Ngoài trời, tuyết vẫn rơi như vô tình, như thách thức, không có dấu hiệu ngừng lại. Trong căn phòng nhỏ tồi tàn lại là một không khí yên lặng đến đáng sợ. Nguyễn Vĩnh cúi người xuống nhặt lên “cục đá” mà Nhâm lão nói. Nhâm lão nhìn hành động của Lục thiếu gia thì sợ đến run chân, đó là bảo vật của thiếu gia, vậy mà mình lại đạp lên nó… càng nghĩ Nhâm lão càng thấy bản thân thật quá đáng, vò đầu bứt… râu không biết phải làm sao, hồn nhiên không nhận ra bộ râu lão nâng niu đang từng chút bị hủy hoại.
Ở bên này, Nguyễn Vĩnh không hề biết Nhâm lão nghĩ gì, hắn đang bận quan sát, đây không phải đá, rõ ràng là trứng, nhưng sao lại có quả trứng khổng lồ như vậy, trứng đà điểu cũng không to bằng, nếu luộc ăn… Càng nghĩ càng thèm, Nguyễn Vĩnh quay qua định kêu Nhâm lão luộc giúp thì thấy lão đang không chút thương tiếc bứt râu mình, còn hồn lại đang lạc vào cõi thần tiên nào, không khỏi có chút buồn cười, ho nhẹ một tiếng:
- Khụ… Nhâm lão bá.
- A? Tiểu thiếu gia gọi lão nô có… Ui, sao lại đau như vậy… trời ơi… râu của ta… ô… ô… ô… râu của ta, là tên khốn nào bứt…
Nhìn lão già đã trên sáu mươi khóc như một đứa trẻ, lại còn không ngừng mắng chửi bản thân, Nguyễn Vĩnh co giật khóe miệng, đưa tay vuốt mũi cười khổ.
Sao lại giống lão cha như vậy?
A… Không biết giờ này ông ấy ra sao nhỉ? Khi biết mình đã chết, ông ấy sẽ như thế nào, có giống như ông thường nói không?
Lúc Nguyễn Vĩnh chọc cha hắn giận, ông mắng chửi nhiều ít thế nào không biết nhưng nhất định không thiếu câu:
“Nếu mày chết tao nhất định đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm mặc kệ Nhà nước có cấm hay không…”
Nghĩ đến đó Nguyễn Vĩnh phì cười: “Cha à, vậy nếu con chết thật không phải cha sẽ vô tù bóc lịch hay sao, con không nỡ đâu nha.”
Đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, miệng cười nhưng tâm không cười nỗi, hắn… thật sự đã đi rất xa rồi nhưng… có thể buông bỏ được sao? Mười sáu năm ở nơi đó có thể như một giấc mộng đẹp, tỉnh rồi sẽ không còn vương vấn hay sau? Hắn thừa nhận, hắn không làm được, đến giờ, hắn vẫn tin mình là Nguyễn Vĩnh, không phải Lương Ngọc Thế, không phải Lục thiếu gia của Lương Ngọc sơn trang, nơi đây không có ấm áp hắn cần, không có nụ cười hắn muốn thấy, không có sự an toàn hắn khát khao… nhưng… hắn có thể lừa mình đến bao giờ… hắn không biết…
Nhâm lão cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường, quay sang nhìn Lục thiếu gia, thấy được trên khuôn mặt non nớt đó là ưu thương vô hạn, một nỗi đau toát ra từ tâm hồn, dáng vẻ ấy… ẩn chứa một sự cô đơn lớn lao… hình bóng ấy… như là tùy thời tùy khắc sẽ biến mất… Thiếu gia… lại nhớ phu nhân rồi.Nhâm lão thở dài trong lòng, muốn kéo thiếu gia ra khỏi tịch mịch bèn lên tiếng gọi:
- Tiểu thiếu gia…
- Đừng gọi ta như vậy.
Nghe Nguyễn Vĩnh quát lớn làm Nhâm lão sững sờ, Nguyễn Vĩnh cũng sững sờ, vuốt mũi cười gượng, nhẹ giọng nói :
- Xin lỗi, Nhâm lão bá, ta mệt rồi, muốn nghĩ ngơi, bá đi làm việc đi, hôm nay không cần đưa cơm cho ta nữa.
- A ? Vâng, thiếu gia.
Nhâm lão có chút không muốn nhưng nhìn vẻ kiên quyết của Nguyễn Vĩnh, lão đành ngoan ngoãn đi ra phòng, âm thầm thở dài một tiếng, thiếu gia thật đáng thương.
Nhìn bóng lưng Nhâm lão, Nguyễn Vĩnh cảm thấy bản thân có chút quá đáng, dù sao ở thế giới này, lão cũng là người duy nhất quan tâm hắn, làm lão buồn hắn cũng không muốn nhưng… đâu phải không muốn là có thể không làm.
Ngồi thất thần một lúc, Nguyễn Vĩnh chợt nhận ra mình vẫn cầm cái trứng khổng lồ trong tay, làm gì với nó đây ?
Được rồi, dứt khoát đem luộc ăn vậy, dù sao hắn cũng không thể ấp cho trứng nở, vả lại trứng này để rất lâu rồi, chắc chắn không còn tí sinh cơ, muốn nở là chuyện mơ mộng hão huyền.
Vì thế, dưới động lực không ngừng thúc đẩy của bao tử, Vĩnh đại thiếu hưng trí bừng bừng vào rừng tìm củi. Người xưa nói không sai «có thực mới vực được đạo», hắn muốn tu luyện thì cũng phải no bụng trước đã.
-----------------------------------------------------------
Nhìn quả trứng trong nước sôi không ngừng nhảy loạn, Nguyễn Vĩnh âm thầm nuốt nước miếng, lâu quá, hắn đã đun hơn hai canh giờ nhưng quả trứng không hề có dấu hiệu chín, ngược lại càng lúc hắn càng cảm thấy không ổn, trứng bình thường khi luộc cũng sẽ nhảy loạn như vậy sao ? Bất quá hắn cũng không để ý, Vĩnh thiếu gia chưa bao giời luộc trứng, làm sao biết khi luộc sẽ có hiện tượng gì. Nhưng… hắn thề với trời, chắc chắn trứng bình thường khi luộc sẽ không phát sáng nha. Đây… là sao ?
Trong nước sôi, quả trứng đang phát ra màu hồng nhàn nhạt, màu hồng đó lại từ từ lan tỏa trong không gian, làm căn phòng tràn ngập một màu sắc thần tiên, nhưng Nguyễn Vĩnh không có tâm tình thưởng thức, hắn cảm thấy làn khói này có chút quen thuộc, lại không nhớ ra là gặp ở đâu.
Bất quá không đợi Nguyễn Vĩnh kịp suy nghĩ, quả trứng đã từ từ nứt ra, vang lên những tiếng vỡ nhẹ «rắc… rắc… » rồi hoàn toàn vỡ thành hai mảnh, hiện lên hình dáng của một con tiểu hồng xà.
Thế giới này thật quá điên cuồng rồi, Nguyễn Vĩnh âm thầm gào thét.
Vì sao ư ? Nếu bạn nhìn thấy tiểu xà nở ra từ trứng ngâm trong nước sôi, bạn sẽ nghĩ gì ? Nếu bạn nhìn thấy tiểu xà đó màu hồng, bạn sẽ phản ứng ra sao ? Và… nếu bạn nhìn thấy tiểu xà đó có hai sừng trên đầu… hỏi thật một câu nhé, bạn có chắc mình còn chưa ngất để nghe câu hỏi này không ?
Tiểu hồng xà mở to đôi mắt màu phỉ thúy ra, nhìn một lượt xung quanh căn phòng rồi dừng lại trên khuôn mặt sững sờ của Nguyễn Vĩnh, không khỏi có chút thất thố kêu lên :
- Là ngươi…
***********************************************
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile