Kho dữ liệu
Tác giả: Lan Thi
Quyển 4: Tin
(Thứ mà nhân loại phải mang)
Chương 38: Chuẩn bị “Đón tiếp”, và “Con Sói” đầu đàn của khu tị nạn
Gạch đá tại đây ^_+
Hình minh họa và chương được cập nhật sớm nhất tại đây
.-o0o-.
Lão Sói tới, mang theo cả sự ồn ào phiền phức.
Hắn lúc nào cũng vậy, ầm ĩ quá mức bình thường, và nhiều chuyện một cách không cần thiết.
Vừa đi lên sân thượng, hắn đã gây ra một đống tạp âm bằng cái giọng nói lúc nào cũng có vẻ nhiệt tình hào hứng đến mức khó hiểu của mình. Và bằng cả cái cơ thể vụng về khi liên tục bị vấp, hay là nghiêng ngả va đập với mọi thứ xung quanh nữa.
Hắn ồn ào đến mức mà thằng Tùng đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy. Thằng bé tưởng có báo động khẩn cấp mà vội vã ôm vũ khí lao ra khỏi cái lán nghỉ ngơi. Khi nhìn thấy chỉ là lão Sói, nó có vẻ phiền lắm, kiểu gì cũng phải cằn nhằn một trận mới thôi. Nhưng thằng nhóc bị bịt mồm ngay lập tức bằng một bao thuốc lá mà trong đó chỉ có đúng một điếu thuốc đã nhăn nheo, ố vàng. Nó không nghiện, không hút. Nó chỉ thích ngửi mùi thuốc lá thôi, nhất là những khi nhàm chán.
Thành công bịt mồm một thằng đệ, lão Sói lại tiếp tục tiến tới mục đích của mình. Rồi khi tới nơi, hắn chẳng chào hỏi gì, cũng chẳng hỏi ý kiến ai, cứ thế tự nhiên như ruồi mà chui tọt luôn vào trong cái vọng gác, nơi mà Thịnh đang ngồi. Và trong ánh mắt khó chịu của nó, hắn bành mông ra chiếm chỗ mà chẳng cần quan tâm đến cái sự chật trội của nơi này.
- Anh có thuốc. Hút không em, làm hơiii…!?
Thịnh đang cố gắng nép sát người vào một góc. Cố gắng nhích mông của mình ra cách xa mông của lão một chút nhưng khá là bất lực. Nghe thấy cái kiểu lên giọng cuối câu của lão thì cảm thấy càng thêm đáng ghét. Nó hơi nhăn mặt, khó chịu đáp:
- Em không hút.
- May quá! Anh cũng không hút. Thực lòng thì cũng có báu bở gì đâu. Chỉ là cuộc đời nó đẩy đưa, hoàn cảnh nó ép buộc… abc… abc…
- Chú biết đấy, anh lo nghĩ nhiều… Anh áp lực! Áp lực đến hói cả đầu. Áp lực đến không có cơm để ăn, toàn phải ăn bánh bột ngô trừ bữa… abc… abc…
- Hoàn cảnh của anh nó “thế lọ”, “thế chai” …
Rồi! Hắn lại bắt đầu lải nhải, toàn là nhưng lời kể khổ, kể khó khăn. Những lời như như vậy mà được nói ra bởi một vị thủ lĩnh, lãnh đạo cả khu trại tị nạn giữa thời mạt thế thế này, sẽ có thể ảnh hưởng không hề nhỏ đến tinh thần của những người sống sót nơi đây. Thế nhưng cái thái độ và dáng vẻ khi kể khổ của hắn thực sự chẳng thể nào khiến ai cảm thấy hoang mang được cả. Người ta chỉ cảm thấy nó như một trò đùa, mặc dù lời hắn nói toàn bộ đều là sự thực cả.
Điều này rất thần kì. Tâm lí của con người sẽ thiên hướng về những điều ấn tượng, và cảm nhận về một sự kiện là có tính tương đối chủ quan. Cách diễn đạt của lão Sói khiến cho khó khăn bị hài kịch hóa. Nó sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho những người giao tiếp với hắn. Và đến khi họ thực sự đối mặt với cái khó khăn đó, họ sẽ không tự chủ được mà nhớ lại cái ấn tượng này. Họ có thể sẽ bật cười, và tâm lí sẽ tự động cho rằng “Kể ra thì nó cũng không tồi đến vậy”.
Lải nhải một hồi, rồi dường như cảm thấy đã đủ để đánh tan cái cảm xúc ban đầu của Thịnh, lão liền đổi chủ đề.
- Nhai hạt ngô không em. Hạt ngô răng ngựa hong khô. Hơi cứng một tí nhưng được cái là nhai một lúc sẽ đau hàm, khá là hữu hiệu cho việc giảm cơn thèm ăn khi đói.
Vừa nói, hắn vừa móc từ trong túi áo ra một nắm hạt ngô vàng. Từng hạt to dài, lược hình răng ngựa và khô quắt queo.
Thịnh tự nhiên nhận lấy, vân vê một hạt rồi nhét vào trong mồm, vừa nhai còn vừa nghĩ: “Chẳng có ai mời người khác ăn thứ gì mà lại đi giới thiệu nó khá đau hàm cả.”
Nó cố làm ra vẻ hập hực, vừa nhai hạt ngô vừa nghe lão Sói tiếp tục nói. Cảm nhận những hạt cứng không thơm, cũng chẳng ngọt, lạo xạo trong khoang miệng. Và đúng như giới thiệu, nó đau hàm thật. Thậm chí khi cắn vỡ ra rồi, những mảnh vụn cứng còn mài vào lưỡi, làm cho cả miệng đều hơi đau rát. Nhưng nó vẫn tiếp tục nhai, không vì lí do gì cả.
Ở bên cạnh, lão Sói đã bắt đầu hỏi han về những điều Thịnh nhìn thấy lúc ban chiều. Tất nhiên là nó đáp lại một cách chân thực nhất. Được cái là lão cũng tâm lí, không có hỏi kiểu thẩm vấn mà dẫn dắt một cách rất tài tình. Thịnh chỉ có cảm giác như là mình đang kể lại một câu chuyện thú vị cho người bạn thân nghe vậy.
Chỉ có điều, trong lúc nói chuyện, cái tên đáng ghét đó vẫn không quên chế tạo tạp âm. Hắn nắm tay vào một mảnh lá sắt dùng để làm vách ngăn cho vọng gác, rồi liên tục lung lay khiến cho nó phát ra những tiếng kêu cành cạch… Vậy mà còn theo nhịp điệu nữa chứ. Thật là phiền mà!
Thịnh ghét sự ồn ào. Nhưng thực lòng mà nói thì nó không thể nào mà ghét được lão Sói. Cái này nó nghe nói không chỉ bởi vì nhân cách của lão, mà còn bởi vì siêu năng lực của lão nữa. Siêu năng lực thân thiện với tất cả mọi người, thường bị chính bản thân lão gọi đùa là năng lực “Người Tử Tế”.
Đêm vẫn trôi. Bầu trời vẫn cao và trong xanh như vậy. Mặc kệ bên dưới mặt đất có phải là tận thế hay mạt thế thì vầng trăng trên cao vẫn sáng, và những ánh sao tô điểm thêm cho sự mĩ lệ của “Nàng”.
…KDL…
Ở khoảng cách hơn 300 mét về phía tây, vị trí mà tiều đội luân hồi thành lập cứ điểm tạm thời. Bé Lan và Thủy, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ dọn dẹp khu vực an toàn thì liền tiến tới nơi đây, chuẩn bị đón tiếp nhóm thằng nhóc Văn sắp đến.
Vô tình bị xé lẻ ra và phải tự phát huy chẵn một ngày. Bây giờ là lúc bọn nó phải tụ tập lại thành một nhóm lớn, vừa để ứng phó với những vấn đề có thể xảy ra khi đêm xuống, cũng là để tạo điều kiện cho việc tiến hành các kế hoạch tiếp theo.
Nhóm của thằng nhóc Văn di chuyển bằng xe ô tô có vận tốc lớn, động cơ chạy điện chẳng phát ra quá nhiều tiếng ồn nên cũng không có hấp dẫn bao nhiêu zombie đuổi theo. Những con cản trên đường đi thì đã bị thằng Du chạy trước xử lí cả rồi, nên cả quãng đường di chuyển đều khá là bình yên. Thế nhưng bình yên cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.
Quãng đường di chuyển của bọn nó không hề ngắn. Với tốc độ của mình thì có thể dễ dàng bỏ qua lũ zombie thường, nhưng những con tiến hóa thì không. Bọn này đủ nhạy cảm để phát hiện ra chiếc xe chạy ngang qua, và cũng đủ tinh ý để đánh hơi được hơi thở của sinh mệnh căng tràn bên trong đó. Vậy là xác định mục tiêu. Con mồi đã có, cuộc săn bắt đầu.
Lúc ban đầu còn có mấy con tiến hóa nhưng ở mức độ thấp, vẫn bị bản năng chi phối một cách mạnh mẽ, không đầu không não hồn nhiên lao vào. Lũ này đã ngu ngốc, lại cũng chẳng có quá mức mạnh mẽ gì cho cam, tất nhiên là đều nằm lại bên dưới mấy cây thương Vong Hồn của thằng Du.
Về sau, có những con biến dị với mức độ cao hơn tham dự vào. Đến lúc này thì tình hình liền khác biệt. Bọn này mặc dù vẫn gọi là zombie, thế nhưng đầu não của chúng đã khá là phát triển rồi. Có thể thoát khỏi sự chi phối của bản năng khát máu, chúng biểu hiện ra hành vi trí tuệ thậm chí còn vượt xa các loài dã thú thông thường.
Phát hiện ra con mồi khó chơi, thấy mấy tên đồng loại ngu si hơn một chút chết thảm, cái lũ thông minh này lập tức học khôn. Chúng không lao vào tấn công ngay mà giảo hoạt bám theo, giống như là những con chó sói theo đuổi con mồi của mình vậy. Và theo thời gian dần trôi, quãng đường mà nhóm thằng nhóc Văn di chuyển được càng ngày càng dài, thì số lượng của những con zombie biến dị bám theo cũng càng ngày càng nhiều. Thậm chí chúng còn chủ động đuổi những con yếu hơn đi.
Về phía mấy đứa Luân Hồi Giả. Điều kiện của bọn nó liền không được thuận lợi cho lắm. Mặc dù có phương tiện giao thông, nhưng tốc độ di chuyển của bọn nó cũng không thể thật nhanh được. Vấn đề ở đây không phải là của bản thân phương tiện, mà là vấn đề của thực tế địa hình.
Có lẽ, cái thành phố này đã có một khoảng thời gian khá là hỗn loạn khi tận thế phát sinh, thế nên trên hầu hết các con đường đều tràn ngập vật cản. Nào là công trình đổ sập chắn ngang đường đi. Nào là những lô cốt, những chướng ngại vật nhân tạo được người ta chủ động dựng lên bởi vì một lí do nào đó. Và còn cả hằng hà sa số những phương tiện giao thông bị bỏ lại trên đường. Bởi vì những lí do như vậy mà một phương tiện cơ giới cỡ lớn như con xe việt dã của thằng Văn thật khó mà phát huy ra toàn bộ tốc độ của mình. Mà cũng phải kể đến một điều nữa là tốc độ của lũ zombie biến dị cũng không hề chậm.
Không thể bỏ rơi được lũ quái vật, mà chủ động tiêu diệt thì còn khó khăn hơn. Với khả năng chiến đấu của cái tiểu phân đội này, tụi nó thật khó để có thể sử lí được toàn bộ lũ quái trong một thời gian ngắn được. Mà một khi bị dây dưa thì lại có nhiều vấn đề sinh ra, và mọi thứ càng dễ dàng đi đến mất kiểm xoát. Nói chung là không phải không giải quyết được, chỉ là nó quá phiền phức mà thôi.
Nhưng mà cứ để cho cái lũ đó bám theo thì cũng không ổn. Mang bọn chúng về cứ điểm tạm thời, để rồi bị làm phiền một cách liên tục thì cũng thật là thảm họa.
Thế nên, ở vị trí này, khoảng hơn 300 mét trước cứ điểm, nơi đã bị dọn dẹp thành một vùng không zombie xung quanh đây, bọn nó mới tổ chức một công tác gọi là “Đón tiếp”. Và sự ra đời tạm thời của “Đoàn lễ tân”. Tiểu đội luân hồi 013 đã sẵn sàng để phục vụ tiếp đãi những vị khách của mình.
Ở điểm hẹn, nơi mà bé Lan và Thủy đã chờ trước, người tiến đến đầu tiên chính là Du với con búp bê ác mộng Jaeger Dragon của hắn. Điều kiển cho bộ xương khủng long chạy vượt qua điểm hẹn, nhưng hắn cũng không chạy đi luôn mà đánh một vòng cua thật lớn để chạy trở về.
Ngay sau thằng Du không đến mấy chục giây thì là con xe việt dã của thằng nhóc Văn. Chiếc xe kín mít, không bật đèn, im lìm lẫm lũi lăn bánh qua.
Cùng lúc đó, một câu lệnh cũng được phát ra từ bên trong kênh liên lạc.
- Bắt đầu… Phục vụ.
…KDL…
Trại tị nạn “Cứ điểm Bụi Xương Rồng”.
Trong cái chòi canh chật hẹp của Thịnh, lão Sói vẫn chiếm chỗ và liên tục gây tiếng ồn như vậy. Mặc dù hôm nay trời không quá nóng, nhưng mà cái cảnh hai thằng đàn ông người đầy mùi mồ hôi thối hoắc dính sát người vào nhau cũng chẳng vui chút nào. Đã có mấy lần Thịnh giục lão đi ra ngoài đi, nó cũng sẽ theo cùng. Bên ngoài còn có cả một cái ban công thoáng đãng nữa, ở đấy chẳng lẽ không thoải mái à? Nhưng mà hắn lại trả lời:
- Anh chen cho vui thôi. Chú biết đấy, lí tưởng của anh là sống trên đời phải có theo đuổi. Và quan trọng nhất là hứng thú. Một khi mà hứng thú đã nổi lên thì không có cái gì là vấn đề cả. Thoải mái hay không không quan trọng, quan trọng phải là thần thái…
Rồi đó! Hắn lại nói nhảm rồi. Một đống logic hỗn loạn nghe qua thì có vẻ rất liên quan đến nhau nhưng thực ra đều là nhảm nhí cả. Và bằng cái cách này, hắn liên tục đánh lừa sự chú ý của Thịnh.
Là một người có đam mê viết lách, nó khá là coi trọng sự hợp lí của câu từ. Thế là nó thường không tự chủ được mà phát biểu ý kiến, cố gắng lí luận. Và chỉ chờ cho nó không nhịn được mà tiến hành tương tác như thế, lão Sói càng có cơ hội để kéo nó hãm vào sâu hơn trong cái mớ lí luận, logic hỗn loạn của mình. Cuộc nói chuyện hoàn toàn bị hắn ta chủ đạo.
Đêm trăng thanh gió mát, hai anh em đang giao tiếp với nhau một cách hết sức vui vẻ và thân mật thì bỗng nhiên, từ một nơi nào đó giữa thành phố hoang tàn bên dưới, có một tiếng chó hú nhạt nhòa.
Tiếng hú có lẽ vọng về ở một nơi khá xa nào đó. Mới đầu không để ý, Thịnh đã tưởng là mình nghe nhầm cơ. Nhưng ngay sau đó, là hàng loạt tiếng chó hú khác vang lên.
Những tiếng hú ngày một gần và dần dần trở lên dõ dàng hơn. Thịnh tinh ý nhận ra, những tiếng hú này dõ dàng là có một quy luật, nhịp điệu nhất định, giống như là lũ chó đang truyền lại cho nhau một thông tin gì đấy.
Khi tiếng hú vang lên, lão Sói cũng đồng thời lặng yên lại một chút. Miệng không nói nhảm, tay chân không chế tạo tạp âm. Một nét cười hơi ngưng lại trên khóe môi và đôi hàng lông mày khẽ nhíu. Bỗng nhiên, Thịnh cảm thấy hắn trở nên thật lạ. Nhưng cũng có thể đó chỉ là tưởng tượng của nó mà thôi. Bởi vì ngay sau đó, hắn lại tiếp tục nói nhảm, tiếp tục chế tạo tạp âm, và cả cái kiểu cười mà theo nó là cực kì đáng ghét vẫn còn ý nguyên không giảm.
Bên ngoài bóng tối vẫn liên tục vang lên từng hồi chó hú. Đây chính là những con trong “Đàn” của lão Sói. Chúng phân bố dày đặc xung quanh khu trại tị nạn này. Ngày bình thường đảm nhiệm công các cảnh giới vòng ngoài, và săn giết hạn chế số lượng zombie bình thường bị mùi người sống hấp dẫn đến tụ tập quanh đây.
Lão Sói hàm hồ là hôm nay trăng sáng, lũ chó con không chịu được liền hú. Điều này bình thường vì Thịnh biết rằng có những đêm trăng sáng khác cũng vậy.
Lão Sói còn ở, nói nhảm một lúc nữa rồi kiếm cớ rời đi. Trước khi đi có để lại cho nó một nắm hạt ngô răng ngựa, khô quắt và thật cứng.
Chòi canh không còn chật chội, Thịnh điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái. Vô thức nhai một hạt ngô cứng trong mồm, nó nghe tiếng chó hú và không tự chủ được mà liên hệ với những việc sảy ra từ buổi chiều. Lại theo thói quen mà lấy ống nhắm của khẩu VSS để nhìn xuống thành phố hoang tàn bên dưới. Nó để mặc cho những suy nghĩ của mình tự do phát tán. Miệng lại nở nụ cười tự diễu:
- Lại suy nghĩ lung tung rồi…
- Thật là! Thật muốn có cái gì để viết…
……
*****************
Lan Thi
Chiến hào ngày ấy…
… bây giờ hoa nở rộ.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan Thi
Phụ tá: Th.a Woa
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile