TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 22 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 12202122
Kết quả 106 đến 110 của 110

Chủ đề: [ Xuyên không ] Tình duyên đạo

  1. #106
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Lúc này, ở bên ngoài bảo tàng.

    - Chưởng môn, chính là ở đây.

    Một lão đầu toàn thân mặc lam bào cẩn thận nói với nữ tử trước mặt.

    - Tính toán thời gian mà đám Nhâm Uyển Uyển truyền tin, hẳn có lẽ cũng sắp tới thời gian rồi.

    Nữ nhân toàn thân mặt một bộ y phục màu lam có phần tương đồng với lão đầu kia, theo sau nàng là bốn người khác cũng mặc y phục như vậy, hơn nữa trên ngực trái mỗi người đều có thêu hình một con chim yến.

    - Lần này nếu như có thể lấy được bảo tàng, Phi Yến Môn chúng ta chắc chắn sẽ quật khởi.

    Lão đầu có vẻ lớn tuổi nhất trong đám người lên tiếng.

    Nữ nhân nghe lão đầu nói bất giác nắm chặt lấy bàn tay. Mấy năm nay Phi Yến Môn liên tiếp bị đàn áp, tài nguyên tu luyện không ngừng bị các môn phái khác tranh cướp, chính vì vậy mà đám đệ tử trong môn phái tu vi đều trì trệ. Trong một lần tình cờ biết được tin bảo tàng xuất thế nên nàng liền điều động tất cả đệ tử tinh anh của môn phái để tranh đoạt bảo tàng. Nếu không phải bên trong bảo tàng bị giới hạn tu vi thì e rằng nàng là người đầu tiên trực tiếp xông vào.

    - Các ngươi đoán xem ai sẽ là người lấy được cơ duyên trong bảo tàng?

    Vì quá nhàn rỗi trong lúc chờ đợi bảo tàng mở ra, đám người này liền nhanh chóng thảo luận.

    - Ưng Dương là đệ tử thân truyền của chưởng môn, Nhâm Uyển Uyển mặc dù tu vi kém một chút nhưng hành sự khéo léo, ta nghĩ một trong hai người sẽ là người có được truyền thừa.

    Một lão đầu lên tiếng.

    - Ưng Dương tiểu tử kia mặc dù tu vi cao nhưng chỉ là một kẻ mãn phu, Nhâm Uyển Uyển kia cho dù thông minh cơ trí nhưng tu vi quá thấp, làm sao có thể xứng đáng với cơ duyên trong bảo tàng được. Ta nghĩ người hợp với cơ duyên trong đó nhất chính là đồ đệ Đoạn Kiếm của ta.

    Một người đàn ông trung niên lên tiếng phản bác.

    - Mông Nguyên, người nói như vậy có phải là đang khinh thường đồ đệ của chưởng môn và Tuyết Minh trưởng lão không?

    Một người đàn ông khác nghe thấy liền châm biếm. Ông ta và người kia đã đấu đá với nhau từ khi nhập môn đến giờ, mặc dù đồ đệ của ông cũng là thiên tài nhưng đáng tiếc hắn lại bại dưới tay Đoạn Kiếm.

    - Lạc Nhân, người đừng có ngậm máu phun người.

    Mông Nguyên thấy liền tức giận quát.

    - Đủ rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Cơ duyên trong bảo tàng sẽ tự lựa chọn người thích hợp, cho dù là ai có được cũng sẽ lập tức trở thành thánh tử, chỉ cần sau này có thể bước tới Đại Thừa Kỳ liền có thể trở thành chưởng môn tiếp theo của Phi Yến Môn.

    Nghe đến đây tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vốn tưởng rằng chức trưởng môn sau này chắc chắn sẽ được truyền cho Ưng Dương nhưng không ngờ nàng ta lại đưa ra quyết định như vậy. Lúc này đây, trong lòng bọn họ đều ôm hy vọng, đệ tử của mình bên trong bảo tàng có thể đạt được cơ duyên.

    - Theo ta thấy đám đệ tử vô dụng của Phi Yến Môn các ngươi đều sẽ chết hết bên trong bảo tàng rồi.

    Một tiếng cười lớn vang lên phá tan suy nghĩ trong lòng của mấy người Phi Yến Môn. Lúc này chỉ thấy từ nơi tiếng cười phát ra lại xuất hiện thêm vài người.

    - Cơ Thiên Nhạc , đã lâu không gặp, cô vẫn còn muốn suy nghĩ lời đề nghị đến Thanh Phong Môn làm đạo lữ của ta hay sao?

    Trong đám người có một nam nhân mặt sẹo, cả người toát lên vẻ nham hiểm nói.

    - Mục Thiên, ngươi dám vô lễ với Cơ chưởng môn hay sao?

    Nhìn ánh mắt thèm muốn Cơ chưởng môn của Mục Thiên, lúc này lão đầu lớn tuổi nhất liền tức giận lên tiếng.

    - Cơ lão đầu, ông vẫn thích bảo vệ cháu gái của mình đến như vậy. Mặc dù ông có thể khiến ta bị thương nhưng ta cũng không ngại lấy nốt cánh tay còn lại của ông đâu.

    Mục Thiên hung ác nhìn lão đầu trước mặt.

    Ánh mắt của Mục Thiên lúc này khiến cho ông có chút run sợ. Mặc dù lần trước ông có thể lưu lại thương tích trên mặt đối phương nhưng ông cũng đã phải trả cái giá rất lớn. Vì thiêu đốt tu vi nên tu vi của ông lúc này đã bị giảm một bậc lớn, hơn nữa lại mất một cánh tay. Nếu như lần này thực sự đấu với Mục Thiên, chắc chắn cái mạng già của ông cũng không còn.

    - Mục chưởng môn nói đùa rồi, một người như ta sao có thể lọt vào mắt xanh của Mục chưởng môn được.

    Cơ Thiên Nhạc biết bây giờ nếu trở mặt với Thanh Phong Môn không phải là cách hay, chính vì vậy mà nàng mới âm thầm nhẫn nhịn. Lúc này điều nàng hy vọng chỉ là cơ duyên bên trong bảo tàng sẽ không bị đệ tử của Thanh Phong Môn lấy được. Nếu không, với dã tâm của Mục Thiên, chắc chắn sẽ gây ra phong ba rất lớn.

    Vì cả hai môn phái đều đem theo rất nhiều cao thủ nên cả hai bên đều không dám vọng động. Lúc này bọn họ chỉ yên lặng quan sát tình hình bảo tàng. Nhưng không lâu sau đó, tình trạng này lập tức bị phá vỡ, lúc này lại có thêm rất nhiều người xuất hiện.

    - Mục chưởng môn, Cơ chưởng môn, đã lâu không gặp.

    Từ trên không trung, có vô số người xuất hiện. Tất cả những người này đều có đệ tử tiến vào bên trong bảo tàng, ngoài ra còn có một số người đến vì ôm hy vọng có thể nhân cơ hội kiếm một chút lợi ích.

    - Không ngờ ở đây lại náo nhiệt đến như vậy.

    Trên không trung lại xuất hiện thêm ba người. Đi đầu là một nam nhân khuôn mặt nho nhã, theo sau hắn lúc này là một nam một nữ. Nam tướng mạo bình thường, nữ mặc dù có phần xinh đẹp nhưng lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo. Nếu Hoàng Minh có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra nữ nhân này, nàng ta không ai khác chính là nữ nhân điên luôn muốn giết chết hắn, Nhất Hoa.

    - Không biết ba vị đến là người của môn phái nào? Đến đây có việc gì?

    Mục Thiên là người kiêu ngạo, bình thường không hề xem người khác vào mắt, nhưng lần này hắn lại chủ động hạ giọng như vậy liền khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.

    Mục Thiên biết ba người trước mắt không thể xem thường. Mặc dù đôi nam nữ đằng sau tu vi thấp hơn hắn một chút, nhưng nam nhân nho nhã đứng trước thì khác, thực lực của đối phương e rằng đã vượt xa hắn rồi.

    - Người của Xiển Giáo chúng ta làm việc cần đến lượt các ngươi quản hay sao?

    Nhất Hoa tỏ vẻ khinh thường nói. Trong mắt nàng ta, những môn phái khác ngoại trừ tam đại giáo phái đều không khác gì nhau cả.

    - Hóa ra là người của Xiển Giáo, là ta đã thất kính rồi.

    Nhất Hoa kiêu ngạo như vậy nhưng không ai dám lên tiếng. Mặc dù không biết nàng ta có bối phận gì ở Xiển Giáo, nhưng cho dù là kẻ gác cổng ở Xiển Giáo thì bọn họ cũng không dám chọc giận đối phương.

    Thấy tất cả đều tỏ ra khiếp sợ trước uy danh của Xiển Giáo, Nhất Hoa lúc này gật đầu hài lòng. Bọn họ khi đi ngang qua đây thì vô tình thấy có tiên lực dao động mãnh liệt liền tìm tới. Không ngờ lại tìm được nơi bảo tàng xuất thế. Mặc dù tài nguyên của Xiển Giáo rất nhiều nhưng bảo tàng lại là chuyện khác. Nếu như may mắn tìm được cơ duyên mà thượng cổ đại tiên để lại thì có thể bớt đi vài trăm năm phấn đấu.

    - Sư huynh, chúng ta có nên tiến vào bên trong không?

    Nam nhân bình thường kia nhìn vào cửa bảo tàng rồi hỏi.

    - Chuyện này không thể. Ta vừa thăm dò thực hư bên trong nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì. Hơn nữa từ năng lượng truyền tới, cho dù chúng ta tiến vào cũng sẽ bị áp chế tu vi, trở thành phàm nhân. Bên trong bảo tàng nguy hiểm trùng trùng, chúng ta không thể nào mạo hiểm được.

    Nam nhân nho nhã lập tức lắc đầu.

    - Ngay cả với tu vi Thái Tiên của sư huynh cũng không thể thăm dò ư?

    Nam nhân bình thường ngạc nhiên nói. Nếu như ngay cả tu vi Thái Tiên cũng không thể thăm dò thì chẳng lẽ nói, chủ nhân của bảo tàng này đã vượt xa phạm vi đó rồi, thậm chí có thể là Huyền Tiên hay Thượng Tiên cũng không biết chừng.

    - Nếu là như vậy thì làm sao chúng ta có thể lấy được bảo tàng?

    Bảo tàng như vậy chính cơ hội ngàn năm, nếu như bỏ lỡ quả thực vô cùng đáng tiếc. Ngay cả nam nhân nho nhã kia cũng không nhịn được mà nổi lòng tham.

    - Ta đoán hẳn là đã có người vào bên trong bảo tàng rồi, chỉ cần bọn họ đi ra, chúng ta còn ngại không cướp được hay sao?

    Nghe nam nhân nho nhã nói, cả hai lập tức cười hô phải. Dù sao với tu vi của bọn họ, cho dù có cướp, đám người này cũng phải ngoan ngoãn hai tay dâng lên mà thôi.

    Khi tất cả vẫn đang chờ đợi thì một lần nữa lại có một nữ nhân toàn thân mặc y phục màu đen tiến đến. Dáng người uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, cộng thêm khí chất băng lãnh khiến cho tất cả nam nhân ở đây đều bị nàng cuốn hút.

    - Nữ nhân kia từ đâu đến thì cút về nơi đó, ở đây không phải là chỗ của ngươi.

    Nữ nhân kia xuất hiện liền khiến đám nam nhân như bị bỏ bùa mê, ngay cả sư huynh của nàng là Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng không thể kìm chế được bộ mặt say mê vẻ đẹp đó.

    Những nam nhân khác mặc dù cũng say đắm với vẻ đẹp của nữ nhân kia nhưng bọn hắn cũng không dám lên tiếng bênh vực nàng ta. Nếu so sánh với nữ nhân, tính mạng vẫn đáng giá hơn hẳn.

    - Ngươi là đang nói ta?

    Nữ nhân kia khuôn mặt có chút ngạc nhiên nhìn Nhất Hoa hỏi.

    - Không phải ngươi thì chẳng lẽ ta đang nói chuyện với tảng đá à?

    Nhất Hoa thăm dò thấy đối phương tu vi thấp đến mức đáng thương thì liền lên giọng quát tháo. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng chẳng phải chỉ cần một ngón tay liền có thể giết chết nàng ta rồi hay sao?

    - Tốt, tốt, tốt. Đã lâu lắm rồi mới có người dám lên giọng với ta như vậy.

    Trước những lời mắng chửi kia của Nhất Hoa, nữ nhân kia chỉ mỉm cười rồi nói. Mọi người lúc này đều say đắm vì nụ cười của nàng, nhưng tất cả đều không để ý, con ngươi màu đen của nàng trong chốc lát liền chuyển sang màu ngọc bích.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    ---QC---


  2. #107
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Chứng kiến Hoàng Minh bước ra từ trong hỏa diễm không có việc gì, thậm chí quần áo cũng không bị tổn hại khiến cho tất cả cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

    - Không! Không thể nào! Một tên phàm nhân không thể nào dưới một đòn toàn lực của ta lại không có chuyện gì được.

    Luân Phong điên cuồng gào lên. Vốn dĩ hắn vô cùng tự tin chưa cần đến mười chiều có thể dễ dàng lấy đầu Nhất Lang. Nhưng giờ đây, cho dù tung ra hết tất cả bản lĩnh hắn vẫn không thể làm gì được đối phương.

    - Ngươi cuối cùng là có thể hay không?

    Ứng Long tỏ vẻ khó chịu hỏi.

    - Đại tiên, xin ngài cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ giết chết hắn.

    Thấy Ứng Long tỏ vẻ mất kiên nhất, lúc này Luân Phong vô cùng gấp gáp. Hắn biết nếu như không nhanh chóng giải quyết Tiêu Kiếm, chắc chắn cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn chứ đừng mơ tưởng đến bảo tàng.

    - Được rồi, ta cho ngươi thêm một cơ hội, hy vọng ngươi sẽ biết nắm lấy.

    Ứng Long phất tay lên, một cột ánh sáng liền xuất hiện và bao bọc lấy Luân Phong.

    - Đây! Điều này không thể nào!

    Ưng Dương và những người khác kinh ngạc hét lên.

    Từ khi được cột sáng bao bọc, lúc này đây, cảnh giới của hắn liên tục tăng nhanh, bây giờ đây đã chạm đến ngưỡng cửa của Đại Thừa trung kỳ rồi.

    - Đa tạ đại tiên ban tặng cơ duyên.

    Cảm thấy tiên lực trong cơ thể bây giờ cuồn cuộn như sóng biển, Luân Phong cảm thấy vô cùng vui mừng.

    - Thực lực tăng lên như vậy có thể nói thiên phú của ngươi cũng không tệ.

    Ứng Long hài lòng gật đầu nhìn Luân Phong.

    Một màn này xảy ra cũng khiến Hoàng Minh vô cùng kinh ngạc. Ứng Long chỉ trong chốc lát đã có thể khiến Luân Phong tăng lên vài bậc cảnh giới, vậy hắn từ trước đến nay hắn nỗ lực hết sức nhưng vẫn không thể hấp thụ linh khí là vì lý gì. Lúc này hắn thực sự nghĩ, bản thân có nên thỏa mãn yêu cầu của Ứng Long hay không? Nếu như vậy biết đâu Ứng Long có thể giúp hắn khai mở tu vi, bước chân vào con đường tiên đạo.

    Hoàng Minh khẽ cười nhạo cái suy nghĩ ấy. Hắn không tự nhận bản thân là chính nghĩa nhưng hắn sẽ không làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy, nhất là với những người thực sự xem hắn là bằng hữu.

    - Đánh nhau với ta mà ngươi lại phân tâm ư?

    Trong thoáng chốc định thần trở lại, Hoàng Minh chỉ nghe thấy một tiếng nói kề sát bên tai, theo sau đó là một thanh kiếm chém tới nhắm vào cổ hắn.


    Keng…

    Tiếng kim loại va chạm vang lên, Hoàng Minh bị một chiêu này chấn bay về phía sau.

    - Ha ha, ngươi mau ngoan ngoãn chịu chết đi. Khoảng cách của ngươi và ta hiện giờ đã là không thể đo được, hơn nữa vũ khí của ngươi cũng gãy rồi, ta xem xem ngươi lấy cái gì mà kiêu ngạo.

    Luân Phong thấy vũ khí đối phương bị một kiếm của hắn chém làm đôi thì liền hưng phấn kêu lên.

    Từ một kiếm kia, Hoàng Minh có thể khẳng định, nếu như lần này hắn không đem bản lĩnh thực sự ra thì chắc chắn người bỏ mạng lại đây chính là hắn.

    - Nếu ngươi đã muốn xem khoảng cách của cả hai thì ta thành toàn cho ngươi.

    Trong phút chốc, trên hai tay hắn liền xuất hiện Long Khải. Tay nắm chặt Sơn Hải Thủy Linh Thương trong tay, một làn sương khói mơ hồ xuất hiện, thân ảnh hắn dần dần trở nên hư ảo.

    - Đây là…

    Nhìn thấy những thứ trên người Hoàng Minh, Ứng Long có chút ngạc nhiên.

    - Giả thần giả quỷ, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì. Liệt Diễm Thiên Kiếm.

    Luân Phong hét lớn một tiếng, thanh kiếm trong tay hắn bừng cháy như một ngọn đuốc. Một luồng kiếm khí rực cháy theo nhát chém của hắn chém xuống dễ dàng xuyên qua thân ảnh của Hoàng Minh.

    Khác với tưởng tượng của mọi người, luồng kiếm khí kia cắt thân ảnh Hoàng Minh ra làm đôi nhưng lại không hề có bất kỳ chút máu nào chảy ra.

    - Cái này trả lại cho ngươi.

    Đang hoang mang tìm kiếm đối phương, bên tai của Luân Phong liền vang lên một giọng nói. Không kịp phản ứng, Luân Phong liền trúng phải một thương khiến cơ thể hắn bị đánh bay lên trời.

    Rất nhanh Luân Phong cũng trấn tĩnh trở lại, hắn đang muốn vận tiên lực để có thể ổn định lại thân thể ở trên không trung, nhưng bất ngờ hắn cảm thấy thân thể không thể cử động được. Mà bên dưới chỉ thấy tay Hoàng Minh nắm thành long trảo hướng về phía hắn.
    - Chết tiệt!


    Luân Phong cố gắng dãy dụa, một lát sau hắn từ từ cảm nhận bản thân đã có thể cử động lại được.

    Đang muốn tìm xem đối phương đang ở đâu, chỉ thấy lúc này dưới bụng hắn liền xuất hiện một cánh tay.

    Ầm…

    Thân thể Luân Phong bị một chưởng của Hoàng Minh đánh rơi thẳng xuống nền đất.

    - Khốn kiếp, ta phải giết chết ngươi… ụa… ọe…

    Luân Phong điên cuồng đứng dậy, nhưng trong chốc lát hắn cảm nhận lục phủ ngũ tạng như bị chấn động, ngay cả tiên lực cũng vận chuyển vô cùng khó khăn. Không thể đứng vững được nữa, Luân Phong ngã khuỵu xuống đất, miệng liên tục nôn ra máu.

    Hoàng Minh không ngờ những chiêu thức mà hắn nghĩ ra gần đây lại hữu dụng đến như vậy. Bộ pháp đầu tiên hắn sử dụng là Thủy Ảnh Bộ, bằng cách làm bốc hơi nước, hắn có thể tạo ra một màn sương vây xung quanh, từ đó tạo ra ảo ảnh khiến người khác bị mê hoặc. Chiêu hắn dùng để đánh Luân Phong chính là Thông Bối Quyền mà hắn đã từng đọc ở trên sách trước kia. Mặc dù chỉ để lại một chút thương tích cho Luân Phong nhưng có thể xuyên phá được tiên thể của Đại Thừa Kỳ, đây đã là thành công ngoài mong đợi của Hoàng Minh rồi.

    - Đại tiên, mong ngài cho ta mượn thêm một chút sức mạnh nữa. Ta nhất định sẽ chém hắn thành trăm mảnh.

    Liên tiếp bị Hoàng Minh sỉ nhục, Luân Phong lần này muốn mạnh mẽ nghiền nát hắn. Chính vì thế mà hắn liền quay sang cầu xin Ứng Long.

    - Chuyện này không cần nữa. Cũng sắp đến giờ rồi.

    Luân Phong chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói của Ứng Long là gì, chỉ thấy sau đó thân thể của hắn bắt đầu bị lão hóa.

    - Đây… đây là chuyện gì…

    Nhìn thân thể không ngừng già đi, Luân Phong có thể dễ dàng thấy làn da của hắn giờ đây trở nên nhăn nheo, tóc bắt đầu bạc đi. Đưa tay sờ lên mặt mình thì phát hiện rất nhiều nếp nhăn.

    Đáng kinh khủng hơn là tu vi của hắn dần dần bị thụt lùi, từ Kim Đan Trung Kỳ bỗng chốc liền tụt xuống Luyện Hư Sơ Kỳ. Luân Phong phát hiện, cho dù dùng bất cứ cách gì, tu vi của hắn cũng liên tục tụt xuống, trong chốc lát chỉ còn là Trúc Cơ Sơ Kỳ.

    - Tu vi của ta… tu vi của ta đâu…

    Như không tin vào những gì đang diễn ra, Luân Phong quay lại nhìn Ứng Long để tìm câu trả lời.

    - Cơ hội ta cho ngươi đã hết, ngươi cũng phải trả giá cho việc khiến ta chờ đợi lâu như vậy.

    - Không! Ngươi lừa ta!

    Luân Phong bây giờ đã hoàn toàn trở thành một ông lão, ngay cả đứng cũng không vững nữa, bàn tay hắn run run chỉ về phía Ứng Long.

    - Các ngươi chắc chắn đã thông đồng với nhau. Đúng vậy, các ngươi vì dẫn dụ các tu sĩ khác đến để giết họ nên đã bày ra bảo tàng này. Cái gì mà khảo nghiệm kia chứ, tất cả đều là giả dối.

    Luân Phong điên cuồng hét lên.

    Những lời của Luân Phong cũng khiến những người khác âm thầm đồng tình. Bảo tàng này và Tiêu Kiếm kia quá bất thường. Tiêu Kiếm không chỉ biết cách làm sao mở được bảo tàng, hơn nữa hắn lại dễ dàng thông qua các khảo nghiệm một cách hoàn mĩ. Càng đáng sợ hơn chính là, dựa vào sức lực của một phàm nhân, hắn lại có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ tu vi Đại Thừa Kỳ. Mặc dù bọn họ cũng nghĩ đến giả thuyết này, nhưng không giống như Luân Phong, bọn họ không có can đảm để nói ra.

    - Nói ta thông đồng cùng hắn lừa các ngươi ư? Các ngươi xứng không?

    Ứng Long khinh thường đáp. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Luân Phong ở trên mặt đất liền tan biến như chưa từng xuất hiện vậy.

    - Bây giờ chỉ còn một mình ngươi, giết bọn họ hoặc chết, ngươi chọn đi.

    Ứng Long dường như không còn kiên nhẫn nữa. Xung quanh hắn tỏa ra uy áp vô cùng nặng nề ép cho tất cả đều không thở được.

    - Vẫn câu nói trước kia, ta không làm.

    Nhất Lang đã từng hứng chịu uy áp của Thông Thiên Giáo Chủ, mặc dù ông ta chỉ xuất ra một chút lực lượng nhưng như vậy cũng đã hơn xa Ứng Long rất nhiều rồi. Lần này, mặc dù có chút khó thở nhưng Nhất Lang vẫn có thể đứng vững để trả lời Ứng Long.

    - Rất tốt! Vô cùng tốt! Ngươi, thông qua.

    Trong bỗng chốc, uy áp của Ứng Long liền biến mất, lúc này đây tất cả chỉ thấy Ứng Long không ngừng gật đầu cười.

    Tất cả lúc này vô cùng kinh ngạc khi thấy biểu hiện của Ứng Long, chẳng phải hắn bảo Tiêu Kiếm phải giết hết tất cả bọn họ sao. Sao bây giờ Tiêu Kiếm lại được thông qua.

    Từ câu nói của Ứng Long, Hoàng Minh có thể hiểu được, khảo nghiệm cuối cùng này chính là nhân tính. Nếu như Hoàng Minh thực sự ra tay giết hết tất cả những người ở đây, e rằng hắn cũng sẽ có kết cục thê thảm như Luân Phong.

    - Khảo nghiệm đã kết thúc, bảo tàng cũng sẽ đóng lại, các ngươi cũng sẽ tự động được đưa ra ngoài.

    Sau tiếng nói của Ứng Long, tất cả những người đã mất mạng ở những khảo nghiệm trước kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Nhưng tuyệt nhiên, trong tất cả vẫn không thấy bóng dáng của Luân Phong.

    - Tiêu huynh đệ, hẹn gặp lại ở bên ngoài.

    Ưng Dương vỗ vai Hoàng Minh nói. Những người khác cũng gật đầu cảm tạ hắn, dù sao nếu như hắn thực sự ra tay, cho dù hắn không thông qua khảo nghiệm của Ứng Long, tính mạng của bọn họ cũng không còn. Nhưng mặc dù là vậy, vẫn có không ít ánh nhìn thù hận và tham lam nhìn về phía hắn.

    - Người thừa kế, đến lượt ngươi rồi.

    Khi tất cả đã được truyền tống ra ngoài, lúc này Ứng Long mới quay sang Hoàng Minh nói.

    Khi nghe thấy đối phương gọi hắn là người thừa kế, Nhất Lang có chút giật mình. Chẳng lẽ đối phương thực sự đã nhận nhầm mình là Tử Tân rồi hay sao?




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838

  3. #108
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Cửa truyền tống của bảo tàng dần mở ra lập tức khiến cho tất cả đổ dồn sự chú ý vào.

    Từ cửa truyền tống lúc này, rất nhiều tu sĩ bước ra ngoài, nhưng tất cả không còn dáng vẻ hào hứng trước kia nữa. Thay vào đó, tất cả giờ đây trông vô cùng ảo não, ngay cả bộ dáng cũng trông vô cùng thê thảm.

    - Hài nhi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thanh Phong Môn chúng ta lại còn sống có vài người như vậy? Luân Phong ở đâu? Chẳng lẽ hắn đã đạt được cơ duyên bên trong bảo tàng rồi hay sao?

    Mục Thiên là người đầu tiên phản ứng khi thấy các đệ tử của Thanh Phong Môn đi ra. Vì để chiếm được cơ duyên bên trong bảo tàng mà hắn đã huy động gần tất cả đệ tử của Thanh Phong Môn. Nhưng đến bây giờ, khi thấy số đệ tử chỉ còn lại vài người, hắn liền cảm thấy như phát điên.

    - Cha. Ngươi đừng nhắc đến tên phản đồ đó nữa, bên trong bảo tàng, hắn đã có ý đồ giết hết tất cả chúng ta để độc chiếm bảo tàng.

    - Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?

    Vì Thanh Phong Môn đã tổn thất quá nhiều đệ tử, nếu như để vụt mất bảo tàng thì e rằng Thanh Phong Môn của hắn cũng tiêu rồi. Mặc dù Luân Phong rất có thể đã phản bội Thanh Phong Môn, nhưng Mục Thiên biết, Luân Phong chính là con người có dã tâm. Chỉ cần cho hắn đủ lợi ích, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Thanh Phong Môn.

    - Hắn chết rồi.

    Tiểu sư đệ khinh thường nói. Luân Phong dám có ý đồ với hắn, có chết trăm vạn lần cũng là xứng đáng.

    Nghe đến đây, Mục Thiên gần như sụp đổ hoàn toàn. Đệ tử tổn thất hơn một nửa, cơ duyên thì chẳng chiếm được, chuyến đi này, Thanh Phong Môn thực sự tiêu rồi.

    Mặc khác nhưng môn phái khác cũng chịu tổn thất nặng nề, duy nhất chỉ có Phi Yến Môn là
    dường như không chịu nhiều tổn hại.

    - Ngươi nói cái gì? Thanh Phong Môn bọn họ dám làm như vậy?

    Liên tiếp có vài tiếng quát tháo vang lên, lúc này Mục Thiên biết tình hình không ổn nên tính dẫn Thanh Phong Môn rời đi.

    - Mục chưởng môn, ngài tại sao lại vội vàng như vậy?

    Ngay lập tức, rất nhiều người liền xuất hiện trước mặt chặn đường của bọn hắn.

    - Các vị, Thanh Phong Môn ta lần này tổn thất nặng nề, chính vì thế ta muốn nhanh chóng trở về môn phái để chấn chỉnh lại.

    - Mục Thiên, ngươi không cần phải giả vờ. Những chuyện các ngươi làm chúng đệ tử đã báo lại cho chúng ta hết rồi. Nếu lần này ngươi không cho chúng ta một câu trả lời thích đáng thì cũng đừng mong rời khỏi đây.

    Những người khác thấy Mục Thiên vẫn không thừa nhận thì lập tức điên cuồng quát.

    Nếu là bình thường, Mục Thiên chắc chắn sẽ không để đám người này vào mắt. Nhưng giờ đây, đệ tử của Thanh Phong Môn đã tổn thất nặng nề, đối phương lại có nhiều cao thủ liên hợp với nhau như vậy. Cho dù lão có thể chạy thoát nhưng khi đó cũng là ngày tàn của Thanh Phong Môn.

    - Các vị, chuyện này là do chủ trương của phản đồ Luân Phong của ta. ngay cả đệ tử của bổn môn cũng bị hắn ra tay giết hại, hiện giờ hắn đã bị thanh lý môn hộ chết trong bảo tàng. Ta nghĩ cũng lúc này cũng nên xóa bỏ hiểu lầm.

    Một câu nói, Mục Thiên đã phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm.

    - Mục Thiên, ngươi đừng già mồm. Hôm nay, Thanh Phong Môn các ngươi đừng hòng rời khỏi đây.

    Những chuyện cướp của giết người này Thanh Phong Môn cũng làm không ít. Trước kia, bọn họ vì e sợ sức mạnh của Thanh Phong Môn nên đành nuốt trôi cục tức này. Nhưng giờ đây thì khác, Thanh Phong Môn lúc này nguyên khí tổn thương nặng nề, hơn nữa bên phía bọn họ có nhiều cao thủ như vậy. Lúc này bọn họ cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Thanh Phong Môn để hành sự nữa.

    - Chưởng môn, chúng ta có nên ra tay hay không?

    Cơ lão đầu hận Mục Thiên đến thấu xương, bây giờ có cơ hội như vậy, lão làm sao có thể nhẫn nhịn được.

    - Không cần gấp, chuyện này chúng ta vẫn nên yên lặng quan sát.

    Cơ Thiên Nhạc lắc đầu nói.

    Mặc dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng Mục Thiên kia cũng không phải đèn cạn dầu, nếu như hắn thực sự liều mạng thì chắc chắn hai bên cũng sẽ tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa, bên kia vẫn còn một sự tồn tại đáng sợ hơn Mục Thiên rất nhiều, nếu như nàng ta thực sự nhúng tay vào, e rằng tất cả những người ở đây hợp sức lại cũng không phải là đối thủ.

    Mặc khác, nàng từ miệng của Ưng Dương đã biết được sự tình. Lúc này đây, nàng rất muốn gặp được người lấy được cơ duyên của bảo tàng. Dù sao hắn cũng có một chút cơ duyên với Phi Yến Môn, nếu như có thể thuận lợi chiêu mộ hắn, Phi Yến Môn chắc chắn sẽ quật khởi.

    Khi tất cả lúc này sắp động thủ với nhau thì cánh cửa truyền tống lại một lần nửa mở ra. Từ bên trong bước ra một nam nhân trên dưới đều là y phục màu đen, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ.

    - Các vị, chuyện lần này là Thanh Phong Môn chúng ta có lỗi nhưng chúng ta vẫn không nên vì thế mà đấu đá lẫn nhau để người khác hưởng lợi. Quan trọng nhất bây giờ vẫn là cơ duyên bên trong bảo tàng.

    Câu nói của Mục Thiên đã đánh động tâm lý của tất cả mọi người.

    Đúng như hắn nói, Phi Yến Môn đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì, giống như là đang chờ làm ngư ông đắc lợi. Nếu như bọn họ thực sự đánh với Mục Thiên, cho dù thắng cũng sẽ thiệt hại nặng nề, người có lợi nhất lúc đó lại chính là Phi Yến Môn. Bọn họ cũng biết cơ duyên đã thuộc về nam nhân đeo mặt nạ kia. Nếu như có thể bắt được hắn, có được cơ duyên trong tay, bọn họ sẽ không còn phải để tâm đến Phi Yến Môn hay Thanh Phong Môn nữa.

    Có cùng suy nghĩ này trong đầu, lúc này tất cả đều hướng về phía Hoàng Minh lao đến.

    - Phi Yến Môn nghe lệnh, tất cả bảo hộ cho hắn.

    Sau hiệu lệnh của Cơ Thiên Nhạc, lúc này tất cả người của Phi Yến Môn nhanh chóng tập hợp lại chắn trước mặt Hoàng Minh.

    Hoàng Minh có chút bất ngờ, không ngờ đối phương lại ra tay bảo họ bọn hắn mà không phải là đến cướp như đám người kia. Đang muốn lên tiếng thì trên không trung lại xuất hiện năm người.

    - Giao người ra đây, ta có thể để các ngươi rời khỏi đây an toàn.

    Người lên tiếng là một nam nhân điển trai, trên đầu có long giác, người này không ai khác chính là Hoàng Long Chân Nhân. Theo bên người hắn lúc còn có một lão nhân mặc đạo bào màu trắng, trên đầu đội kim quang, tay cầm phất trần, chính là Thái Ất Chân Nhân, người đã bị Hoàng Minh cướp mất đồ đệ. Theo sau bọn hắn chính là ba người của Xiển Giáo đã từng đến đây, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Đặng Hoa và Nhất Hoa.

    - Các vị đại tiên Xiển Giáo không cần nhọc tâm, Mục Thiên ta nhất định sẽ bắt hắn giao cho các vị.

    Khi thấy người Xiển Giáo xuất hiện, Mục Thiên biết bảng tàng lần này hoàn toàn vụt khỏi tầm tay rồi. Lúc này đây hắn liền nhanh trí đến để nịnh bợ người của Xiển Giáo. Nếu như làm đối phương hài lòng, không chỉ có thể thoát được sự truy đuổi của những môn phái khác mà biết đâu lại được bọn họ thưởng cho một chút đồ. Mặc dù không thể so sánh với cơ duyên bảo tàng nhưng dù sao cũng là đồ của Xiển Giáo, chắc chắn là đồ tốt.

    - Được! Nếu như ngươi làm tốt ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi.

    Hoàng Long Chân Nhân gật đầu nói. Hắn không ngại ra tay với mấy tiểu môn phái này, nhưng ở đây vẫn còn một người khác lợi hại hơn rất nhiều, hắn cũng không muốn phí sức với bọn họ.

    - Không lâu trước đây có một vị đạo hữu đã ra tay với người của bản môn, mong đạo hữu ra đây cho chúng ta một cái công đạo.

    m thanh của Thái Ất Chân Nhân như vang vọng khắp nơi khiến tất cả mọi người liền bị chấn động.

    - Các ngươi cũng xứng?

    Một âm thanh vang lên khiến cho Thái Ất Chân Nhân liền bị chấn động đến mức thổ huyết.

    Ngay sau đó, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

    - Đạo hữu, ngươi vô duyên vô cớ tấn công người của Xiển Giáo chúng ta hai lần? Đây thực sự là đang xem thường chúng ta hay sao?

    Khi thấy sự xuất hiện của nữ nhân kia, Hoàng Long Chân Nhân trong phút chốc liền bị chấn động trước vẻ đẹp của nàng. Rất nhanh hắn bình tĩnh trở lại, chắp hai tay sau lưng, điệu bộ vô cùng phong lưu nói.

    - Xiển Giáo thì sao? Ta chính là khinh thường các ngươi thì sao? Nếu muốn chết thì cứ đến đây, đừng nhiều lời.

    Khác với sự mong đợi của Hoàng Long Chân Nhân. Hắn tưởng rằng khi nghe đến uy danh của Xiển Giáo, đối phương sẽ lập tức e dè, nhưng không ngờ lại bị nàng ta xem thường như vậy.

    - Sư huynh, đừng nói nhiều với ả ta, nếu đã dám khinh thường Xiển Giáo chúng ta như vậy, chỉ có một con đường…

    Nhất Hoa chưa kịp dứt lời thì liền thấy cổ bị bóp nghẹt đến mức không thể thở nổi.

    Lúc này đây, khi tất cả kịp định thần trở lại thì đã thấy Nhất Hoa đã bị nữ nhân kia một tay bóp cổ.

    - Đạo hữu, mau thả sư muội của ta ra, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện trước kia nữa. Bằng không chuyện này đến tai sư phụ của ta, cô nương sẽ không thoát được đâu.

    Đối phương ra tay nhanh đến mức bản thân cũng không kịp nhìn thấy gì. Lúc này đây, Hoàng Long Chân Nhân biết bọn họ đã chọc nhầm người rồi. Lúc này đây, hắn hy vọng đối phương sẽ nể mặt sư phụ mà buông tha cho Nhất Hoa.

    - Ta đã từng nói, nếu các ngươi còn đến chọc giận ta thì nên chuẩn bị trước vài cỗ quan tài đi.

    Chỉ thấy sau tiếng nói của nàng, toàn thân Đặng Hoa dần dần hóa thành đá rồi bị tan vỡ thành nhiều mảnh vụn.

    Tất cả đều không ngờ nữ nhân kia lại thực sự ra tay. Ai cũng biết Xiển Giáo không chỉ có rất nhiều đệ tử tinh anh, mà bọn họ còn có một Thánh Nhân là Nguyên Thủy Thiên Tôn tọa trấn. Không ngờ đến, ngay cả Thánh Nhân nàng ta cũng không để vào mắt. Rốt cuộc, nữ nhân này là ai mà lại ngông cuồng đến như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838

  4. #109
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Hoàng Long Chân Nhân không ngờ nàng ta ngay cả uy danh Thánh Nhân cũng không thèm nể mặt, lại trực tiếp ra tay giết chết Nhất Hoa như vậy.

    - Khốn kiếp, ta muốn giết chơi ngươi!

    Mất đi nữ nhân trong lòng, Đặng Hoa trở nên điên cuồng. Trong phút chốc hắn đã quên mất bản thân từng bị nàng ta đánh cho một trận. Nếu không phải Thái Ất nhanh tay cản hắn lại thì có lẽ Xiển Giáo lần này lại mất thêm một người rồi.

    - Không biết đạo hữu là người của đại môn phái nào, lần tới ta cùng ân sư nhất định sẽ đến tận nơi bái phỏng.

    Lời này của Hoàng Long rất rõ ràng. Hắn lo lắng đối phương cũng là đệ tử của Thánh Nhân nên không ra tay, nhưng đồng thời cũng cho đối phương biết, Xiển Giáo có cũng có Thánh Nhân tọa trấn.

    - Không cần thăm dò, ta chỉ là tán tu, muốn đánh muốn giết thì tùy thời tìm đến, ta nhất định sẽ phụng bồi đến cùng.

    Nàng nhân này tuyệt nhiên nghe ra ý tứ hăm dọa của đối phương. nhưng từ trước đến nay nàng ghét nhất là người khác uy hiếp mình.

    Khẽ lật tay một cái, trên tay nàng lúc này liền xuất hiện một khối ngọc thạch bằng quả trứng gà. Đôi mắt nàng cũng chuyển sang màu ngọc bích, sát khí lan tỏa ra khiến tất cả những người ở đây cảm thấy run sợ.

    - Đệ tử Ngọc Đỉnh của Xiển Giáo bái kiến Thạch Cơ Nương Nương.

    Ngọc Đỉnh sinh ra là ngọc thạch tu luyện mà thành tiên, chính vì vậy chỉ cần nhìn qua ngọc thạch trên tay đối phương, hắn liền đoán ra thân phận của nàng. Lúc này, khi hắn vừa nói ra thân phận của đối phương thì lập tức khiến tất cả chết lặng, ngay cả hơi thở cũng không dám phát ra.

    Nếu người đời kính nể uy danh của Tam Đại Giáo Phái thì khi nhắc đến Thạch Cơ Nương Nương tất cả đều phải khiếp sợ. Thánh Nhân mặc dù siêu phàm nhưng bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay. Nhưng Thạch Cơ Nương Nương thì khác, nàng ta là ma đầu khét tiếng, nếu như ngươi dám chọc giận nàng ta thì chắc chắn cả nhà ngươi sẽ bị tận diệt. Mặc dù không ai biết tu vi nàng ta cao đến đâu, nhưng từng có tin đồn, ngay cả Nữ Oa Nương Nương ra tay cũng không thể trấn áp được nàng ta.

    Nhìn biểu hiện của Ngọc Đỉnh lúc này, Hoàng Long biết hắn nhất định sẽ không lừa mình.

    - Chuyện này dường như giữa chúng ta có một chút hiểu lầm. Sư muội ta đắc tội nương nương nhưng dù sao người cũng đã lấy tính mạng của nàng ta rồi. Mong nương nương thu tay, đừng làm mất hòa khí giữa chúng ta.

    Một câu nói, Hoàng Long n đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Nhất Hoa. Tất cả mọi người biết, đắc tội với Thạch Cơ là điều điên rồ như thế nào. Nhưng để có thể lật mặt nhanh như Hoàng Long Chân Nhân, bọn họ làm không nổi.

    - Hoàng Long, ngươi như thế mà lại đổ hết mọi trách lên người sư muội, bây giờ lại đi lấy lòng nàng ta. Ngươi có còn xứng đáng làm người của Xiển Giáo không?

    Mất đi nữ nhân mà mình yêu thương, sư huynh lại đẩy mọi trách nhiệm lên người nàng. Đặng Hoa lúc này không còn tiếp bình tĩnh được nữa, hắn lập tức tiến lên chất vấn Hoàng Long.

    - Chuyện này không đến lượt ngươi quản. Cút!

    Hoàng Long có thể run sợ trước Thạch Cơ, nhưng một sư đệ nhỏ nhoi lại dám lên mặt giáo huấn hắn. Lúc này đây, hắn liền trút mọi cơn tức giận vào người Đặng Hoa. Một chưởng đánh cho đối phương rơi xuống đất.

    - Ha ha ha! Được lắm, hôm nay ta mới thấy rõ được bộ mặt thật của các ngươi. Cái gì mà Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo chứ? Chỉ là một đám rùa rụt đầu mà thôi.

    Đặng Hoa thân thể khó khăn bò dậy, hắn mặc kệ vết thương trên người, ngửa mặt lên nhìn Hoàng Long mắng chửi.

    - Ngươi!

    - Sư huynh. Đặng Hoa hắn vì quá thương tâm trước cái chết của Nhất Hoa mà nhất thời suy nghĩ hồ đồ thôi. Vẫn mong sư huynh thu tay, đừng làm hại đến hắn.

    Khi Hoàng Long định ra tay giết Đặng Hoa, Thái Ất liền ngăn cản lại.

    Được Thái Ất n khuyên giải, Hoàng Long rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Nguyên Thủy Thiên Tôn rất ghét nội đấu bên trong Xiển Giáo, nếu như hắn giết Đặng Hoa ở đây, khi trở về chắc chắn sẽ bị trách phạt nặng nề.

    Thấy đối phương không ra tay với mình, Đặng Hoa cũng không lưu lại mà liền rời đi. Hắn không đánh lại Hoàng Long, càng không đánh lại Thạch Cơ, tiếp tục ở lại cũng chỉ tức càng thêm tức mà thôi.

    - Nương nương, hiểu lầm lần này cũng nên chấm dứt được rồi chứ?

    Nếu đối phương đã muốn buông thì nàng cũng không miễn cưỡng nữa. Dù sao nếu như nàng thực sự giết hết đám người Xiển Giáo ở đây, nàng chắc chắn sẽ hứng chịu lửa giận của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

    Nhân thấy Thạch Cơ đã thu lại sát khí của mình, lúc này đám người Xiển Giáo mới thở phào nhẹ nhõm.

    - Nương nương hôm nay có nhã hứng đến đây, chẳng lẽ cũng hứng thú với bảo tàng này.

    Lúc này, khi đối phương đã thu lại địch ý với bọn hắn, Hoàng Long liên thử thăm dò nàng.

    - Các ngươi yên tâm, ta thực sự không hề hứng thú với những thứ bên trong bảo tàng này.

    - Nếu như vậy thì chúng ta xin ghi nhớ ân tình này của nương nương.

    Thấy đối phương thực sự không quan tâm đến bảo tàng, Hoàng Long lúc này cảm thấy vô cùng vui mừng. Mặc dù lần này hắn không thể bảo vệ Nhất Hoa, nhưng nếu hắn có thể đem cơ duyên bên trong bảo tàng trở về, tin chắc Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không trách phạt hắn.

    - Các vị, bảo tàng này là do tất cả mọi người cùng phát hiện. Nhưng cơ duyên chỉ có một, nếu như vậy thì chi bằng chúng ta dùng thực lực để quyết định xem cơ duyên này sẽ thuộc về ai có được không?

    Lời của Hoàng Long vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khinh bỉ. Từ khi có được tung tích của bảo tàng, bọn họ đều chưa nhìn thấy bất cứ môn nhân nào của Xiển Giáo xuất hiện cả, rõ ràng là bọn họ cũng vừa mới biết được. Vậy mà người này lại dám mặt dày nói tất cả cùng phát hiện.

    Thạch Cơ dường như không quan tâm đến bảo tàng, cho nên ở đây thực lực của bọn hắn ở đây là mạnh nhất. Nếu như quả thực dùng thực lực để quyết định bảo tàng thuộc về ai, chi bằng nói bảo tàng là của Xiển Giáo các ngươi thì hơn.

    Vốn trước kia nghe đến uy danh Xiển Giáo, bọn họ còn có phần kính nể. Nhưng trực tiếp gặp rồi mới biết, bọn họ cũng là một đám người tham lam chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.

    - Nếu các vị đã nhất trí như vậy thì trước tiên ta muốn biết ai là người lấy được cơ duyên bên trong bảo tàng.

    Thấy tất cả không ai dám phản đối, lúc này Hoàng Long hài lòng gật đầu nói.

    - Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta thực sự phải giao người ra hay sao?

    Ưng Dương biết Xiển Giáo sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng nếu giao Tiêu Kiếm cho bọn họ, e rằng kết cục của hắn cũng vô cùng thê thảm.

    - Hết cách, cho dù tất cả chúng ta hợp sức cũng không thể làm gì được bọn họ.

    Cơ Thiên Nhạc mặc dù không cam tâm nhưng cũng hết cách. Sức hấp dẫn của bảo tàng mặc dù rất lớn nhưng không đủ để bọn họ phải trả giá để đối đầu với Xiển Giáo.

    - Không cần tìm nữa, ta ở đây.

    Ưng Dương đang muốn tranh thủ một chút thời gian để Tiêu Kiếm trốn đi thì không ngờ hắn lại chủ động ra mặt.

    - Là ngươi?

    Người vừa xuất hiện, Hoàng Long ngay lập tức nhận ra đối phương. Người này không ai khác chính là đệ tử của Kiếm Tu.

    - Đã lâu không gặp, không ngờ Xiển Giáo các ngươi mặt càng ngày càng dày a.

    Hoàng Minh giễu cợt đáp. Hắn và Xiển Giáo là kẻ thù không thể nào thay đổi, chính vì thế hắn cũng không ngại mà châm chọc đối phương.

    - Tốt, tốt lắm. Lần trước Kiếm Tu thay ngươi đỡ một kiếm nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ. Hôm nay để ta xem người còn chỗ dựa nào nữa không.

    Hoàng Long tức giận quát. Thạch Cơ có thể không xem trọng Xiển Giáo bởi vì nàng ta có thực lực để kiêu ngạo. Nhưng đến cả một tên phàm nhân cũng dám xem thường Xiển Giáo thì quả thực là muốn tìm chết.

    - Chỗ dựa hay sao? Đúng là vừa hay ta cũng có một cái.

    - Dựa vào đám vô dụng kia ư? Là ngươi? Ngươi? Hay là ngươi?

    Chỉ dựa vào đám người vừa nãy bảo hộ đối phương, cho dù đông hơn vài lần hắn cũng không thèm để tâm. Hắn đưa mắt nhìn tất cả những người của Phi Yến Môn cười lớn.

    - Chỗ dựa của hắn là ta.

    Một câu nói lạnh lùng vang lên kèm theo sát khí mãnh liệt khiến Hoàng Lam cảm thấy bị áp chế nặng nề. Luồng sát khí này hắn đã từng trải nghiệm qua, không cần nhìn cũng biết người đó là ai. Nhưng điều khiến Hoàng Long không ngờ là, từ khi nào một ma đầu như Thạch Cơ lại chịu đứng ra làm chỗ dựa cho hắn.

    Nhìn Thạch Cơ đang chắn trước mặt mình, Hoàng Minh cảm thấy một cảm giác hưng phấn không thôi. Hóa ra, cảm giác có được chỗ dựa để ra oai chính là cảm giác này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838

  5. #110
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    - Nương nương, chẳng phải người đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này hay sao?

    Trước uy áp của Thạch Cơ, bên phía Xiển Giáo không dám vọng động.

    - Chuyện bảo tàng ta không có hứng thú nhưng chuyện an toàn của hắn, ta phải quản.

    Chỉ một câu nói của Thạch Cơ liền khiến cho sát tâm của đám người Xiển Giáo bị dập tắc. Lại một lần nữa, bọn họ lại bỏ lỡ mất cơ hội lấy mạng tiểu tử kia. Nhưng cũng không biết tiểu tử này vận may rắm chó gì lại có thể được Thạch Cơ đứng ra bảo vệ. Phải biết rằng, từ trước đến nay, chỉ khi ngươi khiến nàng ta chướng mắt, còn lại nàng ta đều không màng đến thế sự.

    Không chỉ đám người Xiển Giáo, mà tất cả mọi người ở đây cũng dần chết tâm với cơ duyên của bảo tàng. Ngay cả chúng đệ tử của Phi Yến Môn cũng không ngờ đến, một phàm nhân mà bọn họ vô tình cứu được lại có chỗ dựa lớn đến như vậy.

    - Nếu như nương nương đã quyết định như vậy thì Xiển Giáo chúng ta cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa. Tiểu tử, hẹn ngày gặp lại.

    Thấy Hoàng Long đã rời đi, Thái Ất và Ngọc Đỉnh cũng không còn lý do ở lại nữa. Mặc dù không muốn nhưng bọn họ cũng đành phải nuốt trôi cục tức này.

    - Ngươi cứ như vậy mà để bọn họ đi hay sao?

    Từ biểu hiện của hai bên, Thạch Cơ có thể khẳng định, thù oán giữa bọn họ rất lớn. Mặc dù nàng không hiểu tại sao Hoàng Minh lại thả bọn họ đi, nhưng nếu hắn không mở lời nhờ vả thì nàng cũng không muốn quản.

    - Có những thứ mà ta muốn tự tay ta giải quyết.

    Hoàng Minh biết nếu hắn mở lời thì chắc chắn Thạch Cơ sẽ không để đám người Xiển Giáo rời đi dễ dàng như vậy. Nhưng hắn đã thề rằng sẽ chính tay trả thù cho sư phụ. Hiện giờ bản thân hắn không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng sau này thì chưa chắc. Hơn nữa hắn cũng không muốn thực sự trở mặt với Xiển Giáo lúc này.

    - Nếu đã như vậy thì ta chỉ khuyên ngươi một câu. Tiên đạo đều dựa vào lòng nguời, nếu có kẻ nổi sát tâm với ngươi, tốt nhất là nên diệt hắn ngay khi có cơ hội.

    Hoàng Minh biết Thạch Cơ thực sự muốn tốt cho hắn. Nàng ta mặc dù nổi danh là đại ma đầu nhưng hắn chưa từng thấy nàng ta vô duyên vô cớ giết người. Nếu so sánh, nàng còn tốt hơn đám người Xiển Giáo khẩu xà tâm phật kia rất nhiều lần.

    - Ưng Dương, Uyển Uyển các ngươi còn chần chờ ở đây làm gì?

    Chuyện đã kết thúc, các môn phái khác lúc này cũng rời đi. Vì Thanh Phong Môn đang tổn thương nguyên khí nặng nề nên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của các môn phái khác. Đây là thời điểm tốt để tập hợp nhân mã đánh đến Thanh Phong Môn để tranh giành tài nguyên của bọn chúng. Lúc này đây, khi phân phó mọi người nhanh chóng trở về, Cơ Thiên Nhạc phát hiện Ưng Dương và Nhâm Uyển Uyển vẫn còn ngây ngốc ở đó chưa muốn rời đi.

    Hoàng Minh biết bản thân còn nợ đám Ưng Dương, lúc này hắn cũng không thể trốn tránh được nữa.

    - Ưng huynh, ta là vì thân bất do kỷ, cũng không muốn lừa các ngươi. Mong huynh thứ lỗi.

    - Không cần, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có xem ta là bằng hữu hay không?

    Khác với tưởng tượng của mình, Hoàng Minh đang sẵn sàng đón nhận lửa giận của Ưng Dương, nhưng không ngờ hắn lại hỏi mình một câu như vậy.

    - Hoàng Minh ta xin thề, cho dù thế nào ta vẫn xem huynh là bằng hữu của ta.

    - Rất tốt, có câu nói này của ngươi ta an tâm rồi.

    Ưng Dương không hề quan tâm đến lý do tại sao Hoàng Minh lại cải trang để lừa mọi người. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều là dùng thực lực của một phàm nhân để lấy được cơ duyên bên trong bảo tàng, điểm này khiến cho Ưng Dương thực sự nể phục hắn.

    - Ta có thể gặp chưởng môn của các ngươi được không?

    Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Hoàng Minh mới đưa ra quyết định.

    - Ta là Cơ Thiên Nhạc, chưởng môn của Phi Yến Môn. Không biết vị đạo hữu này muốn tìm ta để làm gì?

    Mặc dù đối phương chỉ là phàm nhân nhưng lại có thể lấy được cơ duyên bên trong bảo tàng, hơn nữa lại có chỗ dựa vững chắc. Từ những điểm này, Cơ Thiên Nhạc liền không có nửa điểm thất kính với đối phương.

    - Đúng rồi, các ngươi có phải là đang muốn tiến đánh Thanh Phong Môn?

    Nhìn tất cả môn phái rời đi gấp gáp như vậy, Hoàng Minh liền dễ dàng đoán được lý do.

    - Đúng vậy, đám người Thanh Phong Môn đó hống hách nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc phải trả giá rồi.

    Từ lâu, Thanh Phong Môn đã là cái gai trong mắt của rất nhiều môn phái. Nhưng với thực lực của Thanh Phong Môn, bọn họ cũng không dám phản kháng. Bây giờ Thanh Phong Môn đã suy yếu rồi, tin chắc tất cả các môn phái khác sẽ không bỏ qua miếng mồi béo bở này.

    - Ta chỉ khuyên các người, hiện giờ chưa phải là lúc.

    - Vẫn mong đạo hữu chỉ giáo.

    Không chỉ Cơ Thiên Nhạc mà ngay cả những người khác cũng ngạc nhiên trước lời của Hoàng Minh. Bây giờ không diệt Thanh Phong Môn thì lúc nào mới là thích hợp? Chẳng lẽ chờ chọn bọn chúng hồi phục lại rồi mới tiến đánh hay sao?

    - Nếu như các ngươi thực sự dồn Thanh Phong Môn vào đường cùng, tin chắc rằng bọn họ sẽ cắn trả mãnh liệt. Đến lúc đó cho dù diệt được Thanh Phong Môn, các ngươi cũng sẽ chịu thiệt hại không nhỏ. Cho dù có lấy được lợi tức từ Thanh Phong Môn nhưng lúc đó các ngươi sẽ không sợ bị những môn phái khác nhòm ngó tới hay sao?

    Hoàng Minh nói ra những lời này khiến cho Cơ Thiên Nhạc cẩn thận suy xét lại.

    Đúng như hắn nói, mặc dù Thanh Phong Môn tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng Mục Thiên và những người khác cũng không phải đèn cạn dầu. Hơn nữa Thanh Phong Môn đã đứng vững nhiều năm như vậy chắc chắn có không ít thủ đoạn bảo hộ. Hơn nữa, nhiều môn phái cùng tiến đánh như vậy, cho dù có chiếm được Thanh Phong Môn thì lợi ích thu được cũng không nhiều.

    - Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.

    Sau khi cân nhắc thiệt hơn, lúc này Cơ Thiên Nhạc liền đưa ra quyết định.

    - Không cần khách sáo. Ở đây ta có rất nhiều đan dược, pháp khí cùng công pháp, các ngươi chỉ cần củng cố lại môn phái, tin chắc sau này sẽ có cơ hội.

    Hoàng Minh đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Cơ Thanh Nhạc. Bên trong đều là những thứ Kiếm Tu từng thu thập cho hắn nhưng hắn không thể dùng được. Vốn Hoàng Minh muốn đưa cho Tử Tân nhưng tu vi lúc này của hắn đã cao rồi, những thứ này hoàn toàn không có tác dụng.

    Những thứ này đối với hắn không có tác dụng nhưng không có nghĩa bọn họ cũng như vậy. Đan dược, pháp khí, công pháp mà Kiếm Tu thu thập được dù sao cũng hơn xa những thứ của Phi Yến Môn.

    - n nghĩa này không biết lấy gì báo đáp, chỉ cần sau này đạo hữu có khó khăn gì, Phi Yến Môn chúng ta sẽ hỗ trợ hết mình.

    Nắm chặt nhẫn trữ vật trong lòng bàn tay, Cơ Thiên Nhạc cố gắng kìm chế cảm xúc nói. Nàng đã thử nhìn qua những thứ bên trong nhẫn trữ vật, tất cả đều vượt xa tưởng tượng của nàng. Có những thứ này, thực lực của Phi Yến môn chẳng mấy chốc mà vượt xa những môn phái khác. Lúc đó, cho dù là Thanh Phong Môn ở thời hưng thịnh bọn họ cũng không cần phải để tâm đến.

    - Chuyện sau này hẵng tính. Ưng huynh, nếu có dịp đến Triều Ca, chỉ cần đưa thứ này ra, chắc chắn sẽ có người tiếp đón huynh chu đáo.

    Hoàng Minh đưa cho Ưng Dương một cái ngọc bài rồi rời đi.

    Khi Hoàng Minh đã đi khỏi, Nhâm Uyển Uyển nhìn cái ngọc bài trong tay Ưng Dương. Một cái ngọc bài được chạm khắc tinh xảo, bên trên có một chữ Tần.

    - Tần… chẳng lẽ hắn là Tần quốc sư kia của Đại Thương?

    Câu nói của Nhâm Uyển Uyển lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tần quốc sư mặc dù chỉ mới xuất hiện gần đây nhưng tất cả đều biết, hắn là nhị đồ đệ của Kiếm Tu. Nếu là như vậy cũng khó trách hắn có thể lấy ra nhiều đồ tốt như vậy tặng cho bọn họ.

    Lúc này đây, khi biết thân phận của đối phương, Cơ Thiên Nhạc đã không còn tâm trạng chán nản như trước nữa. Mặc dù lần này Phi Yến Môn không lấy được bảo tàng, lại tổn thất không ít đệ tử. Nhưng bọn họ lại có thể kết giao được người của Triệt Giáo, hơn nữa hắn lại có Thạch Cơ Nương Nương làm chỗ dựa. Nếu có thể nắm chặt lấy mối quan hệ này, Phi Yến Môn ngày sau chắc chắn sẽ quật khởi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838

    ---QC---


Trang 22 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 12202122

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status