TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 52 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 260

Chủ đề: Thảo Thiên Đế (Đấu La Đại Lục)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 10: Lĩnh vực hệ mộc

    “Thức ăn đến rồi đầy...” Âm thanh vang lên khi một nữ nhân trung tuổi bưng theo một cái khay lớn. Ở trên đó đựng đầy các loại thức ăn còn nóng hổi. Mùi hương thơm ngào ngạt bốc lên: “Các bạn nhỏ mời dùng!” Sự thân thiện xuất hiện trên khuôn mặt nàng khi nàng đem thức ăn đặt ở trên bàn. Thái độ phục vụ của nàng xem ra khá tốt.

    Mà lúc này thì đám học sinh cũng thay vì chú ý thức ăn, họ chú ý đến hai người nam nhân tầm trung tuổi kia. Đặc biệt Dante khi biết được đối phương là chính chủ trong câu chuyện của mình, hắn chỉ có cười trừ đưa ra lời mời: “Đại sư, viện trưởng... mời hai thầy ngồi!”

    Một học viên trong nhóm hiểu ý lập tức chuyển ghế mình cho hai người giáo viên. Hiện giờ viện trưởng lại cả Đại Sư cùng với nhau như vậy thực sự làm cho đám người bất ngờ cũng hơi có sợ hãi lo lắng trong lòng. Đồng thời trong lòng bọn họ cũng có chút vinh dự. Hai người vậy mà không ngần ngại kéo lấy cái ghế sau đó ngồi xuống.

    Tất cả ánh mắt đều tập trung trên hai người Đại Sư và viện trưởng nhưng ánh mắt hai người họ lại tập trung vào trên người Dante. Điều đó làm cho Dante hơi ái ngại, hắn xấu hổ mở miệng nhẹ giọng nói: “Đại Sư, viện trường... cái đó, vừa rồi ta có phải nói sai điều gì sao?”

    “Không... không phải, người bạn nhỏ, ngươi đừng hiểu lầm!” Đại Sư bình tĩnh nhìn về phía cậu bé tóc trắng xấu xí này. Không nghĩ ra được cậu bé tóc trắng xấu xí này lại có chút kiến thức về võ hồn như thế. Bản thân Đại Sư thực sự tò mò vì lại có người có trái ngược hoàn toàn với ý kiến của mình: “Bạn học nhỏ, không biết ngươi nghe được những điều này từ đâu?”

    “Nghe từ đâu!?” Dante hơi ngẩn ra từ lời mà Đại Sư đã nói, hắn lập tức trả lời: “Đại Sư, viện trưởng... ta nghe được mọi người tổng kết từ võ hồn cũng như đọc nhiều sách về võ hồn nên tổng kết ra được. Rõ ràng cùng thức tỉnh võ hồn, tiên thiên hồn lực cao thấp. Võ hồn tiên thiên hồn lực càng cao thì tu luyện càng nhanh, hồn hoàn cùng năm giống nhau nhưng võ hồn cao cấp có lực tấn công mạnh hơn so võ hồn cấp thấp. Cho dù võ hồn cấp thấp có cố gắng gấp mười lần so với võ hồn cao cấp đi nữa cũng khó mà đột phá hạn chế được. Điều này không phải nói rõ điều gì sao?”

    “Không có hồn sư phế vật chỉ có võ hồn phế vật. Căn bản không phải hồn sư không cố gắng mà là võ hồn hạn chế. Chỉ cần ngươi là đứa con được trời đất ưu ái, võ hồn tuyệt thế thì chỉ cần tu luyện ít cũng thắng nhiều người. Giống như người sinh ra thì giàu có, người sinh ra thì nghèo khổ, có người thông minh, có người ngu dốt!” Vẻ mặt Dante không đổi sắc bình tĩnh đáp: “Nếu như không có ngoại lực như ăn được thứ gì đó thiên tài địa bảo, hoặc hấp thu đặc biệt hay võ hồn đột nhiên trong sinh tử mà đột biến. Sự thay đổi này khiến cho võ hồn càng hòa hợp với thiên địa hơn. Nếu không võ hồn bỏ đi cơ bản khó mà đột phá tự thân. Chúng giống như bị thiên địa này buộc lên một tầng khóa, khóa chặt lấy con đường hồn sư bước vào bước tiếp theo vậy.”

    Đại Sư và viện trưởng nhìn về phía nhau. Cả hai đều gật gù vài cái. Đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc về trí tuệ và độ thông minh của cậu bé. Vậy mà Đại Sư lập tức lên tiếng hỏi: “Ý tưởng ngươi thật sự làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Vậy ngươi nói xem, có cách nào để giải quyết được võ hồn bỏ đi không cách nào đột phá hạn chế hay không?”

    “Đại Sư, viện trưởng...” Giống như ánh mắt tò mò mọi người tập trung về phía hắn, hắn chỉ có thể thở ra một hơi: “Ta vẫn chỉ là một đứa bé sáu tuổi! Viện trưởng và Đại Sư có phải hay không hỏi sai người. Câu này phải để ta hỏi hai vị mới đúng!”

    “Khụ, khụ...” Viện trưởng và đại sư nhìn về phía nhau ho khàn vài cái. Viện trưởng lắc lắc đầu nói: “Ài... đến bây giờ trong hồn sư giới cũng không có cách nào giải quyết được võ hồn bỏ đi!”

    Mép Dante hơi kéo ra, trong lòng thầm nghĩ: “Nói cũng như không nói! Trong ký ức mình thì có rất nhiều cách để có thể giải quyết võ hồn bỏ đi làm cho nó tăng cấp của mình. Đáng tiếc trong ký ức của mình lại chẳng sử dụng được mấy phương pháp an toàn. Riêng mấy phương pháp mạo hiểm đó với mình, thật sự quá khó sử dụng. Xem ra muốn võ hồn cỏ xanh mình mạnh lên thì đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.”

    Sau khi bữa ăn kết thúc, Dante trở lại ký túc xá thứ bảy. Hắn có hai công việc đi làm đó là trồng cây cỏ mà hắn mang từ thôn Thảo Miếu. Sau khi hỏi đám người Vương Thánh thì ở phía sau lưng trường học có một ngọn núi có thể trồng được cây cỏ dại ở nơi đó. Ngoài ra hắn cũng cần phải đi mua chăn màn mới vì chăn màn của hắn đã bị Tiểu Vũ chiếm mất.

    Ngọn núi sau trường là một ngọn núi cao lớn, thi thoảng cũng có học sinh tới nơi này tiến hành hẹn hò. Dante tìm một nơi rậm rạp và hẻo lãnh nhất đem cái cây cỏ đặc biệt của mình trồng xuống dưới. Sau khi trồng xong mấy thứ này thì Dante bắt đầu ngồi xuống khoanh chân tu luyện tự nhiên hô hấp pháp. Dựa theo dòng năng lượng trong cơ thể mình chuyển động mô phỏng giống như cây cỏ.

    Nhất thời một thứ đặc biệt giống như Dante hòa làm một với thiên địa. Thân thể hắn phóng xuất ra một thứ giống như lực tràng. Ở lực tràng thì Dante cảm giác được cả người thư thái. Hắn giống như trở thành một thành viên trong những cây cối ở đây. Cây cối xung quanh hắn lúc này bắt đầu lấy tốc độ bằng mắt thường đang di chuyển và tăng trưởng.

    “Lĩnh vực!” Thứ này chính là lĩnh vực mà Dante đã thành công học được. Rõ ràng võ hồn hắn là một cây cỏ nhỏ nhoi yếu ớt vậy mà có thể cùng với thiên địa hòa hợp làm một thế tạo ra lĩnh vực. Hoàn toàn trái với những quy tắc và suy luận mà Dante đã biết. Dante thầm nghĩ trong lòng: “Lĩnh vực mộc hệ, nếu như tăng cấp có thể đạt đến lĩnh vực sinh mệnh... đáng tiếc mình cũng chỉ có thể thôi thúc thực vật sinh trưởng. Có lẽ võ hồn cỏ xanh của mình yếu ớt nhất nhưng chính vì yếu ớt thường thường thì nó lại là sự khác biệt của mình. Nó càng dễ hòa hợp trở thành một phần của thiên địa. Có lẽ vì nó mình mới có thể lĩnh hội được lĩnh vực hệ mộc này!”

    “Theo như những gì mình biết được, mặc dù thế giới này võ hồn có chút khác biệt so với thế giới của mình. Hồn sư được chia làm chiến hồn sư cùng khí hồn sư hai loại, tại hai loại còn được chia làm thực vật hệ, khống chế hệ, chiến đấu hệ, trị liệu hệ và còn vài loại khác. Thế giới này thì hệ trị liệu và hệ phụ trợ lại không có lực tấn công nào nếu không muốn nói là yếu ớt. Thế nhưng ở thế giới trước của mình, hệ trị liệu cùng với hệ phụ trợ lại cực kỳ hữu ích, so với các hệ khác đều mạnh hơn rất nhiều. Nguyên nhân vì hệ này tự phụ trợ cho bản thân mình trong khi hệ này còn có thể tu luyện ngoài võ hồn ra còn tu luyện hệ khác. Nhất là hệ phụ trợ có khả năng tăng phúc bản thân, chiến lực mạnh đến đáng sợ.”

    “Thực lực hồn sư cùng hồn hoàn, hồn lực có liên quan mật thiết tới nhau, cùng nhau hỗ trợ phát triển. Thế giới trước võ hồn có thể thức tỉnh thần thông, đồng thời theo tu vi của hồn sư tăng thì thần thông cũng theo đó trở nên mạnh hơn. Song thế giới này lại bị hạn chế quá mạnh. Nguyên nhân vì hồn sư khi đột phá nhất định phải hấp thu hồn hoàn thông qua săn giết hồn thú mới được.”

    “Cấp bậc hồn hoàn dựa trên màu sắc của nó. Hồn hoàn từ 10 năm đến 99 năm có màu trắng, từ 100 đến 999 năm có màu vàng, 1000 năm đến 9999 năm có màu tím, 1 vạn đến 9 vạn 999 năm có màu đen và cao nhất là hồn hoàn 10 vạn năm có màu đỏ. Vì hồn thú không thể bị bắt nuôi nhốt giống như thú vậy hoặc mang chúng trở về để cho hồn sư săn giết. Nếu làm như vậy hồn thú sẽ tự bạo vì chúng có kiêu ngạo của bản thân. Nhưng hồn sư vốn có trí tuệ không thấp, họ có thể thông qua phương thức tổ đội, hồn sư có thể dễ dàng hơn trong việc giết chết hồn thú.”

    “Đáng tiếc mỗi cấp bậc hồn sư hấp thu hồn hoàn đều có giới hạn. Hồn hoàn đầu tiên chỉ khoảng hơn 400 năm, hồn hoàn thứ hai chỉ khoảng hơn 700 năm, hồn hoàn thứ ba dưới 1800 năm... Muốn hấp thu hồn hoàn cũng có hạn độ nếu không có hạn độ thì người người đều lấy vạn năm hồn hoàn làm tiêu chuẩn. Giống như thần thông vậy mới đầu cũng cực thấp thế nhưng sau đó mạnh dần và so với các loại sát phạt kỹ cao cấp chỉ mạnh hơn chứ không kém. Đó là điều mà thần thông võ hồn mang lại. Đáng tiếc hồn hoàn lại bị năm hạn chế, đến bây giờ còn chưa thấy có người có thể gia tăng năm hồn hoàn. Tại trong sách mà cha để lại đều không có ghi chép!”

    “Ân...” Không biết đi tu luyện qua bao lâu cho đến khi mặt trời xuống núi, Dante đang trong trạng thái tu luyện lĩnh vực hệ mộc cảm nhận thiên địa nhưng cây cối khi thiếu đi mặt trời thì tính hoạt hóa cũng thấp. Chính vì vậy mà hắn cũng biết được mặt trời xuống núi, đôi mắt hắn từ từ mở ra: “Nhanh như vậy sao? Tu luyện đúng là không có năm tháng. Chỉ mới ngồi xuống thôi đã trời tối rồi sao!?”

    Đang chuyển động thân thể thì Dante cảm giác được tà áo của mình giống như có người kéo vậy. Hắn quay đầu hơi hô lên một tiếng: “Hử!?” Thấy được cây kiếm cỏ lại cao hơn một chút, nó trực tiếp đâm xuyên quần áo đem tà áo hắn níu giữ lấy. Bàn tay Dante không chút sợ hãi đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve lá cây rồi cười nói: “Yên tâm đi, ngày ngày ta đều sẽ đến đây thăm ngươi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 11: Tranh chấp giữa các học viên

    “Chị Tiểu Vũ, dậy... dậy đi!” Một âm thanh đánh thức Tiểu Vũ theo đó cũng đánh thức Dante tỉnh dậy. Tiếng nay động theo đó trực tiếp rơi vào trong tai hai người bọn họ: “Nhanh lên, đã sắp tới giờ đi học rồi đấy!”

    Tỉnh dậy, Tiểu Vũ theo đó xoa xoa nhặp nhèm cặp mắt của mình. Sau đó nàng giật mình lập tức hô lên: “A...” Thân mình càng hoảng hốt, bàn chân lực mạnh mẽ đem Dante đá xuống giường. Vẻ mặt kinh hoàng sau đó biến thành đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng về phía Dante hỏi: “Ngươi... ngươi như thế nào ở trên giường của ta!?”

    “Ân...” Dante quá tập trung đầu nhập vào tu luyện như thế nào đột nhiên bị cắt đứt. Ngày hôm qua hắn lâm vào trạng thái ngủ nhưng đồng thời cả người cực kỳ thỏa mãn. Giống như bản thân hòa hợp với thiên địa này vậy. Thế nhưng đột nhiên bị ăn một đá bất ngờ tỉnh dậy làm hắn choáng váng. Vẻ mặt tức giận mở miệng nói: “Cái gì thế hả? Làm sao ta đau đau... ai đá ta vậy!”

    “Ngươi...” Tiểu Vũ tức giận lập tức mở miệng chỉ về phía Dante hỏi: “Ai cho ngươi ở trên giường của ta!? Đồ lưu manh!”

    “Gì?” Dante nhăn mày không hiểu được chuyện gì xảy ra.

    Tại một bên, Vương Thánh nhẹ giọng nhắc nhở: “chị Tiểu Vũ, đó là giường của Dante!”

    “...” Tiểu Vũ ngạc nhiên hơi há miệng. Sau đó nhìn về phía dưới giường của mình rồi nhìn sang giường cách xa đó. Quả thực chiếc giường cách xa nàng một chút mới là giường của mình. Khuôn mặt Tiểu Vũ nháy mắt trở nên đỏ bừng. Đặc biệt khi Dante nhìn về phía mình, khuôn mặt Tiểu Vũ càng trở nên đỏ bừng. Ngày hôm qua nhớ đến lúc nàng nửa đêm tỉnh dậy đi ra ngoài đi vệ sinh đến khi quay lại vẫn tò mò thấy được Dante tu luyện.

    Lúc đó, Tiểu Vũ tò mò tiến tới thì cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ thân thiện giống như nàng ở trong một khu thảm thực vật xanh tốt. Chính vì vậy mà Tiểu Vũ không nhịn được tới gần Dante. Không biết lúc nào thì Tiểu Vũ đã ngủ mất ở trên giường hắn.

    Dante lập tức tò mò nhìn về phía Vương Thánh thấy đám người đã mặc đồng phục xong thì hắn tò mò hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết được chuyện gì xảy ra được không? Tại sao ta đang ở trên giường tu luyện sau đó bị đá xuống. Đến cùng rồi lại bị gọi là lưu manh. Đầu óc của ta bị thần kinh vẫn còn đang trong trạng thái mê ngủ còn là đắc tối vợi người khác bị người khác ám toán!”

    Mặt Tiểu Vũ lập tức đỏ lên, nàng nhanh trí nghĩ lấy cớ: “Ngươi nghe nhầm rồi! Ta muốn gọi người tỉnh dậy đi, biết không sắp trễ rồi!”

    “Phải không!?” Dante nghi ngờ hỏi lại. Ánh mắt quét về phía đám người Vương Thánh thấy đám người này đang làm ngơ như không có gì. Đồng thời còn có vài phần hứng thú xem chuyện.

    “Đương nhiên!” Tiểu Vũ cực kỳ nhanh trí khẳng định mà gật đầu. Buồn bực thở ra một hơi, Dante bắt đầu tỉnh dậy soạn sửa quần áo. Sau đó cùng với mọi người tiến về phía trước trường học. Ở trong thao trường mọi người đã bắt đầu tụ tập. Nghe nói hôm nay có bài diễn thuyết do chính viện trưởng nói với đám học viên.

    “Hô...” Nhìn ở trên đài cao, viện trưởng vậy mà cầm một cái thứ giống như phóng ra âm thanh. Âm thanh theo đó trực tiếp phát ra âm thanh cộng hưởng to tướng đập vào tai mọi cả giờ đồng hồ. Vẻ mặt đám học sinh có vẻ hứng thú dần dần chuyển biến thành chán trường. Tai Dante cũng bắt đầu sinh kẽn, hắn nhẹ giọng hướng về phía Tiểu Vũ cũng đã không chịu được hỏi: “Nãy giờ viện trưởng khỏe thật đấy. Già rồi mà còn dai thế, cả giờ đồng hồ rồi.”

    “Ừm...” Tiểu Vũ nhẹ gật đầu đống ý sau đó càng mở miệng nói: “Tiểu Tam, hắn cũng thật may mắn không phải nghe được thuyết giảng của viện trưởng!”

    “Ân...” Dante hơi ngẩn ra lập tức tò mò hỏi: “Đúng rồi... làm sao rồi nhỉ? Tại sao sáng ra ta không thấy có Đường Tam đâu!”

    “Hắn...” Tiểu Vũ khó chịu mở miệng nói: “Hắn cùng với Đại Sư lên đường đến rừng rậm săn bắt hồn hoàn rồi. Hại ta phải chiều này một mình quét sân. Đúng rồi, công việc này cũng có phần của ngươi. Ngươi nhất định phải tham gia!”

    “Chúng ta không phải đã...” Bàn tay Dante đưa ra, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.

    “Cảm ơn viện trưởng đã có một bài phát biểu tuyệt với đối với chúng ta!” Một giáo viên lập tức mở miệng cười rồi hô lên. Bàn tay còn không ngừng vỗ ra thành tiếng: “Bộp, bộp...” Đám học viên ở dưới cũng bị bắt buộc vỗ tay thành tiếng.

    “Bốp, bốp...” Dante hộc ra một hơi: “Cuối cùng cũng kết thúc!” Sau đó từng người được phân vào lớp của mình. Mỗi năm cấp cũng chỉ có một lớp mà thôi. Tổng cộng có sáu năm cấp và Dante cùng Tiểu Vũ sẽ phân vào cùng một lớp. Dù sao thì số lượng hồn sư không nhiều.

    Buổi đầu tiên lên lớp là làm quen với nhau. Đồng thời giáo viên và các học sinh tự giới thiệu về bản thân. Trong đó Dante xấu trai nhất cùng với yếu nhất càng là võ hồn bỏ đi nên bị rất nhiều người châm chọc thậm chí chẳng thèm ngó đến. Ngoài ra buổi đầu tiên cũng sắp xếp thông bao lích cho học viên đồng thời dạy họ phương pháp minh tưởng cơ bản.

    Minh tưởng ở trường học Dante cũng có biết, rõ ràng loại minh tưởng này không có bằng phương pháp minh tưởng trong không gian trữ vật hắn để lại. Ngay cả phương pháp minh tưởng trong không gian trữ vật cũng khó có thể so sánh với tự nhiên hô hấp pháp của hắn. Xem ra phương pháp tu luyện hồn lực ở thế giới này thực sự có nghiên cứu quá kém. Chẳng ai xác định một phương pháp tu luyện chính xác cả.

    Thế giới trong ký ức trước của hắn, công pháp tu luyện có thể trường sinh bất tử, lên trời xuống đất càng nhấc tay nhấc chân có thể hủy diệt tinh cầu ở cấp bậc tiên thần. Đến thế giới này thì chưa có nghe ai nói có thể hủy diệt tinh cầu cả. Người bình thường còn chẳng có cách nào tu luyện nhưng thế giới hắn thì tu sĩ đi đầy đường, người không có tư cách tu luyện cũng có thể luyện võ thông qua phản nghịch tiên thiên mà tu chân luyện khí, luyện ma pháp, đấu khí...

    Mấy bữa nghe giảng này, Dante thực sự muốn trốn học vì những kiến thức này quá cơ bản. Hắn cảm giác được những kiến thức này với mình giống như không có giúp ích gì. Vì vậy một bên nghe giảng giả vờ ngu ngốc, một bên khác thì chăm chỉ tu luyện. Nếu như giáo viên hỏi thì giả vờ ngốc nghếch là được rồi. Nhiều lần thì giáo viên cũng chẳng thèm để ý đến một học viên xấu xí mà tư chất kém như vậy. Sáng sớm hắn đều dậy rất sớm rèn luyện thân thể nên hắn cần tranh thủ mọi lúc mọi nơi.

    Ngồi ở ngọn núi sau trường đang tu luyện thì Dante đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào rất lớn ở cách đây không xa. Lúc này hắn như hòa thành một thể với cây cối, cây cối giống như tai mắt của hắn. Hắn có thể thông qua cây cối xác định được một số ồn ào như âm thanh. Không quá rõ ràng nhưng cũng rất nhiều người. Vì vậy mà hắn mở mắt ra nhíu mày một cái, giọng nói ra vẻ khó hiểu: “Như thế nào hôm nay lại có nhiều người như vậy!?”

    Đứng dậy đi ra phía ngoài, Dante đột nhiên nghe được âm thanh của đám học viên chuyền tới: “Mau mau hình như ở phía trước đó. Lần này có trò hay để xem rồi. Công độc sinh này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn đi gặp Tiêu lão đại năm cấp sáu để khiêu chiến. Phỏng chừng trong khi đi học ngày mai khó thấy thân ảnh của công độc sinh rồi."

    "Cũng không có thể nói như vậy, công độc sinh giám khiêu chiến Tiểu Bá Vương của học viện chúng ta cũng có chút dựa vào, nghe nói, một học viên công độc sinh mới tới một niên cấp rất lợi hại. Tất cả công độc sinh đều gọi nàng là chị Tiểu Vũ. Sự việc lần này hình như chính là nàng chủ động khơi ra. Lần này đánh cược của bọn họ cũng rất tuyệt, nếu Tiêu lão đại thắng, sau này tất cả công độc sinh đều là sủng vật của hắn, nếu bên công độc sinh thắng, sau này chị Tiểu Vũ đó sẽ là chị Tiểu Vũ của toàn học viện chúng ta."

    "Những công độc sinh này tuyệt đối là muốn chết, một con nhóc con một niên cấp dù có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại tới như thế nào. Tiêu lão đại là một trong vài người của học viện chúng ta năm cấp sáu học viên đạt tới cảnh giới Hồn sư. Xem ra, sau này Tiêu lão đại lại muốn thêm một đám người hầu rồi. "

    Nghe hai người học viên cao cấp đối thoại, trong lòng Dante căng thẳng. Mặc dù thời gian tiếp xúc cùng Tiểu Vũ không dài, nhưng hắn đối với tính cách của cái con thỏ lưu manh này còn có hiểu rõ nhất định, thường ngày thì nàng nhìn qua ôn nhu như vậy, ngược lại khi bộc lộ ra thì chẳng khác gì một con sư tử cái không hơn không kém. Hơn nữa trước kia Vương Thánh nói qua về việc công độc sinh bị khi dễ, hắn có thể dám chắc, hai gã cao niên cấp học viên nói nhất định là thật.

    Quả nhiên hắn rất nhanh có thể tìm thấy được vị trí này, đó là trong một rừng cây lớn. Hắn thấy được tất cả công độc sinh đều đứng ở sau lưng Tiểu Vũ, phía đối diện bọn họ, là đội ngũ do tổng cộng hơn hai mươi cao niên cấp học viên tạo thành.

    Người cầm đầu, thân mặc giáo phục của học viện hồn sư sơ cấp Nordin, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Tiểu Vũ nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ kinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 12: Lần đầu giao chiến

    Vừa đi về phía đoàn người, hắn nghe được âm thanh cậu nhóc lớn tuổi nhất vang lên: “Con nhóc, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Võ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?"

    Trên vẻ mặt Tiểu Vũ một điểm cũng không thua đối phương, đồng dạng là vẻ mặt khinh thường, chỉ là vẻ khinh thường này của nàng phối hợp với vẻ mặt phấn nộm nhìn như thế nào đều có bộ dáng đáng yêu, chỉ tay vào đối phương nói: "Tiêu lão đại, ngươi sợ? Sợ rồi thì sau này tựu làm đàn em của ta."

    "Ha ha." Tiêu lão đại cười lớn một tiếng làm ra vẻ tiêu sái: "Ta sẽ sợ? Ta nói, tên Vương Thánh kia, đầu óc công độc sinh các ngươi có phải là đều bị nước vào rồi hay không, cũng kiếm ra một con nhóc như vậy hướng ta khiêu chiến. Thật sự là buồn cười. Nhóc con, ngươi cũng không nghe xem Tiêu lão đại ta là ai. Tại trong thành Nordin này, cho dù ta hoành tẩu cũng không ai dám ngăn trở, càng không cần phải nói tại trong học viện này."

    Tiểu Vũ rõ ràng đã có chút không nhịn được: "Ít nói nhảm, bắt đầu đi. Ngươi nói, như thế nào đánh."

    Tiêu lão đại nhãn châu vừa chuyển, thần sắc toát ra vài phần xấu xa: "Yên tâm, ta cũng không khi dễ các ngươi. Nơi này các ngươi không phải là có mười người sao, chúng ta đây cũng chỉ xuất mười người. Luân lưu xuất tràng, người xuất tràng chỉ cần thắng, có thể giao thủ cùng đối thủ kế tiếp. Cho tới khi tất cả mọi người của một phương bị đánh bại."

    Có thể lên làm lão đại trong các học viên, Tiêu lão đại này không có thể là người hấp tấp, vội vàng như vậy, trái ngược, hắn rất thông minh. Mặc dù từ ngoài nhìn vào, Tiểu Vũ tựa hồ không có uy hiếp gì. Nhưng Tiêu lão đại này đấu với Vương Thánh cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đối với tính cách của Vương Thánh chính là vẫn hiểu rất rõ, nếu con nhóc trước mắt này không có vài phần bản lãnh, Vương Thánh sao có thể thừa nhận nàng làm đại biểu của công độc sinh.

    Cho dù con nhóc kia mạnh thì thế nào? Toàn bộ bên mình đều là học viên nắm cấp cao, hơn nữa thực lực đều không kém, công độc sinh bên kia chỉ có mình Vương Thánh coi như có vài phần bản lãnh, thêm cả con nhóc này thì nhiều nhất cũng chỉ là hai người mà thôi. Để cho thủ hạ của mình mang bọn họ toàn bộ đánh tan, thậm chí không cần mình ra tay, tràng chiến đấu này đã giành thắng lợi rồi. Nhìn qua phương thức quyết đấu công bằng, thật sự công bằng sao?

    Vương Thánh tự nhiên cũng nhìn ra tính toán của Tiêu lão đại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Tiểu Vũ đã nói một cách sảng khoái: "Được, quyết định như vậy đi, người thứ nhất của các ngươi là ai, đến."

    “Chuyện gì vậy!?” Dante tò mò đi đến đằng sau lưng đám học viên nhỏ tuổi nhẹ giọng nói.

    Lúc này, Vương Thánh có muốn ngăn cản Tiểu Vũ đáp ứng cũng đã không còn kịp nữa rồi. Tiêu lão đại hướng những thủ hạ đứng sau lưng bĩu bĩu môi, một năm cấp cao học viên thân hình cao lớn lập tức đi ra. Trong khi đó thì đám học viên công độc sinh đang lầm bầm lầu bầu với Dante. Càng nghe thì Dante càng cảm giác quái dị, lại kiểu bắt nạt học đường cùng với đai ca dẫn đầu đây mà.

    Vương Thánh căn răng: "Chị Tiểu Vũ, để cho ta lên trước đi." Học viên năm cấp cao của bên đối phương này hắn tự nhiên là nhận ra, người này và hắn cùng ban, Vương Thánh từng cùng hắn đấu qua nhiều lần, kết quả của mỗi lần đều rất thê thảm. Võ hồn của người đệ tử này là một cây côn nhưng không có thể như cây côn đơn giản vậy.

    Đang lúc Tiểu Vũ muốn gật đầu thì Dante đi tới: “Chờ chút... để ta đi tới trước đi!”

    “Ngươi...” Đám người Tiểu Vũ nhìn về phía Dante thấy được Dante với tu vi như vậy thì lắc lắc đầu: “Không được!”

    “Trước đó để ta kiểm tra ra sâu cạn của đối phương...” Dante mở miệng khuyên nhủ: “Đồng thời hao phí thực lực của đối phương như vậy trận đấu sau đó các ngươi sẽ đánh tốt hơn. Dù gì thì thực lực đám người ở đây ta nghĩ lên thì cũng bị đánh mà thôi. Đương nhiên ta nói trừ ngươi ra, Tiểu Vũ!”

    Chưa để cho mọi người đồng ý, Dante đã đi về phía trước. Hắn trực tiếp một tay hơi đưa ra, một cây cỏ nhỏ màu xanh theo đó mọc lên trên tay của hắn. Nụ cười hắn thản nhiên mở miệng nói: “Mời!”

    “Liễu Long...” Cậu bé lập tức khinh thường nhìn về phía Dante nhưng vẫn báo da dang hiệu mình: “Võ hồn kim thiết bổng. Hồn lực cấp 9.”


    “Dante... võ hồn cỏ xanh!” Dante trực tiếp trả lời nói: “chúng ta có thể bắt đầu rồi sao?” Võ hồn cỏ xanh xuất hiện ở trên tay phải của hắn. Thế nhưng phía dưới của hắn chẳng có một cái hồn hoàn nào cho thấy tu vi cực kỳ yếu. Hắn mở miệng nói: “Ta sẽ không nương tay!” Nói xong hắn trực tiếp phóng về phía Liễu Long.

    “Võ hồn, cỏ xanh...” Cậu bé lớn tuổi nhất cười phá lên: “Không phải là võ hồn bỏ đi sao?”

    Thấy được Dante lập tức phóng về phía mình, trong tay Liễu Long lập tức sáng lên. Ánh sáng màu vàng xuất hiện và trong tay hắn xuất hiện một thanh trường côn. Trương côn ngay lập tức vụt về phía Dante trực tiếp quét ngang cơ thể hắn. Song Dante trực tiếp giống như thân thể uyển chuyển nhảy lên lắc người tránh thoát vừa lúc bàn tay cũng trục tiếp ở trên túm lấy trường côn mượn lực tránh thoát.

    Song ánh sáng đột nhiên biến mất, trường côn trong tay Liễu Long cũng theo đó biến mất. Hắn cực kỳ dễ thay đổi tư thế, trường côn cũng lần nữa xuất hiện trong tay hắn. Lần này hắn trực tiếp dùng trường côn như một đầu thương liên tục đâm về phía Dante. Dante lập tức thân thể uyển chuyển, toàn thân khí thế như hòa hợp với thiên nhiên.

    Thân thể hắn né tránh né phải giống như một cây cỏ uốn lượn trước những cơn gió mạnh. Tốc độ cho dù nhanh đến mấy thì Dante vẫn giống như biết trước có thể dễ dàng tránh thoát. Điều này làm cho Liễu Long càng trở nên bực mình. Tấn công càng trở nên ào ạt như vũ bão hơn.

    “Thân pháp thật tinh diệu...” Một giọng nói nhỏ trong đám công độc sinh vang lên: “Lại có thể làm cho thân mình giống như lá cuốn theo chiều gió. Lợi dụng sức gió phán đoán đòn tấn công của đối phương từ đó làm ra sơ hở!”

    Khi Tiểu Vũ đang nhìn đến cau mày lại thì một thanh âm nhỏ đột nhiên vang lên bên tai nàng, nghêng đầu nhìn lại, đôi mắt to xinh đẹp không khỏi toát ra quang mang kinh hãi: "Tiểu Tam, ngươi đã trở lại."

    Đi tới bên người Tiểu Vũ đúng là Đường Tam, chạy nhanh qua núi phía sau học viện, hắn tựu nhìn thấy cảnh tượng trong rừng cây, lập tức không lên tiếng, lặng yên đi tới bên người Tiểu Vũ, vóc người hắn không cao, Tiêu lão đại một phương thậm chí không có chú ý tới sự xuất hiện của hắn.

    Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

    Tiểu Vũ nhìn ra bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn: "Làm gì? Lại muốn nói ta xúc động?"

    Đường Tam lắc lắc đầu, nói: "Công độc sinh chúng ta không thể luôn luôn bị người khi dễ, loại phương thức quyết đấu này với lão đại của các đệ tử cũng coi như là nhất lao vĩnh dật, ngươi làm đúng. Bất quá, ngươi cần phải chờ ta trở về rồi hãy hướng bọn họ đưa ra khiêu chiến. Như vậy thì cũng nắm chắc hơn một chút."

    Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Đường Tam một cáinàng tựu tức giận đáp lại: "Chờ cái gì mà chờ, ai biết ngươi khi nào thì quay lại. Người ta đều đã khi dễ đến cửa rồi. Cái tên rùa đen Tiêu lão đại kia nói để cho ta làm sủng vật thỏ của hắn, ta còn có thể nhẫn thì ta tựu không gọi Tiểu Vũ."

    “Ngươi cứ né tránh như vậy chẳng phải anh hùng gì!” Liễu Long tức giận gầm lên: “Nếu có bản lĩnh đường đường chính chính đánh với ta một trận!”

    “Thắng bại đã phân!” Đường Tam đột nhiên nhíu mày mở miệng đáp. Quả nhiên giống như Đường Tam nói, thân thể Dante nháy mắt tiếp cận Liễu Long. Ngón tay chỏ nhanh như chớp, một chút hồn lực bao phủ trong ngón tay hắn trực tiếp chọc thẳng vào bắp tay Liễu Long khi hắn áp sát lại.

    “A...” Bị chọc đúng điểm yếu của mình. Liễu Long hét thảm một tiếng, cây trường côn lập tức rời tay rơi phịch xuống đất. Nó trực tiếp hóa thành một đoàn ánh sáng theo đó tiêu tán. Vẻ mặt Liễu Long càng cảm giác được thổng khổ đưa bàn tay trái lên ôm lấy bắp tay phải của mình.

    “Ta đem hồn lực đánh vào điểm yếu trên cánh tay của ngươi!” Dante nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu như ngươi không muốn xảy ra vấn đề tốt nhất không lên triệu hồi ra võ hồn. Vì nơi mà ta đánh vào chính là đường kinh mạch trên bắp tay của ngươi. Nó sẽ làm ngươi đau đớn cực độ.”


    “Đánh được lắm, Dante...” Vương Thánh ngửa mặt lên trời rống giận một cách hưng phấn, phảng phất phải đem oán khí trong lòng mấy năm đều hô xuất ra: “Trận đấu này chúng ta thắng rồi! Haha...”

    Tiêu lão đại vốn cho rằng trận này bên hắn cầm chắc thắng thế nhưng t ình thế trên tràng diện đôt nhiên nghịch chuyển, nhất thời làm hắn chấn động. Phải biết rằng, Liễu Long trong số thủ hạ của hắn, thực lực cũng là bài danh trong ba vị trí đầu. Nếu không phải hắn đã có hồn hoàn đầu tiên của bản thân, cũng không có thể cam đoan là có thể thắng được Liễu Long.

    Tiểu Vũ nói một cách trêu chọc: "Thực lực của các ngươi đúng là không ra sao, thực sự là không chịu nổi một kích. Tiêu lão đại, ngươi nói thế nào?"

    Tiêu lão đại vung tay lên, để mấy thủ hạ mang Liễu Long xuống khẩn cấp cứu trị, bọn họ chỉ là học viên của học viện hồn sư sơ cấp, bằng vào điểm này hồn lực còn chưa mất được nhân mạng. "Trận đầu tính chúng ta thua. Lăng Phong, ngươi lên."

    Người thứ hai bị Tiêu lão đại phái xuất chính là một gã học viên cao cấp có vóc người nhỏ cao, mũi nhỏ, mắt nhỏ, vóc người cao gầy một chút cũng không nhìn ra hắn đã mười hai tuổi. Ngược lại, giống như cùng lứa tuổi với Dante.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 13: Đường Tam: Hồn sư Lam Ngân Thảo

    “Chị Tiểu Vũ...” Vương Thành tại bên tai Tiểu Vũ lúc này mà nhỏ giọng rằng: “Tên này là một hồn sư hệ mẫn công!” Ánh mắt của Tiểu Vũ cũng rất tốt, nàng tự nhiên nhìn ra được người thứ hai xuất tràng của đối phương chính là một một mẫn tiệp hình Hồn sĩ, vừa lúc khắc chế Dante. Hơn nữa bây giờ Dante vừa chiến đấu, hồn lực sợ rằng chẳng có bao nhiêu.

    “Tiểu Vũ...” Tại bên cạnh Tiểu Vũ, Đường Tam cũng hắng giọng một tiếng nhỏ vào tai Tiểu Vũ: “Gọi Dante lại đi, trận này ta lên!”

    “A Sửu, ngươi quay lại đi. Tràng này để cho Tiểu Tam lên. Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi." Tiểu Vũ cùng gật đồng đồng ý. Dáng vẻ cao ngạo ôm hai tay của mình, đôi môi càng bĩu ra hướng về phía Dante ra lệnh một cái.

    Đôi mắt Dante lập tức liếc nhìn về phía Tiểu Vũ. Hắn hít một hơi thật sâu đảo qua người cậu nhóc kia một cái. Chênh lệch thể hình cùng với hồn lực, kèm theo loại hình võ hồn mà người này sử dụng. Trông bộ dạng của người này cùng võ hồn giống như chim của hắn, Dante đoán loại người này có thể võ hồn liên quan đại loại tới tốc độ mà không phải như Vương Thanh lấy lực lượng làm chủ. Tên học viên Lăng Phong này chắc chắn là một gã Chiến hồn sư hình mẫn công. Thú võ hồn của hắn hẳn là loại thú biết bay. Từ ngoại mạo không cương mãnh và công kích phương thức của hắn mà xem, hẳn là không phải ưng. Vậy, võ hồn chính là một loại yến, quạ đen.

    Lắc lắc đầu, Dante biết lấy khả năng thân pháp mới sơ sơ tự sáng tạo, hắn khó thắng đối phương. Dù sao hắn muốn cùng kiến thức qua, dù sao thắng một trận này rồi hắn cũng cần tiêu hóa đại khái cùng tổng kết bản thân. Giờ không phải lúc ham chiến.

    “Được rồi...” Dante gật đầu mở miệng nói: “Vậy được rồi! Đường Tam, ngươi vất vả rồi!”

    "Ngươi là công độc sinh?" Lăng Phong nhìn Đường Tam, trong mắt toát ra thần sắc do dự.

    Đường Tam chỉ là hướng hắn gật gật đầu: "Mời ra tay đi."

    Mặc dù vóc người Lăng Phong nhỏ gầy, nhưng cũng cao hơn so với năm cấp một Đường Tam một chút, đây là quyết đấu có quan hệ đến ai có thể trở thành học viên lão đại, hắn cũng không hề suy nghĩ nhiều, sau khi lại nhìn thoáng qua đai lưng của Đường Tam, phóng người lên, tại không trung xoay người một cách linh xảo, hai tay mở ra, cũng lướt đi được hai thước, hướng đỉnh đầu của Đường Tam mà đánh tới.

    Mắt nhìn đối phương hướng mình đánh tới, Đường Tam nhưng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đối phương căn bản là không tồn tại.

    Tốc độ của Lăng Phong rất nhanh, trong năm cấp sáu học viên, được tôn là người có tốc độ nhanh nhất, là tử đảng của Tiêu lão đại, hơn nữa thân hình của hắn phi thường linh xảo, mắt nhìn sắp đi tới trước mặt Đường Tam, đột nhiên trong lúc đó, thân thể hắn cũng lại chuyển hướng, hai tay rung lên mạnh mẽ thay đổi phương hướng, đi tới phía sau lưng của Đường Tam, hai tay đồng thời huy động, hướng hai bên cổ Đường Tam bổ tới.

    Tới khi Lăng Phong bay qua trên đỉnh đầu mình, Đường Tam đều cũng không có động, đối mặt với đối thủ mà không biết năng lực, dĩ bất biến ứng vạn biến, là lựa chọn tốt nhất. Nhìn tốc độ Đường Tam, Dante ngạc nhiên vẻ tư chất thân thể của hắn. Chẳng lẽ Đường Tam sau khi hấp thu hồn hoàn có thể gia tăng thân thể tư chất nhiều như vậy. Trước đây thân thể Đường Tam không có mạnh và nhanh như vậy mới đúng.

    Lăng Phong tại không trung biến hóa thân hình, muốn chính là một cái tính bất ngờ, mắt thấy Đường Tam bất quá là một, năm cấp hai học viên, trong lòng hắn cũng có một chút xem thường, chuẩn bị nhất kích chế thắng, trực tiếp bức bách Tiểu Vũ ra tay. Nhưng là, khi hai tay hắn vừa hợp, trong khi sắp tập trung trên cổ Đường Tam, Đường Tam đã động.

    Một cái nhẹ nhàng điểm đầu, vửa lúc tránh được hai tay của Lăng Phong, theo thân trên hạ xuống, chân phải của Đường Tam như bị gãy, mạnh mẽ hướng sau lưng đá ra, trong cả quá trình, căn bản hắn không có quay đầu lại nhìn.

    Tĩnh như xử nữ, động như thoát thỏ, Đường Tam mang điểm này diễn dịch tới cảnh giới hoàn mỹ, tốc độ trong nháy mắt bộc phát, ngay cả mọi người của song phương đang xem cuộc chiến cũng không có mấy người có thể nhìn rõ ràng.

    Gót chân của Đường Tam tiếp xúc với cằm của Lăng Phong, Lăng Phong tại không trung làm ra chuyển động thứ ba, nhưng lại là liên tục lộn ngược ra sau.

    "Phanh" một tiếng, nặng nề ném ra mấy thước phía ngoài, theo bước Liễu Long, trực tiếp hôn mê. Cằm của hắn đã bị Đường Tam đá làm sai quai hàm. Đây vẫn là dưới tình huống Đường Tam không thúc dục nội lực, nếu không với một cước này ít nhất có thể đưa cằm của hắn đá vỡ.

    “Ân...” Dante ngạc nhiên hơi khẽ hô lên một tiếng. Rõ ràng Đường Tam sử dụng ra một loại thân pháp kỳ kỳ quái quái dùng sức mạnh giống như thân pháp như cây cỏ trong gió liên tục lay động. Mặc dù phương thức rõ ràng khác biệt nhưng Dante cảm nhận được phương pháp Đường Tam cũng kiểu đại loại như hắn. Nó càng làm Dante tò mò về hồn kỹ sẽ như thế nào.

    Các cao năm cấp học viên của một phương Tiêu lão đại cơ hồ đồng thời mở to hai mắt ra nhìn, bọ họ căn bản không thể tin hết thảy phát sinh trước mắt là sự thật.

    Lăng Phong tại trong đám bọn họ, thực lực chỉ dưới Tiêu lão đại, nhưng đối mặt với học viên nhìn qua chỉ một, năm cấp hai, lại bị một kích làm hôn mê, thậm chí ngay cả công kích mà mình am hiểu nhất cũng chưa kịp phát ra.

    Tiêu lão đại thì thào nói: "Mẹ nó, chẳng lẽ trời thay đổi rồi, nhỏ như thế mà cũng lợi hại như vậy?"

    Cho tới sau khi nghe thấy thanh âm Lăng Phong rơi xuống đất, chân phải Đường Tam ở phía sau mới chậm rãi thu hồi, lạnh nhạt nói: "Kế tiếp." Tiêu lão đại kinh hãi, công độc sinh bên này cũng đồng dạng kinh ngạc.

    Vương Thánh chưa bao giờ cảm thấy hả hê như vậy nhất thời cười ha hả: “Haha... Thế nào, Tiêu lão đại, phục hay không phục, Đường Tam của chúng ta ngay cả hồn lực đều không dùng. Ta xem các ngươi hay là nhận thua đi. Giảm chút đau khổ về da thịt.” Lời này nói ra lại làm cho Dante cảm giác được Vương Thánh vô tri. Đường Tam rõ ràng vừa rồi có sử dụng hồn lực tăng độ chuẩn xác cũng như sức mạnh cơ bắp cùng với thân pháp bản thân.

    Tiêu lão đại âm trầm nghiêm mặt đi ra, liên tục bại hai tràng, hắn đã không thể không xuất tràng, hắn tự hỏi từ trong ra ngoài phương bên mình, ngoại trừ mình, cũng không có ai lại mạnh hơn so với Lăng Phong, nếu sĩ khí suy nhược không thể kịp thời vãn hồi, các trận quyết đấu còn lại cũng không cần đánh nữa. Chỉ có với thủ đoạn sắc bén đánh bại tiểu tử trước mắt này, lại mang Tiểu Vũ đánh bại, mới có thể vãn hồi mặt mũi.

    Tiêu lão đại lạnh lùng nhìn Đường Tam, lúc này sự khinh miệt và coi thường trên mặt hắn đã biến mất, thay thế chính là vẻ ngưng trọng. Hắn bước ra quát lên khá lớn: "Tiêu Trần Vũ, năm cấp sáu học viên, võ hồn, Lang. Mười một bậc một hoàn Chiến hồn sư." Thông báo võ hồn và cấp bậc của mình, là một loại biểu trưng tôn trọng đối với đối thủ.

    Theo một tiếng quát, một tầng ánh sáng từ trên người Tiểu Trần Vũ xông ra, trong khi thanh quang lóe ra, cơ nhục của thân thể hắn bắt đầu bành trướng, hai mắt dần dần biến thành màu xanh nhạt, hai tay chậm rãi đưa lên, móng tay trở lên sắc bén. Một vòng hồn hoàn màu trắng từ dưới chân mọc lên, đúng là bộ dáng của võ hồn phụ thể.

    Tiêu Trần Vũ là lão đại của các học viên, lúc này đã biểu hiện ra chỗ thông minh của hắn. Võ hồn của hắn là gì, trong cả học viện Nordin cũng không có mấy người không biết, nhưng Đường Tam phía đối diện hắn thì không giống vậy, đối với hắn mà nói, võ hồn của Đường Tam đến bây giờ vẫn còn bí ẩn. Trước báo xuất võ hồn của mình, vì chính là tại trước khi động thủ biết được võ hồn của Đường Tam là cái gì. Như vậy cũng có một chút để có thể chuẩn bị.

    Quy củ báo võ hồn này Dante đã nghe qua một chút, trừ phi đối với đối thủ khinh thường, không sợ đối phương trở thành tử địch vĩnh viễn, khi đối thủ báo xuất võ hồn, bình thường cũng phải báo xuất võ hồn của mình, tỏ vẻ tôn trọng lẫn nhau, luận bàn kỹ nghệ.

    "Đường Tam, công độc sinh năm cấp một. Võ hồn: Lam ngân thảo. Mười một cấp, một hoàn Khí hồn sư."

    Khi Đường Tam báo xuất võ hồn của mình là Lam ngan thảo thì, học viên cấp cao sau lưng Tiêu Trần Vũ cơ hồ đồng thời hống lên cười to, vẻ khẩn trương trên mặt ngay lập tức biến mất. Thậm chí không có nghe Đường Tam báo xuất cấp bậc phía sau.

    Lam ngân thảo là phế võ hồn, đây sớm đã được cả đại lục công nhận, sợ là thực lực bản thân Đường Tam không kém, nhưng chênh lệch của võ hồn cũng làm bọn hắn căn bản không cần tái lo lắng cho Tiêu lão đại, người mà cao hơn một tầng thứ.

    Thế nhưng học không biết lúc này Đường Tam khi giơ tay lên Lam ngân thảo yên lặng sinh trưởng ra từ lòng bàn tay, theo tay phải hắn huy xuất, Lam ngân thảo tại dưới chân phiêu tán. Một vòng màu vàng hồn hoàn sáng ngời từ dưới chân Đường Tam mọc lên, xoay quanh thân thể hắn từ dưới lên trên một cách nhịp nhàng.
    Sự xuất hiện của màu vàng hồn hoàn giống như là kéo mạnh miệng của những cao niên cấp đệ tử này, cười lớn lập tức tĩnh lại, có mấy người thậm chí còn há hốc mồm, nhìn Đường Tam tựa giống như là nhìn quái vật. Mà Dante thì cũng không tự chủ cảm nhận được uy áp. Bàn tay hắn hiện lên võ hồn cỏ xanh. Trước sức mạnh của võ hồn lam ngân thảo, võ hồn cỏ xanh cảm giác được sợ hãi. Nó là sự uy áp về cấp bậc giống như thường dân thấy hoàng thất như vậy. Rõ ràng võ hồn Đường Tam có lẽ chưa hẳn là võ hồn Lam Ngân Thảo bình thường.

    “Trăm... trăm năm hồn hoàn!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 14: Người so người tức chết

    Theo như ký ức Dante nhớ lại trong kiếp trước thì nhiều võ hồn có hình dáng bình thường nhưng vẫn là cực phẩm võ hồn. Người không thể chỉ dựa vào hình dáng hoặc nhìn bề ngoài để quyết định phẩm cấp của một võ hồn. Nó cần phải thông qua các loại pháp khi đo đánh giá tiềm lực của nó. Nhiều khi võ hồn còn có sai sót với các dụng cụ pháp bảo dùng để đo lường huống chi chỉ dùng mắt thường đánh giá.

    "Lão Đại, phế hắn đi, bất quá chỉ là Lam Ngân thảo, hồn hoàn lợi hại một chút thì có ích gì." Một gã học viên năm cấp cao nhịn không được nói.

    "Ngu xuẩn, câm miệng." Tiêu Trần Vũ hét lớn một tiếng, cắt ngang lời tên thủ hạ.

    Bất quá là một cái Lam Ngân thảo? Tiêu Trần Vũ trong lòng nghĩ tuyệt không đơn giản như vậy. Lam Ngân thảo đúng là phế võ hồn nhưng Lam Ngân thảo tới cảnh giới hồn sư thì có điểm không giống vậy. Hơn nữa trên người hắn vẫn còn một cái hồn hoàn trăm năm, cái này căn bản không phải là hắn có khả năng đạt được. Đã có người giúp hắn thu được một cái hồn hoàn trăm năm, hơn nữa trợ giúp hắn tu luyện tới cảnh giới hồn sư. Như vậy, thế lực sau lưng thằng nhóc năm cấp một này có bao nhiêu lớn đây?

    Cha Tiêu Trần Vũ chính là thành chủ thành Nordin, nếu không hắn cũng sẽ không tại học viện kiêu ngạo như vậy. Ngay cả các giáo viên cũng rất ít quản đến hắn. Từ nhỏ nhìn đủ loại hành vi của cha trong quan trường, hắn ít nhiều cũng dính vài phần hơi thở của quan trường. Cho nên đầu tiên là nghĩ tới xuất thân của Đường Tam. Cha hắn đã từng mỗi bước đi cần thận trọng. Trên thế giới này, có vài người thuộc đại gia tộc tuyệt đối không được đắc tội. Bọn họ so với hoàng thất đế quốc còn kinh khủng hơn. Hoàng thất đế quốc còn cố kị chuyện mặt mũi nhưng đại gia tộc căn bản không cần. Chọc giận bọn họ chính là mang lại tai ương chết người.

    "Ngươi thật là công độc sinh?" Tiêu Trần Vũ nhịn không được hỏi.

    Đường Tam nhàn nhạt gật gật đầu, sau khi mở ra hồn hoàn, cái loại cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng này làm nhiệt huyết hắn có chút sôi trào. Nhìn bộ dáng kia rõ ràng Đường Tam vốn đã không nhịn được rồi: "Động thủ đi!"

    Tình hình lúc này đã tiến đến độ không đánh không được, trong lòng Tiêu Trần Vũ vẫn để mắt cảnh giác, cho dù mình chiến thắng công độc sinh năm cấp một trước mắt này, cũng tuyệt đối không thể thương tổn hắn.

    Nếu nói Lăng Phong dựa vào linh xảo để tấn công, vậy Tiêu Trần Vũ tấn công dựa vào đột kích hay là tính nổ mạnh vô cùng bá đạo. Sau khi thu được một hồn hoàn, lực lượng của hắn căn bản không phải Vương Thánh có khả năng so sánh. Sợ là võ hồn của Vương Thánh chính thú vương, trong tình huống võ hồn đồng đẳng cấp cũng còn xa xa mới bằng Tiêu Trần Vũ.

    Đối mặt với sự tấn công của Tiêu Trần Vũ , Đường Tam sẽ không nhàn nhã như đối với Lăng Phong, có một hồn hoàn và không có hồn hoàn tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau. Thân thể Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ bay đến, hồn lực từ trên người phát ra đã bao phủ ba thước vuông xung quanh Đường Tam, đây tuyệt đối là cậy mạnh, căn bản là không có kỹ xảo gì. Chính là lấy cứng đối cứng.

    Trên mặt thủ hạ của Tiêu Trần Vũ lúc này đều toát ra nụ cười thắng lợi, hồn hoàn trăm năm lại như thế nàp? Tên ngu xuẩn này dùng tay mình cùng với vuốt sói của Lão Đại ngạnh đấu vậy chẳng khác nào muốn chết. Bọn họ đã từng chứng kiến Tiêu Trần Vũ sau khi võ hồn phụ thể bằng vào móng vuốt đánh nát khối đá.

    Tay của Tiêu Trần Vũ so với Đường Tam to hơn rất nhiều, trong lòng hắn kì thật đang do dự, có nên hay không dùng móng vuốt của mình. Hắn tin tưởng bằng vào móng vuốt của mình nhất định có thể bóp nát bàn tay của Đường Tam, tràng tỉ thí này cũng có thể kết thúc. Nếu làm như vậy, người sau lưng hắn có thể hay không…

    Tốc độ tấn công là cực nhanh, không đợi Tiêu Trần Vũ suy nghĩ rõ ràng, hai trảo của hắn cùng hai chưởng của Đường Tam đã đồng thời chạm nhau.

    Phanh một tiếng vang lên, xanh cùng trắng, ánh sáng hai màu đồng thời sáng bừng lên, một vòng khí kình bạo phát sản sinh ra luồng khí lưu khiến cho mọi người quan chiến xung quanh chẳng thể đứng vững.

    Hai chân Đường Tam lẳng lặng đứng yên đó, thân trên Tiêu Trần Vũ nhoáng lên, bị chấn lùi về phía sau. Cơ hồ là hạ ý thức, vuốt sói của Tiêu Trần Vũ đã chụp vào tay của Đường Tam. Bại trên hồn lực của đối phương khiến hắn nảy ra kinh sợ mà quên mất cố kỵ. Nhưng, chuyện xảy ra khiến Tiêu Trần Vũ càng thêm giật mình.

    Khi vuốt sói của hắn bắt trên hai tay của Đường Tam thì rõ ràng cảm giác được, hai tay Đường Tam cứng rắn như thiết. Bất luận mình dùng sức như thế nào, đều không thể làm hắn thương mảy may. Ngay sau đó, hai tay Đường Tam chia ra, mạnh mẽ từ trong vuốt sói của hắn rút ra. Trở tay lại nắm lấy cổ tay Tiêu Trần Vũ , không cho hắn bị đẩy lui như vậy, hai tay kéo về phía sau, thân hình tiến về phía trước, vai phải trực tiếp đánh lên bụng nhỏ của Tiêu Trần Vũ .

    Thân thể to lớn của Tiêu Trần Vũ bị va chạm trực tiếp bay thẳng lên, ném ra xa bên ngoài đủ ba thước. Những thủ hạ của Tiêu Trần Vũ chuẩn bị kêu "tốt", lại thấy lão đại của mình bay ra. Lúc này đây, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Tam hoàn toàn thay đổi. Thằng nhóc này vẫn còn là người sao?

    Ngọc sắc oánh nhận chậm rãi từ hai tay thối lui, trong lòng Đường Tam thầm nghĩ: "Thử nghiệm nội công Huyền Thiên Công của mình hằn là cao hơn mười một cấp hồn lực!". Đường Tam nhàn nhạt nói: "Ta còn có việc, không rảnh rỗi chơi cùng ngươi, cứ chấm dứt như vậy đi. Lam Ngân thảo, quấn quanh."

    Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ bắn dậy từ trên mặt đất, va chạm với Đường Tam cũng không có dùng toàn lực. Hơn nữa hắn có thú võ hồn phụ thể, lực phòng ngự tương đối tốt, cũng không có thụ thương, vừa lúc nghe được Đường Tam nói.

    Hơn mười căn Lam Ngân thảo thô to không hề báo trước từ dưới chân hắn đột nhiên dâng lên, xoắn quanh mà lên, không đợi Tiêu Trần Vũ phản ứng lại, đã gắt gao cuốn lấy hai chân hắn.

    "Đây là cái gì?" Tiêu Trần Vũ kinh hãi thất sắc, đem hết toàn lực giãy dụa. Sau khi tấn cấp thì Lam Ngân thảo lại cực kì cứng cỏi, bất luận hắn dùng sức như thế nào đều không thể tránh thoát.

    Đường Tam từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Trần Vũ: "Không cần thử. Ngươi không có khả năng thoát đâu. Hồn hoàn thứ nhất của ta chính là Mạn Đà La xà, cho nên Lam Ngân thảo của ta có tính cứng cỏi của Mạn Đà La xà. Đương nhiên cũng có một chút độc tính của nó. Nếu ngươi nghĩ còn có lực để tái chiến, ta không ngại cho ngươi thưởng thức một chút vị độc của Mạn Đà La xà. Nga... thuận tiện nói một chút, ta sẽ không giải độc." Lại là mười căn Lam Ngân thảo vươn lên sau lưng Đường Tam, những chiếc lá trôi nổi sau lưng hắn, tựa như là mười con Mạn Đà La xà chẩn bị hướng người mà cắn.Tâm tình sợ hãi bắt đầu xuất hiện trên người đám học viên năm cấp cao, những thủ hạ của Tiêu lão đại cơ hồ không tự chủ rất nhanh lui lại đằng sau.Bọn họ cho dù chưa thấy qua Mạn Đà La xà, cũng tuyệt đối có nghe nói qua. Người nào lại nguyện ý cùng loại độc rắn kinh khủng như vậy tiếp xúc chứ.

    "Đừng phóng độc rắn! Ta nhận thua!" Tiêu Trần Vũ mặc dù là lão đại trong đám học viên, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có mười hai tuổi, đồng dạng cũng có sự sợ hãi của một đứa bé, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn rối loạn.

    Lam Ngân thảo lặng yên biến mất dưới chân Tiêu Trần Vũ, trên mặt Đường Tam lại toát ra nụ cười ôn hòa mà các công độc sinh vẫn quen thuộc: "Nếu ngươi đã nhận thua, vậy, hãy án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm."

    Tiêu Trần Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tam: "Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng?" Hắn như thế nào cũng không tin, thực lực của Tiểu Vũ có thể vượt qua Đường Tam. Hồn sư sáu tuổi, đây đã vượt quá nhận thức của hắn.

    Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên tiểu Vũ là lão đại của ngươi. Ta không đánh lại nàng. Nếu không, phòng số bẩy của túc xá trường là ta chứ không phải nàng rồi."

    "A?" Tiêu Trần Vũ miệng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm than, ngươi đã mạnh như vậy rồi, nàng so với ngươi còn lợi hại hơn, các ngươi thật sự là công độc sanh, thật sự chỉ có sáu tuổi sao?

    Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên người Đường Tam, vỗ vỗ lên vai hắn, bày ra bộ dáng một chị cả: "Tiểu Tam biểu hiện thật tốt, khổ cực rồi."

    Đường Tam ha ha cười: "Sư phụ còn đề ta đi làm một việc, sự tình còn lại ngươi tự mình xử lý đi. Sau này ngươi chính là chị cả của học viện rồi."

    Tiểu Vũ cười hướng đầu vai Đường Tam vỗ một cái: "Được rồi, ngươi đi đi, còn lại để cho ta."

    Nói xong, ánh mắt nàng chuyển hướng Tiêu Trần Vũ "Như thế nào? Ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Tiểu Vũ, công độc sinh năm cấp một. Võ hồn: Thỏ, mười hai cấp một hoàn Chiến hồn sư."

    Đừng nói Tiêu Trần Vũ, ngay cả Dante cũng co quắp khóe miệng liên hồi. Đường Tam mười một cấp đã làm cho Dante ghen tỵ không thôi thế nhưng Tiểu Vũ... Quả nhiên so sánh làm cho người cảm giác với người tức chết thôi. Hiện giờ Dante bất quá đạt đến hồn lực cấp một mà thôi. Nếu không phải dựa vào thân thể cùng với thân pháp, hắn cơ bản không thể thắng nổi đối phương dù chỉ một chút.

    Trên người Tiểu Vũ bắt đầu phát ra quang mang màu đỏ, dưới sự bao phủ của ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hai con mắt nàng bắt đầu biến thành màu đỏ, lỗ tai chậm rãi biến dài ra mang theo bạch mao hai bên đầu mọc ra. Vóc người tựa hồ cao lên một chút. Khí tức hồn lực nhu hòa vòng quanh thân thể nàng ba động. Hồn hoàn dưới chân dâng lên cũng giống như Đường Tam, cùng là màu vàng hồn hoàn trăm năm.

    Tiêu Trần Vũ dùng sức vỗ vào đầu mình một cái: "Chị Tiểu Vũ, ta phục rồi. Sau này chị chính là chị cả cùa Học viện hồn sư sơ cấp Nordin chúng ta. Tất cả lại đây, ra mắt Chị Tiểu Vũ."

    Một cái Lam Ngân thảo mười một cấp khí hồn sư đã mạnh như vậy, đây là một cái mười hai cấp một hoàn Chiến hồn sư, hơn nữa cũng là hồn hoàn trăm năm. Tiêu Trần Vũ không cần đánh cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Vũ.

    Tiểu Vũ có chút đắc ý nhìn đám học viên năm cấp cao trước mặt mình cúc cung hành lễ, liếc nhìn Đường Tam đang đứng ngẩn người một chỗ "Ngươi không phải có việc gì sao? Như thế nào còn không đi. Ngươi có được tiên thiên mãn hồn lực, ta lại không được sao?"

    Đường Tam từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, cẩn thận liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, tay phải sờ sờ trên đôi tai dài mềm mại của nàng, gật gật đầu: "Tiểu Vũ, nguyên lai ngươi thật là một con thỏ."

    "Ngươi…" Tai thỏ chính là nơi mẫn cảm nhất, võ hồn biến thân, hiệu quả này đồng dạng cũng xuất hiện trên người Tiểu Vũ, khuôn mặt tiểu cô nương này nhất thời đỏ ửng, nâng tay lên muốn đánh, nhưng Đường Tam cũng đã chạy đi rồi.

    Dante nhìn cành này hơi lắc lắc đầu thầm nghĩ: “Tuổi trẻ thật tốt!” Bất quá hắn không chú ý đến lúc này mình so Đường Tam cùng Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 3 của 52 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status