TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 21 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 105

Chủ đề: Cửu Kiếp Hồ Tình | Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - Chương 104

  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định


    Chương 10. Chuyện thú vị ở Tiểu Thành

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Đến hơn bốn giờ, Hồ Lân mới xách một cái túi to trở về.

    Lý Mân đang đợi có chút gấp gáp, thấy hắn trở về, vốn chuẩn bị tới nghênh đón, nghĩ nghĩ, sau đó không làm, cứ thế giúp trẻ nhỏ mà khách hàng đưa tới thử giày.

    Hồ Lần ngồi sau quầy thu ngân, lấy trong túi ra một chồng sách, lật xem.

    Sau khi khách hàng rời khỏi, Lý Mân cũng không qua ngay, còn cầm giẻ lau bụi phủ trên giá giày.

    “Lý Mân, tới đây.” – Hồ Lân gọi nàng.

    “Làm gì ?” - Lý Mân giấu sự hiếu kỳ đang xao động trong lòng, giả bộ nghiêm túc làm việc, không hề quan tâm hắn.

    “Tặng quà cho nàng.”

    Quà ? Lý Mân ít khi được tặng quà, nhất thời mừng rỡ, ném giẻ lau, vui vẻ chạy tới: “Quà gì ?”

    Hồ Lân cười hì hì nhìn Lý Mân, lấy chồng sách đưa nàng.

    Lý Mân đón lấy sách, lật lật, mặt lập tức tối lại ---- tổng cộng có bốn quyển sách, quyển đầu tiên “1000 món cay Tứ Xuyên”, quyển hai “1000 món mặn gia đình” , quyển ba “1000 món bình dân từ Nam tới Bắc”, quyển bốn “1000 đồ uống lạnh tinh tế”.

    Hồ Lân mắt xanh phát sáng, vểnh lỗ tai, đợi Lý Mân khen ngợi.

    Lý Mân rũ mắt xuống, đụng tới vòng tay bảo thạch xanh Hồ Lân cho trong túi quần, nàng than thở, không tình nguyện nói : “Cảm ơn.”

    Hồ Lân lấy ngón tay chọc chọc, mắt cười híp thành một đường nhỏ : “Nàng quá khách khí à!”

    Lý Mân: “….” Khách khí cái quỷ nhà ngươi !!!

    Buổi tối ở Tiểu Thành chẳng hề giống thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt. Đến tối, mọi người đều đi tản bộ hoặc chạy bộ, rất ít người đi dạo phố, cho nên vừa bảy giờ, Lý Mân đã chuẩn bị đóng cửa tiệm.

    Trên đường về nhà, Lý Mân mua bánh đậu xanh.

    Bất tri bất giác đã đầu hè, ruộng lúa hai bên đường cũng đổi thành màu xanh, cây bạch dương trồng hai bên đường cũng mọc lá xanh nhạt, khi mặt trời chiều ngả về Tây, chụp lên tất thảy một tầng ánh sáng vàng kim.

    Lúc lái xe đến nghĩa địa công cộng phía đông rừng cây, Lý Mân nghĩ tới cây trâm bạch ngọc đánh mất trong rừng kia, nàng vốn muốn đi nhìn xem có thể tìm được hay không, nhưng không dám đi một mình, cho nên chưa đi tìm.

    Lý Mân nhìn Hồ Lân đang ngồi lật sách ở ghế phụ, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không biết có nên hỏi hay không, nàng cũng không biết tại sao lại do dự. Cuối cùng, mắt thấy sắp đi qua rừng cây, Lý Mân chậm rãi đỗ xe ở ven đường, cẩn thận dè dặt hỏi Hồ Lân – “Buổi tối hôm đó ta có đánh mất một thứ trong rừng cây, ngươi có thể đi tìm cùng ta được không ?”

    Hồ Lân gập sách lại, con ngươi lưu chuyển : “Đương nhiên có thể.”

    Hai người xuống xe cùng nhau.

    Lần đầu tiên Lý Mân tới nơi này vào ban ngày.

    Khu rừng này thật hẻo lánh. Nó nằm trên rặng đồi núi cao thấp nhấp nhô, xa xa phía Đông là học viện sư phạm Tiểu Thành, chỗ trũng phía Tây là nghĩa địa công cộng Tiểu Thành. Đứng ngoài rừng cây nhìn về hướng Tây có thể thấy mộ bia màu trắng san sát, ở thời điểm chiểu tà, có vẻ trống rỗng lại thêm mấy phần thê lương.

    Lý Mân không dám nhìn tiếp, nàng cúi đầu, dựa theo ký ức buổi tối hôm ấy đi về phía trước.

    Chính vào lúc này, bàn tay có phần lạnh run của nàng bị một bàn tay ấm áp giữ chặt.

    Hồ Lân giữ chặt tay nàng – “Đi chậm một chút !”

    Lý Mân không nói chuyện, bước chân chậm lại, cảm nhận độ ấm tay Hồ Lân.

    Bàn tay Hồ Lân khô ráo, mềm mại ấm áp, cũng rất mạnh mẽ, ngón tay thật dài bao lấy tay nàng, khiến Lý Mân tự dưng cảm thấy an toàn.

    Phía trước chính là khoảnh đất trống trong rừng, Lý Mân cúi đầu chậm rãi tìm.

    Vẻ mặt Hồ Lân không để ý, dắt tay Lý Mân cùng nàng tìm.

    Lý Mân đang muốn tới xem bụi cỏ phía trước, chợt nghe thấy tiếng ‘Cách cách’ dưới chân, vội nhấc chân lên nhìn, phát hiện dưới chân chính là trâm bạch ngọc đã vỡ thành mấy mảnh.

    Xoay người nhặt mấy mảnh ngọc gãy lên, Lý Mân tự trách mình sơ ý, thầm than thở.

    Hồ Lân đứng một bên cười lạnh, nói : “Chỉ là cái pháp bảo cấp thấp nhất, có gì đáng giá mà thương tiếc.”

    Lý Mân ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn, muốn nói hắn mấy câu, cuối cùng nuốt xuống, trăm lời ngàn chữ hóa thành một câu : “Một con hồ ly như ngươi thì hiểu cái gì !”

    Mắt Hồ Lân dưới ánh trời chiều huyễn hóa ra ánh sáng lung linh, sau một lúc lâu, hắn mới nói : “Ta sao lại không hiểu…”

    Trên đường trở về, hai người đều không nói chuyện.

    Về đến nhà, hai người vẫn không ai để ý ai. Lý Mân vào phòng bếp nấu cơm, Hồ Lân ở trong sân kéo vòi nước tưới cây.

    Lý Mân vừa mới nấu cháo, liền nghe thấy có người gõ cửa nhà mình.

    Nàng ló đầu nhìn, Hồ Lân đứng đưa lưng về phía nàng, đang tưới hoa Mân Côi bò trên bờ tường phía Tây, không có ý muốn ra mở cửa, nàng đành tự đi .

    Ra là Mã đại nương cùng thôn.

    Mã đại nương đem cho Lý Mân bánh bao vừa mới hấp.

    Nàng đưa bánh bao xếp trong khay cho Lý Mân, mắt lại ngắm Hồ Lân đang tưới hoa, chớp mắt vài cái, nhỏ giọng thăm hỏi : “Tiểu Mân, tiểu soái ca kia là ai ?”

    Lúc này Lý Mân khẳng định, Mã đại nương đưa bánh bao là lấy cớ, tìm hiểu mới là mục đích chính, nàng vừa muốn nói là bà con xa gì gì đó, Hồ Lân đã xoay người, mắt cười cong cong – “Đại nương, ta là bạn trai Tiểu Mân, tên gọi Hồ Lân.”

    Hai mắt Mã đại nương sáng lên, tinh thần bà tám hừng hực thiêu đốt : “Thì ra là Tiểu Hồ ! Tiểu Hồ, mắt ngươi sao lại màu xanh a? Con lai sao ?”

    Bộ dáng Hồ Lân mềm dẻo dễ thương – “Ừ, bà ngoại ta là người ngoại quốc, cách thế hệ di truyền cho ta.”

    Mã đại nương tấm tắc, coi là chuyện lạ - “Mắt xanh cũng có thể di truyền, tương lai ngươi và Tiểu Mân cũng sinh một đứa nhóc mắt xanh đi, khẳng định rất xinh đẹp !”

    Hồ Lân liên tục gật đầu : “Ừ, nhất định !”

    Rốt cuộc Lý Mân nghe không vô, xoay người vào phòng bếp, để Hồ đại tiên và Mã đại nương tám thoải mái đi.

    Màn đêm đã buông xuống, mặt trăng trên trời rất sáng, Hồ Lân liền không bật đèn trong sân.

    Lý Mân bày thức ăn lên bàn đá dưới cây tử đằng trong sân.

    Nàng làm hai món, một là trứng xào ớt xanh, một là gà xào nấm, nấu một nồi cháo kê, vốn định làm bánh nướng áp chảo, nhưng vì Mã đại nương đem tới mấy cái bánh bao lớn, nàng không chuẩn bị bánh nướng nữa.

    Hồ Lân rửa tay xong, ngồi đối diện nàng ăn lấy ăn để.

    Ánh trăng như nước, chiếu xuyên qua cành lá cây tử đằng, tạo nên những đốm loang lổ trên mặt bàn đá, bốn phía im ắng, ngẫu nhiên truyền tới một hai tiếng chim đỗ quyên kêu.

    Thực ra Lý Mân không đói, nàng nhìn Hồ Lân ngồi đối diện ăn cơm, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này thực quen thuộc, giống như đã từng xảy ra rất nhiều lần như vậy.

    Lòng của nàng lập tức mềm xuống, dùng đũa kẹp một cái cánh gà, để tới trong bát của Hồ Lân – “Ta nhớ ngươi thích nhất là ăn cánh gà.”

    Nói xong, Lý Mân lập tức sửng sốt, nàng khi nào thì biết Hồ Lân thích ăn cánh gà ? Nhưng câu nói phảng phất đã đậu trên môi, chốc lát liền thành tiếng.

    Hồ Lân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, mắt sáng long lanh, tựa hồ mang kinh hỉ.

    Lý Mân che dấu, cười cười nói – “Hồ ly thích ăn gà, ta đoán thế. Hắc hắc hắc!”

    Hồ Lân cúi đầu bắt đầu ăn cái cánh gà kia.

    Đến lúc tắm rửa, Hồ Lân lại biến thành một con hồ ly nhỏ.

    Tắm xong, Lý Mân tựa vào gối, cầm điện thoại di động đọc tiểu thuyết, tiểu hồ ly nằm cuộn tròn gần nàng. Cái Lý Mân đang đọc chính là tiểu thuyết ngôn tình “Nam nhân của ta là hồ ly”. Xem một lúc, nàng duỗi tay sờ sờ cái đuôi của tiểu hồ ly : “Tiểu Hồ Tiên, mọi người đều nói hồ ly tinh vạn năm, ngươi tu luyện được bao nhiêu năm? Một vạn năm chưa ?”

    Ban đầu tiểu hồ ly không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lẳng lặng cuộn tròn, một lát sau mới nói : “Ta cũng không nhớ được bao lâu, đại khái trên một vạn năm.”

    Lúc này Lý Mân mới phát hiện Hồ Lân ở nguyên hình cũng nói được, vội truy vấn: “Hồ ly tinh có phải sẽ lấy âm bổ dương ? Ngươi là lấy âm bổ dương hay lấy dương bổ dương…”

    Tiểu hồ ly vùi đầu vào trong áo ngủ của nàng, bất luận thế nào cũng không mở miệng.

    Lý Mân cười thầm.

    Nàng tắt đèn bàn, kéo cao chăn mỏng, nhắm hai mắt lại.

    Tiểu hồ ly xuất hiện, khiến cuộc sống cô đơn quạnh quẽ của nàng được lấp đầy, không có khe hở.

    Sáng sớm, điện thoại di động Lý Mân vừa khởi động liền xuất hiện một dòng tin nhắn, là từ Vương Bồi Vũ : “Hôm qua ta trực ban đêm, ta mua đồ ăn sáng cho ngươi, có muốn mua thêm một phần cho con hồ ly-chó kia không ?”

    Lý Mân vội nhắn lại một chữ : “Muốn.”

    Rất nhanh, Vương Bồi Vũ nhắn lại : “Tám giờ rưỡi đến.”

    Lý Mân nhìn đồng hồ, đã tám giờ hai mươi, nàng vội chạy vào phòng vệ sinh dặn Hồ Lân đang đánh răng : “Chút nữa Vương Bồi Vũ đến, ngươi biến thành tiểu hồ ly nha!”

    Hồ Lân đầy miệng bọt kem đánh răng, trả lời một câu : “Ta không muốn !”

    Lý Mân mới không muốn để ý đến hắn – “Vậy ngươi không được xuống lầu.”

    Mấy ngày này hơi nóng, nàng cởi áo ngủ, thay áo phông và quần bò, sau đó xuống lầu.

    Nàng vừa tới dưới lầu, chuông cửa chính kêu, Vương Bồi Vũ xách theo bánh quẩy và canh hồ tiêu cay nàng thích nhất đi vào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,dhktongle,muangau75,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định


    Chương 11. Người và thú tranh ăn

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Từ trước giờ Lý Mân ăn uống không giữ gìn, nàng cảm thấy bản thân từ nhỏ tới lớn là cái cống ngầm đầy dầu đọng, thuốc trừ sâu thuốc diệt cỏ gì đó lưu lại trên thực phẩm không biết đã ăn vào bao nhiêu, lại lười chú ý nên cũng không quan tâm, cho nên luôn là cái gì thích ăn thì ăn, thích uống thì uống.Ví dụ như bữa sáng bánh quẩy với canh hồ tiêu cay này, nàng biết rõ ăn nóng người, nhưng từ nhỏ đều ăn bữa sáng kiếu này, đã thành thói quen, có cơ hội liền muốn ăn. Ngay cả tiểu hồ ly Hồ Lân này cũng bị nàng cải tạo thành thích ăn bánh quẩy với canh hồ tiêu cay.

    Đón Vương Bồi Vũ vào nhà xong, Lý Mân xách bánh quẩy và canh hồ tiêu cay tới phòng bếp, bê chén bát ra.

    Lúc Lý Mân tới phòng bếp, Vương Bồi Vũ luôn nhìn bóng lưng nàng, đợi nàng từ phòng bếp đi ra mới nói : “Tiểu Mân, ngươi béo lên !”

    Hắn không đợi Lý Mân trả lời, bồi thêm một câu : “Bắp đùi ngươi so với hồi trước to hơn nhiều !”

    Lý Mân cảm thấy câu này rất không dễ nghe, nàng đặt bát đũa lên bàn : “Ta béo gầy liên quan gì tới ngươi ! Bắp đùi ta to vẫn nhỏ hơn ngươi, quản cái rắm á !”

    Vương Bồi Vũ lấy tay ôm ngực đứng ở chỗ ấy, nhíu mày nói : “Ta vẫn cảm thấy nếu ngươi không gả đi được, hẳn ta phải rước về, cho nên ta cảm thấy bản thân có nghĩa vụ giám sát ngươi bảo trì thân hình thon thả, để ngươi có thể thuận lợi lấy chồng !”

    Lý Mân trợn mắt nhìn hắn.

    Vương Bồi Vũ mặt dài và gầy, trắng nõn trắng nà, thân hình gầy teo cao cao, mặc đồng phục cảnh sát đứng ở chỗ ấy, thực có chút tư thế ngọc thụ lâm phong.

    Uổng công hắn mất nửa ngảy bày ra tư thế đẹp trai, Lý Mân lại không thèm liếc mắt, hừ một tiếng nói : “Không phiền cụ quan tâm.”

    Vương Bồi Vũ trình bày xong, ngồi xuống đối diện Lý Mân : “Con chó thú cưng của ngươi đâu? Ta mua phần bữa sáng cho nó này.”

    Lý Mân còn chưa đáp lời, liền nghe thấy tiếng Hồ Lân truyền tới từ tầng hai : “Lý Mân!”

    Vương Bồi Vũ và Lý Mân cùng ngẩng đầu, nhìn Hồ Lân đang đứng tại lan can lầu hai.

    Hồ Lân nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên cười cười, theo cầu thang phía Đông đi xuống.

    Vương Bồi Vũ thấp giọng chất vấn Lý Mân : “Tên nhóc mắt xanh kia là thế nào? Sao ngươi lại dẫn người về nhà ?”

    Lý Mân cảm thấy có trăm miệng cũng không biện bạch được, há mồm thở dốc không biết giải thích thế nào.

    Hồ Lân thính tai đã nghe thấy, đi tới đối diện, chào hỏi Vương Bồi Vũ : “Là Tiểu Vương đệ đệ sao? Ta là Hồ Lân, bạn trai Tiểu Mân.”

    Hắn mỉm cười vươn tay hướng Vương Bồi Vũ.

    Vương Bồi Vũ buông đũa xuống, cũng đứng lên.

    Hắn cảm thấy bộ dáng người tên Hồ Lân này không quá mười tám tuổi, gọi mình là “Tiểu Vương đệ đệ” nghe thực khó chịu.

    Dù sao Vương Bồi Vũ cũng là người đã xông pha bên ngoài mấy năm, lập tức chẳng nói chẳng rằng bắt tay Hồ Lân.

    Hồ Lân giống như chủ nhà chào hỏi Vương Bồi Vũ xong thì ngồi xuống, sau đó giống như người bề trên trừng mắt liếc Lý Mân một cái.

    Không biết tại sao nhưng Lý Mân chính là có thể hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt Hồ Lân. Nàng không muốn khiến Vương Bồi Vũ làm lớn chuyện, lập tức tới phòng bếp.

    Không khí bữa sáng này luôn rất kỳ quái.

    Bộ dáng Vương Bồi Vũ luôn giống như đang suy nghĩ, lẳng lặng đánh giá Hồ Lân và Lý Mân.

    Lý Mân thì giả vờ trấn định, thực ra trong lòng sớm đã mắng Hồ Lân không biết bao nhiêu lần.

    Về phần đầu sỏ gây chuyện là Hồ Lân lại bày ra bộ dạng bình tĩnh, sắm vai chủ nhà nhiệt tình cực hoàn hảo.

    Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Bồi Vũ và Lý Mân lớn lên cùng nhau, sau khi nhà Lý Mân chỉ còn lại mình Lý Mân, hắn tuy nhỏ hơn Lý Mân một tuổi, nhưng tự nguyện muốn chăm sóc Lý Mân, cho nên hắn thường xuyên qua lại nhà Lý Mân, bây giờ đột nhiên bị một tên thư sinh mặt trắng mắt xanh đổi khách thành chủ, Vương Bồi Vũ vô cùng không thích ứng, hắn vừa ăn vừa giả bộ vô ý hỏi thăm lai lịch Hồ Lân : “Hồ…ngươi sinh năm bao nhiêu?”

    Hồ Lân mỉm cười : “Ta năm nay hai mươi bốn.”

    Mở to mắt nói dối a ! Hai mươi bốn ? Muốn lừa người cũng quá đần độn đi ! Vương Bồi Vũ vừa chửi thầm, vừa không ngừng cố gắng gặng hỏi : “…Hồ ca, quê ngươi ở đâu?”

    Hồ Lân lấy một khúc bánh quẩy cắn một miếng : “Núi Thanh Khâu.”

    Trước giờ Vương Bồi Vũ không đọc truyện giải trí, không biết trong “Sơn Hải kinh” có nói núi Thanh Khâu là nơi sản xuất hàng loạt hồ ly chín đuôi, lại hỏi thêm một câu : “Núi Thanh Khâu ? Chưa từng nghe qua, ở tỉnh nào vậy ?”

    Hồ Lân liếc nhìn Lý Mân: “Tỉnh Thiểm Tây.”

    Lý Mân vội ngắt lời : “Bồi Vũ, không phải ngươi muốn đi tham gia huấn luyện ở trên tỉnh sao, chuyện xử lý thế nào rồi ?”

    Tuy rằng Vương Bồi Vũ nhờ quan hệ mới vào đồn cảnh sát, nhưng hắn không có văn bằng, cho nên có cơ hội huấn luyện đều sẽ không buông tha.

    “Ngày mai sẽ đi, lần này huấn luyện ở trường cảnh sát tỉnh, kéo dài hơn nửa năm, ta tới chính là để tạm biệt ngươi.”

    Đề tài nói chuyện được Lý Mân thay đổi thành công.

    Vương Bồi Vũ vừa đi, Lý Mân liền kéo Hồ Lân vào phòng khách lầu một.

    Vào phòng khách, nàng tức giận trừng hắn : “Ngươi dựa vào cái gì nói ngươi là bạn trai của ta ?!”

    Hồ Lân không thèm để ý, vẻ mặt hợp tình hợp lý : “Nàng là vợ của ta, ta nói bạn trai là giảm bớt rồi.”

    Lý Mân giận quá hóa cười : “Từ khi nào ta thành vợ của ngươi ? Khẩu vị ta cũng không nặng như vậy, lại đi thích cái gì nhân thú ! Người với thú ! Ọe !”

    Nàng cố ý làm bộ dáng nôn mửa.

    Hồ Lân vốn rất vui mừng a, kết quả Lý Mân lại biểu hiện như vậy, lập tức hắn bị chọc trúng chỗ đau, mắt hồ ly tức giận trừng Lý Mân, cả mắt đã biến thành màu xanh đậm.

    Đáng tiếc Lý Mân xoay người ra đi, không thấy biến hóa này của Hồ Lân.

    Lý Mân cho rằng Hồ Lân tức giận sẽ không cùng mình tới cửa hàng, kết quả sau khi lái xe tới cửa chính, vừa muốn xuống xe khóa cửa, liền thấy Hồ Lân vẻ mặt khó chịu đi ra, khóa lại cửa chính.

    Lý Mân tính cách tốt, giận nhanh hết giận cũng nhanh, nàng vừa lái xe, vừa nói với Hồ Lân: “Hôm nay ta đem xe đi trả tỉ tỉ, đến lúc đó ta đi bằng xe đạp điện, xem ngươi đi theo ta kiểu gì.”

    Vốn Hồ Lân đang nghiêm mặt tức giận, nghe Lý Mân nói ngây thơ như vậy, ngay cả trả lời cũng khinh thường, ngửa mặt hừ một tiếng : “Lý Mân, nàng là của ta, nàng chạy không thoát.”

    Lý Mân lườm hắn, không hề coi là thật.

    Tối đến nhanh, Lý Mân đúng thật muốn tới nhà tỉ tỉ trả xe.

    Trước hết nàng gọi điện thoại cho tỉ tỉ, nói tỉ tỉ ở nhà đợi mình.

    Ra đến cửa, nàng hỏi Hồ Lân : “Ta muốn tới nhà tỉ tỉ trả xe, ngươi tự về nhà hay biến thành tiểu hồ ly đi cùng ta ?”

    Hồ Lân nghĩ nghĩ, nói : “Chưa đến giờ đóng cửa, ta trông tiệm, sau đó tự về nhà.”

    Bởi vì hắn coi trọng Lý Mân, cho nên đối với cửa hàng của Lý Mân cũng coi trọng tương đương.

    Lý Mân lái xe tới nhà tỉ tỉ.

    Anh rể vừa mua cho tỉ tỉ một chiếc xe mới đắt tiền, cho nên chiếc Tilda này của tỉ tỉ không dùng đến, nhưng Lý Mân vẫn có một loại cảm giác phải nhờ cậy anh rể, hơn nữa đối với nàng mà nói, nuôi một chiếc xe không phải chuyện đơn giản, cho nên tuy rằng thuận tiện, Lý Mân vẫn quyết định trả xe.

    Tỉ tỉ Lý Đông Thanh của Lý Mân đợi nàng ở nhà.

    Tuy là chị em ruột, nhưng Lý Đông Thanh và em gái Lý Mân ngoại hình không giống nhau.

    Lý Đông Thanh ngực to eo nhỏ, biểu hiện đầy đặn, ngũ quan sắc nét, trang điểm diễm lệ, tuy rằng tính cách nóng nảy không đủ hiền dịu, cũng vẫn là người chị tốt.

    So với tỉ tỉ, Lý Mân bình thường hơn nhiều, làn da nàng trắng nõn, lông mày và lông mi đen đậm, là hình tượng ‘em gái hàng xóm biết điều’.

    Khi Lý Mân tới nhà tỉ tỉ, Lý Đông Thanh vừa mới gọi đồ ăn bên ngoài về, chào hỏi Lý Mân bảo nàng cùng ăn.

    Nàng bày ra mấy hộp đựng cơm giữ nhiệt, hai chị em ngồi đối diện nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

    “Tỉ, Trương ca đâu ?”

    “Hắn còn đang ở công trường.”

    Lý Đông Thanh tùy ý nói mấy câu vu vơ, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề chính : “Lý Mân, năm nay muội hai mươi hai đúng không ?”

    Đương nhiên Lý Mân biết mưu đồ của tỉ tỉ, cười nói : “Tỉ tỉ, ta mới hai mươi mốt thôi, vừa rồi còn có khách hàng khen ta khí chất trong lành, bộ dáng giống như em gái hàng xóm vậy.”

    “Hừ !” – Lý Đông Thanh đưa hộp giấy đựng canh cho Lý Mân – “Em gái hàng xóm ? Năm trước muội đã qua sinh nhật hai mươi mốt, không cần lại giả vờ hai mươi mốt tuổi. Không giao bạn trai ra đây, tương lai muội làm lão xử nữ được đấy !”

    Lý Mân nhìn tỉ tỉ cười, vẻ mặt đùa giỡn : “Tỉ, sao tỉ cứ như vậy khẳng định ta là xử nữ a?”

    Lý Đông Thanh trợn tròn mắt, dùng đũa chỉ Lý Mân, nửa buổi mới nói được một câu : “Hừ!”

    Nàng buông đũa, khí thế như lửa : “Không phải xử nữ cũng phải lấy chồng cho ta, lần này tỉ tỉ tìm được cho ngươi một người đàn ông độc thân vàng ! Ngày mai trang điểm, nhanh chóng đi xem mặt cho ta !”

    Lúc Lý Mân rời khỏi, Lý Đông Thanh cho nàng một cái váy mới và một bộ trang điểm đầy đủ, kêu nàng ngày mai nhanh chóng đi xem mặt.

    Lý Mân nghĩ tới Hồ Lân còn ở nhà chịu đói, sợ Hồ Lân đói sẽ tức giận, trong lòng cũng gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy về nhà. Từ nhà tỉ tỉ ở phía Đông đến nhà nàng ở ngoại ô phía Tây có đi qua học viện sư phạm Tiểu Thành và nghĩa địa công cộng, ven đường là rừng cây và vườn hoa hồng, buổi tối không có người.

    Lý Mân chạy xe đạp điện trên đường yên tĩnh, cảm thấy trên lưng lạnh buốt.

    Càng nghĩ nàng càng sợ hãi, tay nắm tay lái có chút run.

    Gió không biết nổi lên từ khi nào, gió lay động cây bạch dương ven đường, phát ra tiếng “rắc rắc rầm rầm”. Ánh đèn hai bên đường tựa hồ cũng theo gió lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.

    Lý Mân chạy xe rất nhanh, không thấy phía trước có một cái hố, lập tức té lăn trên đất, đèn chạy bằng điện trên xe cũng tắt. Nàng nhịn đau đang muốn đứng lên, chợt nghe thấy phía trước truyền tới tiếng bước chân, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,dhktongle,muangau75,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định


    Chương 12.Đi xem mắt

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Toàn thân Lý Mân lập tức xụi lơ trên mặt đất, trước giờ nàng chưa từng sợ hãi như vậy, nàng luôn tự xưng là thần kinh thô, to gan ngu ngốc.

    Toàn thân nàng lúc này run rẩy, nhìn bóng đen từ xa tiến đến gần.

    Cái bóng đen kia chậm rãi đi tới đối diện, đi tới dưới đèn đường, ngồi xuống chồm hỗm trước mặt nàng, cười tít mắt nhìn nàng.

    Lúc này Lý Mân mới phát hiện là Hồ Lân, nàng thở gấp, nghĩ muốn duỗi tay đánh Hồ Lân, nhưng cánh tay mềm oặt, căn bản không nâng nổi.

    Hồ Lân duỗi tay bế Lý Mân lên, dùng kiểu bế công chúa.

    Trước giờ Lý Mân chưa từng được người khác bế như vậy, nhất thời không thích ứng.

    Buổi tối dưới đèn đường, màu sắc con ngươi Hồ Lân thoạt nhìn thâm u dị thường, hơn nữa da trắng môi mọng, thực sự xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, cái ôm gắt gao của Hồ Lân, nhiệt độ cơ thể hắn cách lớp quần áo truyền tới, lòng nàng đang yên chợt nhảy ‘bang bang’, nhiệt độ cơ thể dần ấm lại.

    Hồ Lân nhướng lông mày, vẻ mặt đắc ý: “Xem đi, nàng rời ta không được.”

    Lý Mân muốn phản bác bắt bẻ hắn, nhưng trái tim không yên, vì vậy không nói chuyện.

    Thấy nàng đã khôi phục, Hồ Lân đặt nàng trên mặt đất, vỗ vỗ đất bám trên người nàng, lại chăm chú nhìn, phát hiện cùi chỏ tay phải Lý Mân bị trầy da.

    Hồ Lân nâng cùi chỏ Lý Mân lên, cau mày không nói.

    Lúc này Lý Mân đã hoàn toàn khôi phục, không để tâm nói : “Chỉ là trầy da, không sao cả.”

    Hồ Lân không để ý nàng, cúi người chăm chú nhìn chỗ trầy da kia.

    Lý Mân cảm thấy như vậy rất quái dị, vừa muốn mở lời, Hồ Lân đã thè lưỡi bắt đầu liếm chỗ trầy da kia.

    Hắn liếm từng tí một, liếm đến Lý Mân toàn thân ngưa ngứa, nhịn không được vừa cười vừa trốn tránh – “Được rồi, được rồi! Ngươi là chó sao?”

    Hồ Lân đứng dậy, mắt sáng long lanh nhìn nàng.

    Lý Mân nhìn thấy, cuối cùng ngại ngùng, than thở nói : “Về nhà thôi.”

    Lại dặn một câu : “Nhặt túi trên đất lên đi, đồ trang điểm bên trong không biết có rơi hỏng không.”

    Hồ Lân chạy xe đạp điện, Lý Mân ngồi ở phía sau.

    Hồ Lân rất gầy, eo nhỏ, nhìn rất không có cảm giác an toàn, nhưng hắn cứu mình nhiều lần như vậy…

    Lý Mân ngồi phía sau hắn, hoàn toàn không cần để ý, chỉ cần ngồi ở chỗ ấy, hết thảy giao cho Hồ Lân..Cảm giác này tuy rằng xa lạ, nhưng rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút hạnh phúc nho nhỏ.

    Những năm gần đây, nàng tuy có chị gái, nhưng chị gái cũng có gia đình nhỏ của mình, cũng không thể luôn quản nàng, nàng luôn lấy chình mình làm chủ, chính mình chăm sóc bản thân…

    Lúc này tuy đã khuya, nhưng đang là mùa gặt lúa, ruộng lúa hai bên quốc lộ có người thu hoạch lúa suốt đêm, tiếng máy gặt ‘thình thịch đột’ truyền tới từ trong ruộng, còn có tiếng người nói chuyện.

    Lý Mân ngại ngùng nói: “Thực kỳ lạ, vừa rồi ta chỉ lo sợ hãi, không thấy xung quanh có nhiều người như vậy.”

    Hồ Lân chạy xe đạp điện, trên mặt mang nụ cười đắc ý, miệng lại nói : “Về sau có ta bảo hộ nàng.”

    Về tới nơi, Lý Mân nhìn miệng vết thương trên cánh tay mình dưới ánh đèn, phát hiện đã sắp khỏi, không đau, miệng vết thương cũng không hiện rõ, cơ hồ sắp nhìn không ra. Nàng nói với Hồ Lân đang đỗ xe : “Không ngờ nước miếng của ngươi rất hữu hiệu nha.”

    Hồ Lân nghe vậy nói : “Nếu đã không có chuyện gì, ta còn chưa ăn cơm chiều đâu, nhanh làm cơm chiều cho ta.”

    Lý Mân há miệng thở dốc, vốn nghĩ giả bộ bị thương mềm yếu, nhưng cái này xem ra không có tác dụng.

    Nàng lấy ra từ tủ lạnh cơm còn thừa hôm qua, rửa mấy cây ớt, nghĩ nghĩ, lại lấy từ tủ lạnh ra mấy miếng thịt khô, chuẩn bị xào cơm rang thịt khô ớt xanh.

    Lúc Lý Mân đang hết sức chuyên chú thái thịt khô, phía sau bỗng truyền tới giọng nam sáng sủa : “Thịt khô đừng thái lớn như vậy.”

    Nàng quay đầu, chỉ thấy Hồ Lân đang đứng tựa bên khung cửa nhìn nàng.

    Lý Mân đang muốn thuận miệng nói một câu ‘Lão nương muốn làm gì thì làm’, nhưng miệng vừa mới mở, Hồ Lân giống như biết nàng định nói cái gì, mắt hơi nhíu lại.

    Đừng nhìn bộ dáng Hồ Lân bình thường giống như rất dễ nói chuyện, khi mắt hắn nhíu lại như vậy, Lý Mân nghĩ dù sao hắn vẫn là yêu quái, vẫn có chút e sợ, lời thô tục gần tuôn ra lập tức biến thành : “Được!”, sau đó lại chân chó hỏi : “Ớt rất cay, ngươi ăn được không? Ta làm cơm rang ớt xanh, sau đó lại thổi cơm.”

    Hồ Lân khẽ gật đầu, thản nhiên rời đi.

    Hắn phát hiện vô luận là kiếp nào, nếu hắn luôn thuận theo lời nói của Lý Mân, nàng đều sẽ lên mặt, cách một đoạn thời gian lại dọa nàng một chút, nàng mới ngoan ngoãn thành thật.

    Lý Mân hướng lưng hắn quơ quơ nắm đấm, làm mặt quỷ. Mặt quỷ của nàng vừa làm được một nửa phải lập tức ngừng lại – Hồ Lân đột nhiên quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn nàng chòng chọc !

    Vì thế, Lý Mân rất ngột ngạt.

    Bữa khuya hôm nay hai người ngồi ăn trong sân, mặt đối mặt.

    Lý Mân nhìn Hồ Lân ngồi đối diện bộ dáng giống thiếu niên, liền tìm đề tài hỏi chuyện : “Hồ Lân, sao ngươi lại nói với Vương Bồi Vũ ngươi hai mươi bốn tuổi?”

    Hồ Lân không ngẩng đầu, cúi đầu chậm rãi ăn, Lý Mân thấy lông mi hắn vừa dày vừa cong, trong lòng đố kị xen lẫn ao ước --- hồ ly tinh này biến thành người thật đẹp !

    Chính lúc Lý Mân cho rằng hắn sẽ không trả lời, Hồ Lân lại ngẩng đầu nhìn nàng : “Năm nay ta hai vạn bốn nghìn tuổi.”

    Mắt hắn hẹp dài, khóe mắt phía trong hướng xuống, khóe mắt phía đuôi nhếch lên, con ngươi trong suốt, giống như bảo thạch xanh tinh khiết.

    Lý Mân nhìn mắt của hắn mà phát ngốc: hai vạn bốn nghìn tuổi ? Đây là khái niệm gì ? Nên xưng hô với hắn thế nào ? Lão gia gia sao ?

    Lý Mân mất nửa ngày mới xuất được một câu : “Tốt lão!”

    Hồ Lân bưng chén canh uống một ngụm : “Rồi sẽ có một ngày, trông nàng so với ta già hơn nhiều.”

    Câu này của hắn là thật tự dưng khiến Lý Mân cảm thấy ngột ngạt, nửa buổi không nói chuyện.

    Hồ Lân đạt được mục đích, trong lòng đắc ý, rũ mắt xuống nói : “Kỳ thật, muốn trường sinh bất lão cũng không phải không có cách.”

    Lý Mân lại đáp: “Trường sinh bất lão? Ta không hứng thú.”

    Đúng thực nàng không hứng thú. Cho dù có thể thực sự trường sinh bất lão, nhưng người thân đều không còn, còn mỗi mình sống phỏng có ích gì ?

    Hồ Lân đang ăn cơm rang, nghe vậy liền lập tức bị nghẹn, phát ho.

    Lý Mân vội đứng dậy giúp hắn vỗ lưng, vừa vỗ vừa hiếu kỳ hỏi : “Hồ ly tinh cũng có thể bị nghẹn chết sao ?”

    Hồ Lân : “…”

    Đang muốn lên lầu tắm rửa đi ngủ, Hồ Lân lại giữ chặt Lý Mân: “Nàng giặt quần áo cho ta.”

    Lý Mân ngẩn người, Hồ Lân lập tức biến thành một con hồ ly nhỏ, nhảy lên lòng Lý Mân, quần áo của hắn xếp ở trên mặt đất.

    Lý Mân xoay người nhặt quần áo lên, cầm tới lầu trên.

    Tiểu hồ ly nằm trên giường Lý Mân, dùng máy tính bảng xem phim ‘Pháp y thị huyết’ , Lý Mân mệnh khổ giặt quần áo cho tiểu hồ ly trong buồng vệ sinh đối diện. Nàng vừa giặt quần áo vừa oán hận : “Tiểu hồ ly, cuộc đời này của ta, đây là lần đầu giặt quần áo cho đàn ông !”

    ‘Pháp y thị huyết’ có tình tiết chặt chẽ, tiểu hồ ly cuộn thành một đống ở trên giường, xem đến mê mẩn. Bên ngoài truyền tới tiếng Lý Mân phỉ nhổ : “Trước giờ ta không giặt quần áo cho đàn ông !!”

    Lỗ tai tiểu hồ ly động đậy, cái đuôi to xõa tung lắc lắc, tiếp tục xem kịch hay.

    Buổi sáng, Lý Mân giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.

    Bữa sáng không cầu kỳ, cháo trắng dưa cải đơn giản.

    Lý Mân ngồi song song với Hồ Lân trên ghế sofa trong phòng khách ăn cơm.

    Lý Mân mặc áo ngủ nhăn nheo, hai mắt lim dim, quầng mắt màu đen, túi mắt rõ ràng, hiển nhiên không ngủ ngon.

    Hồ Lân mặc áo sơ mi trắng với quần bò, ăn diện rất bình thường, nhưng bộ dạng rất có tinh thần.

    Ăn xong bữa sáng, Hồ Lân thu dọn chén bát đi rửa, Lý Mân dậy lên trên lầu.

    Trưa hôm nay được tỉ tỉ sắp xếp đi xem mắt !

    Lý Mân vốn ít khi trang điểm, bèn trang điểm đơn giản một chút, sau đó buộc tóc thành một cái đuôi ngựa cao cao, mặc váy tỉ tỉ mới cho, đổi sang đôi giày cao gót, lúc này mới đi xuống lầu.

    Hồ Lân đứng ở trong sân, nhìn Lý Mân mặc váy đầm xanh nhạt, cảm thấy rất đẹp, chính là cảm thấy son phấn son nước gì đó trên mặt Lý Mân rất chướng mắt, Lý Mân không trang điểm xinh đẹp hơn a !

    Hồ Lân dắt xe đạp điện ra ngoài, nhưng lúc xuất phát lại thấy Lý Mân la oai oái : “Váy này may bằng tơ tằm đó, vạn nhất vướng vào chỗ nào bị kéo sợi thì sao ? Váy này rất mắc đó !”

    Hồ Lân cau mày : “Chúng ta mua ô tô đi.”

    Lý Mân cười cười đoạt lấy tay lái, đưa túi cho Hồ Lân cầm – “Ý của ta là ta sẽ chạy xe, ngươi ngồi phía sau đi.”

    Hồ Lân không nói chuyện, lẳng lặng ngồi phía sau xe đạp điện.

    Lý Mân cưỡi lên xe, xuất phát.

    Hồ Lân ngồi phía sau, nghĩ vấn đề có nên mua xe hay không.

    Lý Mân vừa tới cửa hàng, điện thoại của tỉ tỉ liền gọi tới : “Lý Mân, đúng 11 giờ 30 đến quán cà phê Dio!”

    Sau khi cúp điện thoại, Lý Mân cũng không nói chuyện này với Hồ Lân.

    Hồ Lân nói phải ra ngoài một lát, Lý Mân vội nhắc hắn : “Trước mười một giờ nhớ về đó!”

    Hồ Lân khẽ gật đầu, bước ra ngoài.

    Đến giữa trưa mười một giờ, Hồ Lân liền trở về.

    Lý Mân bưng bánh chẻo đã chuẩn bị tốt ra cho hắn, cười nói : “Hồ Lân, chị gái ta kêu ta qua một chút, ngươi trông cửa hàng nhé, được không ?”

    Hồ Lân khẽ gật đầu.

    Lý Mân xách xe rời khỏi.

    Hồ Lân nhìn bóng lưng Lý Mân, cảm thấy hôm nay nhìn Lý Mân có điểm vui vẻ nhảy nhót ?

    Quán cà phê Dio tại Tiểu Thành rất nổi tiếng.

    Tiểu Thành là thành phố nhỏ, những địa điểm gặp gỡ ước hẹn không có nhiều, cho nên mọi người đều sắp xếp gặp mặt, hẹn hò tại quán cà phê Dio.

    Nếu như ngươi muốn xem mặt, vì đôi bên đều muốn không gian nhỏ riêng tư, vậy hãy tới cà phê Dio.

    Nếu như ngươi muốn nói chuyện làm ăn, vì muốn chứng tỏ đẳng cấp, mời đến cà phê Dio.

    Nếu như ngươi muốn ngoại tình, vì chứng tỏ túi tiền ngươi thừa thãi, có thể sung túc hưởng hoan lạc, vậy càng nên đến cà phê Dio.

    ...

    Xét thấy quán cà phê Dio chiếm vị trí quan trọng như vậy ở Tiểu Thành, Lý Đông Thanh mới sắp xếp xem mặt cho Lý Mân tại cà phê Dio.

    Vào quán cà phê Dio, Lý Mân còn đang nhìn xung quanh, Lý Đông Thanh bên kia đã đứng lên vẫy tay.

    Sau khi Lý Mân đi tới, phát hiện ngoại trừ tỉ tỉ còn một người nam trẻ tuổi xa lạ.

    Thấy Lý Mân tới, chàng trai trẻ tuổi kia đứng lên. Lý Đông Thanh vội giới thiệu : “Đây là em gái ta Lý Mân, đây là Trình Trừng.”

    Nàng cười với Lý Mân, bổ sung một câu : “Trình Trừng đang cùng anh rể Trương của muội hợp tác mở mỏ khai thác quặng ngọc đó !”

    Lý Mân cười cười, ba người cùng ngồi xuống.

    Nói thêm mấy câu, Lý Đông Thanh liền lấy cớ phải đi trước, để lại Lý Mân và Trình Trừng mặt đối mặt.

    Trình Trừng này trắng trẻo, bộ dáng hai mươi lăm hai mươi sáu, thân hình tầm trung, mi thanh mục tú, nhìn qua đã thấy hơn người, ăn nói giỏi, rất nhanh đã làm chủ cục diện. Uống xong một tách cà phê, Trình Trừng liền đề nghị cùng nhau tới rạp Tiểu Thành Tiền Quỹ xem ca nhạc.

    Rạp Tiểu Thành Tiền Quỹ rất nổi tiếng ở Tiểu Thành, vừa mới khai trương. Lý Mân kinh ngạc : Tiền Quỹ tới Tiểu Thành mở chi nhánh mới ? Nay mới biết, thì ra rạp Tiền Quỹ này phía trước còn thêm hai chữ ‘Tiểu Thành’.

    Lý Mân liếc ra ngoài mới phát hiện, xe của Trình Trừng là một chiếc BMW X6, nàng lập tức rõ vì sao tỉ tỉ lại nói giới thiệu cho mình một người đàn ông độc thân vàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,dhktongle,muangau75,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định


    Chương 13.Bóng đen lúc nửa đêm

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Trình Trừng dùng điều khiển mở khóa xe, quay người nói với Lý Mân: “Chúng ta trước tìm nơi nào ăn chút gì đi, em có chỗ nào muốn tới không?”

    Đây là lần đầu Lý Mân đi xem mặt, mà điều kiện Trình Trừng lại tốt như vậy, trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương.

    Nghe Trình Trừng nói vậy, nàng nỗ lực mỉm cười đáp : “Tôi nghe theo anh.”

    Trình Trừng đưa Lý Mân tới tiệm ăn có phòng riêng rất nổi tiếng tại Tiểu Thành.

    Thức ăn của tiệm ăn tư phòng Lâm gia rất nổi tiếng ở Tiểu Thành, vì xa xỉ mà nổi tiếng. Lý Mân là lần đầu tới. Tiệm ăn tư phòng Lâm gia có sân vườn nho nhỏ theo kiến trúc cổ, nơi nơi đượm sắc cổ hương, ngay cả đồng phục của người phục vụ cũng là phục sức nhà Hán.

    Xem bộ dạng Trình Trừng là khách quen, họ trực tiếp đưa Lý Mân tới hậu viện.

    Hậu viện có một tòa lâu nhỏ nằm độc lập, làm bằng gỗ sơn đỏ thắm, nhìn vừa thanh lịch lại đẹp mắt. Sau khi vào trong, Lý Mân cảm thấy rất mát mẻ, nhưng lại nhìn không ra điều hòa ở chỗ nào.

    Bài trí trong tiểu lâu cũng mang phong cách nhà Hán, rất cổ xưa, ngay cả bộ đồ ăn được mang lên cũng có kiểu dáng cổ đại, Lý Mân cảm thấy mình đúng là được mở rộng tầm mắt.

    Lúc ăn cơm, vốn Lý Mân còn có một chút khẩn trương, nhưng Trình Trừng rất săn sóc, cũng rất có phong độ trí thức, đề tài hắn nói đều là chuyện Lý Mân biết, ví dụ như chuyện Trình Trừng và anh rể Lý Mân hợp tác mở quặng mỏ khai thác ngọc và công trình kênh đào đang xây.

    Lý Mân chậm rãi thả lỏng, bắt đầu vừa cười vừa nói.Bất quá nàng sẽ không tán gẫu nhiều, thời gian nghe Trình Trừng nói nhiều hơn.

    Trinh Trừng rút cục là người hiếm có trong xã hội, thường giúp Lý Mân gắp đồ ăn và chan canh, săn sóc Lý Mân kín kẽ. Đây là lần đầu Lý Mân được nam nhân chăm sóc như vậy. nhất thời có phần thụ sủng nhược kinh. Nàng là người thẳng thắn, người khác đối với mình tốt một phần, chỉ hận không được báo đáp lại mười phần, cho nên lúc Trình Trừng hỏi số di động của nàng, tuy nàng không có cảm giác với Trình Trừng, nhưng vẫn thành thật trả lời.

    Cơm nước xong, hai người cùng rời khỏi tiệm ăn Lâm gia.

    Vừa mới đến bãi để xe, điện thoại di động Lý Mân vang lên, Lý Mân rút ra nhìn một cái, thì ra là điện thoại của cửa hàng, vội nhấn nút nghe.

    Là Hồ Lân gọi. (Kui: *hét lên* Hồ ca ơi Mân tỷ đi ngoại tì…Úm ưm ưm. Mân tỷ: suỵt, im ngay ko ta băm nhỏ làm nhân bánh chẻo giờ. Kui: …)

    Không biết có phải vì nghe qua điện thoại di động hay không, giọng Hồ Lân có chút âm u – “Lý Mân, nàng đang làm gì vậy?”

    Tim Lý Mân không khỏi đập hơi tăng tốc, nàng nhìn Trình Trừng đang đứng cạnh xe, trả lời: “Ta có chút việc, rất mau sẽ về.”

    Hồ Lân chỉ là “Ừ” một tiếng.

    Nàng cúp điện thoại, tới đối diện Trình Trừng giải thích : “Thực xin lỗi,vừa rồi có điện thoại từ cửa hàng tôi gọi tới, có chút việc tôi cần về xử lý một chút.”

    Trình Trừng cũng rất có phong độ, vội nói : “Anh đưa em về nhé?”

    Lý Mân vội cười nói – “Ai nha, không cần đâu, vừa lúc có xe buýt, tôi ngồi xe buýt về là được rồi.”

    Trong lòng nàng không yên, khẽ gật đầu với Trình Trừng rồi đi.

    Đứng ở trạm xe buýt nọ, Lý Mân ổn định tâm tình nghĩ nghĩ, cảm thấy vừa rồi bản thân có chút cảm giác chạy trối chết, nhất định lưu lại cho Trình Trừng kia ấn tượng không tốt. Nghĩ tới đây, nàng có phần buồn bã.

    Lý Mân biết Trình Trừng này điều kiện rất tốt, sau này sợ là khó gặp được đối tượng xem mắt điều kiện tốt như vậy, nhưng tưởng tượng đến khi trở về, vạn nhất Hồ Lân biết mình đi xem mắt, không biết sao nàng thật lo lắng.

    Nghĩ đến Hồ Lân khuôn mặt thanh lệ, thân hình gầy teo, Lý Mân cũng không rõ vì cớ gì mình sợ hắn, đại khái là lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Lân quá khủng bố đi, thế cho nên dù hắn luôn biểu hiện bình thường , Lý Mân vẫn cảm giác được uy lực vẫn còn.

    Xuất thần trong chốc lát, Lý Mân không lên xe buýt, nàng đi tới một dãy cửa hàng cách đó không xa.

    Trong dãy cửa hàng có một cửa tiệm, đặc biệt chuyên bán lẻ đồ lót chất lượng cao, Lý Mân thường mua đồ lót ở tiệm này, chất lượng không tệ.

    Lý Mân nhớ được cửa hàng, vào trong tới chỗ đồ lót.

    Sau khi chọn được một lốc đồ lót, Lý Mân tùy ý đưa mắt liếc qua gian trưng bày đồ lót nam, nàng nghĩ tới Hồ Lân chỉ có ba cái quần lót, mỗi tối đều phiền hà nàng phải giặt giúp hắn.

    Lý Mân lập tức mua giúp Hồ Lân sáu cái quần lót – ba cái màu trắng, ba cái màu đen, đều là vải co giãn.

    Lý Mân lên xe buýt, tay xách hai túi nhựa màu tối.

    May mắn, đại khái vì đang giữa trưa hơn một giờ, trên xe buýt không có nhiều người, còn có ghế trống.

    Ngồi trên xe buýt, Lý Mân để hai cái túi ni lông trên đùi, trong lòng vẫn rối bòng bong, bản thân cũng không biết phải về kiểu gì.

    Xuống xe buýt, cách cửa tiệm của Lý Mân một đoạn, Lý Mân giống như người chạy nạn hai tay xách hai cái túi màu đen to đi về hướng cửa tiệm.

    Xa xa, nàng nhìn thấy Hồ Lân đứng ở cửa tiệm, hai tay đút túi quần, đang nhìn về hướng này.

    Hồ Lân cũng thấy Lý Mân, hắn đi nhanh tới, tiếp lấy hai cái túi to, nhấc lên rồi đi.

    Thân hình hắn cao gầy, nhưng khí lực rất lớn, thứ mà Lý Mân liều mạng mới xách về được, hắn tiện tay là xách được.

    Sau khi an trí tốt hàng hóa, Lý Mân đưa cho Hồ Lân một túi nhỏ : “Hôm nay phá lệ, mua cho ngươi.”

    Hồ Lân nhận lấy túi, mở ra nhìn nhìn, lại giương mắt nhìn Lý Mân một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì.

    Trong lòng Lý Mân có quỷ, cũng không nói gì.

    Lúc này ngoài trời rất nóng, trong tiệm cũng không có khách, nàng ngồi sau quầy thu ngân, ngón tay di di nghĩ ngợi.

    Hồ Lân đi đâu cũng không nói, rất nhanh cầm một bọc khoai nướng đi vào, hắn đưa khoai nướng cho Lý Mân.

    Cơm Lý Mân ăn buổi trưa còn chưa tiêu, vốn không thấy đói, nhưng ngửi thấy mùi khoai nướng thơm ngọt, bụng nhất thời kêu hai tiếng “cô cô”, vội lột vỏ khoai lang bắt đầu ăn.

    Nàng đang ăn ngon, nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng Hồ Lân: “Lý Mân, buổi trưa đi đâu vậy?”

    Lý Mân nuốt toàn bộ khoai lang xuống, vừa muốn nói đi nhập hàng, lại cảm giác được Hồ Lân tới gần.

    Hồ Lân đứng đối diện quầy thu ngân, cúi người nhìn Lý Mân, hắn nhìn mắt Lý Mân chòng chọc, không nói tiếng nào.

    Trước giờ Lý Mân chưa từng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy làn da hắn trắng mịn như không có lỗ chân lông, lông mày tú lệ và đuôi mắt xếch lên hẹp dài, đường nét mắt hồ ly giống như dùng mực tỉ mỉ vẽ thành, quá xá đẹp mắt.

    Nàng vừa rung động, vừa chột dạ, nghiêng mặt qua nhìn chỗ khác.

    Hồ Lân lại tiến gần nàng thêm chút, lúc nói chuyện, tựa hồ nhiệt khí đều phun trên tai nàng: “Người đời thường nói yêu nhau, muốn cùng nhau một đời một kiếp, nhưng nàng biết không, cộng thêm cuộc đời này, ta và nàng đã qua cửu sinh cửu thế, phàm là nàng có chút gió thổi cỏ lay động tĩnh, ta đều nhìn rành mạch rõ ràng, đừng nghĩ lừa ta, nếu không…”

    Hắn dùng ngón tay phớt qua cằm Lý Mân, cười cười với Lý Mân, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, đáy mắt của hắn một mảnh hàn ý.

    Lý Mân bị khí thế của hắn đè ép có phần thở không nổi, khoai nướng cũng không dám ăn, cúi đầu, ngập ngừng : “Chị của ta giới thiệu một đối tượng, ta chính là đi xem mắt…”

    “Nam nhân khác, nàng nhìn cũng đừng nghĩ đến,” – Hồ Lân kề sát vào Lý Mân, hôn một cái lên trán nàng – “Mặc kệ kiếp này hay kiếp trước, nam nhân của nàng đều là ta, nàng là của ta.”

    Nói xong, Hồ Lân cầm cốc nước đặt trước mặt Lý Mân, quay người bỏ đi.

    Lý Mân sờ trán, trên trán nàng tựa hồ còn lưu lại hơi thở lạnh lẽo rét buốt kia của Hồ Lân.

    Đó là một nụ hôn giá lạnh, không có độ ấm. (Kui: Chết.tỷ.chưa, Lý Mân: …)

    Sau khi Hồ Lân bỏ đi, đến lúc Lý Mân đóng cửa hàng, hắn đều chưa trở về.

    Buổi tối trên đường về nhà, Lý Mân mua nguyên liệu làm cánh gà ướp tiêu và bánh trôi hấp rượu, nghĩ về nhà làm cho Hồ Lân ăn.

    Cơm chiều làm xong, Lý Mân bày thức ăn trên bàn phòng khách, bật điều hòa, bắt đầu đợi Hồ Lân trở về.

    Nhưng Lý Mân ngồi chỗ ấy đợi nửa buổi, Hồ Lân cũng không trở về.

    Trong lòng Lý Mân có điểm mất mát.

    Buổi tối lúc tắm rửa, thấy bông tắm treo bên cạnh bồn tắm, Lý Mân nghĩ đến mỗi đêm nàng đều tắm rửa cho tiểu hồ ly, trong lòng nhất thời trống trơn.

    Tắm xong, nàng giặt mấy cái quần lót vừa mua cho Hồ Lân.

    Lý Mân nằm trên giường nửa buổi, lăn qua lộn lại chính là không ngủ được.

    Trong mấy tháng này, mỗi lúc buổi tối khi đi ngủ, tiểu hồ ly luôn chui vào trong chăn Lý Mân, dán lên bụng nàng mà ngủ, lúc đầu Lý Mân không quen, sau tập mãi cũng thành thói quen, hiện tại tiểu hồ ly không ở đây, đột nhiên nàng cảm thấy trống rỗng.

    Tuy rằng đã khuya, nhưng gió đêm mùa hạ vẫn như cũ mang theo chút hơi nóng, cửa sổ hướng Nam và cửa sổ hướng Bắc trong phòng ngủ Lý Mân đều mở, hình thành dòng chảy đối xứng, mang theo hơi gió nóng thổi lên người, khiến nàng càng thêm ngột ngạt.

    Lý Mân dứt khoát dậy, đóng chặt cả hai cửa sổ hướng Nam và Bắc, sau đó mở điều hòa, che chăn ngủ.

    Lại qua lúc lâu sau, Lý Mân mới mờ mịt ngủ được.

    Nàng luôn ở trạng thái ngủ không sâu, cho nên khi cửa sổ hướng Nam truyền tới tiếng “Kẽo kẹt”, nàng lập tức liền nghe rõ tỉnh lại.

    Trong bóng tối, Lý Mân trợn tròn mắt, nhìn cửa sổ bị mở ra một khe hở, một bóng đen nho nhỏ từ trong khe hở chui vào, rất nhanh cửa sổ tự động đóng lại.

    Bóng đen kia nhanh nhẹn nhảy lên giường Lý Mân, sau đó xốc chăn chui vào trong, cọ xát gần Lý Mân, sau đó mới thành thạo cởi nút thắt áo ngủ Lý Mân, dán lên bụng Lý Mân, lúc này mới không động nữa.

    Lý Mân không cử động, cũng không lên tiếng, nàng cảm nhận lông tơ tiểu hồ ly tiếp xúc với làn da mình.

    Nàng thích tiểu hồ ly, cũng thích Hồ Lân, nhưng loại cảm giác này giống như thích thú cưng hoặc là thích trẻ con thích em trai, nàng cảm thấy không phải tình yêu nam nữ a!

    Nghĩ đến Hồ Lân từng nói : “cộng thêm cuộc đời này, ta và nàng đã qua cửu sinh cửu thế..” , Lý Mân vẫn cảm thấy không tin được, chính là loại cảm giác không rõ ràng không đầu đuôi.

    Điều hòa mở thật sự lạnh, Lý Mân kéo chặt chăn mỏng.

    Tiểu hồ ly dán trên bụng nàng vừa mềm mại vừa ấm, liên tục không ngừng phát ra hơi ấm, Lý Mân rất nhanh đã ngủ.

    Nàng ngủ thực sự an ổn, chờ tới khi nàng bị chuông điện thoại di động bám riết không tha đánh thức, đã là hơn tám giờ rưỡi sáng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,muangau75,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định


    Chương 14.Vương Bộ Thanh Hoa

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Lý Mân cầm điện thoại di động lên, thấy biểu tượng gọi đến, liền nhấn nút nghe : “Tỷ.”

    Trong điện thoại di động truyền tới giọng to của Lý Đông Thanh: “Lý Mân, ngày hôm qua hẹn hò thế nào ?”

    Lý Mân gắng sức chớp chớp mắt : “Tỷ, sao sáng sớm đã hỏi cái này ?”

    Hồ Lân vừa mới rửa mặt đẩy cửa phòng ngủ đi vào, trước mở cửa sổ phía Nam, sau lại mở cửa sổ phía Bắc, sau đó đứng dựa vào cửa sổ phía Bắc nhìn Lý Mân, trong mắt xanh một mảnh sâu thẳm.

    Mắt Lý Mân đối diện cùng Hồ Lân, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.

    “Hôm qua lúc chiều sau khi các ngươi tách ra, Trình Trừng có gọi điện thoại cho chị, nói rất vừa lòng với em” – trong giọng Lý Đông Thanh không đè nén được hưng phấn – “Em cảm thấy hắn thế nào?”

    Lý Mân nghĩ nghĩ, lại nhìn Hồ Lân đang nhìn mình, nàng nổi dũng khí đáp : “Tỷ, em cảm thấy bản thân và Trình Trừng không thích hợp….”

    “Có cái gì không thích hợp?” – Lý Đông Thanh cắt ngang lời Lý Mân.

    “Hắn rất có tiền, em lại nghèo, đôi bên khác biệt quá lớn, tương lai nhất định nảy ra vấn đề” - Lý Mân rất lí trí đáp.

    Lý Đông Thanh có vẻ tức giận bực bội: “Em không thử sao biết được? Em là đồ ngốc à? Em đi tới chỗ nào mới tìm được người có điều kiện như Trình Trừng..”

    Vô luận tỉ tỉ nói thế nào, Lý Mân đều kiên trì không muốn gặp lại Trình Trừng.

    Lý Đông Thanh nói một hồi liền tức giận, gào lên một câu “Về sau ta rốt cuộc mặc kệ chuyện của ngươi” , sau đó lập tức cúp điện thoại.

    Lý Mân xoay người nằm bò trên giường, yên lặng không nói.

    Nàng từ chối tỉ tỉ, kỳ thực nguyên nhân không chỉ vì Hồ Lân, nguyên nhân quan trọng nhất là nàng cảm thấy bản thân và Trình Trừng thực không xứng. Tuy bản thân không phải người có tiền, nhưng đi theo tỉ tỉ và anh rể, nàng cũng biết không ít chuyện của người có tiền, biết gia đình như vậy chú ý nhất là môn đăng hộ đối. Lý Mân nhớ được tỉ tỉ và anh rể từng nói về chuyện kết hôn của một người bạn làm ăn, gia đình nhà gái đưa của hồi môn là hai mươi cửa hàng và một chiếc xe Audi. Nếu nàng và Trình Trừng kết hôn, đến lúc đó đưa cái gì? Một tiệm giày trẻ em cộng nợ nần cộng khoản vay ngân hàng ?

    Lý Mân than thở.

    Hồ Lân đại khái rất vui vẻ. Tuy hắn không cười, nhưng miệng cong cong, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

    Hắn đi tới gần, vỗ vào mông Lý Mân một cái : “Lý Mân, ta đi mua bữa sáng cho nàng.”

    Lý Mân đang suy nghĩ tâm sự, mông đột ngột tê rần, nàng lập tức tỉnh lại, vội nói: “Không cần, trong tủ lạnh có cơm thừa tối hôm qua, ngươi đi hâm nóng đi.”

    Hồ Lân xoay người, liếc Lý Mân một cái, cười cười đi ra.

    Lý Mân mơ mơ màng màng nằm bò ở trên giường, trước hết nghĩ : Hồ Lân cười như thế nhìn thật quái. Tiếp đó, Lý Mân xoa xoa mông: sao mông lại đau vậy ta ? (Kui: haha, lần này tỷ bị cảnh cáo thế thui, may nhá. Lý Mân: cảnh cáo vì chuyện gì, ta làm sai gì sao? Kui:…)

    Hồ Lân chuẩn bị bữa sáng thật tốt, lúc này mới gọi Lý Mân.

    Lý Mân ngồi xuống ghế, phát hiện Hồ Lân hâm nóng bánh trôi hấp rượu và bánh bao, tìm thấy cả cánh gà ướp tiêu Lý Mân làm hôm qua, còn làm thêm dưa chuột trộn giấm tỏi.

    Lý Mân nếm, cảm thấy dưa chuột Hồ Lân làm ăn rất ngon, liền khen một câu : “Không nghĩ tới ngươi còn biết làm thức ăn a !”

    Hồ Lân đang dùng thìa múc bánh trôi hấp rượu, nghe vậy liền nói : “Có một kiếp nàng không biết nấu ăn, cơm đều do ta làm.”

    "Ách ——" - Lý Mân vẫn cảm thấy không thể tiêu hóa sự thực này – “Hai chúng ta đúng như ngươi nói, làm vợ chồng nhiều năm thế sao?”

    Hồ Lân không ngẩng đầu lên – “Đương nhiên là thật, ta lừa nàng làm cái gì.”

    Lý Mân nhìn khuôn mặt thanh lệ của hắn, vẫn không sao cảm thấy là thực.

    Ăn xong bữa sáng, Lý Mân và Hồ Lân cùng nhau thu dọn bát đũa.

    Lúc Lý Mân rửa bát, Hồ Lân đứng một bên phụ nàng.

    Lúc hai người cùng nhau rời khỏi nhà đón ánh nắng, Lý Mân cảm thấy Hồ Lân không giống trước, nàng cảm thấy lúc sáng Hồ Lân vẫn có hình dạng thiếu niên, sau một bữa cơm liền biến thành hình dáng thanh niên. Lý Mân vội hỏi : “Hồ Lân, hình như ngươi biến già thêm chút ?”

    Hồ Lân không nhìn nàng, trên mặt rất bình tĩnh : “Ta sẽ luôn cùng nàng, nàng già đi, ta sẽ cùng nàng biến già.”

    Nhất thời Lý Mân có chút cảm giác rung động không biết tên trong tâm can. Nàng yên lặng lặp lại câu nói kia —— “Ta sẽ luôn cùng nàng, nàng già đi, ta sẽ cùng nàng biến già.”

    Buổi sáng, việc làm ăn của tiệm không quá bận, Hồ Lân ra ngoài một chuyến, mãi đến giữa trưa mới trở về.

    Đến buổi chiều, Lý Mân đưa tiền bán trang sức giao cho Hồ Lân, để Hồ Lân gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của mình, Hồ Lân cầm bọc tiền đi.

    Buổi tối trở về nhà, trên truyền hình có tiết mục giám định bảo vật, thấy Hồ Lân xem rất nghiêm túc.

    Lý Mân đi bổ quả dưa hấu, nàng và Hồ Lân mỗi người một nửa, cầm thìa múc ăn.

    Trong tiết mục có người đưa ra một cái bình tròn bằng sứ men xanh da trời, chuyên gia đang định giá.

    Chuyên gia xác định cái bình sứ Thanh Hoa này thực đúng là Vương Bộ Thanh Hoa, ước lượng giá trị rất cao, khoảng trên dưới một trăm vạn.

    Bộ dạng Hồ Lân rất bình tĩnh, Lý Mân ngồi một bên nghe, không nhịn được hâm mộ nói: “Người này thực may mắn a, nếu không ngày mai hai chúng ta cũng đem nhà kho dọn dẹp chút, không chừng cũng có thể nhảy ra một cái bình sứ Thanh Hoa.”

    Hồ Lân liếc Lý Mân : “Chúng ta cũng có Vương Bộ Thanh Hoa.”

    Lý Mân nhìn tay hắn biến ra một cái bình trà sứ Thanh Hoa, nhất thời ngây người.

    Hồ Lân đặt bình trà trên bàn, tiếp tục xem truyền hình.

    Trái tim Lý Mân phanh phanh nhảy loạn, đi tới bên Hồ Lân : “Cái này ngươi biến đâu ra vậy ? Sẽ không phải phép che mắt chứ ?”

    Hồ Lân liếc nàng một cái : “Đây là của nàng mua ở thời dân quốc a! Còn kèm theo sáu chén trà nữa.”

    Tay hắn duỗi ra, không biết làm thế nào liền xuất hiện một cái chén trà nhỏ màu xanh đáy trắng.

    Sau khi bày sáu chén trà ở trên bàn, Lý Mân nhào tới, chăm chú nhìn, phát hiện bình trà và tách trà đều có hoa xanh đáy trắng, nhìn qua có chút cổ, trong đó trên hai chén trà đều có đường vân tinh tế.

    Nàng nhìn Hồ Lân : “Thực là Vương Bộ Thanh Hoa?”

    Hồ Lân uể oải liếc nàng một cái, không nói chuyện.

    Lý Mân giật mình quá mức, lầm bầm lầu bầu : “Chẳng lẽ thực có cái gọi là cửu sinh cửu thế ?”

    Nàng truy vấn Hồ Lân : “Thứ gì ngươi cũng giữ lại?”

    Mắt Hồ Lân vẫn nhìn màn ảnh ti vi : “Thứ nàng thích thôi.”

    Lý Mân: “…”

    Chuyện cổ tích của nàng và Hồ Lân, dường như rung động đến tâm can, nhưng đối với nàng mà nói lại không có chút cảm giác chân thật.

    Hồ Lân ăn hết sạch dưa hấu : “Muốn bán hay không?”

    Lý Mân nhíu mày: “Không cần bán, hiện tại cũng không thiếu tiền.”

    Trực giác nàng cảm thấy mấy cái này đối với Hồ Lân đều là vật kỷ niệm trân quý, vẫn không bán tốt hơn.

    Hồ Lân liếc nàng : “Ta nghe lời nàng.”

    Lại nói : “Mấy thứ này nàng thu lại đi.”

    Lý Mân trân trọng đem bộ ấm trà Vương Bộ Thanh Hoa cất ở ngăn tủ trong phòng ngủ.

    Lúc tắm rửa, Lý Mân vừa xoa rửa sơ sơ cho Tiểu Hồ Tiên, vừa cảm thán : “Tiểu hồ ly, hiện tại hai chúng ta có tính là phú hộ trăm vạn không ? Nghĩ mà xem ! Hà hà!”

    Tuy rằng Vương Bộ Thanh Hoa kia không thể cầm đi bán lấy tiền, nhưng Lý Mân vẫn có cảm giác kích động và hưng phấn vì đã trở thành mầm non phú hộ trong tay có trăm vạn.

    Tiểu hồ ly dùng miệng cọ cọ lòng bàn tay nàng.

    Hắn thích nhất Lý Mân tắm rửa cho hắn, mặc dù trải qua chín kiếp, nhưng cơ hội Lý Mân tự mình tắm rửa cho hắn cũng không nhiều.

    Xem ra Lý Đông Thanh thực sự tức giận, đoạn thời gian này không có liên hệ với Lý Mân. Lý Mân biết tỉ tỉ thực tức giận, nghĩ sẽ đợi tỉ tỉ nguôi bớt rồi đi xin lỗi tỉ tỉ.

    Dù sao Trình Trừng kia đại khái cũng không vừa ý Lý Mân, cũng không gọi điện thoại.

    Tháng 8, tiệm giày trẻ em Ong Vàng cần nhập hàng mùa thu đã đặt trên tỉnh, Lý Mân đương nhiên muốn đi nhập hàng.

    Tiếp đó, nàng hỏi Hồ Lân có muốn đi cùng không.

    Gần đây Hồ Lân thường tự đi dạo, hương vị thanh nhã như tiên kia dần dần nhạt đi, nhìn qua càng lúc càng giống người của thế giới này. Hắn đang sắp xếp giày trong tiệm, nghe Lý Mân nói vậy, xoay người hỏi Lý Mân: “Hiện tại Vương Bồi Vũ kia ở trên tỉnh?”

    “Đúng a, hắn còn đang huấn luyện ở trường cảnh sát.”

    Hồ Lân : “Vậy ta cũng đi.”

    Những người giống Lý Mân muốn đi lên tỉnh nhập hàng buôn bán, hầu như đều tới bến xe Tân Hoa Thương Thành chọn xe buýt có giường nằm, xuất phát lúc 11 giờ tối, ngủ qua một đêm, rạng sáng sẽ tới tỉnh, sau đó vội vã đi nhập hàng bán lẻ lúc 6 giờ.

    Lý Mân chuẩn bị gọi điện thoại đặt vé. Giống như trên báo giá, giá vé là tám mươi đồng, lượt đi năm mươi, lượt về ba mươi.

    Nàng nhìn nhìn Hồ Lân, có ý muốn tiết kiệm tiền, dùng khẩu khí như đùa nói : “Hồ Lân, hay ngươi biến thành tiểu hồ ly, như vậy chúng ta lên tỉnh chỉ mất tiền một vé.”

    Hồ Lân liếc nàng một cái, hừ một tiếng coi như đồng ý.

    Lý Mân khó gặp dịp nổi hứng keo kiệt, tiết kiệm được tám mươi đồng, vui vẻ lắm lắm, đặt vé xong liền ngâm nga hát, sau đó đến phòng kho sắp xếp hàng hóa.

    Hồ Lân trông tiệm, nghe Lý Mân ngâm nga cái gì mà “…Ngoài việc nghĩ tới ngươi, ngoài việc yêu ngươi, cái gì ta cũng đồng ý…”, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thật bình yên hạnh phúc, không tự chủ được mỉm cười.

    Lý Mân cho rằng hắn biến thành hồ ly để tiết kiệm tiền, vẫn còn vui vẻ, lại không biết hắn thật ra rất thích biến về nguyên hình để dính cạnh nàng, quang minh chính đại dán lên người nàng, gần nàng, dựa vào nàng, ngửi hương vị tốt đẹp kia trên thân nàng…

    Từ sau lần trước nàng ra đi, hắn đã đợi nàng hơn sáu mươi năm, là sáu mươi năm cô độc lạnh lẽo không có nàng, luôn gặm nhấm lòng hắn.

    Một kiếp này phí nhiều năm như vậy, thực không dễ dàng tìm thấy nàng, hắn hận không thể lúc nào cũng dán lên người nàng…

    Lý Mân không biết, nhưng hắn biết, hắn cũng sẽ cho nàng biết, cảm tình của hắn đối với nàng trăm ngàn năm qua là thế nào.

    Lý Mân gọi điện cho Mã Hiểu Nam, kêu Mã Hiểu Nam tới, dặn dò kĩ càng một phen.

    Đã một thời gian Mã Hiểu Nam không tới đây, nàng nhìn thấy Hồ Lân, kinh ngạc quá đỗi.

    Lý Mân cười giới thiệu : “Đây là bạn trai ta, Hồ Lân.”

    Tính Mã Hiểu Nam vô tư, cũng cười đáp : “Mân tỉ, bạn trai tỉ cũng thật đẹp trai!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,muangau75,
Trang 3 của 21 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status