TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 29 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 19272829
Kết quả 141 đến 143 của 143

Chủ đề: [Vô hạn lưu] Kho dữ liệu - Quyển 4 chương 32

  1. #141
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Đang ở
    Thiên hà fA69
    Bài viết
    283
    Xu
    1

    Mặc định

    Kho dữ liệu
    Tác giả: Lan Thi


    Quyển 4: Tin
    (Thứ mà nhân loại phải mang)

    Chương 38: Chuẩn bị “Đón tiếp”, và “Con Sói” đầu đàn của khu tị nạn




    Gạch đá tại đây ^_+

    Hình minh họa và chương được cập nhật sớm nhất tại đây








    .-o0o-.

    Lão Sói tới, mang theo cả sự ồn ào phiền phức.

    Hắn lúc nào cũng vậy, ầm ĩ quá mức bình thường, và nhiều chuyện một cách không cần thiết.

    Vừa đi lên sân thượng, hắn đã gây ra một đống tạp âm bằng cái giọng nói lúc nào cũng có vẻ nhiệt tình hào hứng đến mức khó hiểu của mình. Và bằng cả cái cơ thể vụng về khi liên tục bị vấp, hay là nghiêng ngả va đập với mọi thứ xung quanh nữa.

    Hắn ồn ào đến mức mà thằng Tùng đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy. Thằng bé tưởng có báo động khẩn cấp mà vội vã ôm vũ khí lao ra khỏi cái lán nghỉ ngơi. Khi nhìn thấy chỉ là lão Sói, nó có vẻ phiền lắm, kiểu gì cũng phải cằn nhằn một trận mới thôi. Nhưng thằng nhóc bị bịt mồm ngay lập tức bằng một bao thuốc lá mà trong đó chỉ có đúng một điếu thuốc đã nhăn nheo, ố vàng. Nó không nghiện, không hút. Nó chỉ thích ngửi mùi thuốc lá thôi, nhất là những khi nhàm chán.

    Thành công bịt mồm một thằng đệ, lão Sói lại tiếp tục tiến tới mục đích của mình. Rồi khi tới nơi, hắn chẳng chào hỏi gì, cũng chẳng hỏi ý kiến ai, cứ thế tự nhiên như ruồi mà chui tọt luôn vào trong cái vọng gác, nơi mà Thịnh đang ngồi. Và trong ánh mắt khó chịu của nó, hắn bành mông ra chiếm chỗ mà chẳng cần quan tâm đến cái sự chật trội của nơi này.

    - Anh có thuốc. Hút không em, làm hơiii…!?

    Thịnh đang cố gắng nép sát người vào một góc. Cố gắng nhích mông của mình ra cách xa mông của lão một chút nhưng khá là bất lực. Nghe thấy cái kiểu lên giọng cuối câu của lão thì cảm thấy càng thêm đáng ghét. Nó hơi nhăn mặt, khó chịu đáp:

    - Em không hút.

    - May quá! Anh cũng không hút. Thực lòng thì cũng có báu bở gì đâu. Chỉ là cuộc đời nó đẩy đưa, hoàn cảnh nó ép buộc… abc… abc…

    - Chú biết đấy, anh lo nghĩ nhiều… Anh áp lực! Áp lực đến hói cả đầu. Áp lực đến không có cơm để ăn, toàn phải ăn bánh bột ngô trừ bữa… abc… abc…

    - Hoàn cảnh của anh nó “thế lọ”, “thế chai” …

    Rồi! Hắn lại bắt đầu lải nhải, toàn là nhưng lời kể khổ, kể khó khăn. Những lời như như vậy mà được nói ra bởi một vị thủ lĩnh, lãnh đạo cả khu trại tị nạn giữa thời mạt thế thế này, sẽ có thể ảnh hưởng không hề nhỏ đến tinh thần của những người sống sót nơi đây. Thế nhưng cái thái độ và dáng vẻ khi kể khổ của hắn thực sự chẳng thể nào khiến ai cảm thấy hoang mang được cả. Người ta chỉ cảm thấy nó như một trò đùa, mặc dù lời hắn nói toàn bộ đều là sự thực cả.

    Điều này rất thần kì. Tâm lí của con người sẽ thiên hướng về những điều ấn tượng, và cảm nhận về một sự kiện là có tính tương đối chủ quan. Cách diễn đạt của lão Sói khiến cho khó khăn bị hài kịch hóa. Nó sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho những người giao tiếp với hắn. Và đến khi họ thực sự đối mặt với cái khó khăn đó, họ sẽ không tự chủ được mà nhớ lại cái ấn tượng này. Họ có thể sẽ bật cười, và tâm lí sẽ tự động cho rằng “Kể ra thì nó cũng không tồi đến vậy”.

    Lải nhải một hồi, rồi dường như cảm thấy đã đủ để đánh tan cái cảm xúc ban đầu của Thịnh, lão liền đổi chủ đề.

    - Nhai hạt ngô không em. Hạt ngô răng ngựa hong khô. Hơi cứng một tí nhưng được cái là nhai một lúc sẽ đau hàm, khá là hữu hiệu cho việc giảm cơn thèm ăn khi đói.

    Vừa nói, hắn vừa móc từ trong túi áo ra một nắm hạt ngô vàng. Từng hạt to dài, lược hình răng ngựa và khô quắt queo.

    Thịnh tự nhiên nhận lấy, vân vê một hạt rồi nhét vào trong mồm, vừa nhai còn vừa nghĩ: “Chẳng có ai mời người khác ăn thứ gì mà lại đi giới thiệu nó khá đau hàm cả.”

    Nó cố làm ra vẻ hập hực, vừa nhai hạt ngô vừa nghe lão Sói tiếp tục nói. Cảm nhận những hạt cứng không thơm, cũng chẳng ngọt, lạo xạo trong khoang miệng. Và đúng như giới thiệu, nó đau hàm thật. Thậm chí khi cắn vỡ ra rồi, những mảnh vụn cứng còn mài vào lưỡi, làm cho cả miệng đều hơi đau rát. Nhưng nó vẫn tiếp tục nhai, không vì lí do gì cả.

    Ở bên cạnh, lão Sói đã bắt đầu hỏi han về những điều Thịnh nhìn thấy lúc ban chiều. Tất nhiên là nó đáp lại một cách chân thực nhất. Được cái là lão cũng tâm lí, không có hỏi kiểu thẩm vấn mà dẫn dắt một cách rất tài tình. Thịnh chỉ có cảm giác như là mình đang kể lại một câu chuyện thú vị cho người bạn thân nghe vậy.

    Chỉ có điều, trong lúc nói chuyện, cái tên đáng ghét đó vẫn không quên chế tạo tạp âm. Hắn nắm tay vào một mảnh lá sắt dùng để làm vách ngăn cho vọng gác, rồi liên tục lung lay khiến cho nó phát ra những tiếng kêu cành cạch… Vậy mà còn theo nhịp điệu nữa chứ. Thật là phiền mà!

    Thịnh ghét sự ồn ào. Nhưng thực lòng mà nói thì nó không thể nào mà ghét được lão Sói. Cái này nó nghe nói không chỉ bởi vì nhân cách của lão, mà còn bởi vì siêu năng lực của lão nữa. Siêu năng lực thân thiện với tất cả mọi người, thường bị chính bản thân lão gọi đùa là năng lực “Người Tử Tế”.

    Đêm vẫn trôi. Bầu trời vẫn cao và trong xanh như vậy. Mặc kệ bên dưới mặt đất có phải là tận thế hay mạt thế thì vầng trăng trên cao vẫn sáng, và những ánh sao tô điểm thêm cho sự mĩ lệ của “Nàng”.

    …KDL…

    Ở khoảng cách hơn 300 mét về phía tây, vị trí mà tiều đội luân hồi thành lập cứ điểm tạm thời. Bé Lan và Thủy, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ dọn dẹp khu vực an toàn thì liền tiến tới nơi đây, chuẩn bị đón tiếp nhóm thằng nhóc Văn sắp đến.

    Vô tình bị xé lẻ ra và phải tự phát huy chẵn một ngày. Bây giờ là lúc bọn nó phải tụ tập lại thành một nhóm lớn, vừa để ứng phó với những vấn đề có thể xảy ra khi đêm xuống, cũng là để tạo điều kiện cho việc tiến hành các kế hoạch tiếp theo.

    Nhóm của thằng nhóc Văn di chuyển bằng xe ô tô có vận tốc lớn, động cơ chạy điện chẳng phát ra quá nhiều tiếng ồn nên cũng không có hấp dẫn bao nhiêu zombie đuổi theo. Những con cản trên đường đi thì đã bị thằng Du chạy trước xử lí cả rồi, nên cả quãng đường di chuyển đều khá là bình yên. Thế nhưng bình yên cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.

    Quãng đường di chuyển của bọn nó không hề ngắn. Với tốc độ của mình thì có thể dễ dàng bỏ qua lũ zombie thường, nhưng những con tiến hóa thì không. Bọn này đủ nhạy cảm để phát hiện ra chiếc xe chạy ngang qua, và cũng đủ tinh ý để đánh hơi được hơi thở của sinh mệnh căng tràn bên trong đó. Vậy là xác định mục tiêu. Con mồi đã có, cuộc săn bắt đầu.

    Lúc ban đầu còn có mấy con tiến hóa nhưng ở mức độ thấp, vẫn bị bản năng chi phối một cách mạnh mẽ, không đầu không não hồn nhiên lao vào. Lũ này đã ngu ngốc, lại cũng chẳng có quá mức mạnh mẽ gì cho cam, tất nhiên là đều nằm lại bên dưới mấy cây thương Vong Hồn của thằng Du.

    Về sau, có những con biến dị với mức độ cao hơn tham dự vào. Đến lúc này thì tình hình liền khác biệt. Bọn này mặc dù vẫn gọi là zombie, thế nhưng đầu não của chúng đã khá là phát triển rồi. Có thể thoát khỏi sự chi phối của bản năng khát máu, chúng biểu hiện ra hành vi trí tuệ thậm chí còn vượt xa các loài dã thú thông thường.

    Phát hiện ra con mồi khó chơi, thấy mấy tên đồng loại ngu si hơn một chút chết thảm, cái lũ thông minh này lập tức học khôn. Chúng không lao vào tấn công ngay mà giảo hoạt bám theo, giống như là những con chó sói theo đuổi con mồi của mình vậy. Và theo thời gian dần trôi, quãng đường mà nhóm thằng nhóc Văn di chuyển được càng ngày càng dài, thì số lượng của những con zombie biến dị bám theo cũng càng ngày càng nhiều. Thậm chí chúng còn chủ động đuổi những con yếu hơn đi.

    Về phía mấy đứa Luân Hồi Giả. Điều kiện của bọn nó liền không được thuận lợi cho lắm. Mặc dù có phương tiện giao thông, nhưng tốc độ di chuyển của bọn nó cũng không thể thật nhanh được. Vấn đề ở đây không phải là của bản thân phương tiện, mà là vấn đề của thực tế địa hình.

    Có lẽ, cái thành phố này đã có một khoảng thời gian khá là hỗn loạn khi tận thế phát sinh, thế nên trên hầu hết các con đường đều tràn ngập vật cản. Nào là công trình đổ sập chắn ngang đường đi. Nào là những lô cốt, những chướng ngại vật nhân tạo được người ta chủ động dựng lên bởi vì một lí do nào đó. Và còn cả hằng hà sa số những phương tiện giao thông bị bỏ lại trên đường. Bởi vì những lí do như vậy mà một phương tiện cơ giới cỡ lớn như con xe việt dã của thằng Văn thật khó mà phát huy ra toàn bộ tốc độ của mình. Mà cũng phải kể đến một điều nữa là tốc độ của lũ zombie biến dị cũng không hề chậm.

    Không thể bỏ rơi được lũ quái vật, mà chủ động tiêu diệt thì còn khó khăn hơn. Với khả năng chiến đấu của cái tiểu phân đội này, tụi nó thật khó để có thể sử lí được toàn bộ lũ quái trong một thời gian ngắn được. Mà một khi bị dây dưa thì lại có nhiều vấn đề sinh ra, và mọi thứ càng dễ dàng đi đến mất kiểm xoát. Nói chung là không phải không giải quyết được, chỉ là nó quá phiền phức mà thôi.

    Nhưng mà cứ để cho cái lũ đó bám theo thì cũng không ổn. Mang bọn chúng về cứ điểm tạm thời, để rồi bị làm phiền một cách liên tục thì cũng thật là thảm họa.

    Thế nên, ở vị trí này, khoảng hơn 300 mét trước cứ điểm, nơi đã bị dọn dẹp thành một vùng không zombie xung quanh đây, bọn nó mới tổ chức một công tác gọi là “Đón tiếp”. Và sự ra đời tạm thời của “Đoàn lễ tân”. Tiểu đội luân hồi 013 đã sẵn sàng để phục vụ tiếp đãi những vị khách của mình.

    Ở điểm hẹn, nơi mà bé Lan và Thủy đã chờ trước, người tiến đến đầu tiên chính là Du với con búp bê ác mộng Jaeger Dragon của hắn. Điều kiển cho bộ xương khủng long chạy vượt qua điểm hẹn, nhưng hắn cũng không chạy đi luôn mà đánh một vòng cua thật lớn để chạy trở về.

    Ngay sau thằng Du không đến mấy chục giây thì là con xe việt dã của thằng nhóc Văn. Chiếc xe kín mít, không bật đèn, im lìm lẫm lũi lăn bánh qua.

    Cùng lúc đó, một câu lệnh cũng được phát ra từ bên trong kênh liên lạc.

    - Bắt đầu… Phục vụ.

    …KDL…

    Trại tị nạn “Cứ điểm Bụi Xương Rồng”.

    Trong cái chòi canh chật hẹp của Thịnh, lão Sói vẫn chiếm chỗ và liên tục gây tiếng ồn như vậy. Mặc dù hôm nay trời không quá nóng, nhưng mà cái cảnh hai thằng đàn ông người đầy mùi mồ hôi thối hoắc dính sát người vào nhau cũng chẳng vui chút nào. Đã có mấy lần Thịnh giục lão đi ra ngoài đi, nó cũng sẽ theo cùng. Bên ngoài còn có cả một cái ban công thoáng đãng nữa, ở đấy chẳng lẽ không thoải mái à? Nhưng mà hắn lại trả lời:

    - Anh chen cho vui thôi. Chú biết đấy, lí tưởng của anh là sống trên đời phải có theo đuổi. Và quan trọng nhất là hứng thú. Một khi mà hứng thú đã nổi lên thì không có cái gì là vấn đề cả. Thoải mái hay không không quan trọng, quan trọng phải là thần thái…

    Rồi đó! Hắn lại nói nhảm rồi. Một đống logic hỗn loạn nghe qua thì có vẻ rất liên quan đến nhau nhưng thực ra đều là nhảm nhí cả. Và bằng cái cách này, hắn liên tục đánh lừa sự chú ý của Thịnh.

    Là một người có đam mê viết lách, nó khá là coi trọng sự hợp lí của câu từ. Thế là nó thường không tự chủ được mà phát biểu ý kiến, cố gắng lí luận. Và chỉ chờ cho nó không nhịn được mà tiến hành tương tác như thế, lão Sói càng có cơ hội để kéo nó hãm vào sâu hơn trong cái mớ lí luận, logic hỗn loạn của mình. Cuộc nói chuyện hoàn toàn bị hắn ta chủ đạo.

    Đêm trăng thanh gió mát, hai anh em đang giao tiếp với nhau một cách hết sức vui vẻ và thân mật thì bỗng nhiên, từ một nơi nào đó giữa thành phố hoang tàn bên dưới, có một tiếng chó hú nhạt nhòa.

    Tiếng hú có lẽ vọng về ở một nơi khá xa nào đó. Mới đầu không để ý, Thịnh đã tưởng là mình nghe nhầm cơ. Nhưng ngay sau đó, là hàng loạt tiếng chó hú khác vang lên.

    Những tiếng hú ngày một gần và dần dần trở lên dõ dàng hơn. Thịnh tinh ý nhận ra, những tiếng hú này dõ dàng là có một quy luật, nhịp điệu nhất định, giống như là lũ chó đang truyền lại cho nhau một thông tin gì đấy.

    Khi tiếng hú vang lên, lão Sói cũng đồng thời lặng yên lại một chút. Miệng không nói nhảm, tay chân không chế tạo tạp âm. Một nét cười hơi ngưng lại trên khóe môi và đôi hàng lông mày khẽ nhíu. Bỗng nhiên, Thịnh cảm thấy hắn trở nên thật lạ. Nhưng cũng có thể đó chỉ là tưởng tượng của nó mà thôi. Bởi vì ngay sau đó, hắn lại tiếp tục nói nhảm, tiếp tục chế tạo tạp âm, và cả cái kiểu cười mà theo nó là cực kì đáng ghét vẫn còn ý nguyên không giảm.

    Bên ngoài bóng tối vẫn liên tục vang lên từng hồi chó hú. Đây chính là những con trong “Đàn” của lão Sói. Chúng phân bố dày đặc xung quanh khu trại tị nạn này. Ngày bình thường đảm nhiệm công các cảnh giới vòng ngoài, và săn giết hạn chế số lượng zombie bình thường bị mùi người sống hấp dẫn đến tụ tập quanh đây.

    Lão Sói hàm hồ là hôm nay trăng sáng, lũ chó con không chịu được liền hú. Điều này bình thường vì Thịnh biết rằng có những đêm trăng sáng khác cũng vậy.

    Lão Sói còn ở, nói nhảm một lúc nữa rồi kiếm cớ rời đi. Trước khi đi có để lại cho nó một nắm hạt ngô răng ngựa, khô quắt và thật cứng.

    Chòi canh không còn chật chội, Thịnh điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái. Vô thức nhai một hạt ngô cứng trong mồm, nó nghe tiếng chó hú và không tự chủ được mà liên hệ với những việc sảy ra từ buổi chiều. Lại theo thói quen mà lấy ống nhắm của khẩu VSS để nhìn xuống thành phố hoang tàn bên dưới. Nó để mặc cho những suy nghĩ của mình tự do phát tán. Miệng lại nở nụ cười tự diễu:

    - Lại suy nghĩ lung tung rồi…

    - Thật là! Thật muốn có cái gì để viết…

    ……

    *****************

    Lan Thi
    Chiến hào ngày ấy…
    … bây giờ hoa nở rộ.


    Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão


    Viết chính: Lan Thi
    Phụ tá: Th.a Woa
    Sói lạc lối


    Cộng tác viên: Mộc Chi










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Nơi nỗi sầu vấy bẩn
    Lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
    Nơi nỗi sầu vấy bẩn
    Lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.


  2. #142
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Đang ở
    Thiên hà fA69
    Bài viết
    283
    Xu
    1

    Mặc định

    Kho dữ liệu
    Tác giả: Lan Thi


    Quyển 4: Tin
    (Thứ mà nhân loại phải mang)

    Chương 39: Hiện trạng của khu tị nạn




    Gạch đá tại đây ^_+

    Hình minh họa và chương được cập nhật sớm nhất tại đây



    .-o0o-.

    - Bắt đầu… Phục vụ.

    Ngay khi có hiệu lệnh phát ra từ trong kênh liên lạc thì người hành động đầu tiên, không phải là những đứa đang ở tuyến đầu chiến đấu mà lại là Cỏ May, cô gái vẫn ngồi ở tít cứ điểm tạm thời.

    - Tinggg…!

    Đưa tay lên búng nhẹ vào chiếc vương miện thiên hà cài trên đầu mình, Cỏ May kích hoạt trạng thái Bùng Nổ.

    Chiếc vương miện mỏng lập tức phát ra một tiếng ngân vang nhè nhẹ. Và theo tiếng ngân vang đó, một luồng chấn động tinh thần cũng từ nó phát ra, truyền thẳng vào trong tâm trí của cô nàng đang đội.

    Não bộ bị kích thích, Cỏ May thầm hít sâu một hơi, cảm nhận tinh thần lực của bản thân đang gia tăng lên mãnh liệt. Trạng thái Bùng Nổ của chiếc vương miện thiên hà sẽ đem đến cho cô gấp năm lần chỉ số tinh thần lực. Nó không chỉ đơn giản là một chuỗi số liệu vô tri, mà nó còn trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ các trạng thái sống có liên quan của người sử dụng. Và khi đủ lớn, nó có thể được người trải nghiệm cảm nhận một cách hết sức rõ ràng.

    Cảm giác ban đầu giống như là được sử dụng một liều doping cực mạnh vậy. Cỏ May bị một đợt cảm giác mát lạnh tràn qua toàn bộ cơ thể. Nó khiến cho cả người bỗng nhiên tỉnh hẳn lại, mặc dù cô vẫn luôn tỉnh táo. Mọi giác quan đều đột nhiên trở lên nhạy cảm, toàn bộ thế giới giống như được làm mới một lần. Suy nghĩ cũng trở nên tự nhiên, thông suốt, và có cảm giác như mọi vấn đề đều hóa thành thật đơn giản, rõ ràng.

    Sự ảnh hưởng của việc đột nhiên gia tăng gấp năm lần tinh thần lực là cực kì lớn và rõ ràng, nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất đó chính là tầm nhìn của Thiên Nhãn.

    Thiên Nhãn sẽ cung cấp cho Cỏ May 10 mét tầm nhìn với mỗi 2 điểm tinh thần lực. Và với 25,1 điểm tinh thần lực hiện có của mình, sau khi gia tăng năm lần khi kích hoạt trạng thái Bùng Nổ, cô sẽ sở hữu hơn 627 mét tầm nhìn. Trong cự li này, khả năng nhận thức về sự hiện diện bởi mọi thực thể của Cỏ May là tuyệt đối, không có góc chết, và không bị ảnh hưởng bởi bóng đêm bao trùm.

    - Inggg…

    Sự gia tăng tinh thần lực là đột ngột, nhưng cũng không phải là chỉ trong một khoảnh khắc. Để đảm bảo tính an toàn cho người sử dụng, nó sẽ tiến hành gia tăng kích thích lên trong một khoảng thời gian ngắn. Không lập tức nhưng cũng không kéo dài, còn chính xác nó dài bao nhiêu thì điều này phụ thuộc vào giới hạn thừa nhận của bản thân người sử dụng. Đối với Cỏ May, nó kéo dài đến gần hai giây mới hoàn thành.

    Trong thời gian đó, tinh thần lực của cô cấp tốc gia tăng lên theo cấp số cộng. Kéo theo đó là sự bành trướng của phạm vi Thiên Nhãn.

    Tầm nhìn tăng gấp năm lần, nhưng đồng thời lượng thông tin mà Cỏ May phải tiếp nhận cùng một lúc cũng không chỉ đơn giản là gấp năm lần như thế. Vô số sự vật bị Thiên Nhãn bắt lấy, sau đó được truyền tải một cách trọn vẹn nhất vào trong não bộ của Cỏ May. Sự nhận thức một cách tuyệt đối càng làm cho lượng thông tin trở lên khổng lồ hơn bao giờ hết. Với lưu lượng thông tin lớn như thế này, nếu đứng trước nó chỉ là một tâm trí bình thường, có lẽ đã bị nhấn chìm mà trực tiếp mất đi ý thức. Nhưng Cỏ May thì khác.

    Sự gia tăng chỉ số tinh thần lực, nó cũng không chỉ đơn thuần là gia tăng năng lực cảm giác và khả năng tiếp nhận thông tin, mà nó còn gia tăng cả sức bền của tâm trí. Với một chỉ số tinh thần lực cao, con người ta có thể trở lên quyết tâm hơn, kiên định hơn, cũng khó bị ảnh hưởng bởi các trạng thái tinh thần bất lợi như mê hoặc, sợ hãi, hay choáng váng… hơn.

    Thêm vào đó, với tư cách là một Luân Hồi Giả, không có đứa nào trong cái tiểu đội này là đơn giản cả.

    Nét cười nhẹ vẫn luôn hiện diện trên khuôn mặt của Cỏ May thoáng biến mất, để cho một tia cương quyết nổi lên. Lại âm thầm hít sâu thêm một hơi thở nữa, và dứt khoát:

    [Giải Khóa Gen]

    Đôi mắt luôn đóng chặt vẫn chưa một lần mở ra, nhưng hai bên huyệt thái dương đã hằn lên từng đường mạch máu. Chúng như từng sợi rễ cây, lại như từng con rắn nhỏ, bắt đầu từ hai bên khóe mắt mà nổi lên, cuồn cuộn ngoi về phía sau đầu.

    Trực tiếp kích hoạt trạng thái Giải Khóa Gen, với 37% hiệu suất não bộ được vận hành, Cỏ May bây giờ có đủ sức để xử lí toàn bộ lượng thông tin mà mình tiếp nhận.

    Nhìn thế giới này bằng góc độ của thần. Nhà cửa, cây cối, xác chết, và những đống đổ nát… mọi thứ đều nhanh chóng lướt qua trong tâm trí.

    100 mét…

    200 mét…

    300 mét…

    Cỏ May đã nhìn thấy những người đồng đội của mình.

    400 mét…

    Đã có những con zombie xuất hiện trong tầm nhìn.

    500 mét…

    Và xa hơn…

    Ở cự li này, Cỏ May đã nhìn thấy những con zombie biến dị đặc thù, những “Vị khách” mà tiểu đội sẽ tiến hành tiếp đón, phục vụ ngay bây giờ.

    Toàn bộ… năm suất.

    Một nét cười nhẹ lại hiện hữu trên môi.

    Thoát khỏi trạng thái Giải Khóa Gen, nhưng Bùng Nổ thì vẫn còn thời gian hoạt động, Cỏ May bắt đầu nói nhẹ với khối cầu Vol's Golem luôn lơ lửng ngay bên cạnh mình, trực tiếp dẫn đường cho những người đồng đội, những “Nhân viên phục vụ” của buổi “Đón tiếp” này. Cô gái lại biến thành dáng vẻ dịu dàng, nhu mì và xinh đẹp như trước giờ vẫn vậy.

    Hiện tại, ở cùng với Cỏ May chỉ có cô bé con, cư dân của thế giới này.

    Khi nhìn thấy hai cô gái khác bỏ đi, nơi đây chỉ còn lại có một cô gái chưa bao giờ mở mắt với nụ cười hiền, có vẻ như, cô bé này liền có một chút ý nghĩ gì đó trong đầu. Cô bé luôn canh lúc Cỏ May không nhìn về phía mình mà hoạt động, và kể từ khi trời trở tối thì cái vẻ bức thiết muốn rời đi cũng càng lúc càng rõ ràng.

    Và chỉ mới vừa rồi, nhân lúc Cỏ May không quay mặt về phía mình và mải nói chuyện với một khối cầu sáng trôi lơ lửng, cô bé đã thử lén lút di chuyển về phía cửa ra bên ngoài. Chỉ là, khi vừa mới di chuyển được có một chút, trong một khoảng khắc rất ngắn nào đó, hình như em thấy cô gái nhu mì luôn ngồi im giữa phòng kia thoáng mở mắt ra. Trong cái khoảng khắc đó, cả người em giống như là bị điện giật. Một luồng cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, và cơ thể thì tê liệt, tâm trí bị đóng băng, còn hơi thở thì ngưng kết lại, lỡ luôn một nhịp.

    Hoảng hốt giật mình, đến khi run rẩy nhìn lại thì em đã thấy cô gái kia vẫn ngồi im giữa phòng như vậy, vẫn nhắm mắt như vậy, và thậm chí cả nét cười nhẹ và giọng nói điềm đạm vẫn luôn hiện hữu. Tất cả những gì em vừa cảm thấy chỉ giống như là ảo giác. Thế nhưng kể từ lúc này, cô bé thực sự sợ hãi, co quắp vào một góc, không dám động đậy chút nào.

    Còn ở phía bên ngoài, nơi tuyến đầu chiến đấu. Có sự dẫn đường của Cỏ May, vai trò của toàn bộ những kẻ tham gia vào cuộc săn này đã bắt đầu thay đổi. Đám con mồi bắt đầu quay ngược, và lũ zombie cũng không còn lợi thế khi rình rập trong bóng tối nữa rồi.

    Đã luôn ở trong tư thế sẵn sàng từ trước, bé Lan và Thủy trực tiếp xuất phát. Tay Du sau khi đánh một vòng cua cực lớn với con thú cưỡi của mình cũng bắt đầu phản xung phong. Và từ trên con xe việt dã, cửa thùng xe phía sau cũng bật mở để cho ba bóng người nhảy xuống, đó là cô bé Linh, em búp bê biết hát Lala, và con Akuma Sognare. Cả ba đều không hề dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào trong bóng tối mịt mùng, chỉ để lại con xe việt dã mang theo thằng nhóc Văn và cô nàng quân y đã bị thương Si Na tiếp tục chạy đến cứ điểm tạm thời.

    Sáu người, năm mũi tấn công, đồng thời tiến hành “Phục vụ” cùng lúc cho cả năm “Vị khách”. Nhưng bây giờ, với lợi thế tầm nhìn, bọn nó sẽ có quyền chủ động chọn lựa “Đối tác” cho riêng mình. Điều này chẳng khó khi bọn nó đã có một cô nàng hoa tiêu “Hack map”.

    Lại thêm vào việc đặc điểm về hệ thống sức mạnh của thế giới này có thiên hướng biến dị sinh học. Mọi đặc điểm về khả năng và sức mạnh của một con quái vật đều được biểu hiện ra một cách hết sức rõ ràng thông qua hình dáng cơ thể của nó. Căn cứ vào đó, Cỏ May có thể phán đoán ra phương thức chiến đấu của con quái vật, và trực tiếp dẫn đường cho người có khả năng khắc chế tốt nhất tiến đến đối đầu.

    Vừa mới bắt đấu, cả tiểu đội chiến đấu đã lập tức phân tán ra, tự hành tìm kiếm mục tiêu của riêng mình. Ngoại trừ Lala và Sognare ra thì toàn bộ những đứa khác đều gần như là phải tác chiến độc lập. Nhưng lúc này đây, khi có sự kết nối về thông tin, cũng như sự đồng nhất về mặt quan điểm, thì không đứa nào phải cảm thấy mình còn đơn độc cả.

    Tư tưởng ảnh hưởng đến tinh thần. Tinh thần lại ảnh hưởng đến trạng thái cơ thể. Khi bước vào trận chiến với một tâm thái tốt, lòng không mang sợ hãi thì sức mạnh của một người chiến sĩ sẽ được phát huy ra một cách hoàn toàn.

    Và cả cái tiểu đội chiến đấu này, bây giờ đang ở trong một cái trạng thái giống y như vậy. Sự đoàn kết và tính đồng đội là một thứ rất diệu kì. Dường như, chỉ cần có họ chiến đấu ở bên cạnh, đứng ở phía sau lưng mình, là không có đối thủ nào mà bản thân không đối mặt được cả. Nó khác hẳn với khi phải cô độc chiến đấu một mình. Thậm chí đến cả cô bé Linh, mới chỉ rất gần đây thôi còn hết sức rụt rè, sợ hãi, thì bây giờ cũng tiến vào trận chiến với một tâm thái hào hứng rõ ràng.

    Sự thay đổi về trạng thái chiến đấu của mấy đứa Luân Hồi Giả diễn ra một cách cực kì công khai, không có chút nào che đậy. Và nghiễm nhiên, lũ zombie biến dị với trí tuệ không hề thấp kia có thể dễ dàng nhận ra được điều đó.

    Động thái của đám “Con mồi” thay đổi. Và cuộc săn bây giờ mới chính thức bắt đầu.

    ……KDL……

    Rời khỏi trạm canh gác trên cao, lão Sói nhanh chóng tiến sâu vào trong trung tâm khu trại tị nạn.

    Hắn đi rất nhanh, nhưng tư thế lại không hiện ra vẻ vội vàng một chút nào. Thành thạo lách qua vài chốt canh gác, hắn bước vào trong toàn cao ốc trung tâm, điểm khởi đầu của khu tị nạn. Miệng vẫn cười khì khà chào hỏi với bất kì ai bắt gặp, nhưng hai chân thì chẳng dừng lại một giây. Rất nhanh, hắn liền leo lên tầng trên cùng và chui vào trong một căn phòng lớn.

    Tòa nhà này nguyên bản là một tòa cao ốc văn phòng, và căn phòng lớn này cũng chính là một gian phòng hội nghị cỡ lớn. Bình thường, nó được bố trí với rất nhiều bàn dài và ghế ngồi, kèm theo một bục giảng lớn và đằng sau là một mặt tường thủy tinh trong suốt có thể nhìn xuyên thấu ra bên ngoài.

    Hiện tại, toàn bộ bàn ghế và thiết bị tổ chức hội nghị đã bị dọn đi, mà thay thế vào đó là mấy chiếc bàn làm việc lớn. Mặt tường kính trong suốt bị ngăn cách bởi một vách ngăn gỗ đặc. Và khắp mọi nơi là rất nhiều chậu cây nhỏ, bên trong trồng một loại cây có thân cành phát ra ánh sáng. Thứ ánh sáng có màu xanh lục ngọc, khi chiếu vào mọi thứ đều khiến cho những vật đó trở lên lung linh hơn, rất là kì diệu.

    Nếu là buổi sáng, căn phòng này sẽ là nơi làm việc cho toàn bộ ban quản lí khu tị nạn. Nhưng hiện tại nó vắng tanh, chỉ còn duy nhất một người vẫn còn ngồi cặm cụi với đống giấy tờ trên một cái bàn làm việc nằm sâu trong góc khuất.

    Lão Sói đảo mắt, nhìn lướt qua cả căn phòng một lượt, rất dễ dàng nhận ra vị trí của người còn làm việc cuối cùng kia, bởi vì nơi đó được trang bị thêm cả một chiếc đèn bàn phát ra ánh sáng vàng khè khác hẳn với xung quanh.

    Nhanh chóng lại gần, kéo một cái ghế, rồi ngồi xuống ở phía đối diện. Hắn vắt hai chân lên mặt bàn, cả người xẹp xuống, chìm sâu vào trong lòng cái ghế tựa, đồng thời trút ra một hơi rõ dài. Đến tận bây giờ, một nét mệt mỏi mà hiếm người gặp được mới thoáng hiện lên trên khuôn mặt hắn.

    Ở phía bên bàn đối diện, con người còn làm việc muộn kia cũng ngừng công việc trong tay lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn lão Sói và khẽ nhíu mày. Đây cũng là một người đàn ông, nhưng ngoại hình và phong cách gần như trái ngược với lão Sói.

    Một khuôn mặt gầy, đôi gò má cao, mái tóc rẽ ngôi lệch 3/7 phong cách tiêu chuẩn dân văn phòng. Một đôi mắt dài với cái nhìn sắc giấu đằng sau cặp kính cận vuông không gọng. Và thêm cả cái áo sơ mi kẻ caro, xơ vin vào trong quần dài thẳng ống. Toàn bộ tạo hình, và cả cái phong cách thể hiện ra đều tạo cho người ta một cái cảm giác vô cùng chính thức. Người này chính là vị thủ lĩnh thứ hai của khu tị nạn, thường được gọi với cái tên:

    - Họa…

    Lão Sói đưa hai lòng bàn tay lên day mắt, cất giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi:

    - Có vấn đề rồi con đĩ.

    - Điều gì? – Người phía bên đối diện hỏi lại, giọng nói chậm rãi, trầm trầm.

    - Tao không rõ ràng lắm, nhưng lũ chó con đang cảm thấy bất an. Đã có thứ gì đó thực sự đáng sợ xuất hiện phía bên ngoài. Và mày chắc cũng đã xem qua báo cáo quan sát chiều nay rồi đấy…

    - Có thể… - Họa nhíu mày, suy đoán…

    - Không… Không phải là một con Queen. – Lão Sói ngắt lời.

    Nói tới đây thì cả hai đều im lặng. Trong căn phòng lớn chỉ còn lại tiếng gõ nhịp đều đều của một cái đồng hồ cơ học treo trên bờ tường.

    - Tích tắc… Tích tắc…

    Không gian tĩnh lặng còn thời gian thì cứ thế trôi đi, cho đến khi lão Sói lại mở miệng ra một lần nữa:

    - Như tao đã đề xuất từ trước, chúng ta nhất thiết phải di chuyển căn cứ ra ngoại thành.

    - Quá nhiều vấn đề, quá nhiều rủi ro. Tao không chắc quyết định này của mày là chính xác… - Họa đưa ra quan điểm.

    - Phải chấp nhận những cái đó. Dù cho thương vong cao thì cũng phải làm. Đàn của tao có thể đi tiên phong… – Sói kiên quyết.

    - Như vậy có đáng không… - Họa vẫn còn lưỡng lự.

    - Đáng. Không có cái gì là không đáng cả. Mày cũng biết, ở đây chúng ta không phát triển được. Không có không gian, không có tài nguyên, đến đất cũng không có mà trồng trọt. Trong khi quái vật thì ngày một nhiều. Cứ cố bám trụ ở lại đây thì cũng đâu có thiếu vấn đề. – Sói vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, còn thêm một lần khẳng định.

    - Thương vong lớn quá thì cũng chết…

    - Vậy cũng là chết trong lúc đang phản kháng, còn hơn cái thể loại chết dần chết mòn như bây giờ gấp trăm vạn lần. Mày phải hiểu, từ sau vụ bạo loạn lương thực, mất đi hơn một phần ba dân số cùng với một đống thiết bị quan trọng bị phá hoại, chúng ta đã mất đi toàn bộ sức cạnh tranh trong cái thành phố này rồi. Tính từ thời điểm đó đến nay, khu căn cứ đã không có bất kì một lần phát triển nào nữa. Bây giờ chúng ta còn sống được ở đây, toàn bộ đều là nhờ vào sức mạnh tương đương với một Queen của cái Thy. Nhưng liệu nó còn có thể chống chịu được bao lâu nữa? Thời gian tỉnh của nó đã càng ngày càng ngắn rồi…

    Họa không trả lời ngay. Hắn cúi xuống, tiếp tục nhìn vào đống giấy tờ trước mặt mình, giống như thể đang cố gắng viện lấy một cái lí do trốn tránh nào đó.

    Sói lại thở dài ra một hơi nữa. Cảm giác trong tiếng thở dài của hắn càng thêm mệt mỏi. Bỏ hai chân xuống khỏi mặt bàn, hắn giãy dụa đứng lên. Giọng nói có phần hạ xuống, nhưng cũng không dễ nghe gì:

    - Mày có thể cứ tiếp tục tính toán… Nhưng không có tài nguyên, mày có tính đến chết thì cũng không có tác dụng gì đâu. Chúng ta không thể phát triển, đó là sự thực. Trong khi lũ xác sống ngoài kia vẫn đang tiến hóa từng ngày, chúng ta không phát triển kịp đó chính là lạc hậu. Và kẻ lạc hậu sẽ bị đào thải, đó là quy luật tự nhiên rồi.

    Nhìn sâu vào thằng bạn chí cốt của mình một lần nữa, Sói nói tiếp:

    - Nghịch lại tự nhiên phải cần phải có sức mạnh vô cùng lớn. Sức mạnh lớn lại cần càng nhiều tài nguyên để duy trì, chứ không thể bỗng dưng mà có được. Mày đừng cố làm cái gì quá sức. Và… đừng để cho bản thân mày chết đói trước cả chó của tao. Loại như mày tao đéo cho hạt ngô phơi khô mà cắn đâu con đĩ ự.

    Nói rồi cũng không ở lại, Sói trực tiếp xoay người rời đi. Đi ra đến cửa mới lại ngoái đầu lại hỏi:

    - Mộc Chi đâu?

    Họa ngẩng đầu lên, rồi đánh cằm về một hướng.

    - Nó lại chui vào trong “Cái Nôi” rồi đấy à? Cái con bé này! Sao mày không cản nó lại?

    Họa không trả lời, chỉ nhún vai.

    Thấy thế, Sói cũng không nhiều lời thêm nữa mà lập tức bỏ đi, chỉ có tiếng cằn nhằn là vọng lại: “Cái con bé này…! Cả cái lũ bọn này nữa. Cứ cố quá sức làm cái đéo gì không biết! Rồi có ngày lăn ra cả lũ bố cũng đéo có sức mà nhặt xác cho bọn mày đâu…”

    Tiếng vọng do tên Sói phát ra ngày một nhỏ dần. Cả căn phòng lớn giờ lại chỉ còn mỗi mình Họa ngồi im lặng với tiếng đồng hồ gõ nhịp, đều đều. Ánh sáng vàng khè từ cây đèn bàn tỏa ra, hắt lên khuôn mặt hắn lại phản chiếu thành một màu xanh xao.

    Tháo cặp kính cận ra, Họa đưa hai lòng bàn tay lên day mắt, động tác giống hệt như tên Sói vừa làm khi nãy. Hơi ngả lưng ra chiếc ghế tựa, khẽ thở dài ra một chút, để mặc cho một chút suy nghĩ lung tung và hàng đống con số trôi qua trong đầu. Còn bản thân thì cưỡng ép điều khiển cho nhịp thở trở lên đều đặn.

    Họa thoáng phì cười khi nghĩ lại câu quan tâm có phần vô ý tứ của thằng Sói khi nãy. Ai đời lại đi so người với thú. Mà muốn chết đói được sau đám chó đấy coi bộ hơi khó, vì những con chó đấy có thể ăn thịt được cả lũ xác sống cơ mà.

    Thế nhưng, tất cả những điều thằng Sói nói khi nãy đều là sự thực. Mặc kệ cho Họa có muốn chấp nhận hay không thì cũng không thay đổi được cái tình trạng này.

    Ngả lưng thêm một chút nữa để sắp xếp lại toàn bộ ý nghĩ trong đầu. Cũng đã đến lúc Họa phải đưa ra quyết định. Khuôn mặt nghiêm túc lại, ánh mắt cũng trở lên kiên quyết hơn. Hắn đứng dậy, sửa sang lại một chút trang phục, diện mạo của mình rồi đi thẳng đến một căn phòng khác. Căn phòng này nhỏ hơn gian hội nghị phía bên kia. Bên trong cũng đầy ních đồ văn phòng và còn có cả người đang làm việc nữa.

    Vẫy tay với một cô gái trẻ, Họa trực tiếp nói:

    - Ngân.

    - Dạ… - Có tiếng ai đó đáp lại.

    - Viết theo anh: “Thông báo…”

    ……KDL……

    Trong khi cả khu trại tị nạn đang đứng trước một quyết định có tính sống còn thì ở một nơi cách đó cũng không tính là quá xa, có một cuộc săn mà trong đó vị trí của kẻ đi săn và con mồi luôn luôn hoán đổi đang được tiến hành.

    Vẫn luôn đứng ở hàng thứ nhất trong đội hình chiến đấu, Thủy chính là người đầu tiên chạm mặt với đối thủ của mình.

    Cuộc chạm trán diễn ra trong một mảnh công viên nhỏ, nơi những viên đá lát đường đã bị một lớp cỏ dại bao phủ lên bên trên nhưng vẫn chưa quá cao để vướng vào chân người qua đường. Được Cỏ May chỉ lối, nên Thủy cứ thế mà tiến thẳng đến nơi đây thôi.

    Thấy con mồi tự động đi đến chỗ của mình, con zombie cũng biết mình đã bị phát hiện ra vị trí. Thế là nó cũng chẳng thèm lén lút nữa, trực tiếp nhảy ra và bắt đầu trận chiến.

    Nó là một con zombie biến dị thuộc loại Hunter, nhưng tất nhiên là trình độ tiến hóa cao hơn những con Hunter bình thường rất nhiều lần.

    Nó có một cơ thể phải to gấp đôi những con cùng loại, đứng thẳng lên cũng không thua gì một người đàn ông trưởng thành lực lưỡng. Thân hình của nó cũng không gầy gò và mảnh mai, mà là những khối cơ bắp căng phồng, không quá cồng kềnh lực lưỡng, nhưng cũng cho cảm giác cường tráng và chắc chắn cực kì. Nó còn không chỉ có hai bộ móng vuốt sắc bén ở hai bên bàn tay mà ở trên khắp người nó còn thò ra vô số lưỡi đao xương cong cong, nhọn hoắt. Với những lưỡi đao này thì con mồi không cần bị vồ trúng, chỉ cần bị nó chạy lướt qua thôi là nạn nhân cũng đã phải nhận vô số nhát chém rồi.

    Thủy đi tới, bình tĩnh đối mặt với con Hunter biến dị. Hoa Tuyết không gọi ra, khẩu súng trường hạng nặng Exile cũng còn để nguyên trong bao da đeo trên lưng, Thủy sẽ bước vào trận chiến này chỉ với tấm khiên Băng Sương.

    Về phía con Hunter, dù có lựa chọn từ bỏ lén lút mai phục mà chuyển sang chiến đầu chính diện thì nó cũng không lao thẳng vào như những con zombie cấp thấp. Con quái bò vòng quanh Thủy, rồi đột ngột di chuyển với tốc độ cực cao qua vô số những vật cản địa hình. Nó liên tục áp sát, đổi hướng, và gia tăng tốc độ, ý đồ lợi dụng màn đêm và vật cản để làm nhiễu loạn tầm mắt của con mồi, tất cả chỉ để chuẩn bị cho một đòn tấn công kết liễu.

    Đứng giữa mảnh công viên, Thủy giữ tấm khiên Băng Sương bằng cả hai tay. Lúc này, cô không có cột chặt nó vào với cẳng tay trái của mình nữa mà dùng hai bàn tay nắm vào hai cái tay cầm được bố trí lệch phía sau lưng tấm khiên. Kiểu cầm này khiến cho Thủy không thể sử dụng được thêm món vũ khí thứ hai, cũng không đủ chắc chắn như kiểu cột chặt, nhưng nó sẽ linh hoạt và đa biến hơn rất nhiều. Và trong trận này, Thủy muốn dùng nó để thực hiện một kĩ thuật chiến đấu duy nhất mà cô học được trong suốt thời gian ở Khu Lưu Trữ.

    Và thời cơ đến, với cả hai.

    Trong một lần con Hunter chuyển hướng, Thủy không quay người theo kịp. Thế là dường như nhận ra cơ hội cho mình, con Hunter lập tức bẻ góc, lao thẳng vào.

    Còn Thủy, không cần đến sự cảnh báo của Cỏ May, chỉ bằng với kinh nghiệm đã được tích lũy qua vô số trận đấu, cô đã kịp phản ứng lại rồi. Không quay người kịp thì dứt khoát không quay người nữa, Thủy trực tiếp dậm mạnh chân sau, chân trước chùng gối xuống một chút, trọng tâm hơi dồn về hướng sẽ bị tấn công, và hai tay thì linh hoạt đẩy tấm khiên về hướng đó.

    Kỹ thuật phòng thủ thực chiến:

    [Thuẫn Phản]

    - BÌNHHH…!

    ………………………

    Đôi lời từ nhóm tác giả.

    Giải thích thêm và trạng thái Giải Khóa Gen.

    Trước kia, khi đại đa số còn quan niệm rằng con người không sử dụng hết não bộ thì mình viết về trạng thái của Giải Khóa Gen lần thứ nhất này là trực tiếp sử dụng được … % não bộ.

    Cách giải thích này đối với quan điểm hiện tại thì có đôi phần lỗi thời và phi lí, nên bọn mình sẽ tiến hành giải thích bổ xung thêm ở đây.

    Đầu tiên, chúng ta hãy coi thế giới trong Kho Dữ Liệu là một thế giới khác, một thế giới giả tưởng chỉ gần giống với Trái Đất. Như vậy thì mặc dù mọi thứ đều tương tự, nhưng có một số điểm khác biệt cũng là điều có thể chấp nhận được.

    Thứ hai, bọn mình thay đổi cách mô tả từ “Sử dụng được … % não bộ” trở thành “Vận dụng được …% hiệu suất não bộ”

    Các bạn chú ý nhé, hai cái này là khác nhau.

    Ví dụ đơn giản như động cơ của chiếc xe máy bạn đang đi vậy.
    Khi hoạt động hết công suất, nó có thể kéo lên 90km/h, 100km/h, hay thậm chí là 120, 150km/h.
    Nhưng dõ dàng là không phải lúc nào chúng ta cũng kéo lên như thế. Bình thường, chúng ta chỉ đi với 40, 50, hoặc thậm chí là thấp hơn. Những lúc bình thường như thế, dõ dàng là công suất động cơ không được vận dụng một cách hoàn toàn.

    Cả cái động cơ vẫn hoạt động, mọi chi tiết bên trong nó đều vận hành, như vậy vẫn là sử dụng 100% động cơ, nhưng công suất lúc đó chỉ bằng ½ hoặc 1/3 công suất tối đa mà thôi.

    Và lí thuyết của bọn mình ở đây khi áp dụng vào cho não bộ cũng vậy.

    Con người lúc nào cũng sử dụng 100% não bộ, nhưng hiệu suất là không nhiều. Và trạng thái Giải Khóa Gen sẽ gia tăng cái hiệu suất đó lên, tạo ra các hiệu ứng như trong truyện đã miêu tả.

    Lưu ý nhé, đây chỉ là giả thuyết của riêng bọn mình và được vận dụng riêng vào trong tác phẩm KDL này thôi, không có giá trị học thuật thực tế.

    Thân!

    …KDL…





















    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nơi nỗi sầu vấy bẩn
    Lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
    Nơi nỗi sầu vấy bẩn
    Lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.

  3. #143
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Đang ở
    Thiên hà fA69
    Bài viết
    283
    Xu
    1

    Mặc định

    Kho dữ liệu
    Tác giả: Lan Thi


    Quyển 4: Tin
    (Thứ mà nhân loại phải mang)

    Chương 40: Đối mặt




    Gạch đá tại đây ^_+

    Hình minh họa và chương được cập nhật sớm nhất tại đây



    .-o0o-.

    Con Hunter biến dị và tấm khiên Băng Sương trực tiếp va chạm vào với nhau. Bộ móng vuốt nhọn hoắt và những lưỡi đao xương sắc bén chém vào lớp lá chắn kim loại, nhưng bất lực xuyên qua, chỉ có thể để lại vài vết hằn mờ trên đó.

    Đứng đằng sau tấm khiên, Thủy cảm nhận lực phản chấn truyền về hai cánh tay của mình. Cảm giác lực cũng không quá lớn. Con Hunter này có tốc độ nhanh thật, nhưng trọng lượng cơ thể lại không cao, lao vào tấn công nhìn có vẻ rất là mạnh mẽ nhưng thực chất phương thức tấn công chính của nó là cắt chém chứ không phải là va chạm. Lại trải qua mấy lần phân tán triệt tiêu bởi cấu trúc đa lớp đặc thù của tấm khiên Băng Sương thì khi truyền đến tay Thủy, lực va chạm chẳng còn lại mấy phần. Cô gái đằng sau tấm khiên vẫn đứng vững như tường thành, còn con Hunter thì đã hết đà, hết lực.

    Hơi nheo mắt lại một chút để cho toàn bộ tinh thần càng thêm tập trung cao độ, Thủy đã tinh ý nhận ra. Vậy là lập tức nín hơi, chuyển mình, chân sau dậm mạnh xuống mặt đất, đẩy trọng tâm cơ thể dồn ngược lên trước, và hai cánh tay cũng đột ngột vung ra, đập mạnh.

    Vốn dĩ đã giật mình trước độ cứng của đối thủ, lại bị đột ngột phản kích bất ngờ, con Hunter chẳng kịp phòng thủ, lại cũng chẳng có cơ hội thoát đi. Bề mặt lạnh lẽo và cứng rắn của tấm khiên kim loại vốn dĩ đã ở ngay trước người trực tiếp húc lên, phang thẳng vào gò má nó.

    - Bìnhhh…!

    Cú đập từ một cô gái có điểm thể lực cao gần gấp đôi một người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành không nhẹ chút nào. Con Hunter biến dị với cơ thể to bằng hai lần đồng loại cũng chẳng thể trụ được. Nó lập tức bị vỗ bay ra ngoài trong một tiếng vang không lớn nhưng trầm và chắc nịch.

    Con quái thực sự bất ngờ khi bị phản đòn, nhưng nó cũng chẳng giữ sự sửng sốt đó ở trong lòng bao lâu. Đối với nó, một sinh vật săn mồi trong cái thời đại mà mọi thứ đều đang điên cuồng tiến hóa như thế này thì mỗi một cuộc săn đều tràn ngập vô vàn biến số. Thế nên cũng chẳng cần hốt hoảng, nó thuận theo lực của cú đánh mà nhảy ngược ra ngoài.

    Không giống như tụi zombie cấp thấp ngu si đần độn, nó biết điểm mạnh của mình ở đâu, và cũng biết cách phát huy để trở thành lợi thế. Nó là một con Hunter biến dị với bộ móng vuốt và những lưỡi đao xương sắc bén. Điểm mạnh của nó là tốc độ di chuyển cực cao và những vết cắt chớp ngoáng bằng những lưỡi đao. Thế nên cố gắng chống chịu, ở lại chày cối với đối thủ thật chẳng có ý nghĩa gì. Nó sẽ lùi lại, giữ cự li an toàn rồi lợi dụng tốc độ của bản thân để tìm kiếm cơ hội khác cho những nhát chém trí mạng.

    Ở phía sau tấm khiên, Thủy cũng không truy kích. Cô thừa biết rằng chỉ với tốc độ đôi chân của mình thì không đời nào có cơ hội bắt kịp được một con Hunter. Thế nên không cần phải cố gắng làm một điều gì vô nghĩa, Thủy chỉ bình tĩnh hít sâu, ổn định lại trọng tâm cơ thể của mình, và nheo mắt dõi theo từng bước di chuyển của con quái vật.

    Chiến đấu lại lâm vào giằng co với con Hunter liên tục bay nhảy ở bốn phía xung quanh bên ngoài, và Thủy bình tĩnh đứng ở trung tâm cùng tấm khiên to lớn, nặng nề, và chắc chắn.

    …KDL…

    Ở một nơi khác.

    Cũng là một trong số hai người xuất kích đầu tiên, bé Lan cũng đang tiến hành tiếp đón “Vị khách” của mình rồi.

    Đối thủ hiện tại của bé Lan hình như là một con Hunter biến dị, hoặc cũng có thể là một con Jockey, em không chắc lắm. Nếu ở trong nguyên bản game, chúng khá dễ dàng để phân biệt khi mỗi loại zombie đều có một tạo hình và cách thức tấn công khá là khác nhau. Nhưng khi nó là một thế giới thực, thì mọi thứ liền không còn đơn giản như vậy nữa. Ví dụ rõ ràng nhất là hầu hết những con Hunter mà tiểu đội đã từng gặp phải đều không mặc áo trùm đầu.

    Nói vậy để có thể hiểu, hiện thực với vô vàn biến số rất khác so với trong game. Mặc dù cái hiện thực này có thể cũng chỉ là được tạo ra bởi một hệ thống cực kì khổng lồ và siêu nhiên, thì để cho thực, nó vẫn khác với game.

    Ở ngoài hiện thực, khi không có các đặc điểm hết sức rõ ràng thì khá là khó để quy một con quái vật vào loại zombie nào, nhất là khi trình độ biến dị của chúng đã cao hơn rất nhiều lần so với trong game. Có khi bây giờ, trong cái thế giới này đã không chỉ có những loại zombie cơ bản như trong game gốc nữa mà đã phát triển ra vô số loại zombie đặc thù rồi cũng nên.

    Con zombie biến dị hiện đang đấu với bé Lan cũng là một loại đặc thù như vậy. Nó có một cơ thể nhỏ thó, và linh hoạt như một con Hunter, nhưng phương thức tấn công của nó lại hoàn toàn khác. Và tất nhiên, nó cũng không có mặc áo trùm đầu nữa.

    Con zombie này biến dị với một cơ thể mọc đầy gai nhọn, vậy nên bé Lan tạm gọi nó là “Zombie nhím”. Và nó cũng không có lao vào cận chiến như đám Hunter. Thay vào đó, nó có thể điều khiển cho những chiếc gai nhọn trên cơ thể bắn bay ra ngoài. Ở cự li trên dưới 30 mét, những mũi gai nhọn dài như chiếc đũa có thể cắm ngập vào bờ tường gạch đỏ hay là gốc cây gỗ chắc. Uy lực không thua gì một khẩu súng ngắn thông thường.

    Tầm tấn công và cách tấn công của con zombie biến dị này gần bằng với bé Lan. Thế là phương thức chiến đấu của con quái lại cũng vô tình gần giống với cô bé nốt.

    Cả hai đều duy trì một cự li tương đối rồi liên tục bắn về phía đối phương tất cả những gì mình có. Đối với bé Lan là đạn phép và kĩ năng Xạ Tuyến, còn đối với con zombie nhím là những mũi gai nhọn mọc trên cơ thể, và thậm chí là tất cả những gì nó tiện tay nhặt được.

    Một trận chiến gần như là đấu súng. Tất nhiên là với tính cơ động của cả hai thì không đứa nào dại gì mà đứng yên xả đạn như trong mấy bộ phim cao bồi Mĩ cả. Bọn nó liên tục di chuyển một cách gần như song song với nhau, chạy băng bằng qua vô số nóc nhà cùng với những con phố nhỏ quanh co, phức tạp. Vừa tấn công, vừa né tránh, vừa chiếm đoạt vị trí có thể che chắn cho bản thân, lại vừa tìm góc có thể xạ kích được kẻ thù, tất cả đều được thực hiện cùng một lúc.

    Con zombie nhím với cơ thể nhỏ bé, gai góc, và đen nhẻm dễ dàng hòa lẫn vào trong từng mảng đổ bóng âm u. Còn bé Lan, ở dưới ánh trăng tròn, hiệu ứng của Nguyệt Bộ được phát huy ra một cách đầy đủ nhất, thân hình duyên dáng liên tục nhập nhòe, lúc mờ, lúc ảo.

    …KDL…

    Chỉ xuất kích chậm hơn Thủy và bé Lan một chút là Du. Lại có thêm cả một con thú cưỡi nữa nên rất nhanh, hắn cũng chạm trán được với “Vị khách” của mình.

    Đối thủ lần này của Du là một con Charger chính hiệu. Con zombie biến dị với cơ thể lớn gấp rưỡi người thường, phải cao cỡ hơn hai mét, và dày ngang, chắc nịch. Cánh tay phải biến dị to lớn như tay cẩu của một cái máy xúc mini, dù so với tỉ lệ cơ thể của chính bản thân con quái thì trông nó vẫn có vẻ quá cỡ y như vậy.

    Toàn thân con quái đều được bao phủ bởi một bộ giáp đơn giản màu trắng đục, giống như là những mảnh xương mọc ra bên ngoài để bao bọc lấy cơ bắp vào bên trong vậy. Dù không thể che kín một cách hoàn toàn nhưng cũng tăng khả năng phòng ngự của nó lên một lần. Đặc biệt là phía bên cánh tay lớn, vai bên đó, trước ngực và cả phần cổ với đầu thì lớp giáp xương trông càng thêm dày và kín kẽ.

    Lúc Du đến, con quái đang lững thững đi giữa đường, tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm. Cánh tay phải to lớn khoanh trước ngực, cánh tay trái nhỏ bé, thậm chí còn hơi có vẻ teo tóp thì đang cầm một cái đầu lâu đã bị gặm cho nham nhở. Cái đầu lâu tuy có hình đầu người, nhưng từ dáng vẻ, làn da, và cả một đống sừng ngắn mọc chi chít khắp nơi thì Du có thể dễ dàng đoán ra được đây cũng là đầu lâu của một con zombie biến dị.

    Bởi vì Du chẳng có ý định che dấu mà cũng đi lững thững giữa đường, nên khi vừa tới, hắn cũng bị con zombie phát hiện ra ngay.

    Ngửi thấy mùi thịt tươi, con quái liền hưng phấn gầm nhẹ lên một tiếng. Lập tức vứt cái đầu lâu gặm dở trong tay đi, hai mắt nó nhìn về phía Du lập lòe như hai đốm lửa xanh lè, phát sáng.

    Cả hai đều coi nhau là con mồi, vậy là chẳng cần đến hiệu lệnh, trận chiến đã bắt đầu.

    Con Charger dộng cánh tay to lớn xuống mắt đường, lấy đà lao tới.

    Phía đầu đường đằng kia, Du cũng điều khiển cho con thú cưỡi xông lên, trên tay phải là một mũi thương Vong Hồn chĩa thẳng. Ma lực được tinh thần thao túng cho mãnh liệt tràn vào cả con thú cưỡi, bộ áo giáp lẫn cây trường thương, để cho từng dải ma văn hơi sáng lên. Và nơi đầu mũi thương, khi được kích thích bằng ma lực thì mỗi bên đều hiện lên một điểm đỏ như con mắt. Nó giống như đối nghịch lại với thứ ánh sáng xanh lè đang phát ra từ mắt con Charger vậy.

    Hai điểm ánh sáng, hai màu khác nhau, kéo ra hai vệt dài cùng phương mà ngược hướng, lao thẳng vào nhau trong bóng đêm mịt mùng.

    …KDL…

    Dưới ánh trăng bạc, có bóng người con gái chạy vội qua một khu phố vắng. Theo mỗi bước chân của người con gái đó đều quanh quẩn một tiếng chuông ngân vang lên nhè nhẹ.

    - Ring… Ring… Ring…

    Linh cẩn thận tuân theo một trăm phần trăm sự chỉ dẫn của Cỏ May mà di chuyển. Bởi vì chưa có đủ sự tự tin như những cựu binh, lại nghe nói đối thủ lần này cực mạnh nên dù đã rất cố gắng nhưng cô bé vẫn không thể nào giấu nổi cái vẻ sốt sắng có pha lẫn chút hoang mang của mình. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà em phải độc lập chiến đấu với một kẻ thù tầm cỡ. Cái cảm giác nó khác lắm, thậm chí cả khi phải đối đầu với con Tank cũng không sánh bằng. Dù sao thì lần đó vẫn có chị Si Na và Văn bên cạnh.

    May mà bây giờ, vẫn còn có chị Cỏ May theo dõi, đồng hành. Cỏ May sẽ kịp thời nhắc nhở cho em những điều cần chú ý, nhắc cả những việc cần phải làm. Linh nghĩ, nếu không có chị Cỏ May thì không biết em có thể đề lên bao nhiêu phần dũng khí để lao vào trong cái trận chiến siêu nhiên này không nữa.

    Linh cố gắng để cho mình không suy nghĩ lung tung, điều chỉnh nhịp hô hấp và tập trung vào mỗi bước chạy. Việc này có thể để cho em bình tĩnh lại, sẵn sàng chiến đấu trong trạng thái tốt nhất của mình.

    Vào đúng nhịp điệu, từng bước chân của Linh cũng dần trở nên nhẹ nhàng, thanh toát. Đôi giày mềm đặc chế mỗi lần chạm xuống lòng đường đều êm du, chẳng phát ra tiếng bước chân, chỉ để lại một âm ngân mờ mịt.

    - Ring…

    Thứ tự xuất kích của Linh là ở lượt cuối cùng, cự li cũng là cách xa tuyến đầu chiến đấu nhất nên phải mất một đoạn thời gian sau, cô bé mới tiếp cận được chiến trường.

    - Chú ý! Đã gần tiếp cận mục tiêu… - Giọng nói của chị Cỏ May phát ra từ cái bông tai liên lạc, kịp thời nhắc nhở.

    - Rõ.

    Linh đáp lại một câu ngắn gọn rồi dừng lại. Sắp sửa phải đánh nhau rồi, và Linh cần phải chuẩn bị thêm một chút.

    Móc từ trong một cái túi nhỏ đeo bên hông ra một viên thuốc và một ống chất lỏng, Linh đưa cả hai thứ vào trong miệng của mình. Hai thứ này chính là một viên thuốc khôi phục thể lực và một ống dung dịch khôi phục tinh thần lực. Chúng đều có tác dụng là khôi phục các chỉ số tương ứng cho người dùng, và tác dụng kéo dài trong một thời gian ngắn.

    Mặc dù không gia tăng hạn mức tối đa mà chỉ có khôi phục, nên khi dùng trước như thế này thì hiệu quả sẽ hơi lãng phí, nhưng bù vào đó là lợi thế cực lớn trong những phút đầu của trận đấu sẽ diễn ra ngay sau đó. Đây chính là kinh nghiệm xương máu mà cả tiểu đội luân hồi đã rút được ra sau rất nhiều cuộc chiến. Đặc biệt là phương pháp này còn có tác dụng cực lớn đối với những người mới tham gia vào thế giới luân hồi. Theo thằng nhóc Văn dự tính, nó có thể cải thiện ít nhất 30% tỉ lệ sống sót của đám tân binh khi phải tham gia chiến đấu.

    Không chỉ dừng lại ở hai liều thuốc khôi phục, Linh còn tiếp tục móc ra một ống chích tự động, cắm thẳng vào cổ tay của mình.

    - Chích…

    Một liều doping máu loại lớn được tiêm thẳng vào huyết quản. Loại chất kích thích này sẽ trực tiếp bổ sung thêm một lượng lớn tế bào hồng cầu vào trong cơ thể của Linh. Điều này cũng không gia tăng sức mạnh bộc phát của cơ bắp, nhưng số lượng tế bào hồng cầu nhiều hơn, khả năng vận chuyển oxi của máu lớn hơn, nhanh hơn nên cơ bắp có thể hoạt động được với tầng suất cao hơn, và bền bỉ hơn bình thường.

    Trong thi đấu thể thao, đây chính là một chất cấm, thế nên khi sử dụng, nội tâm của Linh khá là mâu thuẫn. Nhưng để có thể sống sót và chiến thắng, cô bé cắn răng dùng.

    Tất nhiên, sử dụng chất kích thích sẽ gây hại đến cơ thể người dùng. Thế nhưng đây là Kho Dữ Liệu. Chỉ cần sống sót để trở về được Khu Lưu Trữ rồi thì mọi tổn thương đều không thành vấn đề. Chỉ có điều, hai thằng Minh, Thi không cổ vũ phương pháp này cho lắm, bản thân bọn nó cũng chưa bao giờ dùng. Bởi vì theo chúng thì dù cơ thể có thể chữa trị được nhưng sự phụ thuộc vào chất kích thích về mặt tâm lí là không bao giờ có thể khắc phục được một cách hoàn toàn. Sự phụ thuộc này ban đầu có thể rất yếu, nhưng nó sẽ tích lũy dần lên theo số lần sử dụng, rồi đến lúc người dùng phải hoàn toàn lệ thuộc vào nó thì mới có thể chiến đấu được một cách bình thường.

    Ở Thế Giới Gốc, hai thằng bọn nó đã thấy quá nhiều trường hợp như thế này rồi. Những kẻ theo đuổi sức mạnh một cách mù quáng, để rồi bị sức mạnh chi phối. Những kẻ này thường không bao giờ có cơ hội để gia tăng đẳng cấp nên bất kì một lần nào nữa. Chỉ có càng ngày càng chìm sâu và trong sự chi phối của chất kích thích mà thôi. Và kết quả của những kẻ đó thường không mấy hay ho.

    Bởi vậy nên cho dù đã có hệ thống trị liệu của Khu Lưu Trữ rồi thì bọn nó vẫn không ủng hộ cái phương pháp này. Không cấm, nhưng cũng không cổ vũ. Cái ý tưởng sử dụng chất kích thích cho Linh này cũng không phải là do hai thằng đề xuất mà là của thằng nhóc Văn.

    Lí thuyết của thằng nhóc đó là đừng quá để ý đến một chút tác hại không mấy rõ ràng mà phải đặt mục tiêu mạnh lên để sống sót lên hàng đầu cái đã. Tân binh thì đừng tính đến chuyện lâu dài, mà phải mạnh lên một cách nhanh nhất mới là điều quan trọng. Còn cái tác dụng phụ nhỏ nhoi này thì lại cũng đừng quên, đây chính là Kho Dữ Liệu. Nơi đây có vô vạn khả năng, chỉ có ngươi không nghĩ ra chứ không có không tồn tại. Và theo lí thuyết đó thì mọi vấn đề đều có cách giải quyết cả. Thậm chí là ngay ở thời điểm đó, nó cũng đảm bảo rằng Chiến Ca của Lala và thông não của nó đều có thể khắc phục được cái tác hại tâm lí này.

    Và có vẻ như, cô bé Linh bị động tâm bởi lí thuyết của thằng nhóc Văn rồi.

    Thêm một liều endorphins có tác dụng gia tăng sự hưng phấn, giảm cảm giác đau, và gia tăng sự tập trung của não bộ.

    Tiếp một liều dopamine để gia tăng cảm giác động lực, cường hóa ý chí, củng cố quyết tâm.

    Sau khi sử dụng một loạt dược phẩm chức năng, từ doping thể thao cho đến chất tăng sinh hormone não bộ, trạng thái thể chất cũng như tinh thần của Linh gần như thay đổi một lần.

    Cảm giác cơ thể tràn ngập sức mạnh và tinh thần thì vô cùng hào hứng, ham muốn chiến đấu của Linh chưa bao giờ cao đến thế. Thậm chí lúc này, chiến đấu không còn chỉ là để sống sót nữa mà còn là để thỏa mãn, để phát tiết ra cái nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể cũng như trong tinh thần.

    Đôi con ngươi tự nhiên lấp lánh lên, hừng hực giống như bốc lửa.

    Hưng phấn, nhưng không có mất đi lí trí, Linh tiếp tục nghe theo sự chỉ dẫn của Cỏ May, lao thẳng về phía “Vị khách” của mình.

    Đối thủ của Linh là một con Jockey biến dị. Con quái có cơ thể không mấy to lớn nhưng phần lưng gù thật cao và bốn cánh tay rất dài mọc ra từ đó.

    Con mồi và kẻ đi săn gặp nhau, vậy là lập tức khai chiến. Mặc dù không thể nào đoán trước được ai là con mồi và ai là thú săn trong cái trận chiến này.

    …KDL…

    Lala và Sognare sóng vai đi cùng với nhau. Đây là điều tự nhiên vì hai cô gái này chính là một cặp không thể tách rời.

    Xuất kích đồng thời với cô bé Linh, nhưng mà tốc độ di chuyển lại chậm hơn nhiều lắm. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bọn họ đến chiến trường trễ hơn so với những người còn lại. Bởi vì lựa chọn đối thủ khác nhau, vị trí chiến đấu khác nhau, cự li xuất kích cũng khác nhau nên không phải là càng ở xa thì càng đến chậm. Mà ngược lại, Lala và Sognare còn chạm mặt đối thủ của mình khá sớm. Còn sớm hơn cả Du một chút. Điều này đồng nghĩa với việc con zombie biến dị này đã tiến tới rất gần rồi.

    Chiến đấu đã nổ ra từ sớm rồi, thế nhưng nhìn xung quanh một lượt, có vẻ nơi này vẫn khá bình yên. Bởi vì đối thủ của hai cô gái này chính là một kẻ rình mồi.

    Đứng giữa đường phố, để cho ánh trăng bạc trắng bao trùm toàn cơ thể, Lala hào hứng ngân nga một giai điệu vu vơ nào đó. Sognare đứng ngay bên cạnh. Một nửa người trên đã Akuma hóa với những chi tiết cơ khí nho nhỏ mọc ra từ khắp mọi nơi, một cái mặt nạ vô cảm đeo lệch bên cạnh đầu và làn da ánh lên sắc thép.

    Con Akuma sóng âm vẫn để nguyên bộ váy lolita dài và đôi chân nhân loại, đứng thẳng một cách đoan trang. Đôi mắt khép hờ với hai hàng lông mi dài siêu thực.

    - Vút…

    Ở đâu đó, hình như có tiếng vụt gió vang lên nhè nhẹ. Và một vệt bóng đen như một tia chớp lặng im quất tới.

    Dường như bắt được âm thanh từ tiếng quất gió cực nhẹ kia, giọng ngân nga của Lala thoáng biến đổi một chút. Và cùng lúc đó, Sognare cũng chuyển động thân mình.

    Tốc độ của Sognare không phải là rất nhanh, nhưng phản ứng kịp thời, và kết hợp với cả động tác hơi né ra của Lala nữa nên vừa vặn, cô thế vào vị trí sẽ phải chịu công kích của Lala vừa rồi.

    - Vút… - Cái ánh chớp đen kia vẫn quất tới.

    Sognare chỉ kịp nâng cánh tay phải lên cản trước mặt mình. Lập tức…

    - Quấn…

    Tia chớp đen khi vừa chạm vào tay Sognare liền ngưng thực lại thành một cái roi dài. Nó quật một phát thật lực vào bả vai cô gái rồi thuận thế quấn chặt lấy cánh tay. Sau đó là giật về.

    Chỉ có điều…

    - Khựng…!

    Không giật về được. Cái roi đen dài ngoằng bị kéo căn ngang qua không gian, lộ rõ ràng dưới ánh trăng bạc trắng.

    Sognare vẫn đứng thẳng như vậy, vững như cột mốc với một cánh tay phải đưa về phía trước và bị quấn chặt bởi một đầu sợi roi dài. Còn đầu phía bên kia của sợi roi, là một con quái vật hình vượn với một đống xúc tu múa may phía sau lưng và bên trên đầu. Con quái vật giấu mình trong những tán cây sấu lớn mọc hai bên đường, đôi mắt trợn lớn và cái lưỡi lè dài ra ngoài, giật giật.

    Cảm thấy tình hình không đúng, con quái vội vã buông lỏng cái roi lưỡi của mình ra, dự định thu về cái đã. Thế nhưng, ở phía bên kia, Sognare đã xòe bàn tay ra, chộp ngược lại và giữ chặt.



    …KDL…

    Cùng thời gian đó, ở một nơi rất xa, thằng Minh vẫn đang hết sức vui sướng chơi đùa với đàn Hunter hâm mộ theo đuổi mình.

    - Quẩy lên nào các bạn trẻ. Á hự! Ầu dia…!!!


    ………………………







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nơi nỗi sầu vấy bẩn
    Lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
    Nơi nỗi sầu vấy bẩn
    Lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.

    ---QC---


Trang 29 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 19272829

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status