Cốc Họa Nan Đồ
Tác giả: Vụ Xuân
Chương chín: Son phấn nữ nhân
Thảo luận, góp ý cho mình
Đoạn Liên cũng không biết thế nào là đồ tốt, trước nay chưa từng mua mấy món thế này, đành chọn bừa một cửa hàng bán phấn trang điểm bên đường ghé vào.
Chủ hàng thấy hai người kéo đến thì mời chào:
- Mua nào mua nào! Phấn trang điểm làm từ bột ngọc trai đây, bà bôi thành mẹ, mẹ bôi thành con gái. Cả nhà bôi mỗi người trẻ ra hai chục tuổi!
Đoạn Liên đến nhặt mấy hộp xem xét, nói:
- Tuổi tác loạn cào cào lên như thế thì chết à?
Chủ hàng nhìn Đỗ Hân, chỉ chỉ trỏ trỏ vào đống đồ trên bàn:
- Cô nương này xinh thì đã xinh rồi, xong vẫn chưa đẹp. Cứ thử dùng phấn của ta xem, đảm bảo quyến rũ như mấy cô nương Phong Nguyệt lầu.
Đỗ Hân hỏi Đoạn Liên:
- Phong Nguyệt lầu là chốn nào?
Đoạn Liên ứ họng không dám trả lời, lão chủ hàng cũng biết mình nói hớ, vội thoa chút phấn lên một chiếc khăn đưa lên má Đỗ Hân.
Đỗ Hân vội giơ tay tóm lấy tay của lão chủ sạp, bẻ quặt lại. Lão chủ sạp vốn định chữa ngượng, bôi chút kem phấn giúp Đỗ Hân dùng thử, nào ngờ cô nương này mạnh bạo như vậy. Đoạn Liên gạt tay Đỗ Hân ra, nói với chủ sạp:
- Tại ngươi mồm miệng nhanh nhảu đấy. Rõ ràng người ta là con gái nhà lành lại ví như mấy cô nương chốn trăng hoa, người ta chưa đánh tuốt xác ngươi ra là may lắm.
Lão chủ sạp được thả ra kêu suýt xoa, rồi lại đưa tay vỗ nhẹ vào má mình:
- Đúng là đáng chết mà, tiểu nhân biết tội rồi.
Chiếc khăn trong tay y vẫn còn dính phấn bôi, tự nhiên y bôi lên mặt mình trắng bệch, trông rất buồn cười. Đỗ Hân cũng tủm tỉm. Thấy mọi người đều vui vẻ, Đoạn Liên chỉ tay vào một hộp phấn, nói:
- Cho ta lấy hộp này.
Thực ra hộp phấn bên trong Đoạn Liên vẫn chưa mở ra, xong mấy hộp kia hộp thì vẽ chim vẽ phượng, hộp thì vẽ hoa vẽ cỏ, riêng chiếc hộp này duy nhất vẽ không một khóm trúc, không hiểu sao cảm giác rất hợp với Đỗ Hân, đơn giản mà tao nhã.
Chủ sạp thấy y chọn xong thì khen:
- Đúng là công tử có mắt, hộp phấn này là thượng hạng, cửa hàng chỉ còn một hộp duy nhất. Lúc nãy ta nhỡ mồm, thôi thì ta lấy rẻ cho cô cậu, giá năm lượng.
Đỗ Hân sửng sốt:
- Một hộp phấn bé bằng lòng bàn tay mà đòi năm lượng, có phải là ăn cướp được không?
Đoạn Liên không muốn mang tiếng đồ đi tặng mà lại kỳ kèo, mặc dù năm lượng đúng là số tiền không nhỏ nhưng đã nói mua thì phải mua, lên tiếng:
- Không đắt không đắt! Năm lượng đây!
Lão chủ quán đón tiền rồi lấy một gói giấy đỏ gói lại chiếc hộp một cách đẹp đẽ, nhìn Đỗ Hân nói:
- Cô nương đúng là có phước, vị công tử này quan tâm đến cô như vậy, sau này ắt hẳn không cần lo nghĩ gì nhiều!
Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên, lắc đầu:
- Y rõ ràng còn không cao bằng ta, sao ai cũng nói y hợp với ta nhỉ?
Đoạn Liên bị nói như thế thì chỉ biết cười khì. Hai người mua bán xong hộp phấn thì chẳng còn xu nào dính túi, đành đi bộ ra cổng thành.
Đúng lúc đó từ trong quán nước nọ xuất hiện tiếng huyền cầm du dương, Đỗ Hân vội chạy lại đến áp tai vào cửa sổ, yên lặng lắng nghe.
Đoạn Liên thấy thần thái Đỗ Hân kỳ lạ như vậy rất buồn cười, đến gần nói:
- Sao không vào mà nghe cho rõ, ở ngoài này ồn ã nghe thấy gì?
Đỗ Hân không đoái hoài gì đến lời nói của y, kéo y ngồi xuống đất, ra hiệu lắng nghe. Đoạn Liên trước giờ với âm nhạc không hứng thú lắm, lúc trước có cơ hội y cũng không học mấy thứ nhạc cụ này. Thấy Đỗ Hân nhắm mắt, Đoạn Liên làm mặt xấu dọa cô nàng, xong cảm giác như cả thế giới lúc này chỉ có Đỗ Hân và tiếng nhạc, Đoạn Liên có làm gì cũng không khiến cô nàng để ý. Bàn tay Đỗ Hân khum khum lại, tựa hồ muốn nghe tiếng nhạc được rõ hơn, cả một bên má áp chặt lên đôi bàn tay.
Nhìn Đỗ Hân nhắm mắt lắng nghe, tâm tư bay bổng, trái tim của Đoạn Liên bỗng nhiên đập mạnh. Khuôn mặt Đỗ Hân lúc này không còn chút lo âu, tâm sự như thường ngày, thay vào đó vẻ yêu kiều, thanh thản bộc lộ hoàn toàn. Trong phút chốc đoàn người đi lại trước cửa quán như dừng lại, không gian tràn đầy tiếng nhạc, mái tóc Đỗ Hân thi thoảng khẽ đung đưa, mọi thứ bị một màu vàng như mật ong phủ kín.
Đỗ Hân bỗng mở mắt nhìn Đoạn Liên, Đoạn Liên giật mình, nhắm chặt hai mắt lại, Đỗ Hân thấy thế cũng không nói gì quấy rầy y, tiếp tục lắng nghe tiếng nhạc. Hai người mặt cách mặt chưa đầy một gang tay, Đoạn Liên tưởng chừng còn nghe thấy tiếng Đỗ Hân thở nhè nhẹ, mùi hương trên mái tóc cô phảng phất. Tư vị của khoảnh khắc này cho dù đến chết y cũng không thể nào quên, và Đoạn Liên biết điều này, thâm tâm y hiểu rằng sau này sẽ có lúc y mong muốn đánh đổi tất cả để được quay lại thời điểm này, không gian này, trước mặt Đỗ Hân.
Hai người ngồi yên lắng nghe đến tận lúc tiếng nhạc kết thúc, Đỗ Hân mở mắt nhìn Đoạn Liên, thấy y mơ mơ hồ hồ, cười lớn thành tiếng.
Đoạn Liên cũng giật mình tỉnh lại, thấy Đỗ Hân tươi cười trong lòng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Hai người nhìn nhau một lúc chợt nhận ra mặt trời đã lặn, bóng tà dương cũng yếu đi nhiều. Không ai
bảo ai, hai người chạy thẳng ra cổng thành, chỉ thấy mọi người đi lại thưa thớt, không thấy bóng dáng người đánh xe đâu.
Đoạn Liên hoảng hốt:
- Chắc y chờ không thấy chúng ta nên về trước rồi, làm sao bây giờ?
Đỗ Hân đáp tưng hửng:
- Đi bộ về chứ sao?
Đoạn Liên nghĩ lại con đường đi vào thành ban nãy, thở hắt:
- Phải thế thật sao? Trời cũng tối rồi, nghỉ lại một đêm ở trong thành không được à?
Đỗ Hân ngoái đầu nhìn Đoạn Liên:
- Ngươi có đi không? Chúng ta không cần đi đường lớn, chắc cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Thấy ý Đỗ Hân đã định, Đoạn Liên cũng không đành để cô đi trên đường một mình, đành phải đồng ý.
Hai người một trước một sau, Đỗ Hân đi trước Đoạn Liên theo sau, cứ thế quay lại Đại Thục cốc. Đến gần bìa rừng thì trời tối hẳn, Đoạn Liên hỏi lớn:
- Cô có thuộc đường không đấy? Hay chúng ta nghỉ chân một chút xem lại cho chắc đã!
Đỗ Hân nhìn y, gật đầu:
- Đương nhiên là ta thuộc mà, ngươi không đi nhanh bị lạc không ai tìm được đâu.
Đoạn Liên vội dẻo chân đi ngang Đỗ Hân, hai người cứ thế tiếp tục tiến vào trong cốc, mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu.
Đỗ Hân võ công cao hơn Đoạn Liên, cước lực cũng khá, mặc dù vết thương ở chân vẫn còn mới nhưng việc này cũng không khiến cô nhăn mặt ca thán dù chỉ một câu. Đoạn Liên phải bám theo Đỗ Hân, cũng cảm thấy thấm mệt.
- Ta nghỉ một chút đi, cô vừa bị thương ở chân mà, đi lại như vậy không tốt đâu – Đoạn Liên nài nỉ.
Đỗ Hân mặt mày tỉnh bơ, đáp:
- Ta chẳng thấy gì cả, không phải ngươi oải rồi đấy chứ?
Đoạn Liên vỗ ngực:
- Ta đường đường là nam tử, cô không mệt làm sao ta mệt được…
Đỗ Hân quay mặt đi cười tủm tỉm.
- … nhưng đi chậm lại một chút cũng không chết ai mà phải không?
Đỗ Hân bỗng nhiên dừng hẳn lại, Đoạn Liên giật mình:
- Ý ta là đi nhanh lên, chắc lão Trọng ở nhà lo lắm.
Đỗ Hân quay sang nhìn Đoạn Liên đang lắp bắp, chỉ tay xuống cái hồ:
- Ta đi ngang qua đây, sẽ bớt được nửa đường đó.
Đoạn Liên nhìn theo tay Đỗ Hân chỉ, nhìn thấy một cái hồ lớn to đùng, đáp:
- Đây là cái hồ lão Trọng hôm đầu tiên tắm mà, chẳng phải rất sâu sao? Hay chúng ta có thuyền?
Đỗ Hân không nói gì xắn quần lên đến đầu gối rồi bắt đầu lội nước.
Đoạn Liên ở sau nhìn theo, nói:
- Chỗ kia đen ngòm mà, thế nghĩa là nước sâu lắm đấy.
Đỗ Hân không đáp lại, tiếp tục lội tiếp.
Đoạn Liên không còn cách nào cúi xuống xắn quần lên, song nghĩ lại bản thân không biết bơi, lại xắn quần xuống. Bỗng nghe một tiếng tõm rõ to, ngẩng đầu lên không thấy Đỗ Hân đâu, chỉ thấy sóng nước lăn tăn, kinh ngạc nghĩ thầm:
- Thôi xong rồi! Chân của Đỗ Hân bị thương, hay là đến giữa hồ bị trượt chân ngã rồi?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Đoạn Liên lao ra giữa hồ, nhìn quanh quẩn không thấy ai, trong lòng càng thêm lo lắng, gọi to:
- Cô ơi! Đỗ Hân!
Mấy lần không có người trả lời, mặt nước vẫn im lặng. Nếu Đỗ Hân bị ngã đuối nước thì phải giãy đạp ghê lắm, làm gì có chuyện không một động tĩnh gì thế này? Nghĩ lại Đỗ Hân cái gì cũng giỏi hơn mình, chỉ sợ cô nương này bày trò, làm gì có chuyện cứ thế mà ngã được.
Đoạn Liên lại gọi:
- Ta không đùa đâu nhé! Cô không ra ta bỏ đi đấy!
Xung quanh bốn bề mặt nước đen kịt, lại nghe tiếng dế gáy râm ran, tự nhiên cảm thấy có gì đó nhột nhột sau gáy. Quay người nhìn lại thì Đoạn Liên hoảng loạn ngã xuống, Đỗ Hân cầm trong tay một cành cây chọc chọc vào gáy y, cười lớn:
- Ngươi có sợ không? Ta mang đầy sách thế này, ngươi thực sự nghĩ ta dám lội qua hồ này sao?
Đoạn Liên toàn thân ướt sũng, đứng dậy nói:
- Không sợ mà lo, cô đùa chẳng buồn cười tí nào cả.
Xong đứng dậy bực tức bỏ đi thẳng, Đỗ Hân gọi:
- Bên này cơ mà, ngươi ra hồ là bơi đấy!
Đoạn Liên lại lật đật quay người đi theo Đỗ Hân.
Đỗ Hân đợi Đoạn Liên một lúc, hai người tiếp tục đi về phía Đại Thục Cốc. Trên đường không thấy Đoạn Liên nói nữa, Đỗ Hân đành lên tiếng trước:
- Ngươi giận ta à?
Đoạn Liên hằn học đáp:
- Hơi hơi.
Đỗ Hân mỉm cười, Đoạn Liên lấy làm lạ, hỏi:
- Tại sao ta giận cô, cô lại cười?
Đỗ Hân nói:
- Tại trước giờ ta chưa thấy ai giận lại nói là mình giận cả.
Đoạn Liên thấy tâm tư cô gái này kỳ lạ, cũng không hỏi thêm gì. Đi được một đoan Đỗ Hân lại hỏi tiếp:
- Lúc ở nhà của bà lang, ngươi nói ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, có phải thực lòng không?
Đoạn Liên thấy cô nhắc lại việc này thì đỏ mặt:
- Lúc đó ta thuận miệng nói bừa, cô đừng cho là thật.
Lúc này đã có thể nhìn thấy làng Đại Thục ở đằng xa, trong làng sáng bừng, không biết có việc gì xảy ra. Đoạn Liên và Đỗ Hân quay lại nhìn nhau, nhớ việc Viên Hổ căn dặn, sợ rằng người của Thụy Tam Gia kéo đến làm phiền, sợ hãi chạy như bay về phía làng.
Đúng lúc này hai người nhìn thấy từ đằng xa một đám người cầm đuốc sáng tiến đến, Đoạn Liên kéo Đỗ Hân vào trong một lùm cây ẩn nấp. Đỗ Hân giằng người định chạy ra, xong Đoạn Liên kịp giữ lại, nói:
- Khoan đã, để xem đoàn người này của ai rồi chúng ta hãy tính tiếp. Nếu đúng là người của Ngụy Tam Gia, tốt hơn hết là nên tránh.
Đoàn người đến gần, hai người từ trong lùm cây ngó ra, thấy rõ người đi đầu không ai khác chính là lão Trọng, lúc bấy giờ Đỗ Hân mới chạy đến bên lão.
Lão Trọng nhìn thấy cô cháu gái của mình vui mừng khôn tả, hỏi han:
- Ta lo cho ngươi quá! Từ chiều thấy xe về mà không có ngươi, hỏi đánh xe thì hắn nói đợi không thấy ngươi và tiểu tử đâu, tưởng hai người về trước nên cũng bỏ về. Lần này ngươi hại ta lo gần chết. Ngươi bị thương ở đâu, ta xem nào?
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile