TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn nghĩ gì về Thiên Nhất?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 3 của 71 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 354

Chủ đề: Phiến Tội - Tác giả: Tam Thiên Lưỡng Giác (hoàn thành)

  1. #11
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tội Do Tâm Sinh
    Chương 9: Thiêu cháy tội ác
    Dịch giả: Thiệu Cảnh
    Biên dịch: No_dance8x

    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 16:25:34 ngày 21/12/2012, tổng số chữ: 1713

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Trưa ngày mười ba tháng mười hai, một người đàn ông khoác áo da, râu ria xồm xoàm đẩy cửa bước vào tiệm sách của Thiên Nhất.

    Hắn đi thẳng tới trước bàn làm việc của ông chủ rồi mở miệng nói: “Ngươi đã bị bắt.”

    Hôm nay, Thiên Nhất không hề đọc sách mà chỉ ngồi uống cà phê một cách ung dung. Dường như hắn đang đợi giây phút này.

    “Cảnh sát Kình Điểu phải không? Đã lâu không gặp.”

    Kình Điểu trả lời: “Hừ, ngươi biết ta sẽ đến sao?”

    “Tất nhiên ta biết.” Thiên Nhất nắn quai hàm bằng một tay, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước.

    “Đã biết ta sẽ đến nhưng lại không chạy trốn. Điều này chứng minh: Một là ngươi muốn tự thú, hai là ngươi đã điên rồi.”

    “Ta không điên, cả thế giới này mới điên.”

    “Ngươi muốn nói sao thì nói.” Kình Điểu đặt còng số tám lên trên bàn: “Ngươi tự đeo vào hay chờ ta ra tay đây?”

    “Ngươi có lệnh bắt không?” Thiên Nhất hoàn toàn không phản ứng gì.

    “Ha ha ha ha...” Kình Điểu nhịn không được nên phải bật cười: “Không ngờ loại người như ngươi lại nhắc tới trình tự pháp luật với ta?”

    Nhưng Thiên Nhất lại không hề cười: “Thì ra ngươi cũng biết hành vi của mình bất hợp pháp.”

    Nụ cười trên mặt Kình Điểu chợt tắt. Hắn rút súng ra khỏi bao súng rồi chĩa vào giữa trán Thiên Nhất: “Đây chính là pháp luật của ta!”

    Thiên Nhất vẫn ngồi yên trên ghế, sau chợt vỗ tay một cách thong thả: “Không, đây không phải là pháp luật mà là chính nghĩa.” Cuối cùng nụ cười đã nở trên môi hắn: “Pháp luật chỉ là một công cụ viết trên giấy để phục vụ cho kẻ có quyền. Lúc nào cũng có thể sử dụng, thay đổi, loại bỏ. Còn chính nghĩa, ý nghĩa của nó đã vượt xa điều đó.”

    Mặc dù Kình Điểu nắm chặt khẩu súng trong tay nhưng hắn vẫn kiên trì với đề nghị của mình: “Vậy mời ngươi nhân lúc vẫn chưa bị chính nghĩa bắn nát đầu, hãy ngoan ngoãn đưa tay vào còng rồi chịu sự trừng trị của pháp luật.”

    “Ta vẫn chưa nói hết.” Thiên Nhất bỗng đứng dậy.

    Kình Điểu lùi về sau nửa bước với vẻ cảnh giác, còn nòng súng thì vẫn luôn chĩa vào đầu của Thiên Nhất theo từng động tác của hắn mà không hề sai lệch một chút nào.

    Thiên Nhất bước đến giá sách bên cạnh với vẻ khoan thai: "Nhưng cũng phải nói, chính nghĩa là thứ khiến ta chán ghét và buồn nôn nhất. Đó chẳng qua chỉ là một loại ảo giác của con người mà thôi.”

    Hắn giơ tay lên chỉ vào Kình Điểu: “Ngươi tuân theo quan niệm đúng sai thiện ác được diễn giải từ một loạt lí luận đạo đức to lớn. Ngươi dùng hai chữ "chính nghĩa" để tự thôi miên mình và biến nó thành tín ngưỡng khiến mình phải tin tưởng. Vì vậy ngươi cho rằng mỗi sự việc ngươi làm, mỗi lựa chọn của ngươi đều chính xác. Nhưng nói trắng ra, điều này chỉ là một loại đạo đức giả cao cấp mà thôi.”

    Hắn lấy bốn quyển sách bìa đen từ trên giá sách xuống rồi đặt lên bàn. Sau đó, hắn lại bước đến một góc phòng rồi ngồi xổm xuống, sau đó mở tủ ra.

    “Đối với sư tử, bắt linh dương chính là chính nghĩa, nếu không nó và con sẽ chết đói. Đối với linh dương, chạy trốn sư tử cũng là chính nghĩa, nếu không nó sẽ bị ăn thịt. Chẳng lẽ trong tình huống này, chính nghĩa tự mâu thuẫn với nhau sao? Không đúng, vì bọn chúng vẫn tuân theo một quy luật. Quy luật này diễn ra khi động vật tuân theo bản năng sinh tồn, cũng có thể nói đó là quy luật của tự nhiên. Trong cõi u minh có một thứ duy trì và vận hành quy tắc của thế giới. Thứ này không thể viết lên trên giấy, không thể bóp méo và vi phạm hay chụp cái mũ được gọi là "chính nghĩa", vì đó chính là sự sỉ nhục không gì lớn bằng.”

    Thiên Nhất lấy một cái thùng bằng sắt ra khỏi tủ rồi một tay cầm sách, một tay xách cái xô và đi về phía cửa: “Nếu ngươi không phiền thì hãy giúp ta mở cửa.”

    Lúc này, Kình Điểu đã buông súng. Hắn có thể nhận thấy Thiên Nhất hoàn toàn không có ý định chạy trốn.

    “Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Tuy hỏi như vậy nhưng Kình Điểu vẫn giúp Thiên Nhất mở cửa, sau đó cùng với hắn bước ra khỏi tiệm sách.

    Bầu trời ở bên ngoài rất âm u, gió Bắc lạnh thấu xương. Thiên Nhất chỉ mặc một cái áo sơ mi bên trong áo vest nên rõ ràng đã hơi run rẩy vì lạnh.

    Hắn đặt cái thùng sắt xuống đất rồi lấy một chiếc bật lửa Zippo ra, sau đó châm lửa đốt quyển sách đang cầm trên tay.

    Thiên Nhất tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy: “Cho nên, con người cũng như vậy. Theo quan điểm của bất cứ người bình thường nào, chỉ có bản thân hắn mới là nhân vật chính duy nhất trong cuộc đời của hắn. Còn những người khác, cho dù có nổi bật đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là nhân vật phụ mà thôi. Vì vậy chính nghĩa cũng trở thành một thứ rất chủ quan. Những đứa trẻ sinh ra trong thời loạn, những đứa trẻ sinh ra trong thời bình, những đứa trẻ sinh ra trong khu ổ chuột, hậu duệ của vương công quý tộc... những đứa trẻ tiếp xúc với các tầng lớp khác nhau sẽ được truyền thụ những quan điểm khác nhau. Cuối cùng, mỗi người đều có chính nghĩa của riêng mình. Kình Điểu, ngươi cho rằng việc ngươi làm là đúng, cũng chỉ vì nó phù hợp với chính nghĩa trong lòng ngươi mà thôi.”

    Kình Điểu hừ lạnh một tiếng : “Vậy... ý ngươi là hành vi lạm sát người vô tội của ngươi mới là đúng sao?”

    Thiên Nhất ném quyển sách đã cháy hết một nửa ở trên tay vào trong thùng sắt rồi trả lời: “Ta không giết bọn chúng. Từ khi ta đến Hokkaido vào ngày năm tháng mười hai, ta chưa từng ra khỏi tiệm sách, nhiều nhất chỉ ra khỏi cửa đốt sách hoặc ký nhận những vật phẩm đã mua. Sao ngươi có thể nói ta lạm sát người vô tội?”

    “Nhưng những vụ án đó đều do ngươi giật dây!”

    “Vậy sao? Vậy ngươi có chứng cứ gì không? Cho dù những kẻ đã chết có sống lại, bọn họ cũng sẽ nói cho ngươi biết: Ta chưa từng "sai khiến" bọn họ giết người. Ta chỉ hướng dẫn bọn họ làm những việc lặt vặt để trao đổi vài tin tức có ích, hoặc xem quyển sách trên tay ta mà thôi.”

    Kình Điểu nhịn không được nên lập tức đưa mắt nhìn vào quyển sách hầu như đã cháy gần hết trong thùng sắt, không ngờ làn khói đang bốc lên lại mang màu tím nhạt.

    “Rốt cuộc những quyển sách này là gì?”

    Thiến Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Những quyển sách này ghi lại "Tội" của con người.”

    Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt liếc sang đống tro trong thùng: “Xấu xa tham lam, xác treo giữa chợ.”

    Kình Điểu nghe xong, tim bỗng đập thình thịch. Cái chết của Matsuo lập tức vụt qua trước mắt.

    Thiên Nhất lại bỏ quyển sách thứ hai vào trong thùng. Lần này, trong thùng lại bốc lên làn khói có màu cam.

    “Hung ác ngang ngược, loạn đao phân thây.”

    Kình Điểu bỗng trừng đôi mắt trâu rồi bước đến nắm lấy cổ áo của Thiên Nhất: “Trừ Matsuo và Miura ra, hai quyển sách còn lại trên tay ngươi là ai? Ngươi còn giết ai nữa? Có phải giết luôn Ikeda không?”

    Thiên Nhất mỉm cười, hắn tiện tay bỏ quyển sách thứ ba vào trong thùng. Làn khói màu đỏ bỗng bốc lên: “Lười biếng buông thả, mổ bụng moi gan.”

    Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Kình Điểu: “Chủ nhân của quyển sách này cũng có họ là Ikeda nhưng không phải là Ikeda Nozomu mà là Ikeda Takeshi.”

    Kinh Điểu nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi là tên khốn…”

    Thiên Nhất nâng quyển sách cuối cùng lên: “Đây mới chính là Ikeda "nhu nhược và hay ghen tị" của chúng ta. Yên tâm đi, hắn còn chưa chết.”

    Nhưng hai giây sau, Thiên Nhất vẫn ném quyển sách này vào ngọn lửa trong thùng: “Đáng tiếc, hắn điên rồi. Cuối cùng sống cũng không bằng chết. Cho nên, quyển sách của hắn chẳng còn tác dụng gì nữa. Nội dung phía sau đều là những lời lẽ điên khùng không thể hiểu nổi. Ồ, đúng rồi, hôm qua hắn trở về nhà nhìn thấy một số chuyện nên bị kích động đến độ phát điên nên hôm nay hắn không đến lớp, không biết hiện giờ ra sao...”

    Kình Điểu buông Thiên Nhất ra rồi chạy thục mạng về phía nhà của Ikeda: “Đáng ghét...”

    Thiên Nhất sửa cổ áo, sau đó lại quay mặt về phía bóng lưng của Kình Điểu rồi bật cười như điên: “Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ! Cái gì mới là chính nghĩa! Ha ha ha ha!”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 02-07-2013 lúc 11:59.
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 116 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anagkh13,ball_fly103,banhdacua25,chl10808,chutuoc0008,cooro21,fbithanh,Frozen96eart,hotfam501,Huyetvu,huynhvu217,iken447,inocker,June,khuccui,kingorchid,kira,ktvn666,kungai,linhvlike,Longinus,lybietcau,MrazShooters,mrlayloi,ngoyui,nobody11,odin,pandoraminh,phamhau1986,PhongTieuDieu81,phuongdaof5,pnhuy,quangheo,ryankai,samki1998,sondecuto,SpaceWolf,ssadfgh,supermaria,thedino,tuansoibk,Ui_da,vampireheart,vietthuan,voma,xuanvien,zap1412,ĐẠI LONG,
  3. #12
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tội Do Tâm Sinh
    Chương 10: Khách hàng ban đầu
    Dịch giả: Thiệu Cảnh
    Biên dịch: No_dance8x

    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 18:41:48 ngày 21/12/2012, tổng số chữ: 1738

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Chín giờ tối ngày bảy tháng mười hai.

    Thiên Nhất liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi gấp quyển sách trước mặt lại, sau đó đứng dậy vươn vai.

    Hắn bước tới giá sách cuối cùng, ngón tay lướt qua hàng sách trên kệ, còn miệng thì lẩm bẩm : “2010, 2000, 1990... hóa học, dụng cụ vệ sinh, sinh tồn ngoài hoang dã. À à, có rồi... có rồi... điện dân dụng." Sau mấy phút, hắn ôm một cái máy quay phim và bước ra khỏi cửa tiệm.

    Ngoài cửa có một gã say quắc cần câu đang ngồi trước tủ kính của tiệm sách, trong miệng hắn đang lẩm bẩm gì đó. Tuy từ trong phòng nhìn ra ngoài không thể nhìn thấy góc chết này nhưng dường như Thiên Nhất đã biết trước sẽ có người ngồi tại đây.

    "Ông Ikeda, say đến mức nói nhảm phải không? Hay quên lối về nhà rồi?" Thiên Nhất vừa cười vừa nói.

    Ikeda Takeshi hươ chai rượu đã cạn tới đáy rồi mới nói: “Bớt nói xàm đê! Bố mày rất tỉnh táo! Rượu! Mau đem rượu đến đây!”"

    Thiên Nhất ngồi xổm xuống: “Ông Ikeda, ta muốn phiền ông làm một việc.” Hắn cầm máy quay phim đặt xuống bên cạnh Ikeda Takeshi rồi nói tiếp: “Giúp ta bán cái này.”

    “Khốn khiếp!” Ikeda Takeshi bỗng chửi đổng một câu, sau ngừng lại một lúc rồi mới nấc cụt một tiếng: “Mày tưởng bố mày là người thu đồng nát sao! Xem thường ta phải không?"

    Thiên Nhất không hề để ý hắn mà đứng dậy rồi đi vào trong tiệm sách: “Đề nghị ngươi đem đến khu phố thương mại ở phía Nam thành phố để bán, hãy tìm mấy cửa hàng băng đĩa ấy, nơi đó chắc hẳn sẽ có người thu mua. Giá cả chắc chắn sẽ cao hơn bán sắt vụn.”

    Ikeda Takeshi vẫn kêu gào trong cơn say: “Này, đồ khốn! Mày có nghe tao nói không?”

    Lúc này, một chân của Thiên Nhất đã bước vào trong phòng nhưng vẫn quay đầu nói một câu: “Ờ, đúng rồi. Vui lòng bán xong trước chiều mai. Bán được bao nhiêu thì ngươi cứ giữ lấy, sau đó ngươi có thể đến cửa hàng của ta lấy thêm một phần thù lao khác.”

    Lời còn chưa dứt, cánh cửa tiệm sách đã đóng lại. Còn tên say bên ngoài cửa thì sau khi tỉnh táo lại đôi chút liền cầm lấy chiếc máy quay phim trên mặt đất, xem như đã chấp nhận vụ trao đổi này...

    -----o0o-----

    Ngày tám tháng mười hai.

    Nửa tiếng trước khi Matsuo đến tiệm sách.

    “Này, thằng nhóc! Đống sắt vụn ngươi đưa ta vào ngày hôm qua đã bán được rồi. Ngươi nói còn có thù lao nữa phải không?” Ikeda Takeshi vừa bước vào phòng đã đi thẳng vào vấn đề chính.

    Thiên Nhất vừa cười vừa nói: “Ha ha, ta rất thích người luôn đi thẳng vào vấn đề.” Hắn quẳng quyển sách đang xem lên trên bàn: “Đáng tiếc, ta không thể đưa ngươi thêm tiền uống rượu như trong tưởng tượng của ngươi.”

    Sau lại làm thế mời: “Đây là phần thưởng thêm, ngươi có thể mang đi.”

    Ikeda Takeshi hoàn toàn chẳng thèm động vào quyển sách: “Cái gì? Khốn khiếp, chơi ông à?! Thứ này có tác dụng gì chứ?” Hắn quay người định bỏ đi, trong miệng vẫn còn chửi mắng: “Đáng ghét, hại ông đây đi một chuyến không công.”

    Thiên Nhất gối hai tay sau đầu: “Ngươi thực sự muốn từ bỏ thù lao của vụ trao đổi này sao, ông Ikeda?”

    Ikeda Takesi không thèm quay lại mà bước ra ngoài: “Không sai, ngươi để dành lau nước mũi của mình đi thằng nhóc khốn nạn.”

    Một giây sau, Thiên Nhất bỗng bật cười như điên.

    Ikeda Takeshi ngừng bước: “Ngươi có bệnh hả, đồ ngu?"

    Thiên Nhất lắc đầu, nụ cười trên môi dần ngưng đọng. Sau khi hớp một ngụm cà phê, hắn nói: “Ầy, nếu nói về ngu thì trong phòng này đúng là có một người...”

    Hắn vừa nói vừa ngước nhìn trần nhà: “Lấy chi phiếu khống của người khác đánh thua một trận cá độ quyền anh rồi bị điều tra. Nhưng vì đối phương có chỗ dựa vững chắc nên chẳng sao cả, còn kế sinh nhai của mình lại bị đứt, sau đó cờ bạc rượu chè nên nợ nần chồng chất. Cuối cùng vợ tự sát, còn mình thì mang đứa con nhỏ rời khỏi Tokyo, sống một cuộc sống nghèo rớt mùng tơi.” Ánh mắt của hắn lại di chuyển, vừa hay lại trùng với ánh mắt giận dữ của Ikeda Takeshi: “Ngươi nói xem, người như thế có phải là đồ ngu hay không?”

    Ikeda Takeshi bỗng hét lên rồi nhào qua bàn làm việc, hai tay tóm lấy cổ áo Thiên Nhất rồi nhấc hắn lên: “Ngươi là ai?! Ai kể chuyện này cho ngươi?”

    Thiên Nhất nghiêng đầu sang một bên, hắn tiếp tục cười mà không hề để ý đến hành động của đối phương: “Ha ha, trong quyển sách này có viết.”

    Ikeda Takeshi buông Thiên Nhất xuống rồi cầm quyển sách nội tâm trên bàn. Nhưng một luồng sức mạnh không biết ở đâu ra bỗng từ sau lưng nhấc hắn lên rồi ném ra xa ba mét. Lúc này, hắn liền rơi xuống những chiếc bàn vuông được ghép lại với nhau ở giữa căn phòng khiến những quyển sách bừa bộn như một ngọn núi nhỏ trên bàn rơi đầy đất. Nhưng lạ là chiếc bàn lại chẳng hề bị đè gãy và cả Ikeda Takeshi cũng không cảm thấy đau đầu. Có cảm tưởng như hắn là một đồ vật bị nhấc lên rồi đặt xuống chứ không phải là người bị ném xuống mặt đất.

    Thiên Nhất ngồi trên sô pha, hai chân gác lên chiếc bàn trước mặt. Vừa hay gót chân của hắn lại đè lên quyển sách bìa đen.

    “Ông Ikeda, có hai chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi. Thứ nhất, cho dù ngươi là một thằng ngu nhưng trí nhớ vẫn chưa kém tới mức quên hết những chuyện vừa mới xảy ra. Vì vậy chắc hẳn ngươi vẫn còn nhớ mình đã từ bỏ thù lao từ chỗ ta. Nếu đã lựa chọn từ bỏ thì muốn lấy lại nó, ngươi phải trả một cái giá tương xứng, bằng không cho dù ta có dùng nó để chùi nước mũi cũng không liên quan đến ngươi. Thứ hai, xin đừng nhảy qua chiếc bàn của ta vì nó là một ranh giới. Mấy năm nay, những người nhảy qua nó đều bị bằm thành thịt nát rồi cho heo ăn cả.”

    Ikeda Takeshi bước xuống đất rồi nói với vẻ cảnh giác: “Vừa rồi, ngươi đã làm gì?”

    Thiên Nhất nói: “Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là ta đã khiến ngươi hiểu được giở trò bạo lực ở chỗ ta sẽ không giải quyết được gì hết. Cho nên chúng ta lại bàn chuyện giao dịch đi thôi. Lại nói chỉ cần ngươi hoàn thành một chuyện nhỏ mà ta giao cho, ngươi sẽ có thể đem quyển sách này đi.” Hắn vừa nói vừa rút chân về.

    Bấy giờ, Thiên Nhất cầm quyển sách lên, tùy ý lật đến một trang rồi đưa cho Ikeda Takeshi xem: “Xem như cho ngươi kiểm tra hàng hóa. Như vậy ngươi mới có thể tin tưởng nội dung của quyển sách là thật chứ không phải do ta bịa ra.”

    Ikeda Takeshi nhìn những dòng chữ đen trên giấy trắng viết đầy tiếng lòng của mình. Sự thật kỳ lạ đến hoang đường khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh: “Vì sao ngươi làm vậy?”

    Thiên Nhất trả lời: “Ta có nói lí do làm việc của ta thì ngươi cũng không thể hiểu được. Điều ngươi được biết là trong tiệm sách của ta ẩn chứa bí mật của rất nhiều người. Sau khi ngươi lấy quyển sách của mình về thì có thể giao dịch lần nữa để xem bí mật của người khác, cho dù ngươi rất ngu nhưng chắc hẳn cũng hiểu được. Khi ngươi nắm được bí mật trong quá khứ hoặc kế hoạch trong tương lai trong lòng người khác thì ngươi có thể đạt được lợi ích lớn đến đâu. Và nếu ngươi cũng biết suy nghĩ trong lòng những người chức cao quyền trọng đang nắm giữ kinh tế hoặc quân sự thì sẽ đáng giá đến thế nào. À, tất nhiên là nơi này cũng có sách của loại ma men như ngươi. Mặc dù không đáng giá bao nhiêu cũng không cấm người khác xem thử. Chuyện cười, đề tài lúc nhậu nhẹt gì đó cũng không thiếu.”

    “Được rồi, ta biết rồi, ngươi muốn ta làm gì?!” Ikeda Takeshi vội vàng nói.

    Thiên Nhất gãi đầu: “Chuyện rất đơn giản. Chiều ngày mốt, ngươi cứ đến quán rượu như bình thường rồi ở đó đến mười hai giờ mới về nhà. Kể từ đó cho đến khi trời sáng, ngươi không được nói câu nào với con trai ngươi, một chữ cũng không được.”

    Ikeda Takeshi do dự một lúc mới trả lời: “Chuyện này liên quan gì đến con trai ta?! Ta cảnh cáo ngươi, đừng lôi nó vào chuyện này.”

    “Ta chỉ bảo ngươi giữ im lặng thôi.” Thiên Nhất nói: “Tất nhiên, viết lên giấy hoặc ra hiệu cũng không được. Ngay cả nghĩ ngươi cũng không được nghĩ.”

    “Nghĩ cũng bị ngươi phát hiện sao?”

    Thiên Nhất cười gằn rồi bỗng rút quyển sách của Ikeda Takeshi lại, sau đó lấy một quyển sách khác và bắt đầu đọc: “Ngươi có thể đi được rồi, đừng ảnh hưởng đến công việc làm ăn của ta.”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 02-07-2013 lúc 11:59.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  4. Bài viết được 115 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anagkh13,ball_fly103,banhdacua25,chl10808,chutuoc0008,cooro21,fbithanh,Frozen96eart,hotfam501,iken447,inocker,June,khuccui,kingorchid,kira,ktvn666,kungai,linhvlike,Longinus,lybietcau,MrazShooters,mrlayloi,ngoyui,nobody11,odin,phamhau1986,PhongTieuDieu81,pnhuy,quangheo,ryankai,samki1998,sondecuto,SpaceWolf,ssadfgh,supermaria,thedino,Tiên Môn,tuansoibk,Ui_da,vampireheart,vietthuan,voma,xuanvien,zap1412,ĐẠI LONG,
  5. #13
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tội Do Tâm Sinh
    Chương 11: Quần chiến
    Dịch giả: Thiệu Cảnh
    Biên dịch: No_dance8x

    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 19:20:21 ngày 21/12/2012, tổng số chữ: 2082

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Thời gian: Hiện tại.

    Bóng lưng của Kình Điểu ngày càng xa dần, rồi biến mất.

    Những quyển sách trong thùng sắt đã biến thành tro tàn, chỉ còn sót lại một làn khói đang chầm chậm bốc lên cao nhưng chưa bay được bao xa đã bị những cơn gió lạnh thổi tan.

    Thiên Nhất vẫn chưa trở về phòng. Hắn đang đứng trước cửa, dường như đang chờ đợi gì đó.

    “Kình Điểu vốn không cần phải chết.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.

    Lúc này, trên phố không một bóng người.

    “Nhưng mấy giây trước, các ngươi đã ép ta phải đổi ý.” Thiên Nhất thở dài: “Nếu biết trước thì vừa rồi ta thuận tay giết luôn Kình Điểu. Bây giờ ta phải xử lý xong các ngươi mới có thể đi tìm hắn một chuyến.”

    Giờ đây, trên phố bỗng xuất hiện bóng người.

    Là bốn người.

    “Tuy ta không hiểu ngươi nói gì nhưng chắc chắn ngươi đang nói chuyện với chúng ta có phải không?” Người đàn ông cao lớn nhất trong bốn người nói.

    Thiên Nhất ngẩng đầu nhìn trời, chẳng thèm để bốn người này vào trong mắt: “Khi vừa uống xong ly cà phê thứ nhất sau khi thức dậy, ta đã biết các ngươi mai phục trên phố. Nhưng lúc ấy, ta vẫn chưa rõ cấp bậc của các ngươi. Khi ngoài đốt sách vào lúc nãy, các ngươi đã thu hẹp vòng vây. Còn khi Kình Điểu bỏ đi, các ngươi đến gần ta hơn.”

    Hắn thở dài một tiếng: "Ầy... Ngay trước khi các ngươi nói câu đầu tiên, ta đoán rằng các ngươi đều thuộc cấp “Tịnh” và cũng đã có thể xác định được thân phận của các ngươi.”

    Một kẻ khác trong số bốn người nói: “Cho dù sự thật đúng như ngươi nói, rằng chúng ta đã bị phát hiện từ sớm và cũng xem như ngươi đoán được chúng ta đều thuộc cấp 'Tịnh'. Nhưng ngươi dựa vào đâu để đưa ra kết luận là 'xử lý xong các ngươi'?" Hắn cười với vẻ xem thường: “Nghịch Thập Tự, sau khi phân tích những vụ án có thể liên quan đến ngươi trong những năm qua, bọn ta suy ra rằng ngươi chắc chắn chưa đạt đến cấp ‘Cường’, có phải vậy không?”

    Thiên Nhất trả lời: “Ta thuộc cấp ‘Giấy’ và tên ta là Thiên Nhất.”

    Người đàn ông cao lớn cười gằn: “Thiên Nhất, ngươi đã hiểu rõ cấp bậc của mình thì đừng nghĩ đến việc chống cự vô ích nữa. Hãy đưa tay chịu trói, như vậy còn có thể giữ được mạng sống của mình.”

    “Ha ha ha.” Thiên Nhất gãi mái tóc như ổ quạ của mình rồi trả lời: “Chẳng lẽ các vị cho rằng cấp ‘Giấy’ chắc chắn không thắng nổi cấp ‘Tịnh’ sao?”

    Bốn người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, còn người đàn ông cao lớn lại lộ ra vẻ kiêu ngạo của người mạnh nhất. Hắn nói: “Ngươi muốn giả thần giả quỷ hoặc tự lừa mình lừa người cũng được. Nhưng trong tình huống một và một, khả năng cấp ‘Giấy’ thắng cấp ‘Tịnh’ chắc chắn không quá 5%. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi không những có thể lấy yếu thắng mạnh mà còn có thể một địch bốn sao?”

    Thiên Nhất nghiêng đầu sang một bên rồi hừ lạnh: “Vậy trước tiên ta cứ giết một người cho các ngươi xem thử là được rồi.”

    Câu nói còn chưa dứt thì vẻ mặt của một trong bốn tên bỗng thay đổi, một tiếng nổ lớn phát ra từ lồng ngực của hắn.

    Thật không thể ngờ lồng ngực của kẻ này đã phát nổ từ bên trong!

    Bấy giờ, các mảnh vỡ và nội tạng bằng kim loại xen lẫn máu tươi bắn phọt ra ngoài. Mùi thịt khét và mùi máu tanh lập tức tràn ngập khắp nơi như một bóng đen đáng sợ bao phủ lấy ba đồng bọn của hắn.

    “Thay thế các bộ phận và cơ giới hóa cơ thể đúng là một phương pháp hay. Kẻ nghĩ ra phương pháp này vào mấy chục năm trước đáng được khen ngợi bởi hắn đã thành công trong việc giúp những người bình thường không có năng lực đặc biệt như các ngươi có cơ hội bước vào đội ngũ cường giả cấp 'Tịnh'.”

    Giọng nói của Thiên Nhất vẫn chậm rãi như đang kể lại một câu chuyện: “Nhưng người là người, máy móc là máy móc. Người thường chỉ cần ăn uống là đủ, còn người được cải tạo không những cần hấp thu thức ăn và nước uống mà còn cần nguồn năng lượng. Lại nghĩ đến sự tiêu hao khi chiến đấu, chắc chán các ngươi không thể chỉ dựa vào thiết bị chuyển hóa nguồn năng lượng từ sinh vật để hành động như ngày thường nên đã phải đã nạp năng lượng trước khi đến đây.”

    Thiên Nhất nhìn vào nửa thân trên bị nổ tan tành của xác chết trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Một kẻ được lắp đặt các thiết bị tinh vi vào trong cơ thể nhưng các máy móc bên trong bỗng nhiên bốc cháy hoặc phát nổ vì một bộ phận nào đó bị đoản mạch... Ha ha ha, kẻ chết vì nguyên nhân buồn cười như vậy có còn được xem là cấp ‘Tịnh’ hay không?”

    Đến lúc này, ba người còn sống sót mới tỉnh táo lại rồi vội vàng tách nhau vài bước và đưa hai tay lên trời.

    Làn da giữa lòng bàn tay của bọn chúng bỗng lún vào trong, một khẩu súng sáu nòng kiểu Gatling Gun liền xuất hiện. Thì ra xương khuỷu tay và xương cổ tay của bọn chúng đã được thay thế bằng vũ khí nóng hạng nặng.

    Tên cao to chỉ giơ cánh tay phải lên, trên lòng bàn tay của hắn cũng thò ra một nòng súng. Hắn nghiêng người sang một bên rồi nhắm vào vị trí của Thiên Nhất, sau đó hét lên: “Ra tay!”

    Những tiếng nổ chói tai vang lên liên miên bất tận, bọn chúng đang 'ra tay' theo đúng nghĩa đen của nó. Ba người, năm cánh tay, ba mươi nòng súng. Chỉ trong một phút, hơn sáu ngàn viên đạn bay theo ba quỹ đạo khác nhau nhưng cùng giao nhau tại vị trí của Thiên Nhất.

    Nhưng Thiên Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ, vậy mà hắn không bị tổn thương chút nào. Đến khi hết đạn, bọn chúng không thể không ngừng bắn.

    “Không thể nào!” Ba người khó có thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.

    Thiên Nhất nói: “Tất nhiên là có thể. Ví dụ mỗi viên đạn trên ba quỹ đạo đều có thể bắn trúng ta, nhưng trên đường bay, nó lại va chạm với một viên đạn trên quỹ đạo khác, sau đó bị văng đi. Hơn nữa, đa số các viên đạn, vì độ giật của nòng súng, vì lực cản của không khí, thậm chí vì nhân tố như nhiệt độ không khí, vân vân... nên quỹ đạo bay bị lệch đi đôi chút, vì vậy hoàn toàn không thể bắn trúng ta.”

    “Chỉ là một tên khốn cấp ‘Giấy’ mà thôi!” Người đàn ông gọi Thiên Nhất là Nghịch Thập Tự khi nãy bỗng lộ ra vẻ mặt bặm trợn. Sau đó, hắn cúi người lấy đà rồi lao thẳng đến Thiên Nhất. Nơi cùi chỏ tay phải của hắn xuất hiện một lưỡi dao sắc bén như hình vây cá mập.

    Chỉ trong vài giây, hắn đã đến bên cạnh Thiên Nhất.

    Khi sượt qua người Thiên Nhất, hắn dồn hết sức vung dao lên rồi tiếp tục lao về phía đất trống. Nhưng sau đó, hắn ngỡ ngàng quay người lại vì khoảng đất trống bên tay phải hắn hoàn toàn không có người nào cả.

    Thiên Nhất tựa lưng vào lưng hắn rồi tuyên án: “Nếu ống dẫn những chất hóa học trong cơ thể rách vỡ vì bị mài mòn sau nhiều năm. Vậy nói không chừng chất lỏng màu xanh biếc đó sẽ chảy vào não. Trong tình huống này, có cấp cứu cũng vô dụng.”

    “Ngươi... ngươi... A... A...” Con mắt bên phải của hắn chợt ngập đầy máu, sau đó máu tươi còn bắn ra khỏi hốc mắt. Cuối cùng, ngay cả tròng mắt và mạch máu đều nổ tung.

    Chất lỏng đục ngầu và đặc sệt gồm màu hồng, màu trắng, màu xanh chảy ra từ mũi khiên hắn ngã quỵ gối xuống mặt đất, trong miệng không ngừng lảm nhảm vài câu gì đấy. Giọng nói của hắn cũng đã run rẩy dữ dội vì thân thể bắt đầu co giật. Đến khi một tiếng nổ như tiếng pháo trong đống phân mèo vang lên trong đầu, hắn mới ngã sấp xuống mặt đất và không còn động đậy được nữa.

    Hai kẻ còn sống không dám cựa quậy, vì sợ hãi chính là bản năng của con người.
    Tên cao lớn hỏi dò: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

    “Hừ, phí lời. Bây giờ kể cho ngươi nghe thì sẽ bất lợi với ta. Nhưng nếu kể khi các ngươi chết đi thì lại vô dụng. Vì vậy ngươi không thể hỏi câu nào có tính xây dựng hơn sao? Ví dụ như thế nào mới có thể tha cho các ngươi?”

    “A!!!” Người đàn ông bên cạnh tên cao lớn bỗng quay người bỏ chạy. Hắn không muốn chết thảm một cách mờ ám tại nơi này.

    Nhưng còn chưa chạy được mười mét, hắn chợt ngã xuống đất. Sau mấy giây ngắn ngủi, kẻ này đã tắt thở.

    “Bây giờ, chỉ còn lại một mình ngươi. Nếu xét trên quan điểm lúc nãy, ngươi cảm thấy tỉ lệ xảy ra tình huống như thế này là bao nhiêu? 0% sao?” Thiên Nhất vừa cười vừa hỏi.

    Tên cao lớn quay đầu lại nhìn xác chết của tên đồng bọn cuối cùng, sắc mặt tái nhợt: “Sao hắn có thể bị ngã gãy cổ... trên mặt đất bằng phẳng?”

    Giọng điệu của Thiên Nhất như một người qua đường đang xem cuộc vui: “Đúng vậy, hắn không may vấp té, té từ trên vài bậc cầu thang xuống cũng có thể chết người đó.”

    “Như thế nào ngươi mới tha cho ta?” Người đàn ông cao lớn đã bỏ đi lòng tự trọng để hỏi một câu hỏi rất thực tế.

    “Hỏi rất hay, xem như ngươi thông minh vì biết nghe lời khuyên của người khác.” Thiên Nhất lại ngẩng đầu nhìn trời: “Nhưng... ta không định thả ngươi đi. Ta chỉ muốn sỉ nhục ngươi trước khi ngươi chết cho vui ấy mà."

    “Ngươi là thằng khốn!!” Người đàn ông cao lớn hét lên. Bàn chân của hắn đạp lên mặt đất làm xuất hiện những vết nứt như mạng nhện. Trong chớp mắt, hắn đã lao đến trước mặt Thiên Nhất. Nhưng ngay lúc ấy, khi hắn còn chưa kịp thực hiện bất cứ đòn tấn công nào, thân hình của hắn bị cắt thành hai nửa từ đầu đến chân.

    Thân thể vạm vỡ cao khoảng hai mét bị cắt thành hai phần và ngã sang hai bên của Thiên Nhất theo quán tính. Đứng tại vị trí của Thiên Nhất, có thể nhìn thấy một bên là máu thịt nội tạng, còn một bên là máy móc kim loại.

    “Ái chà, ngay cả não cũng chỉ có một nửa. Đúng là ngu xuẩn có khác...” Thiên Nhất nhìn những mảnh xác chết vương vãi trên mặt đất, vẻ mặt thờ ơ và chán chường vẫn không hề thay đổi.

    Chỉ thấy hắn nhấc thùng sắt bên cạnh lên rồi rải tro xuống đất. Cuối cùng, hắn vừa huýt sáo vừa bước vào tiệm sách nhưng cũng không quên đóng cửa lại.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 29-06-2016 lúc 12:26.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  6. Bài viết được 109 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anagkh13,ball_fly103,banhdacua25,chl10808,chutuoc0008,cooro21,fbithanh,Frozen96eart,hotfam501,huynhvu217,iken447,inocker,June,kingorchid,kira,ktvn666,kungai,Kurosaki Ichigo,linhvlike,Longinus,lybietcau,MrazShooters,mrlayloi,ngoyui,nguoilatao,nobody11,odin,phamhau1986,PhongTieuDieu81,pnhuy,quangheo,ryankai,samki1998,sondecuto,SpaceWolf,ssadfgh,supermaria,thedino,Thuahoi,tuansoibk,Ui_da,vampireheart,vietthuan,voma,xuanvien,zap1412,ĐẠI LONG,
  7. #14
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tội Do Tâm Sinh
    Chương 12: Cuộc trò chuyện
    Dịch giả: Thiệu Cảnh
    Biên dịch: No_dance8x

    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 11:16:11 ngày 22/12/2012, tổng số chữ: 2315

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Trên bầu trời Thái Bình Dương, tại 160 độ kinh Đông, vĩ độ 0.

    Ở khoảng không gian cách mặt nước biển hơn bốn ngàn mét có một hòn đảo đang lơ lửng, mãi mãi không thể rơi xuống. Đó chính là Thiên Đô

    Đây là nơi xây dựng hoàng cung, được tạo nên bằng kỹ thuật đỉnh cao của loài người. Cho dù nước biển dâng lên, chiến tranh hạt nhân bùng nổ, vỏ trái đất biến động, khí hậu thay đổi, virus lây lan cũng không thể uy hiếp đến nó.

    Vì tòa thành Thiên Đô là thành lũy cuối cùng của đế quốc, cho nên lúc xây dựng đã xét đến toàn bộ các mối uy hiếp từ phần cứng đến phần mềm có thể xảy ra ở Địa Cầu. Bên ngoài hòn đảo nổi là một hệ thống vũ khí phòng ngự, bên trong là hệ thống an ninh chặt chẽ không một kẽ hở, cho dù là vương tộc hay quý tộc đều phải tuân thủ nghiêm ngặt. Từ trăm năm trước đã như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng xảy ra sơ xuất.

    Còn dưới đáy biển phía đông Thiên Đô lại là một nơi được mệnh danh là địa ngục.
    Đảo Địa Ngục, cứ cách chín ngày sẽ xuất hiện một lần. Cũng vào ngày này, nhà tù nghiêm ngặt nhất thế giới – Tide Prison sẽ tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

    Hôm nay chính là ngày đó.

    Một lượng lớn vật tư và tù nhân được đưa lên đảo bằng hai lối đi. Trong hòn đảo nằm dưới đáy biển, cảnh sát và công nhân vận chuyển đều phải tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt đối không dám lơ là. Ai nấy cũng đều hi vọng công việc của mình hoàn thành sớm và không xảy ra sự cố gì.

    Nhưng trên thực tế, điều này là không thể. Mỗi khi hòn đảo nổi lên khỏi mặt nước đều xảy ra chuyện tù nhân vượt ngục.

    Chỉ là nhà tù này đã xây dựng được hơn sáu mươi năm nhưng vẫn chưa có một tù nhân nào thành công.

    Cũng có nghĩa là, cứ cách chín ngày sẽ có tù nhân vượt ngục bị giết chết.

    "Nè, Trần ca, ngươi xem chiếc tàu kia kìa." Một thuyền viên trên tàu chở hàng nói với phó thuyền trưởng: “Chiếc tàu đó của đơn vị nào vậy? Trước đây ta chưa từng nhìn thấy nó, có phải là đơn vị nào đó của quân đội hay không?”

    Phó thuyền trưởng nhìn theo ánh mắt của tên thủy thủ thì thấy một chiếc tàu con thoi thiết giáp, trên thân tàu có in huy hiệu màu vàng của đế quốc (Huy hiệu này hình thoi, được bao bởi hai quỹ đạo kiểu ngôi sao). Chiếc thuyền đang đậu bên cạnh hòn đảo vì dường như không muốn thu hút sự chú ý của người khác. Xung quanh cũng không có người trông nom.

    “Đơn vị đó tên là 'Less inquire'. Nếu ngươi muốn sống để lên đến vị trí của ta thì nhớ cho kỹ, ném lòng hiếu kỳ của ngươi vào trong bô rồi sau đó quẳng xuống biển.”

    (Less inquire: Bớt thăm dò, nguyên văn 少打听)

    Tên thủy thủ đó nhếch miệng tỏ vẻ xem thường: “Hừ, nếu ta lăn lộn đến lúc nghỉ hưu thì phải làm đến chức thuyền trưởng của tàu chở hàng.” Nhưng lập tức lại dùng ngón cái chỉ về phía bầu trời sau đầu hắn: “Nhưng trong mắt của mấy lão già trên đảo nổi, chức thuyền trưởng lại là món đồ chơi không bằng cả con chó.”

    Phó thuyền trưởng nện vào gáy tên thủy thủ đi: “Ngươi nhìn lại đức hạnh thối tha của mình đi. Ngươi chưa nghe câu 'Thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn' à? Nếu ngươi chê khổ thì đập đầu chết rồi đầu thai đi. Còn nếu có gan thì đến châu Âu tìm 'Steel Commandment', đến Nam Phi tìm ‘Flame Alliance', đến Bắc Mỹ tìm 'Frontline of Freedom', để thực hiện giấc mộng làm đại ca, đừng theo ông đây lăn lộn nữa”

    (Steel Commandment: Giới Luật Thép; Flame Alliance: Liên Minh Rực Lửa; Frontline of Freedom: Tiền Tuyến Tự Do)

    “Ha ha, Trần ca à. Là ngươi nói chứ ta cũng có nói vậy đâu. Bây giờ chúng ta ngày ngày đều có cá có thịt, mỗi năm còn có thể lên bờ vài lần để ăn chơi cũng đã tốt lắm rồi. Ta nào dám đối chọi với đế quốc. Lại nói đám phiến loạn đấy đều là những kẻ mắc bệnh thần kinh. Cho dù có một phần vạn cơ hội thành công nhưng nếu thành công rồi thì sao, có ai nhớ họ đã đầu rơi máu chảy mà cuối cùng chỉ có con cháu sau này được hưởng phúc mà thôi."

    Phó thuyền trưởng còn muốn tán dóc với tay thủy thủ vài câu nữa nhưng vẻ mặt của hắn bỗng thay đổi, những lời muốn nói sắp ra đến miệng bỗng quên sạch sẽ. Chỉ thấy hắn vừa lắp bắp vừa chỉ về phía chiếc thuyền màu đen: “Ngươi... ngươi xem... người kia.”

    Thị lực của tay thủy thủ không tốt bằng phó thuyền trưởng nhưng không lâu sau hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

    Đó là một thanh niên tóc lam, người này đang chậm rãi bước về phía chiếc thuyền màu đen, bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng suốt đường đi. Không ngờ người đàn ông trung niên này lại là tay cai ngục trưởng ngày thường luôn coi trời bằng vung.

    “Được rồi, không cần tiễn nữa đâu cai ngục trưởng”. Thanh niên tóc lam vẫy tay ra hiệu cho hắn ngừng lại.

    “Gọi ta là Jefferson được rồi, thưa ngài.” Tay cai ngục nói với giọng khép nép, còn bước chân của hắn cũng đã ngừng lại và không dám bước thêm nửa bước ngay khi đối phương nói “Không cần”.

    Tuy thanh niên tóc lam không thích hắn lắm nhưng cũng rất lịch sự đáp: “Được rồi ngài Jefferson, cảm ơn sự nhiệt tình của ngươi nhưng tiễn đến đây đã đủ. Chắc hẳn ngươi cũng còn việc phải làm chứ nhỉ?”

    Tay cai ngục trưởng hơi cúi đầu xuống để ánh mắt của mình không tiếp xúc với ánh mắt đối phương, hắn tỏ ra cực kỳ khiêm nhường: "Ngài nói phải, đợi ngài lên thuyền, thuộc hạ lập tức trở về.”

    “Ờ.” Thanh niên trả lời một tiếng, vốn định quay người bỏ đi, nhưng lại nhớ ra gì đó nên quay đầu hỏi: “Đúng rồi, không phải ta không tin ngươi nhưng ngươi hãy giám sát chặt chẽ tên phạm nhân vừa rồi theo cách ta đã bố trí, nếu không hắn có thể sẽ chạy thoát.”

    “Hiểu rồi, thuộc hạ không dám sơ suất.”

    “Được vậy thì tốt.”

    “Ngài cứ đi thong thả.” Đến khi con thuyền màu đen đã đi, tay giám ngục trưởng vẫn còn khom lưng đứng đó, cũng chẳng biết hắn làm vậy cho ai xem.

    Năm phút sau, trên con thuyền màu đen.

    Tuy căn phòng của thanh niên tóc lam không thể coi là xa hoa nhưng cũng không kém hơn căn phòng của thuyền trưởng.

    Hắn pha một bình trà rồi mở máy tính lên để kiểm tra hòm thư gần như mãi mãi không thể xem hết của hắn. Bỗng nhiên, tựa đề của một bức thư đã thu hút sự chú ý của hắn – Đó là vụ án giết người liên hoàn của “Nghịch Thập Tự” ở Hokkaido.

    Hắn chỉ xem nội dung sơ lược rồi lập tức đặt cái ly trên tay xuống, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Xin chào, có phải thống đốc của phủ Anh đang nghe không?”

    Âm thanh vang lên trong máy tính đang run rẩy: “Vâng … vâng … xin hỏi ngài là?”

    “Xin lỗi, vì sự việc vô cùng khẩn cấp mà trình tự liên lạc của sở tư pháp lại quá chậm chạp nên ta mới dùng đường dây nóng của vương thất. Ở chỗ ngươi đang là rạng sáng phải không, đã quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi.”

    “Không! Không không! Tuyệt đối không có! Đại nhân có gì cứ việc dặn dò!” Thực ra, lúc đầu thống đốc rất giận dữ vì hắn đang trùm chăn ngủ say sưa giữa đêm đông thì điện thoại trên tủ đầu giường bỗng nhiên reo lên. Hắn vốn định nhấc máy lên chửi một hơi và mặc kệ đối phương là ai. Chỉ đến khi hắn nhìn thấy dãy số điện thoại do phủ tổng đốc chuyển tiếp tới là đường dây nóng của vương thất, nỗi sợ hãi đã dập tắt cơn giận của hắn. Nhưng thái độ ôn hòa của đối phương lúc này lại khiến cho thống đốc có cảm giác được cưng nên hoảng sợ.

    “Được rồi, là thế này...” Thanh niên tóc lam cũng không để ý mà tiếp tục nói đến chuyện của mình.

    Khi cuộc trò chuyện kết thúc, thống đốc đánh thức rất nhiều người khác với tốc độ nhanh như chớp. Còn những người này thì lại đánh thức rất nhiều người khác nữa...

    Sau đó khoảng hai mươi phút, trong lúc thanh niên tóc lam đang gọi điện cho tổng đốc thêm lần nữa thì cuộc gọi liền chuyển tiếp đến điện thoại di động của một người nào đó.

    “Ta là Kuwahara Junichi, tổ viên của đơn vị HL thuộc phủ Anh, quân hàm thiếu úy, cấp ‘Bính’, trú quân tại Hokkaido với bỏ bọc là nhân viên khám nghiệm tử thi. Xin hỏi cấp trên có gì dặn dò?” Người ở đầu dây bên kia tự giới thiệu rất tỉ mỉ và thái độ rất đúng mực.

    “Ta thấy cấp trên của ngươi gửi cho ta một e mail. Ngươi chính là người báo cáo lên trên phải không?”

    “Vâng, thưa cấp trên.”

    “Vậy vụ án ra sao rồi, trong báo cáo nói rằng ngươi đã có manh mối.”

    “Tất nhiên rồi.” Giọng điệu ở đầu dây bên kia bỗng thay đổi một cách bất thường: “Kẻ phạm tội đang trò chuyện cùng ngươi đây, không phải sao? Ha ha ha ha ha ha ha...”

    Từng tràng cười điên cuồng truyền vào tai thanh niên tóc lam khiến hắn trợn mắt và không biết nên nói gì cho phải.

    “Hôm qua Kuwahara đã tuân theo qui trình tiêu chuẩn của HL, sau khi hắn phát hiện điều bất thường đã lập tức cử bốn 'người dọn dẹp' đến giám sát ta. Ha ha, thực ra như vậy cũng không sao. Nhưng vì hắn yêu cầu người dọn dẹp hành động nên chắc chắn phải viết báo cáo. Theo tính toán của ta, không lâu sau ngươi sẽ nhúng tay vào chuyện này."

    Thiên Nhất cười với vẻ đắc ý rồi nói tiếp: “Nếu sinh ra trong thế kỷ XIX, ngươi sẽ là trinh sát rất xuất sắc. Phải biết rằng mấy năm nay, những nhân vật có năng lực theo sát đít ta để vạch lá tìm sâu càng ngày càng ít đi. Bởi vậy, ngươi là một kẻ nhận được rất nhiều kỳ vọng từ ta. Mau đến Hokkaido đi, ở đó có rất nhiều manh mối còn mới tinh đang đợi ngươi đấy.”

    Thanh niên tóc lam thở dài để ổn định lại tâm trạng của mình: “Ngươi đã không còn ở Hokkaido, có phải không?”

    “Đúng vậy, ta đã muốn đi từ lâu rồi, bởi ngay từ ngày thứ hai đến đó ta đã hối hận. Quả nhiên cua và sushi là thứ không thể ăn thường xuyên được, vậy nên ta vẫn thích những hộp cánh gà chiên có vị cay hơn.”

    “Cho nên ngươi quyết định trước khi ra đi sẽ để lại một ván cờ để kiểm tra ta?”

    Thái độ của Thiên Nhất vẫn dửng dưng: “Chỉ là một trò chơi mà thôi, ngươi cũng không cần phải nghiêm túc như vậy. Cứ yên tâm đi, ta sẽ không để lại thứ gì khiến cuộc chơi mất vui đâu. Chẳng hạn như cảnh sát có thị lực phản quang, sĩ quan khám nghiệm tử thi múa dao chơi súng, ta đều đã xử lý hết rồi. Chỉ còn sót lại vật chứng và một vài dân thường làm nhân chứng thôi. Ngươi có thể chơi đùa vui vẻ một lúc.”

    “Xem ra ngươi đã giết Kuwahara …”

    “Sao ngươi cứ thích nỏi nhảm vậy? Nếu không thì ngươi gọi số của Kuwahara sao lại tìm được ta? Không ngờ đến bây giờ sĩ quan cấp cao vẫn chưa biết thuộc hạ của mình đã chết. Ngươi nói xem, ngành công nghệ thông tin phát triển như hiện nay rốt cuộc đã rút ngắn cự li giữa người với người hay kéo dài ra thêm? Ha ha ha...”

    “Ta nhất định sẽ bắt được ngươi, Thiên Nhất.” Thanh niên tóc lam nói bằng giọng rất lạnh.

    Đầu dây bên vang lên những tiếng tặc lưỡi bắt chước âm thanh của những cái rắm. Sau đó, lại là một những tiếng cười dài.

    Cuối cùng, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 02-07-2013 lúc 11:59.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  8. Bài viết được 108 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anagkh13,ball_fly103,banhdacua25,chl10808,chutuoc0008,cooro21,dong_ta,Frozen96eart,hotfam501,huynhvu217,iken447,inocker,June,kingorchid,kira,ktvn666,kungai,linhvlike,Longinus,lybietcau,MrazShooters,ngoyui,nguoilatao,nobody11,odin,PhongTieuDieu81,pnhuy,quangheo,ryankai,samki1998,sondecuto,SpaceWolf,ssadfgh,supermaria,Thuahoi,tuansoibk,Ui_da,vampireheart,vietthuan,voma,xuanvien,zap1412,
  9. #15
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tội Do Tâm Sinh
    Chương 13: Quân cờ
    Dịch giả: Thiệu Cảnh
    Biên dịch: No_dance8x

    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 11:56:11 ngày 22/12/2012, tổng số chữ: 2609

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Ngày mười ba tháng mười hai, một tiếng trước khi tinh thần của Ikeda trở nên thất thường.

    Trong khoảnh khắc khi “Ngày bốn tháng chín” được nói ra từ miệng Thiên Nhất, Ikeda sợ hãi đến biến sắc. Hắn cảm thấy mình lại bị đưa vào tròng nhưng lại không thể nhìn thấy hết toàn bộ diện mạo của cạm bẫy.

    Thiên Nhất vừa cười lạnh vừa nói: “Mỗi lần nhìn thấy mặt mũi của ngươi, ta đều cảm thấy vô cùng chán ghét. Có thể nói ngươi cực kỳ đáng thương và cũng là người khiến ta cảm thấy khó chịu nhất trong số tất cả những người từng giao dịch với ta.”

    “Tất cả những người từng giao dịch với ngươi?!” Ikeda hô lên với vẻ kinh ngạc: “Ngươi còn giao dịch với người khác sao?”

    Đến lúc này, dường như hắn đã hiểu ra một vài chuyện nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
    Thiên Nhất nói: “Đúng, bao năm nay ta đã nhìn thấy phản ứng giống như ngươi không biết bao nhiêu lần. Mỗi người trong số các ngươi đều bỏ qua khả năng còn có những người giao dịch khác. Nói thật, ta không hề bất ngờ. Vì về cơ bản, chín mươi phần trăm nhân loại đều phản ứng như vậy. Cho nên khi suy nghĩ về bất cứ vấn đề nào, các ngươi đều đưa ra những đáp án ngu xuẩn.”

    Ikeda hỏi: “Ngươi còn giao dịch với ai nữa? Chẳng lẽ... là Miura, là Matsuo?”

    Thiên Nhất thở dài: “Ầy, tiếp xúc với bọn ngu xuẩn như ngươi thật khổ. Đủ rồi, trò chơi này đến đây là hết. Ta không muốn chơi cùng các ngươi nữa, dù sao thì manh mối cũng đã được thu thập gần hết..."

    Hắn hớp một ngụm cà phê rồi nói với giọng điệu thong thả: “Trước khi sự việc xảy ra, ta đã đoán được phản ứng của các ngươi, còn các vụ giao dịch chỉ là một loại chỉ dẫn. Ta muốn xem thử biểu hiện của các ngươi có vượt ra khỏi dự đoán của ta hay không. Đáng tiếc, chẳng có sự việc nào vượt ra khỏi phạm vi tính toán của ta. À, trước tiên hãy nói về cha ngươi. Bao nhiêu năm nay, ngươi luôn cho rằng hắn là một tên ma men vô trách nhiệm và nhận xét này cũng không hề sai. Nhưng phải biết rằng Ikeda Takeshi luôn có một gánh nặng trong lòng, đó chính là ngươi..."

    "Tuy ngươi cảm thấy cuộc đời của mình chẳng ra làm sao nhưng ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ. Tuy cuộc sống thiếu thốn nhưng hắn vẫn gửi ngươi vào học tại một trường cấp ba ưu tú. Tuy hắn mắng chửi ngươi nhưng đó là vì muốn ngươi trở thành một người đàng hoàng. Lúc nhỏ, hắn bỏ quên ngươi ở sở thú và sau đó không phải cũng đã liều mạng tìm kiếm ngươi khắp nơi hay sao? Ngươi tự xem mình là nhân vật chính của một vở bi kịch, ngươi oán trách cuộc sống của ngươi không đầy đủ, thế mà ngươi chưa từng cố gắng thay đổi nó... Bởi vậy trước mắt loại người như ngươi chỉ có sự tuyệt vọng..."

    "Ngươi chưa từng đứng trên góc độ của người khác mà suy nghĩ. Năm nay ngươi đã mười bảy tuổi. Ngươi có nhớ sinh nhật của cha mình không? Ngươi có hiểu suy nghĩ của hắn không? Ngươi không biết gì cả, ngươi cũng giống như những người bình thường khác, chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân và đố kỵ những người bẩm sinh đã ưu tú hơn mình, ví dụ như Fujita hay Miura...”

    "Nhưng nếu đặt ngươi ở vị trí của bọn chúng thì ngươi sẽ không còn là Ikeda nữa mà ngươi sẽ trở thành một Miura khác. Cha ngươi đã nuôi nấng dạy dỗ ngươi nhưng ngươi không biết cảm ơn. Trong lòng ngươi luôn ngập tràn đố kỵ và oán trách, còn bản thân thì yếu đuối, hèn nhát và không có năng lực gì. Cuối cùng, cha ngươi đã thành toàn cho ngươi bằng cách giúp ngươi giết Miura.”

    “Cái gì?” Ikeda run rẩy rồi vừa lắc đầu vừa thì thào với đôi mắt sững sờ: “Không thể nào... Không thể nào... Vì sao cha lại giết Miura? Bọn họ vốn...”

    “Cho nên vừa rồi ta đã hỏi ngươi có muốn thay đổi nội dung của vụ giao dịch để nghe xem ai đã giết Miura hay không nhưng lựa chọn của ngươi vẫn tự tư và ngu xuẩn như lần giao dịch thứ nhất.” Thiên Nhất cắt ngang lời nói của Ikeda: “Đêm ngày hôm kia, sau khi ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của Matsuo rồi trở về nhà, thật ra lúc ấy cha ngươi không hề ngủ. Hắn chẳng hề nói chuyện với ngươi để hoàn thành vụ giao dịch với ta mà thôi. Vì vậy, hắn chỉ đành giả vờ ngủ.”



    “Nửa đêm về nhà không thấy con mình mà vẫn đi ngủ được.”



    “Khi ngươi đến trường vào sáng hôm qua, hắn đã đến cửa hàng của ta để hoàn thành vụ giao dịch. Sau đó hắn bèn hỏi ta những câu hỏi liên quan đến việc đêm qua ngươi đã đi đâu. Vì ta đã bảo hắn phải giữ im lặng với ngươi trong một khoảng thời gian nhất định nên tất nhiên hắn sẽ cho rằng ta biết gì đó..."

    "Thế là ta đã kể cho hắn nghe: Con trai ngươi đến trường lúc nửa đêm và phát hiện ra một xác chết, đã vậy còn để lại dấu vết. Khi ấy ta không hề nhắc đến những chi tiết nhỏ nhặt. Sau đó chúng ta thực hiện một vụ giao dịch khác, ta bảo cha ngươi giúp ta chuyển cho ngươi một tin tức vì ta muốn xem thử liệu ngươi có thể hiểu được gợi ý hay không. Chắc hẳn ngươi vẫn còn nhớ, hôm ấy cha ngươi bỗng nhiên nổi hứng muốn xem thời sự, đúng chứ?”



    “Năm mới sắp đến, tình hình trị an cuối năm tại Hokkaido vẫn đang có xu thế đi xuống. So với các khu vực khác trong phủ, tình hình trị an ở đây là kém nhất. Trừ nạn trộm cướp đột nhập vào nhà ra, tình trạng bạo lực cũng đang gia tăng. Người phát ngôn của phía cảnh sát từ chối giải thích những số liệu này. Hôm nay, phóng viên của đài và các chuyên gia được mời đến sẽ cùng...”



    Thiên Nhất lắc cổ sang hai bên với vẻ uể oải: “Dựa vào vẻ mặt của ngươi lúc này thì trí nhớ của ngươi cũng xem như không quá kém. Thật ra bản thân ta cũng không thích xem những chương trình tin tức, bởi ta có thói quen đọc suy nghĩ của người khác một cách trực tiếp nên cũng có thể biết được những tin tức mà TV sẽ chiếu.”

    “Rốt cuộc ngươi đã giao dịch với bao nhiêu người?” Ikeda lại hỏi với vẻ ngạc nhiên.

    Thiên Nhất trả lời: “Người người quen, người ngươi không quen, người quen của người quen của ngươi. À há, mối quan hệ giữa người với người như một cuộn chỉ rối, nhờ dùng đúng cách nên ta đã có thể tạo ra một phản ứng dây chuyền với số lần giao dịch cực thấp tại một nơi nhỏ bé như Hokkaido.”

    Hắn quay đầu lại để nhìn cái tủ nằm trong góc ở bên cạnh: “Mấy ngày hôm nay đốt sách đến mỏi cả tay...”

    Cà phê trong ly đã cạn đến đáy nên Thiên Nhất rót thêm một ít rồi tiếp tục nói: “Đáng tiếc là ngươi luôn hoang tưởng rằng mình sẽ trở thành người hùng. Nhưng trên thực tế ngươi lại quá thiếu trách nhiệm đối với xã hội. Nói thật nhé, ta cho rằng giấc mơ của ngươi không phải là trở thành người hùng mà là muốn được hưởng đãi ngộ của người hùng và đúng là ngươi không thể đảm đương trách nhiệm của người hùng..."

    "Cho nên khi xem thời sự, ngươi hoàn toàn không phản ứng, không nghi ngờ, không hứng thú. Thật đáng thương. Đây cũng chính là lí do vì sao ngươi không nghĩ ra được còn có những người giao dịch khác cho đến khi ta kể với ngươi."

    Thiên Nhất lấy một quyển sách ra khỏi ngăn kéo, sau đó lật đến trang cuối rồi quay ngược lại cho Ikeda thấy: “Đây là một vài suy nghĩ của Miura.”

    Ikeda nhìn thấy nhiều dòng chữ:

    “Giết hắn … giết hắn … khốn khiếp … đồ khốn … nhất định phải giết hắn …”

    “Nhang muỗi ướt sống ở một nơi rất hẻo lánh. Vậy cứ đợi trên đường hắn về nhà, cho dù thế nào cũng phải làm thịt hắn...”

    “Chết tiệt, sao lại có một tên ma men ở đây? Mình phải đuổi hắn đi.”

    “Thằng già này, rốt cuộc...”

    Những dòng chữ đến đây thì ngừng lại.

    Thiên Nhất nói: “Khi ngươi chạy đến đây vào ngày hôm qua thì cha ngươi vẫn luôn theo sát phía sau, nhưng vì hắn phải trở về để giả vờ ngủ trước khi ngươi quay lại nên không thể vào trong tìm ta. Sáng nay, lúc ngươi nói chuyện với Miura ở trường, Kình Điểu đã đến nhà ngươi và hỏi cha ngươi rất nhiều câu hỏi. Điều này khiến hắn càng trở nên lo lắng hơn. Thế là đến chiều, cha ngươi đã đến chỗ ta để tìm kiếm câu trả lời. Sau đó, ta đưa cho hắn xem quyển sách của Miura, và thế là nội dung của cuốn sách ngừng lại tại thời điểm Miura định giết ngươi. Bởi vậy cha ngươi xem xong liền trở về nhà lấy dao."

    "Lẽ ra hắn vốn chỉ muốn rình rập để dọa Miura, nhưng do tên mập ấy hiếu chiến bẩm sinh nên đã đánh nhau với cha ngươi. Cuối cùng, cha ngươi đã quyết định giết chết hắn.”

    Ikeda bỗng nhào tới phía trước rồi nắm lấy cổ áo của Thiên Nhất: “Là ngươi! Tất cả đều do ngươi khống chế! Tất cả đều phải trách ngươi!”

    Thiên Nhất tiện tay đẩy Ikeda ra: “Cha nào con nấy, đức hạnh đều như nhau cả."

    Sau khi sửa lại cổ áo, hắn nói tiếp: “Thật uổng cho ta có lòng tốt giúp cha ngươi dọn dẹp hiện trường rồi cưa xác chết ra thành nhiều mảnh và mới đưa đến nơi khác. Lại nói hắn ta giết người xong rồi ném dao bỏ chạy như vậy thì làm sao được? Có phải là đi đại tiện tiểu tiện đâu...”

    “Vì sao ngươi làm thế! Vì sao!” Ikeda hét lên.

    Thiên Nhất vẫn dửng dưng: “Đêm ngày tám, Matsuo gửi xong cuộn băng video rồi trở lại đây. Sau đó ta nói với hắn ‘Vì ta muốn xem thử lòng tham của ngươi’. Và nhờ gợi ý của ta, hắn đã từ bỏ quyển sách nội tâm của mình để đổi lấy bí mật của người khác. Đó là một bí mật có thể giúp hắn phát tài. Sáng ngày hôm kia, ngươi đã lầm rồi. Bởi vì không phải hắn cười lạnh với ngươi mà là cười với Miura đang ngồi phía sau ngươi cơ..."

    "Còn Miura, vào ngày chín hắn cũng đã từng hỏi ta về vấn đề này. Ta trả lời hắn ‘Vì ta muốn xem thử sự hung ác của ngươi’. Thế là hắn đã giao dịch với ta. Ta hứa với hắn sẽ mãi mãi giữ kín miệng. Còn điều kiện chính là bảo hắn đánh ngươi một trận vào sáng ngày hôm sau. Tuy nửa tin nửa ngờ nhưng đối với hắn, việc đánh ngươi là chuyện như cơm bữa nên hắn không có lí do gì để từ chối vụ trao đổi này. Ngày mười, tức là hôm kia, khi ngươi bước vào cửa tiệm của ta cùng với sự oán hận, ngươi chưa từng nghĩ đến ngày hôm nay, ta sẽ nói với ngươi: Ta chỉ muốn xem thử lòng đố kỵ của ngươi mà thôi.”

    “Ngươi điên rồi... hoàn toàn điên rồi!” Ikeda bước lùi.

    “Ha ha ha ha...” Quả thật khi Thiên Nhất cười rất giống một kẻ điên: “Được rồi, ngươi cút đi. Ta không có hứng thú lưu lại ‘Nghịch Thập Tự’ trên người một phế vật như ngươi. Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng đã phát huy một ít tác dụng trong vở kịch của ta. Vì vậy, ta lại kể cho ngươi hai chuyện nữa: Thứ nhất, trước đây Kình Điểu chưa từng hoài nghi ngươi. Hắn có một năng lực đặc biệt, đó là chỉ cần dùng mắt thường, hắn có thể lập tức phát hiện được những thứ như dấu vân tay, dấu chân, vết máu, vân vân. Hôm đó, mọi chuyện từng xảy ra ở hiện trường đều bị hắn phát hiện..."

    "Lại nói trên cổ của Matsuo có hai vết hằn. Tuy giữa hai vết hằn có một phần chồng lên nhau nhưng sau khi bị treo quá lâu, hai bên rìa vết hằn sẽ nông hơn phần ở giữa nên bất cứ cảnh sát nào cũng có thể phán đoán được đây là một vụ giết người được ngụy trang thành tự sát. Còn dấu tay ngươi để lại trên mặt đất cũng không thể trở thành chứng cứ gì cả. Vì hôm đó, bảo vệ đã làm một việc giống hệt ngươi. Hắn cũng vừa ngồi vừa lết về trên mặt đất sau khi nhìn thấy xác chết. Cũng phải nói chẳng có thằng hung thủ nào thèm để lại dấu vết như vậy vì có ai lại bị hù dọa bởi hiện trường do mình bố trí chứ?"

    "Thế là hôm qua, ta chỉ dùng Miura để kích động ngươi một chút thì ngươi đã làm theo mong muốn của ta. Thật ra Miura cũng không sáng suối đến thế, bởi phương pháp giết người của hắn là do ta cung cấp. Nhưng lúc hắn thực hiện vẫn để xảy ra sơ suất. Đây là lí do vì sao ta nói hắn đã 'hoàn thành một vụ giết người khá hoàn hảo', nên nhớ khá hoàn hảo ở đây vẫn kém hoàn hảo rất xa. Tóm lại, mỗi vụ giao dịch mà ngươi thực hiện đều chưa từng mang lại lợi ích thiết thực cho ngươi, chỉ là suy nghĩ hạn hẹp của ngươi đang tự ép mình trở thành quân cờ của ta mà thôi..."

    "Còn điều thứ hai: Cha ngươi...” Thiên Nhất vẫn nói với giọng đều đều: "...liệu có sợ tội nên tự sát hay không nhỉ? Cái đó cần phải chờ ngươi về nhà xem lại. Ha ha ha!”

    Trong khi những tràng cười khiến người khác không rét mà run văng vẳng ở đằng sau, Ikeda chạy ra khỏi cửa tiệm sách mà hắn sẽ không bao giờ có dịp trở lại.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 02-07-2013 lúc 11:59.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

    ---QC---


  10. Bài viết được 100 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anagkh13,ball_fly103,banhdacua25,chl10808,cooro21,dong_ta,Frozen96eart,hotfam501,huynhvu217,iken447,June,kingorchid,kira,ktvn666,kungai,linhvlike,Longinus,lybietcau,MrazShooters,nobody11,odin,PhongTieuDieu81,pnhuy,quangheo,ryankai,samki1998,sondecuto,SpaceWolf,ssadfgh,supermaria,Thuahoi,tuansoibk,Ui_da,vampireheart,vietthuan,voma,xuanvien,zap1412,
Trang 3 của 71 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status