Nhật Ký Tình Yêu
Tác giả: Nguyên Ca
Chương 10: Nụ hôn đầu tiên
Hôm nay trời âm u cả ngày, mát mẻ thật thích, thỉnh thoảng có vài trận mưa rào tí rồi lại tạnh ngay. Tôi chả làm gì, cứ xem phim rồi ăn, ăn xong lăn ra ngủ. Tính ra bệnh cũng có cái lợi, nhưng ở nhà suốt ngày thế này cảm thấy hơi gò bó, đã bốn ngày rồi tôi chưa bước chân khỏi nhà.
Ba giờ trưa, Thanh sida ghé thăm, đem đến cho tôi một số tin tức khá hot. Thằng khỉ này đi thăm bệnh nhưng chả có chút lòng thành, tay không lại mới ghê. Đã vậy nó còn lục lọi tủ lạnh chén sạch chả lụa, xúc xích, một đống ổi xoài, sữa tươi, có thằng bạn quý hóa thật.
Ăn uống no nê, Thanh sida nằm ườn báo cáo với tôi. Theo nguồn tin mật nó nghe được thì thằng Quang thương tích te tua không kém gì tôi, phải nằm viện mất hai ngày, vừa xuất viện về nhà hôm qua. Nói đến đây, nó bật ngón tay cái về phía tôi:
- Công nhận mày trâu thiệt! Tao nghe nói hồi trước thằng Quang học võ mấy năm trời, mà giờ bị mày nện liệt giường luôn. Mày đúng là "cao thủ nằm trong lá ủ".
Nghe Thanh sida khen, tôi cũng sung sướng. Phải nói hôm đó đánh thằng Quang đã tay phết, chợt nhìn lại cơ thể tàn tạ lúc này, cái sự sung sướng đó liền tan biến.
Tôi hỏi:
- Sao mày biết?
- Có chuyện gì mà tao không biết? Khả năng của tao, mày còn chưa hiểu sao?
Thanh sida nằm bật gân ra bộ salon, nhịp giò nhướng mắt, điệu bộ cà sốc nhìn buồn cười.
- Ờ, ờ... khả năng chém gió của mày thì tao hiểu quá rồi. Nói lẹ đi, nhảm quá!
Nó nhe răng cười nham nhở:
- Điều tra cực lắm nhen mày, không dễ đâu à!
- Ờ, nói lẹ giùm cái đi! Gần bốn giờ, chị tao sắp về rồi đó.
- Vậy hả? Càng tốt, lâu lắm không gặp chị Diễm, tao cũng thấy nhớ nhớ!
Tôi trợn mắt nhìn nó:
- Chị của tao, không tới lượt mày nhớ đâu! Nói lẹ đi, đang gấp mà cứ cù nhây hoài!
Thanh sida ngồi dậy, làm bộ mặt nghiêm túc:
- Mày còn nhớ anh Sang, anh họ của tao không?
À, thằng Sang này thì tôi có gặp vài lần. Nó hơn tôi vài tuổi, thuộc về thành phần bất hảo tại địa phương, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Nghe Thanh sida kể thằng này đã từng ngồi tù vài lần, chủ yếu vì tội ăn cắp vặt (tôi gọi anh Sang của Thanh sida là thằng vì căn bản tôi không nể, lớn hơn mà nhân cách không ra gì cũng thế thôi).
Giờ nghe nó nhắc tới, tôi chợt thấy hơi lo:
- Ừ, nhớ. Rồi sao? Nó liên quan gì?
Thanh sida nhịp giò:
- Ờ, không liên quan gì, nhưng ổng có biết thằng Quang.
- Vậy hả? Chuyện thằng Quang là nó kể cho mày nghe à?
- Ờ.
- Kể gì, nói hết tao nghe coi!
Thanh sida trầm ngâm, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng:
- Toàn tin xấu. Tao tính không kể, mất công mày lo lắng! Nhưng mà nghĩ lại thấy không ổn, phải cho mày biết để còn chuẩn bị đối phó, kẻo bọn nó úp sọt thì chết!
- Ừ, mày nói đi! Tao chuẩn bị tinh thần rồi.
Chưa nghe nó nói gì, nhưng cái kiểu rào trước đón sau này của nó càng khiến tôi lo hơn.
- Haizzz... Như lời anh Sang nói, thằng Quang thuộc dạng tiểu nhân, có thù tất báo. Trước giờ nó chơi chưa bao giờ bị thiệt thòi, đâm chém đã từng. Có lần đụng độ thằng tình địch thuộc dạng có số má, cứng cựa, nó thuê luôn giang hồ xử thằng kia. Kì đó nó suýt bị truy tố, may mà ông già nó có tiền, lại quen biết rộng, chạy chọt sao đó mới thoát tội. Thằng Quang chơi rất khôn, toàn kiểu ném đá giấu tay, ra đường lúc nào cũng đóng thùng mang giày lịch sự nên rất ít ai biết bản chất thật của nó. Ông anh tao nhờ quen biết một số tay anh chị mới nghe nói sơ sơ về nó vậy thôi.
Nghe Thanh sida kể mà tôi thật sự lo lắng. Kiểu này giông bão sắp ập xuống đầu tôi rồi, mấy ngày qua cuộc sống thật yên bình khiến tôi có phần mất cảnh giác. Chẳng lẽ trước cơn bão thì không gian luôn yên ắng, đây là chân lí bất di bất dịch sao?
- Tao thấy sắp tới mày nên ở nhà, đừng có ra đường! Tạm thời vậy cho an toàn, tao nhờ anh Sang rồi. Nếu có tin gì mới ổng sẽ báo ngay, rồi tụi mình tính. Đừng lo quá!
Có lẽ thấy sự bất an hiện rõ trên mặt tôi, Thanh sida an ủi.
- Ừ, tao biết rồi. Giờ bị vầy cũng đi đâu được!
Tôi đáp mà chả biết đang nói gì. Lúc này, đầu tôi tràn ngập sự lo lắng.
- Trễ rồi, tao về nhen. Nhớ ở nhà đừng đi đâu nhen mày, chờ tin tao!
Thanh sida đứng dậy đi về, để lại tôi và mớ thông tin bom tấn nó vừa bỏ quên trong đầu.
Bốn giờ rưỡi, chị về đến nhà, thấy tôi ngồi thẫn thờ ở salon liền hỏi:
- Tuấn làm gì ngồi buồn so vậy? Bệnh nữa hả?
Vừa hỏi chị vừa đưa tay sờ trán tôi.
- Ủa, mát mà! Làm chị hết hồn, Tuấn sao vậy?
Không thấy tôi phản ứng gì, chị hỏi tiếp.
Tôi uể oải đáp:
- Có gì đâu, tự nhiên em thấy hơi mệt, chắc tại ít vận động!
Chị cười:
- Vậy mà làm chị hết hồn! Vết thương chưa lành mà, chờ khỏi hẳn rồi tha hồ vận động, có sao đâu!
- Ừm.
- Thôi, chị nấu cơm. Tuấn coi tivi đi hén!
Tôi leo lên phòng nằm suy nghĩ lung tung. Xem ra thằng Quang khó chơi và nguy hiểm hơn tôi nghĩ, đụng phải đá tảng rồi. Nói tôi không sợ là nói dối, tôi cũng sợ, chuyện đâm chém xử theo kiểu giang hồ sao không sợ được, liên quan đến tính mạng con người mà. Nhưng tôi lo nhất là chị, chẳng may thằng Quang tán chị mãi không được, điên lên thuê người bắt chị về làm nhục thì sẽ ra sao đây? Tôi không dám nghĩ nữa...
Hay là báo công an? Cũng không được, bằng chứng vật chứng không có, chuyện lại chưa xảy ra, ai mà tin. Hơn nữa các chú công an phường thì tôi chả tin nổi, sẽ nhiệt tình giúp đỡ tôi sao? Không thể nào.
Nằm nghĩ mãi không ra cách gì, chị gọi tôi xuống ăn cơm. Mới đó đã gần bảy giờ tối rồi, nhanh thật. Thảo nào óc tôi nóng muốn sôi lên, vận động não quá mức không biết có bị tâm thần không nhỉ?!
Tôi ăn bằng tô vì tay đau không cầm chén cơm được. Cả bữa cơm cứ lặng lẽ ăn, ba mẹ hỏi gì cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chẳng còn tâm trí để mà nghĩ đến những việc khác.
Ăn xong tôi leo lên lầu, ra ban công ngồi. Một lúc sau chị lên, lặng lẽ đến ghế đá ngồi cạnh tôi.
Giọng chị quan tâm:
- Tuấn vừa khỏi bệnh đó, ra đây ngồi coi chừng trúng gió!
- Em khỏi hẳn rồi. Thần gió nào mà đánh trúng em cho nổi!
Tôi cố tỏ ra bình thường, nói đùa với chị. Không thể cho chị biết chuyện này, chị có quá nhiều chuyện để lo lắng rồi. Hơn nữa chị có biết cũng không giải quyết được gì, mệt mỏi thêm thôi.
- Khỏe dữ há! Không biết mấy bữa trước ai nằm một đống rên hừ hừ vậy ta! - Chị trề môi.
- He he, lúc đó yếu trong người mới vậy thôi. Giờ không có cửa đâu!
Tôi cười hắc hắc. Không hiểu sao nói chuyện cùng chị, bao nhiêu nỗi lo lắng phiền muộn đều bốc hơi đi mất.
Chị đứng dậy, tựa sát người vào ban công:
- Trăng sáng đẹp quá Tuấn hén!
Công nhận đêm nay trăng sáng thật, đến rằm chưa nhỉ? Tôi ít khi coi lịch nên chỉ biết ngày tây thôi, không để ý âm lịch lắm.
Ánh trăng sáng vằng vặc soi lên người chị. Những tia sáng vàng vọt yếu ớt như người họa sĩ tài hoa làm rất tốt việc khắc họa hình ảnh một cô gái đẹp dưới trăng.
Đêm nay chị mặc bộ váy liền thân màu tím nhạt, mái tóc đen óng xõa tung trên vai, bay lất phất theo từng cơn gió nhẹ. Hòa cùng ánh sáng huyễn hoặc vầng trăng mang đến, chị đẹp lạ lùng. Nét đẹp có chút gì đó ma mị, giống như hồ ly vậy...
Ừm, một nàng hồ ly ngây thơ. Nếu mọi người từng xem phim "bạn gái tôi là hồ ly", có thể tưởng tượng khung cảnh tôi đang nhìn thấy bây giờ giống như lúc nàng gumiho khoe chín cái đuôi của mình dưới trăng vậy. Tôi ít xem nhưng có lần tình cờ mở tivi thấy được khúc này, khá ấn tượng.
Khi trước vẻ đẹp của chị mang chút ngây thơ, mong manh. Gần đây có lẽ lên nhà tôi ở, được mẹ tôi chăm chút nên chị dần dần lột xác thành hình ảnh tiểu thư đài các. Dù chị không cố tình tỏ ra như vậy, chị cũng không hề thay đổi, tính cách vẫn như trước, chẳng se sua chưng diện. Chị vẫn là chị thôi và có lẽ không tự nhận ra sự đổi khác ở bản thân, nhưng tôi tin bây giờ ai nhìn thấy chị cũng sẽ nghĩ giống tôi.
Khung cảnh như mộng như ảo trước mắt khiến tôi trở nên ngơ ngẩn, cứ ngồi thừ người nhìn ngắm chị. Đầu óc tôi mụ mị, chẳng còn nghĩ gì nữa, bao nỗi lo âu biến mất.
Lúc này, chợt “nàng hồ ly” quay mặt lại cười với tôi:
- Tuấn làm gì ngồi đó im re vậy? Lại đây nè, trăng đẹp lắm!
Tôi gật đầu như cái máy, bật dậy đứng sát bên chị.
Tóc chị bị gió thổi tung bay chạm vào mặt tôi, cảm giác thật êm ái. Tôi nhắm mắt lại, mũi hỉnh lên hết cỡ có thể chỉ để ngửi. Tóc chị thơm thật!
Bỗng nhiên mái tóc đó biến mất, tôi vội mở mắt ra. Chị đang vén tóc nhìn tôi cười duyên:
- Tuấn nhắm mắt chi vậy? Tóc chị làm Tuấn khó chịu hả?
- Ơ... đâu có... Tóc chị thơm quá à!
- Hi hi, thiệt hôn? Chị chưa gội đầu mà thơm gì!
- Sao em nghe thơm thật mà! Chị ở dơ quá, không gội đi?
Chị chun mũi:
- Hứ, hai ngày chị mới dám gội một lần, gội nhiều quá mau hư tóc lắm đó!
- Xì, ở dơ nói đại đi, bày đặt bào chữa! - Tôi cố tình trêu chị.
Chị mỉm cười, liếc tôi một cái rồi thôi. Chị là vậy, chưa bao giờ hơn thua với tôi bất cứ điều gì.
Đứng gần chị mà tim tôi cứ như con hươu non nhảy nhót lưng tưng trong lồng ngực, mệt tim quá! Cơ thể chị toát ra mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, không phải mùi nước hoa hay sữa tắm gì cả. Mùi hương rất lạ, tôi nghe nói mỗi cô gái đều có mùi cơ thể riêng, không biết đây có phải mùi hương của riêng chị không? Trước giờ quen bạn gái cũng nhiều, nhưng tôi chưa từng có cảm nhận được điều tương tự.
Nhìn ngang chị thật xinh, tôi ngắm mãi ngắm mãi vẫn chẳng thấy thỏa mãn. Bất chợt chị quay sang làm tối hết hồn vội ngó đi chỗ khác.
- Làm gì nhìn chị ghê vậy?
- Có đâu...
- Hứ, mới thấy rõ ràng mà còn chối. Khai mau!
- Ờ...
- Không ờ gì hết, nói mau!
- Tại chị đẹp quá nên em thích nhìn! Được chưa? - Tôi nói mà không dám nhìn chị.
Chị im lặng, không hạch hỏi gì nữa. Chẳng lẽ tôi phạm sai lầm rồi?
Chờ mãi không nghe chị nói gì, tôi len lén nhìn sang, rụt rè hỏi:
- Chị giận em hả?
Chị không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, mái tóc đen dài lại được dịp bay nhẹ theo làn gió.
Tôi tần ngần hỏi tiếp:
- Chứ sao tự nhiên im re vậy?
Chị đưa tay vén tóc, không biết từ khi nào làn da trắng nõn của chị đã ửng hồng lên.
- Tại... tự nhiên Tuấn khen làm chị mắc cỡ!
- Trời, có vậy mà làm em hết hồn!
- Hi hi…!!
Chị lỏn lẻn cười. Tôi nhìn mà bỗng muốn hôn chị một cái quá! Đêm nay trăng thanh gió mát, được ôm cô gái xinh xắn dịu dàng như chị vào lòng mà hôn thì còn gì tuyệt vời bằng. Chết cũng không uổng kiếp người!
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Tất nhiên tôi không dám rồi, chỉ mơ tưởng vậy thôi.
- Lúc chiều Tuấn có chuyện gì vậy?
Chị đột nhiên hỏi. Thật là... tôi đã cố quên, đang vui vẻ mà chị nhắc tới làm gì không biết.
Tôi cười:
- Đâu có gì.
- Xạo quá, chị không dễ gạt đâu! Nói chị nghe đi!
- Không có gì thật mà! Tự dưng em nghĩ đến thằng Quang nên thấy lo lo vậy thôi!
Tôi không thể cho chị biết được.
Chị nhìn tôi khá lâu, như để biết tôi đang nói thật hay nói dối. Có lẽ không tìm được gì, chị cười nhẹ:
- Chuyện qua rồi mà, chắc không có gì xảy ra nữa đâu. Tuấn đừng lo nữa!
- Ừm. Nhưng chị đi làm nhớ cẩn thận nhen! Thấy có người lạ hay gì đó bất thường nhớ gọi cho em liền, hoặc la lên cầu cứu mọi người!
Chị sợ hãi:
- Gì ghê vậy Tuấn?
Tôi trấn an:
- Em dặn chị đề phòng vậy thôi, cũng không có gì đâu! Chị nhớ lời em nhen!
- Ừm.. có gì chị điện thoại Tuấn liền hén! Mà Tuấn có ra không đó?
- Ra sao không? Chị gọi là em chạy ra liền.
- Chạy ra rồi sao nữa, năn nỉ ta hả? Hi hi... chứ tay Tuấn vầy đánh lại ai. - Chị cười trêu.
- Còn lâu, em chỉ cần một tay đã đủ xử đẹp hết tụi nó!
Tôi huơ mạnh cánh tay lành lặn còn lại, miệng sùi bọt mép hùng hổ.
Chị cười tít mắt, đưa tay đánh nhẹ vào má tôi, rồi cười tiếp. Chắc nghe tôi chém bão kinh quá, chịu không thấu.
Đứng ngắm trăng thêm lúc nữa, đã khuya nên chị đi ngủ. Trước khi đi vào, chị lại hôn nhẹ một cái lên má tôi.
Hôn xong, chị nói:
- Khi nào Tuấn lành hẳn, chị không hôn nữa đâu nha! Còn để dành cho chồng chị sau này nữa.
- Trời, hôn có mấy cái làm như quý báu lắm vậy! - Tôi trề môi.
- Chứ sao, trước giờ chưa hôn ai đâu đó…
- Thiệt hả?
- Hứ, bộ tưởng chị dễ dãi lắm, gặp ai cũng hôn sao? - Chị chu môi, làm mặt giận.
Tôi vội giả lả:
- Đâu có. Tại em nghĩ trước giờ chị cũng phải quen một vài người rồi chứ.
- Ừ thì có quen, nhưng không hôn.
- Hơ...vậy mà mấy thằng đó cũng chịu được hả?
- Không chịu được cũng phải chịu, hi hi! Thôi chị ngủ nha, Tuấn ngủ ngon!
Chị cười lém lỉnh đi vào.
Lúc này chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bỗng gọi giật:
- Chị, khoan đã...
- Gì nữa nè? - Chị dừng lại nhìn tôi.
Tôi ngập ngừng:
- Em nói cái này, không được thì thôi, chị đừng giận em nhen!
Chị nghi hoặc lắc đầu:
- Hông biết, chưa nghe sao biết giận hay không được, nói rồi mới tính.
- Đồng ý đi mà! Vậy sao em dám nói...
- Xí, định nói bậy phải không?
Tôi khẩn khoản:
- Không phải mà. Chị hứa đi, em mới nói được!
- Gì mà mờ ám quá vậy? - Chị tròn mắt đầy vẻ nghi ngờ.
- Chị hứa đi!
Tôi nói nhỏ xíu, đôi môi không hiểu sao chợt trở nên khô khốc.
- Ừm... hứa! Rồi đó, nói lẹ chị còn ngủ nữa!
Tôi gãi đầu sồn sột, lời tới miệng rồi mà không dám nói, cứ gãi riết một hồi cái đầu bù lên như ổ quạ.
- Không nói chị đi ngủ nghen! - Chị cười duyên dợm đi vô trong.
- Cho em hôn chị một cái được không?
Đang bước vào chân chị bỗng khựng ngang, xoay lại nhìn tôi, mặt tràn đầy sự kinh ngạc:
- Hả? Tuấn vừa nói gì?
- Chị... cho em hôn một cái hén!
Tôi liếm đôi môi khô khốc, miệng nuốt nước bọt đánh ực cố tỏ vẻ bình tĩnh, thật ra tim đang đánh lô tô ầm ầm muốn vỡ toang.
- Tự nhiên... đòi hôn chị vậy?
Mặt chị đỏ lên, nói thật nhỏ. Tôi phải lắng tai lắm mới nghe được.
- Không biết nữa. Chắc tại tối nay nhìn chị dễ thương quá nên... Mà em hôn vào má thôi à, có gì đâu!
Tôi lấy lại sự bình tĩnh, miệng cũng dần hoạt bát.
Chị lắc đầu, mặt vẫn còn đỏ:
- Thôi, tự nhiên hôn chị, kì lắm! Không được đâu.
Nói xong chị đi vô nhà, làm tôi thật hụt hẫng. Tôi cố vớt vát nói theo:
- Kì gì? Hứ, chị hôn em được. Em hôn chị thì kì, lạ lùng!
Lúc này chị đã vào nhà rồi, chẳng biết có kịp nghe câu cuối của tôi không. Tôi chán nản vẫn đứng ngoài ban công một mình. Khuya gió lạnh lẽo, khi nãy có chị ấm áp bao nhiêu, giờ lạnh bấy nhiêu.
Đứng một hồi chịu hết thấu, tôi lọt tọt mò vô phòng, vừa đi chưa đến cửa gặp chị bước ra. Chị có vẻ ngại ngùng nhìn nhìn tôi. Tôi vẫn còn quê chuyện khi nãy nên cũng không dám nhìn chị.
Chị bước lại gần kêu khẽ:
- Tuấn...
-
Hả?
- Hôn vào má thôi phải không? - Chị hỏi nhẹ qua hơi thở.
Tôi có nghe lầm không vậy? Chẳng lẽ chị nghĩ lại, muốn cho tôi hôn? Tôi vội gật đầu, miệng ừ lia lịa sợ chị đổi ý.
Chị cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng. Lúc này do chị xấu hổ, gương mặt xinh xắn càng hồng lên, hấp dẫn kinh khủng.
- Tuấn hôn đi! Hôn má thôi nghen, hôn chỗ khác chị giận Tuấn luôn đó!
Ôi trời, nghe chị nói như sét đánh ngay tim, chết tôi rồi...
Tôi đơ mất mấy giây, rồi bước đến gần chị, miệng không ngừng nuốt nước bọt khan. Chưa khi nào tôi hồi hộp như lúc này, cảm giác máu dồn lên mặt, nóng hết người. Phải hôn gấp thôi, không may chị đổi ý hoặc tôi bị lên huyết áp thì khổ!
Chị khẽ nghiêng mặt, đưa má bên trái trắng mịn không chút phấn kem về phía tôi. Mắt chị nhắm hờ, chắc không dám nhìn cái mặt dê già đang nhảy lên be be của tôi hiện giờ. Tôi nín thở, cúi sát vào mặt chị, ịn chầm chậm cặp môi loa kèn vào má chị, từ nhẹ cho đến mạnh dần. Tay tôi đưa ra ôm vai giữ cho chị khỏi té vì "nụ hôn thần chưởng" với lực đạo mãnh liệt của mình.
Chụt! Chụt! Chụt!
Tôi chỉ định hôn chị một cái như đã hứa thôi, nhưng không hiểu sao tự dưng bệnh nghề nghiệp lại bộc phát, thế là hôn một, hai, ba cái. Từ má chị dần dần tiến đến gần đôi môi đỏ, đang định áp cặp môi loa kèn của mình vào môi chị thì chị đẩy tôi ra.
Tôi cũng dần tỉnh lại từ cơn say tình bất tử, chẳng kịp nói gì nhìn theo bóng chị chạy vào phòng.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.
Góp ý, thảo luận tại đây.