TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 41

Chủ đề: [Huyền Ảo] Quang Chi Tử - Con của ánh sáng (Mới nhất: Quyển 12 - chương 2)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ta đến từ đâu?
    Bài viết
    457
    Xu
    50

    Mặc định

    Làm 1 bi trước khi đi ngủ nhỉ bà con ^_^

    Chương 10 Quyển 2 - Cuộc sống tại học viện

    "Trường Cung, hôm nay sư phụ giảng bài rất hay, sao ta nhìn ngươi lúc nào cũng như muốn ngủ vậy a?" Mã Khắc sau khi tan học hỏi ta.

    "Mấy cái đó ta đều học qua hết rồi, "Di Chuyển tức thời" khaỏng cách xa ta cũng học qua nhưng mà đều là vô dụng mà thôi. Đã vô dụng thì thà rằng ngủ còn hơn. Ngươi đừng có quên ta thứ tu là không gian ma pháp đấy." Ta dương dương tự đắc nói.

    "A, thật như vậy á, đáng tiếc ta học lại không phải là không gian ma pháp nếu không thì ngươi có thể dạy ta được đó."

    "Tốt lắm, đi thôi, ta muốn đi ăn cơm rồi, buồi chiều chúng ta còn phải đi luyện tập ma pháp đó."

    ...

    "Trường Cung, ngươi mà còn ăn như thế nữa thì ta về sau không có đi cùng ngươi ăn cơm nữa đâu a" Mã Khắc nhìn ta đang sùm sụp phấn đấu tiêu diệt tới bát cơm thứ năm nói.

    "Uy, Ta đúng là đang ở trong giai đoạn lớn đấy, không ăn thì sao có thể lớn được a. Ai bảo ngươi không ăn." Ta lơ đẽnh trả lời.

    Rốt cục phấn đấu xong được 6 bát cơm ta bị Mã Khắc kéo đi ra khỏi nhà ăn. Từ nay về sau ta đã có thêm một cái ngoại hiệu - quang hệ phạn dũng ( thùng cơm quang hệ )

    "Oa, Trường Cung, ngươi nhìn kìa, một thủy hệ học sinh trông thật là xinh đẹp." Đột nhiên Mã Khắc kinh ngạc thốt.

    "Phải không?" Ta quay đầu. Oa, máu trực xông lên não. Thật sự là rất đẹp. Một thân ma pháp bào xanh da trời. thâm lam sắc tóc. Da trắng mịn màng. Đôi mắt to tròn như làn nước trong veo. Mặc dù vẫn là một tiểu cô nương nhưng khẳng định về sau sẽ trở thành một đại mỹ nữ. Cũng không tệ. nhưng không tệ là không tệ đối với nhà người thôi đối.

    "Trông thì đẹp đấy nhưng mà không phải loại người ta thích. Ta về kí túc xá ngủ đây." Ta nói qua với Mã Khắc.

    "Lão Đại, ngươi không thích thì ta sẽ theo đuổi đấy nhé."

    "Ngươi cứ đi đi, ta đi đây." Xem tiểu tử nhà ngươi chết thế nào đây. Tiểu cô nương người ta xinh xắn như vậy nhất định có không ít người theo a, hắc hắc, Ta trước giờ chưa thấy chuyện náo nhiệt thế này.

    Về tới kí túc xá ta lại bắt đầu cho Tiểu Kim của ta Minh Tư ( Ta Minh Tư đều cấp hết cho nó , đương nhiên là vì nó mà minh tư rồi )

    Tới buổi chiều rồi. Ta từ trong minh tư tỉnh lại. Dù sao cũng không có việc gì giừo đi tìm chỗ để luyện tập ma pháp thôi. Ta thực không nghĩ về sau sẽ bị người ta đánh cho mặt mày thâm tím đâu.

    Hôm nay sẽ thử ma pháp này: Quang hệ trung cấp khôi phục ma pháp - Nguyên Linh khôi phục thuật. Ta dựa theo chú ngữ có viết trong sách ( đương nhiên là ta sẽ cải biên một ít chú ngữ đi rồi ) Bắt đầu hội tụ ma pháp lực. "Quang nguyên tố vĩ đại, là bằng hữu của người, ta thỉnh cầu người hãy cứu lại sinh vật trước mắt." Theo ngâm xướng của ta. Ở xung quanh người ta xuất hiện một tầng bạch quang dày đặc dần dần hội tụ ở trên tay ta. Oa, quên mất một việc, ta giờ dùng cái này cho ai a, thật là...

    Bất quá, lão thiên gia thật sự là rất chiếu cố tới ta. Chính tại lúc này thì chợt có một kẻ bị đánh giống như cái đầu heo chạy rất nhanh tới trước mặt của ta kêu lớn : "Trường Cung, cứu mạng a, ta sắp không chịu được rồi." Y, là ai lại biết tên ta vậy nhỉ. Ta không khỏi có chút kì quái. Được rồi, cũng mặc kệ là ai, vừa đúng lúc thử xem uy lực của ma pháp ra sao.

    Ta dùng vầng hào quang trên tay hướng "đầu heo" ở trước mặt chữa trị. Ma pháp này quả thực hao phí ma pháp lực thật, khiến cho ta mất tận một phần ba ma pháp lực mới có thể trị liệu xong cho cái "đầu heo" này. Oa, không thể nào, lại có thể là Mã Khắc.

    "Mã Khắc, ngươi sao lại biến thành thế này vậy?"

    "Đừng hỏi nữa, lão đại, ngươi là ma pháp gì vậy, thật là lợi hại a, chỉ một lát đã chữa xong cho ta rồi."

    "hắc hắc, đây là quang hệ trung cấp khôi phục ma pháp - Nguyên Linh khôi phục thuật."

    "Đây là trung cấp ma pháp á, Ta lại còn tưởng là cao cấp ma pháp nữa cơ đấy. Ma pháp này của ngươi so với cao cấp ma pháp trị liệu Thủy hệ không khác nhau lắm."

    Nguyên lai khôi phục ma pháp của ta lại có thể hữu dụng như thế. Cũng không tệ, từ nay về sau không sợ bị thương nữa rồi, YE.

    "Mã Khắc, ngươi còn chưa nói sao lại thế này hả?"

    "Trường Cung lão đại, ngươi phải làm chủ cho ta a, Hắn quả thực thật là ác." Nói rồi Mã Khắc bắt đầu kể mọi chuyện cho ta.

    Nguyên lai là như thế này. Mã Khắc chạy theo cái tiểu cô nương vừa nãy, cùng với người ta bắt chuyện. "Mình mời bạn ăn kem được không tiểu muội muội?" "Bạn tên là gì?" "Bạn học năm mấy, lớp nào?"... Đại loại như thế. Người ta căn bản là không để ý tới hắn, lại còn không khách khí nói: "Chán ghét, ngươi này mau biến đi cho ta, nếu không ta khiến cho ngươi chết rất khó nhìn đấy." Mã Khắc đương nhiên là không phục rồi. Còn cùng với người ta nói cái gì là mình chính là tân sinh được đặc cấp chuyển lên học năm hai, còn tả chính mình đẹp trai tài giỏi như thế nào... Cuối cùng người ta bực lên, gọi một học sinh năm bốn tới đánh thành cái "đầu heo" như vậy.

    nghe xong hắn tự thuật, ta không khỏi có chút vui vẻ trên tai họa của hắn. Đáng đời, ta đã sớm đoán trước mà, ha ha.

    "Ngươi là đồ hỗn đản, sao lại không đánh trả, ngươi không phải là có thể sử dụng cao cấp ma pháp hay sao?"

    "Đánh trả cái gì, ngươi không biết tên kia lợi hại ra sao đâu. Tùy tiện dùng cũng đều là ma pháp cấp 6 cả. Còn tốt là hắn thủ hạ lưu tình, chỉ là dùng ma pháp trói ta lại thôi."

    "Thế sao ngươi lại trở thành cái hình dạng như thế kia vậy."

    "Mặc dù không dùng ma pháp đánh ta nhưng mà hắn có thể dùng tới nắm tay mà, ta bị trói lại không thể hoàn thủ thì đương nhiên thành ra như vậy rồi." Mã Khắc làm ra cái bộ dạng nhớ chuyện cũ buồn tủi.

    "Ai cho ngươi tùy tiện với người ta. Đáng đời , từ nay về sau đừng có tùy tiện làm phiền người ta nữa."

    "Không, ta nhất định vẫn phải đi. Ngươi không biết đâu, cô ấy trong lúc tức giận trông mới đáng yêu làm sao. Cô ấy thật sự là xinh đẹp!". Ánh mắt của hắn lúc này đã lung linh đầy vẻ tâm trạng rồi.

    "Không thể nào, ngươi nhỏ như vậy đã thông thạo thế này rồi. Ngươi mới có 11 tuổi thôi mà, cho dù muốn yêu thì cũng không sớm thế chứ. Mà ngươi không sợ bị đánh sao?"

    "Lão đại, tình yêu là một lực lượng thật là vĩ đại đấy. Huống chi còn có ma pháp khôi phục lợi hại của ngươi hậu thuẫn ta sợ cái gì chứ. Chỉ là phiền toái ngươi thỉnh thoảng dùng khôi phục thuật giúp ta thôi mà" Mã Khắc nghiêm mặt nói.

    "Là nguyên linh khôi phục thuật, đồ hỗn đản nhà ngươi. Hừ, ngươi muốn trêu phiền toái thì ta cũng mặc kệ, ngươi tự mình đi mà tìm."

    "Không được a, lão đại..." Mã Khắc bắt đầu giống như con ruồi vậy, vo ve không ngừng dùng nước miếng oanh kích ta.

    Thật sự là thụ không được mà, ta chỉ còn có thể đáp ứng hắn từ nay về sau sẽ hết sức giúp đỡ hắn mà thôi. Bất quá ta cũng cảnh cáo hắn không được nói cho người khác biết ta trị thương cho hắn.

    Nữ sinh thật sự có lực hấp dẫn lớn như thế sao? Lại có thể làm cho hắn "hy sinh" như vậy, thật là không tưởng tượng nổi. ( ta chẳng thể nào hiểu nổi cảm tình giữa nam với nữ của mã khắc.)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi KeyOfLife, ngày 15-05-2008 lúc 09:04.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ta đến từ đâu?
    Bài viết
    457
    Xu
    50

    Mặc định

    Bữa trưa đây bữa trưa đây

    Chương 11 Quyển 2: Tiểu Kim trưởng thành

    "Lão đại, lão đại" Ta đang chuẩn bị đi học thì Mã Khắc đã chạy tới tìm ta.

    "Cái gì vậy??"

    "Lão đại, ta vừa mới biết người hôm qua đánh ta là ai rồi." Mã Khắc thở phì phò nói.

    "Ai vậy?" Câu nói của mã khắc làm ta nảy sinh hứng thú.

    "Lão đại, xem ra ta còn có hy vọng a, nam sinh ngày hôm qua chính là đại ca của tiểu cô nương đó. Ha ha, xem ra ta còn có hy vọng." Mã Khắc hưng phấn nói.

    "Oa! Phải không? Kia thật là tốt a, ngươi không đi báo thù sao?"

    "Đương nhiên là không đi báo thù rồi, sao lại có thể đánh đại cửu tử tương lai của ta cơ chứ, hắc hắc."

    "Cái gì! còn chưa đâu vào đâu cả mà ngươi đã thế rồi! Bọn họ là học sinh năm mấy a?"

    Nghe thấy ta hỏi tới chuyện này, Mã Khắc hình như có chút nản lòng.

    "Tiểu cô nương kia còn tốt, học năm ba rồi, lớn hơn chúng ta hai tuổi, chủ tu thủy hệ. Ca ca của cô ấy là một trong những nhân vật nổi tiếng của học viện đấy, là thủ tịch sinh của năm thứ tư, chủ tu hỏa hệ. Nghe nói còn là một trong thập đại cao thủ của trường nữa!"

    "Oa! Như thế mà ngươi còn dám trêu chọc muội muội của người ta nữa, ta thật là khâm phục dũng khí của ngươi a!" Ta vui vẻ trên đau khổ của hắn, thích thú nói.

    "Sức mạnh của tình yêu thực sự rất vĩ đại. Ta nhất định phải kiên trì, kiên trì mới có thể thắng lợi."

    Nhìn cái khuôn mặt bừng bừng nhiệt tình của Mã Khắc, ta cười nói: "Thế ngươi cứ cố lên nhé, đừng có để người ta đánh chết là được, hắc hắc."

    "Chán ghét, lại làm cho ta nhụt chí, mau đi học thôi."

    Một bên nghe sư phụ giảng bài, ta một bên còn lại lưu ý tới Mã Khắc. Nhìn xem hắn đang vạch định kế hoạch trong tương lai như thế nào. Phút chốc lại nhíu mày, phút chốc lại ngốc tiếu.., ta vo một nắm giấy ném vào đầu hắn, hắn giật mình một cái, hướng ta làm bộ cắn cắn. Ta chợt giật mình vì nghe thấy tiếng sư phụ nói: "học sinh Trường Cung, em mau trả lời câu hỏi."

    "A! Vâng, vâng"

    "Trường "Di động tức thời" là gì?" Sư phụ thấy ta không chú ý nghe học nên cố ý hỏi ta.

    Ha ha, lại hỏi đúng cái này, ta trấn định tinh thần một chút.

    "Trường "Di động tức thời" - ma pháp này là không gian ma pháp cơ sở, thông qua ma pháp trận gia tăng khoảng cách chuyển di. Trong không gian mở ra một ảo thông đạo. Đem người trong ma pháp trận chuyển di tới một chỗ khác, đây là một cao cấp không gian hệ ma pháp xác suất rất thấp. Ma pháp sư bình thường nếu không có ma pháp lực phi thường cao thì không thể sử dụng được." Ta trả lời rất mạch lạc. Còn đắc ý nhìn thoáng qua Mã Khắc một chút.

    "Tốt, em ngồi xuống, Trường Cung em trả lời rất tốt, nhưng từ nay về sau phải chú ý nghe giảng."

    Ta có chút xấu hổ đáp: "Vâng, sư phụ"

    Bị sư phụ cảnh cáo qua, ta không dám phân tâm nữa, liền tập trung tinh thần nghe giảng. Chỉ có điều mới một chút đã mệt tới muốn lăn ra ngủ rồi.

    Thật vất vả mới trụ được tới trưa. Cùng với Mã Khắc ăn xong cơm xong sau đó bắt đầu vạch đại kế hoạch tán gái của hắn. Tiểu tử này thật là phát dục sơm quá a.Còn ta cần phải trở về ngủ trưa đã, nếu không thì mắt ta sẽ sưng mất, hư hao hình tượng anh hùng của ta là không được đâu.

    Tỉnh ngủ dậy, ta cảm giác cả người tràn ngập quang nguyên tố. Mặc dù không thể tăng trưởng ma pháp lực nữa nhưng cảm giác cũng thật không tệ. Ta kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, Oa, đã tối rồi, ta ngủ thật là dài a. Không được, ta phải mau mau chạy đi ăn cơm chiều nếu không sẽ hết mất.

    Ta rất nhanh chạy tới thực đườn. Cũng còn kịp, mặc dù mọi người đều sắp ăn xong nhưng vẫn còn thức ăn. Ta rất nhanh xin 3 suất cơm sau đó như cuồng phong cuốn lá rụng ăn thật nhanh.

    "Oa, hắn chính là quang hệ phạn dũng*, ngươi xem hắn ăn nhiều chưa kìa."

    "Đúng thế, chả khác gì trư cả."

    Từ sau lưng ta truyền đến một trận cười rộ cùng với vài tiếng đàm tiếu. Kệ, còn quản người ta ăn nhiều ít bao nhiêu nữa. Thật là đáng ghét, không để ý tới bọn chúng, ai bảo ta tính tính phàm ăn chứ. Tốc độ ăn của ta càng nhanh hơn. Ăn xong ta lập tức chạy đi tới chỗ lần trước triệu hồi tiểu kim, Sau đó gọi Tiểu Kim ra.

    Tiểu Tử này quả thực ăn tham không kém ta, ta ăn là cơm còn hắn ăn lại chính là quang nguyên tố mà ta khổ sở tụ tập được a! ( Thật là rất khổ sao? Giống như chỉ là ngủ ngủ thôi mà!)

    Oa, hắn lớn nhanh thật, ăn không có phí a. "Ngươi, cái đồ ăn hại, ngươi cũng ăn tham quá!" Tiểu kim giờ trên tay ta cũng đã nặng nặng rồi. Thân thể nó giờ cũng đã lớn hơn gấp 3 lần lúc mới sinh rồi, đã dài được hai thước, thân cũng to được như cái chén.

    "Để ta xem ngươi gần đây có tiến bộ không nào!"

    Nói rồi ta bắt đầu ở trong tâm hạ mệnh lệnh cho Tiểu Kim, cũng không tệ, không có ăn phí hoài, bây giờ tiểu kim đã có thể xử dụng hết thảy các loại ma pháp quang hệ sơ cấp rồi, bất quá nó giống như không thể tự mình thu hút quang nguyên tố trong không trung được ( Huyễn thú tại sơ kì trưởng thành thì lớn rất nhanh, nó có thể học được hết thảy ma pháp của chủ nhân, cấp bậc huyễn thú chỉ có thể học tập các ma pháp phù hợp với cấp bậc của mình. Huyễn thú trưởng thành khi lớn tới một trình độ nhất định sẽ có thể có công kích vật lý )

    Ta rất cao hứng đem tiểu kim thu lại trong người. "Tiểu Kim, chúng ta về tiếp tục ngủ nào, ngươi cần lớn nhanh hơn nữa nha!"

    Thân ảnh của ta dần dần khuất đi. Từ sau một gốc cây cổ thụ cao lớn xuất hiện một lão ma pháp sư: "Huyễn thú của tiểu tử này dường như không giống như các huyễn thú trưởng thành khác. Nó lớn thật là nhanh, không biết có đặc thù công năng gì nữa. Đứa nhỏ này khẳng định về sau sẽ rất có tiền đồ. Ta nhất định phải thu hắn thành đệ tử của ta mới được! hắc hắc, thật sự là "vi lão bất tôn" mà.

    Không biết bị người ta tính toán sau lưng, ta cũng đã trở về tới kí túc xá. Lục mao cũng ở đó.

    "Trường Cung, lúc trước tại ta không tốt, ngươi đừng tức giận nhé!" Lục mao thử thăm dò ta.

    "Không sao, từ nay về sau đừng tìm tới ta phiền toái là được, ta phải ngủ đây."

    "Trường Cung, nghe nói bằng hữu Mã Khắc của ngươi hôm qua lại bị người ta đánh thì phải, hình như còn rất thảm nữa!"

    "A! phải không, cám ơn nhé lục mao. Ta đi xem hắn một chút" Dứt bỏ ý nghĩ ngủ, ta mau chóng chạy đi tìm Mã Khắc.

    Oa, so với hôm trước còn thảm hơn, không thể nào a.

    "Mã Khắc, sao ngươi không đi tìm sư phụ trị liệu giúp ngươi điều trị vậy!"

    "Lão đại, ngươi tới rồi à, Ta không dám đi đâu. Sợ bị đuổi học mất. Ở trong trường tự động đánh nhau là bị đuổi học đấy ( công khai tỷ thí thì được )

    "Ngươi bảo ta nói cái gì bây giờ! hỡi quang nguyên tố vĩ đại, là bằng hữu của người, ta thỉnh cầu người cứu sinh vật trước mắt đi." Mặc dù ta không tán thành theo đuổi của hắn nhưng hắn dù sao cũng là huynh đệ của ta, ta sao có thể mặc kệ chứ!

    "Lão đại lão đại, cám ơn ngươi. Hôm nay cô ấy đã cho ta biết cô ấy gọi là gì rồi."

    Ta xỉu, ta nhìn hắn như đang nhìn quái vật vậy.

    "Lão đại, ngươi đừng nhìn ta như vậy được không?"

    "Cô ấy đã nói cho ngươi tên sao lại còn đánh ngươi nữa?"

    "ha ha, ta là nghe ca ca của cô ấy nói. Ai, ca ca cô ấy nói ta mà còn tìm cô ấy thì sẽ đánh gãy chân của ta. Xem ra ta phải chờ đợi rồi, không có chân cũng không có tốt lắm nhỉ. Lão đại, ngươi có phương pháp trị được chân gãy không?? Mã khắc làm ra một bộ ngu ngốc hỏi ta. Hoàn hảo là những người trong phòng hắn còn chưa trở về, nếu không có một tiểu đệ ngu ngốc như thế này ta thật không còn mặt mũi nhìn người nữa.

    Trong kí túc xá của Mã Khắc liền truyền đến một trận kêu la thảm thiết.

    "Lão đại, đừng đánh nữa, ta sai rồi, tha cho ta đi...."

    Chú thích: Quang hệ phạn dũng: thùng cơm quang hệ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Chương 12 Quyển 2 Gặp Hải Nguyệt.

    Thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt 3 tháng đã qua đi. Ta cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở học viện. Nói thật, nơi này so với trước kia cùng với lão ma quỷ học tập thì có phần nhàn nhã hơn. Mỗi ngày đều không có chuyện gì, ngoại trừ buổi sáng tới trường ra còn lại thời gian cơ bản đều do chính mình quyết định. Thật thoải mái.

    Trong 3 tháng này ma pháp của ta cơ bản không tăng lên gì, đặc biệt là trong phương diện ma pháp lực. Còn tinh thần lực thì có tăng trưởng một ít. Ma pháp khống chế của ta đã thuần thục hơn trước nhiều, thực không biết làm thế nào mới có thể đề cao được ma pháp lực của ta hơn nữa. Ài, bỏ đi, chẳng sao cả, chuyện đó để sau vậy, trong các ma pháp quang hệ ta chỉ có học thêm được một ma pháp - Quang chi lễ tán ( quang hệ trung cấp phụ trợ ma pháp. Chủ yếu chỉ dùng trên diện tích lớn khu trừ độc khí, ám hắc tinh thần ma pháp và một ít trạng thái dị thường khác ), hoàn thiện xong quang lăng thuẫn của ta ( bây giờ quang lăng thuẫn của ta có thể bao phủ toàn thân, trở thành ma pháp phòng ngự toàn phương vị rồi, ha ha )

    Không gian ma pháp các loại: Đoản "di chuyển tức thời" đã tới cực hạn dĩ nhiên không thể tiến bộ hơn được nữa. Trường "di chuyển tức thời" thì ta không dám dùng. Duy nhất có tiến bộ là tiểu thứ nguyên trảm. Bây giờ ta đã có thể khống chế ma pháp này rồi. Ta và Mã Khắc đã thử qua, ta dùng một tiểu thứ nguyên trảm có thể thôn tính cả trung cấp ma pháp của hắn. Thật sự là không tệ chút nào cả.!

    Trong khoảng thời gian này có lợi lớn nhất chính là Tiểu Kim. Cái gả tiểu tử này giờ đã lớn hơn nhiều rồi. Dài hơn 5 thước, trên người làn da kim sắc đã thô cứng hơn một chút, tối kỳ quái chính là trên đầu của nó mọc ra một cái kim giác nho nhỏ, bất quá nó đối với ta cũng rất quyến luyến. Cho dù là ta gọi nó ra chơi đùa thì nó cũng không có chơi quá phạm vi 5m. Kỹ năng của nó cũng có tiến bộ lớn, bây giờ Tiểu Kim đã có thể tính là gần cấp 4 huyễn thú rồi. Đại bộ phận các loại quang hệ ma pháp của ta nó đều có thể sử dụng, đáng tiếc là không gian ma pháp thì không hiểu sao nó không biết dùng. Nhìn nó không ngừng lớn lên ta thật sự rất tự hào. Ta cảm giác nó bây giờ đã trở thành một bộ phận của ta rồi. Một ngày không gọi nó ra xem ta sẽ không vui. BÌnh an trải qua thời gian dài như vậy ta cũng dần dần quên đi lời nhắc nhở của lão ma quỷ, cũng không có gì mà, cho tới giờ ta cũng chưa gặp phải huyễn thú nào gây bất lợi cho tiểu kim cả.

    Có điều khiến ta buồn bực chính là lão nhân mặc ma pháp bào màu trắng kia cứ thi thoảng lại xuất hiện trong cuộc sống của ta. Mỗi buổi tối ta đem tiểu kim ra chơi cơ hồ đều gặp ông ta cả. Ông ta cứ quấn lấy ta, tránh cũng chẳng tránh được,. Vì thế nên ta thay đổi thật nhiều chỗ, nhưng mà ông ta cũng cứ như cái bóng bám riết lấy ta, cuosoi cùng ta cũng chẳng buồn trốn nữa, dù sao ta không bái ông ta làm thầy xem ông ta làm gì được ta nào. hắc hắc, ta không muốn lại bị quản nữa!

    Còn tên tiểu tử Mã Khắc thì quá biến thái đi. Hắn mỗi ngày đều đi kiếm cái tiểu cô nương kia ( đến giờ ta cũng chả biết cô nương kia gọi là gì nữa, cũng không tiếp xúc qua, ta không muốn người ta đánh đồng ta là "hồng mao niên cao"* ( hồng mao niên cao là ngoại hiệu các đồng học cấp cho Mã Khắc, ai bảo hắn cứ bám dính tới người ta cơ chứ, ha ha) Mặc dù hắn thường xuyên bị đánh cho thâm tím mặt mày nhưng hắn không chịu từ bỏ, thật sự là phục hắn luôn. Nghe hắn nói thì cũng đang tiến triển, mặc dù cô nương người ta không thèm để ý tới hắn nhưng bây giờ hắn cũng cơ bản không bị ai đánh nữa, đơn giản vì ca ca của cô nương kia ( chính là thủ tịch sinh năm thứ tư ) cũng bị hành động của tiểu tử Mã Khắc làm cảm động rồi. Hắn cho mã khắc một cái nhiệm vụ, chỉ cần trình độ ma pháp của Mã Khắc vượt qua hắn thì sẽ cho Mã Khắc theo đuổi muội muội hắn. Từ đó về sau Mã Khắc như điên rồi, mỗi ngày đều liều mạng luyện công. Bây giờ hắn cũng không kém ta là mấy. Thật sự trưởng thành nhanh chóng.

    "Mã Khắc, đi ăn cơm nào." Vừa mới tan học ta hô lên.

    "Hứ!"- hắn lơ đễnh đáp. Ta phát hiện gần đây hắn luyện công tới phát ngốc rồi thì phải. Ngoại trừ luyện công ra thì chẳng có gì đáng để hắn quan tâm cả.

    "Cô nương xinh đẹp kia tới tìm ngươi kìa"

    "đâu, ở đâu!" ánh mắt của Mã Khắc lập tức sáng lên.

    "Lão đại, ngươi đừng có thế nữa, lại gạt ta rồi!" Không nhìn thấy thân ảnh của vị cô nương kia, mã khắc liền oán giận nói.

    "Tiểu tử nhà ngươi giờ mê mẩn rồi, nàng ta có hấp lực lớn như thế hả?"

    "Ngươi không biết thôi, chỉ cần được cô ấy là ta đã thỏa mãn rồi." Ánh mắt của Mã Khắc lung linh. Thật là thụ không được mà.

    "Đúng rồi, cô nương đó gọi là gì vậy, đến giờ ta vẫn chưa biết tên."

    "Ngươi muốn hỏi làm gì??" Mã Khắc dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta.

    Ta lập tức cho hắn 1 cước: "Phi, ngươi tưởng ta giống như nhà ngươi hả. Ta cũng không thể suốt ngày kêu cô ta là "cô nương xinh đẹp" mãi thế được."

    "Hứ, cô ấy gọi là Hải Nguyệt Tinh. Ca ca cô ấy tên là Hải Nhật Tinh"

    "Tên cũng không tệ. Thế gần đây có tiến triển gì không?"

    "Vẫn như vậy thôi, cô ấy thế nào cũng không để ý tới ta. Ca ca của cô ấy thì có vẻ thiện cảm hơn trước. Đúng rồi, lão đại, hắn có vài lần hỏi ai trị thương cho ta đấy!"

    "Ngươi nói cho hắn chưa?" Ta khẩn trương hỏi.

    "Vẫn chưa, sao lại thế được, ta làm sao có thể bán đứng lão đại ngươi đây chứ." Mã Khắc cười nói.

    "Ngươi nha, cũng đừng quá khổ thế, một ngày lúc nào cũng chỉ biết tới luyện công."

    "Vẫn là ngươi tốt với ta. Vì hạnh phúc cả đời này ta nhất định phải cố gắng luyện tập ma pháp." Có một mục tiêu xem ra cũng không tệ. Mục tiêu của ta cũng có, dĩ nhiên là 'tự do tự tại' rồi, hắc hắc.

    "Đi nhanh lên nào, chậm là không có cơm ăn đâu." Bị Mã Khắc nhắc nhở, ta lập tức chấn chỉnh tinh thần, ta chạy. Ăn cơm đúng là việc trọng yếu nhất trong đời con người mà! Ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn.

    Ăn xong cơm, Mã Khắc lại muốn về kí túc xá minh tư nữa. Ta cũng muốn trở về ngủ trưa thôi. Vừa mới đi tới, Mã Khắc đột nhiên đình lại.

    "Ngươi làm sao thế." Ta đánh hắn một cái.

    "Lão đại, ngươi xem kìa, là cô ấy đấy."

    Theo hướng Mã Khắc chỉ, ta nhìn lại. Quả nhiên là Hải Nguyệt Tinh, ở bên cạnh còn có thêm 3 ,4 học sinh tại học viện nữa. Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy cô ấy.

    "Lão đại, chúng ta đi chào hỏi cô ấy một cái."

    "Muốn đi ngươi tự đi, ta không muốn. Ta chẳng muốn bị người ta đánh đồng với học viện nổi danh hồng mao niên nhà ngươi đâu."

    "Đi, lão đại. Muốn nói nổi danh thì ngươi cũng đâu có kém ta chứ, quang hệ phạn dũng còn hơn..."

    "Tiểu tử ngươi còn nói nữa!" ta thật sự nổi danh như thế sao, Ta như thế nào lại không chú ý tới nhỉ.

    "Đi nào, lão đại, có ngươi cùng đi ta mới có thêm được dũng khí!" Thật không có biện pháp, ta bị Mã Khắc kéo đi tới.

    "Oa, hôm nay đặc biệt lại thấy cả hồng mao niên cao lẫn quang hệ phạn dũng tới theo đuổi ngươi kìa!" một tiểu nữ tử bên cạnh Hải Nguyệt cười nói.

    Ta tịnh không thèm để ý, ta chỉ để ý thấy một đệ tử tầm trên dưới 15 tuổi mặc hỏa hệ ma pháp bào. Oa, hắn thật sự là rất mạnh! khí thế thật lợi hại. Hắn khiến ta cảm giác thấy hắn không kém nhiều so với lão ma quỷ. Hăn cũng chú ý tới ta rồi. Ánh mắt hai chúng ta đều bắt gặp nhau. Đôi mắt hắn tưởng như lóe sáng một cái.

    * Hồng mao niên cao: dịch nghĩa đen thì nó là cái bánh ngọt lông hồng Nhưng có lẽ ý nghĩa của nó là cái lông đuôi màu hồng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi KeyOfLife, ngày 15-05-2008 lúc 11:39.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ta đến từ đâu?
    Bài viết
    457
    Xu
    50

    Mặc định

    Lẽ ra tối qua có 1 chương, nhưng vì lần trước bị kêu ngắn quá nên thôi đành chờ sáng nay làm thêm 1 chương nữa vậy. Ăn sáng nha ^_^

    Chương 13 Quyển 2 :Bị ép tỷ thí

    " Ngươi chính là học sinh năm hai được mệnh danh là quang hệ phạn dũng đúng không?" Kẻ mặc hỏa hệ ma pháp bào kia không giống như mọi người tập trung sự chú ý vào hải nguyệt và mã khắc mà <> nhìn ta. Hắn chắc là ca ca của hải nguyệt Hải Nhật Tinh rồi.

    Xin chào, ta là trường cung uy, chủ tu quang hệ ma pháp, đang học năm hai, huynh là...?" ta đáp.

    "Ta là Hải Nhật Tinh, ngươi và cái đuôi kia là bạn hữu đúng không?" Hải nhật chỉ vào mã khắc.

    Ta do dự một chút, "Đúng thế, chúng đệ là bạn hữu."

    "Thế có phải những thương tích trước kia của hắn đều do ngươi chữa đúng không?" Hải Nhật truy vấn ta.

    "Oa, có thể coi là thế!"

    "Đúng là đúng, không đúng thì không đúng, có thể cái gì nữa!"

    "Đúng, chính là ta dùng khôi phục ma pháp quang hệ trị liệu cho hắn."

    "Ta hôm nay sẽ xem ngươi tự trị thương cho mình như thế nào đây." Nói xong, Hải Nhật Tinh tự thân toát ra một khí thế cường đại. "Ta cùng với ngươi tỷ thí một chút."

    Trong lúc Hải Nhật đang không ngừng bức bách ta thì Mã Khắc so với ta cũng chẳng tốt hơn là mấy. Hải Nguyệt người ta căn bản là không để ý tới hắn thế mà hắn vẫn còn liều mạng cố gắng pha trò cho người ta cười.

    Bên cạnh Hải Nguyệt có một nữ sanh năm ba mắng hắn: "Cái đồ hồng mao niên cao, đừng có lẽo đẽo theo hải nguyệt của chúng ta được không, tự nhìn mình đi, cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga !"

    Mã Khắc không có cách nào đành trả lời: "Ta chịu thôi, ai bảo ta lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì đã chung tình rồi chứ!" Tiểu tử này da mặt quả thực không phải bình thường, có một không hai. Phục luôn.

    Hải Nguyệt chợt nói: "Ngươi phiền phức quá, ngươi chẳng lẽ không thể không quấn lấy ta hay sao. Ngươi còn nhỏ đã xấu như thế, về sau lớn lên còn không phải trở thành hoa hoa công tử hay sao."

    Nghe được Hải Nguyệt nói, Mã Khắc lập tức giống như là nghe thấy tiếng hoàng oanh vậy, cho nên về nội dung câu nói thì...

    Nhìn thấy ánh mắt hắn biến thành một mảnh tâm trạng, hơn nữa cũng không nói gì cả, Hải Nguyệt không nhịn được nói: "Uy, ngươi có nghe ta nói cái gì không thế!"

    "A! cái gì, Uh, hải nguyệt vừa nói cái gì thế."

    "Ta nói ngươi phiền quá... " Hải Nguyệt tức giận hét lên thật lớn.

    Mã Khắc ha ha cười: "Ta cam đoan ta đối với Hải Nguyệt chung tình cả đời, từ nay về sau nhất định không thích nữ sanh khác, được không."

    "Ngươi, ngươi, ngươi..." Hải Nguyệt đã tức giận tới nói không nên lời nữa rồi. Đúng lúc đó Mã Khắc cũng phát hiện bên này của ta cũng không ổn. "Di, lão đại, ngươi với Hải Nhật đại ca đang làm gì vậy a!"

    "Ai là đại ca của ngươi. Nói mau, ngươi có đáp ứng tỷ thí với ta hay không Trường Cung." Câu trước Hải Nhật là nói với Mã Khắc, còn câu sau tự nhiên là nói với kẻ đáng thương ta rồi.

    "Hải đại ca, đệ xin bái người làm đại ca, đệ xin làm tiểu đệ của đại ca được chưa, người không được khi dễ học đệ nha."

    Mọi người đều đổ. " Kẻ kia thật sự là cái đồ thùng cơm a, thật không có chí khí."

    "Chí khí cái con khỉ, chí khí đáng bao nhiêu tiền chứ, chỉ có mạng nhỏ mới trọng yếu a." Ta nghĩ thầm.

    Tới Mã Khắc cũng chẳng thể ngẩng đầu lên được. "Oa, ta không có lão đại như ngươi, quả thực là kẻ bỏ đi mà."

    Ta tiến đến túm lấy Mã Khắc: "Tiểu tử ngươi còn có mặt mũi nói nữa, nếu không phải vì ngươi thì ta đâu có bị người khác bức tỷ thí chứ?" Mã Khắc chịu không thể nói được.

    Đúng lúc này, Hải Nhật nói ra một câu làm giấc mộng chạy trốn của ta hoàn toàn bị tiêu diệt: "Không muốn tỷ thí hả, thế thì ngươi hãy làm cái bao cát cho ta tập đánh đi. Ta chẳng để ý tới cái gì gọi là thanh danh, cũng chẳng để ý tới việc có khi dễ học đệ hay không. Ta cứ nhìn thấy ai không vừa mắt là muốn đánh." Nói đoạn hắn vươn cái nắm tay to xù của mình ra trước mặt ta.

    Xong rồi, xong cả rồi, xem ra là chạy không được nữa rồi. Đành phải tỉ thí thôi, tối thiểu tỷ thí thì sẽ không bị đánh chết a! Ta không còn cách nào đành nói: "Được rồi, ta tiếp thụ tỷ thí của ngươi."

    Một đoàn người kéo nhau đi vào sân huấn luyện, do những người khác bày ra kết giới bảo vệ. Ta và Hải Nhật đi tới giữa sân. Ta biết là không thể tránh được nữa, đành phải tới thôi!

    "Tới đây" Ta vung tay tại không trung một cái, lập tức giữa không khí xuất hiện một khe hở, ta thò tay vào đó lấy ra ma pháp trượng mà từ trước tới nay đều chưa dùng tới ( không gian cất giữ - không gian hệ trung cấp ma pháp ta vừa mới học được không lâu, vì để thuận tiện đem ma pháp trượng vứt vào trong đó, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới nó rồi )

    Hải Nhật có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng học cả không gian ma pháp."

    "Ta thứ tu là không gian ma pháp" Ta lãnh đạm trả lời, dù sao cũng không tránh được thì cũng chẳng cần giả vờ vô dụng nữa, dứt khoát phải cứng rắn một chút, ai sợ ai chứ.

    Ta không chần chờ, trước tiên gia trì cho mình một quang lăng thuẫn phòng ngự cái đã. Dưới tác dụng bổ trợ của pháp trượng xung quanh ta xuất hiện một màn sáng dày đặc quang nguyên tố. Ta đã chuẩn bị tác chiến đầy đủ rồi.

    "Tốt, cho ta xem tiểu tử ngươi rốt cuộc có thực lực thế nào mà dám xía vào việc của ta." Hải Nhật đưa khí thế lên tới đỉnh cao, ám niệm chú ngữ, vung tay lên phát ra một liên hoàn hỏa cầu phóng tới phía ta. Ta biết hắn mới chỉ là thăm dò công kích mà thôi. Bình tĩnh dùng "di chuyển tức thời" chuyển di tới phía sau Hải Nhật rồi đáp trả lại cho hắn một Tiễn QUang. Có thể là hắn chuẩn bị không đủ hay là đối với mình quá mức tin tưởng nên không né tránh liền bị tiễn quang của ta đánh trúng. Bất quá sơ cấp công kích ma pháp của ta cũng không gây ra thương tổn gì với hắn cả, lập tức bị hỏa thuẫn của hắn phá giải, nhưng cũng dọa cho hắn một trận.

    Xem ra ta cũng hơi coi thường ngươi" Hải Nhật nói xong tự cấp cho mnìh một Tật Phong Thuật, lập tức giống như một cái bóng lướt qua lướt lại. Bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, Tật Phong thuật của hắn rất nhanh, không kém gì so với "di chuyển tức thời" của ta chút nào. Ta chỉ có thể nhìn thấy một chút cái bóng của hắn mà thôi. Thực Lực của hải nhật lại mạnh như vậy, một sơ cấp ma pháp trong tay hắn có thể có uy lực ngang ngửa với một trung cấp ma pháp. Không thể tưởng tượng nổi. Phỏng chừng nếu so tốc độ với hắn thì ai cũng không làm gì được ai, bất quá hắn dùng ma pháp mà hắn đang ngâm xướng có vẻ không nhỏ, bây giờ ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Chương 14 Quyển 2: Tiểu Kim xuất chiến

    Ta tập trung toàn bộ ma pháp lực, cũng bắt đầu niệm chú ngữ kêu gọi ma pháp mạnh nhất mà ta có thể sử dụng bây giờ - quang trảm kiếm, chuẩn bị hứng phó toàn lực nhất kích của Hải Nhật.

    Ta cảm giác thấy trong không gian các hỏa nguyên tố bắt đầu cuồng bạo, theo chú ngữ của hải nhật mà rung động, toàn đấu trường nóng rực lên. Trên người Hải Nhật dần dần hội tụ một tầng hỏa nguyên tố dày đặc dần dần che phủ cả thân ảnh của Hải Nhật. Bây giờ Hải Nhật trông giống như một quả hỏa cầu thật lớn chợt biến chợt hiện trene không trung. Ta có hơi chút bị hoa mắt, vội vàng nhắm mắt lại dùng cảm giác của tòan thân để định vị vị trí của hắn. Ta biết bây giờ hắn đang tập trung Hỏa nguyên tố, lúc hắn dừng lại cũng chính là lúc hắn tung ra đòn cuối cùng. Ma Pháp sư tỉ thí không có quá nhiều kỹ xảo. Tuyệt đối lực lượng của hải nhật khẳng định mạnh hơn nhiều so với ta.

    "Lão đại, cẩn thận đấy, đây là cao cấp hỏa hệ ma pháp - Liệt Hỏa Liệu Nguyên. Không nghĩ tới hắn lại có thể sử dụng. ta tưởng ma pháp này chú ngữ rất lâu nên không có học." Mã Khắc đứng ở bên ngoài nhắc nhở ta.

    "Ca ca, sao ca lại sử dụng ma pháp này chứ, xảy ra việc thì làm sao bây giờ a!" Xem ra tiểu cô nương này cũng rất thiện lương, ta trong lòng cũng âm thầm cảm kích.

    "Tiểu muội, yên tâm đi, ta sẽ chú ý" Từ trong hỏa cầu Hải Nhật truyền thanh ra.

    Nguyên lai là hắn sẽ không sử toàn lực, ha ha, ta đây cũng có thể an tâm rồi. Ta phải cố gắng chống cự một thời gian mới được.

    Ta cũng bắt đầu liên tục hội tụ các quang nguyên tố hình thành quang trảm kiếm ( ta đã được quang nguyên tố châp nhận cho nên tốc độ hội tụ ma pháp lực so với người bình thường nhanh hơn nhiều ) chờ đợi Hải Nhật công kích.

    Trên bầu trời tung hoành qua lại các hỏa ảnh, toàn bộ tụ tập ở đối diện với ta. Bị tầng tầng hỏa nguyên tố vây quanh, Hỏa nhật lạnh lùng nhìn ta: "Để chúng ta nhất chiêu phân thắng bại, Ta thấy ngươi cũng rất mạnh đó."

    "Liệt Hỏa Liệu Nguyên" Theo thanh âm của hải nhật, một ảng hỏa tường thật lớn hướng ta phóng tới. "Khốn kiếp" ác quá.

    "Quang Trảm Kiếm" Vô số đạo quang nguyên tố hình thành một kiếm hình lập tức nghênh chiến với hỏa tường.

    Quang Trảm Kiếm tự thân uy lực không thể so sánh với Liệt Hỏa Liệu Nguyên, ma pháp lực của ta cũng kém hơn so với của Hải Nhật vì vậy quang trảm kiếm của ta tự nhiên cũng bịe Liệt Hỏa Liệu Nguyên áp chế. Bất quá tốc độ của nó cũng bị quang trảm kiếm ngăn trở không ít, chỉ có thể từ từ tiến tới mà thồi.

    Khi ma pháp vừa tiếp xúc tới, ta chợt cảm giác thấy chênh lệch giữa mình và Hải Nhật lại có thể lớn như thế, chỉ có thể miễn cưỡng trụ lại mà thồi. Ta liều mạng hội tụ quang nguyên tố, trong lòng chỉ cầu mong các a di thúc thúc quang nguyên tố giúp đỡ ta mà thôi, ta quả thực sắp không chống cự được nữa rồi.

    Trán của ta đã đầy mồ hôi rồi. Hỏa tường của Hải Nhật chỉ còn cách ta 5m nữa. Còn Hải Nhật hắn xem ra vẫn còn rất sung sức.

    Quang nguyên tố dường như có thể hiểu được nỗi lòng của ta nên tốc độ hội tụ cũng bắt đầu tăng tốc một chút. Tốc độ hội tụ của ma pháp lực dần dần trở thành ưu thế của ta. Chính vì thu hút quang nguyên tố nhanh hơn nên thời gian ta có thể trụ được cũng lâu hơn nhiều.

    Hải Nhật bây giờ cũng rất kỳ quái. Hắn cảm giác ma pháp của ta không mạnh lắm, có thể trụ được nhất thời đã có thể là không tệ. Bây giờ hắn cảm giác nếu muốn duy trì Liệt Hỏa Liệu nguyên để công kích đã bắt đầu phải cố sức rồi, không ngờ ma pháp lực của ta lại còn có thể trụ được nữa.

    "Được! Xem ra ngươi vẫn còn có thể cố gắng tiếp. Ta cho ngươi xem chính thức lực lượng của ta đây. Hỏa nguyên tố, hãy sôi sục lên, để cho liệt diễm vô tận của người hoàn toàn thiêu cháy tất cả!" Đây là một ma pháp tăng cường, mặc dù ta không biết tên nhưng ta biết đây khẳng định chẳng phải là chuyện tốt gì.

    Kỳ thật, Hải Nhật cũng là không còn đường lui nữa vì hắn cảm giác chính mình cũng khó có thể giữ Liệt Hỏa Liệu Nguyên lâu hơn nữa. Nếu bây giờ mà không tăng lên chỉ e ta có thể đảo ngược tình thế.

    Liệt Hỏa Liệu nguyệt bây giờ kết hợp với ma pháp này làm ta lập tức cảm giác áp lực tăng lên gấp bội. Hỏa Tường nhanh chóng di động về phía trước, tới sát bên người ta rồi. Không được ta chịu không thấu nữa rồi.

    Hỏa Tường chạm tới quang lăng thuẫn của ta thì có giảm chút tốc độ, bất quá nó vẫn di động từng chút từng chút về phía trước. Máu theo khóe miệng ta chậm rãi lưu lại, ta sắp tới cực hạn chịu đựng rồi. Tiểu tử Hải Nhật này còn dám nói là sẽ có chừng mực, như thế nào vẫn chưa dừng tay.

    Hải Nhật nhìn thấy ta sắp trụ không nổi cũng đã thu lại một chút ma pháp lực, khiến một phần nhỏ của Liệt hỏa Liệu Nguyên thu lại. Dù vậy,ta vẫn bị Liệt hỏa Liệu Nguyên đánh bay ra sau, đập vào kết giới. Cũng may liệt hỏa liệu nguyên cũng tan đi rồi.

    "Thế nào, tiểu tử, ngươi còn chịu dược nữa không!" Hải Nhật đắc ý cười.

    "Hừ! ngươi còn lớn hơn ta! có gì đặc biệt hơn người chứ." Ta có một chút không phục. Nhìn hình dáng đắc ý của hắn trong lòng ta tự nhiên..., bất quá hải nhật hắn quả thật mạnh hơn ta, ta nếu không dựa vào tốc độ hội tụ ma pháp lực nhanh chóng thì có lẽ đã sớm thua rồi.

    Hừ, cái gì, còn không phục. Không được tìm lý do bao biện, thua chính là thua.

    Tức chết ta đi, a, đúng rồi, ta còn có tiểu kim mà. Nó không phải là còn lực lượng sao? Hắc hắc. Nhưng ta không nghĩ tới đây chính là sai lầm nguyêm trong đầu tiên trong cuộc đời mình, hơn nữa lại còn là sai lầm trí mạng. Suýt chút nữa thôi là đem tiểu kim vào chỗ vạn kiếp bất phục.

    "Bằng vào tên của ta, xuất hiện đi Tiểu Kim." Theo ta gọi về, một đạo bạch quang nhoáng hiện. Tiểu Kim xuất hiện ở trước mặt ta, chẳng biết sao vẫn còn lung lay hoảng hoảng, xem ra vừa rồi vẫn ngủ rất say a! ( Trưởng thành huyễn thú bình thường sẽ ở trong người chủ nhân ngủ, bất quá khi chủ nhân gọi về sẽ tỉnh giấc ngay. )

    "Tiểu Kim, mau, công kích kẻ kia cho ta." Ta lập tức dùng tâm linh cảm ứng hạ mệnh lệnh cho tiểu kim.

    Tiểu Kim nhìn nhìn Hải Nhật, lập tức một đạo Tiễn Quang phóng tới.

    Hải Nhật bị công kích tới, bây giờ hắn cũng không còn nhiều ma pháp lực nữa, tức giận nói: "Tiểu tử ngươi còn có huyễn thú nữa a! ta cũng có." Hải Nhật một bên miễn cưỡng dụng Tật phong thuật né tránh.Một bên gọi về huyễn thú của mình.

    A! Là một hồng hổ hỏa hệ. Uy mãnh quá, nhìn hình dáng bên ngoài có lẽ đã tới cấp 6 rồi! Không xong, nguyên lai hắn cũng có huyễn thú ( cơ hồ mỗi người đều có mà, đồ ngốc ) Mau, ta phải mau triệu hồi tiểu kim về.

    Đang lúc ta muốn gọi tiểu kim về thì dị biến đã xảy ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi KeyOfLife, ngày 16-05-2008 lúc 08:23.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ta đến từ đâu?
    Bài viết
    457
    Xu
    50

    Mặc định

    ^_^ Một ngày vắng mặt rất xin lỗi, hôm nay chúng ta lại tiếp tục nha ^_^

    Thật không dám dấu, ta trước kia là con nghiện bây giờ lại càng là con nghiện nặng hơn, vì thế nếu bắt được cuốn truyện nào hay hay là đọc quên trời đất. Hôm qua thấy có bộ Liên Hoa Bảo Giám mới đăng khá hay nên dành trọn cả đêm ngồi nhai bộ đó, rốt cuộc sau gần 2 ngày cũng đã tru diệt hết cả bộ ( tg vẫn đang viết tiếp ), hôm nay thanh thản rồi, có thể tiếp tục dịch truyện cho mọi người

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Chương 15 Quyển 2: Cái chết của Tiểu Kim

    Hồng Hổ của Hải Nhật ngửa mặt lên trời gầm lớn rồi giống như một mũi tên lửa phóng thẳng tới Tiểu Kim. Tiểu Kim có chút sợ hãi, nó tự gia cấp cho mình một Quang Lăng Thuẫn, sau đó không ngừng phóng ra Tiễn Quang ngăn chặn bước tiến của Hồng Hổ.

    Không xong rồi, ta lập tức cảm thấy Tiểu Kim đang gặp nguy hiểm và sợ hãi trong lòng của nó.

    "Tiểu Kim, mau trở về" Ta muốn triệu hồi Tiểu Kim nhưng đã không kịp nữa rồi.

    Tiễn Quang của Tiểu Kim dường như chỉ đủ để gãi ngứa cho Hồng Hổ. Hồng Hổ căn bản là không để ý tới, lúc này Tiểu Kim nghe được lệnh triệu hồi của ta lập tức di chuyển lại bên người ta. Nhưng hồng hổ đã không cho nó có cái cơ hội đó. Khi nó vừa định di chuyển thì đã bị Hồng Hổ nhả ra vòng lửa trói trụ khiến Tiểu Kim không thể di chuyển.

    Hồng Hổ công kích về phía Tiểu Kim không hề thương xót, liên tục thả ra ba hỏa hệ trung cấp ma pháp. Nhận thấy nguy hiểm của Tiểu Kim, ta lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Kim đối với ta trọng yếu như thế nào. Mặc dù thời gian chúng ta ở với nhau không lâu, cũng chỉ có mấy tháng nhưng nó đã giống như thân nhân của ta vậy.

    "Không được!" Ta điên cuồng hét lên.

    Ta tụ tập toàn bộ pháp lực còn thừa gia cấp cho Tiểu Kim một quang lăng thuẫn. Nhưng lượng pháp lực còn lại của ta có bao nhiêu tác dụng nữa đây.

    Chính lúc này Hải Nhật cũng phát hiện ra Hồng Hổ không bình thường. "Hồng Hồng, trở về mau". Hắn vội vạ muốn triệu hoán Hồng Hổ trở lại. Hồng hổ chần chừa một lát nhưng rồi không chút do dự lại nhắm về phía Tiểu Kim.

    Hồng hổ không hề nương tay, phát ra ma pháp công kích tới Tiểu Kim. Tiểu Kim chỉ kịp kêu ra một tiếng kêu non nớt rồi bị hỏa diễm thôn tính.

    "Tiểu Kim". Ta kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng chẳng thể có tác dụng gì.

    Tất cả mọi người đang bảo trì kết giới đều sợ ngây người, không ngờ trận đấu chốc lát đã trở thành một trận giết chóc.

    "Lão đại." Bởi vì kết giới được giải khai, gặp lại nguy hiểm của ta Mã Khắc trùng tới công kích Hồng Hổ, nhưng hắn cũng chậm mất một bước, Tiểu Kim đã bị liệt hỏa bao trùm mất rồi.

    "Oa!" ta thổ ra một ngụm máu tươi. "Tiểu Kim."

    "Hải Nhật, ngươi quá ác độc, dù ta có theo đuổi muội muội ngươi nhưng ngươi cũng không cần phải như vậy chứ." Mã Khắc hướng Hải Nhật tức giận nói.

    "Không, không phải ta, hồng hồng không nghe lời của ta. Hồng hồng mau trở lại." Có thể Hồng Hổ cảm giác được Tiểu Kim đã chết rồi vì thế lúc này trở lại bên người của Hải Nhật.

    Tất cả mọi người đều choáng váng, vì mỗi người đều biết huyễn thú đối với chủ nhân có ý nghĩa ra sao. Huyễn thú chết đi đối với chủ nhân là một đả kích vô cùng lớn lao.

    Ta lại thổ ra một ngụm máu nữa, trước mắt tối sầm, ngất đi.

    ....

    "Tiểu Kim, Tiểu Kim, ngươi đừng chết!" Ta bừng tỉnh khỏi ác mộng, bên cạnh đang có rất nhiều người. Ánh mắt ta đã ngốc trệ.

    "Tiểu Kim, Tiểu Kim ở chỗ nào, các ngươi trả lại Tiểu Kim cho ta." Ta kêu lên với mọi người đang bất lực nhìn ở xung quanh.

    "Lão đại, ngươi đừng đau khổ quá, Tiểu Kim nó đã..." Mã Khắc cúi đầu.

    "Không, Tiểu Kim không thể chết được, không thể."

    "Huyễn Thú của ngươi đã trưởng thành rồi, đều trách ta không tốt, phái xuất hồng hồng. Cấp bậc hình huyễn thú nếu gặp trưởng thành hình huyễn thú sẽ lập tức công kích." Hải Nhạt bây giờ không còn cái khí thế hiêu trương của hắn như trước, hắn cúi cái đầu cao ngạo của hắn xuống nói.

    Ta quay đầu nhìn hải nhật, "ngươi, là ngươi, ngươi trả lại Tiểu Kim cho ta."

    "Xin lỗi, ta cũng không muốn như thế. Ngươi cố gắng bảo trọng, nếu từ nay về sau có việc gì thì có thể tới tìm ta nói chuyện." Hải Nhật quay đầu hướng hải nguyệt nói: "Muội muội, chúng ta đi thôi."

    Hải nguyệt cũng đã tới: "Đều tại chúng ta không tốt, chúng ta không nên bức ngươi tỉ thí. Chúng ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp bồi thường cho ngươi, ngươi đừng quá đau lòng."

    Thanh âm ôn nhu của Hải Nguyệt cũng không thể làm dịu nỗi đau đớn trong tâm của ta. Ta xúc động hét lên với hải nguyệt: "Bồi thường, như thế nào bồi thường được, ngươi có thể làm cho Tiểu Kim của ta sống lại sao. Đó là tính mạng, đó là một tiểu sinh mệnh đáng yêu." ta không thể khống chế, lệ cứ từ trong mắt ta trào ra.

    "Lão đại, ngươi đừng có như vậy." Không biết Mã Khắc là sợ ta bi thương quá độ hay là bảo vệ cho Hải Nguyệt nữa.

    "ngươi, ngươi chỉ biết tán gái, không phải vì ngươi thì Tiểu Kim của ta không có chết. Tiểu Kim, Tiểu Kim ở đâu." Ta bây giờ đã dần dần không khống chế được bản thân nữa.

    Mã Khắc bây giờ cũng chẳng dám nói gì nữa, hắn ôm một bao tải thật lớn, giao lại cho ta.

    Ta mở bao tải ra. Vốn Trắng tinh Tiểu Kim giờ đây 80% thân thể đã bị cháy đen, chỉ còn có thể nhìn thấy kim văn ẩn ẩn hiện hiện mà thôi.

    "Tiểu Kim, ô ô." Ta bắt đầu bi thương khóc lên.

    "Lão đại, đừng như vậy."

    "Cút, các ngươi cút hết cả đi, ta không muốn nhìn thấy bất kể kẻ nào nữa."

    Nhìn thấy dáng vẻ bi thương của ta, tất cả mọi người đều cúi đầu, từng bước từng bước đi ra ngoài, ngay cả lục mao và hai người cùng phòng cũng đi ra.

    Chỉ còn lại mỗi mình ta, ta bắt đầu liều mạng hội tụ ma pháp lực sự dụng nguyên linh khôi phục thuật cứu giúp Tiểu Kim. Trước sự cố gắng của ta, thân thể Tiểu Kim cũng dần dần sáng hơn một chút, mặc dù ta biết rằng tính mạng của nó không thể vãn hồi nữa rồi.

    "Ngươi đừng như vậy nữa, vô dụng mà thôi." Bên tai ta vang lên một thanh âm lạ lẫm.

    "Không phải ta bảo các ngươi đều cút hết đi sao, sao ngươi còn không cút. Ta không cần các ngươi quản." Ta xúc động nói.

    "Nếu ta có thể cứu huyễn thú của ngươi thì sao, ngươi cũng không cần ta quản sao?"

    "Cái gì." Toàn thân ta chấn động, nhanh chóng quay đầu lại. a! nguyên lai là hắn..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chương 16. Sinh mạng cộng hưởng.

    vị ma pháp sư già mặc ma pháp bào trắng tiến đến trước người ta.

    "Hài tử ngốc, đừng quá buồn. Để ta xem huyễn thú của ngươi nào, có lẽ còn có thể cứu được."

    "Thật không" Hy vọng a, ngươi rốt cục cũng đã đến bên ta rồi.

    "Dù thế nào ngài nhất định phải cứu sống nó, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Kim, con cái gì cũng không cần quan tâm, xin ngài..." Ta cầm lấy tay vị ma pháp sư già, bất lực cầu xin.

    vị ma pháp sư già tịnh không có trả lời ta, ông đặt tay lên trên người Tiểu Kim. Trên tay chầm chậm toát ra một làn quang mang màu trắng, cũng không hề chói mắt mà rất nhu hòa. Trong chốc lát, quang mang màu trắng đã bao phủ toàn thân Tiểu Kim, nó cũng giống như nguyên linh khôi phục thuật nhưng hình như có chút khác biệt.

    Qua một lát, vị ma pháp sư già đã rời tay ra khỏi người Tiểu Kim.

    Ta lập tức lại bị đánh trở lại vực sâu vạn trượng. "Không được sao? không còn khả năng cứu nó nữa sao?" ta vội vàng hỏi.

    "Hài tử, ngươi không cần gấp quá, hãy nghe ta nói. Huyễn thú của ngươi là huyễn thú trưởng thành tốt nhất mà ta từng thấy, ngươi không nên thả nó ra trước khi nó có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Chẳng lẽ sư phụ ngươi trước kia không nhắc nhở ngươi sao?"

    Ta xấu hổ cúi đầu: "Cũng có nói, nhưng con.. con.. lúc ấy xúc động đã quên mất."

    "không cần tự trách nữa, Con chính mình tự gậy họa giờ phải chịu trách nhiệm thôi."

    "Thế Tiểu Kim còn có thể cứu không ạ?"

    "Có thể có, cũng có thể không có. Chủ yếu phải trông vào tự mình con thôi." vị ma pháp sư già nhìn ta thâm ý.

    "Con??? Ngài mau nói cho con biết phải làm như thế nào mới được."

    "Tình huống bây giờ là thế này. Vừa rồi ta có kiểm tra qua huyễn thú của con. Thân thể nó đã được con dùng nguyên linh khôi phục thuật trị tốt rồi nhưng hắn bị Hồng Hổ của Hải Nhật tiến công khiến hao hết sinh mạng lực. Tối chủ yếu bây giờ chính là cấp cho nó một tính mạng lực, rồi dùng tinh thần hoán tỉnh nó."

    Thấy vị ma pháp sư già ngừng lại, ta nóng vội nói: "Vậy con phải làm như thế nào?"

    "Trước khi nói cho con phải làm gì thì ta phải hỏi con một vấn đề đã."

    "Người cứ hỏi đi."

    "Con có yêu quý huyễn thú của mình không?"

    "Đương nhiên là yêu quý, Tiểu Kim giống như thân nhân của con vậy." Nói đến đây, mắt ta chợt đỏ lên.

    "Tốt, vậy ngươi có nguyện ý vì nó trả giá hết thảy, thậm chí dùng tới cả tính mạng của mình không?"

    Ta không chút do dự nói: "Con nguyện ý, chỉ cần Tiểu Kim có thể sống lại, bảo con làm cái gì con cũng nguyện ý."

    Nhìn vẻ mặt kiên nghị của ta, vị ma pháp sư già lộ ra một nụ cười tán thưởng. "Tốt, rất tốt. Muốn cho nó sống lại thì phải cấp cho nó sinh mạng lực. Vì vậy con phải đem một nửa sinh mạng lực của mình chuyển cho nó. Nói một cách khác chính là biến nó thành một phần thân thể của con, sau đó thông qua tinh thần hoán tỉnh tinh thần của nó, điểm ấy chỉ có con mới có thể làm được."

    "Đem sinh mạng lực của con cấp cho nó? Vậy phải làm như thế nào a, từ nay về sau sẽ có ảnh hưởng gì không ạ?"

    "Nếu có thể thành công thì có mấy điểm ta muốn nói cho con biết. Đệ nhất, từ nay về sau con sẽ không còn khả năng cứu huyễn thú khác nữa. Đệ nhị, nó sẽ trở thành bổn mệnh thú của con nếu con chết đi nó cũng sẽ không thể sống nữa, cuối cùng, đệ tam.. " vị ma pháp sư già dừng lại một chút. " Tính mạng lực của con sẽ bị giảm một nửa."

    "Giảm một nửa?? hai điều trước con đều hiểu, nhưng giảm một nửa là có nghĩa gì ạ?"

    "Nói cách khác, con vốn có thể sống tới 120 tuổi ( loài người trung bình đều sống thế này ) Con đem sinh mạng lực chia một nửa cho nó nghĩa là đem 60 năm tuổi của mình chia cho nó. Con có nguyện ý dùng 60 năm tính mạng của mình hoán đổi lấy tính mạng của nó không? Đây chính là cốt yếu."

    Ta nhìn thoáng qua Tiểu Kim, thân thể nó vẫn trắng tinh như vậy, nhưng quang sắc đã ảm đạm hơn xưa rất nhiều. Ta vuốt vuốt lấy đầu của nó.

    Ta dùng ngữ khí kiên định dị thường trả lời: "Con nguyện ý." Chính thức từ thời khắc này. "Con của ánh sáng" và đồng bọn thân thiết nhất của cả đời hắn, cũng là chiến hữu suốt đời của hắn đã hạ một khế ước chung thân không thay đổi.

    "Hảo hài tử, ngươi không có làm ta thất vọng." vị ma pháp sư già nói. "Con yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ tận lực nghĩ biện pháp khôi phục sinh mạng lực cho con. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu."

    Ta gật gật đầu.

    Ta bị vị ma pháp sư già đem tới một gian phòng nhỏ không người trong học viện. vị ma pháp sư già tạo ra một kết giới dày đặc.

    "Chúng ta bắt đầu." vị ma pháp sư già gật đầu ra hiệu cho ta.

    Ta ôm Tiểu Kim tiến tới trong vòng ma pháp lục mang tinh (@ dịch giả: ngôi sao 6 cạnh của ma pháp) Thâm tình liếc nhìn nó, rồi ngẩng đầu lên, giơ hai tay chếch lên trên trời, bắt đầu ngâm xướng ma pháp duy nhất trong cuộc đời của ta - Sinh mạng cộng hưởng.

    Như vị ma pháp sư già nói, đây là một ma pháp từ rất xa xưa. Ông tìm thấy ở trong một di tích cổ. Lúc ấy nó khắc trên một tấm bia đá. Ông cũng chưa từng dùng qua nên không biết có gì phát sinh. Còn có một điều ông không biết nữa. Chính là về sau ma pháp này đã giúp ta rất nhiều. Bởi vì khi sử dụng ma pháp này ta cũng đồng thời lĩnh ngộ được đạo lý của quang nguyên tố, chính là - "Yêu và Hy Sinh"

    "Hỡi thần sáng tạo vĩ đại, ta thỉnh cầu người hãy trợ giúp. Hãy dùng lực lượng vô tận của người khai mở nguồn cội sinh mệnh của ta. Ta nguyện cùng với sinh vật trước mắt này ký kết khế ước vĩnh hằng. Dùng sinh mệnh của chính mình để bảo đảm. Khế."

    Theo ngâm xướng của ta, trên người ta bắt đầu phát ra bạch sắc quang mang. Lúc đầu là nhu hòa, theo sự cô đặc của quang mang dần dần biến thành chói mắt. Tới cuối cùng ta bị bạch quang bao trụ lấy toàn bộ thân ảnh. Quang mang màu trắng càng ngày càng mãnh liệt, dần dần chuyển hóa thành quang mang kim sắc. Bây giờ ta đã trông giống như một mặt trời nhỏ, Ở nơi ánh sáng đặc nhất - mi tâm của ta, bắn ra một đạo kim sắc chiếu lên thân thể Tiểu Kim. Dưới ánh sáng Kim sắc đó, thân thể nó dần dần mơ hồ, sau đó dần dần dung hợp với làn ánh sáng kim quang, chầm chậm nhấc lên khỏi mặt đất. "Sưu một cái thu về trong mi tâm, dung hợp với thân thể của ta.

    Vầng sáng trên người ta dần dần ảm đạm. Ta cảm giác suy yếu lạ thường, nhưng ta đồng thời cũng cảm giác tới sự tồn tại của Tiểu Kim. Ta ở trong tâm trí, nhẹ giọng kêu gọi nó: "Tiểu Kim, trở về chưa?" Đoàn kim quang tiến vào trong thân thể ta vừa nãy bỗng bắt đầu nhúc nhích, tiếp đó từ trong kim quang truyền tới một trận ấm áp. Ta biết, ta đã thành công rồi. Tiểu Kim của ta nó đã trở lại. Ta
    bình thản nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi KeyOfLife, ngày 18-05-2008 lúc 22:44.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ta đến từ đâu?
    Bài viết
    457
    Xu
    50

    Mặc định

    Bà con ăn khuya nào ^_^

    Chương 17 Quyển 2 Bái sư học nghệ

    Khi ta tỉnh lại thì đã ở trong một gian phòng ngủ giản đơn. Đây là đâu vậy, Tiểu Kim, TIểu Kim thế nào rồi. Ta mau chóng "nội thị" một chút, vẫn tốt, mặc dù Tiểu Kim giống như đang ngủ say nhưng ta có thể xác định được sinh mạng lực của nó đang đập. Tiểu Kim của ta, ngươi rốt cục cũng có thể sống lại rồi, nước mắt của ta tự giác trào ra.

    Bây giờ ta cảm giác trong lòng thật ấm áp, đối với việc mất đi một nửa sinh mạng lực ta một chút cũng không quan tâm.

    Cửa mở, vị ma pháp sư già tiến lại.

    "Con tỉnh rồi à?"

    "Vâng ạ! đây là nơi nào vậy a?"

    "Đây là tẩm thất của ta, con cứ yên tâm ở lại đây tu dưỡng, À đã đói chưa, để ta mang cho con ít thức ăn."

    "Cám ơn ngài" Ta trong lòng thật sự rất cảm kích vị ma pháp sư già này. Không có ông Tiểu Kim sẽ không có khả năng trở lại bên người ta.

    Một lát sau, vị ma pháp sư già đã mang rất nhiều thức ăn trở lại, ta lập tức ăn như vũ bão. Tâm tình tốt mà, tự nhiên khẩu vị cũng tốt, ăn dĩ nhiên được nhiều hơn. haha.

    "Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn."

    "Con ngủ được bao lâu rồi a?"

    "7 ngày rồi."

    "A! Lâu như vậy ạ! Ta kinh ngạc nói.

    "Vậy đã là nhanh rồi, ma pháp của con tiêu hao rất nhiều, trước ta cứ tưởng phải 10 ngày con mới có thể tỉnh lại!"

    "Thảo nào con lại đói như thế, nguyên lai ngủ lâu như vậy. Đúng rồi, còn chưa hỏi tên của ngài là gì a!"

    "Ta gọi là Lao Luận Địch"

    "Con tên là Trường Cung Uy"

    "Ta muốn hỏi lại con vấn đề trước đây, con có nguyện ý bái ta là thầy theo ta học tập quang hệ ma pháp, kế thừa y bát của ta không?" Vị ma pháp sư già trịnh trọng hỏi.

    Ta suy nghĩ một chút: "Con nguyện ý."

    "Ta không muốn vì chính mình giúp con cứu huyễn thú mà uy hiếp con. Con nên hiểu rõ ta là hy vọng con tự nguyện."

    "ĐỊch sư phụ, con rất tự nguyện. Con cảm giác người rất mạnh. Con nguyện ý theo ngài học tập. Lần giáo huấn này con đã biết thực lực của mình rất kém cỏi, con hy vọng trở lên mạnh mẽ hơn."

    "Tại sao lại phải trở lên mạnh mẽ?" Địch sư phụ rất hứng thú hỏi ta.

    "Con muốn dựa vào chính thực lực của mình để bảo vệ thân nhân bằng hữu." Ta kiên định trả lời.

    "Rất tốt, Ta thu con làm đồ đệ. Con là đồ đệ duy nhất của ta, cũng là đồ đệ cuối cùng." Địch sư phụ đối với câu trả lời của ta rất hài lòng.

    "Thực lực của người cao như vậy vì sao lại không có đệ tử thế ạ?" Ta kỳ quái hỏi.

    Địch sư phụ thở dài: "Bây giờ người nguyện ý học quang hệ ma pháp quá ít, mà tư chất tốt lại càng thiếu. Ta vì tư chất của con rất tốt nên mới chấp ý thu con làm đồ đệ đó."

    "Vậy người không cần khảo nghiệm con sao? Con nghe sư phụ trước kia nói ma pháp sư lợi hại nào cũng phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm mới thu đồ đệ mà."

    "Ngốc hài tử, lần cứu huyễn thú này chính là khảo nghiệm tốt nhất của ta đối với con rồi."

    "Cám ơn ngài, sư phụ, từ nay về sau con nhất định sẽ nghiêm túc theo người học tập ma pháp. Trước kia con rất lười, lần giáo huấn bằng máu này đã đánh thức con. Chỉ có thực lực mới có thể bảo vệ được chính bản thân mình và người khác."

    "Ý nghĩ của con như vậy rất tốt. Giống như một Tiểu Đại nhân rồi." Địch sư phụ không khỏi nở nụ cười.

    "Sự phụ, vậy bao giờ chúng ta sẽ bắt đầu học tập ạ?"

    "Xem con gấp gáp kìa, xem ra con thật sự muốn đề cao chính mình a. Kỳ thật ta còn gấp hơn cả con. Ta đối với con chỉ có một yêu cầu, chính là phải trở thành một vị đạo ma đại sư trong truyền thuyết. Địch sư phụ nghiêm túc nói.

    "Người yên tâm, con nhất định sẽ trở thành đại ma đạo sư." Ta phát hạ lời thề.

    "Đúng rồi, sư phụ, con nhiều ngày nay không đi học, học viện làm sao bây giờ a?"

    "Yên tâm đi, ta đã xin nghỉ phép cho con rồi, con cứ an tâm nghỉ ngơi ở chỗ này đi."

    "Học viện lại dễ dàng như thế a." Ta không khỏi có chút nghi hoặc.

    "Đã quên nói cho con biết, ta chính là hiệu trưởng của hoàng gia trung cấp ma pháp học viện này, hắc hắc." Địch sư phụ có chút gian trá nở nụ cười.

    "Cái gì??" Ta hiển nhiên bị tin tức này dọa cho ngây người. " Vậy cấp bậc ma pháp của người là bao nhiêu a??"

    "Ma Đạo Sư, Ta cũng chính là phó hội trưởng của ma pháp công hội. Thế nào, đã có thể trở thành sư phụ của con chưa."

    "Oa, người lợi hại như vậy a. Người chính là một trong mười vị Ma Đạo Sư trong toàn đại lục đấy sao?"

    "Đúng vậy, ta xếp thứ 4" Địch sư phụ nói đến đó hiển nhiên có chút tiếc nuối.

    "Người đừng thất vọng, người đã rất lợi hại rồi. Huống chi ngài xếp thứ tư nhưng sau này sẽ có toàn đại lục đệ nhất học sinh, ngài sẽ quang vinh tới đâu a, hắc hắc."

    "Đệ nhất học sinh toàn đại lục?? Là ai vậy ?" Hiển nhiên ông ta còn không có phản ứng kịp.

    Ta chỉ vào chính mũi mình: "Chính là con đây."

    ĐỊch sư phụ cốc ta một cái: "Tên xú tiểu tử này, da mặt quả nhiên dày. Ngươi phải cố gắng tốt cho ta, ta dạy học sinh rất nghiêm đó. không được làm cho ta mất mặt, nếu không... hắc hắc."

    Mặc dù ta còn chưa có bắt đầu học tập ma pháp nhưng ta có một cảm giác Địch sư phụ là một trưởng giả rất hiền lành, không có giống như lão ma quỷ trước đây dạy ta đâu.

    Ta nghiêm túc: "Người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm cho người mất mặt."

    "Từ nay về sau con không cần tới học viện đi học nữa. Ta đã nói với chủ nhiệm của con rồi, từ nay về sau con sẽ ở cùng với ta nơi này. Ta một mình dạy con ma pháp. Sự tình lần này con cũng không cần trách Hải Nhật. Lúc đấy hắn không khống chế được tình huốn. Hơn nữa ta hy vọng con sẽ không đem tin tức Tiểu Kim còn sống nói cho bất kể ai, dù sao có huyễn thú trưởng thành cũng sẽ làm cho người ta ghen tị. Cứ để mọi người tưởng là Tiểu Kim chết đi thì tốt hơn. Đợi khi nào nó có thể hoàn toàn tự bảo vệ mình thì hẵng cho nó xuất hiện."

    "Vâng ạ." Tiểu kim không chết, ta đã không còn trách Hải Nhật nữa rồi. Nếu có trách thì chỉ có thể trách một mình ta mà thôi. Ai bảo ta gọi Tiểu Kim ra chứ.

    "Con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ thân thể con rất yếu, dù sao cũng hao phí hẳn một nửa sinh mạng lực. Ta đã dùng cao cấp quang hệ ma pháp trị liệu qua cho con rồi. Bất quá hiệu quả không biết như thế nào. Lần này con sử dụng ma pháp đó không biết sẽ để lại di chứng gì nữa." Địch sư phụ có chút buồn bã nói.

    "Sư phụ, không sao đâu. Đây đều là con tự nguyện mà. Từ nay nếu xảy ra chuyện gì con sẽ tự chịu trách nhiệm. " Ta an ủi.

    "Trường Cung, con thật là một hảo hài tử. À, Vì sao khi con ngủ thì quang nguyên tố lại có thể không ngừng tụ hội tại bên người con thế. Hơn nữa tốc độ lại rất kinh người a."

    Nghe lão sư hỏi chuyện này, ta có một chút không biết làm sao. Ta đành đem việc "Ngủ Minh Tư" nói lại một lượt.

    "Ngốc tiểu tử, ta không biết nói cái gì với con nữa. Là nói con là thiên tài hay là sâu lười nữa. Không nghĩ tới con vậy mà tự nhiên có thể được quang nguyên tố chấp nhận, Ta tới năm 60 tuổi mới có thể đạt tới như vậy a!"

    Ta chỉ có thể gượng cười mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Chương 18 quyển 2 Nén pháp lực.

    Sau gần một tháng điều dưỡng, thân thể ta rốt cục cũng có thể khỏe mạnh như cũ rồi.

    "Trường Cung, Con cũng đã gần khỏi hẳn rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học tập"

    "Vâng a, Địch sư phụ, người muốn dạy con cái gì vậy?"

    "Trước tiên ta muốn nhìn xem trình độ của con bây giờ ở giai đoạn nào rồi"

    "Con cũng không biết mình đạt tới trình độ gì nữa."

    "Vậy ma pháp lực khi minh tư của con đã tới trình độ gì rồi?"

    "Ma pháp lực của con trong thời gian dài đã không tăng trưởng nữa, con cảm giác ma pháp lực bây giờ đã đạt tới bão hòa rồi. Minh tư thế nào cũng không thể đột phá được."

    "Vậy ma pháp lực của con đã đạt tới đỉnh cao của trung cấp ma pháp sư rồi. Rất tốt, Con có biết vì sao ma pháp lực của mình lại không thể tiến bộ không?" Địch sư phụ mỉm cười hỏi ta.

    Ta gãi gãi đầu " Không biết ạ."

    "Ta cho con một ví dụ nhé. Một cái bình có thể chứ bao nhiêu nước, bao nhiêu không khí?"

    "Trong bình không gian lớn bao nhiêu thì có thể chứa bấy nhiêu mà." Câu hỏi của Địch sư phụ thật ngốc nghếch

    "Vậy một cái bình có thể chứa được thể tích nước và không khí bằng nhau sao?"

    "Đương nhiên là bằng nhau rồi. Không gian giống nhau mà, chỉ là đựng 2 thứ khác nhau thôi." Cái việc dễ dàng như vậy lại có thể đem ra hỏi thiên tài như ta a.

    Địch sư phụ gật đầu tán thưởng: "Con nói rất đúng, cùng một cái bình thì có thể chứa được một lượng nước và không khí thể tích là giống nhau. Vậy nếu đem nước đun thành khí vậy trong bình sẽ đựng được bao nhiêu?"

    Ta bây giờ dường như mơ hồ hiểu được ý Địch sư phụ muốn nói rồi.

    Địch sư phụ thấy ta lâm vào trầm tư cũng không quấy rầy ta.

    "Được rồi, đây là nội dung học của ta dạy con hôm nay cũng là bài tập của con. Con cứ từ từ suy nghĩ nhé. Đem các vấn đề liên lạc lại với nhau. Ma pháp tri thức chủ yếu dựa vào chính mình lĩnh ngộ. Sư phụ chỉ có thể chỉ cho con thấy còn lĩnh ngộ bao nhiêu phải dựa vào chính mình thôi. Ta đi trước đây, học kỳ còn hai tháng nữa, con ở chỗ này tập huấn một tháng, sau đố trở lại lớp cùng mọi người đi học. Tập huấn cho con mục đích chủ yếu là cho con tham gia giải đấu hết học kỳ của toàn học viện."

    "A! Tham gia thi đấu. Địch sư phụ, con có thể được không??" Sau khi lĩnh giáo Hải Nhật kia ta đối với chính mình một chút tin tưởng cũng không có nữa.

    "Sao lại không được. Con là học sinh của ta cơ mà. Không thể để cho ta mất thể diện nhé, tập luyện cho tốt đi." Địch sư phụ xoay người đi ra.

    "Có thể không tham gia thi đấu lần này được không a, sư phụ?"

    "Đương nhiên không được, Thi đấu lần này là kỳ thi học kỳ của tất cả học viên. Nếu thành tích quá kém thì phải lưu ban đó." Hừ! xú tiểu tử này lại muốn chạy trốn a, không có cửa đâu, ta sẽ đi sửa giáo quy - Địch sư phụ nghĩ.

    Nhìn nụ cười có chút âm hiểm của Địch sư phụ ta cảm giác mình đang bị lừa. Dù sao ta cũng phải bắt đầu luyện tập ma pháp cho tốt. Đến lúc đó nói sau đi.

    Địch sư phụ đi rồi, ta bắt đầu suy nghĩ về bài tập lúc nãy.

    Nước - hơi nước - Không khí - Cái bình. Có quan hệ gì nhỉ.

    Nước đun sôi có thể biến thành nước. Một cái bình có thể đựng nhiều nước thế này ( ta lấy tay minh họa ) đồng dạng cũng có thể đựng được chừng đó hơi nước, nếu hơi nước biến thành nước...

    a! hiểu được rồi, nguyên lai là như vậy. Ví như ta bây giờ nhé, ta chính là một cái bình, mà hơi nước chính là ma pháp lực của ta bây giờ, ma pháp lực đã không thể tăng trưởng được nữa, nếu ma pháp lực giống như hơi nước có thể ép lại thành nước, vậy là có thể chứa được càng nhiều ma pháp lực rồi!!! ta quá thông minh a.

    Nghĩ được như vậy ta có cảm giác thông sướng. Được, bây giờ ta thử xem nào.

    Ta bắt đầu minh tư, lúc này không thể ngủ nữa. Ta cố giữ ý nghĩ của mình tỉnh táo, "nhìn" vào ma pháp lực trong cơ thể mình, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Làm thế nào mới có thể nén ma pháp lực đây, mặc kệ nó, ta thử xem sao.

    Ta dùng tinh thần lực bắt đầu tách ma pháp lực ra làm 5 phần, đem các ma pháp lực kia tản ra toàn thân, còn lại 1/5 thì chuyển tới đan điền ( chính là mi tâm ) bắt đầu dùng tinh thần lực đè nén chúng nó.

    Thật vất vả, chúng nó giống như không muốn bị nén vậy, liều mạng chống đối lại ta, dù thế nào cũng không giảm thể tích. Tại sao thế nhỉ? Trong lòng ta nói với quang nguyên tố: "Các vị lão đại, thúc thúc, a di a, Mọi người xa nhau như vậy thì buồn quá, mọi người ở cùng một chỗ thì náo nhiệt hơn nhiều a, Mau giúp ta một chút đi, gần gần một chút được không."

    Quang nguyên tố trong cở thể giống như nghe hiểu được lời ta vậy, bắt đầu dần dần nén lại, dần dần hình thành một tiểu quang cầu, đại khái chỉ có 1/5 thôi. Thành công rồi, ta thành công rồi. Thành công nén quang nguyên tố khiến ta vô cùng hưng phấn. Lập tức tiến vào mộng đẹp. (nén ma pháp nguyên tố quả là phi thường hao phí tinh thần lực. Tinh thần lực của ta đã đạt tới cực hạn rồi, kiên trì không thể hơn nữa, tự nhiên là phải ngủ rồi. )

    Sáng sớm hôm sau, ở cùng một chỗ, ta liền cảm giác quang nguyên tố trong cơ thể dồi dào hơn rất nhiều. Ngày hôm qua ma pháp lực tại đan điền bị ta nén lại đã tự động được lấp đầy ma pháp lực ( Công phu Ngủ Minh Tư của ta đã đạt tới lô hỏa thuần thanh rồi hắc hắc ) Cảm giác như vậy thật là tốt.

    Địch sư phụ đẩy cửa đi lại gần. Ông không nói gì cả, chỉ là chăm chú nhìn khuôn mặt ta. Một lát sau, ta bị ông nhìn tới nhột nhạt cả lên.

    "Địch sư phụ, người sao vậy, sao lại nhìn con thế chứ?" Ta thử hỏi.

    "Trường cung, Con thật sự không làm ta thất vọng. Con là người lĩnh ngộ "nén ma pháp" nhanh nhất ma ta được biết, hơn nữa lại còn nhỏ như vậy. Tiền đồ của con sau này là không thể hạn lượng a, ha ha ha. Ta bắt được bảo bối rồi, haha!" Địch sư phụ đột nhiên giống như một tiểu hài tử vậy, hưng phấn nhảy dựng lên.

    "Cái gì vậy, người sao lại biết con lĩnh ngộ phương pháp nén ma pháp lực vậy? "ta kỳ quái hỏi.

    "Ngốc tiểu tử, ngươi tự mình soi gương xem."

    "A, phải không, để con xem."

    "Đi tới trước gương, ta chính mình cũng có chút chấn động, đây là ta sao? Sắc mặt ta mặc dù trước kia rất tốt, nhưng còn kém xa bây giờ, bây giờ trên mặt ta đã có một tầng sáng bóng, da thịt giống như có quang hoa lưu chuyển, giống như là ngọc thạch vậy, đẹp ngây người.

    "Đây là tại sao thế a, Địch sư phụ??"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Ở chương 16 mình dịch là "lão ma pháp sư" có nghĩa là "vị ma pháp sư già" chứ không phải là "lão" với nghĩa không tôn trọng nhé, đã sửa lại rồi ^^
    Lần sửa cuối bởi KeyOfLife, ngày 19-05-2008 lúc 12:54.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status