Hai quân va chạm.
Hào quang của Aura nổi lên tứ phía, song năng lượng đi trước đoàn quân, đập vào nhau như sóng xô bờ, nổ đùng một tiếng, khí lãng lan tràn, thổi bay một mảng cỏ xanh lên trời rồi lả tả rơi xuống như mưa xanh.
Dòng người theo sau đó quấn lại, hỗn chiến. Quang hoa ngợp trời, kiếm khí, pháp thuật thay phiên nhau xuất ra, tung bay, bùng nổ. Người giết người, rồi lại bị người giết. Không cần biết trước đó đã có những trải nghiệm như thế nào, có được kinh lịch và kỹ năng đã khổ luyện ra sao, đứng trên chiến trường, sinh tử chỉ là một đường mỏng manh. Một đao chém tới, một phép bắn qua, đỡ không nổi, tránh không thoát thì dù là tân binh hay lão binh kết quả cũng như nhau cả mà thôi.
Chiến trường, là nơi tốt nhất để tân binh thành lão binh.
Và lão binh trở thành hài cốt.
Tuy nhiễn cũng có những ngoại lệ.
Trời sinh ra đã là đấng tối cao, được thiên địa thai nghén mà thành. Thiên hậu Dao Trì, một trong hai người giả thống trị một thế giới khác, dù đã suy nhược đi rất nhiều, mang hình hài một đứa bé mười tuổi, đến thế giới này, đến chiến trường này vẫn là một tồn tại cao cao tại thượng không thể bị bất cứ một quy tắc nào áp chế.
Ma pháp bắn tới, không hề gì, chỉ một cái phẩy tay, quả cầu lửa do ma pháp sư vất vả ngâm xướng bị tạt bay đi nhẹ nhàng như bóng mềm. Rơi xuống một vùng lân cận lại thành một vùng tai họa. Kị sĩ, đấu sĩ ở hữu Aura nhào tới, huy động đại kiếm đều bị chín thanh kiếm nhỏ bay nhanh tới vô hình phân thây. Tứ phân ngũ liệt.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối này, tất cả đều cảm thấy bó tay bất lực. Kỹ xảo, mưu mẹo, mọi thứ đều vô hiệu.
Cô bé nhỏ nhắn trong bộ trang phục thùng thình, có phần rườm rà rắc rối nhàn nhã bay lượn giữa chiến trường, mỗi đòn đánh ra đều như sấm rung chớp giật, xé rách mọi rào cản. Nhẹ nhàng lật tay làm mưa, úp tay làm gió, tùy ý thay đổi chiến cuộc.
Những kẻ không tin thần linh, giờ phút này đều ngỡ ngàng.
Dù biết trước giáo hội có sở hữu thứ vũ khí hình người khủng khiếp này, nhưng thực tế đối mặt, lại là một trải nhiệm khác. Hùng tâm tráng chí, sức mạnh nghị lực, lòng dũng cảm và nhiệt huyết. Tất cả đều là đồ bỏ đi. Không ít người suy sụp, vũ khí trong tay lỏng ra, bị kẻ địch chém bay cùng cái đầu với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Trên không, Thiên Hậu vẫn tiếp tục màn đồ sát một chiều của mình.
“Dao Trì Thiên Dực. Cứu lộ kiếm. Thiên Phạt.”
Kiếm quang lấp lánh, tựa như cầu vồng. Mang theo khí tức hủy diệt lăng lệ giáng xuống từng đạo khó lốc, chiến trường chia năm xẻ bảy, người ngã ngựa đổ, máu và tàn chi vương vãi khắp nơi.
Những cái hố sâu không thấy đáy lần lượt hiện ra, giống như miệng rộng của một đám ác ma hé lớn muốn nuốt gọn chiến trường.
Cung tiễn thủ mang theo Aura của chiến sĩ cùng với từng đợt ma pháp bắn lên không trung một cách vô vọng, đều bị hóa giải một cách nhẹ nhàng. Quanh người cô bé giống như sát thần có một bức tường khí vô hình, thổi bay mọi thứ đánh tới. Đây là một tồn tại bất khả xâm phạm.
…
Đứng giữa ba quân, được vô vàn chiến sĩ giáp trụ mạnh mẽ bảo vệ, Trung Thành ngồi trên đỉnh đầu con robot đã theo mình vào sinh ra tử bao năm nay, bỏ xuống kính quan sát quang học đã củ rỉ, gấp gáp nói với cô gái tóc xanh bên cạnh.
“Arent, thu thập đủ chưa !”
“Còn thiếu một chút nữa.” Thiếu nữ tóc xanh với khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, nhíu mày đáp.
“Không được rồi, nếu để cô ta tiếp tục tàn sát, quân tâm sẽ tan rã. Lên đi, chặn cô ta lại. Tôi sẽ giải quyết chủ tướng bên đối phương.”
“À, được rồi, nhưng nếu đánh không lại ta sẽ chạy đấy nhé. Tuy không chết được nhưng bị thế giới lực của cô ta công kích cũng đau lắm.” Arent bất đắc dĩ nói.
“Ừm.” Trung Thành gật đầu.
Arent cười cười, đứng lên