Chương 6 : Thiên Tàm trấn (tt)
Hai gã thiếu niên đứng im tại chổ, nửa tin nửa ngờ nhìn lão giả và đứa bé đang liếm kẹo , thật sự trong lòng không biết nên làm gì mới phải. Đông Phương trang chủ khí độ đường hoàng, tính cách lại có phần cô ngạo, thật không sao tưởng nổi ông ta lại có một người bạn cũ như lão già đánh xe rơm này. Trong lúc đó lão ta dường như lại không chú ý đến thái độ của hai gã, thản nhiên nói tiếp :
- Đông Phương huynh đệ kiếm thuật cao siêu, miễn cưỡng cũng có thể được xem là bá kiếm trong chốn nhân gian. Có điều hắn ta ít nhất phải đắm mình trong kiếm đạo thêm hai mươi năm nữa mới có thể ngộ ra cảnh giới cuối cùng của một thanh kiếm, chỉ tiếc là từ năm năm trước đây hắn ta đã rơi vào cái vòng tình cảm lẩn quẩn của thế nhân, mãi mãi không bao giờ bước đến hàng kiếm tiên được nữa rồi, thật là đáng tiếc.
Phong Ca hừ mũi, nhạt giọng nói :
- Kiếm tiên hay không thì chưa biết, sao ông không tự tìm đến đại trang chủ mà thử xem cảnh giới của ông ta đang ở đâu, đứng đây lèm bèm thì có ích lợi gì.
Lão giả chẳng thèm để tâm lời nói hỗn láo của Phong Ca, bật cười hì hì:
- Nhóc con, mới tí tuổi ranh chưa biết trời cao đất dày gì mà đã thích lên giọng. Kiếm của Đông Phương huynh đệ, cái thứ con nít như mi thì đến ca ngợi cũng chưa đủ cân lượng đâu. Thôi, đi theo ta, rời khỏi chổ hôi thối này trước đã.
Nhược Long hỏi :
- Tại sao chúng tôi phải đi theo ông ?
Lão giả nhìn y :
- Các ngươi đánh lại Bái Ẩn không ? Gã ta đứng vào hàng thứ tám của Thập Cửu Hoàng Tinh, võ công tài trí còn vượt xa cả Mỵ Nhãn và Vô Tình đến mấy bậc đấy. Vừa rồi tuy y sơ ý trúng kiếm của ngươi, nhưng lần sau thì sẽ chẳng có chuyện may mắn đó nữa đâu.
- Nhưng cũng không có lý do gì để bọn tôi tin vào lời nói của một kẻ…kẻ sát nhân như ông cả. Lời nói của ông từ nãy đến giờ đều là lời nói một phía. Hơn nữa tôi tin là bằng hữu của đại trang chủ không có loại người tàn ác như ông.
Lão giả chớp mắt một cái, quay hẳn lại nhìn hai gã thiếu niên. Từng lời của ông ta buông ra, chầm chậm sắt đá, tạo thành một thứ áp lực khủng khiếp vô hình vô ảnh đè lên hai gã.
- Lời của ta, không phải để tin hay không tin, mà là để tuân theo.
Tiếng nói cuối cùng vừa dứt, lão ta đã sừng sững đứng sát trước mặt hai gã thiếu niên. Hai gã không tưởng được lại có thứ thân pháp quỷ mị đó, giật mình lùi lại hai bước. Vừa mới định thân thì đã nghe một tiếng nói ngay sau lưng :
- Vô ích thôi
Lão giả không biết bằng cách nào đã vòng ra sau lưng hai gã. Nhược Long thân hình không xoay lại, hai tay cùng lúc lòn dưới nách vỗ ra. Đòn thế này cực kỳ kín đáo, dùng thân mình che đi hướng phát chưởng, chỉ có bả vai là lay động, tuy cự ly ra đòn cực ngắn nhưng nội kình chứa trong chưởng này lại vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ nghe một tiếng hự nhỏ quen thuộc vang lên, Nhược Long kinh hãi quay lại thì thấy hai chưởng của mình đã giáng thẳng vào ngực Phong Ca, gã thiếu niên này đang rũ xuống như một xác chết, sau gáy bị lão giả nắm chặt. Gã tuy là một thiếu niên cao lớn, nhưng bị lão giả nắm gáy xách lên tựa như cáo cắp gà, hai chân không chút sinh khí kéo lệt quệt trên mặt đất.
Nhược Long gầm lên một tiếng phẩn nộ, song chưởng hoa lên như múa, dồn dập tấn công lão giả. Lão giả gần như không hề di chuyển, vung tay ném Phong Ca ra xa, tay bên kia chém xả xuống hai nhát nhanh như chớp, một chặt vào bả vai, một chặt vào xương đùi Nhược Long, dường như không coi chưởng của y ra gì. Chỉ nghe chát chát hai tiếng, Nhược Long đã ngả lăn trên mặt đất, lão giả ra tay không chút lưu tình, bước lại tung một cước vào bụng gã, hất gã thiếu niên văng đi như một túm giẻ rách.
Chỉ nghe lão ta lạnh lùng nói :
- Từ cách đây mười năm, lời nói của ta đã không còn ai dám nghi ngờ nữa, vì ta là Ma Kha, người đứng đầu Thập Cửu Hoàng Tinh.
oOo
Phong Ca ngồi trong một góc phòng, mặt mày nhăn nhó ủ rủ. Lúc nãy gã bị Ma Kha nắm vào huyệt Á Môn sau gáy, nội lực lão ma đầu này cường mạnh vô biên, thấu vào tận trong huyệt đạo, khiến cho gã tới lúc này vẫn không hết xây xẩm. Trước ngực Phong Ca lại trúng chưởng của Nhược Long, tuy là nội lực Nhược Long không phải loại cao cường gì, nhưng gã ta cũng cảm thấy mấy giẻ xương sườn muốn gãy lìa.
Hiện giờ cả bốn người đang ngồi trong tầng cao nhất của tửu điếm Thiên Tàm trấn, phóng mắt ra cửa sổ có thể thấy con đường độc đạo dẫn ra khỏi thị trấn và cả bóng dáng nhạt nhòa của Bái Ẩn đang đứng cuối đường kia nữa. Mỹ nhân chủ quán cùng hai kẻ tùy tùng ắt hẳn đã dọn đi sau trận đại náo của hai gã đệ tử Tứ Long trang, hoặc giả họ đã bị Ma Kha xuống tay hạ sát rồi.
Đứa bé đi cùng với Ma Kha đã mút hết cây kẹo, hiện giờ đang ngoan ngoãn nằm ngủ trong ổ rơm mới dọn, bàn ghế trong phòng đã được dồn vào một góc. Ma Kha đang chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng hình cong vẹo của lão in bóng xuống nền nhà ngập tràn ánh trăng như một dấu chấm hỏi khổ sở.
Nhược Long ngồi cạnh Phong Ca, hiện giờ hai gã đã rơi vào tay kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều, lại bị điểm vào trọng huyệt, toàn thân tê cứng, hoàn toàn không có cơ hội chống trả. Chỉ có điều Ma Kha tuy đứng đầu Thập Cửu Hoàng Tinh, nhưng lại không xuống tay hạ sát Nhược Long mà lại bắt ép hai gã lên đây. không biết có dụng ý gì. Nhược Long và Phong Ca nhìn nhau, cả hai đều đọc thấy vẻ hoang mang hiện trong mắt người kia, cho đến khi họ nghe Ma Kha lên tiếng :
- Chắc bọn mi ngạc nhiên vì ta chưa giết hai tên ngốc các người. Hừ, giết bọn mi thì dễ như giết một con sâu, có điều hôm nay ta muốn các theo dõi một trò chơi giữa Thập Cửu Hoàng Tinh và Tứ Long trang. Một trò chơi tử thần.
Phong Ca tuy chân tay không động đậy được, nhưng cương khí không chùn nhụt tí nào, mở miệng trả treo :
- Lão ma đầu khốn kiếp, thích chơi thì đi chơi mình lão đi, bọn ta không xem xét gì cả, tốt nhất là lão giết phắt bọn ta đi cho rảnh, bằng không ta sẽ lải nhải chửi bới suốt cả đêm nay đấy.
Ma Kha phẩy tay :
- Chẳng sao cả, cả đời ta bị thiên hạ nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, có thêm một thằng tiểu tử lớn họng cũng chẳng thành vấn đề gì. Có điều ta tin chắc các ngươi sẽ chú ý ngay thôi, ngay lúc Đông Phương Bá Kiếm và tứ đệ của hắn ta, Dương Quân Bảo đến đây.
Nhược Long cười lạnh :
- Đại trang chủ và tứ trang chủ mà đến, thì có mười lão ma đầu như ngươi cũng sẽ bị đánh chết, lại còn đứng đó mà ba hoa khoác lác.
Ma Kha quay lại bật cười :
- Ngươi thần tượng Đông Phương Bá Kiếm quá nhỉ, có điều bọn nhóc con các người chưa được thấy góc đen tối trong con người của hắn ta bao giờ đâu. Không phải vô lý mà trong võ lâm ba mươi năm trước, người ta gọi hắn là Tuyệt Diệt Nhân. Số người chết dưới thanh Tĩnh kiếm của hắn, chỉ e là còn gấp mười mấy lần những kẻ bỏ xác dưới Phân Thủy Thích của Danh Sát Phương Thi nữa kia.
Lão khoát tay một vòng, chỉ xuống con đường chính trong thị trấn :
- Lát nữa, các ngươi sẽ được thấy một con quỷ thật sự, khi mà Đông Phương Bá Kiếm quay về với những gì ẩn giấu trong con người hắn ta. Hà hà, và ta chính là đang cần con quỷ đó mở cửa địa ngục nằm sâu trong Thiên Tàm trấn này.
Bị những lời nói ma mị đó trấn nhiếp, cả Nhược Long và Phong Ca đều không thể nói ra tiếng nào.
Ngay lúc đó, họ nghe một tiếng hú trầm thấp, vang vọng khắp bốn phía, rải đầy cả Thiên Tàm trấn, tựa như một con rồng đang cuồng giận vậy.
Ma Kha cười nhạt :
- Y đã đến rồi đấy, vẫn tràn ngập bá khí như ngày y từ bỏ ma đạo.
Lão ma đầu bước đến gần hai thiếu niên, cặp mắt già nua của lão bất chợt rực lên như hai ngọn lửa đang bùng cháy :
- Và cho đến trăm năm ngàn năm sau, võ lâm vẫn sẽ truyền tụng câu truyện này, vẫn sẽ nhắc đến ngày cửa địa ngục bị mở ra bởi máu của rồng và sức mạnh của quỷ dữ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile