Man Hoang Hành
Tiêu Đỉnh
Chương 10: Phấn chấn (Hạ)
Chương 10: Phấn chấn (hạ).
Ba người còn lại quay đầu lại thì thấy được, nơi bìa rừng rậm phía dưới chân núi bỗng nhiên có một luồng ánh kiếm xanh biếc tỏa ra hào quang vạn trượng phóng vút lên trời cao với khí thế vô cùng, ngập tràng vẻ buông thả, dù cách rất xa thế nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy sự lạnh lẽo, cái mạnh mẽ ấy khiến con người ta kinh hãi.
Dõi mắt khắp bảy mạch Thanh Vân môn, có thể phóng ra luồng kiếm khí kinh người như thế này thì chỉ có đúng một người.
Hai mắt của Thủy Nguyệt lập tức sáng ngời, còn Tô Như thì nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ chút phần kích động, vui sướng kêu lên: "Đó là Vạn sư huynh, nhất định huynh ấy đang chém giết đám tặc Ma giáo kia, chúng ta phải tới giúp huynh ấy một tay!
Nói xong thì nàng kéo lấy Thủy Nguyệt rồi hai người lao lút về phía ngọn núi ấy.
Còn Điền Bất Dịch cùng Tằng Thúc Thường thì chỉ biết nhìn nhau, lúc này cũng không dám thất lễ nên nhanh chóng đuổi theo phương hướng ấy. Chỉ là, lúc hai người cùng nhau lao di thì Tằng Thúc Thường đột nhiên ho lên một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch cũng không hề quay đầu sang mà tựa như đã biết cái tên huynh đệ tốt của mình đang làm gì, nên nói thẳng: "Sao hả?"
Tằng Thúc Thường nở nụ cười tươi, trên gương mặt đẹp trai ấy xuất hiện chút vẻ chọc ghẹo, nói: "Khá, lâu nay ta lại không hề nhìn ra được điểm này, thì ra bản lĩnh tán gái đẹp của ngươi không hề tệ!"
Điền Bất Dịch 'xì' một tiếng, nói: "Nói lung tung gì thế hả, từ khi chúng ta quen biết tới giờ, những lúc chúng ta gặp các sư tỷ sư muội xinh đẹp trong môn phái thì ngươi không phải như cá thấy nước à, còn đá ta sang một bên nữa hay sao?"
Tằng Thúc Thường suy nghĩ đôi chút rồi nói: "Ngươi nói như vầy coi như không sai, hết cách, ai biểu ta đẹp trai hơn ngươi chi. Nhưng mà, dựa theo những gì trước kia thì có chút kỳ quái, lúc nãy dưới ánh nhìn của Thủy Nguyệt thì chúng ta như là không khí vậy, thế nhưng vì sao Tô Như sư muội lại chỉ cười với mỗi mình người, còn lại chẳng hề để ý tới ta chứ?"
Điền Bất Dịch bật cười 'ha ha' trông vô cùng cao hứng, sau đó nghiêm mặt nói: "Đấy là do Tô sư muội có lan tâm huệ chất*, thông minh hơn người, chỉ cần nhìn sơ qua đã biết được người nào mới là người tốt!"
(*): Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
"Cút!"
Bốn người Thủy Nguyệt, Tô Như cùng Điền Bất Dịch, Tằng Thúc Thường tựa như làn gió chớp mắt vút về phía dưới chân núi, không ngừng xông thẳng về phía rừng rầm với kiếm khí xanh biếc đang đan chéo nơi ấy. Khi còn chưa tới thì đột nhiên nghe được tiếng cười lanh lãnh truyền về, nụ cười này chấn động khắp nơi, ngông cuồng tiêu sái, đây chính là lời nói của Vạn Kiếm Nhất: "Chạy đi đâu!"
Cùng theo tiếng cười này chính là ánh kiếm xanh biếc kia bỗng tăng gấp đôi, đột nhiên hóa thành một vòng tròn lớn ngay giữa không trung sau đó phủ xuống bên dưới, chỉ trong giây lát thì phía sau truyền tới tiếng tức giận mắng chửi, cùng lúc đó có không ít những câu chửi tục, xem ra kẻ ngày tức giận tới mức phát hỏa, chửi bới không ngừng.
Lúc này, có thể đánh giết cùng với Vạn Kiếm Nhất thì tuyệt đối là kẻ hung ác trong Ma giáo, hơn nữa với âm thanh phát ra kia thì nhân số không hề ít, bên này bốn người Điền Bất Dịch đều lo lắng không thôi nên vội vàng tăng tốc tựa như chim bay vụt nhanh tới, chỉ lát sau t hì rốt cuộc cũng đã chạy tới nơi chém giết này.
Nhưng khi bọn họ ổn định lại thân hình và liếc mắt nhìn cuộc chiến thì chợt cảm thấy kinh hãi, tựa như muốn hôn mê luôn vậy.
CHỉ thấy, bên trên một khu đất trống nơi bía rừng có sáu tên giáo đồ Ma giáo đang dùng hết sức đánh trả, còn bên Thanh Vân môn thì chỉ có đúng Vạn Kiếm Nhất. Nhưng mà tuy song phương chênh lệch về nhân số nhưng chiếc cuộc tuyệt nhiên đổi ngược, chỉ thấy bạch y của Vạn Kiếm Nhất tung bay, thân hình qua lại tựa như gió, thanh thần kiếm Trảm Long màu xanh biếc trong tay hắn tựa như có khí thế vô song, ánh kiếm sáng hoắc, lấy một địch sáu thế nhưng vẫn chiếm được thế thượng phong khiến cho đám người Ma giáo kia không ngừng rút lui.
Ngoài ra, trên mặt đất bên ngoài khu rừng rậm kia có hai thi thể Ma giáo đã ngã xuống, không còn sự sống, mà một bên khác lại có hai đệ tử Thanh Vân một nằm một đứng, người đứng chính là Thương Tùng, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bóng người của Vạn Kiếm Nhất đang giữa chiến trường kia; mà người đệ tử Thanh Vân đang nằm kia lại mặc đạo bào thêu hình áng mây, tựa như hắn đã hôn mê.
Điền Bất Dịch bỗng ồ lên một tiếng rồi chỉ vào đám giáo đồ Ma giáo đang liều mạng chống đỡ một chiêu của Vạn Kiếm Nhất, cau mày nói: "Mấy người đó không phải là đám vừa mới gặp kia sao?"
Lời này vừa ra thì Tô Như, Thủy Nguyệt, Tằng Thúc Thường nhanh chóng nhìn lại, quả nhiên là đám người Ma giáo do Đoan Mộc Thiết cầm đầu vừa nãy, đồng thời trong đó còn có thêm một người thấp bé mặt mày dữ tợn đang điều khiển một đầu lâu máu bay tới bay lui, hiển nhiên chính là tên khốn từng đánh lén Điền Bất Dịch trước kia.
Những người này vừa kịch chiến với đám người Điền Bất Dịch không lâu, đạo hạnh cũng không hề yếu thế nhưng không ngờ khi gặp phải Vạn Kiếm Nhất thì lại nhếch nhác như vầy, bởi vậy có thể thấy được Vạn Kiếm Nhất có thiên phú trác tuyệt, thực lực cao cường, thật sự vô cùng kinh khủng.
Còn đám người Tô Như, Thủy Nguyệt, Điền Bất Dịch ở bên này khi nhìn Vạn Kiếm Nhất thì vừa thấy sợ hãi mà lại vừa thấy bội phục, trong lòng từng người thầm ngưỡng mộ, thế nhưng đám người Ma giáo đang đối diện với Vạn Kiếm Nhất thì tim mật như vỡ ra, lấy sáu địch một ấy vậy mà còn không lại, vậy thì làm sao có cơ hội thủ thắng chứ.
Chỉ là, bọn họ tuy muốn chạy trốn thế nhưng Vạn Kiếm Nhất với kiếm thế hùng hồn, uy thế lớn vô cùng, chỉ cần vung lên mấy đường không những ép những người chạy trốn phải quay lại mà còn thuận lợi chém trúng một tên quỷ xúi quẩy.
Máu bắn tung tóe, tiếng kêu rên vang lên, người thấp lùn đang điều khiển đầu lâu máu đột nhiên không cách nào kiềm chế được, hung tính tăng mạnh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Vạn Kiếm Nhất, lão tử liều mạng với người!"
Trong tiếng la hét tức giận này thì huyết quang của đầu lâu máu kia chợt tăng mạnh, không gian xung quanh đều bị nhuộm đỏ tựa như sông máu đang cuồn cuộn kéo xuống, ầm một tiếng, thứ này đánh thẳng tới Vạn Kiếm Nhất. Cũng trong lúc này, người thấp lùn này lại lao tới, hắn tựa như muốn đồng vu quy tận với Vạn Kiếm Nhất vậy.
Đám yêu nhân Ma giáo xung quanh trước tiên là kinh hãi, tựa như cũng bị kẻ này khơi dậy hung tính nên từng người ngửa mặt lên trời hét lớn, cầm chặt binh khí trong tay rồi ùa tới, khí thế chợt tăng vọt.
Đám người Điền Bất Dịch, Tô Như chợt biến sắc rồi nhanh chóng xuất pháp bảo hòng xông lên giúp đỡ, thế nhưng vào lúc này bỗng nhiên nghe Vạn Kiếm Nhất hét dài một tiếng, bóng người này lướt lên, áo trắng như tuyết trong nháy mắt ẩn vào trong ánh kiếm Trảm Long đang bắn ra bốn phía kia, kiếm thế sáng rực, nhân kiếm hợp nhất!
Nghênh đón đám yêu nhân Ma giáo đầy hung ác đang ập tới, cùng với hàng loạt pháp bảo vô cùng thâm độc và đầu lâu đang nhỏ máu kia, Vạn Kiếm Nhất chẳng hề tránh lui, ngọn lửa xanh biếc phóng lên trời cao cứ thế va trực diện vào những thứ đang lao tới.
Lấy một địch sáu, vô đối vô song!
Kiếm khí xanh biếc vào đúng lúc này tựa như sung túc tới cực hạn, toàn bộ bầu trời trong thiên địa tựa như trở thành ánh xanh đầy huy hoàng, gió chuyển mây đi, ánh sáng chói lọi.
"Ầm!"
Tiếng vang vô cùng lớn vang lên, mây tán thạch loạn, trên mặt đất đột nhiên lõm xuống một lỗ lớn, trong cơn giông tố, đầu lâu máu xông lên trước kia va thẳng vào ánh kiếm xanh biếc không gì không thể xuyên thủng ấy lập tức rạn nứt bên trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của người thấp lùn kia, kéo theo đó là từng làn âm thanh quái dị, rồi 'ầm' một tiếng, lập tức tan thành khói bụi!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.