Chương 10 : Thổ Hành Địa Chuyển
Tác: Sói Cuồng Mì Gói
..
Nguyễn Hưng nhẹ nhàng hỏi, hắn biết Lý Tứ cũng không tổn thương nghiêm trọng, hắn dùng lực rất chuẩn, chỉ tạo cảm giác đau chứ không tổn thương thứ quý giá đó. Lý Tứ sau một phút loạng choạng đứng dậy, cảm giác đau dần lui, hắn thu lại ý khinh thường đối thủ “Nữ nhi” tươi cười trước mắt. Luận võ kĩ công pháp đều quỷ dị khiến hắn không bắt kịp thao tác, khiến hắn nghiêm túc trong những phút tiếp theo nếu không muốn lại đo sàn.
Nguyễn Hưng muốn cũng chỉ có vậy, tại thế giới này hắn vẫn chưa được đối luyện thực chiến trong suốt hai năm. Hắn đóng vai lão quái Huyết Vô Song tu vi gần Chân Thần cảnh kiếm ai để đối luyện. Hiện tại đã có phân thân Vân Dung để kiếm võ giả tỉ thí, Nguyễn Hưng đối với võ thuật rất say mê.
Thời trẻ còn ở Trái Đất Nguyễn Hưng cũng theo học rất nhiều võ sư, bỏ số tiền lớn mời lính đặc công Việt Nam đã về hưu chỉ dạy. Địa vị ông trùm của hắn cũng một phần hắn dùng nắm đấm lập nên, sống trong thế giới ngầm chém giết lẫn nhau Nguyễn Hưng không có thân thủ phi phàm chắc đã gục ngã lâu rồi.
Hiện Tại Thiên Việt đại lục lại để nhiệt huyết hắn tỉnh giấc, kẻ say mê võ nghệ công pháp giờ có võ đài chân thật để hắn thỏa sức tung hoành. Nguyễn Hưng không muốn đối thủ thua qua nhanh cũng không muốn đối thủ khiêm nhường mình, hắn cần là Lý Tứ dùng hết sức mạnh thủ đoạn đối chiến với hắn, chỉ có sinh tử chiến mới đưa đến cảm giác thăng hoa sảng khoái cho Nguyễn Hưng.
Lý Tứ đã rút kiếm , lưỡi kiếm phủ một tầng ánh sáng, xuất chiêu thỉnh thoảng lóe sáng khiến Nguyễn Hưng không nhịn nhắm mắt lại. Quang thuộc tính Lý Tứ vận dụng tiểu xảo khá thành thục. Nguyễn Hưng tu luyện một loại thân pháp cổ đã thất truyền Thổ Hành Địa Chuyển, tầng thứ nhất Trúc Cơ có thể tu luyện, hiệu quả thân pháp né tránh kẻ địch bằng cách kiểm xoát trọng lực cơ thể cùng phần chân tiếp xúc với đại địa.
Chiêu thức khá giống Lăng Ba Vi Bộ trong Thiên Long Bát Bộ Đoàn Dự học được, nhưng Thổ Hành Địa Chuyển đẳng cấp cao hơn nhiều, có thể tu luyện đến Hóa Thần cảnh đạt mức Dịch chuyển tức thời trong nháy mắt, chỉ là nhược điểm không thể sử dụng trên không, nhất quyết phải bám đất.
Nguyễn Hưng đang dần thành thục Thổ Hành Địa Chuyển khi giao đấu Lý Tứ, vừa tránh né vừa dùng tay, chân đỡ kiếm cùng kiếm quang Lý Tứ thi triển. Chân tay Nguyễn Hưng đều bọc găng cùng ủng làm từ tơ tăm và tơ nhện linh thú cảnh giới Kim Đan tạo ra có thể so với binh khí Phàm cấp.
Trải qua mười phút không đánh trúng được Nguyễn Hưng, Lý Tứ bắt đầu ra đòn sát thủ, hắn muốn chiến thắng, hắn muốn vang danh:
“Vân cô nương cẩn thận... Hỏa Quang Liên Hoàn Kiếm”. Lý Tứ thanh kiếm tách ra làm đôi một trái một phải Linh khí dũng động, Lý Tứ thi triển công pháp , kiếm khí bám trên kiếm xuất hiện lửa cháy cùng ánh sáng dữ dội không xoay quanh Lý Tứ. Hắn lao nhanh về phía Nguyễn Hưng hỏa thế mạnh mẽ, sức nóng lan tràn.
Nguyễn Hưng lãnh đạm chân đạp mạnh lao lên, xoay tròn trên không trung.
“Không thể nào?”. Lý Tứ kinh ngạc suýt chút phá hủy chiêu thức hắn thi triển bởi hắn nghĩ Nguyễn Hưng lao lên không trung hoặc né hoặc dùng chiêu thức tấn công cứng đối cứng với hắn. Không nghĩ tới nhìn như Nguyễn Hưng đang từ từ rớt xuống, Lý Tứ không hiểu sao Nguyễn Hưng lại rớt từ trên xuống khá chậm, có thể là dùng công pháp gì đó hoặc thân thể nhẹ rớt chậm, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng khi Nguyễn Hưng trên không trung xuống cách hắn bốn mét thì chuyện xảy ra khiến hắn lối mắt ngoác mồm. Nguyễn Hưng đưa chân đạp không đi lên lại giãn cách với hắn, điều này không chỉ hắn mà toàn trường cùng rung động.
“Vân Dung cô nương là Nguyên Anh cường giả?”. Chỉ Nguyên Anh cường giả mới có thể đạp không mà đi, đứng trên không trung làm chủ không khí, đây là đặc trưng của Nguyên Anh kỳ, không phải là bay hay dùng thủ pháp công pháp đứng trên không trung.
“Không phải các ngươi nhìn kĩ dưới chân Vân Dung cô nương có vết lằn, a... Là cô ấy đang đứng trên dây hay tơ gì đó”. Một vị võ giả có nhãn quang phong phú tìm ra dấu vết, tuy ở đây có Nguyên Anh, Kim Đan cũng nhìn ra nhưng họ không nói nhiều, bảo trì phong thái cường giả.
Lý Tứ cũng dần nhìn ra điểm bất thường, khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện vẻ không cam tâm dừng chiêu thức Hỏa Quang Liên Hoàn Kiếm, dù cho hắn cố cũng không cầm cự chiêu thức được lâu nữa, Linh khí đã gần cạn kiệt. Quang hỏa quanh thân Lý tứ dần tản ra biến mất, hắn thu công ngước đầu nhìn vị Vân cô nương vẫn đang đứng trên không trung mỉm cười nhìn hắn: “ Tại hạ nhận thua”.
“Lý đại ca lợi hại, chiêu thức bá đạo chỉ khiến muội né tránh mũi nhọn không giám tranh phong, đa tạ Lý đại ca” Nguyễn Hưng vẫn điềm nhiên đứng trên không trung chấp tay hướng về Lý Tứ khi độ phi phàm.
“Vân cô nương khách sáo” Dứt lời Lý Tứ bước xuông lôi đài.
Đoạn náo nhiệt kết thúc, tiếp tới từng cặp lên lôi đài tỉ thí, tuy không hoa mĩ đặc sắc nhưng Nguyễn Hưng cũng tham khảo được rất nhiều, thiên biến vạn hóa công pháp vô vàn sáng tạo vô biên. Tiếp tới Nguyễn Hưng cũng lần lượt lên rèn luyện thực chiến, bởi Phong lôi đài chủ yếu là người Vân gia cùng các tán tu, môn phái nhỏ hội tụ nên không hề khó khăn vượt qua, thậm chí còn có võ giả Luyện Khí hậu kỳ tham gia nên hắn thuận lợi vào top sáu người mạnh nhất Phong lôi đài.
Ngày đầu Tế Đan tỉ thí kết thúc, mọi người về nghỉ ngơi điều dưỡng. Tối đến Vân Hùng nhị trưởng lão âm thầm tiến vào phòng Nguyễn Hưng báo cáo thông tin mà đại ca cùng tam đệ ra ngoài làm việc theo lệnh Nguyễn Hưng.
“Tốt, bảo tam trưởng lão tăng tốc nhanh chóng mở rộng kế hoạch “tam trụ lâu”, nội trong ba tháng tới ít nhất hoàn thiện một nửa Hồ quốc ”.
“Vâng thưa tiểu thư... ngài thật sự định ...”.
Nguyễn Hưng ngắt lời: “Cứ làm theo những gì ta nói, ngoài ra đây là cảm ngộ Hóa Thần, ngươi trong ba anh em là người thiên phú nhất, đã kẹt ở Nguyên Anh viên mãn kỳ gần trăm năm nhưng vẫn còn hi vọng tiến cảnh”.
Nguyễn Hưng vừa nói vừa vứt một quyển sách nhỏ do hắn thông qua kí ức Huyết Vô Song quá trình lên Hóa Thần chép ra. Trong có còn có ý nghĩ riêng giải nghĩa một số huyền ảo tối nghĩa theo góc nhìn hiện đại của Nguyễn Hưng. Vân Hùng tiếp lấy sách mừng rỡ, hắn không vội mở xem mà quỳ xuống dập đầu tạ chủ ban ân, đối với tu chân giới cảm ngộ tu luyện chỉ nội truyền trong gia tộc hay đệ tử thân truyền mới có. Còn sâm nghiêm hơn bí tịch công pháp rất nhiều.
Nhân sinh vốn ích kỷ, ai muốn người khác sẽ mạnh mẽ hơn mình, sẽ vượt qua mình rồi uy hiếp đến quyền lực danh vọng mình đạt được. Bởi vậy nếu tán tu không có gốc rễ, không có tiền nhân lão giả đời trước tích góp để lại cho hậu nhân của mình con đường tu luyện thì sẽ bắt đầu lần mò từng chút một.
Mà Vân gia mạnh nhất cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, về Hóa Thần chỉ có thể lần mò tự mình cảm ngộ cùng cơ duyên mà tiến cảnh.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile