Chương 10: Ngôi Nhà Đầu Tiên
Cảm giác thấy chữ hơi nhỏ, không biết có ai thấy vậy không?
Roger biết là họ đang ăn tối bằng khoai mì, lại nhường cho hắn chén súp, nhưng hắn lúc này thật không thể từ chối. Đã nhiều ngày hắn gần như không ăn cái gì, nếu không có ma lực chống đỡ một phần cho thể lực, hắn đã sớm chết rồi.
- Cũng may vừa lúc tôi mua về, cậu ăn thêm khoai mì cho đỡ đói.
Nói rồi cô gái đưa một củ khoai mì vào tay hắn. Còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã vội nói:
- Tôi tên là Woodrow Rachel, 45 tuổi. Đây là con gái tôi, Lucia. Nó năm nay mới 19 tuổi thôi. Cậu tên gì thế? Sao cậu lại nằm trong rừng? Hình như cậu không phải người ở đây.
"Ông chú này rất tốt, chỉ có điều nói hơi nhiều một chút".
- Tôi tên Roger, từ tỉnh Sheets mới đến. Sao chú biết tôi nằm trong rừng thế?
- Tôi vào rừng lấy thêm ít củi, mãi đuổi theo một con thỏ cuối cùng thì gặp cậu.
- Cám ơn.
- Khách sáo cái gì, thôi cậu nên sớm nghỉ ngơi đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp. Tôi còn phải dậy sớm đốn củi nữa.
Nói rồi hai bố con họ ăn một chút rồi ngủ. Vì Roger đã chiếm giường nên ông bố trải thảm ngủ. Hắn cảm nhận ma lực một chút, đã đạt đến Cao cấp Học đồ, Roger nhắm mắt tu luyện rồi ngủ quên, điều mà hắn thường làm mỗi khi tu luyện.
Buổi sáng, Roger cố ý dậy sớm, hắn kẹp tờ 100 đồng đến giờ vẫn chưa dùng lên bàn rồi định mở cửa đi. Nhưng đến cửa thì hắn mới biết đã bị khóa. Hắn lại không muốn đốt khóa đi ra nên đành tìm xem chia khóa ở đâu.
"Xoảng". Trong lúc vô ý đánh rơi chiếc nồi sắt xuống đất, khiến Lucia thức dậy, nhìn hắn chào hỏi.
- Cậu Roger, cậu đã thức dậy rồi à.
- À, ừ. Tôi định rửa mặt, không ngờ vụn về quá.
- Cậu chưa khỏe hắn, không nên xuống giường sớm làm gì.
Đang định trả lời thì Woodrow đã dụi mắt tỉnh dậy:
- Mấy đứa dậy sớm thế, sao không… Sao lại có tiền ở đây? Cậu Roger, cậu định bỏ đi đấy à.
Roger có chút xấu hổ cười trừ. Hắn đúng là định bỏ đi thật, chỉ không ngờ mọi việc lại vụng về thế này.
- Tiền chăm sóc cậu, chúng tôi sẽ lấy. Nhưng không nhiều thế này, cậu vẫn nên cầm lại đi. Cậu mới tỉnh lại, ít nhất hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Woodrow cầm tờ tiền đi về phía hắn. Lucia cũng không nói gì, rõ ràng ủng hộ ý định của bố mình.
Roger chú ý quan sát, lúc Woodrow cầm tiền rõ ràng có sự kinh ngạc, vui mừng trong mắt. Nhưng rất nhanh nó đã biến mất, không phải bị che dấu, mà là thực sự biến mất. Những người nông dân này không giảo hoạt như người ở thành phố, họ không biết cách che đậy cảm xúc.
- Chú đã cứu tôi, chút tiền này cũng không đủ lòng thành, ân tình sau này tôi sẽ trả lại. Chỉ là nói thật, tôi đắc tội với vài người ở tỉnh Sheets. Tôi có thể sẽ kéo hai người vào rắc rối.
Woodrow không cần suy nghĩ đã nói ngay:
- Dù nơi đây rất gần tỉnh Sheets, nhưng đây là Dewey. Chắc họ không dám tùy ý đến đây đâu, cậu cứ yên tâm.
Roger vẫn thấy nên đi là tốt hơn, nhưng hắn không muốn cự tuyệt họ, chỉ đành nói:
- Vậy tôi ở đây thêm một lúc, phiền chú Rachel và Lucia giúp đỡ.
Roger tán gẫu với ba người một lúc, Woodrow lại phải đi vào rừng đốn củi. Mùa đông, họ chỉ có thể bán củi cho thành thị gần nhất lấy tiền, mỗi ngày chỉ được khoảng một đồng tiền, đủ để họ sinh hoạt qua mùa đông.
Phải mất một lúc đảm bảo mình đã khỏe hẳn, Lucia mới chịu dẫn hắn đi xung quanh đây. Hắn đã mất gần một tuần trong khu rừng, nhưng cũng không đi được quá xa, nếu không nhờ con thỏ nào đó, có lẽ không có ai phát hiện ra hắn.
Đây là một ngôi làng nhỏ không có tên, thuộc địa phận thành nhỏ Dixon, tỉnh Dewey. Ngôi thành quá hẻo lánh nên ở đây cũng không có gia tộc nào trong tỉnh vươn vòi bạch tuộc đến, chỉ do gã thành chủ được cha truyền con nối cai quản.
Cả ngôi làng chỉ chừng 200 người, hắn cùng Lucia đi bộ dọc theo con sông đã đóng băng giữa làng.
- A, Lucia cũng đến lúc lớn rồi, dẫn bạn trai từ thành Dixon đến à.
- Cậu thanh niên đó là ai thế, làm nghề nghiệp gì?
- Chị Lucia, ra chơi với tụi em với, chú nào kia?
Mấy người dân làng liên tiếp chào hỏi, Lucia đôi lúc có chút xấu hổ, gặp ai cũng dùng chung một câu giới thiệu về hắn với mọi người.
"Cậu ấy tên Roger, bố cháu cứu được cậu ấy trong rừng".
Ngôi làng cũng không quá lớn, chẳng mấy chốc họ đã đi được một vòng. Nhìn cảnh tuyết trắng, hắn bất giác cảm khái.
"Đã đến đây 4 tháng rồi, thật không dễ dàng gì. Bản thân ta quá yếu, có lẽ nên dừng lại đây một thời gian, chờ trở thành Pháp sư chính thức rồi tính tiếp. Gia tộc Winn đã cường đại hơn xa ta, nếu một ngày đến báo thù, ta cũng nên cân nhắc đến những quan hệ phức tạp trong giới quý tộc".
Buổi chiều, Woodrow ôm theo một bó củi to trở lại. Nhìn bó củi không đáng bao nhiêu tiền, hắn phải cố lắm mới nhét được vào tay hai bố con họ 50 đồng, xem như là tiền cơm nước.
- Tôi định ở lại đây một thời gian, chú Rachel giúp tôi dựng một ngôi nhà nhỏ được không.
- Cũng có chút duyên phận, sau này lại là hàng xóm, cậu cứ gọi tôi là Woodrow là được. Tiền của câu đưa không đủ xây một ngôi nhà, nhưng nếu tự đốn cây làm thành ván thì cũng tạm đủ. Mai tôi sẽ nhờ mấy người trong làng giúp cậu.
- Không cần đâu chú Woodrow, cháu còn có chút tiền, chú cứ vào thành mua giúp cháu những thứ cần thiết.
Nói rồi hắn đưa cho Woodrow tờ tiền lúc trước, Woodrow cũng không từ chối, nói:
- Vậy được rồi, ngày mai chú vào thành mua giúp cháu ít đồ dùng, nếu thiếu lại gặp cháu.
Tối, Woodrow lại muốn nhường giường, Roger phải từ chối đến mức nói nếu không để hắn ngủ trên thảm thì hắn sẽ ra ngoài. Nếu là trước đây hắn thật không thể hiểu cùng là một thế giới, sao những nông dân này và những người giàu có kia khác biệt như vậy.
Chính Roger cũng đã khác trước đây, hắn cũng lờ mờ nhận ra điều này. Hắn biết bản thân đang thích nghi với nơi này, điều này không phải bản tính hắn thay đổi, mà là môi trường ép buộc phải thay đổi.
Không như thói quen trước khi ngủ, Roger không cần thông báo trong itáo cũng sẽ không tiếp tục tu luyện ngay. Hắn đã biết việc tu luyện không nên gấp gáp. Điều hắn muốn làm là trong thời gian trở thành pháp sư, phải học hết các phép sơ cấp trong itáo.
Bây giờ trong giới Pháp sư hắn chắc hẳn là người nghèo nhất. Linh thạch trộm được còn khoảng 1tấn 300kg, có lẽ vì khác người nên hắn có hiệu suất hấp thu năng lượng linh thạch hơn bình thường. Tiền chỉ còn hơn 100 đồng. Ở thế giới này linh thạch cũng như xăng dầu, nên không thay thế cho tiền tệ.
Roger buộc lòng phải nghĩ cách kiếm thêm tiền, việc tu luyện cần rất nhiều tài nguyên. Hắn dự định trước bán đi một ít linh thạch làm vốn, rồi học trước Hệ Ma Chú, tạo ra vài thứ bán đi. Hệ này trong itáo hiện tại có các phép sơ cấp "Trang trí, đánh bóng", "Sắc bén", "Kiên cố", "Kháng hỏa", "Kháng băng". Nếu tính luôn cả "Trọng lực" hắn học từ trước, thu thập đủ nguyên liệu cũng có thể tạo ra một ít trang bị ma pháp.
Ngày hôm sau, Woodrow và mấy người trong làng đã mua vật liệu xây nhà và một ít đồ dùng sinh hoạt cho Roger. Những người dân làng biết hắn có ý định cư liền nhiệt tình giúp hắn xây dựng. Roger chọn một chỗ yên tĩnh ở cuối làng dựng một căn nhà gỗ nhỏ.
Xây nhà cũng cần mấy ngày, thời gian này hắn chỉ có thể ở nhờ nhà của Woodrow. Suốt khoảng thời gian đó hắn cũng không thấy mẹ của Lucia đâu, nhưng việc nhà người khác hắn cũng không tiện hỏi.
…
Sau vài ngày, ngôi nhà đã được xây xong. Nhìn căn nhà nhỏ mới được dựng, Roger có chút hài lòng với bản thân. Đây là căn nhà đầu tiên của hắn ở thế giới này.
Mở một buổi tiệc nhỏ để cám ơn dân làng đã giúp hắn xây nhà, tiện thể cũng để làm quen người trong làng. Roger cảm nhận không khí vui vẻ trong nhà, cảm thấy nơi này cũng rất được. Những người này không tranh quyền đoạt lợi, cũng không có lòng dạ độc ác, Roger từng nghĩ mình nên an lành ở đây đến cuối đời.
Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân yếu ớt, phải quỳ dưới chân người khác, Roger lại không cam lòng. Hắn đã sớm nghĩ ra mình tu luyện không bị thiên phú ở đây giới hạn. Cái hắn muốn không phải là yên bình, đó chỉ là khoảng lặng trong những tham vọng của hắn. Đến lúc này, Roger đã biết cái hắn muốn chính là quyền lực, sức mạnh, địa vị. Hắn không cam tâm sống cả đời bình thường ở đây, đó không phải lý tưởng của hắn.
Trong cái sân nhỏ trước nhà, mọi người đang cười nói vui vẻ uống, đám con nít đùa nghịch chạy lung tung, Roger để ý thấy có một người đàn ông khoảng 50, chỉ ngồi một mình. Người này là người duy nhất có ma lực trong làng, thực lực Nhất tinh Pháp sĩ.
- Lucia, đó là ai vậy?
- Đó là bác "Thợ rèn" của làng. Không ai biết bác ấy tên gì, bình thường ít nói nhưng rất tốt bụng. Bố em nói trước khi em sinh ra một năm thì bác ấy mới chuyển về đây sống.
Cầm hai cốc bia, Roger tiến lại gần người đàn ông:
- Bác Thợ rèn, sao bác không cùng uống một chút?
Đó là một người đàn ông vóc người to cao, gương mặt thâm trầm, đôi mắt có vẻ lão luyện. Ông ta khác hẳn những người dân sinh sống trong làng này. Ông ta nhìn Roger, trầm giọng:
- Nghe Woodrow kể lại, tôi biết cậu có câu chuyện của mình. Mỗi người đều có chuyện cũ, nhưng người thanh niên. Tôi phải cảnh báo cậu, nếu cậu gây hại đến ngôi làng này, tôi sẽ không khách khí.
Nhìn người đàn ông một chút, Roger mở miệng:
- Bác có thể yên tâm. Tôi không muốn làm gì ngôi làng này, sau một thời gian tôi sẽ rời khỏi đây. Chỉ là trước đó, tôi có thể thuê bác rèn ít đồ được không? Có lẽ sẽ hơi phức tạp.
- Nếu vậy thì không có vấn đề gì. Tôi cũng có thể rèn một vài vũ khí.
Hệ ma chú có thể tạo ra các trang bị ma pháp, nhưng cũng giống như việc tạo ra sách ma pháp để dạy phép thuật, ma pháp sư cần hi sinh vĩnh viễn một phần ma lực để tạo ra trận pháp hoặc để lại cảm ngộ. Sỡ dĩ trang bị ma pháp và sách dạy ma pháp quý hiếm là vì ma lực mất đi sẽ không tự phục hồi như dùng phép mà phải tu luyện lại phần bị mất, việc này làm hạ thấp cảnh giới của pháp sư.
Trận pháp trên trang bị hay mô tả phép thuật càng phức tạp thì càng phải hi sinh nhiều ma lực. Chuyện một pháp sư sắp chết già vẫn không thể thăng cấp, vì con cháu liều mạng tạo ra trang bị hay sách ma pháp tốt khiến bản thân rớt xuống vài cảnh giới hay xuống hẳn Học đồ là chuyện bình thường trong các gia tộc lâu đời. Cũng vì vậy mà những gia tộc nhận được truyền thừa thường mạnh mẽ hơn các thế lực mới nổi.
Nhưng lò ma chú hoặc bút, mực, sách ma pháp trống có thể làm giảm bớt lượng ma lực phải hi sinh. Chúng còn có thể gia tăng tỉ lệ thành công khi ma chú trận pháp vào trang bị hay viết ra cảm ngộ phép thuật. Nếu bình thường ma chú hay viết cảm ngộ thất bại, ma lực đã hi sinh vẫn không thể lấy lại được.
Rất ít người có đủ vật liệu và ma lực để chế tạo những vật này, vì thế những vật này dù là kém nhất cũng không phải cứ có tiền là mua được.
Chỉ có các ma pháp sư tự do cường đại là sỡ hữu lò riêng, đa số pháp sư muốn chế tạo trang bị phải gia nhập thế lực nào đó, mượn hay thuê lại lò của họ. Lúc đó chỉ việc để nguyên liệu và linh thạch vào lò ma chú, rồi điều khiển lò tạo ra trang bị ma pháp như nhẫn, dây chuyền, kiếm... tỉ lệ thất bại và ma lực mất đi sẽ giảm đáng kể.
Còn như Roger trước đây, dùng tinh thần trực tiếp khắc trận pháp vào trang bị chỉ có thể áp dụng với những thứ bình thường.
"Kỳ lạ, sao lúc đấy ta không cảm thấy ma lực bị mất bớt nhỉ"
Đây là việc mà Roger vẫn thắc mắc từ khi chú ý đến Hệ ma chú. Hắn đã có một vài suy đoán, chỉ là không có nguyện liệu để tạo ra trang bị làm thí nghiệm nên không chắc chắn.
"Quên đi, sau này ta sẽ biết, bây giờ có nghĩ cũng vô ích. Ma lực của ta đã có thể tạo ra trận pháp tốt hơn cho cái áo. Nếu ban đầu chú ý thì có lẽ cái áo còn khắc thêm được một trận pháp nữa, đáng tiếc…"
Thầm cảm thán bản thân nóng vôi, Roger lại nâng cốc bia uống một ngụm.
- Mà bác thợ rèn, tôi biết bác chỉ muốn tốt cho dân làng, nhưng bác không nên thử dùng thực lực Nhất tinh Pháp sĩ uy hiếp tôi. Tôi rất ghét bị uy hiếp.
Roger đứng lên, để lại người đàn ông ngồi một mình đang ngẩn người. Từ khi đến đây, ông ta chưa hề để lộ việc này, sao người thanh niên kia có thể biết được?
Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile