TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 20

Chủ đề: Mùa nhớ

  1. #11
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Yêu một Bò Cạp

    Tác giả: Độc Nhạn


    Tôi quen cô gái Bò Cạp vào một ngày đẹp trời. À, thật ra là đẹp trời trong mắt cô ấy vì cô ấy thích trời mưa mà. Tôi vốn không phải người tò mò, có lẽ tôi sẽ vẫn chăm chú vào công việc của mình nếu như dáng vẻ của cô ấy không quá nổi bật rồi lọt vào mắt khi tôi đang mải ngắm "cái đẹp". Đứa bạn vẫn bảo tôi là háo sắc nhưng tôi nghĩ nhận xét như thế thật sai lầm. Tôi thích cái đẹp mà phụ nữ lại là hiện thân của cái đẹp, tôi không ngắm phụ nữ thì ngắm gì nữa đây? Và trong chiều mưa hôm ấy, tôi ngắm Bò Cạp khi cô ấy đang ôm cốc đen đá của mình, miệng cười mỉm, mắt nhìn về một nơi xa lắm, đâu đó, ẩn hiện, lẩn khuất sau màn mưa.

    - Anh ngồi ở đây được chứ, không ngờ cũng có người ngồi cafe một mình trong thời tiết thế này.
    Bò Cạp nhìn tôi một lượt với ánh mắt dò xét, trong bụng tôi nghĩ thầm, mình sẽ thành một kẻ vô duyên nếu như bị từ chối. Bỗng nhiên Bò Cạp cười rất nhẹ nhàng, mời tôi ngồi xuống và đáp lời.
    - Cafe một mình là thói quen rồi, đâu có sao? Mưa cũng đẹp mà.
    - Phải, mưa cũng đẹp, những cô gái đi trong mưa còn đẹp hơn nữa. Tại sao em lại thích cafe đen trong khi những cô gái khác lại hay uống nâu, đặc biệt là nâu nóng cho một mùa đông lạnh?
    - Nâu ngọt một cách giả tạo. Em thích vị ngọt xuống cổ họng của đen cơ.
    Cafe đen mà ngọt, tôi nghĩ bụng, mình gặp phải một cô gái kỳ lạ rồi đây.

    Cứ thế, chúng tôi nói hết chuyện này đến chuyện khác, Bò Cạp rất thông minh, những câu trả lời của cô ấy luôn khiến tôi thấy hài lòng và mỉm cười. Thông minh kèm theo óc hài hước có phải là một đặc điểm của Bò Cạp không vậy?

    Tôi "gắn như keo" với Bò Cạp kể từ ngày mưa hôm đó. Thật ra tên cô ấy rất hay nhưng tôi lại thích gọi cô ấy bằng Bò Cạp như vậy vì cô ấy không sót một tý nào đặc điểm của chòm sao đó. Những thứ này tôi vẫn thường bị "tiêm nhiễm" vào đầu từ đứa bạn, châm ngôn của nó là: "Muốn hiểu cô gái nào ra sao, hãy xem chòm sao của cô ấy".


    Bò Cạp lãng mạn, cô ấy luôn khiến tôi bất ngờ vì những món quà dành cho tôi, những ngôn từ bay bổng mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể nào nghĩ ra được. Thỉnh thoảng, cô ấy lại rủ tôi đi ngắm bình minh (có lẽ đây là sở thích chung của tất cả các cô gái) hay dạo quanh hồ Tây vào buổi chiều tà thơ mộng. Cũng nhờ vào bình minh và hoàng hôn của Bò Cạp mà tôi bỏ hẳn thói quen "ngủ nướng" từ đêm tới 11h trưa và ngủ chiều tới 6h tối.

    Tuy nhiên, đôi khi sự lãng mạn của Bò Cạp lại đem đến cho tôi những trận ốm tai hại vì cô ấy chẳng bao giờ không chịu mặc áo mưa. Cô ấy thích mưa và đi dạo dưới mưa. Cô ấy không ép tôi phải giống như thế nhưng cái sĩ diện của một chàng trai khiến cho tôi không thể mặc áo mưa trong khi bạn gái mình đầu trần. Cô ấy đi mưa chưa bao giờ ốm, còn tôi lúc nào cũng ốm. Thật khó hiểu!

    Cũng phải nói rằng mỗi lần ốm là một lần thấy được lợi ích của việc "có người yêu". Bạn sẽ không thấy được hết sự chăm sóc ân cần, chu đáo của người yêu dành cho mình nếu như không bị ốm. Những chăm sóc thường ngày sẽ chẳng bằng lúc cô ấy "nhặng" lên bắt tôi uống thuốc hay cặm cụi đứng bếp nấu cho tôi một bát cháo thật ngon. Tôi thích dáng vẻ của cô ấy mỗi khi cuống quít hay "lườm đểu" tôi.

    Nếu như nói về giận thì Bò Cạp không phải loại giận lâu nhưng "thù dai", có lẽ cô ấy nên được xếp vào hàng ngũ "Quân tử báo thù mười năm không muộn". Chỉ cần tôi "liếc mắt đưa tình" với một "cái đẹp" nào đó, tôi sẽ nhận được những "cơn thù" dai dẳng và chỉ chấm dứt khi tôi cam đoan rằng sẽ từ bỏ sở thích "ngắm cái đẹp".

    Cô ấy cũng là người "ghen nổi tiếng". Bạn tôi bảo tôi đã gặp người trị được tính háo sắc của mình. Nếu muốn sống tốt thì đừng làm Bò Cạp ghen. Có đôi lần tôi "bỏ rơi" cô ấy đứng chờ ở chỗ hẹn do mải hát hò với đám bạn, quả báo là tôi đã bị cô ấy cho "leo cây" tới ba lần sau đó. Có lần tôi báo bận với cô ấy để đến muộn rồi cô ấy phát hiện ra cái bận là chở một em xinh đẹp đi ăn kem. Cô ấy không nhìn mặt tôi trong một tuần. Từ ấy tôi xin cạch.

    Bò Cạp là chúa đúng giờ, tôi phải từ bỏ tính lề mề của mình vì cô ấy. Bò Cạp là chúa hay ghen, đừng bao giờ nói dối cô ấy hay "léng phéng" với một cô nào khác. Bò Cạp ghét sự giả dối, điều đó như là một sự không tin tưởng và làm tổn thương sâu sắc. Có người nói: "Bò Cạp là chòm sao lạnh lùng nhất". Có lẽ điều này không đúng rồi vì tôi gặp một lần là bắt chuyện được ngay cơ mà. À, nếu như có lạnh lùng, tôi thấy "lạnh sống lưng" nhất là mỗi lần cô ấy giận, ngồi nhìn tôi, không nói một tiếng nào. Tôi nhắn tin, trả lời tin nhắn với số ký tự đếm trên đầu ngón tay. Yêu Bò Cạp sao khó quá vậy trời?

    Bò Cạp còn là chòm sao ích kỷ nhất. Điều này quá đúng, ít nhất là trong trường hợp của tôi. Tôi sẽ gắn mác cho cô ấy "Người ích kỷ nhất hành tinh" vì quá nhiều chuyện cô ấy giữ riêng cho bản thân mình. Đành rằng tôi là người yêu của cô ấy nhưng cô ấy vẫn thường giải quyết nhiều việc một mình, chả cần hỏi ý kiến tôi, cô ấy cho rằng điều đó không cần thiết. Những nỗi buồn cô ấy giữ riêng cho mình và trải lòng với đêm đen.

    Khi tôi nhận được tin nhắn kiểu như thế này: "Em đang không được vui, lúc khác mình nói chuyện anh nhé" là tôi biết mình sẽ im lặng cho đến ngày hôm sau hoặc lúc cô ấy vui trở lại. Tôi đã thử mọi phương cách nhưng cô ấy cũng chả tâm sự gì thêm. Tốt nhất là tôn trọng, để cô ấy một mình vậy, khi nào muốn nói cô ấy sẽ nói. Nhiều khi tôi cũng thấy bực vì rốt cục cô ấy coi tôi là gì đây? Quá mạnh mẽ, quá độc lập, quá ích kỷ, quá... Cô ấy như vậy thì tôi có cơ hội là người bên cạnh để an ủi, chia sẻ, là chỗ dựa cho cô ấy được không đây?

    Tôi không biết rằng Bò Cạp của tôi là một cô gái hơi khác thường hay bất kỳ Bò Cạp nào cũng vậy? Cô ấy hay có những lúc bất thường lạnh nhạt với tôi mà tôi chẳng hiểu được là đã có vấn đề gì. Cô ấy hẹn tới nhà tôi để xem phim, vui vẻ và còn hứa sẽ pha sinh tố cho tôi uống. Tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh hai đứa nằm ôm nhau, đắp chăn ấm xem phim lãng mạn thì chẳng còn gì bằng. Vậy mà khi đến, cô ấy im lặng, tôi ôm thì gạt tay ra, hết phim thì lạnh lùng đi về. Tôi chẳng hiểu gì hết...

    Cô ấy về tới nhà thì lại nhắn tin với tôi như bình thường. Hỏi chuyện gì xảy ra thì chỉ nhận được câu trả lời: "Em hơi hâm tý ý mà". Trời ạ! Cảm xúc của tôi sẽ "lúc tăng lúc tụt" theo Bò Cạp mất. Khi thì cô ấy nồng nhiệt, khi lại lạnh lùng quá mức. Tôi yêu Bò Cạp nhưng không thể nắm bắt được biến chuyển tâm trạng của cô ấy. Cô ấy yêu tôi nhưng không bỏ được sự ích kỷ của mình, tình yêu này tôi không muốn mất nhưng tôi không tìm ra được lối đi cho bản thân.

    Những ai là Bò Cạp, những chàng trai từng yêu một cô gái cung Bò Cạp có thể cho tôi lời khuyên để tình yêu được bền vững?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm


  2. #12
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Bây giờ... chơi hay nghỉ?

    Tác giả: Shino


    - "Hôm nay em trốn học?" - anh nhắn tin cho nó.
    - "Sao anh biết?" - nó trả lời lại.
    - Em đi đâu?
    - Megastar. Hôm nay ra phim mới. Em đi với mấy đứa cùng lớp mà. Hôm nay trốn tập thể chứ có phải mình em đâu.
    - Em giỏi nhỉ? Có biết đang là thời điểm nước rút rồi không? Còn mấy tháng nữa là thi đại học.
    - Em xin lỗi. Hì hì...
    Mỗi lần làm gì sai, nó đều "le lưỡi" mà nói câu xin lỗi. Và nó biết mỗi lần như vậy, anh đều tha thứ nhưng dường như là nó đã nhầm. Nhầm một cách tệ hại.

    - Nếu muốn tìm một người lập lại kịch bản khoảng thời gian này năm ngoái thì cứ việc - anh nhắn lại chỉ có vậy nhưng nó biết anh đang giận. Nó chợt sợ, chợt đau đến buốt tim.
    - Đúng là em đi tìm nhưng không phải là tìm người thay thế. Em chỉ muốn... chỉ muốn... - nó viết dang dở nhưng rồi chẳng viết nữa. Nó xóa đi. "Em xin lỗi. Chồng ơi... Em buồn ngủ lắm rồi. Mai chồng gọi em dậy nhá. Em biết em hư rồi ạ! Chồng tha lỗi cho em làm phúc. Hí hí..."
    - Em đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Anh không thừa lỗi cho em xin mãi đâu. Thực ra trong mắt em, anh là cái quái gì vậy?

    Nó bàng hoàng. Anh giận đến thế sao? Anh nổi cáu với nó sao? Chỉ vì một chuyện bé tẹo teo con kiến này hay sao? Chưa bao giờ anh nặng lời với nó bởi nó chỉ là một đứa trẻ con, chính nó đã nói với anh điều này trước khi nhận lời yêu anh. Anh biết, anh bảo vì yêu nó, anh chấp nhận hết. Và vì thế, anh sẽ cố gạt cái tự trọng sang một bên, đè cái sĩ diện xuống hàng nghìn mét đất, làm mọi việc khiến nó vui, để yêu nó.

    Ừ thì lớp 12, nó ý thức được tầm quan trọng của việc học. Ai bảo nó đã mạnh mồm tuyên bố: "Sau này em sẽ đi làm nuôi anh". Nhưng anh phải hiểu, sau những áp lực học hành ấy, nó cần chút thời gian thư giãn chứ. Anh chẳng tâm lý thì thôi, lại còn không biết thương, biết nghĩ cho nó. Nó đã xuống nước xin lỗi, anh còn làm mình làm mẩy. Cục tự ái chẹn ngang cổ họng, đắng ngắt. Nó điên cuồng miết những ngón tay nhỏ xinh trên bàn phím điện thoại:
    - Thế bây giờ làm sao? Chơi hay nghỉ?
    - Em bỏ ngay kiểu ăn nói hỗn hào ấy đi.
    À ừ. Nó lồng lộn:
    - Được thôi. Chúng mình chia tay đi. Xin lỗi vì em yêu anh!


    Trước khi gặp anh, nó là một con bé ngỗ ngược. Nó mải chơi, lười học, quậy phá, đành hanh... hội tụ đủ những thói hư tật xấu của một đứa trẻ "không thuộc 5 điều Bác Hồ dạy". Một lần, thừa lúc bà chị gái đang say "giấc mơ trưa", nó "hack" luôn con xe không biển mới mua còn bóng loáng màu sơn của bà ý để rồi "như mây xuống phố". Lớ ngớ thế nào lại quệt ngay vào "thằng cha mặt thộn" là anh, đang trên đường đi lấy tài liệu cho công ty.

    Nó hoảng hồn, nghĩ bụng kiểu gì cũng ăn một tràng giang đại hải từ "nạn nhân", vớ vẩn còn phải đền cho "lão" nữa ấy chứ. Đang định mở miệng: "Anh ơi, em đi vội, không mang tiền, anh cho em xin lỗi..." thì đã thấy "lão" lù lù trước mặt, nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng:
    - Anh xin lỗi, có sao không em?
    Nó tròn mắt, nghĩ thầm :
    - Ô hô... thời thế đảo điên rồi.
    Đấy, thế là quen. Ít lâu sau thì yêu. Yêu nhau nhiều lắm!

    Anh, bằng tất cả suy nghĩ của một người lớn hơn 6 tuổi, yêu nó tha thiết. Nó, đã có bằng cử nhân mẫu giáo và tính cách thì cũng chỉ xấp xỉ hơn các em mẫu giáo một tẹo. Anh đang cố gắng làm gia sư cho cái bản chất của nó dần dần đến cấp I, cấp II, cấp II và lên được đại học luôn thì tốt. Nhờ anh và tình yêu của anh, nó đã thay đổi rất nhiều. Chịu khó học hành, biết suy nghĩ chín chắn hơn, vâng lời, lễ phép... Có lẽ bố mẹ nó cũng phải biết ơn anh lắm! Cũng vì anh khéo léo, luôn biết bảo ban nó nhẹ nhàng, đúng mực. Vậy mà lần này...

    ***

    Ngày thứ nhất sau khi chia tay.
    - Anh! Em muốn đi ăn kem - tin nhắn gửi đi. Nó hoảng hồn vì chợt nhận ra "đã chia tay rồi mà". Có lẽ việc mè nheo anh mỗi ngày đã trở thành cái "thú vui tao nhã" của nó. Rồi nó dặn lòng mình, từ từ cũng sẽ quen thôi.
    - Hôm nay anh bận.
    Giật mình khi thấy anh đáp lại, ngắn gọn, súc tích, "đi sâu vào lòng người". Nó cười cay đắng.

    Ngày thứ hai sau khi chia tay.
    Tự thưởng cho mình một buổi shopping đã đời. Quần áo, giày dép lấn át nỗi nhớ anh một chút. Lúc về nhà lại cồn cào nôn nao... Soi gương, nó nhìn lại bản thân nó. Lại cười, nó tự nhủ với "đứa con gái" đang đứng trong gương:
    - Cười gì mà cười? Xem cái mặt kìa, làm như hạnh phúc lắm ý!

    Ngày thứ ba sau khi chia tay.
    Đi học về, online. Gặp thằng em quen trên mạng. Hai chị em thi nhau "chém gió" ầm ầm, cười đổ cả ghế. Thằng em nhờ nó dạy cách để "cưa" cô giáo dạy tiếng Anh. Nó nhiệt tình chỉ bảo. Chợt nhớ ra ngày trước cứ cố vun cho anh với con bé hàng xóm, còn định giúp anh "thành đôi thành lứa" với bé ấy nữa chứ. Thật may là anh đã không đồng ý. Lòng nó chợt se lại...

    Ngày thứ tư sau khi chia tay.
    Nó chán thật sự, cũng chả biết chán gì. Nó đôi khi vẫn thế. Nằm quăng quật, dày vò cái điện thoại. Hết đi ra rồi lại đi vào, đứng lên rồi lại nằm xuống. Nó nhớ anh, quay cuồng đầu óc. Có lẽ nó sai rồi. Anh mắng nó cũng vì muốn tốt cho nó, đâu phải anh ghét bỏ, sao lại có thể giận dỗi anh cơ chứ? Bất giác nó nghe thấy tiếng anh:
    - Có chuyện gì không em?
    - Không!
    Nó giật mình khi nhận ra đã vô thức gọi cho anh.
    - À có. Em đang buồn. Anh hát cho em nghe nhé!
    Nó vẫn luôn muốn vậy. Nó muốn ngồi nghe anh hát để gột rửa hết nỗi buồn của nó.
    - Ừ. Vậy đợi anh ra ban công nhé!
    Nó to mắt khi thấy anh chả gắt lên với nó chút nào như nó đã tưởng tượng.
    - Dạ! Thôi ạ... Anh ngủ đi.
    Nó tắt máy.

    Ngày thứ năm sau khi chia tay.
    Hôm nay nó không đi học, cũng không làm gì cả, chỉ nằm bẹp trên giường. Chả ai biết nước mắt nó làm ướt cái gối. Nó nhớ anh, nhớ phát ốm nhưng lại chẳng dám gọi anh như hôm qua, nó biết anh đang đi làm.

    Ngày thứ sáu sau khi chia tay.
    Sớm ngày ra đã thấy thằng em trên mạng nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, "tại mấy hôm nay không thấy chị online". Nó chả sao cả, bình thường vẫn thế. Tin thứ hai từ thằng em: "Chị ơi, chị có yêu em không? Hì hì...". Nó lặng thinh, sống mũi cay cay.

    Trước kia, hình như cũng có người hỏi nó câu này. Lục lọi cái mớ hỗn độn tạp nham trong óc nó, tất cả những vui buồn của nó đều do anh tạo nên. Vậy mà nó lại đòi chia tay trong khi công việc của anh bộn bề, vẫn không quên dành nhiều yêu thương cho nó. Nó thấy mình ích kỷ.

    Ngày thứ bảy sau khi chia tay.
    - Anh ơi!
    - Sao nào?
    - Em đang ở dưới nhà anh.
    - Đợi anh xuống.
    Anh vội vã chạy ra mở cổng như sợ đợi lâu chút nữa thì nó sẽ biến mất mãi mãi. Nó đứng đó. Mắt mũi đỏ tưng bừng. Vừa thấy anh, nó chợt òa khóc. Anh bối rối ôm nó vào lòng:
    - Sao thế này? Ai bắt nạt em?
    - Anh ơi...
    Nó mếu máo.
    - Em xin lỗi... Em sai rồi...
    Anh phì cười, xoa đầu nó:
    - Ừ ừ... biết rồi... Nín đi không hàng xóm người ta lại tưởng anh đánh em bây giờ.

    Nằm gọn trong lòng anh, ấm áp. Nó thủ thỉ:
    - Chồng ơi!
    - Hả?
    - Hát cho em nghe đi...
    - Bài gì nào?
    - Yêu lại từ đầu.
    - Nhưng anh hát không hay.
    - Chả sao cả.
    - Ừ, thì hát.
    Anh hát không hay, chả hay tý nào luôn mà nó vẫn cười toe.

    Nó cắt ngang lời anh hát.
    - Anh! Em xin lỗi.
    - Vì gì nào?
    - Vì em yêu anh.
    - Vẫn yêu chứ.
    - Dạ vẫn.
    - Thì về bên anh đi.
    - Dạ vâng.
    - Không đi lang thang như mèo hoang nữa nhé! Anh cho uống sữa là phải uống hết. Anh hát thì phải bịt lỗ tai vào mà ngủ nghe chưa...
    Nó xị mặt:
    - Ứ...
    Anh lườm yêu, bắt chước điệu bộ của nó:
    - Này... Thế bây giờ... chơi hay nghỉ ?
    Nó lè lưỡi tinh nghịch.

    Lát sau:
    - Hì hì. Anh này...
    - Sao nữa?
    - Anh vẫn yêu em chứ?
    - Biết rồi còn hỏi...
    - Không! Anh nói cơ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

  3. #13
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Cô gái mùa thu vàng

    Tác giả: Lê Lê


    Thoắt cái đã không thấy sếp đâu. Cô hơi hoảng. Cả đoàn vẫn đang náo nhiệt phía xa. Hóa ra anh đang đứng xem hàng phía bên phải lối đi của sân bay. Lạ nhỉ. Sếp định mua quà chăng. Xuân giật mình thấy anh say ngắm bức ảnh cô gái mặc áo khoác vàng ngồi chơi trong nắng ngây ngất. Tay cầm mấy tờ rơi quảng cáo cũng có hình cô gái đó thu nhỏ. Ánh mắt cô gái biết nói. Mắt sếp bây giờ cũng vậy. Hai người như đang nói với nhau nhiều lắm.

    - Anh đang nghĩ đến ai vậy? Đến vợ anh hồi trẻ à? - Xuân trêu cợt nhả và giật mạnh tay áo sếp.
    Anh đỏ mặt.
    - Không.

    Xe buýt đưa cả đoàn từ sân bay về khách sạn. Mùa thu Hàn Quốc đẹp mê hồn. Đường vắng lặng, lá vàng, lá đỏ chín đầy cây, lá lác đác trên đường chờ người quét. Bây giờ đã cuối mùa thu. Cái lạnh khô, sắc nhưng ngọt ngào. Sắc màu của mùa thu say đắm, những mảng màu tao nhã hòa quyện vào nhau. Trời xanh cao vời vợi, từng lớp lá chuyển từ vàng chanh sang vàng sậm, từ xanh sang đỏ. Màu của những thân cây nâu trầm đồng điệu với mầu đá lát đường. Đâu đó loáng thoáng vài phụ nữ mặc hanbok trắng, đỏ rực rỡ đang thả bộ.

    Như giấc mơ dịu dàng
    Mùa thu vàng mênh mang...
    Một cô trong đoàn ngân nga, gật gù đầy cảm xúc. Sếp lại đờ đẫn lấy ảnh cô gái ra ngắm nghía. Xuân cau mặt.

    Đúng là lần này sếp lạ thật. Anh không kề cà bia rượu với mấy tay bợm nhậu như mọi lần. Đi shopping thì xem rất chăm chú mà không mua gì cả. Tối cả đoàn rủ nhau đi đến trung tâm dược phẩm mua sâm. Anh bảo thích ở nhà. Xuân nghi ngại. Anh đi tàu điện ngầm, Xuân lẻn theo. Anh chọn chiếc áo khoác màu vàng giống của cô gái trong ảnh, kiểu dáng thì chững chạc hơn. Anh nhờ cô bán hàng mặc thử, xoay đi xoay lại, tần ngần rồi lại bỏ đi. Xuân cuống cuồng cúi xuống giả vờ đang xem quần áo. May mà anh không phát hiện ra.

    Đây đã là cửa hàng thứ ba. Chiếc áo lần này màu vẫn thế nhưng cổ áo tròn, mềm mại. Chiếc thắt lưng làm bằng cùng loại vải trông rất trang nhã. Anh hài lòng, mỉm cười trả tiền. Hình như anh đã thành thạo, không cần phải nhờ ai thử hộ nữa. Xuân len lén bỏ vể trước. Rõ bực mình.


    Tan làm, Xuân quyết định đến nhà sếp. Chưa kịp vào nhà đã thấy sếp phóng xe ra, một cái túi to treo đằng trước. Chết rồi, cái áo khoác. Xuân đuổi theo, chờ đợi và táp vào trước cửa khi sếp vừa đi khuất.
    - Em may gì? Đã có vải chưa?
    Bà thợ may trạc tuổi vợ sếp, mặc bộ bà ba sâu cổ màu vàng chanh tươi mát, khoe làn da trắng bóng, nuột nà. Cửa hàng sạch sẽ, trông thật thảnh thơi. Lại màu vàng - Xuân giận dữ nghĩ.
    - Xin lỗi, tôi đang tìm nhà người bạn - Xuân ngúng nguẩy quay đi.
    Ngày hôm sau trông mặt sếp vẫn tỉnh bơ. Xuân điên tiết. Ờ, nhưng mà lão đã biết là bị phát hiện đâu cơ chứ. Xuân đợi mãi mới tới năm giờ để phi đến nhà sếp. Phải nói chuyện với chị ấy xem thế nào trước khi lão ấy về. Chẳng phải cô yêu quý vợ sếp hơn sếp. Vớ vẩn. Đang tử tế, sung sướng không muốn. Sếp cứ nhố nhăng rồi đến lúc hối không kịp.

    - Dạo này cơ quan bận rộn quá. Trước khi đi Seoul em không kịp đến xem chị cần mua gì.
    - Vào đây em. Xem anh ấy mua gì cho chị này. Đẹp không?
    Chiếc áo khoác vàng. Xuân điên tiết. Ừ, mụ thợ may nhỏ người hơn chị ấy mà lại. Phải quay lại cơ quan. Phải giải quyết câu chuyện này trước khi quá muộn. Không chỉ là thư ký, cô còn là em họ của sếp cơ mà.
    -Anh!
    - Sao vậy. Quay lại đây có việc gì thế?
    - Em xin lỗi nói thẳng nhé. Cô nàng thợ may đó mặc không vừa nên anh lại mang áo về cho vợ mặc đúng không? Chuyện này đã bắt đầu lâu chưa?
    - Chuyện vì vậy Xuân? Sao thế?
    - Anh mà không chấm dứt ngay thì em sẽ mách với bác đấy. Để đến lúc chị ấy biết thì anh hối hận cũng đã muộn. Anh đừng quanh co. Em đã theo dõi từ lúc anh đi mua quà ở Seoul rồi mang về đây cho cô bồ nhí đó.

    - Hả? - Sếp giật thót mình, mặt giận giữ rồi bỗng cười sặc sụa.
    - Em nói với ai chưa?
    - Chưa?
    - Thôi ra quán cà phê nói chuyện không có mấy người làm muộn lại tưởng mình có việc gì.
    Mặt Sếp lại đĩnh đạc, hiền lành như mọi khi. Không tin được. Lão nào ngoại tình chẳng mang bộ mặt đạo đức.
    - Anh nhớ ra chị vẫn thích có một chiếc áo khoác màu vàng. Mua mấy lần ở nhà nhưng mặc không đẹp lại bỏ. Chị bảo ở tuổi này rồi người không gọn được nữa. Muốn mặc màu sáng thì áo phải may thật chuẩn mới đẹp. Thế thôi. Của nợ nhà cô. Đa nghi như Tào Tháo.

    Xuân chưng hửng không biết nói sao. Không đơn giản thế được đâu. Cô đâu phải trẻ con.
    - Thế tại sao hàng hiệu đắt tiền mà mới mua đã phải sửa? Em chẳng tin.
    - Tay áo hơi dài quá. Chị bảo anh mang hộ đến cô thợ may quen. Tay chị cô hơi ngắn hơn tay người Hàn Quốc. Cũng giống như não cô ngắn hơn người khác ấy mà. Về hỏi chị mà xem
    - Tự em biết phải làm gì. – Vùng vằng định đứng dậy. Bỗng cô reo lên.
    - À, thế tại sao anh lại nhớ đến cái áo khoác màu vàng? Mà rõ ràng ảnh cái cô gái mùa thu ở sân bay hơi nhang nhác giống bà thợ may?
    - Thì anh thấy cái áo khoác vàng thì nhớ ra chứ sao? Yêu chiều vợ giờ lại thành của quý hiếm thế cơ à?
    Lần này cô chẳng chịu buông tha dễ dàng như thế.

    - Em còn nhớ lúc anh say đắm ảnh cô gái ấy, em hỏi anh đang nghĩ đến vợ phải không thì anh giật mình bảo là không. Mặt còn đỏ lên nữa. Đúng là anh nghĩ đến người khác, không phải vợ đúng không?
    Cô không giữ nổi vẻ vui mừng hiếu thắng.
    - Tò mò quá. Có cần kể tỉ mỉ đến thế không...

    ***

    Hồi học đại học anh hay lên thư viện quốc gia. Hôm đó cũng vào mùa thu. Nàng ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ kê dưới gốc cây đa già. Nàng mặc áo dài trắng, áo khoác len màu vàng. Lá thu vàng rơi trên ghế, rơi dưới chân nàng. Môi nàng tươi tắn nhưng kiêu kỳ, như đang chờ nói chuyện với ai. Mắt nàng cũng như đang muốn nói. Một thằng ngố chuyên học gạo như anh cũng như muốn thành thi sĩ. Anh buột miệng:
    Con nai vàng ngơ ngác
    Đạp trên lá vàng khô

    Nàng đáp trả:
    Một mùa thu
    không có lá vàng rơi
    Một mùa thu
    chỉ toàn là tóc rối

    Anh lơ ngơ nhìn xuống dưới chân mình. Kỳ lạ thật, lá vàng rụng khắp nơi nhưng xung quanh mình lại sạch bách. Anh lại giật mình giơ tay lên vuốt tóc. Mái tóc rối bời vì cậu chàng khổ sở vò đầu bứt tai trong phòng đọc nãy đến giờ.

    Nàng cười khanh khách. Vừa ngượng ngịu, vừa như được khuyến khích anh bắn tiếp:
    Đây mùa thu tới - mùa thu tới
    Với áo mơ phai dệt lá vàng

    Chẳng ăn nhập là mấy nhưng cũng có ý nói về màu áo của nàng. "Mùa thu đi" của nàng đối lại với "mùa thu tới" của anh, không cần suy nghĩ.
    Mùa thu đi cùng lá
    Mùa thu ra biển cả
    Theo dòng nước mênh mang

    Bây giờ thì anh tịt thực sự. Mà lại càng hay. Có lý do để anh chịu thua và khao nàng thứ gì nàng thích. Bọn anh ra Tràng Tiền ăn kem rồi đạp xe lên đê Yên Phụ, ra bờ sông Hồng. Đi nhiều nơi và nói nhiều chuyện cho đến tận khi Hà Nội lên đèn. Anh đòi đưa nàng về nhà nhưng nàng không đồng ý, cũng không cho địa chỉ. "Nếu có duyên thì sẽ gặp lại" - nàng bảo. Sau đó hôm nào anh cũng lên thư viện nhưng không một lần thấy nàng nữa. Rồi anh đi nước ngoài học và mọi việc cũng lùi vào quên lãng.

    - Thế hai người không gặp lại lần nào à? Xuân hỏi, tiếc rẻ cho câu chuyện văn thơ học trò một thuở.
    - Không. Cho nên lúc nhìn bức ảnh Cô gái mùa thu anh mới giật mình như thế.
    - Thế chị ấy có biết câu chuyện này không?
    - Anh còn quên cái ngày hôm ấy nữa là. Sau đó anh yêu vài người rồi tan vỡ. Anh đã báo cáo hết rồi.
    - Ơ...
    - Ơ cái gì nữa bà nội. Thám tử đã hài lòng chưa?
    - Ơ, thế sao lúc em hỏi anh lại đỏ mặt như thế?
    - Ừ, chắc là vì bất ngờ quá. Mới lại bây giờ Virus ngoại tình bay khắp nơi, lúc nào thấy cảm xúc là lạ cũng phải giật mình xét lại xem mình có lỡ viêm nhiễm gì không?

    ***

    - Chị có tin tưởng anh ấy không? - Xuân hỏi vợ sếp khi hai chị em đang làm cơm.
    - Có chứ.
    - Tuyệt đối ạ?
    - Có gì tuyệt đối đâu. Nhưng đến giờ thì vẫn ổn.
    - Thế giả sử có ai bảo hình như thấy anh ấy cặp với cô nào đấy thì chị có thuê người
    điều tra không? Là em chỉ nói giả dụ thôi nhé.
    - Không.
    - Tại sao?
    - Lúc nào thấy thì sẽ biết. Có phải thế sẽ được sống thoải mái thêm một thời gian dài nữa không?

    Hai người này lạ thật. Xuân nghĩ. Họ khác nhiều người quá. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Hay tại đầu óc mình bị con virus ngoại tình làm cho suy nghĩ đen tối hết cả rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

  4. #14
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Anh sẽ gọi cho ai khi say?

    Tác giả: PTD_eee


    Anh rút điện thoại, bấm số 3 rồi "dial". Đã chia tay nhau được cả tháng trời nhưng anh vẫn giữ thói quen đó, rút điện thoại, bấm số 3 cho người mình yêu.

    Khi đang cô đơn, anh để số 3 trống, khi có người để tán tỉnh, anh cài số của cô gái đó vào số 3, khi đã không còn gì anh lập tức xóa. Nhưng với cô, anh không xóa hay anh chưa tìm được một số điện thoại khác để thay thế, đơn giản vậy thôi, anh thầm trả lời mỗi khi con tim anh thắc mắc.

    Tiếng nhạc chờ quen thuộc bên tai: Tell me when will you be mine? Tell me Quando, Quando, Quando...
    - Alô, em nghe đây.
    - Em à, em đang ở nhà à?
    - Vâng, em ở nhà. Em ngoan mà, lúc nào cũng thế. Anh đang ở đâu? Giọng này chắc lại đang uống đúng không?
    - Hì hì, trúng phóc. Em à...
    - Vâng, anh nói đi, em nghe đây...
    - Anh... Anh có thể quay lại yêu em được không?


    Chẳng khó khăn gì để anh nói ra câu nói đó với sự hỗ trợ đắc lực của thần rượu trong dạ dày đang thiếu đốt. Mà trước khi bấm số 3 trên phím điện thoại, anh cũng đã suy nghĩ chán rồi. Nếu cô nói "Được". Tốt quá, anh khỏi phải lăn tăn nhiều, anh sẽ lại được cô chăm sóc như cái ngày xưa chưa quá xa ấy, sẽ lại ôm cô trong vòng tay và tận hưởng những cảm giác bình yên mà cô đem lại, sẽ lại được dỗ dành cô mỗi khi cô ghen bóng ghen gió trước cái thói ong bướm của anh... Ôi chao là dễ dàng...

    Nếu cô nói "Không", thì cũng chẳng sao, anh sẽ đổ tội cho rượu nói, chứ nào phải anh nói cho nên cô không nên coi những lời đó là thật. Anh vẫn là anh, vẫn ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc.

    Một khoảng trống im lặng qua điện thoại đủ để anh thấy hơi hồi hộp đón nhận câu trả lời của cô. Như sợ cô nói "Không", anh bổ sung thêm một lời mời chào hấp dẫn và có phẩn nũng nịu:
    - Em nói đồng ý đi. Mình đồng ý thì anh phi về nhà với mình ngay, mình à...

    "Mình" - anh vẫn dùng đại từ nhân xưng đó để gọi những cô gái anh yêu bởi anh biết nó đem lại hiệu ứng kì lạ. Cô ấy sẽ cảm thấy gắn bó với anh như một người vợ, sẽ cung phụng anh hết lòng, sẽ trao cho anh hết cả tâm hồn lẫn thể xác, chỉ đơn giản vì anh đem đến cho cô ta cái vai trò làm vợ. Nhưng rồi hình như họ đều nhận ra, đó chỉ là ảo. À không, là anh nhận ra họ không xứng đáng nên anh bỏ họ lại chơ vơ.

    Có vẻ như cô vẫn đang suy nghĩ về lời đề nghị này nên không nói gì thêm một lúc nữa. Anh thì mừng thầm, thế là em sắp nói "OK" rồi, suy nghĩ lâu thế cơ mà, khà khà...
    - Anh à (giọng cô vẫn ngọt ngào và nhẹ nhàng như mọi khi), anh về nhà đi nhé, lái xe cẩn thận đấy.
    - Không, anh không về đâu, anh sẽ dừng xe ở đây nếu em không trả lời anh ngay bây giờ. Em nói "Đồng ý" đi, anh sẽ về nhà ngay với mình...
    - Em không thể...
    Giọng cô yếu ớt đến tội nghiệp và anh biết cô đang phải cố lắm mới thốt ra được 3 chữ đó.
    - Tại sao không? Anh biết em vẫn yêu anh mà... (Anh quát lên qua điện thoại).
    - Không, anh nhầm rồi. Em không thể. Anh về nhà đi. Bao giờ về đến nhà thì gọi điện cho em yên tâm. Tút... Tút... Tút...

    Cô gác máy thật. Anh điên loạn như một con thú hoang bị đánh trúng vào vết thương cũ. Cô là ai, cô có gì mà tôi phải cầu xin cô? Cô không cần tôi thì tôi cũng không cần. Anh lái xe về nhà. Trong cơn cuồng phong tức giận, anh không và chưa bao giờ nghĩ đến những cảm xúc thật của chính mình.

    Anh là một gã trai tham vọng và đầy mâu thuẫn. Đã từ lâu rồi anh không chịu đặt mình ngoài vị trí trung tâm của vũ trụ. Mọi thứ anh làm, mọi mối quan hệ anh xây dựng, chúng có thể chồng chéo, phức tạp và đan cứng vào nhau nhưng anh luôn ở tâm điểm nên anh biết anh phải làm gì. Cũng đã từ lâu rồi, tình yêu với anh không mang hai từ "cảm xúc". Anh chỉ biết cô này nhìn "ngon", lại "ngoan hiền", nhà cửa không đến nỗi nào... thế là tiến. Đã từ lâu rồi anh quen là kẻ chủ động đến và chủ động đi. Anh đến khi anh thấy thích và anh đi khi anh cảm thấy đã khám phá hết, đã không còn gì. May thay trời cũng phú cho anh một vẻ bề ngoài không quá đẹp trai nhưng không quá xấu vì thế chỉ cần anh chỉn chu trang phục cộng với cái duyên ăn nói, mọi cô gái đều có ấn tượng tốt với anh. Còn cưa của anh thì sắc khỏi nói, các loại cây non đều đổ rầm rầm.

    Anh đến với cô cũng không khác nhiều so với những cô gái khác. Cô ngoan hiền, thông minh, chu đáo và rất tình cảm. Thế nên không ít lần anh ngạc nhiên về tình cảm cô dành cho anh. Nó vượt ngoài những gì anh mong đợi. Cô luôn chân thành với anh, luôn lo lắng và quan tâm anh thật lòng, không bao giờ đòi hỏi anh bất cứ việc gì trừ phi anh cố tình muốn làm cho cô. Cô nhẹ nhàng ở bên anh, đem lại cho anh bình yên và một cảm giác an tâm hiếm có. Cô luôn ở bên khi anh cần, luôn như một con mèo ngoan ngoãn để anh vuốt ve, luôn chiều anh mọi thứ. Và đặc biệt cô biết về anh rất nhiều. Cả những cái tốt lẫn những mặt xấu nhưng không bao giờ cô đem chúng ra cân đong đo đếm trước mặt anh. Anh không bao giờ có thể đoán được cô đã biết những gì về anh. Anh đã quen sống nông cạn như thế nên về cô, anh cũng chẳng thèm quan tâm. Anh không biết cô cần gì, cô muốn gì, cô dành cho anh những gì... Tất cả những gì anh làm cốt là vừa đủ để giữ cô bên cạnh anh đến khi nào anh chán và anh luôn tự kỉ ám thị chính anh và cô mỗi khi anh làm việc gì đó cho cô: "Anh chiều em thế còn gì". Mỗi lần như thế, cô chỉ cười nhẹ.

    Và rồi một ngày, cô bỏ anh đi nhẹ nhàng như mỗi lần cô xuất hiện. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra và cũng chẳng thèm hiểu. Kệ, cô không cần anh thì thôi anh cũng đếch cần, anh luôn tự nhủ như thế mỗi khi thắc mắc hay thấy nhớ cô.

    Cuộc sống của anh không có cô vẫn diễn ra bình thường, anh chỉ thấy khác mỗi lần anh say. Đó là lúc anh buồn nhất vì biết đã mất cô, khi anh không còn cảm giác có cô sẵn sàng nhấc máy lúc anh gọi, sẵn sàng đến bên anh khi anh cần, ru anh vào giấc ngủ bình yên trong cơn say... Anh nhớ cô đến cồn cào mỗi khi anh say, và hôm nay anh đã gọi cô, với hy vọng cô sẽ về bên anh, dỗ dành anh như mọi khi. Nhưng cô thật quá đáng khi từ chối anh. Anh biết cô vẫn yêu anh nhiều lắm lúc cô quyết định ra đi, anh biết lúc đó chỉ cần anh níu cô lại thật nhẹ, cô sẽ ở lại. Nhưng anh đã coi thường tình cảm đó, anh kệ cho nó đi bởi anh chắc rằng nó vẫn ở quanh đây bất cứ lúc nào anh cần.

    - Anh lại say à? Lần sau say đừng có gọi điện cho em nhé. Lè nhè em không ngủ được. Sáng mai em còn phải đi làm chứ.
    Cô ấy sẵng giọng với anh qua điện thoại, cô ấy khác cô nhiều quá. Không hiểu sao sau lần từ chối của cô, anh lại chọn cô ấy để thay thế. Cô ấy không xinh bằng cô, không ngoan bằng cô, không khéo léo như cô, không chăm lo cho anh như cô. Cô ấy chỉ biết đòi hỏi và không biết nghe lời. Anh chán cô ấy chỉ sau 4 tuần. Và rồi anh lại nhớ đến cô, anh gọi... cô nói cô đang đi xa, không về để gặp anh được. Cô nói sẽ gọi cho anh khi cô về. Và cô gọi cho anh khi cô về - vẫn là cô không bao giờ thất hứa, nhưng anh hững hờ: "Em về rồi à? Uh, tốt, anh sẽ gọi cho em sau".

    Một vài cuộc tình nữa trôi qua, anh tự nhận thấy mình có quá nhiều thay đổi rồi anh muốn tìm lại chút bình yên, một chút gì đó là của anh ngày xưa. Anh rút điện thoại, anh gọi...

    - Alô, anh X ah. Anh khỏe không?
    - Ơ? Sao em cầm máy của chị em? Chị đâu em, cho anh gặp.
    - Anh không biết à? Chị em đi rồi. Cả nhà em đưa chị ra sân bay đêm qua. Em tưởng anh dự tiệc chia tay chị em với bạn chị em rồi chứ, tiếc quá.
    - Uh, chắc hôm đó anh bận gì đó nên không đi được. Cảm ơn em nhé. Anh sẽ gặp chị trên mạng vậy.
    - Vâng. Chào anh.

    Anh bần thần, cô đã đi thật rồi, anh sẽ mãi mãi không thể gặp lại cô được nữa. À không, có thể sẽ gặp lại nhưng là rất lâu nữa và sẽ có nhiều thay đổi... Anh biết cô sẽ đi, chỉ không nghĩ là sẽ nhanh đến thế và lại càng không nghĩ cuộc điện thoại mà anh trả lời hững hờ hôm nào là những lời cuối cùng anh dành cho cô. Anh là một kẻ tệ hại, khốn kiếp, một kẻ luôn không biết thế nào là đủ, luôn chạy theo những mục đích xa xôi mà không biết anh đã đánh mất quá nhiều thứ quý giá trên đường chạy của mình. Những tình bạn chân thành và những trái tim chân thành như của cô.

    "Hãng hàng không quốc gia Việt Nam xin trân trọng thông báo, quý khách...", anh quyết đi miền Nam một thời gian. Công việc yêu cầu như thế và anh cũng muốn thay đổi không khí một chút. Trong đầu anh vẫn là rất nhiều dự tính và những kế hoạch mới để có thật nhiều tiền, nhiều tình và công danh. Anh vẫn luôn là anh - sẽ có một cô gái khác như cô sẵn sàng nghe điện thoại lúc anh say, đơn giản thôi mà: "Alô, em ah..."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

  5. #15
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Thực hay mơ

    Tác giả: Lưu Quang Minh


    Dù người người thường đóng cửa bảo nhau: "cha mẹ sinh con trời sinh tính", tâm tình nàng lại có phần tương đồng với cái tên bố mẹ gửi trao: Mơ. Quả vậy, từ nhỏ đến lớn, nàng vốn dĩ đã yêu mơ mộng.
    Ngày bé, nàng nghĩ ra những người bạn nhỏ, sống riêng trong thế giới của mình. Từ chú gấu Misa chuyên rơm rớm nước mắt nếu không được thường xuyên quan tâm, ẵm bồng cho đến cô bạn thân chẳng bao giờ lớn lên - Mị. Mãi đến khi gia đình chuyển nhà, nàng buồn bã khóc lóc mãi, cả nhà mới vỡ lẽ ra làm gì có cô bé hàng xóm nào tên Mị trong lời kể của con gái suốt ngày qua bên nhà cùng nhau chơi trò búp bê.

    Tuổi biết yêu biết nhớ, giấc mộng về một chàng hoàng tử ghé thăm nàng đều đặn. Mỗi sáng hễ mở mắt ra thì chàng biến mất. Cả ngày nàng tiu nghỉu, bồn chồn. Nàng mong thời gian trôi mau mau, đêm nhanh nhanh ghé đến để khuya về, nàng lại thiếp đi trong cơn mơ có chàng lần nữa. Trong giấc mơ ấy, nàng là công chúa Mộng Mơ, sánh vai cùng chàng hoàng tử của vương quốc Ảo Ảnh.

    Sau cùng, nàng gặp anh, không phải trong mơ mà qua lời giới thiệu của người họ hàng. Anh tên Thực, cái tên phần nào nói lên con người vậy. Mẹ khuyên: "Nó có việc làm ổn định, gia đình đàng hoàng, con yêu nó không thiệt". Không thiệt... Phải rồi, tình yêu đã đến, nàng còn tìm đâu nữa, anh là Thực đấy thôi! Buông cơn đắn đo, nàng nhận lời yêu anh.

    Cũng có khi ngồi sau lưng anh, nàng mường tượng bóng dáng trong mơ gần gũi, quen thuộc, vội vàng ôm siết. Anh sượng người, thoáng bối rối. Đám cưới tới chóng vánh. Mở mắt, nàng cũng không rõ là thực hay mơ. Nhắm mắt. Mở mắt. Thực hay mơ? Mở mắt, nhắm mắt, mơ hay thực? Anh vốn tính ít nói, lấy nhau về càng lúc càng lặng im. Nàng đến là ngẩn ngơ. Cuộc sống vợ chồng là như thế này? Sao chẳng hề giống như nàng tưởng tượng?

    * * *

    Đón nàng vào lòng, cánh tay chàng ôm siết. Nàng thấy mình vui sướng biết bao. Tình yêu này tuyệt đẹp. hoàn hảo hơn cả một giấc mơ. Mây dưới chân lững thững. Đây hẳn phải là chốn bồng lai tiên cảnh. Nàng dịu dàng đặt tay lên khuôn mặt chàng - ôi sao mà khôi ngô, tuấn tú, lắng nghe giọng nói tràn trề ấm áp trôi tuột vào tai, đầu tựa vào bờ vai chở che rộng rãi.
    - Mình sẽ mãi như thế này, phải không anh?
    Nụ cười chàng tỏa nắng.
    - Mãi mãi, em à…
    Nàng khép hờ đôi mi, đón lấy trọn vẹn nụ hôn chàng gửi trao.


    Chuông đồng hồ báo thức reo vang. Nàng giật mình. Ngay lập tức, đập vào mắt nàng là tấm lưng lạnh lùng, hờ hững của anh. Trên chiếc giường này, khoảng trống giữa anh và nàng chỉ rất nhỏ thôi mà hóa ra vô cùng tận. Anh ở đầu bên kia, xa xăm, tít tắp. Nàng cố vươn tay, chạm lấy tấm lưng băng giá ấy.
    Chợt chùn lại, khẽ rùng mình. Ích gì? Vì anh là Thực, sống ở nơi cõi thực.

    Nhắm mắt, thiếp đi thật nhanh nào. Nàng phải quay về. Nếu không, hẳn chàng sẽ cô đơn lắm! Mỗi buổi sáng, nàng thức dậy, trong cõi thực này, với nàng chỉ là một ngày đơn điệu, vô nghĩa. Nhưng ban đêm, khép đôi mi để gặp lại chàng, nàng nhận ra một quãng thời gian đã vụt vã trôi qua. Một tháng, hai tháng, có khi là cả đằng đẵng ba bốn năm trời... thức càng lâu, nghĩa là thời gian xa chàng sẽ càng nới dài thườn thượt. Không! Không…

    Bộ dạng nằm trước mặt kia đột nhiên trở người. Nàng nhìn sang đồng hồ, 6 giờ sáng. Bây giờ nàng biết mình phải dậy thôi. Cần chuẩn bị bữa sáng cho người đàn ông này. Anh còn bao nhiêu bộn bề công việc, cần lo toan cho một ngày dài. Tấm lưng với áo sơ mi chỉnh tề leo lên xe, nhanh chóng khuất bóng, hòa vào dòng người hỗn độn ngoài đường kia.

    Nàng không kìm được tiếng thở dài. Người đàn ông của công việc. Từ phó phòng rồi anh sẽ là trưởng phòng, cứ thế dần vươn lên những nấc thang cao hơn. Đúng vậy, người đàn ông của công việc, thăng tiến và thành đạt. Đó là anh - chồng nàng.

    Vợ của người đàn ông trên con đường thành đạt liệu còn mong chờ điều gì nữa? Biết bao nhiêu người hằng ao ước được như nàng cơ mà. Nàng lắc đầu, gắng xua tan bao ý nghĩ cứ chực chờ nổi lên trong đầu cùng miên man gương mặt một người đàn ông khác, chẳng phải chồng mình. Ngay cả lúc tỉnh, nàng vẫn mường tượng đến chàng. Chàng không có thực, mãi mãi chỉ là mơ thôi. Nàng biết chứ, rõ chứ nhưng nàng yêu chàng tha thiết, bất chấp thực hay mơ.

    * * *

    Đây là đâu? Thực hay mơ? Những bước chân nàng dường như vô định, chẳng rõ đang tiến hay lùi, đi hay đến. "Chàng ơi! Chàng ở đâu? Trả lời em đi… Tình yêu của em". Mỗi lần nằm mơ, cảnh vật lại một lần thay đổi. Nàng chỉ có thể nhớ đoạn cuối rất ngắn của giấc mơ trước đó. Những giấc mơ chồng chéo không đầu, không cuối ấy cứ thế nối tiếp nhau, ngày qua ngày, đêm thâu đêm. Không gian bao la mờ khuất đường chân trời trong những giấc mơ tiếp theo càng lúc càng nở to ra, lan rộng. Đôi chân rã rời loay hoay đi mãi, kiếm tìm chàng.

    Bỗng bất ngờ, giọng nói quen thuộc đã ở ngay sau lưng.
    - Anh đây em. Anh đợi em... lâu lắm!
    Nàng mừng rỡ quay lại. Đúng là chàng rồi. Môi run run, nàng chừng như bật khóc:
    - Em xin lỗi! Em yêu anh... rất nhiều!
    - Anh cũng vậy. Anh yêu em.
    - Em… em không muốn thức dậy nữa. Em muốn bên anh, mãi mãi…
    - Đừng lo. Anh vẫn ở đây, không bao giờ già đi dù thời gian có trôi qua bao lâu chăng nữa, chờ em quay trở lại…”
    - Nhưng… em sẽ già đi. Ngày nào đó, em sẽ trở nên xấu xí, già nua. Trong khi…
    Chưa nói dứt câu, tay chàng đã nhẹ đặt lên môi nàng.
    - Anh hiểu rồi…
    Chuông đồng hồ báo thức chợt văng vẳng bên tai. Sao nhanh thế? Nàng vừa mới gặp chàng thôi mà.
    - Không!

    * * *

    Mở mắt ra, tấm lưng quen thuộc đã kề ngay trước mặt. Trời ơi! Nàng nhìn sang đồng hồ, hơn 6 giờ sáng. Bây giờ nàng biết mình phải dậy nhanh thôi. Cần chuẩn bị bữa sáng cho người đàn ông này. Còn bao nhiêu bộn bề công việc anh cần lo toan cho một ngày dài.

    Bộ dạng nằm trước mặt kia đột nhiên trở người. Nàng định choàng người bước khỏi giường thật nhanh. Đã lâu lắm rồi, chẳng bao giờ giữa nàng và anh có cái ôm siết chặt, nụ hôn ngọt ngào, những gần gũi yêu thương. Cùng nằm trên một chiếc giường mà đối diện nàng luôn là tấm lưng băng giá. Trời sáng cũng là lúc anh rời khỏi.

    Tại sao lại thế? Nàng nào có lỗi gì. Không yêu, anh vẫn lấy nàng làm vợ được sao? Chỉ để mà chăm sóc, lo lắng cho anh? Nước mắt nuốt ngược vào trong, nàng chọn sự im lặng. Vợ của một người đàn ông trên con đường thành đạt liệu còn mong chờ điều gì nữa? Biết bao nhiêu người hằng ao ước được như nàng cơ mà. Đúng rồi. Đúng vậy rồi.

    Anh đang quay người lại. Nàng rùng mình. Mắt nàng nhắm chặt. Thiếp đi nào. Chỗ của nàng không phải ở đây. Nàng phải quay về gặp chàng. Nếu không, hẳn chàng sẽ cô đơn lắm!
    - Anh đây em!
    Giọng của chàng. Nàng mừng rỡ, mở mắt ra. Đúng là gương mặt chàng cùng nụ cười trìu mến, thân yêu.
    - Em đang mơ?
    - Không. Đây là thực!

    Nhìn quanh quất, nàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường. Phòng ngủ với bao nhiêu đồ đạc, cách bài trí không lẫn vào đâu được. Chỉ duy nhất một điều lạ lùng đang hiển hiện.
    - Tại… tại sao anh lại ở đây? Vậy thì... chồng em... chồng em đâu?
    Bàn tay chàng dịu dàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của nàng.
    - Đừng lo. Bây giờ em không cần mơ để gặp được anh nữa. Cũng không sợ chỉ mình em già đi, xấu xí. Anh sẽ trải qua tất cả, cùng với em, ở đây.
    - Thật không anh? Thật vậy không anh?
    Chàng mỉm cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất nàng từng biết tới. Đó hẳn là một nụ hôn thực sự, không thể là mơ.

    * * *

    Đây là đâu? Thực hay mơ? Những bước chân nàng dường vô định, chẳng rõ ràng đang tiến hay lùi, đi hay đến. Mỗi lần nằm mơ, cảnh vật lại một lần thay đổi. Nàng chỉ có thể nhớ đoạn cuối rất ngắn của giấc mơ trước đó. Những giấc mơ chồng chéo, không đầu không cuối ấy cứ thế nối tiếp nhau, ngày qua ngày, đêm thâu đêm. Không gian bao la mờ khuất đường chân trời trong những giấc mơ tiếp theo càng lúc càng nở to ra, lan rộng. Đôi chân rã rời loay hoay đi mãi, không điểm dừng.
    Bỗng bất ngờ, một giọng nói vang lên từ sau lưng.
    - Cô ơi! Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
    Toàn thân nàng lạnh ngắt. Giọng nói này. Chẳng lẽ…
    Nàng quay người lại, hoảng hốt...

    * * *

    - Em phải chợp mắt một chút đi! Không thể thức mãi thế này được.
    - Em… em không muốn mơ nữa. Em muốn bên anh, mãi mãi…
    - Không được. Em cần phải nghỉ ngơi. Nghe lời anh, nhắm mắt lại đi.
    - Nhưng… nhưng trong giấc mơ… anh ta ở trong đó... nhìn em bằng đôi mắt kinh khủng đó...
    Chàng bật khóc, cầm lấy bàn tay tiều tụy, xanh xao của nàng. Tìm đâu nữa khuôn mặt rạng rỡ, tươi xinh thuở nào. Nàng chỉ còn da bọc xương, cơ thể mất hết sức sống, hơi thở ngày một yếu dần.

    - Em ơi. Anh van em. Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút... Tại anh, tại anh cả...
    - Không. Chỉ khi ở bên anh, em mới thấy hạnh phúc. Cảm ơn anh đã đến đây với em. Em... yêu anh... rất nhiều.
    Cuối cùng, nàng cũng nhắm mắt. Cảnh vật chung quanh nhòe hoen, hai hàng lệ lăn dài xuống đôi gò má chàng. Và khoảnh khắc ấy, thân thể chàng trở nên trong suốt, biến tan đi như chưa hề tồn tại.

    Đây là đâu? Thực hay mơ?...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status