TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 12 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 60

Chủ đề: Động Tâm Vì Em

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


    Tô Kiều lên lầu, đóng cửa lại, một thế giới an tĩnh.

    Cô đứng dựa lưng vào cửa hồi lâu, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

    Đoán chừng vừa nãy ra ngoài, gió lạnh, nên bị cảm.

    Cô xoa xoa huyệt thái dương, đi về phía phòng tắm. Bồn tắm rất lớn, phát ra ánh sáng sạch sẽ.

    Tô Kiều xả nước, nước nóng mờ mịt bốc lên, làm ẩm cả căn phòng. Chỗ Tô Kiều ở chỉ có thể tắm bằng vòi hoa sen, chứ chưa được thoải mái ngâm bồn thế này.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Cô đưa tay thử nhiệt độ nước, độ ấm vừa đủ bao bọc lấy bàn tay cô. Tô Kiều cảm thấy cực kì thoải mái, vừa cởi quần áo, chuẩn bị ngồi xuống bồn nước. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Vừa rồi đi vào cô có khóa cửa trong.

    Tô Kiều lười biếng mặc lại quần áo, đi ra ngoài. Có thể gõ cửa phòng cô ngoại trừ Tần Hiển cũng không có người khác, nhưng cô vẫn đứng sau cánh cửa hỏi: “Ai?”

    “Tôi.”

    Tô Kiều mở cửa, Tần Hiển đứng bên ngoài.

    “Sao cậu lại lên đây?” Tô Kiều quay người vào phòng, đến tủ đầu giường, khom người cầm hộp thuốc.

    Cô đi đến bên bàn sách, dựa người vào mép bàn, rút ra một điều thuốc, ngậm trong miệng, bắt đầu châm lửa.

    Hít nhẹ một hơi, thong dong cầm điếu thuốc trên tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Hiển.

    Tần Hiển nhìn xuống, chỉ thấy một đôi chân dài miên man, trắng nõn, thon dài. Tô Kiều không mang dép, chân trần đứng trên nền đất, đó là một đôi bàn chân rất đẹp, rất tinh tế.

    Tần Hiển bất động thanh sắc, quay đầu đóng cửa lại.

    Tô Kiều thấy anh đóng cửa, không khỏi hạ lông mày. Thấy anh quay người hướng phía mình đi tới, cô nói đùa: “Tôi muốn đi tắm, cậu ở đây đơi tôi không được hay lắm đâu.”

    Tần Hiển bước chân ngừng lại, vô ý nhìn vào nhà tắm, bên trong tiếng nước chảy đều đều. Tô Kiều giải thích: “Tôi đang định đi tắm.”

    Tần Hiển nhìn Tô Kiều một cái. Trong phòng đèn rất sáng, da mặt cô có chút đỏ.

    Tần Hiển nhớ Tô Kiều mới nãy có uống mấy chén rượu, anh cau mày, đi về phía cô, đặt bàn tay lên trán cô, “Mặt cô đỏ như vậy, có phải trong người không thoải mái?”

    Khoảnh khắc bàn tay ấm áp kia đặt xuống, thân thể Tô Kiều có chút cứng nhắc.

    “Hơi nóng.” Sắc mặt Tần Hiển ngưng trọng, cúi đầu lấy điếu thuốc trên tay Tô Kiều vứt đi, “Đừng hút nữa, cô đợi một lát, tôi xuống dưới tìm thuốc.”

    Nói xong, liền quay người, vội vã bước ra.

    Tô Kiều đứng nguyên ở vị trí cũ, nhìn bóng lưng lo lắng của Tần Hiển rời đi. Đáy lòng bỗng dâng lên một mảng ấm áp, một cảm xúc lâng lâng không nói lên lời cứ thế lớn dần lên, vừa mới đó thôi tất cả mệt mỏi, phiền muộn trong lòng đều tan biến thành mây khói.

    Cô cúi đầu, nhìn ngón tay bị Tần Hiển giật lấy điếu thuốc quẳng đi, khẽ mỉm cười.

    Tần Hiển xuống dưới lấy thuốc, dưới ngăn bàn bàn trà, có hộp thuốc, bên trong đầy đủ tất tần tật các loại thuốc cảm mạo, đau bụng, đau dạ dày, ruột thừa,…

    Thuốc cảm có rất nhiều loại, Tần Hiển cắm đầu tìm nửa ngày, cầm lên hai vỉ thuốc đau đầu và cảm cúm, cùng một gói thuốc bột.

    Vương Húc hỏi: “Sao thế?”

    “Tô Kiều có chút không thoải mái.” Tần Hiển vừa nói vừa đi vào trong bếp pha thuốc lại rót thêm một ly nước ấm.

    Lâm Na nhìn chằm chằm bóng lưng Tân Hiển, cắn cắn môi hướng trên lầu, oán hận nói: “Vừa rồi không phải còn rất khỏe sao, đùng một cái nói ốm là ốm liền.”

    Vương Húc nói: “Bớt tranh cãi đi, khả năng Kiều tỷ thật sự không được khỏe.”

    Lâm Na trừng hắn: “Kiều tỷ, Kiều tỷ, cậu mới quen biết cô ta bao lâu mà đã đòi thay cô ta nói chuyện.”



    Tần Hiển bưng thuốc lên lầu.

    Cửa phòng không khóa, anh mở cửa đi vào. Tô Kiều không ở trong phòng, ngược lại phòng tắm lại đang đóng. Tần Hiển đóng cửa lại, đặt thuốc lên trên kệ bàn ở đầu giường, sau đó mới đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa.

    Tô Kiều nằm trong bồn ngâm mình, con mắt lim dim như sắp ngủ, nhiệt độ nước khiến làn da của cô ửng đỏ.

    Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Kiều nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nói: “Tần Hiển, bồn tắm nhà cậu thật lớn, ngâm mình thật dễ chịu.”

    Tần Hiển sửng sốt một chút, sau đó nhắc: “Đừng ngủ quên đấy.”

    Tô Kiều ừ một tiếng, tiếp tục ngâm mình.

    Có lẽ trong phòng tắm nhiệt khí quá cao, Tô Kiều nằm chút liền cảm thấy choáng đầu kịch liệt. Mặc dù ngâm trong bồn rất dễ chịu, nhưng vẫn không chịu nổi choáng đầu. bèn đứng dậy.

    Cô lấy khăn lau khô người, mặc một chiếc váy ngủ ra ngoài, sau đó mở cửa bước ra.

    Tần Hiển chờ ở bên ngoài rất lâu. Anh ngồi trên giường nửa người trên lười biếng dựa vào đầu giường, một chân để dưới đất, một chân duỗi thẳng trên giường.

    Có lẽ có chút nhàm chán, anh cầm điện thoại chơi game.

    Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngước mắt nhìn về phía phòng tắm.

    Tô Kiều chuẩn bị đi ngủ, choàng tạm một chiếc váy trắng có đai, bởi vì không mặc nội y, nên trước ngực có chút trống.

    Cô mặc váy trắng có dây thắt eo, nên nhìn có vẻ gầy hơn, cánh tay tinh tế, xương quai xanh mảnh khảnh, vòng eo bé nhỏ, duyên dáng. Tần Hiền nhìn cô, anh thậm chí cảm thấy cô bé nhỏ đến mức, chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn cả thân hình Tô Kiều.

    Cổ áo ngủ có chút thấp, Tần Hiển rõ ràng nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn, anh lập tức dời ánh mắt.

    “Uống thuốc đi.” anh ngồi thẳng người dậy, sau đó đứng lên.

    Tô Kiều đi đến chỗ Tần Hiển vừa ngồi. Nhìn xuống khay thuốc đen sì cùng hai vỉ thuốc viên bên cạnh dò xét, nhíu mày nói: “Tôi không muốn uống cái này.”

    Tần Hiển khom người, đưa tay cầm lấy chén thuốc nói: “Nguội rồi, để tôi đổi lại cho cô chén khác.”

    Anh như không nghe thấy Tô Kiều kháng nghị không muốn uống, bưng cái khay đi ra ngoài.

    Rất nhanh, Tần Hiển đã một lần nữa bưng cái khay quay lại.

    Cái chén bốc hơi nóng, vẫn là màu đen sì vừa nãy.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tô Kiều cau mày: “Cái này rất đắng đúng không?”

    Cô thà rằng bị tiêm mấy mũi cũng không nguyện ý uống thuốc.

    Tần Hiển: “Không biết, đắng nên không uống.”

    Anh đưa tay sờ lên trán Tô Kiều, kết quả Tần Hiển lập tức cau mày: “Tại sao lại càng nóng hơn rồi.”

    Tô Kiều vô ý thức đưa tay lên sờ một cái: “Có sao?”

    Sau đó liền phát hiện, đúng là nóng bỏng tay.

    “Có thể là vừa nãy ngâm mình trong bồn hơi lâu.”

    Tần Hiển nhíu mày, sau đó đem chén thuốc đặt vào tay nàng giục, “Mau uống thuốc đi.”

    Tô Kiều nhận cái chén. Màu thuốc đen ngòm, bốc hơi nghi ngút.

    “Thuốc ấm vừa đủ để uống.” Tần Hiển một bên nói, một bên đem hai vỉ thuốc dưới bàn, lấy ra số viên theo hướng dẫn, đặt vào tay Tô Kiều, “Uống cùng thuốc này nữa.”

    Tô Kiều giương mắt, nhìn chằm chằm Tần Hiển một hồi, sau đó mới quyết tâm đem thuốc viên đổ vào miệng, lại nhắm mắt uống một ngụm thuốc uống.

    Thuốc rất đắng, là vị thuốc Đông y, mùi vị cực kì khó nuốt. Tô Kiều ngẩng đầu, nhìn Tần Hiển chằm chằm một hồi.

    Ánh mắt hắn rất kiên định, thái độ cũng cứng rắn không kém. Tô Kiều mấp máy môi, đành cúi đầu tiếp tục uống thuốc.

    Vật vã nửa ngày, cuối cùng cô cũng uống xong.

    Cô đưa cái chén cho Tần Hiển. Tần Hiển tiếp nhận, thuận miệng hỏi: “Đắng sao?”

    Tô Kiều giương mắt, nhướng mày nhìn anh: “Câu chưa từng uống qua sao?”

    Tần Hiển gật một cái,:”Chưa.”

    “Vậy cậu nên nếm thử một chút.”

    Tần Hiển sững sờ, cúi đầu nhìn cái chén trong tay. Uống đến sạch sẽ không còn dư một giọt.

    Anh muốn nói không còn, Tô Kiều đột nhiên từ bên giường đứng lên, choàng tay qua bờ vai anh, nhướn người hôn lên.

    Tần Hiển sửng sốt.

    Một đôi môi mềm mại bất ngờ dán lên môi anh.

    Đầu lưỡi đảo qua môi anh, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong.

    Tần Hiển toàn thân chấn động, bỗng nhiên đỡ lấy bả vai Tô Kiều. Đôi môi tách ra, Tô Kiều nhìn Tần Hiển cười: “Thế nào? Nếm ra mùi vị chưa? Ngọt hay là đắng?”

    Đôi mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm Tô Kiều.

    Nửa ngày, anh nói: “Để thử lại lần nữa.”

    Dứt lời, bờ môi liền mạnh mẽ áp xuống. Tần Hiển một tay chế trụ eo Tô Kiều, để thân thể cô dán chặt vào anh. Hai người đều là lần đầu tiên, vì vậy mới đầu có chút trúc trắc.

    May mắn cả hai năng lực lĩnh hội đều không tệ, rất nhanh liền triền miên, quấn quýt.

    Nụ hôn kéo dài mãi, đến lúc kết thúc, Tô Kiều vì thiếu khí mà mặt so với trước càng đỏ hơn.

    Cô nhìn Tần Hiển cười, lại hỏi lại một lần: “Nếm ra hương vị chưa?”

    Tần Hiển ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào mắt cô, ừ một tiếng.

    Tô Kiều vẫn cười: “Ngọt hay là đắng.”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tần Hiển im lặng mấy giây, nói: “Ngọt.”

    Tô Kiều bật cười, sau đó nhón chân, ôm cổ anh, nhẹ nhàng tỉ cằm vào bả vai anh, thủ thỉ: “Tần Hiển, tôi rất thích cậu.”

    Tần Hiển khẽ cúi đầu, hai tay ôm chặt eo Tô Kiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 11

    Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Kiều ôm Tần Hiển thật lâu.

    Cả hai đều không nói gì.

    Tô Kiều nhón chân, ôm chặt cổ Tần Hiển, gối cằm lên bả vai rộng của anh.

    Đôi mắt nhìn chằm chằm vào giá sách phía trước có chút thất thần.

    An tĩnh một lát, Tần Hiển nhẹ giọng nói: “Chuyện vừa rồi, em không cần để ở trong lòng.”

    Tô Kiều sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhớ tới anh nói về việc vừa rồi ở dưới phòng khách mấy người bạn kia hỏi cô về chuyện đi học.

    Cô lắc đầu: “Tôi không hề để trong lòng.”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Cô đích thực không đi học. Tần Hiển trầm mặc mấy giây, lại hỏi: “Có muốn xuống dưới chơi chút nữa không?”

    “Không. Tôi muốn ngủ.” Tô Kiều rời vòng ôm của Tần Hiển, nhìn anh cười: “Cậu xuống dưới chơi với các bạn đi, tôi muốn ngủ một lát.”

    Tần Hiển không muốn ép cô, nói: “Không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở ngay dưới nhà.”

    Tô Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

    Tô Kiều leo lên giường, nằm xuống, kéo chăn choàng kín đầu.

    Tần Hiển đứng ở bên giường, nhìn cô. Đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng màu cam dìu dịu, khiến không khí trong phòng phủ thêm 1 tầng mềm mại, nhu hòa.

    Tô Kiều ló đầu khỏi chăn, nhìn Tần Hiển, “Cậu còn không đi xuống?”

    Tần Hiển nhìn cô chằm chằm, nói: “Em không còn lời gì muốn nói với tôi à?”

    Tô Kiều sửng sốt. Nụ hôn vừa rồi, quả thật có chút bất ngờ, lời tỏ tình lúc ấy cũng đến quá đỗi đột ngột.

    Nhưng rõ ràng, Tần Hiển cũng có thứ cảm xúc đặc biệt đó với cô.

    Tô Kiều nghĩ, đại khái Tần Hiển muốn cô xác nhận lại quan hệ của hai người. Nhưng quả thật hiện tai cô không đang xấu hổ, không biết phải nói thế nào.

    Tô Kiều cũng ý thức được vừa rồi mình có hơi xúc động. Cô bị sự ôn nhu của Tần Hiển làm mê muội đến mức đánh mất cả lý trí.

    “Không muốn nói gì với tôi sao?” Tần Hiền đại khái là chờ ai đó giả chết trong chăn một lúc lâu mà vẫn không có được đáp án mình muốn, nên nhắc lại lần nữa.

    Tô Kiều nhìn anh, nháy nháy đôi mắt: “Lời gì?”

    Ánh đèn màu cam đầu giường vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, dịu dàng.

    Tần Hiền tiến lại gần đầu giường, nhìn kĩ gương mặt Tô Kiều.

    Trên mặt anh không có biểu lộ gì, cũng không nói gì, chỉ có đôi mắt thâm thúy, phảng phất muốn nhìn thấu trái tim cô.

    Tô Kiều chột dạ, đưa tay chỉ về phía đèn ngủ đầu giường, nói với Tần Hiển: “Cậu giúp tôi tắt đèn đi, uống thuốc xong tôi buồn ngủ quá.”

    Cô cố ý nói lảng sang chuyện khác, Tần Hiển làm sao lại không nhận ra. Anh nhìn cô chằm chằm một lát, một lúc sau, rốt cục anh cũng chịu dời ánh mắt, đi đến đầu giường, cúi người tắt đèn ngủ.

    “Két” một tiếng, trong phòng nháy mắt một mảng đen kịt.

    Trong bóng đêm tĩnh lặng, Tần Hiển lặng lẽ nhìn Tô Kiều, thấp giọng nói: “Em ngủ đi, có việc gì cứ gọi tôi.”

    Tô Kiều ừ một tiếng, kéo chăn trùm kín đầu, giọng buồn buồn đáp: “Được.”

    Tần Hiển lại nhìn cô một chút, rồi mới quay người rời đi.

    Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Kiều.

    Cô nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đầu, ngẩn người.



    Tần Hiển từ trên tầng 2 đi xuống, mấy người Lương Dật, Vương Húc vẫn đang mải mê chơi bài.

    Thấy Tần Hiển đi xuống, Vương Húc hỏi: “Sao rồi? Tô tỷ không sao chứ?”

    Tần Hiển ừ một tiếng, “Uống thuốc xong ngủ rồi.”

    “Vừa rồi không phải vẫn rất tốt sao, đột nhiên lại bệnh.” Lâm Na nhịn không được phàn nàn, Tần Hiển đi xuống lầu, nghe thấy lời này, đưa mắt nhìn cô ta một cái.

    Thái độ Tần Hiển rất lạnh lùng, Lâm Na có chút sợ anh, cúi đầu xuống, nhỏ giọng lầm bầm, “Đúng thế mà.”

    Vương Húc nhìn Lâm Na, nhỏ giọng nói: “Cậu bớt cà khịa đi.” Lại ngẩng đầu nói với Tần Hiển: “A Hiển đánh bài tiếp chứ.”

    Tần Hiển nói: “Các cậu cứ chơi đi, tôi ra bên ngoài một lát.”

    Tần Hiển ra bên ngoài châm một điếu thuốc, lười nhác tựa vào cây cột lớn ở hành lang, thong thả nhả từng làn khói thuốc nhè nhẹ.

    Bên ngoài tuyết rơi tự bao giờ. Anh lơ đễnh nhìn tuyết bay bay trong làn gió buốt rì rào, phủ từng lớp trắng xóa lên cả tòa nhà, trong đầu toàn là nụ hôn ngọt ngào kia.

    Trên đầu lưỡi vẫn còn đọng hương vị thuốc Đông y nồng đậm đến mùi khói thuốc cũng không át đi được.

    Vừa rồi, khi Tô Kiều hôn anh, tựa như là đang trả thù anh vì bắt cô uống thuốc Đông y đắng ngắt mà cô ghét, điệu bộ như muốn đem hết hương vị khó chịu đó đẩy toàn bộ sang cho anh.

    Anh cúi đầu dụi tàn thuốc, không khỏi buồn cười hành động trẻ con này.

    Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến kẻ vô tâm nào đó cố ý tránh né, không xác minh lại quan hệ của bọn họ, anh lại thấy hơi bực bội.



    Vương Húc cùng đám thanh niên ở nhà Tần Hiển chơi suốt đêm, hôm sau lại muốn ở lại đây ăn sáng. Kết quả Vương Húc chạy vào nhà bếp tìm kiếm, sủi cảo tối hôm trước nấu không còn, trong tủ lạnh thì trống rỗng, cái gì cũng không có.

    Chơi suốt một đêm, ai cũng vừa đói, vừa mệt thế là cả bọn quyết định ra ngoài ăn.

    Thời điểm rời đi, Lâm Na hỏi Tần Hiển: “A Hiển, cậu đi ăn cùng chúng mình chứ?”

    Tần Hiển đang trong bếp pha thuốc cho Tô Kiều, nghe vậy đáp: “Tí nữa tôi mới đi, các cậu đi trước đi.”

    Nói rồi, anh bưng chén thuốc từ phòng bếp ra, đi thẳng lên lầu.

    Lâm Na đi theo anh, “Cậu muốn chờ cái người tên Tô Kiều kia? Cậu đừng tiếp xúc với cô ta quá nhiều, chúng ta đều sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, tránh xa cái người xuất thân phức tạp như cô ta một chút.”

    Tần Hiển dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.

    Sắc mặt anh đặc biệt khó chịu, nói: “Tôi kết giao với ai là chuyện của tôi, không cần cậu quản. Cậu cũng không có quyền quản.”

    Lâm Na sững sờ: “Mình chỉ là…”

    “Đi nào. Đi ăn sáng với mọi người thôi.” Mắt thấy Tần Hiển sắp nổi giận, Vương Húc tranh thủ thời gian chạy tới kéo tay Lâm Na rời đi.

    “Anh, chúng em đi trước đây.” Lương Dật thay xong giày, quay đầu chào Tần Hiển.

    Tần Hiển ừ một tiếng, bưng thuốc lên lầu.

    Mấy người rời đi, trong căn nhà lớn như vậy bỗng chốc chỉ còn lại Tần Hiển và Tô Kiều.

    Tần Hiển bưng thuốc đến cửa phòng Tô Kiều, gõ cửa: “Dậy chưa?”

    Tô Kiều sớm đã thức giấc, nói thật, cô một đêm không ngủ.

    “Đợi một lát.” Cô đổi một chiếc áo trắng, cùng quần jean, sau đó mới đi dép, chạy đến mở cửa cho Tần Hiển.

    Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng vì quá bối rối một đêm trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường khiến giờ phút này đầu tóc cô rối bù.

    Tần Hiển liếc nhìn Tô Kiều, sửng sốt một chút, sau đó liền cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Em ngủ kiểu gì mà tóc tai toán loạn thành dạng này?”

    Vừa nói, vừa đi vào phòng.

    Tô Kiều tùy tiện đưa tay chải chải tóc, nói: “Tôi mới dậy còn chưa kịp chải.”

    Tần Hiển đặt tay lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Còn sốt sao?”

    Thân thể Tô Kiều cứng đờ, sau đó kéo tay Tần Hiền xuống, đáp: “Đã hết sốt rồi.”

    Tần Hiển bưng bát thuốc còn nóng đưa cho cô, “Lại uống thêm một liều nữa, cho dứt điểm.”

    Thuốc Đông y này căn bản không phải thuốc chữa bệnh mà là muốn lấy mạng người, lông mày Tô Kiều lập tức nhíu lại, từ chối “Hiện tại tôi đã khỏe rồi.”

    Nói xong, liền hướng phía nhà tắm định trốn, “Cậu chờ tôi dưới nhà, tôi sửa soạn một chút, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

    Tô Kiều chạy vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.

    Tần Hiển nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô không khỏi buồn cười.

    Cúi đầu nhìn chén thuốc đen sì, đặc quánh, trầm mặc một lát rồi đi ra ngoài.

    Tô Kiều rửa mặt, chải đầu, thay quần áo xong đã hơn 9h. Tần Hiển đợi cô dưới nhà, thuận tiện giải hai cái đề.

    Hôm nay Tô Kiều mặc một chiếc áo lông dài màu đen, tóc vấn cao, cổ quấn một chiếc khăn màu xám khói.

    Cô xuống lầu thấy Tần Hiển đang ngồi trên salon, trên bàn mở vài cuốn sách, anh cầm bút chăm chú viết viết gì đó.

    Cô đi qua, ngồi xổm bên bàn trà, nhìn xuống.

    Tần Hiển ngước mắt, “Em hiểu sao?”

    Tô Kiều lắc đầu: “Không hiểu.”

    Là đại số.

    Cô đứng lên, quay người đi ra ngoài, thanh âm nhẹ nhàng vọng lại, “Tôi chỉ học đến sơ trung.”

    Ngừng lại, một âm thanh giễu cợt vang lên, “Nhưng mà kiến thức sơ trung cũng quên gần hết rồi.”

    Sắp sang năm mới, phía ngoài khu nhà có rất ít quán ăn mở cửa, Tô Kiều và Tần Hiển đi từ biệt thư đi ra, quốc bộ mười mấy phút, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bánh bao.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Chủ tiệm là một đôi vợ chồng già, trong tiệm bày trí cũng không tệ, khách đến ăn khá đông, không dễ tìm được chỗ trống.

    Tô Kiều còn đang đứng ở cửa, quay trái quay phải tìm chỗ trống, Tần Hiển đã kéo tay cô, “Ngồi bên này.”

    Bên trong đã hết bàn, nhưng bên ngoài còn chỗ. Tần Hiển kéo tay cô về phía bàn trống.

    Bên ngoài gió lạnh run, Tô Kiều đút tay thật sâu vào áo khoác, hai chân giậm lên giậm xuống cho đỡ lạnh.

    “Lạnh không?”

    Mũi Tô Kiều đỏ hồng như thỏ, trợn mắt nhìn Tần Hiển nói: “Cậu nói xem có lạnh không?”

    Tần Hiển cười, quay đầu gọi ông chủ mang lên hai bát sữa đậu nành nóng. Lại quay sang hỏi Tô Kiều: “Muốn ăn gì?”

    Tô Kiều đáp: “Màn thầu.”

    Hai bát sữa đậu nành nóng và bốn cái màn thầu nóng hổi được bưng lên nhanh chóng. Tô Kiều không đói lắm, sau khi uống hết bát sữa đậu và ăn một cái màn thầu thì đã no.

    Ăn xong đã là 10h, hai người tản bộ một chút.

    Đi được một đoạn, Tần Hiển mở miệng nói: “Hôm nay em muốn đi đâu chơi?”

    Tô Kiều vẫn đút hai tay trong túi áo, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

    Nghe anh nói vậy, đôi mắt hấp háy một cái, cô đáp: “Lạnh lắm.”

    Cô cảm thấy Tần Hiển muốn hẹn hò với cô. Tần Hiển ngơ ngác trong thoáng chốc, sau đó gật đầu.

    Một lát sau nói: “Vậy đi mua thức ăn, đến trưa chúng ta cùng ăn ở nhà, em thích…”

    “Tần Hiển.”

    Tần Hiển chưa nói hết câu, Tô Kiều bỗng nghiêng đầu, đánh gãy lời anh.

    Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.

    Tần Hiển thần sắc bình tĩnh đáp, “Ừm?”

    Tô Kiều cắn răng, rốt cục đem những điều nhẫn nhịn thật lâu nói ra, “Tối hôm qua tôi có uống chút rượu, cho nên…”

    Tần Hiển nhìn thẳng cô, sắc mặt đã có chút khó coi.

    Tô Kiều vô thức siết chặt nắm tay, dồn hết dũng khí nói tiếp: “…Cậu hãy coi như tôi say rượu mất lý trí đi, hai chúng ta…”

    “Tô Kiều, em bao nhiêu tuổi rồi?”

    Tô Kiều khẽ giật mình, lẳng lặng nhìn anh.

    Tần Hiển trầm mặt, chất vấn cô: “Chơi rất vui sao?”

    “…” Tô kiều nhìn anh, chột dạ không cách nào nói lại được.

    Tần Hiển nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng cười lạnh một tiếng, quay người đi.

    Tần Hiển quay về hướng nhà đi thẳng, Tô Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng anh, đứng yên một lát, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, cuối cùng yên lặng đi theo sau.

    Chính cô đuối lý, không biết phải nói gì.

    Về đến nhà, Tần Hiển đi thẳng lên lầu, một câu cũng không nói với cô, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

    Tô Kiều đi theo sau anh, nghĩ cùng anh nói chuyện cho rõ ràng, kết quả “Phanh” một tiếng cửa đóng ập lại. Tô Kiều theo sau, xém chút bị cửa đâm trúng mũi, dọa đến chấn động, bật thốt mắng lên một câu: “Mẹ nó, suýt thì đụng trúng rồi.”

    Cánh cửa im lìm không nhúc nhích, bên trong một tiếng động cũng không có. Tô Kiều cảm thấy lần này cô thực sự đã làm Tần Hiển tức chết. Cô đứng sát lại cửa, chậm rãi điều hòa cảm xúc của bản thân. Cách một cánh cửa, cô dán trán vào cánh cửa gỗ im lìm, từ tốn nói: “Tần Hiền, cậu không biết rõ tôi, tôi cái gì cũng không biết, thời gian dài, rồi cậu cũng sẽ chán ghét tôi thôi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 12

    Tô Kiều vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở ra.

    Cô ngẩng đầu là Tần Hiển.

    Tần Hiển cũng nhìn Tô Kiều.

    Anh cao hơn cô một cái đầu, mắt buông thõng, rất có dáng vẻ bề trên nhìn xuống. Khí thế ban nãy của Tô Kiều vì tư thế này mà yếu đi phân nửa, mà nói cho cùng, hiện tại cô vốn đuối lý so với người ta.

    Tần Hiển bỗng xông vào, giờ phút này Tô Kiều lại không biết phải nói gì.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Đang nghĩ ngợi, ai ngờ Tần Hiển mở miệng trước, “Đụng trúng chỗ nào rồi?”

    Tô Kiều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.

    “Không phải vừa rồi còn ở ngoài cửa hung hăng mắng tôi sao, giờ thì câm như thóc, đụng vào chỗ nào rồi?”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tô Kiều hoàn hồn, nhớ tới Tần Hiển vừa rồi đóng cửa, phịch một tiếng, dọa cô giật bắn mình.

    Cô nhìn anh: “Đụng vào mũi.”

    Tần Hiển nhìn cô một chút, đưa tay bóp chóp mũi cô.

    Tô Kiều giật mình, “Cậu làm gì vậy?”

    Tần Hiển lạnh giọng: “Hoàn hảo, không có bị đụng hỏng đầu.”

    Tô Kiều: “…”

    Anh nhéo nhéo mũi cô, cuối cùng chuyển thành vuốt ve rất đỗi dịu dàng.

    Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi cô một cách tự nhiên cũng rất ôn nhu, giống như cử chỉ ân ái của những cặp tình nhân, có bao nhiêu cưng chiều và ngọt ngào. Nội tâm Tô Kiều vì sự động chạm thân mật này khẽ nhói một cái.

    Cô nhìn Tần Hiển chăm chú, như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết phải nói sao.

    Tần Hiền nhìn Tô Kiều một lúc, bình tĩnh nói: “Đi mua đồ ăn thôi, trưa đã không ăn rồi.”

    Tô Kiều: “…”

    Một giây sau, Tần Hiển nắm chặt tay Tô Kiều, kéo cô đi xuống lầu dưới.

    Trên đường đến siêu thị, Tần Hiển một mực nắm chặt tay cô, một phút cũng không buông lỏng.

    “Tần Hiển…” Tô Kiều cảm thấy không đúng lắm, muốn nói gì đó, Tần Hiển đánh gãy lời cô, “Em nếu muốn nói tối qua gì mà uống mất lý trí làm bừa gì đó, vậy thì đừng nói nữa.”

    Tô Kiều sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tần Hiển.

    Tần Hiển không nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, ngữ điệu lạnh lùng, “Em hoặc là ngay từ đầu không trêu chọc đến tôi, nếu đã đến thì em muốn tôi buông tay… tôi nói thẳng luôn: không thể.”

    Ngữ khí của anh rất kiên định, thậm chí có chút bá đạo, không cho người ta cự tuyệt.

    Tô Kiều nhìn anh chằm chằm một hồi, nói: “Các bạn của cậu sẽ vì cậu mà thấy không đáng.”

    Tần Hiển nhướn mày, dừng bước chân.

    Anh rốt cục nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt Tô Kiều một lúc sau mới nói: “Có liên quan gì?”

    Tô Kiều ngẩn ngơ.

    Tần Hiển nhìn sâu vào mắt cô, nói từng chữ, từng chữ một cách chậm rãi và rõ ràng: “Tôi thích ai, muốn ở bên ai, không cần người khác cho ý kiến.”

    Ánh mắt anh thẳng thắn, sáng lấp lánh như ngàn vì sao, cứ thể chạm thẳng vào đáy lòng Tô Kiều.

    Tần Hiển so với tưởng tượng của Tô Kiều còn bất tuân hơn, kiêu ngạo hơn rất nhiều, anh rất cương nghị, cũng rất có chính kiến riêng của mình, ánh mắt của thiên hạ anh không quản, cũng chẳng bao giờ thèm để tâm, anh chỉ làm điều mình muốn và mình cho là đúng.

    Anh thành thật với trái tim mình.

    Quan trọng nhất, anh nói anh thích cô.

    Tô Kiều chăm chú nhìn Tần Hiển trong chốc lát, khóe miệng dần dần nở nụ cười.

    Lại nụ cười ấy, nụ cười trong trẻo, ý cười tươi đẹp chạm đến đáy mắt, cười đến đắc ý, cười đến hạnh phúc.

    Mỗi lần cô cười như vậy, Tần Hiển luôn cảm thấy cô đúng là một tiểu yêu tinh, xinh đẹp, quyến rũ, ngọt ngào đến mê hoặc, khiến anh cả đời chìm đắm.

    Tô Kiều nắm lấy ngón trỏ của anh, cười hỏi anh: “Cậu thích tôi?”

    Tần Hiển nhíu mày, quay đầu rời đi, lười trả lời loại vấn đề nhàm chán này.

    Tô Kiều đi theo sau anh, kéo tay anh, “Vậy sau này cậu nhất định đừng hối hận.”

    Ngừng một lát, lại nói: “Cũng không được ghét bỏ tôi.”

    Tần Hiển không nói gì, chỉ trở tay nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay giao nhau, nắm thật chặt lấy bàn tay đối phương.

    Lúc này Tô Kiều không muốn phải suy tính gì nữa, cũng không muốn quản chuyện sau này thế nào. Hiện tại cô chỉ muốn giữ lấy phần khoái hoạt này, tương lai sau này, đi đến đâu hay đến đó.



    Gần sang năm mới, siêu thị không có nhiều người, Tô Kiều cùng Tần Hiển thong dong đi dạo thật lâu. Mấy ngày kế tiếp, hai người dự định không đi đâu chỉ ở trong nhà nên chỉ định đi mua đồ 1 lần dùng trong mấy ngày.

    Về mấy vấn đề này Tần Hiển không biết gì cả, nên chỉ phụ trách đẩy xe, Tô Kiều phụ trách chọn đồ ăn. Hỏi anh muốn ăn cái gì, anh chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu: “Tùy em.”

    Nhưng khi Tô Kiều cầm lấy hộp nấm, vị tên “Tùy tiện” nào đó lập tức phản ứng: “Anh không muốn ăn cái đó.”

    Tô Kiều sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu không ăn được nấm sao?”

    Tần Hiển gật.

    Thế là Tô Kiều bỏ cây nấm xuống.

    Chuyển đến quầy khác, Tô Kiều cầm lên 1 mớ rau cần, nghĩ sẽ làm rau cần trứng tráng, đang định bỏ vào xe đẩy, vị huynh đài câu cửa miệng bảo ăn gì cũng được nào đó lại càu nhàu: “Cái này cũng không muốn ăn.”

    Tô Kiều lại sững sờ, khuyên bảo, “Rau cần ăn rất ngon lại tốt cho sức khỏe.”

    Tần Hiển cự tuyệt, cầm lấy mớ rau cần thả vào giá xếp, kiên quyết nói, “Mua cái khác đi.”

    Tô Kiều nhìn chằm chằm anh mấy giây, sau đó quay đầu, tiện tay cầm lên mớ rau thơm, “Cái này nấu mỳ rất ngon.”

    Tần Hiển nhíu mày, ngữ khí ghét bỏ thấy rõ, “Không muốn ăn.”

    Vừa nói xong liền bị Tô Kiều đá một cước vào đùi. Tần Hiển không kịp tránh, nghi hoặc nhìn cô. Tô Kiều trừng anh, “Không phải cậu bảo ăn cái gì cũng được sao?”

    Thế nào là tùy tiện.

    Tần Hiển không đếm xỉa đến, rất kiên quyết lấy rau thơm trên tay Tô Kiều thả vào kệ, ngữ khí kiên định: “Không ăn cái này.”

    Anh 1 tay đẩy xe, 1 tay nắm tay Tô Kiều kéo đi.

    Mua xong đồ ăn đã là 12h trưa, Tô Kiều đúc rút ra kết luận xương máu, vị đại thiếu gia trước mặt này thật sự phi thường kén ăn.

    Về đến nhà, Tô Kiều lên lầu thay quần áo, sau đó xuống bếp nấu cơm.

    Tần Hiển không biết làm gì, đành phải đứng một bên.

    Thi thoảng Tô Kiều sai anh sắp bàn, rửa rau củ.

    Tô Kiều nấu canh cá, trong phòng bếp dậy lên hương thơm ngào ngạt.

    Tần Hiển hơi đói bụng, bèn ra ngoài hút thuốc.

    Lúc trở lại, Tô Kiều ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng thuận miệng hỏi: “Lại hút thuốc lá?”

    Tần Hiển không trả lời cô, chỉ lẳng lặng từ phía sau ôm chặt lấy cô. Mùi thuốc nồng đậm phủ lấy hai người.

    Tô Kiều nhẹ nhàng khuấy đều nồi canh cá, dịu dàng hỏi: “Cha mẹ cậu khi nào về?”

    Tần Hiển nói: “Qua tết.”

    “Cụ thể là ngày nào?”

    Tần Hiển: “Làm sao?”

    Tô Kiều nói: “Tôi dọn đi.”

    Sắc mặt Tần Hiển lập tức trầm xuống, hai tay ôm Tồ Kiều siết chặt thêm.

    “Không được sao?”

    Tần Hiển trầm mặc một hồi, rốt cục ừ một tiếng.

    Cơm nước xong xuôi, Tần Hiển bi Tô Kiều buộc gọi điện cho bố mẹ hỏi ngày cụ thể trở về.

    Hai người ngồi trong phòng ngủ. Tần Hiển ngồi trên giường, Tô Kiều ngồi ở bàn đọc sách, đối diện anh, hai tay đặt lên bàn, chăm chú nhìn thẳng Tần Hiển.

    Tần Hiển khẽ cúi đầu, gọi điện cho mẹ.

    Đầu dây bên kia là một thanh âm ôn uyển, nhẹ nhàng, Tô Kiều không rõ bà nói gì, chỉ nghe thấy thi thoảng Tần Hiển ừ một tiếng trả lời.

    Ước chừng hai phút sau, Tần Hiển cúp điện thoại.

    Tô Kiều hỏi: “Lúc nào hai bác trở về?”

    Tần Hiển nhìn cô: “thứ hai.”

    Thứ hai?

    Tô Kiều suy nghĩ 1 lát, gật đầu nói, “Còn ba ngày.”

    Tần Hiển chăm chú nhìn cô, không nói gì.

    Tô Kiều đứng dậy, “Vậy tôi phải tranh thủ thời gian tìm phòng.”

    Tần Hiển: “Gần sang năm mới, em đi đâu tìm phòng.”

    Tô Kiều cười: “Bên ngoài chứ sao.” Ngưng một lát, cô nói: “Không tìm thấy có thể ở tạm khách sạn.”

    Tô Kiều vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên tay bị giữ chặt. Cô quay đầu nhìn Tần Hiển, cười: “Sao? Không nỡ xa tôi?”

    “Em định đi đâu?” Tần Hiển ngồi bên giường, giương mắt nhìn cô.

    Tô Kiều nói: “Tôi đi ngủ trưa một lát, buồn ngủ quá.”

    Nói rồi, liền rút tay ra khỏi tay Tần Hiển, đi ra ngoài.

    Tần Hiển ngồi ở giường một lúc, đứng lên đi đến bàn học, ngồi xuống.

    Từ dưới chồng sách rút ra một xấp giấy, tất cả đều là đề luyện thi. Tô Kiều ngủ một giấc đến 7h tối, mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

    Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, Tô Kiều cuốn mái tóc rối bù lên, sau đó đến phòng bên cạnh tìm Tần Hiển.

    Cô không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa đi vào.

    Trong phòng sáng ánh đèn bàn, Tần Hiển đang ngồi trước bàn học, chăm chú giải đề.

    Tô Kiều đứng ở cửa nhìn anh một lát, sau đó mới từ từ đi vào.

    Cô úp sấp trên lưng Tần Hiển, vòng tay qua ôm cổ anh, “Cậu đang học à?”

    Tần Hiển ừ một tiếng, giữ chặt cổ tay cô, “Tỉnh rồi?”

    Tô Kiều gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đề thi, hồi sau mới nói: “Lúc trước thành tích của tôi rất tốt, lúc thi cấp 3 cũng thi đỗ vào trường của cậu.”

    Nói xong, từ lưng Tần Hiển đứng dậy, quay người dựa người lên bàn cùng anh mặt đối mặt. Cô cười, nói với Tần Hiển: “Kém chút nữa thành bạn học của cậu.”

    Tần Hiền nhìn cô chăm chú, đôi con người đen nháy trong trẻo nhìn cô.

    Anh không nói gì, chỉ giữ tay cô thật chặt.

    Tô Kiều một tay không bị Tần Hiển nắm, tùy tiện cầm lấy một cuốn sách, nhìn một lát, lại thả xuống bàn.

    Cô rút tay ra khỏi tay Tần Hiển, đứng lên, dạo một phòng xung quanh phòng anh, sau đó đi đến trước tủ quần áo của anh, đưa tay mở ra.

    Tủ quần áo của Tần hiển rất gọn gàng, từng kiện từng kiện treo, gấp chỉnh tề.

    Tô Kiều nhìn chằm chằm bộ đồng phục của Tần Hiển, nhìn một lát, lấy ra.

    Tần Hiển ngồi trên ghế nhìn cô.

    Bên trong Tô Kiều mặc một chiếc áo thun màu trắng, cô khoác áo khoác đồng phục của anh lên người, rất chân thành kéo khóa lên chỉnh tề.

    Đồng phục quá lớn, bao quanh người cô như một cái chăn, càng để lộ ra thân hình gầy gầy, mảnh mai của cô.

    Tô Kiều mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu, nhìn Tần Hiển cười: “Nhìn được không?”

    Tần Hiển buồn cười đáp: “Hơi rộng.”

    Tô Kiều cúi đầu nhìn, tán đồng nói: “Đúng là quá rộng.”

    Áo trùm qua mông, nhìn như một chiếc váy quá khổ. Nhưng cô vẫn không nỡ cởi ra, cứ mặc như vậy, đến ngồi bên cạnh Tần Hiển.

    Tay trái chống đầu, nghiêng nghiêng nhìn anh: “Cậu giải đề còn bao lâu mới xong?”

    Tần Hiển: “Khoảng 30p.”

    Tô Kiều gật đầu: “Cậu làm đi, xong chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

    Tần Hiển nhìn cô một lát, gật gật đầu, một lần nữa cầm bút lên.

    Tần Hiển làm đề, Tô Kiều chống đầu, hết sức chuyên chú nhìn anh.

    Đèn bàn rọi sáng từng đường nét trên gương mặt anh, càng tô thêm trên gương mặt tuấn tú ấy phần cứng cỏi.

    Ngón tay thon dài nắm chặt bút, khẽ cúi đầu, nghiêm túc giải đề.

    Tô Kiều nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên xích lại, ôm lấy cổ anh.

    Tần Hiển giật mình, nghiêng đầu nhìn cô.

    Tô Kiều nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Tần Hiển, vì sao cậu lại thích tôi?” Tần Hiển chỉ bình tĩnh hỏi lại cô: “Cần lý do sao?”

    Tô Kiều sững sờ.

    Đúng vậy. Thích một người cần lý do sao?

    Cô nhịn không được mỉm cười, thuận thế tiến đến hôn nhẹ lên môi Tần Hiển.

    Cô lại hỏi anh: “Cậu đã có bao nhiêu bạn gái trước đây rồi?”

    Tần Hiển hỏi lại: “Em thì sao?”

    Tô Kiều nháy mắt: “Cậu đoán xem.”

    Tần Hiển nhìn chằm chằm cô, mặt lộ vẻ không vui.

    Tô Kiều cười cười, từ từ đứng lên. Cô muốn ra ban công hút điếu thuốc.

    Ngoài ban công khác hẳn trong nhà, nhiệt độ rất thấp.

    Gió lạnh thổi rì rào.

    Tô Kiêu cúi người gác tay lên lan can, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, thi thoảng cô hút một hơi nhè nhẹ, còn lại hầu như bị gió thổi bay toán loạn theo hư không.

    Được nửa điếu, Tần Hiển từ trong phòng đi ra, đưa tay lấy điếu thuốc từ tay trong tay Tô Kiều.

    Tô Kiều nghiêng đầu, nhìn anh, “Làm xong rồi?”

    Tần Hiền gật đầu, đem tàn thuốc dụi vào thành lan can. Tô Kiều nhìn anh một chút, sau đó đột nhiên bổ nhào vào lòng anh, ôm cổ người nào đó thật chặt.

    Tần Hiển bị Tô Kiều ôm đột ngột hơi lùi về phía sau một bước, eo dựa vào thành lan can. Ổn định tư thế, anh đưa tay ôm eo cô, nhìn cô giọng trầm ấm: “Làm sao?”

    Tô Kiều kiễng chân, bờ môi vì động tác này mà dán sát hơn vào tai Tần Hiển, một thanh âm rất dịu dàng thì thầm vào tai anh: “Tôi chưa bao giờ có bạn trai, cậu là người đầu tiên.”

    Tần Hiển nhìn lên vách tường đối diện, khóe môi khẽ cười.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 13

    Buổi tối Tô Kiều ra ngoài ăn cơm cùng Tần Hiển, cơm nước xong xuôi Tần Hiển hỏi cô có muốn đi dạo không?

    Khu biệt thị cao cấp này nằm ở vùng ngoại ô thành phố, toàn bộ khu vực này như cách biệt với ồn ào của đô thị, buổi tối không khí rất trong lành, lại an tĩnh, an ninh cũng rất tốt thêm nữa không có các khu trung tâm giải trí hoặc khu vui chơi, chỉ có các khu nhà biệt thự xinh đẹp an tĩnh, duyên dáng như một cô tiểu thư hiền dịu, người ở cũng không đông vì vậy không gian đặc biệt an yên.

    Tô Kiều đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng màu da cam bao phủ lấy thân hình nhỏ bé của cô một thứ màu dịu dàng, ấm áp.

    Cô nhìn xung quanh một lượt rồi quay đầu lại nhìn Tần Hiển nói: “Chúng ta đi đâu?”

    Tần Hiển vừa bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tay cầm một bình nước, vặn nắp đưa cho Tô Kiều.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Cô đón lấy chai nước uống hai ngụm lại đưa cho Tần Hiển, “Cậu uống không?”

    Tần Hiển tiếp nhận, ngửa đầu uống một ngụm.

    Tô Kiều tiến lại gần xỏ tay vào túi áo của anh. Anh mặc một chiếc áo khoác gió rộng màu đen, bên trong là áo phông trắng, áo khoác cũng không kéo khóa. Thanh niên đúng là không sợ lạnh.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tô Kiều sờ soạng trong túi áo khoác của Tần Hiển nửa ngày, anh uống nước xong, cúi đầu nắm chặt cổ tay cô, nhịn không được buồn cười nói: “Em đang sờ cái gì vậy?”

    Tô Kiều ngẩng đầu nói: “Cậu không mua thuốc sao? Trong nhà không còn.”

    Tần Hiển cầm bàn tay không an phận của ai đó nắm chặt, “Bớt hút một chút.”

    Tô Kiều khẽ giật mình, nhìn chằm chằm anh mấy giây: “Chê tôi rồi?”

    Sự thay đổi cảm xúc của Tô Kiều ập đến quá nhanh, Tần Hiển nhất thời không phản ứng kịp, động tác vặn nắp bình dừng lại, giương mắt nhìn cô.

    Tô Kiều nhìn anh một cái, cũng không nói gì, xoay người rời đi.

    Một trận gió rét thổi tới, cô vô ý thức rụt cổ co ro vào trong áo khoác.

    Đi được vài bước, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó, cánh tay liền bị kéo mạnh.

    “Lại làm sao vậy?” Tần Hiển ngữ khí mang theo mấy phần tức giận không nén được.

    Tô Kiều quay đầu, thách thức nhìn lại.

    Tần Hiển cau mày, sờ trán cô, “Uống lộn thuốc nào rồi?”

    Tô Kiều vung tay anh ra, đôi mắt nhìn về nơi khác.

    Bầu không khí có phần cứng ngắc, Tần Hiển không nói chuyện chỉ nhìn Tô Kiều chằm chằm.

    Sau một lúc, Tô Kiều mới thu hồi tầm mắt, nhìn Tần Hiển nói: “ Tần Hiển cậu thấy đấy tôi không phải một cô gái tốt, tôi không có giáo dục, không có học thức, không tu dưỡng, nói tóm lại là con người tập hợp một đống thói hư tật xấu. Tôi với cậu không cùng một thế giới, nếu cậu thích một cô gái thuần khiết, đừng nên thích tôi.”

    Tô Kiều nói một hơi, giọng nói mang theo sự bất lực và mấy phần giận giữ. Nhưng nhìn chung khí lực của cô so với Tần Hiển chẳng khác nào mèo con, không có sức uy hiếp mãnh liệt gì. Tần Hiền nhìn cô chằm chằm chốc lát, đột nhiên cảm thấy buồn cười, liền nhịn không được cười lên.

    Thấy anh bỗng nhiên nhìn mình cười, Tô Kiểu có chút không hiểu thấu, cau mày nói: “Cậu cười cái gì?”

    Tần Hiền đột nhiên nắm cằm Tô Kiều, gương mặt cúi sát từng tấc từng tấc, gần đến nỗi cảm thấy chóp mũi hai người có thể chạm vào nhau.

    Khóe miệng anh vương ý cười, nụ cười rất đẹp, thấm cả vào đáy mắt.

    Tô Kiều không hiểu, cảm thấy anh chắc chắn là đang cười nhạo mình, vô thức lùi về sau. Nhưng sau lưng cô là một cây đại thu, vừa lùi hai bước liền không lùi được nữa, lưng dựa vào thân cây.

    Tần Hiển sát lại gần, trong mắt ý cười càng sâu.

    Phía sau là thân cây, phía trước là lồng ngực của Tần Hiển, Tô Kiều bị kẹt ở giữa không biết làm sao.

    Tần Hiển vuốt ve cái cằm nhỏ xinh trên tay, nhìn cô chăm chú nửa ngày, rốt cuộc cười nói: “ý của tôi là, em bớt hút thuốc một chút, không tốt cho sức khỏe, như thế nào lại thành chê cười em.”

    Tô Kiều nhìn anh, không đáp lại.

    Tần Hiển cười một cái, rồi mới buông cằm Tô Kiều, tay phải vòng qua eo, ôm chặt cô vào ngực, ghé sát đầu lại bên tai Tô Kiều thấp giọng nói: “Chớ suy nghĩ lung tung.”

    Tô Kiều nhìn chăm chú khoảng sáng trên đường được đèn đường chiếu rọi.

    Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm giác được, Tần Hiển thích cô, lại càng hiểu cô. Hiểu lòng tự tôn cùng cao ngạo của cô, lại càng hiểu sự mặc cảm tự ti của cô.

    ...

    Tần Hiển nói phía trước có chỗ thú vị muốn dẫn cô đi.

    Đến nơi, là một công viên có một hồ nước rất rộng.

    Nhưng công viên giờ này tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không có.

    Tần Hiển nói đèn đường đoạn đường này bị hỏng, lại đúng dịp tết nên chưa được tu sửa, đi một đoạn sẽ lại có đèn.

    Tô Kiều tin tưởng không chút nghi ngờ, đi theo Tần Hiển. Kết quả đã đi được nửa ngày, xung quanh vẫn là một mảng tối đen như mực.

    Tô Kiều sợ tối, nhịn không được đá Tần Hiển một cái: “Cậu lợi hại nha, lần đầu hẹn hò đã đem bạn gái đến nơi quỷ quái này.”

    Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng Tần Hiển cười nhẹ một cái, bàn tay với đến nắm chặt bàn tay Tô Kiều.

    Tô Kiều bấy lâu nay luôn chỉ có một mình, vui vẻ cũng một mình, khổ sở cũng một mình, tuyệt vọng cũng một mình, sợ hãi cũng một mình. Cô đã quen như vậy, không phụ thuộc, dựa dẫm vào bất kì ai, bất luận buồn vui đều một mình, một người.

    Nhưng giờ phút này, cô cảm nhận được rõ ràng, giây phút đó, khi được Tàn Hiển siết chặt bàn tay, như là một kẻ phiêu bạt trôi nỗi giữa đại dương bao la thật lâu bỗng chốc tìm thấy một ngọn hải đăng, một nơi tránh gió, tránh mưa, một nơi có thể dựa vào.

    Cô tham luyến cảm giác ấy đến nhường nào, chỉ cần ở đây cô sẽ không còn cô độc nữa.

    Tần Hiển không lừa cô, đi bộ chừng 7, 8 phút, rốt cuộc cũng có ánh đèn đường.

    Giữa những khu biệt thự xinh đẹp duyên dáng là một hồ nước rộng bát ngát, trong như gương, tất cả cảnh vật đen xen, kết hợp tạo thành một khung cảnh vừa trữ tĩnh, vừa lộng lẫy, hệt một khu vườn hoàng gia.

    Phía trước có mấy dãy giả sơn, Tô Kiều leo lên ngồi. Tần Hiển đứng phía dưới, nhìn lên Tô Kiều, lưng dựa vào một mỏm núi giả nhỏ, hai tay đút túi quần. Tô Kiều ngồi trên cao nhìn xuống, tầm mắt bao trọn cảnh sắc xung quanh.

    Cô chợt nhớ đến hồi còn nhỏ lên núi đốn củi, khi mệt mỏi đứng dựa vào một cây cổ thụ nào đó, nhìn ngắm cả núi rừng bát ngát.

    Cả tầm mắt chỉ có rừng núi hoang vu, bạt ngàn. Lúc nhỏ cô thường nghĩ đợi lớn lên sẽ rời nơi này, đến thành phố sinh sống, đi ngắm nhìn thế giới tươi đẹp xung quanh.

    Cô cố gắng đọc sách, mỗi kỳ đều đạt thành tích xuất sắc, xếp hàng nhất toàn thôn, mỗi năm lại cầm một tờ giấy khen thưởng của trường về dán lên tường nhà, mỗi lần nhìn vào bức tường thêm một tấm bằng khen cô lại cảm thấy ước mơ của mình gần thêm chút nữa, mừng rỡ khôn nguôi.

    Thẳng đến khi kết thúc kì thi cao trung, mẹ cô nói rằng, trong nhà chỉ đủ tiền cho một người đi học.

    Cô là nữ, cho nên hiển nhiên phải hi sinh.

    Cô đấu tranh, cô cãi lộn, rò ràng thành tích của cô so với em trai tốt hơn rất nhiều, tại sao cô lại không thể đi học. Nhưng vô dụng, bời vì huyên náo một trận lợi hại cô còn bị bà đánh cho một trận. Có một số việc không dám nghĩ, vì nghĩ đến sợ khắc chế không được cảm xúc mà bật khóc.

    Cô hít một hơi thật sâu, đem nước mắt nuốt vào bên trong.

    “Tần Hiển, cậu định thi vào trường đại học nào?” Tô Kiều ngồi trên hòn giả sơn, hai chân đung đưa giữa không trung.

    Tần Hiển nói ra tên một cái trường đại học, Tô Kiều liền cả kinh “A” một tiếng, sau đó cảm thán nói: “Thật lợi hại.”

    Tần Hiển nhìn cô, cười khẽ, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Em cũng rất lợi hại.”

    Tô Kiều cười, “Đúng là rất lợi hại, tôi thế mà lại câu được một soái ca tuấn tú, tài giỏi tới tay.”

    Cô ném 1 viên giấy về phía Tần Hiển, Tần Hiển đưa tay tiếp được.

    “Cậu qua đây.” Tô Kiều gọi.

    Tần Hiển bước đến gần, Tô Kiều cúi đầu, “Tôi nhảy xuống, cậu đỡ tôi.”

    Tần Hiển gật đầu đáp: “Được.”

    Tô Kiều 1 giây cũng không do dự, bổ nhào vào vòng tay hắn. Hắn nhẹ nhàng tiếp được cô.

    Tô Kiều ôm cổ hắn, hai chân kẹp chặt ở eo, cúi đầu chạm nhẹ vào đôi môi hắn hôn lên.

    Hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhìn hắn cười.

    Tần Hiền nhìn cô gái trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn chân chính thấy nụ cười thiên chân của một cô gái mười tám tuổi nở rộ trên đôi môi cô, nụ cười thanh khiết đọng vào tận đáy mắt, cười đến vui vẻ, không như trước đây, cho dù cười, đáy mắt như cất giấu bao thứ tình cảm phức tạp, tang thương.

    “Chúng ta trở về đi.” Tô kiều nói.

    Tần Hiển ừ một tiếng, bế cô xuống, tay nắm tay trở về.

    ...

    Về đến nhà, Tô Kiều về phòng trước tắm rửa sau đó sang phòng Tần Hiển.

    Cô không gõ cửa, cứ thế đi vào. Tần Hiển vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần thể thao màu xám.

    Anh vừa gội đầu, đang dùng khăn lau khô. Nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu hướng phía phát ra tiếng động.

    Tô Kiều không nghĩ tới gặp đúng lúc Tần Hiển vừa tắm xong, cũng không có chút thẹn thùng nào, đi thẳng qua, cười, giơ tay sờ sờ bụng Tần Hiển nói: “Ai da, cơ bụng không tệ nha.”

    Tần Hiển kéo tay cô, “Đừng sờ lung tung.”

    Tô Kiều cười, nằm trên xuống giường Tần Hiển, lôi điện thoại ra nghịch.

    Tần Hiển sâu sắc nhìn cô, nhìn cô gái nào đó không ngại ngùng nằm trên giường của anh, nhìn nửa ngày mới nói: “Đêm nay, em muốn ngủ ở đây?”

    Tô Kiều nghe xong hơi sững sờ, sau đó trong mắt liền nhiễm ý cười, cô nghiêng người, tay phải chống đầu, bày ra bộ dáng mỹ nhân nằm, cười nhìn lại Tần Hiển: “Cậu muốn tôi ngủ ở đây sao?”

    Tần Hiển nhìn nàng một cái nói: “Đừng hồ nháo.”

    Lau khô đầu xong, Tần Hiển vắt khăn lên đầu giường, mở tủ quần áo lấy một chiếc áo phông đen thoải mái mặc, rồi đi đến bên giường, bỏ dép, dựa lưng vào thành giường,từ tủ đầu giường lấy ra một cuốn sách. Anh có thói quen trước khi ngủ sẽ đọc sách. Tô Kiều ghé mắt, vẫn nằm nghiêng, tay chống đầu. Cô hiếu kì, đưa tay lật trang bìa. Là một cuốn sách bằng tiếng nước ngoài. Tô Kiều vắt óc sử dụng hết vốn liếng kiến thức học hồi trước, nhìn qua, là một cuốn sách hoàn toàn bằng tiếng anh.

    Tô Kiều sửng sốt mấy giây, đưa tay nắm cằm Tần Hiển.

    Tần Hiển giương mắt, nhìn cô, khóe mắt vương ý cười, dịu dàng nói: “Sao?”

    Tô Kiều vuốt vuốt khuôn mặt anh, nhìn một lát, nói: “Tôi đây đạp phải cái vận cứt chó gì mà có thể có bạn trai ghê gớm đến nhường này a.”

    Tần Hiển kéo tay cô xuống, cười: “Em nếu muốn học, tôi có thể dạy em.”

    Tô Kiều nằm cạnh hắn, “Cậu còn phải thi tốt nghiệp cao trung, làm gì có thời gian.”

    Nói rồi, cô kéo chăn, phủ kín người.

    Tần Hiển nhìn cô chằm chằm, trầm mặc mấy giây, rốt cục nói: “Em thật sự muốn ngủ ở đây?”

    Tô Kiều nhắm mắt, đầu chôn trong chăn, thanh âm buồn buồn từ trong chăn truyền đến: “Ừm, tôi ngủ đây, cậu chớ có quấy rầy tôi.”

    Tần Hiển: “...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 14

    Bình thường Tô Kiều thường phải dậy sớm đi làm nên đã thành thói quen dậy sớm. Ngày nghỉ cũng vậy, hơn 6h là tự tỉnh giấc.

    Rèm cửa đóng chặt không có ánh sáng nào lọt vào, trong phòng một mảng đen kịt.

    Tô Kiều tỉnh giấc, ý thức vẫn chưa được tỉnh táo, ôm chăn mền ngồi dậy. Cúi đầu, nhắm mắt rồi lại mở mắt ngẩng đầu, gật gà gật gù một hồi. Bỗng nhớ tối qua cô ngủ ở phòng Tần Hiển bỗng thanh tỉnh hẳn. cô vô ý thức nhìn sang bên cạnh, căn phòng dù tối, nhưng vẫn nhìn được rõ ràng bên cạnh không có ai. Theo bản năng cô sờ sờ cái ga, ga giường lạnh buốt. Tần Hiển dậy sớm như vậy a?

    Nghĩ vậy, Tô Kiều xoay người mở đèn ngủ.

    Bộp một tiếng, gian phòng bừng sáng.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tiền Hiển đang ngủ ở salon, đột nhiên bị ánh sáng hắt vào mắt, theo bản năng nâng cánh tay che lại.

    Tô Kiều nhìn chăm chú vào Tần Hiển đang ngồi trên ghế salon đối diện, sửng sốt nửa ngày.

    Sau đó cô bước xuống giường, chân trần đi qua, ngồi xổm trước salon, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua cậu ngủ chỗ này?’

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tần Hiển không mở mắt, cánh tay vẫn y nguyên gác lên mắt, ừ một tiếng, vẫn còn ngái ngủ.

    Tô Kiều nhịn không được cười, “Cậu có bệnh sao, có giường không ngủ.”

    Tần Hiển chậm một chút mới thích ứng được với ánh sáng, cuối cùng đem cánh tay bỏ xuống, nhìn Tô kiều chăm chú một lát rồi hỏi: “Em sớm như vậy đã dậy?’

    Tô Kiều ừ một tiếng, “Quen thuộc.”

    Cô đứng lên, đi ra ngoài phòng, “Tôi đi rửa mặt, đánh răng, sau đó xuống lầu làm bữa sáng, cậu thu xếp xong thì xuống nhé.”

    Tần Hiển từ trên ghế salon ngồi dậy, nhìn bóng lưng Tô Kiều, đến khi bóng lưng khuất khỏi tầm mắt, trầm mặc một chút, cuối cùng đứng lên đi vào phòng tắm.

    Anh nghiêng đầu xoa nhẹ cần cổ, cả đêm ngủ trên ghế salon toàn thân đau nhức.



    Đây là ngày thứ hai Tô Kiều cùng Tần Hiển ở cùng nhau, sau khi ăn xong bữa sáng, hai người xuống sân chơi đùa.

    Hôm nay trời rất đẹp, ánh mặt trời ló rạng sau những áng mây dày như bông, từng tia nắng xuyên qua tầng không lành lạnh đậu xuống nhân gian, phủ lên cảnh vật một tấm dệt kim vàng ấm áp.

    Tô Kiều mặc một chiếc áo long, ngồi trên xích đu trong vườn.

    Tần Hiển đứng bên cạnh, dựa vào lan can, thi thoảng giúp cô đẩy xích đu.

    Cô cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn một hồi, sau đó cầm lên đưa Tần Hiển, “Cậu thấy cái này thế nào?”

    Tần Hiển nhíu mày, “Quá nát.”

    Tô Kiều tìm phòng trên mạng, đã chọn mấy cái, nhưng cái nào cũng không khiến Tần Hiển hài lòng.

    Đây là căn nhà thứ tư bị bác bỏ.

    Tô Kiều híp mắt, nhìn Tần Hiền chằm chằm một lát, lấy lại điện thoại, nói: “Dù sao cũng là tôi ở, không phải cậu ở.”

    Cô cảm thấy chỗ này rất được, giá cả hợp lý cũng gần chỗ làm.

    Cô cầm điện thoại, nghĩ liên lạc ngay với bên môi giới để nhận phòng.

    Vừa áp điện thoại lên tai, chưa kịp nói già đã bị Tần Hiển giật mất.

    Cô ngẩng đầu nhìn anh, Tần Hiển thong dong xỏ tay lại vào túi quần, một tay cầm điện thoại, mắt buông thõng, ngón tay trượt màn hình, không do dự cúp máy.

    Tô kiều sửng sốt mấy giây, buồn cười nói: “Tần đại thiếu gia, cậu đây là đang muốn làm gì?”

    Tần Hiển ngồi xuống sát bên cạnh Tô Kiều, sau đó đem điện thoại nhét vào túi, nói: “Đừng tìm nữa.”

    Tô Kiều xỏ tay vào túi áo anh, lấy di động ra, “Sao lại không tìm, chờ cha mẹ cậu về, tôi không có chỗ để ở đâu.”

    Cô lại mở điện thoại, nhìn kỹ một lượt phòng ở vừa rồi.

    “Phòng này không tệ lắm, khá sạch sẽ.”

    Tần Hiển nói: “Nhà quá xập xệ, không an toàn.”

    Tô Kiều cười, “Trước khi biết cậu, tôi không phải đều ở nhà cho thuê kiểu này sao, không phải vẫn sống rất tốt đó thôi.”

    Tần Hiển nghiêng đầu, nhíu mi.

    Tô Kiều cùng anh mặt đối mặt nói: “Cậu không cần quản việc này.”

    Tần Hiển sững sờ một lát, sau đó nhìn chằm chằm Tô Kiều, sắc mặt rõ ràng là không vui, “Bào tôi đừng để ý đến em sao?”

    Tô Kiều nhíu mày nửa ngày, rồi bật cười thành tiếng, hai tay ôm lấy khuôn mặt Tần Hiển, “Tần Hiển cậu thật bá đạo quá mà.”

    “…”

    Nhưng Tô Kiều xưa nay là người có chủ kiến, cô đã quyết định việc gì, ai cũng không lay chuyển được.

    Tần Hiển cũng không ngoại lệ.

    Cô nhìn trúng căn hộ kia, liền liên lạc nhà môi giới, rất nhanh đã thỏa thuận xong, buồi chiều hẹn gặp nhau để xem phòng.

    Kỳ thật căn phòng này cũng không tệ lắm, mặc dù tòa nhà có hút xập xệ, nhưng cũng không đến nỗi tệ, hàng tuần còn có người quét dọn vệ sinh tòa nhà.

    Tô Kiều vỗ bả vai Tần Hiển, “Thế nào? Không có tệ như cậu nghĩ đúng không?”

    Tần Hiền vòng tay trước ngực, trầm mặt không lên tiếng.

    Tô Kiều làm việc rất quả quyết, nhanh chóng, kiểm tra một lượt nhà ở, cảm thấy không có vấn đề gì, liền gọi ông chủ nhà đến kí hợp đồng.

    Hợp đồng kí xong, chủ nhà giao chìa khóa rồi cùng người môi giới rời đi.

    Tô Kiều dạo một vòng quanh phòng, nhìn Tần Hiển nói: “Đợi cha mẹ cậu trở về, tôi liền chuyển tới đây.”

    Tần Hiển tựa vào cửa, nhìn Tô Kiều thật sâu, nửa ngày, rốt cục nói: “Nơi này cách tôi xa quá.”

    Tô Kiều ngạc nhiên một hồi, đến khi bừng tỉnh không khỏi cao hứng.

    Cô nhịn không được cười, tiến đến phía anh, dập chìa khóa dự phòng nhà lên ngực anh nói; “Cầm lấy.”

    Tần Hiển vô thức tiếp lấy, nhìn cô.

    Tô Kiều cười khanh khách vuốt vuốt cằm Tần Hiển nói: “Đừng không cao hứng, cho cậu chìa khóa, có thời gian liền đến thăm tôi.”

    Tần Hiển hừ lạnh một tiếng, kéo đôi bàn tay không an phận của ai xuống, trở tay nắm chặt bàn tay Tô Kiều, 1 tay đút chìa khóa vào túi quần, dắt cô rời đi.

    Từ khu nhà trọ đi ra, hai người lái xe về nhà.

    Vào phòng, Tô Kiều đổi dép lê đi lên lầu.

    Tần Hiển theo sát phía sau cô, “Đi đâu vậy?”

    Tô Kiều đáp, “Lên lầu thu dọn đồ đạc a.”

    Cha mẹ Tần Hiển sắp về, cô cần đem đồ đạc thu gọn trước.

    Về đến phòng, đang chuẩn bị đóng cửa, Tần Hiển liền giơ tay lên ngăn trở, đẩy cô bước lên trước. Anh đi về phía giường Tô Kiều, trực tiếp nằm xuống.

    Tô Kiều đóng cửa lại, hỏi: “Cậu không trở về phòng ôn tập sao?”

    Tần Hiển ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

    Tô Kiều đi đến bên giường, một chân quỳ lên giường, cúi người kéo khóa áo Tần Hiển.

    Tần Hiển khẽ giật mình, nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt đen nhánh, nhìn cô chằm chằm: “Em muốn làm gì?”

    Tô Kiểu chỉ muốn cởi áo khoác cho anh, nhưng thấy Tần đại thiếu gia giật mình vậy, thì nổi lên tâm từ muốn đùa dai.

    Cô cười, mặt hếch lên, nói: “Cậu đoán tôi muốn làm gì?”

    Tần Hiển nhìn cô chằm chằm, không nói gì, chỉ một đôi mắt đen nhánh muốn nhìn xuyên qua nàng.

    Tô Kiều không nhìn được nữa, bật cười khanh khách, buông áo anh ra, nói: “Cậu tư tưởng thuần khiết một chút, tôi chỉ muốn cởi áo khoác cho cậu, nằm nghỉ cho thoải mái.”

    Nói rồi, cô ngồi daauyj, vòng qua cuối giường, đi đến tủ quần áo, lôi vali quần áo ra, bắt đầu thu xếp đồ đạc.

    Tần Hiển sắc mắt hơi lạ, nửa ngày mới ngồi dậy, xoay người ngồi xếp bằng trên giường, cùng Tô Kiều mặt đối mặt.

    Tô Kiều ngồi dưới đất, nhìn n, nín cười.

    Cô khẳng định, Tần Hiển ban nãy hiểu sai ý.

    Tần Hiển ngược lại sắc mặt rất thản nhiên, tự nhiên chuyển chủ đề, nói: “Tuần sau tôi về trường.”

    Tô Kiều sững sờ: “Sớm như vậy?”

    Tần Hiển gật đầu nói: “Học kì cuối cùng, trường hối quay lại lớp sớm.”

    “Còn nửa kì nữa là tốt nghiệp rồi, tốt.” Tô Kiều cúi đầu gấp quần áo chỉnh tề xếp vào vali.

    Tần Hiển nhìn nàng chốc lát, yên lặng một hồi, rồi nói: “Tôi muốn nói là, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau ở trường.”

    Nghĩ đến an ninh nghiêm ngặt của trường Tần Hiển, Tô Kiều thở dài: “Trường học không phải là nơi tùy tiện đến, tôi lần trước đến đưa tiền cho Tô Dương, còn phải qua phòng an ninh để đăng ký đó.”

    Tần Hiển nói: “Tôi có thể ra ngoài gặp em.”

    Động tác gấp quần áo của Tô Kiều dừng lại, cô ngẩng đầu, nhìn Tần Hiển cười hỏi: “Tần Hiển có phải hay không cậu đặc biệt rất thích tôi.”

    Thích đến nỗi, mỗi ngày đều muốn gặp cô.

    Tần Hiển không đáp lại, nhưng ánh mắt của anh hẳn là bán đứng anh.

    Tô Kiều đôi mắt cong cong cười nói: “Tôi hiểu.”

    Tần Hiển nhìn cô, nhíu mày: “Hiểu cái gì?’

    Tô Kiều: “Cậu đặc biệt thích tôi.”

    Tần Hiển: “…”

    Tô Kiều một bên thu dọn đồ đạc, một bên thúc giục Tần Hiển đi ôn tập.

    Anh đã theo nàng tiêu tốn hơn nửa ngày.

    Tần Hiển nói: “Không vội lúc này.”

    Tô Kiều đem những chiếc áo len cuối cùng cất vào vali. Một lát sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Tần Hiển, “Tôi có phải đang làm chậm trễ việc học của cậu.”

    Tần Hiển không khách khí nói: “Suy nghĩ linh tinh.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, anh thần sắc bình thản, không biểu lộ gì.

    Nhưng từ trong giọng nói của anh cô nghe được sư kiêu ngạo, tựa như việc học tập với anh chỉ là chuyện nhỏ.

    Từ đáy lòng Tô Kiều sinh ra một cảm giác sùng bái với chàng trai lạnh lùng mà ấm áp, ôn nhu mà kiêu ngạo này.

    Cô cười cười nói: “Vậy thì tốt.”

    Không chậm trễ việc học của anh là tốt, nếu không cô sẽ day dứt chết mất.

    Đã hơn 4h chiều, cô dọn dẹp đồ đạc xong, quay ra nói với Tần Hiển vẫn đang thong dong ngồi trên giường: “Tối cậu muốn ăn gì?”

    Tần Hiển trầm mặc mấy giây nói: “Cá.”

    Tô Kiều sững sờ, ngẩng đầu, “Trong nhà không có cá.’

    Lần trước đi siêu thị mua đồ, hai người mua rất nhiều thứ, chỉ không mua cá. Dù sao loại thực phẩm này ăn tươi mới là ngon nhất.

    Tần Hiển nhìn cô nói: “Vậy thì đi mua.”

    Tần Hiển là điển hình của tuýp người thuộc phái hành động, hành lý mới thu thập xong 1 nửa, đã bị anh kéo đi siêu thị mua cá.

    Trong khu bán đồ tươi, Tần Hiển ngỏ lời muốn ăn cá hấp, Tô Kiều liền mua cho anh một cái đầu cá.

    Cá hấp cần tây, song khi Tô Kiều chuẩn bị bỏ cần tây vào xe đẩy, Tần Hiển ghét bỏ ra mặt ném trở lại kệ.

    Tô Kiều quay đầu, híp mắt nhìn anh. Tần Hiển nghiêm trang nói: “Không thích.” Tô Kiều nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, lắc đầu thở dài, “Với trình độ kén ăn này của cậu, về sau ai gả cho cậu, một ngày ba bữa thật khó hầu hạ mà.”

    Một bên nói, một bên kiếm nguyên liệu thay thế. Tần Hiển bình tĩnh đáp: “Vậy sau này liền vất vả cho em rồi.”

    Thân thể Tô Kiều cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu.

    Tần Hiền cùng Tô Kiều nhìn nhau thật sâu, ánh mắt anh nhìn cô chắc chắn mà an tĩnh, cô muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói ra. Tần Hiển tự nhiên kéo tay cô nói: “Đi thôi, cùng về nhà.”



    Cả đêm Tô Kiều nghĩ về câu nói kia của Tần Hiển.

    Tần Hiển về phòng mình ôn tập, cô ngồi ở bậc thang gần cửa ra vào hành lang.

    Bên ngoài tuyết vẫn rơi, từng cơn gió giá buốt thi nhau rì rào thổi.

    Cô kéo cao cổ áo, gió không thổi được vào cổ, liền không còn lạnh.

    Trên thực tế, cô cảm thấy, mấy ngày này trôi qua, tựa như một giấc mộng không chân thực.

    Hết thảy đều không chân thực.

    Vui vẻ không chân thực. hạnh phúc không chân thực, ấm áp không chân thực, yêu cũng không chân thực, câu nói kia của Tần Hiển lại càng không chân thực.

    Đối với cô mà nói, tựa hồ chỉ có cô độc cùng lạnh lẽo mới là chân thực nhất.

    Nhưng loại cảm giác không chân thực này lại khiến cô quyến luyến sa chân, hi vọng vĩnh viễn không tỉnh lại.



    Tần Hiển học đến 9h30, bống nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng dương cầm.

    Nhưng không phải bản nhạc du dương mà là những âm phím loạn xì ngầu.

    Anh run lên một lát, đặt bút xuống, đi xuống lầu.

    Trong phòng khách lớn lộng lẫy, bên ô cửa sổ to cổ kính, đặt một chiếc dương cầm cổ điển.

    Tô Kiều đang ngồi trên ghế, ấn loạn xạ mấy phím.

    Cô cúi đầu, Tần Hiển lại gần cũng không phát hiện. Tạp âm liên tiếp vang lên khiến người nghe đau tai, Tần Hiển nhìn bộ dáng chăm chú đánh đàn của Tô Kiều không khỏi buồn cười.

    Anh đi qua, không lên tiếng Tô Kiều đã ngẩng đầu nhìn anh.

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển mấy giây mới nói: “Náo loạn đến cậu rồi?’

    Tần Hiền hai tay đút túi quần, dựa vào cây dương cầm, nhìn Tô Kiều nói: “Không quan hệ, chỉ là đêm hôm khuya khoắt phát ra loại tạp âm này, thật có chút dọa hàng xóm đấy. Không khéo khiến không ít người muốn gặp tôi khiếu nại đâu.”

    Tô kiều nói: “Khiếu nại cũng là khiếu nại cậu, dù sao tôi cũng sắp rời đi.”

    Cô cúi đầu, nhìn bàn phím đen trắng đan xen.

    Tần Hiền tựa vào bên cạnh thân đàn, chăm chú nhìn cô.

    Tô Kiều đặt bàn tay lên cây dương cầm, ấn lung tung vài phím, sau đó như nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Cậu đàn chứ?”

    Tần Hiển gật đầu, cánh tay vuốt nhẹ phím đàn, đứng thẳng người, vòng tay qua người Tô Kiều ngồi xuống phía sau lưng cô. Tô Kiều vô ý thức dịch chuyển lên phía trước một chút, Tần Hiển lại càng xích lại gần nàng hơn.

    Hai người cách nhau rất gần, Tô Kiều cảm giác được rõ ràng bẹn đùi ai đó dán sát vào mông mình, cô thân thể cứng ngắc, ngay cả gương mặt cũng lộ vẻ căng thẳng.

    Tần Hiển ngồi ngay sau lưng cô, cánh tay vòng qua thân thể cô, Tô Kiều cố gắng rụt người lại hết sức. Ngón tay Tần Hiền ưu nhã lướt trên phím đàn, trong phòng khách bỗng vang lên âm thanh du dương trong trẻo.

    Tô kiều lần thứ hai phát hiện chàng trai này không những anh tuấn mà ngón tay anh cũng rất đẹp, thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.

    Cô nhìn chằm chằm ngón tay Tần Hiển đến xuất thần.

    Ngón tay của anh như có ma pháp, có thể tấu ra những âm thanh rất diệu kì.

    Tô Kiều đối với Tần Hiển lại thêm mấy phần ngưỡng mộ.

    Thời điểm tiếng đàn dừng lại, Tô kiều cũng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Tần Hiển, ánh mắt sáng long lanh, “Cậu thật lợi hại.”

    Tần Hiển hạ long mày, cười cười.

    Tô Kiều cũng nhẹ nhàng cười, sau đó hôn nhẹ lên môi anh.

    Tần Hiển ánh mắt sâu them, cúi người muốn hôn.

    Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ưu nhã, “A Hiển đêm nay thật cao hứng, đã muộn vậy rồi còn chơi đàn.”

    Tô Kiều cũng Tần Hiển đều sững sờ. Tô Kiều khẩn trương mở to hai mắt, đè ép thanh âm: “Ai vậy?”

    Tần Hiển nhìn cô, nói: “Là mẹ tôi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 12 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status