Người ăn đất cả đời, đất ăn người một lần.
Đến cuối đời nhắm mắt, khi mở ra có lẽ đã là chuyện của đời sau rồi.
Mầm non đọc câu này ở chương 4 thấy thích ghê...
Hem nói nhân vật Lưu Tiện Dương nữa, mầm non đồng ý kiến với đại gia, một nhân vật thú vị. Đây dường như còn là một nhân vật không biết thể hiện cảm xúc thực của mình, hoặc cậu ta cảm thấy thứ cảm xúc đó quá ủy mị, không nên xuất hiện trên người cậu ta.
Về ba câu đoán mệnh của đạo nhân trẻ tuổi:
Trần Bình An (C.3):
“ Số mệnh tám thước đừng cầu một trượng.”
Lưu Tiện Dương (C.4):
“Chỉ mong năm nay được thịnh vượng, ai ngờ số mệnh có tai ương.”
Đôi chủ tớ Tống Tập Tân (C.4):
“Hồ nước đầy... ếch kêu hỗn loạn, thứ đâm lòng người là nhân tâm. Nơi này công danh bèo trên nước, chỉ cần gió thổi dạt bốn phương!
Trạng nguyên vốn đến từ nhân gian, tể tướng chỉ là kẻ trên đời. Học theo tiên nhân danh tiếng lớn, đắc ý hả hê tinh khí thần!”
=))) Theo mầm non đoán chắc là Bình An mệnh số bình bình, không có phúc ông lớn hay người tài. Và tay đạo nhân đã khuyên có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, mong cầu phú quý hay cao xa quá sẽ rất khó khăn, thậm chí có thể gặp họa vào thân. Mầm non bỗng liên tưởng tới câu nói của tay giữ cửa, người ngốc có phúc của người ngốc (C2), tính cách Bình An vốn bình bình đạm đạm như một phần cái tên của thiếu niên, và cái câu tiên đoán của đạo sĩ, chắc là yên phận rồi sẽ an (?), cố quá rồi sẽ phá cái thế an này.
Lưu Tiện Dương thì mầm non thấy khá rõ nghĩa trên mặt chữ nhỉ, đó là người này gặp tai nạn, mầm họa gì đó. Hơn nữa nghe như cái mầm họa này sẽ đến bất ngờ, đang lúc hạnh phúc hoặc nghĩ là hạnh phúc, tương lai ổn định, thậm chí phất lên (thịnh vượng) thì sẽ đụng họa vào thân. Nghe cái "số mệnh có tai ương" dường như trời đã định rồi, nếu ảnh không tự tác động hình thành tai ương, thì nạn cũng tự ập đến.
Câu đầu tiên đạo nhân đoán về Tống Tập Tân, dường như trùng với mấy cái mà mầm non và đại gia đã suy đoán về tính cách và những gì ảnh hưởng tới cậu này. Hai câu sau phán về số mệnh, hmm... dường như Tống Tập Tân định dùi mài kinh sử, đỗ đạt làm quan (cái này đã thấy qua suy nghĩ của Bình An ở chương 2, và chi tiết đọc sách ở chương 4 này, Tống Tập Tân có học vấn, cũng rất đầu tư nâng cao học vấn) để khẳng định bản thân. Cơ mà lời đạo sĩ nói, "công danh như bèo nước, gió thổi dạt bốn phương", tức là học nhiều như thế, nhưng Tống Tập Tân vì vướng thế thời (gió) nên con đường công danh mà cậu ta dự định không được như ý, thậm chí lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo. Mầm non biết sao tay này khi nghe tiên đoán lại đi thẳng rồi, chẳng khác nào bị đạo sĩ rủa cả.
Cơ mà hai câu sau của đạo nhân dường như tiên đoán sự tiếp theo, rằng là đường công danh không như mong muốn ban đầu của Tống Tập Tân, nhưng bằng tài học của anh ta, bằng sự lựa chọn đúng đắn (học theo tiên nhân) nên cuối cùng vẫn là công thành danh toại, đắc ý mãn nguyện về sau.