TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 31

Chủ đề: [Trinh thám tâm linh] Tổ trinh thám linh dị - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 11


    Vũ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tê dại như thể tay chân hắn không phải làm bằng da thịt mà được tạo bởi những miếng cao su ướp lạnh.
    Cái lạnh ngấm qua xương cốt, bao phủ cả năm giác quan khiến mắt hắn mờ đi, những âm thanh lọt vào tai hắn bị biến dạng méo mó, cộng với những tiếng vang lùng bùng trong óc khiến hắn có lúc như mê đi.
    Hắn cắn chặt răng, hít một hơi nín thở gồng mình chống lại sự xâm nhập của khí lạnh.

    "Đạo thuật thật mạnh." Vũ thầm hô trong lòng.

    Khi thấy bóng người bước ra khỏi gốc cây, hắn nghiến răng hỏi:
    - Ngươi chính là kẻ đã tấn công ta ngày hôm qua. Ngươi đã làm gì hai người bọn họ?

    Bóng đen bước tới trước mặt Vũ. Ánh nến trong đình hắt ra rất yếu ớt, không đủ soi rõ từng chi tiết, nhưng Vũ cũng có thể nhận thấy kẻ tới là một người đàn ông lớn tuổi. Dáng người gầy yếu, khắc khổ cùng cái giọng khàn đục hết sức tương phản với sự mạnh mẽ, quỷ quyệt và thủ pháp tinh kì mà ông ta đã thi triển ra khi nãy.
    Lão già ngước mắt nhìn Vũ đáp:
    - Ta đã làm gì bọn họ à? Ngươi cũng sẽ biết rất nhanh thôi. Nhưng trước tiên ngươi phải trả lời cho ta mấy việc.

    Vũ bỗng nhiên cảm thấy thân mình bất ngờ được buông lỏng. Hai chân yếu ớt ngã phịch xuống đất.
    Lão già khinh bỉ nhìn Vũ, hỏi:
    - Ngươi cũng biết chút đạo thuật. Rốt cuộc sư môn của ngươi ở đâu?

    Vũ đáp:
    - Tôi không có sư thừa, là tự học thành tài thôi.

    Lão già nghe Vũ nói vậy, cho rằng hắn giấu diếm nên vô cùng tức giận.
    Thực ra lão còn hỏi han dây dưa với Vũ chỉ là vì e ngại Vũ thuộc một tổ chức hay môn phái nào đó không nên chọc vào.
    Phải biết đạo thuật ngày nay đã gần như thất truyền. Trăm người làm nghề đồng cốt, vạn người khoe mình có dị năng hết 99 phần là lừa bịp hoang tưởng. 1 phần còn lại là những người thực sự có được dị năng bẩm sinh hoặc gặp qua kì ngộ, tai nạn mà bất ngờ có được.
    Mà những người này đa phần không biết sử dụng năng lực đúng cách, cũng không có sư thừa, không được truyền dạy những thuật pháp hữu dụng do đó không thể chống lại những người biết đạo thuật.

    Người thực sự có đạo thuật thời nay đếm không quá hai đầu bàn tay, phần đa đều thuộc về một vài môn phái có lịch sử cổ xưa, thế lực to lớn. Do đó khi lão thấy Vũ nhận biết và phá giải được một số chiêu thức đạo thuật lại còn biết kết thủ ấn liền đoán hắn là người của một môn phái nào đó, đã từng được tiếp nhận một số truyền thừa sư môn.
    Do vậy mà lưỡng lự chưa dám xuống tay. Vậy mà Vũ lại vẫn giấu diếm. Hắn thực sự cho rằng lão không dám ra tay ư?

    Lão già giận dữ nghiến răng, bàn tay lão khẽ bóp nhẹ.
    Vũ chợt thấy cổ họng mình bị một bàn tay siết chặt. Giật mình, hắn vội gỡ bàn tay nọ ra, nhưng lúc này hắn mới phát hiện hai tay mình đã không còn cảm giác.
    Vũ sợ hãi gồng mình, giằng mạnh cần cổ hòng giãy ra khỏi bàn tay kia. Nhưng hắn càng gồng mạnh thì bàn tay kia cũng càng siết mạnh. Vũ vùng vẫy điên cuồng như con cá mắc câu, nhưng dù hắn có cố gắng đến đâu, bàn tay nọ vẫn như kìm thép kẹp chặt lấy cuống họng.
    Sau một lúc vẫy vùng vô vọng, Không khí trong phổi đã dùng hết từ lâu, trong lồng ngực hắn như có cục than hồng thiêu đốt. hai mắt hắn bắt đầu mờ đi, thân thể mềm rũ. " Thì ra đây là cái chết sao? " - Vũ tự hỏi trước khi mất đi hoàn toàn ý thức.
    Chợt Vũ cảm thấy bàn tay kia khẽ nới lỏng ra. Hắn hít vội mấy luồng dưỡng khí mát lạnh rồi mở mắt nhìn.
    Đối diện với hắn là một bé gái.
    Bé gái này trông rất xinh xắn, hai mắt to tròn cùng cái mũi dọc dừa rất đáng yêu.
    Hai tay cô bé đang
    Vũ tuy giật nảy mình vì sự xuất hiện bất ngờ của nó, nhưng lại không cảm thấy sợ hãi gì.
    Bởi cô bé mặc dù đang nghiến răng nghiến lợi ra sức bóp cổ hắn, nhưng trên gương mặt vẫn hiện ra nét non trẻ, ngốc nghếch pha chút sợ hãi chứ không gây cho hắn cảm giác ma mị, khát máu.

    Vũ nhìn nó, chợt nhớ đến thằng cháu gọi hắn bằng cậu. Một cảm giác thân thiết hiền hòa như một làn suối ấm chảy qua, khiến hắn quên béng cả tình cảnh hiện tại.
    Hắn nhe răng cười:
    - Bé gái ngoan thích bóp đâu thì bóp, không được bóp cổ nghe chưa.

    Cô bé nghe hắn nói, ngẩng mặt nhìn hắn với vẻ ái ngại, nói
    - Điên!

    Vũ đang định trêu tiếp, bỗng nghe thấy lão già cất giọng khàn đục quát:
    - Bảo Linh, con tránh ra ngay cho ta. Ai cho phép con trở về đây.

    Cô bé tên Bảo Linh dường như có quan hệ rất mật thiết với lão già, nghe lão quát, liền giật nảy mình, xoay người trở lại mếu máo nói:
    - Thầy ơi, thầy đừng giết người nữa.

    Cô bé vừa buông tay, cổ Vũ lại càng bị siết mạnh hơn. Vũ kinh ngạc nhìn xuống xem kẻ nào còn đang bóp cổ mình thì hoảng hồn phát hiện cánh tay như gọng kìm đang cố sức bóp chết hắn lại là tay của chính mình.
    Thì ra khi nãy không phải Bảo Linh bóp cổ hắn, mà là cô bé đang cố gỡ tay hắn ra khỏi cổ, giúp hắn có chút thời gian hồi khí. Bây giờ cô bé buông tay, hắn lại tiếp tục dùng hai tay tự xử.
    Hắn hô lên một tiếng " Ặc " rồi lại ra sức giãy dụa.

    Bảo Linh thấy Vũ quằn quại lăn lộn, gương mặt lộ rõ vẻ khổ sở. Nó chạy đến ôm chặt chân lão già khóc lóc
    " Thầy ơi, tha cho người ta đi mà thầy "

    Lão già xô con bé ra, quát lớn:
    - Trẻ con biết cái gì. Con vào trong nhà ngay, lát nữa thầy phạt con tội không nghe lời.

    Thầy Tào là người nuôi nó từ khi lọt lòng đỏ hỏn. Từ lúc mở mắt đến bây giờ, nó không có cha mẹ. Thầy Tào là người thân duy nhất của nó, mặc dù gọi là thầy, nhưng với nó đó là ông, là cha, là mẹ, là thầy của nó.
    Trước nay, Thầy Tào rất cưng chiều nó, nhưng lại cũng cực kì nghiêm khắc. Một lời nói ra, nó phải tuyệt đối phục tùng, hơn nữa Thầy Tào là một đạo sĩ, hành động lạ lùng. Những chuyện quái gở nó gặp qua không ít. Kể cả việc có người đến trước cửa đình đập đầu côm cốp đến tóe máu, hay khóc lóc kêu gào như điên như dại nó cũng đã thấy rồi.

    Nhưng lần này Bảo Linh quyết định không nghe lời nữa. Bởi nó thấy Thầy Tào của nó đã biến đổi quá nhiều, nhìn Thầy Tào, nó biết ông ấy sẽ giết người.

    Bảo Linh chợt vùng lên, nó vồ lấy bàn tay đang bắt ấn quyết của Thầy Tào giằng mạnh rồi hô:
    - Chạy mau đi

    Bảo Linh vừa giằng tay Thầy Tào, áp lực trên cổ Vũ liền được nới lỏng, mặc dù tay chân vẫn còn tê lạnh nhưng đã lại điều khiển được. Hắn gượng ngồi dậy, nhưng không chạy đi mà lao về phía hai thầy trò.

    Lúc này Thầy Tào đã xô Bảo Linh ngã lăn ra đất, lão thấy Vũ hùng hổ lao đến liền quát: " Phược "

    Hai tay Vũ lại như hai con trăn lớn ngoạm thẳng vào chính cần cổ của mình, hắn hộc lên một tiếng, bổ ngửa ra sau.
    Thầy Tào tức giận điên cuồng, tay trái túm lấy xương quai xanh Bảo Linh siết mạnh khiến con bé bủn rủn tay chân, ngồi bệt dưới đất vừa rên rỉ vừa khóc lóc van xin.
    Đồng thời lão dồn mạnh niệm lực vào thủ ấn đang điều khiển hai tay Vũ hòng bóp hắn chết tươi.

    Vũ vừa ngã lăn ra đất, liền thấy hai bàn tay của mình vừa siết chặt cần cổ, vừa nhấc bổng hắn lên.
    Lúc này hắn như bị một kẻ vô hình cực khỏe, mượn hai bàn tay của mình để xách cổ hắn lôi lên, hai chân Vũ kiễng lên hết cỡ, gần như toàn bộ thân thể hắn chỉ đứng trên hai đầu ngón chân đang run rẩy.


    Thầy Tào nhìn hắn tự bóp cổ chết bằng ánh mắt điên cuồng. Đây không phải lần đầu lão giết người bằng cách này, nhưng mỗi lần như thế, lão lại thấy một sự sung sướng thỏa mãn tràn ngập ý thức. Sự sung sướng đó qua mỗi lần lại đều mạnh hơn, làm lão thấy thỏa mãn hơn.
    Điều này khiến lão có cảm giác không chỉ muốn giết chết Vũ, mà còn muốn tự mình dùng tay bóp nát cổ họng hắn, nghiền nát tất cả cơ thể hắn, kể cả sự thù hằn, sợ hãi đang lộ ra trong ánh mắt hắn. Lão muốn hủy diệt hết tất thảy...

    Bất ngờ lão nghe Vũ quát lên một tiếng " Luân ". Tiếng quát vừa dứt, tức thì Thầy Tào cảm thấy mình mất liên lạc với đạo thuật đang thi triển trên người Vũ. Cảm giác hụt hẫng đứt đoạn này khiến lão vô cùng kinh ngạc, vội ngước mắt nhìn Vũ.

    Lúc này Vũ đã đứng thẳng giữa sân, hai tay không còn tự siết cổ nữa mà buông thõng bên hông, ngón tay khum khum như móc câu. Cặp mắt hắn trợn lên trắng dã, bên trong tràn ngập tơ máu. Vũ nhe hàm răng trắng nhởn trông như một con chó điên lao về phía Thầy Tào.

    " Chát " - Cú đấm của Vũ bị Thầy Tào dùng cổ tay đỡ được. Hắn hơi chút ngạc nhiên, tay trái lại vung lên.
    " Bịch " lại một cú đánh nữa của Vũ bị Thầy Tào chặn đứng.

    Vũ gầm lên như con thú hoang bị chọc tức, hai tay điên cuồng đánh tới.
    Nếu có một võ thuật gia ở đây, hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc trước thân thủ của Thầy Tào.
    Hai tay của Vũ không đánh ra chiêu thức gì linh hoạt hung hiểm, thực ra chỉ giống chó điên cào bừa nhưng tốc độ và lực đạo trong mỗi cú đánh thì lại nhanh và mạnh vô cùng.
    Thân cây Gió bầu cổ thụ cứng chắc là vậy, bị hắn cào trúng cũng tróc ra một mảng lớn.

    Vậy mà Thầy Tào vẫn chống cự được rất lâu. Lúc đỡ lúc né tránh, kết hợp với bộ pháp kì lạ lão vẫn giữ được cho thân hình hom hem khắc khổ của mình không bị tên điên Vũ đánh trúng lần nào. Thậm chí lão còn không phản công, mà cứ ung dung tránh đỡ mặc cho Vũ thể hiện uy lực chó điên.

    Nhìn bề ngoài là vậy nhưng Thầy Tào trong lòng tự mình biết khổ.
    Vũ điên cuồng như chó dại, không rõ có mệt không. Nhưng bản thân lão thì đã tuổi cao sức yếu. Mặc dù thân thủ thong dong, nhưng mỗi lần đỡ đòn của Vũ là lão đã thấy xương cốt mình kêu răng rắc, cơ bắp đau đớn ê ẩm vô cùng. Mấy lần có cơ hội phản công, nhưng nhìn cái kiểu chó điên cắn càn không thèm né đòn của Vũ lão lại không dám mạo hiểm. Nếu bị con chó điên ấy vồ trúng, chắc chắn lão sẽ bị nó xé xác ra ngay lập tức.

    Vũ đánh bừa đánh bãi một hồi, ngẫu nhiên lại lùa được Thầy Tào vào phía góc sân đình.
    mặc dù điên cuồng, nhưng hắn vẫn rất có chút tính toán, lập tức không vội tấn công mà nhảy phắt ra chặn đường, ép lão già vào trong góc rồi từ từ khép lại vòng vây.

    Thầy Tào thầm kêu khổ, vội bắt ấn quyết. Từ dưới chân lão xuất hiện mấy cái bóng đen, chúng lẫn vào trong bóng tối nhanh như chớp quấn lấy chân Vũ.
    Đồng thời tay lão làm thành một tư thế kì lạ, tay trái bắt lấy cổ tay phải, hai ngón giữa và ngón trỏ duỗi ra như kiếm, đâm thẳng tới cổ họng Vũ.
    Vũ vừa định đưa tay đón đỡ, thì hai chân đã bị những cái bóng quấn chặt không thể nhúc nhích.
    Một thoáng lúng túng, hắn đã bị Thầy Tào điểm chỉ như mưa lên cổ, lên ngực.

    Không rõ Thầy Tào dùng thủ pháp đặc biệt gì, nhưng sau khi điểm huyệt Vũ xong, lão mệt đến cơ hồ ngất đi, ngồi phịch xuống sân.

    Nhưng công sức của Thầy Tào không tác dụng lâu. Vũ chỉ khựng lại một chút, rồi ngửa cổ gầm lên một tiếng kinh người, nhảy bổ về phía lão.
    Thầy Tào bất lực bị Vũ đánh trúng hai cái rồi túm lấy xương vai, nhấc bổng lão lên.
    Hắn nhìn lão già bị đánh tơi tả đang rên rỉ trên tay, cất giọng ồm ồm khàn khàn quái dị nói:

    - Một tí tiểu thuật cũng dám đối phó ta? Ngươi đi chết đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:54.
    ---QC---
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thuanthiencaca,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 12

    Mấy đoạn trước ma quái rồi, cái gì ăn nhiều cũng nhàm
    Đoạn này hài hước tí cho đỡ căng thẳng thần kinh hehe


    - Anh gì ơi, tha cho thầy em đi mà.

    Vũ không ngoái đầu nhìn Bảo Linh đang quỳ gối năn nỉ mà cất giọng ồm ồm quát:
    - Hôm nay dù là diêm vương phật tổ tới đây cũng đừng hòng cứu được thằng già này.

    " Bốp " Vũ trợn ngược mắt lên, hai mắt trắng dã, miệng lắp bắp không nói nên lời. Vẻ điên cuồng trong mắt hắn lập tức bị thay thế bằng nỗi đau đớn lặng người.
    Hai tay bủn rủn buông Thầy Tào ra, rồi lại giống như khi nãy bị trúng thuật bóng, ra sức tóm chặt vào giữa hai chân.

    Thầy Tào được giải vây, vội xoay mình bỏ chạy
    Vũ mặc dù đau chết lặng đi vì cú đá quá mạnh và hiểm của Bảo Linh, nhưng vẫn cố quờ tay bắt trúng vạt áo lão. Thầy Tào như chim sợ cành cong, vừa thấy hắn túm được, ngoái đầu nhìn thấy vẻ mặt khủng khiếp của hắn thì nhủn cả người ra.
    Vũ lúc này mặc dù đau đến không đứng dậy nổi, cũng không còn sức mạnh điên cuồng như khi nãy nữa, nhưng gương mặt hắn xám xịt, mồ hôi lớn như hạt đậu túa ra đầy mặt cộng với cặp mắt mờ đục vì đau khiến hắn trông như ngã quỷ dưới âm ti, một tay túm vạt áo, một tay vẫn giữ chặt khoảng giữa hai chân, lồm cồm bò theo như quỷ đói đòi mạng khiến Thầy Tào phút chốc thất thần, dù lão là đạo sĩ đã tiếp xúc qua vô vàn điều kì quái cũng bị dọa đến nỗi kêu lên một tiếng, té bịch ra đất.

    Bảo Linh nhìn Vũ bám lấy Thầy Tào như xác chết ăn thịt sắp sửa nuốt sống thầy mình, không biết làm thế nào, bèn bổn cũ soạn lại, phóng tới phía sau, nhằm giữa hai chân hắn dụng hết sức bình sinh tung ra một cước.

    " Bốp "
    Tay Vũ quắp lại, xé nát cả vạt áo của Thầy Tào. Miệng há to ra như muốn nói điều gì rồi toàn thân như đông cứng lại, đổ ầm xuống đất.

    Thầy Tào cũng sợ đến thót tim, nhưng thấy Vũ nằm co quắp như con mèo bị trấn nước giữa sân liền liều mạng lấy hơi, định xuất ra một chiêu kết liễu. Nhưng Bảo Linh hốt hoảng nhảy ra trước mặt lão, mếu máo nói:
    - Thầy ơi, thầy đừng giết người nữa. Con sợ lắm … huhu...

    Thầy Tào trừng mắt định gạt Bảo Linh ra, nhưng con mắt lão vô tình nhìn xuống chân nó, thấy chân con bé hơi cong cong, lão liền nghĩ đến thảm trạng của Vũ, đành khó khăn nuốt khan một tiếng, quay mình chạy lên núi Cấm.



    Khi Vũ tỉnh lại, tư thế của hắn vẫn vô cùng đặc sắc. Thân hình co lại như bào thai trong bụng mẹ, hai tay vẫn vững vàng bảo vệ cho thằng em, mấy ngón tay đã cứng lại như đá, phỏng chừng có bị xe tải tông, thì 206 đốt xương của hắn có thể gãy cả, cũng không thể thương hại một lần nữa đến khu vực nhạy cảm kia.

    Đầu óc hắn bắt đầu hoạt động trở lại, nghĩ đến quãng thời gian mấy giây trước khi bất tỉnh, hắn không khỏi rùng mình, sau đó liều mạng kiểm tra thương tích.
    Hai tay vừa khẽ động, một cảm giác đau đớn kinh hoàng lại bao trùm lấy ý thức hắn.
    " Áu " Vũ rú lên một tiếng trước khi tiếp tục mê đi.


    Rào !
    Vũ tỉnh dậy do bị nước lạnh tạt vào mặt. Hắn ho sặc sụa vài tiếng rồi cố gắng co tay vuốt nước dính trên mặt nhưng lúc này mới phát hiện hai tay mình đã bị trói nghiến vào cây cột đình.
    Hắn ngước cặp mắt ai oán nhìn con bé Bảo Linh đang đặt cái thau nhôm xuống đất, nói:
    - Mày trói anh vào đây định làm gì thế hả nhóc?

    Bảo Linh khinh bỉ đáp:
    - Ông cứ tỉnh dậy lại tự tay bóp ơ, bóp... đùi rồi rú lên đành đạch xong ngất đi, hai lần như thế rồi nên tôi mới phải trói vào cột thế kia. Chứ báu lắm đấy, người gì đâu mà béo thế hả giời, mãi mới kéo được từ ngoài sân vào trong này đấy.

    " Ặc " Cũng chả trách được con nhóc ăn nói trống không xấc xược với hắn.
    Bất kì đứa con gái nào, sau khi " lên gối " hai phát cực mạnh, rồi lại nhìn hắn nằm co quắp tự tay bóp... đùi thì hẳn không khỏi phát sinh tâm lý coi thường.
    Vũ tự thấy mình đã mất sạch hình tượng cha chú, Hơn nữa mình lại đang bị trói nghiến vào cột nên đành lựa lời
    - Thôi thế cám ơn em, em cởi ra dùm anh được không?

    Con nhóc trợn mắt nhìn hắn, hỏi:
    - Cởi cái gì cơ ?

    - Ặc, cởi dây trói chứ cởi gì nữa. Chính mày trói anh vào đây còn hỏi.

    Con bé cười nhe hai cái răng ngô mới thay làm Vũ đoán nó cũng chỉ tầm 12,13 tuổi. Le lưỡi chạy ra sau cột cởi dây trói cho hắn.

    o0o

    Nói chuyện với con bé một hồi, Vũ mới biết được đại khái vấn đề.
    Thì ra lão già đạo sĩ kia chính là người thủ nhang đình Vạn này. Người ta thường gọi lão là Thầy Tào
    Con bé tên là Ngô Bảo Linh, mới 13 tuổi, là một đứa cô nhi mà lão nuôi từ khi mới lọt lòng, Thầy Tào là một đạo sĩ nên tính tình quái đản, đạm bạc nhưng lại hết sức yêu quý, chăm sóc cho con bé.
    Hai thầy trò sống luôn ở trong đình, thường ngày, con bé đi bộ đi học trong thị trấn, hôm qua thấy thầy đuổi nó ra khỏi đình, bảo vào thị trấn ở nhờ nhà bạn mấy hôm, nó đoán trong đình có làm lễ đuổi ma trừ tà nên tò mò bám theo.
    Thầy Tào là đạo sĩ cao tay, trước đây cũng dạy nó một ít tiểu thuật, bảo nó học để giữ mình. Nhưng lại không bao giờ giải thích cho nó về thế giới tâm linh hay cho nó tiếp cận các buổi lễ, tế mà lão thường làm hằng năm. Điều này càng làm con bé tò mò hơn, nên nó mới bám theo về để rình trộm xem sao.

    Vũ hỏi nó:
    - Em có biết mấy ngày trước có một người đàn ông lớn tuổi, gọi là Thầy L. đến đây chơi không?

    Con bé gật đầu đáp:
    - Có chứ, em nhớ hôm đấy cũng lâu lâu rồi, ông ấy lên đây chơi bảo có hẹn với thầy em, nhưng thầy em không có nhà nên ông ấy tự đi vào trong núi Cấm. Em đã bảo không được rồi, nhưng ông ấy cứ tự tiện đi vào cơ.

    Vũ bèn mơi chuyện:
    - Chẹp, chả biết sao ông ấy bị bịnh chết rồi.

    Bảo Linh bĩu môi đáp:
    - Anh chả biết gì cả, bịnh đâu mà bịnh. Ông ấy tự tiện đi vào núi Cấm, nên bị thánh vật chết đấy. Không tin anh vào thị trấn mà hỏi. Ai cũng biết cả.

    Vũ vờ ngạc nhiên :
    - Vào núi cấm nên bị thánh vật? Ơ thế cứ bước chân vào núi Cấm này là bị thánh vật chết à. Thế thì bỏ xừ rồi, lúc trưa anh cũng mới leo lên núi một lúc, không biết thành có vật anh không. Hix

    Con bé trêu:
    - Anh thì chả cần thánh vật, tự vật là đủ chết rồi. hihi
    Vũ xấu hổ mắng nó:
    - Con gái nhớ giai không tốt đâu. Người ta sợ thật, mày lại cứ trêu anh.

    Con bé cãi:
    - Nhớ giai đâu mà nhớ giai, người ta nhớ lâu thôi. Hihi. Mà anh cũng đừng lo, em lên núi hái lá thuốc suốt có sao đâu. Nhưng mà anh có đi vòng ra sau núi không? Chỗ đó là đất thánh đấy, không được bước vào đâu. Còn ở mặt ngoài này thì leo lên leo xuống mãi cũng chả sao.

    Vũ hỏi :
    - Hix, anh cũng chỉ leo được nửa chừng núi mà lúc nãy cũng bị thánh vật y như Thầy L. thế mà mày bảo không sao?

    Bảo Linh cãi :
    - Vừa nãy là anh bị thầy em dùng phép thánh để đánh đấy, không phải thánh vật đâu.

    Vũ nói:
    - Trời ơi sao thầy em lại dùng phép giống thánh vật thế, làm anh suýt nữa tự bóp cổ chết.

    Bảo Linh trực tiếp khinh thường đáp:
    - Đầu anh trông to thế cơ mà. Phép của thầy là do thánh dạy cho, không giống thánh thì giống ai?

    Vũ giậm chân kêu lên:
    - Thôi chết rồi, thảo nào hai người bạn làm công an của anh cứ một mực lên đây đòi bắt Thầy Tào. Hóa ra là vì ông ấy có phép giống như thánh vật.

    Bảo Linh mới chỉ là cô bé con, nghe thấy bảo công an lên bắt thầy mình thì sợ tái cả mặt, vội nói:
    - Không phải đâu, vừa nãy thầy chỉ dọa anh thôi, có làm gì đâu mà anh kêu công an tới bắt.

    Vũ nói:
    - Công an lên đây từ trưa rồi, chắc đang phục kích bắt thầy mày ở trên núi ấy. Mau dẫn anh đi tìm, không thôi họ bắt thầy mày vào đồn thì chết.

    Bảo Linh nghe Vũ dụ dỗ cũng sợ, nhưng nhắc đến núi Cấm thì nó vẫn không dám dẫn hắn lên bèn nói cứng:
    - Thầy em giỏi lắm, công an còn lâu mới bắt được.

    Vũ lại dọa:
    - Công an có súng đấy, nếu không bắt được, họ bắn bỏ thì sao? Mau lên không là không kịp bây giờ.

    Bảo Linh lúc này cũng thấy sợ, vội đồng ý.
    Vũ chỉ kịp vớ lấy cái balô rồi chạy theo Bảo Linh lên núi Cấm

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:54.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 13



    Núi Cấm là một ngọn núi đá không quá lớn, buổi trưa Vũ cũng đã leo một vòng nhưng chẳng thấy chỗ nào đặc biệt. Hắn có nhìn qua phía sau núi, đó là một vực đá khá sâu, ước chừng hơn hai trăm mét. Vũ vốn có tật sợ độ cao, nên cũng không dám lọ mọ đi xa.

    Nếu buổi tối bảo hắn một mình lên núi, chết hắn cũng không đi. May sao có Bảo Linh dẫn đường.
    Bảo Linh có vẻ rất thuộc đường, con bé thoăn thoắt lách qua những lùm cây bụi, rồi tìm ra một lối mòn dẫn lên núi. Đường mòn này tuy không thể gọi là đường, vì muốn đi được phải dùng cả tay mà leo lên những mấu đá nhưng thực ra ngọn núi Cấm này cũng không quá hiểm trở nên Vũ vẫn theo sát được Bảo Linh.
    Có lẽ Bảo Linh nghĩ ai cũng giống như nó và Thầy Tào, nên không để tâm, nhưng Vũ thì kinh ngạc không thôi.
    Núi Cấm về đêm, nhất là một đêm cuối tháng không trăng như hôm nay thì tối mù, xòe tay cũng không thấy ngón. Cả Bảo Linh và Vũ đều không dùng đèn pin, vậy mà con bé không chút quờ quạng nào, cứ leo thoăn thoắt như thể đang đi dưới đất bằng.
    Mặc dù nói nó ở đây từ nhỏ, rất quen thuộc rồi. Nhưng Vũ không tin nó leo núi nhanh như vậy là do thói quen. Trời thực sự quá tối.

    Vũ muốn hỏi con bé mấy câu, nhưng hắn lại sợ tiếng nói của mình bị Thầy Tào nghe thấy, nên không dám mở miệng.
    Chẳng mấy chốc, cả hai đã leo lên đỉnh núi. Lúc này gió núi đã phần phật thổi, hai người nói chuyện với nhau mà không gào lên thì tiếng nói cũng bị gió lạnh tạt đi.
    Không gian tối đen bên dứới làm Vũ rùng mình. Hắn vốn có tật sợ độ cao không dám nhìn xuống, hơn nữa trời quá tối, cũng chẳng thấy gì. Bèn nói với Bảo Linh:
    - Mày ngó quanh xem có thấy hai người một nam một nữ ở trên núi không?

    Bảo Linh ngó quanh thật, một lúc con bé nói:
    - Không thấy. Anh lừa em à?

    Vũ đáp:
    - Trông mặt anh thế này mà lại lừa mày à. Chắc là hai người ấy phục kích ở đâu đó rồi. Công an họ núp giỏi lắm.

    Bảo Linh phụng phịu:
    - Đường lên trên núi có mỗi lối này thôi, những chỗ khác chỉ leo được một tí là cụt đường, đi làm sao được. Nếu có hai người ở trên này, em thấy ngay rồi. Đúng là yêu râu xanh. Đêm hôm lừa con gái nhà người ta lên đây.

    Ặc - Vũ vừa móc chai nước trong balô ra định uống thì phun luôn ra đằng mũi. Hắn kêu lên:
    - Mày mới 13 tuổi mà sao ăn nói nghe kinh thế em? Vớ va vớ vẩn. Anh là người tốt, chưa lừa trẻ con bao giờ. Chắc họ đang ở chỗ Thầy Tào rồi. Mau dẫn anh đến đó, không thôi họ băt được thầy mày bây giờ.

    Bảo Linh ngần ngừ một lúc rồi gật đầu, bản mặt Vũ nói ra câu đó có vẻ không thuyết phục lắm. Nhưng quả thật là Vũ cũng không nói sai. Cứ phải tìm được Thầy Tào thì mới yên tâm.

    Bảo Linh dẫn Vũ đi xuống sườn bên kia của núi Cấm.
    Đường núi leo lên thì dễ, đi xuống mới khó khăn, Vũ theo Bảo Linh xuống đến lưng chừng núi thì cụt đường.
    Bảo Linh quay lại bảo:
    - Đến đây là phần thánh địa rồi, ai bước vào sẽ bị thánh vật đấy. Chắc là thầy em vào trong đó rồi, hay là anh em mình đợi ở ngoài này nhé.

    Vũ ngạc nhiên hỏi:
    - Thánh địa đâu? đây là vách núi mà?

    - Ơ hay anh này ngộ nhỉ. Thánh thì phải ở trên trời chứ. Thánh địa chính là khoảng không gian trước mặt anh đây này.
    Rồi con bé dùng một giọng khẳng định nói:
    - Thánh địa được thánh thần làm cho tàng hình rồi, không ai nhìn thấy đâu. Chứ không thì ai cũng tìm đến được à? Mình cứ nhảy vào là được.

    Nói đoạn nó lùi lại phía sau, ra chiều mời Vũ nhảy.

    " Con này điên à, nó xúi mình nhảy vực mà mình nhảy theo thì có mà rồ. Mày điên mà cậu chưa điên nhá " - Vũ lầm bầm chửi thầm trong bụng, nhưng cũng thò cổ ra mép vực tìm kiếm.

    Hắn tin Bảo Linh, mặc dù mới gặp con bé chưa đến hai giờ đồng hồ, nhưng vẻ ngây thơ thánh thiện của đứa trẻ sống trong rừng núi khiến hắn phát sinh hảo cảm.
    Vũ đang lọ mọ từng bước tiến ra mép vực thì bỗng thấy Bảo Linh đứng đằng sau hô " Nhảy này " rồi cả người nhao một cái, mông đít bị một lực đạp mạnh mẽ hất tung lên, ngã lăn xuống vực.

    Vũ chới với trong không khí, hai tay cuộn lấy đầu. Miệng cứng lại không kịp la hét, trong đầu chỉ thoáng nghĩ:
    - Sở nguyện bình sinh của mình là chết vì gái. Thật không ngờ là lại chết vì bị một con nhãi lừa. Ta hận, huhu
    Đang khóc trong lòng, bỗng hắn thấy chân mình chạm vào vách đá, cả người đang nghiêng nghiêng liền cuộn tròn lăn luôn một vòng rồi tiếp tục nhao ra phía vực.
    Vũ cuống cuồng quơ cào, hai tay miết lên vực đá trơn nhẵn nhưng không sao bám được, hắn tuyệt vọng nghĩ:
    - Thà rớt cái bép một phát là xong, đằng này lại bị lăn từ vách đá xuống thế này, vừa bị đau đớn mà lúc xuống đến nơi cũng thành cục thịt băm, chân tay lẫn lộn thì thảm quá.

    Đang lúc tuyệt vọng chờ chết, bỗng người hắn bị kéo giằng trở lại. Vũ giật mình phản xạ ôm chặt vách núi.
    Ngẩng mặt nhìn lên, thì ra cái ba lô hắn đang đeo trên lưng bị mắc vào mấy mỏm đá nhọn đã cứu hắn một mạng.
    Vách núi cũng không hiểm trở lắm,. Vũ vội vàng xua đi cái đau ê ẩm khắp người, ráng sức trèo lên vách đá.

    Thì ra chỗ cái balô bị mắc lại là một khoảng trống nhô ra khá rộng rãi. Hiên đá này cách mép vực mà Vũ và Bảo Linh đứng chỉ khoảng hai mét. Nếu chủ động nhảy xuống thì cũng không khó khăn gì chẳng qua khi nãy hắn ngã bất ngờ, không kịp phản ứng, trời lại tối nên mới té lăn như vậy, suýt nữa văng xuống vực thật.
    Do núi Cấm khá hẹp ,góc nhìn lại bị che khuất nên khi đứng trên đỉnh núi nhìn không thấy được, và mép vực có chỗ bị vát xuống nên khi đứng trên mép vực không nhìn thấy được chỗ hiên đá này thò ra.

    Vũ vừa ổn định thân mình, lại nghe tiếng Bảo Linh kêu lên:
    - Em nhảy xuống đây, đỡ nhé.

    Rồi không đợi Vũ đồng ý hay không, khi hắn vừa ngước mắt lên nhìn, thì đã thấy một mảng tối đen rơi thẳng xuống đầu, trúng ngay giữa mặt.

    Bịch một tiếng, Vũ đã bị Bảo Linh đè cho té ngửa. Mắt nổ đom đóm, cổ ngoẹo một bên.
    Bảo Linh vừa nhấc mông ra khỏi mặt Vũ, vừa càu nhàu:
    - Không đỡ được thì tránh ra cho người ta nhảy, lại còn bày đặt. Báo hại người ta ngã gẫy hết cả xương.

    " Mày... mày... " Vũ vừa ức vừa đau, không biết nói thế nào với con nhóc này nữa.

    Bảo Linh cười hì hì:
    - Em đùa thế mà anh cũng tin, đúng là ngốc thật.

    Vũ không biết nói thế nào nữa. Gặp con bé hâm hâm này đúng là khắc tinh, từ lúc gặp nó đến giờ mới chưa đầy ba tiếng đồng hồ, mà mình đã nếm đủ khổ đau gần bằng quãng đời 30 năm trở về trước.
    Hắn lồm cồm bò dậy, hỏi:
    - Đây là thánh địa của mày đấy à?

    Bảo Linh chỉ vào cái hang đá khá sâu trên vách núi đáp:
    - Em cũng không biết, ngày trước em đi hái cỏ thuốc ở mé bên kia, thấy Thầy em đi đến đây rồi nhảy xuống, em sợ quá chạy đến gọi thì thấy thầy ở trong hang quát đuổi em về, bảo đây là thánh địa, không được theo vào.

    Vũ nhìn theo tay Bảo Linh, thấy một hang đá ăn sâu vào vách núi, ngay dưới mép vực mà khi nãy hắn đứng.
    Hang đá này không rộng, chỉ vừa cho một người khom lưng đi vào. Bên trong tối om, không biết là có gì không, nhưng nhìn trông rất nguy hiểm.

    Vũ quay sang nhìn Bảo Linh, thấy con bé cũng đang tò mò nhìn cái hang. Có lẽ ngày thường nó cũng chỉ dám nhìn từ xa, chưa từng được bước chân vào " thánh địa " này bao giờ, nên lúc này trông nó vừa háo hức, vừa sợ sệt. Chắc nó cũng không biết gì hơn.

    Vũ có tính sợ rắn, hễ nhìn thấy hang hốc gì đó thì hắn thường rất ngại thò tay hay chui vào vì sợ rắn. tuy cái hang này rất rộng, hắn cũng không tin là bên trong có chằn tinh mãng xà khổng lồ gì, nhưng vẫn rất e ngại

    " Lúc mình bất tỉnh, lão già bỏ chạy lên núi, mười phần thì hết chín là chui vào cái chỗ thánh địa này rồi. nhưng cường long bất áp địa đầu xà. Tự nhiên chui vào trong ấy, lỡ đang lúi húi lão bổ cho một phát vào đầu thì có mà chết rục xương. Hay là ngồi đợi ngoài này? "

    Vũ nghĩ đoạn quay sang hỏi Bảo Linh?
    - Thầy mày có hay vào đây không? trong đấy có những gì mà gọi là thánh địa?

    Bảo Linh đáp:
    - Thầy vào đấy một năm một lần, vào ngày trùng cửu. Chắc là làm lễ tế gì ấy, vì thầy ở trong đó lâu lắm, có khi hai ngày mới trở ra.

    Vũ ngồi nghĩ ngợi, lại thấy có phần sốt ruột.
    Cái chết của ông Tứ và Thầy L. nếu đúng như cáo trạng mô tả thì chính là do pháp thuật mà lão già thi triển. Hắn không tin lắm vào chuyện thánh vật, trúng tà. Hai người kia đều là đồng cốt, khả năng bị trúng tà không phải không có, nhưng hẳn là họ tự có thể ứng phó được. Hơn nữa nếu trúng tà, sao không trúng ngay từ khi Thầy L. tiến vào thánh địa mà lại tới hơn chục hôm sau?
    Khả năng lớn nhất là Thầy L. đã từng đi vào thánh địa này và có xích mích gì đó với Thầy Tào, sau đó bị Thầy Tào dùng Thuật Bóng giết chết ngay tại trụ sở công an.

    Nghĩ đến thuật pháp đáng sợ của Thầy Tào, Vũ không khỏi lo lắng cho Bảo Châu và Trần Oai.
    Hắn không biết hai người đi đâu, nhưng nếu họ chủ động bỏ đi thì hẳn là phải thông báo hoặc nhắn lại cho mình một chút tin tức. Đằng này biến mất vô tăm vô tích.
    Khả năng là bị Thầy Tào hại mất rồi.

    Vũ nghĩ đến đây, bèn đứng phắt dậy hô Bảo Linh:
    - Anh sẽ chui vào hang, mày ở ngoài này chờ nhé.

    Bảo Linh vốn cực kì tò mò với khu thánh địa này rồi, nó dẫn Vũ lên đây tìm Thầy Tào một phần cũng là vì lấy cớ để được thăm quan nơi thánh địa. Hơn nữa ngoài trời tối thui, gió núi lạnh lẽo chả có gì hay nên nó cũng dứt khoát đáp:
    - Em vào cùng anh.

    Vũ cũng không phản đối, nhưng chỉ cái miệng hang nói:
    - Mày chuyên đá vào đít anh, lần này đừng hòng đi sau nữa. Có muốn vào thì chui vào trước đi.

    Bảo Linh le lưỡi cười, hai cái răng ngô trông rất đáng yêu.
    Thường thì Vũ cũng khá chu đáo, những việc nguy hiểm như tiến vào cái hang tối om này hắn không bao giờ để con gái làm , nhưng Vũ biết đằng sau gương mặt ngây thơ thiên thần kia là một con quỷ lên gối, còn đáng sợ hơn bóng tối rất nhiều. Hắn dứt khoát đẩy con bé vào trước, bảo nó đưa cái balô ra phía trước để dò đường rồi cũng lúi húi chui vào theo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:54.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 14

    Tăng tốc kết thúc



    Hang đá dài mà hẹp, liên tục dốc xuống khiến cả hai phải vừa đi vừa bò hết sức cẩn thận. Vách hang không quá trơn, nhưng lại nhẵn thín như đá cuội khiến việc di chuyển trở nên hết sức khó khăn. bởi chỉ cần sảy chân một cái, rất có thể sẽ bị trượt trong cái hang dốc này một đoạn dài mới dừng lại được. Vũ hơi hối hận vì đã đẩy Bảo Linh vào trước, nhưng hang quá hẹp ,không thể đổi chỗ nên hắn bám rất sát sau Bảo Châu, tay giữ hờ vạt áo nó đề phòng bất trắc.
    Ánh sáng đèn led từ chiếc điện thọai sonim mà Vũ đưa cho Bảo Linh để dò đường cũng may vừa đủ nhìn. Hơn nữa Bảo Linh dường như có thể nhìn rất tốt trong bóng tối, nó rất ít khi bị vấp hay lạc lối.
    Đang mò mẫm trong bóng tối, bỗng một tiếng gầm rít chói tai từ sâu trong lòng núi ập thẳng vào tai khiến cả hai choáng váng.
    Bảo Linh sợ hãi rụt người lại khiến Vũ đâm sầm vào mông nó, nhưng con bé không có tâm trí nào để ý đến chuyện ấy, nó run rẩy hỏi Vũ:
    - Tiếng ấy là tiếng con gì vậy?

    Hắn cũng run run, nhưng cố trấn an Bảo Linh:
    - Tiếng huýt sáo của núi rừng ấy mà. Không có gì đâu.

    Thấy Bảo Linh có vẻ ngạc nhiên, hắn giải thích:
    - Gió thổi qua hang đá hoặc các tán cây thường tạo thành âm thanh nghe rất giống tiếng huýt sáo, nên anh gọi đó là tiếng huýt sáo của núi rừng.

    Bảo Linh đáp :
    - Tiếng huýt sáo của núi rừng? Hay nhỉ, Anh trông xôi thịt thế này mà cũng lãng mạn gớm.
    Nhưng em chả thấy nó giống tiếng huýt sáo gì cả. Nghe giống tiếng hét hơn.

    Vũ cũng không biết phải trả lời ra làm sao. Hắn cũng nghe thấy thứ tiếng ấy, nó là thứ âm thanh chói lói mang đầy sự phẫn nộ, hung tàn. Nếu do một loài sinh vật phát ra, vậy loài thú đó phải là một loại ác thú có sức mạnh và sự tàn bạo khôn cùng.
    Hắn ậm ừ rồi giục Bảo Linh tiến về phía trước. Cả hai vừa đi vừa nghe ngóng nhưng âm thanh ấy chỉ rít lên một lần rồi biến mất luôn.
    Trong hang đá chỉ còn tiếng động của hai người, và tiếng gió lùa nhè nhẹ khiến chính Vũ cũng tin tưởng hơn vào cách giải thích khi nãy, mạnh dạn bước đi.

    Hang đá ngoằn ngoèo khiến hắn hoàn toàn mất phương hướng, chỉ biết bám sát Bảo Linh.
    Cả hai bò một lúc lâu, áng chừng đi được gần năm mươi mét thì hang bỗng rộng dần ra. Bảo Linh đang đi đằng trước bỗng khựng người đứng lại.
    Vũ đoán là đoạn đường hang đã hết, vội chen lên trước.
    Hắn nhìn qua vai Bảo Linh rồi há hốc mồm kinh ngạc.

    Trước mắt Vũ và Bảo Linh là một sơn động kì lạ. Sơn động này không rộng lắm, bán kính chỉ chừng hơn hai mươi mét, nhưng lại sâu vô cùng. Vách động cao tới hơn năm mươi mét, xung quanh có hàng trăm hang hốc lớn nhỏ.
    Nơi Vũ và Bảo Linh đứng chỉ là một trong các hốc đá gần trên đỉnh động.

    Vũ ngạc nhiên bởi hang động này thực sự qúa lớn so với tưởng tượng của hắn.
    Bởi núi Cấm gọi là núi nhưng bé tí xíu, Cao có hơn trăm mét, Chỗ rộng nhất chân núi cũng chỉ hai ba trăm mét mà thôi. Trước khi vào hang, hắn chỉ nghĩ là sẽ tìm thấy một cái hang đá to cỡ một căn phòng là lớn lắm rồi.
    Không ngờ sơn động này lại sâu đến như thế, Phải biết đoạn hang đá vừa đi qua cũng phải dài tới gần trăm mét, lại dốc xuống. Như vậy phỏng chừng sàn động còn thấp hơn cả chân núi. Hóa ra núi Cấm lại là một núi đá rỗng ruột, giống một cái chuông khổng lồ. Xung quanh thành chuông là hàng trăm vết nứt, kẽ đá hoặc các hang hốc lớn nhỏ. Dưới ánh sáng mờ ảo chúng trông như những nét hoa văn kì quái bố trí khắp sơn động tạo cho người ta có cảm giác hút hồn, nhìn ngắm mãi không thôi.

    Bảo Linh cũng ngắm nhìn sơn động đến mê mẩn. Con bé còn giữ nguyên tính háo hức trẻ con, dù đang ở trong một hang động tối tăm cũng vẫn phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Thỉnh thoảng nó lại thì thào chỉ cho Vũ những vết nứt kì quái trên vách đá, diễn giải chúng thành những hình chim thú.
    Vũ cũng ậm ừ " Mắt mày cũng tinh thật đấy " chợt hắn nhận ra trong động có điều gì đó lạ thường.
    Suy nghĩ một lát, hắn vội thò tay bị miệng Bảo Linh, ra dấu im lặng.

    Vũ thò đầu ra khỏi hốc đá, nín thở nhìn xuống dưới.
    Hắn đã biết sơn động này có gì bất thường rồi. Đó là ánh sáng.
    Sơn động này nằm trong lòng núi, Lẽ ra phải tối thui mới đúng, nhưng ánh sáng trong động dù yếu, nhưng vẫn thừa đủ để hắn và Bảo Linh ngắm nhìn mọi vật. Như vậy dưới kia ắt phải có người đốt đèn thắp sáng.

    o0o
    Vũ đoán đúng.
    Sơn động này không có sàn mà là một đầm nước. Nếu coi mỏm đá lớn như cái phản nằm ở mép đầm là sàn, vậy thì trên sàn động có hai người đàn ông đang đứng. Bên cạnh đó là hai ngọn đuốc lớn được đốt cháy bằng nhiên liệu được dẫn từ một máng dầu gắn bên thành động.
    Hai ngọn đuốc này dùng dầu để đốt nên cháy rất mạnh, mặc dù bị gió quẩn trong hang làm cho lay động chập chờn, nhưng ngọn lửa vẫn đủ mạnh để soi tỏ hai người đàn ông đang đứng kế bên. Vũ nhìn hai người đó, trong lòng nổi lên vô vàn suy đoán.

    Hắn không hiểu sao hai người đó lại ở một chỗ với nhau. Bởi một người là Thầy Tào, mục tiêu mà Vũ truy đuổi đến đây. Còn ngừời thấp đậm lực lưỡng kia lại chính là Trần Oai.

    " Hai người này đã ở đây, còn Bảo Châu đi đâu rồi? " - Vũ nghĩ thầm rồi nhìn khắp một lượt nhưng không thấy Bảo Châu đâu. Bấy giờ hắn mới để ý trên sàn động có một hũ sành lớn, dáng vẻ cổ kính. Mặc dù đã được lau sạch bóng, nhưng nhiều chỗ hoa văn vẫn còn vết bùn đất bám vào. Xung quanh chiếc hũ đặt sẵn mấy món đồ ngũ hành như trụ thiếc, cành phan cùng mấy gói chu sa, kim tuyến... được đặt theo bộ vị ngũ hành. Vũ mặc dù không biết nhiều về đạo thuật, nhưng do đã chú tâm tìm hiểu về trường hợp này nên cũng biết Thầy Tào đang định làm gì, hắn thảng thốt hô:
    -Trấn Linh Tụ Âm Trận. Lão già này lại định trấn yểm gì nữa đây?
    Nghe nói lập Trận này phải có nghi lễ hiến tế. Không biết đồ hiến tế của lão là gì?

    Nghĩ đến đây, Vũ lại nhớ đến Bảo Châu, vội quát lên một tiếng " Dừng lại " - rồi vội vã lần theo vách đá leo xuống
    Thầy Tào giật mình nhìn lên, thấy Vũ đang liều mạng bám vách đá leo xuống liền bực tức nói:
    - Lại là cái thằng điên này. Không ngờ ngươi lại vào được đến đây.

    Vũ vừa bám vách leo xuống đến nơi liền chỉ mặt Thầy Tào mắng:
    - Lão già sát nhân khốn kiếp, hôm nay Bảo Châu mà có mệnh hệ gì thì lão cũng không có mạng mà đi tù với tôi đâu.

    Trần Oai nãy giờ đứng im như cột đá, bỗng lừng lững tiến đến đón đánh Vũ.

    Vũ thấy Trần Oai đứng im lìm từ nãy đến giờ đã đoán trước là anh ta bị trúng tà nên khi bị tấn công cũng chẳng bất ngờ, vội nghiêng mình né tránh.
    Nhưng Trần Oai lại không phải dạng dễ đối phó. Không những thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ mà võ thuật đã trở thành một bản năng ngấm vào máu tủy của anh. Chỉ thấy Vũ né qua một bên, còn chưa kịp giữ thăng bằng thì đã bị Trần Oai vung tay đánh trúng ngay đầu vai khiến hắn đau đến nổ đom đóm mắt.
    Vũ vốn không phải cao thủ võ thuật, thân thể cũng ít chịu rèn luyện nên chỉ trong vài giây đã bị Trần Oai tóm được, xách lên như cắp con gà.

    Lúc này Thầy Tào đã ngồi xuống bên cạnh chiếc hũ, miệng lầm rầm đọc những câu chú pháp kì lạ.
    Thầy Tào lại sử dụng Thuật Bóng, những cái bóng đen từ dưới chân lão nhanh chóng phân chia thành hàng trăm hoa văn lớn nhỏ, kết hợp với những đồ phong thủy được bố trí sẵn tạo thành một trận pháp vây lấy chiếc hũ sành.
    Chiếc hũ sành bị trận pháp bao vây, bỗng rung lắc dữ dội, phát ra những tiếng lục cục nghe như vật sống.

    Bảo Linh khi nãy thấy Vũ xông ra cũng vội leo xuống theo. Lúc này con bé mới leo gần xuống đến nơi, thấy cảnh tượng quỷ dị thì sợ quá, bám chặt vào vách đá, run run hỏi:
    - Thầy ơi, trong đó có cái gì thế?

    Thầy Tào tập trung tinh thần điều khiển trận pháp thu nhỏ lại bao trùm lấy cái hũ sành. Đến khi những hoa văn màu đen do trận pháp hoàn toàn phủ lấy cái hũ rồi tự chuyển động chầm chậm thì mới thở nhẹ một hơi, quay sang nói:
    - Quả nhiên là linh khí ngàn năm Thăng Long tích lũy. Mặc dù đã bị Trấn Linh Tụ Âm Trận khống chế, nhưng cũng không thể hoàn toàn hóa giải.

    Đoạn lão phóng đến sau lưng Trần Oai, dùng một thủ ấn đánh mạnh lên đỉnh đầu Trần Oai, khiến anh ngã vật ra đất, lập tức hôn mê

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:55.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 15

    Đêm nay dự định viết hai phần nên phần này ngắn chút, post sớm cho yên tâm ngồi phang nốt phần sau.hehe


    Vũ lạnh lùng nhìn Thầy Tào, mặc dù Thầy Tào vừa cứu hắn khỏi tay Trần Oai nhưng điều đó cũng không thể khiến hắn tin tưởng kẻ mà mới mấy tiếng đồng hồ trước còn tấn công mình.
    Hơn nữa, Thầy Tào cũng không phải là loại thiện lương gì. Hai cái chết thê thảm của ông Tứ và Thầy L. hẳn nhiên đều do thủ pháp của lão mà ra.

    Vũ hỏi :
    - Lão muốn làm gì?

    Thầy Tào chỉ cái hũ đáp:
    - Ta chỉ là muốn phong ấn nó thôi. Cậu là người trong nghề, hẳn nhận ra trận pháp này chính là Trấn Linh Tụ Âm Trận dùng để phong ấn phải không?

    Không đợi Vũ gật đầu, Thầy Tào lại nói tiếp:
    - Các người đã tới đây tìm nó, hẳn là cũng biết chiếc hũ này chính là trận nhãn của Trấn Linh Tụ Âm Trận dùng để trấn yểm sông Tô Lịch. Bên trong chứa đựng linh khí của kinh đô Thăng Long tích lũy cả ngàn năm. Ngàn năm gỗ đá cũng thành tinh, huống hồ là linh khí của đất trời.
    Ta sợ nó phá phong thoát ra sẽ gây nên một trường tai họa nên mới đem nó tới đây trấn yểm.

    Bảo Linh đã trèo từ vách đá xuống,nó vẫn cảnh giác nhìn cái hũ lúc này đã nằm im lìm với những hoa văn màu đen đang chuyển động từ từ như một đàn cá. Nghe Thầy Tào kể chuyện, liền tò mò hỏi:
    - Trong cái hũ này đang chứa một con yêu tinh hả thầy?

    Thầy Tào gật đầu, đáp:
    - Đúng vậy, trong đó là một con yêu tinh đã có ngàn năm tuổi. Kẻ nào bị nó nhập vào thì không những bị ốm đau tai nạn mà con yêu tinh đó còn mang lại những tai vạ khủng khiếp cho những người thân của họ. Do đó ta mới đem nó tới đây để phong ấn nó lại.

    Vũ bĩu môi nghe Thầy Tào dùng mấy lời huyễn hoặc mê tín lừa gạt Bảo Linh.
    Hắn không tin có con yêu tinh nào ở trong đó, nhưng cũng không phủ nhận lời của Thầy Tào.

    Chiếc hũ này nếu quả thật là trận nhãn của Trấn Linh Tụ Âm Trận thì nó quả thật là chứa đựng một lượng khí, niệm vô cùng khổng lồ. Không chỉ là tích lũy linh khí phong thủy của đất trời mà nó còn tích tụ cả những tà niệm của con người sống nơi đó. Thông qua rác rưởi, xú uế mà tạo thành tà khí. Bởi vậy khi những người thợ khai quật trúng vào trận pháp, tức thì bị tà khí đó bám vào thân thể.
    Tà khí vốn không có chủ kiến hành động, nên không giống như yêu tinh tìm cách hại người, làm cho người ta bị vu oan giá họa hay gặp vận xui xẻo như nhiều người đồn thổi.

    Tà khí thực ra chỉ có thể khiến người ta bị đau ốm, tai biến mạch máu, đau đầu suy tim...
    Một số trường hợp tà khí này còn có mang theo những tà niệm khiến thần kinh bị ức chế sinh ra mộng mị, ảo giác...
    Những điều này thực ra cũng không có gì là quá huyền bí phi thường. Nhưng qua lời đồn thổi thêu dệt lại thành ra những chuyện trời đánh thánh vật, hay là oan hồn đòi mạng, quỷ quái hại người...

    Vũ là người biết chuyện, hiển nhiên rất ghét những kẻ giả thần giả quỷ lừa gạt người khác như Thầy Tào. Hắn lạnh lùng hỏi:
    - Vậy ông Tứ và Thầy L. là do đâu mà chết?

    Thầy Tào thản nhiên đáp:
    - Thầy L. cố ý muốn giải khai phong ấn hòng chiếm đoạt linh khí ngàn năm. Hắn nhiều lần nhờ ta giúp nhưng không được. Ta đã khuyên hắn chớ nên làm điều đó, bởi ta biết hắn đạo hạnh không đủ tất gây ra hậu quả khôn lường.
    Nhưng Thầy L. không từ bỏ lòng tham, lại đi mời ông Tứ tới giúp. Ta bất đắc dĩ đành mang lòng bồ tát, dùng lôi đình thủ đoạn. Giết hai người đó để không trở thành thiên cổ tội nhân.

    Vũ nghiến răng chỉ Trần Oai đang nằm mê man trên đất hỏi:
    - Vậy cô gái đi cùng anh ta đâu rồi?

    Thấy Thầy Tào trầm ngâm không đáp, hắn gầm lên " Lão đã giết cô ấy rồi à? "

    Thầy Tào nghe hắn quát giật bắn mình, còn chưa kịp định thần đã thấy Vũ ập đến như một cơn lốc, túm lấy lão dí vào vách đá.
    Lão ú ớ kêu lên:
    - Ta không biết, khi nãy ta chỉ thấy anh ta trên núi. Bèn khống chế anh ta để làm hộ pháp khi bày trận thôi. Còn cô gái thì ta không biết.

    Vũ định tra khảo tiếp, nhưng Bảo Linh thấy hắn hành hung thầy mình, bèn vin lấy tay hắn nói:
    - Không được đánh thầy em. Có gì thì anh gọi anh kia dậy mà hỏi.

    Vũ cũng không biết làm sao, đành buông lão ra.
    Thầy Tào thở hổn hển nói:
    - Ta đã giết người thì cũng sẵn sàng đền tội. Bây giờ ta sẽ theo cậu về lãnh án. Tuy nhiên trận Trấn Linh mà ta lập ra này còn rất sơ sài, nếu không phải phong thủy trong sơn động này cực kì thích hợp để phong ấn thì sức ta cũng không trấn nổi. Cậu phải hứa với ta là trong vòng bảy bảy 49 ngày không được đụng đến cái hũ. Đợi khi nó bị âm khí trong động triệt để trấn trụ thì mới được mang đi.
    Vũ thấy lão nói cũng đúng, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến món cổ vật ấy, mà điều cấp thiết bây giờ là cứu tỉnh Trần Oai, truy tìm tung tích Bảo Châu.
    Hắn bèn lục tìm trên người Trần Oai. quả nhiên thấy khẩu K54 quân dụng mà Trần Oai vẫn mang theo người.
    Dưới họng súng đen ngòm, thuật sư đạo sĩ cũng ngoan ngoãn rất nhiều. Mặc dù Vũ phải lấy xanh-tuya buộc Trần Oai vào lưng và được sự giúp đỡ rất nhiều của Bảo Linh mới có thể trầy trật leo lên vách đá, thoát khỏi sơn động nhưng Thầy Tào cũng không dám có ý đồ bỏ trốn.

    Vũ mất cả đêm mới bố trí được ổn thỏa để vừa nhập viện cho Trần Oai, vừa giao Thầy Tào cho cảnh sát tạm giam. Rồi lại quay trở lại chân núi Cấm để tìm Bảo Châu. Nhưng dù có sự giúp đỡ của Bảo Linh, hắn vẫn không sao tìm thấy tăm tích Bảo Châu
    Mệt mỏi rã rời. Hắn nằm ngủ thiếp đi.
    Đêm ấy trong cơn mộng mị, hắn mơ thấy Bảo Châu bị núi Cấm nuốt chửng trong tiếng gầm thét điên cuồng...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:55.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status