão gia cho gọi người!

    Hàn Mạc vẫn còn say ke, nhìn thấy Hàn Nguyên còn ngủ say như chết bên cạnh, bèn đứng dậy hỏi:

    - Biết vì sao phụ thân gọi ta không?

    Hàn Thanh vẻ mặt đau khổ, gật đầu nói:

    -Hắc Diêm Vương đang ở trong phủ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA - CÓ TA VÔ ĐỊCH

    VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ - VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNG

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,leecong,quangteo,Thiên Hoàng,voma,
  7. #9
    A_A's Avatar
    A_A Đang Ngoại tuyến Già Thiên Thủ
    NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG
    A Đế
    VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN
    Ngọc thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Tiểu Đội Bàn Long Bang
    Bài viết
    40,239
    Xu
    1,691

    Mặc định

    Quyển Thứ Nhất - Mưa Đông Hải

    Chương 9: Hắc Diêm Vương

    Nguồn: Bàn Long Hội

    Bên trong chính sảnh của Đông phủ Hàn gia, Hàn Huyền Xương đang bồi tiếp một vị mặc trang phục quan viên. Mặc dù trà đã sớm dâng lên, nhưng tên quan kia vẫn làm mặt lạnh, ra vẻ âm trầm hờ hững. Hắn trạc năm mươi tuổi, thân hình tráng kiện, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt tam giác láo liên, vừa nhìn đã biết đây chính là một con cáo già âm hiểm xảo quyệt, cũng chính là quận trưởng Đông Hải Quận, Tiêu Mạc Toản. Lão mắc dịch này từ sáng sớm đã mang theo mấy tên nha dịch cầm Sát Uy Bổng mò đến Hàn phủ. Trong lúc Hàn Huyền Xương còn chưa biết chuyện gì, lão ta đã quát mắng tên Hàn Mạc ầm ĩ, làm Hàn Huyền Xương đầu óc mông lung, chỉ đành phải phái người đi gọi Hàn Mạc, một mặt thỉnh Tiêu Mạc Toản vào chính sảnh ngồi chờ, đoạn phân phó hạ nhân dâng trà. Ông ta dù đối với Tiêu Mạc Toản chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng Tiêu Mạc Toản dù sao cũng là người đứng đầu một quận. Hơn nữa, bối cảnh phía sau rất phức tạp, nên chỉ có thể bụng chửi mặt cười, hết sức duy trì nét vui vẻ trên mặt.

    - Quận trưởng đại nhân, mới sáng sớm ngài đã đại giá quang lâm, không biết có gì muốn chỉ giáo?

    Hàn Huyền Xương mỉm cười nói.

    - Đúng là có chuyện xảy ra! Chuyện gì hả? Chính là chuyện lớn đó!

    Tiêu Mạc Toản đảo đôi mắt tam giác, cười lạnh đáp.

    - Hàn đại nhân, Hàn gia các người quả thật không hổ là Đệ nhất thế gia của Đông Hải Quận a! Hàn gia đệ tử hoành hành ngang ngược, bắt nạt con dân, trong mắt không có ai nhỉ?! Vì vậy, ngươi nên quan tâm, giáo dục bọn họ cho tốt. Bổn quan hôm nay đến đây, chính là muốn thay ngươi giáo dục nhi tử!

    Hàn Huyền Xương vừa nghe, trong lòng nhất thời mất hết cả hứng. Ông ta cũng là một người vô cùng xem trọng thể diện, lời này của Tiêu Mạc Toản lọt vào tai, đó chính là nói thẳng bản thân không biết dạy con. Ông nén lửa giận xuống, thản nhiên nói:

    - Quận trưởng đại nhân, những lời này căn cứ vào đâu mà nói thế nhỉ? Gia quy của Hàn gia ta truyền từ liệt tổ xuống đến giờ vô cùng sâm nghiêm, đối với đệ tử trong tộc vô cùng nghiêm khắc, cho dù là khuyển tử cũng vẫn phải tuân thủ quy củ đàng hoàng, nên cần gì đến Quận trưởng đại nhân nhọc công đến đây quản giáo?!

    Hời hợt nhìn Tiêu Mạc Toản, ông tiếp:

    - Quận trưởng đại nhân, hôm qua ngư dân có phái đại biểu đến đây tố khổ với hạ quan về chuyện thuế thương nhân tăng lên quá cao. Giá cá lại xuống quá thấp, như vậy ngư dân có thể mang tâm sinh oán a!

    Tiêu Mạc Toản cũng không thèm nhìn Hàn Huyền Xương, lạnh nhạt nói:

    - Hàn đại nhân, chuyện ấy để sau này nghị luận. Lần trước, ta cũng giải thích qua với ngài rồi. Hôm nay, triều đình muốn thu bạc, mà Đông Hải Quận của chúng ta có tài nguyên phong phú, tự nhiên làm sao có thể không cống hiến, thay Thánh thượng phân ưu?! Thương nhân đất Khánh ở Yên quốc ta kiếm bạc hàng đống như núi, giờ trích ra mấy giọt máu bé tí thì có thấm vào đâu?

    - Quận trưởng đại nhân, người phải đổ máu chính cũng không phải là thương nhân đất Khánh mà chính là dân chúng của Đông Hải Quận ta!

    Hàn Huyền Xương lại nghiêm mặt nói tiếp:

    - Nếu ngươi cứ làm như thế thì dân chúng Đông Hải Quận cũng không còn đường sống!

    - Hàn đại nhân, ngươi nói những lời này là có ý gì?

    Tiêu Mạc Toản lạnh lùng hỏi tới:

    - Ngươi muốn nói ta đây tàn nhẫn bạo ngược ư? Bổn quan chính là quan chức của triều đình mà không phải là người của Hàn gia các ngươi! Bổn quan muốn vì triều đình ra sức làm việc, nhưng ta cũng nghe chuyện nháo sự kia của ngư dân chính là do bàng chi (nhánh phụ) của Hàn gia các ngươi cầm đầu?! Hàn gia các ngươi lại không quản giáo cho tốt mà lại đi chất vấn bản quan à? Khặc...khặc...Hàn đại nhân, ngươi thật quá mức chèn ép khinh người đó!

    Hàn Huyền Xương thường ngày hành sự cẩn thận trước sau, con ruồi bay qua cũng phải quan sát xem nó là đực hay cái. Lúc này, trong lòng cũng không khỏi tức giận, chắp tay nói:

    - Hạ quan không dám! Chẳng qua đây là chuyện thuế má liên quan đến thu nhập của dân chúng, mà Quận trưởng đại nhân lại liên tục tự mình tăng giá. Người Đông Hải tính tình cuồng dã, có gây ra dân biến đối với ngài hay là ta cũng chẳng tốt đẹp gì!

    Tiêu Mạc Toản điềm nhiên đáp:

    - Hàn đại nhân, ngươi đây là đang uy hiếp bổn quan ư?

    Ngay khi song phương đang tận hứng đến bốc hỏa, lại nhìn thấy Hàn Mạc ung dung thong thả, khoan thai đi vào sảnh, cũng không thèm liếc Tiêu Mạc Toản nửa cái, từ từ đi tới trước mặt Hàn Huyền Xương, cung kính nói:

    - Cha, người cho gọi con?

    Hàn Mạc ở hậu hoa viên được Hàn Thanh báo tin, vừa nghe Hắc Diêm Vương tới cửa, liền biết được đây hẳn là có liên quan đến chuyện hắn thân ái giáo huấn Tiêu Cảnh hôm qua, tên Hắc Diêm Vương bố láo kia tám chín phần mười là đã đến cửa hỏi tội.

    Biết chắc như bắp Mỹ là thế, Hàn Mạc cố ý cho mày sốt đứt ruột đi con nhé! Đầu tiên là tắm rửa cho sạch, sau đó mới đổi một bồ đồ mới hàng hiệu, thậm chí còn đi đến phòng bếp ăn một tô cháo bào ngư nhân sâm, lúc đó mới tiêu sái tản bộ đến đây.

    Hàn Huyền Xương còn chưa mở miệng, Tiêu Mạc Toản đã vỗ bàn đánh bốp một cái, quát lên:

    - Ngươi chính là Hàn Mạc hả?

    Hàn Huyền Xương nhạt giọng đáp:

    - Chính là khuyển tử! Quận trưởng đại nhân muốn gặp hắn chắc có chuyện gì muốn phân phó?

    Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:

    - Phân phó...? Ta nào dám phân phó Hàn gia đệ tử! Tên khuyển tử nhà của ngươi có bản lãnh thật không nhỏ mà! Ngươi hãy hỏi hắn xem hôm qua đã làm chuyện gì đi?!

    Hàn Huyền Xương gọi Hàn Mạc là “khuyển tử”, đó chính là một cách xưng hô khiêm tốn. Không ngờ, Tiêu Mạc Toản thậm chí lại gọi thẳng từ này ra, hắn không chỉ là nhục mạ Hàn Mạc mà còn muốn chửi thẳng lên đầu mình, ý nói Hàn Mạc là khuyển tử thì chẳng phải mình chính là “khuyển phụ” (cha của con chó – chó bố) sao?! Vẫn cố nén cơn giận đang trào lên, Hàn Huyền Xương lạnh lẽo nhìn Hàn Mạc hỏi:

    - Hôm qua, ngươi đã làm chuyện gì?

    Hàn Mạc thoạt nhìn có vẻ vô tội, trưng ra bộ mặt ngây thơ đáp:

    - Hôm qua ạ? Hôm qua con ở nhà đọc sách, sau đó ra ngoài đi dạo, buổi tối cơm nước xong rồi đi ngủ ngay a!


    Nét mặt Tiêu Mạc Toản sạm xuống, nghiêm lại, cười lạnh nói:

    - Hàn Mạc, hôm qua ở Bát Trân Các, ngươi vô duyên vô cớ ra tay đánh Cảnh nhi một trận đòn hiểm độc, chuyện này ngươi quên rồi a? Cho đến giờ, Cảnh nhi nhà ta vẫn còn đang nằm liệt giường, đại phu được mời đến nói nguyên nhân là do xương ngực đã bị đánh đến gãy rời! Hàn Mạc ơi Hàn Mạc...Ngươi xuống tay quả thật rất ngoan độc a!

    Hàn Huyền Xương và Tiêu Mạc Toản mặc dù không hợp nhau, nhưng ông biết Tiêu Mạc Toản chính là đại diện cho thế lực của Tiêu gia. Hiện tại, trong Cửu đại thế gia, thế lực của Tiêu gia chính là đã nằm trên đỉnh, ngoài Ngô gia và Diệp gia hai nhà đã ra mặt đối chọi gay gắt, những thế gia khác dù ghen ghét Tiêu gia quyền thế nghiêng trời đến tận xương tủy, nhưng ngoài mặt vẫn không dám trực diện đắc tội. Hàn Chính Càn đã nhiều lần nhắc nhở Hàn gia đệ tử không thể cùng Quận Thủ Phủ phát sinh xung đột, cho nên Hàn Huyền Xương cho đến nay cũng rất cố gắng nhẫn nhịn. Lúc này, nghe được Tiêu Mạc Toản nói vậy, quả nhiên là chấn kinh, nhìn Hàn Mạc, đập bàn quát:

    - Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống!

    Hàn Mạc sớm tiên tri tình huống này sẽ xuất hiện, lúc này liền quỳ xuống, nhưng không lộ ra vẻ sợ hãi gì, chuyển sang hướng Tiêu Mạc Toản hỏi:

    - Quận trưởng đại nhân, công tử nhà ngài có hay không khi kể lại quên nói một số câu?

    Giờ này, Tiêu Mạc Toản dùng ánh mắt như dao, muốn cắt Hàn Mạc thành từng mảnh, âm lãnh cười, nói:

    - Hắn quên mất nói cái gì thế hả...???

    Hôm qua, ở Bát Trân Các, Hàn Mạc quả thật đã chìu theo lời van xin của Tiêu thiếu gia chó má kia, vội vàng xuất thủ giúp hắn một trận đòn vào người, nên trên mặt hắn còn hiện nét cười, trả lời:

    - Tiêu thiếu gia nhà ngài hôm qua rất hăng tiết vịt a, thậm chí còn cầu khẩn van xin Hàn Mạc này đánh dùm hắn một trận! Hàn Mạc xưa nay đối với Quận trưởng đại nhân rất kính ngưỡng, đối với Tiêu thiếu gia cũng rất khâm phục đến tận đáy lòng a (tận đáy lòng là chỗ thối nhất ấy)! Hắn đã thỉnh cầu đến như vậy, tại hạ đây sao dám cự tuyệt, vì thế mới tiến lên đánh hắn, cũng là thỏa mãn yêu cầu của hắn nha! Chuyện này rất nhiều người biết, đại nhân ngươi có thể minh xét. Hôm nay đại nhân thượng phủ, ta đây còn tưởng ngài muốn thay Tiêu thiếu gia cảm tạ Hàn Mạc. Hàn Mạc dù trình độ khiêm cung lễ độ chưa đến đỉnh cao nhưng cũng không nghĩ ngài đây lại đến cửa hỏi tội a! Hàn Mạc rất, rất ư là thất vọng! Ài...!!!

    Nói xong, Hàn Mạc buông ra một tiếng thở dài, tỏ ra tâm tình rất sầu não và thất vọng ê chề. Hàn Huyền Xương nghe thế không khỏi trợn mắt há mồm, không nghĩ ra vì sao Hàn Mạc lại nói được một chuyện hoang đường thế giống như đúng rồi, mà Tiêu Mạc Toản đã tức giận đến xanh mặt như tàu lá, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Mạc, nói:

    - Tiểu súc sinh, ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn cái chuyện chó má gì đấy hả? Cảnh nhi nhà ta làm cái rắm gì lại đưa ra yêu cầu hoang đường như thế hả? Cho dù nói như vậy cũng phải coi như là nói đùa chứ, ngươi thế nào lại có thể làm thật? Ngươi chính là đang cưỡng từ đoạt lý mà!

    - Quận trưởng đại nhân...

    Trong mắt Hàn Mạc chợt lóe hàn quang, thản nhiên nói tiếp:

    - Ngươi bày trò trước mặt gia phụ lúc nãy, mắng ta là tiểu súc sinh, thì là người biết lễ nghi à? Ngươi nói thiếu gia nhà ngươi đưa ra yêu cầu hoang đường, nhưng Hàn Mạc ta cho rằng thiên hạ này yêu cầu hoang đường trong thiên hạ này còn nhiều gấp bội! Quận trưởng đại nhân không để ý đến sự sống chết của dân chúng, dám tăng cao thuế thương nhân, đó chẳng phải là chuyện hoang đường ư? Đối với phụ thân ta, ngươi còn đưa yêu cầu này, chẳng lẽ là không hoang đường à? Vì sao thiếu gia nhà ngươi lại không thể nhỉ? Yêu cầu hoang đường của ngươi đã áp dụng trong Đông Hải Quận, vì sao yêu cầu của Tiêu thiếu gia đưa ra Hàn Mạc lại có thể không tòng mệnh?

    Tiêu Mạc Toản không ngờ Hàn Mạc còn nhỏ tuổi lại nhanh mồm nhanh miệng giống một giáo sư ngôn ngữ như thế. Nếu không có Hàn Huyền Xương bên cạnh, lão ta thật sự muốn tiến tới đánh Hàn Mạc một trận nên thân.

    - Hàn đại nhân, ngươi thật sự sinh ra một đứa con rất tốt!

    Tiêu Mạc Toản bấu chặt cạnh bàn, cười lạnh nói.

    Hàn Huyền Xương nghe Tiêu Mạc Toản nói chuyện, hết lần này đến lần khác đếk xem mình ra gì, không hề cố kỵ đến cảm giác của mình, nên không nhịn được nói:

    - Nhi tử của hạ quan cũng không thể gọi là tốt như ngài khen ngợi. Bất quá, hắn chỉ là người hiểu rõ trắng đen, ghét ác như thù thôi!

    Hàn Huyền Xương ngừng lại một chút, không muốn chọc giận Tiêu Mạc Toản thêm nữa, bèn chắp tay nói:

    - Quận trưởng đại nhân, chuyện này hạ quan nhất định sẽ điều tra, có lỗi sẽ nghiêm trị đến nơi đến chốn, lại sẽ nhất định mang Hàn Mạc đến cửa tạ lỗi!

    - Đến cửa tạ lỗi...???

    Tiêu Mạc Toản siết chặt nắm đấm nói.

    - Hàn đại nhân, ý của ngươi là Cảnh nhi nhà ta cứ nằm trên giường chịu khổ, còn ngươi chỉ mang con đến tạ lỗi là xong à? Khó trách con ngươi lại cứ ngông nghênh tiêu sái, động thủ khắp nơi như vậy!

    Hàn Huyền Xương cau mày đáp:

    - Quận trưởng đại nhân, vậy ngươi muốn như thế nào đây?

    - Bổn quan nghe nói gia quy của Hàn gia rất nghiêm ngặt, chẳng lẽ lại không có cả gia pháp ư?

    Hàn Huyền Xương lập tức hiểu ý của hắn, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Mạc, chắp tay nói:

    - Quận trưởng đại nhân xin cứ yên tâm, nếu Hán Mạc tùy tiện làm bậy, gia pháp là không thể thiếu được, hạ quan sẽ nhất định nghiêm trị đến nơi đến chốn, không để cho khuất tất!

    Tiêu Mạc Toản hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:

    - Bổn quan đã mang theo Sát Uy Bổng đây, đại nhân có thể chấp hành gia pháp ngay tức khắc! Bổn quan sẽ cùng ở bênh cạnh quan sát. Nếu Hàn đại nhân không đành lòng động thủ, bổn quan có thể giúp ngài đưa hắn về đại lao hưởng phúc một thời gian!

    Hàn Huyền Xương khẽ biến sắc mặt, đang muốn trả lời thì lại nghe một giọng nói du dương vang lên từ ngoài cửa:

    - Ai dám đòi đánh Mạc nhi của ta thế? Mạc nhi phạm phải điều gì trong Vương pháp mà lại dùng Sát Uy Bổng trừng phạt hử?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA - CÓ TA VÔ ĐỊCH

    VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ - VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNG

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,leecong,quangteo,Thiên Hoàng,voma,
  9. #10
    A_A's Avatar
    A_A Đang Ngoại tuyến Già Thiên Thủ
    NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG
    A Đế
    VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN
    Ngọc thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Tiểu Đội Bàn Long Bang
    Bài viết
    40,239
    Xu
    1,691

    Mặc định

    Quyển Thứ Nhất - Mưa Đông Hải

    Chương 10: Bao che

    Nguồn: Bàn Long Hội

    Hàn Mạc vốn có chút nhấp nhổm, hắn cực kỳ không cam lòng phơi mông ra chịu đòn nên nghe được âm thanh thanh thúy lanh lảnh này thì cảm động đến suýt rơi nước mắt, nghêu ngao trong lòng: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, con cái được hưởng tình thương của mẹ thật đúng là ngồi trên đống vàng... !"

    Hàn phu nhân dẫn theo một đám nha hoàn xông vào chính sảnh. Hàn Nguyên vốn vừa nhận được tin nên cũng đi theo bên cạnh nàng, hắn vừa vào trong sảnh liền kêu lên:

    - Việc này không liên can tới tiểu Ngũ, Tiêu Cảnh là do cháu đánh a.

    Vừa hô hắn vừa xộc vào thì thấy Hàn Mạc đang quỳ trước Hàn Huyền Xương, vội vàng tiến tới quỳ xuống theo, kích động nói:

    - Tam thúc, việc này do mình cháu làm, không can hệ gì tới tiểu Ngũ, người cứ xử phạt mình cháu là đủ.

    Hàn Huyền Xương nhíu lông mày, hắn nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa, Hàn Mạc vừa mới thừa nhận là do hắn đánh, làm sao đến giờ lại mọc ra thêm cả Hàn Nguyên cũng dính vào, mà lại còn khăng khăng rằng chính hắn đánh.

    Hàn phu nhân đi vào, liếc Tiêu Mạc Toản một cái, cao giọng nói:

    - Quận thủ đại nhân, sớm tinh mơ đã tới tận nhà hỏi tội, xin hỏi Mạc nhi nhà ta phạm vào điều gì trong vương pháp mà ngài muốn dùng Sát uy bổng đánh nó đây? Cho dù nó ở bên ngoài lêu lổng gây sự thì cũng sẽ do chính gia pháp Hàn gia xử phạt, nhà ta còn không dùng nổi gậy của nha môn nha. Hơn nữa chuyện xảy ra ta cũng đã nghe nói qua, là do Tiêu thiếu gia nhà ngài chủ động đề ra yêu cầu, Mạc nhi nhà ta chỉ là thuận gió dong buồm ra tay trượng nghĩa. Ngài đã không cảm ơn thì thôi, sao còn hùng hùng hổ hổ tới đây hỏi tội, làm vậy có còn chút công bằng nào không đây?

    Nàng một tay chống nạng, làm ra bộ dạng cực kỳ khinh bỉ.

    Tiêu Mạc Toản bị nói đến ngây người, tính tình hai mẹ con nhà này quả thật là từ một khuôn rập ra, câu bỡn cợt vô thưởng vô phạt nọ của Tiêu Cảnh vậy mà lại bị mẹ con họ một mực dùng làm bia đỡ đạn.

    Hắn hơi cắn răng, quay đầu nhìn Hàn Huyền Xương cười lạnh hỏi:

    - Hàn đại nhân, Hàn gia các ngươi chính là đệ nhất thế gia của Đông Hải quận, chẳng lẽ trong nhà lại do Hàn phu nhân làm chủ ư? Gia pháp Hàn gia phải chăng là do Hàn phu nhân xử lý?

    - Tự nhiên là do lão gia nhà ta xử lý.

    Hàn phu nhân sải bước đi tới bên cạnh Hàn Huyền Xương, mày liễu dựng đứng lên cười lạnh nói:

    - Chẳng qua nếu muốn Hàn gia chúng ta thi hành gia pháp ít ra cũng phải có tội danh trước đã, chẳng lẽ đám con cháu không làm sai chuyện gì cũng phải chịu gia pháp sao? Hàn gia phân rõ phải trái, chuyện gì cũng đều giảng một chữ lý, đối với người ngoài đã như thế, đối với con cháu trong tộc cũng như vậy.

    - Ngươi... !

    Tiêu Mạc Toản khí tức tràn lên tới ngực, thở phì phò nói:

    - Hàn Mạc đánh Cảnh nhi nhà ta giữa chốn đông người, chẳng lẽ còn không phải là phạm vào gia pháp sao?

    Hàn phu nhân lại cười hì hì, giống như thiếu nữ tinh nghịch bĩu môi nói:

    - Quận thủ đại nhân, nếu như là ỷ vào thế lực gia tộc, hoành hành làm bậy, khinh nam hiếp nữ, cho vay nặng lãi tàn hại dân chúng nhà tan cửa nát, làm nhục con gái nhà lành khiến các nàng ôm nhục tự sát, ăn chùa, uống không, cướp trắng, không coi dân chúng ra gì, như vậy tự nhiên là không bằng cầm thú, lại càng phạm vào gia pháp, dù đánh chết cũng đáng đời. Nhưng nếu là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, trừng gian trừ ác, gặp phải những loại cầm thú vô liêm sỉ kia liền gặp một lần đánh một lần, vậy lại là nhân sĩ hiệp nghĩa, thưởng còn thưởng không đủ, tại sao lại đem gia pháp ra xử đây?

    Hàn Mạc cùng Hàn Nguyên nhìn nhau, trong mắt xẹt qua ý cười. Trong lòng Hàn Mạc càng ngấm ngầm khen ngôn từ sắc bén của mẫu thân không dứt: "Mẹ à, mẹ nếu là nam nhân, Tô Tần Trương Nghi cũng không hơn nổi a!"

    Lời người dịch : Tô Tần Trương Nghi là hai chính khách nổi tiếng về khả năng hùng biện thời Chiến Quốc.

    Tiêu Mạc Toản sao có thể không biết Hàn phu nhân đang chỉ chó mắng mèo đây, người đàn bà này rõ ràng là đem chính mình cùng Tiêu Cảnh ra hung hăng mắng chửi một chập, hắn suýt chút nữa tức tới hộc máu, giận quá hóa cười:

    - Hay hay hay... !

    - Đại nhân anh minh!

    Hàn phu nhân đáp lễ, lại trưng ra vẻ mặt mèo khóc chuột:

    - Nguyên lai đại nhân cũng thấy thiếp thân nói hợp tình hợp lý, xem ra đại nhân cũng hiểu rõ Mạc nhi nhà ta làm vậy chẳng qua cũng chỉ để trừ gian vệ đạo mà thôi.

    - Không trách được Hàn Mạc miệng lưỡi bén nhọn, nguyên lai Hàn phu nhân cũng nhanh mồm nhanh miệng, thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

    Bộ mặt đen của Tiêu Mạc Toản đanh lại, lần nữa hướng Hàn Huyền Xương hỏi:

    - Hàn đại nhân, lần gia pháp này, ngài đánh hay là không đây?

    Hàn Huyền Xương tuy tính tình cẩn trọng, nhưng là sự việc tới nước này hắn cũng rõ ràng rằng thù oán với Tiêu Mạc Toản đã chân chính kết xuống, cho dù thật sự trừng phạt Hàn Mạc thì mối thù này cũng không thể gỡ, liền hờ hững nói:

    - Quận thủ đại nhân, thê tử của hạ quan nói rất có đạo lý, sai hay không là còn phải xem đánh là đánh kẻ nào!

    Hàn phu nhân nghe vậy, mắt đẹp lưu chuyển, ôn nhu nhìn Hàn Huyền Xương, trong lòng nở hoa. Nếu ở gia tộc lớn khác mà người nội trợ xuất hiện trong trường hợp này chắc chắn sẽ bị coi là phạm kị húy, đàn ông trong nhà không trách mắng đã là may, nhưng Hàn Huyền Xương chẳng những không trách mắng mà ngược lại còn thiên vị thê tử của mình nữa. Điều này hiển nhiên khiến cho Hàn phu nhân cực kỳ vui lòng.

    - Được, được!

    Tiêu Mạc Toản nói:

    - Hàn đại nhân, việc này ngài không quản được, Nhị tông chủ nhà ngài có thể quản chứ?

    - Gia phụ đã nhiều năm không hỏi gia sự, lão nhân gia ngài chỉ ưa thích chăm sóc cây cảnh, thảnh thơi câu cá, chỉ sợ khó có thể ra gặp Quận thủ đại nhân.

    Hàn Huyền Xương thanh âm lạnh thêm xuống:

    - Ngay cả Đại tông chủ, Quận thủ đại nhân cũng không cần đi tìm nữa, lão nhân gia người hàng ngày trăm công ngàn việc, hẳn không có thời gian tiếp kiến đại nhân đâu.

    Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:

    - Tốt, Hàn gia không quản, còn có thánh thượng, còn có thái sư, việc lần này bản quan nhất định phải tìm về một cái công đạo, đến lúc đó còn xin Hàn đại nhân cũng đừng hối hận.

    Hắn phất tay áo đứng dậy, mang theo mấy tên nha sai nghiến răng rời đi.

    Thấy Tiêu Mạc Toản đã đi xa, Hàn Huyền Xương mới nghiêm mặt nói với hai người Hàn Mạc:

    - Hai đứa các ngươi thật là to gan, vô pháp vô thiên, sinh sự lôi thôi, từ nay đến lúc đi tuần biển cấm không cho hai đứa ngươi bước ra khỏi cửa nửa bước, nhớ chưa?

    - "Vâng!". Hai người ngoan ngoãn nói.

    - Còn không mau cút ra cho ta!

    Hàn Mạc lập tức kéo Hàn Nguyên, nhanh nhẩu chạy khỏi chính sảnh.
    ...

    ...
    Ra khỏi cửa một đoạn, Hàn Nguyên thấy chung quanh vắng vẻ mới thấp giọng nói:

    - Tiểu Ngũ, tam thúc không cho chúng ta xuất môn, huynh... huynh làm sao đi gặp được Hương Ngọc Nhi đây!

    Hàn Mạc khẽ cười khà khà, nói:

    - Tứ ca, Nhị bá ở trong doanh trại, Đại gia gia mỗi ngày công việc ngập đầu, ai mà quản được huynh, cha đệ lại càng lắm công nhiều việc, lấy đâu ra thời giờ canh chừng chúng ta, chúng ta nếu muốn ra ngoài chả lẽ còn không được sao.

    - Nhưng... nhưng nếu bị Tam thúc biết chúng ta vi phạm lời của người, vậy hẳn là không tốt?", Hàn Nguyên vẫn có chút băn khoăn nói thêm.

    Hàn Mạc không khỏi than thở:

    - Tứ ca à tứ ca, để đệ nói cho huynh thế nào mới là tốt nhé, nam nhân chúng ta làm việc nào phải lo lo lắng lắng nhìn trước ngó sau nhiều như vậy. Vừa rồi cha đệ cũng không nói rõ chúng ta nếu trái lệnh sẽ xử theo gia pháp mà chỉ hỏi chúng ta đã nhớ chưa, vậy chúng ta cứ nhớ kỹ là được rồi, cần gì phải thật sự chăm chăm ru rú ở trong nhà.

    Hàn Nguyên lúc này mới cười rộ lên, vỗ bả vai Hàn Mạc nói:

    - Tiểu Ngũ, vẫn là đệ cơ trí, lời của Tam thúc cũng chỉ có đệ mới hiểu sâu sắc mà thôi!

    ...

    ...

    Trong chính sảnh, thấy hai người Hàn Mạc đã ra ngoài, Hàn Huyền Xương mới đuổi đi đám nha hoàn, ngồi trên ghế cười khổ nói:

    - Phu nhân, nàng xem, chúng ta hẳn đã chân chính cùng Tiêu Mạc Toản trở mặt .

    Hàn phu nhân ngồi bên cạnh ôn nhu nói:

    - Lão gia, kỳ thực sớm đã trở mặt. Việc lần này của Mạc nhi chỉ là đem cái kim trong bọc moi ra mà thôi.

    - Lần này Tiêu Mạc Toản trở về nhất định sẽ gửi thư lên Yên kinh, hướng Tiêu thái sư ra sức vạch tội chúng ta đây.

    Hàn Huyền Xương nói xong cầm chén trà nhè nhẹ nhấp một ngụm, sau khi đặt chén xuống lại than thở thêm:

    - Nói không chừng có khi còn nên thông báo qua với đại ca một chút.

    Hàn phu nhân cười hì hì nói:

    - Lão gia, thiếp lại cho là còn chưa có tới mức này. Tiêu gia có thành kiến đối với Hàn gia chúng ta là chuyện ai cũng rõ ràng, hơn nữa Tiêu gia quyền cao chức trọng, tám đại thế gia khác trong chín đại thế gia có cái thế gia nào vừa lòng đâu cơ chứ? Hiện nay hai nhà Diệp Ngô đã lộ rõ lòng phản loạn, nơi nơi cùng Tiêu gia đối nghịch, Tiêu gia nếu muốn đấu với bọn họ sẽ cần lôi kéo sáu tộc khác, tuyệt sẽ không vì một cái Tiêu Mạc Toản nho nhỏ mà làm khó Hàn gia ta. Tiêu thái sư đem Tiêu Mạc Toản cài cắm ở đây cũng không phải để hắn gây chuyện mà chỉ đơn giản là thông qua hắn giám thị Hàn gia chúng ta thôi.

    Nàng ngẫm nghĩ thêm một chút, ôn nhu cười nói:

    - Kỳ thực Tiêu Mạc Toản nếu thông minh một chút thì lần này thật không nên tới đây, càng không nên vênh vênh váo váo công khai đối đầu với Hàn gia ta. Đây hoàn toàn không phải là chuyện mà Tiêu thái sư muốn thấy. Tiêu Mạc Toản nếu thật sự cáo trạng, chỉ sợ ngược lại sẽ còn bị Tiêu thái sư hung hăng quở mắng một trận, Tiêu thái sư vốn thật không dễ dàng gì để cài cắm một trạm tai mắt tại Đông Hải quận này, nếu thật trở mặt cùng Hàn gia thì Tiêu Mặc Toản chỉ sợ cũng không ngồi đây được thêm bao lâu đi!

    Hàn Huyền Xương hơi hơi trầm tư, trên mặt cuối cùng nở nụ cười, nhịn không được kéo Hàn phu nhân ôm vào trong ngực, hôn một cái lên gò má mịn màng trắng như tuyết của nàng, cười nói:

    - Vẫn là phu nhân suy nghĩ sâu xa, có hiền thê như thế này, kẻ làm chồng còn muốn gì hơn nữa!

    - Nếu bị người khác nhìn thấy, thế nào cũng bị nói già đầu còn không đứng đắn!", Hàn phu nhân vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, cười hì hì nói:

    - Thiếp mà là hiền thê sao? Thiếp còn tưởng rằng chàng sẽ nói ta là một bà chằn đanh đá nữa đó!

    Hàn Huyền Xương thương yêu nhìn Hàn phu nhân, ôn nhu nói:

    - Nàng là phượng hoàng trên trời giáng xuống trần, bị ta cướp về.

    ...
    ...

    Hàn Nguyên muốn đi gặp Hương Ngọc Nhi nên Hàn Mạc len lén đưa hắn từ cửa sau tống ra rồi mới về đến hoa viên, vốn đang cảm thấy nhàm chán chợt nghĩ đến Hàn Thấm chắc giờ đang học thêu thùa, cũng không rõ học tới đâu rồi. Hắn lập tức liền hăng hái đi tới chỗ tây viện nơi Bích di nương ở, chẳng qua là muốn trêu chọc Hàn Thấm mấy câu khiến nàng nổi cáu. Hàn Thấm lúc cáu lên thần tình cực kỳ đáng yêu, đó cũng là lúc Hàn Mạc thích ngắm nàng nhất.

    Chính phòng trong tây viện là chỗ ở của Bích di nương, Hàn Thấm thường ngày vẫn ở chỗ này học thêu thùa cùng mẹ nàng, lúc này mặt trời đã lên tới ba cây sào, hẳn đã qua thời gian ăn sáng, chắc rằng việc học đã bắt đầu.

    Trong viện phong cảnh ưu mỹ, căn thủy tạ ngát hương, từng làn gió thơm hiu hiu thổi, lúc này đương là mùa quất đơm hoa, hương hoa theo gió nhẹ nhàng vờn quanh sống mũi Hàn Mạc, dịu dàng thấm sâu vào lòng người.

    Toàn viện tử an tĩnh mà tường hòa, thậm chí có thể thoáng mơ hồ nghe được cả tiếng sóng rào rạt vỗ bờ nơi Đông Hải truyền tới.

    Bên ngoài chính phòng có hai nữ tỳ đang quét dọn, bọn họ thấy Hàn Mạc tới thì chuẩn bị hành lễ nhưng lại lại bị hắn khoát tay ngăn trở, ý bảo các nàng cứ tiếp tục làm việc, không nên lên tiếng. Hàn Mạc vốn đã từ bên song (cửa sổ) nhìn thấy Hàn Thấm đang tập trung thêu thùa cho nên muốn len lén đi vào ngó một cái xem tác phẩm của nàng ra làm sao.

    Cửa không khóa, Hàn Mạc chỉ nhè nhẹ đẩy một cái là đã mở ra, rón rén đi vào, đột nhiên hắn sững lại, chỉ thấy mặt trước có một thân hình yểu điệu đẫy đà đang lom khom cúi người, lưng hướng ra cửa tựa như đang tìm kiếm vật gì, cái mông tròn trịa mê hồn bị lớp váy bao phủ phô ra trước mắt hắn. Cái mông căng mọng kia tựa hồ muốn xé toang váy để vươn mình đón nắng ban mai, hai nửa hình tròn hoàn mỹ nhè nhẹ chen chúc nhau dập dìu theo từng động tác tìm tòi. Cảnh tượng thật khiến người ta sặc máu mũi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA - CÓ TA VÔ ĐỊCH

    VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ - VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNG

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,leecong,quangteo,Thiên Hoàng,voma,
Trang 2 của 228 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status