- Trên đời này làm gì có Thiên Đạo! - Lam Tử liền nói, nó nói vậy là vì nó đã hoàn toàn hiểu rõ, tất cả vạn vật quy luật tự nhiên đều nằm trong sự chi phối bởi Thiên Đạo, mọi con đường đều dẫn đến 1 chổ duy nhất, Thiên Đạo không cần tìm kiếm, không cần truy cầu mà chỉ cần cảm nhận, đó là con đường mà người ta không cần phải đi để đến. Giống như con đường vô tận lúc đầu mà nó đi vậy, con đường đó tượng trưng cho chấp niệm, dục niệm của con người, người ta luôn nghĩ rằng cứ phải đi thì mới tới được nơi cần đến, mà không hiểu rằng nơi cần đến ngay ở dưới chân mình rồi. Bởi vậy khi nó dừng lại vươn vai cho khỏe người, hoàn toàn không chấp không dục, vô cầu vô cưỡng, thì tâm thần đã tiến nhập đến Thiên Đạo.
- Đạo khả đạo phi thường đạo! trớ trêu thay cho ta 1 đến khi chạm đến đích thì mới nhận ra mình chỉ mới bắt đầu! Thật sự là quá ngu ngốc rồi! Cám ơn ngươi hậu bối, nhờ ngươi mà hôm nay ta đã hiểu được tất cả! Thời gian không còn sớm nữa, trước khi chia tay ta sẽ tặng ngươi 1 món quà, từ trên thinh không 1 luồng khí sáng rọi xuống mi tâm của nó, toàn thân nó căng đầy sức sống. Bên tai nó vẫn còn nghe tiếng của Trương Tam Phong ngày càng nhỏ dần ở trên cao.
"Thiên địa vô khai
Vạn vật tề nhất
Phi hoa lạc diệp
Hư hoài nhược cốc"
Khung cảm xung quanh bắt đầu mờ dần rồi vụt tắc, không gian lại trở về như ban đầu, 1 màu tối đen như mực.
- Ta còn sống! - nó het lên 1 tiếng phấn khích không ngờ lại làm cho mũi thạch nhủ phía trên rới xuống, cũng may lúc này nó không còn như lúc đầu nữa, liền nghiên đầu lách qua, thạch nhủ rớt xuống nền đá vỡ tan thành nhiều mãnh.
Giờ đây đối với Lam Tử nơi đây không còn tối nữa, nó có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh cho dù là nó đang nhắm mắt. Nó đã đạt được Trung cấp Thần Thức. Tâm Nhãn dễ dàng sử dụng và mạnh hơn trước rất nhiều, phạm vi bao quát rất rộng lớn giúp nó nhanh chóng tìm được nơi mình cần đến.
Nó cố găng cử động, không ngờ cơ thể trở nên rất nhẹ nhàng, vết thương ở lưng cũng đã lành lại, tay chân đã hoạt động lại được. Nó cúi người rồi bò ra khỏi cái hang này, trần hang tuy thấp nhưng bề ngang lại rất rộng trông như 1 vết nứt vậy, nó bò ra đến bên ngoài miệng hang thì thấy thì phát hiện ra rằng nới của hang nó đang nằm là 1 khe nứt giữa vách đáy dựng đứng của 1 cái hang khác rất to, nó tìm đường leo xuống dưới, nội lực trong người không những khôi phục hoàn toàn mà còn có phần nhiều hơn lúc trước nên chỉ với vài cú nhảy là nó đã xuống đến đáy hang.
Khi xuống đến đay hang nó mới phát hiện ra cái hang này giống như 1 cái phễu úp xuống, còn cái hang nó vừa chui ra thì giống cài vòi ấm trà.
Thần thức của nó lúc này đã bao phủ khắp hang động, không ngỏ ngách nào là không thấy.
- Chuột!!! - nó hét lên kinh hoàng.
Thật không tưởng tưởng nổi, trước mặt nó bỗng nhiên xuất hiện vô số chuột, to có nhỏ có, trẻ già lớn bé nam nữ phụ ấu đều có cả. Chúng nhìn nó, và nó cũng nhìn chúng, những đôi mắt đỏ li ti phủ đầy gần hết xung quanh đáy hang.
Trên 1 tảng đá lớn, 1 con chuột rât to, có lẽ là đầu đàn, hai mắt của nó tựa như 2 ngôi sao trong đêm. Sự im lặng bị phá vỡ bởi hàng ngàn tiếng rít, những âm thanh hỗn loạn đó ngày càng tăng lên nhiều lần do bị dội lại vào cách vách đá, hai lổ tai của nó bắt đầu đau nhứt, dù đã cố tĩnh tâm nhưng ảnh hưởng của tiếng kêu của hàng ngàn con chuột cộng lại khiến cho hàng rào phòng ngự cuối cùng bị phá vỡ. Từ trong đang điền 1 luồng chân khí thuần chất phát ra, phút chốc tâm thần nó thứ thái trở lại, liền vận Thái Cực Tâm Pháp lên, một luồng lam khí xanh đậm hơn trước hiện ra bao bọc xung quanh người nó, ánh sáng của lam khí tỏa ra vài trượng xung quanh, khiến cho những con chuột gần đó chạy tán loạn, do từ trước đến nay chúng đã quen với bóng tối nên khi lần đầu tiên gặp phải ánh sáng liền bỏ chạy theo phản xạ.
Thần thức của Lam Tử 1 lần nữa mở rộng ra xung quanh, bổng nhiên nó phát hiện ra có 1 chổ không có con chuột nào cả, đó là 1 tảng đá lớn bằng phẳng, cao đến eo nó thôi. Nó từ từ bước lui về hướng tảng đá đó, con chuột chúa hình như nhận ra ý định của nó, liền rít lên 1 tiếng, tức thì bọn chuột ào lên tấng công nó, kỳ lạ ở chổ là chúng chia ra làm 2 đường trái phải để tấn công nó, còn con chuột đầu đàn thì lao ngay về phía tảng đá đó.
"chuột mà cũng tấn công theo bài bản sao!"
Nó không chần chừ quay lưng lại chạy về hướng tảng đá đó, 1 cuộc đua giữa nó và con chuột chúa kia diễn ra. Sau khi tĩnh lại, thể lực và khí lực của nó vô cùng sung mãn, nên cước bộ cực kỳ nhanh, chỉ 2 3 bước đã bỏ xa đám chuột nhỏ phía sau vài trượng, tuy nhiên nó càng kinh ngạc hơn khi con chuột chúa kia tốc độ còn khủng khiếp hơn nửa, nó tựa như 1 vệt đen trong đêm tối, nếu như chỉ bằng với linh thức thông thường thì không thể nào theo kịp.
Cuối cùng nó cũng đã chạy tới được tảng đá đó, liền chống tay lên đó rồi búng người lên cao, trước khi đám chuột con kịp cắn vào gót chân của nó, nó xoay người trên không rồi đáp xuống nhẹ nhàng trên tảng đá, đám chuột đứng trước tảng đá lớn bổng nhiên quay đầu chạy ngược trở lại, ngay cả con chuột đầu đàn vừa tới nơi cũng chỉ đứng nhìn nó.
Bất chợt, từ trong thần thức của nó xuất hiện 1 nam tử tay cầm cương đao chém đến trước mặt nó, không kịp suy nghĩ liền thi triển Thái Cực quyền, hai tay liền tục tạo ra các vòng tròn to nhỏ, thân người vừa vặn né được 1 đao chém tới, tuy nhiên đao cũng chém sượt ngực của nó, kỳ lạ là đao đi qua nhưng không hề làm tổn thương đến quần áo trên người nó, nhưng trong thần thức lại cảm nhận đượ áp lực của đao đó ep tới khiến nó phải bước lùi lại mấy bước.
Đại hán cầm đao đó vụt biến mất, nhưng sau lưng nó chợt xuất hiện 1 hán tử khác cầm kiếm, kiếm như lưu tinh, tạo nên vô số ảnh kiếm trước mặt nó, kiếm chưa tới mà kiếm khí đã tới cắt vào mặt nó, nó là lên 1 tiếng đưa tay sờ lên mặt thì thấy vẫn bình thường không hề bị tổn hại, là ảo giác sao.
Vị kiếm khách kia tiếp tục công kích tới, kiếm chỉ còn lại 1 nhưng lại hàm chứa vô vàn biến hóa, 1 kiếm rõ ràng là đâm trước ngực nhưng lại như sắp đâm vào vai. Nó nhớ lại Thái Cực Kiếm liền thi triển chiêu Như Phong Tự Bế, tay trái bắt kiếm chỉ hóa thành 1 vòng tròn trước mặt, tay phải lại thi triển đòn công kích của Bát Tí Kiếm đâm vào cổ tay của nam hán kia. Có thể nói là nó hoàn toàn dung nhập cả 2 loại kiếm pháp đó làm 1, có thể theo chiêu mà xuất, theo ý mà ra.
Bổng nhiên vị kiếm khách đó biến mất khiến cho 2 chiêu kiếm nó hoàn toàn đánh vào khoản không phia trước. Chưa kịp tìm hiểu chuyện gì tiếp theo, thì phía trước lại xuất hiện 1 hán tử khác trên tay cầm 1 cái ống kì lạ, rồi từ trong ống đó phát ra vô sô mũi tên li ti bao phủ khắp toàn thân nó, nó liền vận Thái Cực Đồ ra phía trước đễ chống đỡ, 1 Thái cực đồ sáng lên che trước ngực nó, thế nhưng những mũi nhỏ xiu đó vẫn xuyên qua cắm chi chít trên người nó, nó kêu lên thảm thiết lăn ra cả xuống nền đá, sau 1 hồi dãy dụa nó mới phát hiện là không hề bị gì hết, hán tử đó cũng biến mất như những người trước.
- Ai ở đây giả thần giả quỷ, có ngon bước ra đây! - nó hét lên, âm thanh vang vọng trong các hốc đá 1 hồi dài mới dứt, nhưng tuyệt không có ai lên tiếng trả lời nó.
Nó đứng dậy, kiểm tra người 1 lần nữa, xung quanh vẫn tối om không thây gì được, chỉ có thể thấy những đốm đỏ li ti ở phía đàng xa, bọn chuột vẫn đang quan sát nó, nhưng tuyệt không có ý lại gần, nó nghĩ là bọn chúng hình như úy kỵ tảng đá này. Nó mò mẫm đi lên trước 2 bước, không có chuyện gì xảy ra, nó mạnh dạn bước lên tiếp, đi lên chừng thêm 4 bước nữa thì tay nó chạm phải 1 vách đá lạnh. Nó dựa vào lừng vào vách đá, dùng thần thức xem xét lại xung quanh.
Trong hang cũng chỉ có nó với bọn chuột thôi, không có gì khác nữa, nó thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp thở xong thì phía trước mặt nó 1 đại hán xuất hiên trên tay cầm 1 cây Thiết Kỳ, đầu nhọn như thương, trên lá cờ có 1 chữ Vương. Đại hán đó xoay tít cây Thiết Kỳ , phút chốc kỳ ảnh tạo thành 1 bức tường trước mặt nó, sức ép ngày càng lớn, từ trong kỳ ảnh bổng nhiên xuất hiện 1 con rồng nhắm hướng nó lao tới.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Nếu có lỗi chính tả mong mỗi người bỏ quá cho, sau này sẽ chỉnh sửa lại 1 lần.