TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 16

Chủ đề: Tứ Long trang chi chiến

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Lãn Mã nông trang
    Bài viết
    2,353
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6 : Thiên Tàm trấn (tt)

    Hai gã thiếu niên đứng im tại chổ, nửa tin nửa ngờ nhìn lão giả và đứa bé đang liếm kẹo , thật sự trong lòng không biết nên làm gì mới phải. Đông Phương trang chủ khí độ đường hoàng, tính cách lại có phần cô ngạo, thật không sao tưởng nổi ông ta lại có một người bạn cũ như lão già đánh xe rơm này. Trong lúc đó lão ta dường như lại không chú ý đến thái độ của hai gã, thản nhiên nói tiếp :

    - Đông Phương huynh đệ kiếm thuật cao siêu, miễn cưỡng cũng có thể được xem là bá kiếm trong chốn nhân gian. Có điều hắn ta ít nhất phải đắm mình trong kiếm đạo thêm hai mươi năm nữa mới có thể ngộ ra cảnh giới cuối cùng của một thanh kiếm, chỉ tiếc là từ năm năm trước đây hắn ta đã rơi vào cái vòng tình cảm lẩn quẩn của thế nhân, mãi mãi không bao giờ bước đến hàng kiếm tiên được nữa rồi, thật là đáng tiếc.

    Phong Ca hừ mũi, nhạt giọng nói :

    - Kiếm tiên hay không thì chưa biết, sao ông không tự tìm đến đại trang chủ mà thử xem cảnh giới của ông ta đang ở đâu, đứng đây lèm bèm thì có ích lợi gì.

    Lão giả chẳng thèm để tâm lời nói hỗn láo của Phong Ca, bật cười hì hì:

    - Nhóc con, mới tí tuổi ranh chưa biết trời cao đất dày gì mà đã thích lên giọng. Kiếm của Đông Phương huynh đệ, cái thứ con nít như mi thì đến ca ngợi cũng chưa đủ cân lượng đâu. Thôi, đi theo ta, rời khỏi chổ hôi thối này trước đã.

    Nhược Long hỏi :

    - Tại sao chúng tôi phải đi theo ông ?

    Lão giả nhìn y :

    - Các ngươi đánh lại Bái Ẩn không ? Gã ta đứng vào hàng thứ tám của Thập Cửu Hoàng Tinh, võ công tài trí còn vượt xa cả Mỵ Nhãn và Vô Tình đến mấy bậc đấy. Vừa rồi tuy y sơ ý trúng kiếm của ngươi, nhưng lần sau thì sẽ chẳng có chuyện may mắn đó nữa đâu.

    - Nhưng cũng không có lý do gì để bọn tôi tin vào lời nói của một kẻ…kẻ sát nhân như ông cả. Lời nói của ông từ nãy đến giờ đều là lời nói một phía. Hơn nữa tôi tin là bằng hữu của đại trang chủ không có loại người tàn ác như ông.
    Lão giả chớp mắt một cái, quay hẳn lại nhìn hai gã thiếu niên. Từng lời của ông ta buông ra, chầm chậm sắt đá, tạo thành một thứ áp lực khủng khiếp vô hình vô ảnh đè lên hai gã.

    - Lời của ta, không phải để tin hay không tin, mà là để tuân theo.

    Tiếng nói cuối cùng vừa dứt, lão ta đã sừng sững đứng sát trước mặt hai gã thiếu niên. Hai gã không tưởng được lại có thứ thân pháp quỷ mị đó, giật mình lùi lại hai bước. Vừa mới định thân thì đã nghe một tiếng nói ngay sau lưng :

    - Vô ích thôi

    Lão giả không biết bằng cách nào đã vòng ra sau lưng hai gã. Nhược Long thân hình không xoay lại, hai tay cùng lúc lòn dưới nách vỗ ra. Đòn thế này cực kỳ kín đáo, dùng thân mình che đi hướng phát chưởng, chỉ có bả vai là lay động, tuy cự ly ra đòn cực ngắn nhưng nội kình chứa trong chưởng này lại vô cùng mạnh mẽ.

    Chỉ nghe một tiếng hự nhỏ quen thuộc vang lên, Nhược Long kinh hãi quay lại thì thấy hai chưởng của mình đã giáng thẳng vào ngực Phong Ca, gã thiếu niên này đang rũ xuống như một xác chết, sau gáy bị lão giả nắm chặt. Gã tuy là một thiếu niên cao lớn, nhưng bị lão giả nắm gáy xách lên tựa như cáo cắp gà, hai chân không chút sinh khí kéo lệt quệt trên mặt đất.

    Nhược Long gầm lên một tiếng phẩn nộ, song chưởng hoa lên như múa, dồn dập tấn công lão giả. Lão giả gần như không hề di chuyển, vung tay ném Phong Ca ra xa, tay bên kia chém xả xuống hai nhát nhanh như chớp, một chặt vào bả vai, một chặt vào xương đùi Nhược Long, dường như không coi chưởng của y ra gì. Chỉ nghe chát chát hai tiếng, Nhược Long đã ngả lăn trên mặt đất, lão giả ra tay không chút lưu tình, bước lại tung một cước vào bụng gã, hất gã thiếu niên văng đi như một túm giẻ rách.

    Chỉ nghe lão ta lạnh lùng nói :

    - Từ cách đây mười năm, lời nói của ta đã không còn ai dám nghi ngờ nữa, vì ta là Ma Kha, người đứng đầu Thập Cửu Hoàng Tinh.

    oOo


    Phong Ca ngồi trong một góc phòng, mặt mày nhăn nhó ủ rủ. Lúc nãy gã bị Ma Kha nắm vào huyệt Á Môn sau gáy, nội lực lão ma đầu này cường mạnh vô biên, thấu vào tận trong huyệt đạo, khiến cho gã tới lúc này vẫn không hết xây xẩm. Trước ngực Phong Ca lại trúng chưởng của Nhược Long, tuy là nội lực Nhược Long không phải loại cao cường gì, nhưng gã ta cũng cảm thấy mấy giẻ xương sườn muốn gãy lìa.

    Hiện giờ cả bốn người đang ngồi trong tầng cao nhất của tửu điếm Thiên Tàm trấn, phóng mắt ra cửa sổ có thể thấy con đường độc đạo dẫn ra khỏi thị trấn và cả bóng dáng nhạt nhòa của Bái Ẩn đang đứng cuối đường kia nữa. Mỹ nhân chủ quán cùng hai kẻ tùy tùng ắt hẳn đã dọn đi sau trận đại náo của hai gã đệ tử Tứ Long trang, hoặc giả họ đã bị Ma Kha xuống tay hạ sát rồi.

    Đứa bé đi cùng với Ma Kha đã mút hết cây kẹo, hiện giờ đang ngoan ngoãn nằm ngủ trong ổ rơm mới dọn, bàn ghế trong phòng đã được dồn vào một góc. Ma Kha đang chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng hình cong vẹo của lão in bóng xuống nền nhà ngập tràn ánh trăng như một dấu chấm hỏi khổ sở.

    Nhược Long ngồi cạnh Phong Ca, hiện giờ hai gã đã rơi vào tay kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều, lại bị điểm vào trọng huyệt, toàn thân tê cứng, hoàn toàn không có cơ hội chống trả. Chỉ có điều Ma Kha tuy đứng đầu Thập Cửu Hoàng Tinh, nhưng lại không xuống tay hạ sát Nhược Long mà lại bắt ép hai gã lên đây. không biết có dụng ý gì. Nhược Long và Phong Ca nhìn nhau, cả hai đều đọc thấy vẻ hoang mang hiện trong mắt người kia, cho đến khi họ nghe Ma Kha lên tiếng :

    - Chắc bọn mi ngạc nhiên vì ta chưa giết hai tên ngốc các người. Hừ, giết bọn mi thì dễ như giết một con sâu, có điều hôm nay ta muốn các theo dõi một trò chơi giữa Thập Cửu Hoàng Tinh và Tứ Long trang. Một trò chơi tử thần.

    Phong Ca tuy chân tay không động đậy được, nhưng cương khí không chùn nhụt tí nào, mở miệng trả treo :

    - Lão ma đầu khốn kiếp, thích chơi thì đi chơi mình lão đi, bọn ta không xem xét gì cả, tốt nhất là lão giết phắt bọn ta đi cho rảnh, bằng không ta sẽ lải nhải chửi bới suốt cả đêm nay đấy.

    Ma Kha phẩy tay :

    - Chẳng sao cả, cả đời ta bị thiên hạ nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, có thêm một thằng tiểu tử lớn họng cũng chẳng thành vấn đề gì. Có điều ta tin chắc các ngươi sẽ chú ý ngay thôi, ngay lúc Đông Phương Bá Kiếm và tứ đệ của hắn ta, Dương Quân Bảo đến đây.

    Nhược Long cười lạnh :

    - Đại trang chủ và tứ trang chủ mà đến, thì có mười lão ma đầu như ngươi cũng sẽ bị đánh chết, lại còn đứng đó mà ba hoa khoác lác.

    Ma Kha quay lại bật cười :

    - Ngươi thần tượng Đông Phương Bá Kiếm quá nhỉ, có điều bọn nhóc con các người chưa được thấy góc đen tối trong con người của hắn ta bao giờ đâu. Không phải vô lý mà trong võ lâm ba mươi năm trước, người ta gọi hắn là Tuyệt Diệt Nhân. Số người chết dưới thanh Tĩnh kiếm của hắn, chỉ e là còn gấp mười mấy lần những kẻ bỏ xác dưới Phân Thủy Thích của Danh Sát Phương Thi nữa kia.

    Lão khoát tay một vòng, chỉ xuống con đường chính trong thị trấn :

    - Lát nữa, các ngươi sẽ được thấy một con quỷ thật sự, khi mà Đông Phương Bá Kiếm quay về với những gì ẩn giấu trong con người hắn ta. Hà hà, và ta chính là đang cần con quỷ đó mở cửa địa ngục nằm sâu trong Thiên Tàm trấn này.

    Bị những lời nói ma mị đó trấn nhiếp, cả Nhược Long và Phong Ca đều không thể nói ra tiếng nào.

    Ngay lúc đó, họ nghe một tiếng hú trầm thấp, vang vọng khắp bốn phía, rải đầy cả Thiên Tàm trấn, tựa như một con rồng đang cuồng giận vậy.

    Ma Kha cười nhạt :

    - Y đã đến rồi đấy, vẫn tràn ngập bá khí như ngày y từ bỏ ma đạo.

    Lão ma đầu bước đến gần hai thiếu niên, cặp mắt già nua của lão bất chợt rực lên như hai ngọn lửa đang bùng cháy :

    - Và cho đến trăm năm ngàn năm sau, võ lâm vẫn sẽ truyền tụng câu truyện này, vẫn sẽ nhắc đến ngày cửa địa ngục bị mở ra bởi máu của rồng và sức mạnh của quỷ dữ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Bàn viết: www.banhmitrung.com


  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Lãn Mã nông trang
    Bài viết
    2,353
    Xu
    0

    Mặc định

    Vừa sửa vừa ngủ gật, thôi để mai làm nốt chương chót.

    Chương 6 : Thiên Tàm trấn (tt)

    Đông Phương Bá Kiếm càng tiến lại gần Thiên Tàm trấn, cảm giác về một luồng hắc khí ngày một tăng lên. Thứ hắc khí vừa lạ vừa quen này, ba mươi tám năm trước hình như ông đã gặp ở đâu đó một lần.

    Dưới chân núi Linh Sơn, giữa cánh đồng rạ cháy, nỗi cuồng hận của thiếu niên tộc Thiên Lang cũng ngùn ngụt như ngọn lửa vậy.

    Ma Lang, Ma Lang, có phải là huynh đấy chăng.

    Đông Phương Bá Kiếm thấy lòng mình có chút xao động, trong một thoáng chợt thấy trước mắt một gã thiếu niên đang đứng trong đám cỏ cao vượt đầu, hai bàn tay nắm chặt những ngọn rạ sắc như kiếm, máu tuôn thành dòng nhuộm đỏ những gốc rạ vàng, ánh mắt đăm đắm dõi theo đám bụi mù phía cuối con đường, nơi những vó ngựa dũng mạnh tộc Thiên Lang đang cuốn gió mà đi.

    Cũng là cuốn Hoa Lang đi thật xa.

    Đông Phương Bá Kiếm khẽ nghiêng đầu, ảo ảnh trước mặt chợt tan biến, vừa kịp tránh khỏi một ống tay áo vươn dài đầy kình lực đang rít lên trong không khí. Là Bạch Vũ Thư Sinh.

    Y đang đứng trước cửa ngỏ Thiên Tàm trấn, chờ hết một canh giờ sẽ bắt đầu tróc nã bọn tiểu tử hổn láo Tứ Long Trang thì chợt nghe tiếng hú như long ngâm của Đông Phương Bá Kiếm vọng đến. Tiếng hú vừa dứt đã thấy một bóng người đang lướt đến như gió. Bạch Vũ Thư Sinh biết rõ mình không phải đối thủ của vị đệ nhất trang chủ này, lại nghe khí thế của tiếng hú vừa nãy, chiến khí lập tức giảm đi quá nửa, nhưng tình cảnh lúc đó của y đã thành thế chó bị dồn đến bờ tường, đánh phải liều mạng ra tay tấn công trước.

    Không ngờ Đông Phương Bá Kiếm chỉ khẽ nghiêng đầu đã lách ra khỏi ống tay áo của y. Bạch Vũ Thư Sinh tay phải đã đưa lên ngang ngực, bất kỳ lúc nào cũng có thể tung ra mười tám chiêu thức cầm nã khác nhau, chiêu nào cũng là tuyệt học sát thủ. Y cũng dự đoán Đông Phương Bá Kiếm sẽ tránh được đòn đầu tiên, theo đà sẽ xông đến trước mặt y ba tấc, cho nên đòn thứ hai mới thật là sát chiêu tối hậu của y.

    Có điều ông ta tránh khỏi ống tay áo rồi, liền đứng nguyên đó lạnh lùng nhìn y.

    Cũng chính vì thế mà đòn sát thủ thứ hai của Bạch Vũ Thư Sinh không tung ra được, mà cánh tay áo trái cũng không cách gì rút về được. Y có cảm giác chỉ cần mình thu kình lực tay trái, kình lực tay phải cũng theo đó mà mất đi, thì kiếm của ông ta sẽ lập tức xuyên qua lồng ngực y.

    Dù cho đến lúc đó, Đông Phương Bá Kiếm vẫn chưa hề rút kiếm.

    Họ đứng đó, im lặng nhìn nhau. Cánh tay áo trái của Bạch Vũ tích đầy tụ lý công, vươn ra như một ngọn thương dài, nằm sát mặt Đông Phương Bá Kiếm, vắt ngang qua vai ông ta.

    Đông Phương Bá Kiếm lạnh lùng nhìn Bạch Vũ Thư Sinh, hồi lâu sau mới mở miệng thốt :

    - Ba mươi tám, ngã.

    Bạch Vũ Thư Sinh lăn quay ra đất, khóe miệng trào máu tươi, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Sức chịu đựng của y đã vượt quá giới hạn, tụ công của y nén lại mà không có chổ bột phát, đã quay lại tàn phá chính cơ thể y.

    Đông Phương Bá Kiếm rảo chân bước qua, nhạt nhẽo nói :

    - Tụ công được ba mươi tám tích tắc, kể ra ngươi cũng rất xứng đáng ra tay tấn công ta, có điều khoảnh khắc đó của ngươi cũng phải đánh đổi với tám tháng dưỡng thương rồi.

    Bạch Vũ Thư Sinh mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, trợn mắt ngó Đông Phương Bá Kiếm, gắng gượng hỏi :

    - Kiếm của ông đâu ? Vừa rồi kiếm khí của ông mạnh như cuồng phong, kiếm chưa xuất mà khí đã cuồn cuộn, ắt phải là một thanh hãn kiếm.

    Đông Phương Bá Kiếm thở dài một tiếng :

    - Cách đây tám năm ta đã không còn dùng kiếm nữa.

    oOo


    Từ chổ Nhược Long và Phong Ca nhìn ra, chỉ thấy được hai nhân ảnh mờ mờ. Có điều họ cũng có thể phân biệt được người vừa bị ngã xuống chính là gã thư sinh hung hãn ban nãy, kẻ đứng thứ tám trong Thập Cửu Hoàng Tinh, Bạch Vũ Thư Sinh Bái Ẩn.

    Ma Kha khinh bỉ nói :

    - Bái Ẩn, đồ vô tích sự, phen này ít nhất ngươi cũng nằm liệt giường mấy tháng.

    Phong Ca ngạc nhiên hỏi :

    - Y là đồng bọn với lão, vì sao lão già ngang ngược nhà ngươi thấy chết không cứu, hay là lão sợ gặp đại trang chủ, bị ông ta đánh cho không còn một cong râu để vuốt, nên đứng đây mà hồ thuyết bát đạo ?

    Ma Kha chẳng có chút gì để tâm, trả lời :

    - Ta có điên đâu mà ra đó, dưới kiếm của Đông Phương Bá Kiếm hiện nay, kẻ có thể chống lại trăm chiêu không quá ba người, ta lại cũng không nằm trong số đó nữa. Trừ khi có hai, ba cao thủ cùng ra tay một lúc mới có thể làm khó được y.

    Lão ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp :

    - Phá Lang, Mã Vị, Tuyên Cư ba người các ngươi chờ cho y bước vào bãi đất trống giữa trấn thì đồng loạt ra tay một lúc, Phong bà cũng đến rồi, bà ta sẽ tùy thời tùy lúc mà hổ trợ các ngươi. Nhớ là kiếm pháp của Đông Phương Bá Kiếm cao thâm khó lường, phải hết sức cẩn thận, còn tứ đệ của y là Dương Quân Bảo cũng đã đến đây, nhưng đến giờ vẫn chưa lộ diện, phải hết sức cảnh giác nghe chưa.

    Từ trong bóng tối phía sau bốn người, một gã hán tử nhỏ thó bước ra, vòng tay chào Ma Kha :

    - Hội chủ, chúng ta biết rồi, người cứ yên tâm mà thưởng thức cuộc đấu này đi thôi. Đông Phương Bá Kiếm hùng bá một phương, nhưng bước vào Thiên Võng thì chỉ có chết.

    Ma Kha chẳng buồn quay lại, phẩy tay mấy cái :

    - Ừ, đi đi.

    Gã hán tử lại cúi chào lần nữa, rồi bước lui một bước. Chỉ một bước đó mà dường như gã ta đã tan vào bóng tối hun hút ngoài cửa phòng. Phong Ca và Nhược Long không kìm được run lên một thoáng, thật không ngờ người của Thập Cửu Hoàng Tinh đứng đó mà hai gã không hề hay biết. thuật khinh công của bọn họ quả thật đã đạt đến mức hoàn mỹ rồi.

    Ma Kha dường như đọc được nổi kinh hãi của hai gã thiếu niên, lên tiếng :

    - Các ngươi đừng quá để tâm, ba người đó là ba vị trí đầu bảng của Thập Cửu Hoàng Tinh, đương nhiên là võ công phải vượt xa những kẻ khác rồi. Bọn trẻ con không nhận ra thì cũng là điều bình thường thôi.

    Lúc này Đông Phương Bá Kiếm đã tiến vào Thiên Tàm trấn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn viết: www.banhmitrung.com

  3. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Lãn Mã nông trang
    Bài viết
    2,353
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7 : Tứ Long Trang chi chiến

    Thứ áp lực kinh người này, không phải là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được.

    Đường đao cực kỳ hung hãn của gã hán tử tóc dài, thân trên để trần lộ ra những cơ bắp rắn chắc như đồng hun, là đường đao chỉ có ở tộc Thiên Lang. Là thứ đao pháp cường mãnh của những gã thanh niên hung hãn như chó sói.
    Đao ảnh rạch đôi cả không gian, cuồn cuộn chém tới.

    Đông Phương Bá Kiếm bước lên ba bước, trước mắt đã thấy đao quang lấp lánh, tay phải ông ta thản nhiên xuyên qua thế đao, chém thẳng vào cổ tay gã hán tử, tay kia vuốt xuôi theo sống đao, ấn mạnh xuống đất.

    Chỉ nghe bùm một tiếng nhỏ, đao kình đã cày trên mặt đá lót đường một rãnh toang hoác, gã hán tử tuy vẫn còn cầm chắc thanh đao, nhưng hổ khẩu đã thấy tê buốt, bị cái hất tay của Đông Phương Bá Kiếm dẫn dắt bước chúi về phía trước. Gã tuy thất thế nhưng không chút hoang mang, đao cất xéo lên, chém ngược về phía sau.

    Đông Phương Bá Kiếm liên tục bước tới, đao chiêu của gã hán tử tuy tốc độ rất nhanh, nhưng thủy chung lúc nào cũng cách lưng áo ông ta ba thước, đao kình dù bức ra đến mức nào cũng không thể làm gì được. Đông Phương Bá Kiếm vừa đi vừa hỏi :

    - Thập Cửu Hoàng Tinh có một cao thủ tộc Thiên Lang, bày vào hàng thứ năm, nghe đồn Lang đao của y đã luyện đến mức Phá Lang, là ngươi phải không ?

    Phá Lang hú lên một tiếng dài, tốc độ lại càng nhanh hơn, chân phải y mỗi lần đạp xuống đều phá đường thành một lỗ nhỏ, thân hình bắn vọt đến như một mũi tên. Chỉ có điều Đông Phương Bá Kiếm di chuyển thành vòng tròn, y không làm sao đổi hướng kịp.

    Bất thần ông ta đứng sựng lại. Trước mặt ông ta, ngay chỗ bàn chân vừa định đặt lên đã cắm phập một lưỡi tiểu đao không có chuôi, sáng lóe lên trong đêm. Phía sau lưng đao quang của Phá Lang không bỏ lỡ cơ hội, liền vùn vụt công đến.

    Lưỡi tiểu đao không phải để ám sát Đông Phương Bá Kiếm, nó chỉ có một mục đích trong một sát na bắt ông ta đứng lại. Sát na đó, không biết bao nhiêu tuyệt đỉnh cao thủ đã mong ước mình có thể làm được, vì đó chính là thời điểm có thể phá vỡ bộ pháp trầm ổn của Đông Phương Bá Kiếm.

    Đồng thời cùng một lúc, ông ta phải đối mặt với bốn áp lực ập đến từ bốn phía.

    Thanh đao cường mãnh của Phá Lang, tựa như một con sói dữ đang chồm vào gáy ông.

    Thứ áp lực lẩn khuất đâu đó của ngọn tiểu đao, tựa như một con rắn lục chực chờ trong bụi cỏ.

    Thứ áp lực khủng khiếp hơn nữa, lăng lệ hơn nữa, đến từ một ngọn thương màu đen, từ ngôi nhà phía bên trái đang chọc tới.

    Sát khí của một nhân ảnh đang đứng đối diện Đông Phương Bá Kiếm.
    Bốn cao thủ Thập Cửu Hoàng Tinh cùng một lúc đồng thời vây đánh đại trang chủ Tứ Long Trang.

    Đông Phương Bá Kiếm không để mất thêm một giây phút nào, thân hình bật lui lại phía sau, nhảy chồm vào đầu đường đao của Phá Lang, tốc độ di chuyển lại còn nhanh hơn y mấy lần. Phá Lang không kịp thu đao về, tay trái liền một quyền sấm sét đấm ra, dùng cả thân mình lao vào bóng đối thủ.

    Ngọn thương rẽ một góc vuông, tiếp tục lao đến, hán tử sử thương vóc người nhỏ thó, che mặt bằng một mảnh vải đen.

    Lưỡi tiểu đao lại rít lên lăng lệ trong màn đêm, không còn bí mật ám tiễn nữa mà hiện thân trong ánh trăng mờ, phô hết vẻ mỹ lệ của một thứ binh khí từng được xưng tụng là đẹp nhất võ lâm, Phong Vỹ.

    Thân hình Đông Phương Bá Kiếm và Phá Lang va chạm mạnh vào nhau, quyền đầu của Phá Lang như đấm vào một bức tường thép, khiến y không kềm được rên lên một tiếng, nội tạng như đảo lộn. Đông Phương Bá Kiếm tung chân đá ngược về sau, hất y văng bắn đi, thân hình ông lợi dụng phản lực của cú đá đó, lách qua khỏi đường đao của Phong Vỹ, nhảy đến đón đầu mũi hắc thương của gã hán tử che mặt.

    Mũi thương tựa như có linh tính, ngóc lên như một con rắn, đâm vào mặt Đông Phương Bá Kiếm.

    Đổi hướng, ra chiêu, phản đòn, tất cả những cử động của bốn người bọn họ đều chỉ diễn ra chưa đến một chớp mắt. Trong toàn trường, chỉ có một thứ đỉnh lập như thạch trụ, là gã hán tử đang đứng khoanh tay quan sát.

    Đông Phương Bá Kiếm thấy đừơng thương lăng lệ, phong độ trầm ổn, lực đạo mạnh mẽ, biến hóa nhanh nhẹn thì tán thưởng :

    - Vương gia thương pháp, quả nhiên độc đáo vô cùng, ngươi đã đạt đến năm phần khí thế của Vương Trụ rồi đấy.

    Ông ta thò tay búng vào bản thương một búng, kình lực mạnh đến mức khiến mũi thương rung lên u u, cả cười:

    - Nhưng bản chất thì mới có ba phần thôi.

    Phong Vỹ lại rít lên, ba lưỡi đao chia làm ba phần, chặn hết trước sau trên của Đông Phương Bá Kiếm, trong cả ba kẻ tập kích, thì người sử dụng Phong Vỹ này là khó đối phó nhất. Đông Phương Bá Kiếm thấy đao khí mạnh mẽ, không muốn đón đỡ, liền tì vào mũi thương của gã hán tử che mặt, xoay người vòng ra phía sau lưng y, là phía duy nhất Phong Vỹ chừa lại.

    Chỉ là lúc ông ta vừa vòng ra, thì một lưỡi đao đã lóe lên trước mặt, sát khí cắt vào người lạnh buốt.

    Vừa rồi, có đến bốn ngọn Phong Vỹ được phóng ra, Phong bà không hề nể mặt đồng đội, phóng luôn một lưỡi đao vào lưng Mã Vị, chính là kẻ đang sử thương.

    Đông Phương Bá Kiếm hừ lạnh một tiếng, tay trái đè xuống một chưởng, kình lực toàn thân bùng phát cuồn cuộn, đánh chệch đi lưỡi tiểu đao đó, nhưng khoảng cách đã quá gần, lưỡi đao cắt đứt phần dây lưng của ông ta, một dây lụa trắng bay ra phấp phới.

    Đại trang chủ Tứ Long Trang động nộ, búng người nhảy lên, hay tay phát bốn chưởng, nghe rắc một tiếng đã đánh gãy tàn cây phía trước, nơi Phong Vỹ phát xuất. Lá cây tung bay ào ạt, nhưng Phong bà thì như đã tan vào trong cơn gió, hoàn toàn chẳng thấy đâu.

    Thân hình Đông Phương Bá Kiếm đang chơi vơi giữa không trung, thì một lằn đao kình đã lại xẻ đôi không gian, lăng không chém đến. Phá Lang khóe miệng rỉ màu tươi, hai mắt rực lên như hai ngọn lửa, cuồng nộ công kích.

    Đông Phương Bá Kiếm hay tay vung ra kẹp chặt lưỡi đao, tung chân xuống một cước thật nhanh, Phá Lang trúng cước, lại hộc lên một tiếng, nhưng nhất quyết không rời tay đao, khiến cả thân hình gã va mạnh vào Đông Phương Bá Kiếm trên không trung. Dù là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng trước lối đánh liều mạng của y, ông ta cũng phải cau mày khó chịu, đành buông đao của y ra.

    Khi đặt chân xuống đất, Đông Phương Bá Kiếm phát hiện ra mình đã bị đẩy lui lại phía cửa ngõ Thiên Tàm trấn. Ba kẻ đó liên thủ, không ngờ lại có thể đẩy lui ông ta.

    Gã hán tử đứng khoanh tay quan sát nãy giờ, từ từ lên tiếng:

    - Đông Phương Bá Kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền, có điều ông muốn dựa vào một đôi nhục chưởng để vượt qua bọn ta, chỉ e là bất khả.

    Đông Phương Bá Kiếm lạnh lùng nhìn y:

    - Các ngươi giữ người ở đâu ?

    Hán tử đó chính là Tuyên Cư, lão tam của Thập Cửu Hoàng Tinh, nổi danh với hai ngọn huyết sắc loan đao, tương truyền chính máu tươi của những nhân mạng gục ngã dưới đao đã nhuộm đỏ thanh cổ đao ấy. Tuyên Cư chỉ tay lên tòa lầu cao phía sau lưng, trả lời :

    - Bọn chúng đang ở cùng với lão Đại bọn ta phía trên kia. Đi qua được con đường này thì ông cứ tự nhiên lên đó mà đòi người.

    Đông Phương Bá Kiếm gật đầu, ra hiệu cảm tạ, đoạn từ từ bước đến :

    Tuyên Cư nhạt nhẽo nói :

    - Bá khí của ông cũng cao lắm, đến giờ vẫn chưa chịu rút kiếm ra, chẳng lẽ bọn ta không đáng để thưởng thức cái gọi là bá kiếm của ông hay sao.

    Đã là người giang hồ, ghét nhất là bị người khác coi thường. Đông Phương Bá Kiếm nghe y nói vậy, đành thở dài trả lời:

    - Lúc nãy ta có nói rồi, ta đã không dùng kiếm trong tám năm nay nữa.

    Tuyên Cư bán tín bán nghi nhìn ông ta, nét mặt có đến bảy, tám phần là không tin :

    - Vậy thì bọn ta đành phải thất lễ thôi.

    oOo


    Tuyên Cư ngày xưa là lính đào ngũ.

    Y mất sáu năm trời ròng rã, gia nhập hết đội quân này đến đội quân khác để tìm kiếm tông tìch Huyết đao. Đến khi tìm ra, y liền giết chỉ huy, đoạt đao mà bỏ trốn. Sau đó y gia nhập thập Cửu Hoàng Tinh, tổ chức này phù hợp với y đến mức sau này y leo lên đến ghế thứ ba, chỉ đứng sau Ma Kha và Đồng Nhất Thi.

    Mã Vị cũng là lính, chiến đấu trong Đông Bắc quân đoàn, làm tùy tùng của Thiên tướng quân Vương Trụ. Vương Trụ đã truyền lại cho y Vương gia thương, giúp y sau này nổi danh trong võ lâm với cây hắc thương có khắc huy hiệu họ Vương. Và rất ít người biết được y cũng chính là cháu họ xa của vị tướng quân lừng lẩy chốn biên thùy kia, nếu không thì người ta đã tự hỏi vì sao y lại bỏ con đường binh nghiệp sáng lạng để đi đánh thuê cho hắc đạo thế này.

    Phong bà là đệ tử của Thiên đao Mã Vấn Luân.

    Mã Vấn Luân có ba đệ tử, thừa hưởng ba bộ tuyệt kỹ của đời ông: Trường đao, đoạn đao và phi đao.

    Phong bà là nữ nhân, lại nhỏ nhất nên ông ta truyền cho bà ta bộ phi đao. Phi đao của Phong bà tuy chưa đến mức đao xuất mạng vong, nhưng cũng đã đạt đến độ hoàn mỹ của cao thủ hạng nhất. Bà ta lại ưa thích cái đẹp, nên đã cất công đặt rèn một loại lưỡi đao giống hình đuôi công, trên lưỡi đều có chạm trổ hoa văn tinh tế, gọi là Phong Vỹ.

    Có thể nói toàn bộ lực lượng đầu não của Thập Cửu Hoàng Tinh đều đã tụ họp tại đây.

    Tuyên Cư hiện đang thi triển bộ chưởng pháp ưng ý nhất của y, Đại Mạc Phong Sa chưởng. Y tức tối cho rằng Đông Phương Bá Kiếm coi thường mình, cũng quyết định không rút Huyết đao ra.

    Đại Mạc Phong Sa chưởng, bảy mươi tám thế biến hóa, ba mươi sáu chiêu thức, cuồn cuộn hung hãn như gió cát chốn đại mạc.

    Phá Lang dụng đao, đao pháp liều mạng như chó dại, thoáng chốc đã phá tan nát con đường chính của Thiên Tàm trấn, cả thân người y không biết đã trúng đòn bao nhiêu lần, nhưng dường như sức y là vô hạn, cứ liều mạng tấn công.

    Mã Vị dùng trưởng kích, Vương gia thương biến ảo như mây, vẽ nên thành những đóa hắc hoa mỹ lệ, cả một vùng bốn thước quanh y mù mịt những đóa hắc hoa ấy.

    Xen vào điểm xuyết cho bức tranh cuồng nộ đó là Phong Vỹ, Phong Vỹ vẽ thành những nét bút đan thanh, nét nghiêng có, nét xổ có, lúc nhẹ nhàng như có như không, lúc hung bạo như cuồng bút, chen với những tiếng rít gió khiến người ta kinh hãi.

    Đông Phương Bá Kiếm dù là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng vẫn bị ép lùi lại ba bước nữa. Chỉ trong ba bước này, ông ta đã sử dụng hết hai mươi tám bộ chưởng pháp, bảy bộ cước pháp, nhưng thủy chung vẫn không thể lấn tới một bước.

    Giữa lúc đang giao đấu kịch liệt, có một vật từ tòa lầu cao ném xuống giữa chiến trường.

    Một ngọn trâm cài đầu, đẽo bằng thứ gỗ thô mộc, điểm xuyết bằng mấy miếng xà cừ rẻ tiền, cùng với mấy hạt châu giả đã đục màu.

    Ngọn trâm đó, cắm giữa cuộc chiến hung hiểm.

    Cũng là cắm vào tim Đông Phương Bá Kiếm một nhát trí mạng.

    Gã thiếu niên năm xưa, ngồi dưới tán lá đã hoa vàng của cuối thu, tỉ mẩn đẽo gọt một ngọn trâm nho nhỏ, thứ mà gã đã từng được thấy phụ thân mua tặng mẫu thân.

    Thứ mà mẫu thân cho đến lúc chết vẫn mỉm cười mà nắm chặt trong tay.

    Hoa Lang, Hoa Lang, cô ắt hẳn sẽ rất thích nó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn viết: www.banhmitrung.com

  4. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Lãn Mã nông trang
    Bài viết
    2,353
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7 : Tứ Long Trang chi chiến (tt)

    Thanh kiếm của ngươi, rốt lại là bá vương hay đoạn kiếm.

    Là bá kiếm.

    Là bá kiếm.

    Ngươi có biết kiếm để làm gì không ?

    Đệ tử không biết.

    Đông Phương Bạch Khởi, rốt lại là ngươi chiến đấu vì cái gì ?

    Đệ tử muốn trở thành kẻ mạnh, để bảo vệ những gì mình yêu thương.

    Nếu chỉ có vậy, ngươi đi về đi, loại người như ngươi, không đáng để học kiếm của ta.

    Sư phụ

    Những gì ta truyền cho ngươi, đủ để ngươi bảo vệ những gì mình muốn rồi, chỉ có một thứ mà nó không thể chiến thắng được.


    Là bản thân ngươi.

    Về đi, bao giờ ngươi chân chính hiểu rõ, kiếm dùng để làm gì, thì quay lại đây.

    oOo

    - Đại ca.

    Một lưỡi đao lóe lên, chặn đứng đao quang của Phá Lang lại.

    Mã Vân Long, nhị trang chủ Tứ Long Trang, chỉ một chiêu đã đánh dạt ba mũi tấn công của ba cao thủ Thập Cửu Hoàng Tinh. Chỉ có điều đường đao này cũng đã dốc hết sở học một đời của ông ta ra thi triển, khiến Mã Vân Long chỉ còn có thể kìm đao lại, hoàn toàn không có khả năng truy kích.

    Bọn ba người Tuyên Cư thấy Đông Phương Bá Kiếm bất chợt ngây ra, thì lập tức chộp lấy cơ hội mà công kích, không ngờ Mã Vân Long tựa như từ xó xỉnh nào đó chui ra, một chiêu bất ngờ đẩy lui cả ba. Cũng may, không hiểu sao Phong Vỹ lại hoàn toàn không xuất hiện, nếu không Mã Vân Long ắt phải chịu thiệt thòi lớn.

    Ma Kha quan chiến từ trên cao, hừ lạnh một tiếng :

    - Phong bà, ngươi là đồ đàn bà ủy mị ngu xuẩn.

    Mã Vân Long cương đao đặt ngang mi tâm, nói với Đông Phương Bá Kiếm đứng phía sau :

    - Đại ca, bọn đệ tử đã đốt bỏ Tứ Long Trang, đồng loạt rút lui khỏi sự truy kích của binh mã Tứ vương gia. Hiện giờ tình thế đã không còn quá nguy cấp, ngay khi cứu xong Nhược Long chúng ta sẽ rời khỏi đây.

    Khi Mã Vân Long đã nói như vậy, có nghĩa là binh mã Tứ vương gia đang áp sát đến đây, thời gian chắc chắn chẳng còn bao nhiêu.

    Đông Phương Bá Kiếm đứng thẳng người lên, chầm chậm cất ngọn trâm vào áo :

    - Nhị đệ, đệ đối phó với tên sử thương và Phong bà. Trong ba khắc nữa, ta phải cứu được Phong Ca và Nhược Long, đưa bọn chúng đến nơi an toàn.

    Ông ta chỉ qua vài diễn biến, đã trở thành một con người khác, vừa cất tiếng nói đã có khí thế của một đại tông sư. Bọn Tuyên Cư vốn đều là cao thủ hữu danh, đương nhiên cũng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi đó, ngấm ngầm ngạc nhiên.

    Khí thế Đông Phương Bá Kiếm tỏa ra bốn phía, càng lúc càng ép người. Chỉ nghe ông ta nhạt nhẽo nói :

    - Tuyên Cư, rút Hoa huyết đao ra đi.

    Phá Lang gầm lớn một tiếng, đao quang lại xé không gian mà chém tới.
    Mã Vân Long búng người nhảy ra, cương đao hoa lên chặn đứng hắc thương của Mã Vị lại.

    Tuyên Cư lùi lại một bước, bàn tay đặt hờ sau lưng, trợn mắt quan sát Đông Phương Bá Kiếm đón đỡ đường đao của Phá Lang.

    Phá Lang trong một cái tung người, cả thảy chém xuống hai mươi tám lần, ở hai mươi tám góc độ khác nhau. Đao quang của y vạch thành những lằn sáng trong đêm đen, tựa như là sao băng vậy. Chiến khí của y bốc ra cuồn cuộn, vây bọc Đông Phương Bá Kiếm lại.

    Cuối cùng, Đông Phương Bá Kiếm cũng rút kiếm ra, trả lại một chiêu. Chỉ một chiêu duy nhất, trước ngực Phá Lang đã rạch thành một rãnh sâu hoắm, máu tươi phun lúm búm trong không gian.

    Y chỉ kịp gào thảm một tiếng, đã té sấp mặt xuống đất

    Thanh kiếm đó có màu của màn đêm.

    Tuyên Cư không sao nhìn rõ đừơng kiếm của Đông Phương Bá Kiếm, chỉ cảm nhận một áp lực kinh người đang lan tỏa khắp nơi. Y liền rút hai thanh Hoa Huyết đao ra.

    Hoa Huyết đao một dài một ngắn, tỏa sáng một màu thảm đạm của máu tươi trong ánh trăng.

    Dài, lưỡi đao phân thành ba đoạn, khúc khuỷu gập ghềnh như một đoạn củi khô.

    Ngắn, lưỡi đao cong lại như vầng trăng mới nhú.

    Đao pháp của Tuyên Cư vô cùng kín kẽ, lại nhanh đến chóng mặt. Từ trước khi y thành danh trong Thập Cửu Hoàng Tinh, suốt một dãy Thị giang đã không một ai là đối thủ của Huyết đao Tuyên Cư nữa rồi.

    Thế nhưng, hai thanh cổ khí thần binh ấy, cùng với một thân võ công của Tuyên Cư, đứng trước lưỡi bá kiếm, dường như vẫn là chưa đủ.

    Phong Vỹ rít lên tuyệt vọng trong không gian, nhưng vẫn không cứu được một cánh tay của Tuyên Cư bị đoạn lìa. Ngay cả Phong bà lúc đó cũng không còn có thể ẩn mình được nữa. Ngay lúc Phong Vỹ rời khỏi tay bà ta, thì Mã Vân Long đã phóng trả lại tám lưỡi phi đao.

    Phi đao họ Mã tuy chưa đạt đến tầm cỡ của Phong Vỹ, nhưng cũng buộc Phong bà phải huy đao đỡ gạt, lập tức để lộ hình tích, cũng không có cách gì giúp đỡ Tuyên Cư được nữa.

    Tuyên Cư loạng choạng lùi lại, trên tay chỉ còn một thanh đao dài.

    Mã Vị lợi dụng lúc Mã Vân Long mải đối phó Phong bà, liền huy thương nhảy đến, bóng thương của y kéo dài trên mặt đất, một chiêu Mã Kỵ Quá Giang đã đạt đến độ hoàn hảo của chiêu thức Vương thương pháp.

    Đông Phương Bá Kiếm gật gật đầu, lại vung tay chém xuống một nhát nữa.

    Bóng thương gãy làm ba. Văng đi tứ tán.

    Tuyên Cư hét lên, người và đao nhập lại thành một.

    Một chiêu thức tối hậu cuối cùng của y, mang tất cả những điên cuồng của y, những thống hận của y dồn vào một đao. Chỉ thấy một vầng đỏ lăng lệ cuốn tới, gầm thét điên cuồng. Đông Phương Bá Kiếm cũng bước lên một bước, vung tay thẳng cánh chém xả ra.

    Kiếm khí lan đi, tựa như màn đêm đang phủ chùm lên cảnh vật.

    Trên bầu trời, vầng trăng mờ nhạt cũng đã lẩn vào áng mây vừa chợt bay qua.

    Vì thế những giọt máu của Tuyên Cư đã biến thành những chấm nhỏ màu đen, rải đầy trên mặt đất. Đông Phương Bá Kiếm cất bước qua thân hình y đang quỳ trên đất, hỏi nhỏ :

    - Ngươi đã thấy chưa.

    Tuyên Cư gật gật đầu, thân hình chia ra mấy mảnh mà tan ra, chỉ còn là một đống máu thịt bầy nhầy.

    Lúc này Mã Vân Long đã tiến lên giao đấu kịch liệt với Phong bà. Võ công họ Mã thua xa ba vị trang chủ kia, nhưng võ công của Phong bà lúc cận chiến cũng chẳng mạnh mẽ gì lắm, chỉ qua lại hơn chục chiêu đã bị y ép phải nhảy xuống đất.

    Đối diện với ba cái xác bầy nhầy của đồng bọn, bà ta không khỏi thất kinh, hoảng loạn gào thét :

    - Ma đại ca, cứu muội với.

    Ma Kha gật gật đầu, bắn ra một trái điểm hỏa châu sáng rực.

    Từ bốn phía của Thiên Tàm trấn, từ nhưng ngôi nhà nãy giờ cửa đóng im ỉm, bay vù ra một trận mưa tên.

    Đầu mũi tên có gắn điểm hỏa, va chạm vào nhau phát nổ rầm rầm.

    Thoáng chốc đã có ba mũi xuyên qua lưng Phong bà. Phong bà trong một cử động tuyệt vọng, cố gắng xoay người nhìn lên ô cửa sổ, nơi in bóng dáng của Ma Kha, để rồi ngã gục xuống đất.


    Đông Phương Bá Kiếm kình khí toàn thân phát động dữ dội, bất kỳ mũi tên nào trong vòng một thước cũng đều nát vụn ra thành cám. Mã Vân Long thì lại không có cái tài đó, y bị trúng hai mũi tên trước khi Đông Phương Bá Kiếm đến che cho y.

    Chờ cho trận mưa tên vừa dứt, Đông Phương Bá Kiếm vận hết kình lực, quát lên một tiếng chói tai. Vách nhà trong Thiên Tàm trấn dưới áp lực hung mãnh này liền rung lên bần bật, vôi vữa rơi rớt tán loạn. Bọn cung thủ nấp phía bên trong, chịu không nổi trước sức mạnh này, đều lảo đảo ngã dúi dụi, kẻ có võ công hơi yếu liền tắt hơi đương trường.

    Tiếng hét vừa dứt, Mã Vân Long đã tống một chưởng vào lưng Đông Phương Bá Kiếm, đẩy ông ta bước lên bốn bước.

    Đối mặt với lưỡi đao sát thủ của Phá Lang.

    Y nãy giờ nằm dưới đất, không bị dính một mũi tên nào, chờ lúc nội lực Đông Phương Bá Kiếm xuống đến mức thấp nhất liền ra tay.

    Đông Phương Bá Kiếm gắng gượng hoa tay thành kiếm, kiếm khí liền chặt đứt đôi thân hình Phá Lang ra làm hai. Có điều nội lực ông ta đã sụt giảm, kiếm khí không còn nhanh nhẹn, nửa thân trên của Phá Lang vẫn còn dư lực lao vào người ông ta.

    Soạt một tiếng, thanh cương đao của Phá Lang đã cắm vào vai Đông Phương Bá Kiếm, đẩy ông ta ngả ngồi trên mặt đất.

    Ma Kha đứng phía trên nhìn xuống, cất tiếng cười dài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn viết: www.banhmitrung.com

  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Lãn Mã nông trang
    Bài viết
    2,353
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7 : Tứ Long Trang chi chiến (tt)

    Đông Phương Bá Kiếm uốn lưng đứng thẳng lên, thò tay bẻ gãy đoạn cương đao sát vết thương, cười nói với Mã Vân Long :

    - Nhị đệ, giỏi lắm.

    Mã Vân Long lùi lại một bước, cương đao nhấc lên che trước ngực, tay kia rút hai mũi tên không có đầu cắm trong bả vai ra :

    - Đại ca, là bất đắc dĩ thôi.

    Đông Phương Bá Kiếm quay lại nhìn Ma Kha :

    - Ma huynh, huynh rốt lại đã dùng thứ gì để thỏa thuận với Mã đệ vậy. Dùng tính mạng bốn kẻ thân tín để đổi lấy một vết kiếm thương trên người ta, thật là một giá khá cao rồi đó.

    Ma Kha cười nói :

    - Là đức tin, Đông Phương huynh đệ, chính là đức tin đấy.

    Đông Phương Bá Kiếm im lặng chờ cho lão ta nói tiếp, máu trên vết thương chảy xuống thành dòng. Ma Kha tung người nhảy ra ngoài cửa sổ tòa tiểu lâu, thân hình là đà đáp xuống đất:

    - Mười năm trước đây, Mã huynh đệ vốn đặt toàn bộ niềm tin vào ngươi. Y tin rằng chỉ cần ngươi còn làm trang chủ Tứ Long Trang thì Tứ Long Trang nhất định trở thành một trong những bang hội mạnh nhất giang hồ. Nhưng từ khi ngươi đem cả tính mệnh lẫn tương lai của Tứ Long Trang đặt vào canh bạc này thì y đã dần dần đánh mất niềm tin đó. Rốt lại, họ Đông Phương nhà ngươi tuy kiêu dũng vào bậc nhất, nhưng làm lãnh đạo thì quá tệ.

    Đông Phương Bá Kiếm ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng không nói gì. Mã Vân Long thấy thần tình y như vậy, áy náy nói :

    - Đại ca, thật sự đệ không bao giờ muốn phản lại huynh, chúng ta cùng quay về đi, vận mệnh tiền triều hãy để Ma Kha giải quyết. Tứ Long Trang chúng ta không cần phải dính vào trường hồ đồ này nữa. Chỉ cần chúng ta rút lui, triều đình đã hứa sẽ mở ra một mặt lưới cho chúng ta lui về vùng Thượng Châu.

    Đông Phương Bá Kiếm quay lại, nhẹ nhàng hỏi :

    - Nhị đệ, ly nước đổ đi rồi, có thể hồi lại được không ?

    Mã Vân Long im lặng. Đông Phương Bá Kiếm nói tiếp :

    - Ma huynh nói đúng, người làm đại ca như ta thật quá hồ đồ. Chỉ có điều tuy ta biết đây là một nước cờ liều lĩnh, nhưng lại không thể không hạ tay xuống được, bởi vì đôi khi, có những việc không thể không làm, có những con đừơng không thể không đi. Củng như hôm nay, dù có thế nào, ta cũng phải đưa Nhược Long và Phong Ca rời khỏi đây.
    Nói rồi ông ta ngang nhiên bước tới ba bước. Ma Kha tuyệt nhiên không có chút cản trở gì, chỉ chắp tay sau lưng đứng im. Mã Vân Long cơ thịt trên mặt giật giật, tụ lý công cuốn tay áo phồng lên.

    Đông Phương Bá Kiếm bước thêm ba bước nữa thì dừng lại. Trước mặt ông ta một nhân ảnh hiện ra từ trong bóng tối, tay cầm trường kiếm chặn đường. Đông Phương Bá Kiếm nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong hơi thở đã mang nét mệt mỏi :

    - Tứ đệ.

    Bóng người bước hẳn ra khỏi bóng tối, thân hình cao lớn khôi vỹ, nét mặt thanh thanh hiền hậu, tay cầm một thanh trường kiếm ba đốt, lóng lánh trong ánh trăng. Là Dương Quân Bảo, tứ trang chủ Tứ Long Trang. Y bái xuống một bái, gọi lên một tiếng :

    - Đại ca.

    Đông Phương Bá Kiếm chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng. Ma Kha quả thật là một đối thủ quá đáng sợ. Y không chỉ dùng thủ đoạn và lợi lộc để cám dỗ lòng người, mà còn lợi dụng cả tình yêu thương nữa.

    Và đôi khi tình yêu thương là một thứ vũ khí rất lợi hại.

    Dương Quân Bảo tha thiết nói :

    - Đại ca, chúng ta quay về đi, có được không ?

    Đông Phương Bá Kiếm lặng đi trong một thoáng, trong mắt chợt hiện lên hình ảnh một tiểu tử gày nhom, trên mình chỉ khoác một tấm áo tơi rách, nép vào góc tường để tránh những cơn gió cắt thịt buổi lập đông, ánh mắt chong về phía cuối đường chờ đợi. Dương Quân Bảo, người tiểu đệ được ông ta yêu thương nhất, giờ đây đang cầm ngang Tam đoạn kiếm chặn đường ông.

    Ma Kha cũng lên tiếng :

    - Đông Phương huynh đệ, hào kiệt cầm lên được thì cũng đặt xuống được, huynh đệ không cần vì một lời hứa vu vơ mấy mươi năm trước mà phải dấn thân vào một con đường tăm tối không có đích đến.

    Đông Phương Bá Kiếm quay lại nhìn Ma Kha, cơn lãnh nộ của ông ta âm thầm cuộn lên, tràn ngập khắp không khí. Giọng Đông Phương Bá Kiếm càng nói càng chìm xuống sâu thẳm.

    - Ma Lang huynh, lời hứa năm đó giữa ba chúng ta, huynh vẫn còn dám nhắc đến ư.

    Ma Kha lạnh lùng trả lời :

    - Năm đó chúng ta còn quá trẻ, hà huống số phận của Hoa Lang đã được định sẳn từ khi mới chào đời, đó là phải đem thân tiến cung để củng cố mối quan hệ giữa tộc Thiên Lang và triều đình, đệ bảo ta phải làm sao đây, mấy mươi năm đằng đẳng ôm mối tương tư như đệ à ?

    Đông Phương Bá Kiếm cười khô khan :

    - Năm đó đệ đã hứa với Hoa Lang, rằng sẽ không bao giờ làm cho cô ta phải khóc. Ma huynh, tuy huynh vì tấm mật đồ chú trên người đệ mà đến, nhưng chẳng lẽ huynh chẳng hề màng đến số phận của Hoa Lang ư.

    Ông ta chỉ tay lên tòa tiểu lâu :

    - Trên đó, là tia hy vọng cuối cùng của cô ta. Huynh đang tâm vì tham vọng cá nhân mà hủy hoại nó ư, chỉ vì tìm đến sức mạnh tối hậu mà huynh đang tâm bỏ mặc tất cả những gì chúng ta đã từng có với nhau ư. Ma Lang, Ma Lang, đừng để ma tính hủy diệt tâm hồn của huynh, với những gì huynh có trong tay, đã có thể đứng trên cả thiên hạ mà nhìn xuống rồi, há tất phải cưỡng cầu thứ sức mạnh tà ma đó.

    Ma Kha làm một cử chỉ chán chường :

    - Đông Phương huynh đệ, đừng nói nữa, mỗi chúng ta đều đang ở trên một con thuyền số phận khác nhau. Tuy nhiên ta có thể đoan chắc với đệ, để đạt được mục đích của mình, cả tộc Thiên Lang ta cũng có thể hủy diệt, chứ đừng nói là một Hoa Lang nhỏ nhoi.

    Đông Phương Bá Kiếm lặng người nhìn Ma Kha, y quả thật đã trở thành truyền nhân của Ma chú, đã trở thành một Ma Lang đích thực của Thiên Lang tộc, lãnh khốc vô tình hơn cả lang sói. Ông ta buồn bã lắc đầu, tay phải vươn ra nắm vào không khí, hai ngón tay trái vuốt theo một đường cong mơ hồ trước mặt, để rồi từ trong không trung rút ra thành Tĩnh kiếm.

    Thanh Tĩnh kiếm đen đặc như màn đêm, gợn lên như ánh nước. Một thứ lãnh khí bá vương từ thanh kiếm tỏa ra như một làn sương mù, khiến những kẻ có mặt tại đương trường đều cảm thấy như nhiệt độ trong không khí đang hạ xuống đột ngột.

    Dương Quân Bảo căm phẫn hét lên :

    - Đại ca, chỉ vì một con đàn bà mà huynh vứt qua một bên tất cả những gì có giữa chúng ta hay sao ?

    Đông Phương Bá Kiếm quay lại, ánh mắt lóe lên như lưu tinh :

    - Dương tứ đệ, ngươi không được vũ nhục Hoa Lang.

    Dương Quân Bảo gầm lên :

    - Đệ cứ vũ nhục đấy, đệ cứ vũ nhục đấy. Ngay bây giờ đệ sẽ đi đến hoang cung băm vằm con tiện nhân đó ra.

    Đông Phương Bá Kiếm hừ lạnh một tiếng, thân hình lắc một cái, đã như bóng ma mị lướt đến. Mã Vân Long la hoảng một tiếng, tung người nhảy đến, trước mắt dù thế nào cũng không ngăn kịp, đành tung một kiếm vào hậu tâm Đông Phương Bá Kiếm, định vây Ngụy cứu Triệu.

    Đông Phương Bá Kiếm tựa như có mắt sau lưng, thân hình lay động, đã không biết bắng cách nào lách ra sau lưng Dương Quân Bảo. Dương Quân Bảo tuy giận vằn mắt, nhưng võ công đã bước đến mức cao thủ nhất lưu, bước lên phía trước ba bước, Tam đoạn kiếm hoa lên thành một vầng sáng bạc che phía sau lưng. Chỉ nghe toong một tiếng, cả thân hình y tựa như chiếc lá bị thổi bay về phái trước, tuy chưa bị thương nhưng cũng loạng choạng mấy bước.

    Ma Kha lầm thầm trong miệng :

    - Hừ, Bá Kiếm quả thật danh bất hư truyền.

    Y hoa tay một vòng, vẽ trong không trung một ngọn diễm hỏa rực rỡ, đẩy nhanh về phía Đông Phương Bá Kiếm, Liệt diễm đao của lão đại Thập Cửu Hoàng Tinh quả thật uy lực vô cùng.

    Đông Phương Bá Kiếm tay phải vung ra, đã chặt đứt ngọm diễm hỏa ra làm tám mảnh nhỏ, đẩy văng đi tán loạn.
    Dưới trăng mờ, trận ác chiến thầm lặng diễn ra. Ba cao thủ đứng ở hai bờ đối lập, hợp công vây đánh một đệ nhất cao thủ võ lâm.

    Dương Quân Bảo và Mã Vân Long ra tay còn hạ thủ lưu tình, sớm chốc đã rơi vào tình thế nguy hiểm mấy lần. Ma Kha võ công cao cường, nội lực thâm hậu, ra tay lại vô cùng tàn nhẫn hiểm độc, mới có thể cứu vãn cục diện. Vì thế chỉ qua lại hơn ba mươi chiêu, hai người kia đã phải dùng đến chân lực thật sự để bảo vệ tính mạng của mình.

    Tĩnh kiếm vô tung vô ảnh, nhưng áp lực của nó tạo ra thì lại thật đến vô cùng, dồn ép con người ta đến cực độ. Đông Phương Bá Kiếm mấy năm không dùng kiếm, nay vì tình thế ép buộc phải rút thanh kiếm này ra, vừa ra tay đã cho thấy cái danh bá kiếm không phải là xưng tụng cho vui. Ông ta như say như cuồng giữa quầng lãnh khí bất tường của thanh Tĩnh kiếm vô hình, thân pháp mờ ảo như bóng ma, chiêu thức biến ảo đến vô tận, lấy một chọi ba mà vẫn chiếm thế thượng phong. Chỉ là ba người kia ai cũng là cao thủ, trong một lúc không có cách gì dứt điểm nổi.

    Ma Kha và hai người bọn Mã Vân Long tuy hợp tác chiến đấu, nhưng một là phong cách khác nhau, võ công lại có chổ phân cao thấp, đánh một lúc đã thấy lộ ra sơ hở không liền lạc. Đông Phương Bá Kiếm theo đó mà xuyên vào, trong nháy mắt đã ép mạnh Mã Vân Long sang một phía, gạt hai người kia sang một phía.

    Mã Vân Long trước mắt mù mịt không thấy ánh kiếm mang, chỉ biết huơ cương đao thành một tấm lưới thép. Y tuy là nhị trang chủ, nhưng võ công kém nhất trong bốn người, trước nay chỉ đóng vai quân sư trong màn trướng, trước áp lực khủng khiếp đó đã nghe mồ hôi lạnh túa đầy sống lưng.

    Ma Kha biết nếu Mã Vân Long bị bại về tay Đông Phương Bá Kiếm thì hai người còn lại sớm hay muộn cũng sẽ bỏ xác dưới Tĩnh kiếm mà thôi bèn quát lên :

    - Đông Phương Bá Kiếm, ta đã chặt một tay của tiểu thái tử, lấy máu chảy vào chén Long Tê, ngươi cứ dằng dai ở đây, chỉ vài phút giây nữa là thằng bé đó chảy hết máu mà chết đấy.

    Đông Phương Bá Kiếm khựng lại, thoáng chốc áp lực kiếm khí chuyển từ Mã Vân Long sang Ma Kha. Ma Kha võ công kém hơn, luống cuống chân tay lui lại. Mã Vân Long như vừa thoát khỏi một tảng đá nặng vạn cân, ngã ngồi xuống đất, thấy tình cảnh đó lại nghiến răng lao đến trợ chiến. Đông Phương Bá Kiếm đánh rát một hồi, chợt tung người nhảy về phía cửa sổ tiểu lâu.

    Ông ta vừa đến cửa sổ, nhìn vào trong, liền sững sờ khựng lại trong một thoáng. Ba loạt Liệt Diễm đao của Ma Kha từ phía sau tống đến mà ông ta cũng không kịp phản ứng. Chỉ nghe ầm một tiếng, hỏa kình đã hất Đông Phương Bá Kiếm vào bờ tường, cát bụi bay ra mù mịt.

    Từ trong đống hỗn độn đó, bóng áo trắng lại nhảy ra, khóe miệng máu chảy thành đường dài, soạt một tiếng đã đâm xuyên qua vai Ma Kha. Trong lúc tối hậu, y kịp lăn mình sang một bên tránh được nhát kiếm hung mãnh đó, nhưng cũng bị đóng ghim bả vai xuống đất.

    Dương Quân Bảo nhảy xổ lên trên lưng Đông Phương Bá Kiếm, Tam đoạn kiếm chọc mạnh xuống. Đông Phương Bá Kiếm đời nào để địch thủ nhảy lên lưng mình, tay trái hất lại, ngang nhiên bóp mạnh vào lưỡi Tam đoạn kiếm.

    Thanh Tam đoạn kiếm tuy không phải là thần binh chi khí, nhưng cũng là loại kiếm nổi danh, dưới ngạnh công cương mãnh của ông ta, bị bóp gãy làm ba. Dương Quân Bảo bị tay áo quét vào ngực, nội công thâm hậu nhưng cũng không chịu nổi thổ máu ra đất.

    Ma Kha chớp lấy cơ hội, vặn chân đá thẳng vào sườn của Đông Phương Bá Kiếm lúc đó vẫn còn lơ lửng trên không. Nghe rắc một tiếng, thấy cổ chân y vẹo hẳn đi, ắt đã vỡ khớp xương.

    Đông Phương Bá Kiếm cũng không khá hơn là mấy, bên cạnh sườn máu tươi thấm ra, chắc hẳn là do sươn sườn gãy đoạn đâm rách thịt từ trong. Ông ta theo dư lực của cú đá văng sang một bên. Mã Vân Long hét lớn một tiếng, thân mình hợp với đao thành một đường thẳng, liên tục xỉa xuống nhanh như chớp. Đông Phương Bá Kiếm thất thế chưa đứng dậy nổi, lăn tròn trên đất tránh đòn, đến chiêu thứ ba thì đùi phải lại thủng một vết nửa.

    Dương Quân Bảo hét lên, nhảy đến dùng chuôi kiếm gạt đi thanh cương đao đi, dùng thân mình che cho Đông Phương Bá Kiếm. Bỗng nhiên chiến trường trở nên im lìm.

    Trước ngực Dương Quân Bảo thò ra một tia máu đọng thành hình thanh kiếm.

    Tĩnh kiếm đã xuyên qua ngực y, điểm vào cổ tay của Mã Vân Long. Mã Vân Long đánh rơi thanh đao, loạng choạng lùi lại, kinh hãi nhìn vào tứ đệ của mình. Đông Phương Bá Kiếm bổng nhiên ra tay không hạ thủ lưu tình, từ dưới đâm xuyên lên, vết kiếm thương này chắc chắn đầy Dương Quân Bảo đến chổ tử vong.

    Dương Quân Bảo tựa như cũng không tin vào mắt mình, ngơ ngác quay lại nhìn Đông Phương Bá Kiếm, chỉ thấy nét mặt ông ta nhăn nhó, nửa cười nửa mếu. Dương Quân Bảo hai dòng lệ từ từ chảy ra, nói :

    - Đại ca, rốt cuộc, đệ cũng không giữ được huynh.

    Đông Phương Bá Kiếm nghiến răng rút mạnh thanh kiếm vô hình ra, thân hình Dương Quân Bảo phiêu phiêu ngã úp mặt xuống đất.

    Đông Phương Bá Kiếm lảo đảo bước qua, kịch chiến liên tục mấy trận, tinh lực ông ta gần như đã hao tổn gần hết, trên người lại mang mấy vết thương trí mạng, thế nhưng khí thế tỏa ra vẫn làm cho Mã Vân Long phải lùi lại.
    Ma Kha cũng đã cố đứng lên, tỳ hết sức nặng vào một chân, cười nhạt :

    - Đông Phương huynh đệ, kết thúc rồi.

    Đông Phương Bá Kiếm trợn mắt giận dữ nhìn Ma Kha, bất ngờ vung tay ném Tĩnh kiếm ra. Thanh Tĩnh kiếm vô hình rít lên một tiếng, nhanh như chớp bắn đến. Ma Kha không có cách gì né được, đành phải thu lực ở chân, ngã ngửa ra. Y nghe một luồng lãnh khí lướt sát qua mặt, gần đến mức tưởng như ngửi được mùi của cái chết.
    Phịch một tiếng, cả hai đồng thời đều ngã lăn ra đất. Đông Phương Bá Kiếm ngã vì đã kiệt lực, Ma Kha ngã vì phải né tránh sát chiêu tối hậu. Chỉ còn một mình Mã Vân Long đứng đó, bần thần chưa biết phải làm gì.

    Ma Kha không còn gắng gượng được, quát to.

    - Lão nhị, lão còn đang chờ cái gì thế.

    Từ tòa lâu nhô ra một hình dáng cao lòng khòng già nua. Đồng Nhất Quan tựa như ma như quỷ ló ra, hỏi :

    - Lão đại, tình hình có vẻ không đúng kế hoạch lắm nhỉ ?

    Ma Kha nổi giận :

    - Đúng cái con mẹ lão ấy, còn không mau xuống đây.

    Đồng Nhất Quan uốn lưng nhảy xuống, thân pháp nhẹ nhàng như không, tựa như chưa hề trải qua trận đấu sinh tử với Phương Thi vậy.

    Mã Vân Long hoảng hốt thốt lên :

    - Thiên Ma thủ Đồng Nhất Quan, chẳng phải lão chết dưới tay tam đệ rồi sao.

    Đồng Nhất Quan lạnh lùng nhìn Mã Vân Long :

    - Thứ bại hoại như ngươi không có tư cách hỏi ta, cút.

    Ma Kha bật cười ngạo nghễ :

    - Thiên Ma thủ, có nghĩa là y có thiên mạng đấy, làm sao mà chết được, gã ngốc Phương Thi bất quá chỉ giết mất một bản thể của y mà thôi. Đông Phương Bá Kiếm, ngươi không ngờ đến chứ gì, cuối cùng thì ta cũng có thể thu thập ngươi.

    Nói rồi y quay sang Đồng Nhất Quan :

    - Lão nhị, nhờ lão dọn dẹp bọn chúng giúp ta nhé. Sau đó lột da lưng của Đông Phương Bá Kiếm ra, trên đó có một tấm bản đồ dẫn đến Bích Lịch động. Cùng với dòng máu hoàng long của tiểu thái tử nữa là chúng ta có thể kích hoạt Ma chú rồi.

    Đồng Nhất Quan nhăn nhó

    - Lão đại, có chút không ổn rồi.

    Ma Kha im lặng một thoáng, trầm giọng hỏi :

    - Không ổn ư ?

    Đồng Nhất Quan gật đầu :

    - Phải, tiểu thái tử cùng với huynh đệ y đã đi mất rồi.

    Ma Kha cau mày :

    - Đi mất rồi ? Hừ, lão Đồng ngươi cũng biết cách đùa lắm, dựa vào võ công của ngươi mà có người nào có khả năng đưa y đi hay sao.

    Đông Phương Bá Kiếm đang nằm dưới đất, bật cười một tiếng :

    - Có chứ, Phi Thiên Phất Nguyệt Phi Thiên đại đạo vốn tự xưng có thể hái trăng, thì có sá gì hai gã thiếu niên.

    Ma Kha hỏi :

    - Phi Thiên đại đạo, chẳng phải y đã bị Nam viện giết chết rồi sao.

    Đông Phương Bá Kiếm cười :

    - Chưa đâu, y đã được chính Mã nhị đệ cứu thoát, đêm qua ta có gởi cho y một phi cáp, nhắc lại món nợ đó của y, và nhờ vả y một chút. Trong lúc ngươi mải mê lấy mạng ta ở đây thì y đã đưa hai gã thiếu niên đó đi tìm Phương Thi rồi.

    Ma Kha dần dần hiểu ra :

    - Lão nhị, người đã không kềm chân Phương Thi lại sao ?

    Đồng Nhất Quan lắc đầu :

    - Y mạnh như hổ, làm sao mà kềm lại nổi kia chứ ?

    - Người cũng không ngăn cản Phi Thiên đại đạo lại, đối với tên đại đạo đó, ngươi chỉ cần búng tay cũng có thể giải quyết hắn ta ngay kia mà.

    - Xin lỗi, lúc các người lo đánh nhau, Phi Thiên đại đao lo cứu người, thì lão già ta cũng phải làm một số việc, cho nên cũng không thật sự rảnh tay ngăn cản hắn ta lắm.

    Ma Kha lùi lại một bước :

    - Đồng Nhất Quan, rốt lại ngươi ở phe nào

    Đồng Nhất Quan nhìn thẳng vào y, đáp :

    - Người có thể đưa người vào Tứ Long Trang, đưa người vào thâm cung nội viện, thì không có lý do gì lại không có người khác thâm nhập vào hàng ngũ nhà người được. Để ta cho ngươi hay, âm mưu của ngươi, thật ra từ mấy năm trước đã có người nhìn thấu rồi.

    Ma Kha căm giận lẩm bẩm :

    - Hoa Lang, con tiện nhân lại xem vào chuyện của lão phu nữa.

    Đồng Nhất Quan ngưng đọng nhìn y :

    - Ma Kha, chúng ta cũng nên giải quyết chuyện này trước khi trời sáng thôi.

    Ma Kha giật mình lùi lại ba bước, có điều chân y đã gãy mất một chân, thân thủ không còn nhanh nhẹn nữa. Đồng Nhất Quan đã lòn đến sau lưng y, cùng lúc tung ra hai chưởng.

    Ma Kha dùng đơn chưởng chống song chưởng, bị hất văng lên trời. Y trong lúc rơi xuống, bất chợt nhớ ra một chuyện, hốt hoảng quay mặt xuống thì thấy Đông Phương Bá Kiếm đang mỉm cười, tay áo phất ra.

    Tĩnh kiếm như ma như quỷ tràn đến, tiện lìa đầu Ma Kha rời khỏi cổ.

    Phía đông, mặt trời đã bắt đầu nhô lên nơi chân trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Banhmitrung, ngày 03-10-2008 lúc 00:57.
    Bàn viết: www.banhmitrung.com

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status