TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 31

Chủ đề: [Tu Tiên] Con đường thành thần

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần

    Thế giới song song

    Tác giả: Nephthyps
    Chương 11




    Bước vào trước, cánh cửa phía sau nặng nề đóng sập lại, cô gái kia cúi đầu dẫn đường cho nàng, còn sợ nàng phật ý
    Thiên Nhi bận lòng buộc miệng hỏi
    - nha đầu kia đâu rồi?
    - bẩm, cô ấy được an bài tốt rồi ạ!
    Thiên nhi không hỏi nữa, nắm chặt bảo kiếm trong tay. Nơi này dù họ có cung kính biết đâu giây sau lại ném mình vào u minh giới? nàng còn chưa muốn dạo nơi đó thăm gia gia đâu.

    Đi hết vòng hoa viên xinh đẹp nhiều hoa lạ kia, mỗi người một nỗi lòng, cô gái nọ cúi đầu bảo đã đến nơi, cát chủ ở đỉnh tháp, rồi nàng biến mất. Thiên Nhi thở dài
    Ngọn tháp kia cũng phải mấy chục tầng, mặc dù nàng có thể ngự kiếm lên, nhưng mà, làm sao vào trong? chỉ đành cuốc bộ...
    ai bảo nàng không có thuật thuấn di như bọn họ?
    khi vừa định mở cửa bước vào sau lưng nàng đã có bóng người đứng cạnh
    - Cô Cô không định trèo lên đó chứ?
    -ngươi? là?....
    - mới mấy ngày nàng quên mất ta rồi...
    -ngươi????

    Người đó bật cười lột lớp mặt nạ ra vất qua một bên còn niệm thanh tẩy chú, Thiên Nhi hóa đá.
    - Mộc tỉ tỉ? là tỉ sao? sao tỉ biết muội ở nơi này?
    - haiz..là hắn bay đến tìm ta.
    Thiên Nhi nhìn con rắn bằng ngọc trên tay Cung Liên Mộc, con rắn như nháy mắt với nàng, thoáng chốc hóa thành cây trâm cài tóc như xưa, Mộc cài lên tóc Thiên Nhi rồi phất tay, hai người đã an vị trong phòng cát chủ dị hủ cát.

    Người bên trong phòng ngạc nhiên nhìn bọn họ, rồi tháo mặt nạ cũng với lớp áo dọa người quỳ gối trước Cung Liên Mộc.
    - Bệ hạ ngự giá, thân là thần tử không nghênh đón thánh giá, mong người bỏ qua!
    - Tiểu Thiên, mau đến đây nhìn.
    Thiên Nhi ngại ngùng nhìn người còn quỳ bên dưới đất kia, nàng tiến đến nhìn một xác người vừa chết nằm đó, chưa biết ra sao thì cát chủ đứng lên đọc một chuỗi chú thi pháp
    cái xác đó lóe lên tia sáng xanh bay vào một trong những chiếc lọ thủy tinh lơ lửng bên trên.

    Cát chủ từ khi nhìn thấy thánh tôn dẫn đường cho vị cô nương này thì biết hắn không thể giấu diếm gì rồi.
    hắn ngồi thiền trong hai canh giờ, lại phun ra ngụm máu lớn. lao đi chỉnh tề mới đến cạnh Thiên Nhi cung kính

    -cô cô, người hẳn chưa rõ nơi này, đây là nhân giới, hiện tại người đang ở thế giới song song với nơi người đến, là có người ra giá dùng yêu thuật đẩy người đến đây!
    - Xem ra cái giá phải trả rất đắt, người này và ta hẳn có thù hằn to lớn lắm!
    - Cô Cô anh minh, những chuyện khác thứ tội ta cungc không rõ...
    - Ngươi có cách nào cho ta về lại nơi ấy?
    - Hiên tại thì...chưa...

    Hắn vừa nói xong, ánh mắt sắc bén của Cung Liên Mộc lóe lên khiến hắn thêm chật vật suýt nữa thì phun thêm ngụm máu.hắn đành cung tiễn hai vị "khách quí" rồi đóng cửa tu luyện.

    Thiên Nhi theo chân Cung Liên Mộc ra ngoài thành Dao Ca, nhìn xung quanh sáng sủa mới thở ra, vốc ngụm nước suối chảy xuống nàng lại thở dài.
    - Đừng lo, "hắn" nhất định đến
    - ý tỉ là....
    - tên chiến thần băng lãnh ấy. lúc đi, ta có gửi thần thức cho hắn! hi vọng hắn đừng bỏ qua cuộc vui này!
    - tỉ tỉ...
    -haha...
    Hai người tiên phong đạo cốt lại quyết định dạo chơi ở thế giới này cho thỏa. nàng mới nhớ lại vị tỉ tỉ này hiện vẫn còn là thánh tôn của ma tộc làm sao rãnh rỗi chạy đến?
    - tỉ tỉ, người phải trả giá mới đến được đây, tỉ..
    - nha đầu đừng lo lắng, thực ra lỗ hỗng này lại trùng hợp nằm ngay chân ta mà thôi. không khó để đến đây.
    - Lần trước vì muội tỉ đã hao hết 1000 năm tu vi, muội không muốn tỉ lại phải trả đại giới!

    Cung Liên Mộc ngọt ngào vỗ đầu nha đầu kia, hắn nói thật, không có giá phải trả, chỉ là, lần này đi, chức vị thánh tôn bị người ta cướp mất rồi, hắn còn đẩy Cung liên Mộc vào hố này, may mắn là rơi trúng nơi nha đầu đang bị giam
    thánh tôn thì có gì mà tranh giành? hắn sẵn sàng rời bỏ để được tự do ấy chứ!
    ************************************************** **************

    Thiên Nhi cùng Cung Liên Mộc bày ra một kết giới ở rừng trúc trên núi, Thiên Nhi dùng trúc dựng thành ngôi nhà tạm, lại lấy từ trong càn khôn ra chăn và nệm lông hồ li cho Cung Liên Mộc, nàng lại thích ngồi lên tấm nệm bông tu luyện.
    Cung liên mộc nhắm mắt, nhìn cứ ngỡ đang lười nhác nhưng thật ra là dùng thần thức qua sát thế giới này.
    tình cờ nhìn thấy ma giới.
    ma giới ở nơi này hỗn loạn nhưng còn có ma quân cai quản khá tốt, chưa đến độ vô pháp vô thiên. Cung Liên Mộc cùng với ma quân còn chào hỏi, này nọ nhưng Thiên Nhi lại không hề hay biết.

    Mọi thứ cứ như thiên định, lại như có người trải đường cho nàng. Thiên Nhi về sau nhìn lại quãng thời gian này, chỉ thấy vui vẻ và quên mất những oán hận trước đó.
    ************************************************** ***
    Hôm sau trời vừa sáng, tiếng bước chân rào rạt đến làm Thiên Nhi từ thần thức rời ra bước chân ra ngoài giải khai kết giới.
    người đến là cô gái hôm trước, nhận ra Thiên Nhi là người nói giúp mình cô gái tươi cười đi đến cảm ơn, còn hàn huyên một buổi
    hóa ra cô ấy là Hoa Thiên cốt, muốn lên đỉnh Mao Sơn, nhưng vì bị kết giới ngăn cản nên tìm dị hủ quân nhờ vả.
    Thiên Nhi thấy nàng ta độc cô lai vãn lại yếu ớt, sinh mệnh bị tử khí quấn lấy thì có lòng thương xót, nàng bảo Cốt đợi bên ngoài còn mình vào đánh thức tỉ tỉ.

    -ta không đi theo nha đầu đen đúa kia!
    - Tỉ tỉ, coi như đi vui đùa.muội cũng muốn khám phá nơi này.
    - Muội tạm thời đi trước, mấy ngày nữa ta đến!
    -vâng!

    Cung Liên Mộc nhìn theo Thiên Nhi rời đi mới phất tay biến mất, căn nhà được thu vào trong khư đỉnh của ai đó.
    hoa Thiên Cốt một đường leo lênMao Sơn, đến giữa núi nghe tiếng kêu cứu, nàng cũng ra tay cứu nam tử nọ, nhận một sợi dây từ người đó, Thiên Nhi chán chường nhìn thì viên ngọc đó bỗng lóe sáng phản ứng với viên ngọc trên tóc nàng
    thiếu niên kia nhìn đến dị trạng thì mới chú ý mỹ nhân đứng ở đắng xa kia
    lúc này sư phụ hắn mới đằng vân đến rống to rung chuyển đất trời, lại nhìn dị trạng đó nhìn qua Thiên Nhi.

    - Ngươi là người nào? báo danh!
    - ta không thuộc về nơi này, việc gì phải báo danh với ông?
    - nha đầu! còn nhỏ nên ngoan ngoãn để kkhông ăn khổ.
    -ăn khổ?
    Thiên Nhi chán ghét nhất là biểu tình khinh thường này, nàng xuất kiếm đánh với sư phụ nọ tan nát, tốc độ nhanh làm hai người kia choáng váng không quan sát được gì.
    đến khi vị sư phụ bị đnahs bay ra ngoài mới cười hà hà.

    thiếu niên chạy đến đỡ còn nhìn Thiên Nhi với vẻ "làm rất hay"?
    Hoa Thiên Cốt cũng chạy đến níu tay Thiên Nhi xem xét thương thế, nào ngờ một góc áo cũng không nhiễm bụi, mới khen nàng trong lòng, thì ra nàng ta lợi hại như vậy.















    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm
    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần


    Núi Mao Sơn

    Tác Giả : Nephthyps

    Chương 12







    Thiên Nhi không biểu tình nhìn Lạc Hà Đông ánh mắt vẫn chưa nguôi sát khí. Lạc Hà Đông đứng vững mới lôi hồ lô ra làm phép
    - Tiểu tử còn không mau trở về!
    - ngươi này là thua rồi bỏ chạy à? xấu hổ thật!
    - Tiểu tử thối, dù gì ta cũng là sư phụ ngươi, kêu một tiếng sư phụ không được à?
    - Hừ, xem ra ta báy nhầm sư phụ rồi! đi về!

    Hai người họ bay đi, Hoa Thiên cốt nhìn theo ngơ ngác, vị kia hung tàn thế mà lại là sư phụ của ca ca tuấn lãng dịu dàng? có gì đó sai sai..
    Thiên Nhi lại tiếp tục ngự kiếm mang Hoa Thiên Cốt đi lên núi, giữa chừng Thiên Cốt lại chỉ vào dồng suối mát lạnh bên dưới.
    - Tỉ tỉ, muội hơi đói, hay là ta dừng lại bắt cá?
    Thiên Nhi chao mày, ừm, nha đầu kia là người thường, dĩ nhiên nữa ngày là đói bụng, hẳn nàng ta vẫn chưa ăn gì từ hôm qua?
    dừng chân lại, Thiên Nhi rút cây trâm khỏi tóc, Thiên Cốt nhìn nàng, định lấy châm tóc để bắt cá sao?
    - Phong Ảnh, mau ra đây!
    Một bóng xanh xuất hiện trong làn sương màu tím, Thiên Cốt suýt ngất, nếu nói Hiên Viên Lãng tuấn mỹ, hẳn người này là yêu nghiệt rồi (ừ nó là yêu thật đó)
    - Tiểu Thiên Thiên, ngươi lại sai ta nô dịch cho ngươi sao?
    - lắm lời, mau bắt cá cho ta!
    - Ngươi ích cốc rồi, tại sao lại?
    thôi được rồi, thật nhàm chán mà, ai bảo thánh tôn bảo ta chiếu cố ngươi chứ!
    Thiên Nhi định rút kiếm, chỉ thấy Phong ảnh huơ một làn kiếm khí màu tím xuống nước, hơn 100 con cá đủ loại nảy lên liên tục, hắn lại làm ra một lưới tiên khí chộp lấy chúng bắt lên bờ xong, hắn trừng nàng rồi biến mất.

    - Đã đủ chưa?
    -ơ....vâng...đủ..đủ rồi...
    Thiên Cốt đang nhìn chăm chú hâm mộ không thôi, bị trừng, lại bị hàn khí bao phủ, rung rẩy trả lời, tay chân linh hoạt moi ra mấy gói gia vị mang theo từ nhà, rút thanh chủy thủ mà Mặc Băng tặng, làm cá.

    Mùi cá nướng thơm lừng hấp dẫn vài người đi đường, nhưng họ không can đảm đi tìm, ở nơi âm khí bao phủ kia có gì không thể xảy ra chứ.
    Thiên Nhi không ăn cá nướng, nàng nhìn dòng suối trong kia lại nhớ suối tiên ở Côn Luân, vẫn muốn đắm chìm vào trong đó một lúc
    Thiên Nhi cùng Thiên Cốt tắm suối, mải mê, đến khi nghe tiếng bước chân đến gần suối, Thiên Nhi đứng lên xoay một vòng mặc xong y phục thanh kiếm đã bay đến trước cổ thiếu niên đang mải mê ngắm nhìn kia.

    - cô nương...xin thứ lỗi..tại hạ cái gì cũng chưa thấy...
    - Cái gì cũng chưa nhìn?
    - đúng..đúng...tại hạ đang trên đường đi kinh thành ứng thí, nếu cô nương đồng ý...tại hạ sau khi bảng vàng đề danh sẽ về rước cô nương..
    - Ngươi ngay cả danh xưng ta còn không biết, lại muốn cưới ta làm nương tử?
    - Tại hạ thật lòng muốn chịu trách nhiệm! kẻ đọc sách không nói dối!

    Hắn lại dám có dũng khí nói lời này? Thiên Nhi mỉm cười trêu chọc, từng sống qua hơn 50 năm nàng chưa được cảm giác yêu thế nào, cũng chưa hề thân cận với nam nhân. một lòng thanh tu.nay lại đụng phải chuyện này..
    nhưng người hắn thấy không chỉ mình nàng đúng không?
    Thiên Cốt đứng phía sau Thiên Nhi che chắn mặc quần áo chỉnh tề mới lú đầu ra nhìn, woa, chàng trai này càng đẹp mắt nha,vẻ đẹp thần bí, lại có gì đó hấp dẫn người khác.
    Thiên Nhi nắm Thiên Cốt ném ra ngoài, lại chỉ vào nàng ta
    - Ngươi nói vậy thế còn nàng?
    - Ta không nhìn thấy nàng ấy, nhưng nếu nàng ấy cảm thấy không ủy khuất có thể làm thiếp của ta, ta không ngại.
    -hahahaha...

    Thiên Nhi cười đến hoa dung thất sắc, trong mắt Đông Phương Úc Khanh lúc này, nàng còn xinh đẹp hơn cả vị thần sắc đẹp trong truyền thuyết. Thiên Cốt lại đỏ mặt đứng nhìn, chưa có ai đè bạt qua cưới nàng thẳng thừng như vậy..
    nàng cũng muốn cuộc sống bình lặng như bao người nhưng mà, vốn dĩ là khó có được!

    -Tên ta là Đông Phương úc Khanh, nơi này ta có một mảng ngọc bội, nếu nàng...
    - Ngươi giao cho Cốt nhi đi! ta không cần ai phụ trách. mau mau lên kinh đề danh rồi trở về cưới nàng!
    - nàng...nhưng ta đã thấy...
    Thiên Nhi quay lưng bỏ đi, Đông Phương lại có cảm giác mất mát, hai lần rồi, nàng quả thật chưa hề nhìn hắn dù chỉ liếc qua. nhưng hắn không bỏ cuộc, để ngọc bội vào tay Thiên Cốt dặn dò nàng lên đường cẩn thận, rồi quay hướng ngược lại mà đi.

    Thiên Cốt đuổi theo Thiên Nhi lên đến đỉnh Mao Sơn, mùi máu tanh gay mũi khiến nàng nôn khan mấy lần, quan cảnh xác chết đầy đất làm Thiên Cốt hoảng sợ rung rung chân không bước đi nổi.
    Rốt cuộc vào trong đại điện Mao Sơn, trên ghế trưởng môn, Thanh Hư đạo trưởng mặc áo bào đang kịch liệt ho khan tính mạng khó toàn.
    Thiên Nhi không nghĩ nhiều, dù sao bảo trì mạng cho người này cũng tránh hiểu lầm về sau. nàng đến gần thì thầm vào tai đạo trưởng lại đứng phía sau truyền linh khí cho ông.
    Thanh Hư không tin vào tai mình, ông biết lục phủ ngủ tạng mình đã nát hết, dù có tiên khí cũng chỉ duy trì được một ngày, những tưởng chết đi, không ngờ cô nương này lại nói sẽ giúp ông sống thêm hai ngày nữa.

    ************************************************** ************************************************** *

    Phong Ảnh hóa thân khỏi cây trâm, ngồi uống trà trong căn phòng xa hoa được Thanh hư đạo trưởng chuẩn bị, hắn cười cười nhìn Thiên Nhi.
    - từ khi nào nha đầu ngươi lại biết tính toán để người khác chịu ân nghĩa vậy?
    - Ngươi trở về trâm đi, tránh cho bọn họ biết được thì phiền toái ta lắm! ta có chủ ý của mình.
    - thôi được, dù sao nơi này linh khí ngập tràn, ta cũng đang chờ ngày thăng lên thành tiên nha..haha...

    Thiên Nhi ngồi vận khí, tiên khí lại tiêu tán khắp nơi, quả thật không có cách nào hồi phục, lần trước đấu với Lạc Hà Đông chỉ nhờ vào bảo kiếm có sức sát thương cùng chiêu thức mạnh nàng mới thắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  3. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần


    Mỹ nam đại tiên
    tác giả: Nephthyps
    chương 13



    Cộc Cộc...

    -Vào đi!
    - Thiên Thiên tỉ, muội đến là chuyển lời của Thanh Hư đạo trưởng mời người sang đó...còn có chuyện bái sư của muội hẳn là không thành rồi.
    - Cốt nhi đừng buồn, ở lại nơi này học cùng bọn họ có gì không tốt? không nhất định phải bái sư cao nhân!
    - Nhưng cha muội dặn phải bái sư cầu người có pháp lực cao mới bảo hộ muội ...
    - Ngốc!

    Thiên Nhi cảm giác nha đầu này một bụng thiện lương, thiên sát cô tinh cái gì chứ? nàng ở cạnh nha đầu này mấy ngày có bị ảnh hưởng gì đâu?

    Thiên Nhi mở cửa đi đến nơi tu luyện của Thanh Hư đạo trưởng, ông nhắm nghiền mắt nhưng vẫn biết Thiên Nhi đến, dùng truyền âm nói chuyện với nàng.
    - Tiên nhân, ta biết người không thuộc về nơi này, nhưng ta cầu người giúp lục giới, hiện tại yêu thần sắp xuất thế, hắn sẽ hủy diệt tất cả như 500 năm trước.cầu người mở lòng từ bi giúp đỡ chúng tôi.
    Nơi này báo vật trấn giữ môn phái đã bị cướp đi, không lâu sau các phái còn lại cũng sẽ không trụ nổi nữa.ta cũng đến cực hạn rồi. Vân Ẩn- mau ra bái kiến tiên nhân!

    Một thiéu niên trẻ bước ra cúi đầu quỳ xuống hành lễ với Thiên Nhi, nàng cũng không khách khí mà mở lời
    - Sự việc của các vị quả thật ta không có hứng thú, đạo trưởng quá đề cao thực lực của ta rồi, chỉ là một nhị tiên nhỏ nhoi làm sao có khả năng xoay chuyển tình thế-đấu với Yêu Thần kia chứ? Ta đến đây là vì Cốt nhi, hiện nó phải đi đến Trường Lưu bái sư, ta cũng sẽ theo trông coi nó!
    - Lão nạp không mong giữ chân tiên nhân ở lại nơi này, chỉ mong người có thể chấp chưởng môn phái, chấn chỉnh lại Mao Sơn, nguyện vọng cuối cùng của lão.....
    Thiên Nhi chưa kịp từ chối thì một sợi lông vũ bay đến bên tay nàng, Thanh Hư đạo trưởng lại dùng thủ pháp truyền hết công lực mấy trăm năm của mình cho nàng, Thiên Nhi ngạc nhiên không thể nào phản ứng kịp

    luồng chân khí mạnh mẽ đánh vào kinh mạch Thiên Nhi, làm thông hết mấy trăm đạo huyệt, lại mở ra hơn 50 huyệt vị mà tiên nhân bình thường chưa khai phá hết. Thiên Nhi đau đớn thét lên rồi ngất đi.
    mái tóc đen huyền dần dần biến thành màu ngọc bích, hơi thở nồng đậm linh khí bên cạnh Thanh Hư đã viên tịch.
    - Trưởng môn....viên tịch....

    Tiếng thét dài của Vân Ẩn vang vọng khắp Mao Sơn, một lời thông tri ban ra, tứ trưởng lão cùng hơn 300 đệ tử cúi đầu tiếc thương.
    ************************************************** *********************

    Tang lễ được dời đến qua Quần Tiên Yến, thi thể đạo trưởng được đưa vào giường băng ngàn năm trong băng động duy trì, Thiên Nhi nhận mệnh trưởng môn lại phải đi thông tri đến các môn phái cùng tiên giới. nhiệm vụ khẩn cấp nên nàng mang Cốt nhi đi, Vân Ẩn một mực đòi theo bị Thiên Nhi bỏ lại.
    vẫn phải có người trông chừng bốn lão hồ ly kia. nội chiến trong phái Thiên Nhi có thể nhìn ra được.

    Đường lên Côn Luân xa xôi, nhưng bằng phép thuấn di, chỉ trong tích tắc Cốt nhi và Thiên Nhi đã đến Quần Tiên Yến.

    Bên ngoài có thiên binh thiên tướng canh gác, người vào phải xuất thiếp mời và đi theo tám cổng được dựng lên bằng kết giới.
    Hoa thiên cốt chưa từng thấy quan cảnh này nên đông nhìn tây ngó, mê mẩn, Thiên Nhi đến cổng thượng tiên báo thiếp, binh lính nhìn qua một phàm nhân bên cạnh thì lắc đầu.
    - vị tiên nhân này, người được vào nhưng nhóc con kia thì không.
    -lý do?
    Áp lực do Thiên Nhi tạo ra khiến những thiên binh kia ôm đầu quằng quại, vài tiên gia đi đến phải tạo kết giới mới an ổn đến gần. "người này đến từ đâu? lợi hại có thể so với Phong sương nhất kiếm Bạch Tử Họa thượng tiên"
    Bên ngoài ồn ào khiến cho Dương Tiễn chú ý, hắn dùng trường thương đánh qua Thiên Nhi, nếu là lúc trước hẳn nàng sẽ chịu thương tích đầy mình, nhưng vừa mới thoát thai hoán cốt, Thiên Nhi dễ dàng dùng một tay hóa giải chiêu thức lại bún kiếm khí ra đánh bay trường thương của chiến thần thiên giới.
    Thiên Nhi không cao ngạo, dễ dàng để lộ ấn ký trưởng môn Mao Sơn trên trán, hòa với ấn ký hoa mẫu đơn trước đó tạo thành đóa hoa kì lạ nhưng chói mắt.

    Dương Tiễn chật vật đứng lên còn định giao chiến thì Thái thượng chân nhân tiến đén hòa giải
    - thì ra là Trưởng môn Mao sơn, nếu là người thì cho vào thôi, còn quản nhân loại hay tiên gia? hiện tại lục giới loạn chưa đủ sao còn khiến tiên gia giận?
    những lời ông nói khiến mọi người vỡ lẻ ra, nhưng từ khi nào Mao Sơn thay đổi trưởng môn? tin tức lớn tại sao không báo cho ban phái khác kể cả LAo Sơn?

    Ồn ào qua đi, Thiên cốt bình an ngồi vào bàn cạnh Thiên Nhi, nhìn ngó đồ ăn ngon trên bàn lại có rượu đào thơm lừng, Thiên cốt tò mò nốc cạn ly...
    Rầm..
    tiếng Thiên Cốt say rượu ngã vật ra bàn. Thiên Nhi không quảng nàng ta. ung dung ngồi nhắm mắt không bận tâm bao nhiêu con mắt đang nhìn đến nàng.

    hơn 100 vị tiên nhân, đạo trưởng các phái tề tựu, bàn tán xôn xao như chợ ở nhân gian, lại có tiên nữ múa hát, âm thanh thật đau đầu.
    Trong cơn nhào nhào đó , không biết ai thốt lên
    - Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa đến!

    mọi âm thanh im bặt, vương mẫu cùng Ngọc đế đang nói chuyện cũng ngưng lại nhìn về phía cổng ngoài, một vị tiên nhân tóc đen như thác đổ dài chấm đất, sam y trắng như tuyết, gương mặt băng lãnh nhưng rất xinh đẹp. đạp mây tiến vào.
    hắn đến muộn nhưng không một câu chào gia chủ, thế là ngồi vào bàn mình im lặng nhìn xung quanh.
    Chúng tiên nhìn hắn đến quên cả việc mình đang làm, sau 4s mới phục hồi tinh thần, đều là cao nhân đắc đạo lại bị vẻ đẹp cuốn hút thật là...
    Thiên Nhi tuy nhắm mắt nhưng nhãn thần vẫn nhìn bọn họ,thầm khinh trong lòng Trường Lưu là cái tên nàng không muốn nhắc đến nhất.dù ở đâu, thần tiên xuất thân từ đó, có gì la cao quý?

    Ca vũ lại tiến hành, đến lúc này Vương Mẫu mới định mở màn khai tiệc, Thiên Nhi lại thong thả tạo ra huyễn cảnh trước mặt Vương mẫu.
    mọi người nhìn chăm chú về hướng đó đương nhiên nhìn thấy cảnh 10 ngày trước Mao Sơn máu chảy thành sông, lại nghe thấy Thanh hư đạo trưởng cầu cứu..

    ly rượu trên tay Bạch Tử Họa ngưng lại rồi đặt xuống, hắn chỉ hơi cao mày nhìn cảnh đó.
    Vương Mẫu hoảng sợ nép vào người Ngọc Đế. chúng tiên khác cúi đầu không dám nhìn. lúc này Ngọc đế mới phát uy
    - Ngươi là trưởng môn mới của Mao Sơn?
    - Đúng! như chư vị tiên gia nhìn thấy, hiện tại Xích Thuyên Thiên đã bị cướp đi, lời cảnh báo cẩn thận giữ báo vật được phát ra rồi, hi vọng các vị cẩn thận!
    - tên của ngươi?
    - Phong Thiên Nhi.
    - Ngươi là người Mao Sơn?

    lời này do trưởng môn Côn Luân nói ra, Thiên Nhi nhìn bộ dáng người này, so với Côn Luân nàng biết- khác xa. thì lắc đầu.
    - Ta không phải người nơi này! là Thanh hư đạo trưởng ép buộc ta nhận chức vụ! lần này đến mượn tiệc để thông báo, xin Vương Mẫu thứ lỗi.
    Nàng nói xong hướng Hoa Thiên cốt đút một viên dược, Hoa Thiên Cốt tỉnh ngay, nhìn xung quanh đang nháo loạn thì nép vào ngực Thiên Nhi.
    - hắn kia! Cốt nhi sang đó đi!
    - tỉ tỉ, người đó là Thượng tiên Bạch Tử Họa?

    Thiên Nhi định phi thân đi, thì Bạch Tử Họa vốn ngồi yên lặng lại đứng lên tiến lại gần nàng, cùng cúi đầu với vương mẫu lúc này hắn mới mở miệng
    - Chuyện lớn xảy đến, là đồng minh, Trường Lưu cũng sẽ ra sức giúp đỡ, hiện tại ta cần trở về, các vị, kính chào~

    Thiên Nhi vốn định đi một mình, không ngờ vị thượng tiên này cũng đi theo nàng ra ngoài, cảm giác áp bức hắn cố tình tạo ra, Thiên Nhi lại không hề suy suyễn, Bạch Tử Họa cao mày
    không nhìn ra chân thân nàng tu luyện, khí tức trên người vượt quá sự hiểu biết của hắn.
    Bạch Tử Họa lần đầu tiên mở lời với người khác.
    - Trưởng môn, mời người cùng đến Trường lưu thương lượng!
    - được!
    Thiên Nhi bỏ một câu lạnh lùng không kém, Thiên Cốt tội nghiệp đứng giữa hai vị đại tiên khá chật vật, nàng theo bọn họ xuống Trường Lưu sơn. Thiên Nhi nhìn ngắm cảnh vật côn luân vẫn như bên đó, nàng muốn rơi nước mắt.

    "sư phụ, Thiên Nhi đã may mắn đột phá đại tiên, người có tha thứ cho con không sư phụ?"
    nước mắt nàng rơi xuống tạo ra hai đoa hoa Nguyệt Kiến xinh đẹp, Bạch Tử Họa lại cao mày, tuy thần tiên phải buông bỏ chấp niệm mới có khí tức thanh khiết, nhưng dù mang chấp niệm lớn như vậy, vị này vẫn có khí tức như sương mai thế kia?
    xem ra phải quan sát kỹ xem người này có âm mưu gì.

    ************************************************** *********
    Lúc Bạch Tử Họa ngự kiếm xuống đại điển, hơn 1000 đệ tử ra đón nhìn quan cảnh choáng ngợp, không hổ là nơi tu tiên tốt nhất lục giới.
    đệ tử so với Mao Sơn chỉ có hơn ba bốn lần đâu?
    mười hai trưởng lão cùng với Nhị tôn ra đón trưởng môn quay về.nhìn không khí âm u choáng váng kia Thế tôn biết ngay là có chuyện lớn nhưng khi Bạch Tử họa thông tri đến mọi người vẫn như đang mơ bị sét đánh vậy.

    Nho tôn lại chứng tỏ bản lĩnh tám chuyện bám theo Hoa Thiên cốt không rời, Thế tôn lo lắng chỉnh đốn kết giới chung quy chỉ còn mình Bạch Tử Họa nhìn đến Thiên Nhi.
    - Người đến Tuyệt Tình điện cùng ta!
    - Đa tạ!

    nơi này kết cấu so với "tRường Lưu" không khác, nhưng con người rất khác. ít ra nàng thấy họ không hề chú ý đến lai lịch Hoa Thiên Cốt.
    an tâm để nàng cho bọn họ an bày Thiên Nhi phi thân theo Bạch Tử Họa lên tòa điện cao nhất kia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  4. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần

    Phát uy của lão hổ
    Tác giả: Nephthyps
    Chương 14






    Thiên Nhi cùng ngự kiếm lên Tuyệt Tình điện cao nhất trên đỉnh Trường Lưu, từ đây có thể nhìn thấy dòng thác đổ từ Tham Lam điện xuống dưới sông Trường Lưu.
    Tuyệt tình điện cũng giống như tên, tuy cảnh quan đẹp nhưng không khí băng lãnh, vắng lặng như không, dừng ở gian phòng 20 phòng trống, trong đó có hai phòng chính của tòa điện. một phòng dùng để ở, Bạch Tử Họa quay vào một căn phòng rồi mới mở miệng ngọc
    - Nơi này không còn ai khác, tùy trưởng môn chọn một phòng, ta còn công vụ phải làm, thứ lỗi!

    Thiên Nhi khoát tay rồi cũng xoay lưng không nhìn tới, căn phòng nàng chọn nằm xa chính điện nhất, nơi này có nhiều hoa lạ nở thơm lừng một góc khuôn viên.cũng khá kín đáo.
    Bạch Tử Họa tuy vẫn chăm chú nhìn sổ sách trong tay nhưng thần thức thả xung quanh vẫn quan sát hành động nàn
    Từ lúc lên điện Tuyệt Tình Thiên Nhi cứ như bế quan tu luyện, cửa phòng lúc nào cũng có kết giới chắn bên ngoài, thật ra bên trong phòng...

    Phong Ảnh mang hết mấy chục bí tịch ra những hàng chữ chạy khắp phòng loạn thành một đoàn, kết giới có tác dụng chặn cả thăm dò thông thường, nếu không e là tam tôn kia không dễ gì bỏ qua cảnh này.
    Thiên Nhi cũng phối hợp dùng ẩn thân thuật đi lục lọi tàng thư các ở Trường Lưu, kết quả cũng không tra được gì về tung tích lỗ hỗng đó.
    - Chúng ta chẳng lẻ cứ như vậy bị nhốt ở đây? đúng là không có thiên tính mà!

    -Suỵt...cô muốn bọn thiên đình xuống đây để ý cô sao? cô không thấy bọn họ đang thăm dò chúng ta?

    Thiên Nhi càng bực bội hơn, bị nhốt ở nơi này chẳng biết sư phụ có cứu được nàng hay không, hoặc người còn muốn ném nàng đi cho rãnh nợ kia....
    - Chúng ta không làm điều thương thiên hại lí, việc gì ngại người khác thăm dò, huống chi ta cũng quen cảm giác này rồi!
    - này! rốt cuộc ngày trước cô trải qua cái chuyện tàn nhẫn gì thế? bộ dáng vô tâm vô phế này thật không giống một cô gái nha!
    - Ngươi muốn chết?

    Thiên Nhi lại động tiên khí, Phong Ảnh cũng động yêu khí, ai sợ ai kia chứ?
    hai kẻ vô tâm vô phế lại đấu đánh đến tan hoang nơi ở người khác mà vẫn còn chưa nhận ra!

    Oành...
    Lúc họ nhận ra khí tức cường đại ập đến từ bên ngoài, Phong Ảnh thu khí tức lại trốn vào trâm ngọc, còn Thiên Nhi không kịp phản ứng cứ nguyên chiêu thức mà đánh ra bên ngoài.

    Rầm Rầm..
    Người kia cũng không chịu trận mà vươn tay đánh ra một chưởng, luồn khí bị cắn nuốt tiêu tán.chỉ là cánh cửa phòng nằm lơ lửng trên không rớt xuống văng trúng đầu người đó.
    hắn ngất ngư rồi bị đè bẹp bên dưới.

    -Ôi...đại ca...huynh...
    -Mau kéo ta ra ngoài, thật là mất hết mặt mũi ta rồi!
    Nho tôn tới phất tay, cánh cửa bay đi nát vụn biến mất luôn, Thế tôn bò dậy phủi phủi quần áo hắng giọng

    - Trưởng môn, nơi này vừa có yêu nghiệt ghé thăm sao?
    - Đúng! ta vừa đuổi nó đi, chẳng may ngỡ ngài là đồng bọn của nó, mong thế tôn thứ lỗi.
    Nho tôn nhìn căn phòng lại không nhịn được nữa phụt miệng cười to haha ha xem ra sắp có thứ vui để xem rồi. nơi này cũng vắng lặng lâu quá rồi.

    -trưởng môn đâu? ta đến tìm trưởng môn!
    - Thế tôn, ngài nên tự mình tìm, từ lúc đến ta vẫn chưa hề gặp qua.
    - Đại ca, hay là về Thanh lương điện chờ đi, bên dưới cũng còn nhiều công vụ, này này, đệ muốn hỏi huynh này......v..v...

    Ở trường Lưu người lắm mồm nhất có lẻ là vị Nho Tôn trông vẻ ngoài nho nhã lười nhác kia. Thiên Nhi uể oải nhìn căn phòng nát bươm. thả ra thần thức nhắn cho Vân ẩn đến Trường Lưu ....sữa nhà.
    không ngờ lần liên lạc đầu tiên lại là dọn dẹp tàn cuộc, lúc trước chưa hề có chuyện thế này nha!
    ************************************************** ******************************

    Người nho nhã đến đâu khi bị chọc đến giới hạn cũng sẽ phát cuồng

    Thiên Nhi vận dụng kí ức họa ra bức tranh Mặc Uyên để ngay ngắn trên gối nằm, rồi ngự kiếm bay xuống Thanh Lương điện, bên dưới đệ tử mới đến xếp hàng nhìn Lạc THập Nhất dạy ngự kiếm. Thiên Nhi nhẩm nhẩm đọc khẩu huyết biến thành bộ dáng bình thường bay đến cạnh hắn.
    - Oa!
    Lạc Thập Nhất bị dọa suýt nữa rơi khỏi kiếm chật vật, bên dưới có vài tiếng oán thán mắng nàng không hiểu chuyện thất lễ với đại sư huynh.
    - Tỉ tỉ? là tỉ thật sao?
    Hoa Thiên cốt rời khỏi một đội ngũ năm người bàn tay làm hình loa hét lên, Thiên Nhi nháy mắt với nàng rồi đứng trên cao cười cợt

    -các ngươi mắng ta? thế có dũng khí thì ngự kiếm lên đây đấu với ta!
    - Thiên tỉ tỉ bọn họ vô ý, tỉ bỏ qua cho bọn họ...
    - Im đi, nha đầu kia, bọn ta không cần cô nói hộ, hừ.
    nhóm đệ tử đó hùng hổ dùng kiếm gỗ nhưng chưa thuần thục ngã sấp, lại có người ngự kiếm bay lên nhưng không chạm được đến THiên Nhi.

    Nghê Mạn Thiên- con gái Bồng Lai đảo chủ, tính tình cường ngạch, ỷ mạnh lại gặp khinh khi thế này, nàng ta mang kiếm thật bay lên ngang với Thiên Nhi chỉ vào nàng
    - Ngươi là kẻ mới đến, chưa báo danh với Đào ông lại còn nhục mạ đại sư huynh, hôm nay ta dạy ngươi một bài học.
    Nghê Mạn Thiên vận y phục đỏ chóe rực lửa như phượng hoàng lao đến Thiên Nhi dù biết nàng lợi hại, Thiên Cốt vẫn không nhìn được lo lắng, nàng lay lay Khinh thủy cạnh bên.
    - Khinh Thủy, mau giúp ta lên đó ngăn họ lại.
    -ơ..ơ..như thế ổn không? ta cũng mới bay được chút ít chưa thuần thục lắm.
    - Được mà, Khinh Thủy mau giúp ta với, Thiên tỉ tỉ có lòng tốt khích tinh thần học tập của chúng ta mà thôi, đừng để Nghê sư tỷ ra tay tổn thương tỉ tỉ.
    - ồ, ta cũng thấy như ngươi, nhưng mà, liệu chúng ta có chặn được Nghê Mạn Thiên không? nàng ta vốn rất lợi hại lại có cha nàng chống lưng, ta...không dám đắt tội...
    - Vậy...

    Thiên Cốt còn đang đắng đo định nhờ Lạc Thập Nhất, nhưng không tài nào chen vào nhóm người phía trước nổi.Lạc Thập Nhất lại càng lóng ngóng. không thể đắc tội vị kia lại càng không thể ra tay với sư muội được...ai ra ngăn cục diện này với...

    Đúng như Thập Nhất cầu khấn, Sóc Phong mang mặt nạ bay đến chộp lấy Nghê Mạn Thiên chặn chưởng phong của nàng, Nghê Mạn Thiên bị ôm lại cũng không có dự định gây sự nữa. liếc nhìn Sóc Phong mặt vô cảm quay lưng bay xuống dưới.
    -phù....
    hơn 100 đệ tử thở phào nhẹ nhõm, Sóc Phong chưa bay xuống mà còn đứng nhìn Thiên Nhi xong hắn bỗng cúi đầu hành lễ rồi bay đi hướng khác.
    Tình huống gì đây, tên sư huynh kia từ trước nay chưa để ai vào mắt ngoại trừ tam tôn. nay lại hành lễ với "người mới" nàng ta có "lai lịch" khủng thế nào?

    Nghê Mạn Thiên lia mắt về Thiên Cốt, phải tra cho ra lai lịch kẻ kia. mới nhờ cha rửa hận thay mình. nàng nhìn thấy Sóc Phong lại cúi đầu trước nàng ta thì nổi giận quay ngược lại rút cây kiếm màu tím đánh với Thiên Nhi.
    Bích Lạc kiếm lao đến Thiên Nhi đang xoay lưng về phía Nghê Mạn Thiên, tiếng hút khí bên dưới vang lên, Thiên Nhi dĩ nhiên nghe được, nàng mạnh mẽ xoay người niệm chú bảo kiếm dưới chân bay lên ngang vai nàng hóa thành mười thanh kiếm bao quanh nàng

    Nghê Mạn Thiên nhìn cảnh này, sĩ khí rút đi một nữa, tại sao nàng ta có thể bay mà không cần bảo kiếm? nàng ta rốt cuộc đạt đến trình độ nào?
    chân khí truyền vào thanh kiếm vẫn không giảm, dù sao cũng chỉ là một huyễn cảnh dọa người làm sao Mạn Thiên ta sợ kia chứ?

    - Ngươi tìm chết?
    - Vẫn chưa biết ai chết!Ngươi đi chết đi!

    Thiên Nhi vốn ghét Bồng Lai môn hạ, ở đâu cũng vậy, con gái lão đầu Nghê Thiên Trượng cũng vẫn hống hách như a đầu kia, đã vậy nàng không nương tay nữa.
    Thiên Nhi huơ tay, ngũ sắc bao quanh bàn tay nàng tán ra bao trùm mười thanh kiếm khí thế mạnh mẽ khiến Trường Lưu rực sáng. những đệ tử bên dưới phải dùng tay che đi mắt mình.

    không thể nói, kiếm vừa lao đến Nghê Mạn Thiên, Bích Lạc kiếm trên tay ả chém loạn những thanh kiếm kia, cũng không biết đỡ được mấy đường kiếm đã từ từ rạn nứt.
    ánh sáng xanh lục- chân khí truyền vào từ từ mờ nhạt rồi biến mất,
    Rắc
    Bích Lạc kiếm gãy đôi, nhìn đến xung quanh Thiên Nhi vẫn còn tận 7 thanh bảo kiếm....cái này...
    Nhưng Thiên Nhi không dừng tay, nàng điều khiển hai thanh kiếm bay đến nhằm vào tay và chân Nghê Mạn Thiên.
    -AAA...cha...mẹ...cứu ta....

    Thiên Nhi nhìn ả muốn rơi xuống thì đọc chú, thân thể Nghê Mạn thiên vẫn đứng im trên không, gương mặt đau đớn vặn vẹo, thanh kiếm vẫn ghim vào tay phải và chân phải ả, máu tuông không ngừng.
    - Ngươi là yêu nữ, ngươi làm loạn...
    - Còn dám nói!
    Thiên Nhi lại điều khiển một thanh kiếm bay đến mặt ả, cười lạnh

    -Ngươi khinh dễ đồng học, ngươi định hại Hoa Thiên cốt, đúng không?
    - muốn giết cứ giết, nhưng ả Thiên cốt kia có gì mà ta để vào mắt? bán tiên còn không phải!
    Thiên Nhi nghe khẩu khí này, nộ khí bốc lên, nàng không nghĩ nương tay, giơ bảo kiếm trong tay nhắm ngay ngực Nghê Mạn Thiên, lúc này trên trời một kết giới mạnh mẽ ập đến bao trùm Nghê Mạn Thiên,
    Thanh kiếm lao đến bị chặn bên ngoài va vào kết giới tạo một tiếng vang đinh tai nhức óc.

    Nghê Mạn Thiên bị kiêm khí làm ảnh hưởng, phun ngụm máu, lục phủ ngủ tạng bị thương rất nặng, ả ngất đi, người đến lại ôm Nghê Mạn Thiên vững vàng
    hắn xoay lưng ngự kiếm về phía dưới điện Tham Lam, nhờ Vân Đoàn cũng Vũ Thanh La chăm sóc cho Nghê Mạn Thiên.
    nhìn đến Thiên Nhi đã biến mất tự bao giờ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần

    Ghen?
    Tác giả: Nephthys
    Chương 15





    Phía dưới Điên Thanh Lương ngập tràn tiếng nghị luận, bàn tán, đa số đệ tử sợ uy danh của Bồng Lai đảo nên chỉ phê phán Thiên Nhi làm loạn không phép tắc, dám đả thương sư tỉ. Thật sự họ chưa biết Thiên Nhi là nhân vật được bảo hộ đến mức nào.


    Thiên Cốt tìm mọi cách vẫn không thể xin một con đường lên Tuyệt Tình Điên tìm Thiên Nhi, muốn xem nàng có bị thương hay không, mặc dù lúc đó kghông nhìn rõ tôn thượng có ra tay với Thiên Nhi hay không.
    vò đầu bức tai, chợt nhìn một sư tỉ đang định ngự kiếm từ Hợi điện lên, Thiên Cốt bạo gan đến gần hỏi
    - sư tỉ định lên Tuyệt tình điện quét dọn sao? hôm nay để muội làm với tỉ nhé.
    Người này Thiên Cốt nhìn ra, nàng cùng với Vũ Thanh La là đồng môn- đệ tử của Thế tôn.được phân nhiệm vụ dọn dẹp phòng ở Tuyệt tình điện.
    - Không được, sư muội này, nhiệm vụ chỉ có mình ta được lên đó thôi, nếu dẫn theo muội ngộ nhỡ chọc giận tôn thượng...ta không gánh nổi đâu, huống chi nơi đó khi nào đến lượt ngoại môn đệ tử lên?
    - Xin...xin lỗi tỉ....

    Thiên Cốt ủ rủ bước đi, lại đụng vào một người mới đến, người này vịn lại vay nàng cười cười chói mắt.
    - Đi theo huynh!, huynh tin trưởng môn cũng muốn gặp muội.
    -Vân Ẩn ca...
    - ừm...
    - Được, nếu là người quen của trưởng môn Mao Sơn, vậy ta dẫn hai người lên đó!
    -đa tạ!

    Vân Ẩn vẫn duy trì phong thái tươi cười, dìu Thiên Cốt cùng bay trên một thanh kiếm, Thiên Cốt vui mừng khi được bay lên, làm đủ kiểu vươn tay, lại ngồi đong đưa trên thanh kiếm bay lên tuyệt tình điện.

    ************************************************** **********************

    Thiên Nhi giẫm giẫm lên nền gạch đi vòng qua sau điện, cảnh quan nơi này rất đẹp, mỏm đá nhô ra ngoài cao vút, lại có hòn giả sơn ở giữa cheo leo bên ngoài, Thiên Nhi bay sang đó thì nhìn thấy một cảnh rất lang mạn.

    tiếng đàn du dương, mỹ nhân múa điệu múa uyển chuyển câu hồn, ánh trăng lơ lửng phát ra ánh sáng trắng nhạt bao phủ người mỹ nhân, thi thoảng nàng ta lại phất ra một làn hương nhè nhẹ rất dễ chịu.
    hóa ra lại có nơi lãng mạn này, nếu người đàn không phải Bạch Tử Họa hẳn phong cảnh không khiến Thiên Nhi mất hứng.

    - Bao năm qua, muội vẫn nhảy đẹp như vậy.
    - Thật không? thật nhớ ngày xưa...năm người chúng ta cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, cùng ca múa, cùng uống rượu nơi này...
    - Những gì đã qua thì không trở lại được nữa...
    - Đại sư huynh, dù bọn họ bỏ đi, muội vẫn ở bên huynh...
    - Ngũ muội...

    Tiên nữ kia đi đến định vòng tay ôm Bạch Tử Họa, hắn lại né tránh tiếp tục đàn. âm luật phá đi khung cảnh, Thiên Nhi bất đắc dĩ bị ánh mắt Tử Huân dọa đến, nàng hiện thân ra ngoài.
    - Ngươi là ai? Sao lại đến cấm địa này? ngươi không biết ngoại trừ chúng ta không ai được đến đây?
    - Thật sao? vậy thật quấy rầy hai người, ta đi trước.
    - Đứng Lại, Tử Huân, muội về trước đi, ta còn chuyện muốn hỏi nàng ấy!
    - được, khi khác muội đến.

    Tử Huân không tình nguyện rời đi.Thiên Nhi đứng đối mặt với Bạch Tử Họa đang ngồi đàn, ánh mắt hắn vẫn nhắm bàn tay thon vẫn lướt trên dây đàn, chợt ngưng lại mở mắt nhìn vào ánh mắt Thiên Nhi.

    - Trưởng môn có thể nói vì sao đả thương đệ tử của Trường Lưu?
    - Kính mong trưởng môn xem xét lại, là nàng ta định tấn công ta trước, ngài cũng nên quản tốt những đệ tử đó, nếu một ngày còn vô phép tắc, ta không đơn giản dọa như vậy.
    - Dọa? người chặt hết gân tay chân nàng ta rồi. người biết đã đắc tội với Bồng Lai? hiện Mao Sơn cũng không an ổn gì...
    Đến nước này Thiên Nhi không nhịn nổi gã mặt băng kia rồi, nàng tiến lại, vỗ vào cây đàn kia, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa, hắn cũng nhìn nàng.

    đến tóe lửa, sát khí muốn san bằng nơi này.
    - Đa tạ trưởng môn quan tâm, chuyện bổn môn không phiền ngài nhắc nhở.thần khí sau khi lấy lại được ta sẽ rời khỏi nơi khó chịu này!
    Ầm!
    Bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Nhi vỗ nát bàn đá Bạch Tử Họa ngồi, hắn giơ ống tay áo che mặt lắc đầu nhìn vị thượng tiên rời đi kia.
    tính khí hài tử như thế, bảo hắn không cần lo cho tương lai Mao Sơn sao?

    Màn này lại lọt vào mắt Vân Ẩn và Thiên Cốt mới đến, họ nhìn từ xa thấy trưởng môn cùng tôn thượng "thân mật" dường như hòa làm một rồi lại thấy sát khí nổi lên, cứ nghĩ trưởng môn bạo gan làm tôn thượng nổi giận. không ngờ trưởng môn lại nổi giận bỏ đi?

    Là nàng ghen vì tôn thượng và Tử huân thượng tiên?
    - Vân Ẩn ca, người vừa phi thân đi là ai? sao pháp lực cao cường quá, lại còn rất thơm...
    -Nàng ta là Tử Huân thượng tiên, đệ tử Nam Hải, nàng ta đang giữ Thần Nông đỉnh, nên nàng ấy luyện hương cao cường không ai địch lại.
    -Còn có thể đánh trận nhờ mùi hương? woa lợi hại vậy..
    - ừm..còn nhiều thứ lợi hại mà chúng ta vẫn chưa biết hết đâu.
    - Nếu vậy, nếu vậy tỉ tỉ gặp phải đối thủ..cao cường rồi...
    - Ngốc...sao lại là đối thủ được?

    Thiên cốt bị vò đầu tỏ ra không phục, nàng không ngốc nha. ai nhìn không thấy tôn thượng dùng ánh mắt nhu tình nhìn tỉ tỉ rời đi đâu chứ?



    Thập đại thần khí:
    1~ Lưu Quang Cầm ở phương Đông
    2~ Chuông Hoan Tư ở phương Nam
    3~ Châu Phù Trầm ở phương Tây
    4~ Đỉnh Bốc Nguyên ở phương Bắc
    5~ Ô Trích Tiên trên Trời
    6~ Thước Huyền Trấn dưới Đất
    7~ Ngọc Viêm Thủy ở Cõi Sống
    8~ Kiếm Mẫn Sinh ở Cõi Chết
    9~ Xích Xuyên Thiên ở Thích phương
    10~ Nghiên Bất Quy của Vọng phương.
    Thiên Nhi sau khi phát hỏa xong bay về căn phòng tan nát, tìm ấm trà tự rót một chung uống vô cùng...ưu nhã, phải nói nàng đang phiền muộn, Mao Sơn nội chiến không phải ngày một ngày hai, lúc Thanh Hư đạo trưởng mới chấp chưởng đã chia năm rẻ bảy, đó là lý do bọn yêu giới chọn Mao Sơn là mục tiêu đầu tiên.
    Muốn cướp lại Thần khí phải ổn định Mao Sơn trước, trước đây chưa bao giờ Thiên Nhi nghĩ sẽ làm chủ một môn phái. nàng chỉ mới 30 tuổi thôi mà....so với hàng trăm tuổi chân nhân kia còn xa lắm..
    Thiên Cốt bước đến nhìn cảnh tan hoang thì suýt rớt cằm, ông trời, Thiên Tỉ tỉ không những đánh Nghê Mạn Thiên sắp chết còn đánh sập cả một điện nhỏ ở Tuyệt tình điện?
    nàng nên suy nghĩ lại về vị tỉ tỉ mới kết bái kia không?

    Vân Ẩn ngược lại ôn hòa bình tĩnh hơn, đến hành lễ với trưởng môn Thiên Nhi lại nói với nàng nên về núi, sắp đến các trưởng lão sẽ cử hành lễ nhậm chức cho nàng.
    Thiên Nhi cười lạnh, chi bằng nói họ muốn đánh nàng tơi bời một trận xong vứt ra khỏi núi đi!
    - Vân Ẩn, ngươi cùng người Trường Lưu sửa nơi này lại. ta sẽ về môn phái trước!
    - Nhưng...người biết đường không?
    - không cần lo lắng! nơi này một giây ta cũng không muốn lưu lại! ngươi cáo từ bọn họ giúp ta! còn Cốt nhi, muội cố gắn tu luyện, dù có được vào làm đệ tử nội môn hay không, không cần buồn, cứ đến tìm ta!
    -Vâng Thiên tỉ, muội sẽ cố gắng!

    Thiên Nhi phóng bảo kiếm bay lên không rồi hướng về Mao Sơn mà lao đi, không quan tâm đến cái gì mà kết giới trường lưu, trực tiếp phá vỡ là được!

    Oanh Oanh Oanh..Ầm...

    Tiếng kết giới bị chạm, vỡ nát, cả núi rúng động, thú trấn giữ bốn phương núi hoảng sợ chạy tán loạn, Vân Ẩn lần này rung rẩy thực sự, trưởng môn đại nhân có thù với Trường Lưu khi nào?
    còn Thiên Côt slại thêm khẳng định Thiên tỉ bị tôn thượng chọc giận rồi, nhưng mà, vì sao không ai dám nói Thiên tỉ một lời nào hết. Thế Tôn cũng im lặng, Nho tôn thì chỉ mỉm cười đầy thâm ý?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

    ---QC---


Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status