Tổ trinh thám Linh dị
Tác giả: conrua
Phần 11
Vũ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tê dại như thể tay chân hắn không phải làm bằng da thịt mà được tạo bởi những miếng cao su ướp lạnh.
Cái lạnh ngấm qua xương cốt, bao phủ cả năm giác quan khiến mắt hắn mờ đi, những âm thanh lọt vào tai hắn bị biến dạng méo mó, cộng với những tiếng vang lùng bùng trong óc khiến hắn có lúc như mê đi.
Hắn cắn chặt răng, hít một hơi nín thở gồng mình chống lại sự xâm nhập của khí lạnh.
"Đạo thuật thật mạnh." Vũ thầm hô trong lòng.
Khi thấy bóng người bước ra khỏi gốc cây, hắn nghiến răng hỏi:
- Ngươi chính là kẻ đã tấn công ta ngày hôm qua. Ngươi đã làm gì hai người bọn họ?
Bóng đen bước tới trước mặt Vũ. Ánh nến trong đình hắt ra rất yếu ớt, không đủ soi rõ từng chi tiết, nhưng Vũ cũng có thể nhận thấy kẻ tới là một người đàn ông lớn tuổi. Dáng người gầy yếu, khắc khổ cùng cái giọng khàn đục hết sức tương phản với sự mạnh mẽ, quỷ quyệt và thủ pháp tinh kì mà ông ta đã thi triển ra khi nãy.
Lão già ngước mắt nhìn Vũ đáp:
- Ta đã làm gì bọn họ à? Ngươi cũng sẽ biết rất nhanh thôi. Nhưng trước tiên ngươi phải trả lời cho ta mấy việc.
Vũ bỗng nhiên cảm thấy thân mình bất ngờ được buông lỏng. Hai chân yếu ớt ngã phịch xuống đất.
Lão già khinh bỉ nhìn Vũ, hỏi:
- Ngươi cũng biết chút đạo thuật. Rốt cuộc sư môn của ngươi ở đâu?
Vũ đáp:
- Tôi không có sư thừa, là tự học thành tài thôi.
Lão già nghe Vũ nói vậy, cho rằng hắn giấu diếm nên vô cùng tức giận.
Thực ra lão còn hỏi han dây dưa với Vũ chỉ là vì e ngại Vũ thuộc một tổ chức hay môn phái nào đó không nên chọc vào.
Phải biết đạo thuật ngày nay đã gần như thất truyền. Trăm người làm nghề đồng cốt, vạn người khoe mình có dị năng hết 99 phần là lừa bịp hoang tưởng. 1 phần còn lại là những người thực sự có được dị năng bẩm sinh hoặc gặp qua kì ngộ, tai nạn mà bất ngờ có được.
Mà những người này đa phần không biết sử dụng năng lực đúng cách, cũng không có sư thừa, không được truyền dạy những thuật pháp hữu dụng do đó không thể chống lại những người biết đạo thuật.
Người thực sự có đạo thuật thời nay đếm không quá hai đầu bàn tay, phần đa đều thuộc về một vài môn phái có lịch sử cổ xưa, thế lực to lớn. Do đó khi lão thấy Vũ nhận biết và phá giải được một số chiêu thức đạo thuật lại còn biết kết thủ ấn liền đoán hắn là người của một môn phái nào đó, đã từng được tiếp nhận một số truyền thừa sư môn.
Do vậy mà lưỡng lự chưa dám xuống tay. Vậy mà Vũ lại vẫn giấu diếm. Hắn thực sự cho rằng lão không dám ra tay ư?
Lão già giận dữ nghiến răng, bàn tay lão khẽ bóp nhẹ.
Vũ chợt thấy cổ họng mình bị một bàn tay siết chặt. Giật mình, hắn vội gỡ bàn tay nọ ra, nhưng lúc này hắn mới phát hiện hai tay mình đã không còn cảm giác.
Vũ sợ hãi gồng mình, giằng mạnh cần cổ hòng giãy ra khỏi bàn tay kia. Nhưng hắn càng gồng mạnh thì bàn tay kia cũng càng siết mạnh. Vũ vùng vẫy điên cuồng như con cá mắc câu, nhưng dù hắn có cố gắng đến đâu, bàn tay nọ vẫn như kìm thép kẹp chặt lấy cuống họng.
Sau một lúc vẫy vùng vô vọng, Không khí trong phổi đã dùng hết từ lâu, trong lồng ngực hắn như có cục than hồng thiêu đốt. hai mắt hắn bắt đầu mờ đi, thân thể mềm rũ. " Thì ra đây là cái chết sao? " - Vũ tự hỏi trước khi mất đi hoàn toàn ý thức.
Chợt Vũ cảm thấy bàn tay kia khẽ nới lỏng ra. Hắn hít vội mấy luồng dưỡng khí mát lạnh rồi mở mắt nhìn.
Đối diện với hắn là một bé gái.
Bé gái này trông rất xinh xắn, hai mắt to tròn cùng cái mũi dọc dừa rất đáng yêu.
Hai tay cô bé đang
Vũ tuy giật nảy mình vì sự xuất hiện bất ngờ của nó, nhưng lại không cảm thấy sợ hãi gì.
Bởi cô bé mặc dù đang nghiến răng nghiến lợi ra sức bóp cổ hắn, nhưng trên gương mặt vẫn hiện ra nét non trẻ, ngốc nghếch pha chút sợ hãi chứ không gây cho hắn cảm giác ma mị, khát máu.
Vũ nhìn nó, chợt nhớ đến thằng cháu gọi hắn bằng cậu. Một cảm giác thân thiết hiền hòa như một làn suối ấm chảy qua, khiến hắn quên béng cả tình cảnh hiện tại.
Hắn nhe răng cười:
- Bé gái ngoan thích bóp đâu thì bóp, không được bóp cổ nghe chưa.
Cô bé nghe hắn nói, ngẩng mặt nhìn hắn với vẻ ái ngại, nói
- Điên!
Vũ đang định trêu tiếp, bỗng nghe thấy lão già cất giọng khàn đục quát:
- Bảo Linh, con tránh ra ngay cho ta. Ai cho phép con trở về đây.
Cô bé tên Bảo Linh dường như có quan hệ rất mật thiết với lão già, nghe lão quát, liền giật nảy mình, xoay người trở lại mếu máo nói:
- Thầy ơi, thầy đừng giết người nữa.
Cô bé vừa buông tay, cổ Vũ lại càng bị siết mạnh hơn. Vũ kinh ngạc nhìn xuống xem kẻ nào còn đang bóp cổ mình thì hoảng hồn phát hiện cánh tay như gọng kìm đang cố sức bóp chết hắn lại là tay của chính mình.
Thì ra khi nãy không phải Bảo Linh bóp cổ hắn, mà là cô bé đang cố gỡ tay hắn ra khỏi cổ, giúp hắn có chút thời gian hồi khí. Bây giờ cô bé buông tay, hắn lại tiếp tục dùng hai tay tự xử.
Hắn hô lên một tiếng " Ặc " rồi lại ra sức giãy dụa.
Bảo Linh thấy Vũ quằn quại lăn lộn, gương mặt lộ rõ vẻ khổ sở. Nó chạy đến ôm chặt chân lão già khóc lóc
" Thầy ơi, tha cho người ta đi mà thầy "
Lão già xô con bé ra, quát lớn:
- Trẻ con biết cái gì. Con vào trong nhà ngay, lát nữa thầy phạt con tội không nghe lời.
Thầy Tào là người nuôi nó từ khi lọt lòng đỏ hỏn. Từ lúc mở mắt đến bây giờ, nó không có cha mẹ. Thầy Tào là người thân duy nhất của nó, mặc dù gọi là thầy, nhưng với nó đó là ông, là cha, là mẹ, là thầy của nó.
Trước nay, Thầy Tào rất cưng chiều nó, nhưng lại cũng cực kì nghiêm khắc. Một lời nói ra, nó phải tuyệt đối phục tùng, hơn nữa Thầy Tào là một đạo sĩ, hành động lạ lùng. Những chuyện quái gở nó gặp qua không ít. Kể cả việc có người đến trước cửa đình đập đầu côm cốp đến tóe máu, hay khóc lóc kêu gào như điên như dại nó cũng đã thấy rồi.
Nhưng lần này Bảo Linh quyết định không nghe lời nữa. Bởi nó thấy Thầy Tào của nó đã biến đổi quá nhiều, nhìn Thầy Tào, nó biết ông ấy sẽ giết người.
Bảo Linh chợt vùng lên, nó vồ lấy bàn tay đang bắt ấn quyết của Thầy Tào giằng mạnh rồi hô:
- Chạy mau đi
Bảo Linh vừa giằng tay Thầy Tào, áp lực trên cổ Vũ liền được nới lỏng, mặc dù tay chân vẫn còn tê lạnh nhưng đã lại điều khiển được. Hắn gượng ngồi dậy, nhưng không chạy đi mà lao về phía hai thầy trò.
Lúc này Thầy Tào đã xô Bảo Linh ngã lăn ra đất, lão thấy Vũ hùng hổ lao đến liền quát: " Phược "
Hai tay Vũ lại như hai con trăn lớn ngoạm thẳng vào chính cần cổ của mình, hắn hộc lên một tiếng, bổ ngửa ra sau.
Thầy Tào tức giận điên cuồng, tay trái túm lấy xương quai xanh Bảo Linh siết mạnh khiến con bé bủn rủn tay chân, ngồi bệt dưới đất vừa rên rỉ vừa khóc lóc van xin.
Đồng thời lão dồn mạnh niệm lực vào thủ ấn đang điều khiển hai tay Vũ hòng bóp hắn chết tươi.
Vũ vừa ngã lăn ra đất, liền thấy hai bàn tay của mình vừa siết chặt cần cổ, vừa nhấc bổng hắn lên.
Lúc này hắn như bị một kẻ vô hình cực khỏe, mượn hai bàn tay của mình để xách cổ hắn lôi lên, hai chân Vũ kiễng lên hết cỡ, gần như toàn bộ thân thể hắn chỉ đứng trên hai đầu ngón chân đang run rẩy.
Thầy Tào nhìn hắn tự bóp cổ chết bằng ánh mắt điên cuồng. Đây không phải lần đầu lão giết người bằng cách này, nhưng mỗi lần như thế, lão lại thấy một sự sung sướng thỏa mãn tràn ngập ý thức. Sự sung sướng đó qua mỗi lần lại đều mạnh hơn, làm lão thấy thỏa mãn hơn.
Điều này khiến lão có cảm giác không chỉ muốn giết chết Vũ, mà còn muốn tự mình dùng tay bóp nát cổ họng hắn, nghiền nát tất cả cơ thể hắn, kể cả sự thù hằn, sợ hãi đang lộ ra trong ánh mắt hắn. Lão muốn hủy diệt hết tất thảy...
Bất ngờ lão nghe Vũ quát lên một tiếng " Luân ". Tiếng quát vừa dứt, tức thì Thầy Tào cảm thấy mình mất liên lạc với đạo thuật đang thi triển trên người Vũ. Cảm giác hụt hẫng đứt đoạn này khiến lão vô cùng kinh ngạc, vội ngước mắt nhìn Vũ.
Lúc này Vũ đã đứng thẳng giữa sân, hai tay không còn tự siết cổ nữa mà buông thõng bên hông, ngón tay khum khum như móc câu. Cặp mắt hắn trợn lên trắng dã, bên trong tràn ngập tơ máu. Vũ nhe hàm răng trắng nhởn trông như một con chó điên lao về phía Thầy Tào.
" Chát " - Cú đấm của Vũ bị Thầy Tào dùng cổ tay đỡ được. Hắn hơi chút ngạc nhiên, tay trái lại vung lên.
" Bịch " lại một cú đánh nữa của Vũ bị Thầy Tào chặn đứng.
Vũ gầm lên như con thú hoang bị chọc tức, hai tay điên cuồng đánh tới.
Nếu có một võ thuật gia ở đây, hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc trước thân thủ của Thầy Tào.
Hai tay của Vũ không đánh ra chiêu thức gì linh hoạt hung hiểm, thực ra chỉ giống chó điên cào bừa nhưng tốc độ và lực đạo trong mỗi cú đánh thì lại nhanh và mạnh vô cùng.
Thân cây Gió bầu cổ thụ cứng chắc là vậy, bị hắn cào trúng cũng tróc ra một mảng lớn.
Vậy mà Thầy Tào vẫn chống cự được rất lâu. Lúc đỡ lúc né tránh, kết hợp với bộ pháp kì lạ lão vẫn giữ được cho thân hình hom hem khắc khổ của mình không bị tên điên Vũ đánh trúng lần nào. Thậm chí lão còn không phản công, mà cứ ung dung tránh đỡ mặc cho Vũ thể hiện uy lực chó điên.
Nhìn bề ngoài là vậy nhưng Thầy Tào trong lòng tự mình biết khổ.
Vũ điên cuồng như chó dại, không rõ có mệt không. Nhưng bản thân lão thì đã tuổi cao sức yếu. Mặc dù thân thủ thong dong, nhưng mỗi lần đỡ đòn của Vũ là lão đã thấy xương cốt mình kêu răng rắc, cơ bắp đau đớn ê ẩm vô cùng. Mấy lần có cơ hội phản công, nhưng nhìn cái kiểu chó điên cắn càn không thèm né đòn của Vũ lão lại không dám mạo hiểm. Nếu bị con chó điên ấy vồ trúng, chắc chắn lão sẽ bị nó xé xác ra ngay lập tức.
Vũ đánh bừa đánh bãi một hồi, ngẫu nhiên lại lùa được Thầy Tào vào phía góc sân đình.
mặc dù điên cuồng, nhưng hắn vẫn rất có chút tính toán, lập tức không vội tấn công mà nhảy phắt ra chặn đường, ép lão già vào trong góc rồi từ từ khép lại vòng vây.
Thầy Tào thầm kêu khổ, vội bắt ấn quyết. Từ dưới chân lão xuất hiện mấy cái bóng đen, chúng lẫn vào trong bóng tối nhanh như chớp quấn lấy chân Vũ.
Đồng thời tay lão làm thành một tư thế kì lạ, tay trái bắt lấy cổ tay phải, hai ngón giữa và ngón trỏ duỗi ra như kiếm, đâm thẳng tới cổ họng Vũ.
Vũ vừa định đưa tay đón đỡ, thì hai chân đã bị những cái bóng quấn chặt không thể nhúc nhích.
Một thoáng lúng túng, hắn đã bị Thầy Tào điểm chỉ như mưa lên cổ, lên ngực.
Không rõ Thầy Tào dùng thủ pháp đặc biệt gì, nhưng sau khi điểm huyệt Vũ xong, lão mệt đến cơ hồ ngất đi, ngồi phịch xuống sân.
Nhưng công sức của Thầy Tào không tác dụng lâu. Vũ chỉ khựng lại một chút, rồi ngửa cổ gầm lên một tiếng kinh người, nhảy bổ về phía lão.
Thầy Tào bất lực bị Vũ đánh trúng hai cái rồi túm lấy xương vai, nhấc bổng lão lên.
Hắn nhìn lão già bị đánh tơi tả đang rên rỉ trên tay, cất giọng ồm ồm khàn khàn quái dị nói:
- Một tí tiểu thuật cũng dám đối phó ta? Ngươi đi chết đi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile