CHƯƠNG 10: LỰA CHỌN TỪ BỎ
Yến đã log out từ lâu mà tôi vẫn ngồi ngơ ngẩn nhìn màn hình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chuyện hôm nay giống như một giấc mơ vậy. Khúc mắc trong lòng tôi suốt bao nhiêu năm qua lại được giải quyết chỉ bằng mấy câu nói đơn giản và một cái lý do hết sức ngớ ngẩn như vậy? Không cam lòng. Tôi tuyệt đối là không cam lòng. Ba năm đau khổ, ba năm day dứt, ba năm oán hận, ba năm không ngừng tìm kiếm nguyên nhân… cuối cùng lại tìm ra sự thật khốn nạn như vậy, tôi làm thế nào có thể bình tĩnh được chứ?
Siết chặt hai nắm tay, để mặc những móng tay bấm vào da thịt đến chảy máu, tôi cố kìm nén để không bật khóc. Không thể nói hết nỗi căm giận của tôi đối với Thanh Đạo. Nếu nó xuất hiện trước mặt tôi lúc này, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn, mình sẽ không do dự mà đâm liền cho nó cả trăm ngàn nhát dao. Nhưng rốt cuộc, tôi có thể làm gì chứ? Ngay cả việc hét thật to một tiếng để tiết bớt hận thù trong lòng, tôi cũng không làm được. Tôi bây giờ, đã là một phế nhân.
Lặng lẽ đẩy xe tới, ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của Tiểu Bảo Bảo, tâm tình tôi cũng tốt hơn một chút. Ngẫm lại mọi chuyện, thấy giống như là một định số đã được sắp đặt từ trước vậy. Vốn nói, vợ chồng là duyên số, tôi và Yến cũng xem như là có duyên, đáng tiếc, lại là nghiệt duyên. Đã như vậy, tôi có tiếc nuối cũng có thể làm gì nữa đây?
Dù Yến vẫn còn yêu tôi thì sao? Dù cuối cùng, mọi hiểu lầm đã được hóa giải thì thế nào? Tôi có còn là tôi của ba năm trước? Yến có thể từ bỏ cuộc sống yên bình hiện tại, từ bỏ tình yêu đang ngọt ngào hiện tại để cùng tôi bắt đầu lại? Câu trả lời rất rõ ràng đều là không. Vậy thì còn cái gì để mà nuối tiếc chứ? Tôi khẽ cười tự giễu. Có lẽ tôi phải cảm ơn Thanh Đạo. Nếu không phải nó phá đám, nếu tình cảm giữa chúng tôi tới nay vẫn tốt đẹp, vậy tôi bây giờ phải làm sao đối diện với Yến? Hay là tôi phải cảm ơn cái tai nạn này? Nếu nó không xảy ra, liệu tôi có nhẹ nhàng chấp nhận một kết cục như vậy?
Suy nghĩ vẩn vơ mãi, muốn ngủ cũng không thể nào ngủ được, tôi lại lặng lẽ ngồi dậy trước máy tính. Nhìn lướt qua nick yahoo một lượt, Lưu An vẫn chưa onl. Sau một thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra, cô bé này có lịch sinh hoạt rất kỳ lạ, thường xuyên ăn không đúng bữa, ngủ chẳng đúng giờ. Phụ nữ không để ý tới nhan sắc như vậy, quả thực tôi mới gặp lần đầu, cũng không khỏi cảm thấy thú vị.
Ngồi không mãi cũng chán, tôi ngứa tay hí hoáy gõ lên status mấy chữ: “Ta muốn giết người.” – quả thật nếu bị ai đó chọc giận vào lúc này, tôi cũng dám giết người ta lắm.
“Ding!” – Tiếng Buzz yahoo vang lên làm tôi bừng tỉnh trở lại.
Oh! Là Lưu An. Tôi hí hửng gõ phím, tâm trạng bỗng dưng phấn chấn hẳn, mọi ưu sầu tức tối lúc nãy tan biến không còn dấu vết.
“Ahh.. muội muội! Còn chưa ngủ sao?”
“ Không. Muội mới ngủ dậy nè! Hì!” – Đấy, quả nhiên giờ giấc lung tung mà.
“Ách!”
“Huynh đừng ngạc nhiên, muội vốn là thế mà. Ủa! Mà huynh định giết ai?” – Có lẽ là đọc được cái status của tôi rồi.
“Còn chưa tìm được người đây” – Tôi hung hăng gõ trả lời.
“Oh… Hóa ra là lên cơn vật mà chưa có thuốc à?” – Lưu An gửi kèm theo một icon cười ngặt ngẽo.
Câu đùa của Lưu An lại khiến tim tôi nhói lên:
“Tận mắt nhìn thấy người yêu của mình thuộc về người khác mà không thể làm gì, muội có muốn giết người không?
“Haizzz…! Vậy thì phải tự giết mình thôi. Giết chết tình yêu của huynh đi.”
Lưu An thở dài, tôi cũng vậy.
“Biết thế, nhưng quả thật … không thể xuống tay”.
“Không thể xuống tay, chứng tỏ huynh thật lòng. Đừng lo! Nó sẽ phai dần theo thời gian thôi.
“Uhm…3 năm rồi đó muội. Không biết tới bao giờ mới có thể phai”.
“Phải mở lòng ra thì mới phai được, hình như huynh vẫn chỉ nhìn về nơi đó.”
Tôi chợt nhớ có ai đó đã từng nói, “thích một người là chuyện trong nháy mắt, nhưng để quên một người thì phải dùng cả đời để quên”, áp dụng vào trường hợp của tôi có lẽ là đúng như vậy.
Lưu An nói với tôi:
“Nếu đã từng thích một người, muội nhất định sẽ không quên, vì muội thật lòng. Tình cảm đó dù không tốt nhưng vẫn đẹp, quên đi thì phí lắm!”
Tôi khẽ cười. Suy nghĩ của Lưu An không phải là không đúng, bất quá, lại rất ngây thơ, rõ ràng là chưa từng trải qua chưa biết đau khổ mà.
“Nếu muội không muốn quên, vậy làm sao mà đối mặt?”
“Muội chỉ gói nó lại, để một góc, rồi mở cửa đón tềnh yêu mới thôi”.
“Ha ha! Nói thì dễ, làm khó lắm muội.” – Tôi nói thật, cũng là kéo cô nhóc khỏi giấc mơ hồng về thứ tình yêu gọi là vĩnh– “Trái tim con người nhỏ bé lắm, sẽ không thể toàn tâm yêu ai đó nếu như trong tim có hai luồng tình cảm.”
“Vậy huynh tốt nhất xóa bỏ tất cả đi. Dù sao người ta cũng không chung thủy với huynh, cũng tự mình rẽ sang đường khác. Thật không đáng!”
Lưu An gửi cho tôi một icon bộ dáng nổi giận bừng bừng. Tôi không khỏi bật cười. Nhóc con mà! Giá như mọi chuyện đều có thể đơn giản như vậy.
“Cũng không phải lỗi tại người ta.”
“ Ủa vậy là sao?”
“Huynh kể cho muội nghe một câu chuyện.”
….
Tôi kể với Lưu An câu chuyện của mình, cũng không hi vọng cô nhóc hiểu được, chỉ là muốn được chia sẻ cho nhẹ bớt nỗi ưu sầu cứ nặng trĩu trong lòng.
“Đại ca! Thật khổ cho huynh. Phải chịu nhiều tổn thương như vậy.”
“Cũng không có gì. Chỉ là đi lại khó khăn một chút mà thôi. Huynh chỉ mong sao có thể nhẹ nhàng quên được người đó.”
“Huynh à! Người ta không thể quên một tình cảm khi trong lòng còn có điều khúc mắc. Cả huynh và chị ấy vì vậy nên ba năm qua cứ lấn cấn mãi. Sau vụ giải tỏa ngày hôm nay, có hai khả năng xảy ra. Một là, nếu tình yêu với anh kia lớn, thì chị ấy sẽ nhẹ nhàng thanh thản mà quên huynh, tiếp tục cuộc sống. Ở trường hợp này thì huynh hoàn toàn hết hi vọng. Nhưng mà với điều kiện là chị ấy hoàn toàn không còn yêu huynh nữa, nếu còn, dù chỉ một ít, thì sẽ chuyển sang khả năng thứ hai.”
Tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước những kiến giải của Lưu An, không phải vì nó hoàn toàn đúng, mà vì nó chín chắn, không giống những biếu hiện nông nổi lúc trước. Tôi bị cảm giác tò mò kích thích, cuốn theo mạch nói của Lưu An, quên cả ngắt lời, cứ để cô bé tiếp tục nói một mạch.
“Chị ấy và anh kia, có thể là vì cảm động mà yêu, có thể vì để lấp chỗ trống mà yêu, nếu vậy thì cuộc sống tốt đẹp mà chị ấy nghĩ là chị ấy đang có cũng sẽ sớm tự sụp đổ thôi. Vấn đề là huynh nên biết đúng thời điểm để mà ra tay vớt lại.”
Ngẫm nghĩ một chút, tất cả những gì Lưu An nói đều có lý. Nhưng mà, là có lý với một người bình thường thôi, chứ tôi thế này…
“Huynh không phải là muốn vớt lại, chỉ là không muốn phải bận lòng nữa thôi.”
“Vì yêu nên không muốn người ta khổ đây mà…”
Tôi cười cười:
“Không vĩ đại thế đâu. Chỉ là huynh biết trước kết quả sẽ như vậy. Cô ấy là người rất thực tế. Có thể yêu huynh, nhưng chắc chắn sẽ chọn người phù hợp.”
Thật lâu không thấy Lưu An nói gì, tưởng cô nhóc ngủ quên mất rồi, tôi để lại lời nhắn chúc ngủ ngon rồi chuẩn bị log out. Ai dè vừa gửi đi đã lập tức nhận được câu trả lời:
“ Muội vừa ngủ dậy mà ngủ sao được nữa. Đang suy nghĩ xem giải quyết vấn đề của huynh thế nào cho tốt đây.”
“Thôi thôi, nghĩ làm gì cho mau già. Huynh nghĩ muốn chết mà cũng có ra được đâu”.
“Ha ha…! Chết cũng là một dạng siêu thoát… khỏi bể tình.”
“Nói mới nhớ nha, muội có từng vào “bể tình” hồi nào chưa mà đã muốn siêu thoát?”
Lưu An làm ra bộ mặt e thẹn:
“ Hôm trước muội vừa đi bói duyên, thầy nói sau 21 tuần nữa muội sẽ gặp được ý trung nhân”.
Tôi phì cười:
“ Gặp chưa… gặp chưa?”
“Chẹp! Đã nói sau 21 tuần = 5 tháng nữa mới gặp hoặc mới “nhận ra” ý trung nhân mà”.
Tôi vẫn không có ý định buông tha:
“Tính từ bao giờ?”
“Giả sử mà bây giờ gặp rồi thì cũng phải thai nghén đến 5 tháng sau mới có tềnh yêu ra đời”.
Ha ha! Có tiện nghi rồi! Lâu lắm mới lại có dịp chiếm tiện nghi của người khác, khiến lòng tôi không khỏi như có trăm hoa đua nở. Tôi giả bộ nai tơ thẽ thọt:
“ Muội nè, huynh nói muội nghe nè!”
Quả nhiên, Lưu An rất dễ lừa, hồn nhiên nhảy thẳng vào cái hố tôi vừa đào xong:
“Dạ!”
“Người đó rất có khả năng sẽ là huynh đấy! Không được 100% thì cũng phải 80.”
Lưu An cũng đáp lại một câu rất là “ăn ý”:
“Vâng! Đến giờ muội cũng chỉ còn biết tin vào … định mệnh” – kèm theo là một icon mím chi rất là dễ thương, đến nỗi tim tôi cũng muốn mềm ra, tiếp tục tung đòn tâm lý chiến:
“ Đầu tiên là cái duyên không bình thường về màu xanh lá cây nghiêng này…”
Lưu An cũng gật đầu xác nhận:
“ Ờ ha…”
Tôi được thể lấn tới:
“Theo như muội nói, đó là màu xanh hi vọng, có khi là hi vọng thai nghén 5 tháng sau sẽ ra kết quả mỹ mãn a...”
Lưu An quả nhiên rất là hiểu tôi, tiếp tục ăn ý phối hợp:
“ Sác xuất cao lắm huynh ạ! Hay là huynh đá chị kia, quay sang thầu vụ này đi. Vụ này còn có thời hạn đàng hoàng.”
“ Ha ha…! Đề nghị quả có chút hấp dẫn. Bất quá… huynh cũng nên có chút thời gian suy nghĩ chứ nhỉ?”
“Xí! Huynh nãy giờ chiếm hết tiện nghi của con nhà người ta, giờ còn làm ra bộ dáng thanh cao… Xùy!!!”
“Ha ha…”
Tôi bị nói trúng tim đen, không biết nói gì hơn, đành cười cười lấp liếm cho qua. Hóa ra Lưu An cũng không phải dễ dụ như tôi tưởng, cô bé chỉ là muốn thuận nước đẩy thuyền, làm tôi vui một chút mà thôi. Phần tâm ý này thực sự làm tôi cảm động.
Hi hi ha ha với Lưu An một hồi, trong lòng tôi đã vui vẻ trở lại. Đúng vậy! Nghĩ không được thì không cần nghĩ nữa. Thuận theo tự nhiên mới là thiên đạo. Qua đêm nay, trời sẽ lại sang thôi mà...
Tôi cứ miên man như vậy mà chìm dần vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay…
Ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy thì đã là 9 giờ sáng. Nhìn quanh nhà, mẹ tôi và Tiểu Bảo Bảo đều không thấy, chắc là đã ra ngoài hiệu sách rồi. Tôi cầm lên một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên mặt bàn ăn, nhận ra nét chữ quen thuộc của mẹ: “ Tối qua làm gì mà sáng gọi mãi không dậy thế cậu ấm? Mẹ và con zai anh ra cửa hàng trước đây. Cơm hôm nay mẹ chiên ngon lắm đấy, con gắng ăn cho hết rồi ra đây cho vui nhé! Cả nhà mình bên nhau! He he… Má mình xinh đẹp!”
Tôi phì cười! Mẹ tôi đấy! Lúc nào cũng trẻ trung yêu đời như vậy. Vuốt tờ giấy thật phẳng phiu, cho vào túi áo, trái tim tôi không tự chủ được mà nóng lên, nơi khóe mắt cũng cảm giác cay cay. Đây là người thân của tôi, là gia đình của tôi đấy! Dù bầu trời có sụp xuống, dù Trái Đất có ngừng quay, dù hạnh phúc hay khổ đau, dù tai ương hay may mắn… vẫn là hai người họ luôn luôn ở bên cạnh tôi, sát cánh cùng tôi đi tiếp. Tôi chợt nhận ra rằng, theo đuổi và đau khổ vì một thứ tình yêu xa vời như vậy chỉ là mộng tưởng hão huyền. Yêu thương và trân trọng những người bên cạnh mình mới là chân thật.
Thở mạnh ra một hơi, giải tỏa được những khúc mắc trong lòng, tôi cảm thấy thanh thản, thơ thới kỳ lạ. Cuối cùng, tôi cũng đã tìm thấy lựa chọn của mình – lựa chọn từ bỏ.
Hào hứng vét sạch chỗ cơm mẹ để lại, tôi nhanh chóng thu dọn bát đĩa rồi ra tiệm – cách nhà cũng không xa. Mẹ tôi đang tiếp khách, Tiểu Bảo Bảo ngồi đó toét miệng cười. Trong lòng tôi bây giờ, ngoài ngọt ngào ra cũng chỉ có ngọt ngào mà thôi.
Tôi rút điện thoại, soạn tin nhắn gửi cho Lưu An: “ Muội muội … Huynh sẽ từ bỏ!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile