TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn nghĩ gì về Thiên Nhất?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 21 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 11192021222331 ... CuốiCuối
Kết quả 101 đến 105 của 354

Chủ đề: Phiến Tội - Tác giả: Tam Thiên Lưỡng Giác (hoàn thành)

  1. #101
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 5: Hoài nghi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngày thứ hai, gần giữa trưa Thiên Nhất mới tỉnh lại, sau khi mở mắt hắn lập tức phát hiện một chuyện.

    Noguchi Masao đã biến mất khỏi đảo. Thiên Nhất hoàn toàn không cảm giác được “tội” của lão, nói lên Noguchi đã rời khỏi hòn đảo này, hoặc là đã biến thành một thi thể.

    Thiên Nhất cảm giác được bốn người Karl, Isaac, Dell và Lambert đang ở trong đảo, có thể bọn họ đang đi tìm thức ăn, những người còn lại đều ở bãi biễn, chỉ thiếu Noguchi.

    Thiên Nhất đi thẳng đến chỗ Dương Cương, nói:
    - Cảnh sát Dương!

    Dương Cương đang tập trung đánh lửa, nhưng nhìn dáng vẻ đầu ướt mồ hôi của hắn, có lẽ công việc không thuận lợi lắm:
    - Chuyện gì?

    Hắn cũng không quay đầu, tiếp tục miệt mài làm chuyện của mình.

    - Anh biết Noguchi đi đâu rồi không?

    Thể trạng Dương Cương không có biến hóa rõ ràng, tim đập và hô hấp đều không dao động quá lớn, chỉ không kiên nhẫn trả lời:
    - Hình như buổi sáng đã không thấy lão rồi, ta cũng không thể luôn trông coi mỗi người ở đây. Thế nào, anh tìm lão có chuyện à?

    - À, không có gì, anh tiếp tục làm đi.
    Thiên Nhất thuận miệng trả lời, lập tức rời đi.

    Thiên Nhất thầm nghĩ, theo lý thuyết nếu như Noguchi bị người khác giết, vậy người có khả năng ra tay nhất là Dương Cương hoặc Karl. Tối qua khi Thiên Nhất và Khương Quân trở về, ít nhất Noguchi vẫn còn tỉnh táo, vì vậy chắc hẳn Noguchi đã biết chuyện hai người Dương Cương và Karl cùng nhau rời khỏi sau đó lần lượt trở về. Giả sử có hai thành khả năng, Noguchi đoán ra Karl và Dương Cương là đồng bọn, lại giả sử lão ta không thức thời đi gặp một trong hai người vạch trần chuyện này, vậy cái chết của lão có thể giải thích được.

    Nhưng từ phản ứng của Dương Cương vừa rồi, lại biểu thị hắn không hề biết chuyện Noguchi mất tích. Từ tối hôm qua sau khi mình ngủ, đến trước sáng sớm có người tỉnh lại, thời gian chỉ cách nhau có vài giờ. Giả sử Karl đã giết Noguchi, đến giờ vẫn không có cơ hội nói chuyện này với Dương Cương, vậy khả năng lớn nhất là trong mấy giờ trước khi trời sáng, Noguchi đã tự mình đi tìm Karl vạch trần sự việc, sau đó gặp họa sát thân. Còn một khả năng khá nhỏ, Noguchi tố cáo chuyện này với một người khác, kết quả bị Karl phát hiện. Nếu là như vậy, Karl nên giết cả người biết chuyện kia mới đúng, thế thì sẽ không chỉ có “tội” của Noguchi biến mất khỏi đảo... Chẳng lẽ hắn chưa thể ra tay mà thôi, trong số Isaac, Dell và Lambert có một người hoặc nhiều người là mục tiêu của Karl, người đó hoặc bọn họ đã từ chỗ Noguchi biết được Karl và Dương Cương là đồng bọn?

    Nghĩ đến đây, Thiên Nhất lại phủ định suy luận này. Noguchi căn bản không biết chuyện Dương Cương là tội phạm truy nã, hơn nữa tối hôm qua lão cũng không nghe được cuộc nói chuyện trong rừng. Với góc độ của lão, nhiều nhất có thể suy đoán được đến mức nào? Có thể Dương Cương và Karl chỉ đi vào rừng tranh luận gay gắt một phen mà thôi. Cũng có thể bọn họ thật sự là đồng bọn, vậy thì thế nào? Cho dù Noguchi có thể đoán ra thân phận cảnh sát của Dương Cương là giả, cũng không thể đoán ra hai người này đều là phần tử xã hội đen lão luyện.

    Vì vậy Noguchi không nắm được bất kỳ bài tẩy nào, không tồn tại hành vi uy hiếp hoặc chất vấn. Khả năng duy nhất mà lão bị Karl giết, đó là nửa đêm lão đã lặng lẽ đi hỏi Karl, tại sao lại cùng Dương Cương rời khỏi, Karl cảm thấy không trả lời được nên giết người diệt khẩu.

    Nhưng chuyện này lại có hai vấn đề. Thứ nhất, loại người giống như Noguchi nếu thật sự đi hỏi, cũng phải hỏi Dương Cương tự xưng là cảnh sát, chứ không phải hỏi Karl có tướng mạo hung ác. Thứ hai, lòng dạ của Karl khá sâu, cho dù bị hỏi hắn cũng có mấy lí do để thoái thác, ví dụ như hắn và Dương Cương chỉ đi nơi khác tranh luận, hoặc dứt khoát ngụy biện mình chỉ đi vệ sinh, không hề biết hành tung của Dương Cương, dù sao hai người bọn họ cũng không trở về cùng lúc. Karl không có lý do gì nóng nảy giết chết Noguchi, hắn không phải là người dễ mất bình tĩnh như vậy.

    Khi Thiên Nhất từ chỗ Dương Cương đi đến gốc cây mình dựa vào để ngủ, trong đầu đã hoàn thành mấy lần suy đoán, nhưng đều không có kết luận hợp lý. Thế là vấn đề quay trở lại, Noguchi mất tích rốt cuộc là đã chết hay rời khỏi? Nếu như đã chết, vậy hung thủ là ai? Là một trong số mười ba người này? Tại sao người nọ lại muốn giết Noguchi? Hay là do người đã bắt bọn họ lên đảo hoang này gây ra? Hắn đang muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chơi trò mỗi ngày có một người biến mất? Hay là kẻ tổ chức trò chơi đang trà trộn trong đám người này? Hoặc có thể đó chính là Noguchi?

    Thiên Nhất dần dần bắt đầu cảm thấy sự việc trở nên thú vị, suy nghĩ mà không lý giải được, tạm thời cũng xem là một loại tiêu khiển đi.

    Thiên Nhất có phương pháp rời khỏi hòn đảo này, nhưng tạm thời hắn còn không muốn dùng. Nếu muốn tìm hiểu mười một người còn lại có biết chuyện hay không, vậy cũng rất đơn giản, chỉ cần chế ngự tất cả, hành hạ tra hỏi một phen là biết, đương nhiên Thiên Nhất tạm thời cũng không định dùng phương án này.

    Nếu đã có người muốn chơi, hắn sẽ tiến hành theo quy tắc. Sau khi chiến thắng đối phương một cách triệu để, sẽ liệt kê đủ loại sơ hở trong quy tắc của đối phương, cùng với trò chơi này cặn bã đến thế nào, đây mới là thắng lợi kiểu Thiên Nhất.

    .....

    Giữa trưa bốn người “săn bắt” đã trở về, bọn họ thật sự bắt được một con chồn chó. Đáng tiếc mặc dù người đánh lửa vẫn đang đánh lửa, nhưng chỉ toát ra mồ hôi đầy người.

    Mười mấy người ngồi đó giương mắt nhìn, có lẽ đám người này lại muốn đưa ra phương án cuối cùng... ăn trái dừa.

    Thiên Nhất thở dài một hơi, có lúc hắn sẽ biến thành một người rất coi trọng ẩm thực, nhưng phần lớn thời gian hắn ăn thực phẩm bỏ đi cũng rất ngon miệng. Mà trên hòn đảo này, điều duy nhất hắn không thể chịu được chính là dùng trái cây làm cơm ăn.

    Hắn cầm một nhúm lá khô, đi đến bên cạnh Dương Cương:
    - Cảnh sát Dương, không ngại thì để ta thử một chút!

    Dương Cương đã sớm thở hổn hển như trâu, đúng là cầu cũng không được:
    - Anh tới đi!

    Trong lòng hắn thầm kêu khổ. Ngoại trừ bốn người từ sáng sớm đã vào rừng đi săn, lão dê xồm không biết tung tích, lão ấu dâm và thằng bé trai không có tác dụng, còn có một tên Gavin thích bàn luận viển vông, chỉ là lược của hòa thượng... vô dụng, bỏ qua đám phụ nữ, cũng chỉ còn lại tên mở tiệm sách này mà thôi.

    Dương Cương nghĩ thầm, nhắc tới cái tên Thiên Nhất này da mặt cũng khá dày, đến giờ ngoại trừ việc tán gái cũng không thấy làm chuyện gì nghiêm túc. Không nói đến dáng vẻ suy sụp giống như chưa tỉnh, hắn còn ngủ giống như một con heo chết, mặt trời lên đến ba cây sào vẫn không hề cử động. Lúc sáng Karl nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, cũng không tiện gọi hắn dậy. Chẳng lẽ một kẻ đức hạnh như vậy có thể trong thoáng chốc đánh ra lửa?

    Thiên Nhất nhìn hai khúc gỗ mà Dương Cương khoan cả nửa ngày, hắn ngồi xổm xuống, vò nát lá khô trong tay, trộn đều một ít hạt cát, nhét vào trong lỗ đã khoan rất sâu trên khúc gỗ. Sau đó hắn cầm một khúc gỗ khác, nhanh chóng khoan mười mấy giây, lại cúi đầu xuống thổi vài cái vào lỗ, khói lập tức bốc lên...

    Thiên Nhất lặp lại hành động này vài lần, khúc gỗ đã bốc lửa. Hắn tiện tay cầm mớ cành khô bên cạnh mà Dương Cương đã chuẩn bị trước đó, ném vào trong lửa, sau đó đứng lên, nói với Isaac đang cầm con mồi:
    - Con chồn này cũng để ta xử lý đi, trong nội tạng thứ này không phải giun kiến thì cũng là phân...

    Thế là giữa trưa ngày thứ hai, sau khi Thiên Nhất đã nhịn đói một ngày một đêm, cuối cùng cũng được ăn vài miếng thịt như mong muốn. Trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác thỏa mãn nào, chỉ cảm thấy đáng buồn, về tất cả mọi mặt...

    Một đám người quây quần lại, cầm miếng thịt được chia ăn ngấu nghiến. Thiên Nhất lại nói:
    - Không biết các vị có chú ý không, Noguchi đã biến mất rồi.

    Nhìn vẻ mặt của mọi người, thật sự có người vừa mới ý thức được chuyện này. Thiên Nhất nói tiếp:
    - Theo ta suy đoán, có thể lão đã đạp trúng một hố sâu không đáy trong rừng nên mất mạng, hoặc là nhảy xuống biển tự sát rồi.

    Hắn không hề e dè nói thắng:
    - Tin tức tốt là từ giờ trở đi, chúng ta có thể chia ít một phần thức ăn. Tin tức xấu là...

    Hắn nhìn nhìn lên trời, dừng lại hai giây:
    - Tạm thời không nghĩ tới.

    Xét về mặt đạo đức, những lời này rất kinh hãi thế tục. Có mấy người trực tiếp nhìn Thiên Nhất với ánh mắt khác thường, giống như tỏ ra lạnh nhạt và không quan tâm đến cái chết của người khác là một hành vi rất tồi tệ.

    Trông thấy dáng vẻ của bọn họ, Thiên Nhất chỉ cười lạnh. Vừa rồi các ngươi thậm chí còn không ý thức được lão dê xồm này đã mất tích, bây giờ lại lộ ra diện mạo như thánh nhân. Nói trắng ra suy nghĩ chân thực của đa số các ngươi, đó là chỉ mong sao trên đảo này chết thêm vài người, để lại một người khác phái tướng mạo dễ nhìn là được rồi, bởi vì nói không chừng còn chỗ “dùng”. Đương nhiên nếu xuất hiện tình huống không đủ thức ăn, vậy chết hết chỉ còn lại mình là tốt nhất.

    Thiên Nhất không đếm xỉa đến ánh mắt của người khác, tiếp tục nói:
    - Ngoài ra còn có một khả năng, Noguchi là bị người khác giết chết. Như vậy người giết hắn có thể là kẻ bắt chúng ta lên đảo, hoặc chính là một trong số chúng ta.

    Câu này khiến mỗi người đều khẩn trương, tim của bọn họ rõ ràng đập nhanh hơn, nhưng điều này cũng không thể giúp Thiên Nhất loại trừ khả năng kẻ tổ chức trò chơi xen lẫn trong đám người.

    - Còn như là khả năng nào, thực ra đều không quan trọng. Bởi vì cho dù hung thủ trà trộn trong chúng ta, hay là trốn ở một nơi nào đó trên đảo, chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
    Thiên Nhất nói:
    - Đương nhiên ta chỉ nói là có thể, các người cũng có thể cho rằng Noguchi vẫn còn sống, đang đi dạo ở một nơi nào đó trên đảo, hoặc là tự mình nhảy xuống biển rồi.

    Gavin ở bên cạnh bỗng nói với giọng lạnh như băng:
    - Nếu Noguchi thật sự bị mưu sát, vậy không phải ngươi là hiềm nghi lớn nhất sao?

    Thiên Nhất nhìn thẳng vào cặp mắt dưới kính của Gavin, đối phương lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn. Thiên Nhất cười lạnh hỏi:
    - Làm sao biết được?

    - Ngươi là người đầu tiên nhắc đến chuyện Noguchi mất tích, hơn nữa trong lời nói rõ ràng ám chỉ Noguchi nhiều khả năng đã chết. Dưới tình huống bình thường, bản thân hung thủ sẽ không vội vã nhắc nhở mọi người là có người bị giết. Ngươi đã lợi dụng loại ám thị tâm lý này, ra vẻ không hề e ngại nói hết toàn bộ, giống như thanh minh mình không liên quan đến chuyện này, lại khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau. Nhưng sẽ không ai hoài nghi đến ngươi, bởi vì trong tiềm thức chúng ta đều cho rằng ngươi đang “nhắc nhở” mọi người.

    Thiên Nhất cười, dáng vẻ rất cao hứng, đây rõ ràng là cười nhạo:
    - Kiến giải này của ngươi có hai điểm ngu xuẩn...

    Hắn bắt đầu trực tiếp mắng người:
    - Thứ nhất, dưới điều kiện như nhau, dựa theo logic gọi là “chuyển dời đối tượng hoài nghi” của ngươi, sẽ khiến bản thân ngươi càng khả nghi hơn ta. Bởi vì ta chỉ thanh minh cho mình, còn ngươi là thông qua việc giá họa người khác để thanh minh cho mình. Theo như ngươi nói, bình thường hung thủ sẽ không tự mình nhắc nhở mọi người là có người mất tích, như vậy bản thân ngươi phù hợp với điểm này. Mà sau khi ta nhắc nhở, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, ngươi lại lập tức kết luận ta là người hiềm nghi nhất, đây không phải có tật giật mình thì trên người dính phân rồi.

    - Vừa rồi nguyên văn của ta là “một trong số chúng ta”, cũng không phải “một trong số các người”. Ta không hề đặt mình ra ngoài, nhưng ngươi lại đưa ra kết luận này, tại sao?

    Gavin nhất thời không trả lời được. Thiên Nhất nói tiếp:
    - Điểm ngu xuẩn thứ hai, ha ha...

    Nụ cười của hắn khiến người khác không lạnh mà run:
    - Nếu thật sự là ta giết chết Noguchi, như vậy... một tên điên giết người giống như ta, còn ung dung ở chỗ này tán gẫu với ngươi, biết đâu sẽ tìm một cơ hội, thừa lúc ngươi không chú ý, cầm cục đá đập chết ngươi...

    Thói quen và sở thích nói chuyện của Thiên Nhất, đó là câu trên khiến ngươi cảm thấy hắn là người tốt, câu dưới lại khiến người ta cảm giác hắn là ma quỷ. Thực ra hắn vẫn không thay đổi, hắn chỉ là một mặt gương, chiếu rọi ra những suy nghĩ hèn mọn xấu xa của mỗi người, cùng với hoài nghi của con người đối với tội ác của chính mình.

    Gavin tức giận, nhưng cũng sợ hãi. Hắn không dám phát tác, đành phải hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói, tiếp tục ăn miếng thịt của mình.

    Thiên Nhất bỗng nói với Dương Cương:
    - Cảnh sát Dương, dưới tình huống không có chứng cứ thực tế, kẻ hiềm nghi phạm tội lại dùng thủ đoạn hung ác, miệt thị pháp luật, chính là mối đe dọa tiềm ẩn đối với nhân chứng hoặc nhân viên xử án, đúng không?

    Dương Cương bị hỏi đến sững sốt, chỉ trả lời theo bản năng:
    - Hả? À... đúng... đúng vậy...

    Thiên Nhất cười nói với mọi người:
    - Do đó, xin mọi người không nên tùy tiện hoài nghi người bên cạnh, như vậy chẳng những không thể tìm ra hung thủ, ngược lại sẽ khiến các người càng gặp nguy hiểm. Nếu như ngươi nghi ngờ sai, sẽ mất đi một người bạn; còn nếu ngươi nghi ngờ chính xác, dưới tình huống không thể chứng minh, ngươi sẽ chết càng nhanh.

    Lúc nói đến chữ “chết”, vẻ mặt của hắn đã không còn cười nữa.

    ......

    Ăn xong một bữa thịt chồn không tệ, sĩ khí của mọi người hoàn toàn không tăng lên, ngược lại đắm chìm trong một bầu không khí âm trầm áp bức. Buổi chiều mọi người chia nhau ra nghỉ ngơi, chỉ có Jerry và Rude, Dell và Lambert là còn nói chuyện một chút.

    Thiên Nhất biết, ngươi càng cảnh cáo, uy hiếp bọn họ, bọn họ sẽ càng suy nghĩ nhiều. Hắn đã gieo vào lòng mọi người mầm mống nghi ngờ lẫn nhau, qua lần này, nếu như trong đám người này có ai biết được gì đó, rất nhanh sẽ lộ ra sơ hở.

    Trong lòng Dương Cương rất nóng nảy, hắn cho rằng mình có thể khống chế cục diện, giả mạo cảnh sát, làm vài chuyện giúp mọi người, ai ngờ lại không có sức ảnh hưởng bằng mấy câu do Thiên Nhất tùy tiện nói ra.

    Trong xã hội loài người, ngoại trừ dùng lợi ích làm xu hướng, dùng an toàn để uy hiếp cũng có thể thao túng người khác.

    Đáng tiếc Dương Cương đã diễn vai mặt đỏ, mà Karl cũng không dám làm giống như Thiên Nhất. Ban ngày hai người lại không thể trực tiếp giao lưu, cũng không biết hiện giờ trong lòng mọi người đang nghĩ gì.

    Buổi chiều Khương Quân cũng không dám qua nói chuyện với Thiên Nhất. Thiên Nhất lại cảm thấy cô gái này cuối cùng đã thông minh hơn một chút, như vậy mình làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.

    Hắn lặng lẽ rời khỏi bãi biển, một mình đi vào trong đảo. Mọi người ở đây đều chú ý tới Thiên Nhất rời đi, nghi vấn trong lòng bọn họ càng lớn hơn. Tên này thật sự chỉ mở tiệm sách sao? Có phải hắn đã giết Noguchi không? Bây giờ hắn muốn làm gì? Đi xử lý thi thể sao?

    Không ai hỏi, không ai dám đi theo, cũng không ai nghĩ đến khả năng Noguchi còn sống nữa...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,mrlayloi,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  3. #102
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 6: Người phủ quyết

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Thiên Nhất đi vào trong đảo theo tuyến đường mà bốn người bọn Karl đã đi lúc sáng. Bọn họ bẻ gãy cành cây, hoặc là xếp đá lưu lại ký hiệu, có lẽ vì lo bị lạc phương hướng trong rừng. Đối với Thiên Nhất thì lần theo những dấu vết này cũng không khó khăn. Đi được khoảng hơn một giờ, dấu chân và ký hiệu của bọn họ đều dừng lại, chắc là bắt được con chồn chó kia ở gần đây.

    Đến chỗ này Thiên Nhất cũng không phát hiện được quá nhiều, trong rừng rậm ở trung tâm đảo đúng là có vài dấu vết do động vật lưu lại, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Trên hòn đảo này không có thứ gì đặc biệt hơn, vẫn không thể suy luận ra kẻ bắt mọi người lên đảo rốt cuộc có mục đích gì.

    Thiên Nhất tiếp tục đi tới, lại thêm nửa giờ, chung quanh càng là rừng dày lá đặc, những thực vật kia khiến hắn cất bước khó khăn, mồ hôi đã thấm ướt áo quần. Hắn cởi âu phục xuống cầm trên tay, cuốn tay áo sơ mi lên, tháo hai ba cái nút dưới cổ áo, tuy là như vậy vẫn mồ hôi đầm đìa.

    Không lâu sau, trước mắt rộng mở sáng ngời, trong rừng có một mảnh đất bằng rộng rãi, tạo thành hình tròn. Lúc này chính giữa mảnh đất có một người đang đứng, toàn thân được che phủ trong một bộ áo bào đen, mũ trùm che mặt. Từ chiếc cằm lộ ra của hắn, nhất thời cũng không biết là nam hay nữ, già hay trẻ, người hay quỷ.

    Thiên Nhất đoán là quỷ, bởi vì hắn không cảm giác được bất kỳ thứ gì, người trước mắt này không hề có “tội”.

    Đối với Thiên Nhất, như vậy vẫn tốt hơn là trước mắt không có thứ gì. Một kẻ mà phải dựa vào thị giác mới có thể xác định sự tồn tại, ngoại trừ Mirror Face thì vẫn còn người khác sao?

    Thiên Nhất gần như không cần nghĩ ngợi nói:
    - Phương pháp ngăn cách năng lực của ta, ngươi lấy được từ đâu?

    Giọng nói của người áo đen dường như đã trải qua một loại thiết bị xử lý âm thanh, nghe giống như nói từ trong hũ:
    - Nhanh như vậy ngươi đã loại trừ những khả năng khác sao?

    - Hả? Ngươi có cách giải thích tốt hơn sao? Ví dụ như, ngươi không phải là người?

    Người áo đen nói:
    - Ví dụ như, ngươi vốn không phải là người siêu năng lực.

    - Ta là người gì, ngươi biết rõ hơn ta sao?
    Thiên Nhất hỏi.

    Người áo đen lại nói:
    - Liệu có một khả năng như vậy, ngươi chỉ là một người bình thường, quanh năm mắc bệnh tâm thần, cho rằng mình là một người có siêu năng lực. Những tin tức mà ngươi gọi là “cảm giác” được, tất cả đều là ảo tưởng, một ảo giác do người bệnh tâm thần tự lừa mình dối người mà thôi.

    Thiên Nhất nói:
    - Giả thuyết này rất thú vị, ngươi nói tiếp đi.

    Người áo đen nói tiếp:
    - Quá khứ của ngươi, những người phi thường mà ngươi quen biết, những chuyện không tầm thường mà ngươi đã trải qua, đều là mơ mộng hão huyền, là vọng tưởng của người bệnh tâm thần mà thôi. Trên thực tế ngươi chỉ là một kẻ mở tiệm sách, cửa hàng sách của ngươi gần như không có ai chiếu cố. Thế là mỗi ngày ngươi đều ngồi sau bàn làm việc, bởi vì uống quá nhiều cà phê, đã sinh ra đủ loại ảo tưởng, lâu ngày liền tin là có thật. Thực ra trên đời này vốn không có người siêu năng lực, ngươi càng không phải là một trong số đó.

    Thiên Nhất cười nói:
    - Vậy thì tại sao ta lại đi tới hòn đảo hoang này, cùng với một đám người không quen biết bị kẹt ở đây? Vì sao, ngươi, một người biết nhiều chuyện như vậy lại xuất hiện trước mặt ta? Nếu như tất cả đều là ảo tưởng của ta, chẳng lẽ ngươi là con sâu trong bụng ta sao?

    Người áo đen trả lời:
    - Lại nói một khả năng khác, ngươi là một du khách bình thường, bị kẹt ở trên đảo hoang này quá lâu. Bởi vì đói bụng và thiếu nước, cùng với sự cô độc hành hạ, tâm thần đã xảy ra vấn đề, tưởng tượng ra đủ loại hồi ức của quá khứ, những trải nghiệm khác thường, năng lực của siêu nhân.

    Thiên Nhất nói:
    - Loại giả thuyết này của ngươi, chỉ giải thích tại sao ta xuất hiện trên đảo, không giải đáp hai vấn đề khác.

    Người áo đen nói:
    - Không, ta đã giải thích rồi. Tâm thần của ngươi đã có vấn đề, vậy tại sao ta không thể xuất hiện ở đây? Có lẽ ta là một hình ảnh, một ảo giác do lý trí của ngươi sinh ra. Ta chính là hiện thực tàn khốc bị ngươi chôn sâu trong lòng. Ta tới để nói cho ngươi biết, siêu năng lực chỉ là ảo tưởng của ngươi, ký ức của ngươi cũng là giả, những gì ngươi nhìn thấy, ghi nhớ đều là giả.

    Vẻ mặt Thiên Nhất đột nhiên biến đổi, bởi vì khi người áo đen nói xong câu này, “tội” của mười một người bên bờ biển kia gần như biến mất trong cùng một giây.

    Người áo đen dường như biết cảm giác của Thiên Nhất đã biến mất, hắn nói tiếp:
    - Thế nào? Bây giờ ngươi còn cho rằng trên đảo này có người khác không? Trên đảo này ngoại trừ ngươi, thật sự còn có ai không? Ngươi đúng là người siêu năng lực sao? Tên của ngươi... thật là Thiên Nhất sao?

    - Liệu có phải ngươi chỉ là một người bình thường, vì bị kẹt trên đảo nên phát điên, trong lòng đã phác họa bản thân thành một nam nhân mà mình cho là hoàn mỹ nhất, chỉ tồn tại trong tưởng tượng?

    Thần sắc của Thiên Nhất trở nên rất phức tạp, hắn đang suy nghĩ, khi không có con người tồn tại chung quanh mình, khi không cảm giác được bất kỳ “tội” nào, ta làm sao chứng minh mình là một người siêu năng lực? Dựa vào tố chất thân thể của người năng lực cấp Giấy mạnh hơn người bình thường một chút? Nhưng tiêu chuẩn đánh giá này cũng chỉ là tin tức trong đầu ta mà thôi, nếu như ta đã phát điên, tin tức trong đầu ta cũng không có giá trị tham chiếu. Ta cho rằng cực hạn của người bình thường là chạy một trăm mét trong khoảng mười giây, nhưng thực tế có thể tất cả mọi người đều làm được, cũng có thể không làm được, làm thế nào để biết? Không thể biết...

    Giả sử ta đã phát điên, vậy ta lại không thể tin tưởng chính mình, ta đã mất đi tiêu chuẩn, thường thức có thể chỉ là tưởng tượng của ta. Không có tham chiếu khách quan, lại không thể chứng minh ta khác với người thường, biện chứng chủ quan thì sao có thể đưa ra kết luận tuyệt đối?

    Người áo đen nói:
    - Ngươi hiểu rồi chứ?

    Thiên Nhất nói:
    - Nếu như ta đồng ý với quan điểm của ngươi, lập tức phủ định sự đặc biệt của mình, lại thừa nhận mình mắc bệnh tâm thần, nhưng một người mắc bệnh tâm thần làm sao ý thức được điểm này? Người nằm mơ nhận biết được đang mơ liền tỉnh lại. Mà một kẻ do “lý trí bản thân sinh ra” như ngươi xuất hiện, chẳng lẽ nghĩa là bệnh tâm thần của ta đã tự lành rồi?

    Người áo đen không nhanh không chậm nói:
    - Vậy liệu có khả năng thứ ba, ngươi chỉ là một người trong tưởng tượng, cũng không thực sự tồn tại. Có thể ngươi chỉ là một người trong tranh vẽ, một vai trong phim ảnh, một nhân vật trong tiểu thuyết, hoặc là ảo tưởng trong đầu một người nào đó. Ý thức của ngươi là do người khác áp đặt, lời nói và việc làm của ngươi là do người khác biên soạn, mà lúc này ngươi gặp được ta, cũng là do người khác an bài.

    Thiên Nhất trả lời:
    - Như vậy phản ứng của ta với những gì ngươi nói, cũng nằm trong sự khống chế của người kia rồi?

    Người áo đen nói:
    - Lúc này ý nghĩa của việc ta xuất hiện, không phải rất rõ ràng rồi sao?

    Thiên Nhất nói:
    - Là vì phủ định sự tồn tại của ta? Hơn nữa để cho ta tự ý thức được điểm này.

    Người áo đen nói:
    - Ta biết ngươi sẽ không tin, ít nhất hiện giờ thì không.

    Thiên Nhất cười lạnh:
    - Nói cách khác, theo trò chơi này của ngươi tiến hành, ta sẽ dần dần tin mình là một nhân vật hư cấu? Vậy cuối cùng, có lẽ nếu ta không phát điên... thì cũng tự sát? Ha ha... kết cục như vậy ta đã thấy nhiều rồi.

    Người áo đen không trả lời, lại xoay người đi vào trong rừng.

    Thiên Nhất làm sao để hắn rời khỏi, liền tiến lên trước muốn bắt lấy hắn, còn cười nói:
    - Muốn chứng minh mình chỉ là ảo tưởng của ta, ngươi hóa thành một cơn gió rời khỏi không phải tốt hơn sao?

    Bóng dáng của người áo đen lách vào sau một thân cây. Thiên Nhất theo sát phía sau, lại phát hiện đối phương thật sự biến mất giống như hóa thành không khí. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn lên trên, cúi đầu đạp đạp bùn đất dưới chân, lại quan sát chung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của người nọ.

    Dịch chuyển tức thời? Flash? Theo tình huống hiện giờ, Thiên Nhất chỉ có thể đưa ra hai suy đoán này, trừ khi... những gì người áo đen kia nói đều là sự thật.

    Ta chỉ là một người bình thường? Trên đời này không có người siêu năng lực, trên đảo này cũng không có ai khác? Tất cả đều là ảo tưởng của ta?

    Lúc này Thiên Nhất không có biện pháp thuyết phục mình, không thể phản bác chuyện vừa mới nghe được. Hắn quyết định trước tiên trở về bãi biển, xem thử nơi đó đã xảy ra chuyện gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 02-07-2019 lúc 13:59.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  5. #103
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 7: Biết trước

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Không mất quá nhiều thời gian, “tội” của mười một người trên bãi biển lại bị Thiên Nhất cảm giác được. Hắn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này dường như tất cả đều khôi phục bình thường.

    Qua khoảng một giờ, Thiên Nhất đã trở lại bờ biển. Mọi người đều chú ý tới hắn, nhưng không ai đến nói chuyện với hắn, cũng không ai có bất kỳ thái độ gì với hắn.

    Rude dẫn theo Jerry ngồi chung với Dương Cương nói chuyện; còn nữ sinh viên Becky dường như đã gia nhập nhóm Gavin, Dell và Lambert, bốn người cũng đang thương nghị gì đó; Isaac, Karl, Fidelia cũng tụ tập với nhau. Xem ra mỗi người đều lựa chọn tập thể mà mình cảm thấy có thể dựa vào. Đương nhiên quan hệ giữa Dương Cương và Karl còn chưa bị lộ, điều này cũng khiến bọn họ có nhiều ưu thế.

    Khương Quân lẻ loi ôm gối ngồi trên bãi cát, có lẽ vì nàng nghe lời cảnh cáo của Thiên Nhất, không dễ dàng tin bất cứ người nào. Có lẽ vì mọi người cho rằng nàng và Thiên Nhất đã chung đường, cố ý không quan tâm đến nàng. Tóm lại trong hoàn cảnh khép kín này, trong một xã hội nhỏ hơn mười người này, nàng lại có vẻ một thân một mình.

    Hiện giờ Thiên Nhất đã thành phần tử nguy hiểm trong mắt mọi người, cho nên hắn cũng rất biết điều, không định giao lưu với bất kỳ tập thể nào, lại đi thẳng đến chỗ Khương Quân.

    Hắn ngồi trên bãi cát bên cạnh nàng, hỏi thẳng:
    - Vừa rồi ở đây có xảy ra hiện tượng khác thường nào không?

    Khương Quân quay đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói:
    - Ngài muốn nói đến chuyện gì?

    Thiên Nhất đã biết đáp án, nói:
    - À, không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

    Thiên Nhất thầm nghĩ, lúc trước “tội” của bọn họ biến mất, sau đó lại xuất hiện, rốt cuộc đã thật sự xảy ra, hay chỉ là ảo giác của ta? Cô gái trước mắt này có phải chân thực hay không, cô ta chỉ là nhân vật trong tưởng tượng của ta sao?

    Có lẽ người áo đen kia mới là tưởng tượng của ta, điều này cũng giải thích tại sao hắn lại biến mất trong nháy mắt. Như vậy tất cả cảm giác sau khi nhìn thấy người áo đen, cùng với những chuyện xảy ra đều là giả, mà đám người trên bờ biển này mới là thật.

    Chẳng lẽ ở trung tâm hòn đảo này có một loại sinh vật hoặc thiết bị kỳ lạ, có thể can dự vào đầu óc của ta, khiến ta lâm vào trạng thái bị thôi miên trong một thời gian?

    ......

    Đêm đó, mọi người chia đều một chút thịt chồn còn lại vào buổi trưa, tạm thời qua cơn đói. Sau khi mặt trời lặn không lâu mọi người chỉ biết ngủ, dù sao trên đảo này không có ti vi hoặc internet, ngủ sớm một chút có thể bớt cảm thấy đói bụng.

    Lúc nửa đêm, cơ bản không người nào còn tỉnh, đương nhiên ngoại trừ Thiên Nhất. Đồng hồ sinh học của hắn chậm hơn người bình thường khoảng nửa ngày, chuyện này e rằng rất khó thay đổi.

    Cho nên Thiên Nhất biết Dương Cương và Karl lại lặng lẽ đi vào rừng cây, nhưng hắn cũng không đi theo, chỉ tiếp tục dựa vào thân cây giả vờ ngủ say. Qua khoảng hai mươi phút, hai người cũng giống như đêm qua, trở về trước sau cách nhau mấy phút, có lẽ hai người bọn họ đã thảo luận xong kế sách gì mới.

    Không lâu sau Thiên Nhất cũng ngủ, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã hoàn toàn dâng lên, nhưng còn chưa đến lúc bình thường Thiên Nhất tỉnh dậy, cho nên hắn vẫn thiêm thiếp, tâm tình cảm thấy hơi cáu kỉnh.

    - Chư vị, muốn làm gì vậy?
    Thiên Nhất nói với tám người trước mắt.

    Lúc này Thiên Nhất đang bị dây mây cột chặt vào thân cây, Karl và Isaac trên tay cầm một cây trường mâu bằng gỗ tự chế tạo, đứng ở trước mặt hắn.

    Gavin, Dell, Lambert, Fidelia, Becky đứng ở phía sau hai người kia, còn Khương Quân rõ ràng đứng xa một khoảng cách nhất định với mọi người, có lẽ nàng đã bị Thiên Nhất liên lụy, dẫn đến bị bài xích.

    Karl trả lời:
    - Vấn đề này nên do chúng ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm gì?

    Thiên Nhất gối đầu lên thân cây, nhìn mọi người với vẻ không quan tâm:
    - Ha ha... ta có thể làm gì đây? Bị các ngươi cột vào cây như vậy, chẳng lẽ còn có thể giãy ra, nhảy lên cắt ngươi thành từng mảnh cho heo ăn sao?

    Karl dùng vũ khí trong tay chỉ vào cổ họng Thiên Nhất:
    - Đừng dài dòng, ngươi đã làm gì bọn Dương Cương rồi?

    Thiên Nhất nghe vậy trong nháy mắt liền minh bạch, hắn cười trả lời:
    - Thế nào? Dương Cương mất tích rồi?

    Hắn lại nghiêng đầu nhìn quanh một vòng:
    - Rude và Jerry cũng mất tích phải không?

    Isaac nói:
    - Anh bạn, nếu như anh biết gì đó, tốt nhất vẫn nên nói ra sự thật, hôm qua anh đã hù dọa mọi người rồi. Đầu tiên là Noguchi, bây giờ là bọn cảnh sát Dương, nói thật, anh rốt cuộc có phải là tay sai của người ngoài hành tinh hay không?

    Tên này vẫn khăng khăng giữ nguyên quan điểm về người ngoài hành tinh, xem ra rất khó thay đổi được.

    Thiên Nhất trả lời:
    - À, buổi sáng các người thức dậy, phát hiện lại có ba người mất tích, thế là thừa lúc ta chưa tỉnh lén trói ta lại, ha! Nhưng vì sao các người cho rằng là do ta làm? Bởi vì những lời nói hôm qua của ta? Hay là vì kẻ nào đó lại phát biểu một chút suy luận tự cho mình thông minh?

    Hắn cố ý dời ánh mắt về phía Gavin.

    Gavin lãnh đạm nói một câu:
    - Ngụy biện cũng vô dụng, ở nơi này ngươi là kẻ hiềm nghi lớn nhất. Chiều hôm qua ngươi một mình lén lút đi vào trong đảo hơn hai giờ, ai biết có phải ngươi đi gặp mặt người nào hay không. Có lẽ chính ngươi và đồng bọn đã bắt chúng ta tới hòn đảo này. Ta khuyên ngươi nên trung thực nói ra những gì mình biết, hòn đảo này rốt cuộc là gì? Bốn người mất tích đã đi đâu rồi? Có phải bị ngươi và đồng bọn giết rồi hay không?

    Thiên Nhất nghe được lại xì mũi coi thường:
    - Ta là người hiềm nghi lớn nhất sao? Nếu như ta có đồng bọn trong đảo tiếp ứng, đã sớm cùng với bọn họ ăn no uống say rồi, còn ở chỗ này chờ các ngươi trói sao?

    Gavin hừ lạnh nói:
    - Ngươi chỉ cho rằng ở lại nơi này sẽ có thể che giấu thân phận mà thôi.

    - Ha ha ha ha... ha ha ha ha ha ha!
    Thiên Nhất cười điên cuồng, tiếng cười và thần sắc đều rất giống một kẻ điên, qua một hồi mới dừng lại:
    - Ài... vốn tưởng rằng ngươi tuy là kẻ tầm thường, nhưng cũng không đến mức này. Đáng tiếc, ngươi đúng là khiến người ta không còn lời để nói. Dưới tình huống hoàn toàn không có chứng cứ lại hùng hồn tranh luận với ta, mà căn cứ để suy luận lại hoàn toàn không vững chắc, cũng không hợp logic. Nhưng sự ngu xuẩn của bản thân dường như lại khiến ngươi tin tưởng chính mình, giống như tự lừa mình dối người vậy, ha ha...

    Tiếng cười nhạo và lời nói của hắn lọt vào tai Gavin, khiến Gavin hận đến nghiến muốn vỡ răng.

    - Ta không muốn tranh luận vô nghĩa với ngươi...
    Gavin muốn đáp lại mấy câu.

    Thiên Nhất lại trực tiếp cắt lời hắn:
    - Không, là ta không muốn tranh luận vô nghĩa với ngươi mới đúng. Những gì ta vừa nói chỉ là sỉ nhục ngươi chứ không phải tranh luận. Nhìn vào lời nói và việc làm ngu xuẩn của ngươi, tranh luận với loại ngu ngốc như ngươi chỉ lãng phí thời gian.

    Nói đến đây, dây mây rất chắc chắn quấn mấy vòng trên người hắn lại tự động đứt ra. Cũng không thấy Thiên Nhất dùng sức bao nhiêu, đã dễ dàng cởi bỏ dây trói đứng dậy.

    Trường mâu của Karl và Isaac vẫn chỉ vào hắn. Karl nói:
    - Ta cảnh cáo ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta sẽ không khách khí...

    Thiên Nhất nói như lẩm bẩm:
    - Hừ... ba người kia biến mất, ta đại khái đã hiểu trò chơi này muốn truyền đạt tin tức gì cho ta rồi.

    Hắn nhìn Karl và Isaac:
    - Hai người các ngươi, còn có cô ta.

    Hắn lại nhìn sang Fidelia, nói tiếp:
    - Kế tiếp sẽ đến phiên ba người các ngươi.

    - Ngươi có ý gì?
    Karl hỏi.

    Gavin ở phía sau chen vào:
    - Là tuyên bố tử vong sao? Cuối cùng ngươi đã thừa nhận những người khác đều bị ngươi và đồng bọn giết chết rồi sao?

    Thiên Nhất cười nói:
    - Ngươi, Dell, Lambert và Becky, sẽ nối tiếp ba người kia.

    - Tên điên này, thật sự là ngươi!

    - Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Khốn nạn!

    - Nghe đây, ngươi tốt nhất đừng quá đắc ý...

    Mọi người cuối cùng đều không nhịn được mữa, năm mồm bảy miệng nói gì đó với Thiên Nhất, âm thanh càng lúc càng lớn, giọng điệu cũng dần dần trở nên hung ác.

    Thiên Nhất lại không thèm để ý, hắn vươn hai tay ra, thuận thế đẩy Karl và Isaac một cái. Hai người nhất thời không kịp phản ứng, lảo đảo lui về phía sau theo hai hướng. Nhắc đến cũng kỳ quái, Thiên Nhất chỉ đẩy nhẹ một cái, hai người lại ngã xuống theo một tư thế và lực lượng kỳ dị, trường mâu trong tay cũng bị bẻ gãy, nhưng bọn họ đều không bị thương.

    Gavin thấy thế lập tức tựu lui về phía sau mấy bước, dáng vẻ giống như sợ đối phương đi lên cho mình một đấm vậy.

    Thiên Nhất thở dài, hắn cũng lười so đo với đối phương, trên thế giới loại người này thật sự quá nhiều.

    - Cô.
    Thiên Nhất đi đến chỗ Khương Quân:
    - Cô được sống.

    Hắn nắm lấy cổ tay Khương Quân, kéo nàng rời khỏi:
    - Đi theo ta!

    Vẻ mặt Khương Quân hơi do dự, nhưng cũng không giãy khỏi tay Thiên Nhất. Nàng cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc ở lại chỗ này an toàn, hay là theo người này đi thì tốt hơn. Trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác, Thiên Nhất ngoài mặt nguy hiểm nhưng sẽ không hại nàng, còn những người khác chưa chắc đã tin được.

    Thái độ của mọi người sẽ thay đổi theo tình hình, thứ không thay đổi chỉ có nguyên tắc xem lợi ích bản thân là trên hết của bọn họ.

    Còn Thiên Nhất thì luôn không thay đổi, thái độ của hắn không giống người bình thường, phương thức làm việc của hắn không thể đơn giản dùng thanh cao hoặc siêu nhiên để hình dung, mà có một nguyên nhân phức tạp hơn.

    - Này! Chờ đã, ngươi cho rằng có thể rời khỏi như vậy sao? Ngươi đứng lại cho ta!

    Ba người Karl, Isaac, Lambert chạy tới, muốn ngăn cản Thiên Nhất và Khương Quân rời đi. Cho dù Thiên Nhất có phải là người bắt bọn họ lên đảo hay không, hắn vẫn biết nhiều hơn người khác, vì vậy ít nhất phải bắt hắn giải thích những lời vừa rồi là có ý gì.

    - Nhanh như thế đã nhìn rõ thứ tự của ta, vậy tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì nữa.
    Một người đàn ông mặc áo bào đen che mặt đột nhiên xuất hiện trên bờ biển, đứng ở phía trước Thiên Nhất.

    Bảy người phía sau nhất thời đều ngẩn ra tại chỗ. Isaac nghe được tiếng của người áo đen, thậm chí còn lắp bắp kêu lên:
    - Hiệp... hiệp... hiệp sĩ Jedi!

    Thiên Nhất cười lạnh:
    - Ngươi muốn hiện ra trước mặt ta, nhưng lại bị ta biết trước, vì vậy ngươi cho rằng không thể nhìn thấy phản ứng chân thực của ta trong mấy ngày sắp tới, đúng không?

    Người áo đen trả lời:
    - Ngươi có thể nhìn thấu những điều này, đúng là ngoài dự liệu, nhưng lại là một kết quả tốt nhất trên lý thuyết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  7. #104
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 8: Phá cục đi ra

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Thiên Nhất cười nói:
    - Vậy thì kết thúc trước thời hạn đi, những người này cũng không có tác dụng nữa.

    Lúc bảy người phía sau nghe được câu này, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, thần sắc sợ hãi đã vĩnh viễn dừng lại trên mặt. Thân thể bọn họ bị cắt thành từng mảnh chỉnh tề, đổ xuống như một bộ xếp hình bằng gỗ, cho đến khi rải rác trên đất máu mới bắt đầu chảy ra bên ngoài.

    Khương Quân quay đầu nhìn thấy cảnh này, theo bản năng thét lên, nhưng Thiên Nhất lập tức đánh vào sau gáy khiến nàng ngất xỉu, sau đó để mặc nàng ngã xuống cát.

    Thiên Nhất lại nói với người áo đen:
    - Đúng là thiết kế khiến người ta chán ghét nhỉ, Cố Vấn.

    Cố Vấn vén mũ trùm đầu màu đen lên, lộ ra gương mặt trắng nõn:
    - Chúng ta xem như hòa nhau đi.

    Dứt lời hắn từ trong cổ họng nhổ ra thứ gì, giọng nói cũng khôi phục bình thường.

    - Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm chuyện này, không “kiểm tra” ta một phen thì ngươi sẽ không dừng lại. Nhưng tốc độ nắm vững khoa học kỹ thuật trong cửa hàng sách của ngươi, đúng là nhanh hơn mong đợi của ta.
    Thiên Nhất nói.

    Cố Vấn trả lời:
    - Đầu óc của ta là một trong những tài sản quý giá nhất của thế giới loài người, chỉ cần khả năng ghi nhớ và lý giải đủ mạnh, có thể xem học tập là giải trí để thả lỏng đầu óc, tiêu phí thời gian.

    Thiên Nhất nói:
    - Ta có thể hiểu được sự tượng trưng và ý nghĩa cái chết của mười hai người này, nhưng những lời hôm qua ngươi nói nhảm với ta, ta không hiểu rõ lắm. Ngươi muốn thử một chút sức chịu đựng tinh thần của ta? Xem ta có sản sinh dao động với sự tồn tại của mình hay không? Hoặc là kiểm tra xem rốt cuộc ta có sở hữu tự tin tuyệt đối hay không?

    Cố Vấn cười nói:
    - Thực ra nguyên nhân là... ta là một kẻ theo thuyết bất khả tri, thường sẽ hỏi mình những vấn đề này. Cho nên ta muốn nhân cơ hội này xem thử ngươi có quan điểm gì.

    Hắn dừng một chút rồi nói:
    - Bây giờ nghĩ lại, đây là một nét bút hỏng, sự xuất hiện của ta đã cung cấp cho ngươi quá nhiều đầu mối. Ngươi chẳng những không dao động, hơn nữa nhờ đó mà nhìn thấu nơi này là không gian con, vì vậy không khó đoán ra là ta mưu đồ tất cả những chuyện này.

    Thiên Nhất nói:
    - Thủ đoạn rất dễ nhìn thấy, ngươi giữ thẻ kẹp sách, cho nên có thể tùy ý thao túng không gian này, xuất hiện và biến mất chỉ là công năng ra vào cơ bản mà thôi. Gunsmith đã từng tốn hai tuần lễ, phát hiện lợi dụng thẻ kẹp sách có thể chia cắt không gian con thành vô hạn, dường như ngươi cũng không tốn quá nhiều thời gian. Vì vậy khi ta cách xa bãi biển, ngươi có thể ở một nơi thị giác không thể chạm đến, chế tạo một vết nứt, ngăn cách liên hệ giữa ta và những người đó.

    Cố Vấn lại nói:
    - Ài... nếu hôm qua ta không hiện thân, có lẽ sẽ nhìn thấy tương tác và phản ứng giữa ngươi và đám người này trong mấy ngày sắp tới.

    - Sự quan sát này của ngươi không hề có ý nghĩa. Thế sự vô thường, lòng người khó dò, dùng những người này mà muốn nhìn thấy tương lai sao?
    Thiên Nhất hỏi.

    - Đây chẳng phải là chuyện ngươi vẫn đang làm sao? Hokkaido, Venice, Chicago... còn có những năm trước kia, không phải ngươi vẫn luôn làm thí nghiệm tương tự sao?
    Cố Vấn hỏi ngược lại.

    Thiên Nhất cười, không trả lời câu hỏi này, chuyển sang nói:
    - Cách làm của ta và ngươi có khác biệt nhất định, bỏ đi... chúng ta vẫn nên nói một chút về lần kiểm tra này.

    Thiên Nhất suy nghĩ một lát, bắt đầu tự thuật:
    - Nếu phân tích của ta có gì cần bổ sung, ngươi có thể trực tiếp nói ra.

    - Đầu tiên, mười ba người xuất hiện trên một hòn đảo hoang vu xa lạ, tức là “trật tự xã hội bình thường bị phá vỡ”. Lúc này người đầu tiên đứng ra là “kẻ phạm pháp”. Loạn thế vừa nổi lên, những kẻ theo chủ nghĩa cơ hội sẽ ào ạt ló đầu, muốn sắm vai “nhân vật chính nghĩa, bảo vệ trật tự”, từ đó thu được lợi ích.

    - Dương Cương và Karl giống như tạm thời khống chế được cục diện, nhưng trong lòng “quý tộc” và “quan chức”, cũng không để loại người này vào mắt. Giai cấp nằm ở tầng trên của kim tự tháp, sự tin tưởng và dựa dẫm đối với trật tự vốn có đã ăn sâu bén rễ. Trừ khi chết đến trước mắt, nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc là chuyện đương nhiên.

    - “Phần tử trí thức, giai cấp trung lưu và học sinh” là đám người tâm ý do dự không quyết nhất, trong bọn họ có một số kẻ tự cho mình thông minh. Thực ra quần thể này rất dễ bị lừa gạt bởi tư tưởng trước mắt và tuyên truyền hạn hẹp, cho nên khi kẻ phạm pháp diễn vở kịch mặt đỏ mặt đen, bọn họ liền nghiêng về phía Dương Cương.

    - Tiếp theo là “dân chúng tầng thấp nhất”, trong bọn họ luôn có một số người đầu óc đầy ảo tưởng không thiết thực; còn có một số người đê hèn và đau khổ sống tạm bợ, chỉ có thể dùng dối trá để duy trì tôn nghiêm cuối cùng; những người còn lại chỉ cách phạm pháp một vạch nhỏ.

    - Những người mà ngươi bắt tới đều rất điển hình, không khó nhìn ra ẩn dụ. Cho nên Khương Quân nhất định là vương tộc, giai cấp nằm ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp. Cô ta cũng xem như thông minh, không kiêu ngạo tuyên bố thân phận của mình, mà giả làm nhà soạn kịch gì đó.

    - Mà ngươi ném ta vào trong đám người này, chính là muốn kiểm tra “tương lai của ta”, trong thế giới sau này ta sẽ đảm nhận vai diễn như thế nào.

    Cố Vấn nói:
    - Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy. Nếu như ngươi đứng ra, trở thành chỗ dựa và lãnh tụ của bọn họ, vậy ngươi chính là một anh hùng. Đương nhiên cá nhân ta cho rằng loại khả năng này là bằng không, không phải gần bằng không mà chính là không.

    - Mà nếu ngươi giết sạch đám người này, vậy ngươi chính là một ma đầu đại biểu cho hỗn loạn và tử vong. Đây cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận, vấn đề dân số quả thật gây khó cho toàn loài người.

    - Còn có một giả thuyết khác, đó là ngươi nô dịch bọn họ để thỏa mãn dục vọng của mình... về các phương diện. Ngươi biết ta đang nói gì... Nếu là như vậy, đẳng cấp của ngươi sẽ rất thấp, còn thấp hơn đám người thống trị tinh cầu này hiện giờ, dù sao ngay cả đế quốc cũng biết cần có cảnh thái bình giả tạo.

    - Nhưng kết quả là ngươi không làm gì cả, giống như chuyện không liên quan, dáng vẻ chỉ lo thân mình, hoàn toàn không tiến hành theo đường lối trò chơi của người thiết kế, mà luôn muốn tìm ra GM. Hành vi này khiến ta không thể không tham dự vào, tạo ra một số sự tình.

    Thiên Nhất nói tiếp:
    - Thế là ngươi thuận theo quy luật phát triển của loạn thế, khiến cho “quan chức” sa đọa hủ bại trở thành người đầu tiên bị giết.

    Cố Vấn cười nói:
    - Hà hà... còn nhớ con chồn chó mà các ngươi ăn không?

    Sắc mặt Thiên Nhất khẽ biến:
    - Ngươi đừng nói với ta...

    - Ha ha! Ta nói đùa thôi, làm sao có thể ngụy trang thi thể thành động vật được. Ta chỉ cắt hắn ra rồi ném xuống biển, ba người sau đó cũng chết như vậy.
    Nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Nhất, sự bất lương của Cố Vấn đã được thỏa mãn một cách tương đối.

    Thiên Nhất nhún nhún vai, tiếp tục nói:
    - Noguchi đã chết, nhưng ta cũng không giao lưu với đám người này theo như ý đồ của ngươi, mà vẫn kiên trì tìm kiếm người thiết kế trò chơi. Thế là ta tìm cách khiến mọi người lâm vào nghi ngờ, cố ý trở thành đích ngắm của bọn họ.

    Hắn dừng một chút:
    - Lại nói, quả thật có một tình huống ngoài ý muốn khá phiền phức, đó là tên ngu xuẩn Gavin kia lại cố hết sức chĩa mũi dùi vào ta.

    Cố Vấn mở rộng hai tay, dùng giọng điệu rất giả tạo nói:
    - Ta là phần tử trí thức cao cấp! Tại sao mỹ nữ kia không nhìn ta một cái, lại luôn liếc mắt đưa tình với tên mặt trắng mở tiệm sách, đây là chuyện quái gì!

    Hắn lại khôi phục vẻ mặt thường ngày:
    - Có lẽ suy nghĩ của hắn là như vậy.

    Thiên Nhất khinh thường cười cười, nói tiếp:
    - Sau đó ngươi không nhịn được phải hiện thân, nói những lời mập mờ kia, muốn khiến ta không tiếp tục làm bừa theo bản tính, một lần nữa tham dự vào trò chơi. Không thể không nói, phương pháp của ngươi thật sự có hiệu quả trong một thời gian rất ngắn.

    Cố Vấn không cảm thấy thành công bao nhiêu, chỉ than thở:
    - Sau khi “quý tộc” và “kẻ phạm pháp” đi đời, lẽ ra những người còn lại phải lâm vào hỗn loạn, cục diện sẽ trở nên phức tạp và thú vị. Chỉ tiếc hôm qua ngươi gieo rắc không khí khủng bố thật sự quá mức, khiến cho mâu thuẫn đều dời đến trên người mình.

    - Ài... vừa rồi ta còn muốn nhìn thêm một chút, không ngờ ngươi lại trực tiếp nói ra thứ tự tử vong. Ta biết ngươi đã nhận ra nơi này là không gian con, cũng nhìn thấu tất cả những chuyện này đều là kiểm tra của ta.

    Thiên Nhất nói:
    - Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?

    - Hài lòng?
    Vẻ mặt của Cố Vấn trở nên rất lạnh lùng:
    - Đây là một lần kiểm tra rất thành công, cũng rất đáng sợ. Kết luận của ta chính là không có kết luận. Khi người khác định dò xét dục vọng của ngươi, ngược lại sẽ bị nhìn thấu trước. Ngươi là một kẻ không thể suy đoán, cho nên đừng nhắc tới thao túng. Gia nhập phe cánh của loại người như ngươi, ngay cả tương lai của ta cũng sẽ mất đi khống chế.

    Thiên Nhất cười lạnh:
    - Những lời này ta có thể trả lại y nguyên cho ngươi, nếu như sự thông minh tài trí của ngươi chỉ đến mức mặc cho người khác sai khiến, ta cũng sẽ không tìm ngươi hợp tác.

    - Biết rõ không cách nào khống chế, vẫn muốn tìm kiếm và sử dụng loại lực lượng này, đó là hành vi của kẻ điên.
    Cố Vấn trả lời.

    - Ha ha ha ha ha! Chẳng lẽ ngươi là người bình thường sao?
    Thiên Nhất cười lớn:
    - Ngày cuối cùng trong trí nhớ của ta là ngày 21 tháng 4, ta nghĩ chắc ngươi đã bỏ thuốc vào cơm trưa, sau đó đưa ta vào trong không gian con, sắp xếp xong ván cờ này.

    - Cho dù thời gian ở đây có chênh lệch một chút với bên ngoài, hôm nay chắc hẳn cũng là ngày 23 hoặc 24. Dù có tính rộng ra một chút, cũng chỉ cách lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Mirror Face bảy tám ngày mà thôi.

    - Nhưng ngươi đã mặc áo bào đen có thể che giấu năng lực của ta xuất hiện trước mặt ta.

    - Nói cách khác, có hai loại khả năng...

    - Loại thứ nhất, ngươi chỉ dùng thời gian một tuần đã lấy cắp được từ kỹ thuật này từ chỗ Mirror Face, sau đó chế tạo ra thành phẩm. Loại thứ hai, từ ngày ngươi và ta gặp mặt lần đầu, ngươi đã nghiên cứu phương pháp đối phó với ta.

    Cố Vấn cũng cười lớn, hắn không trả lời là loại khả năng nào, chỉ nói:
    - Được rồi, như vậy bài kiểm tra cuối cùng chính là... Bây giờ ta đã ngăn cách năng lực của ngươi, ngươi không cảm giác được tội của ta, cho nên không thể khiến ta bị nước miếng của mình sặc chết, hoặc là đi đường bị té gãy cổ.

    Hắn giơ tay lên, giống như muốn tấn công Thiên Nhất.

    Thiên Nhất cười nói:
    - Ngươi muốn thử thực lực của ta?

    Cố Vấn nói:
    - Không cần thiết, có ngu mới tin ngươi là cấp Giấy.

    Hắn dùng bàn tay giơ lên búng một cái, một tấm thẻ kẹp sách xuất hiện trên tay hắn:
    - Ta chỉ muốn biết, nếu cửa hàng sách bị người khác khống chế, ví dụ như một người ngốc hơn ta một chút, nhưng người này cũng có đầy đủ trí tuệ vận hành một số thiết bị trong cửa hàng sách. Khi đó nếu như ngươi bị nhốt trong không gian con này, trên tay không có thẻ kẹp sách, ngươi làm thế nào chạy ra khỏi nơi này?

    Thiên Nhất nói:
    - Rất đơn giản.

    - Hả? Ngươi nói thử xem.

    - Ta chỉ cần đi chết là được rồi.

    - Ha... ha ha ha... ngươi nói gì?
    Cố Vấn nói. Câu trả lời này thoạt nghe quả thật giống như một chuyện cười.

    - Bây giờ ngươi có thể thử một chút, cắt đầu của ta xuống thì sẽ biết.
    Thiên Nhất ung dung nói.

    Lời còn chưa dứt, sợi dây chân lý đã siết chặt cổ Thiên Nhất. Cố Vấn bình tĩnh trả lời:
    - Ngươi đã cảm thấy ta không phải là người bình thường, vậy tại sao ta không thể vì một câu nói đùa mà giết người?

    - Ta có nói đây là trò đùa sao?
    Dáng vẻ Thiên Nhất vẫn không sợ hãi:
    - Khương Quân còn có chỗ dùng, mang cô ta ra ngoài, chúng ta gặp lại trong cửa hàng sách. À, đừng quên cắt đầu của ta.

    Nói xong câu này, đầu của hắn thật sự rơi xuống. Cố Vấn không do dự, lập tức giết chết Thiên Nhất.

    - Tên điên.
    Cố Vấn thở dài, hắn vốn không tin vào quỷ thần, người chết chính là người chết, nào còn có thể gặp lại.

    Cố Vấn nhấc Khương Quân dưới đất lên, dùng thẻ kẹp sách rời khỏi không gian con, chỉ sau hai giây hắn đã xuất hiện trong cửa hàng sách.

    Phía sau chiếc bàn đọc sách lớn quen thuộc kia không một bóng người, những ngày tháng nam nhân gầy gò ủ rũ ngồi trên ghế sofa uống cà phê kia đã chấm dứt.

    Đột nhiên trong cánh cửa phía sau bàn đọc sách vang lên tiếng xả bồn cầu, mấy giây sau lại có tiếng bước chân, âm thanh từ nhà vệ sinh trong phòng ngủ của Thiên Nhất hướng ra bên ngoài.

    Theo tiếng bước chân lề mề rời rạc, Thiên Nhất đi ra khỏi cái ổ dơ bẩn lộn xộn của mình, vẫn là áo sơ mi đen, âu phục đen, đầu tóc rối bời, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ. Hắn lại giống như không có chuyện gì ngồi trở về ghế sofa:
    - Đưa cô gái vào trong phòng ta đi, nhanh lên. Ra đây ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.

    Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 08-07-2019 lúc 20:20.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    mrlayloi,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  9. #105
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 9: Kế hoạch mới

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Cố Vấn vác Khương Quân ném lên giường của Thiên Nhất, sau đó đi ra khỏi phòng. Ánh mắt của hắn vẫn luôn liếc về chỗ Thiên Nhất, giống như đối phương sẽ đột nhiên nhảy tới cắn người vậy.

    Tiện tay đóng cửa phòng lại, Cố Vấn lên tiếng hỏi:
    - Ngươi định làm gì cô gái này?

    Thiên Nhất vẫn như trước, vấn đề mà hắn không muốn nói kỹ thì sẽ nói hàm hồ:
    - Có chỗ dùng là được.

    Cố Vấn lượn quanh bàn làm việc nửa vòng, ngồi xuống đối diện với Thiên Nhất:
    - Dùng sưu tầm? Dùng ngắm nghía? Dùng thực tế?

    - Liên quan gì đến ngươi.

    - Người là do ta bắt tới.

    Thiên Nhất nói:
    - Nói đến chuyện này, ta lại có một vấn đề khác. Vị trí của cửa hàng sách không hề di động, lúc này hoàn cảnh chung quanh vẫn giống với trước khi ta tiến vào không gian con, chứng minh chúng ta vẫn đang ở quận Long. Khương Quân là người quận Long, cô ta, Dương Cương, cộng thêm Karl, chắc đều do ngươi tự tay bắt ở vùng này.

    Hắn thay đổi đề tài:
    - Nhưng nếu bắt tất cả ở quận Long, sự tình sẽ dễ bại lộ, vì vậy những người khác đều đến từ các nơi trên thế giới. Một mình ngươi dù sao cũng không thể phân thân, muốn tập hợp đủ người trong thời gian ngắn sẽ rất phiền phức, cũng có thể bị ta phát hiện, cho nên nhất định có người giúp ngươi.

    Cố Vấn cởi áo khoác màu đen trên người xuống, xếp lại cẩn thận:
    - Ta đương nhiên có thể tìm kiếm rất nhiều viện trợ từ bên ngoài, quá nửa đều là người trong nghề trước đây có vài lần hợp tác vui vẻ. Nhưng dù như vậy, chỉ riêng việc chế tạo thiết bị có thể che giấu năng lực của ngươi, đã chiếm dụng tài lực và quan hệ vượt xa dự tính của ta.

    Thiên Nhất nói:
    - Người trong nghề? Ha ha... được rồi, chúng ta nói rõ một chút, ngươi có phải là thủ lĩnh của Silver Shadow không?

    Cố Vấn từ trong đống sách lộn xộn bên chân kéo ra một chiếc tủ lạnh nhỏ, sau đó lấy ra một chai nước cà chua, uống một hớp rồi trả lời:
    - Liên quan gì đến ngươi.

    Thiên Nhất cười nói:
    - Hai bên hợp tác, nên biểu hiện thành ý như nhau mới phải.

    Cố Vấn nói:
    - Được rồi, ta có thể trả lời vấn đề của ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải giải thích một chút về chuyện xảy ra trong không gian con vừa rồi.

    Thiên Nhất không cần nghĩ ngợi nói:
    - Sau khi ta chết, sẽ tỉnh lại trong phòng ở cửa hàng sách.

    - Chỉ như vậy?

    - Chỉ như vậy.

    Cố Vấn cười cười, đột nhiên nói một câu:
    - Không phải.

    Thiên Nhất lại hiểu được:
    - Hóa ra không phải ngươi, nhưng ngươi nhất định biết đó là ai.

    Cố Vấn nói:
    - Biết, nhưng ta và người đó đã có một hiệp nghị, sẽ không tiết lộ thân phận người đó cho bất cứ ai.

    Thiên Nhất nói:
    - Vậy ta sẽ không hỏi nữa, nhưng ngươi phải chuyển lời giúp ta.

    Không cần Thiên Nhất nói, Cố Vấn đã đoán ra nội dung:
    - Ngươi lại muốn giúp Gambling Snake một tay?

    Thiên Nhất nói:
    - À, ngươi đã biết chuyện này rồi sao...

    Cố Vấn nói tiếp:
    - Tên Gilson II kia cũng không phải quá ngu xuẩn. Nội dung quan trọng nhất trong di chúc của hắn, đó là nếu hắn chết trước kẻ thù, tất cả di sản của hắn sẽ đưa vào “quỹ báo thù”, người tự tay giết chết Gambling Snake sẽ nhận được nó.

    - Sau khi chuyện ở Vegas xảy ra, mặc dù Gambling Snake tạm thời chạy thoát được, nhưng đám trợ thủ Silver Shadow của Gilson II dĩ nhiên biết sự tồn tại của quỹ này, bọn họ sẽ không từ bỏ một khoản tiền lớn như vậy.

    Thiên Nhất nói:
    - Không sai, nhưng chỉ cần thủ lĩnh của bọn họ ra mặt nói một câu, cuộc truy sát vô nghĩa này sẽ có thể dừng lại.

    Cố Vấn nói:
    - Ta sẽ giúp ngươi chuyển lời, còn như người đó có chịu giúp hay không, ta không thể đảm bảo được.

    - Ta tin tưởng, nếu như người đó không quá ngu xuẩn, sẽ không cố chấp làm khó loại người như Gambling Snake.
    Thiên Nhất nói:
    - Được rồi, kế tiếp bắt đầu thảo luận tiến trình của các kế hoạch đi...

    Cố Vấn nói:
    - Chờ đã chờ đã...

    Hắn nhìn Thiên Nhất:
    - Ngươi không có ý kiến gì với cuộc kiểm tra mấy ngày nay của ta sao?

    - Dưới tình huống không ảnh hưởng đến đại cục, ta sẽ không để ý đến những hành vi tương tự. Trong giai đoạn đầu hợp tác, thăm dò như vậy là rất bình thường. Với tính tình của ngươi, ta không cảm thấy là quá giới hạn.

    Thiên Nhất trả lời:
    - Đương nhiên, nếu vì vậy mà ngươi cảm thấy lo lắng bất an hoặc hổ thẹn trong lòng, chỉ cần sau này mỗi lần gặp mặt, ngươi đều quỳ trước mặt gọi ta là đại nhân, tin rằng cảm giác trong lòng sẽ được an ủi một chút.

    Cố Vấn dùng nước cà chua hắt vào mặt Thiên Nhất, nói:
    - Bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, có thể bắt đầu thảo luận nghiên cứu kế hoạch.

    Thiên Nhất dùng tay lau mặt, vẫn giống như không có chuyện gì:
    - Mấy ngày nay có tin tức của Dark Water không?

    Cố Vấn trả lời:
    - Lần cuối cùng liên lạc thì hắn đang ở bên Châu Âu, nhưng vẫn không có tung tích của Tả Đạo.

    - Sau khi tên đạo sĩ gian xảo kia biết về quyển sách nội tâm, đúng là trở nên siêu khó tìm.
    Thiên Nhất nói:
    - Chỉ có thể bảo Dark Water gia tăng tiến độ, nuốt thêm một số người để lấy được tình báo. Nếu kéo dài quá lâu, Blood Owl chờ không thấy người, có thể sẽ tự mình hành động, đến lúc đó sự tình sẽ không thể khống chế được.

    Cố Vấn nói:
    - Không cần nóng vội, dù sao Gunsmith cũng chưa làm xong “thứ đó”.

    Thiên Nhất nói:
    - Lời của Gunsmith có thể tin được, hắn nói một tháng làm xong thì sẽ là một tháng. Vấn đề của chúng ta là trước khi hoàn thành, phải đưa Tả Đạo vào nhà tù Tide.

    Lúc hai người nói chuyện, màn hình máy vi tính trên bàn tự động sáng lên, giữa mặt bàn xuất hiện một khung đối thoại hỏi xem có trả lời hay không. Thiên Nhất lựa chọn kết nối, sau đó nói vào micro bên tay phải:
    - Ai vậy?

    - Là ta.
    Người kia trả lời bằng tiếng Anh, giọng nói thô kệch.

    - À, ông anh Bob.
    Thiên Nhất trả lời:
    - Đã lâu anh không chủ động liên hệ với ta rồi.

    - Anh bạn, anh nên biết, trong tình huống bình thường ta sẽ không chủ động liên lạc với anh.
    Bob hạ thấp giọng:
    - Bây giờ anh nói chuyện có tiện không?

    Thiên Nhất nói:
    - Chuyện gì, cứ nói thẳng đi!

    Bob nuốt nước miếng một cái, nghiêm túc nói:
    - Ta vừa mới lấy được một tin tức, anh có hứng thú không?

    Thiên Nhất cười nói:
    - Ha ha... anh đã chủ động liên hệ với ta, liệu có một giả thuyết như vậy, trải qua phán đoán ban đầu, anh cho rằng tin tức này quá nguy hiểm, chỉ có ta mới dám đụng vào.

    - Đúng, ngươi là một tên điên từ đầu đến chân, hơn nữa có thể ra giá cao cho tin tức cấp bậc này. Cho nên bớt nói nhảm đi, có hứng thú hay không?
    Bob trả lời.

    Thiên Nhất nói:
    - Ta cho anh một địa chỉ, anh đưa tin tức kia và giá cả đến đó thật nhanh, sau khi nhận được ta sẽ chuyển tiền cho anh.

    - Chuyển như vậy có an toàn không?
    Bob hỏi.

    - Ông anh à, biện pháp an toàn nhất trên thế giới này, đó là khiến mọi người tin rằng ngươi chỉ chuyển một thứ không quan trọng. Còn nếu ngươi để một đống phân vào trong xe bọc thép, phái hai trăm lính đặc chủng áp tải, nói không chừng sẽ có người đến cướp.
    Thiên Nhất nói xong liền nhấn chuột, kết thúc cuộc trò chuyện.

    Cố Vấn hỏi:
    - Bob này là ai?

    - Kẻ buôn bán tin tức, mở một trại nuôi heo ở Philadelphia.
    Thiên Nhất trả lời.

    - À... trại nuôi heo... thì ra là vậy.
    Hắn dường như lại nghĩ đến chuyện gì.

    Thiên Nhất nói:
    - Nói đến heo, ta cảm thấy hơi đói bụng rồi. Nếu như ngươi vừa lúc đi qua tiệm vịt nướng ở số 5 thành Bắc, giúp ta mua một con về, bọn họ không giao hàng bên ngoài.

    Cố Vấn đứng dậy thở dài:
    - Ài... trước tiên ta trở về khách sạn thay một bộ quần áo, thuận tiện lấy tiền, thuận tiện cầm chìa khóa xe, thuận tiện đi đổ thêm xăng, thuận tiện chạy mười mấy cây số, thuận tiện “vừa lúc đi qua” tiệm vịt nướng, thuận tiện mua về giúp ngươi...

    Thiên Nhất uống sạch cà phê trong ly:
    - À, đúng rồi, những lời phủ định và biện chứng về bản thân mà ngươi nói hôm qua, đã cho ta một linh cảm. Chúng ta có thể mời Giới Luật Thép và đám quan chức cao quý ở quận Long chơi một trò tương tự, mà Khương Quân có thể trở thành một quân cờ rất hữu dụng.

    - Mức độ đối kháng quân sự ở Châu Âu và Nam Phi vẫn chưa đủ, cái thế giới này cần là chấn động. Chỉ có cải cách và xung đột thật lớn mới có thể nhắc nhở bọn họ, thời đại đã bắt đầu thay đổi rồi.

    - Ta nghĩ, một trong năm quận lớn nhất thế giới hoàn toàn bị khói lửa chiến tranh chôn vùi, đó sẽ là một tín hiệu rất tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
Trang 21 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 11192021222331 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status