TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 36 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 26343536
Kết quả 176 đến 177 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #176
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 175
    Tạm biệt Haram



    Câu này vừa nói ra, thì không những Haram mà toàn bộ các học viên gần đó đều đứng dậy, giương đôi mắt tóe lửa nhìn Hoàng, thằng khốn này đang định cướp trắng công sức của bọn họ, mà hắn nói cứ như giỡn chơi vậy. Hoàng thì vẫn bình chân như vại, hắn quay ra phía sau chỉ vào con Địa long đang quần thảo điên cuồng với mấy học viên Võ luận, cố tình dài giọng ra:

    - Ờ thì không trả cũng không sao, nhưng mà hôm nay là một con Địa long, ngày mai biết đâu là một con Đại xà nguyên tố, tối mốt lại là thứ gì đó nữa ở đâu nhào tới lúc mấy người đang ngủ… thì thằng này cũng không chắc chắn cho lắm đâu.

    Tới đây thì chính thức là tống tiền trắng trợn, nhưng nếu xét những gì vừa xảy ra, từ việc một con Quái trùng rồi Địa long xuất hiện, chưa kể rõ ràng là tên này đã làm gì với chúng rồi, thì lời đe dọa kia không phải là nói suông. Haram giận đến tím cả mặt, trong đầu chỉ muốn lao lên cho thằng này một xiên cho nhẹ việc, đúng lúc này thì có một giọng nói rất trầm vang lên:

    - Thực sự có người thuê các cậu đến phá chúng tôi?

    Người vừa lên tiếng là Drako, vẫn cái thái độ điềm tĩnh và thân hình cơ bắp không tương xứng kia, đúng như Hoàng đoán thì anh ta là đội trưởng của bên Dược học. Hoàng liếc sang phía Drako nhưng không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì trên mặt của người này, do đó hắn chỉ nói nước đôi:

    - Tất nhiên là có rồi, chứ không ai lại rảnh hơi đi gây chuyện với một nhóm mạnh như các vị làm gì.

    Hoàng lúc này nhận ra Milenia đang đứng ngay sau lưng Drako, khuôn mặt hơi ửng đỏ và tay chân thì vẫn còn lấm tấm thuốc, có vẻ như đang phải làm việc bận rộn nãy giờ. Mil không rõ có nhận ra anh trai của mình hay chưa, nhưng việc cô bé xuất hiện rõ ràng không phải là ngẫu nhiên, Drako đã nghi ngờ rồi, cơ mà nó cũng khó mà giấu được, kiểu đánh bần tiện của Hoàng cơ bản là độc nhất vô nhị nhìn phát là biết.

    Drako quay sang nói nhỏ với Haram điều gì đó, nhưng cùng lúc đó thì một mảnh áo choàng của Hoàng bỗng nhiên rơi xuống, để lộ ra hoa văn áo của học viện Hoàng gia bên trong. Hoàng có thể cảm nhận được ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa căm ghét của các học viên Ilumina, cả Drako cũng hơi nhướng mày lên, nhưng chuyện bất ngờ còn ở đằng sau.

    Hoàng nhẹ nhàng phất áo choàng ngoài của mình, bên dưới là đồng phục học viện Hoàng gia, nhưng hắn lại tiếp tục xoay nó một lần nữa để biến trở lại bên Ilumina, hành động này thực sự khiến đám thanh niên xung quanh trố hết cả mắt ra, cả Drako cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Sau khi biểu diễn trò thay áo chớp nhoáng, Hoàng lại tiếp tục lên giọng:

    - Thế nào, các vị bàn bạc ra sao, nhanh lên đi kẻo có con gì khác kéo tới đấy.

    Drako lần này đã bị loạn não rồi, anh ta đành phải quay sang Milenia ra ý hỏi, nhưng cô bé này cũng lắc đầu bất lực. Hoàng cũng chẳng cho cơ hội để đối thủ suy nghĩ, hắn truyền tín hiệu cho Ethas để ra lệnh cho đám đàn em phía sau. Liền lập tức là những tiếng la hét như lợn bị chọc tiết vang lên, khi Siv bẻ ngược tay tù nhân ra sau, Beck cũng phối hợp làm y như vậy với kẻ còn lại, bọn này còn cố tình làm mạnh bạo hết mức có thể ép nạn nhân đau tới mức phải hét lên lanh lảnh.

    Haram không thể chịu đựng được việc đồng đội bị hành hạ hơn nữa, nghiến răng nghiền lợi kèn kẹt cầm hai miếng da sư tử tuyết lên, làm động tác xóa dấu xác nhận, sau đó cực kỳ miễn cưỡng quăng trở lại về phía Hoàng, trong lòng đau đớn còn hơn bị xẻo thịt lột da.

    Hoàng nhận được “tiền chuộc” thì rất rộng rãi ra dấu cho đàn em lùi lại, sau đó nghênh ngang đi thẳng qua giữa đám học viên Ilumina không cần tránh né, hắn còn nhận ra cô gái bị mình sờ ngực nhầm lúc hỗn loạn lúc nãy, do đó cố tình làm động tác nắn bóp rất tục tĩu khiến cô bé này xấu hổ quay đi mặt đỏ gay như gấc. Haram cùng các đồng đội bên Võ luận nhìn thằng này mà máu huyết sôi sùng sục, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ biết trơ mắt để hắn rời đi.

    Sau khi anh Đại đã đến nơi an toàn, Siv cùng Beck mới đẩy hai tù nhân ra phía trước rồi lủi đi mất dạng, những người còn lại cũng theo lệnh rút lui từ lâu, trong thoáng chốc mọi thứ trở lại vắng lặng như cũ. Người bên khoa Võ luận rất nhanh tiến ra cởi trói cho đồng đội, về phía con Địa long thì không còn được sự giúp đỡ nữa, nó từ từ bị dồn vào một góc rồi ngã xuống, nhưng cũng khiến cho vài học viên Võ luận bị thương không nhẹ.

    Haram nhìn cái xác con bò sát này nằm chất đống trước mặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, có điều vẫn theo đúng quy trình tiến tới lấy dấu xác nhận, nhưng đúng ngay lúc đó thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

    - Cho cám ơn cả con Địa long nữa nhé, các bạn tốt ghê luôn ấy.

    Hoàng không biết từ các xó xỉnh nào lại chui ra, trên tay vẫy vẫy một miếng vẩy Địa long đã được xác nhận, hóa ra hắn đã canh con quái vật vừa ngã xuống mà hớt tay trên luôn, cái này đúng nghĩa là ăn cả xương không nhả bã. Haram hết nhìn thằng khốn nạn phía xa lại nhìn con Địa long đã chết, mắt long sòng sọc rồi chả biết là do quá giận hay quá kiệt sức mà ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

    Trong lúc các học viên Ilumina đang hớt hải lo lắng cho đội trưởng của mình, thì nhóm của Hoàng đã yên vị ở một nơi cách đó rất xa. Lần thu hoạch này không tệ, ngoài hai con sư tử tuyết thì còn được khuyến mại thêm một con Địa long nữa, giờ là lúc chia phần thưởng.

    Hoàng theo ước định ném một mảnh da sư tử tuyết cho công chúa Elina, sau đó thảy một cục nhọn hoắt nặng trịch cho đám Sylar, đây là gai sừng trên đầu con Địa long, là điểm cứng nhất toàn thân nó, lúc con quái vật ủi vào Haram đã chịu lực tác động lớn tới độ nứt toác gãy lìa ra, Hoàng đã nhanh tay biển thủ lấy đi luôn.

    Phần gai sừng này có thể dùng làm nguyên liệu gia cố cho vũ khí, hay chế các loại dung môi cao cấp, một con Địa long chỉ có khoảng ba tới bốn đốt gai như vậy cho nên nó là hàng giá trị cao. Tất nhiên bên Haram đã giết nguyên con Địa long, nên phần thu hoạch của họ chắc chắn sẽ nhiều hơn, cơ mà Hoàng đoán rằng mấy đứa nhóc đó giờ cũng chẳng có tâm trí nào mà làm việc này đâu.

    Elina nhìn tấm da sư tử tuyết trên tay với khuôn mặt đầy cảm khái, ngay hôm qua còn vừa bị chúng lùa cho thừa sống thiếu chết, bây giờ nhóm đã có tới hai mảnh. Về phần đám học viên Hoàng gia cũng rất hài lòng, bọn họ đi theo Hoàng làm hai vụ đều có chiến lợi phẩm ngon lành, đôi mắt của Lena sáng lấp lánh nhìn anh Đại với sự thán phục không hề che dấu.

    Ethas được giao nhiệm vụ là người quản lý danh sách tổng, anh ta ghi chép lại tất cả mọi thứ sau đó hỏi Hoàng:

    - Anh Đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

    Thu hoạch từ đầu cuộc thi của nhóm Hoàng chín phần mười đến từ việc ăn cắp và cắn trộm, đặc biệt sau màn trình diễn lúc nãy với Haram, thì không còn đứa đàn em nào nghĩ tới chuyện đi săn thú nữa, cái này đúng là tính xấu học nhanh, ăn trộm nó quen mùi luôn rồi.

    Hoàng nhìn lên bản đồ và nhận ra tín hiệu từ nhóm Haram đang quay đầu trở về, có vẻ bọn họ không định tiếp tục tiến sâu vào vùng lãnh nguyên này nữa, đây cũng là điều dễ hiểu nhưng nếu như vậy thì mình cũng phải rời đi ngay, lỡ mà gặp con quái vật nào cỡ Địa long thì đúng là xúi quẩy. Dù sao thì không thể cứ bám theo Haram đòi hớt váng được, nó hoàn toàn không chủ động chút nào, vả lại một trò cũng không thể làm được hai lần, do đó Hoàng liền ra lệnh:

    - Trước tiên hãy rời khỏi vùng này đã, quay trở lại khu trung tâm an toàn hơn.

    Theo tính toán của Hoàng, thì nhóm Haram đã mất ít nhất là hơn hai phần ba số điểm kiếm được, bọn họ sẽ cần phải cật lực đi săn lại nếu muốn bù vào phần bị thiếu hụt, coi như mình đã tạm thời loại khỏi vòng chiến một nhóm rất mạnh. Vấn đề tiếp theo là Hoàng đã nhận ra sự chênh lệch giữa bản thân và những người top đầu, các nhóm này có thể kiếm được số điểm gấp mấy chục lần hắn, cần phải tìm kiếm và loại bỏ bọn họ càng sớm càng tốt nếu muốn chiến thắng.

    Nghĩ tới đây Hoàng bất giác nhớ lại nhóm song tuyệt ma pháp sư mà mình đụng độ lúc trước, mấy người đó hoàn toàn không yếu hơn Haram chút nào, nếu lấy đây làm mốc thì còn phải làm rất nhiều việc nữa. Hoàng suy nghĩ mông lung một chút rồi bất chợt quay đầu về phía nhóm học viên Hoàng gia, lên tiếng hỏi Shiri:

    - Shiri, tại học viện Hoàng gia có nhiều người mạnh như Haram không?

    Xét về cấp độ thì nữ kiếm sư Shiri là người cao nhất nhóm, do đó đánh giá của cô ta sẽ khách quan nhất. Shiri được hỏi thì cúi đầu tính toán, sau đó rất cẩn thận trả lời:

    - Bên bọn em giấu danh sách rất kỹ, em cũng không được tiếp xúc với tinh anh của học viện nên cũng chịu, nhưng nếu theo tin đồn về người mạnh nhất của học viện Hoàng gia thì… kẻ này hơi khó nói.

    Shiri sau đó nói một chút về học viên được coi là mạnh nhất học viện Hoàng gia, thực ra từ “mạnh nhất” này rất mơ hồ vì người này chưa từng tham gia bất kì trận thi đấu chính thức nào, hay nói chính xác là hoàn toàn không có chút hứng thú gì hết. Học viên mà Shiri nói tới có tên là Xu, là một Tử linh sư, một loại chức nghiệp kì dị và quái đản bậc nhấc trên thế giới này.

    Tử linh sư đúng như tên gọi là những người nghiên cứu về cái chết, chỉ riêng việc này thôi đã khiến bọn họ mang tiếng xấu rồi. Tuy vậy Tử linh sư lại là một ngành nghiên cứu được công nhận và hợp pháp, khác với những Nguyền sư có hành vi cực đoan với cơ thể sống, thì Tử linh sư chủ yếu thực hành trên xác chết hoặc các bộ phận sinh vật, nói một cách dễ hiểu thì gần giống với ngành giải phẫu thi thể vậy.

    Do có khả năng phân tích và mổ xẻ cơ thể sinh vật, nên Tử linh sư có thể là những bác sĩ phẫu thuật, ghép chi, mai táng hoặc trợ tử… ứng dụng của nghề này rất rộng và cần thiết, nhưng rõ ràng là chẳng ai muốn giao du với những kẻ bốc mùi xác chết tối ngày như vậy. Về phần học viên Xu mà Shiri nói tới, thì người này là Tử linh sư duy nhất tại học viện Hoàng gia.

    Vì đặc thù nghề nghiệp, nên Tử linh sư không phải là một nghề có thể giảng dạy công khai, những ai muốn theo nghiệp này phải tự mày mò nghiên cứu hoặc tìm kiếm quan hệ với những người đi trước. Nhưng kể cả là không có người giảng dạy, chỉ dựa vào những tài liệu ít ỏi được lưu trữ ở học viện Hoàng gia, thì Xu vẫn cho thấy thiên phú đang kinh ngạc của mình trong lĩnh vực này.

    Xu nghiên cứu một thứ gọi là cấy ghép sinh vật, anh ta đã từng phát biểu một câu xanh rờn như thế này khi được các giáo sư hỏi về mục đích của mình:

    - Tôi muốn tạo ra một sinh vật bất tử.

    Cái lời tuyên bố khùng điên đó không ngờ lại thuyết phục được cao tầng học viên Hoàng gia, không biết Xu đã làm như thế nào nhưng dự án của anh ta được đích thân hiệu trưởng Markrus bảo hộ, cho phép Xu được toàn quyền dùng bất kì tài nguyên nào trong học viện. Việc này khiến cho rất nhiều học viên xuất sắc khác ngứa mắt ghen tị, cộng thêm thái độ hờ hững tới độ không quan tâm tới ai của Xu càng khiến người ta ghét thêm.

    Tuy vậy chưa từng có ai dám công khai thách thức Xu, không phải vì anh ta được hiệu trưởng Markrus bảo vệ, mà cơ bản là không dám thật. Đã dám dấn thân vào con đường Tử linh sư thì đều là những kẻ đặc biệt khắc kỉ, bọn họ không biết sợ và cũng không ngại đổ máu. Trong suốt nhiều năm liên tục nhận học bổng cấp cao nhất, chưa từng có ai dám gây chuyện với Xu, thành ra tin đồn về việc học viên “mạnh nhất” tại học viện Hoàng gia cũng từ đó mà ra.

    Shiri dừng một lúc chờ mọi người tiêu hóa xong rồi lại nói tiếp:

    - Có nhiều tin đồn về việc các học viên đứng đầu đã bí mật thách đấu với Xu, nhưng kết quả là phân nửa trong số đó phải nằm liệt giường mấy tháng, còn Xu thì chẳng bị cái gì cả.

    Hoàng nghe xong liếc nhìn ba đứa còn lại ra ý hỏi, thì hai anh em Sylar đều gật đầu tỏ ý xác nhận, Siv cũng nói thêm vào:

    - Xu có tham gia kì thi lần này, anh ta cũng là người duy nhất không chịu lập đội, nhất quyết đi một mình.

    Hoàng nghe vậy thì cảm thấy hơi lạ, lắc đầu hỏi lại:

    - Hả, tôi tưởng luật bắt buộc các học viên phải có ít nhất hai người trở lên chứ, bên Hoàng gia dám phá luật à?

    - Không, anh Đại hiểu lầm rồi, Xu vẫn lập nhóm hai người hẳn hoi, nhưng anh ta chỉ “mượn” một học viên bất kì rồi bỏ người này lại điểm xuất phát, một mình đi vào trong rồi.

    Tất nhiên luật chỉ yêu cầu phải lập nhóm, chứ không nói rõ nhóm đó phải hoạt động thường trực bao nhiêu người, nên hành vi của Xu vẫn tính là hợp lệ, chỉ có điều solo không cần team trong cái chỗ này sao, cái này chẳng biết là bị điên hay quá tự tin nữa.

    Hoàng cảm thấy khá hứng thú với học viên có tên Xu này, nếu có thể hắn rất muốn gặp mặt anh ta xem thử thế nào, tuy vậy bây giờ không phải là lúc lo chuyện đó, hắn liếc nhìn bản đồ rồi ra lệnh cho đám đàn em lên đường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận
    ---QC---


  2. #177
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 176
    Do thám cho tới sinh tồn



    Nhóm của Hoàng chạy trên cánh đồng tuyết mênh mông trắng xóa, bọn họ cứ thế cắm đầu lầm lũi mà đi, tất cả đều theo mệnh lệnh của anh Đại đặt ra trước đó:

    - Trở về điểm xuất phát sao, nhưng làm thế có tác dụng gì hả anh?

    Sylar là người đầu tiên đặt ra câu hỏi khi nghe thấy mệnh lệnh này, trong số các học viên Hoàng gia mới gia nhập, thì cậu ta có thể xem là người thông minh và nhanh nhạy nhất. Sylar nhận ra rằng Hoàng tuy là một kẻ độc đoán kinh khủng, nhưng nếu đàn em có thắc mắc chính đáng thì hắn sẽ rất sẵn lòng giải thích, tất nhiên cái này còn tùy thuộc vào vấn đề và tâm trạng của Hoàng nữa.

    Và may mắn cho Sylar là khi đó anh Đại của chú bé đang có tâm trạng tốt, chủ yếu vừa giã cho học viên mạnh nhất Ilumina như một cái chão rách, nên Hoàng rất từ tốn trả lời:

    - Đã hai ngày rồi, với nhịp độ thi đấu thế này chắc hẳn đã có đội bỏ cuộc, chúng ta cần biết tỉ lệ đó là bao nhiêu để còn tính toán tiếp.

    Giới hạn của cuộc thi này là mười ngày, tính tới hiện tại thì chỉ mới trôi qua một phần năm, tất nhiên trong từng đó thời gian ngắn ngủi Hoàng đã kịp phá hoại kha khá, nhưng hắn vẫn biết mục đích chính là sinh tồn, kiếm cho lắm điểm mà bị cướp mất hoặc không trụ được tới cuối cũng là vô nghĩa.

    Sau vài lần chạm trán thì Hoàng cũng thấy sự chênh lệch giữa các nhóm lớn thế nào, thậm chí có thể xem là như trời với đất, đám đàn em mà bản thân vừa thu phục có thể xem là dạng khá, nhưng so sánh với mấy thể loại quái vật như Haram, hoặc cái nhóm song tuyệt ma pháp lúc trước, thì đến thở cũng chẳng có cơ hội mà thở.

    Hoàng đoán rằng phải có gần phân nửa các nhóm là thuộc dạng cố đấm ăn xôi, không tự lượng sức mà vẫn đâm đầu vào thi, trên cơ bản là hắn có thể xác định anh chàng điều khiển rối Omot mà mình gặp đầu tiên, chắc chắn là thuộc dạng hết chơi rồi.

    Các học viên nếu cảm thấy không còn đủ sức hoặc muốn bỏ cuộc, thì cứ tự động quay trở lại điểm xuất phát, sẽ có người của cả hai học viện chăm sóc. Dù sao thì hiện tại Hoàng cũng chưa chắc chắn lắm về bước đi tiếp theo, nên hắn muốn xem tỉ lệ các nhóm bỏ cuộc sớm là bao nhiêu, từ đó tính toán cho tương lai.

    Hoàng giải thích ngắn gọn các ý chính cho Sylar và những người còn lại, nhấn mạnh vào việc sinh tồn và thời gian, thế nên chẳng còn ai ý kiến nữa mà tiếp tục lên đường, dù sao hỏi thì hỏi vậy thôi chứ hắn đã ra lệnh thì cho tiền cũng chẳng đứa nào dám ý kiến.

    Những Huyền sư và Thuật sĩ trong nhóm đã kết hợp tạo ra cách giúp di chuyển đường dài khá hay, hai anh em Sylar và Lena tạo ra một tấm thảm làm từ đá và tuyết đủ chỗ cho cả nhóm, sau đó công chúa Elina niệm phép trám vào mấy chỗ trống như bánh xe.

    Cả ba người này lần lượt vận chuyển nguyên lực xoay vòng khiến cho tấm thảm di chuyển, gần giống như một cái xe kéo, tốc độ nhanh hơn chạy bộ và cũng đỡ tốn sức hơn. Tất nhiên đi kiểu này sẽ rất lộ liễu, hơn nữa khi cần chiến đấu cũng khó triển khai đội hình, nếu không phải là chạy về điểm đích tương đối an toàn, thì Hoàng đã không cho đám đàn em làm như vậy.

    Nhờ cái xe tự chế này mà cả nhóm đi rất nhanh, chỉ tốn chưa tới nửa buổi đã tới nơi, Hoàng chọn một mỏm núi có thể quan sát toàn cảnh, từ đây hắn có thể thấy rất nhiều lều trại, xe cộ và các khí tài liên quan có mang kí hiệu của cả hai học viện.

    Rất nhiều người ra vào tấp nập bên dưới, nhưng từ xa thì không thể thấy rõ được, do đó Hoàng ra lệnh:

    - Beck và Siv xuống dưới kia xem thử, nhớ là đừng để lộ mặt.

    Hai người nhanh nhất trong nhóm được cử đi, bọn họ cũng thành thục kéo áo choàng che mặt và đi tách nhau ra. Hoàng khá hài lòng về Siv khi tay sát thủ làm việc rất nhanh gọn, dù sao Beck vẫn tính là Kiếm sư, mấy việc đánh lén móc lốp với trộm gà bắt chó vẫn làm không thành thục lắm.

    Để đảm bảo an toàn cho cuộc thi, hai học viện đã điều động một số lượng lớn tài nguyên và nhân sự, xây dựng nên một chỗ trú dã chiến đầy đủ dài suốt điểm tập kết, không những là cung cấp lương thực, thuốc men mà còn trị liệu tại chỗ nữa.

    Mỗi nhóm trước khi tiến vào Tây Phan đều được phổ biến cách làm sao để trở về đây nhanh nhất, cũng như các loại pháo hiệu cấp cứu, tất nhiên nó cũng chỉ trong phạm vi tương đối thôi, học viện không thể cử người đi theo sát vào tận bên trong được. Lấy ví dụ như lần Ethas và công chúa Elina bị rơi xuống vực, cái đó là nguy hiểm mà bọn họ phải tự ý thức được khi tham gia.

    Hiệu suất làm việc của Beck và Siv rất nhanh, chỉ hơn mười phút bọn họ đã quay trở lại, Beck phủi tuyết dính trên trang phục và bắt đầu báo cáo:

    - Nhiều nhóm bỏ cuộc lắm anh à, số bị thương cũng nhiều luôn, nhưng do đánh nhau với quái vật thì ít mà đói, mệt với bị bệnh chiếm phần lớn.

    Do khu tập trung này không chia theo học viện, bất kì ai có nhu cầu đều được chữa trị đầy đủ, do đó đi do thám cũng dễ hơn, Siv đứng bên cạnh tiếp lời cho Ethas:

    - Những nhóm này gần như là tay trắng đi về, em không thấy bọn họ có đem theo bất kì chiến lợi phẩm nào, có nhóm còn bị thương tới mức phải cáng nhau về nữa, một số trông như suýt chết rét với chết cóng tới nơi ấy.

    Điều kiện của Tây Phan quá khắc nghiệt, mặc dù trước khi tham gia các giáo sư đã nhấn mạnh về vế sinh tồn, nhưng thanh niên trẻ tuổi mà, nhiều đứa điếc không sợ súng không hiểu hết tầm quan trọng của việc này.

    Hoàng hỏi thêm một vấn đề nữa, từ số lượng học viên phải trở về, thì cũng có thể đoán gần một phần năm nhóm tham gia đã phải bỏ cuộc, tuy vậy những kẻ đình đám hay có thực lực thì vẫn vững như bàn thạch. Như nhóm của Haram kết hợp với bên Dược học, thì đừng nói là mười ngày mà cả tháng sinh tồn ở đây cũng không thể làm khó bọn họ được.

    Sau khi đã nắm bắt xong thông tin, Hoàng liếc nhìn khu trại bên dưới lần cuối rồi ra hiệu cho đàn em lên đường. Từ đầu tới cuối việc này diễn ra cực kỳ chớp nhoáng, nhưng có một điều mà Hoàng không nói cho bọn đàn em, đó là ngay từ khi hắn mới bước vào khu vực này, đã có người theo dõi bọn họ từ đầu tới cuối.

    Hoàng vốn cũng chỉ phát hiện được có người theo dõi nhờ vào hệ thống tầm nhiệt của mình, bọn họ có thể là nhân viên hoặc giáo sư của hai học viện. Có khoảng ba người đứng cách nhóm của Hoàng chỉ vài chục mét, nhưng không một đàn em nào của hắn, kể cả Siv là sát thủ có thể phát hiện ra.

    Ba người này chỉ im lặng theo dõi chứ không ra mặt, thẳng cho tới khi nhóm của Hoàng quay trở lại đường cũ, bọn họ mới từ từ biến mất như những làn khói, kỹ năng và khả năng che dấu sự hiện diện vô cùng đáng sợ. Nếu không phải nhờ thiết bị tầm nhiệt, thì có lẽ những người này có đứng ngay sau lưng Hoàng, thì hắn cũng chẳng biết được.

    Lần theo đường cũ quay trở lại Tây Phan, Hoàng tiếp tục ra lệnh cho Ethas và Sylar:

    - Hai đứa lúc nãy cũng nghe Beck với Siv báo cáo, chắc cũng nắm được bản đồ xung quanh đây rồi chứ.

    Trong lúc hai thanh niên kia đi do thám, Hoàng đã xếp Sylar phụ việc cho Ethas và Elina, dù sao thì thằng nhóc đó cũng tính là nhanh nhạy, tập làm cho quen về sau còn dùng việc khác. Ba người này dựa theo những gì mà Siv với Beck báo lại, cũng vẽ ra được các tuyến đường mà những nhóm bị thương phải đi, từ đó mở rộng ra thành một bản đồ tương đối hoàn chỉnh.

    Số lượng học viên bỏ cuộc tăng đột biến từ sau trận bão tuyết, so sánh nó với con đường dẫn về trại tập trung, thì có thể đoán được đại khái tuyến đường nào ngắn nhất và an toàn nhất, đó là nơi mà Hoàng bảo bọn đàn em hướng tới, hắn tính toán một lúc rồi bắt đầu ra lệnh:

    - Mấy đứa tự chia nhau ra đi, tản càng rộng càng tốt rồi từ từ đi lên, nếu bắt gặp nhóm nào đang trở về thì báo lại cho anh.

    Do chỉ có bọn đàn em cũ là có thiết bị liên lạc, Hoàng chưa tin tưởng đám người mới mà lộ hết bài ra, tuy vậy các học viên Hoàng gia cũng không có ý kiến gì mà đều nghe theo.

    Hoàng là trung tâm của đội hình này, hắn cũng không phải đợi lâu vì hơn hai tiếng sau đó đã có thông tin của hướng Beck báo về. Tuy vậy khác với những lần chiến đấu hay phá đám, Hoàng không tập trung hết quân về mà vẫn để số còn lại tìm kiếm, chỉ một mình đi đến gặp Beck.

    Trước mắt Hoàng lúc này là một nhóm học viên Hoàng gia khoảng sáu tới bảy người, đang phải dìu nhau khá khổ sở, còn có thể thấy vài người bị thương tới mức phải chống gậy xuống tuyết để bám theo. Beck đi cặp với Shiri, cả hai đã sẵn sàng vũ khí trên tay, chỉ chờ anh Đại ra lệnh mà thôi, tuy vậy Hoàng lại ra hiệu cho đàn em cất chúng đi, sau đó cố tình trượt xuống chắn đường nhóm học viên kia.

    Ba cái bóng đen sì che mặt kín mít đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt, phản ứng đầu tiên của các học viên Hoàng gia là thủ thế, tuy vậy Hoàng lại giơ hai tay lên trời tỏ ý không có ác ý, hắn bình tĩnh đi lại gần và nói gọn lỏn:

    - Muốn có thuốc chữa không?

    Hoàng vừa nói vừa lôi trong người ra mấy bình thuốc của mình, chỉ vào mấy người bị thương của nhóm học viên kia rồi nói:

    - Tình trạng của các người khá thảm đấy, nhưng đã đến đây rồi chỉ để bỏ cuộc thôi sao?

    “Bỏ cuộc”, là cụm từ mà không nhóm nào muốn trải qua, nhất là sau khi đã tốn công cực khổ lên núi Tây Phan, nhưng thiếu kinh nghiệm và khả năng sinh tồn là thứ mà rất nhiều thanh niên trẻ này đang phải trả giá… nhưng nếu như bạn được cho một cơ hội làm lại “miễn phí” thì sao?

    Hoàng thừa hiểu tâm lý của đám thanh niên, trong một cuộc thi có liên quan tới danh dự học viện, thì đôi khi những thứ vô lý nhất cũng có thể thành hiện thực, miễn là nó có thể đem tới “hi vọng” và hắn, đang tự biến mình thành cái thứ “hi vọng” này.

    Nhìn những đôi mắt nghi hoặc trước mặt, Hoàng tiếp tục lên tiếng:

    - Tôi là một Dược Sư và thuốc của tôi có tác dụng đấy, đằng nào các người cũng muốn bỏ cuộc rồi, thử đi cũng không mất gì đâu.

    Hoàng nói xong thì kéo áo lấy ra một con dao tự cứa lên tay, hắn để cho máu chảy đầm đìa trước con mắt kinh ngạc của các học viên kia, sau đó mới lấy thuốc của mình đổ lên, vết thương được cầm máu trong chớp mắt, cho thấy đây là thuốc thật. Tất nhiên Hoàng đã pha loãng lọ hồi phục này đi rất nhiều, để nó còn kém hơn cả thuốc do Dược sư bình thường làm ra, dù sao nếu tốt quá chưa chắc bọn nhóc kia đã dám dùng.

    Mấy loại thuốc cầm máu hay giảm đau tức thời là thứ rất phổ biến, do đó các học viên Hoàng gia không lấy làm lạ, vấn đề là tại sao tên này lại đưa nó cho bọn họ. Hoàng đương nhiên hiểu tâm lý của bọn ranh con này, nhưng hắn cũng biết làm sao để thao túng bọn chúng.

    - Các anh em có hai lựa chọn, nhận lấy thuốc và tiếp tục thi đấu, còn không thì cúp đuôi chạy về chỗ tập trung và sống như một lũ thua cuộc thảm hại.

    Hoàng nói tới đây thì đám học viên đứa nào đứa nấy mặt bắt đầu đỏ lên, rõ ràng cái từ “thua cuộc” nó không dễ chấp nhận chút nào. Cuối cùng một kẻ trong đám có vẻ không nhịn được, đã bước tới nhặt lấy một bình thuốc và đổ lên chỗ bị thương trên chân, với thái độ kiên quyết kệ xác hậu quả.

    Sau một lúc chờ đợi không thấy có gì xảy ra, những học viên còn lại cũng bắt chước bạn mình sử dụng thuốc do tên bịt mặt kia đưa ra, tất nhiên chúng không thể có tác dụng chữa khỏi toàn bộ, nhưng ít nhất cũng khiến cho tinh thần của cả đội tốt hơn nhiều.

    Thậm chí sau đó Hoàng còn tiếp tục ném ra nhiều thuốc hơn nữa, cứ như hắn là một cái cửa tiệm không đáy, nhưng lần này đi kèm với nó là một tờ giấy ma thuật, thứ rất nhanh chóng đã có người nhận ra:
    - Ngươi muốn chúng ta làm gì đây.

    Tờ giấy ma thuật mà Hoàng đưa ra giống như một dạng công tắc điều kiện, nó hoạt động dựa trên phản ứng nguyên lực của vật thể, có thể là một dạng khế ước, hợp đồng hay giao kèo gì đó tùy thuộc chủ nhân quy định thế nào. Thứ này thường được sử dụng để chứng thực các lời hứa bằng mồm, nó được công nhận hợp pháp và mang tính danh dự rất cao.

    Hoàng đã tự học cách làm thứ này ở học viện Ilumina lúc rảnh rỗi, bây giờ đã đến lúc để dùng. Đám học viên Hoàng gia cũng thừa hiểu trên đời này không có bữa ăn miễn phí, nhưng nếu tên bịt mặt bắt buộc bọn họ thứ gì quá đáng thì chắc chắn là đừng hòng, có điều Hoàng chỉ đơn giản nói:

    - Cũng chẳng có gì to tát, mỗi người trong nhóm các cô cậu đeo thứ này lên giùm tôi là được, nó chỉ là một dạng bùa phản ứng thôi.

    Hoàng nói xong lấy ra một tờ giấy khác gần tương tự, khi hai bọn chúng ở gần nhau thì phần giấy liền phát sáng, chớp tắt liên hồi sau đó biến mất, hoàn toàn không có thêm cái gì khác.

    Các học viên Hoàng gia cầm mấy tờ giấy ma thuật lên săm soi, sau khi thấy chúng hoàn toàn chỉ là một dạng bùa chú phát sáng đơn giản, không có bẫy hay nguyền rủa gì thì cũng cảm thấy hơi lạ, chả lẽ hắn chỉ cần như vậy thôi sao.

    - À tất nhiên nếu các bạn thấy thứ này phản ứng ở một nhóm khác, thì hãy cố gắng kiềm chế không tấn công họ nếu được nhé, tôi sẽ cám ơn lắm luôn đấy.

    Lời “cám ơn” này được thể hiện bằng một đống thuốc không biết từ đâu xuất hiện trước mặt các học viên này, bọn họ còn đang chưa hiểu chuyện gì thì những kẻ bị mặt kia đã biến mất, bỏ lại những thanh niên đang rối hết cả não không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Hoàng cùng với Beck và Shiri rời khỏi khu vực đó rất nhanh, hắn đang kiểm tra thứ gì đó và gật đầu hài lòng, Beck có vẻ như biết anh Đại mình vừa làm gì nên không hỏi gì thêm, chỉ có Shiri là ù ù cạc cạc đi theo mà lòng đầy nghi hoặc.

    Mấy cái tờ giấy đó tất nhiên có chứa đầy cúc áo định vị, giây phút đám học viên cầm nó lên là chúng đã bám đầy lên người rồi, nó cho Hoàng biết vị trí chính xác của bọn ranh này, khi các cúc áo đang có dấu hiệu di chuyển ngược hướng với trại tập trung, xem ra chỉ cần vài lọ thuốc là quá đủ để gieo rắc hi vọng rồi.

    Mục đích của Hoàng rất rõ ràng, đó là rải lại hệ thống định vị đã mất lúc trước, nếu có thể làm như vậy với số lượng lớn, hắn sẽ có lại bản đồ diện rộng và vị trí tương đối của Tây Phan, từ đó cho ra các chiến thuật khốn nạn khác. Nhưng đó vẫn chưa phải là ý định duy nhất của Hoàng, mà hắn còn dự định khác to lớn hơn nhiều, có điều lúc này chưa nói cho đám đàn em được.

    Nhìn hệ thống liên lạc đang nhấp nháy báo hiệu tên đàn em nào đó đã phát hiện ra con mồi mới, Hoàng phẩy tay ra hiệu cho Beck và Shiri di chuyển tiếp, còn mình thì chuyển qua vị trí mới, khuôn mặt nở một nụ cười khốn nạn tới tận lõi với những gì sắp xảy ra.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


Trang 36 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 26343536

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status