TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 28

Chủ đề: Phong tiễn

  1. #11
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    23.

    Lưu hoành lòng nóng như lửa đốt, hắn đến đây áp trận, vừa mới đến, trong thành có chuyện, khương gia bị người ta đánh cho sứt đầu mẻ trán.

    Hắn lấy ra pháo hiệu truyền tin, bắn lên không trung, hy vọng người của mình nhìn thấy. quân đoàn 14 đúng là hắn mang đến, nhưng quân đóng ngoài thành, mạng thông tin sập, hắn cũng chẳng có cách gì. đối phương mưu tính sâu xa, quân đoàn 14 đến được đây thập phần vất vả, bị quấy nhiễu suốt dọc đường. binh sĩ mệt mỏi, hạ trại nghỉ ngơi, hắn không dám mang quân vào thành, bởi vì thành loạn, mà cái loạn đó, chắc cũng nằm trong mưu tính của đối phương rồi.

    Kẻ nằm trong tối, nắm trong tay tất cả, người bên ngoài như hắn u mê, liên minh u mê, chỉ có thể lần theo từng bước đối phương, cũng vì vậy, luôn chậm hơn người ta nửa bước.

    Có kẻ nhắm vào khương gia, cái đoạn hình ảnh lưu truyền rộng rãi đó, truyền từ đây mà ra. người ngoài xem không hiểu, chỉ cúi đầu thán phục, nhưng với liên minh như sét đánh ngang tai, 1 màn năm ngón tóe lửa kia khác gì ám hiệu, đám truyền thông ham tiền như mạng đó, bị người ta lợi dụng còn không biết.

    Dạ thành nhúng tay vào nước đục, dạ thành cấu kết với đế quốc, dạ thành rốt cuộc là muốn làm gì ?

    Chuyện năm xưa nói ra đều biết, nhưng nội tình trong đó sâu xa mấy ai hiểu rõ, nhưng thế nào đi nữa, đúng là liên minh đắc tội, dạ thành hận liên minh, nhưng năm đó đổ bao nhiêu máu còn chưa đủ ?

    Càng nghĩ càng rối, lòng càng loạn, lưu hoành vất ra sau đầu, hắn giờ phải lo cái mạng mình trước mắt.

    Phi hành từ cao ốc đến khu sản xuất, 1 đoạn đường không ngắn không dài, nhưng phục binh như kiến. đám viện binh khương gia người đông thế yếu, chẳng khác cái bia di động là bao, liên tục bị người dạ thành chặn đánh, thương vong thảm trọng mà tụt lại. đám cảnh binh trong thành còn thảm hơn, ngay từ đầu đã bị người ta ám toán, cảnh binh tan tác, cũng vì vậy mà sập mạng truyền tin, tứ xuyên thành giờ không còn binh tướng gì nữa, như người thiếu nữ toàn thân lõa lồ, chờ người làm thịt.

    Đế quốc bây giờ mà công thành, như lấy vật trong túi vậy, cũng may còn trọng binh đóng ở biên cảnh. việc của hắn bây giờ, chính là chữa cháy cho khương gia, không thể để thành loạn càng thêm loạn, tứ xuyên thành, không thể mất được.

    Chiến y đỏ rực quang mang, súng năng lượng trong tay xạ kích không ngừng, 1 bộ chiến đấu gọi là phượng vũ, sử dụng hồng tinh thạch, là 1 trong 4 trọng bảo của lưu gia, cũng nhờ lá chắn năng lượng màu đỏ dâng lên, mấy lần cứu nguy, bởi vì cao thủ dạ thành công kích thật quá hiểm.

    Đây không phải lần đầu tiên hắn đánh với người dạ thành, nhưng là lần đầu đối mặt với nhiều người dạ thành như vậy, công kích như thủy triều nhấn chìm hắn, người dạ thành bán mạng vì tiền, so với người dạ thành đánh cùng liều tận, khác biệt vô cùng.

    Hắn không biết tại sao người dạ thành lại liều mạng như vậy, nhưng mỗi bước tiến lên thật gian nan. càng đánh lòng càng nặng trĩu, sức người kiệt lực, hắn đã giết đến đỏ cả mắt, xung quanh trên dưới trái phải đều là địch. cũng may còn có cao thủ trong dân, bọn họ liên tục lao lên trợ chiến, nếu không lưu hoành đã táng mạng lâu rồi.

    Lưu hoành cười khổ, mặc dù nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn là quân nhân, quân nhân không đi thì ai đi bây giờ.
    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    24.


    Sư nương ngồi vắt chân, 2 thanh đao cắm trên đất, ngửa mặt nhìn từng đốm hoa lửa xa xa, lòng không biết đã trôi tận đâu rồi.

    Tiểu tử không biết đã tỉnh chưa, đêm nằm trời lạnh, bị cảm lạnh thì phiền lắm.

    Có chút nhớ đệ tử, kể cũng lạ, sư nương trước giờ 1 thân 1 mình, không vướng bận chuyện gì, bây giờ lại bận lòng vì y. nhớ đến y, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, thiếu niên ngây ngô đó, đúng là số phận trêu ngươi.

    Phía xa có bóng người đỏ rực đang lao đến, sư nương hồi thần, đứng dậy nhấc đao, kẻ đến phải đến, chờ cũng lâu rồi.

    Lưu hoành toàn thân chật vật không chịu nổi, đối mặt với công kích dày đặc, hắn chẳng biết làm thế nào mà xuyên qua, nhưng mà cuối cũng cũng xuyên qua rồi. cúi người thở dốc, hơi thở hồng hộc, nhìn khắp nơi là lửa cháy nhà đổ, xác người ngập đất, nghiến răng, tiếc là, đến chậm mất rồi.

    Hắn đến cứu người khương gia. hiển nhiên hắn không tự phụ 1 mình bản thân có thể xoay chuyển cục diện, nhưng có thêm sức người, phối hợp cùng hộ vệ khương gia lèo lái chống đỡ, dù sao ở đây cũng có hơn 800 tinh nhuệ khương gia. nhưng mà, khương gia ở đây chết sạch cả rồi.

    Không những bị diệt sạch, mà kẻ địch còn chỉ có 1 người, chính là kẻ ung dung nhàn nhã đứng nhìn hắn kia, bởi vì trên đất, ngoài xác hộ vệ khương gia, chẳng còn ai khác.

    Hắc điệp đấu y, nhật nguyệt song đao, bao nhiêu năm rồi mới gặp 1 vương tộc dạ thành, lưu hoành cười khổ, bây giờ mà đánh, thắng lực bằng không.

    “tại hạ lưu hoành, xin hỏi các hạ, quý tánh đại danh ?”

    “ta biết ngươi là lưu hoành”

    “các hạ chính là đang chờ ta đến”

    “đúng là đang chờ ngươi đến”

    Lời ít nghĩa nhiều, lưu hoành giật mình, người ta rõ mình tường tận như thế, mình đến mặt mũi đối phương còn nhìn không ra, đúng là bị người tính kế, tính đến đầu giường.

    “dạ thành với liên minh, tuy có chút vướng mắc, nhưng cấu kết đế quốc, mưu phản liên minh, các hạ nghĩ liên minh dễ bị lật đổ vậy sao ?”

    “ngươi đây là đang câu chút thời gian ?”

    Bị nói trúng tim, lưu hoành chỉ cười không chối. hắn đúng là muốn câu giờ, chờ quân tiếp viện, tất nhiên không phải đám bị thịt khương gia, mà quân đoàn 14 của hắn đuổi đến. đó là cửa sống duy nhất của hắn, mặc dù bản thân đã hồi phục chút thể lực, nhưng đối đầu vương tộc, hắn không có cửa.

    “các hạ vừa đánh 1 trận sinh tử, không phải cũng nên nghỉ ngơi khôi phục sao”

    Đối phương lắc đầu, dùng mũi đao gảy đá trên đất, không có vẻ gì là muốn làm thịt hắn ngay, hắn thở ra 1 hơi khó nhọc, cầu đối phương gảy đến mòn đao cho rồi.

    “mưu phản, nhân loại các ngươi đánh nhau, liên quan gì đến chúng ta”

    “vậy các hạ đây là muốn làm gì, dạ thành bỏ đá xuống giếng, nếu đế quốc chiếm được liên minh, há bỏ qua cho dạ thành, các hạ thông minh như vậy, đã nghĩ đến chưa ?”

    “đế quốc không nuốt nổi liên minh”

    “vậy tại sao ?”

    “diệt ngũ môn”

    “diệt thế nào ?”

    “chưa nghĩ ra”

    “hả?”

    Đối phương cười, trong như tiếng chuông ngân, nhưng với lưu hoành, như trống gõ, là nữ nhân, nữ nhân vương tộc, mắt y tối sầm, đầu y trống rỗng, thế nào được chứ,

    “người là nữ nhân ?”

    “không nhận ra ta ?”

    “ngươi cuối cùng là ai ?”

    “15 năm trước, kinh đô đế quốc, yến thủy thành”

    “lẽ nào lại thế, ngươi đáng ra phải chết rồi, nhất là phát súng đó do chính tay ta bắn ra, ta sẽ không bắn trượt”

    “ngươi đúng là không bắn trượt”

    “vậy tại sao . . .”

    “trên đời nào có tại sao, cũng giống như quân đoàn 14 của ngươi, lâu vậy rồi, còn chưa đến”

    Nói đến đây, phía xa có pháo hiệu bắn lên, nở rộ trên không, pháo hiệu màu đỏ như máu, rực rỡ chói lòa, soi rõ khuôn mặt nhăn nhúm của lưu hoành. vẻ đạo mạo khuôn trang biến mặt, gương mặt hắn dữ tợn vặn vẹo, đả kích thật đau đớn, hắn bại, bại đến trắng tay.

    Khương gia gì chứ, chỉ là mồi nhử, nuốt trọn 1 quân đoàn của liên minh, mất quân mất thành, mất luôn biên cảnh. thành tứ xuyên là hậu tuyến, thành không còn, trọng binh ở biên giới làm sao trấn thủ, cửa ngõ dọn ra, quân đế quốc sẽ 1 đường đánh thẳng đến đô thành.

    Tất cả đều là sai lầm, như sai lầm hắn gây ra năm đó, đưa hắn đến đỉnh cao danh vọng, cũng khiến hắn ân hận cả đời. khuôn mặt ngây thơ sáng rỡ như trăng, không đêm nào là hắn không nhớ đến. đời này hắn đúng là lụy nữ nhân, lụy đến không dậy nổi.

    “có thể cho ta thấy mặt 1 lần”

    “ngươi, không xứng”

  3. #13
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    25.


    Lưu hoành liều chết cầu sinh, cả người hắn đỏ rực như lửa cháy, đẩy hiệu suất đấu y lên cao nhất, súng phượng vũ trong tay xả đạn như mưa, đạn năng lượng hình trứng trút xuống như sao rơi, san bằng cả 1 vùng rộng lớn, cày nát mặt đất.

    Hắn không biết mình lấy đâu ra sức lực, nhưng 1 câu không xứng kia như dao cắt vào tim, lòng hắn rỉ máu, thật không ngờ bản thân mình hèn mọn. hắn công kích đến điên cuồng, dù sao hỏa lực của hắn thiên về diện rộng, như nỗi lòng hắn đang vặn xoắn, cứ xả ra là được.

    Đúng là người điên, chó cùng rứt giậu, sư nương né cũng không thèm né, huy đao trong tay, lao về phía trước. 1 trận chiến trước đã tiêu hao quá nhiều thể lực, 1 màn tự bạo kia thương tích vẫn còn, nhưng chỉ là cái mạng lưu hoành mà thôi.

    Chẻ đôi 1 phát đạn hình cầu trước mặt, thân hình sư nương như thiểm điện lao vụt qua, cả người lẫn đao bao phủ trong làn sương đen rất đậm. hắc tinh thạch, là tinh thạch cực hiếm trên đời, ngay cả liên minh cũng chỉ có 5 viên trong tay ngũ môn, là tinh thạch nhiều bí ẩn, nhưng cũng kinh lực bạt môn.

    Người ta nói nó đến từ u linh giới, nhưng u linh giới tột cùng là thế giới như thế nào, không ai biết, chỉ biết cửa vào nằm ở tận cùng phía bắc đại địa. trong đó có rất nhiều ma thú đáng sợ, hình dạng quái đản, hoang thú so với chúng nó, chỉ như vật nuôi trong nhà, trước giờ chưa ai từng đến đó mà toàn mạng trở ra. hắc tinh thạch của ngũ môn, chính là hắc thạch rơi rớt trên đại địa được thu nhặt về, tỏa ra năng lượng vĩnh cửu bá đạo tuyệt luân, nhưng chẳng ai dùng nó như năng lượng, nó là đại biểu cho quyền lực và địa vị.

    Hắc năng lượng do nó tỏa ra, bao phủ người sư nương, trong biển năng lượng nổ tung cuộn sóng xung quanh, sư nương lông tóc vô thương, tốc lực không hề giảm, mũi đao chỉ thẳng lưu hoành.

    1 trước 1 sau, lưu hoành vừa bắn vừa chạy, sư nương đuổi phía sau, khoảng cách càng lúc càng gần, đã đuổi đến phạm vi dân cư. lưu hoành biết chạy cũng không thoát, vứt súng lấy khiên rút đao, khiên năng lượng đao từ trường, tuy cũng là tinh phẩm lưu gia, nhưng so với đôi song đao rèn từ thiên ngoại huyền thiết kia, chỉ như vật đồ chơi.

    Người ta biết lưu hoành là xạ thủ đỉnh cấp, đã vượt ngưỡng 10 cấp tiêu chuẩn liên minh từ lâu, nhưng rất ít người biết hắn chuyên tu võ thuật, năm xưa từng lang bạt kì hồ, bái người dạ thành làm sư, võ pháp dạ thành, cũng là học được ít nhiều.

    Nhưng đao pháp sư nương kì lạ, thập phần hung mãnh, rõ ràng không phái đấu pháp dạ thành. đao pháp sư nương, chỉ công không thủ, lấy công làm tiến, lấy đao đối đao, lấy mạng đổi mạng, thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm, đến cùng là cái đao pháp gì.

    Đao pháp đã thế, đao khí do hắc tinh thạch bắn ra còn đáng sợ hơn. nếu không phải đồ trong tay hắn là đồ tốt, nếu không phải sư nương thấm mệt, cái mạng lưu hoành đã không giữ nổi đến giờ. lưu hoành khốn khổ chống đỡ, bị sư nương dìm từng chút một, đến muốn lao lên liều mạng cũng không nổi.

    1 đao chém xuống, lưu hoành giơ khiên lên đỡ, mặt khiên xoay ngang, đẩy lưỡi đao trượt đi, nhưng lực đao quá mạnh, hất hắn lệch đi. 1 đao còn lại chém từ dưới lên, hắn lấy đao đỡ, vẫn gạt không đánh, sư nương thuận chân, đá cho hắn 1 cước buốt người.

    cứ mỗi lần tránh 1 đòn hiểm ác, sư nương sẽ thuận thế đập hắn bò đất, lưu hoành cuối cùng đã hiểu, nữ nhân độc ác này, muốn hành hạ hắn đến chết.

    sĩ có giết, sao thể chịu nhục, hắn năm xưa có tội với nàng, bao năm ẩn nhẫn, nhưng đâu thể mặc người chà đạp, muốn giết thì giết, hà tất giày vò hắn như vậy.

    “muốn giết cứ giết, không cần vũ nhục”

    “vũ nhục, ngươi đến cái gan tự bạo cũng không có”

    Không có ? lưu hoành rít lên, cả người đỏ rực như tôm luộc, năng lượng còn chưa kịp tích lên, 1 cước cực nhanh đã quét đến, không khí nổ tung, hắn cả người bị hất văng vào vách tường phía sau, tường đổ người đau, miệng mồm đầy cát mà bò dậy.

    Khóe miệng chảy máu, ánh mắt oán hận, hắn bị đánh đến bức thở, nào có cơ hội mà tự bạo, nữ nhân kia 1 khắc cũng không nơi lỏng, hết đánh rồi đá, muốn hắn ôm hận mà chết.

    “kẻ đến là ai ?”

    1 thiếu niên cơ thể gầy gò, người đầy mồ hôi bước ra, là dân thường, lụy đến khu dân cư phổ thông rồi hay sao. lưu hoành khó khăn đứng dậy, thân là binh sĩ, có muốn liều mạng cũng nên đi nơi khác liều mạng, quân binh không lụy bá tánh, hắn vẫn biết rõ, lúc nãy còn muốn tự bạo ở đây, thật hồ đồ.

    Hắn tự trách 1, sư nương than thở 10, đánh đến mờ mắt rồi, đánh đến cả đạo tràng của liêm thanh lúc nào không biết, ánh mắt oán độc nhìn lưu hoành, chính là tên khốn kia chạy nhủi đến đây.

    Lưu hoành có chút lạ, từ lúc thiếu niên xuất hiện, hắc nữ nhân 1 lời không nói, đứng im bất động. nghi hoặc, hắn quay ra nhìn thiếu niên, trăng sáng lờ đờ, soi khuôn mặt lúc mờ lúc tỏ, nhìn kĩ rồi, cả người cơ cứng,

    “ngươi, quá giống . . . “

    Lời còn chưa nói xong, ánh đao xoẹt qua, đầu lưu hoành vẽ 1 vòng cung, rơi xuống đất, người hắn đổ xuống, máu thành vũng đỏ.

    Trước mặt mình thản nhiên giết người, đêm nay thành loạn, khắp nơi chém giết. đỗ khắc lùi 1 bước, đao trong tay đưa lên, đang định nặn ra 1 2 câu chữ cho đề khí, đến khi hắc y nhân phía trước bỏ mũ bảo hộ, lộ ra mặt thật, ngực y vừa phồng lên, đã xẹp xuống.

    “sư nương, đêm tối thành loạn, người bỏ đi đâu, đệ tử chạy loạn tìm người khắp nơi, thật vất vả”

    “có mệt không ?”

    “rất mệt”

    “ta cũng mệt,mang ta vào”

    Sư nương nói xong thì nằm luôn xuống không nhúc nhích, đỗ khắc đúng là chẳng biết làm sao, hôm nay sư nương nhìn thật khác người.

    “hắn là ai, là địch ?”

    “chặn đường cướp của”

    “muốn cướp của sư nương, thật đáng chết”

    “ta muốn ngủ”

    Giọng sư nương càng nói càng nhỏ, đỗ khắc cõng sư nương, tay rắn người mềm, người cứ là lạ. y tiện chân ngoắc 2 thanh đao của sư nương lên, ngó qua cái xác không đầu kia 1 cái. đi cướp của mà trang bị thật xa xỉ, đụng đến sư nương nhà y, đúng là ý đồ xấu xa, lát nữa phải thay sư nương dọn dẹp, gì chứ đi hoang dã lâu như vậy, phá xác hủy thi, chỉ là việc nhỏ tiện tay.

    Sư nương dụi đầu vào lưng y mà ngủ, như con mèo nhỏ, cả người đỗ khắc như bị định thân, từ đây đến phòng sư nương có mấy bước chân, lại cảm thấy nặng như đeo đá.

    Thành loạn, mọi người trái né phải tránh, chốn vào địa đạo, hắn xách đao đi tìm sư nương, lòng như đốt lửa, đánh nhau đổ máu, đánh loạn 1 vòng, cuối cùng gặp được, thở dài 1 hơi.

    Lạt mềm buộc chặt, đỗ khắc cười khổ, sư phụ, đệ tử đúng là trúng tà rồi.

  4. #14
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    26.


    Đỗ khắc sờ cái mặt nạ màu đen trên mặt, không biết làm bằng vật liệu gì, ôm sát mặt, như có thêm 1 làn da mỏng, không vướng không ngứa, sờ mát lạnh tay.

    Sư nương ngủ được 1 ngày 1 đêm thì tỉnh, đòi ăn rồi ngủ tiếp, cũng không quên ném cho y cái mặt nạ bảo đeo vào, lúc đầu y còn thắc mắc, nhưng đeo vẫn đeo, đến khi ra đường, cả đống người sau 1 đêm đều có.

    Thành loạn, giờ có thêm cái trào lưu mới, đỗ khắc lắc đầu.

    Sư nương ngủ suốt 3 ngày 3 đêm, đêm nào y cũng thức trắng, ôm đao thủ hộ. sư nương mình mang thương tích, trằn trọc mà ngủ, mệt mỏi tỉnh dậy thì đòi ăn, ăn xong lại ngủ, nhìn thật đau lòng. Hiếm thấy sư nương mè nheo như vậy, đỗ khắc bưng trà rót nước, hầu hạ chu cần, đến khi sư nương cuộn người ngủ mộng, y ôm đao ra cửa ngắm trăng. Trước chăm sư phụ, giờ là sư nương, y 1 câu cũng không oán thán, còn thầm cảm thấy may mắn bản thân, đúng là chịu khổ quen rồi.

    Trong lúc sư nương say giấc, thiên hạ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Tứ xuyên thành binh biến nội loạn, khương gia đại tộc bị người kéo chân mà ngã đau, nhà cháy người chết, là người dạ thành làm, nghe nói chết 1 chi tinh nhuệ, hơn trăm người.

    Nhưng đáng sợ hơn, quân đoàn 14 của liên minh đến hộ thành, bị tử sĩ đế quốc chặn đánh ngoài thành, thương vong thảm trọng, chết đến mấy phần.

    Tử sĩ đế quốc sao lại ở sân sau của liên minh, miệng ra lời vào, truyền thông đưa tin, lòng người đồn thổi, mấy quân đoàn ở liên minh ngồi không làm gì, để người ta đánh đến tận nhà còn không biết.

    Liên minh nổi giận lôi đình, chỉ trích đế quốc ác độc dã tâm, mắng người dạ thành lòng lang dạ sói, lòng người căm phẫn, quần hùng sôi sục, chiêu binh mãi mã, mộ lính khắp nơi, mùi chiến tranh dậy lên khét mũi.

    Nhưng người ngoài cuộc thì cười khẩy, chuyện năm xưa được dịp đào lên, liên minh đúng là ăn dậm hét to, chỉ có lòng dân như đỗ khắc là hoang mang, rất nhiều dân chúng trong thành đã chuyển đi, ngày nào cũng có người dọn đồ dọn nhà, dòng người tấp nập, chảy ra ngoài thành.

    Quân đoàn 14 khí giới vào thành, cứ tưởng là truy binh vấn tội, nhưng có vẻ ăn 1 đòn đau, đóng binh kín cửa, ngoài duy trì trật tự, bình ổn trị an, thì không làm gì khác. Nhiều người đến lạ, khắp liên minh cày xới, lùng sục người dạ thành khắp nơi, thành tứ xuyên rối loạn, lại yên ổn vô cùng.

    Đỗ khắc biết sư nương là người dạ thành, màu mắt lam sáng rỡ vô cùng, nhưng sư nương là sư nương của y, muốn đến đây vấn tội, qua đao của y trước đã.

    Sư nương ngủ dậy, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đỗ khắc lau mặt cho sư nương, chải tóc, dâng trà, mang bánh. Sư nương gặm bánh như mèo, bảo y đi học, y thấy cũng phải, đóng 1 đống tiền rồi bỏ phí, y thấy tiếc của thay sư nương, thấy sư nương nằm ấp nắng trong sân, y thay đồ đến học viện, dặn sư nương lần thứ 1 trăm lẻ 1, việc lớn việc nhỏ, nhất định phải gọi y về.

    Sư nương thấy y lo đứng lo ngồi, lười biếng cười, trở mình duỗi người, mềm mại phô ra, đỗ khắc đeo mặt nạ đen, lòng niệm đao kinh, bước ra ngoài.
    Lần sửa cuối bởi thanhhungtnt, ngày 11-01-2024 lúc 00:01.

  5. #15
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    27.


    Học viên lưu tinh, khoa cổ ngữ.

    Đỗ khắc ôm 1 chồng sách vở đầu óc thất thần bước ra, mặt mù mịt. Sư nương cho y 2 tuần học tiếng xa cổ, 2 tuần học 1 thứ ngôn ngữ mới tinh, đến nghe còn chưa nghe bao giờ, học rất vất vả.

    Nhưng y biết tính sư nương, bình thường nói năng kiệm lời, nhưng nói được phải làm được. nhận ơn huệ của người, thay người báo đáp.

    Thà bảo mình đi săn 1 đầu hoang thú, đỗ khắc bóp trán, cả lớp xa ngữ toàn con gái, 1 mình y vào học, đao cắm giữa rừng hoa. cứ mỗi lần y vào lớp, y như rằng có tiếng cười khúc khích, đến cả cô nàng giảng viên thỉnh thoảng cũng che khóe miệng cong, khiến dây xanh đầu y cứ giật giật, cảm giác cả người trăm kiến cùng cắn xé. mỗi lần lên lớp là khảo nghiệm cực hạn bản thân, lớp học là chiến trường, nữ nhân xung quanh tất cả đều là địch.

    Lần này lên lớp, trồng thêm cái mặt nạ, tuy là thành loạn, lớp học giảm 1 nửa, nhưng ánh mắt nhìn y như tăng gấp đôi, dưới lớp mặt nạ, mặt nóng như than, mồ hôi rịn khắp cả người.

    Đỗ khắc cảm giác như tự ngược, y hoài nghi cứ thế này 1 thời gian nữa có khi mình cực hạn khổ ải mà đột phá tinh thần. sư nương chắc là nắm rõ, nên mới bảo mình đi, y gật gù, lòng sư nương sâu không thấy đáy, nhưng trước giờ làm việc đều tính toán, chưa làm điều vô nghĩa bao giờ.

    “đỗ khắc huynh đệ, dạo này ngươi biệt tăm đâu thế, đi học không chuyên cần a”

    Là đám 5 người mạc uy, đỗ khắc cười gật đầu.

    Đám mạc uy là công tử phú gia hào hoa phong nhã, chính là thế gia mới nổi, nhiều tiền nhiều của. đám người này trong học viện danh tiếng không tốt, bắt nạt người yếu thế, ức hiếp nữ nhân, chẳng chuyện xấu nào không làm. Những kẻ như này, với y mà nói ác cảm thì hơi quá, nhưng không thuận thì là không thuận. có điều người ta chủ động làm quen, bản thân y là người mới, sư nương tốn kém không ít để y vào học, cũng không muốn gây chuyện thị phi, cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.

    “đi thao trường quân luyện 1 thời gian”

    “phi, chỗ khỉ ho cò gáy cực khổ đi làm gì”, đường bá khinh mặt, hắn thân thể to cao vạm vỡ, đứng trong 5 người như 1 người khổng lồ, khạc 1 bãi ra đất.

    “hình như có đánh nhau, ta nghe nói mấy bữa trước có đánh chết người đấy”, mạc phiêu phiêu cười nhạo. cô nàng là em họ mạc uy, ở trường không mặc đấu y đồng phục, mang 1 bộ thời thượng, mà trong mắt đỗ khắc như miếng vải rách, vừa ngắn vừa hở, khoe đầy đủ đường cong, nhìn rất giống con nhái.

    “là giáo quan đánh chết học viên vào học, chúng ta tốn nhiều lắm mới hỏi ra. nghe nói xác học viên chôn ngay dưới sàn huấn luyện. quân đội ém nhẹm chuyện này đi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu, bọn người lớn toàn hạng xảo trá. đỗ khắc, ngươi bỏ đi thôi, chịu khổ làm gì, theo chúng ta chẳng phải tốt sao”

    2 anh em sinh đôi kiều thanh và kiều mỹ, kẻ tung người hứng. đỗ khắc híp mắt, 1 trai 1 gái xinh đẹp như hoa, sống trong nhung lụa, sao mỗi lần mở miệng lại cay độc như thế, xem ra người giàu cũng khổ a, đáng tiếc.

    “ta cũng không rõ lắm, chỉ là nghe có chết người gì đó, cũng sợ gần chết, nên bỏ rồi, giờ đang học phi hành trong học viện, ha ha”

    Đỗ khắc thật lòng, y đúng là sợ gần chết. y đánh trọng thương giáo quan, giờ đúng là có tật giật mình.

    Nhưng sư nương bảo học phải học, y nghe nói học viện có lớp phi hành nên đăng kí luôn. Học phi hành trong học viện, tuy không khổ như trong quân, cũng không có người kèm, chỉ tự học, với y cũng tốt, cơ sở vật chất so với bên thao trường vừa đắt vừa đầy đủ, mà y, thoải mái dùng tức pháp không kiêng kị.

    Lần trước y đi thăm mạnh đông mới biết, cái tức pháp đó thật không đơn giản như y nghĩ. Không phải hàng phổ thông, cũng không phải ai muốn luyện thì luyện, khi dùng không cẩn thận còn bị phản phệ liệt thân.

    Y nghe mà đổ mồ hôi hột, sư phụ có nói gì đâu. sư dạy trò luyện, với y chẳng khác nào thể dục buổi sớm, muốn dùng thì dùng, bản thân vào tức pháp rất đơn giản, trước giờ nghĩ cũng không nghĩ sâu, không ngờ nói ra lại nhiều nội tình như vậy.

    Vô danh tức pháp rất lâu đời, lâu đến nỗi không ai biết nó đến từ đâu, mạnh gia, liêm gia 2 nhà truyền xuống, không có sách vở, chỉ là lời truyền miệng trong nhà, cả liên minh, chắc cũng chỉ có 2 nhà luyện.

    Truyền suốt mấy trăm năm chưa từng ngắt quãng, rất nhiều người luyện, nhưng lợi hại đến đâu, đều có phản phệ. Nói cũng đúng, tức pháp lợi hại như vậy, tất có điều kiện hà khắc đi kèm, chỉ có tiểu tử vô tri đỗ khắc, xem nó như bài thể dục mà luyện, đúng là nhất nhân, cũng lần đầu gặp.

    Sư phụ tất nhiên là không hại mình, người nói được đương nhiên được. đỗ khắc nói trước quên sau, chỉ có mạnh đông là trợn tròn mắt khen lạ, nói y đúng là kì tài luyện võ, hết sức lôi kéo, chỉ cần đỗ khắc gật đầu, y sẽ thành 1 chủ bài của quân đội.

    Đỗ khắc biết mạnh đông thật lòng, có chút cảm động. mình đánh người ta trọng thương cả người bó bột, người ta không oán không hận, còn thay mình mở đường, con đường mà trước kia y có mơ cũng mơ không tới.

    Nhưng chỉ là trước kia mà thôi, chẳng hiểu sao nghĩ tới sư nương, trong đầu hiện ra thân ảnh cô quạnh phiêu linh trôi nổi trên màn đêm như gấm của thành tứ xuyên. Người lạnh như băng, cũng ấm như lửa, 1 áng cười kia không sao quên được. y chỉ đành cười gượng, nhìn mạnh đông lắc đầu,

    “đạo bất đồng”

    Mạnh đông biết không khuyên được y, luyến tiếc không buông, kết giao coi như 1 nửa bằng hữu.

    “ta còn có lớp phi hành, ta đi trước”

    Đỗ khắc không xa không gần, nụ cười như không. hôm nay y đúng là có lớp phi hành, đóng nhiều tiền như vậy không thể phí, mà y, đúng là ngày nào cũng bận đến tối tăm mặt mũi.

    Trong mắt mạc uy thoáng 1 tia dị sắc, đỗ khắc, bọn hắn đã có ý kết giao, tên này lúc nào gặp cũng khách sáo, lần nào cũng bận, mặc dù không giả, nhưng đúng là không nể mặt. người như đỗ khắc, bọn hắn vốn không để vào mắt, cho ngươi mặt mũi, cũng không phải vì ngươi.

    “chúng ta đi cùng ngươi, đừng ngại, ngươi luyện cứ luyện, chúng ta đợi ở ngoài là được.

    Thân nhau lâu như vậy rồi, ngươi còn chưa mời chúng ta đến nhà 1 chuyến, huynh đệ ngươi nói có phải không, ngươi luyện xong chúng ta cùng đi”

    Lần này không chỉ đỗ khắc ngạc nhiên, đến cả đám mạc phiêu phiêu cũng thấy lạ. tính tình mạc uy thế nào, bọn họ rõ nhất, âm hiểm xảo trá, có lợi mới làm, xem ra là đã nhìn trúng cái gì rồi, nhưng lão đại không nói, cả bọn chỉ cần theo là được.

    ---QC---


Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status