TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 110 Đầu tiênĐầu tiên 123451353103 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 550

Chủ đề: Thiên Đế Đại Đạo

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 10: Độ kiếp trộm thiên

    Thời gian lẳng lặng trôi đi, Viên Cửu cũng dần dần thích ứng với một nơi như thế này. Ở nơi này tại thị trấn Thanh Sơn thuộc thành phố Đại Long, một thành phố lớn thuộc khu vực Đông Vực. Trấn Thanh Sơn được bao phủ bởi nhiều ngọn núi non và rừng rậm. Nơi này có rất nhiều yêu ma thú sinh sống. Vì vậy nơi này thực sự rất tập nập.

    Tại khoảng cách xa khỏi trấn Thanh Sơn vài trăm dặm, nằm sâu trong khu vực rừng rậm, một người thanh niên đang ngồi ở trên đỉnh núi cao. Ở phía xa, một con thú tràn ngập vết thương đứng phủ phục ở phía xa. Nó là một con rắn khổng lồ màu vàng kim với đôi mắt giống như ngọc xanh biếc. Nếu như dùng chiều dài của nó có thể dài đến mấy chục trượng.

    Kim lân mãng là một con hồn thú cấp bậc sáu ở trong sâu cánh rừng này. Ngày hôm nay vậy mà nó gặp phải địch thủ. Bản thân chưa kịp động thủ chỉ với một chiêu kia, nhân loài lại có thể dễ dàng chế phục nó. Điều này làm cho kim lân mãng thực sự hoảng sợ. Cơ bản là người thanh niên kia trực tiếp đánh thương nó mà không tổn hao gì rừng cây xung quanh. Thực lực thật sự không phải nó có thể chống lại.

    Người thanh niên đáng ghét kia còn trực tiếp sử dụng một loại khế ước trực tiếp đem bản thân nó nô dịch. Vì mạng sống, kim lân mãng không thể không chấp nhận trở thành người thủ hộ cho người thanh niên nhân loài mà nó chán ghét kia. Dù sao ở cái thế giới này vừa sinh ra, kim lân mãng hiểu bản thân chính nhược nhục cường thực. Thế giới này chính là như vậy, tồn tại rừng rậm pháp tắc, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Ở nhân loại cũng không khác nhau là bao nhiêu chỉ biến tướng đi mà thôi.

    Chiếc lưỡi đỏ lòm con rắn trực tiếp lè ra liên tục phun ra rồi lại nuốt vào. Đôi mắt nó hết sức âm trầm nhìn về phía người thanh niên kia. Đáng tiếc người thanh niên kia chẳng thèm để ý. Hắn vẫn ngồi ở trên đỉnh núi cao để ánh nắng rực rỡ chiếu lên cơ thể hắn. Đồng thời một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc bạch kim hơi ngắn của hắn nhẹ nhàng bay trong gió.

    Lúc này, tâm thần Viên Cửu trở thành trạng thái không minh. Chín loại sức mạnh trong người Viên Cửu bắt đầu dâng lên. Quang hoa lưu chuyển trên người Viên Cửu. Một hình thái cực đồ cũng ngũ sắc thần quang xuất hiện xoay chuyển liên hồi. Khí thế trên người Viên Cửu dâng trào đồng thời hai loại võ hồn kim tiên cung với kim bảng cũng lơ lửng ở bên cạnh hắn.

    Linh hồn lực đem sức mạnh phô triển với thiên địa. Toàn bộ năng lượng theo đó trực tiếp tràn ra ngoài, uy áp khủng bố làm cho kim lân mãng ở xa xa cũng không khỏi run mình lên. Thân hình theo đó phủ phục trên mặt đất. Ngay cả cái đầu cũng không dám ngẩng lên duy chỉ có đôi mắt len lén ở phía xa nhìn về phía đỉnh núi xa xăm.

    “....” Đột nhiên Viên Cửu nhăn mày lên thật sâu. Trong lòng hắn hết sức tò mò. Dường như khi muốn hắn thiên nhân hợp nhất với Thiên Đạo thì đột nhiên một cảm giác quái dị truyền tới. Tâm thần hắn theo đó chấn động: “Ân... như thế nào lại có hai Thiên Đạo. Đây... đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao một giới lại có được hai thiên đạo tồn tại? Quả thực là kỳ quái!”

    Hai thiên đạo truyền tới cảm giác làm cho Viên Cửu thấy được vô cùng quái quái. Một thiên đạo đó là lạnh như băng không mang theo tình cảm. Một thiên đạo khác lại giống như đang mời mọc Viên Cửu. Những đạo âm nó vọng lại giống như ma âm kêu gọi Viên Cửu hãy đem bản thân tu vi hắn dung hợp cùng với nó. Nó sẽ ban cho Viên Cửu vô hạn chỗ tốt, giết người chiếm đoạt khí vận, cắn nuốt người có thể gia tăng tu vi...

    Khóe miệng Viên Cửu theo đó kéo lên, hắn cười nhẹ một tiếng. Nếu như đối phương đã mời gọi như vậy, hắn sao có thể từ chối đây. Trong nháy mắt đó toàn bộ bản thân Viên Cửu tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất. Tinh thần tạm thời theo đó hợp nhất cùng với Thiên Đạo đang mang ra lời mời gọi kia.

    Vù, vù, vù... Bầu trời bắt đầu xuất hiện mây đen. Điều này cho thấy được một người sắp tiến vào trạng thái độ kiếp. Sấm sét ở trên bầu trời bắt đầu xuất hiện nổ vang ầm ầm. Tuy nhiên nó cũng chưa có rơi xuống mà trực tiếp tích lũy năng lượng chuẩn bị đánh chết người độ kiếp ở phía dưới.

    Trước thiên uy khủng bố xuất hiện trên bầu trời, kim lân mãng chỉ có thể run lên bần bật. Miệng nó phát ra tứng tiếng tê tê nho nhỏ. Nó vội vã trực tiếp rời lùi về phía sau. Song nó không dám rời đi vì đây là mệnh lệnh Viên Cửu đã dành cho nó.

    Khi mà Thiên Đạo truyền tới thiện ý, Viên Cửu không lâu lắm đã cùng Thiên Đạo này kết nối. Bản thân càng là tiến vào trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất đó. Khi tiến vào trong trình tự đó, đôi mắt Viên Cửu đang nhắm nghiền lại trong nháy mắt mở ra, hắn khẽ quát nhẹ một tiếng: “Trảm!” Âm thanh như gần mà như xa vang vọng xa xăm.

    Không biết như ở gần cũng chẳng biết ở xa... Giống như trong hư không xuất hiện một thứ gì đó bị một con dao sắc nhọn trực tiếp xẹt qua. Ngay sau đó một quả cầu ánh sáng nhỏ bé giống như một quang điểm cũng chỉ bằng nắm đấm loài người từ trên không trung rơi xuống. Theo đó nó cũng trực tiếp rơi vào trong người Viên cửu đang ngồi ở trên đỉnh núi.

    “Thành công!” Khóe miệng Viên Cửu theo đó phát ra một giọng cười lạnh. Bất quá ngay sau đó Viên Cửu cảm nhận được rợn cả tóc gáy. Một con mắt khổng lồ như ẩn như hiện từ trên không trung giống như đang nhìn xuống hắn. Nhìn lấy hắn giống như đang nhìn một con kiến.

    Vù, vù... Một hiện tượng kỳ quái xảy ra. Hết lần này tới lần khác, trên bầu trời lập tức phát hiện mây đen tản đi. Bầu trời xuất hiện ánh sáng thất sắc chiếu xuống người Viên Cửu. Bất quá vừa mới có thể hắn được chiếu sáng trong vài hô hấp thì bầu trời theo đó lập tức lần nữa tụ lại mây đen.

    Ầm, ầm, ầm... Mây đen trong nháy mắt đó phát ra từng tiếng sấm chớp điên cuồng. Từng cơn gió rít lên từ không trung hạ xuống. Đồng thời những mỏm đá dưới cơ gió vậy mà xuất hiện những lát cắt sắc nhọn. Chúng ầm ầm đồ xuống với những lát cắt bóng loáng phán chiếu được cả hình ảnh một cách rõ nét giống như một tấm gương.

    “Ra...” Tiếng quát lạnh từ miệng Viên Cửu phát ra. Cơ thể hắn tràn ngập khắp ánh sáng bảy màu xinh đẹp. Ánh sáng lóe lên, từng người trong thân thể Viên Cửu vọt ra bên ngoài. Đồng thời đem Viên Cửu vây kín vào bên trong. Tổng cộng có chín người tất cả, tất cả đều phát ra khí thế khủng bố vô cùng.

    “Ta vì Phần Thiên Đế!” Một Viên Cửu cả người bắt đầu hộc ra một hơi. Quanh thân hắn lợn lờ ngọn lửa hừng hực. Ánh mắt tràn ngập chiến ý nhìn về phía bầu trời: “Đốt thiên, đốt địa, đốt vạn vật... đốt tẫn đối thủ!” Không chỉ có một người như vậy mà cả chín người đều tự xưng ra đạo hào của mình.

    “Ta vì Thanh Thiên Đế...”, “Ta vị Âm Dương Thiên Đế...”, “Ta vì Thạch Thiên Đế...” Tất cả đều không hẹn mà đều dùng ánh mắt tràn đầy chiến ý nhìn về phía bầu trời.

    Người thanh niên tỏa ra khí cơ mạnh mẽ và không có bất cứ vũ khí hay đặc biệt gì chỉ lẳng lặng đứng đó. Hắn liếc ánh mắt nhìn về phía trên bầu trời sau đó hét lên một tiếng, thân thể trực tiếp phóng lên trên bầu trời. Phía ở dưới , hai người thanh niên khác một cầm kim tiên, một cầm kim bảng đem người thanh niên bảo hộ.

    Người thanh niên đứng ở vị trí trung tâm cùng với một người thanh niên khác. Lúc này hắn được bảo hộ bởi một âm dương thái cực đồ đang xoay chuyển quanh người thanh niên khác. Đồng thời năm người thanh niên còn lại đứng xung quanh hợp thành một trận pháp ngũ hành. Âm dương lưu chuyển, ngũ hành tương sinh tương khắc không ngừng.

    Phanh! Trên bầu trời xuất hiện một đạo lôi kiếp khủng bó đánh xuống. Người thanh niên uy vũ trực tiếp với thiên kiếp phát ra một đấm mạnh mẽ: “Thiên Đế thần quyền. Vô hạn sức mạnh!” Đồng thời hắn đem toàn bộ sức mạnh bản thân ngưng tụ vào nắm đấm. Ý cảnh muốn đánh nát hết thảy kẻ địch cản đường trực tiếp tụ tập vào nắm đấm.

    Quang hoa lưu chuyển trong nắm đấm trực tiếp phát ra khiến cho ánh sáng lấp lánh không ngừng. Chiến lực người thanh niên theo đó trực tiếp tiêu thăng nháy mắt nâng lên vài lần. Cú đấm khủng bố nện thẳng vào tia chớp.

    Oanh! Nắm đấm nháy mắt va chạm với một đoàn sấm sét khủng bố to tướng giống như một cái thùng nước. Âm thanh vang dội cực kỳ khủng bố phát ra khiến cho gợn sóng xuất hiện. Ở trong không khí xuất hiện từng vết rạn màu đen giống như không gian bị trấn vỡ. Ánh sáng lập lòe lóe sáng làm cho cả một vùng rộng lớn biến vào trạng thái mù trong nháy mắt. Tất cả chỉ còn là một màu trắng lóa mắt không có một màu nào khác tồn tại trong khoảng khắc như vĩnh hằng ấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 11: Căn nguyên thiên đạo

    Hiện giờ, thực lực Viên Cửu hoàn toàn dễ dàng đánh nát cả Đông Vực. Thậm chí toàn lực chín người hợp lực ra tay không màng hậu quả hoàn toàn có thể đánh nát cả tinh cầu Ngọc Lam này. Song khi thiên kiếp dồn dập tiến đến, một loại sức mạnh kỳ dị như bao phủ lấy toàn cơ thể Viên Cửu. Hắn cảm giác được mình giống như hãm sâu trong vũng bùn, có sức lực cũng không sử dụng ra được, tu vi mười không còn một.

    Nguyên nhân vì thực lực tu sĩ quá mạnh mẽ. Thiên Đạo vì bảo vệ sinh linh không cùng vạn vật không bị phá diệt trước sức mạnh tu sĩ mà làm ra. Một loại lực lượng kỳ dị được Thiên Đạo giáng xuống nơi mà sinh linh độ kiếp. Nó giống như tạo ra một không gian riêng hay lĩnh vực riêng. Ở trong nơi này, thực lực tu sĩ giảm mạnh vô cùng. Cơ bản chính là chỉ còn dư lại rất ít rất ít thực lực. Lực lượng đánh ra có thể phá diệt một tinh cầu thì bất quá lúc này đánh ra cũng chỉ phá hủy được một ngọn núi.

    Ánh sáng biến mất theo đó ở trên trời xuất hiện hư ảnh người thanh niên tự xưng Thiên Đế. Hư ảnh hắn cũng theo đó ảm đạm vô cùng. Dù sao hắn chỉ là một đoàn năng lượng căn nguyên võ hồn tạo ra. Ngay lập tức đứng ở vị trí dưới, Âm Dương Thiên Đế phát ra tiếng hô: “Đạo hữu để chúng ta trợ ngươi!”

    Năm đoàn năng lượng trên cơ thể năm người tạo thành sáng sáng rực rỡ. Nó hội tụ đến vị trí âm dương đồ đang đứng ở nơi đó là Âm Dương Thiên Đế. Năng lượng vọt ra tiến thẳng vào trong cơ thể Thiên Đế. Lập tức hư ảnh Thiên Đế theo đó trực tiếp trở nên từ hư ảo ngưng thật giống như người.

    Viên Cửu tại vị trí phía dưới đang xếp bằng. Toàn bộ hắn đang tập trung trong não bộ, trong thức hải chính bản thân hắn. Căn nguyên Thiên Đạo không phải nói là một viên hạt giống của Thiên Địa Đại Đạo được bản thân hắn dung hợp vào trong não bộ mà linh hồn hắn lại dung hợp một phần vào trong đó.

    Oanh, oanh, oanh... Năng lượng năm người quán trú tiến vào trong cơ thể Thiên Đế làm cho thực lực hắn bạo tăng. Hắn một lần nữa trực tiếp khiêu chiến với thiên kiếp. Lôi kiếp liên tục trước sức mạnh Thiên Đế oanh nát sau đó bị một trận pháp ngũ hành do năm người tự động tổ hợp hấp thu rót vào trong cơ thể Viên Cửu.

    Keng, keng, keng... Âm thanh chói tai khi mà từ bên ngoài xuất hiện từng đợt gió sắc bén như lưỡi đao. Nó đánh mạnh lên lớp bình chướng vô hình đang bao bạo đám người Viên Cửu. Ngũ hành sinh sôi bất tất, cương phong khó lòng đột phá sự phòng ngự đám người.

    Thiên kiếp sẽ theo thực lực người độ kiếp mà thay đổi. Hết thảy ngoại lực giúp đỡ đều sẽ bị Thiên Kiếp đánh nát. Giống như ngươi dùng thánh vật hoặc trận pháp, thiên kiếp sẽ theo đó oanh phá. Ngươi chỉ có thể trực tiếp sử bản thân ngươi không có bất cứ hỗ trợ nào mà ngạch kháng thiên kiếp. Chỉ có như vậy ngươi mới có thể an toàn vượt qua thiên kiếp.

    Ở trong đầu Viên Cửu lại xuất hiện một thứ làm cho Viên Cửu hoàn toàn kinh hãi. Lúc này, chiếc bánh xe kỳ quặc giống như hình lục giác với những hoa văn huyền ảo vô cùng. Nó đang phát ra quang mang lấp lánh tuyệt đẹp và điên cuồng xoay tròn. Tiếng gầm rú từ căn nguyên Thiên Đạo đang phát ra. Nó phát ra tiếng gầm rú điên cuồng.

    Một thứ năng lượng gì đó cực kỳ tác ác, theo cảm nhận Viên Cửu là như vậy. Trong tiềm thức, Viên Cửu cảm nhận được quả cầu ánh sáng tròn tròn đó giống như toát ra những thứ gì vô cùng xấu xí, vô cùng bẩn thỉu và hắc ám. Nó liên tục bị cái bánh xe kia rút đi như bị tinh lọc. Ánh sáng quả cầu càng ngày càng sáng và càng ngày cang thánh khiết hơn.

    Vì sao loài người được cho là vạn linh chi trưởng vì Viên Cửu phát hiện được não bộ con người đó là dấu diếm về một bản mô phỏng của Đại Thiên Thế Giới. Hắn muốn dùng căn nguyên thiên đạo dung hợp não bộ cộng thêm linh hồn mình dung hợp thiên đạo trở thành tân chủ tể. Ở trong não bộ diễn biễn tân thế giới. Một thế giới thực sự mà không phải một thế giới hư thực hoặc một thế giới phụ thuộc.

    Rất nhiều tu sĩ đại năng có thể ở trong cơ thể diễn biến động thiên hoặc thế giới. Song nó nhiều ít giống như việc mở ra không gian sau đó xây dựng mọi thứ nên. Mà không phải giống như Viên Cửu đánh cắp một viên hạt giống sau đó xây dựng lên một thế giới riêng bản thân mình. Sáng tạo giả, rất nhiều tu sĩ làm được nhưng lấy thân là tiểu thế giới sau đó rèn luyện khiến bản thân mình sánh vai cùng đại thế giới bên ngoài thì khó lòng có tu sĩ nào làm được.

    Ầm, ầm... Thiên kiếp giống như bị chọc giận. Cương phong điên cuồng nổi lên, bầu trời lập lòe tia chớp nhưng không có đánh xuống. Bất quá từ trên thiên kiếp, lôi điện bắt đầu ngưng tụ lại ẩn ẩn hình người đang dần dần xuất hiện. Thiên Đế ngay lập tức phóng lên cao, hắn không dám chủ quan trực tiếp quyền ảnh liên tục đánh ra. Hàng trăm, hàng nghìn kim long phun ra đánh về phía những hình người tia chớp còn chưa có hình thành hoàn toàn.

    Vụt, vut... Oanh, oanh... Không ít hình người tia chợp còn không có hoàn thành trực tiếp bị đánh tan. Song có không ít hình người tia chợp đã được được một loại bản năng. Ngay lập tức chúng vọt sang một bên trực tiếp tránh thoát đòn tấn công của Thiên Đế. Không chỉ có tia chớp hình người, Thiên Đế còn phát hiện được từng đợt kỳ dị quái thú ngưng tụ trong kiếp vân.

    Quả cầu ánh sáng hoàn toàn trở nên tinh khiết, bánh xe lóng lánh trong thức hải hắn cũng dần dần ảm đạm. Nó tiêu tán giống như không khí. Đồng thời một ý nghĩ theo bánh xe sáu cánh ấy truyền tới: “Thiên Đạo Chí Công Vô Tư. Vô Dục, Vô Cầu, Vô Ái, Vô Niệm... Vạn vật chúng sinh vi số cẩu.” Những lời này làm cho Viên Cửu thoảng ngẩn ra và lâm vào suy tư.

    Oanh, oanh... Đại chiến trên bầu trời phát ra từng đợt giữ dội. Thiên Đế chiến đấu lâm càng vào khó khăn hơn. Đến một đám người cùng với kỳ dị quái thú vây công. Hắn tức giận hét lên một tiếng: “Aaaa...” Kim long vạn trượng nháy mắt xoay tròn kình khí tản ra làm cho đám người bị đẩy lui. Đồng thời hai bàn tay hắn đưa lên.

    Kim Tiên Thế Đế và Kim Bảng Thiên Đế nắm giữ hai bảo vật lập tức hiểu ý. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, thân thể họ biến thành một đoàn ánh sáng dung nhập vào trong đó. Chúng lập tức bay vút lên không trung rơi vào bên cạnh Thiên Đế. Ở nháy mắt đó bàn tay Thiên Đế vươn ra trực tiếp túm lấy kim tiên trực tiếp huy động.

    Kim bảng cũng theo đó lóe sáng, từng hình người hư ảo nháy mắt ngưng tụ. Ngay khi ngưng tụ mấy hình người lập tức tấn công về phía lôi kiếp đem từng sinh vật do lôi kiếp ngựng tụ đánh tan. Năng lượng lôi điện mang theo phá hư nhưng kèm theo một cỗ tân sinh được ngũ hành trận hấp thu rót vào trong cơ thể Viên Cửu. Đồng thời ngũ hành trận liên tục sinh sôi bất tận đem năng lượng rót vào Thiên Đế cùng với kim tiên và kim bảng.

    Ong... Thức hải lập tức rung lên khi linh hồn Viên Cửu cố gắng hoàn toàn hợp nhất đối với viên hạt giống thiên đạo này. Đáng tiếc dường như một cỗ bài xích lực khủng bố làm cho Viên Cửu bị bắn ngược ra bên ngoài. Cho dù hắn có thử bao nhiêu lần nữa thì viên căn nguyên này cũng không có cách nào có thể cùng với Viên Cửu dung hợp. Cho dù hắn dùng cách nào đi nữa hay đem nó luyện hóa đi nữa thì viên hạt giống này cũng liều chết không nghe. Nó giống như một thứ gì đó thà bị gẫy chư không thể bị bẻ cong.

    Điều này làm cho Viên Cửu hết sức đau đầu. Hắn dù cho dùng cách nào đi nữa thì hắn cũng không có cách nào hấp thu, dung hợp hay luyện hóa. Ở bên ngoài, trận chiến càng ngày càng trở nên kịch liệt hơn. Trong nháy mắt đó Viên Cửu nhớ đến mấy dòng chữ đó. Hắn hít một hơi thật sâu nói: “Chẳng lẽ phải trảm đi tình cảm tiến vào vô dục vô cầu vô niệm mới có thể dung hợp viên hạt giống thiên địa đại đạo này?”

    Hiện giờ lôi kiếp càng ngày càng mạnh mẽ, thiên kiếp là sẽ không dừng lại cho đến khi nó đòi lại được căn nguyên đã mất. Trận đánh phải nói vô cùng thảm thiết. Thân hình Thiên Đế bị đánh rách nát nhưng theo đó lại bị ngưng tụ. Bên ngoài xuất hiện cương phong liên tục công kích vòng bảo hộ. Theo đó mặt đất còn liên tục xuất hiện đại lượng rạn nứt. Địa hỏa phun lên ngưng đợt dung nham muốn đem hắn nhấn chìm vào bên trong.

    “Hừ.... đừng tưởng ta không có cách nào! Muốn đòi lại căn nguyên, nằm mơ đi!” Trong lòng Viên Cửu theo đó trực tiếp cho tự mình một lời hung ác. Đồng thời bên ngoài hắn hung hăng cắn chặt hàm ra một cái. Toàn thân hắn lúc này cháy đen nhưng ở bên trong ẩn ẩn lại một cỗ sinh cơ đang trở nên dào dạt. Giọng hắn quát nhẹ một tiến: “Trảm!”

    Đem toàn bộ linh hồn tình cảm của mình tràm toái thành một đoàn linh hồn nhỏ. Cảm giác đau đớn do linh hồn nhỏ truyền đến làm cho hắn cảm giác được run rẩy. Đoàn linh hồn to tướng kia lại không có bất cứ cảm xúc gì. Đơn giản vì toàn bộ cảm xúc ngay cả linh hồn cũng bị trảm toái. Đoàn linh hồn khổng lồ ấy trực tiếp hoàn toàn đi vào hạt giống dung nhập với nó.

    Ngay lập tức không quá khó khăn, đoàn linh hồn đó dung nhập hoàn toàn vào trong viên hạt giống. Lập tức thiên địa cảm nhận được điều gì đó. Thiên kiếp lập tức ầm ầm phát ra từng tiếng oanh minh. Cả thiên địa như muốn rung động. Một lần nữa thiên kiếp lại tăng lên.

    “Trảm, trảm, trảm...” Liên tục chín tiếng trảm phát ra từ miệng Viên Cửu. Hắn đem kết nối của mình với ngũ hành thiên đế, âm dương thiên đế, kim tiên đế, kim bảng thiên đế và thiên đế đều trảm cắt đi mối quan hệ cùng với họ. Hắn chỉ để lại duy nhất một phần rất nhỏ căn nguyên của đám người này. Chúng chỉ lưu pháp tắc cũng như ký ức mà họ đã lưu trữ và chút ít căn nguyên. Toàn bộ dung nhập vào đoàn linh hồn nhỏ yếu ấy.

    Thời gian như đọng lại, toàn bộ chín người đều nhìn về phía Viên Cửu. Họ mặc dù đều là Viên Cửu bất qúa lại giống như một phân thân. Song họ cũng có ý thức và tình cảm. Tất cả không hẹn mà đều nhìn về phía Viên Cửu. Tích tắc đó, chín người lập tức đầu đến một ý niệm: “Nhất định phải tìm được các nàng. Đối xử tốt với các nàng!”

    Chín đời, mỗi đời đều do một phách hoặc một hồn tu luyện mà tạo ra. Ở đó, họ đều có được người mà mình yêu thương nhất, người bạn đời của mình và những người bạn. Những người đó đều là những người vô cùng quan trọng đối với bọn họ cũng đồng thời đối với Viên Cửu đều là vô cùng quan trọng. Hắn nhàn nhạt đáp: “Ta hứa ta nhất định tìm được bọn họ!”

    “Vậy là chúng ta yên tâm!” Chín người đồng thời đầu lại một ý niệm. Ngũ hành trận nháy mắt theo đó trực tiếp phát động. Thân ảnh Viên Cửu tránh thoát được sự trói buộc thiên địa. Đồng thời nháy mắt biến mất tại ngay tại chỗ hoàn toàn không biết Viên Cửu đang ở nơi nào.

    Oanh, oanh... Lần này thiên đạo thực sự tức giận. Vậy mà nó lại bị người đoạt đi một phần hạt giống căn nguyên. Âm thanh tia chớp điên cuồng xuất hiện. Đồng thời nó xuất hiện một hư huyễn dài giống như một thanh khổng lồ đại đao. Thanh đại đao trực tiếp chém thẳng xuống dưới.

    Ầm... Tiếng nổ vang lên, cả đoàn chín người nháy mắt bị thanh đao khổng lồ bao phủ vào bên trong. Không có bất cứ ai trốn thoát. Thời gian vài khắc đó, bầu trời tản đi mây đen, lôi điện, cương phong không thấy. Nếu có chỉ là ở phía dưới một mảnh đất bị tàn phá cháy đen với dung nham còn đang nóng hôi hổi bốc lên khói đen. Không còn bất cứ điều gì khác, ngay cả một sinh vật sống cũng không còn tồn tại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 12: Gặp may

    Cộc, cộc, cộc... Vó ngựa vang lên, bốn chân ngự mỗi lần dẫm trên mặt đất đều phát ra quang mang lập lòe. Tiếng phì phì hơi nhỏ từ mũi con ngựa phát ra. Dưới ánh trời chiều, một con tuấn mã toàn thân lông trắng muốt xinh đẹp không dính một chút bụi đất nào. Cơ thể nó giống như phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh nắng chiều. Ở đỉnh đầu nó mọc lên một cái sừng rất nhỏ và dài.

    Phía sau con ngựa là một chiếc xe ngựa đầy quý phái và sang trọng đang được nó kéo tới. Khi chiếc xe ngựa lăn qua một rãnh nước nhỏ ngay lập tức bụi đất từ phía dưới mặt đất bắn lên trực tiếp dính vào thân xe. Vậy mà điều kỳ dị xảy ra, đám bùn đất bắn lên thân xe lại không có chút nào nhiễm bẩn chiếc xe. Chúng trực tiếp bị bắn ra tơi xuống mặt đất.

    Điều kỳ lạ nhất của chiếc xe ngựa này là nó dường như không cần bất cứ người đánh xe nào nhưng vẫn có thể tự động chạy đúng con đường. Con ngựa giống như tự hiểu được con đường mà nó phải đi. Đồng thời nó cũng hiểu mình cần phải làm gì. Mỗi bước chân nó đều vững chắc, tốc độ ổn định không nhanh không chậm đi về phía trước.

    Không gian trong xe không rộng lớn lắm nhưng khá thoải mái nếu như số lượng không quá nhiều. Ngay cả bên trong chiếc sẽ ngựa, nó cũng được trang trí cực kỳ cẩn thận, xinh đẹp và tinh tế. Một người thiếu nữ với mái tóc màu dài mượt mà như suối. Vẻ mặt hơi buồn chán chống tay ở má, đôi mắt xinh đẹp với màu xanh tố sắc đan trông vô cùng đặc biệt. Giọng nói thanh triệt giống như dòng suối nhỏ: “Chán quá, chị Hoàng Oanh! Sư phụ, người làm sao lại muốn chúng ta dùng một chiếc xe ngựa di chuyển. Như vậy đến bao giờ chúng ta mới đến được thị trấn Thanh Sơn đây?”

    Mái tóc nàng dài màu xanh da trời trông khá đặc biệt. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp vô cùng với nước da trắng nõn hồng hào. Đôi môi thì được tô son màu hơi hồng. Chiếc mũi quỳnh nho nhỏ, mỗi cái chớp mắt nàng giống như mang theo chút quý khí tản giật ra ngoài. Độ tuổi thiếu nữ cũng chỉ khoảng mười sáu nhưng nàng bắt đầu tỏa ra khí chất mỹ nhân hiếm thấy. Dáng người cao gầy và đôi chân dài thon thả, vòng eo mảnh khảnh và bộ ngực cũng bắt đầu có quy mô.

    “Phì...” Một tiếng cười khe khẽ phát ra. Ngón tay chỏ đưa lên đặt ở đôi môi đỏ thắm nhỏ nhắn. Một người thiếu nữ khác độ tuổi ngoài hai mươi trông vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt nàng cũng giống như đôi mắt chim xinh đẹp với hàng lông mi cong vút. Chiếc mũi tuyệt đẹp và làn da trắng hồng. Mái tóc vàng óng giống như ráng mặt trời. Bê ngoài mặc một chiếc áo cao quý theo phong cách cổ đại với tà áo màu vàng.

    So sánh nàng với người thiếu nữ kia thì nàng hơi kém sắc một chút. Song dáng người đẫy đà mật đào nàng lại làm cho người thiếu nữ không có cách nào so sánh được. Nếu như nam nhân nhất định chỉ có thể chọn một trong hai nàng như vậy có chín thành nam nhân sẽ lựa chọn nữ nhân lớn tuổi hơn.

    “Tiểu thư...” Một giọng nói hơi mang theo vài phần non nớt. Đó là một người thiếu nữ cũng chỉ độ tuổi mười năm tuổi gì đó. Nàng có mái tóc màu đen dài và được bó thành hai cái chỏm ở hai bên đầu. Quần áo thì mặc một bộ quần áo cổ điển với máu trắng hoa. Làn da trắng nõn hồng hào và khuôn mặt hơi tròn. So sánh với tư sắc hai người thiếu nữ khác thì nàng kém chút nhưng nàng có phần mà hai người thiếu nữ đó không có. Đó là nàng trông vô cùng đáng yêu. Một vẻ đáng yêu khiến cho người ta lại vừa muốn bảo vệ lại vừa muốn bắt nạt trêu chọc nàng xem nàng biểu hiện như thế nào.

    “Tông chủ có phân phó như vậy nhất định có ý nghĩ của ngài!” Người thiếu nữ đáng yêu nhỏ giọng nói chuyện: “Em nghĩ chắc tông chủ muốn tiểu thư có thể ở trên đường học tập nhiều một chút đó mà!” Ngón tay chỏ thiếu nữ đưa lên phe phe phẩy nói ra bản thân mình nhận định là đúng.

    “Tiểu Hoàn!” Người thiếu nữ hai tay chống eo, giọng nói có vài phần khó chịu: “Học tập? Em nói chúng ta đi mấy ngày đường đất đều cũng chỉ như vậy. Ta đâu có phát hiện được có gì khác biệt ở thủ đô chúng ta đâu. Em đang trêu đùa ta đấy à!”

    “Tiểu thư...” Người thiếu nữ Tiểu Hoàn hơi rụt rụt lại cơ thể, bộ dạng nàng vài phần e dè nói: “Em nào có. Tiểu thư, tông chủ phân phó như vậy hẳn có ẩn ý nào đó. Chúng ta chỉ cần dựa theo ngài ấy phân phó là được!”


    “Tông chủ, tông chủ...” Người thiếu nữ liên tục lẩm bẩm vài câu. Vẻ mặt có vài phần buồn bực, giọng nói cũng mang theo hơi oán trách, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu nhíu: “Em lúc nào cũng lấy sư phụ ra áp ta thôi à! Hừ...” Tiểu Hoàn hoàn toàn im lặng không nói. Lúc này, Tiểu Hoàn cũng biết được rằng tiểu thư nhà mình đã khó chịu, tốt nhất không lên gây chuyện. Thấy được Tiểu Hoàn im lặng, nàng khó chịu quay đầu nhìn sang bên ngoài, những cái cây lớn đều vụt qua ven đường khi chiếc xe ngựa chạy qua. Nàng cũng thở ra lầm bầm: “Từ trước đến giờ sư phụ đều yêu thương ta nhất. Lần này như thế nào lại...”

    “Hí!” Đột nhiên xe ngựa dừng lại đột ngột làm cho mấy người thiếu nữ đều dật mình. Thân mình các nàng theo đó lảo đảo nghiêng về phía trước. Song các nàng đều là người có ít nhiều tu vi trong người. Đặc biệt thiếu nữ Hoàng Oanh càng là nháy mắt khôi phục bản thân.

    Roẹt! Bàn tay trắng nõn mềm mại theo đó lập tức vén lên bức màn. Thần thức theo đó lập tức phát ra triển khai. Bất quá nàng ngay sau đó hơi ngẩn người nhìn thẳng về phía trước. Giọng nói cũng theo đó nhẹ nhàng hô lên: “Tiểu Bạch, chuyện gì vậy!”

    “Hí...” Con ngựa trắng hơi phát ra một tiếng hí. Nó cực kỳ nhân cách quay đầu lại hướng về phía mấy người thiếu nữ đang trồi đầu ra từ chiếc xe ngựa. Đầu nó trực tiếp nghiêng đánh một cái dấu hiệu rồi quay đầu nhìn về phía trước.

    Tinh thần lực Hoàng Oanh tràn ra bao phủ về phía trước. Bàn chân con ngựa đang liên tục dẫm nhẹ trên mặt đất. Cách đó không xa nằm một cái thứ gì đó đen xì. Đôi mắt Hoàng Oanh theo đó ngay lập tức híp mắt lại, ánh mắt tràn ngập kỳ dị quang mang. Khi đôi mắt nhíu mày lại thật lâu, đôi môi đỏ khẽ mở: “Người... còn sống!?”

    “Chị Hoàng Oanh, thứ gì...” Người thiếu nữ tóc xanh ở bên cạnh nàng lập tức hỏi khi nhìn thấy vật đen xì đang chắn đường. Khi vừa hỏi ra thì nàng đồng thời cũng nghe được câu trả lời. Đôi mắt nàng nheo lại đánh giá cái thứ đen xì này. Quả thực toàn thân đen nhánh như than. Nếu như nhìn không kỹ còn cho rằng nó là một khục gỗ hình người bị đốt đen xì. Song quả thực vẫn là hình người nên có lẽ như lời Hoàng Oanh nói không sai.

    “Tiểu Bạch... vòng qua nó!” Bàn tay Hoàng Oanh lập tức phất lên, cằm nàng hơi ngước lên ra lệnh phân phó.

    “Phì, phì...” Con ngựa trắng phì ra vài hơi gật gật đầu vài cái. Nó lập tức dẫm chân nhè nhẹ rồi xoay người đem chiếc xe ngựa kéo sang một bên.

    “Chờ đã!” Người thiếu nữ tóc xanh đưa tay lên ngăn trở hành động này con ngựa. Con ngựa lập tức giống như hiểu ý người dừng lại dẫm dẫm chân rồi quay ra nhìn các nàng. Mấy người thiếu nữ còn lại đều quay ra nhìn nàng. Chỉ thấy tiếng thở dài từ miệng người thiếu nữ tóc xanh: “Chị Hoàng Oanh... chúng ta... chúng ta cứu hắn đi được không?”

    Lập tức đôi mắt xinh đẹp Hoàng Oanh nhăn lại thật sâu. Bàn tay nàng đưa lên chạm vào mặt người thiếu nữ tóc xanh mà nói: “Thanh Loan... ta biết em là người có tấm lòng thương người. Nhưng là tình thương cần đặt đúng chỗ. Chúng ta không biết thân phận đối phương cũng chẳng biết đối phương còn là tốt hay là xấu. Đối phương có thể hay không có kẻ thù đang truy sát hắn. Nếu như đem hắn lên xe quả thực đối với chúng ta rất có thể gây ra phiền phức rất lớn.”

    “Chị Hoàng Oanh...” Thanh Loan lắc lắc đầu, đôi mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn cái xác màu đen ngòm kia nói: “Chúng ta... cứu... cứu hắn đi được không? Chúng ta đâu thể thấy chết không cứu chứ!?”

    “Hài...” Đôi mắt long lanh cầu khẩn kia làm cho lòng Hoàng Oanh mềm nhũn. Đầu nàng hơi gật gật xuống cùng với tiếng khẽ thở dài cũng phát ra: “Hà... được rồi! Thua em luôn!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 13: Đi nhờ xe

    “Hô...” Một tiếng hộc ra từ người thiếu niên phát ra. Đôi mắt khe khẽ chớp chớp hơi run lên nhè nhẹ, một cảm giác hơi ê ẩm từ cơ thể truyền tới. Những linh giác cũng dần dần theo đó tỉnh lại. Hắn cũng vì thế mà cảm nhận được mọi vật xung quanh. Đồng thời một mùi hương thơm ngát nhè nhẹ cũng truyền vão khoang mũi hắn. Tiếng nói nhè nhẹ cũng rơi vào trong tai người thiếu niên.

    “Tiểu thư, tiểu thư... hắn tỉnh rồi!” Giọng điệu khá là non nót. Con mắt to tròn đáng yêu nhìn chằm chằm người thiếu niên nằm ở giữa xe ngựa. Hiện tại hắn trực tiếp chiếm cứ vị trí trên xe ngựa mặc dù như vậy nhưng xe ngựa cũng không có cảm giác trật trội chút nào.

    Người thiếu niên trọc lốc, không lông mày, chẳng có lông mi đứng dậy. Bàn tay hắn theo cảm giác muốn đưa ra sờ mặt mình. Đôi mắt màu lam nhìn cảnh vật mờ ảo đang dần dần rõ ràng. Hắn thấy được mình đang ở bên trong xe ngựa. Cảm giác hơi rung rung và tiếng bước chân vó ngựa rơi vào trong tai làm cho hắn biết mình đang ngồi ở trong xe ngựa.

    “Ngươi đã tỉnh rồi!” Âm thanh rất nhẹ và ấm áp rơi vào trong tai người thiếu niên. Lập tức con mắt hắn quay ra quan sát nơi âm thanh phát ra. Đập vào mắt người thiếu niên là ba người thiếu nữ xinh đẹp. Mỗi người có dáng vẻ và khí chất khác nhau. Người thiếu nữ lớn tuổi nhất có mái tóc màu vàng. Người thiếu nữ nhỏ tuổi nhất có mái tóc màu đen và chạc tuổi hắn là một người thiếu nữ có mái tóc màu xanh xinh đẹp. Đang nói chuyện với Viên Cửu là người thiếu nữ có mái tóc màu xanh da trời này.

    Đầu lắc lắc vài cái làm cho bản thân mình trở nên tỉnh táo một chút. Viên Cửu mới nhìn về phía ba người thiếu nữ mở miệng nói: “Đây là đâu? Là các vị tiểu thư đã cứu ta sao?”

    “Đương nhiên là chúng ta rồi!” Thiếu nữ tóc đen nhí nhảnh chống eo nói: “Nếu không có tiểu thư nhà ta cứu ngươi. Ngươi người này không biết có thể sống sót hay không? May mà có tiểu thư ta tốt bụng đấy nhé! Không có tiểu thư, ta sợ giờ phút này ngươi đã nắm ở trong bụng chó hoang rồi!”

    Âm thanh không có chút kiêng nể gì phát ra từ người thiếu nữ nhỏ tuổi này làm cho Viên Cửu hơi nhăn mày lại. Thiếu nữ tóc xanh là người khá hiểu chuyện, nàng lập tức dùng ánh mắt quở mắng thiếu nữ tóc đen: “Tiểu Hoàn không được vô lễ!” Sau đó nàng mới mang theo dáng vẻ thân thiện nhìn về phía Viên Cửu hỏi: “Để công tử chê cười rồi, người hầu ta có vài phần vô lễ với ngài!”

    Nghe cách ăn nói người thiếu nữ này, Viên Cửu biết được rằng nàng hẳn là người kiểu như trong dòng dõi quý tộc. Các nàng ăn nói đều xưng hô rất lịch sự làm cho Viên Cửu hơi có chút không thói quen. Song Viên Cửu vẫn phải thích ứng hỏi: “Cảm ơn tiểu thư, không biết tên họ tiểu thư, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp!”

    “Tên ta là Thanh Loan...” Người thiếu nữ đối với người thiếu niên hơi cười nhẹ coi như lễ xã giao. Vừa nói đến đây nàng cũng đưa tay hướng về phía hai người giới thiệu: “Đây là chị gái ta Hoàng Oanh, còn đây là hầu gái Tiểu Hoàn.”

    Không nghĩ tới người thiếu nữ nhanh như vậy đã bộc lộ ra tên thật của mình, thiếu nữ tóc vàng Hoàng Oanh lập tức nhăn mày lại. Song nàng cũng không có trách mắng mà mỉm cười hòa nhã nói chuyện cắt ngang cuộc nói chuyện với hai người: “Vị công tử này, chúng ta còn chưa biết tên họ của ngươi đây?”

    “...” Thoáng chốc Viên Cửu hơi trầm một chút, hắn hít một hơi lạnh thật sâu sau đó trực tiếp dùng một cái tên: “Ta là Tiêu Ninh.” Nhìn nụ cười tràn ngập mê hoặc và âm thanh nghe như chim hoàng oanh từ miệng thiếu nữ phát ra, Viên Cửu cũng trực tiếp đưa ra một cái tên.

    “Vậy ta cứ gọi công tử là Tiêu công tử đi!” Hoàng Oanh khẽ cười, đôi môi mấp máy ướt át mê người. Thi thoáng sóng nước đôi mắt nhộn nhạo làm cho người hơi có cảm giác chút mị hoặc. Giọng nói thực sự dễ nghe có thể nói là giọng nói ngọt ngào nhất trong những nữ nhân Viên Cửu đã từng gặp. Lại nghe được thiếu nữ khẽ đưa tay cầm tay rót lấy một ly trà ở trên bàn rồi hỏi: “Tiêu công tử... không biết là người từ đâu đến? Tại sao công tử lại bị thương nặng như vậy!? Công tử, ngươi biết không? Nếu không có chúng ta, ngươi rất có khả năng nguy hiểm về tính mạng. Ta còn chưa gặp phải người nào bị thương nặng như công tử nhưng lại nhanh chóng khôi phục như vậy. Cơ bản là vừa mới hai ngày, công tử đã khôi phục giống như người thường! Thật là làm cho ta hết sức tò mò...”

    Đối với thể chất Viên Cửu, Hoàng Oanh trong lúc hắn hôn mê cũng đã điều tra qua. Linh hồn hắn lúc đó quả thực là cực kỳ yếu đuối. Đồng thời thân thể thì bị phá hư nhưng một cỗ sinh mệnh lực cực mạnh ẩn dấu trong cơ thể Viên Cửu đang chữa trị với tốc độ kinh khủng. Thân phận Viên Cửu hẳn thât sự bất phàm. Nãy giờ thử dò hỏi cũng là cách mà Hoàng Oanh xem biểu hiện Viên Cửu. Đến cùng Viên Cửu có nói dối hay thái độ Viên Cửu như thế nào. Song khi nói tên mình, Viên Cửu rõ ràng không có nói dối hoặc nàng chưa phát hiện ra được đối phương nói dối.

    “Cái này...” Chần chờ một chút, Viên Cưu hơi cươi xấu hổ nói: “Thật không dám dấu diếm ba vị tiểu thư xinh đẹp!” Nhìn bộ dạng ngờ nghệch gãi gãi đầu Viên Cửu và hắn khen ba nàng xinh đẹp khiến các nàng hơi đổi chút thái độ với Viên Cửu. Hắn mở miệng nói tiếp: “Chuyện là như vậy... bản thân ta không biết như thế nào nhặt được một viên đá có hình dáng kỳ quái. Khi ta chạm vào viên đá đó thì nó giống như biết nói!”

    “Đá biết nói...” Thiếu nữ Tiểu Hoàn chống eo mở miệng nói: “Ngươi... người này.... cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao?”

    “Tiểu Hoàng cô thông minh như vậy...” Viên Cửu lại gãi gãi đầu cười nói: “Ta nào dám chứ?” Hắn đưa tay nhận lấy chén trà từ tay Hoàng Oanh đưa đến: “Cảm ơn tiểu thư Thanh Loan!” Đáp lại hắn là nụ cười thoáng qua và cái gật nhẹ Hoàng Oanh.

    “Coi như ngươi biết điều!” Tiểu Hoàn chống em vui vẻ cười.

    Viên Cửu lắc lắc đầu: “Đó thực sự là một viên đá biết nói. Nó truyền cho ta một tin tức về một bí cảnh cùng thời gian bí cảnh mở ra. Lúc đó, ta không nhịn được tò mò lập tức ở thời điểm đó tiến vào. Chỉ là lúc đó thực lực ta quá yếu trong đám người tiến vào nơi đó. May mắn bóp nát viên đá kỳ quái đó mà ta trực tiếp bị truyền tống ra bên ngoài...”

    “Ngươi...” Tiểu Hoàn lập tức khó chịu chống eo lần nữa: “ngươi cho chúng ta là....”

    “Tiểu Hoàn!” Thanh Loan khẽ mắng người thiếu nữ Tiểu Hoàn một cái. Lập tức thiếu nữ bụ mặt khó chịu, con mắt trừng trừng nhìn về phía Viên Cửu. Bị ánh mắt như vậy Viên Cửu chỉ xấu hổ gãi gãi đầu. Tức khắc, Thanh Loan và Hoàng Oanh nhìn về phía nhau. Đôi môi hồn Thanh Loan khẽ mở: “Thử thách thạch... nhất định là thử thách thạch đi!” Ở một bên Thanh Loan cũng gật đầu đồng ý.

    “Tiểu thư...” Ngay tức khắc nghe được từ này, vẻ mặt Tiểu Hoàn kỳ quái hỏi: “Thử thách thạch là gì?” Đáp lại lời nàng là cái tay Thanh Loan cốc nhẹ lên trán nàng. Trán nàng lập tức cảm giác đau đớn, bàn tay không nhịn được đưa tay lên sờ sờ trán mình: “Tiểu thư, sao ngài lại đánh em?”

    “Hừ... ngày thường ta bảo em đọc nhiều sách một chút không chịu nghe!” Thanh Loan mở miệng trực tiếp hơi mắng thiếu nữ.

    Thiếu nữ Tiểu Hoàn chỉ gật gật đầu đáp lại: “Em biết rồi!” Vừa nói nàng không quên hướng tới Thanh Loan nịnh hót: “Vẫn là tiểu thư thông minh nhất, học rộng hiểu nhiều!” Bất quá khi nàng quay ra thấy Viên Cửu đang cười nhẹ thì nàng tức giận mắng: “Cười... cười cái gì mà cười! Ngươi... người này...” thấy được tiểu thư trừng mắt nhìn mình, nàng nhất thời im lặng.

    “Hô!” Trong lòng thầm thở phào một tiếng, Viên Cửu coi như là lừa dối qua cửa. Quả thực có Thử Thách Thạch thật bất quá thứ này có rất nhiều tên gọi như Thiên Nhiên Bí Cảnh Thạch, Thiên Thử Thạch... Nó được ghi lại ở vài quyển sách nhưng thứ này cũng khá hiếm nên người biết cũng không nhiều. Mỗi năm đều có hàng tỷ sinh linh tiến vào bí cảnh nhờ Thử Thách Thạch. Hàng tỷ sinh linh xem ra số lượng không ít nhưng so sánh với cả vũ trụ bao la bát ngát này thì số lượng quả thực chỉ như muối bỏ biển.

    “Tiểu thư Thanh Loan...” Có vẻ như trong đám người Thanh Loan dù lấy Hoàng Oanh làm chủ nhưng có lẽ vị trí trung tâm vẫn là Thanh Loan nên hắn muốn thông qua Thanh Loan một chút: “Không biết đây là đâu vậy?”

    “Chúng ta đang ở tỉnh Đại Long!” Thanh Loan bình tĩnh trả lời: “Trước tối hôm nay chúng ta sẽ tiến vào thị trấn Bách Hoa. Ở nơi đó, chúng ta sẽ nghỉ lại. Tiêu công tử... không biết ngươi muốn đi nơi nào. Nếu như thuận đường không ngại cùng chúng ta cùng đi!”

    “Không dám dấu diếm các vị tiểu thư...” Người thanh niên Viên Cửu lại tỏ ra thành thật, hắn đưa lên gãi gãi đầu: “Ta muốn đến thăm một người bà con ở thị trấn Thanh Sơn. Các vị đi qua thị trấn Bách Hoa hẳn không có cùng đường với ta đi. Khi ta nghỉ ngơi khỏe lại ta sẽ rời đi. Hiển nhiên ta cũng không làm phiền các vị!”

    Đối với mấy người thiếu nữ này, Viên Cửu cũng không định dấu diếm cái gì. Dù sao mới tỉnh lại một tháng, hắn cũng không có kẻ thù ở nơi này. Dù sao những thiếu nữ này đều cứu mạng hắn. Cách tốt nhất đó chính là nửa giả nửa thật khi nói chuyện. Trên đời này không ít võ hồn có thể phân biệt nói thật nói dối cho dù ngươi có tự lừa mình cho rằng điều đó là sự thật. Cho dù ngươi có nói dối giỏi đến đâu cũng vô dụng. Mà hiện giờ Viên Cửu càng là tu vi không có trong người, mấy thiếu nữ này đặc biệt thiếu nữ tóc vàng Hoàng Oanh tu vi càng là không thấp. Cẩn thận chọc nàng không vui đối với Viên Cửu chưa chắc đã là việc tốt.

    Bất quá Viên Cửu cũng quan sát thấy được đám người lập tức nhíu mày lại nhìn về phía nhau. Thanh Loan theo đó khe khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Tiêu công tử... chúng ta thuận đường. Nếu công tử không chê cũng có thể cùng đi với chúng ta.”

    “Này...” Lập tức Viên Cửu ngẩn ra. Sự đề phòng thiếu nữ này cũng quá thấp đi.

    “Tiểu thư, ngươi sao có thể đồng ý được!” Ngay tức khắc Tiểu Hoàn trực tiếp mở miệng phản đối: “Hắn... người này lai lịch không rõ nếu như đi cùng chúng ta. Bản thân hắn lại có ý đồ không tốt gì đó thì phải làm sao? Đầu hắn chọc lốc, không có lông mày... trông chẳng phải loại tốt lành gì cả. Với lại phu nhân từng nói nam nhân nơi đó to hẳn nhất định là loại háo sắc!” Nàng không thấy ánh mắt uy hiếp của tiểu thư tiếp tục mở miệng phản đối.

    “...” Viên Cửu liên tục giật giật mép. Hắn cảm giác mình đã cạn lời vì những lời Tiểu Hoàn nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 14: Thị trấn Bách Hoa

    Tức khắc toàn bộ ánh mắt đám người quái dị nhìn về phía Tiểu Hoàn. Những ánh mắt này mang theo cảm xúc kỳ quái nhìn về phía nàng làm cho nàng xấu hổ không thôi. Bàn tay đưa lên vội vã bụm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình: “Tiểu thư... em... em chưa có nói gì!”

    Ở trên xe ngựa cũng chỉ có ba người tất cả. Hơn nữa đều là nữ nhân nếu như có nam nhân thì sẽ khác. Bản thân Viên Cửu bị thương nặng không thể để hắn cứ trần truồng như vậy được. Cánh tay Hoàng Oanh trực tiếp phất lên, một loại pháp thuật thanh khiết tẩy rửa trực tiếp đánh lên người Viên Cửu. Nháy mắt ấy toàn bộ tro đen bám trên người Viên Cửu được thanh khiết.

    Việc còn nọi tất nhiên mặc cho Viên Cửu quần áo rồi. Mà ở đây có thân phận thấp nhất chính là Tiểu Hoàn. Nàng không đổi quần áo cho Viên Cửu ai đổi. Hiện tại, Hoàng Oanh lập tức cười khúc khích nhìn về phía Tiểu Hoàn. Nụ cười nhẹ nhàng giống như tiếng chuông khẽ vang lên. Hai má Tiểu Hoàn lập tức đỏ càng thêm đỏ. Nàng lập tức dậm chân trách móc: “Ngươi đó... tất là tại ngươi!”

    Viên Cửu hoàn toàn cạn lời khi thấy được con mắt tức giận từ thiếu nữ Tiểu Hoàn. Hắn chỉ có thể xấu hổ cười gượng vờ ngu và gãi đầu. Bất quá, Thanh Loan vẫn là thoáng đỏ mặt một chút. Nàng ho khan vài cái rồi nói: “Tiêu công tử, Tiểu Hoàn tính tình ngay thẳng, công tử xin chớ trách!”

    “Nào dám...” Bàn tay Viên Cửu đưa lên lắc lắc, năm ngón tay mở ra, hắn cười một cách cực kỳ ngây ngô và thân thiện: “Nếu không phải Tiểu Hoàn, cô ấy giúp ta thay quần áo...” Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng lại. Lúc này hắn thấy được bản thân mình mặc mấy bộ quần áo này. Khóe miệng hắn liên tục co quắp vài cái: “Này...”

    “Tiêu công tử...” Ngay cả Thanh Loan cũng không cấm hơi đỏ mặt lên, nàng chớp chớp đôi mắt áy náy nhìn Viên Cửu: “Trên xe chúng ta cũng chỉ có ba người nữ nhân chúng ta. Thế nên chúng ta trước đó...” Lời dừng ở đây, Thanh Loan ái ngại nói tiếp: “Thế nên công tử chớ trách. Đến thị trấn Bách Hoa ngay gần đây, Ta sẽ để cho Tiểu Hoàn đi mua sắm quần áo mới cho công tử.”

    “Haha...” Vừa nói Viên Cửu đưa tay gãi gãi ót và cười một cách ngu ngơ: “Không... không có sao? Nhập gia tùy tục thôi! Lúc đó ta bị thương đâu thể kén chọn được. Nhặt về một mạng như vậy là tốt lắm rồi!” Vừa nói hắn hơi huých vai lên và khẽ ngửi một hơi rồi cười nói: “Quần áo này thật là thơm đi. Chỉ là, quần áo này mặc vào một người nam nhân hôi hám như ta thực sự có vài phần lãng phí đây...”

    Hai má Thanh Loan theo đó đỏ lên. Ở đây quần áo Tiểu Hoàn thì quá nhỏ không vừa người Viên Cửu. Quần áo của Hoàng Oanh thì có chút rộng. Chỉ có quần áo của nàng là phù hợp với Viên Cửu nhất. Thế nên mới tạm dùng quần áo nàng cho hắn mặc vào.

    Viên Cửu ngây ngô nói: “Đến thị trấn Bách Hoa, ta sẽ đem bộ quần áo này cởi ra rồi tẩy sạch. Đến lúc đó nhất định sẽ đem chúng trả lại cho các vị!”

    “Hừ...” Tiểu Hoàn chống eo một cái, nàng giọng tràn ngập khó chịu: “Ai hiếm lạ bộ quần áo đó chứ? Ngươi mặc vào chúng rồi, ai dám mặc nó nữa chứ hả? Tiểu thư nhà ta mới không thèm mặc bộ quần áo ngươi đã mặc rồi!” Viên Cửu lại lần nữa cạn lời.

    Thị trấn Bách Hoa không hổ với cái tên của nó. Nơi này thổ nhưỡng vô cùng tốt, trăm hoa đua nở. Thời tiết vô cùng ấm áp hơn nữa lại có vài tòa núi cao, non xanh nước biếc. Ở trên núi có đầm nước lạnh làm cho khu vực quanh đầm nước có khí hậu hơi lạnh lẽo khiến cho nơi này thực thích hợp trồng các loại hoa ôn đới.

    Ở phía dưới, các tòa nhà lớn được mọc lên. Chúng có phong cách cổ đại được xây dựng bằng những căn nhà gỗ cổ điển mà xinh đẹp. Hơn nữa kể cả nhà dân ở cũng như các quán trọ đều mọc trồng rất nhiều chậu hoa cảnh. Họ phối hợp cực kỳ hài hòa giữa các loại hoa với nhau. Trong không khí lúc nào cũng tràn ngập một mùi hương thơm ngát nhè nhẹ.

    Người đi đường tấp nập đi lại, thi thoảng ở trên bầu trời còn thấy được một số tu sĩ dẫm chân trên phi kiếm bay lượn tiến vào thị trấn Bách Hoa. Nơi này quả thực rất nổi tiếng của thành phố Đại Long. Nơi nào ở nơi này có thể có được nhiều hoa hơn thị trấn Bách Hoa, đi đâu cũng là hoa. Ngay cả bên đường cũng tràn ngập hoa cỏ.

    Trời trở về đêm, bầu trời xuất hiện trăng sáng và trên bầu trời cũng đầy sao trời. Đoàn bốn người bước ra khỏi xe ngựa. Viên Cửu cũng đã thay một bộ quần áo nam trang. Khi đi ngang qua một tiệm quần áo, hắn đã thay một bộ quần áo nam trang thay thế. Mặc nam trang vẫn thoái mái hơn nhiều. Song cái đầu chọc lốc cùng với hàng lông mày bóng loáng chẳng có một cái lông mày, lông mi cũng không quả thực làm cho người ta có cảm giác quái dị.


    Viên Cửu trực tiếp bước ra khỏi xe, Tiểu Hoàn khó chịu mở miệng nói: “Ngươi... người này... thật không biết lịch sự là gì? Đã vậy còn không có tiền trả nổi mấy bộ quần áo. Ngươi thật đúng là tên vô lại!” Khi Viên Cửu rời xe trước còn không có biết đỡ các nàng hoặc mở cửa rộng ra giúp các nàng. Hắn hoàn toàn là một tên không biết lễ nghĩa là gì. Nàng mở miệng khó chịu nói: “Tiểu thư, hay là chúng ta cho hắn ít tiền để hắn thuê một chiếc xe ngựa khác. Cho hắn tự mình đi đến nơi hắn muốn.”

    “Tiểu Hoàn... không được vô lễ!” Thanh Loan lại lần nữa quở mắng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía một khách sạn. Đó là một khách sạn khá đẹp mắt đồng thời cũng khá lớn và sang trọng. Nơi này trồng rất nhiều các loại hoa hồng làm cho nàng hơi mở to mắt. Đôi mắt nàng hơi sáng vì trong lòng nàng thì hoa hồng là bông hoa mà nàng yêu thích nhất. Lập tức nàng mỉm cười hài lòng gật đầu nói: “Hôm nay, chúng ta nghỉ lại đây đi!”

    Mấy thiếu nữ đều xuống xe, vẻ đẹp các nàng lập tức đập vào mắt những người ở đây. Không ít người thanh thiếu niên trẻ tuổi đầu ánh mắt đến đây. Bất quá cũng chỉ thoáng qua mà thôi, họ chỉ thoáng nhìn ba người một chút sau đó cũng không nhìn nhiều. Viên Cửu cũng để ý tới những nữ nhân ở đây cũng đều khá xinh đẹp. Dù hơi kém Hoàng Oanh và Thanh Loan một chút nhưng cũng không kém là bao nhiêu.

    “Thật là kỳ quái!” Viên Cửu nhăn mày một cái thật sâu rồi mở miệng nói: “Một thị trấn như vậy như thế nào nhiều cô gái xinh đẹp như vậy?”

    “Ngươi đúng là tên háo sắc mà!” Tiểu Hoàn chống eo khó chịu nhìn Viên Cửu nói: “Trong mắt ngươi đúng là chỉ có nữ nhân không nhìn được thứ gì khác sao?” Vừa nói hắn hơi ưỡn ngực mình mở miệng nói: “Ngươi không thấy ba người chúng ta đều là mỹ nhân sao? Đâu có kém gì mấy nữ nhân ở trấn Bách Hoa này chứ?”

    “Tiểu thư Hoàng Oanh và tiểu thư Thanh Loan...” Viên Cửu gật đầu vài cái rồi đáp: “Xác thực là mỹ nhân hiếm thấy!”

    “Ngươi thật biết nói!” Tiểu Hoàn cũng gật đầu đồng ý, tuy nhiên nàng lập tức mở miệng hỏi: “Vậy còn ta thì sao?” Song chẳng có lời nào đáp lại nàng. Ánh mắt Viên Cửu khẽ liếc nhìn về phía nàng sau đó trực tiếp xoay người đi hướng về phía trước song hành cùng với hai người thiếu nữ còn lại. Tiểu Hoàn lập tức mở miệng hỏi: “Ê, ê... ánh mắt ngươi như vậy là sao?” Bàn chân dẫm vài cái, nàng vội vã chạy vào phía trong.

    Khách sạn Hoa Hồng thực sự dẫn đến người ta hiểu ý khác. Tuy nhiên thực sự khách sạn Hoa Hồng khá là tao nhã. Khách ở nơi này chủ yếu là thưởng thức và phẩm hoa. Đặc biệt có các món ăn nấu bằng cánh hoa hồng, trà hoa hồng đồng thời cả một số loại nước hoa hồng cũng có. Không phải khách sạn dành cho tình lữ mới làm cho Viên Cửu thở ra một hơi. Nếu như đây là khách sạn tình lữ sợ rằng đám người lại có vài phần bối rối.

    Đó cũng là lần đầu tiên Viên Cửu được thưởng thức với một bữa ăn nhiều thứ bằng cánh hoa hồng như vậy. Ngay cả ăn xong, miệng mấy người còn lưu trữ hương thơm nhè nhẹ cánh hoa hồng. Không giống như người mới bệnh dậy chỉ ăn chút cháo và thức ăn dễ tiêu hóa, Viên Cửu hoàn toàn không e dè gì mở ra bụng ăn. Hắn cần khôi phục lại tinh khí của mình. Bất quá sức ăn Viên Cửu lập tức làm cho Tiểu Hoàn trợn tròn mắt, nàng ngay lập tức cho hắn một câu: “Ngươi... người này võ hồn chẳng lẽ là heo sao? Ngươi như thế nào ăn được nhiều như vậy!?”

    Không biết bao nhiêu lần Viên Cửu đã cạn lời với nàng. Hắn chỉ có thể cười gượng vài tiếng. May mắn Thanh Loan cùng với Hoàng Oanh còn rộng rãi nên Viên Cửu cũng ăn được rất nhiều. Bữa ăn này bổ sung khá nhiều tinh khí và năng lượng cần thiết cho Viên Cửu. Đã mấy ngày hắn không ăn gì rồi. Hiện giờ hắn chẳng có chút tu vi nào cả. Chỉ có thể nhờ vào việc ăn mà bổ sung năng lượng cần thiết.

    Bầu trời đầy sao, Viên Cửu thở ra một hơi, hắn cảm nhận được toàn bộ khách sạn đã rơi vào yên tĩnh. Có lẽ mọi người lúc này đã ngủ rồi. Hắn cũng không biết được vì hiện giờ đâu còn tu vi. Trở thành một phàm nhân khiến cho Viên Cửu tràn ngập cảm giác không an toàn. Hắn muốn nhanh chóng đạt được lực lượng. Cho dù lực lượng này có ít ỏi chẳng đáng là bao.

    Khách sạn này cực kỳ rộng rãi hơn nữa còn có cả một vườn hoa hồng rộng lớn và xinh đẹp. Chút đi quần áo trên người chỉ để lại một chiếc quần cộc nhỏ, thân mình trắng nõn Viên Cửu tiến vào sâu trong bụi hoa. Hắn tránh né những chiếc gai và tìm được vị trí khá là kín đáo mà trực tiếp ngồi xuống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status