TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Multiple choice question: Chọn phương án đúng?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 43

Chủ đề: [Vũ trụ - Khoa huyễn] Truyền kỳ Tử thần - Kim Sa Lưu Thủy - (New: Chương 42)

  1. #11
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 10 - Ngứa mắt là giết!
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 10 - Ngứa mắt là giết!

    Tích ... tích ... tích .... tích ....

    Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên truyền tới một loạt những âm thanh điện tử.

    Nghe thấy âm thanh này, Nam Nặc biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lập tức trắng bệch.

    Vân Phong khẽ chau mày.

    "Bên ngoài đang có người cố tình đập phá à? Thanh âm vừa rồi chính là tiếng cảnh báo điện tử rằng có người đang phá cửa."

    Vân Phong nhìn Nam Nặc.

    Lúc này cô bé đang chạy ra cửa, mặt cắt không còn giọt máu.

    Rầm!!! ...

    Nhưng không đợi cô bé kịp chạy đến, cửa phòng đã bị người khác đạp đổ rồi.

    - Móa! Một cái cửa mục thôi mà lại làm cho lão tử phải phí nhiều sức như vậy!
    Vài tên lưu manh ăn mặc lòe loẹt đi vào, một tên tráng hán có chòm râu dài cầm đầu cả bọn nói.

    - Ngươi ... Các ngươi muốn làm gì?
    Tiểu nha đầu sợ tới mức nhảy dựng lên, sợ hãi hỏi mấy tên kia.

    - Bọn ta muốn làm gì à? He he, cô nàng, câu này hẳn phải là bọn ta hỏi cô mới đúng chớ? Cô thiếu nợ bọn ta nhiều tiền như vậy, định lúc nào sẽ trả đây? Đã nói rồi đấy, hôm nay là ngày cuối cùng!

    - Mẹ nó, tưởng bọn ta nói chơi đó hả, nếu mỗi người đều giống như cô, vậy chúng ta cạp đất mà sống à?

    Huyết Lang bang? Phía đằng sau, Vân Phong vốn đang định tiến lên chợt nheo mắt dừng lại. Cái tên của bang phái này lại làm hắn nhớ đến quân đoàn "Huyết Lang" trong ba quân đoàn tinh anh của Lý gia!

    Vân Phong cảm thấy nghiêm trọng. Chẳng lẽ Huyết Lang bang này có quan hệ cùng với quân đoàn Huyết Lang?

    - Ta ... Ngày mai ta sẽ trả cho các người có được không, chiếc ... chiếc động cơ kia vừa mới được sửa lại rất tốt, ngày mai ta đem nó bán đi lấy tiền rồi sẽ trả lại cho các ngươi ...
    Mặt cô bé trắng bệch, thấp thỏm nói.

    - A, cái động cơ mới kia có giá bao nhiêu? Tiền cô nợ bọn ta cao hơn nó nhiều lắm!
    Tên râu dài cười lạnh.

    - Tưởng chúng ta là ăn mày thì không biết gì à?

    - Ha ha! Tiền cô thiếu các ca ca có thể không cần trả nhiều như thế cũng được!
    Một đám lưu manh đứng sau tên râu dài nhao nhao cười một cách quái dị.

    - Tôi ... Ngày mai tôi sẽ trả tiền lại cho các người ...
    Nam Nặc dường như đã phát khóc.

    - Ha ha, tiểu mỹ nữ muốn khóc kìa ...

    - Ôi, ôi ...

    Một đám lưu manh cười lớn, trong đó có mấy tên càng không kiêng nể chút gì, chúng tiến lại gần soi mói toàn thân nha đầu từ trên xuống dưới một lượt.

    - Nàng nợ các người bao nhiêu?
    Đột nhiên, một bóng người ngăn lại trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói.

    Đúng là Vân Phong. Lúc này hắn chắn trước mặt cô bé, mặt không chút biểu cảm gì nhìn một đám thành viên của Huyết Lang bang.

    Cảm nhận được cô bé đằng sau còn đang run rẩy, hắn đưa một tay ra sau nắm lấy tay của tiểu nha đầu.

    Tuy bề ngoài trông hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi giận. Nếu không phải vừa đúng lúc hôm nay hắn trở về, vậy không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

    Chỉ là, trải qua năm năm vừa qua, hắn đã sớm đạt đến mức hỉ nộ không lộ ra ngoài.

    - Ồ? Dũng cảm thật! Tiểu tử ngươi mà cũng dám quản việc của Huyết Lang bang chúng ta à?
    Tên râu dài rất thú vị đánh giá Vân Phong.

    - Khà khà, dám quản chuyện của Huyết Lang bang chúng ta, tiểu tử này chán sống chắc?

    - Xem ra thanh danh của bang ta còn cần phải đề cao hơn nữa nhỉ?

    Một đám lưu manh vây Vân Phong lại rồi cười quái dị, từng tên đều có vẻ kích động.

    Vân Phong ở một bên ban nãy đã sớm được bọn hắn chú ý, nhưng cũng chẳng bao nhiêu. Chỉ là một tên tiểu gia hỏa mà thôi, chắc là bằng hữu của tiểu nha đầu này, hắn thì làm được cái trò trống gì?

    Bắt nạt người thì cũng phải có người ở bên chú ý thì mới kích thích, mà tên thiếu niên này chính là một nhân tuyển thích hợp hợp để sắm vai ấy. Để hắn trông thấy bằng hữu của mình bị khinh bạc, bị sỉ nhục, sợ hãi, phẫn nộ, nhưng lại không thể làm được gì, đó mới thật là thú!

    Những phản ứng vừa rồi của Vân Phong đều lọt vào mắt bọn họ. Huyết Lang bang? Hê hê, tại khu dân nghèo này, có mấy kẻ không sợ Huyết Lang bang? Hiện giờ, trong mắt bọn hắn, thiếu niên này chỉ là không kiềm chế được nữa mà thôi! Có điều, chỉ một lát nữa, bọn họ sẽ làm cho hắn hiểu, làm người vẫn nên bớt nổi nóng một chút vẫn tốt hơn!

    - Ta hỏi lại các người một câu, nàng nợ các người bao nhiêu?
    Vân Phong lạnh lùng hỏi.

    - Ôi, nổi giận, nổi giận cơ đấy. Tiểu tử này nổi giận thật rồi kìa, ha ha ...
    Một tên lưu mạnh tóc đỏ chỉ vào Vân Phong, vẻ rất khoa trương, cười nói.

    - Vốn không hiểu sao tiểu nha đầu này lại không muốn hầu hạ lão đại chúng ta, thì ra là có quan hệ thân mật với tên này, khặc khặc, trong nhà có một lão gia hỏa để hầu hạ còn chưa đủ sao? Thế mà lại đi tìm một tên như thế này, đúng là một tiểu dâm ...
    Tên lưu manh tóc vàng bên cạnh cười lạnh.

    - Rắc ... rạo ....

    Một tiếng giòn tan vang lên, sau đó đình chỉ lại.

    Chỉ thấy tên lưu manh tóc vàng vừa mới nói đang trừng to mắt, vẻ không thể tin. Cổ hắn đã bị Vân Phong vặn gãy.

    Đến khi chết hắn vẫn không thể tưởng tượng được rằng hôm nay, ở chỗ này mình lại bị một thiếu niên trông rất yếu đuối chỉ dùng có một chiêu đã đánh chết. Dù sao thì hắn cũng là cao thủ có tinh thần lực đạt tới cấp 12, thể thuật đạt tới cấp 11! Vậy mà lại bị đối phương giết chỉ trong một chiêu!

    Không cam lòng! Hắn rất không cam lòng! Đây là đánh lén!

    Thể thuật cũng giống như tinh thần lực, chia làm 99 cấp. Thường thì đánh giá thực lực của một người phải xem vào cả hai mặt là tinh thần lực và thể thuật. Tinh thần lực cấp 12, thể thuật cấp 11, thực lực của tên này tại khu dân nghèo tuyệt đối có thể xem như một cao thủ!

    Cứ như thế mà chết trên tay một thiếu niên vô danh, hắn sao cam tâm?

    Một luồng ý niệm không cam lòng mãnh liệt, theo sự tử vong của hắn đánh tới Vân Phong!

    Nhưng nó cũng giống như một giọt nước đổ vào biển lớn, sau khi luồng ý niệm không cam lòng này bổ vào Vân Phong thì ngay cả một gợn sóng cũng không tạo nên.

    Ý niệm của Vân Phong, ngay tại khi còn ở trong ngục giam Carlos đã tu luyện được đến mức như biển cả mênh mông, làm sao có thể bị một luồng ý niệm nhỏ như giọt nước này rung chuyển? Ngay lập tức nó đã bị Vân Phong luyện hóa sạch.

    Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn một đám thành viên Huyết Lang bang trước mặt.

    Nói nghe ngứa tai là giết luôn!

    Yên tĩnh! Cả gian phòng đều yên tĩnh lại!

    Một đám lưu manh đều có vẻ mặt không cách nào tin nổi nhìn Vân Phong.

    Lạnh! Trong nháy mắt, bọn côn đồ cảm nhận được xung quanh sinh ra một cỗ khí lạnh. Ý niệm không cam lòng mà tên lưu manh kia phát ra trước khi chết cũng không hoàn toàn chỉ hướng về một mình Vân Phong, mà còn phân tán về phía bọn hắn. Hắn hận Vân Phong ra tay với hắn, cũng hận những đồng bọn của mình vì sao lại không ngăn lại giúp hắn! Luồng ý niệm này tác dụng thẳng lên người họ.

    - Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám giết tóc vàng?
    Tên lưu manh tóc đỏ tới gần Vân Phong chợt nhảy dựng lên, khiếp sợ chỉ vào Vân Phong, lắp bắp nói.

    - Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, Tiểu Nặc thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?
    Ngữ khí Vân Phong rất bình tĩnh.

    "Hít ..."

    Cả đám lưu manh đều cảm thấy lạnh sống lưng.

    Vừa giết người xong mà còn có thể bình tĩnh như thế?

    Hơn nữa, giọng điệu này quá càn rỡ! Qủa thực là không để Huyết Lang bang bọn hắn vào mắt!

    - Tiểu tử, ngươi cho rằng chuyện đến nước này rồi mà còn có thể dùng tiền để giải quyết à? Dám giết người của Huyết Lang bang chúng ta, tiểu tử ngươi chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội thôi!
    Tên râu dài thở sâu, âm lãnh nói. Vừa nói xong, khí thế trên người hắn chợt dâng cao.

    Lập tức giết người chấn trụ địch quân! Đây là chiêu mà Huyết Lang bang bọn hắn thường dùng để đối phó với những tiểu bang phái lúc đánh chiếm địa bàn! Tưởng giết Tóc Vàng là có thể chấn nhiếp được bọn hắn?

    Nếu như thiếu niên trước mắt cho rằng là như vậy, quả thực là đã coi thường Huyết Lang bang rồi!

    Nếu như Huyết Lang bang là một tiểu bang phái, đúng thật là cũng có khả năng bị một chiêu này của hắn chấn trụ, nhưng tiếc rằng, bọn hắn không phải! Chiêu giết người lập uy của thiếu niên trước mắt này đã bị dùng sai chỗ rồi!

    Dám đụng vào người của bang phái họ, chỉ có một con đường chết!

    "Hây!!! ...."

    Râu dài động thủ, tay phải nắm thành quyền đập thẳng tới đầu Vân Phong.

    Hắn xuất quyền cực nhanh, thậm chí còn nghe thấy tiếng gió rít.

    Tinh thần lực cấp 19, nội kình thể thuật cấp 17!

    Không cần phóng ra tinh thần lực của mình để cảm nhận, Vân Phong chỉ liếc mắt là đã nhìn ra thực lực của đối phương!

    Ánh mắt hắn lạnh lùng mà bình tĩnh. Chút thực lực ấy tại khu dân nghèo thì có lẽ rất lợi hại, nhưng mà, nó còn chẳng bằng thực lực của một tên phạm nhân bình thường nhất trong ngục giam Carlos. Chỉ thế thôi mà cũng muốn bắt hắn phải chết để tạ tội? Còn kém nhiều lắm!

    "Vù!!! ..."

    Vân Phong lại xuất thủ!

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hai chương của ngày hôm nay
    Có thể còn có chương 3!
    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    ---QC---
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?


  2. Bài viết được 109 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  3. #12
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 11 - Phí xuất thủ của ta cũng không thấp!
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: Duyên Nhi
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 11- Phí xuất thủ của ta cũng không thấp!

    - Rắc ... rắc ...

    Chỉ thấy Vân Phong hơi động một cái, rất nhanh sau đó là một tiếng giòn vang vang lên, một cánh tay của tên râu dài đã bị vặn gãy. Mà bên kia, hắn vẫn nhẹ nhàng đứng ở đó, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Lần đầu tiên thì có lẽ có thể cho rằng bởi vì tên lưu manh kia đứng quá gần mà không kịp phòng bị! Còn lần này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là một cao thủ vô cùng lợi hại, tinh thần lực và thể thuật của hắn tuyệt đối đã vượt trên cấp 20, thậm chí là chỉ cách cấp 30 rất gần!

    Bọn họ cũng đã từng thấy thực lực của một số cao thủ trên cấp 20 trong bang, nhưng tựa như họ không bằng người thiếu niên trước mắt này!

    Về cấp 30? Bọn họ không dám nghĩ đến!

    Cấp độ thể thuật của một người thường thì thấp hơn so với đẳng cấp tinh thần lực, mà muốn đột phá tinh thần lực đến cấp 30 thì tối thiểu phải có thiên phú Linh cấp ba mới được. Trong số những dân nghèo chỉ có một số người cực nhỏ sở hữu thiên phú như thế!

    Mà cho dù người thiếu niên trước mắt này có đi nữa, thì hắn làm cách nào có thể tu luyện được đến trình độ này khi tuổi còn nhỏ như thế?

    Trong bang họ, chỉ có nhân vật từ cấp đường chủ mới có thực lực trên cấp 30!

    Huyết Lang bang có hơn 100,000 thành viên, nhưng đường chủ thì chỉ có gần chục người!

    Hít ....

    Cả đám lưu manh đều hít một hơi thật sâu, chúng đều hiểu, lần này đã đụng phải đá rồi!

    Sắc mặt tên râu dài trắng bệch. Hắn cố gắng chịu đựng chỗ đau ở cổ tay, hắn nhìn Vân Phong một cách khiếp sợ. Từ lúc nào mà khu dân nghèo lại có một cao thủ thiếu niên như thế này?!

    - Phí ra tay của ta cũng không thấp, lần tiếp theo sẽ tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cánh tay của ngươi đâu. Tiền nợ để mấy hôm nữa ta sẽ trả lại, giờ các ngươi rời khỏi đây đi, lúc này không còn sớm nữa rồi!
    Vân Phong nhàn nhạt nói.

    - Tốt! Các hạ đã có thực lực như thế này, chúng ta cũng không thể nói được gì hơn! Chỉ là có một việc muốn cho ngươi biết, tiểu nha đầu này đã được cháu trai của đường chủ chúng ta chấm rồi. Các hạ đã lựa chọn xen vào chuyện này, vậy từ nay về sau xin hãy cẩn thận một chút!
    Tên râu dài cười lạnh một tiếng, lúc nói đến câu cuối cùng thì đã đầy vẻ uy hiếp.

    Tuy đối phương có vẻ cứng rắn, nhưng phải phải sợ Huyết Lang bang! Bằng không thì sao lại còn có thể đề cập đến chuyện tiền nợ?

    Tên râu dài thầm cười trong bụng, tự cho rằng mình đã nắm được chút ý tứ của đối phương. Giết người của Huyết Lang bang chúng ta, chả lẽ định coi như không có chuyện gì à?

    Choáng, tiểu tử ngươi nằm mơ chắc, đợi sau khi lão tử trở về, ngwoi cứ đợi cao thủ của bang chúng ta tới đòi mạng đi! Nếu cứ thả ngươi như thế, uy tín của Huyết Lang bang chúng ta còn cái gì nữa? Sau này còn lăn lộn như thế nào? Tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm!

    Nhưng mà hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt Vân Phong lập tức trở nên lạnh lẽo.

    - Đây là ngươi đang uy hiếp ta à?
    Hắn lạnh lùng nói.

    - Nói thật cho các ngươi biết, nếu không phải là ngại việc Tiểu Nặc đang thiếu các ngươi tiền, lúc này các ngươi đừng nghĩ có ai có thể còn sống đi ra ngoài! Vân Phong ta đã ra tay, ngươi nên cảm thấy mình thật may mắn vì là một trong số rất ít người còn sống đấy!

    Một luồng khí tức tử vong phát ra từ người Vân Phong, lập tức bao phủ lên người tên râu dài cùng một đám thành viên Huyết Lang bang.

    Khí tử vong, ý Tử thần, hữu tử vô sinh, câu hồn đoạt phách!

    - Á ....

    Khí thế vừa xuất, sắc mặt cả đám lưu manh liền trở nên trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vân Phong, giống như là bị rơi vào địa ngục vậy.

    Một con người phải làm thế nào mới có thể có được khí thế như vậy? Phải giết bao nhiêu người mới có thể hình thành nên khí thế như thế này đây?

    Chợt chúng hiểu ra, tất cả những lời mà Vân Phong vừa nói đều là thực. Nếu như giờ chúng còn tiếp tục làm điều gì quá phận nữa, vậy thì chắc chắn là sẽ phải chết!

    Khu dân nghèo này, từ nay đã có một Sát thần như vậy.

    Tên râu dài không còn có ý định phản kháng nữa mà chỉ có sự sợ hãi vô tận. Mà lúc đó hắn cũng bắt đầu phẫn nộ. Tên cháu trai cho má của Đường chủ, tiểu nha đầu ngươi thích lại có một Sát thần như thế này bảo vệ. Ngươi bảo lão tử đến, chẳng phải là đẩy lão tử đến chỗ chết à? Cút mẹ ngươi đi, muốn tìm rắc rối với tên Sát thần này, ngươi tự mình đến đi!

    - Vâng ... Vâng ...
    Tên râu dài lắp bắp, gật đầu.

    - Mang thi thể của hắn nữa, rồi cút đi!
    Vân Phong gật đầu, thản nhiên nói.

    Không đợi tên râu dài phân phó, mấy tên thủ hạ của hắn liền vội vàng vác thi thể của tên tóc vàng kia lên, rồi cả đám thất tha thất thểu đi ra cửa.

    Bọn chúng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa!

    - Nhớ kỹ những lời ta nói ... Nếu lần sau mà còn dám đi vào như vậy, các ngươi cũng sẽ không còn sống mà có thể đi ra ngoài như lần này đâu. Nếu có một tên là thành viên của Huyết Lang bang, thế thì đừng trách ta diệt sạch bang luôn!
    Lúc đi ra đến cửa, một thanh âm giống như từ Địa ngục truyền tới vang lên bên tai chúng.

    - Huỵch ....
    Một tên lưu manh trực tiếp té lăn ra đất.

    Hung ác! Qúa độc ác! Cả đám bọn chúng đều muốn khóc. Những thành viên khác trong Huyết Lang bang thì liên can quái gì đến chúng?

    Nhưng chúng cũng không chút nào dám hoài nghi những lời Vân Phong vừa nói ... bởi vì, khí tức mà hắn vừa phát ra quá kinh khủng, nó tuyệt đối là thứ mà người bình thường không thể có được! Khí tức ấy chỉ trong Địa ngục mới có thể có, là ý niệm của Tử thần. Tử thần muốn ngươi chết, ngươi sẽ không thể sống được!

    "Không được, nhất quyết không thể để cho các thành viên khác của Huyết Lang bang tới gây sự với tên Sát thần này." - Trong đầu mấy tên lưu manh rất nhanh đã đưa ra quyết địng.

    Rất nhanh, một đám người của Huyết Lang bang đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cánh cửa cũng một lần nữa đóng lại.

    - Việc ban nãy không làm muội sợ chứ?
    Vân Phong quay đầu lại nhìn Nam Nặc, cười nhạt rồi nhẹ giọng hỏi.

    Hắn thừa nhận, một khắc vừa rồi hắn phát ra sát khí trùng thiên như vậy có một phần nguyên nhân chính là vì Lý Kiếm Nam! Mười hai người huynh đệ của hắn đã chết quá oan rồi! Bọn hắn là những người đang bán mạng vì Lý gia, thế mà lại bị Lý Kiếm Nam tính kế như vậy. Hắn làm sao mà cam tâm?

    Ai bảo chúng lấy cái tên Huyết Lang đặt cho bang phái làm gì? Không cần biết là vì sao mà chúng lại lấy cái tên này, hắn chẳng hề ưa thích cái bang này một chút nào, chứ đừng nói là ban nãy mấy tên của Huyết Lang bang còn làm trò như vậy!

    Hắn không dám nghĩ, nếu như không phải vừa vặn hôm nay hắn trở về, ở nhà sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa!

    Chỉ riêng điểm này thôi, dù mấy tên Huyết Lang bang có chết ngàn vạn lần cũng chưa đủ!

    Cha chính là vảy ngược của hắn, hiện giờ lại có thêm Tiểu Nặc. Nếu như hai người họ mà xảy ra chuyện gì, hắn thật sự sẽ giết sạch từ trên xuống dưới bọn Huyết Lang bang kia!

    Hải tặc đã chết trên tay hắn cũng không phải là số ít. Một bang phái trong khu dân nghèo trên một hành chính tinh cấp hai thì đã là cái gì?

    Vừa rồi, sở dĩ hắn chỉ giết một người trong số đó là bởi nguyên nhân mà hắn đã nói, đó là Tiểu Nặc đang thiếu chúng tiền. Ngoài ra, hắn cũng không muốn Tiểu Nặc bị hoảng sợ.

    Lá gan của tiểu nha đầu này có vẻ hơi nhỏ. ^^!!

    Vân Phong nhìn Nam Nặc vẫn còn hơi run run, trong lòng có một cảm giác thương yêu.

    Hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Nam Nặc, ánh mắt ôn hòa nhìn cô bé, cố gắng giúp tiểu nha đầu cảm thấy an toàn.

    Đúng vậy, an toàn! Đây cũng là cảm giác trong lòng Nam Nặc lúc này. Lúc mà hắn nắm lấy tay của cô bé, trong lòng cô đã cảm giác được sự an toàn.

    Cảm giác này ... Đã rất lâu nàng chưa từng cảm nhận được rồi ...

    Nhìn Vân đại ca trước mắt đang nhìn mình một cách ôn hòa, hỏi mình có sợ hay không, khóe mắt cô bé chợt ươn ướt.

    Năm năm trước, chính là huynh ấy đã xuất hiện cứu mình ... Giờ cũng thế ...

    - Muội không sao ...
    Còn chưa dứt lời, cô bé cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã bổ nhào vào trong ngực hắn.

    - Ôi ...
    Vân Phong chỉ biết cười khổ, không sao mà còn khóc?

    Có điều từ biểu hiện của cô bé, hắn cũng thấy được trạng thái tâm lý lúc này của nàng. Xem ra đoạn thời gian vừa qua, tiểu nha đầu đã phải chịu nhiều uất ức lắm. Có lẽ nguyên nhân cô bé nợ tiền bọn Huyết Lang bang kia cũng là vì bệnh của cha mình.

    Hắn cũng hiểu sơ qua về bệnh tình của cha. Những bình thuốc rỗng kia, mỗi bình đều là một gánh nặng thật lớn với một gia đình nghèo. Bệnh của cha hắn nặng như thế, có lẽ đã không còn sức lao động nữa, tất cả gánh nặng đè hết lên vai tiểu nha đầu ...

    Những chai thuốc rỗng kia, theo như hắn thấy thì có rất nhiều đều vừa mới được sản xuất thời gian gần đây.

    Hai tay hắn khẽ vỗ nhẹ lưng tiểu nha đầu, ghé mắt nhìn rất nhiều linh kiện máy móc lộn xộn cũ nát bày la liệt trên mặt bàn mà trong lòng cảm thấy vừa tiếc thương vừa chua xót. Với kỹ thuật sửa chữa của tiểu nha đầu, phải làm mấy chuyện này thực sự là đã làm khó nàng rồi.

    Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, vậy mà phải vừa cố gắng kiếm sống tại khu dân nghèo này, vừa chăm sóc cha hắn đang bệnh nặng...

    Vân Phong nhớ về ký ức năm năm trước, hình ảnh một cô bé đang ra sức cố gắng kéo một túi phế phẩm lớn lại hiện lên trong đầu ...

    Lúc bị tên đệ tử Bá tước kia khinh bạc, tiểu nha đầu sợ hãi co rúc ở góc tường ...

    "Từ nay về sau ... Ta sẽ không để cho tiểu nha đầu phải chịu ủy khuất gì nữa." - Thở một hơi thật dài, Vân Phong tự nói với lòng mình.

    - Xin lỗi ... Muội lại mang phiền toái đến cho huynh rồi. Ngày mai ... Ngày mai muội sẽ đem bán cái động cơ kia đi ... rồi trả lại tiền cho bọn chúng ...
    Trong ngực hắn, tiểu nha đầu vừa khóc vừa ngẹn ngào.

    Nghe được những lời đứt quãng này của cô bé, Vân Phong hơi sững sờ, sau đó dở khóc dở cười:
    - Nha đầu ngốc ngươi nói cái gì thế?

    Lúc này rồi mà nàng còn nghĩ đến chuyện nợ tiền bọn Huyết Lang bang kia? Không phải nàng cho rằng mình thực sự sợ chúng chứ?

    Nếu như đã động thủ giết người, vậy chuyện tiền nong đã không còn quá quan trọng nữa rồi!

    Trả chúng tiền, đó là bởi vì hắn không muốn nợ người ta! Nếu như hắn muốn, hắn có thể dùng cách của riêng mình để làm được, nhưng không phải là cách này!

    Ví như đồ sát sạch sẽ từ trên xuống dưới bang phái này, vậy tất cả mọi thứ từ trên xuống dưới của chúng đều là của hắn rồi! Nhưng trước khi làm chuyện đó, hắn sẽ trả lại những gì lúc trước mình thiếu nợ chúng, đây chính là nguyên tắc của hắn ...

    Đương nhiên, tại hành chính tinh này cũng có pháp luật giám sát và điều khiển, nếu như hắn thật sự muốn diệt sạch Huyết Lang bang thì cũng là một vấn đề lớn. Dù sao đó cũng là một bang phái chứ không phải là một người. Ngay cả Đường chủ mà cũng có, hẳn quy mô của bang này cũng không phải quá nhỏ.

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

  4. Bài viết được 101 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  5. #13
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 12 - Thực lực của Huyết Lang bang
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: kokono_89
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 12 - Thực lực của Huyết Lang bang

    - Vấn đề lúc này đã không phải là tiền nữa rồi ...
    Vân Phong lắc đầu, nói.

    - Nhưng ... muội nghe người ta nói, bang chủ bang này là một người có tinh thần lực và thể thuật đều đạt trên cấp 40, hơn nữa còn có rất nhiều thủ hạ ...
    Tiểu nha đầu từ trong ngực hắn tách ra, lau nước mắt, nhìn hắn với vẻ lo lắng.

    Hiện giờ nha đầu đang nghĩ, nếu như mình trả lại tiền cho bọn chúng, có lẽ chúng sẽ bỏ qua cho cả nhà mình. Không thể không nói rằng tư tưởng này của cô bé thực sự rất ngây thơ, nhưng ... ngoại trừ có thể nghĩ được đến chuyện này ra, nàng còn có thể làm được gì khác đây?

    Nàng chỉ là một tiểu nữ hài không có bao nhiêu sức mạnh. Qủa thật là nàng không thể tin rằng một mình Vân Phong mà có thể đối chọi lại với toàn bộ Huyết Lang bang kia, dù sao thế lực của chúng cũng rất mạnh.

    Có điều, nguyên nhân làm cho tiểu nha đầu có ý nghĩ này có quan hệ nhiều đến thái độ lúc trước của Vân Phong đối xử với tên râu dài kia. Nàng cảm thấy việc hắn còn nhấn mạnh chuyện nợ tiền với chúng, xem ra là muốn nghĩ cách để dàn xếp ổn thỏa đây. Như vậy, thực ra huynh ấy vẫn còn phải để tâm đến thực lực của Huyết Lang bang!

    Tiểu nha đầu này không ngốc!

    "Năm năm trước, Vân đại ca đã vì mình mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, hiện giờ vừa mới trở về mà nàng lại gây phiền phức cho huynh ấy ..." - Nam Nặc khẽ cắn môi, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, nước mắt lưng tròng có vẻ như sắp khóc đến nơi.

    - Trên cấp 40?
    Nghe Nam Nặc nói như thế, Vân Phong hơi ngạc nhiên.

    Tinh thần lực có thể đột phá được cấp 40, vậy đối phương tối thiểu cũng phải có thiên phú Linh cấp bốn. Người như vậy mà muốn có được một thân phận quý tộc là một chuyện rất đơn giản, vậy mà lại đi làm bang chủ một bang phái ở khu dân nghèo? Hoặc là cái Huyết Lang bang này không chỉ là thế lực ở khu dân nghèo?

    Năm năm trước, lúc hắn đi, tại đây cũng không có Huyết Lang bang. Vốn hắn nghĩ rằng đây chỉ là một cái bang phái nhỏ mới nổi lên gần đây, nhưng bây giờ xem ra, Huyết Lang bang này cũng không phải đơn giản.

    Có điều, hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi. Chỉ là lực lượng trên cấp 40 mà đã muốn khiến hắn sợ hãi? Như thế thì cũng xem thường hắn quá rồi!

    Danh hiệu "Tử thần" của hắn cũng không phải là từ trên trời rơi xuống. Tại ngục giam Carlos, đã từng có không biết bao nhiêu người cấp bậc này bị hắn giết nữa. Tại quân đoàn 'Sát Lang', tu vi của mỗi một binh sĩ bình thường đều là cấp độ này. Tuy rằng đẳng cấp tinh thần lực của hắn bị hạ xuống, lực lượng thể thuật cũng giảm theo, nhưng kinh nghiệm giết chóc của hắn vẫn còn, khí thế Tử thần vẫn còn. Đây chính là thứ mà phải giẫm lên vô số thi thể mới có được. Cao thủ bình thường trên cấp 40, Vân Phong có lòng tin giết chúng rất nhẹ nhàng thôi!

    - Vâng!
    Cô bé nghiêm túc gật đầu.

    Thấy dáng vẻ này của tiểu nha đầu, hắn lại thấy hơi buồn cười, liền an ủi:
    - Ha ha, muội cứ yên tâm. Chỉ cần bọn chúng không mang cơ giáp và chiến hạm tới, ta cũng không sợ gì đâu!

    Cơ giáp cùng chiến hạm là thứ mà sức người khó có thể chống lại. Nếu như linh lực và tinh thần lực của hắn vẫn còn được như trước kia, cho bọn chúng có mang theo cơ giáp tới thì hắn cũng không thèm để ý. Linh có thể đề cao cảm giác cùng sự nhạy cảm của một người, tinh thần lực trong lúc chiến đầu dung nhập vào cơ thể, nhưng cường độ đề cao thân thể cùng nội kình với một người có Linh và tinh thần lực đã bị tổn hao nhiều như hắn chênh lệch quá nhiều với thực lực ngày xưa!

    Hiện giờ nếu như đối phương thực sự mang cơ giáp tới, thân phận quý tộc của hắn cũng không phải là thứ bỏ đi. Nhưng hắn lai không biết, bọn Huyết Lang bang kia lại lớn gan đến thế, chẳng những dám dùng cơ giáp mà còn gióng trống khua chiêng đến đây đối phó với một người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước'!

    - Muội đừng quên nhé, hiện giờ Vân đại ca là một quý tộc, bọn chúng không thể làm gì được huynh đâu!
    Thấy vẻ mặt lo lắng của cô bé, tựa như là còn muốn nói cái gì nữa, hắn mở trừng hai mắt, vừa cười vừa nói.

    - A ... Đúng thế ... Vân đại ca bây giờ là quý tộc ...
    Con mắt tiểu nha đầu chợt sáng ngời, hai bàn tay nhỏ bé lau nước mắt rồi nhìn Vân Phong, hưng phấn nói.

    Một liều thuốc an thần cứ như thế được tiêm vào lòng cô bé. Trong con mắt của nàng, quý tộc chính là cao cao tại thượng, thân phận của họ vô cùng cao quý. Không gì là họ không giải quyết được, cũng chẳng có ai dám đắc tội với bọn họ. Chính mình hoặc là cháu trai của mình một khi thức tỉnh được thiên phú Linh cấp bốn, sau đó trải bao gian khó đạt tới tước vị quý tộc, từ nay về sau những bình dân vốn xem thường bọn họ kia không còn dám coi thường họ nữa mà phải đến nịnh bợ. Đây là chuyện mà rất nhiều người dân nghèo dù nằm mơ cũng muốn, cũng là chủ đề được họ thảo luận rất nhiều. Trong thảo luận cùng với ước mơ của bọn họ, năng lực của quý tộc bị phóng đại ra tới vô hạn. Mưa dầm thấm lâu, cũng làm cho tiểu nha đầu nhiễm phải quan niệm như thế.

    "Hiện tại Vân đại ca đã có thân phận quý tộc, vậy thì không có chuyện gì nữa rồi." - Tiểu nha đầu thở phào nhẹ nhõm.

    Qủa thực đừng nói là Nam Nặc hiện tại, dù là Vân Phong lúc trước thì tư tưởng cũng không nhất định sẽ cao hơn tiểu nha đầu là bao.

    Cũng là sau khi tiến vào ngục giam Carlos, tư tưởng của hắn mới dần dần trở nên khoáng đạt. Từng trọng phạm trong ngục giam Carlos chẳng ai là người đơn giản. Nhiều trọng phạm như vậy xuất thân từ rất nhiều tinh vực, thuộc rất nhiều lĩnh vực, rất nhiều thân phận. Tiếp xúc với bọn họ đã làm phong phú tư tưởng cùng tầm mắt của Vân Phong rất nhiều. Có thể nói, về mặt hiểu rõ đối với sự vật, thời gian mấy năm Vân Phong ở quân đoàn 'Sát Lang' thu hoạch cũng không được nhiều bằng ở ngục giam Carlos.

    Rất nhiều người dân nghèo không biết, trong số các quý tộc cũng đều có phân chia đẳng cấp. Giữa 'Tam đẳng Nam tước' và 'Nhất đẳng Nam tước' chênh lệch ra sao, mà người thừa kế thì là khái niệm gì!

    Tước vị quý tộc tại đế quốc Lam Nguyên, từ dưới phân lên chia ra thành Nam tước, Tử tước, Bá tước, Hầu tước, Công tước, tất cả là năm cấp bậc tước vị. Có điều cấp bậc của mỗi một tước vị lại phân ra làm tam đẳng, nhất đẳng cao nhất, còn tam đẳng là thấp nhất.

    Mười Tam đẳng Nam tước mới bằng một nhị đẳng Nam tước, mà mười Nhị đẳng Nam tước mới bằng một Nhất đẳng Nam tước. Mười 'Nhất đẳng Nam tước' mới bằng một 'Tam đẳng Tử tước'.

    Tuy rằng đặc quyền của một người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước' không khác là bao so với một quý tộc 'Nhất đẳng Nam tước' bình thường, nhưng vinh quan của một người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước' không kém chút nào so với một 'Tam đẳng Tử tước'!

    Trong một trăm quý tộc thì có một 'Nhất đẳng Nam tước'. Mà trong một ngàn quý tộc mới có một 'Tam đẳng Tử tước'!

    Tước vị quý tộc của Vân Phong, tại trong hàng ngũ những quý tộc thì không hề thấp chút nào!

    Cho dù bang chủ Huyết Lang bang kia cũng là một quý tộc, nhưng chỉ cần tước vị của hắn không phải là quá cao thì cũng chẳng làm gì nổi Vân Phong!

    Để giúp nha đầu không còn phân tâm nghĩ đến chuyện này nữa, kế tiếp hắn bắt đầu dạy nàng cách sửa chữa một vài linh kiện phế phẩm để trên bàn.

    Chỉ là, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, tinh thần của cô nàng cũng hơi mệt rồi, lúc vừa bắt đầu thì còn có vẻ hưng phấn, nhưng chỉ chốc lát sau thì đã buồn ngủ. Được hắn khuyên, tiểu nha đầu mới trở lại phòng ngủ một cách rất không tình nguyện. Nhìn vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng của nàng, Vân Phong đứng bên cạnh im lặng.

    Ở đây vừa có một người chết, nàng cũng có thể coi như không có việc gì vậy. Xem ra thực sự là hắn đã lo lắng vô ích rồi ...

    Cửa phòng cách âm rất tốt, chuyện đám Huyết Lang bang kia vừa tới cũng không quấy rầy cha của Vân Phong đang nghỉ ngơi.

    Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại có một mình hắn.


    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Poll! Poll!
    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

  6. Bài viết được 97 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  7. #14
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 13 - Năng lực nghịch thiên của tiểu tháp huyết sắc
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: kokono_89
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 13 - Năng lực nghịch thiên của tiểu tháp huyết sắc

    Thì ra là thế ... Thì ra chiếc tiểu tháp huyết sắc này lại lợi hại như vậy ...

    Vân Phong ngồi một mình trên chiếc ghế trước bàn, hít một hơi thật dài rồi nhắm mắt lại. Một lát sau, khi hắn mở mắt ra một lần nữa, nơi đáy mắt ẩn chứa một vẻ kích động không sao giấu được.

    Mặc dù hắn đã sớm luyện tới cảnh giới vui buồn không lộ, nhưng lúc này trong lòng cũng không thể áp chế được sự kích động!

    Thì ra, ngay khi tên lưu manh của Huyết Lang bang kia bị hắn giết chết, từ trên người hắn phóng ra một luồng năng lượng rồi bị đồ án tiểu tháp huyết sắc trên lòng bàn tay phải của hắn hấp thu. Mà sau đó, linh tính trong đầu hắn bắt đầu tăng trưởng nhanh trông thấy!

    "Đồ án tiểu tháp huyết sắc này vậy mà có thể hấp thu Linh của người chết để gia cường cho mình!" - Vân Phong lập tức hiểu được năng lực của chiếc tiểu tháp này.

    Linh là căn bản của sinh mạng, là thiên phú của một người. Mức độ trọng yếu của Linh, Vân Phong hắn hiểu rõ hơn ai hết!

    Năng lực này thật cực kỳ nghịch thiên!

    Nếu như chiếc tiểu tháp này có thể luôn luôn hấp thu Linh của người đã chết đi rồi chuyển hóa thành của hắn, vậy đừng nói là khôi phục lại thiên phú vốn có, cho dù muốn tạo thành một Linh cấp cao hơn cũng không phải là không được!

    Nếu như hắn không phải có thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn nữa, mà là chín cỗ Linh cấp năm, thậm chí là chín cỗ Linh cấp sáu, như vậy dù là Lý gia thì có gì phải sợ?!

    Sau khi lực lượng của một người đạt đến một trình độ tuyệt đối, dù hắn đối mắt với thế lực cường đại đến thế nào thì cũng diệt được tất!

    Ví dụ rõ ràng nhất của nó, không ai khác chính là quân thần của đế quốc - Tề Vô Minh!

    Cuộc đời của ông đầy tính truyền kỳ. Xuất thân từ một tiểu gia tộc rồi quật khởi tại trong quân, có được thiên phú bảy cỗ Linh cấp năm. Cuối cùng tinh thần lực của ông đạt tới cấp 59, luyện hóa ra được sáu chiếc linh hạm cao cấp của nền văn minh cấp năm. Ông chỉ dựa vào thực lực của một cá nhân mình mà độc chiếm một vị trí hết sức quan trọng, mà ngay cả rất nhiều thế lực văn minh cấp năm khác cũng đối đã với ông vô cùng khách khí! Một câu nói của ông có thể làm cho ngay cả Hoàng đế của đế quốc Lam Nguyên cũng phải ngoan ngoãn chấp hành!

    Đây chính là lực lượng của ông. Chỉ dựa vào một người , đã giúp cho một tiểu gia tộc vô danh đạt tới đẳng cấp là một trong những đại gia tộc lớn nhất đế quốc!

    Đương nhiên là trước lúc đó, sau khi Tề Vô Minh trở thành quân thần thì Tề gia đã phát triển được gần 1000 năm. Tề gia hiện tại đã không còn là Tề gia nhỏ yếu của ngàn năm trước nữa. Tuy rằng không thể so sánh với một số những gia tộc cấp cao đã có tuổi đời mấy chục vạn năm, nhưng nó cũng không thể khinh thường!

    Tề Vô Minh là một truyền kỳ của đế quốc Lam Nguyên, còn Tề gia là một thế lực mới trỗi dậy của đế quốc.

    Nếu như hắn có được thiên phú là chín cỗ Linh cấp năm, vậy thì hoàn toàn có thể trở thành một Tề Vô Minh thứ hai!

    Nếu may mắn hơn nữa, đạt tới thiên phú Linh cấp sáu, vậy cả Tề Vô Minh cũng phải kém hắn! Tây Bắc Vương - Lý gia là cái thá gì?

    Vân Phong cảm nhận một chút, Linh của hắn, ngay tại lúc vừa rồi đã tăng lên chừng xấp chỉ 1% ...

    Hình như là lúc vừa rồi hấp thu chuyển hóa đã kích hoạt một số năng lực của tiểu tháp huyết sắc này. Vân Phong chợt cảm giác trong đầu có thêm mỗi chuỗi tin tức.

    Theo như tin tức ấy, tên lưu manh vừa chết đi kia có thiên phú Linh cấp hai, tỷ lệ hấp thu chuyển hóa là 1/10 ...

    Căn cứ vào một số nghiên cứu của văn minh, linh tính của một cỗ Linh bằng chín lần Linh thấp hơn nó một cấp.

    Nói cách khách, linh tính của một cỗ Linh cấp bốn tương đương với chín cỗ Linh cấp ba, mà một cỗ Linh cấp ba thì tương đương với chín cỗ Linh cấp hai ...

    Từ đây có thể thấy được, tổn thất của Vân Phong lúc trước khi bị rớt từ thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn xuống chỉ còn có cấp ba là lớn đến cỡ nào. Đối với một người mà nói, thực lực của một cộng với một không chỉ bằng hai! Cũng như thế, kết quả của việc hai giảm một cũng không chỉ đơn giản là một! Từ chín cỗ Linh cấp bốn lúc ban đầu cho đến bây giờ chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba, linh tính của Vân Phong hiện tại chỉ bằng 1/81 lúc trước! Là 81 giảm mất 80!

    Chẳng trách Lý Kiếm Nam coi Vân Phong chỉ còn là một tên phế vật. Linh tính của hắn hiện giờ nếu so với rất nhiều bình dân hoặc dân nghèo thì có lẽ không tệ, nhưng đối với toàn bộ đế quốc mà nói thì ngay cả một tinh anh bình thường cũng không bằng. Mà tại nền văn minh này, chủ nhân chân chính của nó lại chính là ... những tinh anh ấy!

    Cho dù Vân Phong có lợi thế với kinh nghiệm từ ngày còn ở ngục giam Carlos, trên người có được luồng khí tức tử vong nồng đậm, nhưng như thế thì cũng chỉ tạo được một chút lợi thế lúc chiến đấu mà thôi. Nhưng vào thời đại này, cơ giáp cùng chiến hạm mới là thứ quyết định tất cả!

    Dưới uy lực của cơ giáp và chiến hạm, dù là thiên tài tuyệt thế cũng phải ôm hận mà chết, huống gì là Vân Phong đã bị biến thành phế vật? Dù là nhân vật cấp "yêu nghiệt" như Tề Vô Minh, đó cũng là đã gặp vô số cơ duyên nên mới có thể phát triển đến bước như vậy. Nếu như trước khi hắn quật khởi mà có thế lực lớn nào muốn giết, hắn cũng chẳng thể có được ngày hôm nay!

    Thiên phú đã bị phế, lại đắc tội với nhi tử của Tây Bắc Vương!

    Trong con mắt của rất nhiều người, Vân Phong đã không còn tương lai nữa rồi!

    Nhưng, có ai lại nghĩ được rằng, một kẻ đã trở thành phế vật trong lòng họ, vào hôm nay, lại một lần nữa cải biến vận mệnh của mình ...

    Sự thất bại hiện tại của hắn chỉ là ẩn núp tạm thời!

    "Kim lân bất thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long!"*

    Hiện tại hắn là kim lân chỉ tạm náu mình trong hồ nước, chỉ đợi lúc phong vân dần khởi là sẽ "nhất phi trùng thiên"!**

    (*): "Kim lân bất thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long!" : Ý nói thiên tài thì vẫn là thiên tài, không thể chết già ở nơi xó xỉnh nào đó, chỉ cần gặp thời thế thì họ sẽ tỏa sáng.

    (*): Nhất phi trùng thiên: Một bước lên trời.

    Một cỗ Linh cấp hai tương đương với 1/9 một cỗ Linh cấp ba, hiệu suất hấp thu và chuyển hóa là 1/10. Tên lưu manh vừa chết đi kia vừa vặn giúp cho Linh của Vân Phong hiện tại gia tăng chừng 1% ...

    Tuy hiệu suất chuyển hóa không phải là 100%, nhưng Vân Phong đã rất mãn nguyện. Dù hiệu suất hấp thu chuyển hóa chỉ có 1/10 thì đã cực kỳ nghịch thiên rồi!

    Phải biết rằng, nếu như không có gặp gỡ đặc biệt, giả như thiên tài địa bảo nghịch thiên chẳng hạn, thì trong suốt cuộc đời, Linh cơ hồ là không gia tăng!

    Một người thôi mà đã giúp cho Linh của hắn gia tăng được 1%, một trăm người có thể giúp cho Linh của hắn tăng lên gấp đôi! Một ngàn người là có thể giúp Linh của hắn đề cao lên cấp bốn. Không cần một vạn người, thiên phú vốn có của hắn sẽ khôi phục hoàn toàn!

    Hơn nữa, Linh của tên lưu manh kia chỉ là cấp hai. Nếu như là Linh cấp ba hoặc cấp bốn, thế thì hiệu suất chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều!

    Từng có kinh nghiệm khi còn ở ngục giam Carlos cùng với thời gian còn chinh chiến trong quân đội, nếu chỉ là một vạn người, Vân Phong hoàn toàn coi nhẹ. Tại ngục giam Carlos, số tội phạm chết đi mỗi ngày đều dùng đơn vị trăm triệu để tính. Mỗi một lần chiến tranh, số người bị chết cũng đều phải dùng đơn vị mười vạn đến trăm vạn mà tính. Sinh mạng của một vạn người ... nất luận là ở đâu trong hai nơi này thì cũng đều chẳng đáng kể gì!

    Có điều, nghĩ đến đây, lông mày hắn chợt nhăn lại, thở dài. Hiện giờ hắn đã ở trên hành chính tinh rồi, giết người chính là phạm pháp. Với thân phận quý tộc của hắn, nếu như giết vài người dân nghèo thì có lẽ không có việc gì, nhưng nếu muốn giết hàng loạt thì chắc chắn là không được!

    Hơn nữa, nếu như người khác không đắc tội hắn, hắn cũng không thể tự nhiên giết họ đi? Mặc dù hắn có biệt danh là 'Tử thần' thật, nhưng lại không phải là loại bất cần lý lẽ, không phải một ma vương cứ thấy người là giết!

    Tại ngục giam Carlos, hắn vì bảo toàn mạng sống của mình nên không thể không giết người, hơn nữa, phàm là những kẻ bị đưa vào ngục giam Carlos thì đại đa số đều chẳng phải hạng người lương thiện gì. Người như thế giết thì giết, chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào. Trên chiến trường, những kẻ bị hắn giết cũng đều là hải tặc và các thế lực hắc ám. Hơn nữa chủ là đều là tác chiến bằng cơ giáp, chiến hạm, dù có giết người thì cũng không nhìn thấy thi thể. Thắng làm vua, thua làm giặc, ai chết thì cũng không thể trách được đối phương!

    Nhưng nếu như muốn hắn đi giết những người không có chút xung đột nào với mình này, Vân Phong tự nhân rằng bản thân vẫn chưa làm được! Cũng không phải là hắn thiện lương hay nhân từ gì. Trên thực tế, nếu như vẫn cố giữ lại sự thiện lương và nhân từ thì tại ngục giam Carlos và trên chiến trường sẽ không thể sống sót được, đây chính là nguyên tắc! Nếu một con người mà không có một vài nguyên tắc của riêng mình, vậy thì có khác gì như cầm thú?

    Trong lòng Vân Phong thầm cảm thấy đáng tiếc. Nếu như bây giờ đang ở ngục giam Carlos thì thật là tốt, mỗi một lần 'Lồng giam tử vong' đều có gần một vạn người chết đi. Hơn nữa, phàm là những kẻ bị đưa vào đó thì đều chẳng phải là nhân vật đơn giản, đẳng cấp của Linh cũng sẽ không quá thấp. Chỉ cần một lần 'Lồng giam tử vong' thôi, thiên phú của hắn sẽ có thể khôi phục đến đẳng cấp ban đầu, thậm chí giúp Linh đạt tới cấp năm cũng không phải là không được!

    "Đáng tiếc!" - Hắn lắc đầu.

    Có điều cũng không sao! Nếu hắn đã quyết định sau này sẽ một lần nữa quay về tinh không, hướng về đỉnh cao của thực lực, vậy cũng không thể tránh được việc sinh ra xung đột cùng với một số thế lực. Chưa nói đến thứ gì khác, chắc chắn Lý Kiếm Nam sẽ không cho phép hắn trở nên cường đại. Đến lúc đó, khẳng định sẽ có rất nhiều tên đi tìm mình xin chết!

    Chỉ một lát, ánh mắt Vân Phong một lần nữa trở nên sáng ngời cùng kiên định.

    Tiền! Hắn rất cần tiền!

    Hắn muốn tương lai sẽ trở lại tinh không, vậy phải có cơ giáp và chiến hạm!

    Mà muốn mua chúng sẽ phải tốn rất nhiều tiền của, đó chắc chắn sẽ là một con số thiên văn!

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Ðang đọc: 2 (2 thành viên và 0 khách)
    AlfaRomeo™*, MissVN


    Hoa hậu Việt Nam cũng thích truyện này, vậy các bạn còn chần chừ gì nữa?
    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

  8. Bài viết được 101 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
  9. #15
    Diego's Avatar
    Diego Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Aug 2050
    Đang ở
    Nhân giới
    Bài viết
    8,632
    Xu
    2,025

    Mặc định

    Truyền kỳ Tử thần
    Tác giả: Kim Sa Lưu Thủy
    -----------o0o-----------
    Chương 14 - Thị trường hỗn loạn
    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên tập: kokono_89
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chương 14 - Thị trường hỗn loạn

    Hừng đông ngày hôm sau.

    Vân Phong đi cùng Nam Nặc đến nơi chuyên mua bán các loại linh kiện đã qua sử dụng.

    Chỗ giáp ranh với khu dân nghèo của họ có một bãi đất trống, phía bên kia bãi chính là nơi ở của giới bình dân, trong đó cũng có một số tiểu quý tộc hoặc là những quý tộc đã bị sa sút. Bên cạnh đó là một con phố buôn bán phồn hoa, nó là nơi làm việc của đa số người ở đây. Khách hàng đi vào trong đó phần lớn là quý tộc cùng một vài nhà khá giả.

    Bên cạnh khu đất trống nơi giao nhau của ba giai tầng này có một nơi rất nổi tiếng, đó là thị trường hỗn loạn.

    Nơi mà tất cả các giai tầng đều xuất hiện thường thường đều khá hỗn loạn. Nhưng nơi càng hỗn loạn thì lại càng dễ kiếm lời, ví dụ như bán sức lao động giá rẻ, ... Tùy từng đồ vật, giá cả khi bán cho những giai tầng khác nhau sẽ có giá khác nhau ... Còn có một vài thứ có lai lịch không rõ ràng cũng có người mang đến đây xử lý ...

    Những trường hợp như vậy có rất nhiều. Những thứ này tích lũy qua năm tháng đã tạo nên một thị trường khổng lồ như ngày hôm nay.

    Tại nơi này cái gì cũng bán, từ các loại đồ dùng sinh hoạt nhỏ nhặt cho đến quang não cơ giáp, hay thâm chí là một vài linh kiện của chiến hạm cũng có.

    Trong đó, thị trường linh kiện của các sản phẩm khoa học kỹ thuật đã qua sử dụng hoặc đã được cải tạo lại là hot nhất.

    Chỉ cần ngươi thật tinh mắt, có năng lực, ở nơi này sẽ có thể mua được đồ tốt nhất với cái giá rẻ mạt nhất.

    Cũng như thế, nếu ngươi không biết xem hàng, năng lực yếu kém, vậy thì cũng có khả năng sẽ bỏ ra một khoản tiền rất lớn mà chỉ mua được một thứ rác rưởi đã được người ta mông má lại. Hoặc là sẽ mua về hàng đống những linh kiện cao cấp nhưng khi lắp ráp lại thì chỉ tạo thành được một thứ vớ vẩn.

    Chênh lệch ở đây chính là con mắt nhìn hàng của ngươi, bởi thế nên đây là một nơi rất hấp dẫn người đến xem. Rất nhiều người đều có hi vọng sẽ kiếm được thứ đồ vật tốt gì đó ở đây, thậm chí một số quý tộc cũng tham gia vào việc buôn bán này, vì nó đem lại cảm giác kiếm hời cho bọn họ. Chỉ mất một số tiền nhỏ mà mua được thứ tốt, sau đó dùng năng lực của mình cải tạo nó thành tốt hơn nữa!

    Ở nơi này có rất nhiều cao thủ chuyên lắp ráp và sửa chữa các sản phẩm khoa học kỹ thuật. Tuy giai tầng của họ không cao, nhưng bằng năng lực của mình, ngay cả một số đệ tử của các gia tộc quý tộc cũng rất tôn kính họ.

    Bình thường Nam Nặc sẽ mua linh kiện phế phẩm tại đây, sau đó sửa chữa lại rồi bán cho cửa hàng đồ cũ Nhân Ngận Đa. Ở nơi này, họ chính là một trong những nhà cung cấp linh kiện đã qua sử dụng.

    Lúc này, tiểu nha đầu dẫn theo Vân Phong, hưng phấn len lỏi giữa đám người tiến đến cửa hàng kia.

    Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, ngực ôm một vài linh kiện đã được sửa chữa tốt. Vừa chạy cô bé vừa ngoái đầu lại nhìn Vân Phong rồi cười rất vui vẻ, hai chiếc má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.

    Lần này, những thứ mà nàng mang đến đều là những linh kiện mà Vân Phong đã sửa chữa ngày hôm qua. Lần này có lẽ là lần bán được giá nhất từ trước đến giờ, và những linh kiện đó có lẽ có được chất lượng tốt nhất. Bán đi những linh kiện này, hẳn là có thể kiếm được một số tiền rất lớn.

    Có điều, đây cũng chưa phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất với nàng chính là, lần này có Vân đại ca đi cùng với nàng. Từ nay về sau, nàng sẽ không phải đi một mình nữa.

    Đây mới là nguyên nhân làm cô bé vui vẻ như thế này.

    Vân Phong ở phía sau vừa nhẹ nhàng đi theo Nam Nặc, vừa đánh giá tình hình bốn phía.

    Đây là nơi mà năm năm trước hắn cũng thường xuyên lui tới. Hiện đã trôi qua năm năm rồi, nhưng nơi này vẫn không khác nhiều lắm so với trước kia.

    Có điều, hiện giờ hắn đã không phải là Vân Phong của năm năm trước nữa. Đồ rất tốt trong mắt hắn năm năm trước, lúc này đây hắn nhìn lại thì cũng chỉ rất bình thường.

    Thậm chí là cảm thấy rất kém, cực kỳ kém!

    Vân Phong thở dài ngao ngán. Đồ của bình dân rốt cuộc vẫn không thể so sánh với đồ dùng trong quân đội, chứ chưa nói đến là đồ dành cho quân đoàn tinh anh. Nó kém hơn đâu chỉ có mấy bậc?

    Thực sự là một thì ở trên trời, còn cái kia tít tận dưới đất!

    Xem ra, con đường tương lai của hắn có khởi đầu cũng không dễ dàng ...

    Chợt hắn đình chỉ dòng suy nghĩ của mình lại, cũng ngừng không bước tiếp nữa, rồi nhìn về một quầy hàng trước mắt.

    Đến nơi rồi.

    -Vân đại ca, chính là chỗ này!

    Phía trước, Nam Nặc quay đầu lại nhìn về phía Vân Phong cao hứng nói, đoạn nàng liền chạy tới quầy hàng kia.

    - Ừ!

    Hắn cười, gật đầu đáp lại rồi đi theo.

    Đây là một cửa hàng kinh doanh lắp ráp và sửa chữa phi xa có mặt tiền khá lớn. Chỗ Nam Nặc chạy tới chính là quầy thu mua hàng.

    Hiện ở đó đang có hai cô gái mặc đồ công sở, trong đó có một người đang đứng nói chuyện cùng với khách. Một cô khác đang rảnh, nghe thấy tiếng Nam Nặc gọi liên quay đầu về bên này.

    - Tiểu Nặc? Cả tuần này muội đi đâu thế? Sao lâu như vậy mới lại đến?
    Cô bé kia trông thấy Nam Nặc thì nói với vẻ kinh hỉ.

    Cô bé này thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, khá xinh đẹp, xem vẻ rất thân với Nam Nặc.

    - Vâng, Điềm Điềm tỷ, hôm nay muội muốn bán những linh kiện này!

    Tiểu nha đầu cao hứng, gật đầu nói, rồi lấy mấy cái linh kiện của phi xa đang ôm trong ngực ra bày trên quầy.

    - Ya .... Nhiều thế cơ à? Cả tuần vừa rồi Tiểu Nặc không tới chính là bởi vì tu sửa chúng sao?
    Ánh mắt của cô bé tên Điềm Điềm rời đến mấy cái linh kiện trên quầy rồi kinh ngạc nói.

    - Không phải ...
    Tiểu nha đầu đỏ mặt, nói gấp:
    - Cả tuần qua muội chỉ tập trung tu sửa một cái động cơ thôi, nhưng mãi vẫn không sửa được. Những thứ này đều được Vân đại ca tu sửa hết đấy!

    - Vân đại ca?
    Điềm Điềm sững sờ, lúc này cô mới chú ý đến Vân Phong đang đứng sau lưng tiểu nha đầu.

    - Vâng, Vân đại ca của muội đã trở về rồi!
    Nam Nặc gật đầu liên tục, rất vui vẻ nói.

    - Gì cơ?
    Điềm Điềm giật mình nhìn Vân Phong.

    Nàng cũng biết chuyện về Vân đại ca của Nam Nặc, bởi vì cô bé thường xuyên đến đây bán linh kiện đã được tu sửa lại cho các nàng, nên chỉ sau vài lần là đã thành quen. Cô bé đã từng nhờ các nàng nghe ngóng giúp tin tức của Vân đại ca của mình. Hơn nữa các nàng cũng biết, Vân đại ca của cô bé đã bị một tên đệ tử quý tộc hãm hại.

    Các nàng còn biết cả chuyện mấy năm nay cô bé vẫn luôn chăm nom cho người cha đang bị bệnh nặng của Vân đại ca kia. Kỹ thuật sửa chữa đồ của cô bé chính là được cha của hắn dạy cho.

    Các nàng rất thương cô bé này, tuổi còn nhỏ mà đã có nhiều gánh nặng trên mình như vậy, thật là đáng thương.

    Nhưng dù sao thì các nàng cũng chỉ là những thường dân, nên cũng chỉ hỏi ra được là Vân Phong kia đã bị một tên đệ tử quý tộc có lai lịch rất lớn bắt đi, còn sau đó thì không còn tin tức gì nữa.

    Vân đại ca của Nam Nặc chỉ là một người dân nghèo, sau khi bị một tên con dòng cháu giống như thế bắt được, vài năm nay vẫn không có tin tức gì ...

    Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang khẩn khoản nhờ các nàng nghe ngóng tin tức giùm, cùng với vẻ hưng phấn của tiểu nha đầu sau khi nghe được lời đồng ý của các nàng, trong nội tâm hai cô đều cảm thấy hơi chua xót.

    Các nàng hiểu, chỉ sợ là Vân đại ca của Nam Nặc đã ... chết rồi. Có điều, cả hai đều nhất trí không nói ra suy đoán này của mình cho cô bé.

    Hiện giờ Điềm Điềm lại nghe tiểu nha đầu nói Vân đại ca của mình đã trở về rồi, việc này sao nàng lại không ngạc nhiên?

    ---------------o0o---------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Trung thu vui vẻ nhé mọi người.
    Vào đây chém gió!

    Góp ý cho truyện ở chỗ này.
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 21-10-2012 lúc 22:01.
    Thời gian là thứ miễn phí nhưng lại vô giá. Ta đang đánh đổi một ngày sống của mình để làm những cái gì?

    ---QC---


  10. Bài viết được 94 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    HacPhong,
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status