TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 14 của 14

Chủ đề: Tiêu Diêu Tiểu Tán Tiên (mới nhất: Hồi 6)

  1. #11
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Chương 5 - phần 3



    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN
    Tác giả: Mê Nam. Dịch: vmvm
    Chương 5: Vui Vầy Với Ma
    Phần 3


    Mọi người thấy trên bầu rượu từ từ xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn thon dài, rồi cánh tay búp măng tráng mịn, rồi tay áo xanh phớt màu ngọc bích.... Đám khói trắng dần dần tan hết, hiện ra một cô gái nhỏ nhắn dung nhan tựa hoa đào, như gió như mây lung linh phiêu hốt trong không khí, tay cầm bình rượu nhẹ lướt đến châm rượu cho từng người quanh bàn.

    Hắc Bạch công tử thoáng ngạc nhiên hỏi: "Yêu Yêu? Đào chi yêu yêu ... Cô nương này chính là tinh linh trên cành đào đó phỏng?"

    Ngọc Đào nương nương cười đáp: "Đúng vậy, hiện giờ nàng ấy mới chỉ sơ luyện thành nhân hình, vẫn còn chưa biết nói. Nhưng ta cũng đã dạy cho nó vài huyễn thuật nông cạn cùng những chuyện giản đơn của con người, ví như rót nước pha trà, việc gì cũng chăm chỉ." Quay sang Tiểu Huyền, nàng tiếp: "Đệ nên mang nàng theo, trên đường còn có người hầu hạ."

    Tiểu Huyền giật mình, vội xua tay nói: "Sao thế được chứ, đệ không cần người khác hầu hạ, hơn nữa sư phụ cũng không đồng ý đâu."

    Ngọc Đào nương ngương cười nói: "Yêu Yêu mới thành nhân hình, mỗi ngày chỉ có thể ra ngoài chừng một khắc, còn thì phải ẩn mình trong đào chi. Chỉ cần đệ cẩn thận, không ai có thể biết được bí mật này đâu."

    Tiểu Huyền vẫn nghĩ là chuyện này rất... rất không thỏa đáng, nên từ chối liên hồi: "Không được không được, mỹ ý của đại tỷ tiểu đệ xin tâm lĩnh vậy."

    Ỷ Cơ cười hi hi nói: "Tiểu nha đầu này cũng đẹp ấy nhỉ, đệ cự tuyệt không uổng lắm sao?"

    Tiểu Huyền đáp: "Xin tỷ tỷ đừng chọc đệ mà, đệ quả thật không thể nhận đâu mà."

    Ngọc Đào nương nương nói: "Yêu Yêu thiên sanh dị chất, vừa thành nhân hình là đã có khả năng biến thành sương khói, hơn nữa là có chút tư chất, học cái gì cũng nhanh, do đó nó là đứa cưng nhất trong hơn trăm hài tử của ta. Ta đem nó cho đệ, thật ra thì cũng có lòng riêng, hy vọng đệ có thể mang nó ra ngoài, để rồi gặp được kỳ duyên nào đó mà mãi mãi biến thành nhân hình, hưởng chút thành quả của việc tu chân. Chẳng lẽ chỉ có chút này thôi mà đệ cũng không chịu giúp sao?"

    "Cái đó thì...." đầu Tiểu Huyền to như cái đấu, lòng lo nếu sư phụ biết được chuyện này thì quả không phải là chuyện chơi.

    Lúc đó Yêu Yêu đang rót rượu cho gã, vẻ thơ ngây xinh xắn như nước hồ thu, khả ái vô cùng.

    Ngọc Đào nương nương nâng cành đào lên khẽ ngoắc, thu hồi Yêu Yêu, buồn rầu thở dài, không nói tiếng nào.

    Hắc Bạch công tử lắc đầu nói: "Lòng như sắt đá!"

    Náo Hải Đại Soái hừ hừ tiếp lời: "Bạc tình bạc nghĩa!"

    Hắc Vô Phách giọng đầy âm dương quái khí: "Thảm tuyệt nhân gian!"

    Cuối cùng Tiểu Huyền cũng mềm lòng, lầm bầm nói: "Thôi được rồi, vậy để ta mang nàng ấy đi xem sao. Lỡ xui không được kết quả gì, nhất định sẽ nhanh chóng mang nàng ấy trả lại."

    Ngọc Đào nương nương vô cùng mừng rỡ, uyển chuyển bước tới kề tai gã truyền cho thuật triệu hoán, cuối cùng mới nói: "Yêu Yêu rất khảnh ăn, chỉ cần dùng một ít nước sạch nuôi nó là được. Nếu rảnh mang thêm cho nó ít dưỡng chất thì càng tốt."

    Tiểu Huyền liên tục gật đầu đáp ứng, rồi bỏ cành đào vào trong bình, cất vào Như Ý nang đeo lên eo. Chúng tinh nhất tề nâng ly, đua nhau kính tửu, làm như hắn vừa làm xong một nghĩa cử cao đẹp vậy.

    Ỷ Cơ ngồi cạnh Tiểu Huyền, vừa ân cần chuốc rượu, vừa hỏi đông hỏi tây với giọng điệu thật du dương, khiến cho gã thiếu niên thỉnh thoảng ửng hồng hai má.

    Trời dần dần tối, trong vườn treo đầy hoa đăng, Ngọc Đào nương nương cho người dọn cơm, đãi mọi người tiếp tục no say. Chúng tinh quái đều là cao thủ về rượu, trong lúc tửu hứng dân trào, không biết cố tình hay vô ý, Phi Thiên Tướng quân chợt nói: "Thống khoái, thống khoái! Quả thật là thống khoái! Trước giờ hiếm có dịp như thế này, mọi người đều tề tựu cả, chúng ta giờ tiến hành kết nghĩa kim lan, sau này cùng chiếu ứng nhau hưởng phúc tiêu dao!"

    Hắc Vô Phách nghe thế liền vỗ đùi kêu to: "Đúng đúng đúng! Chúng ta đều ở Thiên Thúy Sơn, sớm đã thành người một nhà rồi!"

    Hắc Bạch Công tử nói: "Ta nghĩ không sai, có ai phản đối không?"

    Ỷ cơ cười âm âm đáp: "Ta không có", hai mắt kiều mị thì cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Huyền.

    Tiểu Huyền thoáng chút trù trừ, lòng lo ngại: "Bọn họ tuy không phải là kẻ ác, nhưng thực sự chính là yêu quái, mình cùng lẫn lộn với họ chỉ sợ không tiện. Vả lại, nếu cùng kết bái với họ, lỡ khi sư phụ biết được nhất định sẽ đuổi mình ra khỏi giáo...."

    Ỷ Cơ lại nói: "Ta thì không có gì, chỉ sợ có người không nguyện ý."

    Chúng yêu quái đều nhận thấy vẻ do dự của Tiểu Huyền, nhất thời im lặng không thốt nên lời.

    Tiểu Huyền đắn đo đến xuất mồ hôi lạnh, không biết như thế nào là hay dở, chỉ biết đằng hắng hai tiếng.

    Phi Thiên Tướng quân cuối cùng chịu không được nói lớn: "Thôi thôi thôi, cứ xem như ta nhiều chuyện! Người ta là tiên gia đệ tử, danh môn chánh phái, sao lại cùng chung đường với thứ tà ma ngoại đạo chúng ta chứ. Chuyện kết nghĩa không nên đề cập đến nữa!"

    Thiểu Huyền không thể chịu nổi lời này, tim nhảy đồm độp, đột nhiên nói lớn: "Đệ nguyện ý cùng mọi người kết nghĩa kim lan, họa phúc cùng hưởng!"

    Hắc Bạch công tử trợn mắt hỏi lại: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Sau này đừng có hối hận đó nghe."

    Tiểu Huyền nói một cách rất dứt khoát: "Tuyệt không hối hận."

    Chúng tinh mừng rỡ, Hắc Vô Phách ngồi ở đối diện mừng quá hét lớn: "Tốt tốt tốt! Vậy mới là huynh đệ tốt của ta chứ!"

    Mọi người bày hương án, quỳ xuống bái thiên khấn địa, kết nghĩa kim lan. Sau khi luận lớn nhỏ, tôn Ngọc đào nương nương đã sống trên nghìn năm làm đại tỷ, tiếp đó là Viên Tự Tại, Phi Thiên Tướng Quân, Náo Hải Đại Soái, Ỷ Cơ, Hắc Bạch Công Tử, Hắc Vô Phách, và Thôi Tiểu Huyền là út.

    Nghi lễ vừa xong, Hắc Vô Phách nâng cao chén rượu, hoan hô: "Lại đây, mừng việc kết nghĩa của Thiên Thúy Sơn Bát Tiên chúng ta ngày hôm nay...."

    Phi Thiên Tướng Quân cắt ngang: "Chúng ta mà tiên gì.... còn hơn tiên nữa chứ! Vậy thường... thường .... thường quá! Phải gọi chúng ta là bát thánh thôi! Thiên Thúy Sơn Bát Thánh, nghe không uy phong hơn sao?"

    Tuy cách gọi này cũng quá đáng và chẳng thuận tai lắm, nhưng mọi người đều khen hay, nâng ly cạn chén, chẳng mấy chốc người nào cũng chếnh choáng hơi men.

    Ỷ Cơ nghiêng ngã đảo điên, sà đến vòng tay cặp cổ Tiểu Huyền, cười khần khật hỏi: "Ây, hết chịu nổi rồi phải không?"

    Tiểu Huyền hươ tay gạt phắt tay nàng, xoay qua hùng hổ đáp: "Ai nói vậy? Chúng ta tái chiến ba trăm chén nào! Rượu... rượu đâu hết rồi? Mang rượu đến đây!"

    Ỷ Cơ lắc đầu, nháy mắt nhìn hắn nói với giọng nồng ấm: "Thua đệ rồi, không uống nữa."

    Tiểu Huyền hừ hừ đáp: "Vậy thì được, ai đến tái chiến nào? Vô Phách! Vô phách?" Gã đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy quanh bàn trống rỗng không còn một mống.

    Ỷ Cơ cười hi hi nói: "Hắn say tít lăn quay ra đất rồi, tiểu đệ, đệ đừng có uống nữa. Tỷ tỷ có một món lễ vật tặng đệ, có muốn không?"

    Tiểu Huyền lè nhè đáp lớn: "Muốn chứ, muốn.... mau mau đưa đây!"

    Ỷ Cơ đứng dậy, kề vai dìu gã đứng lên, bảo: "Chỗ này không thể cho đệ coi được, mau theo ta."

    Tiểu Huyền cố sức đứng lên, ngã ngã nghiêng nghiêng đi theo nàng, bỏ lại bàn tiệc trống không.

    Đi vào tận chỗ thâm sâu giữa vườn đào, Ỷ Cơ đưa mắt nhìn bốn phía, cười hỏi: "Chỗ này có được không?"

    Đầu óc Tiểu Huyền đang quay cuồng như ở giữa biển khơi, chỉ lè nhè đáp: "Đẹp lắm, có quá nhiều hoa à."

    "Ngồi xuống!" Ỷ cơ kéo gã ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt như nhung. Nàng một tay chống đất, hai chân bày ngang, lộ ra tư thế vô cùng dụ hoặc. Ánh trăng như tấm voan mỏng xuyên qua hoa lá, chiếu lên người nàng, tạo nên một mỹ cảnh lung linh như mộng như ảo.

    Tiểu Huyền ngây người đưa mắt mê hoặc nhìn ngắm nàng, hỏi: "Ngũ tỷ tỷ... lễ vật đâu??"

    "Ở trước mặt đệ đấy!" Ỷ Cơ cười khúc khích, vai tròn khẽ rung, chiếc áo trên người tuột ra hết phân nửa, lộ xuất làn da trắng mịn nõn nà.

    Đầu óc và trái tim của Tiểu Huyền chợt thúc ong ong như trống chầu.

    Thân trên của Ỷ cơ từ từ uốn éo, lộ ra nét yêu mị và dụ hoặc khiến khách nhân nhìn đến no mắt. Nàng thở gấp hỏi: "Tỷ tỷ mang cho đệ lễ vật này có được không?"

    Hai người ngồi rất gần nhau, Tiểu Huyền không tự chủ đưa tay đỡ lấy thân người của nữ nhân trước mặt, lập tức cảm thấy một đôi tay như rắn vòng lấy cổ mình, rồi hai vành môi quấn chặt vào nhau. Đôi môi mềm ấm ngọt ngào như thế này gã chưa hề nếm qua bao giờ, không khỏi mồm miệng thèm thuồng, hút lấy hút để.

    Ỷ Cơ nhẹ chuyển người đè Tiểu Huyền xuống, môi hồng phiêu lưu, từ cổ đến ngực... Vừa từ từ hôn hít, hai tay nàng vừa nhẹ cởi y sam. Tiểu Huyền cảm thấy có điều không thỏa đáng, nhưng tuổi gã còn ít, huyết khí phương cương, lúc này dù đang chếnh choáng hơi men, lại vẫn còn nhiều chuyện, mơ hồ hỏi: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ... tỷ làm .... làm gì vậy?"

    Ỷ Cơ thì thầm đáp: "Trăng thanh gió mát, cảnh đẹp thế này, sao lại để uổng phí tuổi xuân, ôi...." Vừa nói, nàng vừa uốn éo chà sát vật giống của gã. Tiểu Huyền rên lên một tiếng, khắp người căng ra.

    Ỷ Cơ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng giải khai dây lưng của gã, kéo khố xuống xem, lập tức khắp người nổi gai ốc, tròn mắt kêu lên: "Ôi trời ơi, ở trên thì nho nhã thế, sao ở dưới lại có thứ bảo bối hùng hổ như muốn đoạt mạng người ta thế kia?"

    Tiểu Huyền cố kéo khố che lại, lách tránh ngồi dậy. Ỷ Cơ vừa lúc đó cũng chống tay nhỏm dậy, thân người thon dài vẫn còn áp lên gã, cất giọng đầy xuân tình dâm đãng: "Muốn ôm tỷ tỷ à? Còn không mau giúp người ta cởi bỏ quần áo."

    Tiểu Huyền lập cập y lời, tay chân nhất thời loạn cả lên.

    Ỷ Cơ cười khần khật hỏi: "Sao lại có bộ dạng thế kia? Bộ chưa cởi y phục của nữ nhân bao giờ hả?"

    Mặt Tiểu Huyền đỏ rực đến tận mang tai, chỉ biết gật đầu xác nhận.

    "Đệ chưa.... chưa bao giờ kinh qua nữ nhân hả?" Ỷ Cơ liếc mắt nhìn gã, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

    Tiểu Huyền lại gật đầu xác nhận.

    Ỷ Cơ mừng rơn, nguyên nàng tham luyến gã là tiên gia đệ tử, nguyên dương tinh thuần, giờ lại biết gã còn là một xử nam, mừng không gì tả được. Nàng thầm nhủ rằng dương tinh của gã này nhất định rất bổ đây, bèn cười như hoa nở, nói: "Hèn gì tay chân đệ lúng túng như vậy, đây này, đừng có khẩn trương, tỷ tỷ sẽ dạy cho đệ."

    Nàng tự cởi áo váy, chỉ chừa lại một đai buộc bụng màu tím, rồi kéo tay hắn dẫn đi thám thính khắp nơi.

    Tiểu Huyền sờ sờ mó mó, chỗ nào cũng cảm thấy như ngọc như lụa, vừa mát vừa mềm. Mũi gã lại hít phải mùi hương gây say máu, nên toàn thân nóng bừng như lửa dậy, đầu óc phảng phất mơ hồ như là đang ở trong mộng.

    Ỷ Cơ nương theo ánh trăng nhìn ngắm hắn, thấy hắn mày kiếm mắt tinh, thần thái vô cùng xinh đẹp, dâm tình trong lòng càng dâng trào như điên. Nàng phóng thân kị tọa, ngồi trên đùi gã, hổn hễn nói: "Đến đây, tỷ tỷ cho đệ thưởng thức tư vị tuyệt diệu nhất trong thiên địa này...."

    Tiểu Huyền mơ hồ nhìn ngắm đóa hoa kỳ diệu của nữ nhân, tim như muốn thoát khỏi lồng ngực, ngập ngừng, rung động... Tuy nhiên, gã chợt cảm thấy phía sau lưng của Ỷ cơ có cái gì đó động đậy, bèn ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một dị vật kỳ hình quái trạng. Gã còn tự cho rằng mình say đến hoa mắt, bèn dùng lực dụi mắt vài cái. Sau khi định thần nhìn kỹ, gã lập tức há hốc mồm, toàn thân cứng đờ.

    Nguyên phía sau lưng của mỹ nhân phong tình vạn năm có một ấy có một vật xanh biếc gắn liền với thân, vừa thô ngạnh vừa có gai vô cùng khủng khiếp giống như đuôi của một quái vật vậy. Hình dạng cái đuôi này như một cái câu liêm, uốn vòng lên phía trước, ở đoạn cuối còn có cái móc vô cùng quỷ dị và đáng sợ. Dưới ánh trăng lung linh tràn ngập, nó không ngừng rung động lắc lư theo từng cử động của thân thể nàng.
                 
    (Hết chương)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vmvm, ngày 29-03-2008 lúc 09:34.
    ---QC---
    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #12
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Hồi 6 - Phần 1



    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN
    Tác giả: Mê Nam. Dịch: Vmvm

    Hồi 06: Rồng đùa nước cạn

    Những gì đang xảy ra ảnh hưởng đến Tiểu Huyền không ít, mọi dục vọng của gã bỗng chốc biến thành hư không.

    Ỷ Cơ vẫn chưa hề phát giác ra chuyện gì, chỉ thấy Tiểu Huyền không chịu dấn tới, bèn thở hổn hển van nài: "Tiểu oan gì, còn chờ gì nữa?"

    Mồ hôi lạnh toát ra dầm dề, Tiểu Huyền lắp bắp thầm thì: "Ối trời mẹ ơi, nguyên ả là một con Hạt Tử Yêu tinh !

    Ỷ Cơ co chân duỗi tay, thân hình yêu mị ỏng ẹo trách: "Mau đi, ngươi coi tỷ tỷ ướt hết rồi nè!"

    Tiểu Huyền cố sức lách tránh, gần như đẩy vẹt Ỷ Cơ sang hẳn một bên, lồm cồm vừa bò dậy vừa kéo khố lên, sắc mặt tái mét nói: "Ngủ tỷ tỷ, đệ chắc là uống .... uống quá nhiều rồi, đầu đau quá, hơn nữa.... hơn nữa trời không còn sớm nữa, sáng sớm mai là phải lên đường, đệ phải về thôi." Nói rồi vội ù té chạy.

    "Cài gì?" Ỷ Cơ vội chộp lấy hắn, nhưng không bắt được, tức mình nói: "Hổn đản, đứng lại cho ta!"

    Tiểu Huyền chạy rất nhanh, chớp mắt đã khuất dạng trong biển đào rừng rỡ.

    Ỷ Cơ giận điên người thở hồng hộc một hồi mới phát hiện cái đuôi to lớn sau lưng mình, tức mình dậm chân tự mắng mình: "Đáng chết, đáng chết! Cái thứ quỷ nhà ngươi! Sao lại xuất hiện trong giờ phút quan trọng này chứ? Ôi... Người tốt như thế này nghìn năm mới có một, ai ngờ chưa gì hết đã dọa cho hắn chạy mất xác rồi!"

    Nguyên ả chính là một con bọ cạp tu luyện thành tinh có đạo hạnh hơn sáu trăm năm, nhân vì lúc nãy đã uống quá nhiều rượu, lại ăn nhiều viên Ngưng Hoa Đan của Tiểu Huyền, đầu óc thân thể gì cũng lâng lâng sung sướng, bất ri bất giác lộ ra bổn tướng của mình, hiện xuất Ma vĩ (đuôi ma), khiến mỹ sự bốc chốc biến thành hư không.

    "Thôi Tiểu Huyền, ngươi chạy không thoát khỏi tay ta đâu!" Yêu tinh hậm hực nói.

    --*--

    Tiểu Huyền hốt hoảng bất kể phương hướng chạy ra khỏi Hoa Nùng Trang, thoát khỏi Ngọc Tuyền Cốc, một mạch thẳng về tới trên Tiêu Dao phong, lúc này mới thấy sao mọc đầy trời, không biết là đang ở thời khắc nào trong đêm.

    Quay về đến phòng của mình, gã mới thở phào nhẹ nhõm, hơi rượu lại bốc lên, khiến đầu óc quay cuồng gần như không chịu nổi nữa. Tuy nhiên, nhớ đến việc phải chuẩn bị hành lý cho cẩn thận, gã bèn cố gắng tri trì, thu thập những vật cần thiết.
    Gã cởi Như Ý nang đang đeo trên hông xuống, nhìn thấy cành đào ở bên trong, bèn cười cười nói: "Hay là kêu ngươi ra đây cho vui, khỏi phải phí mất một đêm dài." Bèn thuận tay lấy ra, cầm bình hoa có cắm cành đào để lên bàn, nhớ lại lời Ngọc Đào nương nương dặn nước cam lộ là thứ nuôi dưỡng tốt nhất cho nó, bèn lầm bầm tự nói: "Ta lo cho ta còn không xong, nào có thời giờ mà giúp ngươi thu thập nước cam lộ? Thôi thì dùng cái này trước đi, cũng bổ lắm đó...." Bèn vón lấy một viên Ngưng Hoa đan hòa với nước sạch rồi cho vào bình.

    Tiểu Huyền lắc lư nghiêng ngả cố gắng thu thập đồ vật, đột nhiên nhớ tới một vật, bèn đi đến đầu giường, lấy từ dưới gối ra một cuốn sách, chính là Xuân Cung đồ mà gã mua ở dưới tiểu trấn dưới núi lén mang về. Gã cười hi hi nói: "Không thể quên cái này được, để khi đi đường, buồn chán lấy ra giải sầu."

    Gã tùy tiện lật lật hai trang, lập tức nhớ lại chuyện hoang đường lúc nảy, lòng liền cảm thấy một trận tiêu hồn. Lật hai trang nữa, nhìn cảnh điên loan đảo phượng trên Xuân Cung Đồ, trong đầu tràn ngầm ánh mắt bờ môi, dáng hình trắng bạch như ngọc chuốt của Ỷ Cơ, bất giác cảm thấy có chút nuối tiếc: "Bất quản ả là yêu quái gì, chỉ cần không hại ta là được, mắc mớ gì phải lo sợ chạy vắt giò lên cổ thế kia?"

    Tiếp đó gã lại nghĩ sao mình không xóa bỏ cái hình ảnh tuyệt diệu của đóa hoa kia, để rồi lẩm bẩm tự hỏi: "Không biết chỗ đó của nữ nhân rốt cuộc là như thế nào? Lúc nãy sao không liều chết nhìn cho rõ một cái nhỉ..." Chính lúc gã đang lòng hươu dạ vượn, đột nhiên bên cạnh có tiếng người nói: "Ê! Ngươi đang coi cái gì đó?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Hồi 6 - Phần 2



    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN. Tác giả: Mê Nam. Dịch: Vmvm

    Hồi 6: Rồng Đùa Nước Cạn (2)


    Tiểu Huyền giật mình hoảng kinh, ngẩng đầu đã thấy Thủy Nhược đang bước lại rất gần, bèn vội vội vàng vàng giấu Xuân Cung sách xuống dưới gối, bực mình đáp: "Ngươi.... sao ngươi chưa gõ cửa mà đã vào phòng?" Nói rồi gã mới nhớ vị sư tỷ này từ trước đến giờ có bao giờ vào phòng mà gõ cửa trước đâu!?

    "Gõ cửa cái quỷ gì! Cửa có đóng đâu." Thủy Nhược nghi hoặc nhìn nhìn ngó ngó khắp người hắn, cười nói: "Ngươi lén lén lút lút ở đây làm cái gì thế? Chà, lại còn có mùi rượu nữa, ngươi uống rượu phải không?"

    Tiểu Huyền đáp: "Hồi nào? Ngươi... đến có chuyện gì không?"

    "Không có chuyện bộ không đến được hả? Hôm nay sư phụ cho ngươi bảo vật gì thế? Mau đưa ra cho ta coi coi." Thủy Nhược nhìn đông ngó tây hỏi.

    Đầu óc Tiểu Huyền đang quay mòng mòng, chỉ muốn sớm đuổi nàng đi để còn đi ngủ, bèn vạch tay áo lấy Viêm Long Tiên đưa ra, tùy miệng nói: "Sư phụ có cho tỷ món gì tốt không? Mau lấy cho đệ xem qua một chút."

    "Không có mang theo, một thứ cũng không tồi. Sư phụ cũng cho Tiểu Uyển vật giông giống như cây gậy ấy." Thủy Nhược xem xét cây roi rất cẩn thận, rồi vận chân khí truyền vào nhưng nó không có biến hóa gì. Nàng bèn chuyển sang vận linh khí, kết quả cũng không có chút gì khả quan hơn.

    "Là bảo vật gì? Sao lại là giống dạng bổng?" Tiểu Huyền le lưỡi hỏi.

    "Là một cây sáo, tên là Tố Thổ Linh Địch, có thể giúp tăng gấp đôi uy lực của thuật triệu hóan tố tinh cho người sử dụng . Lúc trưa ta bảo Tiểu Uyển làm thử, quả nhiên muội ấy triệu hoán cùng một lúc tám vị thổ tinh luôn đấy."

    "Ha, lợi hại vậy sao!" Tiểu Huyền nghe thể liền thèm nhỏ dãi.

    Thủy Nhược huy tiên vụt lên không, chỉ nghe vút một cái, không có gì đặc biệt, bèn hỏi: "Cái cây roi này của đệ kêu là gì? Có chỗ nào diệu dụng không?"

    Tiểu Huyền gãi đầu đáp: "Gọi là.... gọi là Bát Trảo Viêm Long Tiên, ngày mai sẽ ... sẽ nói cho tỷ biết chỗ hiệu dụng của nó nha. Tỷ mau đi về đi, đệ... đệ buồn ngủ muốn chết rồi."

    Thủy Nhược nhướn nhướn mày nhìn gã, chợt người nàng nhoáng lên một cái, đã nhanh chóng lấy Xuân Cung sách giấu ở dưới gối ra.

    Tiểu Huyền thất kinh, nhào người tới chộp lại, nhưng bị nàng dùng một chiêu trong Tuyền Qua Thuật đẩy lăn ra giường.

    Thủy Nhược hừ hừ nói: "Khẩn trương như thế này.... trừ phi sư phụ có lòng ưu ái riêng, lén truyền cho ngươi bí thật gì đó phải không?" Giơ tay mở sách ra, lật lật vài trang, nàng lập tức đỏ ửng mặt, tai nóng bừng, lắp bắp nói: "Cái này... cái này.... là ...."

    Tiểu Huyền có tật giật mình, ỉu xìu đáp: "Mau trả lại cho ta."

    Thủy Nhược lúc này mới lấy lại tinh thần, trợn mắt giận dữ, vừa thẹn vừa giận nói: "Đầu heo thúi! Ngươi tiêu rồi, dám lén coi mấy cái thứ hạ lưu này hen!"

    Tiểu Huyền vội cắt lời: "Làm gì mà khẩn trương dữ vậy, coi thì coi chứ có gì đâu...."

    "Cái gì? Thật vô sỉ! Không còn mặt mũi gì nữa!" Thủy Nhược chửi lớn, càng chửi càng to, đột nhiên xé Xuân Cung sách ra thành hai ba phần.

    Tiểu Huyền vội nhổm dậy từ trên giường, kêu thảm: "Đừng có xé nha, không dễ dàng gì mua được nó đâu! Ôi.... trời, quyển sách bảo bối của ta, oa...."

    "Còn ở đó mà đau lòng nữa à? Thôi Tiểu Huyền, ta chính là vì ngươi trừ hại đó!" Vừa nói, nàng vừa liên tay tiếp tục xé vụn quyển sách ra thành hoa phấn, rồi ném cả xuống đất, xong vỗ vỗ phủi phủi hai tay, biểu hiện cực kỳ giống với một vị đại hiệp uy phong lẫm lẫm đang làm việc nghĩa, vì dân trừ hại...

    Tiểu Huyền giận đến xanh mặt, lạt giọng nói: "Ngươi... ngươi xé mất quyển sách của ta, bồi hoàn cho ta mau!"

    "Ơ hay, ngươi còn ở đó cãi lý nữa à?" Thủy Nhược khuỳnh tay chống nạnh nói: "Quả nhiên dám lớn mật nói với ta cái giọng như vậy, nhất định là uống không ít rượu rồi! Vừa rồi ngươi lén xuống núi, đúng không?"

    "Uống rượu thì sao chứ? Sư phụ không cấm ta uống rượu, ngươi nhiều chuyện làm gì?" Tiểu Huyền gân cổ cãi lại, hơi rượu bốc ra nồng nặc.

    "Uống chút chút thì được, uống cho xỉn thế kia thì không! Ta là sư tỷ của ngươi, tự nhiên phải quản ngươi rồi!" Thủy Nhược càng lúc càng giận, nhưng càng giận càng đẹp, nét mặt thoáng hiện khí sắc uy nghi.

    "Ta khoái uống rượu đó! Ta uống cho xỉn luôn đó! Ngươi làm gì ta nào?" Tiểu Huyền khuỳnh thân chồm tới, mắt trợn tay khua.

    Thủy Nhược nhướn đôi mày liễu, vứt luôn cây Viêm Long tiên xuống đất, cười lạnh hỏi: "Sợ ngươi à? Muốn đánh sao?"

    "Sợ gì ngươi chứ? Ta.... ta.... hôm nay ta phải giáo huấn cái tiểu ác bà - nhiều chuyện - rỗi sự - chuyên đi xía mõm vào chuyện của người khác - ngươi một phen mới được!" Tiểu Huyền quả thật lòng đang đau như cắt, nhớ tới chuyện hàng ngày nàng cứ "ăn hiếp" mình, khí giận tích tụ bấy lâu cuối cùng bùng phát không gì dập tắt được, vung quyền đấm thẳng vào mặt nàng.

    "Lại còn dám động thủ ha? Da thịt trên người ngươi chắc ngứa hết rồi!" Thủy Nhược tức điên người, không nhanh không chậm điểm tay một cái, dùng cổ tay ngoặc lấy quyền đầu đang đánh tới, chưởng còn lại vô thanh vô tức phách trúng bụng Tiểu Huyền.

    Xương sườn của Tiểu Huyền đau buốt, cắn răng thúc cùi chỏ đánh trả lại Thủy Nhược. Nàng dễ dàng tránh khỏi, cốc thêm lên trán gã một quyền. Đầu nổ đom đóm, cơn đau khiến gã như phát khùng, gầm lên một tiếng, múa hai quyền như gió trốt, hình dạng giống như mãnh hổ đang săn mồi.

    Thủy Nhược vận khởi Thủy Linh Chân khí, liên tiếp thi triển Tuyền Qua Thuật, hóa giải tất tần tật các đòn đánh của Tiểu Huyền, ngay cả chéo áo của nàng gã cũng không chạm tới được.

    Tiểu Huyền loạng choạng quơ quào, bao nhiêu rượu đã uống đều bốc cả lên đầu, quyền cước toán loạn, không còn ra phương pháp gì nữa. Chợt liếc thấy Viêm Long tiên đang nằm trên mặt đất, bèn lăn người đến lấy nắm chặt trong tay. Gã thiện dụng tiên pháp, giờ có nó trong tay liền lấy lại tinh thần, phóng ngay một chiêu "Du long xuất hải".

    Thủy Nhược không phòng bị, chỉ kịp lách trách, liền nghe "rẹt" một tiếng, áo ngoài bị rách một mảnh ngay vai trái, bèn lầm bầm nói: "Quả nhiên dám dùng tiên đánh ta hen..."

    Tiểu Huyền như cá về với nước, thấy cây roi của mình đã làm rách được một mảng áo trên người nàng, chẳng những lộ ra bờ vai trắng mịn, mà còn thấy được một mảnh vải màu xanh bó ngực. Gã biểu lộ vẻ khoái trá vì thắng được một chiêu, nhưng trong lòng cũng thầm thắc mắc: "À, ả còn mặc thêm cái gì bên trong nữa vậy???..."

    Mặt Thủy Nhược đỏ như gấc chín, nghiến răng hậm hực nói: "Sợ ngươi sử dụng binh khí à! Chấp ngươi luôn đó" Nàng thầm đọc khẩu quyết, tiến bước theo Thiên Trì Hi Ba Bộ công đánh Tiểu Huyền.

    Tiểu Huyền biết bộ pháp này lợi hại như thế nào, vội huy tiên cản trở. Nhưng do say rượu nên tay chân vô cùng chậm, trước mặt hoa lên một cái, đã bị ả áp sát người, "Bép" một cái, trên mặt đột nhiên đau buốt, rõ ràng là ăn phải một cái tát như trời giáng.

    Thủy Nhược cười lạnh nói: "Cái này là đại diện sư phụ giáo huấn ngươi!" Không chờ Tiểu Huyền lấy lại tinh thần, nàng đã như mộng như ảo xuất hiện ở bên phải, phách một chưởng lên cổ gã, nói tiếp: "Cái này là dành cho đại sư tỷ!"

    Tiểu Huyền choáng váng mặt mày, nổ lực phản kích, nhưng không biết là vì hoảng hốt hay vì uống rượu nhiều, cho dù có vận hết mức Ly Hỏa quyết phổ vào tiên, gã vẫn không phải là đối thủ của Thủy Nhược, liên tiếp trúng chiêu của nàng.

    Thủy Nhược đánh một quyền vào ngực gã, mím môi nói: "Cái này là đại diện cho Nhị sư tỷ!"

    Tuy lực đánh không mạnh, nhưng đòn này khiến Tiểu Huyền tối tăm mặt mũi, lòng bắt đầu sợ. Gã đột nhiên phát sinh một cảm giác uy kỵ, không phải là đối thủ của nàng: "Nguyên Tiểu ác bà lợi hại như thế! Lại thêm tối nay ta uống quá nhiều, a... xui quá.... xui quá.... Hảo hán không thèm để ý đến chuyện nhỏ, một ngày nào đó sẽ kiếm ả báo cừu!" Đấu chí vừa hết, gã bèn chuyển thân chạy ra cửa.

    Thủy Nhược đắc ý nói: "Muốn chạy mà được à!" Rồi làm bộ dạng như người hào phóng, phất tay áo, đề tựu Thủy Linh Chân Khí bốc mạnh lên không. Hai tay của nàng lại khoát một cái, quả nhiên luồng linh khí đó đã phóng đến kéo giữ Tiểu Huyền lại. Nàng bèn phóng tới, chân giương ra, nhắm cho thật kỹ....

    Tiểu Huyền bị luồng kình khí kéo lùi lại hai bước, đang vận khí định thân, gồng người giằn co. Chợt người gã bị chấn động mạnh, chúi người về trước.... rồi đứng thẳng người lại...

    Thủy Nhược thích vào mông đít của gã một cước, sảng khoái không gì tả được, phóng người lên phía trước, cười bảo: "Cái này là đại diện cho ta đấy! Ngoài ra còn một cái của Tiểu Uyển nữa!" Vừa định đánh tiếp, đột nhiên thấy Tiểu Huyền từ từ xoay người lại, trên mặt hiện xuất một thần thái uy nghi đáng sợ chưa từng thấy bao giờ. Gương mặt ấy không hề gian ngoan ác độ, nhưng khiến người vừa nhìn vào là đã thất kinh. Thủy Nhược không khỏi sửng người, thất thanh hỏi: "Ngươi... ngươi.... sao vậy?"

    Tiểu Huyền như ma trong ác mộng, sầm mặt bình tĩnh đáp: "Ngươi có thể đánh vào đầu nam nhân! Ngươi cũng có thể đánh vào mặt nam nhân! Có điều, ngươi tuyệt đối không được đá vào... đít nam nhân. Bỡi vì...." Hắn nhướng mắt gằn từng tiếng: "Đó chính là chỗ tôn nghiêm nhất, bất khả xâm phạm nhất của nam nhân!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #14
    vmvm Đang Ngoại tuyến Bá Tánh Bình Dân Thông Ngữ thần thủ
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    50

    Mặc định Hồi 6 - phần 3



    TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN
    Tác giả: Mê Nam. Dịch: vmvm

    Hồi 6. Rồng Đùa Nước Cạn (3)


    "Ta.... ta không cố ý...." Thủy Nhược nhìn mặt gã, sợ đến hoa dung thất sắc.

    "Ai đá vào đít ta, ta sẽ khiến người đó thống khổ không bằng chết!" Tiểu Huyền hét lớn, vung tiên đánh xuống đầu nàng.

    Thủy Nhược như đang rơi vào trong cơn ác mộng, không còn nghĩ gì đến việc lách tránh, kinh khủng nhìn ngọn xích tiên đang đánh đến mi tâm của mình.

    Điều đó dường như ngoài ý liệu của Tiểu Huyền. Gã đột nhiên cảm thấy không nhẫn tâm, bèn điều khiển tiên lách sang một bên, vừa khéo quấn chặt cánh tay phải của nàng...

    Thụy Nhược vẫn ơ hờ ngơ ngẩn. Điều đó đã tạo cơ hội cho gã quấn chặt thêm tay trái. Thân người của nàng bỗng chốc bị Viêm Long tiên trói chặt.

    Tiểu Huyền biết mình không phải là đối thủ của nàng, nếu không nhân cơ hội này chế trụ, thế nào cũng bị nàng cho nếm mùi đau khổ. Tiến lên một bước, hắn vận Ly Hỏa quyết điểm vào tiểu phúc, phong bế đan điền của nàng.

    Chân khí của Thủy Nhược bị bế, vô cùng khó chịu, lập tức mềm nhũng khịu xuống đất. Nàng vừa muốn đứng lên, đã bị Tiểu Huyền nhảy đến đè xuống lại, liền hoảng kinh hỏi: "Ngươi... ngươi làm gì thế?"

    Tiểu Huyền đang giận điên người, vung quyền định đánh, nhưng mãi mà không xuống tay được, bèn giương mắt nhìn trừng trừng, hơi thở phì phò như bò rống.

    Thủy Nhược nhắm mắt ưởn ngực, nói lớn: "Ngươi đánh đi! Có gan thì đánh đi!"

    Tiểu Huyền tức giận quát: "Ngươi bảo ta không dám sao?" Quả nhiên, gã nhấp nhớ nắm đấm mấy lần, nhưng gương mặt xinh tươi như hoa như ngọc của nàng khiến gã không thể nào hạ thủ được. Gã bần thần không nghĩ ra được biện pháp nào cho hay để trừng phạt nàng.

    Thuỷ Nhược bị hắn đè bất gíac đỏ mặt kêu lên: "Không dám đánh thì thôi, buông ra cho ta dậy!"

    Tiểu Huyền nhìn bộ dạng thẹn thùng ít thấy của nàng, trong đầu liền kêu ong một cái, ánh mắt bất tri bất giác lạc đến bờ vai trần xinh đẹp để hở ra kia...

    Thủy Nhược như nai con lạc mẹ, vừa thấy mục quang hừng hực lửa của gã, hoảng hồn gắt: "Ngươi nhìn.... nhìn cái gì! Mau thả ta ra!"

    "Ta không đó! Ngươi làm gì ta nào?" Mặt của Tiểu Huyền đầy vẻ vô lại, càng lúc càng phóng túng nhìn ngắm bờ vai thon thả của nàng, lòng bất giác sinh ra cái khát vọng cường liệt muốn sờ mó nó một phen.

    "Ngươi... ngươi.... hạ lưu!" Thủy Nhược cố gắng tránh né, vô tình làm cái gai của Viêm long tiên đang quấn quanh người móc rách thêm áo của nàng. Roi này làm từ Băng lam sắc Ngọc kỳ lân, cứ thít chặt ngực nàng không buông, dùng cách gì cũng không tháo nó ra được. Cuối cùng, nàng chỉ còn biết dùng nhãn tình kỳ dị dò xét động thái của Tiểu Huyền.

    Tiểu Huyền vẫn tiếp tục dùng lực áp chặt nàng. Trong lúc giằng co, bàn tay vô ý lạc đến ngực nàng, lập tức gã như bị lôi điện đánh phải, khắp người tê liệt, tim đập liên hồi.

    Thủy Nhược khẽ rên một tiếng, vội mím miệng nín thinh, không dám động đậy nữa. Hồi lâu nàng đột nhiên nói: "Không giởn nữa, ngươi đứng dậy đi."

    Tiểu Huyền gầm gừ đáp: "Ngươi xé mất quyển sách của ta, thích một cước vào mông ta, hiện giờ nói không giởn nữa là không sao?"

    "Thế ngươi muốn gì? Đầu heo chết! Đầu heo thúi! Lúc nãy là ta vô ý, có gan thì bỏ ta ra rồi đánh tiếp." Thủy Nhược bị ép gần như không thở nổi nữa.

    "Còn dám chửi ta à?" Tiểu Huyền nộ khí xung thiên. Nộ khí chợt biến thành dũng khí, thò tay ấp lên ngực nàng, liền cảm thấy ôn nhu mềm ấm, nõn nà như bắp chuối non, tim liền đập rộn ràng, tò mò vạch y sam của nàng ra hai bên, rồi dùng lực xé xuống tới bụng, lộ ra phần lớn gò ngực đầy đặn được che đậy bằng một lần vải thêu hoa văn xinh xắn. Mảnh vải bó ngực này hiển nhiên là dùng thứ lụa tốt dệt thành, tuyệt không phải là vật thường, nhất định phải xuất phát từ tận Nam cương. Để có vật này, nhất định là năm trước nàng đã mang theo về từ Ngọc Kinh. Vật này nhất định là một trong số áo quần nàng chở theo cả xe đó.

    Thủy Nhược hoảng kinh, sắc mặt trắng bạch hỏi: "Ngươi.... ngươi muốn làm gì?"

    "Cuối cùng thì đã tìm ra diệu pháp thu thập ả rồi!" Tiểu Huyền nhìn biểu tình kinh hoảng của nàng, lòng mừng khôn tả. Gã nở nụ cười tà quái cười đáp: "Ngươi xé sách của ta, ta xé y phục của ngươi, vậy không công bằng hay sao?"

    "Cái gì? Ngươi.... ngươi dám làm loạn nữa, ta... ta....." Thủy Nhược hoảng hốt.

    "Ngươi làm sao?" Tiểu Huyền đưa tay xé thêm một mảnh y sam còn vướng ở bụng, lộ ra hoàn toàn mảnh lụa bó ngực màu xanh ôm ấp lấy vùng thịt da trắng mịn như băng như tuyết của nàng. Vừa nhìn thấy nó, lòng hưu dạ vượn của gã đã nổi lên như sóng cuồng, miệng khô đầu nóng.

    "Sao ngươi lại xé nữa!" Thủy Nhược mếu máo sắp òa khóc tới nơi.

    "Cái sách đó cộng hết thải có hai mươi mốt trang, cái này ta mới xé có ba cái, còn mười tám cái nữa!" Tiểu Huyền đưa ánh mắt quỷ quái đáp. Gã đột nhiên phát hiện kỹ thuật trêu ngươi của mình cũng thuộc loại khá, một trận khoái hoạt tà quái trong lòng chợt dâng lên.

    Thủy Nhược nghe nói thế liền thẹn muốn chết cho xong, lòng thầm nghĩ, chẳng đợi mười tám cái, chỉ cần xé thêm một hai cái nữa thì chỉ sợ mình trần trụi không còn gì, bèn kêu lớn: "Thôi Tiểu Huyền, ngươi còn dám... xé, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

    Tiểu Huyền đột nhiên tỉnh hẳn người, lòng thầm lo lắng: "Ả còn có thể sử dụng linh lực, nếu lỡ ả vận dụng xuất ra pháp bảo hay linh chú gì, ta biết đường đâu mà trốn!" bèn vận khởi Ly Hỏa quyết, điểm lên huyệt Thiên linh của nàng, phong trụ Nê Hoàn cung.

    Thủy Nhược lúc này mới nhớ là mình còn có khả năng sử dụng linh lực, hối tiếc thì đã muộn. Một khi Đan Điền và Nê Hoàn của một người đều bị phong, thì chân khí và linh lực đều bị bế, trên người chỉ còn lực khí tầm thường, sao có thể thoát được Bát Trảo Viêm Long Tiên đang trói chặt hai tay?

    Tiểu Huyền cố sức áp chế, trong lúc giằng co da thịt hai người chạm nhau khiến gã rờn rợn người. Gã mãnh liệt xé bỏ y sam, lộ ra vòng eo tuyết, vừa nhìn thấy thì kỳ kinh bát mạch trong người đã muốn vỡ tung. Chuyện lúc nãy với Ỷ cơ tại đào lâm đã khiến dục tình của gã bạo phát, giờ thêm cảnh này, thử hỏi gã làm sao chịu được? Không nhịn được, chỉ có cách thò tay vào trong y sam, run rẫy thám hiểm khắp nơi...

    Thủy Nhược vừa sợ vừa nhột, càng cố sức tránh né.

    Trong đầu của Tiểu Huyền chợt hiện lên bức họa mỹ nhân trong Xuân cung sách, một cổ tà niệm chưa từng có chợt sinh xuất trong đầu, không thể kềm chế. Gã bèn ôm sốc nàng dậy, rồi cột hai tay nàng vào chân giường.

    Thủy Nhược nửa nằm nửa ngồi trên đất, đầu dựa vào giường, đôi môi hồng nhỏ xíu khẽ thở hổn hển, người run bần bậc, giương ánh mắt kinh sợ nhìn Tiểu sư đệ.

    Tiểu Huyền cũng vừa thở dồn dập , vừa nhìn lại nàng. Gã cảm thấy tiểu ác bà bình thường hung ác như vậy, không ngờ lại đẹp mê người, bất giác đưa tay tháo bỏ nội y màu xanh lục vứt xuống đất. Sát na đó, hai gò ngực nhỏ xinh bung ra, nhẹ rung rinh theo nhịp điệu mê người.

    Thủy Nhược kêu lên một tiếng, cố sức so vai che bụng, nhưng do hai tay đã bị trói ghì sang hai bên, dù chân có vòng lên che lại thì quá nửa bị lộ ra, làn da trắng mịn ửng đỏ nét thẹn thùng.

    Lý trí của Tiểu Huyền đã biến mất, vươn người áp tới, vội vội vàng vàng đưa tay tham khảo khắp nơi. Thế mới biết tình dục như ma quỷ không ngừng bành trướng, không thể kháng cự, không thể áp chế được!

    Luồng khí tức phát ra từ thân người nam nhân bao vây Thủy Nhược, khiến nàng choáng váng thẹn thùng. Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ có thứ phản ứng với Tiểu Huyền như vậy....

    Tiểu Huyền là viêm long, Thủy Nhược là nước cạn. Rồng đang trẻ, nên rất tò mò. Nước thì cạn, nên không che được cá. Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến.... Để rồi, Thủy Nhược sẽ làm gì với tiểu sư đệ khi gã phạm cái lỗi tày đình này? Xin xem hồi sau sẽ rõ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ____________________________________________
    Hidden Content - Hidden Content
    --------------------------------------------------
    "Hồng lâu dạ vũ hồng lâu hội:
    Tiêu dao tiên nhân tiêu dao túy,
    Văn vận phong lưu thiêm vũ mị,
    Mê nam si nữ vô dĩ đối."

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status