Quyển 1: Năm của loài người
‘Năm Constantan thứ VII, công chúa Zahra của xứ Eshulu chào đời. Chuyện xảy đến khi lãnh chúa Malikeli nhận thấy con gái bắt đầu có những biểu hiện kì lạ. Năm bốn tuổi, khi công chúa đang ở thời điểm tập nói thì bỗng một ngày rơi vào trạng thái “bất động”. Điều này nên mô tả chính xác như sau: toàn thân công chúa trở nên bất động, nhưng đôi mắt vẫn mở to lúc tỉnh, nhắm lúc ngủ, mọi tương tác thể xác đều không có phản hồi.
Khi công chúa được mười tám tuổi thì có sự biến đổi. Ban ngày nàng vẫn mở mắt nằm bất động. Khi đêm xuống, nàng nhắm mắt, nhưng thân thể lại cử động. Ta không kết luận đây là mộng du. Nàng đi đứng uyển chuyển nhẹ nhàng như múa, thực tâm ta tin là nàng đang múa, một điệu múa tuyệt đẹp và thanh thoát, như thể nàng đang múa giữa chốn thần tiên và xung quanh là các vị thần đang chiêm ngưỡng. Có lúc nàng ngồi trước gương trong bóng tối, chải tóc và tự lẩm bẩm bằng một thứ ngôn ngữ lạ. Âm giọng nàng cũng thật kì lạ, nghe the thé, văng vẳng ma quái, như thể đó là đồng thanh của nhiều giọng nói trầm bổng khác nhau. Khi nàng gặp người khác, nàng vẫn nói bằng thứ ngôn ngữ lạ đó, rồi nhảy múa, rồi nói, rồi nhảy múa, rồi lại tự nói chuyện với một thế lực vô hình.
Lãnh chúa Malikeli gọi ta là nhà thông thái và đã mời ta đến để xin lời khuyên thông thái. Ta đã gặp Finnler ở đó. Cả ta và hắn đều thật kì lạ, cả hai đều hiểu những lời công chúa nói, dù chỉ là mới nghe lần đầu, dù chỉ là chữ có chữ không.
“Thần”
“Báu vật”
“Chôn giấu”
“Quyền năng”
“Thống trị”
“Tối thượng”
“Dấu hiệu”
“Sa Mạc”
Ta và Finnler đều thống nhất xâu chuỗi ý nghĩa các từ đó thành “Thần linh đã chôn giấu một báu vật quyền năng tối thượng để làm nhà thống trị, dấu hiệu (cái gì đó chưa rõ) nằm ở Sa Mạc”.
Sa Mạc là một vùng đất khô cằn sỏi đá không ai sinh sống. Chưa từng và sẽ không bao giờ có một người nông dân nào dám có ý nghĩ cày xới vùng đất đó lên để trồng trọt. Lãnh chúa Malikeli khi nghe điều này tỏ ý hồ nghi, bởi ngài thực tình không biết liệu những lời đó có thực sự là do công chúa nói ra, và ở cái xứ khô cằn đó liệu có tồn tại thứ gì khác ngoài sỏi đá chứ đừng nói tới báu vật.
Ta muốn tới Sa Mạc để làm sáng tỏ điều này, còn Finnler thì chọn ở lại để làm sáng tỏ công chúa. Sa Mạc sỏi đá, khô cằn và mênh mông, khó để mà tìm thấy một dấu hiệu rõ ràng ở vùng đất này. Hoặc cũng là khá dễ, khi ta tìm thấy một tảng đá to tròn, dẹt, màu đen, đường kính cỡ một sải, nằm trơ trọi đơn độc giữa một vùng hoang mạc cát vàng rộng lớn. Tảng đá này không thể vốn dĩ đã nằm đây, nó được đưa tới đây, và nó đến từ bầu trời.
Một tảng thiên thạch.
Ta đã nghiên cứu tảng thiên thạch ở mọi góc độ, tính chất, màu sắc, vật chất, ... Thậm chí là phải nhờ đến lực sĩ của Malikeli đập nát nó ra mà vẫn không tìm thấy điều gì đặc biệt, hoặc có liên quan gì tới báu vật được nhắc đến.
Finnler nói rằng, nó là dấu hiệu, chứ không phải báu vật, báu vật phải được chôn dấu, ở bên dưới.
-Heh’ran ký trình-’
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 3: ...vấp ngã, ...
Đoạn 1Đứng đầu phụ trách một quân đồn là một vị quản cơ (chief), sĩ quan tứ phẩm. Ở Đồn V, người đó là Benam. Ông ta là cựu binh thời Constantan. Lúc đó ông mới chỉ là tân binh tép riu, giờ thì đã là sĩ quan bậc bốn, tuổi tác cũng đã ngoài năm mươi. Dưới trướng ông là bảy trăm lính, chia làm mười ba đội, đội của Hadim là một trong số đó.
Quản cơ giám sát các binh sĩ thông qua các đội trưởng, là người có quyền và trách nhiệm trong điều động, phân bổ, giao nhiệm vụ cho các đội; giám sát hoạt động huấn luyện tân binh, rèn luyện binh sĩ; báo cáo tin tức và tiếp nhận chỉ thì từ cấp quân đoàn và cao hơn; ... và đảm bảo kỉ cương phép tắc quân đội.
Trong con mắt đám lính, Benam là một người trách nhiệm, phép tắc và kỷ luật. Nhưng vì quá kỷ luật và trách nhiệm, ông ta cũng tỏ ra hà khắc và cứng nhắc. Đôi khi là bị đám lính xem là kẻ nhát gan, vì ông ta cứ làm gì cũng theo điều lệnh, khuôn khổ quân kỷ, chẳng dám tự ý đưa ra một quyết định nào nằm ngoài khuôn phép.
Việc đội Hai tự ý rời trại vào rừng lúc chiều muộn mà chẳng có điều lệnh hay một lời bẩm tấu nào khiến Benam rất đỗi bực mình. Gần một nửa đội bị mất tích, theo trình tự thì cứ phải xem là mất tích cho tới khi tìm thấy xác, chứ ai cũng rõ là đã bỏ mạng nơi hang ổ giặc quỷ. Đám dân thường lính lác trong đồn vừa tò mò vừa hoang mang, đồn đoán ầm cả lên, chẳng mấy chốc mà cả đồn ai cũng biết chuyện. Hễ cứ gặp thành viên nào trong đội Hai là họ bâu lại hỏi tới hỏi lui.
Benam tức điên, yêu cầu người có trách nhiệm tới giải trình. Hadim thì “mất tích”, kẻ phải đứng ra giải trình chỉ còn Vigor. Nhưng vì chàng ta vẫn còn phải chữa trị chấn thương, đám lính trong đội được Benam triệu tập tới trước.
Bọn lính thì chẳng có gì để mà giấu giếm, chúng khai tất, những điều mà chúng thấp thoáng nghe lỏm từ cái miệng bàn bạc thầm thì giữa hai người chỉ huy. Đã là thì thầm thì hẳn là một âm mưu, toan tính gì đó, vô cùng bất chính. Mà đã là bất chính thì Benam suy cho là thứ nằm ngoài khuôn phép, cần phải nghiêm trị.
Vigor sau khi được sơ cứu thì cũng phải bị khiêng cán lên gặp Benam tường trình. Đám lính trước đó khai một đằng và chàng khai láo một nẻo, thế là Benam đập bàn quát lớn. – “Tham công tiếc việc à? Tới nước này mà chúng mày còn lẻo mép cho được à? Phá vỡ quân kỷ, tự ý hành động, mưu toan một mình lập công hòng giành công danh hưởng riêng, giờ sự đổ bể thì phủi phui trách nhiệm. Cái này là tội tày trời! Nay ta đình chỉ chức vụ đội phó của mày, mai ta sẽ tấu lên trên tước hàm sĩ quan của mày nốt. Giờ thì cút cho khuất mắt ta!”
~~~~~~
Benam tức giận vô cùng khi thấy có kẻ nào to gan, dám tự ý phá vỡ cái quy kỷ nhà binh, cái nề nếp quân đội, những thứ mà ông ta dồn hết sức mình gìn giữ cho chúng luôn đâu ra đấy, ngay từ khi chúng vừa được cấp trên thiết lập, ban bố. Miệng nói đầu nghĩ là như thế, nhưng ít nhiều trong ông vẫn băn khoăn về những gì đám đội Hai khai, nơm nớp lo sợ liệu những gì chúng nói đều là thật.
Theo quy định thì trách nhiệm của Benam là phải cấp báo lên trên những phát hiện bất thường, những thứ mà ông ta không đủ sức cán đán, không thể ra quyết định. Việc nghe những thứ mơ hồ chưa rõ ràng, hoặc chí ít là ông ta chưa tận mắt chứng thực khiến ông ta đâm ra lưỡng lự. Điều tra chưa ra gì mà đã báo lên trên thì kiểu gì cũng sẽ bị quở mắng, lúc đấy thì coi như đường thăng tiến xa càng thêm xa.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đã làm rõ thông tư tưởng, ông ta huy động tất cả lính tráng trong đồn tiến về Pirab, trừ đám thương binh như Vigor. Sự kiện này làm náo động cả đồn, đám dân ùa ra xem hóng hớt chuyện, nàng Eleana cũng thế.
Cái hung tin khiến cho gương mặt xinh đẹp của nàng Eleana trở nên hốc hác vì thẫn thờ. Đôi mắt nàng thâm quầng vì khóc cả đêm. Mái tóc nàng rối bù, xơ xác vì điên dại. Nếu như đám lính không cản lại thì hẳn nàng đã lồng lộn lên, đòi lao thẳng ra ngoài trong đêm tối, tìm hôn phu trong nỗi đau tuyệt vọng. Hadim chuyến này lành ít dữ nhiều, nhưng nàng vẫn không thôi hy vọng đoàn quân kia sẽ mang về điều kỳ tích.
Đoàn quân đồn V hướng về Pirab, được đám lính đội Hai dẫn đường. Mặc cho đám thuộc hạ của Hadim hối thúc, Benam vẫn cứ cẩn trọng tới mức chậm chạp. Ở ngay bìa rừng, Benam lệnh cho cung thủ dàn hàng, vị trí đâu ra đấy thì mới phái do thám lên thăm dò. Rồi từng bước từng bước, họ tiến vào rừng, không ngừng quan sát trên cao, thăm dò từng tấc đất dưới chân. Mất cả nửa ngày thì họ mới tiến được tới chỗ giao tranh xảy ra hôm qua.
Ở đó họ không tìm thấy một cá nhân nào cả, dù là người hay quỷ, còn sống hay đã chết. Họ tìm thấy dấu vết của hai bãi chiến trường, bằng chứng là những vệt máu khô bám đâu đó trên thân cây sồi, gỗ mục, tảng đá phủ rêu xanh hoặc nền đất cỏ. Ngoài ra còn có thể nhận thấy rằng cỏ bị dày xéo bởi những dấu chân, đâu đó trên thân cây là những vết sẹo còn ứa nhựa, như là kết quả của những cú chém trượt loạn xạ.
Cuối cùng vẫn là không tìm thấy một xác chết nào, dù của người hay của quỷ. Bãi chiến trường thứ nhất là nơi đội lính của Hadim đã đụng độ đám quỷ. Bãi thứ hai thì không một ai có thể đưa ra một lời giải thích chính xác, hay chí ít là phỏng đoán hợp lý cho sự việc đã diễn ra. Bãi này ngoài ra còn có nhiều điểm khác lạ so với xung quanh. Ở chỗ này nền đất khá phẳng, không đá sỏi, không cỏ mọc.
Benam lệnh cho đám lính sục sạo khắp xung quanh để tìm kiếm thêm. Chẳng còn gì hơn nữa để cho họ khám phá, cánh rừng trở lại là cánh rừng, trên cành cao là chim chóc, trốn trong hốc cây là lũ sóc, chui dưới hang đất là thỏ và chuột, ẩn mình trong bụi cây là con chồn lông đỏ đang đề phòng trông chừng những kẻ cao lớn lạ mặt. Tóm lại là họ chẳng tìm thấy gì hơn.
Một viên lính đề xuất với Benam một ý tưởng. – “Hay là ta tiến sang các khu rừng lân cận xem sao.”
Benam lưỡng lự một hồi, rồi cũng lắc đầu. Cứ cho là sẽ phát hiện ra địch đi, ông ta lo sợ sau sự kiện này địch ắt sẽ có phòng bị vững chắc. Vả lại, gây hấn với chúng ngay tại địa bàn của chúng xem chừng chẳng khôn ngoan tí nào. Ông cũng chẳng có chút kinh nghiệm gì về những tình huống như thế này. Thường là lão sẽ phòng thủ trước những đợt tiến công của địch, chứ lùng sục bố ráp ngược như thế này thì chưa từng có.
Những thứ chưa từng có thì có nghĩa là chúng nằm ngoài khuôn khổ, chúng vượt quá quyền hạn của Benam, chúng cần phải được cấp báo lên trên để xin chỉ thị. Nghĩ vậy ông ta liền cho rút quân, những gì tìm thấy hôm nay xem chừng đã đủ nghiêm trọng cho một tin cấp báo.
Qua những lúc như thế này, đám lính trẻ tính tình nổi loạn lại càng thêm nghi ngờ về năng lực của Benam.
~~~~~~
‘Lãnh chúa Malikeli đã phái một nhóm nhỏ các thợ mỏ tới vị trí tìm thấy tảng thiên thạch để đào bới, nhưng không tìm thấy gì. Finnler nói họ đào chưa đủ. Malikeli hỏi phải đào sâu chừng nào. Finnler đáp, đó là bí mật của thượng đế. Điều này làm Malikeli đau đầu, ông ta một mặt nôn nóng muốn tìm được báu vật, hoặc là một thứ vũ khí tối thượng giúp ông ta thỏa mãn ngọn lửa tham vọng thống trị do chính các vị thần bí ẩn đã nhen nhóm trong lòng ông ta, mặt kia ông ta lo sợ sẽ đánh động vua Din của Halatan.
Sa Mạc là một thế giới bị ruồng bỏ, nhưng nó vẫn có chủ, nó nằm trong lãnh thổ Halatan, là lãnh địa của vua Din.
Lãnh chúa Malikeli phái thủ hạ giả dạng làm chủ một đoàn khai mỏ, tới diện kiến chức sắc Halatan để xin phép khai quật tại Sa Mạc. Một nhóm thợ mỏ đào bới không làm vua Din phiền lòng. Bởi nếu chúng có tìm thấy gì đó ở mảnh đất vô dụng này thì ông ta sẽ liền lao đến như một con sói đói và tuyên bố chúng phải bị áp thuế. Nhưng một đám đông cắm một trại lớn đào bới tháng này sang tháng nọ mà chẳng tìm thấy gì thì ngay lập tức thu hút sự nghi ngờ của ông ta, nhất là khi ông ta nghe phong phanh đám người đó là do lãnh chúa Malikeli sai đến.
Vua Din thực sự muốn biết thứ lãnh chúa Malikeli đang nhắm đến, liền phái do thám tai mắt đi dò la. Không ai trong đoàn đào bới biết chính xác một điều gì cả. Lãnh chúa Malikeli đã lệnh cho họ cứ đào bới cho tới khi phát hiện ra bất kỳ thứ gì kì lạ thì phải giao nộp cho lãnh chúa ngay tức khắc. Họ bắt đầu suy đoán, rằng đó chẳng thể là vàng bạc, đá quý lấp lánh hay châu báu gì sất. Một ý tưởng thuyết phục hơn thảy, đó hẳn là báu vật cổ đại để lại từ thời của các vua xa xưa, nhưng nó là cái gì? Suy đoán vẫn tiếp nối suy đoán, không ai biết rõ báu vật bị chôn giấu là cái gì, kể cả ta lẫn Finnler.
Khi nghe những gì thám báo thuật lại, vua Din gia tăng ngờ vực, liền cử sứ giả đến thẳng chỗ lãnh chúa Malikeli để hỏi rõ ông ta đang tìm kiếm thứ gì, bằng không phải dừng mọi hoạt động đào bới trên lãnh thổ Halatan. Lãnh chúa Malikeli bối rối và trả lời một cách xuẩn ngốc, cổ vật gia truyền mà tổ tiên ông ta để lại được chôn cất ở Sa Mạc. Vua Din thì phản ứng bằng cách xua ngay một đạo quân hùng hậu tới trại đào bới. Lãnh chúa Malikeli đành phải đáp trả bằng việc cử ngay lực lượng hùng mạnh nhất của mình tới nghênh chiến.
Tin Halatan giao tranh với Eshulu trên một mảnh đất hoang tàn đến tai Constantan, làm khơi dậy thói kẻ cả lẫn tính tò mò trong vị vua. Là vua của vương quốc hùng mạnh nhất, Constantan xem mình là người anh cả vĩ đại của Đại Lục. Việc hai đứa em ngỗ nghịch đánh nhau thì thằng anh có nghĩa vụ phải can giải chúng. Nhưng rồi nếu gã anh phát hiện chúng đánh nhau vì giành giật một thứ gì đó hay ho, thì cách hay nhất để chúng thôi đánh nhau là hắn phải giữ lấy thứ đó.
-Heh’ran ký trình-’
~~~~~~
Người đầu tiên nhận được tin báo của Benam là lãnh binh (Colonel) Mearodon, Fouler. Fouler tiếp đó báo về kinh thành Tarbas, ông ta cũng chẳng dám đưa ra hành động gì.
Benam mường tượng rằng sẽ có cả một quân đoàn cả vạn quân đến từ kinh thành. Lính đồn V cũng sẽ được huy động cùng tham gia với họ thực hiện một cuộc bố ráp trên diện rộng. Rồi sẽ có những trận đánh lớn diễn ra, đoàn quân ùn ùn xông vào trận như mây đen kéo tới che phủ bầu trời, tiếng hò la cất lên to như sấm rền bên tai, tên bắn ra như mưa nặng hạt trút xuống. Khi trận chiến kết thúc, máu đổ thành dòng biến đất khô thành bùn nhão nhoẹt. Xác chết chất cao thành nhiều đống lớn, nhiều như nấm mọc sau mưa, đến nỗi khi đốt bốc khói lên, nhìn từ xa thấy tưởng như rằng đang có một trận cháy rừng lớn. Benam thấy mình sẽ chiến đấu ngoan cường và sống sót để nhận vinh hiển, thăng tiến.
Nhưng trở lại thực tại thì suốt cả tháng sau đó Benam chẳng nhận được một chỉ thị nào từ kinh thành cả. Thế là ông ta xem như mọi việc vừa qua chẳng có gì nghiêm trọng to tát, chẳng đáng để tổng bộ quan tâm. Mọi thứ ở đồn sớm trở lại như thường ngày, mọi lời đồn đoán dần im lặng theo thời gian, tuy vậy trong đám dân vẫn còn thấp thoáng nỗi lo nơm nớp. Hãi nhất là đám tiều phu, chẳng mấy ai trong số họ dám vào rừng phía Tây để đốn củi. Vẫn có vài người vào, nhưng qua bằng ấy thời gian mà đám người đấy chẳng gặp phải con quỷ nào thì rõ là phước lớn, họ tự ngẫm lại vẫn còn thấy run sợ. Bây giờ thì chẳng một ai dám vào nữa, họ thà đi xa hơn về phía Nam hoặc phía Bắc. Những lời đồn đoán vẫn còn đáng sợ, chẳng ai dám liều lĩnh với mạng mình cả.
Trong khi đợi sĩ quan mới được tổng bộ phái tới nhận nhiệm vụ, Benam cho giải tán đội Hai. Lính trong đội phân ra nhập vào các đội khác. Vigor lúc này đã bị tước hết quyền hạn chỉ huy, vẫn còn đang nằm dưỡng thương. Trong cô độc. Không một ai tới thăm viếng, kể cả Eleana. Vigor thầm nghĩ hẳn nàng ta đang oán hận chàng lắm.
Đây không phải là lần đầu Vigor nằm liệt một chỗ do thương tật thế này. Như trước kia, thương tích do đánh trận có, do huấn luyện cũng có, thậm chí do xô xát với đám lính đội khác cũng có. Mỗi lần như thế Hadim đều ở bên cạnh hắn, hoặc là thăm nom, hoặc cũng bị băng bó nằm liệt một chỗ, ngay bên cạnh. Vigor nghĩ lại thấy buồn cười, mà cũng buồn tủi. Ngoài Hadim ra, hắn chẳng còn ai thân thích. Nếu không có Hadim đến thăm thì sẽ chẳng có ai đến cả.
Vigor nghĩ rất nhiều về những chuyện đã qua, nghĩ rất là nhiều, bởi chàng có nhiều thời gian và chẳng biết phải làm gì khác ngoài nằm một chỗ đợi bình phục. Chàng nghĩ về quá khứ, ước rằng nếu thời gian có quay trở lại chàng sẽ hành động khôn ngoan hơn. Trước kia chàng đã làm nhiều điều ngu ngốc, tai hại. Hadim luôn đứng ra giúp chàng sửa chữa lại mọi thứ. Tuy vậy Hadim cũng luôn chửi chàng ngu dốt một phần, chửi chàng không biết rút ra bài học tới chín phần.
Vigor nhớ lại lúc cả hai còn ở trại huấn luyện. Lúc đó Vigor nhìn thấy một em thôn nữ xinh đẹp, tính lại gần trêu chọc. Hadim liền ngăn cản vì biết rằng em ấy đang cặp kè với một thằng đội khác rồi. Vigor mặc kệ, cứ xấn lại chỗ cô ta, rồi thằng kia xuất hiện. Thế là đánh nhau. Đồng bọn của thằng kia tới, thế rồi Hadim cũng phải lao vào trận ẩu đả. Cuối cùng cả bọn bị phạt. Đó là một sai lầm, nhưng cũng là kỷ niệm vui.
Nhưng không phải sai lầm nào cũng là kỷ niệm vui.
Vigor nhớ lại lời nhắc nhở chì chiết từ rất lâu rồi của Hadim. – “Đầu mày toàn cứt hay sao mà chẳng chịu suy nghĩ gì hết? Mày cứ lì lợm, liều lĩnh như vậy kiểu gì cũng có ngày chết không kịp ngáp. Tới lúc đó ta cũng mặc mẹ mày!” – Tất nhiên là Vigor bỏ ngoài tai, cứ ỷ y rằng hắn ta kiểu gì chẳng ra tay giúp chàng.
Vigor cười vào sự ngu dốt của mình, bởi rằng có vẻ như đến tận bây giờ hắn mới rút ra được một bài học xương máu đầu tiên. – ‘Phải luôn rút ra bài học sau mỗi lần thất bại. Kể cả là của kẻ khác. (even its not yours!)’ – Nhưng đã là quá trễ, bài học nào cũng có cái giá của nó, có khi phải trả bằng máu bằng thịt. Khốn nạn thay đó chẳng phải là Vigor trả giá. Người anh em duy nhất nhiều lần vào sinh ra tử, sống chết hoạn nạn với hắn phải đứng ra chịu thay cho hắn.
Mắt Vigor dán lên trần nhà ọp ẹp mốc meo, tai Vigor lọt những tiếng than thở rền rĩ của những kẻ nằm kề bên, nhưng trong đầu hắn thì tràn ngập, lẫn lộn giữa những hồi tưởng quá khứ sóng gió nhưng êm đềm, tiếng cười pha lẫn chửi rủa, đan xen với những cái “nếu như”. – ‘Nếu như ta thế này, nếu như ta thế kia, thì mọi thứ đã phải tốt đẹp hơn, đúng không? Ta sẽ luôn nghe lời hắn, mãi mãi về sau, ta thề đấy! Thậm chí là phải lao vào hố đao biển lửa với hắn một lần nữa, miễn đó là yêu cầu của hắn.’
Với quá khứ, những cái “nếu như” thì há có ý nghĩa gì? Chẳng có ý nghĩa gì sất! Bất cứ ai nghĩ tới nó đều là những kẻ thất bại, tiếc nuối cái cơ hội bị bỏ lỡ, ân hận cái sự kém cỏi và căm thù cái sai lầm của chính mình. Vigor bản thân hắn lẽ thường là kẻ cố chấp bán mạng. Chỉ có những lúc suy nghĩ vẩn vơ trong đơn độc thế này hắn mới có cơ may chiêm nghiệm ra những điều lẽ sâu sắc, cao quý có phần muộn màng. Hắn gượng gạo mỉm cười, như đang cười nhạo chính bản thân. Mắt hắn nhắm lại, như chẳng muốn nhìn thấy gì hết, như đang cố né tránh những suy nghĩ tiêu cực đang hiện lên trong đầu. Cuối cùng, nỗi niềm hối hận đau xót của hắn biến thành một dòng nước mắt chảy ra nơi khóe mắt cay cay.
‘Giờ có còn ai sẵn lòng giúp ta sửa sai cơ chứ?’
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile