TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 22

Chủ đề: Sự trả thù hoàn hảo - Tử Kim Trần

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 9

    Sau khi lập luận và phân tích tỉ mỉ, chặt chẽ, Trần Tiến nhận định nếu muốn hoàn thành toàn bộ kế hoạch mưu sát, cần phải tiến hành chuẩn bị thật đầy đủ, đồng thời, tốt nhất là tìm được một trợ thủ.

    Mặc dù một mình anh ta cũng có thể hoàn thành toàn bộ kế hoạch, nhưng hiển nhiên kết cục như vậy sẽ không được hoàn mĩ. Buộc phải có một trợ thủ, một "hung thủ ăn theo" giấu mặt, hỗ trợ anh ta hoàn thành toàn bộ vụ án.

    May sao, sau hôm đó không lâu, cuối cùng anh ta cũng tìm được người "trợ thủ" đó, một người bạn tốt mà anh ta không ngờ tới.

    Người bạn này sẽ là đối tượng hợp tác quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch mưu sát của anh ta.

    Người bạn này là người anh ta coi trọng nhất, một trợ thủ mà trước đó anh ta hoàn toàn vốn không nghĩ là lại tồn tại.

    Có sự giúp đỡ của người bạn này, mọi việc đều sẽ thuận buồm xuôi gió, kín kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc.

    Thậm chí… đến mức như thể thượng đế đang phạm tội.

    Sau một thời gian dài chuẩn bị, vụ án thứ nhất gần như đã có thể bắt đầu.

    Một tháng rưỡi sau, Giang Tiểu Binh kết thúc giờ tự học buổi tối.

    Giang Tiểu Binh là con trai độc nhất của phó trưởng công an thị trấn Giang Bình, cũng chính là nhân vật lần trước đã nghe theo lời sai của mẹ mình đá con trai Cam Giai Ninh.

    Cú đá đó mặc dù là đá vào người con trai Cam Giai Ninh, nhưng thực tế cũng lấy đi mạng sống của chính nó. Nếu đúng là có cuốn sổ sinh tử, thì cái tên Giang Tiểu Binh sẽ nhanh chóng bị xóa đi.

    Bạn có thể đắc tội với một nhà vô địch tán thủ, vì cùng lắm thì anh ta sẽ nện cho bạn một trận tơi bời; nhưng bạn đừng gây sự với một tiến sĩ hóa học, anh ta sẽ dễ dàng nghĩ ra hàng trăm cách khiến bạn mất mạng.

    Rất nhiều người cảm thấy toán lý hóa chẳng liên quan gì đến cuộc sống, nhưng Trần Tiến hiển nhiên không nghĩ như vậy.

    Tri thức chính là sức chiến đấu! Đây là một trong những câu nói có lý nhất của các vĩ nhân.

    Tất cả mọi hành vi phạm tội đều gắn liền với hai chữ "logic".

    Cảnh sát không thể phá án thành công nếu không có bất cứ cơ sở nào.

    Muốn phạm tội "thành công", đầu tiên phải tạo ra được một logic phạm tội chặt chẽ, không để lọt một kẽ hở.

    Giang Tiểu Binh rất ngang ngược, có lẽ bẩm sinh đã kế thừa tính cách lỗ mãng hung hăng của ông bố, mọi người ở trường học đều sợ cậu ta, mới học cấp hai mà đã dám đi thu phí bảo vệ của học sinh cấp ba.

    Thời kỳ học cấp hai, cấp ba chính là lứa tuổi phản kháng bất trị của con trai, trong trường, ngoài trường đều có rất nhiều thiếu niên ngỗ ngược, Giang Tiểu Binh hiển nhiên là đại ca trong đám đó, rất nhiều thằng lưu manh tầm tuổi thiếu niên trong xã hội đều gọi cậu ta là đại ca, vì nếu kết giao được với vị đại ca này, nếu có đánh lộn bị công an bắt cũng sẽ dễ dàng được thả ra, và không bị công an cho ăn đòn.

    Giờ tự học buổi tối chưa kết thúc cậu ta đã chuồn ra ngoài cùng với mấy thằng bạn cùng lớp, ra khỏi trường, miệng ngậm điếu thuốc lá hút phì phèo, nhưng cậu ta không biết rằng, trong bóng tối có một cặp mắt đang theo dõi cậu ta.

    Đôi mắt ấy dường như rất mệt mỏi khi nhìn mọi vật thông thường, nhưng vừa thấy Giang Tiểu Binh đã sáng rực lên.

    Đừng để tao có cơ hội tóm được mày đi một mình. Trần Tiến cười nhạt trong lòng. Anh đã rình thằng oắt này suốt mấy hôm nay, ngày nào nó cũng đi cùng với một đám bạn, không dễ ra tay.

    Không phải là nó đi cùng với bạn thì anh sẽ không có cách nào lấy mạng của nó.

    Anh có cách khiến cho cả bốn thằng học trò lưu manh trước mặt tắt thở trong vòng hai phút.

    Anh ta không làm như vậy, không phải vì tốt bụng, không muốn làm hại những người không liên quan. Trước đây có thể anh ta là người tốt bụng, nhưng giờ đây, để hoàn thành toàn bộ kế hoạch, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện phải gánh thêm mấy mạng người. Anh ta không làm như vậy, chỉ là vì anh ta muốn vụ án thứ nhất phải được thực hiện thật hoàn mĩ.

    Hoàn mĩ đến mức nào?

    Anh ta muốn đường hoàng giết chết cả nhà Giang Bình ngay trước mặt cảnh sát, hơn nữa còn phải khiến cho cảnh sát hoàn toàn không làm gì được mình.

    Cam Giai Ninh nghĩ rằng Trinitrotoluene có sức công phá lớn, đi vào con đường chết, đúng là ngốc hết chỗ nói!

    Anh ta hận Cam Giai Ninh không nói gì cho anh ta biết, một mình gánh toàn bộ trách nhiệm.

    Nếu để anh ta biết, anh ta chắc chắn có thể giúp cô giết sạch đối thủ, không để sót kẻ nào. Giết mà không để lại một dấu vết gì, cảnh sát sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm được manh mối phá án.

    Nhưng Trần Tiến hiểu, Cam Giai Ninh sẽ không bao giờ cho anh ta biết.

    Anh ta chỉ có thể oán hận than thầm.

    Hôm nay vận may đã đến, đợi liền mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được tới lúc Giang Tiểu Binh đi một mình.

    Khi bốn thằng đi qua một quán Net, ba thằng kia bảo muốn vào lên mạng một lúc, ở nhà có máy vi tính nên Giang Tiểu Binh không vào cùng mà một mình vừa hút thuốc vừa nghênh ngang đi về nhà.

    Sau khi đi qua camera giám sát ở một chỗ rẽ, nó rẽ vào một con phố nhỏ vắng vẻ men theo bờ sông, lúc này, vì đang là mùa đông nên trên đường không có một bóng người.

    Đi được hai trăm mét, vừa đi qua phía sau một cây lớn bên đường, bỗng nó thấy cổ họng đau buốt, nó hét lên một tiếng theo bản năng, nhưng chưa đầy mười giây, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, nó đã xây xẩm mặt mày, ngã gục xuống đất.

    Trần Tiến cười thầm trong lòng, thế là xong, những việc còn lại sẽ giao cho "người bạn" ấy xử lý.

    Sáng sớm hôm sau, mẹ của Giang Tiểu Binh là Vương Lệ Cầm hớt hải chạy đến đồn công an, trực tiếp gặp trưởng công an Phạm Trường Căn, lo lắng báo: "Anh Phạm, con trai tôi mất tích không thấy đâu cả. Tôi vừa đến trường, nó cũng không đi học."

    Phạm Trường Căn biết con trai cô ta là một thằng bé lưu manh, trước đây nếu Giang Bình không phải là trợ thủ đắc lực dưới trướng mình, ông ta đã xử lý Giang Tiểu Binh từ lâu rồi. Giờ Giang Bình đã chết, vì mối quan hệ trước đây, ông ta vẫn an ủi Vương Lệ Cầm: "Chắc không có chuyện gì đâu, chị cứ yên tâm. Con trai chị chắc là đi đâu chơi thôi, có khi đến nhà đứa bạn cùng lớp nào đấy rồi ngủ quá giờ cũng nên, chị thử hỏi bạn bè nó xem."

    Vương Lệ Cầm nói: "Tôi gọi cho nó thì điện thoại di động của nó tắt máy, mà hôm nay nó còn không đi học."

    "Có thể là điện thoại hết pin." Phạm Trường Căn biết, một thằng nhóc lưu manh như Giang Tiểu Binh không về nhà ngủ một đêm là chuyện thường tình, chả có gì phải lo lắng.

    Vương Lệ Cầm cau mày bảo: "Nhưng nó chưa bao giờ không về nhà cả, cũng chưa bao giờ thấy thầy cô giáo nói nó bỏ học."

    Phạm Trường Căn cười nhạt, thằng oắt này lại chưa bao giờ bỏ học? Chỉ có quỷ mới tin được. Loại học trò lưu manh như nó, thầy cô giáo nào dám quản, còn quan tâm gì đến chuyện nó có đến trường học hay không.

    Nói một hồi, Phạm Trường Căn vẫn giữ nguyên thái độ, không nghĩ là có thể xảy ra chuyện gì với một thằng lưu manh như Giang Tiểu Binh, ông ta chỉ nói mấy câu khách sáo khuyên Vương Lệ Cầm đến trường hỏi lại các bạn khác của con trai xem thế nào.

    Vương Lệ Cầm không còn cách nào khác, đành thất vọng ra về, trong lòng oán hận, nếu Giang Bình còn sống, Phạm Trường Căn chắc chắn sẽ không có thái độ như thế, tất cả là tại nhà họ Hà! Tất cả là tại con mụ Cam Giai Ninh khốn kiếp!

    Cô ta thực sự muốn lôi cổ con trai Cam Giai Ninh ra đánh cho đến chết, để Cam Giai Ninh chết thành ma rồi tâm cũng không an.

    Nhưng cô ta chưa bước ra khỏi cửa đồn công an, điện thoại di động đã đổ chuông, cầm lên thì thấy màn hình hiện ra "con trai yêu quý", cô ta vội nghe máy, đang định quạt cho thằng con trai một trận, không ngờ lại nghe thấy một giọng cười lạ từ đầu kia vọng đến.

    Vương Lệ Cầm thấy lòng trĩu nặng, cảm giác có gì đó bất ổn, vội hỏi: "Anh là ai?"

    Người đàn ông ở đầu kia hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ: "Nhà chị có bao nhiêu tiền?"

    "Tôi… nhà tôi… rốt cuộc anh là ai, sao lại dùng điện thoại di động của con trai tôi?"

    Người đàn ông đó vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhõm vui vẻ: "Tôi hỏi nhà chị có bao nhiêu tiền?"

    Vương Lệ Cầm càng thấy bất an, cô ta hỏi thăm dò: "Rốt cuộc anh là ai? Sao lại dùng điện thoại di động của Tiểu Binh, con trai tôi đâu?"

    "À, Giang Tiểu Binh ấy hả, đang ở chỗ tôi đây, có điều tôi muốn vay chị một ít tiền, nhưng có khả năng không định trả đâu, không biết chị có đồng ý không?"

    "Nó…" Vương Lệ Cầm lập tức nhận ra là con trai đã bị bắt cóc, cuống quýt bảo, "Anh để nó nói chuyện với tôi."

    "Này, lần nào tôi hỏi, chị cũng không trả lời đúng câu hỏi, tư duy của chị bẩm sinh đã ngược đời như thế hả? Nếu thế thì chả có gì để nói cả, chào chị!"

    Người đàn ông nói với giọng điệu rất thoải mái, xong liền ngắt điện thoại luôn.

    Vương Lệ Cầm cuống lên, vội gọi lại: "Này, anh đừng ngắt điện thoại, có yêu cầu gì anh cứ nói, chúng ta cùng thương lượng."

    "Thế mới phải chứ." Người đàn ông cười thành tiếng rồi nói: "Nhà chị có bao nhiêu tiền?"

    "Tôi… nhà tôi…" Cô ta không biết phải trả lời thế nào, nếu nói nhiều, chắc chắn đối phương sẽ đòi nhiều, nói ít, sợ là đối phương không tin.

    Cô ta đang không biết phải làm thế nào, không ngờ đối phương lại lên tiếng: "Chị không nói thì thôi, không sao, tôi thấy biệt thự nhà chị cũng khá lớn, chắc là cũng có không ít tiền, chị chuẩn bị ba triệu tệ đi nhé, thiếu một đồng thì cứ chờ mà nhận xác con trai, ha ha."

    "Ba triệu tệ!" Vương Lệ Cầm kinh hãi.

    "Đúng, ba triệu tệ, có vấn đề gì không?"

    "Một… một khoản tiền lớn như thế, tôi đào đâu ra đây?"

    "Thế này nhé, tôi thấy mấy năm vừa rồi chắc hẳn là Giang Bình cũng càn quét được không ít tiền, đúng không, ba triệu tệ thì có thấm gì, nếu chị thấy nhiều, không cần con trai nữa cũng được thôi, ha ha."

    "Đợi đã, anh cho tôi nghe giọng của Tiểu Binh trước đã, tôi muốn biết nó thế nào rồi."

    "Nghe giọng chứ gì?"

    "Vâng."

    "Chỉ có một yêu cầu này thôi hả?"

    Vương Lệ Cầm không hiểu ý anh ta, nghĩ một lát rồi vẫn bảo: "Vâng."

    Người đàn ông cười ha hả: "Nhưng tôi không đồng ý, bây giờ con tin không có ở chỗ tôi, tôi chỉ là người trung gian, chỉ chịu trách nhiệm trong quá trình đưa nhận tiền chuộc. Tóm lại, chị nghe cho kĩ đây, chuẩn bị ba triệu tệ, không được báo cảnh sát, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với chị, chào chị!"

    Vương Lệ Cầm phiền não, có báo cảnh sát hay không? Lúc này cô ta vẫn đang ở trong đồn công an.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content


  2. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 10

    Vương Lệ Cầm nghĩ ngợi một lúc lâu, là phụ nữ, lại chỉ có một mình, cô ta thực sự không biết nên quyết định thế nào, cuối cùng cô ta hạ quyết tâm, lại quay vào tìm Phạm Trường Căn.

    Phạm Trường Căn nghe cô ta kể xong, đầu tiên cũng kinh ngạc, sau rồi lại thấy sự việc có gì đó kỳ quặc, ông ta từng nghe nói rất nhiều thằng lưu manh tầm tuổi choai choai cố tình nhờ người diễn kịch giả vờ bắt cóc để tống tiền bố mẹ mình.

    Giang Tiểu Binh chính là một thằng oắt lưu manh điển hình, loại như nó mà lại bị người khác bắt cóc? Liệu có phải là nó cũng đang tống tiền mẹ nó không?

    Sau khi suy nghĩ một hồi, Phạm Trường Căn hỏi: "Giọng người gọi điện thoại cho chị nghe thế nào?"

    "Rất trẻ, hình như tầm hai mươi tuổi."

    "Ồ…" Phạm Trường Căn càng tin đây chỉ là một màn kịch. Một đám lưu manh mười mấy, hai mươi tuổi xúi bẩy Giang Tiểu Binh, cũng có khả năng là Giang Tiểu Binh tự nghĩ ra để tống tiền mẹ nó.

    Lúc này, điện thoại di động của Vương Lệ Cầm lại đổ chuông, cô ta cầm lên xem, vẫn là số của Giang Tiểu Binh, cô ta nhìn Phạm Trường Căn dò hỏi: "Nó lại gọi đến rồi."

    Phạm Trường Căn bảo: "Được, chị nghe đi, bật cả ghi âm và loa ngoài lên."

    Vương Lệ Cầm bật ghi âm và loa ngoài, nhấn nút nghe rồi rón rén nói: "A lô?"

    "Có phải là chị báo cảnh sát rồi không?"

    Vương Lệ Cầm và Phạm Trường Căn nhìn nhau, Phạm Trường Căn vội lắc đầu ra hiệu, Vương Lệ Cầm vội đáp: "Không, tôi… tôi không báo cảnh sát. Con trai tôi thế nào rồi?"

    "Ồ…" Đầu kia lên tiếng đáp, tiếp đó bảo, "Chị đừng có lừa tôi, tôi rất lương thiện, nhưng nếu chị báo cảnh sát, tôi sẽ không còn lương thiện nữa đâu, chúng tôi sẽ đục vài cái lỗ nhỏ trên người Giang Tiểu Binh, ha ha." Đối phương cười thành tiếng, giọng rất tàn nhẫn, nghe thấy tiếng van xin cuống quýt của Vương Lệ Cầm lại càng cười khoái trá. Anh ta cố tình muốn xem cái nhà chuyên cậy quyền cậy thế ức hiếp người khác này giờ nếm mùi bị người khác giỡn cợt thì sẽ thế nào.

    Không chờ Phạm Trường Căn chỉ thị, Vương Lệ Cầm cuống lên bảo: "Tôi thực sự là không báo cảnh sát, các anh đừng làm gì con trai tôi, tôi xin các anh, đừng làm gì nó."

    Đối phương lập tức thay đổi thái độ, giọng rất vui vẻ: "Được rồi, tôi tin chị, nhưng sao chị cứ ở trong đồn công an mãi không chịu ra thế?"

    Hai người thất kinh, Phạm Trường Căn càng giật bắn mình, thằng ôn này lại dám rình mò ngay trước đồn công an!

    Ông ta vội đến bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không có người nào đứng trước cổng chính, nhưng có rất nhiều người qua lại phía bên kia đường, đối phương là ai đây? Cũng không thấy có người nào đang cầm điện thoại di động nói chuyện.

    Lúc này, người ở đầu kia điện thoại vẫn tiếp tục vui vẻ nói: "Được rồi, thế đã nhé, chuẩn bị xong tiền đi, tôi sẽ tiếp tục thông báo chỉ dẫn cho chị."

    "Đợi đã," Vương Lệ Cầm thấy anh ta lại định ngắt điện thoại, vội bảo: "cho tôi nghe giọng của Tiểu Binh."

    Đầu kia bực mình nói: "Tôi đã nói với chị rồi, tôi là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở chỗ tôi, chị có hiểu tôi nói gì không? Đúng rồi, tôi vẫn còn một điều kiện nữa."

    "Anh cứ nói."

    "Cái điện thoại di động này bực mình thật, nó báo là số tiền còn lại trong thẻ chưa đến hai mươi tệ, nếu bị tạm ngừng dịch vụ thì tôi sẽ không liên hệ với chị nữa đâu, chị tự liệu mà giải quyết nhé, chào chị."

    Dứt lời lại ngắt điện thoại.

    Gọi lại thì đối phương đã tắt máy.

    Vương Lệ Cầm và Phạm Trường Căn căng thẳng nhìn nhau, một lúc sau Phạm Trường Căn lớn tiếng chửi: "Thằng khốn này bị thần kinh chắc!"

    Vương Lệ Cầm cắn môi, lo lắng bảo: "Anh Phạm, anh xem… anh xem việc này phải làm thế nào? Ba triệu tệ không phải là con số nhỏ, nhà tôi lấy đâu ra nhiều tiền mặt như thế!"

    Phạm Trường Căn chỉ thường bắt các vụ mại dâm, đánh bạc, hút chích, ngoài những việc đó ra, ông ta không hề có năng lực phá án. Ông ta vẫn đang nghĩ liệu đối phương có phải là cùng một hội với Giang Tiểu Binh dựng chuyện để tống tiền mẹ cậu ta hay không, ông ta ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo: "Có thể kiểm tra xem tín hiệu di động phát ra từ chỗ nào, việc này công an thị trấn chúng tôi không làm được, phải báo lên Sở Công an huyện. Thôi được rồi, việc này cần tính toán cẩn thận."

    Ông ta vẫn đang tính toán cẩn thận thì đầu kia lại gọi đến: "Sao chị vẫn chưa ra, chị còn không đi ra, tôi sẽ cho là chị đang báo cảnh sát đấy, nếu thế thì chúng ta không cần phải bàn tiếp nữa đâu." Không đợi Vương Lệ Cầm lên tiếng, đối phương lại ngắt luôn điện thoại.

    Gọi lại, đối phương vẫn lại tắt máy.

    Phạm Trường Căn nổi giận, nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế, lớn tiếng chửi: "Thằng chó này tưởng nó là ai chứ, đồ thần kinh!"

    Vương Lệ Cầm chẳng còn tâm trí nào để tính toán cẩn thận với Phạm Trường Căn, cô ta vội lưu lại nội dung ghi âm cho ông ta, xin ông ta nhanh chóng báo cho đội Trinh sát hình sự trên huyện để họ giúp đỡ, rồi vội vã rời khỏi đồn công an. Cô ta về nhà trong tâm trạng phấp phỏng bất an, việc đầu tiên phải làm là nạp tiền điện thoại cho Giang Tiểu Binh, sau đó cô ta tự mình phân tích xem tiếp theo nên làm thế nào, mặc dù gia sản nhà cô ta không chỉ có ba triệu tệ, nhưng muốn có ngay ba triệu tệ tiền mặt cũng không phải là việc dễ, trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, chỉ còn cách vay tạm của họ hàng bạn bè, dù sao nhà cô ta cũng có mấy cơ ngơi bất động sản, vay tiền cũng không quá khó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

  3. #13
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 11

    Phạm Trường Căn suy xét lại toàn bộ sự việc, vẫn không tin là Giang Tiểu Binh đã bị bắt cóc. Nhưng cho dù đây là một vụ bắt cóc thật, hay chỉ là màn kịch do một lũ choai choai bất trị dựng lên để tống tiền bố mẹ, hành vi này cũng đã vi phạm pháp luật.

    Đã là vụ án hình sự thì cứ giao cho đội Trinh sát hình sự thôi, mình nghĩ làm gì cho nhức đầu. Thế là ông ta liền cử một cảnh sát mang nội dung ghi âm lên nộp cho Sở Công an huyện.

    Đội trưởng đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện Lâm Kiệt nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, lại hỏi viên cảnh sát mang đến về Giang Tiểu Binh, Giang Bình đã chết, cấp dưới của ông ta cũng không cần giữ ý gì nữa, nói thẳng luôn rằng Giang Tiểu Binh là một thằng lưu manh ở trường học địa phương, đã từng có rất nhiều phụ huynh đến tố cáo.

    Sau khi viên cảnh sát nọ ra về, Lâm Kiệt suy nghĩ một hồi rồi bàn bạc với cấp dưới của mình.

    Anh này hỏi: "Đội trưởng, việc này có cần báo cho anh cả biết không?"

    "Báo cái con khỉ!", Lâm Kiệt nói vẻ khinh thường, "Vụ cỏn con như thế này không cần phiền đến anh cả, anh cả mà biết không chừng còn quạt cho bọn mình một trận."

    "Nhưng… nhưng đây là vụ bắt cóc."

    Lâm Kiệt quả quyết lắc đầu: "Cậu dùng não mà nghĩ thử xem, có vụ bắt cóc thật nào lại như thế? Cái thằng oắt Giang Tiểu Binh đấy là một thằng lưu manh, rất giỏi đánh lộn, ai dở hơi mà đi bắt cóc một thằng lưu manh giỏi đánh lộn? Vừa ra giá đã đòi luôn ba triệu tệ, mất trí chắc, có bọn bắt cóc nào mở miệng đã đòi mức giá trên trời như thế không? Kể cả là định bắt cóc để kiếm một khoản lớn thật, thì nhà quan to, nhà làm ăn buôn bán, những nhà nhiều tiền hơn đầy ra đấy, hoặc bắt cóc con gái có phải là dễ hành động hơn không, sao phải chọn Giang Tiểu Binh? Nghe giọng cái thằng ngốc ở trong điện thoại, tôi đoán chắc là một thằng oắt tầm mười mấy hai mươi tuổi, trăm phần trăm là cái thằng Giang Tiểu Binh mất dạy ăn chơi bên ngoài hết tiền, hùa với một lũ choai choai dàn dựng ra vụ bắt cóc này để tống tiền mẹ nó. Hừ, mở miệng ra đã đòi ba triệu tệ, nghe đã biết là một lũ học sinh mất dạy chưa biết mùi xã hội, chưa có khái niệm gì về tiền. Còn gì nữa, đối phương nói mình chỉ là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở bên cạnh hắn, nên không thể cho Vương Lệ Cầm nghe giọng con trai. Bắt cóc mà còn có người trung gian? Chắc là bọn nó sợ nếu để Giang Tiểu Binh nói chuyện với mẹ qua điện thoại sẽ lộ tẩy, nên mới vẽ thêm ra một nhân vật là người trung gian."

    Viên cảnh sát cấp dưới gật đầu lia lịa, khen ngợi với giọng đầy ngưỡng mộ: "Có lý, thế thì mình xử lý thế nào?"

    Lâm Kiệt bảo: "Trước tiên phải bắt cái lũ ôn con đó đã, xong rồi tính tiếp, ai bảo cái lũ ngu đó gây phiền toái cho chúng ta."

    "Bắt thế nào đây?"

    "Bắt chúng nó thì khó gì? Cậu tìm thêm một người, cùng đến nhà Vương Lệ Cầm, đợi lúc đối phương gọi điện thoại đến, cậu cứ nói toẹt kế hoạch của chúng nó ra, dọa cho chúng nó một trận. Cái lũ ôn tặc này! "

    Anh bạn Trần Tiến đáng thương có nằm mơ cũng không ngờ rằng, bọn họ không hề tin là Giang Tiểu Binh đã bị bắt cóc. Cũng chỉ tại mấy năm nay ngạch công chức quá hot, có đến một nửa đội Trinh sát hình sự đều là những người mới vào, còn lơ ngơ chưa có kinh nghiệm gì.

    Hai cảnh sát thuộc đội Trinh sát hình sự đường hoàng lái xe vào khu đô thị nhà Vương Lệ Cầm, bấm chuông ở cổng biệt thự, Vương Lệ Cầm ra cửa thấy hai viên cảnh sát, tái mặt hoảng sợ, luống cuống mời họ vào nhà, lo lắng hỏi: "Các anh… các anh cứ thế này mà đến à? Liệu có người nào nhìn thấy không? Hung thủ nói là nếu tôi báo cảnh sát, hắn sẽ giết con tin."

    Một cảnh sát cười thành tiếng, giọng rất tự tin: "Đối phương nói bắt cóc là chị tin ngay à?"

    Vương Lệ Cầm không hiểu ý họ.

    Viên cảnh sát đó liền thông minh phân tích, chứng minh là Giang Tiểu Binh không hề bị bắt cóc, mà là cậu ta hùa với một đám lưu manh cùng đạo diễn ra màn kịch tống tiền người nhà.

    Một là đối phương mãi không chịu cho Vương Lệ Cầm nghe giọng của Giang Tiểu Binh, vì đối phương biết, nếu để Vương Lệ Cầm nói chuyện điện thoại với Giang Tiểu Binh, rất có khả năng trong lúc nói chuyện Giang Tiểu Binh sẽ sơ sểnh để lộ tẩy. Làm gì có tội phạm bắt cóc lại không cho người nhà nghe một câu nói nào của con tin? Chưa từng có vụ nào như vậy.

    Hai là đối phương nói hắn là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở bên cạnh hắn, chúng tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, tất cả các vụ bắt cóc do chúng tôi đích thân phá án và cả những vụ chúng tôi nghe nói, không vụ nào lại có người trung gian cả. Lũ ôn tặc này chắc là đã xem quá nhiều phim.

    Ba là nghe nói con trai chị cũng rất ngỗ ngược, sao bọn bắt cóc không bắt con gái nhà có nhiều tiền hơn, mà lại chọn một thằng ngỗ ngược làm gì?

    Bốn là chúng tôi đã tìm hiểu, lúc tan học con trai chị thường đi về cùng với một đám bạn, làm gì có khả năng bị bắt cóc? Những người khác đều không sao, chẳng nhẽ chỉ một mình con chị bị bắt cóc ngay trước mắt bao nhiêu người?

    Năm là giọng của tên bắt cóc nghe rất trẻ con, nghe cái biết ngay là một thằng ranh con dưới hai mươi tuổi. Kể cả là bắt cóc thật, làm gì có chuyện vừa ra giá đã đòi ba triệu tệ - một khoản tiền khổng lồ như vậy? Cho thấy thằng này không hề có khái niệm gì về tiền, chắc chắn là chưa biết mùi xã hội, chưa từng tiếp xúc với lưu manh xã hội đen.

    Năm lý do được đưa ra khiến Vương Lệ Cầm bán tín bán nghi, nhưng cảnh sát lập luận vô cùng xác đáng, cô ta suy nghĩ một hồi thấy cũng rất có lý. Nhưng nghĩ đến chuyện con trai không ngờ lại hùa với những đứa khác để tống tiền mình, cô ta thấy thật buồn lòng, xem ra trước đây đã nuông chiều con quá, lớn lên không quản được.

    Cô ta liền lập tức ngộ ra luôn, vội hỏi: "Con trai tôi bị lũ bạn xấu lôi kéo, vào hùa với chúng dựng lên vụ bắt cóc, cuối cùng bị các anh bắt được, liệu có chuyện gì không?"

    Một cảnh sát trịnh trọng đáp: "Đây là hành vi vi phạm pháp luật, phải chịu trách nhiệm hình sự."

    "Nếu tôi không truy cứu trách nhiệm của chúng nó, chúng nó cũng phải chịu trách nhiệm hình sự à?"

    "Tất nhiên rồi, nếu là án dân sự, người dân không khiếu nại, chính quyền sẽ thôi, nhưng án hình sự, một khi đã lập án thì không thể thay đổi được. Mấy thằng lớn hơn một tí phải ngồi tù, con trai chị mặc dù là vị thành niên, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm ở mức độ nhất định. Trách nhiệm thế nào thì còn phải xem ai là người chủ mưu."

    Vương Lệ Cầm vô cùng lo lắng, hối hận vì chưa phân tích sự việc thấu đáo đã báo cảnh sát, vội hỏi: "Đến lúc đó con trai tôi sẽ bị xử phạt thế nào?"

    "Chắc là cho đi lao động cải tạo một thời gian, cụ thể phải đi bao lâu thì còn phụ thuộc vào tình hình thực tế của vụ án."

    Vương Lệ Cầm nghe vậy trong lòng nơm nớp lo âu, cô ta nghĩ, lần này sau khi con trai về nhà, nhất định phải quản thật chặt, dạy dỗ cho tử tế, nhưng bị bắt đi cải tạo cũng hơi quá.

    Cô ta là vợ của Giang Bình, tất nhiên cũng biết trong trại cải tạo là những người như thế nào, trẻ con ngoan vào đấy không khéo rồi cũng biến thành lưu manh, hơn nữa trại cải tạo cũng chả khác gì nhà tù, người mới vào không biết sẽ phải nếm bao nhiêu mùi đòn.

    Cô ta vội quay người vào trong nhà, lấy ra năm tút thuốc lá Lợi Quần và hai chai rượu trắng cao cấp, hai viên cảnh sát khách sáo đùn đẩy từ chối một hồi, cuối cùng cô ta vẫn nhét vào cốp xe của họ, nhờ họ nói giúp với đội trưởng Lâm Kiệt, sự việc lần này là con trai cô ta bị người khác lôi kéo, đừng để nó phải đi lao động cải tạo…

    Hai đồng chí cảnh sát nhân dân vừa cười thoái thác vừa tỏ ý rằng việc này có nhiều khả năng để xem xét, cô ta cứ yên tâm.

    Màn đùn đẩy qua lại khách sáo vừa đến hồi kết thì điện thoại di động của Vương Lệ Cầm reo lên, lại là số của Giang Tiểu Binh, cô ta vội ra hiệu cho hai viên cảnh sát, họ bảo cô ta mở ghi âm và loa ngoài để sau này làm bằng chứng.

    Vương Lệ Cầm làm theo rồi nghe máy, đối phương vui vẻ hỏi: "Sao lại có xe cảnh sát vào khu nhà chị, không phải là chị đã báo cảnh sát đấy chứ?"

    Vương Lệ Cầm giận sôi người, chất vấn: "Mày rốt cuộc là thằng nào? Đừng có lôi kéo làm hư Tiểu Binh nhà tao!"

    Hiển nhiên là câu nói của Vương Lệ Cầm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đối phương, một lúc lâu sau, đối phương mới hiểu ra: "Đợi đã, đây là tình tiết gì nhỉ? Tôi lôi kéo làm hư Tiểu Binh nhà chị nghĩa là sao? Chuyện… chuyện này không được hợp lý lắm nhỉ?"

    Vương Lệ Cầm nói: "Đồ súc sinh, đừng có lắm lời, bảo Tiểu Binh nghe điện thoại mau!"

    Đối phương miễn cưỡng bảo: "Tôi nói với chị bao nhiêu lần rồi, tôi chỉ là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở chỗ tôi."

    Một viên cảnh sát xông tới, cầm chiếc điện thoại di động lên, tuôn liền một tràng: "Tôi là người của đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện đây, các cậu và Giang Tiểu Binh lập tức đến đồn công an thị trấn đầu thú ngay, hành vi của các cậu đã vi phạm luật hình sự, nếu đầu thú bây giờ, các cậu còn trẻ tuổi sẽ được xét xử khoan hồng."

    Đối phương bất ngờ, im lặng một lúc mới ngạc nhiên thì thầm: "Vương Lệ Cầm, chị báo cảnh sát thật rồi à?"

    Vương Lệ Cầm nghe thấy giọng điệu của đối phương, rõ ràng sau khi biết cô ta đã báo cảnh sát có vẻ sợ, liền cười nhạt bảo: "Mày đừng có giả vờ nữa, cũng đừng có tiếp tục lôi kéo làm hư Tiểu Binh nhà tao, bảo Tiểu Binh nghe điện thoại, chúng mày đều ra đầu thú đi."

    "Đợi đã, tôi vừa gọi điện đến, các người đã bảo tôi đến đồn công an đầu thú? Chuyện… chuyện này không được hợp lý lắm nhỉ?"

    Cảnh sát hình sự nghiêm giọng: "Đúng thế, lần này các cậu đùa quá mức rồi đấy, lập tức đến đồn công an ngay, tôi đợi các cậu."

    "Này, đừng có thế," Đầu kia ho khan một tràng, xong mới định thần lại, "Xin lỗi, tôi thực sự không theo kịp tiết tấu của các vị, để tôi nghĩ xem nào, để tôi phân tích lại một lần xem nhé, tình hình bây giờ, tình hình bây giờ là các vị không tin rằng tôi đã bắt cóc Giang Tiểu Binh?"

    Ba người căng thẳng nhìn nhau, thằng ngốc này vẫn chưa thừa nhận sao?

    Cảnh sát hình sự nói: "Cậu đừng có hoang tưởng mà tiếp tục diễn nữa đi, cậu suy nghĩ cho kĩ, cân nhắc phải trái thiệt hơn, nghe giọng cậu, chắc đủ mười tám tuổi rồi đúng không, có những việc cậu phải suy xét cẩn thận, nhận thức được hậu quả. Mau đến đồn công an đi!"

    Đối phương im lặng một lúc, thở dài: "Thôi được, để tôi suy nghĩ một lúc, lát nữa sẽ gọi lại cho các vị."

    Cảnh sát hình sự đắc ý, thấy chưa, lũ lưu manh này sợ rồi đấy.

    Một lúc sau, tên bắt cóc lại gọi đến: "Có phải là tai của Giang Tiểu Binh có một nốt ruồi lớn màu đen không?"

    Vương Lệ Cầm nhìn hai viên cảnh sát vẻ hồ nghi, lấy làm lạ hỏi: "Đúng thế, sao?"

    "Ồ, thế thì đợi một lúc nữa rồi nói tiếp nhé." Đối phương ngắt điện thoại.

    Họ gọi lại thì đầu kia đã lại tắt máy, cảnh sát hình sự nghiến răng tức điên, hầm hầm bảo: "Thằng ngốc này chắc là chưa vào đồn công an lần nào, đợi nó vào rồi, tôi sẽ cho nó biết tay!"

    Còn Vương Lệ Cầm bắt đầu thấy sốt ruột, cô ta có cảm giác chuyện này có lẽ không đơn giản như cảnh sát nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

  4. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 12

    Hai cảnh sát không có kinh nghiệm đang rỗi việc ngồi tán chuyện phiếm ở đồn công an trong lúc đợi mấy thằng lưu manh dẫn Giang Tiểu Binh cùng đến đầu thú như dự tính.

    Lúc này, Vương Lệ Cầm hớt hải chạy vào bảo: "Đối phương lại vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi ra cạnh một thùng rác ở đầu phía đông đường Vọng Giang nhặt lấy một chiếc hộp giấy nhỏ. Nó bảo nửa tiếng nữa sẽ gọi lại cho tôi."

    "Thế là thế nào, lũ ranh con này vẫn chưa tỉnh ngộ sao?" Một người nói.

    Người kia cũng cảm giác là có gì đó bất ổn, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Cứ đi xem sao."

    Đường Vọng Giang là một con đường nhỏ heo hút ở ngoại ô thành phố, mới làm xong không lâu, những bộ phận như đèn đường, camera giám sát đều chưa được làm, đầu phía đông quả nhiên là có một thùng rác.

    Ba người đến cạnh thùng rác, tìm một vòng xung quanh, làm gì có cái hộp giấy nhỏ nào?

    Đang bực mình thì điện thoại lại đổ chuông, bắt máy thì nghe thấy đầu kia hỏi với giọng điệu có vẻ rất đắc chí: "Thế nào, đã tìm thấy cái hộp giấy chưa?"

    Một viên cảnh sát giằng lấy chiếc điện thoại, gầm lên: "Lũ ranh con mất dạy, rốt cuộc chúng mày định làm cái trò gì hả? Làm gì có cái hộp giấy nào, bây giờ tao đang ở cạnh cái thùng rác đây."

    "Không có sao? Không nhẽ các anh tìm nhầm chỗ à?" Đối phương ngạc nhiên.

    "Cả mấy trăm mét chỉ có một cái thùng rác này, nhầm thế nào được!" Cảnh sát giận sôi người.

    Đối phương im lặng giây lát rồi kêu ca: "Tại tôi sơ suất quá, cái hộp giấy để ở đó có thể bị mấy người thu gom đồng nát nhặt đi mất rồi, phiền quá, không nhẽ tôi lại phải ghê người lần nữa?’

    "Ghê người cái gì? Trong hộp giấy đựng cái gì!" Cảnh sát cuống lên hỏi.

    Nhưng điện thoại đã bị ngắt.

    "Mẹ kiếp, thằng ôn này không muốn sống nữa chắc!" Viên cảnh sát nọ chửi thề ầm lên.

    Viên cảnh sát khi nãy và Vương Lệ Cầm cảm giác tình hình có vẻ càng lúc càng không như đã nói, chỉ là màn kịch bắt cóc do một lũ choai choai dựng lên, vẻ mặt bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng.

    Họ tiếp tục bới tìm một vòng nữa, vẫn không thấy gì.

    Một lúc sau, viên cảnh sát vừa nổi giận khi nãy nhận được một cú điện thoại, nghe xong, anh ta mấp máy môi, vẻ mặt ảo não, giọng khô khốc: "Có một người thu gom đồng nát đến báo án, nói là anh ta… anh ta nhặt được một chiếc hộp giấy, mở ra thì thấy bên trong đựng một cái tai, trên có một nốt ruồi lớn màu đen."

    Vương Lệ Cầm nghe xong liền ngất luôn tại chỗ.

    Trong văn phòng của đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện, Vương Các Đông mặt hầm hầm nhìn vật "ghê người" đựng trong chiếc hộp giấy trước mặt.

    Một chiếc tai người, một chiếc tai người có một nốt ruồi lớn màu đen, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện thấy chiếc tai này đã được luộc hoặc hấp chín.

    Vương Các Đông lấy ngón tay gõ mặt lên mặt bàn, hỏi với giọng lạnh băng: "Rốt cuộc là thế nào?"

    Đội trưởng Lâm Kiệt và hai thành viên còn lại lắp bắp kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

    Nghe xong, Vương Các Đông nghiến răng gầm lên: "Các anh có óc không hả, tôi hỏi các anh có hay không có óc! Anh căn cứ vào đâu mà cả quyết đây là vụ lừa do Giang Tiểu Binh và những người khác dựng lên? Dựa vào mấy lý do phân tích trẻ con, nực cười của anh? Chỉ dựa vào bộ óc như quả nho của anh mà anh dám trực tiếp đưa ra kết luận! Giờ đã mất một cái tai, nếu con tin bị giết để diệt khẩu rồi thì làm thế nào? Lâm Kiệt, anh nói xem bây giờ phải làm thế nào?"

    Lâm Kiệt không biết nói gì, lúc sáng anh ta còn nói chắc như đinh đóng cột rằng đây chỉ là một màn kịch, không ngờ lập tức đã xảy ra sự việc như thế này.

    Đúng là, cũng chỉ có thể trách họ quá võ đoán, khi nói chuyện với tên bắt cóc qua điện thoại, cho rằng giọng điệu của đối phương nhẹ nhõm vui vẻ, giọng còn trẻ, lại không cho người nhà nghe giọng của con tin, nên tin chắc rằng đây là một vụ lừa đảo của Giang Tiểu Binh và đồng bọn, lại còn giục đối phương mau đi tự thú. Vì vậy mới dẫn đến chuyện cái tai.

    Lúc này, một cảnh sát dìu Vương Lệ Cầm bước vào, hai mắt Vương Lệ Cầm đỏ hoe, tay cầm chiếc điện thoại di động đang đổ chuông ầm ĩ.

    "Anh cả, lại gọi đến rồi."

    Vương Các Đông bật thiết bị ghi âm và loa ngoài rồi đưa cho Vương Lệ Cầm nghe máy.

    "A lô, vẫn là tôi, chúng tôi lại để một chiếc hộp giấy ở chỗ cái thùng rác thứ năm tính theo chiều ngược lại từ đầu phía đông đường Vọng Giang, nhưng lần này không có nốt ruồi, không biết chị có nhận ra được không."

    "Mày… mày lại…" Vương Lệ Cầm suýt nữa lại ngất luôn tại chỗ.

    "Cái gì mà mày lại?" Đối phương ngây người, rồi lập tức hiểu ra, trách móc: "Các vị tìm được cái tai rồi mà không nói cho tôi biết sớm, mang cái thứ này tôi cũng thấy ghê người."

    Vương Các Đông nghe thấy giọng nói còn trẻ đó, trong lòng dậy lên cảm giác ghê tởm, rất giống giọng của một tên giết người biến thái, đằng nào thì đối phương cũng đã biết là Vương Lệ Cầm đã báo cảnh sát, có giấu cũng không có tác dụng gì, anh cầm lấy chiếc điện thoại di động, trầm giọng nói: "Tôi là người của Sở Công an huyện, các anh đừng manh động, tôi khuyên các anh suy xét kĩ lưỡng, đừng tiếp tục làm những chuyện dại dột. Các anh có điều kiện gì, cứ nói."

    Đối phương dường như đang suy nghĩ: "Vốn là chúng tôi đang thương lượng đấy chứ, đã bảo là nếu Vương Lệ Cầm báo cảnh sát, chúng tôi sẽ giết con tin, bây giờ phải làm thế nào đây?"

    Vương Lệ Cầm cuống lên: "Anh cần tiền đúng không, tôi nhất định sẽ đưa cho anh, đừng làm gì con trai tôi. Tôi xin anh, tôi xin các anh!"

    "Ồ, không biết là chị lại dễ thương lượng thế, như vậy có phải là hợp tình đạt lý không, nếu chúng tôi giết con tin thì cũng quá đáng quá. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác, tôi tin là không còn tai, con trai chị trông sẽ rất kỳ quái, nhưng dù sao cũng còn sống, đúng không? Chị chỉ mong nó còn sống thôi chứ gì? Cái vị gì ấy nhỉ - cái ông anh vừa bảo mình là người của Sở Công an huyện ấy, còn ở đó không?"

    Vương Các Đông cau mày đáp: "Anh muốn thế nào?"

    "Giọng anh nghe không non nớt như cái thằng ngốc lúc sáng, xem ra anh chắc là sếp của bọn nó, báo họ tên và chức vụ của anh ra xem nào."

    Vương Các Đông do dự một lúc rồi miễn cưỡng đáp: "Vương Các Đông," anh nhấn giọng, "phó giám đốc Sở Công an huyện, chuyên phụ trách các vụ án điều tra hình sự!"

    "Úi trời ơi, sợ quá!" Một giọng điệu kỳ quái từ đầu kia vọng đến.

    Nghe cái giọng đáng ăn đòn đó, Vương Các Đông chỉ muốn vặc luôn một câu "Cút mẹ mày đi"!

    Đối phương tiếp tục nói: "Vương Lệ Cầm có ở đó không? Chuyện chị báo cảnh sát, chúng tôi có thể không truy cứu nữa, tha cho chị. Có điều, đến lúc chúng ta giao nhận tiền chuộc, nếu cảnh sát đi theo chị, thì đành phải bái bai thôi. - Còn ông Vương Các Đông Giám đốc sở Công an huyện , nghe đồn là vô cùng giỏi, chuyên phụ trách các vụ án điều tra hình sự, Vương Lệ Cầm đã trót báo án rồi, tôi tin là các ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thôi được, các ông muốn chơi, tôi sẽ chiều, có điều, đừng có để tôi nhìn thấy các ông lúc giao tiền chuộc."

    Mặt Vương Các Đông lạnh băng: "Tiền chuộc giao như thế nào?"

    "Ông có phải là Vương Lệ Cầm đâu, sao tôi phải nói cho ông biết? Bái bai."

    Dứt lời liền ngắt điện thoại, gọi lại vẫn tắt máy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

  5. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 13

    Tên bắt cóc khiến Vương Các Đông giận tím mặt, anh chưa bao giờ thấy tên tội phạm nào ngạo mạn như vậy, thậm chí còn nói chuyện bằng một giọng rất kẻ cả. Phân tích giọng nói trong điện thoại có thể thấy người này rất trẻ, nhưng có thể là một thằng biến thái. Hắn tự xưng là "chúng tôi", xem ra vẫn còn đồng bọn.

    Anh vội cử người chạy đến đường Vọng Giang lấy chiếc hộp giấy kia về.

    Tiếp đó lại suy nghĩ một hồi, phải hành động theo từng bước để bắt tên này.

    Anh gọi toàn bộ thành viên nòng cốt của đội Trinh sát hình sự đến, phân công công việc.

    Đầu tiên, phải lập tức dò tìm tín hiệu điện thoại di động, khi đã xác định được phạm vi khu vực của mục tiêu, lập tức báo về ngay, lúc đó sẽ bố trí công an mặc thường phục giả vờ sửa chữa đường ống nước tiếp cận vị trí của tên bắt cóc.

    Thứ hai, cử hai công an mặc thường phục đến trường học hỏi đám bạn cùng lớp hôm qua cùng đi với Giang Tiểu Binh xem rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì và diễn biến toàn bộ sự việc. Việc này nhất định phải được thực hiện kín đáo, cẩn thận, vì bọn bắt cóc rất có khả năng đang âm thầm theo dõi hành động của cảnh sát. Bây giờ đã là sáu rưỡi tối, phải nhanh chóng đến trường, hoàn thành công việc trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc.

    Thứ ba, lấy các thiết bị điện tử cần thiết ở trong kho ra, cài đặt lại điện thoại di động của Vương Lệ Cầm, để mọi cuộc gọi, cho dù là của bất cứ đối tượng nào, cũng ngay lập tức được kết nối với Sở Công an huyện, đồng thời lúc đó đối thoại thế nào, công an sẽ đưa ra chỉ thị.

    Thứ tư, để Vương Lệ Cầm về nhà trước, cử hai công an mặc thường phục kín đáo vào nhà, cài đặt để điện thoại cố định trong nhà cũng kết nối với Sở Công an huyện, đồng thời phải kiểm tra thật kĩ toàn bộ trong nhà và bên ngoài xem có thiết bị nghe lén hay không…

    Còn chuyện tên bắt cóc đòi ba triệu tệ tiền mặt, Vương Các Đông hoàn toàn không nghĩ đến, anh cho rằng, nếu thuận lợi, đêm nay có thể bắt được tội phạm.

    Công việc nhanh chóng được triển khai, Vương Các Đông trực ở văn phòng để chỉ huy.

    Rất nhanh, Lâm Kiệt báo về thông tin đầu tiên: "Anh cả, không dò tìm được tín hiệu."

    Vương Các Đông không tin lắm: "Sao lại thế?"

    "Đối phương tắt máy, ngày hôm nay mỗi lần gọi điện thoại, hắn đều tắt máy luôn sau khi gọi xong. Căn cứ vào địa điểm tín hiệu ban ngày thì tên bắt cóc luôn trong trạng thái di chuyển, nhân viên kỹ thuật nói là có thể tên bắt cóc sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu, khiến cho tín hiệu điện thoại di động không cố định truyền đến một trạm điện thoại di động, rất nhiều vụ lừa đảo bằng điện thoại cũng sử dụng thiết bị này. Ngoài ra, vì thời gian hắn bật máy quá ngắn, số liệu tín hiệu mà công ty dịch vụ viễn thông nhận được có hạn, nhân viên kỹ thuật chỉ có thể khoanh vùng được phạm vi trong vòng vài ki-lô-mét vuông, không thể xác định được vị trí chính xác. "

    Vương Các Đông hỏi: "Lần sau tội phạm bật máy, chúng ta có thể tìm ra được vị trí của hắn trong bao lâu?"

    Lâm Kiệt đáp: "Bọn em đã cho theo dõi số điện thoại của Giang Tiểu Binh, nếu không có gì bất thường, kể cả là hắn tiếp tục sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu, chỉ cần hắn bật máy quá hai, ba phút, là có thể xác định được vị trí của hắn trong phạm vi không quá một trăm mét."

    "Nếu hắn vẫn chỉ nói vài câu rồi tắt máy như hôm nay thì sao?"

    Lâm Kiệt lắc đầu bất lực: "Thế thì phạm vi tính toán được chắc chắn là rất rộng, không dễ xác định."

    "Công an chỗ mình không tìm được nhân viên kỹ thuật nào giỏi hơn, có thể xác định được vị trí chính xác của tín hiệu à?"

    "Nhân viên kỹ thuật nói, nếu đối phương không sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu, khi chúng ta đã theo dõi số của đối phương, chỉ cần đối phương bật máy, trong vòng mười giây là có thể xác định được chính xác vị trí. Nguyên tắc tìm ra vị trí tín hiệu là căn cứ vào vị trí của trạm di động nơi nhận tín hiệu, rồi tiến hành kiểm tra, thời gian càng dài, phạm vi càng chính xác. Nhưng thiết bị gây nhiễu tín hiệu có tác dụng khiến cho tín hiệu của điện thoại di động không cố định phát về trạm gần nhất, cho nên rất khó xác định vị trí chính xác. Hơn nữa kỹ thuật của các công ty dịch vụ viễn thông trong nước không bằng các nước phát triển, ở các nước như Mỹ, vì phải chống khủng bố, số liệu của các đơn vị kinh doanh cung cấp dịch vụ viễn thông phong phú hơn, khâu lắp đặt xây dựng trong nước không tính toán nhiều như vậy. Nếu tội phạm tiếp tục sử dụng thiết bị gây nhiễu, chỉ gọi một hai phút rồi ngắt điện thoại và tắt máy luôn, thì cho dù có mời được người của Cục An ninh quốc gia cũng bó tay."

    Vương Các Đông gãi đầu, cau mày nói: "Biết rồi, anh tiếp tục giám sát những việc khác, bố trí người chuyên trách theo dõi tín hiệu điện thoại di động 24/24."

    Mấy phút sau, công an mặc thường phục được giao nhiệm vụ đến nhà Vương Lệ Cầm gọi điện thoại về: "Anh cả, đã tìm kĩ trong nhà, không có bất cứ thiết bị nghe lén, theo dõi nào cả. Thiết bị kết nối với điện thoại di động của Vương Lệ Cầm đã cài đặt xong, chúng em đang ở trong nhà chị ấy sẵn sàng chờ lệnh."

    "Được, tối nay các cậu cứ phục ở nhà chị ta."

    Một lúc lâu sau nữa, hai cảnh sát bưng chiếc hộp giấy kia về, trong hộp tất nhiên là chiếc tai thứ hai của Giang Tiểu Binh.

    Vương Các Đông nhìn một cái, cảm giác ghê tởm lại dậy lên, tên tội phạm này đúng là một thằng biến thái, không thể tưởng tượng được.

    Anh bảo họ giao cái tai cho bên pháp y, tiện thể kiểm tra xem có phát hiện được thêm manh mối gì từ chiếc hộp giấy không.

    Vì đường Vọng Giang không có camera giám sát, chiếc hộp lại rất nhỏ, thậm chí có thể nhét được vào trong áo, cho dù tên tội phạm có đi qua những đoạn đường có camera theo dõi, cũng không thể bị cảnh sát nhận ra dấu hiệu khả nghi, cho nên Vương Các Đông không yêu cầu họ đi kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở khu vực gần đường Vọng Giang nữa.

    Đến hơn 10 giờ tối, cảnh sát mặc thường phục được cử đến trường về báo cáo: "Anh cả, tối hôm qua, Giang Tiểu Binh và ba thằng bạn cùng lớp đã trốn học về nhà trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc, thời gian chắc là vào khoảng 9 giờ 10 phút, khi bọn chúng đi qua một quán Net, ba thằng bạn đó đều vào quán chơi, Giang Tiểu Binh về nhà một mình. Sau đó xảy ra việc gì thì cả ba đều nói là không biết."

    Vẻ mặt Vương Các Đông sầm xuống, anh hỏi: "Các anh lấy lời khai riêng từng đứa phải không?"

    "Vâng, chúng em hỏi riêng từng đứa, đã đối chiếu lời khai cẩn thận, nội dung lời khai của bọn chúng không có mâu thuẫn, đây là nội dung lời khai chi tiết của chúng. Đúng rồi, anh cả, có cần đưa ba thằng học sinh này về để tra hỏi tiếp không?"

    Vương Các Đông xem toàn bộ nội dung lời khai, thấy không có gì mâu thuẫn, lắc đầu bảo: "Tạm thời không cần, dù sao cũng là học sinh, ngày mai còn phải đi học, trước mắt không liên quan đến ba học sinh này. Ừm… thế này, cậu tìm tất cả những tuyến đường mà Giang Tiểu Binh có thể đi về nhà, xem những đoạn đường nào có camera giám sát, rồi gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, bảo họ đem nội dung ghi hình giám sát đến đây."

    "Vâng, em làm ngay."

    Bận rộn cho đến tận hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Giang Tiểu Binh trong số băng ghi hình giám sát, cậu ta đi vào một con đường nhỏ, con đường này không dài, chỉ khoảng hơn bốn trăm mét, hai đầu đều có camera giám sát, một bên đường men theo bờ sông, dãy bên kia là các tòa nhà ở và cửa hàng liền sát với nhau, không có lối đi nào khác.

    Cho nên con đường nhỏ này có thể coi là một khu vực khép kín.

    Hình ghi vào buổi tối rất mờ, nhưng về cơ bản vẫn có thể thấy được tình hình, sau khi Giang Tiểu Binh đi vào ở chỗ camera giám sát thứ nhất, thì không thấy đi ra ở bất cứ chỗ camera giám sát nào khác.

    Vương Các Đông chăm chú suy nghĩ, tên bắt cóc sống ở ngay trong khu nhà ở chỉ dài có hơn bốn trăm mét này, bắt Giang Tiểu Binh rồi đưa lên nhà, hay là lái xe chở Giang Tiểu Binh đi chỗ khác?

    Cho dù đáp án thế nào, cũng không thể phá được vụ án trong đêm nay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

    ---QC---


Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status