God In The Dream
Giấc mơ thứ mười
Về nơi tiếng gọi vang lên ...
...
Khoảng mười phút trước.
Căn phòng thí nghiệm rộng thênh thang này lại không có nấy nổi một cái đèn còn hoạt động. Tứ phía tối om, đưa tay không thấy ngón, nói gì đến nhìn đường. Số 003 vừa mò mẫm vừa âm thầm hỏi thăm tổ tông của cái đứa tạo ra đợt sóng xung điện vừa rồi. Hắn hồn nhiên quên mất mình còn có thể sống mà bước vào phòng này cũng là nhờ cái lớp xung điện đó vô hiệu hóa hoàn toàn hệ thống phòng vệ nơi đây.
Số 003 đột nhiên dừng lại, hình như hắn va phải cái gì đó, đưa tay nên nắn nắn.
"Ý, mềm mềm. Cảm giác này... sao giống như vếu phụ nữ vậy nhỉ !?"
Đột nhiên mấy chiếc bóng đèn phía trên đầu chập chờn nổ lách cách ra mấy tia điện nhỏ, vài hạt sáng sáng tóe lên yếu ớt, đủ cho hắn nhìn quanh một lượt.
Số 003 toát mồ hôi hột, cái vật mà hắn đưa lên nắm nắm vần vò nãy giờ đúng là ngực của một phụ nữ, còn chính là của cái cô nhân viên đẩy xe cho hắn vừa rồi. Chẳng qua lúc này cô ta đang đứng yên như một cái ma nơ canh, ánh mắt bất động không hề có lấy một tia thẹn thùng nào.
Số 003 giật mình buông tay, lùi về sau mấy bước, lại va phải một cây vải khác nữa, vóc dáng giống như một người đàn ông trưởng thành. Hắn thuận tay đưa xuống dưới mò mò, lập tức nắm được một cây gậy cưng cứng.
"Chậc, là gã bảo vệ."
Số 001 vẫn còn nhớ khuôn mặt này, đây chính là gã nhân viên đem chiếc vali có chứa nano machine đến cho tiến sĩ khoe hàng cùng hắn. Bây giờ hắn cũng đang đứng bất động như một khúc gỗ. Số 003 sau một hồi giật mình đã rất nhanh bình tĩnh lại, người sống còn không sợ, cái ma nơ canh bất động thì sợ cái gì. Chẳng qua bàn tay đang nắm lấy một cái gậy cưng cứng, không biết là mặt hàng gì đây.
Hắn nghĩ vậy rồi bẻ mạnh một cái, thứ đó có vẻ đã rời khỏi thân thể của gã bảo vệ này, ánh đèn chập chờn cho hắn nhìn thấy, hình như là một đoạn côn nhị khúc !? Không đúng, ngắn hơn rất nhiều, cũng chẳng có khúc nào. Trên đó còn có một nút bấm. Số 003 tò mò nhấn nút, một tia lửa vọt ra từ đỉnh đầu cây gậy, nhanh chóng nén ép, thu gọn lại, cuối cùng tạo thành một lưỡi kiếm sáng rực.
"Trời đất, beam saber."
Ngẫm lại nếu vừa rồi đỉnh gậy chĩa vào người mình, hẳn mũi kiếm đã xuyên thủng lồng ngực hắn rồi. Số 003 lại đổ thêm mấy giọt mồ hôi lạnh, nhìn lại gã nhân viên bảo vệ kia, lập tức thấy buồn phiền không thôi.
Lưỡi kiếm sáng rực đã xuyên qua đầu hắn, vẫn còn đang thiêu đốt không ngừng, lớp da mặt nhanh chóng cháy đen chảy xuống, đây hoàn toàn là tai nạn, là súng cướp cò, số 003 âm thầm mặc niệm cho vị huynh đệ xấu số này, nhưng rất nhanh đã lại thấy không đúng. Người này không kêu đau thì cũng thôi đi, đến máu cũng không phòi ra giọt nào, quá bất thường.
Đưa lưỡi kiếm nóng đỏ kia hơ hơ lại gần, lớp da mặt của tay nhân viên đã trôi đi hết, để lộ ra phần xương sọ bên trong, số 003 chẳng biết nên nói gì, đồng chí này hóa ra chỉ là một robot tự động hình người. Bên trong chẳng có tương não gì sất, toàn là vi mạch điện tử. Chẳng trách đứng yên như vậy, vừa rồi bị cái sóng xung điện kia quét qua, phỏng chừng vi mạch bên trong đều báo hỏng cả. Nói như vậy cô nhân viên vừa bị mình bóp ngực kia cũng là hàng giả à !? Thảo nào cảm giác rất giống với lúc bóp hàng mấy cô nàng thích bơm silicon, hóa ra là đồng loại với nhau hết. Hắn ghét silicon, cảm giác rất không chân thật.
Nghĩ đến đây trí tò mò lại nổi lên, mấy cái đồ chơi này có làm luôn phần dưới như thật không nhỉ !? Hắn giơ lưỡi kiếm lên như cái đuốc, bắt đầu mò đến chỗ cô nhân viên kia, thật sự muốn kéo váy cô ta xuống để khám nghiệm tử thi. Đúng lúc này cái giọng nói trong đầu lại vang lên:
"Phía này... mau lên... phía này..."
Phỏng chừng nếu không tới nó sẽ không để yên. Hắn ảo não bước tới chỗ tiếng vang rõ ràng nhất.
"Phía này..."
Giơ lưỡi kiếm năng lượng nên nhìn nhìn, đây chẳng phải là cái phi thuyền ở giữa gian phòng lúc trước sao !? Lúc đó hắn còn nhìn thấy mấy cái capsule được chuyển lên trên, có vẻ tiến sĩ đang có dự định chuyển nhà khẩn cấp. Hắn tò mò bước lên phi thuyền, cửa sập vẫn để mở, trèo lên không khó khăn lắm. Bên trong phi thuyền cũng tối om như bên ngoài, nếu không vớ được thanh kiếm năng lượng này làm đuốc chỉ sợ mò đến tết tây cũng không ra đường.
"Phía này..."
Hắn lẩm nhẩm một tiếng "biết rồi" rồi tiếp tục bước đi, thật lòng muốn xem cái thể loại ma quỷ gì cứ ám lấy mình từ sáng tới giờ.
Đến cuối con đường, một cánh cửa áp xuất chắn trước mặt hắn. Cửa rất chắc, với sức hắn không thể nào mở được, thử rồi, đau cả tay. Nhưng nhìn thanh kiếm năng lượng bên cạnh, hắn gãi gãi đầu chém ra ba đường, sau khi nhìn thấy cửa áp xuất bị nhiệt lượng kinh khủng nung chảy hắn mới thầm cảm thấy mình có vẻ hơi đần thật.
Bên trong không ngờ lại sáng đèn, ánh sáng chiếu vào làm mắt hắn có chút không quen, căn phòng này không lớn lắm, giữa phòng là một cái khoang cứu sinh thủy tinh, bên trong hình như có người. Căn phòng này có vẻ được cách ly khá tốt, sóng xung điện mạnh như vậy cũng không lọt vào được. Hắn tiến đến bên cạnh khoang cứu sinh kia, nhìn qua lớp thủy tinh, chân mày thẳng tắp nhíu chặt lại.
Bên trong là một cô gái chừng mười sáu tuổi, đôi mắt nhắm nghiền, thân thể còn chưa phát triển hoàn toàn. Nhưng nhìn tổng thể thì cũng không tệ, tuy nước da ngập trong dung dịch duy trì sự sống không rõ màu, nhưng độ tương phản rất tốt, mịn màng trắng tinh. Quan trọng là khuôn mặt cô ta, tinh xảo không tỳ vết, kể cả trong mơ hắn cũng chưa từng gặp được người nào như vậy, cứ như cô ta không thuộc về nhân loại này, cái này chính là vẻ đẹp như yêu quái trong truyền thuyết chăng !? Mái tóc màu xanh lam cũng không thuộc bất cứ chủng người nào trên trái đất này, nó mềm mại trôi nổi quanh thân thể cô ta, bồng bềnh bồng bềnh như một lớp sương khói hư ảo, rất mỹ lệ, nhưng cũng rất kỳ lạ.
"Cứu tôi... xin hãy cứu tôi..."
Tiếng vang trong đầu càng lúc càng rõ ràng. Hắn chắc chắn tác nhân gây hại đây rồi. Nhìn quanh một lượt, không thấy cái nút bấm nào để mở khoang dinh dưỡng này ra, hắn lại ngựa quen đường cũ, dùng kiếm năng lượng chém hai lượt, lập tức lớp kính mỏng manh bị chém đứt đoạn, dung dịch bên trong không hiểu rút đi đâu hết. Hắn thu kiếm, đưa tay cầm lấy mảnh kính đã bị chém đứt kia, giựt mạnh rồi ném đi.
Cô gái bên trong cùng lúc đó mở mắt ra, từ từ ngồi dậy. Nghiêng nghiêng đầu, nhìn kỹ từ đầu đến chân hắn một lượt, sau đó mới mỉm cười với đôi mắt vũ mị:
"Noah đã chờ ngài rất lâu, hỡi đức chúa toàn năng."
Nói rồi cả thân thể mềm mại ấy xà vào lòng hắn, ôm chặt không buông.
Hắn cảm thấy khớp xương mình mềm ra, toàn thân nóng rực, không ngờ lại ngại ngùng lùi về phía trước. Hắn đang khom mình xuống để ném lớp kính đi, lập tức mất thăng bằng, ngã ngửa ra đằng sau. Cô gái kia có vẻ rất yếu, cũng rất nhẹ. Không biết đã nằm trong cái lồng đó bao nhiêu năm rồi. Cả người cô ta nằm nhoài trên người hắn, thân hình mảnh dẻ trườn tới trườn lui khiến hắn khó chịu muốn chết, cái công năng đàn ông còn chưa mất đâu đấy. Không ngờ lại phản ứng rồi, quá mất mặt. Hắn muốn gỡ tay cô ta ra, nhưng dù yếu nhớt đến mức không tự đứng lên được, cô ta vẫn bám chặt lấy hắn không rời. Khuôn mặt cô ta kê sát lên mặt hắn, hơi thở hai người phả vào nhau, ấm nóng. Đôi mắt cô ta chăm chú nhìn hắn, giống như đứa trẻ háo hức nhìn thấy đồ chơi mới. Hắn lảng ánh mắt đi, cười khổ bảo:
"Cô còn không đi ra, đừng trách tôi xiên đem nướng đấy."
Nói rồi huơ huơ thanh kiếm năng lượng lên, nhưng thật sự không dám chọc vào.
"Noah đã chờ ngài rất lâu, để kể cho ngài một câu chuyện..." Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt xa lạ, cười cười rất duyên dáng, đồng thời cúi xuống, để trán hai người chạm vào nhau.
"Thôi rồi, sa đọa." Hắn vô lực rên rỉ. Hoàn toàn không nhận ra, một tia sáng màu xanh lam nhẹ nhàng tỏa ra chỗ vùng trán hai người chạm vào nhau. Sau đó một dãy tin tức mơ mơ hồ hồ tràn vào đầu hắn song song với cái dục vọng nguyên thủy của thằng đàn ông.
...
Số 002 đáp xuống chỗ có tiếng gầm thét gần nhất, cau mày nhìn quanh, tứ phía chỉ là một bản đổ nát cùng tầng tầng khói bụi, nhưng không hề có bất cứ sinh vật nào cả.
Nhưng trực giác của cô ta mách bảo rằng thứ đó vẫn ở ngay đây, vẫn đang nhìm chằm chằm vào cô, chờ một kích trí mạng.
Cảm giác nguy hiểm khiến lông tóc dựng đứng, những vật không biết, không rõ ràng luôn khiến người ta lo lắng. Số 002 tuy không cảm thấy lo lắng, nhưng cảm giác giống như con mồi bị đánh dấu khiến cô ta khó chịu. Cô ta đánh mắt một vòng, vẫn không thể xác định được thứ gì đang nhăm nhe quanh mình, liền không tìm nữa, quyết định đánh cho nó lòi mặt ra.
Các hạt phân tử sáng xanh dưới chân lại bập bùng chuẩn bị bùng nổ. Số 002 xoay người, lăng chân đá quét ra tứ phía xung quanh, đao gió đan xen lẫn nhau lại xuất hiện, nhưng không sắc bén như trước, thay vào đó chúng giống như những cơn lốc xoáy thổi tung mọi kiến trúc trên đường đi.
Graoooo....
Một vệt máu xanh bắn lên trời, sau đó một bóng đen xuất hiện lao về phía số 002 như thiểm điện. Móng vuốt trên tay nó xòe ra chộp tới.
Bay ngược gió khiến tốc độ của nó chững lại, không còn sinh ra hiệu ứng ẩn thân và biến mất nữa. Số 002 cuối cùng cũng đã nhìn rõ hình dáng của nó, không ngờ lại là một con mèo, trên trán có dát một thỏi vàng lá sáng ngời.
Số 002 nheo nheo mắt, vì cô ta biết con mèo này, cũng chính tay cô ta từng đánh xỉu nó, rồi nhốt vào phòng thí nghiệm, nhưng đó là dưới sự trợ giúp của vô số đặc công và thiết bị hiện đại hạn chế khả năng di chuyển của nó, bây giờ chỉ có một mình, thật sự hơi khó làm.
Knight Mare đầu tiên trên thế giới - Mèo chiêu tài.
Tốc độ cực hạn đạt tới Mach 2, gần như nhanh gấp đôi số 002, công kích chủ yếu bằng móng vuốt ở hai chi trước, nó giống như làn gió tai họa, đi đến đâu là để lại một trận mưa gió máu tanh, tầng tầng huyết vụ. Ngoài ra còn có một khả năng đáng sợ nhất, đó là chuyển đổi vật chất. Bàn tay phải của nó chạm vào bất cứ thứ gì, thứ đó cũng sẽ hóa thành vàng ngay lập tức, nước và không khí là hai ngoại lệ duy nhất.
Vừa mới nhận ra đối thủ cũ, móng vuốt của nó đã ập tới trước mặt, số 002 lộn người đá quét vào cẳng tay nó, lập tức khiến năm cái móng vuốt kia sượt qua lớp áo khoác.
Crac...crac...
Mảnh áo khoác bị sượt qua lập tức đông cứng, chuyển màu rồi trở nên nặng trình chịch. Số 002 đưa tay xé mạnh ném đi, rồi dậm chân xuống đất bắn đi thật xa.
Con mèo chiêu tài bị đá lệch đi khỏi đường bay dự kiến liền uốn éo trên không một đường, cả người dẻo như cành liễu xoay ngược lại, để bốn chân chạm đất cào thành 3 đường thẳng dài, phanh lại rồi tiếp tục chồm tới.
Một người một thú biến thành hai bóng đen lao vút đi như đạn pháo, bắt đầu chơi trò rượt đuổi vòng quanh Thiên Đạo.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý - Phản hồi