CHƯƠNG VII
Dụ Thư Bình nhìn Chúc Anh Đài. Nàng không nhìn y nhưng bàn tay siết chặt tay y hơn. Phiến đá trước mặt hai người thoáng xao động, vân đá chuyển động không ngừng. Y hít một hơi chân khí, tiến lại gần. Nàng theo sát y không rời nửa bước. Hai bàn tay đặt trong nhau thấm đầy mồ hôi. Con đường hai người sắp đi, có thể là vĩnh viễn không thể quay trở lại.
Càng đến gần phiến đá, hấp lực càng mạnh. Cả hai cảm nhận được sức hút mãnh liệt từ thế giới bên trong phiến đá. Dụ Thư Bình nhìn Chúc Anh Đài một lần nữa. Nàng nhìn y, gật nhẹ đầu. Cả hai nhắm mắt lại, bước một bước về phía trước, một chân đặt vào Hỗn độn chi thế.
Thân thể cả hai bị Hỗn độn chi thế hút vào bên trong. Bước chân dường như hụt vào trong khoảng không. Dù có mở mắt ra không ai nhìn thấy gì cả vì chung quanh chỉ là một màn tối mênh mông. Dường như mọi thứ đang xoay tròn. Hai bàn tay cố níu chặt lấy nhau nhưng chỉ trong giây lát đã trở nên trơn tuột, rời nhau. Dụ Thư Bình hét lên gọi tên Chúc Anh Đài. Thanh âm cuối cùng mà y nghe thấy cũng là tiếng gọi của nàng. Cả hai tiếng gọi rơi tõm vào không trung. Thân thể ngừng xoay tròn. Sự im lặng đáng sợ bủa vây. Y lần mò trong tối tăm, chầm chậm từng chút một. Y cố giữ cho tinh thần không hoảng loạn.
“Hoả tập. Đúng rồi, nếu có hoả tập.”
Cảm giác trong tay y cầm một vật gì đó tròn tròn. Y đã lấy hoả tập ra từ lúc nào nhỉ. Dụ Thư Bình cố ngẫm nghĩ, nhưng thổi hoả tập lên. Hình như y đang ở trong một hầm tối. Nếu là một hầm tối, nhất định sẽ có lối ra. Hoả tập bập bùng sáng, ánh sáng soi rõ chỗ y đang đứng. Quả nhiên là một hầm tối. Những phiến đá phủ rêu xanh rì rì. Chắc hẳn đã rất lâu rồi không có ai đến đây. Hầm tối này trông rất quen, hình như y đã nhìn thấy ở đâu đó.
Y cẩn thận dò đường. Nếu tìm được lối ra, có thể y sẽ gặp được Anh Đài. Sau đó cả hai có thể đi tìm Điệp hồn và thoát khỏi chỗ quái quỉ này. Y định thần, đưa hoả tập về phía trước. Có hai lối rẽ. Y đột nhiên có một niềm tin rất mãnh liệt là lối bên phải chính là lối ra. Quả như y dự liệu, lối bên phải chính là lối ra. Một cánh cửa gỗ dày chắn cuối lối đi bên phải. Y dùng hết sức đẩy cửa ra.
“Giống với cách để vào Cấm Lâm”.
Quang cảnh trước mắt y hiện ra làm Dụ Thư Bình rất đỗi ngạc nhiên. Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng khiến hoả tập trong tay y trở thành vô dụng. Y thổi tắt hoả tập, cất vào trong người. Đêm đến sẽ cần đến nó. Y bước chân đi. Khu rừng không có một bóng cây xanh. Tất cả chỉ là những thân cây nâu và những tán lá vàng úa.
“Giống hệt Cấm Lâm”.
Kể cả những tảng vân vụ mờ mờ lững đững trôi cũng giống hệt với Cấm Lâm. Trong đầu y nảy sinh cảm giác rằng y đang ở Cấm Lâm. Y cảm thấy hoang mang. Trong Hỗn độn chi thế thực ra là một Cấm Lâm thứ hai sao? Hay thực chất y chưa hề bước chân vào Hỗn độn chi thế? Y đang ở đâu, là Hỗn độn chi thế hay Cấm Lâm? Nếu y ở đây, Chúc Anh Đài ở đâu?
Những câu hỏi dồn dập xuất hiện trong óc y. Y bước đi chậm rãi. Cấm Lâm với y đã trở nên quá quen thuộc, đó là ngôi nhà của y. Từng phiến đá, ngọn cỏ y đều có thể biết rõ. Chỗ này, quả tình là…
“Giống hệt Cấm Lâm”.
“Nếu đây là Cấm Lâm, nhất định qua chỗ kia là Đại sảnh đường.”
Y thận trọng bước từng bước một. Không ngoài dự đoán của y, Đại sảnh đường của Tu La Đạo hiện ra trước mắt. Kiến trúc của Tu La Đạo không khoa trương như ở Ni Sơn, chỉ đơn giản là mấy dãy nhà ngang dựng cho mọi người sinh sống. Riêng Đại sảnh đường được xây bằng đá phiến xanh, lẩn khuất giữa rừng cây úa vàng. Cấm Lâm có chướng khí rất nặng, kẻ ngoài lọt vào không quen rất dễ bị trúng độc bởi chướng khí. Rừng cây lại rối rắm như một mê cung, đích thực là nơi rất tốt để ẩn náu.
Những cảm giác quen thuộc tràn về đầy trong tim Dụ Thư Bình. Chỗ này là nơi y được Tiêu Thần dạy cho cách vận dụng thiên năng lần đầu tiên. Thiên Ảnh là người được cha y thu nhận và giúp đỡ, sau khi cha y bị Đinh Trình Duy bức bỏ đi, Thiên Ảnh cũng bỏ trốn khỏi Ni Sơn đi tìm cha y. Cơ duyên hảo hợp khiến Thiên Ảnh nhập Tu La Đạo. Khi Thiên Ảnh tìm đến chỗ gia đình y sinh sống thì cũng vừa lúc thấy y bị Đinh Trình Duy bắt đi. Hắn cầu xin Tiêu Thần tìm cách cứu giúp, nhưng cũng phải mất thời gian ba năm mới có thể cứu y ra khỏi địa ngục Ni Sơn. Thiên Ảnh là anh em, là bằng hữu thân thiết nhất của y. Còn Tiêu Thần giống như người thầy, người cha thứ hai của y. Tu La Đạo, đối với Dụ Thư Bình y, chính là nhà.
Mười một tuổi, y lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Sau ba năm, cuối cùng y cũng được hít thật căng không khí sạch sẽ của tự do. Lồng ngực y tràn đầy thứ khí tinh khôi ấy. Dù cơ thể y lúc đó có đầy những vết thương, tự do cũng đem lại cho y một cảm giác vô cùng thoải mái.
Tiêu Thần là ân nhân, cũng là người thầy của y. Gã đưa y về chính Cấm Lâm này, và từ đó y lại có một gia đình. Mỗi người trong Tu La Đạo đều là người thân của y. Cả rừng cây lá vàng này, đối với người khác đây là chỗ chết, đối với y, đây lại là nơi hạnh phúc nhất.
Y đặt chân bước vào Đại sảnh đường, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Đám người Ni Sơn vẫn chưa xâm nhập được vào chỗ này. Ngôi nhà của y vẫn được giữ nguyên như trong trí óc y hằng nhung nhớ.
Nhưng…
Dụ Thư Bình cuối cùng cũng tìm ra điểm kỳ lạ ở “Cấm Lâm” này.
Không hề có bất cứ một người nào xuất hiện. Tu La Đạo ở trong “Cấm Lâm” này hoàn toàn không một bóng người. Chỉ có độc Dụ Thư Bình y. Tuy có thể tất cả mọi người đã rời đi theo lệnh y, nhưng sao có thể nhanh đến vậy? Hơn nữa, nếu y ở trong Cấm Lâm, người đi cùng y là Chúc Anh Đài, giờ này đang ở đâu.
Không chỉ không có người, đến gió cũng không thổi, những tán cây cũng không hề rung rinh. Cấm Lâm là khu rừng chết, nhưng gió vẫn thổi qua Cấm Lâm, không thể nào đến gió cũng chết.
Y chạy về phía dòng suối. Nước đứng im không hề chuyển động. Y vốc một vốc nước lên mặt. Có thể cảm giác được vị nước mát lạnh. Nhưng dòng nước, cho dù y đã dùng tay khuấy động, thực chất vẫn đứng im lặng.
Cấm Lâm này là một vùng đất không có hoạt động.
Y la lên thật to, nhưng không có âm thanh phát ra. Y triệu hồi lôi thần, nhưng cũng chỉ có chớp giáng xuống, không hề có tiếng sấm. Sắc vị có đủ, chỉ không có âm thanh. Cũng không có sự sống.
Dụ Thư Bình ngồi xuống, cố gắng suy nghĩ. Thì ra Hỗn độn chi thế thực chất chỉ là vùng đất chết. Nếu như vậy, lối thoát sẽ nằm ở đâu?
Y nghĩ rất lâu. Dường như thời gian trôi rất chậm. Hoặc không hề trôi. Ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, chiếu bóng cây in trên mặt đất một phương vị không đổi.
“Bao giờ đến đêm?”
Y vừa thoạt nghĩ vậy, trời bỗng nhiên tối om, trăng sao lấp lánh. Dụ Thư Bình giật nảy mình, đứng bật dậy. Y thử nghĩ trong đầu, nếu bây giờ là trời sáng. Ánh mặt trời lại rực rỡ. Y ngỡ ngàng vô cùng, thử lại một lần nữa. Mắt y nhắm chặt. Khi y mở mắt ra, cảnh vật xung quanh y đã thay đổi. Không còn là Cấm Lâm nữa, Ni Sơn Đạo quán uy nghi hiện ra. Y đấm mạnh một cái xuống đất, thử mường tượng trong tay xuất hiện một quả táo. Một quả táo hiện ra trong tay y. Y cắn thử, vị tươi ngọt không khác gì táo thật.
Nhưng y biết, tất cả chỉ là ảo ảnh hiện trong đầu y. Đầu y nghĩ ra thứ gì, lập tức thứ đó sẽ hiện ra. Đầu y nghĩ rằng y đang ở đâu, lập tức y sẽ ở đó. Y nghĩ rằng ngày thì là ngày, đêm thì là đêm. Toàn bộ chỉ là những suy nghĩ trong đầu y.
Hỗn độn chi thế thì ra là như vậy. Hỗn độn chính là những thứ xuất hiện trong đầu y, do chính y tạo ra.
“Vậy ta có thể tạo ra Điệp hồn không”
Điệp hồn hiện ra trong tay y, thực ra là mảnh Điệp hồn giả y đã lấy từ tay Đinh Trình Duy. Y cố mường tượng lại, nhưng nó không hề xuất hiện. Cuối cùng y cũng hiểu thấu được Hỗn độn chi thế này. Những thứ y tạo ra, nhất định y đã phải từng thấy, từng biết. Y không thể tạo ra một thứ y không biết. Thứ được tạo ra, cũng nhất định không phải là một sinh vật sống. Trong thế giới hỗn độn của y, y là sinh vật sống duy nhất.
Bởi vậy, y cũng không thể tạo ra lối ra của Hỗn độn chi thế.
Y bước đi. Nhưng y biết đó chỉ là trí não của y đang suy nghĩ rằng y bước đi. Thực chất y không hề bước đi.
Hỗn độn chi thế và thế giới trong tranh của y thực ra rất gần nhau. Y giam mọi người vào trong tranh, là giam tinh thần của họ lại. Một khi tinh thần bị cầm hãm và điều khiển, tự nhiên thể xác của họ cũng sẽ bị giam cầm. Nhưng thế giới trong tranh của y sự chủ động nhỏ hơn, tinh thần của những kẻ bị giam cầm vẫn cảm nhận được nhau, vẫn liên hệ được với thế giới bên ngoài. Còn ở hỗn độn chi thế, tinh thần hoàn toàn bị giam cầm trong thế giới riêng của chính mình, độ chân thực cao hơn thế giới trong tranh của y rất nhiều. Điểm khác biệt nữa là thế giới trong tranh do y khống chế, chỉ cần phá được nhà tù tinh thần do y tạo ra, có công lực cao hơn y lập tức có thể đả phá kinh mạch của y, khiến y không có khả năng giam cầm tinh thần nữa, nhờ đó mà thoát ra. Còn trong Hỗn độn chi thế này, chính tinh thần của người đó bị giam cầm lại, không biết ai là người không chế mình, do đó không thể tự đả phá ra.
“Anh Đài.”
Lòng y quặn lại khi nghĩ đến Anh Đài. Y biết Anh Đài đang ở đây, đang nắm chặt lấy tay y không rời. Chỉ là tâm trí y và nàng không thể gặp nhau, do đó y và nàng phải cách biệt.
Y nghĩ ra được mấu chốt của Hỗn độn chi thế, vậy còn nàng? Hay giờ này nàng đang hoảng loạn trong thế giới hỗn độn của nàng. Anh Đài rất kiên cường, nhưng nàng rất sợ tịch mịch. Nàng ghét bị cô đơn, thích cười, thích nói. Sống trong thế giới đơn độc không thanh âm này, liệu nàng có chịu nổi không.
Trái tim y quặn đau. Nàng chắc chắn không thể chịu nổi nỗi cô đơn đáng sợ này. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, càng lâu thì y càng thấy lo lắng cho nàng. Y hối hận đã đưa nàng vào thế giới này. Nếu cho y chọn lại, y nhất định sẽ không để nàng bước vào Hỗn độn chi thế cùng y.
“Chỉ cần nàng an toàn, ta nguyện đánh đổi sinh mạng”.
Thế giới xung quanh y chợt rùng mình biến đổi. Y cảm giác vạn vật xoay tròn. Y cố định thần suy nghĩ, nhưng dường như mọi thứ nằm ngoài tầm với của y. Y quay cuồng đầu óc, thân thể dường như cũng bị hút vào vòng xoáy.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.
Y kêu lên, không tự khống chế được mà nhắm chặt mắt. Vòng xoáy hút y mãi, hút mãi không ngừng lại.
“Có lẽ ta sẽ chết ở đây”.
“Bịch”.
Y ngã lăn xuống đất.
- Sơn Bá!
Có tiếng Anh Đài. Y đang mơ hay tỉnh? Y mở mắt ra. Nàng ôm chầm lấy cổ y, siết chặt đến mức ngạt thở. Cảm giác rất chân thực. Không phải trong Hỗn độn chi thế không có sinh vật sống sao? Vậy cảm giác này là gì? Chẳng lẽ y đang rơi vào một tầng khác.
Anh Đài khóc đến sưng cả mắt, ôm chặt cổ y không buông. Nàng nấc lên:
- Sơn Bá! Sơn Bá! Muội đã nghĩ rằng mãi mãi không thể gặp huynh rồi.
Y ôm lấy nàng, trong đầu vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh Đài chợt hôn lên má y, nước mắt dính đầy vào má y. Nàng huyên thuyên không ngừng:
- Ban nãy muội rất sợ, rất sợ không gặp huynh nữa. Muội không biết cái gì xảy ra nữa, tự nhiên muội ở chỗ này, rồi ở chỗ khác. Không có ai cả, chỉ có mình muội. Muội có la hét thế nào cũng không thấy ai cả. Muội chạy đi tìm huynh, chạy rất lâu. Không có âm thanh nào hết. Cũng không có người hay vật nào hết. Muội sợ lắm, muội sợ mất huynh. Muội đã nghĩ, nếu huynh an toàn, dù muội có chết cũng không sao hết.
- Tâm ý tương thông. Đã lâu lắm rồi mới lại có kẻ tâm ý tương thông. Chỉ có Tâm ý tương thông mới thắng được Hỗn độn chi thế.
Một giọng nói vang lên. Hai người giật mình hoảng hốt nhìn quanh. Không có dù chỉ một bóng người. Dụ Thư Bình hét lớn:
- Là ai?
Giọng nói kia đáp lại:
- Ta chỉ là cái bóng bảo hộ cho Hỗn độn chi thế này, các ngươi không thể nhìn thấy ta đâu.
- Vậy bọn ta đang ở đâu?
- Vẫn là trong Hỗn độn chi thế. Có điều nhờ hai người có tâm ý tương thông mà có thể vượt lên nhà tù tinh thần của Hỗn độn chi thế mà thôi.
Cái bóng giải thích. Dụ Thư Bình lờ mờ hiểu ra. Ban nãy y và Chúc Anh Đài đều lo lắng cho đối phương, lo lắng đến mức cảm giác là nếu đối phương an toàn, bản thân mình có chuyện gì cũng không sao cả. Ý nghĩ tâm ý tương thông đó của hai người đã phá đi nhà ngục tinh thần riêng của từng người, đưa hai người đến gần nhau, gặp lại được nhau. Chúc Anh Đài thì dường như không hiểu. Nàng nằm lấy tay Dụ Thư Bình, đôi vai nhỏ không ngừng run lên.
Cái bóng tiếp tục nói:
- Đã lâu lắm rồi. Cách đây ba mươi năm, cũng từng có một đôi tình nhân phá được Hỗn độn chi thế, bây giờ lại có một đôi tình nhân nữa. Hai người sinh ra ở Hỗn độn chi thế, nay trở về với Hỗn độn chi thế, thực ra cũng là về nhà mà thôi.
Dụ Thư Bình và Chúc Anh Đài nhìn nhau. Cái bóng nói rằng họ sinh ra ở Hỗn độn chi thế. Dụ Thư Bình hỏi:
- Chúng tôi sinh ra ở Hỗn độn chi thế là sao?
Cái bóng cười, nói:
- Cha mẹ cậu chính là cặp tình nhân đã có được tâm ý tương thông. Họ đã đến đây, có được Điệp hồn và sinh ra cậu.
- Điệp hồn?
Dụ Thư Bình ngắt lời cái bóng. Chúc Anh Đài cũng chăm chú lắng nghe. Cái bóng ôn tồn đáp:
- Phải, là Điệp hồn. Hoả Hồ Điệp tiểu cô nương, cô nương chắc cũng không biết Hoả Hồ Điệp vốn sinh ra từ Hỗn độn chi thế, phải không?
Anh Đài lắc đầu. Lần đầu tiên nàng được nghe về nguồn gốc của mình. Xưa nay nàng chưa hề biết rằng chính mình cũng sinh ra ở Hỗn độn chi thế. Cái bóng kể tiếp:
- Phải rồi, chuyện đã qua hàng trăm năm rồi, cô nương không biết cũng phải.
Bằng giọng đều đều, cái bóng thuật lại câu truyện năm xưa.
Năm xưa, có một cặp phu thê vì tránh kẻ thù đã lạc vào Hỗn độn chi thế này. Họ nhờ có tâm linh tương thông mà thắng được Hỗn độn chi thế. Người chồng còn nhờ thế mà luyện được đạo hạnh cao thâm nhất trong thiên hạ. Có thể nói người chồng đã đắc đạo thành tiên. Ông ta có được năng lực của Hỗn độn chi thế, có thể tạo ra vạn vật theo ý muốn. Nhưng ông ta vẫn không thoát được Hỗn độn chi thế. Người vợ thì khác, bà ta muốn ở lại Hỗn độn chi thế, không muốn thoát ra ngoài thế gian trần tục đầy đau khổ. Nhưng một thân bản lĩnh bị giam cầm trong Hỗn độn chi thế, người chồng ngày càng khó chịu. Ông ta cố thuyết phục vợ rằng có năng lực của Hỗn độn trong tay, giờ vợ chồng họ chỉ cần ra ngoài là có thể vô địch thiên hạ, trở thành chủ nhân của của thế giới bên ngoài. Người vợ không đồng ý. Người chồng biết không có sự trợ giúp của người vợ để tạo thành tâm ý tương thông, ông ta không thể một mình thoát khỏi Hỗn độn chi thế nên tìm cách thuyết phục. Người vợ cuối cùng cũng đồng ý. Nhưng hai người biết, cho dù có thoát khỏi Hỗn độn chi thế thì cũng chỉ có một người thoát được, một người khác cũng phải ở lại để canh giữ cửa. Người chồng dùng chiếc trâm cài đầu hình con bướm của vợ. Đó chính là tín vật định tình của họ, một chiếc trâm cài màu đỏ rất đẹp. Chiếc trâm được biến thành một sinh vật sống, một con bướm tuyệt đẹp có đôi cánh màu đỏ. Con bướm sẽ giữ cửa cho hai vợ chồng thoát ra. Hai vợ chồng rạch phá được Hỗn độn chi thế. Người chồng thoát ra. Còn người vợ, nhìn thấy con bướm đỏ giương đôi mắt lớn đầy đau khổ thì mủi lòng, đứng yên ở cửa. Con bướm nhân cơ hội đó thoát ra ngoài, bỏ lại người vợ ở lại trong Hỗn độn chi thế.
Anh Đài lên tiếng hỏi:
- Con bướm đó là Hoả Hồ Điệp phải không?
Cái bóng đáp lời:
- Phải, đó chính là con Hoả Hồ Điệp đầu tiên. Có điều thực sự không ngờ, con bướm do người chồng tạo ra đã hấp thụ sự tham lam và tham vọng của người chồng, trở thành một giống loài độc ác, ích kỷ và hại người.
Anh Đài bặm môi. Cái bóng liền nói tiếp:
- Nhưng tiểu cô nương yên tâm, không phải con Hoả Hồ Điệp nào cũng xấu xa. Một phần trong con Hoả Hồ Điệp được hấp thụ cái thiện của người vợ nên nó cũng vẫn có thể sinh ra những con Hoả Hồ Điệp thiện lương. Tiểu cô nương, ta nhìn ra cô nương là phần thiện lương trong con Hoả Hồ Điệp đó.
Nàng nghe vậy, hốt sa một giọt lệ. Dụ Thư Bình nắm chặt tay nàng, rồi nói:
- Vậy còn tôi? Năm xưa cha mẹ tôi đã vào Hỗn độn chi thế này sao?
Cái bóng đáp:
- Đúng vậy. Cha mẹ cậu chính là cặp tình nhân thứ hai đã phá được Hỗn độn chi thế. Có điều họ là những người có tấm lòng thiện lương, bởi vậy họ không như Kính Vân - người chồng kia – đã lợi dụng năng lượng của Hỗn độn. Thứ họ muốn, chính là cậu.
Bấy giờ Dụ Thư Bình và Chúc Anh Đài mới biết người chồng trong câu chuyện của cái bóng chính là Kính Vân tiên nhân, chủ nhân đầu tiên của Ni Sơn. Kính Vân tiên nhân nhờ Hỗn độn chi thế mà có thể khống chế được thần vật khắp thiên hạ. Thực không ngờ sau lưng sức mạnh vô biên của ông ta lại là câu chuyện về sự ra đời của Hoả Hồ Điệp.
Cái bóng hỏi:
- Còn hai vị, hai vị muốn gì ở Hỗn độn chi thế?
- Người.
Dụ Thư Bình đáp rất dứt khoát, nhìn thẳng vào mắt Anh Đài. Anh Đài gật đầu. Cái bóng bật cười:
- Không cần thiên hạ, không cần làm tiên, chỉ muốn làm người. Ước vọng này của hai người rất đẹp.
Dụ Thư Bình cười:
- Làm tiên để làm gì? Làm tiên nhân thì không hại người? Có được sức mạnh thống trị giang hồ để làm gì? Ta chỉ mong Anh Đài có thể trở thành người để không còn bị ràng buộc bởi lời nguyền của Hoả Hồ Điệp nữa mà thôi.
Cái bóng đáp:
- Trái tim hai người đều rất thiện lương. Anh Đài, cô không cảm nhận được Điệp hồn trong cơ thể mình sao?
Anh Đài ngạc nhiên nói:
- Điệp hồn? Tôi đâu có Điệp hồn?
- Trái tim thiện lương của cô chính là Điệp hồn. Điệp hồn là tình yêu của Hoả Hồ Điệp dành cho con người. Chỉ cần có tình yêu đó, cô nương đã sở hữu Điệp hồn rồi.
Anh Đài nhìn xuống tay mình. Một luồng sáng đỏ lấp lánh quanh thân nàng. Luồng sáng mang một hơi ấm rất dễ chịu. Nàng nhắm mắt lại, cảm giác rất rõ dòng máu chảy trong người nàng cũng chuyển thành màu đỏ tươi. Nàng không còn là một con bướm, nàng là một con người.
Dụ Thư Bình hân hoan ôm lấy nàng. Hai người ôm chặt nhau, cảm giác được mùi vị ngọt ngào nhất của ái tình.
Cái bóng im lặng, nhìn đôi tình nhân say sưa trong sự ấm áp.
Cũng rất lâu, cái bóng cũng từng biết yêu thương.
Bỗng Dụ Thư Bình lên tiếng:
- Tiên nhân, tại hạ còn một người bạn trong Hỗn độn chi thế này, chẳng hay nàng ta có bình yên không?
Cái bóng im lặng một lát rồi mới nói:
- Nghe được lời nói này của ngươi, cõi lòng của Tuyết Cơ hẳn sẽ rất bình yên.
Y hiểu ý, mỉm cười nói lời cảm tạ. Chúc Anh Đài nhìn y, tuy nàng không rõ câu truyện của y và Tuyết Cơ nhưng nàng biết vị nữ bằng hữu này đã bỏ ra cho y không ít hơn nàng. Chỉ là nàng may mắn hơn cô ấy, được y đáp lại.
- Hoả Hồ Điệp tiểu cô nương, trước khi hai người rời khỏi Hỗn Độn chi thế, ta có một câu muốn tặng cô.
Nghe cái bóng nói, Anh Đài cúi đầu thưa:
- Xin tiên nhân chỉ bảo.
Giọng cái bóng vang vọng:
- Trong sinh có tử, trong tử có sinh. Vào trong địa ngục, sẽ thấy thiên đường.
Dụ Thư Bình và Chúc Anh Đài nhìn nhau, sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng, chỉ cần cùng tồn vong, đó đã là một phước khí.
Cái bóng nói tiếp:
- Ta không thể tiết lộ thiên cơ, chỉ có thể nói đến thế. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, hãy nhớ lấy câu nói này. Còn bây giờ, nếu muốn ra khỏi Hỗn độn chi thế, hai người phải đồng tâm hợp lực. Chỉ khi tâm ý của cả hai hợp nhất, cánh cửa của Hỗn độn chi thế mới xuất hiện.
Dụ Thư Bình và Chúc Anh Đài làm theo lời cái bóng chỉ dẫn, họ nắm lấy tay nhau, nhắm mắt lại. Từ đôi tay của hai người, một quả cầu sáng xuất hiện. Ánh sáng chói loà, lan rộng, bao bọc lấy đôi tình nhân. Bức màn của Hỗn độn chi thế bị xé nát, một cánh cửa xuất hiện và mở rộng ra thế giới bên ngoài.
Đôi tình nhân mở mắt, mừng rỡ tìm thấy lối thoát, liền bái biệt cái bóng, nắm tay nhau bước qua cánh cửa.
Cái bóng đứng im trong không gian vô tận, đợi đến khi đôi tình nhân kia rời hẳn khỏi Hỗn độn chi thế mới bất chợt nói:
- Tuyết Cơ, nàng để người nàng yêu thương bỏ đi cùng người con gái khác sao?
Một cái bóng khác, hay đó chính là Tuyết Cơ, đáp nhẹ:
- Trái tim y chỉ có hình bóng một người, Tuyết Cơ có cưỡng cầu cũng để làm gì. Chỉ cần được gặp lại y một lần thế này, Tuyết Cơ đã mãn nguyện rồi. Hơn nữa y còn nhớ đến Tuyết Cơ, Tuyết Cơ thực sự rất mừng.
Giọng nói kia êm ái thốt:
- Nàng quyết tâm ở lại Hỗn độn chi thế này, vậy có muốn thay ta trở thành người dẫn đường của Hỗn độn chi thế không?
Tuyết Cơ ngẩng đầu lên. Một mỹ phụ tuyệt đẹp hiện ra trong lớp bụi mờ. Trên đầu bà ta rung rinh một chiếc trâm hình con bướm màu đỏ. Bà ta chạm nhẹ vào cánh tay nàng, âu yếm nói:
- Kính Vân đã bỏ ta đi, có lẽ đến lúc ta cũng nên từ bỏ. Con hãy thay ta ở lại Hỗn độn chi thế này, trở thành tiên nhân.
Tuyết Cơ quỳ xuống, gật đầu. Thân thể nàng dần trở thành trong suốt, bay lên cao. Nàng nhìn ra xung quanh, có thể cảm nhận được vạn vật xung quanh một cách rõ ràng nhất. Không chỉ Hỗn độn chi thế mà cả thế giới bên ngoài.
Tuyết Cơ nhìn Dụ Thư Bình và Chúc Anh Đài tay trong tay bước ra ngoài, trái tim mênh mang hạnh phúc.
Mãi đến bây giờ nàng mới hiểu, chỉ cần nhìn y hạnh phúc, vậy là đã đủ rồi.
***
Dụ Thư Bình đỡ Chúc Anh Đài ra khỏi Hỗn độn chi thế. Nàng đã thoát thai hoàn cốt, trở thành người, một con người thực sự. Lúc trước nàng đã hi sinh toàn bộ pháp lực của mình cho Dụ Thư Bình, chỉ còn lại chút linh phù để có thể duy trì hình dạng con người. Nàng biết y căm ghét loài Hoả Hồ Điệp, vì vậy cũng tránh không biến thành Hoả Hồ Điệp. Lúc này hoàn toàn biến thành con người, mọi pháp lực đều không còn, chỉ còn là một nữ nhi yếu đuối.
Nhưng nàng không tỏ vẻ hối hận, trái lại có vẻ rất hào hứng:
- Cả thiên hạ đều đi tìm Điệp hồn mà không biết ý nghĩa thực sự của nó. Bây giờ muội mới hiểu vì sao nó được gọi là Điệp hồn, vì nó là tấm lòng của Hoả Hồ Điệp.
Nghe nàng nói, y bỗng chau mày:
- Nhưng vì sao cha mẹ ta cũng từng có được Điệp Hồn?
Bỗng Anh Đài la lên thất thanh, ngã vào người y. Không suy nghĩ, y ôm lấy nàng, thoáng chốc quên luôn câu hỏi vừa mới hiện ra trong đầu.
- Muội sao vậy?
Anh Đài nhìn y, cười nói:
- Nhục thể của con người thật nặng nề, muội không quen nên bước hụt chân.
Anh Đài vừa nói vừa nhìn Sơn Bá, lo sợ lời nói dối vụng về của mình bị y phát giác. Nhưng Sơn Bá vừa mấp môi toan nói gì đó với Anh Đài thì đã bị một tiếng nói cắt ngang:
- Khá khen cho một cặp tình nhân ân ân ái ái. Quả là cha hổ không thể sinh con chó được.
Đinh Trình Duy ngạo nghễ cười lớn. Đám người của Tu La Đạo bị đẩy dồn về gần phía phiến đá dẫn vào Hỗn độn chi thế, xem chừng tử thương vô số. Máu thấm đỏ cả dải đất phía trước nơi Anh Đài và Thư Bình đứng. Cách đó không xa, người của Ni Sơn xếp thành hình vòng cung. Đinh Hương, Ngân Tâm và Điệp Nhị Nương đều có mặt.
Tứ Cửu đang cố gượng chống cự với Đinh Trình Duy, nhưng lão chỉ dùng đến một ngón tay để đấu với hắn. Những cái bóng của Tứ Cửu mỗi lúc một ít dần, tất cả các phân thân đều chảy máu miệng, chứng tỏ chân thân đã bị tổn hại. Đinh Trình Duy đấu với Tứ Cửu, phảng phất mang hình ảnh của mèo vờn chuột.
Mã Văn Tài thấy Dụ Thư Bình và Anh Đài đi ra thì mắt sáng rực lên, vội chạy về phía hai người. Eo gã trúng một vết bỏng, thương thế có vẻ không nhẹ. Điệp Nhị Nương đứng bên họ Đinh, hướng đôi mắt sắc lạnh về phía hai người. Ngâm Tâm và Đinh Hương đều đã bị người của Ni Sơn khống chế.
Đám người của Ni Sơn khoanh tay đứng im nhìn. Cơ bản đám tàn quân của Tu La Đạo không thể chống cự được nữa. Đinh Trình Duy chưa xuống tay giết hết họ, chẳng qua là vì đang muốn vờn họ, chờ Dụ Thư Bình xuất hiện.
Từ đại hội Cửu Cửu hấp thụ được tinh nguyên của vô số người cả của Ni Sơn và Tu La Đạo, võ công của Đinh Trình Duy đã thăng lên đến một cấp độ mới, thậm chí có thể so sánh với Kính Vân tiên nhân năm xưa.
Dụ Thư Bình từ trong Hỗn độn chi thế đã biết được chuyện Kính Vân tiên nhân có được năng lượng hỗn độn, từ đó có thể khống chế được thần vật, sáng tạo ra võ đạo. Tuy nhiên Kính Vân tiên nhân giấu diếm tất cả mọi người về Hỗn độn chi thế, do đó sau ông ta không có ai có thể luyện được đến đẳng cấp như ông ta.
Đó cũng là lý do ông ta cấm mọi người vào Cấm Lâm, thực chất là cấm người khác tìm ra Hỗn độn chi thế.
Đinh Trình Duy học lấy Ma công, luyện thành Hấp nguyên đại công, nhân một kỳ đại hội túm gọn mẻ lưới Ni Sơn lẫn Tu La Đạo, tinh nguyên trong người ông ta so với năng lượng hỗn độn của Kính Vân tuy không thuần bằng nhưng lại có phần mạnh hơn. Có điều do ông ta thịnh hoả nên chỉ luyện tứ thần vật mà không luyện Huyền Vũ thuộc tính thuỷ, là xung khắc với hoả chi của ông ta.
Dụ Thư Bình thấy rõ trong mắt Đinh Trình Duy lấp loáng tinh quang, khí triền quanh thân không lộ rõ nhưng hết sức mạnh, có thể khống chế được mọi thứ trong vòng ba trăm dặm. Đám người của Tu La Đạo còn lại miễn cưỡng lắm chỉ có thể chống cự được với những người khác ở Ni Sơn hiện theo phe Đinh Trình Duy, còn Đinh Trình Duy đã xuất hiện, kể như chỉ có con đường chết.
- Đinh sư phụ, xem chừng Ma công lại tăng thêm một bậc.
Dụ Thư Bình khinh khỉnh nói, bắt đầu ngầm tính toán. Giờ việc y có thể làm là kéo dài thời gian, sau đó đẩy đám người của Tu La Đạo vào đường hầm. Khi vào Tu La Đạo, để tránh sự tấn công, những tiền bối đấu tiên đã tạo ra một hệ thống mê cung ngầm. Cho dù võ công cao đến mấy, lọt vào mê trận này cũng mất rất nhiều thời gian. Chưa kể đến hệ thống cơ quan trùng trùng bên trong. Cũng nhờ hệ thống mê cung này mà xưa nay Ni Sơn chưa bao giờ tiêu diệt được Tu La Đạo. Cửa vào mê cung rất nhiều, may mắn thay cách cửa vào của Hỗn độn chi thế chừng mười bước chân có ngay một cửa. Chỉ cần đám người của Tu La Đạo lọt được vào mê cung, kể như đã an toàn một nửa. Giờ cái y cần là kéo dài thời gian để họ di chuyển về phía mê cung, sau đó sẽ tìm cách giam Đinh Trình Duy và đám người Ni Sơn trong tranh, muốn đả phá cũng mất chút thời gian, đó là lúc cho Tu La Đạo bỏ trốn.
Y nhìn sang Anh Đài, thần sắc nàng hoang mang thấy rõ. Giờ nàng chỉ là phàm nhân, không còn chút pháp lực, vô cùng dễ bị tổn hại.
Dụ Thư Bình nói một câu như vậy rồi nói lớn với Tứ Cửu:
- Tứ Cửu, ngươi có bao phần bản lĩnh mà đòi đấu với Đinh lão sư đây, lập tức quay lại.
Tứ Cửu nhận mệnh, lập tức lùi lại cùng chỗ với đám người Tu La Đạo. Thư Bình vỗ nhẹ vào tay Anh Đài để trấn an nàng, ra hiệu cho Tứ Cửu bảo vệ nàng, còn tự bản thân tiến lên hai bước, điềm nhiên chắp tay sau lưng nhìn Đinh Trình Duy.
Đinh Trình Duy cười lớn:
- Có bản lĩnh, có bản lĩnh. Họ Dụ ngươi kể như cũng xứng được làm đối thủ của Đinh Trình Duy ta.
Dụ Thư Bình cười nhạt:
- Danh sư xuất cao đồ, cũng nhờ ơn dạy dỗ của Đinh lão sư.
Ban nãy khi vỗ nhẹ tay Anh Đài, y đã nhân chút cơ hội đó, vẽ vào lòng bàn tay nàng kế hoạch của y. Nàng nhẹ nhàng cùng Tứ Cửu kéo đám người của Tu La Đạo bước dần sang bên. Đám người của Đinh Trình Duy quan tâm đến Dụ Thư Bình hơn, không để ý lắm đến đám người Tu La Đạo.
Chuột đã vào lồng, có muốn thoát ra cũng khó.
Đinh Trình Duy nheo mắt nhìn Dụ Thư Bình. Y trầm ổn tiến lên hai bước nữa, hướng dần về phía mé phải. Y làm như bước chân rất tự nhiên, không hề để lộ ra ý định vào mê cung. Họ Đinh cũng có vẻ nhận không ra, chỉ nhìn y cười, rồi nói:
- Ta dạy dỗ hay mấy, cũng không bằng cái thứ máu mê loài bướm của họ Dụ các người. Dụ Tử Kinh cũng vậy, đến coi trai của hắn cũng vậy. Ta nghe nói ngươi căm thù Hoả Hồ Điệp không kém gì căm thù lão phu, vậy có bao gồm mẹ ngươi trong đó không?
Dụ Thư Bình cau mày, cảm giác mọi việc đang dần tuột khỏi tính toán của y, nói:
- Mẹ ta thì liên quan gì đến Hoả Hồ Điệp?
Đinh Trình Duy cười lớn. Tiếng cười của lão vang vang, tấn công vào thính nhĩ của mỗi người. Mọi người vội bịt tai, tránh bị tiếng cười huỷ hoại thính giác.
- Dụ Thư Bình ơi Dụ Thư Bình, cha ngươi vì một ả Hoả Hồ Điệp mà đến Huyền Vũ cũng bỏ lại cho ta, nay đến phiên ngươi.
Lão bỗng nghiêm sắc mặt lại, quát lớn:
- Nói, Điệp hồn trong tay ai?
Dụ Thư Bình lùi lại hai bước về phía tả. Trong lòng y rất hoảng hốt. Y mơ hồ hỏi:
- Cha ta không thể nào có quan hệ với Hoả Hồ Điệp. Hoả Hồ Điệp là giống loài hại người, là những kẻ đã giết cha mẹ ta.
Đinh Trình Duy hắng giọng, nói:
- Nhãi con, đừng có giả mù sa mưa ở đây nữa. Mau giao Điệp hồn ra, ta sẽ tha cho đám người vô dụng các ngươi.
Dụ Thư Bình thảnh thốt đáp:
- Đinh lão tặc, đừng có hòng dùng lời trá nguỵ ở đây.
Đinh Trình Duy đáp lại:
- Ta dùng lời trá ngụy sao? Mà ta cũng thật ngốc, sao lại đám người Tu La Đạo vô dụng này ra làm vật trao đổi với ngươi nhỉ? Ngươi là con của loài yêu nghiệt, đâu có tư cách làm chủ của Tu La Đạo, xếp ngang hàng với Đinh Trình Duy ta?
Dụ Thư Bình càng nghe càng mơ hồ, bất thần hỏi:
- Ngươi giết ta dễ như trở bàn tay, vì sao phải dùng lời trá nguỵ vậy để chia rẽ bọn ta?
Lúc đó, Điệp Nhị Nương đột nhiên lên tiếng:
- Tiểu tử, ta thương hại ngươi là con cháu trong dòng tộc, chỉ cần ngươi giao Điệp hồn ra, ta sẽ cho ngươi được toàn thây.
Dụ Thư Bình càng nghe càng ngơ ngác. Đinh Trình Duy “hừ” một tiếng, thốt:
- Dụ Thư Bình, chẳng lẽ ngươi không biết mẹ của ngươi cũng là một con Hoả Hồ Điệp sao?
Lời nói như sấm rền ngang tai, kinh tâm động phách. Ngoại trừ Điệp Nhị Nương, tất thảy quần hùng tại nơi đó đều không giữ được vẻ bình thản trên khuôn mặt, “ồ” lên một tiếng thật lớn. Chúc Anh Đài bụm miệng, cả kinh nhìn Dụ Thư Bình, ánh mắt đầy hoảng hốt.
Y cứng đờ người, giống như vừa bị Thiên lôi giáng búa.
- Mẹ…ta…là… Hoả Hồ Điệp? Mẹ ta là Hoả Hồ Điệp sao? Nói dối!
Y vừa dứt lời đã vội vã tấn công Đinh Trình Duy. Họ Đinh đưa mắt nhìn Điệp Nhị Nương, trong đầu nảy ra một ý định tàn khốc hơn.
Đinh Trình Duy nhướn mày:
- Thì ra quả thực là ngươi không biết. Lão phu có cách chứng minh cho ngươi.
- Câm mồm!
Dụ Thư Bình quát lớn. Y bắt quyết, niệm chú hiệu triệu. Bóng đen khổng lồ vô thanh vô tức xuất hiện trên trời. Ngay sau đó, thân hình cự đại của Huyền Vũ gieo thẳng xuống, mặt đất rung lên dữ dội. Khi hiện hình, Huyền Vũ mang đến kình lực vô cùng lớn. Nó há miệng, một trận nước tuôn ra ào ào như thác lũ, cuốn phăng đám học đồ Ni Sơn. Điệp Nhị Nương giương cánh lao vút lên. Riêng Đinh Trình Duy chỉ khinh khỉnh khịt mũi, vẫn đứng nguyên vị. Lão phất tay, mặt đất đột ngột nứt toác, toàn bộ cơn hồng thủy bị lòng đất nuốt lấy, chỉ khắc sau, đất liền lạc, khô ran, chẳng lưu lại một giọt nước nào.
- Nực cười châu chấu đá xe!
Đinh Trình Duy cười lớn, nhảy lên, bắt quyết. Không trung rung lên dữ dội. Mặt đất lại đứt gãy, dòng nước phun trào, tuôn lên ào ạt. Được sự hỗ trợ của Chu Tước, nước sôi sục, tỏa khói nghi ngút, bắn cả về phía Tu La Đạo, sức sát thương thực kinh hoàng.
- Chạy mau!
Dụ Thư Bình thét lớn. Đám người Tu La Đạo vừa lùi lại, xung quanh mặt đất đã nổi lên thành bốn bức tường vây chặt lấy họ. Đinh Trình Duy nhạo báng:
- Thích chạy à? Kịch hay hãy còn mà.
Dụ Thư Bình kinh hoảng, điều khiển Huyền Vũ công kích vào bức tường đất do Kỳ Lân tạo ra. Đồng thời, nó không ngừng phun nước. Thế nước từ hai hướng như hai dòng thủy lưu đối nghịch, một nóng một mạnh, chạm trán rồi bắn tung tóe lên trời, nàm nước văng cao đến mấy trượng. Hoa văn trên mai Huyền Vũ biến đổi liên tục, hào quang tỏa lên từ chiếc mai đen xì, luồng sáng mờ ảo chu chuyển qua các đường kinh, biểu hiện rằng Huyền Vũ đã vận dụng thần khí tối đa. Chu Tước kêu quang quác, liên tục bắn hoả vũ về phía Huyền Vũ. Toàn thân Huyền Vũ ngập trong hồng quang rực rỡ. Dụ Thư Bình cảm thấy lồng ngực nhộn nhạo, khó lòng chống cự được lâu. Chính lúc ấy, đột nhiên Điệp Nhị Nương hoá quạt cánh, luồn ra sau lưng y. Dụ Thư Bình cảm giác sau lưng lạnh lẽo. Nước thấm ướt trên lưng áo y. Anh Đài thét lên kinh hoàng. Ngâm Tâm và Đinh Hương cũng thét lên:
- Điệp ngữ!
Dụ Thư Bình hoang mang, Huyền Vũ dừng lại trong một sát na. Chỉ trong sát na đó, Chu Tước đã khiền Huyền Vũ sôi sục lên. Dụ Thư Bình phun máu, quỵ xuống. Nhưng y gào lên:
- Điệp ngữ là gì?
Điệp Nhị Nương cười, nói:
- Tiểu điệt, Hồ điệp tinh gặp nước có phấn của Tử La Lan, tự nhiên sau lưng sẽ xuất hiện hoa văn, chính là Điệp ngữ. Là thứ nước đó ta vừa đổ cho ngươi đấy. Để ta đọc cho ngươi nghe nhé. Mẹ ngươi vốn là một con Hoả Hồ Điệp, muốn quyến rũ cha ngươi để làm cái việc ngươi cho là rất kinh tởm đó - giết chết cha ngươi. Cha mẹ ngươi lợi dụng lẫn nhau…
Anh Đài kêu lớn cắt lời:
- Không đúng, Lương huynh, đừng nghe lời bà ta nói. Mẹ huynh tuy là Hoả Hồ Điệp nhưng bà ấy rất yêu thương cha huynh.
- Đủ rồi, đừng nói nữa! Ta không muốn nghe!
Dụ Thư Bình hét lớn, ôm đầu. Lệ chảy trên không ngừng từ hai hốc mắt y. Y cảm thấy trời đất đều sụp đổ. Mọi người đều đang nhìn y, đang nói về y. Y chỉ là con của loài yêu nghiệt, của thứ súc sinh kinh tởm hại người. Y đã rất căm thù Hoả Hồ Điệp, những người thân yêu nhất của y đã bị Hoả Hồ Điệp sát hại. Tuy y yêu Anh Đài nhưng nàng chỉ là một điều cá biệt, thực sự cũng không thể xoá đi mối hận trong lòng y. Y quá yêu nàng nên chấp nhận cả việc nàng là Hoả Hồ Điệp, còn trong thâm tâm y chưa bao giờ y ngừng căm thù Hoả Hồ Điệp. Đó là thứ sinh vật đáng ghê tởm nhất trên thế gian này.
Nhưng y chính là nghiệt chủng của thứ yêu nghiệt đó. Y và Hoả Hồ Điệp, thực sự chỉ là một. Y căm thù Hoả Hồ Điệp, nhưng chính y lại là Hoả Hồ Điệp. Sự thực đó khiến y quay cuồng. Trái tim y như bị bóp nghẹt, đầu đau đến mức muốn vỡ ra.
Anh Đài giờ đã là người, còn y, y là cái gì?
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Y kêu lên, quỵ xuống đất. Những ánh mắt khoái trá, thương hại, nghi hoặc dồn xuống đầu y. Những người đã quen biết y, đã tôn sùng một vị Nhị giáo chủ như y, giờ biết y chỉ là nghiệt chủng của yêu ma, tất thảy nhìn y hoặc kinh hoàng, hoặc ngờ vực. Hoả Hồ Điệp vốn câu kết với Đinh Trình Duy, vậy thử hỏi, còn ai có thể tin y. Còn kẻ thù của y, thực chất y không hề có đủ khả năng đối đầu với chúng, chỉ là thứ sinh vật hèn kém đáng khinh bỉ mà thôi
Đinh Trình Duy nhìn y cười khẩy:
- Nghiệt chủng.
Chỉ hai chữ thôi nhưng không khác gì những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào y. Thần kinh Dụ Thư Bình hoàn toàn tê liệt. Y ước gì tất cả những gì mình nghe thấy đều là trá nguỵ, nhưng lời Anh Đài nói, tuyệt đối không thể sai.
Đêm ở thuỷ hồ, nàng từng ôm y không cho y quay lại nhìn, phải chăng là muốn che giấu điệp ngữ trên lưng y. Nàng hỏi y rất nhiều lần có căm ghét Hoả Hồ Điệp không, thực chất chỉ là muốn dò xét xem nếu y biết mình là Hoả Hồ Điệp, tâm trạng y sẽ thế nào.
Đau đớn.
Tủi nhục.
Y nhìn bàn tay mình, thực sự cảm thấy buồn nôn. Thân thể này của y, chẳng khác gì so với ả Hân Hân, kẻ trực tiếp hút máu từ xác cha mẹ y, cũng chẳng khác biệt gì với mụ Điệp Nhị Nương. Y có quyền gì mà đòi hỏi Anh Đài phải dùng Điệp hồn biến thành người chứ? Y có quyền gì mà căm ghét Đinh Hương? Y không hề có. Mọi thứ y có, mọi thứ y căm thù, té ra cuối cùng...
Chính là bản thân y.
Dụ Thư Bình quỳ sụp trên mặt đất. Đinh Trình Duy tiến lại gần, dùng mũi giầy đá cằm y lên:
- Yêu nghiệt, giờ ngươi nói Điệp hồn ở đâu được chưa?
Dụ Thư Bình ngẩng mặt lên, chợt cười, đáp:
- Phải rồi, ta là yêu nghiệt. Đã là yêu nghiệt, ta cần gì phải làm người tốt chứ. Đinh Trình Duy, ngươi muốn Điệp hồn để tăng cao công lực, khống chế võ lâm thiên hạ phải không? Ta cho ngươi.
Anh Đài không hiểu Dụ Thư Bình sao đột nhiên lại nói vậy, nàng kêu lên:
- Lương huynh, huynh làm sao vậy?
Nàng nhoài người, toan chạy lại chỗ y nhưng Tứ Cửu đã giữ chặt nàng. Dụ Thư Bình đứng thẳng dậy, lau khô nước mắt, quay lại nhìn đám người Tu La Đạo cười lớn:
- Ta là yêu nghiệt, sẽ chẳng giúp đỡ các người nữa. Vốn dĩ ta định bảo các ngươi chạy vào mê cung, xong giờ thì cần gì phải giúp các ngươi. Sống hay chết, là do ta quyết định.
Đinh Trình Duy cười lớn:
- Được, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Dụ Thư Bình gật đầu, hất tay lên cao, quát lớn:
- Đinh lão sư, Điệp hồn của ông đây!
Y vừa dứt lời, tay trái vung lên. Một tấm giấy trắng tinh trải rộng, cơ hồ đủ sức bao trùm tất cả đệ tử Ni Sơn. Đám người của Đinh Trình Duy giật mình, nhưng Dụ Thư Bình đã kịp cầm bút. Y phóng tay, ngọn bút lao đi vun vút như muốn xuyên thủng mặt giấy. Nó dừng lại tức khắc khi đầu bút chạm mặt giấy, mực bắt đầu thấm vào giấy. Quản bút theo sự điều động của đôi tay y, bắt đầu di chuyển, vạch lên nét vẽ thứ nhất. Y quay lại nhìn đám người Tu La Đạo:
- Còn không mau vào mê cung!
Tấm giấy rộng từ từ hóa trong suốt, ngọn bút vẽ đến đâu, cảnh vật thực hóa tranh đến đó. Đám người của Ni Sơn chạy tứ phía, kẻ thăng thiên kẻ độn thổ, chung quy chỉ là vẫy vùng trong không gian hư hư thực thực ấy. Đinh Trình Duy nộ khí xung thiên, lập tức triệu hồi tứ thần vật, đả phá tranh. Dụ Thư Bình dồn hết sức mình, bàn tay khiển bút không ngừng tung hoành. Bức tranh càng lớn, thiên khí y sử dụng càng nhiều, huyết mạch mỗi lúc mỗi căng tràn. Người của Tu La Đạo chưa hết bàng hoàng, nhưng nghe lời y vội chạy thẳng vào mê cung. Tứ Cửu dậm mạnh chân đạp xuống đất, mở lối vào cơ quan. Mặt đất hụt xuống, tạo thành một đường đi sâu vào lòng đất. Người của Tu La Đạo chạy vào bên trong, chỉ còn Tứ Cửu đoạn hậu. Anh Đài vừa toan chạy về phía Dụ Thư Bình thì Tứ Cửu đã túm chặt lấy nàng, kêu:
- Chúc cô nương, mau đi cùng tại hạ.
Anh Đài vùng vẫy mạnh hơn, la lớn:
- Không! Ta không thể bỏ Lương huynh được.
Tứ Cửu kéo nàng lôi đi, nói:
- Thiếu chủ sẽ thoát được, võ công của thiếu chủ không tầm thường vậy đâu. Nếu cô nương không đi, sẽ tạo thành vướng bận cho thiếu chủ.
Anh Đài cố chạy theo hướng ngược lại, nàng giằng tay Tứ Cửu, miệng liên tục gọi:
- Lương huynh... Lương huynh.
Dụ Thư Bình nhìn bóng nàng biến mất dần vào trong mê cung, rồi cơ quan đóng lại, mặt đất phẳng lỳ như cũ. Y nhếch mép cười. Tứ thần thú cuối cùng cũng đả phá được bức tranh lao ra. Tranh là mạng sống của y, y đã dùng toàn bộ tinh lực của mình vẽ nên bức tranh to lớn nhất trong đời, hầu như giam giữ toàn bộ Cấm lâm, đến cả cỏ cây côn trùng đều không thoát được. Tứ thần thú đả phá tranh, cũng là một lần nữa làm đứt đoạn toàn bộ kinh mạch trong cơ thể y. Dụ Thư Bình bắn ra sau như diều đứt dây, thất khiếu đổ máu không ngừng. Chu Tước xạ hỏa vũ thiêu đốt y. Bạch Hổ phát xung động đánh bật y ra thêm một trượng. Một cánh tay đất bất thần trồi lên, hất tung y vào không trung. Ma Long lao tới, phất đuôi quấn lấy y, quật xuống đất. Cú ném mạnh đến nỗi nghe cả những tiếng xương vỡ răng rắc. Kì lạ thay, y chẳng còn thấy đau đớn nữa. Y ban đầu cảm giác thân thể nặng nề rồi sau nhẹ hẫng, mọi thứ trên tấm thân huyết nhục đều tách rời ý thức. Thậm chí, y còn phát giác thần trí mình như đang phiêu đãng, trong sát na, dường như ý thức giao hòa được với một nguồn sinh lực cực kì rộng lớn, bao la như đại dương. Đó là cảm giác y từng có khi mới rơi vào Hỗn độn chi thế. Chỉ được chốc lát, ý thức y đã trở về thực tại. Cơ thể y đang rã rời, xương cốt vụn vỡ, kinh mạch đứt đoạn, đau đớn vô vàn.
Những giọt mưa thực sự đầu tiên lộp độp rơi trên mặt đất. Mưa thấm vào miệng y ngòn ngọt. Y thở gấp, không còn cảm giác lồng ngực đau nhói nữa. Mọi thứ trôi qua trước mắt y thật chậm chạp. Những giọt mưa mãi mới chạm đến mặt y, thấm chút nước lên đôi môi khô nứt của y. Máu từ trong cơ thể y thoát ra không ngừng, hoà cùng dòng nước trôi trôi. Tiếng tim y đập dữ dỗi, tưởng như muốn phá lồng ngực mà ra. Hơi thở y nồng nồng, có lẽ đây chính là mùi của tử thần.
Nếu lúc này, y được gặp lại Anh Đài, kể như kiếp này y sống không còn gì vương vấn nữa.
Ánh sáng chói loà trước mắt y. Một bóng hình xuất hiện. Rất quen thuộc. Là mẹ? Hay là Anh Đài?
Y mấp máy môi, nói:
- Anh Đài...
Rồi chìm vào trong luồng ánh sáng.
***
- Sơn Bá!!!
Anh Đài hét lên, lệ quang nhoè cả đôi mắt. Tứ Cửu tay giữ nàng, tiếng kêu thảm thiết đến xé lòng của người con gái ấy chấn động tâm can hắn. Một cảm giác mất mát vô hình bỗng xuất hiện, dồn cả lên trong tâm trí. Thiếu chủ của hắn sao rồi?
- Buông ra…Huynh ấy đi rồi, huynh ấy đi rồi, ta phải đi theo huynh ấy!
Anh Đài vừa khóc vừa vùng vẫy, lệ tràn đầy trên khuôn mặt. Trong mê cung tối tăm không ánh sáng, hình ảnh của y hiện ra làm trái tim của nàng đau nhói. Y bỏ nàng lại rồi, y đã đi mất rồi.
Tứ Cửu bất chợt buông lỏng tay. Không hiểu vì lí do gì y lại tin vào lời của Chúc Anh Đài. Nếu như Dụ Thư Bình thực sự đã chết, y còn giữ nàng để làm gì.
Chúc Anh Đài chạy lại thạch môn, đập vào cơ quan để mở cửa. Nàng lao ra bên ngoài, bất chấp tất cả. Nếu y thật sự không còn, sinh mạng này của nàng không còn lý do để tiếp tục.
Mưa rơi xối xả, trút lên đôi vai của nàng nặng nề.
Và nàng nhìn thấy y...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho thí sinh ở:
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=41127