Hắc Long Thần Giáo
Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt
Tác gia: keyis123
Chương 11
CHƯƠNG 11 : VẬN KHÍ QUÁ TỐT
Dương Thiên Hưng đang ngủ ngon giấc, lại bị đánh thức bởi ai đó. Chàng tức giận gồng mình lên, nói to :
- Ai ?
Trong bóng tối có người đáp lại một cách từ tốn :
- Thiếu gia, là ta !
Dương Thiên Hưng hạ giọng :
- Là ngươi hả ?
Lý Khánh nói :
- Thiếu gia có biết mình đã bị giam ở đây bao lâu rồi không ?
Dương Thiên Hưng sờ sờ mấy cái vạch dưới sàn, rồi nói
- Hai ngày !
Lý Khánh lắc đầu, một cái lắc đầu mà họ Dương không thể nhìn thấy được.
- Trong bữa ăn đầu tiên, họ đã tẩm một loại thuốc mê và thuốc bổ cực mạnh vào trong bát cơm của thiếu gia. Thuốc mê công dụng khỏi nói, là để cho thiếu gia ngủ li bì không biết đến ngày giờ, còn thuốc bổ là để thiếu gia có thể nhịn đói suốt mấy ngày trời mà không thấy mệt mỏi.
Dương Thiên Hưng nói, giọng chắc nịch :
- Trong giấc ngủ, ta luôn đếm thời gian và vạch lên sàn nhà, không tin ngươi thử sờ !
Lý Khánh cười khổ :
- Thiếu gia có biết bọn cai ngục nhân lúc thiếu gia ngủ say, đã thắp đèn sáng trưng phòng giam này và phát hiện ra mấy cái vạch đó không ? Họ đã xoá đi mấy cái vạch rồi, thiếu gia ơi !
Dương Thiên Hưng cau mày mà Lý Khánh không thể thấy được :
- Xoá ? Xoá bằng cách nào, mấy cái vạch này đã ăn sâu vào sàn nhà rồi.
Lý Khánh cười ha hả :
- Xoá ở đây không phải theo nghĩa “xoá”, mà xoá ở đây tức là chuyển thiếu gia đến một phòng giam khác, ngay bên cạnh phòng giam cũ trước kia của thiếu gia. Toàn bộ vết vạch này là của thiếu gia vạch trong hai ngày gần đây.
Dương Thiên Hưng kinh ngạc :
- Ngươi bảo họ chuyển ta ? Và ta không biết ?
Lý Khánh gật đầu, nhưng sau một hồi lâu không thấy trả lời, hắn mới nhận ra đây là bóng tối, Dương Thiên Hưng không thể nhìn thấy câu trả lời bằng động tác của mình được.
- Phải, thiếu gia !
Dương Thiên Hưng cũng gật đầu mấy cái, và cũng phát hiện ra Lý Khánh không thể nhìn thấy, lập tức lảng sang truyện khác :
- À phải rồi ! Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì ?
Lý Khánh nghe nói, mặt không khỏi biến sắc, đột nhiên chồm tới sát Dương Thiên Hưng, lấy trong mình ra một mẩu giấy đưa vào tận tay Dương Thiên Hưng. Đúng cái lúc họ Dương đang không hiểu gì thì Lý Khánh nói nhỏ bên tai chàng :
- Thiếu gia, hai thanh kiếm của thiếu gia ta đều mang theo bên mình đây.
Rồi hắn lại đưa cho họ Dương một tấm da, nói :
- Đây là chiếc mặt nạ da người mới, mong thiếu gia cầm lấy và sử dụng, bởi khuôn mặt cũ của thiếu gia đã bị lộ ra rồi.
Dương Thiên Hưng nhận lấy chiếc mặt nạ, rồi nói :
- Tờ giấy này…
- À thưa thiếu gia, tờ giấy này là bản đồ của Bạch Hạc Cung, thiếu gia cứ đi theo đường mà ta đã đánh dấu thì sẽ ra khỏi nơi đây.
Dương Thiên Hưng ngạc nhiên, giọng nói chừng như không tin :
- Ngươi đừng lừa ta !
- Ta sao phải lừa thiếu gia chứ ! Nếu thiếu gia chưa tin thì… Đây là thanh kiếm của thiếu gia đây.
Nói rồi Lý Khánh ném cho chàng một bọc, bên trong đương nhiên có hai thanh kiếm mà Dương Thiên Hưng luôn mang theo mình.
- Chắc thiếu gia đang tự hỏi vì sao ta lại muốn thả thiếu gia, có phải không ? Đúng, cách đây bảy ngày, ta quả thật đã phụng mệnh của Trần Cung chủ, mà có lẽ là Cung chủ cũng theo lệnh của Giáo chủ.
Lý Khánh ngừng một hơi rồi nói tiếp :
- Ta đã bắt được thiếu gia về, nhưng nghĩ là rốt cuộc thiếu gia cũng sớm muộn sẽ được thả thôi, bởi người đã tiêu diệt toàn Cung Đạo Tặc, người đã thắng Tần Bá Khởi lại không có khuôn mặt giống thiếu gia, bởi thiếu gia lúc đó đeo mặt nạ mà. Thế nhưng ta đã lầm, thưa thiếu gia !
Lý Khánh lại dừng một lúc.
- Trần Cung chủ nói là hai ngày sau sẽ giết thiếu gia. Hai ngày ! Tất cả là lệnh của Giáo chủ !
Dương Thiên Hưng đã đoán được phần nào :
- Vì vậy nên ngươi đến để thả ta ra ?
- Không phải. – Lý Khánh nói. – Thiếu gia phải tự thoát ra ngoài, với một cái chân chưa lành và hai thanh kiếm, ta sẽ giả bộ như thiếu gia đánh một đòn làm ta bất tỉnh nhân sự. Rồi thiếu gia hãy thoát khỏi căn phòng này, theo bản đồ mà thoát ra ngoài.
Dương Thiên Hưng chờ Lý Khánh nói hết câu mới đeo lên mặt chiếc mặt nạ da người và nói :
- Vậy là bây giờ ta phải ra đòn với ngươi ? Bằng quyền ?
Lý Khánh nhếch nụ cười khổ :
- Chẳng lẽ thiếu gia muốn đâm ta ?
Dương Thiên Hưng dưới lớp mặt nạ hoàn toàn có thể cười :
- Tất nhiên, chẳng ai muốn điều đó cả, Lý quản gia !
Nói rồi chàng tung một quyền vào giữa ngực họ Lý, chỉ dùng một nửa sức thôi, nhưng Lý Khánh đã ngã ngửa về phía sau, tông hẳn vào cánh cửa, tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa, đồng thời cũng khiến cánh cửa sau lưng Lý Khánh bật tung ra…
…o0o…
Khung cảnh Thái Hồ thật đẹp, thật nên thơ. Trên bầu trời xanh đôi lúc lại có những con bồ câu bay lượn, không hiểu trong số đó có đến bao phần là đang làm nhiệm vụ đưa thư. Xa xa có những dòng sông thơ mộng, ở đó lại có vài ngư ông ngồi trên thuyền câu cá, phiêu diêu tự tại, thoải mái ngâm thơ đến nỗi mà các nhân sĩ võ lâm nhìn thấy cũng phải ghen tị.
Nàng cũng là nhân sĩ võ lâm, nhìn cảnh sông núi đương nhiên cũng có chút vui thích và ngưỡng mộ, nhưng phần vui đó chỉ chiếm một phần rất nhỏ thôi, bởi nàng đang có một mối lo lớn chiếm giữ tâm trí nàng suốt mấy ngày nay.
Thập Tam Như đã chờ ở Thái Hồ hơn mười ngày rồi, thậm chí chưa thấy Dương Thiên Hưng xuất hiện, mà còn gặp phải nhiều phiền toái khác nữa. Đó là có rất nhiều người sống xung quanh luôn chăm chú nhìn nàng.
Cũng phải, một cô gái xinh đẹp như nàng, lại ngồi một mình ở đồng cỏ Giang Nam Dịch trong một cái quán bánh bao nhỏ suốt mười mấy ngày, thì tất nhiên phải nhận được sự chú ý rất lớn, mà đặc biệt từ nam nhân.
Một nửa trong số nam nhân đó là đệ tử Minh Giáo, vì Quang Minh Đỉnh nằm ngay sát Giang Nam Dịch, Thái Hồ. Cứ hễ mỗi lần có chuyện cần đi thám thính là bọn chúng phải ngồi lại cả khắc thời gian bên cái quán bánh bao nho nhỏ của nàng. Cũng vì chuyện đó mà tin tức của Minh Giáo luôn chậm hơn một chút so với những phái khác, mà Lâm Thế Hưng, vốn mang trong mình dòng máu “Hoả”, lại càng dễ nổi nóng hơn.
Khi con bồ câu trở về từ các phái Cái Bang, Thiếu Lâm, Nga My, Thiên Long và Võ Đang, Lâm Thế Hưng biết các bức thư đã được gửi đến đúng chỗ, lập tức sửa soạn y phục, cùng năm chục đệ tử bước ra khỏi Quang Minh Đỉnh, hướng thẳng đến Cái Bang Tổng Đà.
Chú ý đầu tiên của hắn, khi đặt chân vào đồng cỏ Thái hồ, là vị cô nương bán bánh bao gần đó.
“Rõ ràng vị cô nương này không phải là thường dân gì cả, cũng có thể có liên quan đến Hắc Long Giáo nên mới ở đây thám thính tình hình của Minh Giáo ta, đến xem một chút cũng chẳng mất nhiều thời gian”.
Lâm Thế Hưng lập tức dặn bọn thuộc hạ đứng lại chờ, còn mình thì thong thả bước xuống chỗ quầy bán bánh bao.
Mua một chiếc bánh, xoi xét cả thân hình Thập Tam Như một lượt, họ Lâm lên tiếng :
- Ta coi cô nương không phải người vùng này.
Thập Tam Như không nói gì, chỉ gật gật đầu. Điều này khiến Lâm Thế Hưng không khỏi ngạc nhiên, bởi đã là chủ một quán ăn, không thể không trả lời rành rọt một câu hỏi của quan khách, chứ không thể chỉ là một cái gật đầu bang quơ.
- Ta coi cô đang trông ngóng một người thì phải.
Thập Tam Như lập tức ngẩng mặt lên, ngạc nhiên :
- Sao… sao ngươi biết ?
“Ái chà, quả nhiên cô gái này đã mong chờ người kia đến cả đỏ con mắt rồi. Dám gọi quan khách là ‘ngươi’, coi bộ cô ấy quên mất luôn cả cách cư xử bình thường rồi”
- Cô chờ ở đây bao lâu rồi ?
- Hơn mười ngày rồi. – Thập Tam Như trả lời thành thực.
Lâm Thế Hưng suýt làm rơi cái bánh bao trên tay.
- Hơn mười ngày cơ à ? Vậy người đó chắc phải quan trọng đối với cô lắm.
Thập Tam Như đang định nói “đương nhiên” nhưng lập tức khựng lại, nàng đã nhìn thấy một bóng người ở phía cổng Tô Châu. Tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ xa, nàng đã thấy được vóc dáng của người đấy, và đặc biệt là cái chân trái được băng bó.
- Lưu huynh !
Hét lên một tiếng, Thập Tam Như, bỏ cả quán bánh bao lẫn Lâm Thế Hưng lại phía sau, chạy nhanh về phía người trước mặt.
Lâm Thế Hưng nhìn vậy, chỉ cười cười lắc đầu mấy cái, rồi theo đám đệ tử của mình, thẳng tiến đến Cái Bang.
…o0o…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile