Chương 10: Tử chiến Cổ Nguyệt Đài
Chương 10: Tử chiến Cổ Nguyệt Đài.
Đêm đã khuya, Tây hồ chìm trong một mảng im lìm. Vầng trăng treo nghiêng ở cuối trời, hai ngọn đèn đã tắt, để bóng tối Cô Sơn che phủ gốc tùng. Gió nhẹ nhàng lướt qua tán cây, ngân nga khúc hát ru trong đêm tĩnh mịch. Những điên dại cuồng say đã trôi qua, chỉ còn lại mênh mông tĩnh lặng.
Tiểu Hàn cuộn tròn trong lòng Tiêu Thiên Vũ, hình như đã ngủ say từ lâu, thỉnh thoảng lại cựa mình, càng rúc sâu vào trong lồng ngực của y để tìm hơi ấm. Tiêu Thiên Vũ chỉ mong ngày Trung thu đừng tới, để đêm nay kéo dài vô tận, để y có thể im lặng ôm nàng trong tay, mặc kệ thiên băng địa liệt.
Nếu đêm nay là mộng, y tình nguyện không bao giờ tỉnh lại.
Chỉ đáng tiếc một giấc mộng dẫu có ngọt ngào đến đâu thì cũng có lúc phải tỉnh. Lúc Tiêu Thiên Vũ tỉnh lại, Tiểu Hàn đã không còn thấy đâu nữa. Có phải những điên đảo say mê đêm qua là mộng? Vậy sao hương thơm trên tóc nàng lúc này vẫn còn quanh quẩn vương vất, thắt những vòng tơ rối rắm trong lòng y, khiến y thảng thốt bàng hoàng đến thế?
Tiêu Thiên Vũ ngồi ngơ ngẩn thất thần nhìn xuống mặt nước Tây hồ xanh biếc. Một chiếc lá thu đỏ ối rơi nghiêng, chậm rãi theo gió thu thổi tới, biến mất giữa thinh không.
Tiểu Hàn.
Không có ta, nàng có thể sống hạnh phúc hay không?
Cổ Nguyệt Đài, ta không có can đảm đối mặt, cũng không đủ dũng khí rút kiếm.
Tiểu Hàn.
Ta xin lỗi. Ngàn vạn lần xin lỗi nàng.
Ta không thể đến ước chiến Cổ Nguyệt Đài, chỉ có thể đi gặp Tuyết Lệ chịu tội mà thôi. Ta đi rồi, nàng đau lòng ít thôi, sau đó quên ta đi, tìm lấy một người đàn ông có thể theo nàng đến cuối cuộc đời mà yêu thương.
Những lời này, y thậm chí còn không có đủ dũng khí để nói với Tiểu Hàn, chỉ có thể gào thét trong lòng mà thôi.
Tiêu Thiên Vũ nặng nề lên bước, mất nửa ngày mới về tới phòng trọ. Vừa mở cửa, y liền trông thấy một gương mặt, một gương mặt mới chỉ trông thấy một lần nhưng Tiêu Thiên Vũ không thể nào quên được. Người ấy vừa thấy Tiêu Thiên Vũ bước vào liền mỉm cười lên tiếng:
“Tiểu Yên, lâu ngày quá nhỉ! Khỏe không? Vừa đi ngắm mặt trời mọc về đấy à?”
Người này chính là thư sinh trung niên mà Tiêu Thiên Vũ đã gặp trên đình Vọng Hà, đỉnh Phượng Hoàng, núi Thái Sơn. Ngày hôm ấy, Tiểu Hàn đã cùng thư sinh này bỏ đi, để lại một mình Tiêu Thiên Vũ ngẩn ngơ tê tái, cho nên gương mặt này y chẳng thể nào quên được. Tiêu Thiên Vũ cảnh giác thủ thế, lạnh lùng hỏi:
“Ông là ai? Ông muốn gì?”
Thư sinh thong thả đi tới trước mặt Tiêu Thiên Vũ, nhìn thẳng vào mắt y, buông từng chữ rõ ràng:
“Muốn cậu trả lại thê tử cho ta.”
Tiêu Thiên Vũ ngẩn ra, nhớ lại những chuyện lúc trước. Thì ra thư sinh này là trượng phu của Tiểu Hàn. Hóa ra y chỉ lo bò trắng răng, sau khi y rời khỏi, đã có người ở bên chăm sóc cho nàng rồi. Tiêu Thiên Vũ cảm thấy trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua chát, đứng trước mặt thư sinh lại có đôi phần ngượng ngùng áy náy, cũng không biết phải nói sao cho phải, chỉ biết né tránh ánh mắt trầm tĩnh như nước của thư sinh.
Trời cao lúc nào cũng thích trêu người. Có những chuyện ngươi cầu mong đừng bao giờ đến, rốt cuộc nó lại đến rất nhanh. Có những chuyện ngươi hy vọng đến thật mau, nó lại chẳng bao giờ xuất hiện. Lại có những chuyện ngươi chẳng bao giờ ngờ được nó xảy ra, thì nó lại xảy ra ở lúc ngươi không ngờ nhất.
Trung thu.
Tây hồ rực rỡ trong ánh sáng của những ngọn hồng đăng treo cao. Trên mặt hồ mênh mông sóng nước, hoa đăng lung linh huyền ảo, tựa những vì sao rơi xuống nhân gian. Tiếng đàn ca sáo nhị vang vọng cả một vùng rộng lớn.
Thế nhưng cốc Vong Tình lại chìm trong một mảng tĩnh mịch. Cổ Nguyệt Đài nằm im lìm dưới ánh trăng vừa sáng vừa tròn nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo. Tiểu Hàn nhẹ nhàng đáp xuống Cổ Nguyệt Đài, gác tay sau gáy nằm vắt vẻo nhìn xuống vực sâu hun hút trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa ngạo nghễ vừa châm biếm. Vạt áo dài nhẹ nhàng bay múa theo từng cơn gió lùa qua.
Tiểu Hàn lại vắt chéo chân, ngửa mặt ngắm bầu trời đêm Trung thu tuyệt đẹp, khe khẽ ngâm nga một bài hát chẳng nhớ tên.
“Thiếp là cô gái hái sen í a…
Ở trước Hoành Đường…
Mộng cùng chàng làm uyên ương liền cánh…
Làm cây liền cành í a...
Ngày tháng thanh xuân…
Thiếp mỏi mòn chờ đợi…
Sao chàng không lại…
Mùa sen con gái tàn rồi í a…”
Một cơn gió thật nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc. Gió thổi tung mớ tóc dài rối loạn, khiến Tiêu Thiên Vũ thêm mấy phần tiều tụy, nhưng không kém vẻ phong trần. Y chậm rãi dừng lại trước Cổ Nguyệt Đài, im lặng nhìn yêu hồ áo đỏ diễm lệ đang nằm vắt vẻo trên đài.
Tiểu Hàn ngồi bật dậy, tì gối chống cằm, một tay đặt lên Tuyết Hoa kiếm lạnh lẽo nằm bên cạnh. Nàng cúi đầu đối diện với Tiêu Thiên Vũ, nhưng ánh mắt pha chút xót thương ấy dường như không phải dành cho y.
“Ta biết huynh nhất định sẽ tới!”
Tiểu Hàn đã đổi cách xưng hô, trong giọng nói tràn đầy vẻ chắc chắn. Tiêu Thiên Vũ hơi cúi đầu, không đủ can đảm nhìn thẳng vào Tiểu Hàn.
“Ta đến để báo thù cho Tuyết Lệ!”
Tiểu Hàn đanh giọng:
“Huynh nói dối, huynh đến là vì ta!”
Tiêu Thiên Vũ bất giác ngẩng đầu nhìn Tiểu Hàn, cảm thấy cuộc đấu chưa bắt đầu mà y đã thua hoàn toàn trước nàng rồi. Dẫu vậy, Tiêu Thiên Vũ vẫn cố gắng nhắc lại câu trả lời:
“Ta đến báo thù cho Tuyết Lệ!”
Chính Tiêu Thiên Vũ cũng cảm thấy trong thanh âm gượng gạo của mình không hề có một chút quyết tâm nào, giống như là nói cho có thôi vậy.
Tiểu Hàn nhếch mép cười, cầm chắc Tuyết Hoa kiếm trong tay, nhún chân tung mình bay lên, nhẹ nhàng như phi yến dang cánh, đáp xuống trước mặt Tiêu Thiên Vũ. Nàng nhẹ nhàng cầm tay y, ánh mắt dịu dàng và ấm áp in vào trong mắt Tiêu Thiên Vũ, khiến y càng thêm bối rối.
Thật lâu sau, Tiêu Thiên Vũ rút tay lại, cố lấy giọng dứt khoát để che giấu cho cảm xúc của mình:
“Ta đến báo thù cho Tuyết Lệ.”
Tiểu Hàn mỉm cười, đáp nhẹ:
“Được.”
Âm thanh vừa thoát ra khỏi cổ họng, Tiểu Hàn đã điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng phiêu hốt bay ngược trở lại Cổ Nguyệt Đài. Gió thu thổi y phục đỏ tươi phơ phất phiêu diêu, Tuyết Hoa kiếm đã tuốt khỏi vỏ, lấp loáng ánh xanh lạnh lẽo.
Tuyết Hoa kiếm vung lên, ánh trăng bạc như bị cắt ra làm hàng ngàn mảnh nhỏ, sáng lung linh như hoa tuyết, đẹp đẽ vô ngần. Những bông hoa tuyết bạc ấy uyển chuyển bay múa, trông xa tựa như một làn khói nhạt nhoà, mờ mờ nhân ảnh.
Tiêu Thiên Vũ nhíu mày, Hồng Mai kiếm xuất vỏ, đoá hoa năm cánh đỏ tươi sáng lên ngạo nghễ dưới ánh nguyệt.
Tiểu Hàn vừa xuất kiếm đã xuất ra một chiêu “Hoa tuyết dưới trăng”. Kiếm chiêu thoáng trông mềm mại như y phục tung bay trong gió nhưng kình lực mạnh mẽ phi thường. Chiêu còn chưa tới, kiếm phong đã táp vào mặt y rát buốt.
Cổ tay Tiêu Thiên Vũ khẽ vẩy, mũi kiếm xoay một đường vòng kỳ lạ, như quỹ đạo rơi của một đoá hoa. Những bông hoa tuyết bạc xoay xoay, soi lên màu áo đỏ như những cánh mai bay múa. Dưới trăng, trong gió, những bông hoa tuyết trắng bạc hoà lẫn cùng hàng ngàn cánh mai đỏ bay bay, cảnh tượng vô cùng huyền ảo.
Tang.
Kiếm chiêu giao nhau. Ảo ảnh tan biến.
Kình lực mạnh mẽ, song phương cùng bị chấn bay về phía sau. Tuyết tan. Mai rụng.
Chân vừa chạm đất, Tiểu Hàn đã lại bay lên, thân hình xoay xoay, bóng hồng y phơ phất như một đoá hoa mai rực rỡ giữa trời. Kiếm quang cắt lìa vầng trăng bạc, người đã như cánh hoa bị cuồng phong cuốn lấy, theo vòng xoáy đến rất gấp.
Tiêu Thiên Vũ ngẩng đầu, Hồng Mai kiếm chỉ đơn giản vung lên một cái, chậm rãi, nhẹ nhàng mà trầm định, vững chắc như lời hứa của nam nhi. Cuồng phong bị chặn đứng, đóa hồng mai mỹ lệ bị gió cuốn đi cũng bay ngược lại Cổ Nguyệt Đài.
Chân vừa chạm thạch đài, người đã như mũi tên bay tới, kiếm phong bạt gió vù vù. Tiểu Hàn và Tiêu Thiên Vũ quấn lấy nhau, bóng Tuyết Hoa linh động, bóng Hồng Mai trầm hùng, một nhanh một chậm, một hoa mỹ khoa trương, một giản đơn thô mộc, đan cài dày đặc, người ở ngoài không thể nào nhìn ra được ai công ai thủ, ai thắng ai thua. Chỉ có tiếng kim loại chạm nhau khô khốc lạnh lẽo vang lên trong màn đêm tĩnh mịch vô biên.
Hai lưỡi kiếm chạm nhau một cú tóe lửa, Tiểu Hàn và Tiêu Thiên Vũ cùng thoái lui về phía sau.
Đột nhiên, một bóng đen từ sau Cổ Nguyệt Đài nhanh như chớp phóng ra, phát chưởng tấn công Tiêu Thiên Vũ. Chưởng phong ào ạt, khí thế mạnh mẽ như khai sơn phá thạch chụp thẳng xuống đầu Tiêu Thiên Vũ, không chừa lại một kẽ hở nào cho y tránh thoát. Tiêu Thiên Vũ không tỏ ra nao núng, vận đủ mười thành công lực vào Hồng Mai kiếm, hiên ngang chĩa thẳng lên cao đón một chưởng dọa người ấy.
Bóng đen hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, một tay vỗ vào thân kiếm, tay còn lại hóa thành ưng trảo muốn chộp lấy cổ tay Tiêu Thiên Vũ, giữa chừng lại thu chiêu, xoay người đáp xuống không xa sau lưng y.
Người ấy lạnh lùng quát khẽ:
“Chết đi!”
Song chưởng lại vung lên hướng vào lưng Tiêu Thiên Vũ, dường như người ấy đã dốc toàn bộ công lực, uy lực đủ lấp bể dời non, quyết tâm giết chết Tiêu Thiên Vũ cho bằng được.
Tiêu Thiên Vũ vừa mới dừng lại, chưa kịp quay đầu đã nghe chưởng phong hùng hậu giáng tới sau lưng, kinh hoàng không thể nhảy tránh, chỉ có thể trầm người.
Có một tiếng cười đắc thắng khe khẽ, một tiếng thét kinh hoàng.
Khoảnh khắc song chưởng đánh tới chỉ trong một chớp mắt, nhưng Tiêu Thiên Vũ cảm thấy dài khủng khiếp, tưởng chừng muốn kéo đến vô tận. Bởi vì trong một chớp mắt ấy, y còn không kịp quay đầu, dư quang chỉ kịp phản chiếu một vạt áo đỏ tươi phấp phới, đỏ đến ám ảnh, đỏ đến thê lương.
“Hự…”
Trong cổ Tiểu Hàn phát ra một tiếng kêu đau đớn rất khẽ, thân thể đã như con diều đứt dây bắn về phía vực sâu dưới Cổ Nguyệt Đài. Khóe mắt Tiêu Thiên Vũ như muốn rách ra, bàn tay vung lên chỉ kịp chạm nhẹ vào mảnh y phục lướt qua, chụp vào khoảng không.
“Tiểu Hàn…” Tiêu Thiên Vũ tuyệt vọng hét lên, giọng lạc cả đi.
Lúc này, một bóng trắng trên Cổ Nguyệt Đài nhanh như chớp bắn lên, chụp lấy cổ tay Tiểu Hàn. Trong ánh mắt kinh hoàng của cả Tiêu Thiên Vũ lẫn Diệp Tuyết Nương, Tiểu Hàn nhẹ nhàng gập cổ tay né tránh thế chụp của Diệp Tuyết Nương, thuận thế túm lấy tấm sa che mặt của bà ta, thân thể không có gì níu giữ bắn thẳng ra khỏi vách đá, chậm rãi chìm vào trong sương khói mịt mù tối tăm nơi vực sâu dưới Cổ Nguyệt Đài.
“Không!”
“Tiểu Hàn!!!”
Tiêu Thiên Vũ lao đến, chỉ kịp nhìn thấy một đóa hồng mai rực rỡ mất hút vào bóng đêm thăm thẳm dưới vực sâu. Gương mặt Tiêu Thiên Vũ đờ đẫn vì đau đớn, chẳng hay biết rằng gương mặt trắng bệch bên cạnh còn thảng thốt hơn y mấy phần.
“Không… không thể nào… không thể nào…” Người ấy ngơ ngác lẩm bẩm.
Tiêu Thiên Vũ quay lại, lập tức nghe trong đầu nổ “ầm” một tiếng như trời long đất lở, tai như ù đi.
Không thể nào.
Không thể nào như vậy được.
Khóe môi Tiêu Thiên Vũ run rẩy, rất lâu sau mới buông được một tiếng thảng thốt kinh hoàng:
“Tuyết Lệ!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho Theo người hải giác thiên nhai tại đây