TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 25

Chủ đề: Vô Tình Kiếm Khách 2: Hắc Long Thần Giáo - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123

    Chương 11



    CHƯƠNG 11 : VẬN KHÍ QUÁ TỐT



    Dương Thiên Hưng đang ngủ ngon giấc, lại bị đánh thức bởi ai đó. Chàng tức giận gồng mình lên, nói to :

    - Ai ?

    Trong bóng tối có người đáp lại một cách từ tốn :

    - Thiếu gia, là ta !

    Dương Thiên Hưng hạ giọng :

    - Là ngươi hả ?

    Lý Khánh nói :

    - Thiếu gia có biết mình đã bị giam ở đây bao lâu rồi không ?

    Dương Thiên Hưng sờ sờ mấy cái vạch dưới sàn, rồi nói

    - Hai ngày !

    Lý Khánh lắc đầu, một cái lắc đầu mà họ Dương không thể nhìn thấy được.

    - Trong bữa ăn đầu tiên, họ đã tẩm một loại thuốc mê và thuốc bổ cực mạnh vào trong bát cơm của thiếu gia. Thuốc mê công dụng khỏi nói, là để cho thiếu gia ngủ li bì không biết đến ngày giờ, còn thuốc bổ là để thiếu gia có thể nhịn đói suốt mấy ngày trời mà không thấy mệt mỏi.

    Dương Thiên Hưng nói, giọng chắc nịch :

    - Trong giấc ngủ, ta luôn đếm thời gian và vạch lên sàn nhà, không tin ngươi thử sờ !

    Lý Khánh cười khổ :

    - Thiếu gia có biết bọn cai ngục nhân lúc thiếu gia ngủ say, đã thắp đèn sáng trưng phòng giam này và phát hiện ra mấy cái vạch đó không ? Họ đã xoá đi mấy cái vạch rồi, thiếu gia ơi !

    Dương Thiên Hưng cau mày mà Lý Khánh không thể thấy được :

    - Xoá ? Xoá bằng cách nào, mấy cái vạch này đã ăn sâu vào sàn nhà rồi.

    Lý Khánh cười ha hả :

    - Xoá ở đây không phải theo nghĩa “xoá”, mà xoá ở đây tức là chuyển thiếu gia đến một phòng giam khác, ngay bên cạnh phòng giam cũ trước kia của thiếu gia. Toàn bộ vết vạch này là của thiếu gia vạch trong hai ngày gần đây.

    Dương Thiên Hưng kinh ngạc :

    - Ngươi bảo họ chuyển ta ? Và ta không biết ?

    Lý Khánh gật đầu, nhưng sau một hồi lâu không thấy trả lời, hắn mới nhận ra đây là bóng tối, Dương Thiên Hưng không thể nhìn thấy câu trả lời bằng động tác của mình được.

    - Phải, thiếu gia !

    Dương Thiên Hưng cũng gật đầu mấy cái, và cũng phát hiện ra Lý Khánh không thể nhìn thấy, lập tức lảng sang truyện khác :

    - À phải rồi ! Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì ?

    Lý Khánh nghe nói, mặt không khỏi biến sắc, đột nhiên chồm tới sát Dương Thiên Hưng, lấy trong mình ra một mẩu giấy đưa vào tận tay Dương Thiên Hưng. Đúng cái lúc họ Dương đang không hiểu gì thì Lý Khánh nói nhỏ bên tai chàng :

    - Thiếu gia, hai thanh kiếm của thiếu gia ta đều mang theo bên mình đây.

    Rồi hắn lại đưa cho họ Dương một tấm da, nói :

    - Đây là chiếc mặt nạ da người mới, mong thiếu gia cầm lấy và sử dụng, bởi khuôn mặt cũ của thiếu gia đã bị lộ ra rồi.

    Dương Thiên Hưng nhận lấy chiếc mặt nạ, rồi nói :

    - Tờ giấy này…

    - À thưa thiếu gia, tờ giấy này là bản đồ của Bạch Hạc Cung, thiếu gia cứ đi theo đường mà ta đã đánh dấu thì sẽ ra khỏi nơi đây.

    Dương Thiên Hưng ngạc nhiên, giọng nói chừng như không tin :

    - Ngươi đừng lừa ta !

    - Ta sao phải lừa thiếu gia chứ ! Nếu thiếu gia chưa tin thì… Đây là thanh kiếm của thiếu gia đây.

    Nói rồi Lý Khánh ném cho chàng một bọc, bên trong đương nhiên có hai thanh kiếm mà Dương Thiên Hưng luôn mang theo mình.

    - Chắc thiếu gia đang tự hỏi vì sao ta lại muốn thả thiếu gia, có phải không ? Đúng, cách đây bảy ngày, ta quả thật đã phụng mệnh của Trần Cung chủ, mà có lẽ là Cung chủ cũng theo lệnh của Giáo chủ.

    Lý Khánh ngừng một hơi rồi nói tiếp :

    - Ta đã bắt được thiếu gia về, nhưng nghĩ là rốt cuộc thiếu gia cũng sớm muộn sẽ được thả thôi, bởi người đã tiêu diệt toàn Cung Đạo Tặc, người đã thắng Tần Bá Khởi lại không có khuôn mặt giống thiếu gia, bởi thiếu gia lúc đó đeo mặt nạ mà. Thế nhưng ta đã lầm, thưa thiếu gia !

    Lý Khánh lại dừng một lúc.

    - Trần Cung chủ nói là hai ngày sau sẽ giết thiếu gia. Hai ngày ! Tất cả là lệnh của Giáo chủ !

    Dương Thiên Hưng đã đoán được phần nào :

    - Vì vậy nên ngươi đến để thả ta ra ?

    - Không phải. – Lý Khánh nói. – Thiếu gia phải tự thoát ra ngoài, với một cái chân chưa lành và hai thanh kiếm, ta sẽ giả bộ như thiếu gia đánh một đòn làm ta bất tỉnh nhân sự. Rồi thiếu gia hãy thoát khỏi căn phòng này, theo bản đồ mà thoát ra ngoài.

    Dương Thiên Hưng chờ Lý Khánh nói hết câu mới đeo lên mặt chiếc mặt nạ da người và nói :

    - Vậy là bây giờ ta phải ra đòn với ngươi ? Bằng quyền ?

    Lý Khánh nhếch nụ cười khổ :

    - Chẳng lẽ thiếu gia muốn đâm ta ?

    Dương Thiên Hưng dưới lớp mặt nạ hoàn toàn có thể cười :

    - Tất nhiên, chẳng ai muốn điều đó cả, Lý quản gia !

    Nói rồi chàng tung một quyền vào giữa ngực họ Lý, chỉ dùng một nửa sức thôi, nhưng Lý Khánh đã ngã ngửa về phía sau, tông hẳn vào cánh cửa, tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa, đồng thời cũng khiến cánh cửa sau lưng Lý Khánh bật tung ra…

    …o0o…

    Khung cảnh Thái Hồ thật đẹp, thật nên thơ. Trên bầu trời xanh đôi lúc lại có những con bồ câu bay lượn, không hiểu trong số đó có đến bao phần là đang làm nhiệm vụ đưa thư. Xa xa có những dòng sông thơ mộng, ở đó lại có vài ngư ông ngồi trên thuyền câu cá, phiêu diêu tự tại, thoải mái ngâm thơ đến nỗi mà các nhân sĩ võ lâm nhìn thấy cũng phải ghen tị.

    Nàng cũng là nhân sĩ võ lâm, nhìn cảnh sông núi đương nhiên cũng có chút vui thích và ngưỡng mộ, nhưng phần vui đó chỉ chiếm một phần rất nhỏ thôi, bởi nàng đang có một mối lo lớn chiếm giữ tâm trí nàng suốt mấy ngày nay.

    Thập Tam Như đã chờ ở Thái Hồ hơn mười ngày rồi, thậm chí chưa thấy Dương Thiên Hưng xuất hiện, mà còn gặp phải nhiều phiền toái khác nữa. Đó là có rất nhiều người sống xung quanh luôn chăm chú nhìn nàng.

    Cũng phải, một cô gái xinh đẹp như nàng, lại ngồi một mình ở đồng cỏ Giang Nam Dịch trong một cái quán bánh bao nhỏ suốt mười mấy ngày, thì tất nhiên phải nhận được sự chú ý rất lớn, mà đặc biệt từ nam nhân.

    Một nửa trong số nam nhân đó là đệ tử Minh Giáo, vì Quang Minh Đỉnh nằm ngay sát Giang Nam Dịch, Thái Hồ. Cứ hễ mỗi lần có chuyện cần đi thám thính là bọn chúng phải ngồi lại cả khắc thời gian bên cái quán bánh bao nho nhỏ của nàng. Cũng vì chuyện đó mà tin tức của Minh Giáo luôn chậm hơn một chút so với những phái khác, mà Lâm Thế Hưng, vốn mang trong mình dòng máu “Hoả”, lại càng dễ nổi nóng hơn.

    Khi con bồ câu trở về từ các phái Cái Bang, Thiếu Lâm, Nga My, Thiên Long và Võ Đang, Lâm Thế Hưng biết các bức thư đã được gửi đến đúng chỗ, lập tức sửa soạn y phục, cùng năm chục đệ tử bước ra khỏi Quang Minh Đỉnh, hướng thẳng đến Cái Bang Tổng Đà.

    Chú ý đầu tiên của hắn, khi đặt chân vào đồng cỏ Thái hồ, là vị cô nương bán bánh bao gần đó.

    “Rõ ràng vị cô nương này không phải là thường dân gì cả, cũng có thể có liên quan đến Hắc Long Giáo nên mới ở đây thám thính tình hình của Minh Giáo ta, đến xem một chút cũng chẳng mất nhiều thời gian”.

    Lâm Thế Hưng lập tức dặn bọn thuộc hạ đứng lại chờ, còn mình thì thong thả bước xuống chỗ quầy bán bánh bao.

    Mua một chiếc bánh, xoi xét cả thân hình Thập Tam Như một lượt, họ Lâm lên tiếng :

    - Ta coi cô nương không phải người vùng này.

    Thập Tam Như không nói gì, chỉ gật gật đầu. Điều này khiến Lâm Thế Hưng không khỏi ngạc nhiên, bởi đã là chủ một quán ăn, không thể không trả lời rành rọt một câu hỏi của quan khách, chứ không thể chỉ là một cái gật đầu bang quơ.

    - Ta coi cô đang trông ngóng một người thì phải.

    Thập Tam Như lập tức ngẩng mặt lên, ngạc nhiên :

    - Sao… sao ngươi biết ?

    “Ái chà, quả nhiên cô gái này đã mong chờ người kia đến cả đỏ con mắt rồi. Dám gọi quan khách là ‘ngươi’, coi bộ cô ấy quên mất luôn cả cách cư xử bình thường rồi”

    - Cô chờ ở đây bao lâu rồi ?

    - Hơn mười ngày rồi. – Thập Tam Như trả lời thành thực.

    Lâm Thế Hưng suýt làm rơi cái bánh bao trên tay.

    - Hơn mười ngày cơ à ? Vậy người đó chắc phải quan trọng đối với cô lắm.

    Thập Tam Như đang định nói “đương nhiên” nhưng lập tức khựng lại, nàng đã nhìn thấy một bóng người ở phía cổng Tô Châu. Tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ xa, nàng đã thấy được vóc dáng của người đấy, và đặc biệt là cái chân trái được băng bó.

    - Lưu huynh !

    Hét lên một tiếng, Thập Tam Như, bỏ cả quán bánh bao lẫn Lâm Thế Hưng lại phía sau, chạy nhanh về phía người trước mặt.

    Lâm Thế Hưng nhìn vậy, chỉ cười cười lắc đầu mấy cái, rồi theo đám đệ tử của mình, thẳng tiến đến Cái Bang.

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:58.
    ---QC---
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123


    Chương 12


    CHƯƠNG 12 : CON NGƯỜI QUÁI DỊ


    Thập Tam Như vừa xuất phát chạy, người lạ mặt kia lập tức quay lưng lại về phía Thập Tam Như, khập khiễng chạy về phía Tây. Chạy suốt hơn một khắc thời gian, chỉ mãi đến khi hắn và Thập Tam Như đã xa, xa quá khỏi tầm mắt của bọn đệ tử Minh Giáo, người lạ mặt mới quay đầu lại và lột chiếc mặt nạ da người ra. Liền sau đó, Thập Tam Như dừng lại, không còn đuổi theo nữa, bởi trước mắt nàng không phải Dương Thiên Hưng, mà là một khuôn mặt quái dị chưa từng thấy. Bên mắt phải hắn lồi hẳn ra, bên kia thì lại có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống tới mang tai, đi qua luôn cả con mắt trái. Miệng hắn toả ra một mùi thối không thể tả nổi.

    - Thập Tam muội…

    Hắn nhẹ nhàng nói, và giọng nói của hắn thì quả là trái ngược hoàn toàn với sự xấu xí trên khuôn mặt hắn.

    Thập Tam Như sửng sốt được mấy giây, mới thốt lên nổi :

    - Là ngươi ?

    - Lâu rồi không gặp muội, kể từ khi…

    Hắn đưa cái bàn tay to kệch và xấu xí ra lẩm nhẩm đếm. Rồi hắn lại tiếp tục nhe bộ răng vàng khè ra :

    - Đã được một tháng rồi, phải không ?

    Thập Tam Như lập tức rút kiếm ra, chĩa thẳng về hướng hắn :

    - Ngươi đừng hòng làm gì ta !

    Tên quái dị lắc lắc cái đầu :

    - Ấy ấy ! Tình nhân gặp nhau, sao lại lôi kiếm ra làm gì thế ?

    Thập Tam Như nghiến răng :

    - Ai là tình nhân với ngươi ?

    - À à, giờ muội lại muốn cắt đứt tình cảm giữa chúng hay sao ?

    Thập Tam Như vừa lùi về phía sau mấy bước, vừa nói :

    - Ta mới quen ngươi cách đây hai tháng, khi mà Cung chủ bắt ta phải… phải…

    Nhưng tên quái dị kia đã đưa tay lên ra hiệu cho nàng ngừng nói :

    - Muội không nói nổi thì để ta nói hết cho ! Tố Cung chủ muốn muội làm vợ ta !

    Rồi hắn ngừng lại để xem phản ứng của Thập Tam Như, khi thấy khuôn mặt nàng đã trắng bệch ra rồi, hắn mới nói tiếp :

    - Để củng cố quan hệ giữa Bán Nguyệt Cung và Thuỷ Lao Cung. Ta nói vậy có đúng không ?

    Thập Tam Như vốn đã muốn bỏ chạy từ lâu, nhưng nàng biết chắc tên này võ công cao cường hơn người, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ ba trượng, chỉ cần nàng quay mặt lại là hắn có thể xuất chiêu ngay, vì vậy mà nàng chỉ còn cách “vừa nói chuyện vừa lùi bước”.

    - Ai ai trong Bán Nguyệt Cung cũng bảo muội xui xẻo, con số mười ba của muội quả là rất xui xẻo, mọi thứ muội chạm vào đều thất bại, đều đổ vỡ. Vậy nên khi Giáo chủ bảo chọn một người trong số đám nữ nhân Bán Nguyệt Cung thành hôn với ta, Tố Cung chủ đã không ngần ngại chỉ vào muội, phải không ?

    Thân hình của Thập Tam Như run lên bần bật :

    - Đừng nói nữa !

    - Ta chưa nói hết !

    Tên quái dị nở một nụ cười nham hiểm :

    - Cách đây đúng ba mươi hai ngày… He he…

    Nói rồi hắn cứ tiến từng bước, từng bước đến gần Thập Tam Như…

    - Dừng lại, ta cấm ngươi ! – Thập Tam Như thu hết sức mình hét to lên. – Ngươi có muốn ta hét to lên nữa không ?

    Tên quái dị càng cười lớn :

    - Ôi ta sợ quá ! Sợ quá ! Bọn người Minh Giáo sẽ đến bắt ta ! Ha ha ha !

    Rồi hắn nhìn trừng trừng Thập Tam Như :

    - Nói cho muội biết, muội đã cách Quang Minh Đỉnh mấy dặm rồi, muội có chạy kịp đến đó mà kêu cứu nổi không ? Dù cho bọn chúng có nghe thấy cũng không làm gì nổi đâu, bởi vì đây chính là đất của THUỶ LAO CUNG, là đất của HẮC LONG GIÁO !

    Hắn hét hai chữ “Thuỷ Lao Cung” và “Hắc Long Giáo” to đến nỗi khiến cho Thập Tam Như giật mình, suýt ngã xuống. Thấy không thể chịu nổi thêm một giây nào bên tên quái dị nữa, nàng quay người lại sử dụng khinh công phóng vọt đi thật nhanh, động tác của nàng rất nhanh nhẹn, hầu như không có một chút sơ hở nào. Nhưng tên quái dị còn nhanh hơn nàng rất nhiều, hắn chỉ chờ có thể, phi thân tới, một tay tả ôm Thập Tam Như, tay hữu thì nắm chặt lấy cổ tay cầm kiếm của nàng, không cho nàng có thêm bất cứ một hành động nào kháng cự.

    Ngửi phải mùi hôi thối từ miệng tên quái dị, Thập Tam Như không chịu nổi được nữa, lập tức ngất xỉu.

    Tên quái dị sau khi đã ôm gọn cả thân hình nàng trong vòng tay, thì cười mãn nguyện và thì thầm vào tai nàng :

    - Nàng tưởng Khẩu Độc Khí của ta để doạ trẻ con sao ? Có thể cách đây ba mươi hai ngày, nàng thoát khỏi khí độc của ta, nhưng… bây giờ thì đừng hòng.

    …o0o…

    Lâm Thế Hưng cùng đám đệ tử vừa mới đặt một chân lên đất Cái Bang là ngay lập tức, Tần Bang chủ đã ra nghênh đón nhiệt tình.

    Tần Bang chủ nói bọn đệ tử của mình ra đàm đạo cùng đệ tử Minh Giáo, còn mình thì dắt Lâm Giáo chủ vào Tụ Nghĩa Đường bàn chuyện.

    Rót cho mình và họ Lâm một tách trà, Tần Bang chủ ngồi xuống, bên cạnh họ Lâm.

    - Bọn đệ tử trong Tụ Nghĩa Đường, đã được ta cho ra ngoài hết rồi, việc của chúng ta, càng ít người biết càng tốt !

    Giọng nói của Tần Bang chủ điềm đạm từ tốn, và Lâm Thế Hưng bắt đầu thấy phục ông hoàn toàn, trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

    - Tần Bang chủ…

    Nhưng Tần Bang chủ đã cắt ngang :

    - Ôi dào, lại cái cách gọi trang nghiêm vớ vẩn của Cửu Đại Phái, sau này cứ gọi ta là Tần huynh được rồi. À mà chuyện ta nói xấu cái luật của Cửu Đại Phí thì, chuyện này chỉ ta với đệ biết thôi nhé !

    Nếu đây không phải là một cuộc bàn chuyện quân cơ gì, có lẽ Lâm Thế Hưng cũng phải ngã ngửa ra mà cười. Cái người luôn đề nghị mọi người phải gọi chưởng môn một cách trang nghiêm, không phải Tần Bang chủ thì còn ai ? Vậy mà bây giờ họ Tần lại tự chỉ trích chê bai chính mình.

    - Được, Tần huynh !

    Tần Bang chủ gật gù :

    - Vậy mới phải.

    Uống một ngụm trà, Tần Bang chủ nói tiếp :

    - Ta biết rồi, Lâm đệ, ta biết cả rồi. Hắc Long Giáo bây giờ bành trướng ghê lắm, đất của chúng giờ rộng khủng khiếp. Đệ biết không ? Giờ Lạc Dương, Đại Lý, thậm chí luôn cả Tô Châu cũng nằm trong tay chúng hết rồi, người của ta vào mấy thành phố đó, còn bị tra hỏi đủ điều. Bọn khất cái của ta vì hám tiền, hám quyền lợi mà cũng thành người của chúng hết. Cái Bang xưa kia đệ tử nhiều không biết bao nhiêu mà kể, đất hoạt động rộng không biết bao nhiêu mà đo, vậy mà giờ đây…

    Nói đến đây Tần Bang chủ thở dài.

    Cuối cùng thì Lâm Thế Hưng cũng có cơ hội nói một câu :

    - Ta coi cái câu đấy bây giờ phải dùng cho chính Hắc Long Giáo mới phải chứ.

    - Phải ! Phải ! Vậy mà bọn chúng còn tham lam vô độ, muốn sát nhập luôn Minh Giáo của đệ vào với chúng, phải không ?

    Lâm Thế Hưng khẽ gật đầu :

    - Nếu bây giờ ta không đồng ý, e rằng Hắc Long Giáo sẽ tàn phá Quang Minh Đỉnh mất. Huynh cũng biết, riêng Thuỷ Lao Cung cộng với Bán Nguyệt Cung thôi, chúng ta còn chẳng đối phó nổi, huống chi, huynh biết, Tần Gia Cung, Bạch Hạc Cung… đệ tử không ít.

    - Đệ còn quên hai Cung nữa.

    Tần Bang chủ nuốt nước miếng :

    - Chính là hai phái mới nhất gia nhập Hắc Long Giáo là Tinh Túc và Thiên Sơn, giờ đổi tên thành Tinh Túc Cung và Linh Tựu Cung rồi.

    Lâm Thế Hưng kết luận :

    - Một lũ chết nhát ! Bọn chúng luôn đi theo cái mạnh chứ không theo cái thiện, đã được thể hiện rõ ở thời Bất Minh chủ mà.

    Tần Bang chủ không còn uống tách trà nữa, mà tu ừng ực ấm trà trước mặt, như thể đó là rượu lâu năm của Cái Bang vậy. Sau một hồi, ông bực tức nói :

    - Đệ có biết, sau hai phái đó, những phái nào đáng ghét nhất không ?

    Lâm Thế Hưng cũng tức giận không kém :

    - Thiếu Lâm và Thiên Long, hai phái đó hoàn toàn thờ ơ với chuyện này. Họ cho rằng chuyện này là chuyện trong giang hồ, người xuất gia không nên xen vào.

    Tần Bang chủ nhìn trừng trừng về khoảng không vô định, một lúc sau cũng hạ hoả.

    - Phải ! Hai phái đó cũng đáng ghét, nhưng ta cho rằng không đáng ghét bằng Nga My, dạy dỗ đệ tử thật không đến nơi đến chốn. Để rồi kết quả là…

    Đúng lúc buổi bàn luận đang cao trào thì họ chợt nghe có tiếng động bên ngoài, biết là có chuyện, cả hai ngừng nói chuyện, bước ra khỏi Tụ Nghĩa Đường…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:58.
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Mình vẫn phải nói lại rằng truyện này như là một truyện kiểu fan-fiction của game TLBB, có gì sai sót về địa điểm mong các vị bỏ qua cho .
    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123


    Chương 13




    CHƯƠNG 13 : THIỆP MỜI



    Lâm Thế Hưng cùng Tần Bang chủ vừa bước ra đến cổng thì đã thấy đệ tử Minh Giáo và đệ tử Cái Bang đang cùng vây lại một người. Ngoại hình người này không có gì đặc biệt, khuôn mặt cũng không đẹp, không xấu, cũng chẳng có nét gì đáng để người ta phải nhớ mãi, cái đáng lưu tâm ở đây, chính là thứ mà người đó đang cầm trên tay.

    - Thiệp mời màu đỏ ? Chẳng lẽ sắp có ai cử hành hôn lễ ? – Tần Bang chủ lên tiếng đầu tiên.

    Người lạ mặt kia đằng hắng mấy cái rồi từ tốn nói :

    - Tần Bang chủ, lẽ ra ông phải biết phép tắc chào hỏi lịch sự khi gặp người lạ mặt chứ.

    Tần Bang chủ sửng sốt, không hiểu tên lạ mặt kia có thân thế gì đặc biệt mà lại dám cả gan nói những lời như vậy.

    - Nếu ông không biết phép cư xử với khách thì ta đành phải làm trước. Ta là Vương…

    Hắn ngân dài chữ Vương suốt mấy chục giây rồi mới kết thúc :

    - Phó Cung chủ.

    Lâm Thế Hưng mở to mắt :

    - Vương Long ?

    - Chính là ta ! Không rõ vị đại hiệp đây là…

    Lâm Thế Hưng vốn không ưa gì Hắc Long Giáo, lại gặp Phó Cung chủ của Thuỷ Lao Cung ngạo mạn như vậy, hiềm khích trước đây lại càng tăng cao. Hắn đáp gọn :

    - Lâm Giáo chủ.

    Vương Long “à” lên một tiếng rõ to rồi lẩm bẩm :

    - Sớm muộn gì cũng thành Lâm Cung chủ thôi.

    Lâm Thế Hưng thính tai đương nhiên nghe được câu nói của hắn, lập tức nổi giận :

    - Ngươi nói cái gì ? Nói lại xem !

    Vương Long dường như không để ý đến lời doạ nạt của Lâm Thế Hưng, mà lại còn rút thêm trong người một chiếc thiệp mời nữa.

    - Càng tiện, ta đỡ phải ghé qua Minh Giáo một chuyến, chân ta cũng chẳng bền bỉ dẻo dai gì cho lắm.

    Rồi hắn phi hai chiếc thiệp mời về phía trước, một về phía Tần Bang chủ, một về phía Lâm Thế Hưng. Dù cho đó chỉ là một chiếc thiệp mời bình thường, nhưng vào tay cao thủ cũng có thể trở thành vật giết người như chơi. Tốc độ bay của tấm thiệp mời này, nếu so sánh với cung tên bình thường, xem ra còn nhanh hơn vài lần.

    Lâm Thế Hưng và Tần Bang chủ tất nhiên cũng không phải đệ tử nhập môn, nhưng cũng phải chật vật lắm mới có thể bắt trúng cái thiệp mời đang nhăm nhe bay vào yết hầu mình.

    - Hảo công phu !

    Lời nới này đương nhiên thuộc về Vương Long, kẻ luôn muốn “giữ phép lịch sự”. Nhưng hắn nói bằng một giọng ảo não chưa ai từng nghe, nói mà như không nói vậy.

    Lâm Thế Hưng mở tấm thiệp mời ra, đọc lướt qua rồi nhìn Vương Long :

    - Ngươi nói là Cung chủ của ngươi, Ngao Tử Chiến thành hôn với…

    Tần Bang chủ cắt ngang nói nốt :

    - Với một đệ tử của Bán Nguyệt Cung ? Đệ tử số mười ba ?

    Vương Long cố nặn ra một nụ cười xã giao, mà ai nhìn vào cũng cho rằng hắn đang mếu chứ không phải cười.

    - Phải ! Phải !

    Hai tiếng “Phải” của hắn phát ra khó khăn không khác gì một thanh kiếm cùn muốn chặt đứt một miếng sắt chắc chắn vậy.

    Tính cách của hắn vừa khiến người ta khó chịu, vừa khiến người ta phải cố gắng nín cười.
    Nhưng Lâm Thế Hưng thì không phải là người “lịch sự” gì, hắn nghe hết câu của Vương Long, há miệng ra cười thật to, tiếp theo đó là tràng cười của các đệ tử của hắn, rồi của các đệ tử Cái Bang, sau cùng mới là cái mỉm cười đầy khinh bỉ của Tần Bang chủ.

    Vương Long vẫn điềm tĩnh :

    - Ta không ở đây để xem các vị cười cái thiệp mời của Cung chủ ta, vậy nên…

    Khẽ lắc mình một cái, hắn phi thân lên một cái cây gần đó, thoát ra khỏi vòng vây của bọn đệ tử Minh Giáo và Cái Bang nhập môn.

    - Xin chào !

    Lại một chữ “xin chào” đầy khó khăn.

    Lâm Thế Hưng chờ cho hắn đi khuất rồi, mới cười ha hả nói với Tần Bang chủ :

    - Đệ thấy thích tên họ Vương này rồi đấy ! Huynh còn nhớ lại cái giọng nói của hắn chứ, cứ như là…

    Lời còn lại không kịp nói thì họ Lâm đã gập người lại mà cười, đến Tần Bang chủ sau khi đã “lịch sự” chỉ mỉm cười trước khách thì nay cũng có mường tượng lại mà cười không ngớt.
    Sau một hồi vui nhộn thì cuối cùng khuôn mặt của Lâm Thế Hưng và Tần Bang chủ cũng nghiêm túc trở lại.

    - Lâm đệ, đệ bảo, tại sao lại có chuyện lạ lùng như vậy chứ ? Chẳng lẽ con mụ họ Tố đấy lại cho phép một đệ tử yêu quý của mình thành hôn với… với…

    Tần Bang chủ khó khăn lắm mới thốt ra mấy từ cuối :

    - Với con quái vật ấy ?

    Trong khi đó thì Lâm Thế Hưng lẩm bẩm : “Đệ tử số mười ba, đệ tử số mười ba,…”

    Rồi hắn quay phắt sang Tần Bang chủ :

    - Đệ biết đệ tử số mười ba là ai rồi ! Tần huynh, huynh còn nhớ cách đây một tháng, có một nữ đệ tử đã phản lại Hắc Long Giáo không ?

    Tần Bang chủ xám mặt lại :

    - Lẽ nào… cô gái đó…

    Lâm Thế Hưng gật đầu :

    - Phản lại Hắc Long Giáo có lẽ chỉ có mình cô ta dám làm thôi, lý do cô ta làm vậy có lẽ cũng chỉ vì chuyện thành hôn này.

    Tần Bang chủ suy nghĩ một lúc rồi nói :

    - Lâm đệ, vậy chuyến này chúng ta nhất định phải đi !

    Lâm Thế Hưng nhìn Tần Bang chủ như vẻ không hiểu, sau một hồi Tần Bang chủ mới nói tiếp :

    - Ta không thể để một người có lá gan như vậy phải chịu khổ được ! Người như cô ta bây giờ rất hiếm ! Đệ hiểu chưa ?

    …o0o…

    Đúng lúc ấy, ở Vọng Thương Đài, Đại Lý…

    Người đàn ông đeo thiết thủ ngồi trên một chiếc ghế gỗ cao trảm ngọc, chiếc ghế được sơn màu vàng đỏ, khiến hắn mường tượng như một vị hoàng đế vậy. Hắn cứ ngồi nhâm nhi tách trà của mình trên tay.

    Ở phía dưới hắn là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang cùi người xuống hết cỡ, người này chính là Lý Khánh.

    Người đàn ông đeo thiết thủ lấy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ khác của mình ra ngoài, chỉ cho mình hắn cùng Lý Khánh ở trong phòng này.

    Đến khi mọi người đã ra hết rồi, người đàn ông đeo thiết thủ mới cất tiếng :

    - Lý Khánh, không cần phải tự hành hạ mình như vậy đâu, đứng thẳng người lên. Ta lo nếu ngươi gãy lưng thì võ công bấy lâu mà ngươi học sẽ đổ sông đổ bể đấy.

    Lý Khánh nuốt nước bọt, rồi cố gắng đứng thẳng người, miệng thì từ tốn nói :

    - Đa tạ Trần Cung chủ.

    Trần Thiên Linh uống một ngụm trà, rồi nói :

    - Ngươi đã biết tội của mình chưa ?

    Lý Khánh quỳ sụp xuống :

    - Tiểu nhân, tiểu nhân biết tội ! Tiểu nhân đáng chết, chỉ vì khinh địch mà bị tên tiểu tử đó đánh lén, lẽ ra tiểu thần không nên giải huyệt để cho hắn có thể vận động thoải mái. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết !

    Nếu có Dương Thiên Hưng ở đây, có lẽ chính chàng cũng phải khâm phục tài đóng kịch của Lý Khánh mất.

    Chỉ có điều, Trần Thiên Linh không dễ bị lừa.

    - Ngươi nghĩ ta tin những điều ngươi nói ? Lý Khánh này ! Ngươi có hiểu nói dối Cung chủ là tội gì không ? Nếu ngươi nói lại sự thật thì ta có thể tha cho ngươi đấy !

    Giọng của Trần Thiên Linh chậm rãi, từ tốn, chính điều này đã khiến Lý Khánh sợ toát mồ hôi.

    - Nếu ngươi nói rõ vì sao ngươi mang bên mình tấm bản đồ trại giam của Bạch Hạc Cung, nếu ngươi nói rõ vì sao ngươi mang theo hai thanh kiếm của tên tiểu tử đó, nếu ngươi giải thích vì sao ngươi chọn đúng thời điểm ta đi vắng để thăm hỏi hắn, thì có lẽ, ta sẽ nể tình ngươi trung thành với ta suốt bảy năm nay…

    Lý Khánh ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt Trần Thiên Linh, họng hắn như cứng đơ lại…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:58.
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123


    Chương 14




    CHƯƠNG 14 : HÌNH PHẠT MÀ AI CŨNG MUỐN GÁNH CHỊU



    Trần Thiên Linh ném vỡ choang tách trà trên tay, nói to :

    - Ngươi còn không tự nhận tội ?

    Lý Khánh nuốt nước miếng rồi cúi dập đầu xuống sàn :

    - Tiểu nhân biết tội, tiểu nhận biết tội !

    Trần Thiên Linh vẫn trừng trừng nhìn họ Lý :

    - Tội gì ?

    Lý Khánh lắp bắp :

    - Tội… tội… thả tù nhân ra…

    - Và hắn đã giết mười đệ tử của ta ! – Trần Thiên Linh tiếp lời.

    Lý Khánh chỉ còn biết nói :

    - Vâng ! Vâng ! Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội !

    Trần Thiên Linh khẽ nhếch môi nở một nụ cười :

    - Nhưng tội ta đang muốn nói đến không phải là hai tội đó.

    Lý Khánh ngẩng mặt lên, lắp bắp đáp :

    - Không phải ư ? Thưa Cung chủ ?

    Không hiểu bây giờ hắn nên mừng hai nên sợ nữa, tội thả tù nhân đã được gạt sang một bên, nhưng còn tội nào nặng hơn cả tội thả tù nhân được nữa chứ ? Nghĩ đến đây Lý Khánh không khỏi rùng mình.

    - Ngươi có hai tội lớn nhất. – Tiếng nói của Trần Thiên Linh đánh thức họ Lý trong cơn mơ màng.

    Họ Trần nhìn Lý Khánh thật lâu, rồi mới nói tiếp :

    - Tội thứ nhất chính là ngươi đã bắt tên phạm nhân đó.

    Lý Khánh nghĩ tai mình có vấn đề.

    - Cung chủ… Cung chủ nói…

    Nhưng Trần Thiên Linh đã cắt ngang lời hắn :

    - Yên lặng ! Ta chưa nói hết !

    Hít một hơi, họ Trần nói tiếp :

    - Ngươi không nhớ lúc đấy ta đã nói gì với ngươi ư ? “Đòi người” không phải là “bắt người”. “Đòi người” tức là ngươi phải đến đấy đòi người từ tay Tần Bá Khởi về đây, nếu như người đó đã chạy thoát, ngươi còn cố hết sức mà bắt về làm gì hả ?

    Lý Khánh chỉ muốn lấy cái kéo cắt hai cái tai của mình đi.

    - Khi ta thấy ngươi đem Dương Thiên Hưng về…

    Lý Khánh mở to mắt :

    - Cung chủ biết tên hắn là…

    - Yên lặng ! – Trần Thiên Linh gầm lên. – Tất nhiên là ta biết !

    Nhìn Lý Khánh một lúc lâu, họ Trần lại nói :

    - Khi ta thấy ngươi đưa hắn về, ta đã những mong ngươi làm điều gì khôn ngoan. Nhưng ngươi lại không làm vậy, ngươi cứ để hắn thối rữa trong nhà ngục của Bạch Hạc Cung. Ngươi chờ cho đến khi Giáo chủ biết được tin đó rồi mới thả hắn ra, rốt cuộc ngươi làm vậy có ý gì, hả ? Tại sao ngươi không thả hắn sớm hơn, mà lại vào đúng lúc này ?

    Thở dài một hơi, hắn nói :

    - Nhưng dù sao ngươi cũng có công thả hắn ra, vậy nên… ta sẽ giảm nhẹ tội cho ngươi.

    “Một trong những tội danh khó hiểu nhất mà ta từng nghe tới.” Lý Khánh vừa nghĩ vừa kêu khổ trong lòng, nếu hắn mà không bắt thiếu gia về thì đều lợi cả đôi đường : Thiếu gia sẽ không phải chịu khổ, Trần Cung chủ cũng vui lòng và hắn cũng sẽ chẳng phải nhận một tội danh ngớ ngẩn đến như vậy.

    Trần Thiên Hưng lại thở dài một lần nữa :

    - Được, ta đã quyết rồi, hình phạt của ngươi… đó chính là cái ghế Cung chủ của ta ! Ngươi bắt buộc phải làm Cung chủ thay ta, nếu không thì sẽ chết.

    Lý Khánh thực sự không biết nên nghĩ thế nào về việc này.

    …o0o…

    Tố Thạch Nhu vốn là người của Nga My Phái, thậm chí còn là một đệ tử xuất sắc, lúc trước bà là sư muội của chưởng môn phái Nga My. Vì có mối hiềm khích với sư tỷ mình, cộng với sự ngưỡng mộ trước tài nghệ của Giáo chủ Hắc Long Giáo đã từng thể hiện ở Đại hội võ lâm sáu năm trước mà Tố Thạch Nhu đã rời khỏi phái Nga My để gia nhập Hắc Long Giáo. Trước khi đi bà còn đem theo mười chín đệ tử thân thiết nhất của mình, lúc đó tất cả bọn họ mới chỉ trạc mười ba, mười bốn tuổi. Chính bà cùng mười chín đệ tử đó đã tự lập nên Bán Nguyệt Cung, Cung đầu tiên của Hắc Long Giáo. Bà đã đặt tên cho các đệ tử của mình theo số thứ tự, ví dụ như đệ tử thứ mười ba bà đặt tên là Thập Tam Như, đệ tử thứ mười hai đã được bà đặt tên là Thập Nhị Linh,…

    Bà đã được Giáo chủ Hắc Long Giáo dạy kiếm pháp, rồi bà cũng truyền lại kiếm pháp đó cho các đệ tử của mình. Vốn có một nền tảng kiếm pháp cao thâm từ phái Nga My, cộng với nội công thâm hậu, nên chỉ học hai năm bà đã thông thuộc và thi triển thứ kiếm pháp đó một cách thuần thục. Các đệ tử của bà cũng có tư chất thông minh nên chỉ mất bốn năm, họ đã thuộc được tâm pháp, nhưng về mặt chiêu thức chưa thể bằng được một góc của sư phụ mình.

    Dù cho có ít đệ tử nhất nhưng hoàn toàn có thể nói, Bán Nguyệt Cung là Cung có quyền lực lớn nhất trong Hắc Long Giáo, đồng thời Tố Thạch Như cũng được coi như là đứng thứ ba trong giáo phái, sau Giáo chủ và Phó Giáo chủ. Và chắc chắn không ai sẽ phản đối rằng Bán Nguyệt Kiếm là một trong những thứ kiếm pháp tinh hoa nhất võ lâm, dưới sự kết hợp giữa kiếm pháp của Nga My và kiếm pháp của Hắc Long Giáo chủ.

    Lúc bấy giờ, Tố Thạch Nhu đang ngồi bàn luận cùng với Ngao Tử Chiến trong một căn phòng thoáng mát và sáng sủa, căn phòng này trái ngược hoàn toàn với cái Thủy Lao ẩm thấp ở phía bên dưới...

    - Ngao Cung chủ, Cung chủ nói vậy là không phải rồi !

    Tố Thạch Nhu quả là một người phụ nữ trẻ hơn tuổi của mình, dù đã trạc năm mươi nhưng bà lại có giọng nói của một thiếu nữ, và nếu mới gặp bà lần đầu tiên, có lẽ sẽ không ai dám bảo bà trên bốn mươi cả.

    - Vậy không hiểu ý của Tố Cung chủ thế nào ?

    Trong khi đó Ngao Tử Chiến lại hoàn toàn đối lập với Tố Thạch Nhu, mỗi khi cười, cái miệng của hắn lại phả ra những mùi hôi thối khó chịu, thậm chí còn độc hơn cả thuốc mê. Cũng may hắn biết giữ ý, không mở to miệng khi nói chuyện, nếu không thì cả căn phòng này sẽ tràn ngập khí độc mất.

    Bọn họ đương nhiên đang bàn về chuyện thành hôn của Ngao Tử Chiến và Thập Tam Như, họ nói về đủ các vấn đề xung quanh nó : nên mời ai đến dự, nên tổ chức thế nào, nên làm thế nào với Thập Tam Như trong đêm thành hôn, điểm huỵêt hay bắt trói,… Ngao Tử Chiến dù rất ghét bàn chuyện phiếm với phụ nữ nhưng người trước mặt hắn lại là Cung chủ quyền lực nhất Hắc Long Giáo, nên chẳng dám ho he lấy nửa lời.

    Đúng lúc câu chuyện đang trong cao trào thì cánh cửa phòng mở bật ra, bước vào bên trong là một nữ nhân đeo mặt nạ.

    Nàng nói, giọng trong trẻo :

    - Tố Cung chủ, phát hiện có người lảng vảng quanh khu vực của Thuỷ Lao Cung.

    Tố Thạch Nhu nheo mắt :

    - Ai ?

    - Muội nghĩ tên này có ý định bất chính, bởi hắn không ngoan ngoãn ở trong đất của Minh Giáo mà lại tiến sang đất của chúng ta.

    Tố Thạch Như cười khẩy :

    - Vậy vài người của Thuỷ Lao Cung không thể làm cho xong chuyện sao ?

    Câu nói này đương nhiên hướng về Ngao Tử Chiến. Hắn nghe nhắc đến mình, có phần hơi ấp úng :

    - Chuyện này… Tố Cung chủ yên tâm… người của ta sẽ…

    Nhưng Tố Thạch Nhu chẳng thèm quan tâm đến Ngao Tử Chiến nữa, mà quay sang nữ nhân đeo mặt nạ kia :

    - Phó Cung chủ, vậy muội hãy đi đi ! Dọn dẹp cho nhanh gọn nhé, chúng ta còn nhiều việc để làm lắm.

    Nữ nhân đeo mặt nạ chỉ gật đầu mấy cái rồi ôm quyền đi ra.

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:58.
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123


    Chương 15


    CHƯƠNG 15 : NỮ NHÂN ĐEO MẶT NẠ


    Người thanh niên rảo bước nhanh trên những đồng cỏ ở Thái Hồ, hưởng thụ sự yên bình và đẹp đẽ ở nơi đây. Cách đây bảy năm, chàng cũng đã có dịp được đến nơi đây, nhưng lúc đó chàng đang bận việc cứu Lâm Thế Hưng, nên chẳng có tâm trạng nào mà để ý tới mấy cành cây hoa lá.

    Nhưng bây giờ thì đã khác trước, chàng đến đây để tìm người, vậy nên phải dò xét thật kỹ xung quanh, và chính nhờ những cái “dò xét” đấy mà chàng lại có cơ hội thưởng thức cảnh đẹp hiếm có ở Thái Hồ. Mải đi lại ngó nghiêng quá mà chàng cứ đi, đi mãi về phía Tây, đi mà không biết rằng, chàng đã đi vào Ngoan Đầu Chử, khu vực “cấm”…

    Không phải chờ đợi lâu, chỉ sau một khắc thời gian, đã có một đám người rầm rộ tiến đến phía chàng một cách rất nhanh chóng, nhanh đến mức còn chưa kịp nhìn ra mặt mũi bọn chúng thì chúng đã vây lấy chàng rồi.

    Sơ sơ nhìn qua một lượt, Dương Thiên Hưng cũng đã đếm được trong số chúng cũng phải có hơn năm mươi người. Nhưng năm mươi người này, chàng chẳng coi vào đâu.

    Bằng cái giọng ngây thơ nhất có thể, Dương Thiên Hưng hỏi xung quanh :

    - Các vị hảo hán ! Không biết các vị có tình cờ nhìn thấy một cô gái không ?

    Cả lũ bọn kia nhìn nhau một hồi rồi “à” lên một tiếng:

    - À thì ra là một tên đi tìm người, vậy mà chúng ta cứ tưởng là ai muốn đến gây sự.

    Dương Thiên Hưng lại nói :

    - Các vị có thực sự nhìn thấy một cô gái không ?

    - Xin lỗi !

    Từ một phía có người nói :

    - Cô gái thì quanh đây nhiều vô kể, nhưng ta e người mà ngươi muốn tìm không có ở đây đâu. Ngươi không biết nơi đây là đất của Thuỷ Lao Cung hay sao ? Cô gái nào muốn vào đây thì chắc chắn là có vấn đề về đầu óc, ta tin một người thông minh như ngươi sẽ không yêu một cô gái bị điên chứ.

    Dương Thiên Hưng nói, ra giọng không tin :

    - Người mà ta muốn tìm rất xinh đẹp ! Ta sợ các ngươi thấy cô ấy lại động lòng, nên…

    Từ phía khác lại có tiếng nói :

    - Ngươi đừng nhiều chuyện nữa ! Mau cút khỏi nơi đây đi, đừng tự rước phiền toái nữa.

    Rồi trong số chúng lại rộ lên:

    - Ngươi đừng nên ở lại đây nữa, kẻo chuốc vạ vào thân.

    - Bọn ta thật tình không muốn một người khôi ngô tuấn tú như ngươi phải vào Thuỷ Lao đâu.

    - Thôi thì bọn ta xin ngươi, bọn ta đang làm nhiệm vụ, nếu có ai đến nhìn thấy bọn ta tán dóc với một kẻ xâm nhập thì…

    Không hiểu từ đâu lại có một tên nhiều chuyện :

    - Lại nói về nữ nhân xinh đẹp, ta tin trên đời không ai đẹp hơn Ngao Phu nhân.

    - À là đệ tử của Bán Nguyệt Cung đó hả ?

    Miệng vừa nói là “sẽ bị quở trách nếu có người thấy chúng ta tán dóc”, vậy mà mới chỉ có một chủ đề mới thôi là cả lũ bọn chúng lại bắt đầu bàn tán xôn xao. Trong lòng Dương Thiên Hưng thầm nghĩ : “Bọn này chắc là đệ tử nhập môn, chứ với những người được huấn luyện tốt thì không bao giờ thiếu phép tắc thế này.”

    Rồi chàng định định bước đi chỗ khác, bọn đệ tử này cũng chẳng ai ngăn cản chàng cả.

    Bỗng từ xa có một tiếng nói trong trẻo :

    - Chuyện gì mà ồn ào vậy ?

    Nữ nhân đeo mặt nạ không biết từ đâu đã xuất hiện sau lưng bọn đệ tử Thuỷ Lao Cung, bọn chúng nghe tiếng nói của nàng mà giật mình quay lại.

    - Sao tên kia vẫn còn sống khoẻ mạnh như vậy ? Ta tưởng có người xâm nhập đất của Thuỷ Lao Cung thì phải bị chết hoặc bị bắt giải về ngay tức khắc chứ. Các ngươi là đệ tử Hắc Long Giáo mà lại có thể vô dụng đến vậy sao ?

    Cả bọn nhao nhao lên :

    - Thưa…

    Nhưng nữ nhân đeo mặt nạ đã quát :

    - Im hết cho ta ! Nếu các ngươi đã vô dụng đến vậy thì hãy mau mà cút về vị trí quan sát cho ta, tên này để cho ta.

    - Dạ dạ…

    Không đợi đến câu thứ hai, bọn chúng đã chạy tán loạn, mỗi người một phương, trong nháy mắt đã chẳng còn ai gần đây, nhưng Dương Thiên Hưng biết bọn chúng chẳng đi đâu xa, mà chỉ núp ở phía sau những cái cây, phía trên những cành cây, dưới hồ, đằng sau những tảng đá,… quanh đây mà thôi.

    Dương Thiên Hưng không nhìn theo bọn chúng, mà lại tập trung vào nữ nhân áo đen trước mặt. Căn cứ vào giọng nói của nàng, họ Dương có thể đoán chắc nàng vẫn chỉ còn là một cô gái trẻ đẹp, nhưng không thể hiểu nổi tại sao, một nửa phần tóc phía bên phải của nàng lại bạc trắng, y như một bà lão, còn một nửa phần phía bên trái vẫn còn đen mượt đến như vậy.

    Kiếm nàng vẫn còn ở trong bao, nhưng Dương Thiên Hưng có cảm tưởng chỉ cần không chú ý một chút là thanh kiếm đó hoàn toàn có thể ghim trúng yết hầu chàng ngay lập tức.

    Một hồi lâu chàng mới mở miệng :

    - Chẳng hay vị cô nương đây…

    - Vị cô nương ?

    Nữ nhân đeo mặt nạ lạnh lùng nói :

    - Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi rồi không mà còn gọi “cô nương” ? Ta tin chắc ngươi kém ta phải mười lăm tuổi là ít !

    Dương Thiên Hưng cũng bật cười :

    - Cô nương ! Cô nương thật biết đùa ! Một nữ nhân bốn mươi ba tuổi không bao giờ có một giọng nói như vậy !

    Nữ nhân đeo mặt nói :

    - Vậy mà có đấy !

    Rồi như nhớ ra cái gì đấy, nàng nói :

    - Nói dóc vậy đủ rồi, dù cho có sợ chết đến mức nào ngươi cũng không cần phải sử dụng mánh khoé hèn hạ ấy đâu.

    Dương Thiên Hưng tắt nụ cười trên môi :

    - Mánh khoé hèn hạ ? Ta cho là cô nương nhầm đấy.

    - Ngươi nghĩ là ta không biết ư ? Cái chiêu “vừa nói vừa lùi” ấy, ta còn lạ gì nữa.

    Dương Thiên Hưng hiểu ra thì lại mỉm cười :

    - Ái chà, mắt cô nương cũng tinh đó nhỉ. Nhưng ta làm điều này là vì cô nương thôi, chứ ta thì…

    Chàng phẩy tay một cái :

    - Ta sợ nếu giao chiến thì sẽ có đổ máu…

    Không hiểu bên dưới lớp mặt nạ thì nữ nhân đang biểu lộ tâm trạng gì ? Chỉ biết sau khi họ Dương nói vậy thì nữ nhân kia im bặt, không nói gì nữa.

    Một hồi lâu, nữ nhân mới mở miệng :

    - Ngưoi biết trên đời ta ghét nhất loại nam nhân nào không ?

    - Cô nương không nói thì làm sao mà ta biết được.

    Giọng chàng có pha chút vui nhộn, nhưng quả thật cái vị cô nương trước mặt chẳng cất lên nổi một tiếng cười. Chỉ nghe cô nàng “hừ” một cái, rồi nói :

    - Ta ghét nhất là loại người ngạo mạn như ngươi !

    Chỉ kịp thấy ánh kiếm, Dương Thiên Hưng đã lành lạnh nơi yết hầu. Chàng lập tức vọt về phía sau mấy trượng, tránh được đường kiếm đầu tiên.

    “Kiếm khí ? Cô nàng này cũng biết dụng kiếm khí sao ? Mình hơi khinh địch rồi !”
    Chàng thò tay vào trong người định rút kiếm ra, nhưng đã bị đường kiếm thứ hai của nữ nhân chặn đứng.

    “Xuất kiếm nhanh đến vậy sao ?” Dương Thiên Hưng vung song chưởng, có ý đẩy lùi nữ nhân về phía sau để mình rảnh rang rút binh khí, nhưng xem ra chưởng vừa rồi chẳng ăn nhằm gì với nàng. Nữ nhân vẫn tiếp tục xuất liền mấy chiêu kiếm, khiến họ Dương phải toát mồ hôi mới tránh được.

    - Từ từ đã cô nương…

    Chưa kịp nói hết thì đã thấy một bên áo của mình rách tả tơi, chàng biết đối thủ trước mặt không phải là Lưu Quan hay Tần Bá Khởi, chỉ cần chàng mở miệng ra hay phân tâm một giây thôi thì sẽ mất mạng như chơi.

    Kiếm của nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện, tưởng như là vô hình vậy.

    Vô hình ? Vô hình ?

    Dương Thiên Hưng gồng hết mình tung một chưởng vào giữa người nữ nhân, nàng kêu lên một tiếng đau đớn rồi lùi lại phía sau mấy trượng.

    Chàng buột miệng :

    - Vô Hình Kiếm ?

    Nữ nhân kia cũng ngạc nhiên hỏi lại :

    - Vô Hình Kiếm ? Ngươi nói gì vậy ?

    Thấy nam nhân rút binh khí từ trong người ra, nàng lại tưởng đây là một trò phân tâm khác của đối phương, nên lại lao đến phóng liền bảy đường kiếm, không quan tâm gì đến nét mặt của Dương Thiên Hưng nữa. Bảy đường kiếm này, nếu lúc này xuất ra, hoàn toàn có thể giết chết họ Dương ngay.

    Nhưng Dương Thiên Hưng lúc cầm kiếm, so với Dương Thiên Hưng tay không, thì đúng là cách xa một trời một vực. Một khi đã chạm vào thanh kiếm rồi, thì Dương Thiên Hưng chưa bao giờ bại.

    Trước thế kiếm đầy hiểm hóc của đối phương, chàng chỉ giương kiếm ra, đầy nhẹ nhàng, xoay cổ tay một vòng, thanh kiếm đương nhiên cũng xoay theo một vòng trên không. Toàn bộ chiêu thức của nữ nhân bị hoá giải, cứ như bảy đường kiếm của nữ nhân đều bị hút vào thanh kiếm của Dương Thiên Hưng vậy.

    “Nếu đây đúng là Vô Hình Kiếm, thì mình hoàn toàn không có gì phải sợ.”

    Chàng xuất liền một kiếm chậm rãi ngay giữa ngực đối phương, nữ nhân thấy chiêu thức của nam nhân không có gì đáng sợ, liền lấy kiếm mình gạt sang một bên. Nhưng không ngờ…

    Nàng không gạt trúng kiếm của Dương Thiên Hưng, mà lại gạt vào không khí !

    Vậy kiếm của chàng đâu ?

    Tiếng gió phảng phất phía bên phải, nữ nhân lập tức vung kiếm một cách vô thức về phía bên phải, nhưng đã quá muộn, kiếm của Dương Thiên Hưng chạm nhẹ vào cánh tay hữu của nàng. Chiếc găng tay màu đen rách ra làm đôi, để lộ một bàn tay trắng trẻo. Dù bị thương nhưng nàng vẫn không hề đánh rơi kiếm, chỉ có điều…

    Kiếm của Dương Thiên Hưng đã kề sát lên chiếc mặt nạ Thiên Sơn mà nữ nhân đang đeo. Chàng nhẹ nhàng mỉm cười nói :

    - Vô Hình Kiếm của cô nương còn phải học tập nhiều hơn nữa. Và ta còn một điều muốn nói với cô nương… Sau khi đã thông thuộc một môn võ rồi, thì cũng nên tự tìm ra cách khắc chế nó luôn, cách làm đó luôn có ích.

    Chàng khẽ lắc cổ tay, chiếc mặt nạ rớt xuống, đệ lộ một khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm.

    Dương Thiên Hưng tắt ngay nụ cười trên môi, đến thanh kiếm trên tay cũng rơi bịch xuống đồng cỏ.

    Người trước mặt…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:59.
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status