TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 24 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 142223242526 ... CuốiCuối
Kết quả 116 đến 120 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #116
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 12 – Thiết Bố Sam

    Chương 8: Trải qua sai lầm, mới có thể tỉnh ngộ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Vô Tình nhìn thi thể Tập Mai Hồng, một lát sau mới từ từ ngồi thẳng dậy, sau đó dùng tay kéo xe lăn ra khỏi cửa hang.

    Kéo được một nửa, xe lăn xếp lại còn cách Vô Tình khoảng bảy tám thước, chàng bỗng ngừng tay, thở dài một tiếng nói:
    - Có lẽ chế ngự cô ta là được rồi, không cần lấy mạng cô ta.

    Chợt nghe một giọng nói cất lên:
    - Cô ta muốn giết huynh.

    Vô Tình cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm biết có người ở sau lưng mình:
    - Giết cô ta rồi, chúng ta sẽ không biết thân phận thật sự của cô ta.

    Người tới nói:
    - Kiểm tra trên người cô ta, ít nhiều sẽ biết được một chút.

    Vô Tình hiển nhiên không đồng ý:
    - Có một chuyện khẳng định, cô ta là một nữ tử.

    Người sau lưng cũng yên lặng một lúc, có lẽ đang lĩnh hội ý tứ trong lời nói của Vô Tình, sau đó mới nói:
    - Chuyện mà đại bổ đầu không tiện làm, ta là kẻ ngoại đạo không dây vào hai đạo hắc bạch, chuyện gì cũng dám làm. Kiểm tra nữ thi, chỉ cần có thể tìm ra chân tướng, Nhiếp Thanh ta không e ngại gì.

    Nguyên lai người nói chuyện là Nhiếp Thanh.

    Hắn đã trở lại.

    Vừa rồi lúc Vô Tình phản kích, hắn cũng phối hợp xuất kích, đột ngột phát động “Thanh Kim Phá Khí Kiếm”, đánh trúng chỗ hiểm của Tập Mai Hồng, khiến nàng bỏ mạng ngay tại chỗ.

    Nhưng không phải hắn đã ra ngoài liên hệ với Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi sao?

    Vô Tình thở dài một tiếng:
    - Không ngờ cô ta thật sự ra tay, may mắn huynh trở lại sớm.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Ta đã lường trước cô ta sẽ hạ thủ.

    Vô Tình nói:
    - Hả?

    Hiển nhiên chàng muốn nghe tiếp.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Bởi vì ta suy đoán, cô ta không phải là Tập Mai Hồng.

    Vô Tình hỏi:
    - Làm sao biết được?

    Nhiếp Thanh nói:
    - Theo ta biết, Tập Mai Hồng và Tôn Ỷ Mộng xuất thân từ hai nơi xa tận chân trời, hai người lại phân biệt thuộc về hai thế gia hoàn toàn khác nhau, trước giờ không có bất kỳ chứng cứ nào biểu thị hai người bọn họ quen biết.

    Nhiếp Thanh vừa nói vừa di chuyển.

    Vô Tình gật đầu. Vừa rồi chàng bị lưỡi đao ép vào gáy, còn có cảm giác khổ sở rất sâu sắc... mặc dù lưỡi đao đã rời đi, nhưng đao ý vẫn còn, điều này khiến chàng rất không dễ chịu.

    - Bọn họ chẳng những quen biết, hơn nữa còn tương giao rất sâu, tương tri rất hợp.

    Nhiếp Thanh tiếp tục di chuyển tới trước, rời khỏi vị trí ban đầu ở sau lưng Vô Tình, đồng thời nói:
    - Cô ta và Tôn lão bản lên Mãnh Quỷ miếu gặp chuyện, ta hoài nghi chỉ có mấy phần là thật. Tôn Ỷ Mộng thì còn nói là không lý nào lại mang đá đập vào chân mình, dù sao nhà trọ là do cô ấy mở, nếu không gây chuyện, không ma quỷ, không xảy ra án mạng, đối với cô ấy chỉ có chỗ tốt. Huống hồ hiện giờ người chết, người mất tích, đều là những người giúp đỡ cống hiến cho cô ấy. Nhưng Tập Mai Hồng lại dựa vào đâu mà tới tham gia vũng nước đục này?

    Vô Tình nói:
    - Nghe nói là Tôn Ỷ Mộng dùng bồ câu đưa thư, mời cô ấy tới.

    Lúc này Nhiếp Thanh đã đi đến trước người Vô Tình, đứng giữa Vô Tình và xe lăn vẫn đang xếp lại:
    - Ta thấy, Tôn Ỷ Mộng là dẫn sói vào nhà. Cô ấy đại khái là mời một ngoại viện có thể tin được, hoặc che giấu bí mật cho cô ấy, hoặc giúp cô ấy đối phó với đám người Ngô Thiết Dực. Nhưng người này lại có dự định của riêng mình.

    Vô Tình gật đầu. Vừa rồi nằm dưới lưỡi dao, đầu của chàng thật sự là muốn động cũng không được, hiện giờ giống như bồi thường, có thể động thì không ngừng cử động:
    - Có thể giữ bí mật cho Ỷ Mộng, đó nhất định là tri kỷ của Ỷ Mộng; có thể đối phó được Ngô Thiết Dực, nhất định cũng là người thân tín bên cạnh Ngô Thiết Dực... Vậy Nhiếp huynh cho rằng cô ta là...

    Nhiếp Thanh xoay người qua một nửa, đối diện với Vô Tình, một con mắt tỏa ra màu xanh lục, một tay cũng đang nổi ánh sáng xanh:
    - Ta thấy, cô ta có thể là Đường Hóa, cũng có thể là Vương Phi, thậm chí là Thác Bạt Ngọc Phượng cũng không có gì kỳ lạ... nhưng nhất định không phải là Tập Mai Hồng.

    Người mà Vô Tình lo lắng nhất vẫn là Tập Mai Hồng:
    - Nếu cô ta không phải Tập Mai Hồng, vậy Tập Mai Hồng đi đâu rồi?

    Nhiếp Thanh đứng xa xa nhìn thi thể “Tập Mai Hồng” một hồi, lúc này mới chính thức xoay người lại, hỏi Vô Tình:
    - Đại bổ đầu vẫn trách ta nặng tay giết chết cô ta?

    Vô Tình thở dài:
    - Chuyện đó không thể trách huynh. Vừa rồi nếu huynh không phối hợp đồng thời xuất thủ, hơn nữa mạnh tay dùng “Thanh Kim Phá Khí”, hiện giờ người nằm trên đất có lẽ là ta rồi.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Huynh vốn có năng lực phản kích cô ta. Huynh đã âm thầm kéo xe lăn, đụng vào sau lưng huynh, đợi đao của cô ta chém hụt sẽ lập tức phản kích... huynh chỉ cần ta làm cô ta phân tâm một chút mà thôi.

    Vô Tình dùng tay xoa gáy, nói:
    - Để đao của cô ta gác ở trên cổ, quả thật rất không dễ chịu. Đây là do ta thất sách, cũng gần như thành mối hận suốt đời của ta.

    Nhiếp Thanh chỉ chỉ vào thi thể Tập Mai Hồng, nói:
    - Trải qua sai lầm, mới có thể tỉnh ngộ. Nếu cô ta không chết, cũng sẽ hối hận vì sao không triệt để ngăn cách huynh và xe lăn bảo bối “Tổ Yến” của huynh.

    Vô Tình phủ nhận:
    - Cô ta đã rất thành công chia tách “Tổ Yến” và ta. Cô ta chỉ không biết ta có thể sử dụng phương pháp “nhất tuyến khiên”, dựa dào “dây thần tiên” dùng eo khống chế xe lăn.

    Nhiếp Thanh cười nói:
    - Cho nên cô ta đáng chết.

    Vô Tình nói:
    - Vẫn là chết hơi sớm một chút.

    Màu xanh lá trong mắt Nhiếp Thanh đột nhiên dao động, kinh ngạc nói:
    - Làm sao huynh biết cô ta chưa chết hẳn?

    Vô Tình càng ngạc nhiên:
    - Thế nào? Cô ta chưa chết?

    Nhiếp Thanh lại dùng tay chỉ, nói nhanh:
    - Huynh xem, cô ta đang từ từ tỉnh lại!

    Vô Tình đưa đầu nhìn, nhưng trong thoáng chốc này biến hóa đột ngột xảy ra.

    Chân của Nhiếp Thanh giống như vô ý, thực ra đã tính toán kỹ càng, cố ý giẫm lên “dây thần tiên”.

    Lúc này hắn dùng tay chỉ, thu hút sự chú ý của Vô Tình, đột nhiên phát lực hất chân, dây thừng quấn lấy cổ chân trái của hắn, sau đó dùng sức kéo một cái, liền kéo cả người Vô Tình lên, bay thẳng đến chỗ hắn.

    Còn lại thì dễ dàng hơn nhiều.

    Cũng dễ khống chế hơn nhiều.

    Cánh tay phải Nhiếp Thanh cong lại kẹp lấy cổ Vô Tình. Vô Tình gần như có thể nghe được tiếng kêu của xương cổ mình, sắp sửa vỡ nứt.

    - Bị đao gác lên cổ, tất nhiên không dễ chịu.
    Nhiếp Thanh cười nói:
    - Nhưng bị “Thanh Quang Lam Thủ” của ta kẹp lấy cổ, chắc hẳn càng khó chịu đúng không?

    Vô Tình chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, muốn nói một câu cũng không đủ sức.

    Nhiếp Thanh dùng tay phải kẹp cổ Vô Tình, tay trái thì giơ lên, hướng về phía lưng Vô Tình, bàn tay bằng phẳng như gương, nổi lên ánh sáng xanh khác thường.

    - Trải qua sai lầm, đó là sai lầm của kẻ giả mạo Tập Mai Hồng này.
    Hắn nói:
    - Cô ta và những người trước kia ám toán thất bại, mới khiến ta ngộ ra phương pháp tốt nhất để đối phó với tên tàn phế ngươi.

    Trong hang tràn ngập tiếng vọng hùng hồn, đắc ý của hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,glook,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  3. #117
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 12 – Thiết Bố Sam

    Chương 9: Ánh trăng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đất rung núi chuyển.

    Tiếng ầm ầm càng lúc càng vang, giống như cả đỉnh núi sắp sập xuống nơi này, còn có tiếng thình thình thình thình nặng nề như tiếng trống.

    Lúc này đũa trên mặt bàn đã rơi rải rác dưới đất, một số ám khí cắm vào trong gỗ và xà nhà cũng bị chấn rơi xuống, mái nhà làm bằng tôn cũng bị chấn động rơi xuống rất nhiều bụi. Diệp Cáo và Hà Phạm đưa mắt nhìn nhau, mặt không chút máu.

    Hà Phạm đầy lo lắng nói:
    - Vẫn là gặp quỷ tốt hơn.

    Diệp Cáo không hiểu:
    - Thế nào?

    Hà Phạm nhìn nóc nhà, nhìn nhà trọ bằng gỗ sắp bị kình lực tràn ngập trong không gian ép nổ, nói:
    - Ít nhất quỷ sẽ không tháo dỡ nhà cửa, chúng ta vẫn có nơi để che chắn.

    Diệp Cáo lại có cách nhìn khác:
    - Nếu như nó tháo dỡ nhà cửa thì còn tốt.

    Hà Phạm cũng không hiểu ý của hắn:
    - Như thế này còn chưa xem là tháo dỡ nhà cửa?

    Diệp Cáo đầy lo lắng nói:
    - Ta thấy là nó đang tháo giếng.

    - Tháo giếng?

    - Đúng.
    Ánh mắt Diệp Cáo đã thấm ánh trăng:
    - Cái giếng bên ngoài kia.

    Khe hở giữa những mảnh gỗ của nhà trọ đã càng lúc càng lớn, ánh trăng thê lương chiếu vào, soi sáng ra sự sợ hãi trong ánh mắt mọi người.

    Sắc mặt La Bạch Ái tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch:
    - Ta sai rồi.

    Diệp Cáo và Hà Phạm không ngờ tiểu tử này lại nhận sai, liền an ủi hắn:
    - Đại địch trước mắt, Tiểu Nguyệt cô nương sẽ không để bụng những lời lỗ mãng của ngươi vừa rồi.

    La Bạch Ái không kiên nhẫn nhưng rất hối hận nói:
    - Không phải! Ta hối hận là tại sao không cùng đại bổ đầu lên núi.

    Hắn cho rằng nơi gặp nguy hiểm chỉ là nhà trọ quỷ quái này.

    Trên núi không sao, một đường bình an.

    Nhưng thế sự há có thể được như ý người?

    Con người luôn hâm mộ thứ mà người khác có được, không biết quý trọng thứ mà mình sở hữu.

    Hà Phạm chợt “hơ” một tiếng, thần sắc kỳ lạ nói:
    - Các ngươi cẩn thận nghe một chút.

    Bên ngoài vang lên tiếng vù vù, rít gào thê lương, lại loáng thoáng có thể nghe được một số âm thanh khác thường.

    Những âm thanh lộn xộn này có phần lạ lùng.

    Ba người nghe một hồi, Diệp Cáo không nhịn được lẩm bẩm nói:
    - Sao lại có tiếng vượn kêu khỉ hú?

    La Bạch Ái liếc hắn một cái:
    - Còn có chó sủa, cùng với dê kêu.

    Hà Phạm vẻ mặt nghiêm trang:
    - Ta nghe được...

    La Bạch Ái hỏi:
    - Tiếng vật nặng rơi xuống nước?

    Hà Phạm nói:
    - Không, ta còn nghe được tiếng Phạn xướng...

    Ba người đưa mắt nhìn nhau.

    Cả nhà trọ đều đang rung động, giống như nằm trên một triền núi có động đất.

    Thân thể cao lớn của Thiết Bạt cũng đang rung động, theo đó vải vóc trên người hắn có nhiều chỗ bắt đầu rách ra, rung động càng lớn thì ánh sáng xanh trong mắt hắn càng mảnh liệt, giống như trong mắt có một bó rong biển lớn màu xanh lá đang bốc lửa.

    Chợt nghe hắn gầm lên:
    - Thứ gì? Vào đây cho ta!

    “Rầm” một tiếng, cửa lớn nhà trọ cuối cùng mở ra.

    Hai cánh cửa giống như đột nhiên bị cuồng phong cuốn đi.

    Trong thoáng chốc, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nhà trọ.

    La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm nhất thời còn cho rằng ban ngày đến rồi.

    Bên ngoài sáng như vậy, giống như ban ngày.

    Nhưng quyết không phải ban ngày.

    Ban ngày có thể còn sáng hơn lúc này, nhưng quyết sẽ không nhợt nhạt như vậy.

    Bọn họ cũng nhất thời sai lầm cho là ánh đèn.

    Có thể trong khoảnh khắc chói mắt rực rỡ như vậy, không phải ánh đèn thì là gì?

    Nhưng cũng không phải ánh đèn.

    Bởi vì không thể có ánh đèn mãnh liệt như vậy, cho dù có cũng không thể chiếu rộng như vậy, xa như vậy, vô biên như vậy, hơn nữa trong rực rỡ còn lộ ra sự nhu hòa kỳ lạ.

    Hóa ra đó không phải gì cả, mà là ánh trăng.

    Trăng rất sáng, trải khắp núi hoang, chiếu tới nơi nào đều hiện lên sự thê lương vắng lặng.

    Trước giờ không có ánh trăng nào sáng như vậy, giống như một vầng mặt trời buổi tối, khiến mặt đất tựa như thân thể nữ nhân trắng bệch, sinh ra xung động muốn vấy bẩn và chà đạp nàng.

    Người dưới ánh trăng, giống như trôi nổi trong ánh trăng nhợt nhạt.

    Người uống giỏi thường nói “uống cạn một chén lớn”, giống như say mèm dạo chơi trong ánh trăng như dòng sông sữa tươi.

    Ngay cả La Bạch Ái luôn tự cảm thấy rất có ý thơ, Hà Phạm luôn dựa vào trực giác, xúc giác để quan sát sự vật, cùng với Diệp Cáo luôn không có ý thơ chỉ chuyên quét sạch hứng thú của người khác, đều sinh ra cảm giác “uống cạn một chén lớn”.

    Bọn họ đều “ngâm” trong ánh trăng như sữa tươi.

    Không, không chỉ ánh trăng.

    Còn có sát ý.

    Sát ý bức người.

    Trời đất bất nhân, nhưng sát ý thông thường lại không đến từ trời, mà đến từ người.

    Bên ngoài có người.

    Người tới hình dạng kỳ quái.

    Người này trán gồ mũi lớn, tay phải cầm bát, cổ tay đeo mấy miếng hổ phách màu sắc khác nhau, tay trái cầm tháp đồng nhiều cạnh nặng nề sắc bén, cánh tay quấn bốn chiếc vòng thủy tinh, trên cổ còn đeo một chuỗi xà cừ mã não, dung mạo uy vũ, người mặc đạo bào, đang cúi đầu nhìn xuống.

    Sở dĩ hắn nhìn xuống, là vì hắn ngồi ở trên cao.

    Hắn ngồi ở trên cao, là vì “vật cưỡi” của hắn.

    “Vật cưỡi” của hắn rất cao, tất lớn.

    Hơn nữa còn cực kỳ hiếm thấy, cực không bình thường.

    “Vật cưỡi” khiến hán tử đầu đội mũ sắt màu trà hình thù kì lạ này càng có khí thế, trên cao nhìn xuống.

    Thứ hắn cưỡi không phải lừa, cũng không phải ngựa, càng không phải là lạc đà, mà là rồng.

    Con rồng này chân trước to ngắn, thu vào trước ngực, ngực rộng sườn dày, vết chai khắp nơi, người mọc đầy vảy, há miệng còn lớn hơn giỏ tre, chân sau mạnh mẽ có lực, đuôi mập đùi tròn, mọc vài gai nhọn, kỳ lạ nhất, cổ quái nhất cũng buồn cười nhất chính là mặt của nó.

    Nó có một gương mặt heo.

    Diệp Cáo và Hà Phạm còn xem như từng nhìn thấy cảnh tượng này.

    La Bạch Ái thì chưa từng thấy, chưa từng nghe, chỉ có thể cảm thán, trợn mắt há mồm.

    Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng.

    Hắn lại tận mắt nhìn thấy một con rồng.

    Hơn nữa còn là một con “rồng mặt heo”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,glook,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,yupee,Đơn bước,
  5. #118
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 12 – Thiết Bố Sam

    Chương 10: Có ánh sáng là có hi vọng?

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ra khỏi hang động chật hẹp kia, trên tường lại đốt đèn dầu.

    Lửa vàng lớn như đậu nành, chiếu vào trên tường đất vàng, trên mặt đất vàng một mảnh lờ mờ, giống như nơi này chính là con đường nối thẳng đến Phong Đô thành, Diêm Vương điện.

    Tình cảnh hiện giờ của Vô Tình cũng giống như đang thật sự trên đường suối vàng, chỉ chờ đầu trâu mặt ngựa tới tiếp đón.

    Chỉ là Tập Mai Hồng đã nhanh hơn chàng một bước, đi trước dẫn đầu mà thôi.

    Cho dù nói thế nào, có lửa vẫn tốt hơn là không có lửa, có ánh sáng cũng tốt hơn là không có ánh sáng.

    Có ánh sáng là có hi vọng.

    Có lửa thì có sức nóng.

    Nhưng hiện giờ Vô Tình đã hoàn toàn mất đi sức lực.

    Cánh tay của Nhiếp Thanh siết lấy cổ chàng, cũng đã phong tỏa huyệt đạo trên hai cánh tay chàng.

    Lúc này chàng đã gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

    Nhìn thấy cặp mắt tràn đầy chế giễu của Nhiếp Thanh đang cúi đầu nhìn xuống, ánh sáng xanh đắc ý như hai đóm lửa, chàng đã gần như mất đi hi vọng.

    Vô vọng.

    Nhiếp Thanh nhìn Vô Tình bị khuỷu tay hắn khống chế, muốn động cũng không được, dường như rất không hài lòng:
    - Ngươi làm ta hơi thất vọng.

    Hắn lỏng tay ra một chút, sắc mặt Vô Tình mới bớt đỏ hơn, mới có thể mở miệng nói chuyện.

    Nhưng Vô Tình lại không nói.

    Chàng giống như không có lời muốn nói.

    Nhiếp Thanh lại có vẻ khó chịu:
    - Ngươi không có gì để nói?

    Vô Tình không lên tiếng.

    Nhiếp Thanh càng giống như mất mát:
    - Ngươi có biết chúng ta đã sắp xếp bao lâu? Tốn bao nhiêu nhân lực, tâm lực và vật lực? Ta đã hao phí bao nhiêu tâm tư và tư tâm, mới nắm được cơ hội này? Mới có thể khiến ngươi trúng mai phục?

    Vô Tình không biểu tình.

    Nhiếp Thanh kinh ngạc nói:
    - Ngươi lại không nói câu nào, mặc ta ức hiếp? Ngươi có tin không, ta vừa phát lực sẽ bẻ gãy cổ ngươi, cả đời này ngươi cũng không nói được chữ nào nữa!

    Vô Tình gật đầu, vẻ mặt hờ hững.

    Giống như cổ không phải của chàng, hoặc là chàng đã mất đi sức lực nói chuyện.

    Nhưng Nhiếp Thanh lại biết rõ không phải.

    Hắn đã lỏng tay.

    Đối phương rõ ràng có khả năng nói chuyện... chỉ cần hắn chịu mở miệng là được.

    Cho nên Nhiếp Thanh lại kích động:
    - Ngươi tín nhiệm ta, ta lại phản bội ngươi, nhưng ngươi lại không nói chữ nào? Cũng không mắng ta một câu nào? Ngươi có còn là người hay không? Có còn nhân tính hay không? Vì sao ngươi không mắng ta có phải là người hay không? Có nhân tính hay không?

    Vô Tình vẫn không nói chuyện, cũng không vùng vẫy.

    Nhiếp Thanh ngay cả cổ cũng nổi gân xanh:
    - Ít nhất ngươi cũng muốn biết ta rốt cuộc là ai? Tại sao phải phản bội ngươi chứ?

    Lần này Vô Tình gật đầu một cái.

    Nhiếp Thanh giận đến cười lên:
    - Vậy thì ngươi cũng phải mở miệng hỏi một tiếng! Chẳng lẽ ta phải tự động nói sao! Ngươi là nha sai, ngươi không thẩm vấn phạm nhân, chẳng lẽ bảo phạm nhân tự mình khai ra tội ác?

    Xem ra hắn có lời muốn nói, không nói thì thật sự không thống khoái. Kỳ lạ là hắn khống chế người ta, nhưng lại ép người ta phải thẩm vấn hắn.

    Vô Tình cuối cùng nói chuyện.

    Khóe mắt chàng dường như còn có ý cười gian xảo.

    Lời nói của chàng rất hàm hồ.

    - Ngươi thật sự muốn ta nói chuyện?

    Nhiếp Thanh vui mừng khôn xiết, trong mắt hiện lên ánh sáng xanh.

    - Ta chỉ sợ ngươi không nói chuyện.

    - Tại sao ta phải nói chuyện?

    Giọng nói của Vô Tình vẫn rất tốn sức, mơ hồ.

    - Bởi vì ngươi sắp chết rồi.
    Nhiếp Thanh thấy đối phương không hỏi, lại càng không thoải mái:
    - Tại sao ta muốn giết ngươi, ngươi cũng không hỏi à?

    Vô Tình thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.

    Chuyện này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhiếp Thanh:
    - Ngươi cũng không vùng vẫy một chút? Cầu xin ta đi, nói không chừng ta sẽ thả ngươi.

    Lúc này Vô Tình mới chậm rãi mở mắt ra:
    - Ta cầu xin thì ngươi sẽ không giết ta?

    Chàng cuối cùng đã hỏi một câu, ngàn không tình trăm không nguyện.

    Nhiếp Thanh ngẩn người, cười khan một tiếng:
    - Chuyện này thì không thể. Nói thật ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng nếu ta thả ngươi ra, mọi người chúng ta đều xong rồi.

    Sắc mặt Vô Tình tái nhợt, dưới ánh đèn lại biến thành vàng vọt, nhưng lại không ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của chàng:
    - Nếu ngươi đã nhất định phải ra tay giết ta, ta biết nhiều như vậy để làm gì? Nghe ra ngươi còn có đồng bọn khác, ngươi cũng không làm chủ được, ta cầu xin ngươi thì có tác dụng gì?

    Ánh mắt của chàng rất an định.

    Thần sắc của chàng cũng rất bình thản.

    Thứ duy nhất khá mơ hồ run rẩy, chỉ có giọng nói của chàng.

    Nhiếp Thanh nghe vậy liền trừng mắt nhìn chàng, giống như gặp quỷ.

    Hắn không nhịn được quát lên:
    - Ta muốn giết ngươi, ngươi sắp chết rồi, ngay cả nguyên nhân ngươi cũng không muốn biết sao?

    Vô Tình gật đầu:
    - Một người đã sắp chết, biết nhiều như vậy để làm gì?

    - Được, được!
    Nhiếp Thanh cười khan, tiếng cười kia giống như một tác phẩm nghệ thuật dốc hết tâm huyết, hun đúc trăm lần, nhưng lại không được người ta tán thưởng, bị người ta xem thường:
    - Cho dù ngươi không muốn biết vì sao ta giết ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết ta là ai?

    Hắn vẫn tức giận khó yên, lại cười khan mấy tiếng, giống như có thứ gì nhét vào cổ họng. Nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Vô Tình, bất kể lúc cười, lúc giận hay đắc ý, hai mắt của hắn đều tập trung nhìn chăm chú, giống như muốn đục thủng một cái lỗ trên má Vô Tình.

    Chỉ nghe Vô Tình thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
    - Thanh Nguyệt Lâm công tử, ngươi muốn ta hỏi...

    Phía sau chữ “hỏi” hẳn là hai chữ “cái gì”.

    Nhưng hai chữ này lại không nói tiếp, cũng không kịp nói ra.

    Bởi vì đã xuất thủ.

    Không phải Nhiếp Thanh xuất thủ, mà là Vô Tình.

    Vô Tình cũng không ra tay.

    Cánh tay phải của Nhiếp Thanh đã siết chặt cổ và cánh tay chàng, tay của Vô Tình cũng không giãy dụa được.

    Cho nên không thể ra tay.

    Mà là ra miệng.

    Chàng ra miệng chính là ra tay.

    Thậm chí lực sát thương còn lớn hơn tay.

    Mấy chữ phía trước, tức là tám chữ “Thanh Nguyệt Lâm công tử, ngươi muốn ta”, vẫn nói một cách mơ hồ không rõ, nhưng đến chữ “hỏi” lại đột nhiên rõ ràng.

    Chẳng những rõ ràng, hơn nữa còn có lực.

    Thậm chí như đinh đóng cột.

    Một chữ “hỏi”, một tiếng “xoẹt”, một vệt sáng lạnh bắn thẳng vào ấn đường Nhiếp Thanh.

    Nhanh!

    Mạnh!

    Bất ngờ không kịp đề phòng!

    Nếu như có ánh sáng là có hi vọng, vậy có xuất thủ, có thể xuất thủ thì sẽ có cơ hội chiến thắng, có cơ hội chuyển bại thành thắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,glook,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,yupee,Đơn bước,
  7. #119
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 12 – Thiết Bố Sam

    Chương 11: Chỉ cần bò dậy nhiều hơn ngã xuống một lần

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    “Vù” một tiếng, vệt sáng lạnh bắn thẳng vào mặt Nhiếp Thanh.

    Hai người cách nhau rất gần.

    Nhiếp Thanh hẳn cho rằng Vô Tình đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, do đó càng bất ngờ không kịp đề phòng.

    Lần này rất nguy hiểm.

    Mạng của Vô Tình nằm trong tay Nhiếp Thanh, cho nên chàng muốn lấy mạng của Nhiếp Thanh trước.

    Nhiếp Thanh nhìn chăm chú vào Vô Tình.

    Vô Tình vừa mở miệng, vệt sáng lạnh phun ra.

    Nhiếp Thanh cũng đột nhiên há miệng.

    Hắn cắn vào vệt sáng lạnh.

    Không sai, vệt sáng lạnh của Vô Tình bị hắn cắn lấy.

    Đích xác, tuyệt chiêu này của Vô Tình đã thất bại.

    Đó là sự thật, Nhiếp Thanh đã phá giải đòn sát thủ của Vô Tình.

    Tay trái của hắn còn nhanh chóng và quen thuộc tát vào má Vô Tình một cái, sau một tiếng “bốp”, từ trong miệng Vô Tình rơi xuống một ống trúc chỉ lớn khoảng chiếc tăm xỉa răng.

    Vô Tình nhìn Nhiếp Thanh, nhìn ánh mắt của hắn, giống như rất tò mò, cũng rất tán thưởng người này.

    Nhưng chàng lại vừa mới thất thủ.

    Ngay cả tuyệt kỹ tất sát, danh chấn giang hồ này của chàng cũng bị Nhiếp Thanh phá giải.

    Nhiếp Thanh cũng cúi đầu nhìn chàng.

    Trong miệng hắn vốn có bốn chiếc răng nanh.

    Giống như răng của chó sói, cương thi.

    Bốn chiếc răng này đã ngậm lấy vệt sáng lạnh của Vô Tình.

    Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cũng đối diện với nhau.

    Một lúc sau, Nhiếp Thanh há miệng ra, “đinh” một tiếng, vệt sáng lạnh rơi xuống đất.

    - Hay cho một chiêu “Bất Thổ Bất Khoái”!
    Nhiếp Thanh nhìn ám khí trên đất một chút, lại bổ sung một câu:
    - Hay cho một mũi “Độc Tú”!

    - Nhưng đòn sát thủ của ngươi xong rồi.
    Sau đó hắn nói:
    - Rốt cuộc bị ta phá rồi.

    Giọng nói của hắn lúc này, giống như một nghệ thuật gia trải qua năm này tháng nọ, khổ tâm nghiên cứu, cuối cùng hoàn thành tác phẩm của hắn, ngoài sự thỏa mãn còn một chút mệt mỏi và đắc ý.

    Hắn nâng cánh tay trái lên, dùng khớp ngón tay gõ gõ răng của mình:
    - May mắn ta có bốn chiếc “Thiết Xỉ Giảo Nha” (nghiến răng nghiến lợi) này.

    Hắn dùng một loại tư thái của người chiến thắng nhìn xuống Vô Tình:
    - Cho dù ám khí này của ngươi tẩm độc cũng vô dụng, có độc cũng không độc hơn răng của ta.

    Vô Tình nói:
    - Ám khí của ta không bao giờ tẩm độc.

    Nhiếp Thanh ngẩn người, lại cười nói:
    - Bất kể có tẩm độc hay không, bây giờ có lẽ ngươi đang hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, đúng không?

    Vô Tình nói:
    - Ta đã chứng thực.

    Nhiếp Thanh hỏi:
    - Chứng thực?

    Vô Tình nói:
    - Ta đã chứng thực vì sao Lão Ngư bị tập kích sau lưng, cổ bị cắn, quả nhiên là do ngươi cắn.

    Nhiếp Thanh lại lè lè lưỡi, đầu lưỡi của hắn rất nhọn, cũng rất dài, gốc lưỡi vừa lam vừa lục. Vô Tình chợt thấy, giống như có phần sợ hãi, đầu co rút về sau một chút.

    Nhiếp Thanh cười ha hả nói:
    - Đại bổ đầu cũng có lúc sợ hãi.

    Vô Tình vừa sợ hãi rụt rè như vậy, lập tức khôi phục sự hờ hững của chàng:
    - Tiểu nhân vật đương nhiên sợ.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Ngươi đang hối hận mình biết quá trễ đúng không? Nếu không phải “Đỉnh Tâm (Nguyệt Tranh)” của Ngư Huyền Cơ thật sự mạnh mẽ, “Thiết Bích Đồng Tường” của hắn cũng đích xác luyện đến nơi đến chốn, ta đã cắn chết hắn rồi.

    Vô Tình nói:
    - Vấn đề là sau khi ngươi cắn y, răng nuốt vào trong bụng sao? Ta có quan sát miệng của ngươi, cũng không có gì khác thường, chỉ có một vệt máu.

    Nhiếp Thanh rất đắc ý nói:
    - Ngươi cuối cùng đã chịu hỏi ta rồi.

    Vô Tình lập tức nói:
    - Nhưng bây giờ ta đã nhìn ra, răng của ngươi có thể di chuyển, là tạm thời gắn lên, đương nhiên cũng có thể tiện tay tháo xuống. Khi đó ngươi chỉ cần cắn một miếng thịt chảy máu, là có thể biểu thị ngươi chiến đấu với kẻ địch để sinh tồn, cũng có thể chứng minh ngươi không phải là hung thủ, càng có thể che giấu nguồn gốc vệt máu nơi kẽ răng, bên mép ngươi.

    Ánh mắt Nhiếp Thanh lóe lên ánh sáng xanh:
    - Đúng đúng đúng, ngươi suy nghĩ rất đúng. Nếu không chuẩn bị chu toàn như vậy, làm sao bây giờ ngươi lại rơi vào tay ta? Các ngươi vừa nhìn thấy vết thương trên lưng ta, liền cho rằng ta cũng bị quỷ cắn, hơn nữa còn bị thương nặng nhất, không ngờ đó là do ta tự mình gây ra.

    - Khi đó ta cũng không nghĩ ra điểm này.
    Vô Tình thừa nhận:
    - Ta không nghĩ tới, răng độc vốn không mọc ở trong miệng. Cho nên ngươi chỉ cần dùng ngón trỏ phải giữ lấy hàm răng, đầu ngón tay trái nắm lấy răng độc, xoay lại đâm vào vai trái sườn phải, là có thể “cắn” vào lưng mình, thoạt nhìn giống như bị tấn công từ sau lưng, hơn nữa tuyệt đối là dấu răng, có thể xóa tan hiềm nghi.

    Nhiếp Thanh cười thảm một tiếng:
    - Vì muốn tiêu diệt hai viên đại tướng dưới tay ngươi, ta cũng đã phải trả giá.

    Vô Tình nhắc đến bọn họ, cho dù dưới tình hình hiện giờ, cũng cảm thấy kiêu ngạo vì bọn họ, nói:
    - Bọn họ nhìn giống như hai nha tướng, người hầu chỉ biết đi đi ngồi ngồi, hò hét dẹp đường, hầu hạ cho ta, thực ra không phải.

    Nhiếp Thanh gật đầu đồng ý:
    - Ta biết. Chỉ cần nhìn vào Lão Ngư đã đi theo Gia Cát Tiểu Hoa hai mươi năm, Tiểu Dư đã đi theo bên cạnh ngươi làm việc mười năm, vẫn sừng sững không ngã trên giang hồ, hơn nữa gặp án phá án, ta đã biết bọn họ là những nhân vật lợi hại được che giấu rất tốt, quyết không phải người bình thường.

    Vô Tình nói:
    - Ngươi có ánh mắt, cũng đủ tàn nhẫn, nhưng vẫn không đánh ngã được hai người bọn họ.

    Trong mắt Nhiếp Thanh hiện lên vệt sáng xanh:
    - Nhưng ta lại đánh ngã được ngươi.

    Vô Tình nói:
    - Người ngã xuống, tùy thời có thể đứng lên.

    - Ngươi là ngoại lệ.
    Nhiếp Thanh nói:
    - Ngươi không đứng nổi.

    - Ta không đứng nổi cũng có thể bò dậy, chống dậy.
    Giọng nói của Vô Tình vẫn kiên định:
    - Cho dù ngã xuống bao nhiêu lần, chỉ cần bò dậy nhiều hơn ngã xuống một lần, hắn xem như đã thành công.

    Con ngươi Nhiếp Thanh càng xanh lá:
    - Có điều, chỉ cần ngã xuống nhiều hơn đứng dậy một lần, hắn đã là một người chết.

    Vô Tình lạnh lùng nói:
    - Ta còn chưa chết.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Vậy phải xem ta có muốn giết ngươi hay không.

    Sau đó hắn hỏi ngược lại:
    - Ngươi có biết vì sao vừa rồi ta không giết ngươi?

    Vô Tình nói:
    - Ngươi là một người thông minh, đủ gian đủ xảo. Vừa rồi ngươi đã nói, quyết sẽ không phạm sơ xuất giống như người khác, trải qua sai lầm, mới có thể có tỉnh ngộ. Ban nãy Tập Mai Hồng không một đao giết ta, mới có kết cục như vậy. Ngươi lại không tiếp thu bài học của cô ta. Chuyện này ta thật không hiểu.

    Nhiếp Thanh mặt mày rạng rỡ:
    - Vô Tình đại bổ đầu cũng có lúc không hiểu?

    Vô Tình cũng không giận:
    - Nếu như chuyện gì ta cũng hiểu, sao bây giờ lại rơi vào tay ngươi?

    Nhiếp Thanh nói:
    - Vừa rồi ta không giết ngươi, chính là vì đã được giáo huấn.

    - Giáo huấn?
    Vô Tình ngạc nhiên:
    - Giáo huấn gì?

    - Giáo huấn của người võ lâm trước kia.
    Nhiếp Thanh chỉ sợ chàng nghe không hiểu, cho nên lại nói rõ thêm:
    - Những người võ lâm trước kia đối phó với ngươi thành công thuận lợi, nhưng kết cục lại bại vong, đó là kinh nghiệm và giáo huấn tổng kết từ bọn họ.

    - Đối phó với ta.
    Biểu tình trên mặt Vô Tình nhất thời như cười mà không cười:
    - Phức tạp như vậy sao?

    - Đúng.
    Nhiếp Thanh nghiêm mặt nói:
    - Ngươi đắc tội với người trong võ lâm, có phải rất nhiều không?

    - Nhiều.
    Vô Tình đáp:
    - Nhiều đến mức ngay cả ta cũng không đếm xuể.

    Nhiếp Thanh nghiêm túc hỏi:
    - Trong đó có rất nhiều người là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ hạng nhất, đúng không?

    Vô Tình sảng khoái đáp:
    - Bọn họ chỉ cần động một ngón tay, ta hẳn phải chết mười tám lần rồi.

    Nhiếp Thanh vẫn nghiêm trang hỏi:
    - Nhưng bọn họ thuận lợi, thành công cũng không nhiều?

    Vô Tình cười khổ nói:
    - Nếu không, ta đã sớm không còn sống để ngươi bức cung rồi.

    Nhiếp Thanh không để ý tới sự trào phúng trong lời nói của Vô Tình:
    - Trong bọn họ cũng có người rất vất vả mới thành công, nhưng lại không giết chết ngươi, hơn nữa bọn họ cũng không sống được, tại sao?

    Vô Tình trầm ngâm một lúc mới nói:
    - Bọn họ... không đủ vận may, cờ kém một nước.

    - Đúng, cờ kém một nước, thất bại trong gang tấc!
    Nhiếp Thanh dùng tay trái vỗ đùi, nói:
    - Bọn họ chính là muốn nói chuyện với ngươi trước khi ngươi chết, muốn ngươi nhận thua, nhận mình xui xẻo, muốn ngươi chịu đủ hành hạ, giày vò, sau đó bọn họ mới ra tay... Nói cách khác, sau khi bọn họ chế ngự ngươi cũng không lập tức giết ngay, đúng không?

    - Cho nên bọn họ mới “một nước sai, cả bàn cờ trống trải”, lại bị ngươi giết chết.

    - Bọn họ đã chế ngự được ta, sao lại bị ta giết?

    - Đây mới là điểm thú vị. Bọn họ là tự mình chuốc lấy, không biết lượng sức, nhưng cũng có thể đã đi vào thòng lọng của ngươi, trúng phải cạm bẫy do ngươi sắp đặt.

    - Cạm bẫy?

    - Đúng. Ngươi để cho bọn họ tiếp cận ngươi, khống chế ngươi, sau đó vào lúc bọn họ sơ suất lơ là, không kịp đề phòng, giết chết bọn họ.

    - Ta đã bị chế ngự, làm sao có thể giết chết người chế ngự ta?

    - Cho nên ta mới quay sang nghiên cứu con người ngươi, cùng với sở trường của ngươi, không tiếc dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận ngươi, giành lấy tín nhiệm của ngươi, quan sát nhất cử nhất động của ngươi.

    Nghe đến đây, Vô Tình không nhịn được nói:
    - Ngươi vì ta, cũng thật khổ tâm.

    Nhiếp Thanh giống như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của chàng:
    - Đối phó ngươi là một trong ba nhiệm vụ lớn mà ta tới đỉnh Nghi Thần, nhưng tiêu diệt ngươi là nhiệm vụ quan trọng nhất lần này ta xuôi nam.

    - Nhiệm vụ của ngươi hình như rất nhiều, cũng rất quan trọng?
    Vô Tình nhìn hắn, lại có điểm đồng tình:
    - Lại không biết có phát hiện gì.

    - Có.
    Nhiếp Thanh nói:
    - Ngươi là một kẻ nguy hiểm, nếu không chế ngự được ngươi, không ai có thể đến bên cạnh ngươi. Nhưng nếu ngươi đã bị khống chế, sao bọn họ lại mất mạng dưới tay ngươi? Ngươi hoàn toàn không có nội lực, hai chân đã tàn phế, lại bị chế ngự, sao có thể trong thoáng chốc tiêu diệt cường địch?

    Hắn nói rất chuyên tâm, rất tập trung, cũng rất chuyên nghiệp.

    Lập tức hắn đã tự hỏi tự đáp.

    - Như vậy, đáp án xem ra chỉ có một.

    - Ngươi cố ý để bọn họ chế ngự.

    - Chỉ khi cho rằng ngươi đã bị khống chế, bọn họ mới sẽ lần lượt nói ra chân tướng. Sau khi chân tướng rõ ràng, người mới ra tay hạ sát.

    - Cũng chỉ khi kẻ địch cho rằng đã chế ngự được ngươi, ngươi mới có thể ra tay với bọn họ ở khoảng cách gần... Tay của ngươi đã không thể động, vậy chỉ có một cách.

    - Động miệng!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 08-01-2019 lúc 20:30.

  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,glook,inticollege,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,yupee,Đơn bước,
  9. #120
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 12 – Thiết Bố Sam

    Chương 12: Động miệng và động tay

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Động miệng?

    Dường như ngay cả chính Vô Tình nghe được cũng cảm thấy không thể tin.

    - Đúng.
    Nhiếp Thanh khẳng định:
    - Động miệng.

    - Trong miệng ngươi cất giấu ám khí tinh xảo tuyệt diệu.
    Hắn mở bàn tay, cầm ống nhỏ mà hắn đánh ra từ trong miệng Vô Tình, nói rất dương dương tự đắc:
    - Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, trong miệng ngươi có giấu “Nhất Chi Độc Tú”, đúng là đủ ác, đủ độc!

    Vô Tình giải thích:
    - “Nhất Chi Độc Tú” này của ta khác với “Nhất Chi Độc Tú” của Đường môn, của ta không bao giờ tẩm độc.

    - Chuyện này đương nhiên.
    Nhiếp Thanh cười lạnh nói:
    - Nếu như tẩm độc, ngươi ngậm nó trong miệng thì sẽ là người đầu tiên bị độc chết.

    Vô Tình hễ gặp phải người khác hiểu lầm ám khí của mình tẩm độc, cho dù vào lúc nào chỗ nào, dưới hoàn cảnh gì, chàng đều nhất định phải giải thích rõ ràng, hơn nữa kiên trì đến cùng, giống như chuyện này còn quan trọng hơn tính mạng của chàng. Có điều Nhiếp Thanh dường như không hiểu, cũng không muốn đi tìm hiểu dụng ý của Vô Tình.

    Dù sao hắn đã thắng lợi.

    Hắn đã nắm giữ cục diện.

    Một người giành được toàn thắng, vốn không cần để ý người thua dưới tay hắn có cảm nhận gì.

    Nhìn gương mặt thắng lợi của hắn, Vô Tình khó tránh khỏi có phần chán nản, hỏi:
    - Cho nên ngươi nghĩ hết biện pháp tiếp cận ta, tìm ra nguyên nhân ta có thể chuyển bại thành thắng, đánh chết đối thủ.

    Nhiếp Thanh gật đầu.

    Vô Tình dường như hơi nản lòng, nói:
    - Ngươi cản đường ta, năn nỉ cùng lên đỉnh Nghi Thần, chính là vì muốn đánh bại ta?

    - Đây không phải là lý do duy nhất.
    Nhiếp Thanh thừa nhận:
    - Nhưng lại là nguyên nhân chủ yếu.

    Vô Tình bình tĩnh hỏi:
    - Vừa rồi sau khi ngươi chế ngự ta, lại cố ý đến gần sát ta, dụ ta nói chuyện, là vì muốn ta sử dụng một chiêu cứu mạng này?

    - Ta lại lợi dụng sơ xuất của người đi trước, để dụ ngươi phát động một kích đoạt mệnh với ta.
    Nhiếp Thanh vui vẻ nói:
    - Cho nên ta mới ép ngươi đặt câu hỏi. Ngươi mở miệng nói chuyện, ta mới có cơ hội thử một lần.

    Vô Tình không hiểu:
    - Thử một lần?

    - Đúng
    Nhiếp Thanh hiên ngang nói:
    - Thử một lần xem “Giảo Nha Thiết Xỉ” mà ta chuẩn bị, có thể đối phó được một kích cuối cùng “Nhất Chi Độc Tú” của ngươi hay không.

    Sau đó hắn cười:
    - Ta có thể! Ta có khả năng! Ta thành công! Ta đã hoàn toàn đánh bại ngươi! Thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ Thịnh Nhai Dư đã bại dưới tay ta như vậy!

    Hắn cười lúc thì như cú đêm, lúc thì như nức nở, cũng không biết là hắn đang thống khoái, hay là thống khổ.

    - Nếu không phải ta cố ý dụ ngươi ra tay, không, động miệng, ngươi làm sao sử dụng được đòn sát thủ này?
    Nhiếp Thanh đắc ý về chuyện này nhất:
    - Nếu không phải đã sớm tính chuẩn thủ đoạn lợi hại của ngươi nằm trong miệng, ta vừa bắt được ngươi sẽ lập tức giết ngay, còn giống như tiền nhân kể hết tâm tình với ngươi, nói trời nói đất, để cho ngươi nắm được cơ hội, cải tử hoàn sinh, chuyển bại thành thắng sao?

    - Ta cũng không phải bọn họ.
    Nhiếp Thanh ngông cuồng nói:
    - Ta biết tiếp thu giáo huấn, rút kinh nghiệm của người đi trước, dùng làm phương pháp phá địch.

    - Điểm này.
    Vô Tình không thể không thừa nhận:
    - Ngươi thật sự ngông cuồng được.

    - Vừa rồi vì muốn dụ ta thi triển đòn sát thủ nên ngươi không ra tay.
    Vô Tình vẫn có nghi hoặc:
    - Bây giờ thì sao? Sao ngươi còn không giết ta? Ngươi đang chờ cái gì?

    - Bây giờ là ta muốn cho ngươi hiểu rõ điểm thành công của ta, để ngươi biết được mình bị bại không oan.

    - Ta đã hiểu.
    Vô Tình lại nói:
    - Ngươi muốn ta chết một cách khâm phục.

    Nhiếp Thanh cười nói:
    - Cũng không đến phiên ngươi không phục.

    Vô Tình lại nói:
    - Nhưng ta còn chưa chết.

    Nhiếp Thanh sầm mặt xuống:
    - Đó là vì ta có một chuyện không hiểu.

    - Hả?

    - Ta không lập tức giết ngươi, là vì khi chưa hiểu rõ chuyện này.
    Nhiếp Thanh nhìn chăm chú vào mặt Vô Tình, giống như muốn làm tan chảy hai cái lỗ trên má đối phương:
    - Ngươi quyết không thể chết được.

    Vô Tình ung dung nói:
    - Nói cách khác, hiện giờ ngươi có nghi vấn không giải thích được?

    - Đúng.

    - Ngươi muốn hỏi ta?

    - Không sai.

    Vô Tình dứt khoát nhắm mắt lại:
    - Ngươi hỏi đi!

    Sắc mặt Nhiếp Thanh âm trầm bất định, nói từng chữ từng câu:
    - Vừa rồi ngươi gọi ta là “Thanh Nguyệt Lâm công tử”... ngươi làm sao biết, khi nào biết, từ đâu biết ta chính là “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất?

    Hắn dùng khí lực rất lớn mới hỏi ra một câu này.

    Bởi vì hắn thật sự không hiểu.

    Vấn đề này là điểm mấu chốt.

    Vừa rồi sau khi Vô Tình kêu lên câu này mới bắn ra “Nhất Chi Độc Tú”, khiến hắn rất chấn động. Nếu không phải hắn đã sớm phòng bị, thủ thế chờ đợi, có lẽ đã không tránh khỏi, không tiếp nổi một kích này của Vô Tình, lập tức mất mạng rồi.

    Mặc dù hắn đã dùng “Giảo Nha Thiết Xỉ” ngậm lấy ám khí, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm, cả người đổ mồ hôi lạnh.

    Thiếu chút nữa đã không tiếp nổi.

    Nói cách khác, hắn gần như đã mất mạng ngay tại chỗ.

    Tất cả đều vì một câu nói.

    Một cái tên.

    Một cái tên mà hắn không ngờ Vô Tình lại nói ra.

    Đó là tên thật, ngoại hiệu và thân phận của chính hắn.

    Thanh Nguyệt Công Tử.

    Hắn muốn giết Vô Tình.

    Hắn chỉ mong sao lập tức tự tay giết chết Vô Tình.

    Người này mặc dù đã rơi vào tay hắn, bị bẻ vuốt nhổ răng, hoàn toàn không có sức phản kích, nhưng chỉ cần người này vẫn sống, vẫn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ giống như lưng bị kim chích, rắn độc trong người, ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí ngay cả đắc ý cũng không thoải mái.

    Khi còn là “bằng hữu” với Vô Tình, hắn lại không có loại cảm giác này.

    Hắn đã thành công phá giải “Nhất Chi Độc Tú” của Vô Tình.

    Lúc này hắn vẫn không ra tay, là vì hắn không hiểu.

    Nếu Vô Tình đã biết hắn chính là “Thanh Nguyệt Công Tử”, vì sao lại để hắn đến gần? Để hắn ám toán thành công? Thậm chí để hắn cùng lên đỉnh Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ động?

    Đây thật sự là mấu chốt.

    Cũng là điểm quan trọng.

    Sở dĩ hắn có thể thành công chế ngự Vô Tình, là vì Vô Tình tín nhiệm hắn, không đề phòng hắn.

    Thế nhưng Vô Tình lại biết hắn là Lâm Ngạo Nhất.

    Nếu đã biết mình là Thanh Nguyệt Công Tử, làm sao lại bị mình đánh lén? Làm sao mình có thể ám toán thành công? Làm sao để cho mình có cơ hội động thủ?

    Chuyện này khiến Thanh Nguyệt Công Tử không thể lý giải.

    Cho nên hiện giờ Vô Tình nhất định không thể chết được.

    Hắn cũng nhất định sẽ không ra tay.

    Bởi vì hắn muốn hỏi cho rõ ràng.

    Huống hồ hắn còn phải chờ.

    Hắn chờ cái gì?

    Vô Tình chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của chàng hờ hững, trong vắt và linh hoạt, yên tĩnh và lấp lánh.

    - Nhiếp Thanh không phải là Thanh Nguyệt Công Tử, nhưng Lâm Ngạo Nhất chính là Quỷ Vương Nhiếp Thanh. Ít nhất ngươi vẫn luôn khiến chúng ta cho rằng ngươi là Nhiếp Thanh.

    Nhiếp Thanh nghe vậy, con ngươi phóng to. Nhìn dáng vẻ của hắn giống như chỉ mong sao một tay bóp chết Vô Tình, nhưng hiện giờ hắn lại nhất định phải yên tĩnh nghe đối phương nói tiếp.

    - Ngươi... ngươi làm sao biết?

    Vô Tình cười cười:
    - Nghĩ đến, người thật sự biết được chuyện này chắc chắn cũng không nhiều. Cho dù ngươi âm thầm đến đỉnh Nghi Thần làm việc, nhiều nhất chỉ có tổng hội trưởng Thần Thương hội Tôn Tam Điểm, lệnh tôn “Đông Bắc Nhất Hắc Quán” Lâm Mộc Sâm, Bạch Cô Tinh, Tuyết Hoa nương tử, cùng với những người đi theo ngươi biết được mà thôi.

    Lâm Ngạo Nhất vẫn xanh mặt, lặp lại một câu kia:
    - Vậy ngươi... làm thế nào biết được? Ta đã là con của Lâm đại vương xưng hùng ngoài đông bắc, Cao Câu Li (Goguryeo), Hắc Long giang, sao cần phải biến thành Nhiếp Thanh Quỷ?

    Giọng nói của hắn lại hơi run run.

    Bởi vì hắn đã không trấn định được.

    Xem ra đối phương chẳng những biết hắn là “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất, còn biết được đồng bọn và nội tình của hắn. Bất kể thế nào, sau khi hỏi rõ, người này quyết không thể lưu lại trên đời gây họa! Nhưng nếu tự tay giết người này, hắn lại có sự khó chịu không nói rõ được.

    Vô Tình nói:
    - Vấn đề nằm ở đây. Nhất Khắc quán do Lâm sơn chủ cai quản đúng là uy chấn khu vực Trường Xuân, Cát Lâm, Hắc Long giang, nhưng Liêu Đông, Tế Nam, Áp Lục giang còn có thế lực của Thần Thương hội, sóng đôi ngang hàng, không ai nhượng bộ. Cho nên Tôn Tam Điểm của Thần Thương hội mới nghĩ ra ý hay, để con gái bảo bối của hắn gả cho ngươi.

    Sắc mặt Lâm Ngạo Nhất phát xanh:
    - Chuyện này, tại nhà trọ Ỷ Mộng, mọi người đều nghe Ỷ Mộng nói rồi.

    Ý của hắn là nói: “Ai cũng biết chuyện này, nhưng lại không ai biết hắn chính là ‘Thanh Nguyệt Công Tử’ Lâm Ngạo Nhất.”

    Vô Tình nói:
    - Tôn Tam Điểm muốn thông qua hôn nhân của ngươi và con gái hắn, nhằm liên kết với những kẻ địch cũ.

    Lâm Ngạo Nhất lạnh mặt nói:
    - Trong võ lâm, đây cũng không xem là chuyện hiếm lạ. Xuân Thu chiến quốc, Hán Đường ngũ đại, loại “hòa hôn” này có nhiều vô kể, chẳng lạ lùng gì.

    Vô Tình nói:
    - Đúng vậy, Lâm sơn chủ cũng vừa lúc định mượn chuyện thông gia để mở rộng thế lực của hắn.

    Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:
    - Chuyện này liên quan gì đến ngươi! Hôn phối cũng vi phạm quốc pháp Đại Tống sao!

    Vô Tình nói:
    - Chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng Ỷ Mộng cô nương lại không muốn gả cho ngươi.

    Lâm Ngạo Nhất hừ lạnh nói:
    - Tiện phụ kia!

    Vô Tình nói:
    - Hận ý của ngươi đối với cô ấy, ta đã sớm nhận ra được từ trong ánh mắt ngươi nhìn cô ấy. Nhưng Tôn Tam Điểm cũng không làm gì cô ấy, dù sao đó là con gái ruột của hắn, hắn có tàn nhẫn thì hổ dữ cũng không ăn thịt con.

    Lâm Ngạo Nhất xanh mặt, giọng nói kỳ dị:
    - Ngươi thật cho rằng hắn là người như vậy.

    Vô Tình nói:
    - Ta không biết Tôn Tam Điểm có phải là người như vậy hay không, nhưng phụ thân ngươi Lâm Mộc Sâm, lại không phải là người có thể mặc cho quyền lực chạy ra khỏi ngón tay hắn. Chẳng những hắn không phải, ngay cả ngươi cũng không phải.

    Lâm Ngạo Nhất lạnh lùng nói:
    - Ngươi lại hiểu rất rõ Lâm gia chúng ta.

    Vô Tình nói:
    - Các ngươi đã sớm có dã tâm xâm chiếm phía nam. Ngươi thường lén lút xuôi nam, mở rộng thế lực, thậm chí giả mạo một số nhân vật võ lâm Trung Thổ, đi lại ở Trung Nguyên, còn gây dựng danh tiếng, tập hợp vây cánh, âm thầm liên hợp, huynh đệ trải khắp Giang Nam.

    Lâm Ngạo Nhất hỏi ngược lại:
    - Vậy tại sao ta không dùng danh hiệu “Thanh Nguyệt Công Tử” này kết giao với ngươi, chẳng phải càng tiện lợi hơn nhiều?

    Vô Tình nói:
    - Dùng danh nghĩa người khác hành tẩu giang hồ, ngươi có thể làm gì tuỳ thích, không cần quan tâm danh dự, có thể thoải mái diệt trừ chướng ngại đối địch với Đông Bắc Vương, còn có thể giết hết kẻ địch trung thành với Thần Thương hội. Huống hồ Quỷ Vương Nhiếp Thanh xác thực là bạn tốt của Trang Hoài Phi, tình hữu nghị trong truyền thuyết này đủ khiến ta yên tâm về ngươi.

    - Quả thật có chỗ tốt như vậy, ngươi nhìn rất đúng, cũng rất thấu triệt.
    Lâm Ngạo Nhất gật gật đầu, biểu thị rất đồng ý với điểm này:
    - Đáng tiếc ngươi là đại bổ đầu, thủy chung khiến ta không yên lòng, nếu không một khi gia nhập Nhất Khắc quán chúng ta, há chỉ xưng hùng đông bắc, mà còn uy chấn giang hồ, hiệu lệnh thiên hạ.

    Vô Tình lạnh lùng nói:
    - Vì sao phải uy chấn giang hồ? Vì sao phải hiệu lệnh thiên hạ? Vì sao muốn người khác nghe lệnh của ngươi?

    Lâm Ngạo Nhất không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời:
    - Nếu như ngươi không muốn sống dựa vào hơi thở người khác, vậy thì phải khiến người khác nghe lệnh của ngươi. Đã đi vào giang hồ, vậy thì phải chuẩn bị làm cường giả, làm lão đại, nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống!

    - Giang hồ là cái gì?
    Vô Tình khinh thường nói:
    - Giang hồ chẳng qua là một hồ bơi.

    - Cho dù chỉ là chỗ bơi lội, ta cũng muốn đè sóng giương buồm, làm mưa làm gió.
    Trong mắt Lâm Ngạo Nhất bừng lên ánh sáng xanh:
    - Thân là người trong võ lâm, vậy thì phải chuẩn bị tử chiến, không tiếc núi thây chồng núi thây, người thắng làm vua.

    - Võ lâm là cái gì?
    Vô Tình vẫn chế nhạo nói:
    - Võ lâm chẳng qua là một nơi hiểm ác tự bịa đặt ra, ngươi giành được vị trí đệ nhất thì thế nào?

    - Thì thế nào?
    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Trong một vại nước, ngươi phải làm con cá lớn nhất, mới có thể cắn nuốt cá khác, không bị cá khác khi dễ. Trong một khu rừng rậm, ngươi phải làm con thú mạnh nhất, mới có thể săn giết thú khác, không bị thú khác cắn nuốt.

    - Chúng ta là người, không phải cá.
    Vô Tình lạnh nhạt nói:
    - Cũng không phải thú.

    - Cũng vì là người, người còn không bằng thú và cá.
    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Cá là cá lớn nuốt cá bé, cá ác khinh cá thiện. Thú là khi đói bụng mới sát thương những con thú khác. Người lại không phải. Người hại người thông thường không phải vì đói bụng, mà chỉ vì tham lam, ghen tị, thậm chí chỉ cần nhìn không vừa mắt là có thể hạ độc thủ. Hơn nữa người nhỏ vẫn có thể sát hại người lớn, người địa vị thấp vẫn có thể đối phó người địa vị cao, bởi vì bọn họ không ra tay ngoài sáng được thì sẽ ra tay trong tối, hãm hại ám toán, dùng mọi thủ đoạn.

    Vô Tình trầm mặc một lúc:
    - Ngươi nói đúng.

    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Cho nên, chúng ta muốn thống lĩnh giang hồ, thống nhất võ lâm, sau đó một lần nữa điều chỉnh trật tự giang hồ, pháp tắc võ lâm, để mọi người tìm lại một thế giới có pháp quy, có công lý. Vào thời Hán Đường, người Hán Trung Thổ các ngươi đã từng ba lần bốn lượt công chiếm đông bắc chúng ta, nhưng chúng ta có nhiều hảo hán, không để các ngươi thực hiện được. Hiện nay chúng ta vó sắt xuôi nam, dùng tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, khí phách hào hùng của chúng ta, tẩy rửa sự suy đồi của người Nam các ngươi, chỉnh đốn sự hoang phí của Biện Kinh, thay đổi triều chính hủ bại, xóa bỏ tác phong bất chính!

    - Người người đều nói như vậy.
    Vô Tình khẽ than:
    - Nhưng một khi đã nắm giữ quyền thế giang hồ, người nào khiêu chiến quyền uy của hắn thì hắn sẽ tiêu diệt người đó, vậy thì càng quá quắt, cũng càng không bằng lúc chưa thống nhất thiên hạ.

    - Đúng, không nghe lời thì phải loại trừ.
    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Nếu không thì ai sẽ nghe ngươi. Vào giang hồ thì phải vượt trội xuất sắc, phải làm cường giả. Kẻ yếu dù có ưu tú cũng không ai để ý tới. Ta cũng không muốn sầu não không vui, lặng lẽ vô danh trải qua một đời.

    Vô Tình nói:
    - Nói như vậy, không có phân biệt.

    Lâm Ngạo Nhất hỏi:
    - Cái gì không có phân biệt?

    Vô Tình nói:
    - Một khi các ngươi nắm quyền, chỉ càng thêm nhiều giết chóc, càng sinh linh đồ thán.

    - Ngươi chỉ biết nói miệng, còn chúng ta đã sớm động thủ rồi.
    Lâm Ngạo Nhất ngạo nghễ nói:
    - Giống như ngươi bây giờ chỉ có thể động miệng, còn ta vừa ra tay thì có thể đánh vỡ cái miệng của ngươi.

    - Ngay cả ta mà ngươi cũng không khoan dung được.
    Vô Tình nói:
    - Sao có thể cải cách tệ nạn đương thời, xóa bỏ tác phong bất chính? Sao có thể khoan dung nhân sĩ đối lập trong thiên hạ?

    - Ta khoan dung bọn chúng làm gì? Bọn chúng có thể khoan dung ta sao!
    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Không phục thì giết, nghe theo thì sống. Từ xưa đến nay mạnh được yếu thua, muốn thay đổi thói xấu này, việc gì phải bắt đầu từ ta? Chúng ta hi sinh trước thì chỉ bị người khác cười nhạo. Trung Nguyên mục nát, Giang Nam suy yếu, đây là thời cơ tốt nhất để hảo hán đông bắc quật khởi chinh phục thiên hạ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,glook,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,yupee,Đơn bước,
Trang 24 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 142223242526 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status